-
Chương 11-15
Chương 11: Cái gọi là tình yêu
"Anh Minh, đáng ghét, sao anh lại gấp gáp như vậy cơ chứ?"
Khuôn mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, bởi cô nghe ra được giọng nói đó là của ai, chẳng phải ai khác... mà là Ôn Lam.
"Không phải là tiểu yêu tinh em chủ động tới tìm anh sao?", Dư Phi Minh một phát ôm gọn lấy Ôn Lam.
Lông mi Ôn Tử Du run run, không dám tin người đàn ông trong xe kia vậy mà thực sự là vị hôn phu được gọi là chính nhân quân tử đó của cô.
Năm đó gia đình bên nhà ngoại của mẹ cô cũng được tính là có căn cơ ở thành phố Giang, do đó từ thuở nhỏ đã định xuống một mối hôn ước cho cô, kết thông gia với nhà họ Dư giàu sang có tiếng.
Ôn Tử Du cùng Dư Phi Minh cũng một mực hẹn hò trên tiền đề hôn nhân, vốn dĩ đợi cô bước qua tuổi mười tám sẽ tổ chức tiệc đính hôn nhưng vì cô vào tù nên việc này tự nhiên cũng bị bỏ qua.
Dư Phi Minh là người bạn trai duy nhất của cô, là người mà cô từng nghĩ sẽ đi cùng mình hết quãng đời này, nhưng suốt ba năm trong tù, hắn chưa một lần tới thăm cô, cô luôn tưởng rằng là do áp lực từ Lục gia nên hắn không thể tới, nhưng hiện tại xem ra, là vì dây dưa với Ôn Lam nên sớm đã ném Ôn Tử Du cô ra sau đầu rồi.
Ôn Tử Du cũng từng nghĩ tới có lẽ Dư Phi Minh đã tìm được bạn gái mới ở bên ngoài, là người cô thật lòng yêu mến, cô nguyện ý chúc phúc cho hắn, nhưng tại sao cứ khăng khăng là Ôn Lam?
Sau khi dục vọng tìm được chỗ phát tiết, Dư Phi Minh mới thỏa mãn bước xuống xe, khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở cửa liền khựng người lại, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi.
"Ôn Tử Du? Sao cô lại ra ngoài rồi?"
Lại là câu nói này, cô nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trong hồi ức của Dư Phi Minh, nhưng nét dịu dàng trong mắt hắn sớm đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là vẻ ghét bỏ rõ ràng.
"Tại sao lại là cô ta?", Ôn Tử Du lẩm bẩm.
Là ai, có lẽ cô cũng sẽ không có loại khó chịu như bị người khác quăng cho một bạt tai này, nhưng lại cứ là Ôn Lam.
Là Ôn Lam hại cô bị tống vào tù.
"Tại sao cái gì, cô có biết việc mình ngồi tù xém chút khiến tôi có một người vợ chưa cưới mắc tiền án không? Đây là một vết dơ khó nghe đến mức nào?", Dư Phi Minh nhìn Ôn Tử Du một cách khinh bỉ, giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Nếu không phải Ôn Lam kịp thời đứng ra, nói rằng cô ấy mới là người đính hôn trước nay với tôi, thì hậu quả này cô gánh vác nổi không?"
"Anh đừng nói nữa, chị ấy không tiếp nhận nổi cũng là chuyện bình thường, là do em không đúng", Ôn Lam thấy Dư Phi Minh kích động, liền đi tới nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo hắn.
"Lam Lam của tôi chính là quá lương thiện", Dư Phi Minh bị dáng vẻ yếu ớt này của cô ta kích động ham muốn che chở, tiếp tục hung tợn nói với Ôn Tử Du: "Ôn Tử Du, hy vọng cô biết tự trọng, đừng cảm thấy là Lam Lam cướp đoạt vị hôn phu của mình, muốn trách, cũng phải trách bản thân không có tiền đồ, vậy mà phạm tội ngồi tù, là một người đàn ông đều sẽ chán ghét cô xui xẻo”.
Ôn Tử Du lùi lại một bước nhưng Ôn Lam đã một phát tóm lấy cô, ghé vào tai cô đắc ý thì thầm: “Chị à, thực sự, tôi và anh Minh đã quấn quýt với nhau trước khi chị vào tù rồi, tôi thật sự rất muốn cảm ơn chị đã nhận tội thay cho tôi, còn chắp tay dâng lên một vị hôn phu tốt như vậy”.
Ôn Tử Du giống như tỉnh khỏi cơn mơ, nơi đáy mắt cô tràn ngập đau đớn, liền vùng thoát khỏi tay cô ta, thì ra trước khi cô vào tù họ đã ngấm ngầm tư thông với nhau?
Ôn Tử Du rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực nhưng Ôn Lam lại thuận thế ngồi sụp xuống đất, đau đớn hô lên một tiếng: “Á, chân của em, đau quá!”
“Cô làm cái gì đó!”, Dư Phi Minh thấy Ôn Lam bị ức hiếp liền không màng tất cả mà gạt phắt Ôn Tử Du ra, hắn dùng sức cực lớn khiến cô ngã nhào mà đập cổ tay xuống đất, lập tức một cơn đau xót xé gan cào phổi truyền tới.
Ôn Lam được dìu lên vẫn vờ vịt nói: "Em không sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi, chị ơi, chị không sao chứ?"
Giọng nói của cô ta vẫn dịu dàng như vậy, lọt vào tai làm trái tim Dư Phi Minh mềm nhũn: "Mệnh của loại người đê tiện như cô ta cứng lắm, cô ta đều đã đẩy ngã em rồi, thôi quên đi, đừng quan tâm tới cô ta nữa, anh đưa em trở về bôi thuốc".
Tên đàn ông một phát ôm ngang Ôn Lam theo kiểu bồng công chúa, nói: "Ôn Tử Du, biết điều thì mau cút đi, nếu không, một lát nữa sẽ có bảo vệ ra đánh đuổi cô đi đó, cô tự nhìn mà làm đi!"
Từ một góc độ mà Dư Phi Minh không nhìn thấy, Ôn Lam nở nụ cười nhạt nhòa với Ôn Tử Du, dùng khẩu hình nói với cô: "Cả đời này của chị đã định sẵn là thua dưới tay tôi rồi".
Chương 12: Cũng chỉ có vậy
Ôn Tử Du ngồi bệt dưới đất, không biết là thể xác hay tinh thần cái nào đau hơn, chỉ có thể cắn chặt môi không để bản thân rơi nước mắt.
Đây chính là người đàn ông cô từng yêu thích, dẫn theo kẻ cô căm hận nhất rời đi ngay trước mặt cô, còn thời thời khắc khắc kêu cô cút.
Ôn Tử Du lồm cồm bò dậy rồi loạng choạng đi về phía xe, nhưng bỗng nhiên chiếc xe của Lục gia lại bất ngờ quay đầu, rít ga lướt qua người cô rồi đâm thẳng vào chiếc Ferrari của Dư Phi Minh.
Một tiếng 'bùm' cực lớn vang lên khiến thân thể Ôn Tử Du kịch liệt run rẩy, tiếp đó lại là vài tiếng 'bùm bùm' chói tai.
Phải mất một lúc cô mới bất giác nhận ra, xe của Lục gia vậy mà trực tiếp đâm chiếc xe đỏ kia nát bấy.
"Làm cái gì đó!", Dư Phi Minh, kẻ đang ôm Ôn Lam trở lại biệt thự nghe thấy tiếng động liền ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức lửa giận ngút trời bỏ quách Ôn Lam xuống rồi xông tới rống lên.
