-
Chương 281-285
Chương 281: Khó mà phân biệt
''Ông nói xem giết ai? Chính ông giết mà ông còn không biết sao? Ông thích giết người như vậy, ông có tin bây giờ tôi giết ông luôn không?''
Nói xong người đàn ông đã mất lí trí thật sự đưa hai tay về phía cổ ba mình.
''Không được thiếu gia!''
Quản gia Hà thấy vậy thì vội vàng chạy đến ngăn cản hắn.
Cũng đúng lúc này, Lãnh Tự đi theo Hoắc Tư Tước cũng xông đến đánh một quyền vào gáy hắn.
Cuối cùng trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.
Mấy phút sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, ông cụ Hoắc lại lần nữa về phòng khách, nhìn về phía Lãnh Tự còn đợi ở bên kia.
''Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nó lại đột nhiên điên cuồng vậy? Còn nữa, vì sao nó cảm thấy người là do tôi giết?''
''Lão gia, không phải ngài phái người ra tay sao?''
Vệ sĩ này còn ngẩn người hỏi ngược ông ấy một câu.
Quản gia Hà thấy vậy thì có chút nổi giận: ''Cậu đang nói nhảm đấy à? Nếu lão gia thật sự ra tay thì ngài ấy còn phải hỏi ngược lại cậu sao?''
Lãnh Tự lập tức giật mình.
Không phải lão gia?
Vậy là ai? Lúc ấy anh ta cũng không ra tay, tại sao người giết Đỗ Như Quân lại là người có kí hiệu của Hoắc gia được?
Lãnh Tự đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
''Lão gia, Đỗ Như Quân kia đúng là chết trong tay vệ sĩ Hoắc gia, Lưu Bội tận mắt nhìn thấy, tôi cũng vậy. Lúc đó tôi cũng dẫn người đi, nhưng tổng giám đốc đã ra lệnh, không phải là trường hợp bất khả kháng thì không được ra tay, cho nên tôi có thể xác định không phải người của tôi ra tay, nhưng bây giờ bên ngài...''
''Tôi căn bản cũng không biết chuyện này, sao lại là tôi được?''
Lần này ông cụ tự mình lên tiếng.
Giọng nói ông ấy vô cùng tức giận, gương mặt già cũng xám đi.
Phòng khách lại lần nữa chìm vào im lặng.
Lần này hai bên cùng đối chất với nhau, mọi chuyện đều được làm rõ, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kì quái, thậm chí còn có chút rét lạnh khiến da đầu người ta tê đi.
Không phải người của mình, cũng không phải người của nhà cũ, vậy hung thủ thật sự là ai?
Sao hắn ta lại đóng giả thành vệ sĩ Hoắc thị? Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?
''Lão gia, có phải là đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị không?''
''Đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị đánh vào Đỗ gia làm gì? Đỗ gia bây giờ nghèo kiết xác, không còn chút giá trị nào, bị ảnh hưởng chỉ có đứa nhỏ kia và Hoắc Tư Tước.''
Ông cụ Hoắc vẫn rất tỉnh táo, vừa liếc mắt đã nhìn được thứ bị ảnh hưởng nhất chính là quan hệ của Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ.
Nhưng hai người không chịu được quan hệ của họ trở nên tốt đẹp là dì cháu Cố Hạ cũng đều đã bị diệt trừ, còn ai được chứ?
Ông cụ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài: ''Được rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình đi tìm con nhóc kia giải thích qua, từ nhỏ nó đã thông minh, chắc nói chuyện sẽ ổn thỏa.''
''Sẽ không lão gia.'' Không ngờ rằng Lãnh Tự lại phủ định.
''Lão gia, ngài không biết thiếu gia phát điên như vậy cũng là vì Ôn tiểu thư nói cô ấy sẽ không tin tưởng ngài ấy nữa.''
''Vì sao?''
''...Cô ấy nói, từ khi ba mẹ cô ấy qua đời, cô ấy đã được nuôi dạy trong sự lừa lọc, mười tám tuổi bị ngài lừa vào Hoắc gia, sau khi trở về lại bị thiếu gia đùa giỡn trong lòng bàn tay, cô ấy nói... sau này cô ấy sẽ không gặp lại thiếu gia nữa, vĩnh viễn không gặp.''
Lãnh Tự nói lại những gì anh ta đã nghe được ở cổng bệnh viện.
Đương nhiên anh ta vẫn giấu một số lời, anh ta sợ mình nói quá thẳng, ông cụ trước mắt sẽ không chịu nổi.
Nhưng anh ta không biết mình đã nói những lời quan trọng nhất ra, lời vừa dứt, Hà Đình Ngọc đứng bên cạnh chỉ thấy sắc mặt lão gia nhà mình lập tức tái đi, sau đó tay cầm gậy của ông ấy cũng run rẩy, cả người lảo đảo bước về sau mấy bước.
''Lão gia, ngài... ngài không sao chứ?''
Quản gia Hà nhanh chóng đi lên đỡ ông ấy.
Ông ta phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà người ông cụ đã lạnh băng, ngay cả cánh tay đang được ông ta dìu cũng hơi run.
''Lão gia...''
''Con bé biết, cuối cùng con bé vẫn biết...'' Giọng ông lão như già hơn rất nhiều, giọng nói chán nản đến mức ngay cả chút sức lực cũng không còn.
Chuyện liên quan đến Ôn Hủ Hủ, sau khi xảy ra chuyện của ông cụ Hoắc ở thọ yến Trì gia, những lời mắng chửi của Hoắc Tư Tước thật ra vẫn in sâu trong lòng ông.
Năm đó ông không có chút áy náy vào Ôn Hủ Hủ sao? Không thấy có lỗi với bạn tốt Ôn Như Phi sao?
Thật ra không phải, ông có!
Chỉ là so sánh những thứ này với sự an toàn của con trai Hoắc Tư Tước, lí trí ông ấy vẫn phải lùi bước, tiếp sau đó mới khiến ông ấy nhiều lần lặp đi lặp lại lỗi lầm của mình.
Mãi đến ngày đó, Hoắc Tư Tước đến chất vấn ông ấy, ông ấy mới không tiếp tục làm những điều xấu xa đấy nữa.
Hắn nói, con trai của Hoắc Diên Anh là trẻ con, chẳng lẽ con của Ôn Như Phi không phải là trẻ con sao? Dựa vào đâu mà ông lại bắt con người khác phải hi sinh?
Cũng chính từ lúc đó, chấp niệm của ông ấy mới dần dần biến mất, lúc đó ông ấy mới bắt đầu tiếp nhận Ôn Hủ Hủ.
Ngày đó ông ấy đến vịnh Thiển Thủy chính là bằng chứng tốt nhất.
Nhưng đối với những sai lầm đã gây ra, không phải chỉ một câu xin lỗi của ông ấy là có thể xóa bổ được, Ôn Hủ Hủ vì ông ấy mà đã phải trả giá quá nhiều, bây giờ lại còn thêm Đỗ gia.
Cho dù hung thủ đứng sau chuyện của Đỗ gia là ai thì Hoắc gia bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan.
Chương 282: Thân phận thật sự của đứa nhỏ?
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại trời đã sáng.
Đây là đâu?
Hắn bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, nhìn khung giường mang đậm chất cổ xưa kia, đột nhiên không kịp phản ứng.
Khoảng mấy phút sau, ông cụ Hoắc chống gậy đi đến, thấy hắn đã tỉnh rồi thì ngồi xuống trước giường.
''Tỉnh rồi? Đói không? Có muốn quản gia Hà đi lấy cho anh chút cháo không?''
''...''
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng dần tỉnh táo lại, đôi mắt đen như mực lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn vén chăn lên chuẩn bị rời đi.
Ông cụ thấy vậy cũng không ngăn cản.
Nhưng lúc hắn đang đi giày, ông ấy nhìn bóng lưng hắn, từ từ nói một câu: ''Anh không cần lo, tôi đã phái người đi tìm Hủ Hủ. Còn nữa, tôi không cho người đi giết con gái Đỗ Hoa Sênh, chuyện tôi từng làm tôi sẽ nhận, nhiều năm như vậy chắc anh cũng biết.''
