Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Câu nói cuối cùng kia như tiếng sấm nổ bên tai khiến Lâm Mỹ Tinh bị chấn động, bà ta chậm chạp nói: “Thế nhưng trước đó anh đã nói với em, anh bảo em bỏ thuốc ông cụ, sau đó để Tây Lâm thuận lợi nắm quyền,
rồi sẽ giao tất cả cổ phần cho thằng bé, anh và em ở với nhau…” Bà ta đột nhiên ngừng lại, lần này mới phản ứng kịp: “Anh lừa em! Anh lại dám lừa em!”?
Người này từ đầu căn bản chưa từng nghĩ tới việc đi cùng với mình!
Bỏ thuốc ông cụ Sở, để Tây Lâm nắm quyền vốn chỉ là cái cớ!
Ông ta muốn nhân lúc Tây Lâm không thể ổn định được cục diện, thừa lúc rối loạn để thâu tóm Sở thị!
Khóe miệng Hoàng Tề Thiệu hơi nhếch lên, trào phúng: “Bây giờ cô mới biết à?”
Lâm Mỹ Tinh nhìn vẻ mặt của ông ta, cả người bắt đầu run rẩy, trong lồng ngực tràn đầy tức giận: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Vì cớ gì mà anh đối xử với em như vậy! Là anh nói, anh chỉ muốn đứa con do
em sinh, nên em mới mạo hiểm để mang thai. Em vì anh, ngay cả nhà họ Sở, và cả Tây Lâm cũng từ bỏ, sao anh… sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
Vẻ mặt Hoàng Tề Thiệu lạnh lùng, sự lạnh lùng đó là sự hờ hững, không hề để tâm: “Là tự cô nghĩ mình thông minh thôi.”
Lâm Mỹ Tinh bị lời nói của ông ta kích thích, giọng điệu vốn đang đau khổ chợt cao vút lên: “Em tự nghĩ mình thông minh Hoàng Tề Thiệu, anh có còn lương tâm không? Những năm qua, nếu không có em, sao anh
có thể bò lên được địa vị ngày hôm nay, anh cho rằng Sở Tây Lâm sẽ thân thiết với anh như vậy sao?!”
“Thế nên cố ngoan ngoãn làm bà cả không tốt ư?”
Đối với câu trả lời không có lương tâm của ông ta, Lâm Mỹ Tinh thật sự không thể tin nổi.
“Là anh nói muốn bảo vệ em.”
Nếu không phải vì những câu nói của ông ta thì sao mình có thể từ bỏ tất cả để ở cùng với ông ta cơ chứ.
Hoàng Tề Thiệu như nghe thấy chuyện cười: “Nếu tôi muốn bảo vệ cô, thì hai mươi năm trước đã cưới cô về rồi, sao có thể tự tay đưa cô cho cha của Sở Tây Lâm chứ.”
Người đàn ông yêu một người phụ nữ, thể hiện rõ rệt nhất chính là sự chiếm hữu.
Chắp tay dâng cho người khác, chính là chuyện cười.
Thật sự yêu bà ta thì dù có chết cũng không buông tay.
Sao có thể trơ mắt nhìn bà ta dây dưa giữa hai người đàn ông mà còn thờ ơ không động lòng cơ chứ?
Cũng chỉ có Lâm Mỹ Tinh bị tình yêu làm mù mắt mới bị mấy câu nói đơn giản của ông ta lừa gạt.
Đúng là ngu ngốc không chịu được.
Thế nhưng Lâm Mỹ Tinh lại vô cùng ngạc nhiên vì câu nói này: “Anh nói gì?”