Tài xế của Lục gia bình tĩnh xuống xe, gật đầu với hắn: "Chào anh, anh đâm hỏng xe của chúng tôi rồi, chi phí sửa chữa tầm năm triệu, không biết anh muốn bồi thường bằng tiền mặt hay quét thẻ đây?"
"Mày mù à, rõ ràng là mày đâm vào xe tao nát bét mà còn dám đòi tao tiền bồi thường! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không trả mười triệu cho chiếc xe này thì đừng mơ rời khỏi đây".
Dư Phi Minh tiến lên một phát túm chặt lấy cổ áo tài xế, dáng vẻ như côn đồ định đánh lộn. Lúc này Ôn Khởi Mặc cùng Diệp Uyển Tĩnh cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên chạy ra xem xét, thấy tình huống này thì lập tức ngăn cản Dư Phi Minh.
Đặc biệt là Ôn Khởi Mặc khi thấy biển số của chiếc Rolls Royce là dành riêng cho Lục gia kia liền kéo Dư Phi Minh ra xa.
"Phi Minh à, quên đi quên đi, để bọn họ rời đi thôi, đừng tính toán chuyện hôm nay nữa, cùng lắm chú lại tặng cho cháu một chiếc xe càng tốt hơn".
"Chú Ôn, có thể làm như vậy sao? Hắn ta cố ý đụng xe, còn dám đòi cháu tiền bồi thường! Camera giám sát trên đường và video hành trình đều là bằng chứng, hôm nay cháu nhất định phải cho hắn biết việc đắc tội với Dư Phi Minh cháu phải chịu kết cục như thế nào!"
"Phi Minh, đó là xe của Lục gia! Là Lục gia danh tiếng lẫy lừng đó! Không lẽ cháu muốn tranh cao thấp với nhà họ sao? Nếu thực sự chọc giận họ, trắng cũng có thể nói thành đen, đến lúc đó cháu cũng hết đường chối cãi, lần này coi như mình xui xẻo, của đi thay người vậy!", Ôn Khởi Mặc chỉ vào Ôn Tử Du, nhắc nhở Dư Phi Minh.
Được Ôn Khởi Mặc tận tình khuyên can, nghe thấy hai chữ Lục gia, khí thế của Dư Phi Minh trong thoáng chốc tiêu tan quá nửa, đặc biệt khi nhìn tới Ôn Tử Du càng không kìm được kinh hãi, vụ án cô đâm Lục Cẩn Húc năm đó Lục gia chỉ hận không thể bóp chết cô.
Dư gia không thể đắc tội tới Lục gia, Dư Phi Minh càng không muốn kết bất kỳ thù oán gì với nhà họ.
Hắn chỉ đành giả bộ điềm tĩnh ho khan hai tiếng, kéo thẳng vạt áo, đi tới trước mặt tài xế nói: “Tôi thấy xe của anh bị hư hại cũng không nghiêm trọng lắm nhưng xe của tôi thì thành phế liệu rồi, chuyện này coi như xong, anh đi đi, tôi không so đo với một người tài xế như anh nữa”.
Nhưng tài xế vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Anh này, sợ là anh đang hiểu lầm rồi, không phải là anh không so bì với tôi mà là tôi tính toán với anh, ông chủ nhà tôi rất yêu xe cộ, toàn thế giới cũng chỉ có năm chiếc xe này, chỉ cần là trầy xước sơn một chút cũng phải tốn hàng chục triệu phí bảo dưỡng, xét theo tình trạng hiện tại của phần đầu xe, tôi chỉ cần anh năm triệu phí tu sửa đã là vô cùng thông cảm cho anh rồi”.
“Anh! Anh rõ ràng…!”, Dư Phi Minh thấy anh ta cắn chặt không tha, còn từng câu từng chữ muốn tống tiền, lại không khống chế được cảm xúc muốn xông lên đánh người.
Ôn Lam ở bên cạnh cũng nghe được lời nói của Ôn Khởi Mặc, không muốn Dư Phi Minh gặp phiền phức với Lục gia, liền lên tiếng nũng nịu: “Anh Minh, chân của em đau quá, chuyện còn lại cứ để bố tới xử lý đi, anh không phải là lo lắng nhất cho vết thương của em sao…”
“Cô cút sang một bên! Không thấy tôi đang bực mình à?”
Dư Phi Minh một phát đẩy ra Ôn Lam, Ôn Tử Du đứng cách đó không xa nhìn một màn này mà cười mỉa mai.
Cái gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Chương 13: Giúp cô trút giận
Ôn Lam khốn quẫn thấy được nụ cười trào phúng này của Ôn Tử Du càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm nữa chỉ tức giận giậm chân quay về biệt thự.
Diệp Uyển Tĩnh xót thương cho Ôn Lam nhưng cũng sợ hãi Lục gia, chỉ đành nuốt giận tiến lên kéo Dư Phi Minh: “Được rồi Phi Minh, năm triệu thì năm triệu, chúng ta bồi thường là được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cháu cũng phải suy nghĩ cho Lam Lam chứ, nếu chuyện trên xe vừa rồi của hai đứa bị bại lộ, sự nghiệp của Lam Lam sẽ bị ảnh hưởng đó…”
Diệp Uyển Tĩnh cũng dựa vào thủ đoạn quyến rũ người này để leo lên, vừa nhìn nét ửng đỏ chưa tan trên gương mặt họ liền biết Dư Phi Minh cùng Ôn Lam đã làm những gì trên xe, một khi chuyện này ầm ĩ lên, người chịu ảnh hướng lớn nhất vẫn là con gái Ôn Lam của bà ta, nói thế nào thì Diệp Uyển Tĩnh cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.
Dù sao người đền tiền cũng là Dư Phi Minh, chẳng phải Ôn gia bọn họ.
Ôn Khởi Mặc cũng tiến lên nói: “Đúng vậy, bồi thường cho hắn ta đi, nếu dính tới kiện cáo thì không phải là chuyện của năm triệu nữa đâu”.
Dư Phi Minh tức xì khói, hung ác nhìn người tài xế một lúc lâu, chỉ hận không thể róc xương lóc thịt tên chết tiệt bỗng dưng nhảy ra này, khiến cậu cả Dư gia là hắn vô duyên vô cớ phải ngậm bồ hòn như vậy, hắn sao có thể cam tâm!
Nhưng dưới áp lực dồn ép, hắn vẫn chỉ đành rút ra thẻ ngân hàng ném qua đó.
Tài xế lấy ra máy POSS quẹt đi năm triệu, trước khi rời đi còn không quên mỉm cười nói: “Anh Dư, lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận chút, chúc anh một đời vui vẻ”.
“Mau cút đi cho tôi!”, dáng vẻ nhận được món hời còn khoe mẽ này của tài xế khiến Dư Phi Minh gần như muốn nổ tung.
Tài xe ung dung lên xe rồi lái xe đến bên cạnh Ôn Tử Du, lại xuống mở cửa cho cô, lễ độ nói: “Cô Ôn, mời lên xe”.
Ôn Tử Du thấy người nhà cùng Dư Phi Minh phải chịu tổn thất lớn như vậy thì có chút muốn bật cười, thầm nghĩ Dư Phi Minh là một kẻ kiêu căng cỡ nào, hôm nay cũng có thể chịu thiệt lớn đến vậy.
Trong lòng cô bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, động tác lên xe cũng lưu loát hơn không ít.
Xe đã chạy đi nhưng ánh mắt của Ôn Khởi Mặc vẫn dõi theo, híp mắt như có điều suy ngẫm.
“Con nhóc khốn kiếp này vậy mà trèo lên được cây cao Lục gia”, vừa thấy tài xế là cùng một nhóm với Ôn Tử Du, Diệp Uyển Tĩnh càng giận sôi máu.
