Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Muốn tôi...
"Mộ Vi Lan, 21 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Thành, không có kinh nghiệm nam nữ, sức khỏe tốt..."
Người đàn ông ngồi đối diện, sau khi đọc tài liệu, hơi nhướn mày và hỏi: “Cô chắc chắn muốn mang thai hộ?”
Mộ Vi Lan nắm lấy chiếc váy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vừa lo lắng vừa hoảng loạn: "Tôi chắc chắn, tôi rất cần số tiền này."
"Cô cần bao nhiêu tiền?”
Cô sững sờ, đôi môi nhỏ khẽ cất giọng: “Ba.. Ba mươi tỷ."
Người đàn ông cau mày: “Trong mười tháng từ lúc mang thai đến khi sinh con, để giữ bí mật, cô không được rời khỏi đây nửa bước đồng thời không được phép liên lạc với bất kỳ ai. Cô có làm được không?"
Các đốt ngón tay Mộ Vi Lan trắng bệch, hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Tôi, tôi có thể chấp nhận, nhưng tôi có một điều kiện."
"Nói."
"Sau khi ký thỏa thuận này, ngay khi tôi có thai hãy gửi ngay ba mươi tỷ vào tài khoản mà tôi chỉ định, tôi rất cần dùng đến nó."
Ha, thực sự là đã gặp phải một cô gái chỉ muốn tiền.
Trong mắt người đàn ông lóe lên sự khinh miệt: "Được, không vấn đề. Hãy chuẩn bị đi, ông chủ tám giờ tối nay sẽ đến. Người này không dễ hầu hạ, tốt hơn hết là trong vòng một tháng cô có thể mang thai, nếu không, mười triệu này có thể sẽ không còn."
Buổi tối, gần đến tám giờ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
Mộ Vi Lan tắm rửa sạch sẽ và được đưa đến một căn phòng tối trong biệt thự, không thể nhìn thấy gì.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chuyển động của đồng hồ trên tường.
Không biết bao lâu sau đó, cánh cửa đột nhiên mở ra. Trong bóng tối, một người đàn ông bước vào. Xung quanh tối mịt không thể nhìn thấy dáng người của người đàn ông, cô ôm chặt lấy cơ thể mình, nhưng bị một bàn tay to lớn nắm lấy và ném xuống giường.
"Mười triệu, khẩu khí không nhỏ.”
Giọng nói mỉa mai lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong không khí yên tĩnh, đâm vào trái tim đẫm máu của Mộ Vi Lan.
Cô nhắm chặt mắt và mím môi: “Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng nhiều lời!"
Người đàn ông dường như khinh bỉnh hừ một tiếng, rồi đè lên người cô..
Đau...!
Mộ Vi Lan cắn chặt môi, ngước lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt, từ từ nhắm mắt lại...
Chỉ cần vượt qua được đêm nay, tập đoàn Mộ Thị sẽ được cứu, bố cô không cần phải ngồi tù vì không đủ khả năng trả nợ...
Cô cố nhịn cơn đau, bám lấy cổ người đàn ông, đặt đôi môi đỏ thơm của mình lên, dùng một giọng nói thuần khiết quyến rũ anh: “Muốn tôi, mạnh mẽ lên...”
Người đàn ông thì thầm vào tai cô và nói: “Đừng hối hận.”
Cả đêm, Mộ Vi Lan gần như chết đi, toàn thân đau nhức như bị xé nát, một ngón tay cũng không thể di chuyển được.
Ánh nắng bên ngoài rèm cửa chiếu rọi vào mắt cô. Người đàn ông tối qua đã rời đi từ sớm. Người giúp việc trong biệt thự đẩy cửa vào, lạnh lùng nói: "Trước khi cô có thai, ông chủ mỗi tối đều sẽ tới đây. Sau một tháng, nếu cô vẫn không có thai thì hãy thu dọn và rời đi.”
Mộ Vi Lan nắm chặt tay, cô nhất định phải có thai, nhất định.
Đúng bảy đêm, hoan lạc vô tận như trong địa ngục, sống không bằng chết...
Một tháng sau, cô có thai.
"Ba mươi tỷ, ông chủ chúng tôi đã kêu người chuyển tiền đến tài khoản đó. Từ giờ trở đi, cô yên tâm dưỡng thai đi!”
