Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Ông ta lừa gạt mình, lợi dụng mình, thậm chí còn hủy diệt mình!
Ngay cả Sở Tây Lâm mà ông ta cũng không buông tha.
Sao ông ta có thể xứng với những gì mình đã trả giá suốt hai mươi năm qua cơ chứ!
Những năm qua, ông ta nói gì mình nghe nấy, gần như cả trái tim đều không che giấu, dâng lên trước mặt ông ta.
Từ trước tới nay ông ta nói gì mình làm thể.
Mỗi lần bị xa lánh, chèn ép trong hội đồng quản trị, ông ta lập tức nói là có lỗi với mình, bởi vì ông ta quá vô dụng nên không thể bảo vệ được mình.
Cũng vì những câu nói này mà lần nào bà ta cũng đau lòng không thôi, để lót đường cho ông ta, bà ta đã cố ý để Sở Tây Lâm ở chung với ông ta mỗi ngày, để hai người nảy sinh tình cảm. Chỉ chờ người đàn ông kia vừa
chết, lúc đó sẽ thuận tiện cho ông ta thay thế, thay Sở Tây Lâm chèo chống.
Nhưng ai ngờ, ông ta căn bản có âm mưu khác, muốn nhờ vào đó ngâm chiếm lấy toàn bộ Sở thị!
Còn muốn hại con trai của bà ta.
Coi như bà ta không có tình cảm gì với người đàn ông kia, thế nhưng đối với đứa con trai này, bà ta thật sự để ý.
Sao ông ta có thể…
Ác độc như vậy!
Lúc này trong lòng Lâm Mỹ Tinh như một chảo dầu rực lửa, sự thù hận dâng trào trong lòng, từng chút một đốt cháy ý thức của bà ta.
Theo những lời ông ta nói, trái tim của bà ta đã bị xé rách thành từng mảnh từ lâu.
Trong căn phòng u ám, bà ta ngồi đó, ánh mắt chất chứa sự thù hận.
Nếu như có thể, bà ta thật sự muốn xông tới, lấy dao đâm lên người ông ta mười bảy, mười tám nhát.
Tiếc rằng, bà ta không thể.
Bà ta có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp đang nhanh chóng chảy từ trong cơ thể mình ra giữa hai chân, trước mắt thậm chí đã bắt đầu mơ hồ không rõ.
Có thể chống đỡ tới lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí và lửa giận trong lòng bà ta.
“Anh… sẽ không được chết tử tế… Anh sẽ không được chết tử tế, Tây Lâm… Tây Lâm sẽ không bỏ qua cho anh, anh chờ đó… Một khi điều tra được chân tướng, coi như ở chân trời góc biển nào, nó cũng sẽ điều tra ra
anh, bắt anh lại!”
Lâm Mỹ Tinh dốc hết sức lực nói với ông ta một câu như vậy, thế nhưng lại giẫm trúng chuyện mà Hoàng Tề Thiệu sợ nhất.
Bây giờ Sở Tây Lâm đã là chủ nhà họ Sở, nắm trong tay tất cả tài nguyên của nhà họ Sở.
Một khi Sở Tây Lâm biết hết sự thật, chỉ e chuyện sẽ không ổn.
Cơn giận vì sợ mọi chuyện đổ xuống sông xuống biển khiến trong mắt ông ta tràn đầy chán ghét: “Lâm Mỹ Tinh, tôi không được chết tử tế thì cô cho là cô sẽ được chết tử tế à? Chờ tới lúc Sở Tây Lâm tới, thấy cô to
bụng nằm đây, cô đoán xem, nó sẽ vui mừng vì tìm thấy cô, hay là hối hận vì tìm thấy cô?”
Nhìn vẻ mặt vô cùng sợ hãi của Lâm Mỹ Tinh, trong lòng ông ta mới thấy có chút vui mừng vì được hả giận.
“Tôi đoán, không biết chừng nó sẽ…”
Ông ta nở nụ cười dữ tợn, thế nhưng còn chưa kịp nói xong, đột nhiên ở cửa lớn truyền tới một tiếng vang thật to.
“Rầm…”
Cánh cửa bị đập lên tường rồi nảy ra, bức tường trắng lập tức bị đập thành một vết lõm, nước sơn trên tường ào ào rơi xuống.
