-
Chương 28-30
Chương 28: Chụp ảnh
Ôn Tử Du mỉm cười đưa qua một bản báo cáo đã làm xong, kết quả lại không chút khách khí bị người cười nhạo.
Tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt như có điều nghiền ngẫm, cô thực sự không chịu đựng nổi nữa liền trốn vào trong nhà vệ sinh.
Làn nước lạnh tạt lên mặt khiến cô tỉnh táo trong chốc lát, nhưng sau đó lại tràn ngập hoang mang, cô phải làm sao mới được đây?
Không lẽ cứ luôn bị quá khứ đen tối kia quấn lấy, vĩnh viễn không thể vùng lên?
"Ôn Tử Du, cuộc sống mấy ngày nay cô khổ sở thế nào tôi đều nhìn thấy rồi", lúc này một bóng người xinh đẹp bất ngờ xuất hiện sau lưng cô: "Tối nay tôi mời cô ăn cơm, tán gẫu về những chuyện này, cô thấy thế nào?"
Người bắt chuyện là phó giám đốc kinh doanh Lâm Xảo, Ôn Tử Du không biết nhiều về cô ta, chỉ biết rằng chuyên môn của cô ta rất lợi hại, là nhân vật nổi trội tại công ty, nói chung là người cô không thể đắc tội tới.
...
Sau khi tan làm, Lâm Xảo đưa cô đến một quán bar, vừa vào phòng bao, Ôn Tử Du liền thấy vài người đàn ông, bên cạnh họ đều có các cô gái xinh đẹp ngồi cùng, vừa nhìn đã biết là một tràng ăn chơi.
Trong lòng cô lập tức sinh ra ý nghĩ muốn cáo lui nhưng đã bị Lâm Xảo nhanh như cắt kéo chặt không cho đi: “Cô không phải muốn tiếp tục ở lại công ty sao? Mấy người này đều là nhà đầu tư cho công ty, bây giờ cô rời đi sẽ làm mích lòng họ”.
Nghe vậy bước chân đang muốn rời đi của Ôn Tử Du liền khựng lại, chỉ đành cúi đầu ngồi xuống một bên, hy vọng sẽ không có ai chú ý tới mình.
Nhưng Lâm Xảo hiển nhiên sẽ không để cô thoải mái như vậy, đặc biệt là cô ta đã chú ý tới ánh mắt của vài người trong số đó thỉnh thoảng lại rơi xuống người Ôn Tử Du, càng thêm chắc chắn mình đã không dẫn lầm người.
Diện mạo của Ôn Tử Du này có vài phần giống với ngôi sao Ôn Lam đang nổi hiện nay, nhưng trông lại thanh thuần hơn một chút, bớt đi một phần diễm lệ rung động lòng người, nhưng cũng đã đủ để quyến rũ đám đàn ông này rồi.
Một lúc sau, Lâm Xảo nhét cho cô môt ly rượu, đẩy cô lên trước: “Đến bên kia chúc rượu cậu Lý đi”.
“Tôi, tôi không biết…”, Ôn Tử Du thành thật nói, cô thực sự không biết uống rượu.
“Uống rồi không phải sẽ học được sao?”, Lâm Xảo liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Ôn Tử Du thật sự không còn cách nào khác là đi tới, trong lòng lại thấp thỏm không yên, lo sợ sẽ chọc tới phiền phức gì đó, lúc này không biết có ai đó đột nhiên duỗi chân khiến cô bị vấp.
Thân thể cô lảo đảo, ly rượu vang trong tay sóng sánh rồi đổ toàn bộ lên người cậu Lý kia, từng giọt tí tách lăn xuống, khiến dáng vẻ của gã ta trông vô cùng nhếch nhác.
“Tôi không phải cố ý!”, Ôn Tử Du theo bản năng lùi về phía sau một bước, cả người thoáng chốc chìm trong hoảng loạn.
“Rượu này đúng là biết chọn chỗ, chậc chậc, hay là chúng ta nên tránh đi chỗ khác đây”, người đàn ông vừa ngáng chân kia mở miệng đùa giỡn.
Vị trí mà rượu vang Ôn Tử Du vừa đánh đổ xuống quả thực có chút khó xử.
“Như thế này đi, cô giúp tôi làm sạch, tôi sẽ không trách cô nữa”, cậu Lý mỉm cười nhìn Ôn Tử Du.
Ôn Tử Du nhíu mày, nhìn nụ cười cợt nhả này của gã ta bỗng nhiên ý thức được, e rằng chuyện này đều do những người này cố ý.
"Thực xin lỗi, quần áo của anh bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường, tôi nghĩ, bị rượu vang dính bẩn rồi không dễ tẩy sạch”.
Nói đoạn liền lùi lại phía sau.
Thấy cô không thức thời như vậy cậu Lý kia bỗng nhiên kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Bộ quần áo này được đặt may từ nước ngoài, có bán cô cũng không đền nổi đâu, ngoan ngoãn đi, không thì…”
Thấy gã ta thực sự nghiêm túc, người bên cạnh cười ha hả lui ra ngoài, Ôn Tử Du thấy Lâm Xảo vậy mà cũng vứt bỏ mình, vội la lên: “Không, đừng để tôi ở đây một mình”.
Nhưng Lâm Xảo chỉ bỏ ngoài tai lời kêu cứu của cô, ngược lại còn nháy mắt với cậu Lý: “Cậu Lý, đừng quên phần hoa hồng đã nói trước đó nha!”
Ôn Tử Du lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, Lâm Xảo vốn đã ủ mưu từ lâu đem cô tới đây bán mình để đổi lấy một mối làm ăn mà thôi!
"Buông tôi ra! Tôi sẽ bồi thường cho anh, hết bao nhiêu tôi đền cho anh là được, tôi không tới đây để bán thân!”, Ôn Tử Du liều mạng vùng vẫy, nhưng lại càng kích thích dục vọng của tên đàn ông kia.
“Đến cũng đến rồi, còn giả vở thanh cao cái gì”.
Gã nóng vội áp người tới gần, Ôn Tử Du thấy khuôn mặt càng lúc càng ép tới kia, trong mặt lóe lên sự căm hờn, tại sao, tại sao luôn luôn có người muốn hủy hoại cô, nếu đã như vậy, cô dứt khoát liều mạng là được.
Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du thừa lúc gã họ Lý cởi quần áo đá mạnh vào điểm yếu hại của gã khiến tên đàn ông rống lên một tiếng đau đớn, nhất thời cũng chẳng thèm quan tâm đến cô mà ôm chặt đũng quần, Ôn Tử Du thấy vậy lập tức lật người từ trên sô pha, kéo áo lên liền muốn bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, bắt lấy cô ta!”, cậu Lý bị chọc giận, vài tên vệ sĩ canh gác ngoài cửa lập tức túm lấy Ôn Tử Du đang muốn chạy trốn, dùng thắt lưng da trói cô lại rồi ném trở về.
“Con đàn bà khốn kiếp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lát nữa tôi sẽ cho người chụp ảnh khỏa thân của cô, để tôi nhìn xem cô chạy thế nào, tôi sẽ khiến cô cả đời này không thể lật người!”
Nghe được lời này, Ôn Tử Du tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại truyền đến một giọng nam lạnh lùng: “Cậu Lý đang làm gì đó?”
Giọng nói cao ngạo mang theo sự bá đạo không cho phép nghi ngờ nhưng lại quen thuộc tới vậy, Ôn Tử Du nhìn qua, chỉ thấy Lục Cẩn Húc mặt không đổi sắc đứng ở cửa, giống như chỉ đang nhìn một người lạ đang làm một việc bẩn thỉu gì đó khiến anh không thèm ngó tới.
Loại biểu cảm này chớp mắt khiến Ôn Tử Du như không chốn dung thân.