Lời vừa dứt, động tác của người đàn ông trẻ đang khom lưng dừng lại.
Dường như hắn đang suy nghĩ về độ chân thật của câu nói này.
Ông cụ thấy vậy thì trực tiếp lấy một chiếc đĩa CD ra.
''Anh không tin thì có thể xem cái này, đây là video giám sát toàn bộ hành động tối qua của người dưới tôi, tối hôm qua tôi đã nói quản gia Hà trích xuất, anh có thể mang về xem.''
''...''
Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn qua, hắn không nhận lấy đĩa CD, cúi đầu tiếp tục đi giày.
Hai phút sau, tất giày đã đi, quần áo cũng đã mặc xong, lúc này hắn mới xoay người, khuôn mặt tuấn tú đã trở lại bình thường, đứng từ trên cao nhìn ba mình.
''Không phải ông thì là ai?''
''Tôi không biết, nhưng người của tôi đang điều tra, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về người này, phát hiện bên ngoài người đó đang chia rẽ quan hệ của anh và con nhóc kia, nhưng thực tế người đó muốn chia rẽ ba con chúng ta mới là mục đích chính, anh thấy thế nào?''
Ông cụ bị con mình xem thường cũng không quan tâm, giọng nói của ông ấy vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng câu nói cuối cùng của ông ấy lại có chút cảm xúc không rõ, còn có thể cảm nhận được ý lạnh mơ hồ trong giọng nói.
Ba con bọn họ?
Môi mỏng của Hoắc Tư Tước nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
Cảm xúc của hắn tối qua dao động rất mạnh nên không suy nghĩ đến chuyện này, bây giờ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ mới thấy đúng, hơn nữa chỉ sợ không phải muốn ba con họ xung đột hành động.
Ly gián lòng họ mới đúng.
''Lại là mấy cổ đông già kia? Hay là người trong Hoắc gia? Họ muốn thấy tôi phát bệnh, muốn đẩy tôi ra khỏi vị trí người cầm quyền Hoắc gia?''
''Anh câm miệng!''
Gân xanh trên trán ông cụ lập tức nổi lên: ''Chuyện này tôi sẽ điều tra, anh đừng có suy nghĩ về chuyện này nữa.''
Ông ấy thật sự không thích nghe câu cuối của hắn, vì để hắn có thể lên vị trí này, lúc đó ông ấy đã phải tốn rất nhiều công sức.
Cho dù là đối phó đám người kia hay đối phó với chính bản thân hắn.
Hoắc Tư Tước nâng chân rời đi.
''Anh đi đâu? Đừng đi tìm Hủ Hủ, tôi đã phái người đi tìm rồi, trước mắt anh về nhà một chuyến đi, buổi sáng Tiểu Vương gọi đến đây nói đứa nhỏ kia tìm không thấy mẹ nên khóc cả đêm, đã mang đến bệnh viện rồi.''
''Cái gì? Đứa nhỏ bị bệnh?''
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng thay đổi, sau đó hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
*
Nhược Nhược đúng là bị bệnh.
Nhưng cô bé không phải bệnh vì đã khóc cả đêm tìm mẹ, mà là bị bệnh rồi mới tìm mẹ cả đêm.
''Sao bây giờ các người mới đưa đứa bé đến? Rõ ràng đứa nhỏ bị dị ứng, may mà không nhiều, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.''
Lúc bác sĩ nhận Tiểu Nhược Nhược được đưa vào, nhìn cả người cô bé bị mẩn đỏ thì không khỏi đau lòng trách mắng.
Dì Vương nghe vậy cảm thấy vô cùng áy náy.
Sao dì ta lại biết Tiểu Nhược Nhược bị dị ứng chứ, hơn nữa tối qua dì ta cũng không cho cô bé ăn gì, chỉ ăn một chút rau hẹ rồi thôi.
Chẳng lẽ bé dị ứng rau hẹ sao?
Bác sĩ truyền nước cho Nhược Nhược, đứa nhỏ vì quá ngứa mà quấy khóc cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi trên giường bệnh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Tư Tước chạy đến bệnh viện.
''Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết đứa nhỏ bị dị ứng, tôi còn tưởng rằng bé bị muỗi cắn nên chỉ bôi thuốc chống muỗi cho bé, để con bé chịu khổ rồi, thật xin lỗi.''
Dì Vương thấy nam chủ nhân đến thì vừa tự trách vừa hối hận xin lỗi hắn.
Dị ứng?
Hoắc Tư Tước đi đến trước giường nhìn đứa nhỏ, qua một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đã gầy đi, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
''Sao con bé lại dị ứng? Ăn phải cái gì? Lúc trước mẹ con bé không phải đã báo cho chị biết rồi sao?''
''Không có, tôi chỉ cho con bé ăn một chút rau hẹ, bác sĩ nói do cái này, tiên sinh, cũng có người dị ứng với rau hẹ sao?'' Dì Vương cũng rất phiền muộn.
Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã giật mình.
Vì hắn cũng dị ứng với thứ này.
Khi còn bé, trong nhà có làm sủi cảo, nhân bên trong là rau hẹ, hắn thấy ăn ngon nên đã ăn rất nhiều, kết quả hôm đó hắn phải nhập viện.
Từ đó trở đi, trong nhà không còn xuất hiện rau hẹ nữa.
Mà thứ như sủi cảo hắn cũng không ăn nữa, mãi cho đến khi Ôn Hủ Hủ được hắn mang về, cô luôn làm thứ này nên hắn mới phá bỏ nguyên tắc mà ăn.
Chương 283: Rõ ràng giống nhau như vậy
''Anh chính là phụ huynh của đứa nhỏ?''
Lúc Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường bệnh của Nhược Nhược nhìn giấy khám bệnh mà ngẩn người, y tá phụ trách Nhược Nhược đi vào, thấy hắn thì hỏi một câu.
Hoắc Tư Tước bỏ giấy khám xuống, gật đầu: ''Đúng, tình hình của đứa nhỏ sao rồi?''
''Tình hình của đứa nhỏ bây giờ đã ổn định, đây là giấy xét nghiệm máu của cô bé, nhóm máu của cô bé rất hiếm, là RHB-, anh và mẹ bé có ai là người có nhóm máu RH sao?''
Y tá đưa giấy xét nghiệm qua cho hắn.
Hoắc Tư Tước ngẩn người.
RHB?
Hắn biết nhóm máu của Ôn Hủ Hủ là RH, Hoắc Dận di truyền nhóm máu này của cô.
Nhưng đứa nhỏ này cũng là RHB?
Theo lí thuyết mà nói, ba của đứa nhỏ phải là nhóm máu B thì mới có khả năng lớn sinh ra đứa nhỏ mang nhóm máu RHB, không phải nhóm máu của hắn cũng là B sao?
Quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy.
''Tiên sinh? Anh sao vậy?''
''...Không sao, tôi biết rồi, mẹ của đứa nhỏ nhóm máu RH.'' Hoắc Tư Tước dừng suy nghĩ, có chút bực bội nhận giấy xét nghiệm máu.
Chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ?
Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông có nhóm máu B, hắn đúng là điên rồi mới có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Hoắc Tư Tước không để ý chuyện này, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, thấy không còn sớm nữa, hắn để dì Vương về chăm sóc hai đứa bé ở nhà.
Mà hắn thì ở trong bệnh viện chờ đứa nhỏ tỉnh lại.
''Mẹ...''
Đứa nhỏ ngủ không sâu giấc, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, vẻ mặt cô bé thỉnh thoảng rất uất ức, miệng nhỏ hơi bĩu, giọng nói ngây ngô nghẹn ngào.
Ở trong mơ vẫn còn gọi mẹ.
Gọi cái gì, cô ấy có cần con nữa đâu!
Tâm trạng Hoắc Tư Tước đột nhiên có chút bực bội, giống như có thứ gì đó đang chặn lại trong tim hắn, khiến hắn đau nhức đến mức không thở nổi.
Thật ra hắn biết rõ lần này rất tệ.