“Hiện giờ Lục Cẩn Húc vẫn còn đang hôn mê, e rằng Lục gia đưa cô ta ra ngoài là vì cảm thấy việc cô ta ngồi tù vẫn chưa đủ đền hết tội, muốn đổi cách tra tấn cô ta. Kết cục của cô ta có lẽ cũng không khá hơn trong ngục là bao, thứ đang đợi chờ cô ta chưa hẳn đã là thiên đường, mà thực tế là địa ngục”.
Dư Phi Minh nhìn theo hướng Ôn Tử Du đã đi xa, trong con ngươi âm trầm như đang suy tư gì đó.
Khi trở lại Lục gia thì trời đã tối, Ôn Tử Du đơn giản ăn chút gì đó liền trở về phòng, cô theo thói quen kiểm tra thân thể Lục Cẩn Húc trước, vẫn là khuôn mặt say ngủ an tĩnh, cơ thể ấm áp, không có thêm vết thương nào, cũng không có gì bất thường.
Như thường lệ, cô mát xa cho anh một tiếng đồng hồ, vừa mát xa, cô vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên nhớ tới ánh mắt khó hiểu của ông cụ Lục khi thả mình trở về Ôn gia vào ban ngày.
Cô lập tức hiểu ra nó có ý nghĩa gì, đó là một loại giễu cợt, một loại khinh thường.
Cô lúc đó tràn đầy cảm kích, cho rằng ông cụ Lục thả mình quay lại Ôn gia là thực sự xuất phát từ ý tốt, nhưng kỳ thực, là muốn cô nhìn rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, Ôn gia căn bản không thể là bến đỗ nương tựa cho cô, người của Ôn gia chỉ ước gì cô sớm ngày xuống mồ.
Bao gồm cả vị hôn phu yêu dấu của cô, cũng đã đứng cùng một chiến tuyến với Ôn gia, tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô.
Ông cụ Cố chỉ muốn Ôn Tử Du trở lại đích thân đâm vào cái đinh đó, để cô hiểu được rằng chỉ có ngoan ngoãn nghe theo lời của Lục gia thì cô mới có thể sống sót, chỉ có dựa vào Lục gia, cô mới có thể nhận được sự che chở.
Bằng không nếu cô thực sự tự mình đạt được cái gọi là tự do kia cũng nhất định sẽ bị Ôn gia đánh tan.
Ông cụ Lục để cô biết khó mà lui, do đó khi đối diện với những giọt nước mắt cảm kích của Ôn Tử Du mới lộ ra nụ cười khinh bỉ châm chọc đó.
Thì ra đây chính là mưu tính của người nắm quyền tại Lục gia.
Nhìn Lục Cẩn Húc trước mặt, sớm đã nghe nói rằng anh là đứa cháu được ông cụ Lục thương yêu nhất, cũng là đứa cháu duy nhất xuất sắc vượt qua ông cụ Lục, ông ấy đã đã giỏi tính kế như vậy, vậy Lục Cẩn Húc anh sau khi tỉnh lại sẽ còn suy tính cô như thế nào nữa đây?
Ôn Tử Du sợ hãi rụt tay lại, có chút không dám lại chạm vào người Lục Cẩn Húc nữa, nhưng một thân hình nóng bỏng từ phía sau bỗng ôm chặt lấy cô, bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của cô.
Chương 14: Nhớ tôi không?
"Ba ngày không gặp, nhớ tôi không, hửm?"
Người đàn ông ngửi mùi hương trên người Ôn Tử Du, tự đáy lòng than thở: "Người cô thơm quá!"
Nói đoạn bàn tay lại không yên phận mà dịch chuyển, Ôn Tử Du vội vàng giãy giụa, nhưng lại bị cánh tay cường tráng của tên đàn ông ghì chặt, căn bản chẳng thể nhúc nhích.
"Anh buông tôi ra!"
"Hôm nay tôi đã giúp cô trút giận cô còn tuyệt tình như vậy, thật khiến người ta phải thương tâm mà".
Ôn Tử Du sững người: "Giúp tôi hả giận cái gì?"
Người đàn ông lập tức lấy ra một tấm chi phiếu, con số bên trên vừa tròn năm triệu, giống hệt với số tiền mà người tài xế đã quét ra từ thẻ của Dư Phi Minh.
"Tặng cô, coi như lễ gặp mặt cho giao dịch của chúng ta".
Ôn Tử Du không dám tin nhận lấy chi phiếu, ngỡ ngàng hỏi: "Tài xế đâm vào xe Dư Phi Minh là nhận lệnh từ anh? Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể sai sử người của Lục gia?"
"Tên tài xế đó là người của tôi, thấy người phụ nữ của tôi bị kẻ khác ức hiếp, sao tôi có thể ngó lơ không quản? Để họ bồi thường cho cô chút phí tổn thất tinh thần mới chỉ là bước khởi đầu thôi, nếu cô muốn, tôi khiến nhà họ tán gia bại sản cũng không vấn đề gì".
Hơi thở của người đàn ông khiến toàn thân người ta phải run rẩy: "Thế nào, có phải là rất cảm động, rất muốn hiến thân cho tôi rồi không?"
Ôn Tử Du rùng mình, hiện tại ngoại trừ Lục gia, Ôn gia, vậy mà lại xuất hiện một tên đàn ông xa lạ.
Ôn gia tuyệt đối không thể trông cậy, Lục gia lại là sự tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cô xuống vực thẳm, chỉ có người đàn ông này mới cho cô sự trợ giúp thiết thực nhất, cô có thể tin tưởng hắn sao?
"Tôi, để tôi nghĩ thêm đã, hiện tại đầu óc tôi rất loạn, có thể cho tôi thêm vài ngày thời gian không?"
Ôn Tử Du bây giờ thực sự tin rằng người đàn ông này có thể giúp đỡ mình, nhưng ai biết hắn ta có giống như Lục gia, có thể nâng cô lên thiên đường, nhưng cũng chẳng chần chừ đạp cô xuống địa ngục hay không?
"Ôn Tử Du, sức nhẫn nại của tôi có hạn!"
"Đừng! Xin anh đừng mà!"
Khuôn mặt khôi ngô đang say ngủ của Lục Cẩn Húc ở ngay trong gang tấc, Ôn Tử Du khó khăn ngẩng đầu lên từ trong chăn nhìn sang phía anh, trong lòng không kìm được dâng lên cảm giác nhục nhã cùng áy náy nồng đậm.
"Một tháng, xin hãy cho tôi thêm một tháng, tôi nhất định sẽ cho anh một đáp án, nếu đến lúc đó đáp án của tôi không thể khiến anh hài lòng thì anh muốn làm gì thì làm!"
Ôn Tử Du cảm giác được làn da tiếp xúc với sự lạnh lẽo của không khí, cả người cô hiện ra trước mặt tên đàn ông, cảm giác bị sỉ nhục khủng khiếp nhấn chìm lấy tâm trí, cô vùi mặt thật sâu vào trong chăn: "Cầu xin anh…"
Bầu không khí cứ như vậy đông cứng lại, một lúc sau cảm giác áp bức mới dần biến mất, tên đàn ông cũng buông cô ra.
"Một tháng cuối cùng, Ôn Tử Du, chớ thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nữa", thật lâu sau Ôn Tử Du mới thò đầu ra khỏi chăn, đèn trong phòng đều đã tắt, tên đàn ông đang ngồi bên ban công hút thuốc nhả ra từng làn khói mỏng phiêu du dưới ánh trăng, thân hình của hắn được ánh trăng phủ lên một tầng u sầu mờ nhạt, một cái bóng đen kịt tựa hồ ẩn chứa một bí mật sâu không thấy đáy, khiến người ta sờ không tới mò chẳng ra.
