• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (5 Viewers)

  • Chương 271-275

Chương 271: Điều có thể làm là tha cho cô ta một mạng

''Con có... chứng cớ gì chứng minh con bé làm sao?''

''Có!'' Ôn Hủ Hủ lấy USB có toàn bộ bản thảo cất ở căn hộ của mình ra.

''Cuốn sách con viết lúc trước, trước khi được xuất bản đã được con sửa qua, mà bản thảo lấy từ chỗ Cố Hạ, từng câu từng chữ bị sai trong đó, bao gồm cả dấu chấm câu con không cẩn thận dùng sai đều giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ.''

''Dựa vào đâu? Con dám nói mình chưa từng đưa thứ này cho người khác sao?''

''Chưa từng, ngoài bản thảo con sao chép ra để đưa cho Như Quân, nhưng thứ khác con đã mang hết ra nước ngoài, con không có khả năng đưa cho người khác đâu mợ.''

Ôn Hủ Hủ khẳng định bằng ngữ khí chưa bao giờ có.

Lời vừa dứt, cuối cùng khuôn mặt của Lưu Bội ngồi ở trước mặt cô cũng tái đi, giống như vừa có một ai đó dội một thùng nước lạnh từ trên đỉnh đầu bà xuống, một giây sau, ngay cả ánh sáng trong mắt bà cũng tắt.

Thật ra Lưu Bội là một người rất mạnh mẽ.

Mặc dù năm đó Ôn gia có ân với Đỗ gia nhưng chuyện này không có chút liên quan nào đến Lưu Bội, nhưng vì bà là vợ của Đỗ Hoa Sênh nên lúc Ôn gia ngã xuống, bà đã cố gắng hết sức để vực nó dậy.

Kiểu người như thế này là người rất kiêu ngạo.

Ánh mắt bà không chứa được nửa hạt cát, chuyện gì cũng có thể biến thành sự kiêu ngạo của mình, nhưng tất cả mọi thứ bà làm lúc này lại bị con gái mình phá hỏng không sót lại gì!

Ôn Hủ Hủ nhìn người mợ đang bị đả kích nặng nề của mình, đột nhiên cô có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho bà biết.

''Mợ, con... con không có yêu cầu gì khác, mợ, chuyện này vì con mà mới xảy ra, nếu như con không thể ngăn chuyện này lại thì cũng không khác con đang tự tay giết anh ấy là bao, mợ, mợ hiểu lòng con không?''

''Vậy con muốn làm thế nào?''

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Bội cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn chút máu của bà mang theo sự hoảng sợ.

Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị xiết chặt.

Cô không chịu được ánh mắt của mợ mình, cô quay đầu nhìn về phía khác: ''Mợ yên tâm, con sẽ không lấy mạng cô ta, hôm nay con đến đây cũng chỉ muốn chào hỏi hai người, nếu như cô ta vẫn còn khư khư cố chấp thì con sẽ không ngại dùng bất kì thủ đoạn nào để cô ta dừng chuyện này lại.''

Bất kì thủ đoạn?

Lưu Bội lập tức hoảng sợ: ''Con muốn làm gì? Cái gì gọi là bất kì thủ đoạn? Nó là đứa con gái duy nhất của cậu con, cho dù... nó làm sai, con cũng không thể cho nó thêm một cơ hội sao?''

Cuối cùng bà vẫn chọn bảo vệ con mình.

Ôn Hủ Hủ nhìn bà một cái, cũng không trách bà, cô cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được tấm lòng của bà.

''Con đã cho rồi, trước khi đến đây con đã gọi điện thoại cho cô ta, nhưng cô ta không thừa nhận. Mợ, mợ phải hiểu, cho dù chuyện này con không ra tay thì Hoắc Tư Tước và ông cụ Hoắc chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm đến đây, bây giờ họ đã biết con là người viết cuốn sách kia, Cố Hạ cũng đã ở trong tay họ, mợ cảm thấy Như Quân có thể trốn được bao lâu?''

''...''

Cuối cùng Lưu Bội cũng không phản đối, sắc mặt bà càng tái đi.