“Tôi nói, năm đó tự tay tôi đưa cô cho cậu ta. Cậu ta rất thích cô, tôi nhìn một cái đã biết, thậm chí cậu ta vì muốn theo đuổi cô còn tự mình tới tìm tôi nhờ dạy bảo. Tôi bèn nói cho cậu ta, quyết định của cha mẹ cô còn
quan trọng hơn cả quyết định của cô. Chỉ cần cho bọn họ một số tiền lớn là được, chỉ là cậu ta cảm thấy như vậy không đủ thành ý nên đã lén lút dạy cha cô làm ăn, làm ăn thua lỗ thì cậu ta còn tự đứng ra xử lý nữa. À,
cô có nhớ không, có một lần cậu ta uống rượu tới mức chảy máu dạ dày, phải nằm viện đó? Thật ra là vì xử lý vấn đề hỗn loạn cho cha của cô. Thế nhưng tôi lại nói với cô, là do cậu ta ăn chơi chè chén nên mới thành ra
như vậy. Sau đó cha của cô bảo cô đưa canh tới, tiếc là cô còn không cho cậu ta chút sắc mặt vui vẻ nào, thật khiến người ta lạnh lòng mà. Thế nhưng cậu ta thấy cô chịu đến thì lại vui như một tên ngốc vậy, đủ đần.”
Môi Lâm Mỹ Tinh run rẩy, đây là lần đầu tiên bà ta biết chuyện này.
Từ trước tới giờ bà ta không hề hay biết.
Bởi vì trong lòng bà ta, tình cảm của bản thân đã bị bóp chết, tất cả phải cảm ơn người này ban tặng. Thế nên bà ta vẫn âm thầm ghi nhớ nỗi hận với chồng.
“Không, không thể nào, rõ ràng anh nói, anh ấy trực tiếp dùng tiền mua em, cố tình phá hoại tình cảm giữa chúng ta, nên em mới hận anh ấy như vậy… em…”
“Không nói như thế thì chẳng phải cô sẽ thật sự bị cậu ta câu đi mất ư? Lúc đó cô thích tôi nhiều thể nào cơ chứ, sao tôi có thể cam lòng để cô đi yêu cậu ta chứ.” Hoàng Tề Thiệu cười gần một tiếng: “Đáng tiếc, chắc là
có đánh chết cậu ta cũng không ngờ, người cậu ta nâng niu trong lòng bàn tay, che chở hết mực, thế mà lại là người giết chết cậu ta. Tôi còn nhớ, lúc sắp chết, cậu ta còn nhờ tôi chăm sóc cho cô thật tốt, nói đời này
không khiến cô vui vẻ, là do cậu ta không tốt.”
Sắc mặt Lâm Mỹ Tinh trắng bệch, không biết là do đau bụng kịch liệt, hay là bị những câu này đả kích, cả người bà ta bắt đầu trượt xuống theo khung cửa: “Là anh nói, là anh nói anh ấy chết rồi, anh sẽ ở cùng với em…
Là anh nói yêu em, nói anh ấy chia rẽ chúng ta, em mới làm như vậy…”
Hoàng Tề Thiệu đứng đó, lạnh lùng nhìn bà ta, giống như muốn phát tiết tất cả sự nóng nảy trong thời gian qua lên người Lâm Mỹ Tinh.
Thế nên, vào lúc này, ông ta xé rách toàn bộ lớp da dối trá, dùng ngôn từ làm vũ khí, đâm từng dao về phía bà ta.
“Lâm Mỹ Tinh, đối với tôi, cô chính là một quân cờ tôi đưa vào nhà họ Sở. Tôi muốn nhà họ Sở, tôi muốn nhà họ Sở sụp đổ. Mà cô, chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Chỉ cần có con dâu trưởng của nhà họ Sở là Lâm Mỹ Tinh đứng về phía ông ta thì ông ta sẽ không phải lo mình không đứng vững nổi trong công ty.
“Bao nhiêu năm qua, cũng nhờ quân cờ tốt nhất là cô, gần như đã san bằng tất cả những cản trở cho tôi.”
Lời nói của Hoàng Tề Thiệu như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim Lâm Mỹ Tinh.
Lâm Mỹ Tinh cảm thấy cả cuộc đời mình đã bị lật đổ.
Những hình ảnh yêu thương kia vào lúc này đều bị in lên dấu ấn về sự dối trá và lừa gạt.
Giả!
Hóa ra tất cả đều là giả!
Hơn hai mươi năm nay, bà ta đã sống trong sự giả tạo!
Người đàn ông này dùng những lời nói đường mật trong hơn hai mươi năm qua để bao quanh bà ta trong sự dối trá, khiến bà ta ngu ngốc tin tưởng suốt hai mươi năm trời.