Mộ Vi Lan không biết nên khóc hay nên cười, kích động nắm lấy tay người giúp việc: “Tôi muốn gọi cho bố tôi, báo tin bình an, Tôi muốn hỏi ông ấy đã nhận được ba mươi tỷ chưa, cầu xin cô hãy giúp tôi được không? Tôi hứa sẽ không nói gì cả! Tôi bảo đảm....làm ơn..."
Người giúp việc trung niên nhìn thấy cô quá đáng thương, cau mày và có chút động lòng: “Cô muốn nói cái gì, tôi có thể giúp cô gửi tin nhắn cho ông ấy. Nhưng mà, chỉ được một lần duy nhất!"
Mười tháng sau, Mộ Vi Lan nằm trên giường đẻ, toát mồ hôi.
Một tiếng kêu chói tai xuyên qua ngôi nhà, nữ bác sĩ bình tĩnh đứng bên cạnh thúc sinh: “Dùng lực một chút, lại dùng lực hơn một chút, đầu của đứa bé sắp ra rồi!"
Mộ Vi Lan nghiến răng, trong lần dùng sức cuối cùng, đứa bé đã được sinh ra.
Đứa bé cất lên một tiếng khóc lớn.
Nữ bác sĩ nhanh chóng đưa đứa bé vào lòng ấp: "Đưa đi ngay lập tức."
Mộ Vi Lan nằm trên giường với một vũng máu, nước mắt và mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ đan xen lẫn nhau, giọng nói yếu ớt: “Để tôi nhìn đứa trẻ một cái..."
Nhưng yêu cầu của cô không được đáp ứng, đứa bé được đặt trong lồng ấp và bị người khác bế đi.
Cô thậm chí còn không biết con mình là nam hay nữ...
Bên ngoài biệt thự, một chiếc Maybach phiên bản giới hạn màu đen sang trọng.
Người đàn ông trong xe nhìn đứa bé với máu trong lồng ấp, lông mày khẽ nhăn lại.
"Tổng giám đốc Phó, đứa trẻ này giống anh.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên:
Anh thấy giống ở đâu rồi? Đi đến bệnh viện”
"Vâng."
Trên giường đẻ, Mộ Vi Lan bò dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho cô chỉ là một cái bóng xe màu đen.
Vào ngày thứ hai sau khi sinh con, Mộ Vi Lan thậm chí không có thời gian để hồi phục và vội vã trở về nhà họ Mộ.
Mộ Vi Lan đứng ngoài cửa, nghĩ một số lý do để giải sức về sự biến mất của mình trong mười tháng qua. Cô hít một hơi thật sâu, đang định giơ tay bấm chuông cửa thì phát hiện cánh cửa không khóa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào và không có ai ở trong phòng khách.
Lạ thật, trong nhà không có ai sao? Cho dù bố cô đi làm, thì dì Thẩm và Uyển Yêu cũng nên ở nhà chứ.
Khi cô chuẩn bị đi lên lầu, có hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên hành lang phía trên.
Bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ vào cặp mông xinh đẹp của người phụ nữ, người phụ nữ đập tay vào ngực anh ta và cười nói: “Đáng ghét, khi nào anh sẽ cưới em vậy! Chắc anh không phải vẫn nhớ đến Mộ Vi Lan đó chứ? Cô ta không nói gì biến mất trong mười tháng..."
“Làm sao anh có thể nhớ đến cô ta được? Lúc đó anh ở bên cô ta, chẳng qua là bởi vì cô ta là cô chủ của nhà hộ Mộ. Cô ta quá nhàm chán so với em." Người đàn ông cúi đầu ghé sát tai người phụ nữ, mơ hồ nói: “Đặc biệt là ở trên giường, cô ta làm sao có nhiều trò hơn em được chứ."
Người phụ nữ uốn éo trong vòng tay của người đàn ông: “Huh, anh khiến chân em đến giờ vẫn còn đau đây này."
Ở tầng dưới, khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Vi Lan tái nhợt, đôi mắt căm hận nhìn đôi nam nữ đang ngang nhiên vụng trộm trên tầng.
Người đàn ông đang nói chuyện với con gái của mẹ kế cô không phải là ai khác, mà chính là bạn trai của cô, Giản Triết.
Cô chẳng qua chỉ là biến mất mười tháng, vậy mà người bạn trai tốt này của cô đã quyến rũ với cô em gái tốt Thẩm Uyển Yêu của cô.
Người đàn ông cặn bã, người phụ nữ khốn kiếp!