“Tôi sẽ đánh chết ông trước.”
Chỉ thấy Sở Tây Lâm với vẻ mặt hung ác, mắt đỏ bừng đứng ở cửa.
Khí áp thấp trên người anh ta và cơn giận không sao kiềm chế nổi kia giống như đang cuồn cuộn lên trong đất trời âm u này.
Hoàng Tề Thiệu vốn đang vặn vẹo cười gần chợt thấy sợ hãi: “Tây? Tây Lâm?”
Ông ta chưa kịp hổi thần, Sở Tây Lâm đã khát máu xông tới, tàn nhẫn đấm một quyển lên mặt Hoàng Tề Thiệu.
“Tên súc vật chết tiệt!”
So với sức lực trai tráng của Sở Tây Lâm, Hoàng Tề Thiệu là người đã năm mươi tuổi, sao có thể chịu được một đấm kia.
Cả người ông ta cứ thể ngã xuống đất, đau tới mức trước mắt ông ta đen kịt.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp hồi lại, cổ áo đã bị Sở Tây Lâm túm lấy,nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống như mưa.
“Uổng công tôi tin tưởng ông như vậy, uổng công cha tôi tin tưởng ông như vậy, thế mà ông đã hại chết ông ấy! Ông lại dám hại chết ông ấy! Hoàng Tề Thiệu, hôm nay tôi sẽ khiến ông không bước chân ra khỏi cánh
cửa này! Tôi muốn ông phải chết! Tôi muốn ông mạng đổi mạng cho cha tôi! Tôi muốn ông phải trả giá thật đắt, tôi muốn ông đền mạng cho ông ấy!”
Mỗi một câu, anh ta lại nện xuống một đấm.
Từng cú đấm vào da thịt là từng lẫn máu me bắn ra.
Mỗi một đấm lại càng nặng hơn cú đấm trước.
Tâm trạng anh ta bị đè nén cả một tháng trời đã hoàn toàn bộc phát vào lúc này, thậm chí còn mang theo thù hận thấu xương.
Cha của anh ta, người cha mà anh ta yêu thương nhất.
Người từ nhỏ chơi đùa với anh ta, nuôi dưỡng anh ta khôn lớn, người cha đã để anh ta làm càn đi theo mơ ước của mình.
Ông ấy nói: “Con trai à, đừng suy nghĩ quá nhiều, con cứ làm việc mà con thích là được. Tất cả đều có cha chống đỡ cho con.”
Ông ấy nói: “Con trai à, mẹ của con sau này giao cho con chăm sóc, dù bà ấy có làm gì sai, con cũng phải bao dung bà ấy.”
Ông ấy nói: “Con trai à, chú Hoàng của con cũng không dễ dàng gì.”
.
Cha.
Lúc trước có phải cha đã sớm biết tất cả những chuyện này.
Thế nên cha mới nói như vậy.
Sao cha lại ngốc như vậy!
Sao lại đần như vậy!
Tại sao phải bao dung?
Tại sao phải đồng tình chứ?
Sự lương thiện của cha trong mắt những người này, căn bản không đáng một xu!
Không đáng một xu!
Càng nghĩ, tâm trạng của anh ta càng mất khống chế.
Anh ta không còn lo lắng, không còn kiềm chế, hoàn toàn muốn đánh chết Hoàng Tề Thiệu.
Không tới vài đấm, Hoàng Tề Thiệu lập tức bị đánh gãy sống mũi, máu mũi be bét đầy mặt, khóe mắt cũng bị đánh chảy máu, ông ta không ngừng kêu to: “Đừng, đừng đánh nữa… là hiểu nhầm… hiểu nhầm, Tây Lâm,
chú…”
Đáng tiếc, dù ông ta giải thích thế nào thì nắm đấm kia cũng không hề dừng lại.
Không còn cách nào, Hoàng Tề Thiệu chỉ có thể cố gắng mở mắt nhìn về phía người phụ nữ tới đây gây rối, khổ sở cầu cứu: “Cô không báo cảnh sát, lẽ nào thật sự… muốn thấy tôi bị đánh chết ở đây à?”
Thế nhưng, ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã có một giọng nói vang lên.