Người phụ nữ kia không bỏ được nhất là con, cô đã từng vì mấy đứa nhỏ mà đấu tranh với hắn, cho dù phải liều mạng cũng không từ bỏ.
Nhưng bây giờ cô cứ như vậy mà rời đi, ngay cả con cũng không cần.
Hoắc Tư Tước nhìn đứa nhỏ chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt, cứ như vậy hắn ngồi nhìn khuôn mặt giống hệt mẹ của cô bé, ngay cả động cũng không động.
Bên cạnh là giường bệnh của hai mẹ con nhà khác, họ thấy vậy thì bắt đầu bàn tán: ''Người ba này đúng là hiếm có khó tìm, bây giờ đã là 30 tết rồi mà còn một mình ở trong viện trông con.''
"Đúng vậy, đàn ông trẻ tuổi bây giờ khó có ai kiên nhẫn như vậy lắm.''
''Có lẽ không phải ba mà là cậu thì sao?'' Cô gái trẻ tuổi đột nhiên nói.
''Sao có thể là cậu được chứ? Đây rõ ràng là ba, con nhìn khuôn mặt của cô bé kia đi, giống ba cô bé đến thế cơ mà!'' Mẹ cô bé lập tức chỉ cho con gái mình.
Hai người đang bàn tán đột nhiên dừng lại, Tiểu Nhược Nhược ở bên kia đã tỉnh.
Hoắc Tư Tước đang tập trung suy nghĩ chuyện khác cũng không nghe được lời của họ.
''Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?''
Nhìn cô bé đã tỉnh lại, người đàn ông kiên nhẫn hơn so với mọi ngày, hắn đứng lên đi đến trước giường bệnh, cúi người sờ đầu cô nhóc.
Tiểu Nhược Nhược vừa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn chưa khôi phục sức sống.
Nhưng đôi mắt to như thủy tinh kia khi thấy ba thì lập tức sáng lên: ''Chú, mẹ về rồi sao? Con muốn mẹ.''
Chưa được đến hai câu đã muốn tìm mẹ, hơn nữa trong giọng nói ngây ngớt còn mang theo âm mũi nghẹn ngào.
Trái tim Hoắc Tư Tước hơi siết lại.
Hắn suy nghĩ một lát, đưa tay bế cô bé xuống giường bệnh: ''Mẹ có chút việc nên bây giờ không thể tới, nhưng chú đồng ý với con, chẳng mấy chốc mẹ sẽ đến với Nhược Nhược thôi.''
''Thật sao?''
Đứa nhỏ bị ba ôm vào lòng, cũng không biết có phải vì ốm không mà lần này bé không kháng cự chút nào.
Cô bé vươn cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba.
Từ trước đến nay Hoắc Tư Tước chưa từng bế cô bé, lúc trước gì ghét bỏ nên chỉ dùng tay dắt hoặc dùng một tay tùy tiện bế lên, bây giờ hắn lại được ôm cơ thể mềm mại này vào lòng.
Đột nhiên trong lòng hắn có chút không cam tâm.
Vì sao đây không phải là con gái của hắn?
Nửa tiếng sau, hai ba con rời khỏi bệnh viện, đi vào một nhà hàng cháo dinh dưỡng.
''Con muốn ăn gì? Chú gọi cho con.''
''Ăn xong là có thể gặp mẹ sao?'' Cục bột nhỏ được thả lên chiếc ghế gỗ to vẫn cố chấp hỏi.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành đứa bé: ''Đương nhiên, ăn xong rồi chúng ta mới có sức gặp mẹ, lúc đó mẹ mới không thể phát hiện Tiểu Nhược Nhược bị ốm, đúng không?''
''...''
Đôi mắt to của cô bé sáng lên, dường như cảm thấy ba nói rất có lí.
Thế là hai ba con chọn đồ, không bao lâu sau các món điểm tâm và cháo dinh dưỡng lên bàn, Hoắc Tư Tước cố ý múc cháo có thêm đậu đỏ cho cô bé, hắn đặt một bát nhỏ trước mặt bé.
Hoắc Tư Tước cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Nhưng điều khiến hắn ngẩn người chính là đôi tay nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của đứa nhỏ trước mặt ôm lấy bát cháo, sau đó bé cầm thìa, bắt đầu vụng về lấy hết đậu đỏ ra ngoài.
Chương 284: Gặp lại ngoài ý muốn
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong giây lát, đại não hắn như bị thứ gì đó đập mạnh đến choáng váng, hắn nhìn chằm chằm những hạt đậu đỏ bị bỏ ra ngoài, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được gì.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì ngẩng đầu lên nói: ''Chú, chú sao vậy?''
Hoắc Tư Tước vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn độn.
Rất lâu rất lâu sau hắn mới nghe được bản thân hỏi: ''Tại sao con lại bỏ đậu đỏ ra ngoài? Không thích ăn sao?''
Tiểu Nhược Nhược gật đầu: ''Đúng nha, không thích ăn, Nhược Nhược không thích ăn đậu, mẹ nói đậu có rất nhiều dinh dưỡng, Nhược Nhược nên ăn nhiều, nhưng mà chú, chú không biết đâu, mấy hạt đâu này khó ăn lắm.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không thích ăn, từ nhỏ đã không thích!
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, thứ gì đó đang chặn ngang trái tim hắn vỡ ra, hắn nhìn hạt đậu đã được chất thành ngọn núi nhỏ, khuôn mặt như bị đóng băng.
Nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại cuộn trào cảm xúc.
Dùng mưa to gió lớn để hình dung cũng không đủ.
Bữa cơm này của hai ba con đột nhiên không thể tiếp tục nữa, vì người đàn ông kia đã không thể chờ đợi được nữa, hắn ôm đứa bé lên, lại lần nữa đi đến bệnh viện.
Mà lần này hắn trực tiếp đi đến khoa xét nghiệm DNA.
*
Lúc này Ôn Hủ Hủ đã lên tàu đi đến một nơi rất xa.
Cô cũng đã nghĩ đến điều này, cho nên cả đêm cô gần như không ngủ mà chỉ ngồi đó như một tảng đá, hai mắt trống rỗng nhìn mặt biển đen nhánh bên ngoài.
Mãi cho đến khi phía đông lóe lên ánh mặt trời, bóng dáng ai đó mang theo vài thứ đi đến.
''Cô... cả đêm không ngủ sao? Cô bị bệnh sao, cô làm gì vậy?''
Người này vừa đến đã thấy tư thế cô không khác gì lúc anh ta rời đi tối qua, chăn bên cạnh cũng không mở ra, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức hiện lên sự tức giận.
Trì Úc, đúng vậy, người này chính là anh ta.
Ôn Hủ Hủ vẫn không cử động, có lẽ mắt nhìn quá lâu nên cô cũng không di chuyển ánh mắt.
Vừa chuyển đã đau!
Trì Úc bị chọc giận đến điên rồi, anh ta chỉ có thể lấy những thứ mình mang theo để xuống trước mặt cô, sau đó lại ra ngoài bê một chậu nước nóng vào.
''Được rồi, cô đừng nhìn nữa, nếu cô đã quyết định bỏ qua tất cả thì đừng suy nghĩ nữa, dựa vào sự hiểu biết của tôi với Hoắc Tư Tước, mặc dù anh ta âm trầm hung ác nhưng sẽ không bạc đãi con của mình.''
''...''
''Hơn nữa bây giờ cô đã có mục tiêu của mình, cô muốn Ôn gia một lần nữa đứng dậy, cô còn muốn trả nợ lại cho Đỗ gia. Vậy nên cô đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, cô nên tỉnh táo lại đi.''
Trì Úc kiên nhẫn khuyên nhủ Ôn Hủ Hủ.
Cũng may, có lẽ câu nói cuối cùng của anh ta đã thuyết phục được cô, đôi môi khô khốc của Ôn Hủ Hủ hơi động đậy, cuối cùng cô cũng quay đầu lại sau một đêm ngồi im không nhúc nhích.
''Anh nói đúng, tôi nên tỉnh táo lại, tôi phải sửa những sai lầm của mình.'' Cô lẩm bẩm, sau đó cầm bánh mì trên bàn lên không ngừng nhét vào miệng.
