Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Nhất định phải có được Phó Hàn Tranh
Ba năm sau, sân bay Bắc Thành.
Trong đại sảnh, một thông báo vang lên trên đài radio.
"Tin tức tài chính mới nhất ở Bắc Thành, tập đoàn Phó Thị đã mua hết đất ở khu vực đường Thâm Lam và sẽ xây dựng khu vui chơi giải trí quy mô lớn trên đường Thâm Lam. Được biết, khu vực đường Thâm Lam là khu dân cư giàu có với nhiều khu dân cư và biệt thự cao cấp, việc di dời là khá khó khăn. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn Phó Hàn Tranh là CEO của tập đoàn Phó Thị, xin hỏi anh đã giải quyết vấn đề này như thế nào?"
Mộ Vi Lan vừa xuống máy bay đã bị thu hút bởi màn hình lớn trong đại sảnh.
Trên màn hình, người đàn ông mặc một bộ đồ màu xám lạnh, áo sơ mi trắng với đường viền cổ áo tỉ mỉ và cà vạt đen, làn da trắng nhưng lại không có một chút nữ tính nào, nét mặt điển trai anh tuấn, cả người toát lên khí chất lạnh lùng và thanh cao, khiến người khác phải ngưỡng mộ và khó quên..
Người đàn ông khoanh tay nhẹ nhàng trên đùi, bình tĩnh đối mặt với ống kính, đôi môi mỏng của anh mỉm cười và nói: “Không ai sẽ nghĩ rằng có nhiều tiền, ngay cả những người giàu sống ở đường Thâm Lam cũng thế. Nếu tiền không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì chỉ có thể nói rằng tiền vẫn chưa đủ nhiều.”
Người dẫn Chương trình liếc nhìn với ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng, lịch sự cười hỏi: “Vậy xin hỏi tổng giám đốc Phó, mất bao lâu để hoàn thành cuộc di dời lớn này?"
Người đàn ông đối mặt với máy quay, ánh mắt sắc sảo tinh anh: “Trong một tuần, Phó Thị sẽ giải quyết tất cả vấn đề của các hộ dân cư, hoàn thành việc di dời.”
Màn ảnh đổi cảnh, chuyển từ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông sang đường Thâm Lam, một mớ hỗn độn, các cư dân chuyển đi, nhiều ngôi nhà đã bị máy xúc đào xới, để lại một đống đổ nát.
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đẳng sau cặp kính râm run rẩy dữ dội.
Ảnh mắt tập trung nhìn vào căn biệt thự của nhà họ Mộ trên màn hình, biệt thự của nhà họ Mộ trên đường Thâm Lam cũng sẽ bị dở bỏ!
Chiếc máy quay xoay chuyển, người phóng viên bắt gặp một “quý bà" trung niên thời thượng: “Bà Thẩm, bà là chủ nhân của ngôi biệt này. Nghe nói bà đã thương lượng giá cả và điều kiện với Phó Thị rồi phải không?"
Người phụ nữ đó không phải ai khác, mà chính là mẹ kế của cô, Thẩm Thu!
Thẩm Thu mỉm cười trước máy quay và nói: “Điều kiện di dời của tập đoàn Phó Thị đưa ra rất hậu hĩnh, nhà chúng tôi sẽ không chống đối lại tập đoàn Phó Thị. Hôm nay, chúng tôi sẽ đóng gói đồ đạc và giao lại chìa khóa, chuẩn bị di dời.”
Mộ Vi Lan ôm hộp tro cốt được quấn bằng khăn lụa đen trên tay, các đốt ngón tay tái nhợt.
Ánh mắt cô lạnh lùng, ba năm trước cô không thể trở về ngôi nhà đó. Nhưng ba năm sau, không ai có thể ngăn cản cô đưa bố trở lại nhà họ Mộ!
Đó không chỉ là ngôi biệt thự ở trong khu giàu có, mà còn là nơi quy y cuối cùng của bố cô!
Mộ Vi Lan nắm chặt nắm tay, kéo chiếc vali nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Bầu trời tháng 6 của Bắc Thành trong xanh, so với đêm lạnh lẽo mà cô rời khỏi thành phố này có thể coi như là hai thành phố.
Cô ngước mặt nhìn mặt trời nóng bóng chói lọi, đưa tay sờ hộp tro cốt. Cập nhật nhanh nhất trên truyện 88.
Ba năm rồi, bố, Tiểu Lan đưa bố về nhà.
Một tiếng còi xe vang lên, chủ nhân của chiếc polo thò đầu ra và vẫy tay với cô: “Lan Lan! Bên này!"
Mộ Vi Lan khẽ cong môi, kéo vali nhanh chóng bước đi. Đến khi lên xe, cô vừa tháo kính râm ra, Diệp Quả đã bắt đầu mắng cô.
