-
Chương 26-27
Chương 26: Kích thích
“Bây giờ thì vẫn chưa có chuyện gì nhưng tương lai của bà ta như thế nào đều phải xem biểu hiện của mày rồi".
“Ôn Khởi Mặc, ông đừng quá trơ tráo!”, Ôn Tử Du thoáng chốc bùng nổ cơn giận, từ đầu tới cuối, mẹ chưa từng làm gì có lỗi với ông ta.
Ôn Khởi Mặc lúc đầu chỉ là một tên nghèo rớt mùng tơi, có chút tài hoa muốn tay trắng lập nghiệp, là mẹ đã đem tài sản trong nhà cùng ông ta làm từ sáng sớm đến đêm khuya mới tạo dựng được công ty của hiện tại.
Mà sự đền đáp ông ta giành cho bà là ả tình nhân thăng quan tiến chức vùn vụt dẫn vào nhà ngày đó, là một đứa trẻ không kém cô mấy tuổi, là lừa gạt đứa con gái của bà vào tù rồi tuỳ ý chà đạp, là sau khi đổ bệnh vẫn dùng bệnh tình của bà để uy hiếp con gái của bà?
“Ôn Tử Du, chú ý xem mình đang nói chuyện với ai, mấy năm này mày còn chưa học được thế nào là lễ phép sao?"
“Lễ phép, là đối với người, nhưng nó không cần thiết đối với thứ không phải người”, Ôn Tử Du siết chặt nắm đấm, một trận châm chích ập tới nhưng cô chẳng hề ý thức được.
“Ôn Tử Du, tao cảnh cáo mày lần cuối, mày chớ nói bậy bạ, nếu mày không hiểu tuy tắc làm người và lễ phép là thế nào, tối nay trở lại nhà cũ Ôn gia, tao sẽ chỉ bảo mày thật tốt, nếu không tới, tự gánh lấy hậu quả".
Ôn Khởi Mặc cứng rắn nói xong liền cúp máy.
Nghe được lời nhắc nhở lạnh băng đó, Ôn Tử Du hận không thể xông thẳng tới một đao chém chết tên đàn ông trơ trẽn này.
Tốt xấu gì thì mẹ và ông ta cũng có tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm, cho dù là nuôi một con thú cưng cũng nên nảy sinh tình cảm nhưng ông ta vậy mà có thể bình tĩnh dùng bệnh tình của mẹ để làm con bài tẩy như vậy.
Thế nhưng tuy rằng phẫn nộ và thống hận nhưng đến lúc tan sở cô lại chỉ có thể làm theo lời ông ta..
Cô không có chỗ nào để bắt bẻ lại.
Đến Ôn gia Ôn Tử Du bị nhốt ngoài cửa đợi hồi lâu mới được cho vào.
Cô nghĩ đây ắt hẳn là sự trả thù mà Ôn Khởi Mặc dành cho mình, con người ông ta là loại có thù ắt báo.
"Sao rồi, đã học được cách nói chưa?", Ôn Khởi Mặc đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Tìm tôi tới hẳn không phải chỉ vì loại chuyện này đi".
Trên đường tới đây vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý, cho dù Ôn Khởi Mặc dở chiêu trò gì, cô đều phải nhẫn nại, để ông ta nói ra càng nhiều thông tin về mẹ càng tốt.
"Mày lập tức rút đơn tố cáo Lưu Diệu Ly lại".
Ôn Tử Du siết chặt ngón tay.
Ôn Tử Du vặn chặt ngón tay.
"Lưu Diệu Ly vì vu khống tôi tội ăn cắp nên mới bị bắt giam, tôi không cảm thấy cô ta bị oan uổng ở chỗ nào, huống hồ, Lục Cẩn Húc là người tìm luật sư khởi kiện cô ta, ông nói chuyện này với tôi cũng vô dụng".
Lưu Diệu Ly bắt nạt cô chẳng phải một hai lần, Ôn Tử Du thực sự không muốn bỏ qua cho cô ta như vậy nữa.
"Mày bớt lấy Lục Cẩn Húc ra để đè ép tao đi, tao biết mày trèo lên được giường của hắn ta, nhưng mày cũng không nhìn thử lại trong gương xem bản thân là cái dạng gì, không lẽ hắn ta còn có thể cưới loại phụ nữ như mày sao? Chó cậy thế chủ mà thôi, đừng có cho thể diện mà còn không biết xấu hổ nữa!"
Chó cậy thế chủ?
Ôn Tử Du bỗng nhiên cảm thấy rất nực cười, có người bố nào sẽ dùng từ ngữ khó nghe như vậy để nói con gái mình không? Cô chó cậy thế chủ, vậy ông ta là gì?
Một con chó già sủa loạn?
"Chuyện này tôi không làm được", Ôn Tử Du không có tâm trạng tranh luận với ông ta.
Bảo cô bỏ qua cho Lưu Diệu Ly, không đời nào.
"Chị họ của mày hiện tại vẫn là một cô gái chưa chồng, đứa con gái ngỗ nghịch như mày sao lại không thay con bé suy nghĩ xem, sau này nếu để lại tiền án, mày kêu nó phải gả đi như thế nào?"
Ôn Khởi Mặc nhíu chặt mày.