Đúng vậy, bây giờ chỉ có cháu gái, nếu như con gái thật sự không chịu nói, nếu như người nhà họ Hoắc đến tìm thật thì nó còn mạng sao?

Lưu Bội nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.

''Vậy con muốn làm gì? Đưa nó sang nước ngoài? Hay là nhốt nó lại?''

''Vô dụng, con muốn cô ta vĩnh viễn mất đi kí ức này!''

Ôn Hủ Hủ vô cùng bình tĩnh nói.

Nhưng Lưu Bội nghe xong lại mở to hai mắt, bà khó tin nhìn cô cháu ngoại này, lầm tưởng không biết mình có nghe nhầm không.

''Con nói gì? Mất kí ức? Con có ý gì?''

''Ý của con chính là làm cô ta hoàn toàn mất đi kí ức này, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm ra chuyện này lần nữa.''

''Con điên rồi!'' Lưu Bội giận dữ, bà kích động đến mức đứng bật dậy: ''Con xóa sạch kí ức của con bé, vậy chẳng phải con bé cũng sẽ không nhớ được chuyện gì nữa sao?''

Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt gật đầu: ''Đúng, nhưng ít nhất cô ta có thể giữ được mạng của mình.''

''Con...''

Lưu Bội tức đến mức muốn nổ tung.

Bà hoàn toàn không ngờ phương pháp giải quyết cuối cùng mà cháu gái đưa ra lại là cách này.

Nhưng lúc bà muốn mắng cô thì lại phát hiện mình căn bản không thể phản bác được.

Vì so với mạng của con gái thì lấy đi kí ức đúng là tốt hơn nhiều, không có kí ức thôi mà, sau này có thể từ từ tạo nên kí ức mới, nhưng mất mạng rồi thì cái gì cũng không còn.

Lưu Bội chán nản ngã xuống ghế.

Lần này bà thậm chí không còn sức để hỏi tại sao cháu gái lại độc ác như vậy với con gái mình. Trước kia cô không phải như vậy, nếu có thể bỏ qua thì tuyệt đối sẽ bỏ qua.

Vì sao lần này ngay cả một đường lui cũng không chừa cho họ?

Lưu Bội chưa từng cảm thấy thất bại như bây giờ.

''Con đi đi, qua năm mới mợ sẽ giao người cho con.''

''...Được.'' Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể gật đầu rồi đi xuống tầng.

Cô không đau khổ sao?

Đương nhiên là đau khổ rồi, bọn họ là cậu mợ của cô, là người thân duy nhất trên đời của cô lúc này, cho dù cô làm tổn thương ai cũng không muốn làm họ tổn thương.
Chương 272: Bệnh của Mặc Bảo có chút kì lạ

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác trong chuyện này.

Cô tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Đỗ Như Quân hại người đàn ông kia, cô càng không thể nhìn hắn bị hủy hoại như vậy được.

Tuyệt đối không thể!

Ôn Hủ Hủ quay về xe, gần như khi cửa xe đóng lại, nước mắt cô giấu thật lâu cũng lập tức rơi xuống như trân châu đứt đoạn.

''Thật xin lỗi, cậu, mợ...''

Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Cô còn muốn đi tìm nữ bác sĩ họ Lạc kia, cô muốn biết rốt cuộc năm đó cô ta chữa trị cho người đàn ông kia như thế nào.

Còn nữa, câu nói cuối cùng ngày hôm qua của cô ta nói Ôn Hủ Hủ cô là một quả bom hẹn giờ là có ý gì?

Ôn Hủ Hủ mở bản đồ, tìm được nhà cũ nhà họ Lạc, đang chuẩn bị lái xe đi thì điện thoại vang lên.

''Alo?''

''Ôn tiểu thư, khi nào cô quay về đây? Mấy người tiểu thiếu gia vừa được mang về, tiểu thiếu gia Mặc Mặc có chút không thoải mái, nói là tối qua ở bên lão gia bị cảm, cô có muốn về xem qua cho cậu ấy không?''

''Cái gì? Mặc Mặc bị ốm?''

Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng đi nơi khác cũng không còn, cô trực tiếp quay đầu về vịnh Thiển Thủy.