"Một tháng, Ôn Tử Du, chỉ có một tháng".
Nhìn tên đàn ông nhảy khỏi ban công rồi biến mất, cô mới chậm rãi đứng dậy, trần như nhộng chui vào trong chăn, ôm lấy cánh tay Lục Cẩn Húc, bất lực mà yếu ớt thủ thỉ: “Lục Cẩn Húc, anh nói tôi phải làm sao đây…”
Giờ phút này, cô cũng chỉ có thể coi ‘người chồng’ vô tri vô giác này trở thành đối tượng duy nhất để tâm sự.
Sau khi Ôn Tử Du chìm vào giấc mộng, cánh tay Lục Cẩn Húc không dễ nhận ra khẽ khàng động đậy, ôm càng chặt hơn chút…
Chương 15: Sự khủng bố của hắn
Từ khi trở lại từ Ôn gia, ông cụ cũng không hạn chế ra vào của Ôn Tử Du nữa.
Trong lòng cô cũng biết rõ, bất luận bản thân đi tới đâu, Lục gia đều có thể tìm cô trở về, huống hồ cô hiện tại cũng hiểu ngoại trừ Lục gia, đã không còn chỗ nào dành cho mình nữa.
Đây chính là bản lĩnh của người đứng đầu một gia tộc, rõ ràng đã không trói buộc bạn nữa nhưng lại khiến bản cảm thấy bị một sợi xiềng xích vô hình quấn chặt quanh thân khiến bạn vĩnh viễn không thoát ra nổi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể tự do ra vào đã là chuyện tốt với Ôn Tử Du, sau khi được phép tùy ý xuất hành, cô liền mua cho mình một chiếc điện thoại di động rẻ tiền, làm thẻ sim, do dự nửa ngày mới soạn được một tin nhắn gửi tới một chuỗi số mà mình đã thuộc nằm lòng.
Không đến một phút điện thoại đã đổ chuông: “Mẹ kiếp, Ôn Tử Du cậu đúng là đồ không có nghĩa khí, tớ vậy mà còn gọi điện tới nhà lao mới biết được cậu đã sớm ra ngoài rồi. Hơn một tháng này cậu đã đi đâu, giờ mới nhớ tới gọi điện cho tớ, cậu có biết tớ tìm kiếm cậu gần phát điên rồi không!”
Giọng nói toang toác của Bạch Dịch An truyền tới từ đầu dây bên kia nhất thời khiến trái tim Ôn Tử Du nóng ran.
Năm đó khi cô nhận tội thay Ôn Lam, tất cả mọi người đều không tin cô, chỉ có Bạch Dịch An đứng về phía cô, sau này, Ôn Tử Du xém chút bị kẻ khác đánh chết trong ngục, cũng là Bạch Dịch An náo loạn một trận, lấy việc đi du học tiếp quản công ty để trao đổi với gia đình bảo đảm cho cô một mạng.
Nếu không có anh ta, có lẽ đã không có Ôn Tử Du của hiện tại.
Ôn Tử Du khẽ cười đáp: “Cái này cũng không thể trách tớ mà, tớ có thể ra ngoài là ngoài ý muốn, tớ từng gọi tới số điện thoại trong nước của cậu nhưng không ai nghe máy, số nước ngoài của cậu cũng tìm không thấy”.
“Ra đây đi, biết được tin tốt này tớ còn đặc biệt tìm một lý do để về nước cùng nhau ăn cơm đó!”
Vừa đến nơi, Ôn Tử Du liền thấy Bạch Dịch An đã sớm đợi cô ở đó, thấy cô, anh ta liền trao một cái ôm thật chặt.
Ôn Tử Du lắc đầu: "Đều đã qua rồi ".
Nhìn đôi mắt giăng đầy tang thương cùng dáng vẻ tiều tụy và thành thục của cô, Bạch Dịch An cũng đoán được hẳn là cô đã phải chịu không ít khổ cực trong đó.
"Không nói cái này nữa, ăn cơm thôi", Ôn Tử Du không muốn cuộc hội ngộ khó khăn lắm mới có được này trở nên nặng nề như vậy, liền lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Cả hai ngồi xuống vừa dùng bữa vừa tán gẫu về những chuyện gần đây.
"Cậu kết hôn với… rồi?", Bạch Dịch An suýt chút nuốt gọn cả đĩa, anh ta cũng không phải không biết loại người như Lục Cẩn Húc, chỉ là người đàn ông đó quá thần bí, cũng vô cùng nguy hiểm.
Anh ấy giống như một con hổ mạnh mẽ, những con mồi thông thường chỉ có một kết cục bị nuốt chửng sạch sẽ.
"Tử Du à, cậu mau ly hôn đi, anh ta không phải là người cậu có thể dây tới đâu, tớ sắp xếp cho cậu ra nước ngoài, ở đó cậu có thể làm lại từ đầu".
"Không được, tớ có thể ra ngoài đều nhờ một tay Lục gia, nếu chạy trốn, cậu nghĩ họ sẽ buông tha cho tớ sao?"
Con ngươi Bạch Dịch An tối sầm lại, anh ta hiểu rõ thế lực của Lục gia, là thứ Bạch gia họ chẳng thể phản kháng nổi.
"Xin lỗi Tử Du, đều do tớ vô dụng nên mới…"
"Không phải đâu, nếu không có cậu cũng không biết bây giờ tớ còn có thể ngồi ở chỗ này hay không nữa", Ôn Tử Du nắm lấy tay Bạch Dịch An: "Yên tâm, tớ không sao, dường như nhà họ không muốn cái mạng quèn này của tớ là đã đủ rồi".
"Đừng lo, tớ còn muốn báo thù nữa, tớ sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, chết đi thì chẳng còn lại gì cả", thấy đôi mày anh ta nhíu chặt không buông, Ôn Tử Du liền an ủi.
Cô vờ thoải mái tươi cười, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang ghim chặt lên người mình, như muốn xuyên thủng qua cơ thể khiến cô không khỏi rợn tóc gáy.
Cô ngoảnh đầu lại nhưng không thấy ai đang nhìn mình chòng chọc với ánh mắt đáng sợ như vậy cả.
Dáo dác nhìn quanh mấy lượt, cảm giác bất an đó trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt, vừa quay đầu thì điện thoại mới mua liền đổ chuông, bên trên hiển thị một dãy số lạ.
Ôn Tử Du ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức truyền tới một giọng nói lạnh lùng: "Ôn Tử Du, bít tết tên mặt hoa da phấn kia cắt cho ăn ngon không?"
Ôn Tử Du giật mình, ngước mắt nhìn lên Bạch Dịch An lúc này đang đặt bít tết đã cắt xong trong đĩa của mình tới trước mặt cô!
Cô đứng phắt dậy, kinh hoảng đến mức làm đổ cả ghế xuống đất, trợn mắt nhìn xung quanh: "Anh giám sát tôi!"
Cảm giác bị người khác theo dõi trong bóng tối khiến Ôn Tử Du toát một thân mồ hôi lạnh, cô biết, đối phương trong tối, cô căn bản không biết hắn sẽ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình lúc nào, doạ cô sợ điếng người.
Ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, có phải là cô ở đâu nói những gì hắn càng biết rõ hơn không!
Trong cơn kinh hãi, đầu bên kia lại truyền tới giọng nam lạnh băng âm trầm: "Dám gặp riêng tên công tử bột đó sau lưng tôi, Ôn Tử Du, sức nhẫn nại của tôi thực sự đều bị cô mài mòn rồi, chúng ta, tối nay gặp!"