“Anh Lục? Chẳng qua chỉ là đang dạy dỗ một ả đàn bàn thôi, sao anh…?”
Cậu Lý nhìn thấy Lục Cẩn Húc ngược lại trở nên thành thật hơn rất nhiều, mặc dù gia tộc của gã tại thành phố Giang này cũng được coi là có chút thế lực, nhưng so với Lục Cẩn Húc thì chỉ tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Tuy nhiên, ở một nơi như vậy, loại chuyện này vẫn xảy ra hàng ngày như cơm bữa, Lục Cẩn Húc bình thường cũng không nhàm chán đến mức nhúng tay lo chuyện bao đồng.
“Anh quen người phụ nữ này sao?”, cậu Lý cẩn thận từng li hỏi.
“Không quen”, gương mặt Lục Cẩn Húc không có nửa điểm xao động, trong đôi mắt lạnh nhạt dường như đã kết một tầng băng vậy.
Ôn Tử Du nghe anh nói không quen biết mình, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, rõ ràng biết rằng, anh chắc chắn sẽ xấu hổ vì mình nhưng biểu hiện rõ ràng ra ngoài như vậy vãn khiến lòng tự tôn của cô có chút thương tổn.
Nghe vậy, cậu Lý kia càng khó hiểu hơn, nếu không quen biết thì ngăn cản gã ta làm gì?
“Anh Lục, người phụ nữ này không biết tốt xấu đá tôi bị thương, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi”.
“Đây là chỗ của tôi, tôi không muốn chuốc lấy phiền phức”, lời nói là vậy nhưng Lục Cẩn Húc cũng không có ý định rời đi.
Gã thiếu gia họ Lý thấy anh cứng rắn muốn quản như vậy cũng không muốn vì một người phụ nữ mà đắc tội với anh, chỉ có thể bỏ qua, trước khi đi còn hung ác trừng Ôn Tử Du một cái: “Lần này coi như cô may mắn, lần tới bị tôi đụng phải… không có kết cục tốt đâu”.
Căn phòng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Lục Cẩn Húc nhìn quần áo xộc xệch trên người Ôn Tử Du, trên làn da trắng nõn còn lưu lại vài vệt đỏ, con ngươi đã u ám lại càng thêm âm trầm.
“Đây chính là công việc cô liều chết cũng nhất định phải giữ lấy à?”, người đàn ông mở lời liền tràn đầy chế giễu.
Chương 29: Không nói một câu liền muốn bỏ đi
Nghe được giọng nói lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào của anh, đáy lòng cô liền dâng trào một ngọn lửa giận, nếu không phải anh phát tán những tin tức kia thì sao cô có thể lưu lạc đến bước này.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Du cũng không muốn nhìn tới anh, mà phớt lờ đi thẳng ra ngoài.
Cảm giác bị ngó lơ này khiến đôi mắt Lục Cẩn Húc xẹt qua một tia không vui, anh một phát nắm cứng lấy cổ tay cô: "Tôi cứu cô nhưng cô không nói một lời liền muốn rời đi sao?"
Nếu không phải vừa rồi anh ở bên ngoài nghe được tiếng hô hoán quen thuộc thì cô đã chẳng có tư cách khinh thường anh ở đây.
"Cô muốn tôi nói cái gì?", sức lực của Lục Cẩn Húc không nhỏ, vị trí bị nắm chặt trên cổ tay Ôn Tử Du đã ửng đỏ, nhưng cô vẫn khăng khăng không chịu khuất phục.
Cô thảm hại như vậy còn không phải nhờ anh ban tặng sao, hiện tại còn bày ra dáng vẻ cứu thế kiêu ngạo đó làm gì?
Cô không ngu xuẩn đến mức biết ơn một người như vậy.
"Buông ra! Chuyện của tôi không cần anh lo".
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Húc lập tức bốc lên lửa giận, người phụ nữ không biết điều này được cứu liền lật mặt không nhận người.
Cô thực sự tưởng rằng anh vì kiêng dè mệnh lệnh của ông nội mà không dám làm gì cô sao?
Nghĩ vậy, Lục Cẩn Húc không chỉ không buông tay mà càng dùng lực kéo Ôn Tử Du vào trong lồng ngực: "Không cần tôi quản? Cô đang muốn nói, kỳ thực là bản thân tự nguyện bị gã họ Lý kia đùa bỡn? Cái cô gọi là công việc chính là bán thân sao?"
Hai chữ bán thân này vừa vang lên, Ôn Tử Du liền có cảm giác giống như bị hàng vạn tên nhọn đâm xuyên qua người, cô liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng Lục Cẩn Húc không buông tay, cô đành nỗ lực dùng chân đạp vào ống đồng của anh.
Trên người truyền tới từng trận đau nhức khiến lửa giận của Lục Cẩn Húc càng bùng cháy dữ dội, thấy cô từ đầu tới cuối vẫn không chịu nghe lời, anh trực tiếp đè cô lên tường: "Sao thế, bị tôi nói trúng rồi à?"
Ôn Tử Du ngẩng phắt đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường của anh khiến trái tim cô như bị lửa thiêu rụi, dứt khoát cam chịu: "Dù tôi ra ngoài bán thân cũng không cần anh quản, bỏ tay ra!"
Cơn giận của Lục Cẩn Húc đã triệt để bùng cháy, những lời không biết suy nghĩ này của cô khiến anh có một loại thôi thúc muốn xé rách cái miệng nhỏ này ra!
Giây tiếp theo khi Ôn Tử Du còn chưa kịp nói thêm gì, môi đã bị người đàn ông thô bạo khóa chặt.
Rất nhanh cô đã cảm nhận được mùi máu tanh xộc lên trong khoang miệng, nhưng Lục Cẩn Húc tựa hồ chẳng phát giác ra: "Nếu cô đã đói khát như vậy, thì để tôi thỏa mãn cô".
Cảm nhận được sự phản kháng của người đối diện, Lục Cẩn Húc có chút bực bội dừng lại động tác, lạnh lùng nhìn cô: "Sao thế, còn kén chọn khách hàng sao?"
Trong lòng Ôn Tử Du tràn ngập uất ức không nói lên lời khi bị anh nhìn như vậy, cô cũng cứng rắn dằn xuống lửa giận: "Vậy thì đã sao? Cho dù bán thân, tôi cũng không bán cho anh!"
Cánh môi cô vì một trận quấn quýt vừa rồi mà ánh lên sắc đỏ diễm lệ, trong đôi mắt trong veo ngập nước lúc này hừng hực lửa giận, lộ ra vẻ ngoan cố thà chết chứ không cúi đầu.
"Cô tưởng là tôi hiếm lạ loại phụ nữ không biết tự ái như cô à?", Lục Cẩn Húc một phát đẩy Ôn Tử Du ra, vùng lưng cô theo quán tính đập vào góc sô pha, cơn đau nhức khó tả lập tức ập tới.
Nhưng Lục Cẩn Húc lại làm như không nhìn thấy mà chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, một lúc sau đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm tao nhã thường ngày.
"Nhớ lấy, lần sau, nếu đã ra ngoài bán thân thì đừng kêu gào giống như bị người khác cưỡng gian vậy, để tránh người khác hiểu lầm".
Dứt lời liền đá cửa đi thẳng ra ngoài.
Ôn Tử Du cúi đầu nhìn lại mình, chỉ cảm thấy bản thân giờ phút này đáng thương tột độ, không biết có lại gây ra phiền phức gì hay không.
Cô không biết phải làm thế nào mới tốt, bèn ngồi sụp dưới đất một hồi, khi có người tới dọn vệ sinh cô lúc này nói hết lời mới mượn được một bộ trang phục, miễn cưỡng trở về nhà.
Vừa về tới nhà, cô lập tức chạy vào phòng tắm, vặn nước nóng điên cuồng xả lên người, dùng sức chà xát những vết tích kia, như muốn xóa sạch những ký ức khó chịu của tối nay đi.