Lời nói của ông ta khiến trái tim cô lạnh giá như bị ném vào một hồ băng vậy, là loại đóng băng lạnh buốt ngàn dặm.
Đối với Ôn Khởi Mặc mà nói, ông ta có thể quan tâm bất cứ ai, nghĩ suy vì tiền đồ của họ nhưng duy nhất trong số đó lại không bao gồm đứa con gái ruột thịt là cô!
Dường như lo sợ Ôn Tử Du sẽ từ chối nên ông ta lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Mẹ mày bây giờ đang ở nước ngoài, viện điều dưỡng vừa nói rồi, có một loại thuốc đặc hiệu mới có thể khiến cơ thể bà ta dễ chịu hơn chút… bà ta có phúc phận được sử dụng loại thuốc mới này hay không còn phải xem đứa con gái là mày rồi!"
Lời đã tới bên miệng của Ôn Tử Du chớp mắt vỡ vụn, cô siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn vô lực buông thõng.
Cô bây giờ ngay cả mẹ mình ở đâu cũng không biết còn có thể làm thế nào?
"Tôi thả cô ta ra ngoài, ông, phải nói cho tôi biết mẹ đang ở đâu", thật lâu sau Ôn Tử Du mới ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ.
"Đừng mặc cả với tao, mày, không có tư cách này", Ôn Khởi Mặc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tính cách của Ôn Tử Du giống như một quả bom hẹn giờ, ông ta phải nắm được điểm yếu của cô trong tay mới an tâm.
Bị từ chối Ôn Tử Du cũng không nói gì thêm, nơi thân quen từng được gọi là nhà này chỉ khiến cô gần như ngạt thở.
Khi xoay người rời đi, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng tựa hồ như đang trốn chạy.
Khi cô trở lại Lục gia Lục Cẩn Húc không có mặt, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn, đôi khi không về nhà, dứt khoát ở lại bên ngoài.
Không ở nhà cũng tốt.
Cô tới phòng bếp tìm một chai rượu vang dùng để nấu ăn, trở về phòng ngồi bên cửa sổ một mình uống cạn.
Cô không biết uống rượu, chỉ là một ngày trôi qua, trái tim cô như bị một cục bông gòn chặn lại, thật sự không biết làm sao để giải toả, chỉ có thể dùng cách này, cho dù khiến bản thân say lả mà thiếp ngủ đi cũng tốt.
Nếu cứ nghĩ ngợi tiếp cô sẽ bị ép tới phát điên mất.
Lúc Lục Cẩn Húc trở về trời đã về khuya.
Cuối cùng cũng coi như xử lý xong một hạng mục có chút khó nhằn, anh cũng mệt rồi.
Nhưng vừa đẩy ra cánh cửa phòng ngủ thì một mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt, khiến đôi mày trên gương mặt anh tuấn nhướng lên một độ cong không vui.
Khi anh không có mặt, Ôn Tử Du sống sa đọa như vậy sao?
Cô gần như say khướt, tửu lượng vốn không đáng nhắc tới, sau khi uống hết một chai rượu vang thì đầu óc choáng váng, thân thể cũng không chịu khống chế nữa, nghe thấy tiếng động liền lảo đảo đứng dậy: "Ai?"
Lục Cẩn Húc liếc cô một cái, cô đã uống bao nhiêu vậy? Còn ai khác có thể trở lại căn phòng này vào lúc này sao?
"Cô uống bao nhiêu rồi?", người đàn ông nới lỏng cà vạt, không kiên nhẫn hỏi.
Lục Cẩn Húc có chút bệnh sạch sẽ, ngày thường ghét nhất là những người say xỉn, thấy thần trí Ôn Tử Du không còn tỉnh táo, liền nghĩ dứt khoát ném cô vào phòng khách, tự sinh tự diệt cho xong.
Chỉ là còn chưa kịp thực hành thì Ôn Tử Du đã mơ mơ màng màng đi tới muốn nhìn rõ xem là ai.
Bộ đồ ngủ rộng rãi trên người cô do cử động cơ thể không kiểm soát được mà bung ra, Lục Cẩn Húc nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng anh còn chưa đói khát tới mức làm ra loại chuyện đó với một con ma men mê sảng.
Nghĩ tới đây Lục Cẩn Húc liền xoay người rời đi, cùng lắm thì tối nay ngủ ở phòng khách.
"Đứng lại", Ôn Tử Du lầm tưởng anh là Ôn Khởi Mặc, liền nhào tới ứa nước mắt chất vấn: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Trong mắt ông người khác là con người còn tôi thì không phải sao? Rốt cuộc phải làm thế nào ông mới buông tha cho tôi? Ông nói, ông nói đi!"
Ôn Tử Du bật khóc, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Húc nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút kinh ngạc cùng không nỡ.
Anh còn tưởng rằng người phụ nữ giống như con gián đánh mãi không chết này căn bản không biết rơi nước mắt, thì ra cô cũng có những giây phút yếu đuối như vậy.
"Cô say rồi, tỉnh rượu rồi hãy nói chuyện với tôi".
Người đàn ông gạt tay cô ra, đứng dậy rời đi, Ôn Tử Du nhấc chân đuổi theo nhưng chân trái vấp vào chân phải, không nghiêng chẳng lệch ngã thẳng lên người Lục Cẩn Húc.