"Anh Minh, đáng ghét, sao anh lại gấp gáp như vậy cơ chứ?"
Khuôn mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, bởi cô nghe ra được giọng nói đó là của ai, chẳng phải ai khác... mà là Ôn Lam.
"Không phải là tiểu yêu tinh em chủ động tới tìm anh sao?", Dư Phi Minh một phát ôm gọn lấy Ôn Lam.
Lông mi Ôn Tử Du run run, không dám tin người đàn ông trong xe kia vậy mà thực sự là vị hôn phu được gọi là chính nhân quân tử đó của cô.
Năm đó gia đình bên nhà ngoại của mẹ cô cũng được tính là có căn cơ ở thành phố Giang, do đó từ thuở nhỏ đã định xuống một mối hôn ước cho cô, kết thông gia với nhà họ Dư giàu sang có tiếng.
Ôn Tử Du cùng Dư Phi Minh cũng một mực hẹn hò trên tiền đề hôn nhân, vốn dĩ đợi cô bước qua tuổi mười tám sẽ tổ chức tiệc đính hôn nhưng vì cô vào tù nên việc này tự nhiên cũng bị bỏ qua.
Dư Phi Minh là người bạn trai duy nhất của cô, là người mà cô từng nghĩ sẽ đi cùng mình hết quãng đời này, nhưng suốt ba năm trong tù, hắn chưa một lần tới thăm cô, cô luôn tưởng rằng là do áp lực từ Lục gia nên hắn không thể tới, nhưng hiện tại xem ra, là vì dây dưa với Ôn Lam nên sớm đã ném Ôn Tử Du cô ra sau đầu rồi.
Ôn Tử Du cũng từng nghĩ tới có lẽ Dư Phi Minh đã tìm được bạn gái mới ở bên ngoài, là người cô thật lòng yêu mến, cô nguyện ý chúc phúc cho hắn, nhưng tại sao cứ khăng khăng là Ôn Lam?
Sau khi dục vọng tìm được chỗ phát tiết, Dư Phi Minh mới thỏa mãn bước xuống xe, khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở cửa liền khựng người lại, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi.
"Ôn Tử Du? Sao cô lại ra ngoài rồi?"
Lại là câu nói này, cô nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trong hồi ức của Dư Phi Minh, nhưng nét dịu dàng trong mắt hắn sớm đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là vẻ ghét bỏ rõ ràng.
"Tại sao lại là cô ta?", Ôn Tử Du lẩm bẩm.
Là ai, có lẽ cô cũng sẽ không có loại khó chịu như bị người khác quăng cho một bạt tai này, nhưng lại cứ là Ôn Lam.
Là Ôn Lam hại cô bị tống vào tù.
"Tại sao cái gì, cô có biết việc mình ngồi tù xém chút khiến tôi có một người vợ chưa cưới mắc tiền án không? Đây là một vết dơ khó nghe đến mức nào?", Dư Phi Minh nhìn Ôn Tử Du một cách khinh bỉ, giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Nếu không phải Ôn Lam kịp thời đứng ra, nói rằng cô ấy mới là người đính hôn trước nay với tôi, thì hậu quả này cô gánh vác nổi không?"
"Anh đừng nói nữa, chị ấy không tiếp nhận nổi cũng là chuyện bình thường, là do em không đúng", Ôn Lam thấy Dư Phi Minh kích động, liền đi tới nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo hắn.
"Lam Lam của tôi chính là quá lương thiện", Dư Phi Minh bị dáng vẻ yếu ớt này của cô ta kích động ham muốn che chở, tiếp tục hung tợn nói với Ôn Tử Du: "Ôn Tử Du, hy vọng cô biết tự trọng, đừng cảm thấy là Lam Lam cướp đoạt vị hôn phu của mình, muốn trách, cũng phải trách bản thân không có tiền đồ, vậy mà phạm tội ngồi tù, là một người đàn ông đều sẽ chán ghét cô xui xẻo”.
Ôn Tử Du lùi lại một bước nhưng Ôn Lam đã một phát tóm lấy cô, ghé vào tai cô đắc ý thì thầm: “Chị à, thực sự, tôi và anh Minh đã quấn quýt với nhau trước khi chị vào tù rồi, tôi thật sự rất muốn cảm ơn chị đã nhận tội thay cho tôi, còn chắp tay dâng lên một vị hôn phu tốt như vậy”.
Ôn Tử Du giống như tỉnh khỏi cơn mơ, nơi đáy mắt cô tràn ngập đau đớn, liền vùng thoát khỏi tay cô ta, thì ra trước khi cô vào tù họ đã ngấm ngầm tư thông với nhau?
Ôn Tử Du rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực nhưng Ôn Lam lại thuận thế ngồi sụp xuống đất, đau đớn hô lên một tiếng: “Á, chân của em, đau quá!”
“Cô làm cái gì đó!”, Dư Phi Minh thấy Ôn Lam bị ức hiếp liền không màng tất cả mà gạt phắt Ôn Tử Du ra, hắn dùng sức cực lớn khiến cô ngã nhào mà đập cổ tay xuống đất, lập tức một cơn đau xót xé gan cào phổi truyền tới.
Ôn Lam được dìu lên vẫn vờ vịt nói: "Em không sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi, chị ơi, chị không sao chứ?"
Giọng nói của cô ta vẫn dịu dàng như vậy, lọt vào tai làm trái tim Dư Phi Minh mềm nhũn: "Mệnh của loại người đê tiện như cô ta cứng lắm, cô ta đều đã đẩy ngã em rồi, thôi quên đi, đừng quan tâm tới cô ta nữa, anh đưa em trở về bôi thuốc".
Tên đàn ông một phát ôm ngang Ôn Lam theo kiểu bồng công chúa, nói: "Ôn Tử Du, biết điều thì mau cút đi, nếu không, một lát nữa sẽ có bảo vệ ra đánh đuổi cô đi đó, cô tự nhìn mà làm đi!"
Từ một góc độ mà Dư Phi Minh không nhìn thấy, Ôn Lam nở nụ cười nhạt nhòa với Ôn Tử Du, dùng khẩu hình nói với cô: "Cả đời này của chị đã định sẵn là thua dưới tay tôi rồi".
Chương 12: Cũng chỉ có vậy
Ôn Tử Du ngồi bệt dưới đất, không biết là thể xác hay tinh thần cái nào đau hơn, chỉ có thể cắn chặt môi không để bản thân rơi nước mắt.
Đây chính là người đàn ông cô từng yêu thích, dẫn theo kẻ cô căm hận nhất rời đi ngay trước mặt cô, còn thời thời khắc khắc kêu cô cút.
Ôn Tử Du lồm cồm bò dậy rồi loạng choạng đi về phía xe, nhưng bỗng nhiên chiếc xe của Lục gia lại bất ngờ quay đầu, rít ga lướt qua người cô rồi đâm thẳng vào chiếc Ferrari của Dư Phi Minh.
Một tiếng 'bùm' cực lớn vang lên khiến thân thể Ôn Tử Du kịch liệt run rẩy, tiếp đó lại là vài tiếng 'bùm bùm' chói tai.
Phải mất một lúc cô mới bất giác nhận ra, xe của Lục gia vậy mà trực tiếp đâm chiếc xe đỏ kia nát bấy.
"Làm cái gì đó!", Dư Phi Minh, kẻ đang ôm Ôn Lam trở lại biệt thự nghe thấy tiếng động liền ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức lửa giận ngút trời bỏ quách Ôn Lam xuống rồi xông tới rống lên.