“Cô ta sẽ không cứu ông.”
Hoàng Tề Thiệu không khỏi sửng sốt, cố gắng nhìn ra cửa thì thấy Chu Kiều đi từ cửa vào.
“Các người… sao…”
Rõ ràng trước đó hai người này còn làm ầm ĩ trong văn phòng mà.
Sao lại cùng xuất hiện ở đây được?
“Sao có thể cùng xuất hiện đúng không? Bởi vì chúng tôi vốn dĩ đang diễn cho ông xem! Ngu ngốc!” Sở Tây Lâm nói xong, lại tức giận đấm vào mắt Hoàng Tề Thiệu.
Đầu Hoàng Tề Thiệu “đùng” một cái đập xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nhất thời ông ta bối rối.
Diễn cho ông ta xem?
Là sao?
Lừa ông ta ư?
Nhưng vì cái gì?
Tại sao phải diễn?
Ông ta không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Các người… chuyện này không thể…”
Hình như Chu Kiều thấy ông ta không hiểu nên tốt bụng nhắc nhở một câu: “Thật ra, từ trước tới giờ Chu Nghiêm Tuấn vẫn chưa từng tỉnh lại.”
Lông tác trên người Hoàng Tề Thiệu trong nháy mắt dựng ngược lên.
Từ… từ trước tới giờ chưa từng tỉnh?
Sao có thể như vậy được?!
Nếu từ trước tới giờ Chu Nghiêm Tuấn chưa từng tỉnh, vậy những thứ được gọi là âm mưu kia không phải…
Âm mưu!
“Mày lừa tao?” Hoàng Tề Thiệu không thể tin nổi, cố gắng mở mắt ra nhìn về phía Sở Tây Lâm.
Sở Tây Lâm đã đánh tới đỏ mắt, anh ta bóp lấy cổ ông ta: “Lừa ông? Mẹ nó tôi còn muốn giết chết ông! Ông dám mưu sát cha tôi, đầu độc ông nội tôi, tôi giết chết ông, giết chết cả nhà ông! Tôi muốn cả nhà ông đền
mạng cho cha tôi!”
Sức lực trên tay anh ta dần mạnh hơn.
Sắc mặt Hoàng Tề Thiệu đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên.
“Đừng… đừng… Buông tay…”
Người phụ nữ đứng trong góc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ mình rước phải phiền toái gì, chỉ có thể đi tới trước mặt Chu Kiều: “Cô Chu à, trước đó đã nói, chỉ cần tôi tới đây gây náo loạn thì các người sẽ đưa
tiền cho tôi mà.”
Chu Kiều gật đầu: “Yên tâm, tới lúc đó sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Hoàng Tề Thiệu đang bị bóp cổ thấp thoáng nghe thấy câu này thì lập tức trợn trừng mắt, khó khăn nói từng chữ: “Cô… có thể mà… lại phản bội tôi?! Đồ hèn hạ, thế mà cô lại phản bội tôi!”
Ông ta chỉ thấy kỳ lạ, mình giấu Lâm Mỹ Tinh ở đây chưa từng nói với ai, sao người phụ nữ này có thể tìm tới được?
Hơn nữa còn khéo như vậy, lúc ông ta muốn sát hại Lâm Mỹ Tinh thì lại xuất hiện ở đây làm ầm lên.
Hóa ra…
Hóa ra ngay từ đầu mình đã bị theo dõi rồi!
“Sao cô… sao có thể…”
Đối mặt với sự chất vấn đầy tức giận của Hoàng Tề Thiệu, bờ môi đỏ của người phụ nữ kia hơi cong lên: “Anh thì không phản bội người khác à? Hoàng Tề Thiệu, hai chúng ta chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi.”
Hoàng Tề Thiệu bị giọng điệu hời hợt này kích thích nên không để ý tới việc bị bóp cổ, vốn trước mắt ông ta đã bắt đầu tối đen, nhưng lúc này lại giãy giụa, tức giận chửi: “Để đê tiện! Từ trước tới giờ tôi không thiếu
tiền ăn mặc cho cô! Cô làm thế, khiến con trai không còn cha, cô không sợ…”
“Đứa con không phải là của ông.” Lúc này, Chu Kiều ngắt lời.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Ngay cả Sở Tây Lâm mà ông ta cũng không buông tha.