Kích thích đột ngột khiến Lục Cẩn Húc phải hít ngược một hơi khí lạnh, càng quan trọng hơn là Ôn Tử Du hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm gì.
Chương 27: Không được đi đâu hết
"Sao thế này?", Ôn Tử Du lầu bầu, đầu óc choáng váng không nghĩ ngợi được gì.
"Đây là cô tự chuốc lấy", có lẽ cũng bị mùi rượu nồng nặc trên người tiêm nhiễm, Lục Cẩn Húc kéo cô cùng ngã xuống.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Ôn Tử Du, đôi môi non mềm của cô dưới ánh đèn phản chiếu càng thêm căng mọng mướt mát, hương rượu phả tới tập kích sợi dây lý trí còn sót lại của anh.
Lục Cẩn Húc cúi đầu định nếm thử mùi vị của cô thì Ôn Tử Du bỗng nhiên mấp máy môi: "Ôn Tử Mặc… ông… ông không phải người mà".
Từ miệng Ôn Tử Du bỗng nhiên thốt ra cái tên của một người đàn ông khác khiến Lục Cẩn Húc giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thoáng chốc nguội ngắt.
Anh bóp lấy gò má nhỏ nhắn của cô: “Cô gọi ai?”
Bị người khác bóp tới khó chịu, Ôn Tử Du chỉ có thể mơ hồ nói ra vài chữ, Lục Cẩn Húc không còn nhẫn nại một phát ném cô ra, còn mình thì đi thẳng ra khỏi phòng ngủ chính.
Ôn Tử Du bị anh đẩy ra có chút đau, lại mắng Dư Phi Minh vài câu mới lật người rồi chìm vào giấc ngủ.
Lục Cẩn Húc đanh mặt bước vào phòng tắm.
Người phụ nữ chết tiệt, cái tên cô gọi vừa rồi hình như không phải là Bạch Dịch An, cho nên, cô lại cấu kết với tên đàn ông khác rồi sao?
Ra ngoài chưa đầy một tháng đã đổi hai tên đàn ông, anh thực sự là đã đánh giá thấp cô rồi.
Dòng nước lạnh róc rách dội xuống, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể, ánh mắt của người đàn ông còn lạnh giá hơn cả độ ấm trên người.
……
Khi Ôn Tử Du tỉnh dậy thì bị dọa cho giật nảy, bởi cô phát hiện ra bản thân vậy mà ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
May mắn thay cô xem qua một lượt thì phát hiện trên giường không có dấu vết của người khác từng ngủ qua, ắt hẳn Lục Cẩn Húc tối qua cũng không trở lại.
Ôn Tử Du cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng cất gọn bình rượu, lại thu dọn vết tích để lại trên giường.
Dọn dẹp xong cô cố nén cơn đau đầu như búa bổ mà chuẩn bị đi làm, vừa định đi ra ngoài thì Lục Cẩn Húc xuất hiện ngay trước mặt.
“Đi đâu?”
Ôn Tử Du kinh ngạc liếc anh một cái: “Đương nhiên là đi làm rồi”.
Lục Cẩn Húc bình thường cũng không quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của cô, hôm nay bỗng dưng đặt câu hỏi như vậy khiến trong lòng cô thoáng rơi lộp bộp.
Lục Cẩn Húc sầm mặt: “Lục gia không thiếu cơm ăn áo mặc cho cô, cũng không phải không cho cô tiền tiêu, từ hôm nay cô không được phép đi đâu cả, thành thật ở nhà là được”.
Ôn Tử Du nghe vậy liền nóng vội.
Tuy rằng công việc của cô kiếm không được bao nhiêu tiền nhưng lại do Bạch Dịch An nhọc lòng sắp xếp. Cô cũng đã hạ quyết tâm phải có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội bằng chính đôi tay của mình.
Lục Cẩn Húc bỗng nhiên nói muốn cô ở nhà, cô cũng không phải đồ chơi cho anh nuôi dưỡng.
"Không được, tôi phải đi làm, tôi nhất định phải kiếm tiền nuôi sống bản thân”.
“Ai biết được là cô đi làm hay ra ngoài cặp kè với đàn ông đây?”, Lục Cẩn Húc thấy cô cãi lại liền lạnh băng liếc cô một cái: “Lục gia không gánh nổi việc mất mặt này”.
Ôn Tử Du nghe thấy anh lại vô cớ chụp cho mình cái mũ dụ dỗ đàn ông liền có chút bực bội.
“Anh luôn mồm nói Lục gia Lục gia, không lẽ sau này khi tôi lưu lạc đầu đường, Lục gia còn có thể liếc tôi nhiều thêm một cái sao?”
“Tôi không giống cậu ấm như anh, vừa mở mắt đã thấy biệt thự xa hoa, có người hầu kẻ hạ, bây giờ tôi muốn học cách tự nuôi sống bản thân thì có gì sai? Tôi có công việc, ít nhất ngày nào đó khi bị các người đuổi ra khỏi cửa cũng sẽ không quá thảm hại!"
Nói xong những lời này, Ôn Tử Du cũng chẳng để tâm Lục Cẩn Húc có biểu cảm ra sao nữa mà nhấc gót đi thẳng ra ngoài.