"Mộ Vi Lan, 21 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Thành, không có kinh nghiệm nam nữ, sức khỏe tốt..."
Người đàn ông ngồi đối diện, sau khi đọc tài liệu, hơi nhướn mày và hỏi: “Cô chắc chắn muốn mang thai hộ?”
Mộ Vi Lan nắm lấy chiếc váy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vừa lo lắng vừa hoảng loạn: "Tôi chắc chắn, tôi rất cần số tiền này."
"Cô cần bao nhiêu tiền?”
Cô sững sờ, đôi môi nhỏ khẽ cất giọng: “Ba.. Ba mươi tỷ."
Người đàn ông cau mày: “Trong mười tháng từ lúc mang thai đến khi sinh con, để giữ bí mật, cô không được rời khỏi đây nửa bước đồng thời không được phép liên lạc với bất kỳ ai. Cô có làm được không?"
Các đốt ngón tay Mộ Vi Lan trắng bệch, hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Tôi, tôi có thể chấp nhận, nhưng tôi có một điều kiện."
"Nói."
"Sau khi ký thỏa thuận này, ngay khi tôi có thai hãy gửi ngay ba mươi tỷ vào tài khoản mà tôi chỉ định, tôi rất cần dùng đến nó."
Ha, thực sự là đã gặp phải một cô gái chỉ muốn tiền.
Trong mắt người đàn ông lóe lên sự khinh miệt: "Được, không vấn đề. Hãy chuẩn bị đi, ông chủ tám giờ tối nay sẽ đến. Người này không dễ hầu hạ, tốt hơn hết là trong vòng một tháng cô có thể mang thai, nếu không, mười triệu này có thể sẽ không còn."
Buổi tối, gần đến tám giờ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
Mộ Vi Lan tắm rửa sạch sẽ và được đưa đến một căn phòng tối trong biệt thự, không thể nhìn thấy gì.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chuyển động của đồng hồ trên tường.
Không biết bao lâu sau đó, cánh cửa đột nhiên mở ra. Trong bóng tối, một người đàn ông bước vào. Xung quanh tối mịt không thể nhìn thấy dáng người của người đàn ông, cô ôm chặt lấy cơ thể mình, nhưng bị một bàn tay to lớn nắm lấy và ném xuống giường.
"Mười triệu, khẩu khí không nhỏ.”
Giọng nói mỉa mai lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong không khí yên tĩnh, đâm vào trái tim đẫm máu của Mộ Vi Lan.
Cô nhắm chặt mắt và mím môi: “Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng nhiều lời!"
Người đàn ông dường như khinh bỉnh hừ một tiếng, rồi đè lên người cô..
Đau...!
Mộ Vi Lan cắn chặt môi, ngước lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt, từ từ nhắm mắt lại...
Chỉ cần vượt qua được đêm nay, tập đoàn Mộ Thị sẽ được cứu, bố cô không cần phải ngồi tù vì không đủ khả năng trả nợ...
Cô cố nhịn cơn đau, bám lấy cổ người đàn ông, đặt đôi môi đỏ thơm của mình lên, dùng một giọng nói thuần khiết quyến rũ anh: “Muốn tôi, mạnh mẽ lên...”
Người đàn ông thì thầm vào tai cô và nói: “Đừng hối hận.”
Cả đêm, Mộ Vi Lan gần như chết đi, toàn thân đau nhức như bị xé nát, một ngón tay cũng không thể di chuyển được.
Ánh nắng bên ngoài rèm cửa chiếu rọi vào mắt cô. Người đàn ông tối qua đã rời đi từ sớm. Người giúp việc trong biệt thự đẩy cửa vào, lạnh lùng nói: "Trước khi cô có thai, ông chủ mỗi tối đều sẽ tới đây. Sau một tháng, nếu cô vẫn không có thai thì hãy thu dọn và rời đi.”
Mộ Vi Lan nắm chặt tay, cô nhất định phải có thai, nhất định.
Đúng bảy đêm, hoan lạc vô tận như trong địa ngục, sống không bằng chết...
Một tháng sau, cô có thai.
"Ba mươi tỷ, ông chủ chúng tôi đã kêu người chuyển tiền đến tài khoản đó. Từ giờ trở đi, cô yên tâm dưỡng thai đi!”