Trì Úc thấy vậy lại phát điên: ''Cô đừng vội, vẫn còn, từ từ ăn.''
Anh ta đúng là đau tim vì người phụ nữ này.
Nhưng cũng may, sau khi ăn sáng xong, tinh thần Ôn Hủ Hủ tốt hơn nhiều, cô bình thường trở lại, bắt đầu hỏi thăm một số việc.
''Một trăm vạn tôi mượn anh, anh đã giúp tôi đưa cậu rồi sao?''
"Đưa đưa đưa, tôi còn làm theo những gì cô dặn, tìm một người từng hợp tác với Ôn gia nhà cô rồi nói người đó cho cậu cô ''mượn''.''
Trì Úc tức giận trả lời.
Lúc anh ta đến Đỗ gia đưa một trăm vạn này đã rất bực bội, tiền này Ôn Hủ Hủ mượn anh ta rồi đưa cho Đỗ Hoa Sênh để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng Ôn Hủ Hủ sợ cậu không nhận nên đã lòng vòng bày ra cách này.
Haiz!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch, một lúc lâu sau cô mới tiếp tục hỏi: ''Tôi nhờ anh tìm người nhà họ Ôn, anh đã tìm được chưa?''
Trì Úc lại gật đầu: ''Tìm được, nhưng sao Ôn gia các cô ít người vậy? Tôi tìm mãi mới tìm được một chú họ và một đứa nhỏ.''
''Ừm, Ôn gia chúng tôi đúng là ít người.''
Khóe miệng Ôn Hủ Hủ giật giật, trên khuôn mặt nhỏ không có tí sắc máu nào là sự bi thương.
Đúng vậy, nếu như nhiều người thì lúc quanh Ôn gia toàn là kẻ thù sẽ không đến mức không có ai đưa tay ra giúp.
Chỉ cần quen biết một chút sẽ không thành thế này.
Ôn Hủ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì Trì Úc nói đã tìm thấy một người của Ôn gia nên ánh mắt cô không còn cô đơn như trước.
Trong mắt cô nhiều thêm sự hi vọng, cũng càng thêm kiên định.
Hai ngày sau, Ôn Hủ Hủ đến Clear, sau khi được bạn tốt Chung Vãn giúp đỡ, cô lại lần nữa thay hình đổi dạng, thành công tiến vào giới tài chính.
Chỉ là cô không ngờ, trong bữa tiệc đầu tiên đi với Chung Vãn, cô lại gặp được Kiều Thời Khiêm đã lâu không gặp.
''Nancy, trùng hợp vậy? Em về rồi sao? Sao không nói với anh một tiếng? Anh còn tưởng em vẫn ở thành phố A đấy.''
Kiều Thời Khiêm mặc âu phục đi giày da, vẫn đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc kia, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như mây lập tức thay đổi, anh ta bỏ lại bạn gái đi cùng mình, đi về phía các cô.
Chương 285: Cuối cùng em cũng quay về rồi?
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Đúng vậy, cô cũng rất bất ngờ đó, sao anh ta cũng về rồi? Không phải anh ta làm tại Vân Đoan Nhất Phẩm gì đó ở thành phố A sao?
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông đang vui mừng vì gặp được mình, cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười trên môi: ''Đúng vậy, vừa về, anh thì sao? Sao anh cũng quay về?''
''Anh?'' Kiều Thời Khiêm nhún vai cười khổ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Đột nhiên cô như hiểu ra chuyện gì đó, cô lập tức nói: ''Vì em sao? Hoắc Tư Tước ép anh rời đi sao?''
Kiều Thời Khiêm liên tục xua tay: ''Không phải không phải, thật ra anh cũng sớm có suy nghĩ sẽ không ở lại chỗ kia nữa rồi, quá cản trở con đường phát triển của anh, cho nên anh mới dứt khoát đến bên này.''
Lời vừa nói xong, bên ngoài thì đang phủ nhận nhưng thực ra anh ta đang dùng một cách cao cấp hơn để ngầm thừa nhận chuyện này.
Cao tay!
Đàn ông bây giờ đều biết diễn như vậy sao?
Trì Úc đang cầm champagne trên tay đứng cách đó không xa cảm thấy buồn nôn.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên cũng hiểu, cho nên cô càng tức giận hơn.
''Tên khốn Hoắc Tư Tước này! Anh ta đúng là quá đáng, thật xin lỗi, Thời Khiêm, chuyện này là do em liên lụy đến anh, em không biết anh ta sẽ làm vậy.''
''Không sao, đúng rồi, hôm nay em đến đây có chuyện gì không? Nếu không có gì thì anh có mấy người bạn bên kia, anh có thể mang em đi gặp họ.''
''Bạn gì?''
''Cũng không phải danh nhân gì cả, chỉ làm ăn nhỏ thôi, nhưng nếu em muốn tiếp tục làm bác sĩ ở Clear, quen thêm họ cũng có lợi, có thể thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của em.''
Kiều Thời Khiêm đột nhiên trêu ghẹo, môi mỏng hơi nâng lên, phong thái dịu dàng thong dong, rất xứng với một người đàn ông lịch sự.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên.
Làm ăn?
Không không không, cô không cần họ tìm cô để chữa bệnh, cô cần là cần anh ta dẫn cô đi làm ăn.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định cầm rượu đi theo Kiều Thời Khiêm.
Chung Vãn không chung chủ đề với họ nên không đi theo, cô ấy cầm ly rượu đi nơi khác, nhưng không ngờ vừa quay người đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang vô cùng âm trầm.
''Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Anh ta có ý gì với đồ ngốc nhà tôi?''
Lại là Trì Úc!
Chung Vãn nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của anh ta, đau đầu nói: ''Đồ ngốc nhà anh? Hủ Hủ với anh thân mật như vậy từ khi nào rồi? Cô ấy là gì của anh?''
Trì Úc thu ánh mắt lại, đôi mắt đào hoa nhìn thoáng qua Chung Vãn, nhìn đến mức cô ấy có chút hoảng loạn.
''Cô quản tôi? Tôi nói cho cô biết, anh ta tốt nhất đừng có suy nghĩ gì khác với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!'' Trì Úc nói xong đùng đùng tức giận rời đi.
Cảm nhận của đàn ông đối với đàn ông đôi khi vẫn rất chuẩn.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ được Kiều Thời Khiêm mang theo giới thiệu, cô cũng làm quen được mấy người có thân phận tôn quý, mà mấy người kia đúng là những người cô cần.
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui, trên đường về đều không ngừng chia sẻ chuyện này với Chung Vãn và Trì Úc.
Mãi cho đến khi về nhà, sau khi đẩy cửa vào, cô đột nhiên thấy người đàn ông đang vắt chéo đôi chân dài ngồi trong phòng khách.
''Rời khỏi anh em vui vẻ như vậy sao?''
Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn ở cửa, ánh sáng lẻ loi này không giúp căn nhà sáng hơn, ngược lại bóng đêm tối tăm bao trùm lấy người đàn ông kia khiến người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.
Giống như ma quỷ xuất hiện vậy.
Tay chân Ôn Hủ Hủ lập tức lạnh buốt, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã lùi về sau mấy bước, sau đó ''ầm'' một tiếng ngã xuống đất.
Người đàn ông trong phòng: ''...''
Cô sợ anh?
Chỉ mấy ngày, cô học được cách trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác còn vừa thấy anh đã sợ như nhìn thấy ma quỷ?
Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng đến giây phút này không thể nhịn được nữa, hắn tức giận nhìn người phụ nữ đang sợ hãi kia rồi đứng lên.
''Sao vậy? Ôn Hủ Hủ, em đang sợ anh sao?''
''...''
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trở nên bối rối.
Cô đương nhiên sợ hắn rồi!
Từ giây phút biết được chân tướng, cô đã sớm không liên quan đến hắn, nhưng cô cũng sợ hắn, cô sợ hắn sẽ bắt cô về, cô sẽ phải quay lại ngày tháng sống không thấy ánh mặt trời đó.
Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.
Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ''Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!''
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
''Ông nói xem giết ai? Chính ông giết mà ông còn không biết sao? Ông thích giết người như vậy, ông có tin bây giờ tôi giết ông luôn không?''
Nói xong người đàn ông đã mất lí trí thật sự đưa hai tay về phía cổ ba mình.
''Không được thiếu gia!''
Quản gia Hà thấy vậy thì vội vàng chạy đến ngăn cản hắn.
Cũng đúng lúc này, Lãnh Tự đi theo Hoắc Tư Tước cũng xông đến đánh một quyền vào gáy hắn.
Cuối cùng trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.
Mấy phút sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, ông cụ Hoắc lại lần nữa về phòng khách, nhìn về phía Lãnh Tự còn đợi ở bên kia.
''Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nó lại đột nhiên điên cuồng vậy? Còn nữa, vì sao nó cảm thấy người là do tôi giết?''
''Lão gia, không phải ngài phái người ra tay sao?''
Vệ sĩ này còn ngẩn người hỏi ngược ông ấy một câu.
Quản gia Hà thấy vậy thì có chút nổi giận: ''Cậu đang nói nhảm đấy à? Nếu lão gia thật sự ra tay thì ngài ấy còn phải hỏi ngược lại cậu sao?''
Lãnh Tự lập tức giật mình.
Không phải lão gia?
Vậy là ai? Lúc ấy anh ta cũng không ra tay, tại sao người giết Đỗ Như Quân lại là người có kí hiệu của Hoắc gia được?
Lãnh Tự đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
''Lão gia, Đỗ Như Quân kia đúng là chết trong tay vệ sĩ Hoắc gia, Lưu Bội tận mắt nhìn thấy, tôi cũng vậy. Lúc đó tôi cũng dẫn người đi, nhưng tổng giám đốc đã ra lệnh, không phải là trường hợp bất khả kháng thì không được ra tay, cho nên tôi có thể xác định không phải người của tôi ra tay, nhưng bây giờ bên ngài...''
''Tôi căn bản cũng không biết chuyện này, sao lại là tôi được?''
Lần này ông cụ tự mình lên tiếng.
Giọng nói ông ấy vô cùng tức giận, gương mặt già cũng xám đi.
Phòng khách lại lần nữa chìm vào im lặng.
Lần này hai bên cùng đối chất với nhau, mọi chuyện đều được làm rõ, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kì quái, thậm chí còn có chút rét lạnh khiến da đầu người ta tê đi.
Không phải người của mình, cũng không phải người của nhà cũ, vậy hung thủ thật sự là ai?
Sao hắn ta lại đóng giả thành vệ sĩ Hoắc thị? Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?
''Lão gia, có phải là đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị không?''
''Đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị đánh vào Đỗ gia làm gì? Đỗ gia bây giờ nghèo kiết xác, không còn chút giá trị nào, bị ảnh hưởng chỉ có đứa nhỏ kia và Hoắc Tư Tước.''
Ông cụ Hoắc vẫn rất tỉnh táo, vừa liếc mắt đã nhìn được thứ bị ảnh hưởng nhất chính là quan hệ của Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ.
Nhưng hai người không chịu được quan hệ của họ trở nên tốt đẹp là dì cháu Cố Hạ cũng đều đã bị diệt trừ, còn ai được chứ?
Ông cụ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài: ''Được rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình đi tìm con nhóc kia giải thích qua, từ nhỏ nó đã thông minh, chắc nói chuyện sẽ ổn thỏa.''
''Sẽ không lão gia.'' Không ngờ rằng Lãnh Tự lại phủ định.
''Lão gia, ngài không biết thiếu gia phát điên như vậy cũng là vì Ôn tiểu thư nói cô ấy sẽ không tin tưởng ngài ấy nữa.''
''Vì sao?''
''...Cô ấy nói, từ khi ba mẹ cô ấy qua đời, cô ấy đã được nuôi dạy trong sự lừa lọc, mười tám tuổi bị ngài lừa vào Hoắc gia, sau khi trở về lại bị thiếu gia đùa giỡn trong lòng bàn tay, cô ấy nói... sau này cô ấy sẽ không gặp lại thiếu gia nữa, vĩnh viễn không gặp.''
Lãnh Tự nói lại những gì anh ta đã nghe được ở cổng bệnh viện.
Đương nhiên anh ta vẫn giấu một số lời, anh ta sợ mình nói quá thẳng, ông cụ trước mắt sẽ không chịu nổi.
Nhưng anh ta không biết mình đã nói những lời quan trọng nhất ra, lời vừa dứt, Hà Đình Ngọc đứng bên cạnh chỉ thấy sắc mặt lão gia nhà mình lập tức tái đi, sau đó tay cầm gậy của ông ấy cũng run rẩy, cả người lảo đảo bước về sau mấy bước.
''Lão gia, ngài... ngài không sao chứ?''
Quản gia Hà nhanh chóng đi lên đỡ ông ấy.
Ông ta phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà người ông cụ đã lạnh băng, ngay cả cánh tay đang được ông ta dìu cũng hơi run.
''Lão gia...''
''Con bé biết, cuối cùng con bé vẫn biết...'' Giọng ông lão như già hơn rất nhiều, giọng nói chán nản đến mức ngay cả chút sức lực cũng không còn.
Chuyện liên quan đến Ôn Hủ Hủ, sau khi xảy ra chuyện của ông cụ Hoắc ở thọ yến Trì gia, những lời mắng chửi của Hoắc Tư Tước thật ra vẫn in sâu trong lòng ông.
Năm đó ông không có chút áy náy vào Ôn Hủ Hủ sao? Không thấy có lỗi với bạn tốt Ôn Như Phi sao?
Thật ra không phải, ông có!
Chỉ là so sánh những thứ này với sự an toàn của con trai Hoắc Tư Tước, lí trí ông ấy vẫn phải lùi bước, tiếp sau đó mới khiến ông ấy nhiều lần lặp đi lặp lại lỗi lầm của mình.
Mãi đến ngày đó, Hoắc Tư Tước đến chất vấn ông ấy, ông ấy mới không tiếp tục làm những điều xấu xa đấy nữa.
Hắn nói, con trai của Hoắc Diên Anh là trẻ con, chẳng lẽ con của Ôn Như Phi không phải là trẻ con sao? Dựa vào đâu mà ông lại bắt con người khác phải hi sinh?
Cũng chính từ lúc đó, chấp niệm của ông ấy mới dần dần biến mất, lúc đó ông ấy mới bắt đầu tiếp nhận Ôn Hủ Hủ.
Ngày đó ông ấy đến vịnh Thiển Thủy chính là bằng chứng tốt nhất.
Nhưng đối với những sai lầm đã gây ra, không phải chỉ một câu xin lỗi của ông ấy là có thể xóa bổ được, Ôn Hủ Hủ vì ông ấy mà đã phải trả giá quá nhiều, bây giờ lại còn thêm Đỗ gia.
Cho dù hung thủ đứng sau chuyện của Đỗ gia là ai thì Hoắc gia bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan.
Chương 282: Thân phận thật sự của đứa nhỏ?
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại trời đã sáng.
Đây là đâu?
Hắn bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, nhìn khung giường mang đậm chất cổ xưa kia, đột nhiên không kịp phản ứng.
Khoảng mấy phút sau, ông cụ Hoắc chống gậy đi đến, thấy hắn đã tỉnh rồi thì ngồi xuống trước giường.
''Tỉnh rồi? Đói không? Có muốn quản gia Hà đi lấy cho anh chút cháo không?''
''...''
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng dần tỉnh táo lại, đôi mắt đen như mực lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn vén chăn lên chuẩn bị rời đi.
Ông cụ thấy vậy cũng không ngăn cản.
Nhưng lúc hắn đang đi giày, ông ấy nhìn bóng lưng hắn, từ từ nói một câu: ''Anh không cần lo, tôi đã phái người đi tìm Hủ Hủ. Còn nữa, tôi không cho người đi giết con gái Đỗ Hoa Sênh, chuyện tôi từng làm tôi sẽ nhận, nhiều năm như vậy chắc anh cũng biết.''