Sự phẫn nộ và đau lòng cùng cực khiến bà ta không thể chịu đựng nổi nữa, cuối cùng gào lên một tiếng sắc bén, rồi cứ thể nhào tới, siết chặt lấy cổ ông ta: “Hoàng Tề Thiệu, đồ súc vật này! Sao anh có thể đối xử với tôi
như vậy! Tên khốn kiếp này! Tôi vì anh, hy sinh tất cả, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”
Chỉ tiếc, bà ta căn bản không còn chút sức lực nào.
Lúc này, bà ta đang bị xuất huyết nên sức lực của bà ta căn bản không thể so với một người trưởng thành bình thường.
Hoàng Tề Thiệu gạt bà ta ra, lúc này ông ta cũng vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nhìn bà ta ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, tức giận nói: “Lâm Mỹ Tinh, nếu không phải vì cô không nghe lời, bây giờ tôi sẽ không mất tất cả, lại
còn phải mang theo tiền bỏ trốn ra nước ngoài!”
Kế hoạch của ông ta vốn dĩ phải kín kẽ không một sơ hở!
Đều vì mụ đàn bà đê tiện Lâm Mỹ Tinh này!
Còn có con bé để tiện Chu Kiều kia!
Một kẻ thì tham lam muốn có con, một kẻ thì đầy dã tâm, muốn có cổ phần.
Hại ông ta lâm vào tình trạng ngày hôm nay!
Nhìn khuôn mặt phẫn nộ mà vặn vẹo của ông ta, lúc này Lâm Mỹ Tinh mới cảm thấy sung sướng một chút, bà ta cười ha hả: “Đảng đời anh! Ha ha ha, đáng đời anh! Anh khổ sở tính kế cả một đời, đáng đời cuối cùng
chẳng còn gì cả! Đây là báo ứng, là báo ứng ông trời giáng xuống cho anh!”
Hoàng Tề Thiệu bị đâm phải nỗi đau nên đi tới trước mặt Lâm Mỹ Tinh, tóm chặt cổ áo bà ta, hung ác nói: “Cô cũng đừng đắc ý, hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu tôi không sống tốt thì cô cũng đừng
mong được dễ chịu!”
Lâm Mỹ Tinh nhìn người đang tức giận không thể che giấu nổi trước mặt mình thì lạnh lùng cười: “Tôi đã thế này thì đã chẳng để ý gì nữa rồi, sống hay chết cũng không là gì… Dù sao ông không được dễ chịu thì tôi sẽ
vui vẻ…”
Lúc này, Hoàng Tề Thiệu cũng từ từ mỉm cười: “Thế Sở Tây Lâm thì sao đây?”
Vẻ mặt Lâm Mỹ Tinh cứng đờ.
Sau đó bà ta nghe thấy ông ta nói tiếp: “Nếu như nó biết, người cha mà nó yêu thương nhất là do tự tay mẹ nó hại chết. Ông nội của nó cũng là do mẹ nó ra tay, thậm chí vì giả vờ chết mà mưu hại cha dượng, giết toàn
bộ người nhà họ Sở. Cô đoán xem, nó có thể tan vỡ hay không?”
Con ngươi Lâm Mỹ Tinh không ngừng co rút.
“Cô nói xem, nó có còn mặt mũi đi đối mặt với người nhà, tiếp nhận nhà họ Sở nữa không? Tôi nghĩ, nó sẽ không nhận, thậm chí có thể nó sẽ nhất thời nghĩ quẩn, tự sát cũng không biết chừng. Đáng thương cho đứa
cháu đích tôn có bản lĩnh vững vàng duy nhất của nhà họ Sở, lại bị mẹ mình liên lụy, cả đời không ngóc đầu lên được.”
Vì câu nói này, Lâm Mỹ Tinh điên cuồng nhào lên: “Đồ hèn! Đồ hèn! Trời tru đất diệt tên hèn hạ này đi!”
“Luận về hèn hạ thì tôi không sánh được với cô, đi quá giới hạn mang thai ngoài giá thú, bỏ lại con ruột của mình, mưu hại chồng mình.”