“Cậu thật là quá đáng! Chúng ta có phải là bạn tốt không hả! Ba năm trước cậu không nói câu gì đã bay tới Paris, khiến mình cô đơn trong suốt những năm qua!"
Nhớ lại những chuyện xảy ra ba năm trước, cô khẽ cúi đầu, lóe lên một chút cô đơn, nhưng rồi mỉm cười và nói: “Chẳng phải bây giờ mình đã trở về rồi sao? Lúc đó, mình đã quá buồn rồi."
Diệp Quả nhìn cô: “Ba năm nay, chắc cậu không dễ dàng gì phải không? Rõ ràng là cô chủ của nhà hộ Mộ, là bị mẹ kế và em kế ép đến bước đường này, cậu gầy đi rồi."
Cô mỉm cười và lắc đầu: “Mình vẫn ổn, lúc đó có lẽ bố mình sợ xảy ra chuyện nên đã để lại một trăm vạn trong tài khoản của mình. Sau này mình cũng mới phát hiện ra. Một trăm vạn không nhiều, nhưng mình ở Paris học nghệ thuật và nghiên cứu cũng đủ dùng rồi. Thỉnh thoảng làm những công việc lặt vặt, gửi bản thảo cho một số công ty cũng kiếm không ít tiền, cuộc sống không quá khó khăn."
Diệp Quả vừa lái xe vừa nói: “Đúng rồi, cậu vừa về nước, vẫn chưa có chỗ ở đúng không? Dù sao mình cũng sống một mình, có hai phòng, nếu cậu đến thì còn có thể giúp mình chia sẻ tiền thuê nhà."
Diệp Quả biết rằng nếu cô không lấy tiền thuê nhà của Mộ Vi Lan, cô ấy chắc chắn sẽ rất ngại khi đến ở, như vậy Mộ Vi Lan chắc chắn sẽ từ chối cô.
"Được rồi, nhưng mà từ khi nào cô chủ Diệp lại phải đi thuê nhà rồi? Thành thật khai báo, có phải đã xảy ra mâu thuẫn với gia đình rồi không?"
Diệp Quả liếc nhìn đoàn xe dài tắc đường phía trước, bĩu môi: “Haiz, đừng nhắc nữa, mẹ mình giục mình đi xem mắt, mình thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. Từ khi mình dọn ra khỏi nhà, mẹ mình đã cắt tất cả sinh hoạt phí của mình, cậu nói có tức không cơ chứ! Đúng rồi, cậu vừa về nước chắc vẫn chưa tìm được việc tốt nhỉ?”
“Ừm.” Mộ Vi Lan nhíu mày: “Ngành mỹ thuật trong nước, mình không chắc có thể thích nghi được."
Diệp Quả nhướn mày đắc ý: “Này, có cần mình giới thiệu việc cho cậu không?"
“Nếu phù hợp với ngành của mình thì đương nhiên là tốt rồi.”
"Đương nhiên rồi! Nhưng mà, tối nay cậu phải đi cùng mình đến một bữa tiệc."
Diệp Quả đưa thư mời dự bữa tiệc cho cô, cô liếc nhìn, ánh mắt dừng trên tên những vị khách, Phó Hàn Tranh.
Tối nay, tổng giám đốc của Phó Thị đã thu mua đường Thâm Lam cũng sẽ đến bữa tiệc này?
Mộ Vi Lan nhẽ nhíu mày và hỏi: "Quả Quả, cậu biết Phó Hàn Tranh này không?"
Diệp Quả sững sờ, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải chứ Lan Lan? Ngay cả cậu cũng thích Phó Hàn Tranh à? Mình nói cho cậu nghe, tên Phó Hàn Tranh không phải dễ động vậy, đứng cách xa anh ta mười mét cũng có thể bị anh ta đông cứng!
Hầu hết phụ nữ ở Bắc Thành muốn theo đuổi anh ta gần như đã bị đóng băng hết! Nếu cậu muốn tìm người yêu, mình sẽ giới thiệu anh trai mình cho cậu! Anh trai mình là một người đàn ông ấm áp!”
Diệp Quả nhớ đến người cậu lạnh lùng như băng của mình, sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt.
Chỉ là....Nếu Vi Lan và cậu của cô có thể xảy ra được điều gì, cô cũng rất tò mò, cậu của cô khi yêu sẽ như thế nào.
Vi Lan nhíu mày, vừa nãy trên TV cô chỉ liếc nhìn một cái nhưng ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông này đem lại cho cô chính là không dễ gây rối.
Quả nhiên là như vậy.
Nhưng mà, cô đã mất hết tất cả. Để giữ lại biệt thự của nhà họ Mộ, bất kể là phải trả giá gì, cô cũng phải "hạ gục" Phó Hàn Tranh!