Sao ông ta có thể xứng với những gì mình đã trả giá suốt hai mươi năm qua cơ chứ!
Những năm qua, ông ta nói gì mình nghe nấy, gần như cả trái tim đều không che giấu, dâng lên trước mặt ông ta.
Từ trước tới nay ông ta nói gì mình làm thể.
Mỗi lần bị xa lánh, chèn ép trong hội đồng quản trị, ông ta lập tức nói là có lỗi với mình, bởi vì ông ta quá vô dụng nên không thể bảo vệ được mình.
Cũng vì những câu nói này mà lần nào bà ta cũng đau lòng không thôi, để lót đường cho ông ta, bà ta đã cố ý để Sở Tây Lâm ở chung với ông ta mỗi ngày, để hai người nảy sinh tình cảm. Chỉ chờ người đàn ông kia vừa
chết, lúc đó sẽ thuận tiện cho ông ta thay thế, thay Sở Tây Lâm chèo chống.
Nhưng ai ngờ, ông ta căn bản có âm mưu khác, muốn nhờ vào đó ngâm chiếm lấy toàn bộ Sở thị!
Còn muốn hại con trai của bà ta.
Coi như bà ta không có tình cảm gì với người đàn ông kia, thế nhưng đối với đứa con trai này, bà ta thật sự để ý.
Sao ông ta có thể…
Ác độc như vậy!
Lúc này trong lòng Lâm Mỹ Tinh như một chảo dầu rực lửa, sự thù hận dâng trào trong lòng, từng chút một đốt cháy ý thức của bà ta.
Theo những lời ông ta nói, trái tim của bà ta đã bị xé rách thành từng mảnh từ lâu.
Trong căn phòng u ám, bà ta ngồi đó, ánh mắt chất chứa sự thù hận.
Nếu như có thể, bà ta thật sự muốn xông tới, lấy dao đâm lên người ông ta mười bảy, mười tám nhát.
Tiếc rằng, bà ta không thể.
Bà ta có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp đang nhanh chóng chảy từ trong cơ thể mình ra giữa hai chân, trước mắt thậm chí đã bắt đầu mơ hồ không rõ.
Có thể chống đỡ tới lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí và lửa giận trong lòng bà ta.
“Anh… sẽ không được chết tử tế… Anh sẽ không được chết tử tế, Tây Lâm… Tây Lâm sẽ không bỏ qua cho anh, anh chờ đó… Một khi điều tra được chân tướng, coi như ở chân trời góc biển nào, nó cũng sẽ điều tra ra
anh, bắt anh lại!”
Lâm Mỹ Tinh dốc hết sức lực nói với ông ta một câu như vậy, thế nhưng lại giẫm trúng chuyện mà Hoàng Tề Thiệu sợ nhất.
Bây giờ Sở Tây Lâm đã là chủ nhà họ Sở, nắm trong tay tất cả tài nguyên của nhà họ Sở.
Một khi Sở Tây Lâm biết hết sự thật, chỉ e chuyện sẽ không ổn.
Cơn giận vì sợ mọi chuyện đổ xuống sông xuống biển khiến trong mắt ông ta tràn đầy chán ghét: “Lâm Mỹ Tinh, tôi không được chết tử tế thì cô cho là cô sẽ được chết tử tế à? Chờ tới lúc Sở Tây Lâm tới, thấy cô to
bụng nằm đây, cô đoán xem, nó sẽ vui mừng vì tìm thấy cô, hay là hối hận vì tìm thấy cô?”
Nhìn vẻ mặt vô cùng sợ hãi của Lâm Mỹ Tinh, trong lòng ông ta mới thấy có chút vui mừng vì được hả giận.
“Tôi đoán, không biết chừng nó sẽ…”
Ông ta nở nụ cười dữ tợn, thế nhưng còn chưa kịp nói xong, đột nhiên ở cửa lớn truyền tới một tiếng vang thật to.
“Rầm…”
Cánh cửa bị đập lên tường rồi nảy ra, bức tường trắng lập tức bị đập thành một vết lõm, nước sơn trên tường ào ào rơi xuống.