Vì những lời ác độc và cay nghiệt của ông ta, Lâm Mỹ Tinh tức giận tới mức mắt tối sầm, phun một bóng máu ra ngoài.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
rồi sẽ giao tất cả cổ phần cho thằng bé, anh và em ở với nhau…” Bà ta đột nhiên ngừng lại, lần này mới phản ứng kịp: “Anh lừa em! Anh lại dám lừa em!”?
Người này từ đầu căn bản chưa từng nghĩ tới việc đi cùng với mình!
Bỏ thuốc ông cụ Sở, để Tây Lâm nắm quyền vốn chỉ là cái cớ!
Ông ta muốn nhân lúc Tây Lâm không thể ổn định được cục diện, thừa lúc rối loạn để thâu tóm Sở thị!
Khóe miệng Hoàng Tề Thiệu hơi nhếch lên, trào phúng: “Bây giờ cô mới biết à?”
Lâm Mỹ Tinh nhìn vẻ mặt của ông ta, cả người bắt đầu run rẩy, trong lồng ngực tràn đầy tức giận: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Vì cớ gì mà anh đối xử với em như vậy! Là anh nói, anh chỉ muốn đứa con do
em sinh, nên em mới mạo hiểm để mang thai. Em vì anh, ngay cả nhà họ Sở, và cả Tây Lâm cũng từ bỏ, sao anh… sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
Vẻ mặt Hoàng Tề Thiệu lạnh lùng, sự lạnh lùng đó là sự hờ hững, không hề để tâm: “Là tự cô nghĩ mình thông minh thôi.”
Lâm Mỹ Tinh bị lời nói của ông ta kích thích, giọng điệu vốn đang đau khổ chợt cao vút lên: “Em tự nghĩ mình thông minh Hoàng Tề Thiệu, anh có còn lương tâm không? Những năm qua, nếu không có em, sao anh
có thể bò lên được địa vị ngày hôm nay, anh cho rằng Sở Tây Lâm sẽ thân thiết với anh như vậy sao?!”
“Thế nên cố ngoan ngoãn làm bà cả không tốt ư?”
Đối với câu trả lời không có lương tâm của ông ta, Lâm Mỹ Tinh thật sự không thể tin nổi.
“Là anh nói muốn bảo vệ em.”
Nếu không phải vì những câu nói của ông ta thì sao mình có thể từ bỏ tất cả để ở cùng với ông ta cơ chứ.
Hoàng Tề Thiệu như nghe thấy chuyện cười: “Nếu tôi muốn bảo vệ cô, thì hai mươi năm trước đã cưới cô về rồi, sao có thể tự tay đưa cô cho cha của Sở Tây Lâm chứ.”
Người đàn ông yêu một người phụ nữ, thể hiện rõ rệt nhất chính là sự chiếm hữu.
Chắp tay dâng cho người khác, chính là chuyện cười.
Thật sự yêu bà ta thì dù có chết cũng không buông tay.
Sao có thể trơ mắt nhìn bà ta dây dưa giữa hai người đàn ông mà còn thờ ơ không động lòng cơ chứ?
Cũng chỉ có Lâm Mỹ Tinh bị tình yêu làm mù mắt mới bị mấy câu nói đơn giản của ông ta lừa gạt.
Đúng là ngu ngốc không chịu được.
Thế nhưng Lâm Mỹ Tinh lại vô cùng ngạc nhiên vì câu nói này: “Anh nói gì?”
“Tôi nói, năm đó tự tay tôi đưa cô cho cậu ta. Cậu ta rất thích cô, tôi nhìn một cái đã biết, thậm chí cậu ta vì muốn theo đuổi cô còn tự mình tới tìm tôi nhờ dạy bảo. Tôi bèn nói cho cậu ta, quyết định của cha mẹ cô còn
quan trọng hơn cả quyết định của cô. Chỉ cần cho bọn họ một số tiền lớn là được, chỉ là cậu ta cảm thấy như vậy không đủ thành ý nên đã lén lút dạy cha cô làm ăn, làm ăn thua lỗ thì cậu ta còn tự đứng ra xử lý nữa. À,
cô có nhớ không, có một lần cậu ta uống rượu tới mức chảy máu dạ dày, phải nằm viện đó? Thật ra là vì xử lý vấn đề hỗn loạn cho cha của cô. Thế nhưng tôi lại nói với cô, là do cậu ta ăn chơi chè chén nên mới thành ra
như vậy. Sau đó cha của cô bảo cô đưa canh tới, tiếc là cô còn không cho cậu ta chút sắc mặt vui vẻ nào, thật khiến người ta lạnh lòng mà. Thế nhưng cậu ta thấy cô chịu đến thì lại vui như một tên ngốc vậy, đủ đần.”