Ba năm sau, sân bay Bắc Thành.
Trong đại sảnh, một thông báo vang lên trên đài radio.
"Tin tức tài chính mới nhất ở Bắc Thành, tập đoàn Phó Thị đã mua hết đất ở khu vực đường Thâm Lam và sẽ xây dựng khu vui chơi giải trí quy mô lớn trên đường Thâm Lam. Được biết, khu vực đường Thâm Lam là khu dân cư giàu có với nhiều khu dân cư và biệt thự cao cấp, việc di dời là khá khó khăn. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn Phó Hàn Tranh là CEO của tập đoàn Phó Thị, xin hỏi anh đã giải quyết vấn đề này như thế nào?"
Mộ Vi Lan vừa xuống máy bay đã bị thu hút bởi màn hình lớn trong đại sảnh.
Trên màn hình, người đàn ông mặc một bộ đồ màu xám lạnh, áo sơ mi trắng với đường viền cổ áo tỉ mỉ và cà vạt đen, làn da trắng nhưng lại không có một chút nữ tính nào, nét mặt điển trai anh tuấn, cả người toát lên khí chất lạnh lùng và thanh cao, khiến người khác phải ngưỡng mộ và khó quên..
Người đàn ông khoanh tay nhẹ nhàng trên đùi, bình tĩnh đối mặt với ống kính, đôi môi mỏng của anh mỉm cười và nói: “Không ai sẽ nghĩ rằng có nhiều tiền, ngay cả những người giàu sống ở đường Thâm Lam cũng thế. Nếu tiền không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì chỉ có thể nói rằng tiền vẫn chưa đủ nhiều.”
Người dẫn Chương trình liếc nhìn với ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng, lịch sự cười hỏi: “Vậy xin hỏi tổng giám đốc Phó, mất bao lâu để hoàn thành cuộc di dời lớn này?"
Người đàn ông đối mặt với máy quay, ánh mắt sắc sảo tinh anh: “Trong một tuần, Phó Thị sẽ giải quyết tất cả vấn đề của các hộ dân cư, hoàn thành việc di dời.”
Màn ảnh đổi cảnh, chuyển từ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông sang đường Thâm Lam, một mớ hỗn độn, các cư dân chuyển đi, nhiều ngôi nhà đã bị máy xúc đào xới, để lại một đống đổ nát.
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đẳng sau cặp kính râm run rẩy dữ dội.
Ảnh mắt tập trung nhìn vào căn biệt thự của nhà họ Mộ trên màn hình, biệt thự của nhà họ Mộ trên đường Thâm Lam cũng sẽ bị dở bỏ!
Chiếc máy quay xoay chuyển, người phóng viên bắt gặp một “quý bà" trung niên thời thượng: “Bà Thẩm, bà là chủ nhân của ngôi biệt này. Nghe nói bà đã thương lượng giá cả và điều kiện với Phó Thị rồi phải không?"
Người phụ nữ đó không phải ai khác, mà chính là mẹ kế của cô, Thẩm Thu!
Thẩm Thu mỉm cười trước máy quay và nói: “Điều kiện di dời của tập đoàn Phó Thị đưa ra rất hậu hĩnh, nhà chúng tôi sẽ không chống đối lại tập đoàn Phó Thị. Hôm nay, chúng tôi sẽ đóng gói đồ đạc và giao lại chìa khóa, chuẩn bị di dời.”
Mộ Vi Lan ôm hộp tro cốt được quấn bằng khăn lụa đen trên tay, các đốt ngón tay tái nhợt.
Ánh mắt cô lạnh lùng, ba năm trước cô không thể trở về ngôi nhà đó. Nhưng ba năm sau, không ai có thể ngăn cản cô đưa bố trở lại nhà họ Mộ!
Đó không chỉ là ngôi biệt thự ở trong khu giàu có, mà còn là nơi quy y cuối cùng của bố cô!
Mộ Vi Lan nắm chặt nắm tay, kéo chiếc vali nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Bầu trời tháng 6 của Bắc Thành trong xanh, so với đêm lạnh lẽo mà cô rời khỏi thành phố này có thể coi như là hai thành phố.
Cô ngước mặt nhìn mặt trời nóng bóng chói lọi, đưa tay sờ hộp tro cốt. Cập nhật nhanh nhất trên truyện 88.
Ba năm rồi, bố, Tiểu Lan đưa bố về nhà.
Một tiếng còi xe vang lên, chủ nhân của chiếc polo thò đầu ra và vẫy tay với cô: “Lan Lan! Bên này!"
Mộ Vi Lan khẽ cong môi, kéo vali nhanh chóng bước đi. Đến khi lên xe, cô vừa tháo kính râm ra, Diệp Quả đã bắt đầu mắng cô.