“Tôi sẽ đánh chết ông trước.”
Chỉ thấy Sở Tây Lâm với vẻ mặt hung ác, mắt đỏ bừng đứng ở cửa.
Khí áp thấp trên người anh ta và cơn giận không sao kiềm chế nổi kia giống như đang cuồn cuộn lên trong đất trời âm u này.
Hoàng Tề Thiệu vốn đang vặn vẹo cười gần chợt thấy sợ hãi: “Tây? Tây Lâm?”
Ông ta chưa kịp hổi thần, Sở Tây Lâm đã khát máu xông tới, tàn nhẫn đấm một quyển lên mặt Hoàng Tề Thiệu.
“Tên súc vật chết tiệt!”
So với sức lực trai tráng của Sở Tây Lâm, Hoàng Tề Thiệu là người đã năm mươi tuổi, sao có thể chịu được một đấm kia.
Cả người ông ta cứ thể ngã xuống đất, đau tới mức trước mắt ông ta đen kịt.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp hồi lại, cổ áo đã bị Sở Tây Lâm túm lấy,nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống như mưa.
“Uổng công tôi tin tưởng ông như vậy, uổng công cha tôi tin tưởng ông như vậy, thế mà ông đã hại chết ông ấy! Ông lại dám hại chết ông ấy! Hoàng Tề Thiệu, hôm nay tôi sẽ khiến ông không bước chân ra khỏi cánh
cửa này! Tôi muốn ông phải chết! Tôi muốn ông mạng đổi mạng cho cha tôi! Tôi muốn ông phải trả giá thật đắt, tôi muốn ông đền mạng cho ông ấy!”
Mỗi một câu, anh ta lại nện xuống một đấm.
Từng cú đấm vào da thịt là từng lẫn máu me bắn ra.
Mỗi một đấm lại càng nặng hơn cú đấm trước.
Tâm trạng anh ta bị đè nén cả một tháng trời đã hoàn toàn bộc phát vào lúc này, thậm chí còn mang theo thù hận thấu xương.
Cha của anh ta, người cha mà anh ta yêu thương nhất.
Người từ nhỏ chơi đùa với anh ta, nuôi dưỡng anh ta khôn lớn, người cha đã để anh ta làm càn đi theo mơ ước của mình.
Ông ấy nói: “Con trai à, đừng suy nghĩ quá nhiều, con cứ làm việc mà con thích là được. Tất cả đều có cha chống đỡ cho con.”
Ông ấy nói: “Con trai à, mẹ của con sau này giao cho con chăm sóc, dù bà ấy có làm gì sai, con cũng phải bao dung bà ấy.”
Ông ấy nói: “Con trai à, chú Hoàng của con cũng không dễ dàng gì.”
.
Cha.
Lúc trước có phải cha đã sớm biết tất cả những chuyện này.
Thế nên cha mới nói như vậy.
Sao cha lại ngốc như vậy!
Sao lại đần như vậy!
Tại sao phải bao dung?
Tại sao phải đồng tình chứ?
Sự lương thiện của cha trong mắt những người này, căn bản không đáng một xu!
Không đáng một xu!
Càng nghĩ, tâm trạng của anh ta càng mất khống chế.
Anh ta không còn lo lắng, không còn kiềm chế, hoàn toàn muốn đánh chết Hoàng Tề Thiệu.
Không tới vài đấm, Hoàng Tề Thiệu lập tức bị đánh gãy sống mũi, máu mũi be bét đầy mặt, khóe mắt cũng bị đánh chảy máu, ông ta không ngừng kêu to: “Đừng, đừng đánh nữa… là hiểu nhầm… hiểu nhầm, Tây Lâm,
chú…”
Đáng tiếc, dù ông ta giải thích thế nào thì nắm đấm kia cũng không hề dừng lại.
Không còn cách nào, Hoàng Tề Thiệu chỉ có thể cố gắng mở mắt nhìn về phía người phụ nữ tới đây gây rối, khổ sở cầu cứu: “Cô không báo cảnh sát, lẽ nào thật sự… muốn thấy tôi bị đánh chết ở đây à?”
Thế nhưng, ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã có một giọng nói vang lên.
“Cô ta sẽ không cứu ông.”