Môi Lâm Mỹ Tinh run rẩy, đây là lần đầu tiên bà ta biết chuyện này.
Từ trước tới giờ bà ta không hề hay biết.
Bởi vì trong lòng bà ta, tình cảm của bản thân đã bị bóp chết, tất cả phải cảm ơn người này ban tặng. Thế nên bà ta vẫn âm thầm ghi nhớ nỗi hận với chồng.
“Không, không thể nào, rõ ràng anh nói, anh ấy trực tiếp dùng tiền mua em, cố tình phá hoại tình cảm giữa chúng ta, nên em mới hận anh ấy như vậy… em…”
“Không nói như thế thì chẳng phải cô sẽ thật sự bị cậu ta câu đi mất ư? Lúc đó cô thích tôi nhiều thể nào cơ chứ, sao tôi có thể cam lòng để cô đi yêu cậu ta chứ.” Hoàng Tề Thiệu cười gần một tiếng: “Đáng tiếc, chắc là
có đánh chết cậu ta cũng không ngờ, người cậu ta nâng niu trong lòng bàn tay, che chở hết mực, thế mà lại là người giết chết cậu ta. Tôi còn nhớ, lúc sắp chết, cậu ta còn nhờ tôi chăm sóc cho cô thật tốt, nói đời này
không khiến cô vui vẻ, là do cậu ta không tốt.”
Sắc mặt Lâm Mỹ Tinh trắng bệch, không biết là do đau bụng kịch liệt, hay là bị những câu này đả kích, cả người bà ta bắt đầu trượt xuống theo khung cửa: “Là anh nói, là anh nói anh ấy chết rồi, anh sẽ ở cùng với em…
Là anh nói yêu em, nói anh ấy chia rẽ chúng ta, em mới làm như vậy…”
Hoàng Tề Thiệu đứng đó, lạnh lùng nhìn bà ta, giống như muốn phát tiết tất cả sự nóng nảy trong thời gian qua lên người Lâm Mỹ Tinh.
Thế nên, vào lúc này, ông ta xé rách toàn bộ lớp da dối trá, dùng ngôn từ làm vũ khí, đâm từng dao về phía bà ta.
“Lâm Mỹ Tinh, đối với tôi, cô chính là một quân cờ tôi đưa vào nhà họ Sở. Tôi muốn nhà họ Sở, tôi muốn nhà họ Sở sụp đổ. Mà cô, chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Chỉ cần có con dâu trưởng của nhà họ Sở là Lâm Mỹ Tinh đứng về phía ông ta thì ông ta sẽ không phải lo mình không đứng vững nổi trong công ty.
“Bao nhiêu năm qua, cũng nhờ quân cờ tốt nhất là cô, gần như đã san bằng tất cả những cản trở cho tôi.”
Lời nói của Hoàng Tề Thiệu như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim Lâm Mỹ Tinh.
Lâm Mỹ Tinh cảm thấy cả cuộc đời mình đã bị lật đổ.
Những hình ảnh yêu thương kia vào lúc này đều bị in lên dấu ấn về sự dối trá và lừa gạt.
Giả!
Hóa ra tất cả đều là giả!
Hơn hai mươi năm nay, bà ta đã sống trong sự giả tạo!
Người đàn ông này dùng những lời nói đường mật trong hơn hai mươi năm qua để bao quanh bà ta trong sự dối trá, khiến bà ta ngu ngốc tin tưởng suốt hai mươi năm trời.