Lời vừa dứt, động tác của người đàn ông trẻ đang khom lưng dừng lại.
Dường như hắn đang suy nghĩ về độ chân thật của câu nói này.
Ông cụ thấy vậy thì trực tiếp lấy một chiếc đĩa CD ra.
''Anh không tin thì có thể xem cái này, đây là video giám sát toàn bộ hành động tối qua của người dưới tôi, tối hôm qua tôi đã nói quản gia Hà trích xuất, anh có thể mang về xem.''
''...''
Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn qua, hắn không nhận lấy đĩa CD, cúi đầu tiếp tục đi giày.
Hai phút sau, tất giày đã đi, quần áo cũng đã mặc xong, lúc này hắn mới xoay người, khuôn mặt tuấn tú đã trở lại bình thường, đứng từ trên cao nhìn ba mình.
''Không phải ông thì là ai?''
''Tôi không biết, nhưng người của tôi đang điều tra, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về người này, phát hiện bên ngoài người đó đang chia rẽ quan hệ của anh và con nhóc kia, nhưng thực tế người đó muốn chia rẽ ba con chúng ta mới là mục đích chính, anh thấy thế nào?''
Ông cụ bị con mình xem thường cũng không quan tâm, giọng nói của ông ấy vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng câu nói cuối cùng của ông ấy lại có chút cảm xúc không rõ, còn có thể cảm nhận được ý lạnh mơ hồ trong giọng nói.
Ba con bọn họ?
Môi mỏng của Hoắc Tư Tước nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
Cảm xúc của hắn tối qua dao động rất mạnh nên không suy nghĩ đến chuyện này, bây giờ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ mới thấy đúng, hơn nữa chỉ sợ không phải muốn ba con họ xung đột hành động.
Ly gián lòng họ mới đúng.
''Lại là mấy cổ đông già kia? Hay là người trong Hoắc gia? Họ muốn thấy tôi phát bệnh, muốn đẩy tôi ra khỏi vị trí người cầm quyền Hoắc gia?''
''Anh câm miệng!''
Gân xanh trên trán ông cụ lập tức nổi lên: ''Chuyện này tôi sẽ điều tra, anh đừng có suy nghĩ về chuyện này nữa.''
Ông ấy thật sự không thích nghe câu cuối của hắn, vì để hắn có thể lên vị trí này, lúc đó ông ấy đã phải tốn rất nhiều công sức.
Cho dù là đối phó đám người kia hay đối phó với chính bản thân hắn.
Hoắc Tư Tước nâng chân rời đi.
''Anh đi đâu? Đừng đi tìm Hủ Hủ, tôi đã phái người đi tìm rồi, trước mắt anh về nhà một chuyến đi, buổi sáng Tiểu Vương gọi đến đây nói đứa nhỏ kia tìm không thấy mẹ nên khóc cả đêm, đã mang đến bệnh viện rồi.''
''Cái gì? Đứa nhỏ bị bệnh?''
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng thay đổi, sau đó hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
*
Nhược Nhược đúng là bị bệnh.
Nhưng cô bé không phải bệnh vì đã khóc cả đêm tìm mẹ, mà là bị bệnh rồi mới tìm mẹ cả đêm.
''Sao bây giờ các người mới đưa đứa bé đến? Rõ ràng đứa nhỏ bị dị ứng, may mà không nhiều, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.''
Lúc bác sĩ nhận Tiểu Nhược Nhược được đưa vào, nhìn cả người cô bé bị mẩn đỏ thì không khỏi đau lòng trách mắng.
Dì Vương nghe vậy cảm thấy vô cùng áy náy.
Sao dì ta lại biết Tiểu Nhược Nhược bị dị ứng chứ, hơn nữa tối qua dì ta cũng không cho cô bé ăn gì, chỉ ăn một chút rau hẹ rồi thôi.
Chẳng lẽ bé dị ứng rau hẹ sao?
Bác sĩ truyền nước cho Nhược Nhược, đứa nhỏ vì quá ngứa mà quấy khóc cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi trên giường bệnh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Tư Tước chạy đến bệnh viện.
''Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết đứa nhỏ bị dị ứng, tôi còn tưởng rằng bé bị muỗi cắn nên chỉ bôi thuốc chống muỗi cho bé, để con bé chịu khổ rồi, thật xin lỗi.''
Dì Vương thấy nam chủ nhân đến thì vừa tự trách vừa hối hận xin lỗi hắn.
Dị ứng?
Hoắc Tư Tước đi đến trước giường nhìn đứa nhỏ, qua một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đã gầy đi, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
''Sao con bé lại dị ứng? Ăn phải cái gì? Lúc trước mẹ con bé không phải đã báo cho chị biết rồi sao?''
''Không có, tôi chỉ cho con bé ăn một chút rau hẹ, bác sĩ nói do cái này, tiên sinh, cũng có người dị ứng với rau hẹ sao?'' Dì Vương cũng rất phiền muộn.
Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã giật mình.
Vì hắn cũng dị ứng với thứ này.
Khi còn bé, trong nhà có làm sủi cảo, nhân bên trong là rau hẹ, hắn thấy ăn ngon nên đã ăn rất nhiều, kết quả hôm đó hắn phải nhập viện.
Từ đó trở đi, trong nhà không còn xuất hiện rau hẹ nữa.
Mà thứ như sủi cảo hắn cũng không ăn nữa, mãi cho đến khi Ôn Hủ Hủ được hắn mang về, cô luôn làm thứ này nên hắn mới phá bỏ nguyên tắc mà ăn.
Chương 283: Rõ ràng giống nhau như vậy
''Anh chính là phụ huynh của đứa nhỏ?''
Lúc Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường bệnh của Nhược Nhược nhìn giấy khám bệnh mà ngẩn người, y tá phụ trách Nhược Nhược đi vào, thấy hắn thì hỏi một câu.
Hoắc Tư Tước bỏ giấy khám xuống, gật đầu: ''Đúng, tình hình của đứa nhỏ sao rồi?''
''Tình hình của đứa nhỏ bây giờ đã ổn định, đây là giấy xét nghiệm máu của cô bé, nhóm máu của cô bé rất hiếm, là RHB-, anh và mẹ bé có ai là người có nhóm máu RH sao?''
Y tá đưa giấy xét nghiệm qua cho hắn.
Hoắc Tư Tước ngẩn người.
RHB?
Hắn biết nhóm máu của Ôn Hủ Hủ là RH, Hoắc Dận di truyền nhóm máu này của cô.
Nhưng đứa nhỏ này cũng là RHB?
Theo lí thuyết mà nói, ba của đứa nhỏ phải là nhóm máu B thì mới có khả năng lớn sinh ra đứa nhỏ mang nhóm máu RHB, không phải nhóm máu của hắn cũng là B sao?
Quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy.
''Tiên sinh? Anh sao vậy?''
''...Không sao, tôi biết rồi, mẹ của đứa nhỏ nhóm máu RH.'' Hoắc Tư Tước dừng suy nghĩ, có chút bực bội nhận giấy xét nghiệm máu.
Chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ?
Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông có nhóm máu B, hắn đúng là điên rồi mới có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Hoắc Tư Tước không để ý chuyện này, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, thấy không còn sớm nữa, hắn để dì Vương về chăm sóc hai đứa bé ở nhà.
Mà hắn thì ở trong bệnh viện chờ đứa nhỏ tỉnh lại.
''Mẹ...''
Đứa nhỏ ngủ không sâu giấc, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, vẻ mặt cô bé thỉnh thoảng rất uất ức, miệng nhỏ hơi bĩu, giọng nói ngây ngô nghẹn ngào.
Ở trong mơ vẫn còn gọi mẹ.
Gọi cái gì, cô ấy có cần con nữa đâu!
Tâm trạng Hoắc Tư Tước đột nhiên có chút bực bội, giống như có thứ gì đó đang chặn lại trong tim hắn, khiến hắn đau nhức đến mức không thở nổi.
Thật ra hắn biết rõ lần này rất tệ.