Không biết cô tắm rửa trong bao lâu, cho đến khi làn da trên người đã ửng đỏ, vừa chạm vào liền có chút đau rát mới mệt mỏi đi ra ngoài.
Một lúc sau điện thoại của cô đổ chuông.
Trong điện thoại là giọng nói không vui của Lâm Xảo truyền đến: "Ôn Tử Du, cô cái người này bị làm sao vậy? Kêu cô ở lại bầu bạn với cậu Lý cô lại trốn mất, cô có thể gánh nổi tổn thất mà mình gây ra cho công ty không?"
Ôn Tử Du vừa nhớ tới người phụ nữ này độc ác dùng thân thể của người khác để đổi lấy lợi ích cho mình còn có mặt mũi gọi điện tới liền phẫn nộ nói: "Lợi ích của công ty là cái gì? Không lẽ công ty chỉ dựa vào các nữ nhân viên bên dưới bán thân, bán luôn cả phẩm giá của mình để tồn tại sao? Vậy còn không bằng không làm nữa!"
"Còn có, cô cũng là phụ nữ, hẳn là nên biết phụ nữ ở chốn công sở có bao nhiêu khó khăn, tại sao lại lừa gạt tôi đến nơi như vậy? Cô không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
"Hừ, loại người như cô, đến giường của lão già còn bò lên được, ngồi tù cũng từng ngồi qua, còn cho rằng bản thân là cô gái ngây thơ trong trắng sao? Có người nhìn trúng cô, nguyện ý tiêu tiền đã là phúc tám đời nhà cô rồi…"
Lâm Xảo sớm đã quen với quy tắc ngầm trong loại ngành nghề này, đối với Ôn Tử Du, cô ta đương nhiên không có chút đồng cảm nào: "Cậu Lý rất không hài lòng với chuyện lần này, ngày mai cô tới khách sạn Tinh Vũ phòng 4857 để xin lỗi đi, nếu không…"
"Nếu không sẽ thế nào?", Ôn Tử Du đã chịu đựng đủ loại chuyện này, nếu không phải hôm nay cô may mắn thì có lẽ đã bị tên cậu Lý kia làm nhục rồi.
"Nếu không cô liền thu dọn đồ đạc cút khỏi công ty đi!"
"Nếu công ty đã như vậy, muốn nhân viên phải bán linh hồn mới có thể ở lại thì tôi rồi đi cũng không hối tiếc".
Ôn Tử Du không chút chùn bước, nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Xảo ở đầu dây bên kia lập tức giận sôi máu, Ôn Tử Du kia không phải ngày thường vẫn luôn run sợ bị mất việc sao? Sao bây giờ lại cứng đầu như vậy?
Nhớ tới lời uy hiếp của cậu Lý kia, nếu cô ta không lôi được Ôn Tử Du tới, vậy liền để cô ta thế chỗ Ôn Tử Du chịu trừng phạt, Lâm Xảo liền rùng mình.
Cô ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp gửi Ôn Tử Du tới cho cậu Lý để gã trút giận.
Chương 30: Hiểu lầm anh rồi
Đêm đó Lục Cẩn Húc dứt khoát không trở lại Lục gia, có lẽ anh cũng không muốn nhìn thấy mặt cô, Ôn Tử Du tự giễu.
Cô vừa vặn cũng không muốn gặp anh, để tránh không nhớ tới vài chuyện không nên nghĩ tới kia.
Một lúc sau lại có người gọi điện cho cô.
Ôn Tử Du ấn nút nghe mới phát hiện người gọi là Ôn Lam.
"Thế nào? Ở công ty mới có thuận lợi không, chị gái?"
Trong thời gian nghỉ giải lao khi quay phim, Ôn Lam sực nhớ tới mình từng gọi người tới nơi làm việc của Ôn Tử Du 'không cẩn thận' nói ra sự thật cô từng ngồi tù.
Cô ta nghĩ, người chị gái phế vật cái gì cũng không biết kia của mình hẳn là đã bị nước bọt của mọi người dìm chết mất rồi?
"Sao cô biết tôi làm việc ở đâu… là cô?", Ôn Tử Du lập tức hiểu ra mọi chuyện, những ngón tay bấu chặt lấy điện thoại, vì dùng lực quá lớn mà mu bàn tay nổi đầy gần xanh.
Người em gái này của cô rốt cuộc hận cô tới mức nào, ngay cả công ty mới của cô cũng nhúng tay vào khiến cô không được yên ổn?
“Là tôi đó thì đã thế nào? Chị cứ từ từ hưởng thụ đi, tôi đoán chị cũng chẳng bám trụ được bao lâu nữa đâu? Kiên trì không nổi một tháng đi? Đúng là thứ vô dụng”.
“Không phiền cô phải nhọc lòng, yên tâm, tôi sẽ không để cô đạt được âm mưu đâu”, Ôn Tử Du cắn răng, bụp một tiếng cúp máy.
Nếu còn nghe tiếp giọng nói ma quỷ của Ôn Lam, cô sợ rằng sẽ tức giận tới đập nát điện thoại mất.
Cô nỗ lực điều hòa hô hấp, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được thì sực nhớ tới một chuyện.
Thì ra những chuyện kia không phải do Lục Cẩn Húc làm, vậy cô há không phải là hiểu lầm anh rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du liền có chút ngượng ngùng, lấy điện thoại gọi điện cho Lục Cẩn Húc, vốn muốn nói xin lỗi nhưng điện thoại tút một tiếng liền bị tắt máy.
Có vẻ như anh càng chán ghét bản thân hơn rồi, nhưng cũng khó trách…
Ôn Tử Du bất lực lắc đầu, cũng không gọi điện nữa, vì nếu còn tiếp tục sợ rằng anh sẽ bực bội thêm mất.
...
Ngày hôm sau.
Ôn Tử Du vừa đến công ty liền phát hiện ra bàn làm việc của mình một mảnh bừa bộn, đủ thứ đồ đạc bị lật tung lên, giống như vừa bị trộm lật qua vậy.
Mặc dù biết mình đã đắc tội với Lâm Xảo, khó có thể ở lại công ty nhưng loại hành vi này của đồng nghiệp vẫn khiến cô có chút giận dữ: “Các người làm cái gì vậy?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Tử Du lớn tiếng nói chuyện với những đồng nghiệp này.
"Cô cũng sắp đi rồi, chúng tôi kiểm tra một chút xem cô có lấy cái gì không nên lấy không, đến lúc mất đồ lại không thấy người đâu nữa, thì tìm ở đâu?"
Nói trong nói ngoài tất cả đều quy chụp cô thành kẻ trộm đồ, trong lòng Ôn Tử Du dâng lên một trận uất nghẹn.
Công bằng mà nói, tuy rằng cô chỉ làm vài việc vụn vặt trong công ty này nhưng cô đều nghiêm túc hoàn thành chúng, chưa từng dám có nửa điểm cẩu thả, đồng nghiệp kêu cô làm cái gì cô cũng chỉ mỉm cười đồng ý.
Nhưng cuối cùng họ chỉ coi cô như một tên trộm.
Có phải một khi trên người dính tới lao tù thì sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới cái nhìn thành kiến của người khác không?
"Kiểm tra xong chưa?", Ôn Tử Du đè nén ủy khuất cùng bất lực trong lòng, giả vờ lãnh đạm nói.
Những đồng nghiệp đó cũng không tìm ra gì thì có chút không cam tâm, nhìn đồ đạc trên bàn cô liền phát hiện ra một chiếc USB: "Cái này cũng phải kiểm tra".
Ôn Tử Du đương nhiên không có gì phải sợ, cô làm việc ngay thẳng sao có gì phải khuất tất?