“Cậu thật là quá đáng! Chúng ta có phải là bạn tốt không hả! Ba năm trước cậu không nói câu gì đã bay tới Paris, khiến mình cô đơn trong suốt những năm qua!"
Nhớ lại những chuyện xảy ra ba năm trước, cô khẽ cúi đầu, lóe lên một chút cô đơn, nhưng rồi mỉm cười và nói: “Chẳng phải bây giờ mình đã trở về rồi sao? Lúc đó, mình đã quá buồn rồi."
Diệp Quả nhìn cô: “Ba năm nay, chắc cậu không dễ dàng gì phải không? Rõ ràng là cô chủ của nhà hộ Mộ, là bị mẹ kế và em kế ép đến bước đường này, cậu gầy đi rồi."
Cô mỉm cười và lắc đầu: “Mình vẫn ổn, lúc đó có lẽ bố mình sợ xảy ra chuyện nên đã để lại một trăm vạn trong tài khoản của mình. Sau này mình cũng mới phát hiện ra. Một trăm vạn không nhiều, nhưng mình ở Paris học nghệ thuật và nghiên cứu cũng đủ dùng rồi. Thỉnh thoảng làm những công việc lặt vặt, gửi bản thảo cho một số công ty cũng kiếm không ít tiền, cuộc sống không quá khó khăn."
Diệp Quả vừa lái xe vừa nói: “Đúng rồi, cậu vừa về nước, vẫn chưa có chỗ ở đúng không? Dù sao mình cũng sống một mình, có hai phòng, nếu cậu đến thì còn có thể giúp mình chia sẻ tiền thuê nhà."
Diệp Quả biết rằng nếu cô không lấy tiền thuê nhà của Mộ Vi Lan, cô ấy chắc chắn sẽ rất ngại khi đến ở, như vậy Mộ Vi Lan chắc chắn sẽ từ chối cô.
"Được rồi, nhưng mà từ khi nào cô chủ Diệp lại phải đi thuê nhà rồi? Thành thật khai báo, có phải đã xảy ra mâu thuẫn với gia đình rồi không?"
Diệp Quả liếc nhìn đoàn xe dài tắc đường phía trước, bĩu môi: “Haiz, đừng nhắc nữa, mẹ mình giục mình đi xem mắt, mình thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. Từ khi mình dọn ra khỏi nhà, mẹ mình đã cắt tất cả sinh hoạt phí của mình, cậu nói có tức không cơ chứ! Đúng rồi, cậu vừa về nước chắc vẫn chưa tìm được việc tốt nhỉ?”
“Ừm.” Mộ Vi Lan nhíu mày: “Ngành mỹ thuật trong nước, mình không chắc có thể thích nghi được."
Diệp Quả nhướn mày đắc ý: “Này, có cần mình giới thiệu việc cho cậu không?"
“Nếu phù hợp với ngành của mình thì đương nhiên là tốt rồi.”
"Đương nhiên rồi! Nhưng mà, tối nay cậu phải đi cùng mình đến một bữa tiệc."
Diệp Quả đưa thư mời dự bữa tiệc cho cô, cô liếc nhìn, ánh mắt dừng trên tên những vị khách, Phó Hàn Tranh.
Tối nay, tổng giám đốc của Phó Thị đã thu mua đường Thâm Lam cũng sẽ đến bữa tiệc này?
Mộ Vi Lan nhẽ nhíu mày và hỏi: "Quả Quả, cậu biết Phó Hàn Tranh này không?"
Diệp Quả sững sờ, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải chứ Lan Lan? Ngay cả cậu cũng thích Phó Hàn Tranh à? Mình nói cho cậu nghe, tên Phó Hàn Tranh không phải dễ động vậy, đứng cách xa anh ta mười mét cũng có thể bị anh ta đông cứng!
Hầu hết phụ nữ ở Bắc Thành muốn theo đuổi anh ta gần như đã bị đóng băng hết! Nếu cậu muốn tìm người yêu, mình sẽ giới thiệu anh trai mình cho cậu! Anh trai mình là một người đàn ông ấm áp!”
Diệp Quả nhớ đến người cậu lạnh lùng như băng của mình, sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt.
Chỉ là....Nếu Vi Lan và cậu của cô có thể xảy ra được điều gì, cô cũng rất tò mò, cậu của cô khi yêu sẽ như thế nào.
Vi Lan nhíu mày, vừa nãy trên TV cô chỉ liếc nhìn một cái nhưng ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông này đem lại cho cô chính là không dễ gây rối.
Quả nhiên là như vậy.
Nhưng mà, cô đã mất hết tất cả. Để giữ lại biệt thự của nhà họ Mộ, bất kể là phải trả giá gì, cô cũng phải "hạ gục" Phó Hàn Tranh!
Bình luận facebook