Lãnh Tự vẫn luôn đi sau xe, sau khi thấy cảnh này cũng lập tức gọi điện cho sếp: ''Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã quay về.''

Hoắc Tư Tước vẫn đang bận rộn trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu: ''Phát hiện ra gì rồi sao?''

Lãnh Tự nhớ lại ban nãy, lắc đầu: ''Không có, cô ấy ở bên trong chưa được bao lâu đã đi ra, nhưng sau khi ra ngoài, tôi thấy cô ấy trốn trong xe một lúc rồi mới đi ra.''

Hoắc Tư Tước: "...''

Trốn vào trong xe? Trốn trong xe làm gì?

Chẳng lẽ cô lại bị hai ông bà già kia mắng sao? Vì để bảo vệ cho con gái của mình?

Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, hơi thở cũng lạnh đi.

''Hai hôm nay phái người theo dõi chỗ kia chặt chẽ cho tôi, không được bỏ qua bất kì hành động nào bên trong, đặc biệt là của Đỗ Như Quân.''

''Vâng tổng giám đốc.''

Lãnh Tự nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.

Ôn Hủ Hủ thì đang tăng tốc chạy về Hoàng Đình số 1, quả nhiên vừa về đã thấy con trai nhỏ đang không ổn chút nào.

''Sao vậy? Mặc Mặc, sao đột nhiên lại ngã bệnh thế này?'' Ôn Hủ Hủ cực kì đau lòng, sau khi thấy thì lập tức đến ôm đứa nhỏ trong tay dì Vương.

Ngay cả ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh cũng bị cô bỏ qua.

Mặc Bảo rất ít khi bị bệnh.

Từ khi còn nhỏ cậu bé đã rất ngoan, Ôn Hủ Hủ mang theo hai đứa nhỏ, đứa bé khiến cô bớt lo nhất chính là đứa nhỏ này, buổi tối cậu bé rất ít khi đòi sữa chứ đừng nói đến bị bệnh.

Nhưng bây giờ cậu bé lại bị bệnh nặng đến mức không còn sức gọi mẹ.

''Mẹ, thật xin lỗi.''

Hoắc Dận thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ thì lập tức áy náy đứng bên cạnh mẹ.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy, cô dịu dàng xoa tóc cậu bé: ''Đồ ngốc này, sao có thể trách con được chứ? Không sao đâu.''

''Mẹ, anh trai đến nhà ông nhỏ xong mới bị bệnh, sau đó chúng con không qua nữa.'' Nhưng đúng lúc này Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên đi tới, giọng trẻ con non nớt nói một câu.

Nhà ông nhỏ?

Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này cô mới chú ý đến ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh.

''Là như vậy, hôm qua khi ba đứa nhỏ đến, người trong nhà đều rất vui nên mới mời ba đứa qua chơi. Ba dựa theo bối phận, để mấy đứa đến nhà chú nhỏ các con chơi trước, ai ngờ Mặc Nhi vừa về đã sốt, đã mời bác sĩ đến khám, anh ta bảo nó bị cảm lạnh, có lẽ do chiều chơi trong sân quá lâu nên mồ hôi lạnh thấm ngược vào.''

Ông cụ chống gậy giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.

Đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức nói chuyện với nhau từ sau chuyện kia, lần trước ông ấy đến đây cùng Cố Hạ, vì sự kiện đột ngột kia mà hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu rồi bế đứa nhỏ lên tầng.

Dì Vương: ''...''

Quản gia Hà đi cùng ông lão đến: ''...''

Đúng là lần đầu tiên thấy cô gái này to gan đến vậy.

Ôn Hủ Hủ trực tiếp bế đứa nhỏ lên phòng ngủ trên tầng hai của mình, sau đó cô để hai bảo bối đi theo mình lên tầng ba lấy thuốc và lấy nước ấm.

''Mặc Mặc đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ lập tức khám cho con, con sẽ nhanh hết khó chịu thôi, được không nào?''

''Được...''

Đứa nhỏ ngày thường vẫn ngoan ngoãn tràn đầy sức sống bây giờ lại yếu ớt nằm trong lòng mẹ như một con mèo nhỏ.