Cô sẽ không từ bỏ công việc, kêu cô mỗi ngày ở trong Lục gia như nhà tù, vậy đến khi nào cô mới có thể đủ năng lực kiếm tiền đón mẹ ra ngoài đây?
Nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh của cô, đôi mắt Lục Cẩn Húc càng u ám hơn vài phần.
……
Ôn Tử Du nén một bụng lửa giận tới được công ty, còn chưa đẩy cửa bước vào thì chợt nghe thấy bên trong đang có người rì rầm thảo luận gì đó.
"Ôn Tử Du đó dường như chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, cũng không biết phía sau có ai chống lưng vững chắc như vậy!"
"Chậc chậc, tôi vừa nghe nói, hình như cô ta được người khác bao dưỡng nên mới đi cửa sau đó!"
"Nghe nói cô ta còn từng ngồi tù!"
Hai chữ ngồi tù này vừa vang lên, gương mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, cô vẫn luôn trân trọng cơ hội được làm việc tại công ty này.
Bởi vì bản thân bây giờ cái gì cũng không hiểu, lại là đi cửa sau, khó tránh khỏi sẽ có người chống đối với mình, do đó thái độ làm việc của cô vô cùng tốt, người khác kêu cô làm cái gì, cô liền tận lực giúp đỡ cái đó.
Nhưng hiện tại tất cả nỗ lực của cô vì vài câu nói liền biến thành một câu chuyện cười.
Rốt cuộc là ai căm hận cô đến mức như vậy, muốn đuổi cùng giết tuyệt cô sao?
Cô chỉ muốn an ổn tìm một công việc bình thường mà thôi, tại sao lại không để cô được như ý nguyện?
Trong đầu cô lại vang vọng những lời nói hôm nay của Lục Cẩn Húc, là anh ta?
Gương mặt cô thoắt cái tái nhợt, bất giác siết chặt nắm đấm.
"Cô đứng ở đây làm gì?", đúng lúc này, có người đi ngang qua văn phòng, thấy Ôn Tử Du đứng ngây như phỗng trước cửa không vào thì tò mò hỏi.
Người bên trong lúc này mới yên tĩnh trở lại, thấy nhân vật chính đang được thảo luận rôm rả bước vào tất cả liền lặng ngắt như tờ.
Ngay lập tức có người buông lời châm chọc: "Ngày thường xem ra là một cô gái khá bình thường, chẳng ngờ lại không biết xấu hổ đến vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà".
Ôn Tử Du giả vờ như không nghe thấy mở ra văn kiện trước mặt, nhưng cây bút trong tay đã bán đứng cô, đầu bút không ngừng run rẩy, ngay cả chữ cũng không viết thành hình.
……
Cô không biết ngày hôm nay mình đã trôi qua như thế nào, văn phòng lớn như vậy, những lời đàm tiếu về cô như một cơn gió nhanh chóng quét tới mọi ngóc ngách trong công ty.
Cho dù cô đi tới đâu đều sẽ chạm phải những ánh mắt kỳ quái cùng khinh thường của những người kia, như thể cô là một loại virus ác tính, xuất hiện ở đâu sẽ mang đến tai hoạ cho nơi đó.
Cô ngẩn ngơ tan sở rồi trở về nhà, thấy Lục Cẩn Húc đang ưu nhã ngồi uống cà phê, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại giống như vẽ ra một rãnh trời vô hình với loại người như cô.
"Tại sao anh lại làm như vậy?", Ôn Tử Du không ghìm được mở miệng chất vấn.
Một người đàn ông thân cao mét chín, một đại nhân vật hô mưa gọi gió như Lục Cẩn Húc tại sao phải ngáng đường một con kiến như cô, chơi đùa cô, giẫm đạp cô, rất vui sao?
"Cái gì?", Lục Cẩn Húc cau mày, nhìn gương mặt nhỏ nhắn phẫn nộ đến đỏ bừng của cô, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn, xem ra tức giận không nhẹ.
"Đừng giả vờ nữa, anh không phải là không muốn thấy tôi đi làm sao?", Ôn Tử Du chỉ cảm thấy anh dám làm mà không dám nhận, nực cười tới cực điểm: "Tôi sẽ không khuất phục đâu, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng, chúng ta chờ mà xem".
Dứt lời liền quay đầu rời đi, nếu Lục Cẩn Húc đã coi thường cô như vậy, muốn hạ bệ cô, cô càng không thể nhận thua.
Lục Cẩn Húc lúc này mới nhíu mày đặt ly cà phê trong tay xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Người phụ nữ này lại đang diễn trò gì nữa đây?
……
Mấy ngày tiếp đó, Ôn Tử Du mỗi ngày đều dậy rất sớm, cô cho rằng nếu đồng nghiệp đã hiểu lầm mình vậy cô phải biểu hiện ra thành ý cho họ xem.
Cô tin rằng hành động có thể dập tắt được tin đồn.
Nhưng tình hình không hề chuyển biến theo hướng tích cực như cô hằng tưởng tượng, không ít người vì biết được quá khứ tủi hổ kia của cô mà bắt đầu gây khó dễ.
"Sao lại thế này, ngay cả một bảng biểu cũng không biết làm, có phải toàn bộ bản lĩnh của cô đều dành để dỗ dành đám ông già kia vui vẻ rồi phải không?"