Tài xế của Lục gia bình tĩnh xuống xe, gật đầu với hắn: "Chào anh, anh đâm hỏng xe của chúng tôi rồi, chi phí sửa chữa tầm năm triệu, không biết anh muốn bồi thường bằng tiền mặt hay quét thẻ đây?"
"Mày mù à, rõ ràng là mày đâm vào xe tao nát bét mà còn dám đòi tao tiền bồi thường! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không trả mười triệu cho chiếc xe này thì đừng mơ rời khỏi đây".
Dư Phi Minh tiến lên một phát túm chặt lấy cổ áo tài xế, dáng vẻ như côn đồ định đánh lộn. Lúc này Ôn Khởi Mặc cùng Diệp Uyển Tĩnh cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên chạy ra xem xét, thấy tình huống này thì lập tức ngăn cản Dư Phi Minh.
Đặc biệt là Ôn Khởi Mặc khi thấy biển số của chiếc Rolls Royce là dành riêng cho Lục gia kia liền kéo Dư Phi Minh ra xa.
"Phi Minh à, quên đi quên đi, để bọn họ rời đi thôi, đừng tính toán chuyện hôm nay nữa, cùng lắm chú lại tặng cho cháu một chiếc xe càng tốt hơn".
"Chú Ôn, có thể làm như vậy sao? Hắn ta cố ý đụng xe, còn dám đòi cháu tiền bồi thường! Camera giám sát trên đường và video hành trình đều là bằng chứng, hôm nay cháu nhất định phải cho hắn biết việc đắc tội với Dư Phi Minh cháu phải chịu kết cục như thế nào!"
"Phi Minh, đó là xe của Lục gia! Là Lục gia danh tiếng lẫy lừng đó! Không lẽ cháu muốn tranh cao thấp với nhà họ sao? Nếu thực sự chọc giận họ, trắng cũng có thể nói thành đen, đến lúc đó cháu cũng hết đường chối cãi, lần này coi như mình xui xẻo, của đi thay người vậy!", Ôn Khởi Mặc chỉ vào Ôn Tử Du, nhắc nhở Dư Phi Minh.
Được Ôn Khởi Mặc tận tình khuyên can, nghe thấy hai chữ Lục gia, khí thế của Dư Phi Minh trong thoáng chốc tiêu tan quá nửa, đặc biệt khi nhìn tới Ôn Tử Du càng không kìm được kinh hãi, vụ án cô đâm Lục Cẩn Húc năm đó Lục gia chỉ hận không thể bóp chết cô.
Dư gia không thể đắc tội tới Lục gia, Dư Phi Minh càng không muốn kết bất kỳ thù oán gì với nhà họ.
Hắn chỉ đành giả bộ điềm tĩnh ho khan hai tiếng, kéo thẳng vạt áo, đi tới trước mặt tài xế nói: “Tôi thấy xe của anh bị hư hại cũng không nghiêm trọng lắm nhưng xe của tôi thì thành phế liệu rồi, chuyện này coi như xong, anh đi đi, tôi không so đo với một người tài xế như anh nữa”.
Nhưng tài xế vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Anh này, sợ là anh đang hiểu lầm rồi, không phải là anh không so bì với tôi mà là tôi tính toán với anh, ông chủ nhà tôi rất yêu xe cộ, toàn thế giới cũng chỉ có năm chiếc xe này, chỉ cần là trầy xước sơn một chút cũng phải tốn hàng chục triệu phí bảo dưỡng, xét theo tình trạng hiện tại của phần đầu xe, tôi chỉ cần anh năm triệu phí tu sửa đã là vô cùng thông cảm cho anh rồi”.
“Anh! Anh rõ ràng…!”, Dư Phi Minh thấy anh ta cắn chặt không tha, còn từng câu từng chữ muốn tống tiền, lại không khống chế được cảm xúc muốn xông lên đánh người.
Ôn Lam ở bên cạnh cũng nghe được lời nói của Ôn Khởi Mặc, không muốn Dư Phi Minh gặp phiền phức với Lục gia, liền lên tiếng nũng nịu: “Anh Minh, chân của em đau quá, chuyện còn lại cứ để bố tới xử lý đi, anh không phải là lo lắng nhất cho vết thương của em sao…”
“Cô cút sang một bên! Không thấy tôi đang bực mình à?”
Dư Phi Minh một phát đẩy ra Ôn Lam, Ôn Tử Du đứng cách đó không xa nhìn một màn này mà cười mỉa mai.
Cái gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Chương 13: Giúp cô trút giận
Ôn Lam khốn quẫn thấy được nụ cười trào phúng này của Ôn Tử Du càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm nữa chỉ tức giận giậm chân quay về biệt thự.
Diệp Uyển Tĩnh xót thương cho Ôn Lam nhưng cũng sợ hãi Lục gia, chỉ đành nuốt giận tiến lên kéo Dư Phi Minh: “Được rồi Phi Minh, năm triệu thì năm triệu, chúng ta bồi thường là được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cháu cũng phải suy nghĩ cho Lam Lam chứ, nếu chuyện trên xe vừa rồi của hai đứa bị bại lộ, sự nghiệp của Lam Lam sẽ bị ảnh hưởng đó…”
Diệp Uyển Tĩnh cũng dựa vào thủ đoạn quyến rũ người này để leo lên, vừa nhìn nét ửng đỏ chưa tan trên gương mặt họ liền biết Dư Phi Minh cùng Ôn Lam đã làm những gì trên xe, một khi chuyện này ầm ĩ lên, người chịu ảnh hướng lớn nhất vẫn là con gái Ôn Lam của bà ta, nói thế nào thì Diệp Uyển Tĩnh cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.
Dù sao người đền tiền cũng là Dư Phi Minh, chẳng phải Ôn gia bọn họ.
Ôn Khởi Mặc cũng tiến lên nói: “Đúng vậy, bồi thường cho hắn ta đi, nếu dính tới kiện cáo thì không phải là chuyện của năm triệu nữa đâu”.
Dư Phi Minh tức xì khói, hung ác nhìn người tài xế một lúc lâu, chỉ hận không thể róc xương lóc thịt tên chết tiệt bỗng dưng nhảy ra này, khiến cậu cả Dư gia là hắn vô duyên vô cớ phải ngậm bồ hòn như vậy, hắn sao có thể cam tâm!
Nhưng dưới áp lực dồn ép, hắn vẫn chỉ đành rút ra thẻ ngân hàng ném qua đó.
Tài xế lấy ra máy POSS quẹt đi năm triệu, trước khi rời đi còn không quên mỉm cười nói: “Anh Dư, lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận chút, chúc anh một đời vui vẻ”.
“Mau cút đi cho tôi!”, dáng vẻ nhận được món hời còn khoe mẽ này của tài xế khiến Dư Phi Minh gần như muốn nổ tung.
Tài xe ung dung lên xe rồi lái xe đến bên cạnh Ôn Tử Du, lại xuống mở cửa cho cô, lễ độ nói: “Cô Ôn, mời lên xe”.
Ôn Tử Du thấy người nhà cùng Dư Phi Minh phải chịu tổn thất lớn như vậy thì có chút muốn bật cười, thầm nghĩ Dư Phi Minh là một kẻ kiêu căng cỡ nào, hôm nay cũng có thể chịu thiệt lớn đến vậy.
Trong lòng cô bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, động tác lên xe cũng lưu loát hơn không ít.
Xe đã chạy đi nhưng ánh mắt của Ôn Khởi Mặc vẫn dõi theo, híp mắt như có điều suy ngẫm.
“Con nhóc khốn kiếp này vậy mà trèo lên được cây cao Lục gia”, vừa thấy tài xế là cùng một nhóm với Ôn Tử Du, Diệp Uyển Tĩnh càng giận sôi máu.