Ôn Hủ Hủ thấy thế không khỏi cảm thấy đau lòng.

Cô nhanh chóng đặt cậu bé lên giường, đưa tay bắt mạch cho cậu bé mới phát hiện mạch đập bình thường vô cùng mạnh mẽ lúc này đang vô cùng yếu ớt.

Hơn nữa mạch còn đập rất chậm, không ổn định chút nào.

Dạng mạch này rõ ràng là bị đau dạ dày, sao lại thành cảm lạnh được?

Ôn Hủ Hủ cau mày, cũng không có tâm trí đi truy xét nhiều như vậy, cô lấy bao đựng ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị trên người đứa nhỏ.

Quả nhiên vừa châm cứu xong sắc mặt của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều.

''Mẹ, con đói.''

''Được, mẹ nấu chút cháo làm ấm dạ dày cho con nhé, được không?'' Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của bé.
Chương 273: Lại có người gây chuyện với vợ rồi?

Hai bạn nhỏ còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Hoắc Dận, sau khi cậu nghe thấy em trai nói muốn ăn xong đã lập tức chạy xuống nói với dì Vương.

Tin này vừa được truyền ra, bầu không khí trong biệt thự cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa nhỏ xong, Ôn Hủ Hủ thấy cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị xuống giúp dì Vương nấu cơm.

Không ngờ sau khi xuống tầng, cô phát hiện đã lâu như vậy mà ông lão vẫn còn bên dưới chứ chưa quay về, ông ấy một mình ngồi trên sopha, vừa xem bản tin thời sự vừa uống trà.

Ông ấy đây là... đang đợi cô sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Thậm chí cô còn có chút bất an.

Bên phía nhà cũ chưa có chút động tĩnh nào về việc của Tôn gia, không có khả năng tin tức chưa truyền đến được, cho nên bây giờ ông ấy chưa đi là vì chuyện này sao?

''Đứa nhỏ không sao? Con qua đây ngồi một lát đi.''

Quả nhiên, sau khi thấy cô uống, ông lão đã ngồi trong phòng khách uống hết mấy ấm trà điềm đạm vẫy tay với cô.

Người Ôn Hủ Hủ cứng lại, cuối cùng cô cũng đi qua.

''Ngồi đi, rất lâu rồi con không pha trà cho ba, đây là trà đan tùng ba mang từ bên kia sang, đặc sản của Ôn gia con, pha thử chút đi.''

Ông cụ Hoắc đặt lên bàn một bình lá trà rồi đẩy đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Chóp mũi cô lập tức cảm thấy cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Đan tùng, vậy mà ông ấy còn nhớ rõ cái này.

Cô nắm tay đến mức ngón tay trắng bệch, vẫn nghe lời ngồi xuống cạnh ông ấy, sau đó tạm thời quên đi những gì đã dặn lòng ở tiệc mừng thọ hôm trước, lại bắt đầu pha trà như ngày thường.

''Nghe nói biểu hiện của ba con ở trong tù rất tốt, gần đây vừa được giảm hình phạt.''

''Thật sao?''

Tin tốt đột nhiên xuất hiện khiến Ôn Hủ Hủ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông cụ.

Ba được giảm hình phạt rồi?

Tốt quá, ba con họ có thể nhanh gặp nhau hơn rồi.

''Ừ, giảm ba năm, cộng với sáu năm đã ngồi thì thành chín năm, còn một năm nữa là con có thể thấy ba con rồi.''

Tâm trạng ông lão dường như cũng không tệ.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Mười năm?

Không phải trước đó nói mười lăm năm sao? Sao đột nhiên biến thành mười năm rồi? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?

Ôn Hủ Hủ có chút mông lung, nhưng cô nhanh chóng không nghĩ đến những chuyện này nữa, mười năm không phải càng tốt hơn sao? Cô sắp được gặp ba rồi.

''Vậy...Vậy hai hôm tới tôi có thể đi gặp ông ấy một chút không? Tôi... Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở nước ngoài nên chưa từng gặp ông ấy, tôi muốn...muốn đến thăm ông ấy chút.''