“Bây giờ thì vẫn chưa có chuyện gì nhưng tương lai của bà ta như thế nào đều phải xem biểu hiện của mày rồi".
“Ôn Khởi Mặc, ông đừng quá trơ tráo!”, Ôn Tử Du thoáng chốc bùng nổ cơn giận, từ đầu tới cuối, mẹ chưa từng làm gì có lỗi với ông ta.
Ôn Khởi Mặc lúc đầu chỉ là một tên nghèo rớt mùng tơi, có chút tài hoa muốn tay trắng lập nghiệp, là mẹ đã đem tài sản trong nhà cùng ông ta làm từ sáng sớm đến đêm khuya mới tạo dựng được công ty của hiện tại.
Mà sự đền đáp ông ta giành cho bà là ả tình nhân thăng quan tiến chức vùn vụt dẫn vào nhà ngày đó, là một đứa trẻ không kém cô mấy tuổi, là lừa gạt đứa con gái của bà vào tù rồi tuỳ ý chà đạp, là sau khi đổ bệnh vẫn dùng bệnh tình của bà để uy hiếp con gái của bà?
“Ôn Tử Du, chú ý xem mình đang nói chuyện với ai, mấy năm này mày còn chưa học được thế nào là lễ phép sao?"
“Lễ phép, là đối với người, nhưng nó không cần thiết đối với thứ không phải người”, Ôn Tử Du siết chặt nắm đấm, một trận châm chích ập tới nhưng cô chẳng hề ý thức được.
“Ôn Tử Du, tao cảnh cáo mày lần cuối, mày chớ nói bậy bạ, nếu mày không hiểu tuy tắc làm người và lễ phép là thế nào, tối nay trở lại nhà cũ Ôn gia, tao sẽ chỉ bảo mày thật tốt, nếu không tới, tự gánh lấy hậu quả".
Ôn Khởi Mặc cứng rắn nói xong liền cúp máy.
Nghe được lời nhắc nhở lạnh băng đó, Ôn Tử Du hận không thể xông thẳng tới một đao chém chết tên đàn ông trơ trẽn này.
Tốt xấu gì thì mẹ và ông ta cũng có tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm, cho dù là nuôi một con thú cưng cũng nên nảy sinh tình cảm nhưng ông ta vậy mà có thể bình tĩnh dùng bệnh tình của mẹ để làm con bài tẩy như vậy.
Thế nhưng tuy rằng phẫn nộ và thống hận nhưng đến lúc tan sở cô lại chỉ có thể làm theo lời ông ta..
Cô không có chỗ nào để bắt bẻ lại.
Đến Ôn gia Ôn Tử Du bị nhốt ngoài cửa đợi hồi lâu mới được cho vào.
Cô nghĩ đây ắt hẳn là sự trả thù mà Ôn Khởi Mặc dành cho mình, con người ông ta là loại có thù ắt báo.
"Sao rồi, đã học được cách nói chưa?", Ôn Khởi Mặc đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Tìm tôi tới hẳn không phải chỉ vì loại chuyện này đi".
Trên đường tới đây vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý, cho dù Ôn Khởi Mặc dở chiêu trò gì, cô đều phải nhẫn nại, để ông ta nói ra càng nhiều thông tin về mẹ càng tốt.
"Mày lập tức rút đơn tố cáo Lưu Diệu Ly lại".
Ôn Tử Du siết chặt ngón tay.
Ôn Tử Du vặn chặt ngón tay.
"Lưu Diệu Ly vì vu khống tôi tội ăn cắp nên mới bị bắt giam, tôi không cảm thấy cô ta bị oan uổng ở chỗ nào, huống hồ, Lục Cẩn Húc là người tìm luật sư khởi kiện cô ta, ông nói chuyện này với tôi cũng vô dụng".
Lưu Diệu Ly bắt nạt cô chẳng phải một hai lần, Ôn Tử Du thực sự không muốn bỏ qua cho cô ta như vậy nữa.
"Mày bớt lấy Lục Cẩn Húc ra để đè ép tao đi, tao biết mày trèo lên được giường của hắn ta, nhưng mày cũng không nhìn thử lại trong gương xem bản thân là cái dạng gì, không lẽ hắn ta còn có thể cưới loại phụ nữ như mày sao? Chó cậy thế chủ mà thôi, đừng có cho thể diện mà còn không biết xấu hổ nữa!"
Chó cậy thế chủ?
Ôn Tử Du bỗng nhiên cảm thấy rất nực cười, có người bố nào sẽ dùng từ ngữ khó nghe như vậy để nói con gái mình không? Cô chó cậy thế chủ, vậy ông ta là gì?
Một con chó già sủa loạn?
"Chuyện này tôi không làm được", Ôn Tử Du không có tâm trạng tranh luận với ông ta.
Bảo cô bỏ qua cho Lưu Diệu Ly, không đời nào.
"Chị họ của mày hiện tại vẫn là một cô gái chưa chồng, đứa con gái ngỗ nghịch như mày sao lại không thay con bé suy nghĩ xem, sau này nếu để lại tiền án, mày kêu nó phải gả đi như thế nào?"
Ôn Khởi Mặc nhíu chặt mày.