Nhưng một lúc sau một số đồng nghiệp lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận: "Ôn Tử Du, sao cô lại âm hiểm như vậy, vậy mà sao chép tệp khách hàng của công ty, cô muốn sau khi rời đi còn câu trộm khách hàng của chúng tôi sao?"
Ôn Tử Du không dám tin vào tai mình trợn to hai mắt, chuyện này không thể nào.
Không bàn đến việc cô hoàn toàn không có suy nghĩ này, cho dù là có thì ngày thường cô căn bản không tiếp cận nổi những văn kiện quan trọng như vậy, sao có thể sao chép được?
Nhất định là có người giá họa cho cô!
"Không phải tôi lưu, bọn họ bình thường cũng sẽ không cho tôi xem loại văn kiện này", Ôn Tử Du cố gắng nói lý.
"Ai mà biết được có phải cô nhân lúc giúp đỡ người nào đó lén lút sao lưu lại hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy rất có khả năng này, chẳng trách cô ta lại cần cù như vậy, thì ra là ngay từ đã có ý định này ".
"Vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì".
Một số đồng nghiệp hoàn toàn không nghe lọt tai lời giải thích này của cô mà bắt đầu rì rầm, rất nhanh đã ấn xuống tội danh, còn muốn lôi cô tới gặp tổng giám đốc để xử lý làm gương cho người khác.
Lâm Xảo lúc này mới lên tiếng: "Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi, phần bị mất đều là tài liệu của tôi".
Ôn Tử Du thoáng cái hiểu ra ngọn ngành, e rằng đây đều là cái bẫy đó Lâm Xảo thiết kế, lòng dạ cô ta quả thật quá cay nghiệt, hôm qua suýt chút còn hại bản thân thất thân, hôm nay lại đổ vấy cho cô trộm đồ.
"Thế nào, chuyện hôm qua đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói là mình sao chép vào đó, rồi quên béng đi mà thôi, nếu không…"
Những lời còn lại Lâm Xảo không nói ra miệng, nhưng lại tràn đầy ý tứ hăm dọa.
Ôn Tử Du căm hận nhìn cô ta chòng chọc, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay truyền tới từng trận đau nhức khiến cô thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
"Cô nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ đi phục vụ tên cầm thú đó đâu".
Gã đàn ông gọi là cậu Lý kia hôm qua đã hiện nguyên hình, nếu cô đi còn không biết sẽ gặp phải tai ương gì, dù sao chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!", Lâm Xảo giận đùng đùng, kéo Ôn Tử Du thẳng hướng phòng làm việc của tổng giám đốc: "Tôi nói cho cô biết, trộm tài liệu bí mật của công ty nhẹ thì khai trừ, nặng thì kiện ra tòa".
Ôn Tử Du rùng mình, trải qua ký ức đen tối lần trước đã để lại nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng cô với những nơi như cục cảnh sát, nghĩ tới đây liền sợ hãi.
Cô sợ hãi cùng cực những ngày mịt mù tăm tối bị người khác đổ oan nhưng lại không thể giãi bày đó.
Cảm xúc giống như thủy triều khó lòng khống chế, Ôn Tử Du liều mạng đẩy Lâm Xảo, muốn thoát khỏi trói buộc.
Mà Lâm Xảo cũng sống chết không buông tay, Ôn Tử Du thực sự không còn cách nào khác liền cúi đầu cắn lên cánh tay cô ta, thấy máu mới khiến cô ta buông lỏng.
“Kẻ điên cắn người rồi! Mau bắt cô ta lại!”, Lâm Xảo gào lên, nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của Ôn Tử Du tức tới giậm chân.
Vậy mà dám cắn cô ta? Cô ta nhất định phải tống ả đàn bà đáng chết này lên giường cậu Lý, tra tấn đến chết mới thỏa lòng.
“Ồn ào cái gì”, ngay lúc một đám người đang nhiễu loạn muốn túm Ôn Tử Du lại thì một giọng nói nho nhã không mang theo bất kỳ tia cảm xúc nào đột nhiên vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử An đứng cách đó không xa nhìn một trò hề này mà nhíu mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ không hài lòng.
Anh ta là nhà tài trợ hợp tác với công ty, tuy rằng là người mới nổi từ bên ngoài nhưng thực lực mạnh mẽ không thể coi thường.
Những người đang có mặt đương nhiên không dám đắc tội tới anh ta.
Thấy nhà đầu tư tới, tất cả đồng nghiệp không hẹn mà gặp đổ hết mọi chuyện lên đầu Ôn Tử Du, đôi ba câu đã đắp nặn cô thành một người đi cửa sau để tiến vào công ty, nhưng tâm tư lại không ngay thẳng muốn trộm cắp kiếm lời.
"Tôi không làm!", Ôn Tử Du nghe những lời đổi trắng thay đen kia thì ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hạ Tử An.
Hạ Tử An lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của cô.
Người phụ nữ trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đen đơn giản, trên gương mặt trắng nõn không chút phấn son, nhưng vẫn sạch sẽ tươi đẹp như được chạm khắc.
Mà điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất chính là đôi mắt của cô không lẫn một tia tạp chất, cho dù trong đó ánh lên vẻ uất ức cùng phẫn nộ cũng không hề tổn hại tới nét xinh tươi của cô, trái lại còn tô thêm vài phần tức giận.
Con ngươi người đàn ông hơi trầm xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Vậy cô nói thử xem là chuyện gì đã xảy ra?"
Ôn Tử Du ngẩn người, cô tưởng rằng sẽ không có ai nguyện ý nghe mình giải thích, nhưng người đàn ông trông có vẻ xa cách này lại không coi thường cô…
Cô khẽ cắn môi, mạnh dạn nói ra suy đoán của mình.
"Cô ta ngậm máu phun người!", Lâm Xảo toát một thân mồ hôi lạnh, những điều Ôn Tử Du đoán kỳ thực đều là sự thật.
Các tệp trong USB của cô đã được cô ta thêm vào sáng nay.
Mục đích là để doạ dẫm Ôn Tử Du, khiến cô nhanh chóng nhượng bộ đi phục vụ cho gã công tử bột kia.
"Có thật hay không thì đi xem là biết rồi", Hạ Tử An lạnh lùng liếc Lâm Xảo một cái, ánh mắt sắc bén tựa hồ đã nhìn thấu tâm can cô ta.
Ngay sau đó anh ta gọi tới vài người của bộ phận IT, phát hiện ra thời gian sao chép văn kiện chính là sáng nay
Thời điểm đó Ôn Tử Du còn chưa có mặt tại công ty.
Tất cả đều rơi vào trầm mặc.
"Yên tâm, cô là bị đổ oan, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng", Hạ Tử An thấy vậy thì vỗ vỗ bờ vai Ôn Tử Du.
"Sau này không được phép tung tin thất thiệt trong công ty nữa, về phần cô Lâm, cô vô duyên vô cớ hãm hại đồng nghiệp, tôi sẽ cùng chủ tịch của công ty bàn bạc con đường tương lai của cô".
Cả người Lâm Xảo mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, Hạ Tử An thế nhưng là đối tượng mà gần đây công ty ra sức lấy lòng, trước mặt anh ta, một giám đốc kinh doanh cỏn con như cô ta được tính là cái thá gì, muốn khai trừ cô ta cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Nhìn dáng vẻ ủ dột này của Lâm Xảo, trong lòng Ôn Tử Du vẫn có chút không dám tin, hình như đây là lần đầu tiên cô được người khác tín nhiệm, mở mày mở mặt.
Nghĩ đoạn cô liền đuổi theo, trịnh trọng nói với Hạ Tử An một câu: "Cảm ơn".
Hạ Tử An khá có hứng thú nhìn cô: "Chỉ nói hai từ này là xong à? Sao tôi cứ cảm thấy cô không có chút thành ý nào vậy?"