“Hiện giờ Lục Cẩn Húc vẫn còn đang hôn mê, e rằng Lục gia đưa cô ta ra ngoài là vì cảm thấy việc cô ta ngồi tù vẫn chưa đủ đền hết tội, muốn đổi cách tra tấn cô ta. Kết cục của cô ta có lẽ cũng không khá hơn trong ngục là bao, thứ đang đợi chờ cô ta chưa hẳn đã là thiên đường, mà thực tế là địa ngục”.
Dư Phi Minh nhìn theo hướng Ôn Tử Du đã đi xa, trong con ngươi âm trầm như đang suy tư gì đó.
Khi trở lại Lục gia thì trời đã tối, Ôn Tử Du đơn giản ăn chút gì đó liền trở về phòng, cô theo thói quen kiểm tra thân thể Lục Cẩn Húc trước, vẫn là khuôn mặt say ngủ an tĩnh, cơ thể ấm áp, không có thêm vết thương nào, cũng không có gì bất thường.
Như thường lệ, cô mát xa cho anh một tiếng đồng hồ, vừa mát xa, cô vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên nhớ tới ánh mắt khó hiểu của ông cụ Lục khi thả mình trở về Ôn gia vào ban ngày.
Cô lập tức hiểu ra nó có ý nghĩa gì, đó là một loại giễu cợt, một loại khinh thường.
Cô lúc đó tràn đầy cảm kích, cho rằng ông cụ Lục thả mình quay lại Ôn gia là thực sự xuất phát từ ý tốt, nhưng kỳ thực, là muốn cô nhìn rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, Ôn gia căn bản không thể là bến đỗ nương tựa cho cô, người của Ôn gia chỉ ước gì cô sớm ngày xuống mồ.
Bao gồm cả vị hôn phu yêu dấu của cô, cũng đã đứng cùng một chiến tuyến với Ôn gia, tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô.
Ông cụ Cố chỉ muốn Ôn Tử Du trở lại đích thân đâm vào cái đinh đó, để cô hiểu được rằng chỉ có ngoan ngoãn nghe theo lời của Lục gia thì cô mới có thể sống sót, chỉ có dựa vào Lục gia, cô mới có thể nhận được sự che chở.
Bằng không nếu cô thực sự tự mình đạt được cái gọi là tự do kia cũng nhất định sẽ bị Ôn gia đánh tan.
Ông cụ Lục để cô biết khó mà lui, do đó khi đối diện với những giọt nước mắt cảm kích của Ôn Tử Du mới lộ ra nụ cười khinh bỉ châm chọc đó.
Thì ra đây chính là mưu tính của người nắm quyền tại Lục gia.
Nhìn Lục Cẩn Húc trước mặt, sớm đã nghe nói rằng anh là đứa cháu được ông cụ Lục thương yêu nhất, cũng là đứa cháu duy nhất xuất sắc vượt qua ông cụ Lục, ông ấy đã đã giỏi tính kế như vậy, vậy Lục Cẩn Húc anh sau khi tỉnh lại sẽ còn suy tính cô như thế nào nữa đây?
Ôn Tử Du sợ hãi rụt tay lại, có chút không dám lại chạm vào người Lục Cẩn Húc nữa, nhưng một thân hình nóng bỏng từ phía sau bỗng ôm chặt lấy cô, bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của cô.
Chương 14: Nhớ tôi không?
"Ba ngày không gặp, nhớ tôi không, hửm?"
Người đàn ông ngửi mùi hương trên người Ôn Tử Du, tự đáy lòng than thở: "Người cô thơm quá!"
Nói đoạn bàn tay lại không yên phận mà dịch chuyển, Ôn Tử Du vội vàng giãy giụa, nhưng lại bị cánh tay cường tráng của tên đàn ông ghì chặt, căn bản chẳng thể nhúc nhích.
"Anh buông tôi ra!"
"Hôm nay tôi đã giúp cô trút giận cô còn tuyệt tình như vậy, thật khiến người ta phải thương tâm mà".
Ôn Tử Du sững người: "Giúp tôi hả giận cái gì?"
Người đàn ông lập tức lấy ra một tấm chi phiếu, con số bên trên vừa tròn năm triệu, giống hệt với số tiền mà người tài xế đã quét ra từ thẻ của Dư Phi Minh.
"Tặng cô, coi như lễ gặp mặt cho giao dịch của chúng ta".
Ôn Tử Du không dám tin nhận lấy chi phiếu, ngỡ ngàng hỏi: "Tài xế đâm vào xe Dư Phi Minh là nhận lệnh từ anh? Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể sai sử người của Lục gia?"
"Tên tài xế đó là người của tôi, thấy người phụ nữ của tôi bị kẻ khác ức hiếp, sao tôi có thể ngó lơ không quản? Để họ bồi thường cho cô chút phí tổn thất tinh thần mới chỉ là bước khởi đầu thôi, nếu cô muốn, tôi khiến nhà họ tán gia bại sản cũng không vấn đề gì".
Hơi thở của người đàn ông khiến toàn thân người ta phải run rẩy: "Thế nào, có phải là rất cảm động, rất muốn hiến thân cho tôi rồi không?"
Ôn Tử Du rùng mình, hiện tại ngoại trừ Lục gia, Ôn gia, vậy mà lại xuất hiện một tên đàn ông xa lạ.
Ôn gia tuyệt đối không thể trông cậy, Lục gia lại là sự tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cô xuống vực thẳm, chỉ có người đàn ông này mới cho cô sự trợ giúp thiết thực nhất, cô có thể tin tưởng hắn sao?
"Tôi, để tôi nghĩ thêm đã, hiện tại đầu óc tôi rất loạn, có thể cho tôi thêm vài ngày thời gian không?"
Ôn Tử Du bây giờ thực sự tin rằng người đàn ông này có thể giúp đỡ mình, nhưng ai biết hắn ta có giống như Lục gia, có thể nâng cô lên thiên đường, nhưng cũng chẳng chần chừ đạp cô xuống địa ngục hay không?
"Ôn Tử Du, sức nhẫn nại của tôi có hạn!"
"Đừng! Xin anh đừng mà!"
Khuôn mặt khôi ngô đang say ngủ của Lục Cẩn Húc ở ngay trong gang tấc, Ôn Tử Du khó khăn ngẩng đầu lên từ trong chăn nhìn sang phía anh, trong lòng không kìm được dâng lên cảm giác nhục nhã cùng áy náy nồng đậm.
"Một tháng, xin hãy cho tôi thêm một tháng, tôi nhất định sẽ cho anh một đáp án, nếu đến lúc đó đáp án của tôi không thể khiến anh hài lòng thì anh muốn làm gì thì làm!"
Ôn Tử Du cảm giác được làn da tiếp xúc với sự lạnh lẽo của không khí, cả người cô hiện ra trước mặt tên đàn ông, cảm giác bị sỉ nhục khủng khiếp nhấn chìm lấy tâm trí, cô vùi mặt thật sâu vào trong chăn: "Cầu xin anh…"
Bầu không khí cứ như vậy đông cứng lại, một lúc sau cảm giác áp bức mới dần biến mất, tên đàn ông cũng buông cô ra.
"Một tháng cuối cùng, Ôn Tử Du, chớ thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nữa", thật lâu sau Ôn Tử Du mới thò đầu ra khỏi chăn, đèn trong phòng đều đã tắt, tên đàn ông đang ngồi bên ban công hút thuốc nhả ra từng làn khói mỏng phiêu du dưới ánh trăng, thân hình của hắn được ánh trăng phủ lên một tầng u sầu mờ nhạt, một cái bóng đen kịt tựa hồ ẩn chứa một bí mật sâu không thấy đáy, khiến người ta sờ không tới mò chẳng ra.