Lời nói của ông ta khiến trái tim cô lạnh giá như bị ném vào một hồ băng vậy, là loại đóng băng lạnh buốt ngàn dặm.
Đối với Ôn Khởi Mặc mà nói, ông ta có thể quan tâm bất cứ ai, nghĩ suy vì tiền đồ của họ nhưng duy nhất trong số đó lại không bao gồm đứa con gái ruột thịt là cô!
Dường như lo sợ Ôn Tử Du sẽ từ chối nên ông ta lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Mẹ mày bây giờ đang ở nước ngoài, viện điều dưỡng vừa nói rồi, có một loại thuốc đặc hiệu mới có thể khiến cơ thể bà ta dễ chịu hơn chút… bà ta có phúc phận được sử dụng loại thuốc mới này hay không còn phải xem đứa con gái là mày rồi!"
Lời đã tới bên miệng của Ôn Tử Du chớp mắt vỡ vụn, cô siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn vô lực buông thõng.
Cô bây giờ ngay cả mẹ mình ở đâu cũng không biết còn có thể làm thế nào?
"Tôi thả cô ta ra ngoài, ông, phải nói cho tôi biết mẹ đang ở đâu", thật lâu sau Ôn Tử Du mới ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ.
"Đừng mặc cả với tao, mày, không có tư cách này", Ôn Khởi Mặc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tính cách của Ôn Tử Du giống như một quả bom hẹn giờ, ông ta phải nắm được điểm yếu của cô trong tay mới an tâm.
Bị từ chối Ôn Tử Du cũng không nói gì thêm, nơi thân quen từng được gọi là nhà này chỉ khiến cô gần như ngạt thở.
Khi xoay người rời đi, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng tựa hồ như đang trốn chạy.
Khi cô trở lại Lục gia Lục Cẩn Húc không có mặt, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn, đôi khi không về nhà, dứt khoát ở lại bên ngoài.
Không ở nhà cũng tốt.
Cô tới phòng bếp tìm một chai rượu vang dùng để nấu ăn, trở về phòng ngồi bên cửa sổ một mình uống cạn.
Cô không biết uống rượu, chỉ là một ngày trôi qua, trái tim cô như bị một cục bông gòn chặn lại, thật sự không biết làm sao để giải toả, chỉ có thể dùng cách này, cho dù khiến bản thân say lả mà thiếp ngủ đi cũng tốt.
Nếu cứ nghĩ ngợi tiếp cô sẽ bị ép tới phát điên mất.
Lúc Lục Cẩn Húc trở về trời đã về khuya.
Cuối cùng cũng coi như xử lý xong một hạng mục có chút khó nhằn, anh cũng mệt rồi.
Nhưng vừa đẩy ra cánh cửa phòng ngủ thì một mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt, khiến đôi mày trên gương mặt anh tuấn nhướng lên một độ cong không vui.
Khi anh không có mặt, Ôn Tử Du sống sa đọa như vậy sao?
Cô gần như say khướt, tửu lượng vốn không đáng nhắc tới, sau khi uống hết một chai rượu vang thì đầu óc choáng váng, thân thể cũng không chịu khống chế nữa, nghe thấy tiếng động liền lảo đảo đứng dậy: "Ai?"
Lục Cẩn Húc liếc cô một cái, cô đã uống bao nhiêu vậy? Còn ai khác có thể trở lại căn phòng này vào lúc này sao?
"Cô uống bao nhiêu rồi?", người đàn ông nới lỏng cà vạt, không kiên nhẫn hỏi.
Lục Cẩn Húc có chút bệnh sạch sẽ, ngày thường ghét nhất là những người say xỉn, thấy thần trí Ôn Tử Du không còn tỉnh táo, liền nghĩ dứt khoát ném cô vào phòng khách, tự sinh tự diệt cho xong.
Chỉ là còn chưa kịp thực hành thì Ôn Tử Du đã mơ mơ màng màng đi tới muốn nhìn rõ xem là ai.
Bộ đồ ngủ rộng rãi trên người cô do cử động cơ thể không kiểm soát được mà bung ra, Lục Cẩn Húc nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng anh còn chưa đói khát tới mức làm ra loại chuyện đó với một con ma men mê sảng.
Nghĩ tới đây Lục Cẩn Húc liền xoay người rời đi, cùng lắm thì tối nay ngủ ở phòng khách.
"Đứng lại", Ôn Tử Du lầm tưởng anh là Ôn Khởi Mặc, liền nhào tới ứa nước mắt chất vấn: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Trong mắt ông người khác là con người còn tôi thì không phải sao? Rốt cuộc phải làm thế nào ông mới buông tha cho tôi? Ông nói, ông nói đi!"
Ôn Tử Du bật khóc, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Húc nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút kinh ngạc cùng không nỡ.
Anh còn tưởng rằng người phụ nữ giống như con gián đánh mãi không chết này căn bản không biết rơi nước mắt, thì ra cô cũng có những giây phút yếu đuối như vậy.
"Cô say rồi, tỉnh rượu rồi hãy nói chuyện với tôi".
Người đàn ông gạt tay cô ra, đứng dậy rời đi, Ôn Tử Du nhấc chân đuổi theo nhưng chân trái vấp vào chân phải, không nghiêng chẳng lệch ngã thẳng lên người Lục Cẩn Húc.