Ôn Tử Du mỉm cười đưa qua một bản báo cáo đã làm xong, kết quả lại không chút khách khí bị người cười nhạo.
Tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt như có điều nghiền ngẫm, cô thực sự không chịu đựng nổi nữa liền trốn vào trong nhà vệ sinh.
Làn nước lạnh tạt lên mặt khiến cô tỉnh táo trong chốc lát, nhưng sau đó lại tràn ngập hoang mang, cô phải làm sao mới được đây?
Không lẽ cứ luôn bị quá khứ đen tối kia quấn lấy, vĩnh viễn không thể vùng lên?
"Ôn Tử Du, cuộc sống mấy ngày nay cô khổ sở thế nào tôi đều nhìn thấy rồi", lúc này một bóng người xinh đẹp bất ngờ xuất hiện sau lưng cô: "Tối nay tôi mời cô ăn cơm, tán gẫu về những chuyện này, cô thấy thế nào?"
Người bắt chuyện là phó giám đốc kinh doanh Lâm Xảo, Ôn Tử Du không biết nhiều về cô ta, chỉ biết rằng chuyên môn của cô ta rất lợi hại, là nhân vật nổi trội tại công ty, nói chung là người cô không thể đắc tội tới.
...
Sau khi tan làm, Lâm Xảo đưa cô đến một quán bar, vừa vào phòng bao, Ôn Tử Du liền thấy vài người đàn ông, bên cạnh họ đều có các cô gái xinh đẹp ngồi cùng, vừa nhìn đã biết là một tràng ăn chơi.
Trong lòng cô lập tức sinh ra ý nghĩ muốn cáo lui nhưng đã bị Lâm Xảo nhanh như cắt kéo chặt không cho đi: “Cô không phải muốn tiếp tục ở lại công ty sao? Mấy người này đều là nhà đầu tư cho công ty, bây giờ cô rời đi sẽ làm mích lòng họ”.
Nghe vậy bước chân đang muốn rời đi của Ôn Tử Du liền khựng lại, chỉ đành cúi đầu ngồi xuống một bên, hy vọng sẽ không có ai chú ý tới mình.
Nhưng Lâm Xảo hiển nhiên sẽ không để cô thoải mái như vậy, đặc biệt là cô ta đã chú ý tới ánh mắt của vài người trong số đó thỉnh thoảng lại rơi xuống người Ôn Tử Du, càng thêm chắc chắn mình đã không dẫn lầm người.
Diện mạo của Ôn Tử Du này có vài phần giống với ngôi sao Ôn Lam đang nổi hiện nay, nhưng trông lại thanh thuần hơn một chút, bớt đi một phần diễm lệ rung động lòng người, nhưng cũng đã đủ để quyến rũ đám đàn ông này rồi.
Một lúc sau, Lâm Xảo nhét cho cô môt ly rượu, đẩy cô lên trước: “Đến bên kia chúc rượu cậu Lý đi”.
“Tôi, tôi không biết…”, Ôn Tử Du thành thật nói, cô thực sự không biết uống rượu.
“Uống rồi không phải sẽ học được sao?”, Lâm Xảo liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Ôn Tử Du thật sự không còn cách nào khác là đi tới, trong lòng lại thấp thỏm không yên, lo sợ sẽ chọc tới phiền phức gì đó, lúc này không biết có ai đó đột nhiên duỗi chân khiến cô bị vấp.
Thân thể cô lảo đảo, ly rượu vang trong tay sóng sánh rồi đổ toàn bộ lên người cậu Lý kia, từng giọt tí tách lăn xuống, khiến dáng vẻ của gã ta trông vô cùng nhếch nhác.
“Tôi không phải cố ý!”, Ôn Tử Du theo bản năng lùi về phía sau một bước, cả người thoáng chốc chìm trong hoảng loạn.
“Rượu này đúng là biết chọn chỗ, chậc chậc, hay là chúng ta nên tránh đi chỗ khác đây”, người đàn ông vừa ngáng chân kia mở miệng đùa giỡn.
Vị trí mà rượu vang Ôn Tử Du vừa đánh đổ xuống quả thực có chút khó xử.
“Như thế này đi, cô giúp tôi làm sạch, tôi sẽ không trách cô nữa”, cậu Lý mỉm cười nhìn Ôn Tử Du.
Ôn Tử Du nhíu mày, nhìn nụ cười cợt nhả này của gã ta bỗng nhiên ý thức được, e rằng chuyện này đều do những người này cố ý.
"Thực xin lỗi, quần áo của anh bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường, tôi nghĩ, bị rượu vang dính bẩn rồi không dễ tẩy sạch”.
Nói đoạn liền lùi lại phía sau.
Thấy cô không thức thời như vậy cậu Lý kia bỗng nhiên kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Bộ quần áo này được đặt may từ nước ngoài, có bán cô cũng không đền nổi đâu, ngoan ngoãn đi, không thì…”
Thấy gã ta thực sự nghiêm túc, người bên cạnh cười ha hả lui ra ngoài, Ôn Tử Du thấy Lâm Xảo vậy mà cũng vứt bỏ mình, vội la lên: “Không, đừng để tôi ở đây một mình”.
Nhưng Lâm Xảo chỉ bỏ ngoài tai lời kêu cứu của cô, ngược lại còn nháy mắt với cậu Lý: “Cậu Lý, đừng quên phần hoa hồng đã nói trước đó nha!”
Ôn Tử Du lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, Lâm Xảo vốn đã ủ mưu từ lâu đem cô tới đây bán mình để đổi lấy một mối làm ăn mà thôi!
"Buông tôi ra! Tôi sẽ bồi thường cho anh, hết bao nhiêu tôi đền cho anh là được, tôi không tới đây để bán thân!”, Ôn Tử Du liều mạng vùng vẫy, nhưng lại càng kích thích dục vọng của tên đàn ông kia.
“Đến cũng đến rồi, còn giả vở thanh cao cái gì”.
Gã nóng vội áp người tới gần, Ôn Tử Du thấy khuôn mặt càng lúc càng ép tới kia, trong mặt lóe lên sự căm hờn, tại sao, tại sao luôn luôn có người muốn hủy hoại cô, nếu đã như vậy, cô dứt khoát liều mạng là được.
Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du thừa lúc gã họ Lý cởi quần áo đá mạnh vào điểm yếu hại của gã khiến tên đàn ông rống lên một tiếng đau đớn, nhất thời cũng chẳng thèm quan tâm đến cô mà ôm chặt đũng quần, Ôn Tử Du thấy vậy lập tức lật người từ trên sô pha, kéo áo lên liền muốn bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, bắt lấy cô ta!”, cậu Lý bị chọc giận, vài tên vệ sĩ canh gác ngoài cửa lập tức túm lấy Ôn Tử Du đang muốn chạy trốn, dùng thắt lưng da trói cô lại rồi ném trở về.
“Con đàn bà khốn kiếp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lát nữa tôi sẽ cho người chụp ảnh khỏa thân của cô, để tôi nhìn xem cô chạy thế nào, tôi sẽ khiến cô cả đời này không thể lật người!”
Nghe được lời này, Ôn Tử Du tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại truyền đến một giọng nam lạnh lùng: “Cậu Lý đang làm gì đó?”
Giọng nói cao ngạo mang theo sự bá đạo không cho phép nghi ngờ nhưng lại quen thuộc tới vậy, Ôn Tử Du nhìn qua, chỉ thấy Lục Cẩn Húc mặt không đổi sắc đứng ở cửa, giống như chỉ đang nhìn một người lạ đang làm một việc bẩn thỉu gì đó khiến anh không thèm ngó tới.
Loại biểu cảm này chớp mắt khiến Ôn Tử Du như không chốn dung thân.
“Anh Lục? Chẳng qua chỉ là đang dạy dỗ một ả đàn bàn thôi, sao anh…?”