''Đương nhiên, lúc nào con muốn đi cũng được, ba sẽ sắp xếp cho con.''

Ông cụ Hoắc thoải mái đồng ý.

Cuối cùng bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn xuống, tạm thời hòa thuận như lúc trước.

''Hôm nay ông... chờ tôi ở đây là vì muốn hỏi tôi chuyện đã xảy ra ở Tôn gia sao?''

Có lẽ do xuất phát từ cảm kích, sau khi uống xong vài chén trà, Ôn Hủ Hủ thấy ông cụ mãi không nhắc đến chuyện kia, cô mâu thuẫn một lúc, cuối cùng vẫn chủ động nói đến.

Điều khiến cô bất ngờ là ông cụ lại lắc đầu.

''Không phải, ba ngồi đây chỉ vì muốn nói chuyện của ba con cho con biết, chuyện con nói ba sẽ không tham gia, đây là chuyện của Tư Tước, ngay cả nó cũng tin tưởng con như vậy thì ba không cần phải nhúng tay vào nữa.''

''Hơn nữa ba muốn xin lỗi vì ngày trước đã có thành kiến với con, con là một đứa trẻ ngoan, ba nhìn con lớn lên, ba biết rõ con là người như thế nào hơn bất kì ai khác, ba không nên nghi ngờ tình cảm của con dành cho Tư Tước, cho nên bây giờ ba sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện này nữa, ba nên xin con tha thứ cho ba mới đúng, không biết con có đồng ý không?''

Cuối cùng ông cụ nâng cốc trà lên, vẻ mặt chua xót cầu xin Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.

Vậy mà ông ấy... lại cầu xin cô tha thứ?

Ông ấy không trách cô, không chất vấn cô mà ngược lại còn xin lỗi cô vì chuyện lúc trước, bây giờ còn khẩn cầu sự tha thứ của cô?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ.

Nhưng cô không thể phủ nhận, sau khi nghe được những lời này, trái tim từng bị chính cô đóng lại, trái tim đã được dựng một tầng phòng thủ vững chắc bắt đầu từ từ tan rã.

''Ông đừng nói như vậy, có một số việc, là tôi... đã làm sai.''

''Nhưng con thật lòng muốn bảo vệ trái tim của Tư Tước, chỉ cần chuyện đó là đủ.''

Trước khi ông cụ Hoắc rời đi đã nói một câu như vậy.

Dường như, đến lúc này ông ấy đã thật sự thừa nhận sự tồn tại của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời của Hoắc Tư Tước, ông ấy cho phép cô ở bên cạnh bảo vệ hắn cả đời này.

Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin quay về thì Hoàng Điình số 1 đã gió êm sóng lặng.

Mặc Bảo bị bệnh nghỉ ngơi ở trên tầng, Ôn Hủ Hủ dẫn Nhược Nhược và Hoắc Dận đến phòng cậu bé chơi, căn biệt thự lớn như vậy chìm trong bóng tối, không có tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, không có bóng dáng mảnh mai kia đi lại.

Căn biệt thự trở nên vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ.

Hắn dừng bước, trong lòng cảm thấy không thể quen được.
Chương 274: Ấn vào chỗ đó...

Sau đó hắn ngay cả giày cũng không thay đã lập tức lên tầng hai, đi đến cửa phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng.

''Anh về rồi?''

Khi cửa phòng ngủ bị mở ra, dưới ánh đèn màu cam nhạt trong phòng ngủ, một người phụ nữ đang ngồi dưới thảm đọc sách cho mấy đứa nhỏ nghe, cô nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn đều là ý cười.

Hắn về mà cô vui như vậy sao?

Hoắc Tư Tước lập tức cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.

Hắn đứng ngoài phòng ngủ cởi giày, sau đó sải bước đi đến: ''Ừm, Mặc Bảo sao rồi? Không sao chứ?''

''Không sao, chắc là ăn nhiều quá nên mới đau bụng, tôi nghe Nhược Nhược nói thím nhỏ cho mấy đứa ăn rất nhiều anh đào nhập khẩu, anh đào vốn cần được ướp lạnh để đảm bảo chất lượng, ăn nhiều sẽ đau bụng.''