Mộ Vi Lan không biết nên khóc hay nên cười, kích động nắm lấy tay người giúp việc: “Tôi muốn gọi cho bố tôi, báo tin bình an, Tôi muốn hỏi ông ấy đã nhận được ba mươi tỷ chưa, cầu xin cô hãy giúp tôi được không? Tôi hứa sẽ không nói gì cả! Tôi bảo đảm....làm ơn..."
Người giúp việc trung niên nhìn thấy cô quá đáng thương, cau mày và có chút động lòng: “Cô muốn nói cái gì, tôi có thể giúp cô gửi tin nhắn cho ông ấy. Nhưng mà, chỉ được một lần duy nhất!"
Mười tháng sau, Mộ Vi Lan nằm trên giường đẻ, toát mồ hôi.
Một tiếng kêu chói tai xuyên qua ngôi nhà, nữ bác sĩ bình tĩnh đứng bên cạnh thúc sinh: “Dùng lực một chút, lại dùng lực hơn một chút, đầu của đứa bé sắp ra rồi!"
Mộ Vi Lan nghiến răng, trong lần dùng sức cuối cùng, đứa bé đã được sinh ra.
Đứa bé cất lên một tiếng khóc lớn.
Nữ bác sĩ nhanh chóng đưa đứa bé vào lòng ấp: "Đưa đi ngay lập tức."
Mộ Vi Lan nằm trên giường với một vũng máu, nước mắt và mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ đan xen lẫn nhau, giọng nói yếu ớt: “Để tôi nhìn đứa trẻ một cái..."
Nhưng yêu cầu của cô không được đáp ứng, đứa bé được đặt trong lồng ấp và bị người khác bế đi.
Cô thậm chí còn không biết con mình là nam hay nữ...
Bên ngoài biệt thự, một chiếc Maybach phiên bản giới hạn màu đen sang trọng.
Người đàn ông trong xe nhìn đứa bé với máu trong lồng ấp, lông mày khẽ nhăn lại.
"Tổng giám đốc Phó, đứa trẻ này giống anh.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên:
Anh thấy giống ở đâu rồi? Đi đến bệnh viện”
"Vâng."
Trên giường đẻ, Mộ Vi Lan bò dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho cô chỉ là một cái bóng xe màu đen.
Vào ngày thứ hai sau khi sinh con, Mộ Vi Lan thậm chí không có thời gian để hồi phục và vội vã trở về nhà họ Mộ.
Mộ Vi Lan đứng ngoài cửa, nghĩ một số lý do để giải sức về sự biến mất của mình trong mười tháng qua. Cô hít một hơi thật sâu, đang định giơ tay bấm chuông cửa thì phát hiện cánh cửa không khóa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào và không có ai ở trong phòng khách.
Lạ thật, trong nhà không có ai sao? Cho dù bố cô đi làm, thì dì Thẩm và Uyển Yêu cũng nên ở nhà chứ.
Khi cô chuẩn bị đi lên lầu, có hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên hành lang phía trên.
Bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ vào cặp mông xinh đẹp của người phụ nữ, người phụ nữ đập tay vào ngực anh ta và cười nói: “Đáng ghét, khi nào anh sẽ cưới em vậy! Chắc anh không phải vẫn nhớ đến Mộ Vi Lan đó chứ? Cô ta không nói gì biến mất trong mười tháng..."
“Làm sao anh có thể nhớ đến cô ta được? Lúc đó anh ở bên cô ta, chẳng qua là bởi vì cô ta là cô chủ của nhà hộ Mộ. Cô ta quá nhàm chán so với em." Người đàn ông cúi đầu ghé sát tai người phụ nữ, mơ hồ nói: “Đặc biệt là ở trên giường, cô ta làm sao có nhiều trò hơn em được chứ."
Người phụ nữ uốn éo trong vòng tay của người đàn ông: “Huh, anh khiến chân em đến giờ vẫn còn đau đây này."
Ở tầng dưới, khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Vi Lan tái nhợt, đôi mắt căm hận nhìn đôi nam nữ đang ngang nhiên vụng trộm trên tầng.
Người đàn ông đang nói chuyện với con gái của mẹ kế cô không phải là ai khác, mà chính là bạn trai của cô, Giản Triết.
Cô chẳng qua chỉ là biến mất mười tháng, vậy mà người bạn trai tốt này của cô đã quyến rũ với cô em gái tốt Thẩm Uyển Yêu của cô.
Người đàn ông cặn bã, người phụ nữ khốn kiếp!
Bình luận facebook