Cậu Lý nhìn thấy Lục Cẩn Húc ngược lại trở nên thành thật hơn rất nhiều, mặc dù gia tộc của gã tại thành phố Giang này cũng được coi là có chút thế lực, nhưng so với Lục Cẩn Húc thì chỉ tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Tuy nhiên, ở một nơi như vậy, loại chuyện này vẫn xảy ra hàng ngày như cơm bữa, Lục Cẩn Húc bình thường cũng không nhàm chán đến mức nhúng tay lo chuyện bao đồng.
“Anh quen người phụ nữ này sao?”, cậu Lý cẩn thận từng li hỏi.
“Không quen”, gương mặt Lục Cẩn Húc không có nửa điểm xao động, trong đôi mắt lạnh nhạt dường như đã kết một tầng băng vậy.
Ôn Tử Du nghe anh nói không quen biết mình, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, rõ ràng biết rằng, anh chắc chắn sẽ xấu hổ vì mình nhưng biểu hiện rõ ràng ra ngoài như vậy vãn khiến lòng tự tôn của cô có chút thương tổn.
Nghe vậy, cậu Lý kia càng khó hiểu hơn, nếu không quen biết thì ngăn cản gã ta làm gì?
“Anh Lục, người phụ nữ này không biết tốt xấu đá tôi bị thương, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi”.
“Đây là chỗ của tôi, tôi không muốn chuốc lấy phiền phức”, lời nói là vậy nhưng Lục Cẩn Húc cũng không có ý định rời đi.
Gã thiếu gia họ Lý thấy anh cứng rắn muốn quản như vậy cũng không muốn vì một người phụ nữ mà đắc tội với anh, chỉ có thể bỏ qua, trước khi đi còn hung ác trừng Ôn Tử Du một cái: “Lần này coi như cô may mắn, lần tới bị tôi đụng phải… không có kết cục tốt đâu”.
Căn phòng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Lục Cẩn Húc nhìn quần áo xộc xệch trên người Ôn Tử Du, trên làn da trắng nõn còn lưu lại vài vệt đỏ, con ngươi đã u ám lại càng thêm âm trầm.
“Đây chính là công việc cô liều chết cũng nhất định phải giữ lấy à?”, người đàn ông mở lời liền tràn đầy chế giễu.
Chương 29: Không nói một câu liền muốn bỏ đi
Nghe được giọng nói lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào của anh, đáy lòng cô liền dâng trào một ngọn lửa giận, nếu không phải anh phát tán những tin tức kia thì sao cô có thể lưu lạc đến bước này.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Du cũng không muốn nhìn tới anh, mà phớt lờ đi thẳng ra ngoài.
Cảm giác bị ngó lơ này khiến đôi mắt Lục Cẩn Húc xẹt qua một tia không vui, anh một phát nắm cứng lấy cổ tay cô: "Tôi cứu cô nhưng cô không nói một lời liền muốn rời đi sao?"
Nếu không phải vừa rồi anh ở bên ngoài nghe được tiếng hô hoán quen thuộc thì cô đã chẳng có tư cách khinh thường anh ở đây.
"Cô muốn tôi nói cái gì?", sức lực của Lục Cẩn Húc không nhỏ, vị trí bị nắm chặt trên cổ tay Ôn Tử Du đã ửng đỏ, nhưng cô vẫn khăng khăng không chịu khuất phục.
Cô thảm hại như vậy còn không phải nhờ anh ban tặng sao, hiện tại còn bày ra dáng vẻ cứu thế kiêu ngạo đó làm gì?
Cô không ngu xuẩn đến mức biết ơn một người như vậy.
"Buông ra! Chuyện của tôi không cần anh lo".
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Húc lập tức bốc lên lửa giận, người phụ nữ không biết điều này được cứu liền lật mặt không nhận người.
Cô thực sự tưởng rằng anh vì kiêng dè mệnh lệnh của ông nội mà không dám làm gì cô sao?
Nghĩ vậy, Lục Cẩn Húc không chỉ không buông tay mà càng dùng lực kéo Ôn Tử Du vào trong lồng ngực: "Không cần tôi quản? Cô đang muốn nói, kỳ thực là bản thân tự nguyện bị gã họ Lý kia đùa bỡn? Cái cô gọi là công việc chính là bán thân sao?"
Hai chữ bán thân này vừa vang lên, Ôn Tử Du liền có cảm giác giống như bị hàng vạn tên nhọn đâm xuyên qua người, cô liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng Lục Cẩn Húc không buông tay, cô đành nỗ lực dùng chân đạp vào ống đồng của anh.
Trên người truyền tới từng trận đau nhức khiến lửa giận của Lục Cẩn Húc càng bùng cháy dữ dội, thấy cô từ đầu tới cuối vẫn không chịu nghe lời, anh trực tiếp đè cô lên tường: "Sao thế, bị tôi nói trúng rồi à?"
Ôn Tử Du ngẩng phắt đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường của anh khiến trái tim cô như bị lửa thiêu rụi, dứt khoát cam chịu: "Dù tôi ra ngoài bán thân cũng không cần anh quản, bỏ tay ra!"
Cơn giận của Lục Cẩn Húc đã triệt để bùng cháy, những lời không biết suy nghĩ này của cô khiến anh có một loại thôi thúc muốn xé rách cái miệng nhỏ này ra!
Giây tiếp theo khi Ôn Tử Du còn chưa kịp nói thêm gì, môi đã bị người đàn ông thô bạo khóa chặt.
Rất nhanh cô đã cảm nhận được mùi máu tanh xộc lên trong khoang miệng, nhưng Lục Cẩn Húc tựa hồ chẳng phát giác ra: "Nếu cô đã đói khát như vậy, thì để tôi thỏa mãn cô".
Cảm nhận được sự phản kháng của người đối diện, Lục Cẩn Húc có chút bực bội dừng lại động tác, lạnh lùng nhìn cô: "Sao thế, còn kén chọn khách hàng sao?"
Trong lòng Ôn Tử Du tràn ngập uất ức không nói lên lời khi bị anh nhìn như vậy, cô cũng cứng rắn dằn xuống lửa giận: "Vậy thì đã sao? Cho dù bán thân, tôi cũng không bán cho anh!"
Cánh môi cô vì một trận quấn quýt vừa rồi mà ánh lên sắc đỏ diễm lệ, trong đôi mắt trong veo ngập nước lúc này hừng hực lửa giận, lộ ra vẻ ngoan cố thà chết chứ không cúi đầu.
"Cô tưởng là tôi hiếm lạ loại phụ nữ không biết tự ái như cô à?", Lục Cẩn Húc một phát đẩy Ôn Tử Du ra, vùng lưng cô theo quán tính đập vào góc sô pha, cơn đau nhức khó tả lập tức ập tới.
Nhưng Lục Cẩn Húc lại làm như không nhìn thấy mà chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, một lúc sau đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm tao nhã thường ngày.
"Nhớ lấy, lần sau, nếu đã ra ngoài bán thân thì đừng kêu gào giống như bị người khác cưỡng gian vậy, để tránh người khác hiểu lầm".
Dứt lời liền đá cửa đi thẳng ra ngoài.
Ôn Tử Du cúi đầu nhìn lại mình, chỉ cảm thấy bản thân giờ phút này đáng thương tột độ, không biết có lại gây ra phiền phức gì hay không.
Cô không biết phải làm thế nào mới tốt, bèn ngồi sụp dưới đất một hồi, khi có người tới dọn vệ sinh cô lúc này nói hết lời mới mượn được một bộ trang phục, miễn cưỡng trở về nhà.
Vừa về tới nhà, cô lập tức chạy vào phòng tắm, vặn nước nóng điên cuồng xả lên người, dùng sức chà xát những vết tích kia, như muốn xóa sạch những ký ức khó chịu của tối nay đi.