Ôn Hủ Hủ từ tấm thảm đứng dậy, cô chuẩn bị xuống làm đồ ăn khuya cho người này.

Nhưng cô vừa đi đến cửa, người đàn ông sau khi kiểm tra con trai không có việc gì đã gọi cô lại: ''Tôi đã ăn rồi, hôm nay công ty liên hoan ngày cuối cùng làm việc.''

''Ồ.''

Ôn Hủ Hủ dừng lại, chuẩn bị quay về chăm sóc con.

Cô cũng không cảm thấy gì lạ, lúc trước khi làm cho hắn cũng là hắn nhờ, bây giờ làm nhiều rồi nên cũng thành quen.

Bây giờ hắn nói không cần làm cô cũng không cảm thấy lạ.

Nhưng tối hôm đó cô không được tiếp tục chăm con nữa, người đàn ông kia nói cô lên tầng với hắn để hắn kiểm tra vết thương, cô đừng quên cô cũng là một người bị thương.

Kết quả tối hôm đó tụi nhỏ được giao cho dì Vương.

Mà Ôn Hủ Hủ thì ở lại phòng ngủ của người đàn ông kia.

''Đây...Đây là thuốc gì vậy? Vì sao anh lại bôi thuốc này cho tôi? Sao đầu tôi lại choáng thế này?''

''Sao tôi biết được? Tôi cũng đâu phải bác sĩ, choáng thì lên giường nằm đi.'' Sau đó Hoắc Tư Tước ném tuýp thuốc trong tay sang một bên, bế cô đặt lên giường.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Dì Vương ở phía dưới nghe thấy tiếng động thì vui vẻ ôm Tiểu Nhược Nhược đang muốn tìm mẹ về phòng ngủ.

Về phần Hoắc Dận, không cần để ý đến cậu, tên nhóc này còn ước gì ba mẹ mình như vậy mãi đấy.

*

Hôm sau.

Khác với đêm đầu khó ngủ, tối hôm qua Ôn Hủ Hủ ngủ rất ngon, nhưng khi tỉnh lại cô không khỏi ngây người ra vì kinh hãi.

Mẹ ơi, cô đang... ôm người chứ không phải ôm gối sao?

Đôi mắt cô run rẩy nhìn người đàn ông đang bị mình ôm chặt cứng như bạch tuộc, mới sáng sớm nhưng đại não của cô đã bị kích thích còn hơn gặp động đất cấp độ mười.

Nhưng kích thích thì kích thích, cô nhìn gò má người đàn ông, vừa đắm chìm trong sắc đẹp của hắn vừa tự kiềm chế bản thân.

Tên nhãi này đúng là đẹp trai thật!

Trong ánh nắng vàng óng ả, khuôn mặt sắc bén và uy nghiêm thường ngày lúc này đã trở nên mềm mại hơn, sống mũi cao, lông mày như lông vũ, ánh mắt bén nhọn lúc này cũng không còn cứng ngắc như bình thường mà đã dịu dàng hơn, lông mi dày cong dài như hai cánh quạt tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt hắn nhìn rất đẹp.

''Nhìn đủ chưa?''

''Hả?'' Ôn Hủ Hủ đang trầm mê sắc đẹp đột nhiên mở to mắt, cô giống như người đang làm chuyện xấu bị người ta bắt được.

Thực tế cô đúng là đã bị bắt tại trận.

''Tôi đẹp mắt như vậy sao? Cô nhìn đến chảy cả nước bọt rồi.''

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn nghiêng người nhìn đồ ngốc bị mình dọa đến không khép được miệng, đôi mắt trong vắt như dòng suối cũng mở to mà cảm thấy buồn cười.

Cô ngốc quá rồi, ngay cả việc hắn tỉnh từ lâu rồi cũng không biết sao?

Nhưng có thể thấy được dáng vẻ này của cô, tâm trạng của hắn không tệ chút nào.

''Cô vừa nghĩ gì?''

''...Không có... Không có gì.'' Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng lấy lại tinh thần, tai cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô túm chăn định trốn tránh.