Kích thích đột ngột khiến Lục Cẩn Húc phải hít ngược một hơi khí lạnh, càng quan trọng hơn là Ôn Tử Du hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm gì.
Chương 27: Không được đi đâu hết
"Sao thế này?", Ôn Tử Du lầu bầu, đầu óc choáng váng không nghĩ ngợi được gì.
"Đây là cô tự chuốc lấy", có lẽ cũng bị mùi rượu nồng nặc trên người tiêm nhiễm, Lục Cẩn Húc kéo cô cùng ngã xuống.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Ôn Tử Du, đôi môi non mềm của cô dưới ánh đèn phản chiếu càng thêm căng mọng mướt mát, hương rượu phả tới tập kích sợi dây lý trí còn sót lại của anh.
Lục Cẩn Húc cúi đầu định nếm thử mùi vị của cô thì Ôn Tử Du bỗng nhiên mấp máy môi: "Ôn Tử Mặc… ông… ông không phải người mà".
Từ miệng Ôn Tử Du bỗng nhiên thốt ra cái tên của một người đàn ông khác khiến Lục Cẩn Húc giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thoáng chốc nguội ngắt.
Anh bóp lấy gò má nhỏ nhắn của cô: “Cô gọi ai?”
Bị người khác bóp tới khó chịu, Ôn Tử Du chỉ có thể mơ hồ nói ra vài chữ, Lục Cẩn Húc không còn nhẫn nại một phát ném cô ra, còn mình thì đi thẳng ra khỏi phòng ngủ chính.
Ôn Tử Du bị anh đẩy ra có chút đau, lại mắng Dư Phi Minh vài câu mới lật người rồi chìm vào giấc ngủ.
Lục Cẩn Húc đanh mặt bước vào phòng tắm.
Người phụ nữ chết tiệt, cái tên cô gọi vừa rồi hình như không phải là Bạch Dịch An, cho nên, cô lại cấu kết với tên đàn ông khác rồi sao?
Ra ngoài chưa đầy một tháng đã đổi hai tên đàn ông, anh thực sự là đã đánh giá thấp cô rồi.
Dòng nước lạnh róc rách dội xuống, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể, ánh mắt của người đàn ông còn lạnh giá hơn cả độ ấm trên người.
……
Khi Ôn Tử Du tỉnh dậy thì bị dọa cho giật nảy, bởi cô phát hiện ra bản thân vậy mà ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
May mắn thay cô xem qua một lượt thì phát hiện trên giường không có dấu vết của người khác từng ngủ qua, ắt hẳn Lục Cẩn Húc tối qua cũng không trở lại.
Ôn Tử Du cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng cất gọn bình rượu, lại thu dọn vết tích để lại trên giường.
Dọn dẹp xong cô cố nén cơn đau đầu như búa bổ mà chuẩn bị đi làm, vừa định đi ra ngoài thì Lục Cẩn Húc xuất hiện ngay trước mặt.
“Đi đâu?”
Ôn Tử Du kinh ngạc liếc anh một cái: “Đương nhiên là đi làm rồi”.
Lục Cẩn Húc bình thường cũng không quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của cô, hôm nay bỗng dưng đặt câu hỏi như vậy khiến trong lòng cô thoáng rơi lộp bộp.
Lục Cẩn Húc sầm mặt: “Lục gia không thiếu cơm ăn áo mặc cho cô, cũng không phải không cho cô tiền tiêu, từ hôm nay cô không được phép đi đâu cả, thành thật ở nhà là được”.
Ôn Tử Du nghe vậy liền nóng vội.
Tuy rằng công việc của cô kiếm không được bao nhiêu tiền nhưng lại do Bạch Dịch An nhọc lòng sắp xếp. Cô cũng đã hạ quyết tâm phải có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội bằng chính đôi tay của mình.
Lục Cẩn Húc bỗng nhiên nói muốn cô ở nhà, cô cũng không phải đồ chơi cho anh nuôi dưỡng.
"Không được, tôi phải đi làm, tôi nhất định phải kiếm tiền nuôi sống bản thân”.
“Ai biết được là cô đi làm hay ra ngoài cặp kè với đàn ông đây?”, Lục Cẩn Húc thấy cô cãi lại liền lạnh băng liếc cô một cái: “Lục gia không gánh nổi việc mất mặt này”.
Ôn Tử Du nghe thấy anh lại vô cớ chụp cho mình cái mũ dụ dỗ đàn ông liền có chút bực bội.
“Anh luôn mồm nói Lục gia Lục gia, không lẽ sau này khi tôi lưu lạc đầu đường, Lục gia còn có thể liếc tôi nhiều thêm một cái sao?”
“Tôi không giống cậu ấm như anh, vừa mở mắt đã thấy biệt thự xa hoa, có người hầu kẻ hạ, bây giờ tôi muốn học cách tự nuôi sống bản thân thì có gì sai? Tôi có công việc, ít nhất ngày nào đó khi bị các người đuổi ra khỏi cửa cũng sẽ không quá thảm hại!"
Nói xong những lời này, Ôn Tử Du cũng chẳng để tâm Lục Cẩn Húc có biểu cảm ra sao nữa mà nhấc gót đi thẳng ra ngoài.