Người phụ nữ kia không bỏ được nhất là con, cô đã từng vì mấy đứa nhỏ mà đấu tranh với hắn, cho dù phải liều mạng cũng không từ bỏ.
Nhưng bây giờ cô cứ như vậy mà rời đi, ngay cả con cũng không cần.
Hoắc Tư Tước nhìn đứa nhỏ chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt, cứ như vậy hắn ngồi nhìn khuôn mặt giống hệt mẹ của cô bé, ngay cả động cũng không động.
Bên cạnh là giường bệnh của hai mẹ con nhà khác, họ thấy vậy thì bắt đầu bàn tán: ''Người ba này đúng là hiếm có khó tìm, bây giờ đã là 30 tết rồi mà còn một mình ở trong viện trông con.''
"Đúng vậy, đàn ông trẻ tuổi bây giờ khó có ai kiên nhẫn như vậy lắm.''
''Có lẽ không phải ba mà là cậu thì sao?'' Cô gái trẻ tuổi đột nhiên nói.
''Sao có thể là cậu được chứ? Đây rõ ràng là ba, con nhìn khuôn mặt của cô bé kia đi, giống ba cô bé đến thế cơ mà!'' Mẹ cô bé lập tức chỉ cho con gái mình.
Hai người đang bàn tán đột nhiên dừng lại, Tiểu Nhược Nhược ở bên kia đã tỉnh.
Hoắc Tư Tước đang tập trung suy nghĩ chuyện khác cũng không nghe được lời của họ.
''Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?''
Nhìn cô bé đã tỉnh lại, người đàn ông kiên nhẫn hơn so với mọi ngày, hắn đứng lên đi đến trước giường bệnh, cúi người sờ đầu cô nhóc.
Tiểu Nhược Nhược vừa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn chưa khôi phục sức sống.
Nhưng đôi mắt to như thủy tinh kia khi thấy ba thì lập tức sáng lên: ''Chú, mẹ về rồi sao? Con muốn mẹ.''
Chưa được đến hai câu đã muốn tìm mẹ, hơn nữa trong giọng nói ngây ngớt còn mang theo âm mũi nghẹn ngào.
Trái tim Hoắc Tư Tước hơi siết lại.
Hắn suy nghĩ một lát, đưa tay bế cô bé xuống giường bệnh: ''Mẹ có chút việc nên bây giờ không thể tới, nhưng chú đồng ý với con, chẳng mấy chốc mẹ sẽ đến với Nhược Nhược thôi.''
''Thật sao?''
Đứa nhỏ bị ba ôm vào lòng, cũng không biết có phải vì ốm không mà lần này bé không kháng cự chút nào.
Cô bé vươn cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba.
Từ trước đến nay Hoắc Tư Tước chưa từng bế cô bé, lúc trước gì ghét bỏ nên chỉ dùng tay dắt hoặc dùng một tay tùy tiện bế lên, bây giờ hắn lại được ôm cơ thể mềm mại này vào lòng.
Đột nhiên trong lòng hắn có chút không cam tâm.
Vì sao đây không phải là con gái của hắn?
Nửa tiếng sau, hai ba con rời khỏi bệnh viện, đi vào một nhà hàng cháo dinh dưỡng.
''Con muốn ăn gì? Chú gọi cho con.''
''Ăn xong là có thể gặp mẹ sao?'' Cục bột nhỏ được thả lên chiếc ghế gỗ to vẫn cố chấp hỏi.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành đứa bé: ''Đương nhiên, ăn xong rồi chúng ta mới có sức gặp mẹ, lúc đó mẹ mới không thể phát hiện Tiểu Nhược Nhược bị ốm, đúng không?''
''...''
Đôi mắt to của cô bé sáng lên, dường như cảm thấy ba nói rất có lí.
Thế là hai ba con chọn đồ, không bao lâu sau các món điểm tâm và cháo dinh dưỡng lên bàn, Hoắc Tư Tước cố ý múc cháo có thêm đậu đỏ cho cô bé, hắn đặt một bát nhỏ trước mặt bé.
Hoắc Tư Tước cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Nhưng điều khiến hắn ngẩn người chính là đôi tay nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của đứa nhỏ trước mặt ôm lấy bát cháo, sau đó bé cầm thìa, bắt đầu vụng về lấy hết đậu đỏ ra ngoài.
Chương 284: Gặp lại ngoài ý muốn
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong giây lát, đại não hắn như bị thứ gì đó đập mạnh đến choáng váng, hắn nhìn chằm chằm những hạt đậu đỏ bị bỏ ra ngoài, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được gì.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì ngẩng đầu lên nói: ''Chú, chú sao vậy?''
Hoắc Tư Tước vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn độn.
Rất lâu rất lâu sau hắn mới nghe được bản thân hỏi: ''Tại sao con lại bỏ đậu đỏ ra ngoài? Không thích ăn sao?''
Tiểu Nhược Nhược gật đầu: ''Đúng nha, không thích ăn, Nhược Nhược không thích ăn đậu, mẹ nói đậu có rất nhiều dinh dưỡng, Nhược Nhược nên ăn nhiều, nhưng mà chú, chú không biết đâu, mấy hạt đâu này khó ăn lắm.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không thích ăn, từ nhỏ đã không thích!
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, thứ gì đó đang chặn ngang trái tim hắn vỡ ra, hắn nhìn hạt đậu đã được chất thành ngọn núi nhỏ, khuôn mặt như bị đóng băng.
Nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại cuộn trào cảm xúc.
Dùng mưa to gió lớn để hình dung cũng không đủ.
Bữa cơm này của hai ba con đột nhiên không thể tiếp tục nữa, vì người đàn ông kia đã không thể chờ đợi được nữa, hắn ôm đứa bé lên, lại lần nữa đi đến bệnh viện.
Mà lần này hắn trực tiếp đi đến khoa xét nghiệm DNA.
*
Lúc này Ôn Hủ Hủ đã lên tàu đi đến một nơi rất xa.
Cô cũng đã nghĩ đến điều này, cho nên cả đêm cô gần như không ngủ mà chỉ ngồi đó như một tảng đá, hai mắt trống rỗng nhìn mặt biển đen nhánh bên ngoài.
Mãi cho đến khi phía đông lóe lên ánh mặt trời, bóng dáng ai đó mang theo vài thứ đi đến.
''Cô... cả đêm không ngủ sao? Cô bị bệnh sao, cô làm gì vậy?''
Người này vừa đến đã thấy tư thế cô không khác gì lúc anh ta rời đi tối qua, chăn bên cạnh cũng không mở ra, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức hiện lên sự tức giận.
Trì Úc, đúng vậy, người này chính là anh ta.
Ôn Hủ Hủ vẫn không cử động, có lẽ mắt nhìn quá lâu nên cô cũng không di chuyển ánh mắt.
Vừa chuyển đã đau!
Trì Úc bị chọc giận đến điên rồi, anh ta chỉ có thể lấy những thứ mình mang theo để xuống trước mặt cô, sau đó lại ra ngoài bê một chậu nước nóng vào.
''Được rồi, cô đừng nhìn nữa, nếu cô đã quyết định bỏ qua tất cả thì đừng suy nghĩ nữa, dựa vào sự hiểu biết của tôi với Hoắc Tư Tước, mặc dù anh ta âm trầm hung ác nhưng sẽ không bạc đãi con của mình.''
''...''
''Hơn nữa bây giờ cô đã có mục tiêu của mình, cô muốn Ôn gia một lần nữa đứng dậy, cô còn muốn trả nợ lại cho Đỗ gia. Vậy nên cô đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, cô nên tỉnh táo lại đi.''
Trì Úc kiên nhẫn khuyên nhủ Ôn Hủ Hủ.
Cũng may, có lẽ câu nói cuối cùng của anh ta đã thuyết phục được cô, đôi môi khô khốc của Ôn Hủ Hủ hơi động đậy, cuối cùng cô cũng quay đầu lại sau một đêm ngồi im không nhúc nhích.
''Anh nói đúng, tôi nên tỉnh táo lại, tôi phải sửa những sai lầm của mình.'' Cô lẩm bẩm, sau đó cầm bánh mì trên bàn lên không ngừng nhét vào miệng.