Hoàng Tề Thiệu không khỏi sửng sốt, cố gắng nhìn ra cửa thì thấy Chu Kiều đi từ cửa vào.
“Các người… sao…”
Rõ ràng trước đó hai người này còn làm ầm ĩ trong văn phòng mà.
Sao lại cùng xuất hiện ở đây được?
“Sao có thể cùng xuất hiện đúng không? Bởi vì chúng tôi vốn dĩ đang diễn cho ông xem! Ngu ngốc!” Sở Tây Lâm nói xong, lại tức giận đấm vào mắt Hoàng Tề Thiệu.
Đầu Hoàng Tề Thiệu “đùng” một cái đập xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nhất thời ông ta bối rối.
Diễn cho ông ta xem?
Là sao?
Lừa ông ta ư?
Nhưng vì cái gì?
Tại sao phải diễn?
Ông ta không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Các người… chuyện này không thể…”
Hình như Chu Kiều thấy ông ta không hiểu nên tốt bụng nhắc nhở một câu: “Thật ra, từ trước tới giờ Chu Nghiêm Tuấn vẫn chưa từng tỉnh lại.”
Lông tác trên người Hoàng Tề Thiệu trong nháy mắt dựng ngược lên.
Từ… từ trước tới giờ chưa từng tỉnh?
Sao có thể như vậy được?!
Nếu từ trước tới giờ Chu Nghiêm Tuấn chưa từng tỉnh, vậy những thứ được gọi là âm mưu kia không phải…
Âm mưu!
“Mày lừa tao?” Hoàng Tề Thiệu không thể tin nổi, cố gắng mở mắt ra nhìn về phía Sở Tây Lâm.
Sở Tây Lâm đã đánh tới đỏ mắt, anh ta bóp lấy cổ ông ta: “Lừa ông? Mẹ nó tôi còn muốn giết chết ông! Ông dám mưu sát cha tôi, đầu độc ông nội tôi, tôi giết chết ông, giết chết cả nhà ông! Tôi muốn cả nhà ông đền
mạng cho cha tôi!”
Sức lực trên tay anh ta dần mạnh hơn.
Sắc mặt Hoàng Tề Thiệu đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên.
“Đừng… đừng… Buông tay…”
Người phụ nữ đứng trong góc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ mình rước phải phiền toái gì, chỉ có thể đi tới trước mặt Chu Kiều: “Cô Chu à, trước đó đã nói, chỉ cần tôi tới đây gây náo loạn thì các người sẽ đưa
tiền cho tôi mà.”
Chu Kiều gật đầu: “Yên tâm, tới lúc đó sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Hoàng Tề Thiệu đang bị bóp cổ thấp thoáng nghe thấy câu này thì lập tức trợn trừng mắt, khó khăn nói từng chữ: “Cô… có thể mà… lại phản bội tôi?! Đồ hèn hạ, thế mà cô lại phản bội tôi!”
Ông ta chỉ thấy kỳ lạ, mình giấu Lâm Mỹ Tinh ở đây chưa từng nói với ai, sao người phụ nữ này có thể tìm tới được?
Hơn nữa còn khéo như vậy, lúc ông ta muốn sát hại Lâm Mỹ Tinh thì lại xuất hiện ở đây làm ầm lên.
Hóa ra…
Hóa ra ngay từ đầu mình đã bị theo dõi rồi!
“Sao cô… sao có thể…”
Đối mặt với sự chất vấn đầy tức giận của Hoàng Tề Thiệu, bờ môi đỏ của người phụ nữ kia hơi cong lên: “Anh thì không phản bội người khác à? Hoàng Tề Thiệu, hai chúng ta chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi.”
Hoàng Tề Thiệu bị giọng điệu hời hợt này kích thích nên không để ý tới việc bị bóp cổ, vốn trước mắt ông ta đã bắt đầu tối đen, nhưng lúc này lại giãy giụa, tức giận chửi: “Để đê tiện! Từ trước tới giờ tôi không thiếu
tiền ăn mặc cho cô! Cô làm thế, khiến con trai không còn cha, cô không sợ…”
“Đứa con không phải là của ông.” Lúc này, Chu Kiều ngắt lời.
Bình luận facebook