Nhưng đã quá muộn.

Cô chỉ mới cử động, người đàn ông vốn đang bị cô cuốn chặt như bạch tuộc, cánh tay đang bị cô gối lên lúc này đã duỗi ra giữ chặt cô trong ngực.

Hô hấp của Ôn Hủ Hủ như dừng lại.

''Chắc chắn là không có gì sao? Chẳng lẽ cô không phải đang muốn hôn tôi sao?''

''Cái gì... Cái gì?''

''Quên rồi sao? Đêm qua sau khi đi ngủ, là ai vẫn luôn vừa ôm vừa hôn tôi vậy, tôi không đồng ý cũng nhất quyết muốn hôn tôi xong mới bỏ qua.''

Người đàn ông bên cạnh bình thản nói ra những lời này như đang thuật lại một chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong lại giống như mới nghe thấy sét đánh ngang tai, ''ầm'' một tiếng, đại não lập tức trở nên trống rỗng.

Cô vừa ôm vừa hôn hắn?

Sao có thể chứ, cô cũng đâu phải biến thái, sao cô có thể làm chuyện này với hắn được chứ?

Trừ khi, trừ khi cô nghĩ hắn thành mấy đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, sau đó tất cả máu trong người đều chảy ngược lên đỉnh đầu, cô bị hắn giữ trong lồng ngực nên không thể trốn tránh, khuôn mặt đỏ như máu.

''Nhớ rồi?''

''...Không, không phải, anh nghe tôi giải thích, có lẽ tôi... có lẽ tôi nghĩ rằng anh là Nhược Nhược, sau đó... sau đó mới như vậy.'' Cô vội vàng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến mức sắp nhỏ được máu.

Nhưng đúng lúc này, cánh tay đang ôm lấy cô của người nào đó đột nhiên xiết chặt.
Chương 275: Tan thành từng mảnh

''Ô...''

Ôn Hủ Hủ lập tức dừng lại, cô theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc này người đàn ông cũng cúi người xuống, đôi môi mềm mại nóng hổi đặt lên môi mềm của cô.

''!!!''

Ôn Hủ Hủ hóa đá.

Hắn đây là... có ý gì? Rõ ràng cô đã nói mình không cố ý rồi, sao hắn lại làm thế này?

Tiếp xúc thân mật đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cô không dám tin đây là thật.

Nhưng đây là bất ngờ sao?

Cũng không phải, tối hôm qua đúng là có người cưỡng hôn, nhưng không phải Ôn Hủ Hủ, mà là con cáo già này.

Cô ôm lấy hắn là thật, do đã quen ngủ với bé con nên có người ngủ bên cạnh kiểu gì cô cũng sẽ theo bản năng ôm người đó, mà người trước mắt lại không phải đứa nhỏ, hắn là một người đàn ông tràn đầy năng lượng.

Vậy nên một người đàn ông tràn trề năng lượng sau khi bị vợ mình ôm lấy rồi làm một số việc gì đó cũng là chuyện rất bình thường.

Hoắc Tư Tước nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự mềm mại quen thuộc của đôi môi kia, cơ thế hắn run lên một cái, trên môi như có dòng điện chạy qua, chỉ một giây sau, sự khô nóng khó chịu đã từ bụng lan ra khắp người.

Đàn ông lúc sáng sớm vốn khá hưng phấn.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị ăn sạch như thế nào đến bản thân cô cũng không rõ, cô chỉ biết sau khi vất vả lắm mới thoát ra khỏi cảnh như trong mơ này, cả người cô đều tan ra từng mảnh.

''Mệt sao? Có muốn anh ôm em đi tắm không?''

Giọng người đàn ông sau khi được thỏa mãn dịu dàng đến độ có thể vắt ra nước, sau khi thấy ai đó bị mình chơi đùa mệt đến mức không còn sức lực, hắn rời giường, tâm trạng rất tốt, còn chủ động muốn giúp cô tắm rửa.

Ôn Hủ Hủ cạn kiệt sức lực nhìn hắn một cái.

Tắm rửa?