Trì Úc thấy vậy lại phát điên: ''Cô đừng vội, vẫn còn, từ từ ăn.''
Anh ta đúng là đau tim vì người phụ nữ này.
Nhưng cũng may, sau khi ăn sáng xong, tinh thần Ôn Hủ Hủ tốt hơn nhiều, cô bình thường trở lại, bắt đầu hỏi thăm một số việc.
''Một trăm vạn tôi mượn anh, anh đã giúp tôi đưa cậu rồi sao?''
"Đưa đưa đưa, tôi còn làm theo những gì cô dặn, tìm một người từng hợp tác với Ôn gia nhà cô rồi nói người đó cho cậu cô ''mượn''.''
Trì Úc tức giận trả lời.
Lúc anh ta đến Đỗ gia đưa một trăm vạn này đã rất bực bội, tiền này Ôn Hủ Hủ mượn anh ta rồi đưa cho Đỗ Hoa Sênh để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng Ôn Hủ Hủ sợ cậu không nhận nên đã lòng vòng bày ra cách này.
Haiz!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch, một lúc lâu sau cô mới tiếp tục hỏi: ''Tôi nhờ anh tìm người nhà họ Ôn, anh đã tìm được chưa?''
Trì Úc lại gật đầu: ''Tìm được, nhưng sao Ôn gia các cô ít người vậy? Tôi tìm mãi mới tìm được một chú họ và một đứa nhỏ.''
''Ừm, Ôn gia chúng tôi đúng là ít người.''
Khóe miệng Ôn Hủ Hủ giật giật, trên khuôn mặt nhỏ không có tí sắc máu nào là sự bi thương.
Đúng vậy, nếu như nhiều người thì lúc quanh Ôn gia toàn là kẻ thù sẽ không đến mức không có ai đưa tay ra giúp.
Chỉ cần quen biết một chút sẽ không thành thế này.
Ôn Hủ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì Trì Úc nói đã tìm thấy một người của Ôn gia nên ánh mắt cô không còn cô đơn như trước.
Trong mắt cô nhiều thêm sự hi vọng, cũng càng thêm kiên định.
Hai ngày sau, Ôn Hủ Hủ đến Clear, sau khi được bạn tốt Chung Vãn giúp đỡ, cô lại lần nữa thay hình đổi dạng, thành công tiến vào giới tài chính.
Chỉ là cô không ngờ, trong bữa tiệc đầu tiên đi với Chung Vãn, cô lại gặp được Kiều Thời Khiêm đã lâu không gặp.
''Nancy, trùng hợp vậy? Em về rồi sao? Sao không nói với anh một tiếng? Anh còn tưởng em vẫn ở thành phố A đấy.''
Kiều Thời Khiêm mặc âu phục đi giày da, vẫn đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc kia, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như mây lập tức thay đổi, anh ta bỏ lại bạn gái đi cùng mình, đi về phía các cô.
Chương 285: Cuối cùng em cũng quay về rồi?
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Đúng vậy, cô cũng rất bất ngờ đó, sao anh ta cũng về rồi? Không phải anh ta làm tại Vân Đoan Nhất Phẩm gì đó ở thành phố A sao?
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông đang vui mừng vì gặp được mình, cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười trên môi: ''Đúng vậy, vừa về, anh thì sao? Sao anh cũng quay về?''
''Anh?'' Kiều Thời Khiêm nhún vai cười khổ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Đột nhiên cô như hiểu ra chuyện gì đó, cô lập tức nói: ''Vì em sao? Hoắc Tư Tước ép anh rời đi sao?''
Kiều Thời Khiêm liên tục xua tay: ''Không phải không phải, thật ra anh cũng sớm có suy nghĩ sẽ không ở lại chỗ kia nữa rồi, quá cản trở con đường phát triển của anh, cho nên anh mới dứt khoát đến bên này.''
Lời vừa nói xong, bên ngoài thì đang phủ nhận nhưng thực ra anh ta đang dùng một cách cao cấp hơn để ngầm thừa nhận chuyện này.
Cao tay!
Đàn ông bây giờ đều biết diễn như vậy sao?
Trì Úc đang cầm champagne trên tay đứng cách đó không xa cảm thấy buồn nôn.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên cũng hiểu, cho nên cô càng tức giận hơn.
''Tên khốn Hoắc Tư Tước này! Anh ta đúng là quá đáng, thật xin lỗi, Thời Khiêm, chuyện này là do em liên lụy đến anh, em không biết anh ta sẽ làm vậy.''
''Không sao, đúng rồi, hôm nay em đến đây có chuyện gì không? Nếu không có gì thì anh có mấy người bạn bên kia, anh có thể mang em đi gặp họ.''
''Bạn gì?''
''Cũng không phải danh nhân gì cả, chỉ làm ăn nhỏ thôi, nhưng nếu em muốn tiếp tục làm bác sĩ ở Clear, quen thêm họ cũng có lợi, có thể thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của em.''
Kiều Thời Khiêm đột nhiên trêu ghẹo, môi mỏng hơi nâng lên, phong thái dịu dàng thong dong, rất xứng với một người đàn ông lịch sự.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên.
Làm ăn?
Không không không, cô không cần họ tìm cô để chữa bệnh, cô cần là cần anh ta dẫn cô đi làm ăn.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định cầm rượu đi theo Kiều Thời Khiêm.
Chung Vãn không chung chủ đề với họ nên không đi theo, cô ấy cầm ly rượu đi nơi khác, nhưng không ngờ vừa quay người đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang vô cùng âm trầm.
''Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Anh ta có ý gì với đồ ngốc nhà tôi?''
Lại là Trì Úc!
Chung Vãn nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của anh ta, đau đầu nói: ''Đồ ngốc nhà anh? Hủ Hủ với anh thân mật như vậy từ khi nào rồi? Cô ấy là gì của anh?''
Trì Úc thu ánh mắt lại, đôi mắt đào hoa nhìn thoáng qua Chung Vãn, nhìn đến mức cô ấy có chút hoảng loạn.
''Cô quản tôi? Tôi nói cho cô biết, anh ta tốt nhất đừng có suy nghĩ gì khác với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!'' Trì Úc nói xong đùng đùng tức giận rời đi.
Cảm nhận của đàn ông đối với đàn ông đôi khi vẫn rất chuẩn.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ được Kiều Thời Khiêm mang theo giới thiệu, cô cũng làm quen được mấy người có thân phận tôn quý, mà mấy người kia đúng là những người cô cần.
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui, trên đường về đều không ngừng chia sẻ chuyện này với Chung Vãn và Trì Úc.
Mãi cho đến khi về nhà, sau khi đẩy cửa vào, cô đột nhiên thấy người đàn ông đang vắt chéo đôi chân dài ngồi trong phòng khách.
''Rời khỏi anh em vui vẻ như vậy sao?''
Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn ở cửa, ánh sáng lẻ loi này không giúp căn nhà sáng hơn, ngược lại bóng đêm tối tăm bao trùm lấy người đàn ông kia khiến người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.
Giống như ma quỷ xuất hiện vậy.
Tay chân Ôn Hủ Hủ lập tức lạnh buốt, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã lùi về sau mấy bước, sau đó ''ầm'' một tiếng ngã xuống đất.
Người đàn ông trong phòng: ''...''
Cô sợ anh?
Chỉ mấy ngày, cô học được cách trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác còn vừa thấy anh đã sợ như nhìn thấy ma quỷ?
Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng đến giây phút này không thể nhịn được nữa, hắn tức giận nhìn người phụ nữ đang sợ hãi kia rồi đứng lên.
''Sao vậy? Ôn Hủ Hủ, em đang sợ anh sao?''
''...''
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trở nên bối rối.
Cô đương nhiên sợ hắn rồi!
Từ giây phút biết được chân tướng, cô đã sớm không liên quan đến hắn, nhưng cô cũng sợ hắn, cô sợ hắn sẽ bắt cô về, cô sẽ phải quay lại ngày tháng sống không thấy ánh mặt trời đó.
Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.
Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ''Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!''
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.