Cô sẽ không từ bỏ công việc, kêu cô mỗi ngày ở trong Lục gia như nhà tù, vậy đến khi nào cô mới có thể đủ năng lực kiếm tiền đón mẹ ra ngoài đây?
Nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh của cô, đôi mắt Lục Cẩn Húc càng u ám hơn vài phần.
……
Ôn Tử Du nén một bụng lửa giận tới được công ty, còn chưa đẩy cửa bước vào thì chợt nghe thấy bên trong đang có người rì rầm thảo luận gì đó.
"Ôn Tử Du đó dường như chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, cũng không biết phía sau có ai chống lưng vững chắc như vậy!"
"Chậc chậc, tôi vừa nghe nói, hình như cô ta được người khác bao dưỡng nên mới đi cửa sau đó!"
"Nghe nói cô ta còn từng ngồi tù!"
Hai chữ ngồi tù này vừa vang lên, gương mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, cô vẫn luôn trân trọng cơ hội được làm việc tại công ty này.
Bởi vì bản thân bây giờ cái gì cũng không hiểu, lại là đi cửa sau, khó tránh khỏi sẽ có người chống đối với mình, do đó thái độ làm việc của cô vô cùng tốt, người khác kêu cô làm cái gì, cô liền tận lực giúp đỡ cái đó.
Nhưng hiện tại tất cả nỗ lực của cô vì vài câu nói liền biến thành một câu chuyện cười.
Rốt cuộc là ai căm hận cô đến mức như vậy, muốn đuổi cùng giết tuyệt cô sao?
Cô chỉ muốn an ổn tìm một công việc bình thường mà thôi, tại sao lại không để cô được như ý nguyện?
Trong đầu cô lại vang vọng những lời nói hôm nay của Lục Cẩn Húc, là anh ta?
Gương mặt cô thoắt cái tái nhợt, bất giác siết chặt nắm đấm.
"Cô đứng ở đây làm gì?", đúng lúc này, có người đi ngang qua văn phòng, thấy Ôn Tử Du đứng ngây như phỗng trước cửa không vào thì tò mò hỏi.
Người bên trong lúc này mới yên tĩnh trở lại, thấy nhân vật chính đang được thảo luận rôm rả bước vào tất cả liền lặng ngắt như tờ.
Ngay lập tức có người buông lời châm chọc: "Ngày thường xem ra là một cô gái khá bình thường, chẳng ngờ lại không biết xấu hổ đến vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà".
Ôn Tử Du giả vờ như không nghe thấy mở ra văn kiện trước mặt, nhưng cây bút trong tay đã bán đứng cô, đầu bút không ngừng run rẩy, ngay cả chữ cũng không viết thành hình.
……
Cô không biết ngày hôm nay mình đã trôi qua như thế nào, văn phòng lớn như vậy, những lời đàm tiếu về cô như một cơn gió nhanh chóng quét tới mọi ngóc ngách trong công ty.
Cho dù cô đi tới đâu đều sẽ chạm phải những ánh mắt kỳ quái cùng khinh thường của những người kia, như thể cô là một loại virus ác tính, xuất hiện ở đâu sẽ mang đến tai hoạ cho nơi đó.
Cô ngẩn ngơ tan sở rồi trở về nhà, thấy Lục Cẩn Húc đang ưu nhã ngồi uống cà phê, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại giống như vẽ ra một rãnh trời vô hình với loại người như cô.
"Tại sao anh lại làm như vậy?", Ôn Tử Du không ghìm được mở miệng chất vấn.
Một người đàn ông thân cao mét chín, một đại nhân vật hô mưa gọi gió như Lục Cẩn Húc tại sao phải ngáng đường một con kiến như cô, chơi đùa cô, giẫm đạp cô, rất vui sao?
"Cái gì?", Lục Cẩn Húc cau mày, nhìn gương mặt nhỏ nhắn phẫn nộ đến đỏ bừng của cô, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn, xem ra tức giận không nhẹ.
"Đừng giả vờ nữa, anh không phải là không muốn thấy tôi đi làm sao?", Ôn Tử Du chỉ cảm thấy anh dám làm mà không dám nhận, nực cười tới cực điểm: "Tôi sẽ không khuất phục đâu, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng, chúng ta chờ mà xem".
Dứt lời liền quay đầu rời đi, nếu Lục Cẩn Húc đã coi thường cô như vậy, muốn hạ bệ cô, cô càng không thể nhận thua.
Lục Cẩn Húc lúc này mới nhíu mày đặt ly cà phê trong tay xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Người phụ nữ này lại đang diễn trò gì nữa đây?
……
Mấy ngày tiếp đó, Ôn Tử Du mỗi ngày đều dậy rất sớm, cô cho rằng nếu đồng nghiệp đã hiểu lầm mình vậy cô phải biểu hiện ra thành ý cho họ xem.
Cô tin rằng hành động có thể dập tắt được tin đồn.
Nhưng tình hình không hề chuyển biến theo hướng tích cực như cô hằng tưởng tượng, không ít người vì biết được quá khứ tủi hổ kia của cô mà bắt đầu gây khó dễ.
"Sao lại thế này, ngay cả một bảng biểu cũng không biết làm, có phải toàn bộ bản lĩnh của cô đều dành để dỗ dành đám ông già kia vui vẻ rồi phải không?"