Không biết cô tắm rửa trong bao lâu, cho đến khi làn da trên người đã ửng đỏ, vừa chạm vào liền có chút đau rát mới mệt mỏi đi ra ngoài.
Một lúc sau điện thoại của cô đổ chuông.
Trong điện thoại là giọng nói không vui của Lâm Xảo truyền đến: "Ôn Tử Du, cô cái người này bị làm sao vậy? Kêu cô ở lại bầu bạn với cậu Lý cô lại trốn mất, cô có thể gánh nổi tổn thất mà mình gây ra cho công ty không?"
Ôn Tử Du vừa nhớ tới người phụ nữ này độc ác dùng thân thể của người khác để đổi lấy lợi ích cho mình còn có mặt mũi gọi điện tới liền phẫn nộ nói: "Lợi ích của công ty là cái gì? Không lẽ công ty chỉ dựa vào các nữ nhân viên bên dưới bán thân, bán luôn cả phẩm giá của mình để tồn tại sao? Vậy còn không bằng không làm nữa!"
"Còn có, cô cũng là phụ nữ, hẳn là nên biết phụ nữ ở chốn công sở có bao nhiêu khó khăn, tại sao lại lừa gạt tôi đến nơi như vậy? Cô không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
"Hừ, loại người như cô, đến giường của lão già còn bò lên được, ngồi tù cũng từng ngồi qua, còn cho rằng bản thân là cô gái ngây thơ trong trắng sao? Có người nhìn trúng cô, nguyện ý tiêu tiền đã là phúc tám đời nhà cô rồi…"
Lâm Xảo sớm đã quen với quy tắc ngầm trong loại ngành nghề này, đối với Ôn Tử Du, cô ta đương nhiên không có chút đồng cảm nào: "Cậu Lý rất không hài lòng với chuyện lần này, ngày mai cô tới khách sạn Tinh Vũ phòng 4857 để xin lỗi đi, nếu không…"
"Nếu không sẽ thế nào?", Ôn Tử Du đã chịu đựng đủ loại chuyện này, nếu không phải hôm nay cô may mắn thì có lẽ đã bị tên cậu Lý kia làm nhục rồi.
"Nếu không cô liền thu dọn đồ đạc cút khỏi công ty đi!"
"Nếu công ty đã như vậy, muốn nhân viên phải bán linh hồn mới có thể ở lại thì tôi rồi đi cũng không hối tiếc".
Ôn Tử Du không chút chùn bước, nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Xảo ở đầu dây bên kia lập tức giận sôi máu, Ôn Tử Du kia không phải ngày thường vẫn luôn run sợ bị mất việc sao? Sao bây giờ lại cứng đầu như vậy?
Nhớ tới lời uy hiếp của cậu Lý kia, nếu cô ta không lôi được Ôn Tử Du tới, vậy liền để cô ta thế chỗ Ôn Tử Du chịu trừng phạt, Lâm Xảo liền rùng mình.
Cô ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp gửi Ôn Tử Du tới cho cậu Lý để gã trút giận.
Chương 30: Hiểu lầm anh rồi
Đêm đó Lục Cẩn Húc dứt khoát không trở lại Lục gia, có lẽ anh cũng không muốn nhìn thấy mặt cô, Ôn Tử Du tự giễu.
Cô vừa vặn cũng không muốn gặp anh, để tránh không nhớ tới vài chuyện không nên nghĩ tới kia.
Một lúc sau lại có người gọi điện cho cô.
Ôn Tử Du ấn nút nghe mới phát hiện người gọi là Ôn Lam.
"Thế nào? Ở công ty mới có thuận lợi không, chị gái?"
Trong thời gian nghỉ giải lao khi quay phim, Ôn Lam sực nhớ tới mình từng gọi người tới nơi làm việc của Ôn Tử Du 'không cẩn thận' nói ra sự thật cô từng ngồi tù.
Cô ta nghĩ, người chị gái phế vật cái gì cũng không biết kia của mình hẳn là đã bị nước bọt của mọi người dìm chết mất rồi?
"Sao cô biết tôi làm việc ở đâu… là cô?", Ôn Tử Du lập tức hiểu ra mọi chuyện, những ngón tay bấu chặt lấy điện thoại, vì dùng lực quá lớn mà mu bàn tay nổi đầy gần xanh.
Người em gái này của cô rốt cuộc hận cô tới mức nào, ngay cả công ty mới của cô cũng nhúng tay vào khiến cô không được yên ổn?
“Là tôi đó thì đã thế nào? Chị cứ từ từ hưởng thụ đi, tôi đoán chị cũng chẳng bám trụ được bao lâu nữa đâu? Kiên trì không nổi một tháng đi? Đúng là thứ vô dụng”.
“Không phiền cô phải nhọc lòng, yên tâm, tôi sẽ không để cô đạt được âm mưu đâu”, Ôn Tử Du cắn răng, bụp một tiếng cúp máy.
Nếu còn nghe tiếp giọng nói ma quỷ của Ôn Lam, cô sợ rằng sẽ tức giận tới đập nát điện thoại mất.
Cô nỗ lực điều hòa hô hấp, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được thì sực nhớ tới một chuyện.
Thì ra những chuyện kia không phải do Lục Cẩn Húc làm, vậy cô há không phải là hiểu lầm anh rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ôn Tử Du liền có chút ngượng ngùng, lấy điện thoại gọi điện cho Lục Cẩn Húc, vốn muốn nói xin lỗi nhưng điện thoại tút một tiếng liền bị tắt máy.
Có vẻ như anh càng chán ghét bản thân hơn rồi, nhưng cũng khó trách…
Ôn Tử Du bất lực lắc đầu, cũng không gọi điện nữa, vì nếu còn tiếp tục sợ rằng anh sẽ bực bội thêm mất.
...
Ngày hôm sau.
Ôn Tử Du vừa đến công ty liền phát hiện ra bàn làm việc của mình một mảnh bừa bộn, đủ thứ đồ đạc bị lật tung lên, giống như vừa bị trộm lật qua vậy.
Mặc dù biết mình đã đắc tội với Lâm Xảo, khó có thể ở lại công ty nhưng loại hành vi này của đồng nghiệp vẫn khiến cô có chút giận dữ: “Các người làm cái gì vậy?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Tử Du lớn tiếng nói chuyện với những đồng nghiệp này.
"Cô cũng sắp đi rồi, chúng tôi kiểm tra một chút xem cô có lấy cái gì không nên lấy không, đến lúc mất đồ lại không thấy người đâu nữa, thì tìm ở đâu?"
Nói trong nói ngoài tất cả đều quy chụp cô thành kẻ trộm đồ, trong lòng Ôn Tử Du dâng lên một trận uất nghẹn.
Công bằng mà nói, tuy rằng cô chỉ làm vài việc vụn vặt trong công ty này nhưng cô đều nghiêm túc hoàn thành chúng, chưa từng dám có nửa điểm cẩu thả, đồng nghiệp kêu cô làm cái gì cô cũng chỉ mỉm cười đồng ý.
Nhưng cuối cùng họ chỉ coi cô như một tên trộm.
Có phải một khi trên người dính tới lao tù thì sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới cái nhìn thành kiến của người khác không?
"Kiểm tra xong chưa?", Ôn Tử Du đè nén ủy khuất cùng bất lực trong lòng, giả vờ lãnh đạm nói.
Những đồng nghiệp đó cũng không tìm ra gì thì có chút không cam tâm, nhìn đồ đạc trên bàn cô liền phát hiện ra một chiếc USB: "Cái này cũng phải kiểm tra".
Ôn Tử Du đương nhiên không có gì phải sợ, cô làm việc ngay thẳng sao có gì phải khuất tất?