Sự phẫn nộ và đau lòng cùng cực khiến bà ta không thể chịu đựng nổi nữa, cuối cùng gào lên một tiếng sắc bén, rồi cứ thể nhào tới, siết chặt lấy cổ ông ta: “Hoàng Tề Thiệu, đồ súc vật này! Sao anh có thể đối xử với tôi
như vậy! Tên khốn kiếp này! Tôi vì anh, hy sinh tất cả, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”
Chỉ tiếc, bà ta căn bản không còn chút sức lực nào.
Lúc này, bà ta đang bị xuất huyết nên sức lực của bà ta căn bản không thể so với một người trưởng thành bình thường.
Hoàng Tề Thiệu gạt bà ta ra, lúc này ông ta cũng vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nhìn bà ta ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, tức giận nói: “Lâm Mỹ Tinh, nếu không phải vì cô không nghe lời, bây giờ tôi sẽ không mất tất cả, lại
còn phải mang theo tiền bỏ trốn ra nước ngoài!”
Kế hoạch của ông ta vốn dĩ phải kín kẽ không một sơ hở!
Đều vì mụ đàn bà đê tiện Lâm Mỹ Tinh này!
Còn có con bé để tiện Chu Kiều kia!
Một kẻ thì tham lam muốn có con, một kẻ thì đầy dã tâm, muốn có cổ phần.
Hại ông ta lâm vào tình trạng ngày hôm nay!
Nhìn khuôn mặt phẫn nộ mà vặn vẹo của ông ta, lúc này Lâm Mỹ Tinh mới cảm thấy sung sướng một chút, bà ta cười ha hả: “Đảng đời anh! Ha ha ha, đáng đời anh! Anh khổ sở tính kế cả một đời, đáng đời cuối cùng
chẳng còn gì cả! Đây là báo ứng, là báo ứng ông trời giáng xuống cho anh!”
Hoàng Tề Thiệu bị đâm phải nỗi đau nên đi tới trước mặt Lâm Mỹ Tinh, tóm chặt cổ áo bà ta, hung ác nói: “Cô cũng đừng đắc ý, hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu tôi không sống tốt thì cô cũng đừng
mong được dễ chịu!”
Lâm Mỹ Tinh nhìn người đang tức giận không thể che giấu nổi trước mặt mình thì lạnh lùng cười: “Tôi đã thế này thì đã chẳng để ý gì nữa rồi, sống hay chết cũng không là gì… Dù sao ông không được dễ chịu thì tôi sẽ
vui vẻ…”
Lúc này, Hoàng Tề Thiệu cũng từ từ mỉm cười: “Thế Sở Tây Lâm thì sao đây?”
Vẻ mặt Lâm Mỹ Tinh cứng đờ.
Sau đó bà ta nghe thấy ông ta nói tiếp: “Nếu như nó biết, người cha mà nó yêu thương nhất là do tự tay mẹ nó hại chết. Ông nội của nó cũng là do mẹ nó ra tay, thậm chí vì giả vờ chết mà mưu hại cha dượng, giết toàn
bộ người nhà họ Sở. Cô đoán xem, nó có thể tan vỡ hay không?”
Con ngươi Lâm Mỹ Tinh không ngừng co rút.
“Cô nói xem, nó có còn mặt mũi đi đối mặt với người nhà, tiếp nhận nhà họ Sở nữa không? Tôi nghĩ, nó sẽ không nhận, thậm chí có thể nó sẽ nhất thời nghĩ quẩn, tự sát cũng không biết chừng. Đáng thương cho đứa
cháu đích tôn có bản lĩnh vững vàng duy nhất của nhà họ Sở, lại bị mẹ mình liên lụy, cả đời không ngóc đầu lên được.”
Vì câu nói này, Lâm Mỹ Tinh điên cuồng nhào lên: “Đồ hèn! Đồ hèn! Trời tru đất diệt tên hèn hạ này đi!”
“Luận về hèn hạ thì tôi không sánh được với cô, đi quá giới hạn mang thai ngoài giá thú, bỏ lại con ruột của mình, mưu hại chồng mình.”
Vì những lời ác độc và cay nghiệt của ông ta, Lâm Mỹ Tinh tức giận tới mức mắt tối sầm, phun một bóng máu ra ngoài.
Bình luận facebook