"Một tháng, Ôn Tử Du, chỉ có một tháng".
Nhìn tên đàn ông nhảy khỏi ban công rồi biến mất, cô mới chậm rãi đứng dậy, trần như nhộng chui vào trong chăn, ôm lấy cánh tay Lục Cẩn Húc, bất lực mà yếu ớt thủ thỉ: “Lục Cẩn Húc, anh nói tôi phải làm sao đây…”
Giờ phút này, cô cũng chỉ có thể coi ‘người chồng’ vô tri vô giác này trở thành đối tượng duy nhất để tâm sự.
Sau khi Ôn Tử Du chìm vào giấc mộng, cánh tay Lục Cẩn Húc không dễ nhận ra khẽ khàng động đậy, ôm càng chặt hơn chút…
Chương 15: Sự khủng bố của hắn
Từ khi trở lại từ Ôn gia, ông cụ cũng không hạn chế ra vào của Ôn Tử Du nữa.
Trong lòng cô cũng biết rõ, bất luận bản thân đi tới đâu, Lục gia đều có thể tìm cô trở về, huống hồ cô hiện tại cũng hiểu ngoại trừ Lục gia, đã không còn chỗ nào dành cho mình nữa.
Đây chính là bản lĩnh của người đứng đầu một gia tộc, rõ ràng đã không trói buộc bạn nữa nhưng lại khiến bản cảm thấy bị một sợi xiềng xích vô hình quấn chặt quanh thân khiến bạn vĩnh viễn không thoát ra nổi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể tự do ra vào đã là chuyện tốt với Ôn Tử Du, sau khi được phép tùy ý xuất hành, cô liền mua cho mình một chiếc điện thoại di động rẻ tiền, làm thẻ sim, do dự nửa ngày mới soạn được một tin nhắn gửi tới một chuỗi số mà mình đã thuộc nằm lòng.
Không đến một phút điện thoại đã đổ chuông: “Mẹ kiếp, Ôn Tử Du cậu đúng là đồ không có nghĩa khí, tớ vậy mà còn gọi điện tới nhà lao mới biết được cậu đã sớm ra ngoài rồi. Hơn một tháng này cậu đã đi đâu, giờ mới nhớ tới gọi điện cho tớ, cậu có biết tớ tìm kiếm cậu gần phát điên rồi không!”
Giọng nói toang toác của Bạch Dịch An truyền tới từ đầu dây bên kia nhất thời khiến trái tim Ôn Tử Du nóng ran.
Năm đó khi cô nhận tội thay Ôn Lam, tất cả mọi người đều không tin cô, chỉ có Bạch Dịch An đứng về phía cô, sau này, Ôn Tử Du xém chút bị kẻ khác đánh chết trong ngục, cũng là Bạch Dịch An náo loạn một trận, lấy việc đi du học tiếp quản công ty để trao đổi với gia đình bảo đảm cho cô một mạng.
Nếu không có anh ta, có lẽ đã không có Ôn Tử Du của hiện tại.
Ôn Tử Du khẽ cười đáp: “Cái này cũng không thể trách tớ mà, tớ có thể ra ngoài là ngoài ý muốn, tớ từng gọi tới số điện thoại trong nước của cậu nhưng không ai nghe máy, số nước ngoài của cậu cũng tìm không thấy”.
“Ra đây đi, biết được tin tốt này tớ còn đặc biệt tìm một lý do để về nước cùng nhau ăn cơm đó!”
Vừa đến nơi, Ôn Tử Du liền thấy Bạch Dịch An đã sớm đợi cô ở đó, thấy cô, anh ta liền trao một cái ôm thật chặt.
Ôn Tử Du lắc đầu: "Đều đã qua rồi ".
Nhìn đôi mắt giăng đầy tang thương cùng dáng vẻ tiều tụy và thành thục của cô, Bạch Dịch An cũng đoán được hẳn là cô đã phải chịu không ít khổ cực trong đó.
"Không nói cái này nữa, ăn cơm thôi", Ôn Tử Du không muốn cuộc hội ngộ khó khăn lắm mới có được này trở nên nặng nề như vậy, liền lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Cả hai ngồi xuống vừa dùng bữa vừa tán gẫu về những chuyện gần đây.
"Cậu kết hôn với… rồi?", Bạch Dịch An suýt chút nuốt gọn cả đĩa, anh ta cũng không phải không biết loại người như Lục Cẩn Húc, chỉ là người đàn ông đó quá thần bí, cũng vô cùng nguy hiểm.
Anh ấy giống như một con hổ mạnh mẽ, những con mồi thông thường chỉ có một kết cục bị nuốt chửng sạch sẽ.
"Tử Du à, cậu mau ly hôn đi, anh ta không phải là người cậu có thể dây tới đâu, tớ sắp xếp cho cậu ra nước ngoài, ở đó cậu có thể làm lại từ đầu".
"Không được, tớ có thể ra ngoài đều nhờ một tay Lục gia, nếu chạy trốn, cậu nghĩ họ sẽ buông tha cho tớ sao?"
Con ngươi Bạch Dịch An tối sầm lại, anh ta hiểu rõ thế lực của Lục gia, là thứ Bạch gia họ chẳng thể phản kháng nổi.
"Xin lỗi Tử Du, đều do tớ vô dụng nên mới…"
"Không phải đâu, nếu không có cậu cũng không biết bây giờ tớ còn có thể ngồi ở chỗ này hay không nữa", Ôn Tử Du nắm lấy tay Bạch Dịch An: "Yên tâm, tớ không sao, dường như nhà họ không muốn cái mạng quèn này của tớ là đã đủ rồi".
"Đừng lo, tớ còn muốn báo thù nữa, tớ sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, chết đi thì chẳng còn lại gì cả", thấy đôi mày anh ta nhíu chặt không buông, Ôn Tử Du liền an ủi.
Cô vờ thoải mái tươi cười, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang ghim chặt lên người mình, như muốn xuyên thủng qua cơ thể khiến cô không khỏi rợn tóc gáy.
Cô ngoảnh đầu lại nhưng không thấy ai đang nhìn mình chòng chọc với ánh mắt đáng sợ như vậy cả.
Dáo dác nhìn quanh mấy lượt, cảm giác bất an đó trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt, vừa quay đầu thì điện thoại mới mua liền đổ chuông, bên trên hiển thị một dãy số lạ.
Ôn Tử Du ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức truyền tới một giọng nói lạnh lùng: "Ôn Tử Du, bít tết tên mặt hoa da phấn kia cắt cho ăn ngon không?"
Ôn Tử Du giật mình, ngước mắt nhìn lên Bạch Dịch An lúc này đang đặt bít tết đã cắt xong trong đĩa của mình tới trước mặt cô!
Cô đứng phắt dậy, kinh hoảng đến mức làm đổ cả ghế xuống đất, trợn mắt nhìn xung quanh: "Anh giám sát tôi!"
Cảm giác bị người khác theo dõi trong bóng tối khiến Ôn Tử Du toát một thân mồ hôi lạnh, cô biết, đối phương trong tối, cô căn bản không biết hắn sẽ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình lúc nào, doạ cô sợ điếng người.
Ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, có phải là cô ở đâu nói những gì hắn càng biết rõ hơn không!
Trong cơn kinh hãi, đầu bên kia lại truyền tới giọng nam lạnh băng âm trầm: "Dám gặp riêng tên công tử bột đó sau lưng tôi, Ôn Tử Du, sức nhẫn nại của tôi thực sự đều bị cô mài mòn rồi, chúng ta, tối nay gặp!"
Bình luận facebook