Nhưng một lúc sau một số đồng nghiệp lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận: "Ôn Tử Du, sao cô lại âm hiểm như vậy, vậy mà sao chép tệp khách hàng của công ty, cô muốn sau khi rời đi còn câu trộm khách hàng của chúng tôi sao?"
Ôn Tử Du không dám tin vào tai mình trợn to hai mắt, chuyện này không thể nào.
Không bàn đến việc cô hoàn toàn không có suy nghĩ này, cho dù là có thì ngày thường cô căn bản không tiếp cận nổi những văn kiện quan trọng như vậy, sao có thể sao chép được?
Nhất định là có người giá họa cho cô!
"Không phải tôi lưu, bọn họ bình thường cũng sẽ không cho tôi xem loại văn kiện này", Ôn Tử Du cố gắng nói lý.
"Ai mà biết được có phải cô nhân lúc giúp đỡ người nào đó lén lút sao lưu lại hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy rất có khả năng này, chẳng trách cô ta lại cần cù như vậy, thì ra là ngay từ đã có ý định này ".
"Vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì".
Một số đồng nghiệp hoàn toàn không nghe lọt tai lời giải thích này của cô mà bắt đầu rì rầm, rất nhanh đã ấn xuống tội danh, còn muốn lôi cô tới gặp tổng giám đốc để xử lý làm gương cho người khác.
Lâm Xảo lúc này mới lên tiếng: "Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi, phần bị mất đều là tài liệu của tôi".
Ôn Tử Du thoáng cái hiểu ra ngọn ngành, e rằng đây đều là cái bẫy đó Lâm Xảo thiết kế, lòng dạ cô ta quả thật quá cay nghiệt, hôm qua suýt chút còn hại bản thân thất thân, hôm nay lại đổ vấy cho cô trộm đồ.
"Thế nào, chuyện hôm qua đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói là mình sao chép vào đó, rồi quên béng đi mà thôi, nếu không…"
Những lời còn lại Lâm Xảo không nói ra miệng, nhưng lại tràn đầy ý tứ hăm dọa.
Ôn Tử Du căm hận nhìn cô ta chòng chọc, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay truyền tới từng trận đau nhức khiến cô thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
"Cô nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ đi phục vụ tên cầm thú đó đâu".
Gã đàn ông gọi là cậu Lý kia hôm qua đã hiện nguyên hình, nếu cô đi còn không biết sẽ gặp phải tai ương gì, dù sao chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!", Lâm Xảo giận đùng đùng, kéo Ôn Tử Du thẳng hướng phòng làm việc của tổng giám đốc: "Tôi nói cho cô biết, trộm tài liệu bí mật của công ty nhẹ thì khai trừ, nặng thì kiện ra tòa".
Ôn Tử Du rùng mình, trải qua ký ức đen tối lần trước đã để lại nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng cô với những nơi như cục cảnh sát, nghĩ tới đây liền sợ hãi.
Cô sợ hãi cùng cực những ngày mịt mù tăm tối bị người khác đổ oan nhưng lại không thể giãi bày đó.
Cảm xúc giống như thủy triều khó lòng khống chế, Ôn Tử Du liều mạng đẩy Lâm Xảo, muốn thoát khỏi trói buộc.
Mà Lâm Xảo cũng sống chết không buông tay, Ôn Tử Du thực sự không còn cách nào khác liền cúi đầu cắn lên cánh tay cô ta, thấy máu mới khiến cô ta buông lỏng.
“Kẻ điên cắn người rồi! Mau bắt cô ta lại!”, Lâm Xảo gào lên, nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của Ôn Tử Du tức tới giậm chân.
Vậy mà dám cắn cô ta? Cô ta nhất định phải tống ả đàn bà đáng chết này lên giường cậu Lý, tra tấn đến chết mới thỏa lòng.
“Ồn ào cái gì”, ngay lúc một đám người đang nhiễu loạn muốn túm Ôn Tử Du lại thì một giọng nói nho nhã không mang theo bất kỳ tia cảm xúc nào đột nhiên vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử An đứng cách đó không xa nhìn một trò hề này mà nhíu mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ không hài lòng.
Anh ta là nhà tài trợ hợp tác với công ty, tuy rằng là người mới nổi từ bên ngoài nhưng thực lực mạnh mẽ không thể coi thường.
Những người đang có mặt đương nhiên không dám đắc tội tới anh ta.
Thấy nhà đầu tư tới, tất cả đồng nghiệp không hẹn mà gặp đổ hết mọi chuyện lên đầu Ôn Tử Du, đôi ba câu đã đắp nặn cô thành một người đi cửa sau để tiến vào công ty, nhưng tâm tư lại không ngay thẳng muốn trộm cắp kiếm lời.
"Tôi không làm!", Ôn Tử Du nghe những lời đổi trắng thay đen kia thì ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hạ Tử An.
Hạ Tử An lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của cô.
Người phụ nữ trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đen đơn giản, trên gương mặt trắng nõn không chút phấn son, nhưng vẫn sạch sẽ tươi đẹp như được chạm khắc.
Mà điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất chính là đôi mắt của cô không lẫn một tia tạp chất, cho dù trong đó ánh lên vẻ uất ức cùng phẫn nộ cũng không hề tổn hại tới nét xinh tươi của cô, trái lại còn tô thêm vài phần tức giận.
Con ngươi người đàn ông hơi trầm xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Vậy cô nói thử xem là chuyện gì đã xảy ra?"
Ôn Tử Du ngẩn người, cô tưởng rằng sẽ không có ai nguyện ý nghe mình giải thích, nhưng người đàn ông trông có vẻ xa cách này lại không coi thường cô…
Cô khẽ cắn môi, mạnh dạn nói ra suy đoán của mình.
"Cô ta ngậm máu phun người!", Lâm Xảo toát một thân mồ hôi lạnh, những điều Ôn Tử Du đoán kỳ thực đều là sự thật.
Các tệp trong USB của cô đã được cô ta thêm vào sáng nay.
Mục đích là để doạ dẫm Ôn Tử Du, khiến cô nhanh chóng nhượng bộ đi phục vụ cho gã công tử bột kia.
"Có thật hay không thì đi xem là biết rồi", Hạ Tử An lạnh lùng liếc Lâm Xảo một cái, ánh mắt sắc bén tựa hồ đã nhìn thấu tâm can cô ta.
Ngay sau đó anh ta gọi tới vài người của bộ phận IT, phát hiện ra thời gian sao chép văn kiện chính là sáng nay
Thời điểm đó Ôn Tử Du còn chưa có mặt tại công ty.
Tất cả đều rơi vào trầm mặc.
"Yên tâm, cô là bị đổ oan, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng", Hạ Tử An thấy vậy thì vỗ vỗ bờ vai Ôn Tử Du.
"Sau này không được phép tung tin thất thiệt trong công ty nữa, về phần cô Lâm, cô vô duyên vô cớ hãm hại đồng nghiệp, tôi sẽ cùng chủ tịch của công ty bàn bạc con đường tương lai của cô".
Cả người Lâm Xảo mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, Hạ Tử An thế nhưng là đối tượng mà gần đây công ty ra sức lấy lòng, trước mặt anh ta, một giám đốc kinh doanh cỏn con như cô ta được tính là cái thá gì, muốn khai trừ cô ta cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Nhìn dáng vẻ ủ dột này của Lâm Xảo, trong lòng Ôn Tử Du vẫn có chút không dám tin, hình như đây là lần đầu tiên cô được người khác tín nhiệm, mở mày mở mặt.
Nghĩ đoạn cô liền đuổi theo, trịnh trọng nói với Hạ Tử An một câu: "Cảm ơn".
Hạ Tử An khá có hứng thú nhìn cô: "Chỉ nói hai từ này là xong à? Sao tôi cứ cảm thấy cô không có chút thành ý nào vậy?"
Bình luận facebook