Giết cô đi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nóng bừng lên, ánh mắt dời khỏi cơ thể vạm vỡ vẫn còn để trần của hắn, kéo chăn trùm kín đầu.

''Không muốn, anh ra ngoài, em không muốn cho anh vào.''

''...''

Hai người cũng đâu phải lần đầu đâu, xấu hổ cái gì chứ?

Hoắc Tư Tước không thể hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này, nhưng sáng nay tâm trạng hắn rất tốt, cô đã nói hắn ra ngoài, sau khi thay xong quần áo, hắn ngoan ngoãn đi xuống tầng.

''Ba, ba dậy rồi, ba dậy muộn quá, chúng con ăn xong bữa sáng rồi.''

Mấy bạn nhỏ đã ngồi dưới tầng chơi được một lúc, đặc biệt là Mặc Bảo, sau khi nghỉ ngơi một đêm, cậu bé đã khôi phục tinh thần, thấy ba xuống thì nở nụ cười vô cùng tiêu chuẩn nói.

Hoắc Tư Tước thấy vậy tâm trạng càng tốt hơn.

Hắn đi đến xoa đầu cậu bé: ''Con không sao chứ?''

Mặc Bảo lập tức cười lắc đầu: ''Không sao ạ, con đã sớm khỏe rồi, mẹ đâu ba? Mẹ thế nào? Tối hôm qua ba có chăm sóc cho mẹ không vậy?''

Đứa nhỏ này lại còn nói một câu hai nghĩa.

Hoắc Tư Tước chỉ có thể xoa đầu nhỏ của bé rồi đi vào phòng bếp.

''Tiên sinh, ngài dậy rồi, hôm nay ngài không cần đến công ty sao?''

''Ừm.'' Hoắc Tư Tước lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn bếp: ''Đó là cái gì?''

''Là yến bổ máu, không phải tiên sinh nói chưng cho Ôn tiểu thư ăn sao? Sáng nay tôi đã chưng hai bát.'' Người hầu này vậy mà còn kể công với hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước có chút không được tự nhiên.

''Tôi không ăn.''

''Tôi biết, hai bát này đều chưng cho Ôn tiểu thư ăn, phụ nữ cần bồi bổ rất nhiều.''

''...''

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Hoắc Tư Tước ra khỏi phòng bếp, định ra sân xem mấy đứa nhỏ thì đúng lúc này có một người xuất hiện bên ngoài biệt thư.

''Hoắc Tư Tước, tôi nghe nói anh nghỉ nên cố ý đến đón anh đây, khó có dịp tôi ở trong nước, tôi kiểm tra cho anh xong tôi sẽ đi.''

Lạc Du quen thuộc đi từ cửa lớn vào như người ở nơi này.

Cô ta mặc một chiếc áo kaki vải màu kem, bên trong là áo len trắng, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, mái tóc nâu dài bay bay theo gió khiến dáng người yểu điệu thục nữ của cô ta càng được phác họa rõ ràng.

Đương nhiên cô ta cũng cười rất tươi.

Ôn Hủ Hủ vừa tắm xong, cô đang cầm khăn lau đầu bước ra từ phòng ngủ tầng ba, vừa cúi đầu đã thấy cảnh này, trong lòng không khỏi nôn nao...

''Kiểm tra cái gì? Tôi không cần.''

Hoắc Tư Tước từ trước đến nay vẫn vô cùng lạnh nhạt với người phụ nữ này, hắn không chút cảm xúc nói một câu rồi bước ra sân.

Lạc Du cũng đã quen với chuyện này, cô ta đi theo sau hắn.

''Đây không phải là chuyện anh nói không cần là được, tôi nói cho mà nghe, Hoắc Tư Tước, anh đừng quên tôi là bác sĩ, tôi bỏ biết nhiêu việc để đến đây không phải để chơi với anh.''

''Cô có thể không đến.''

''Tôi cũng muốn, nhưng ông cụ nhà anh gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác, sao tôi có thể không đến được? Còn miêu tả anh rất dọa người nữa, anh mau chóng đi đi, đừng ở đây lề mề nữa, tôi khám cho anh xong còn làm việc khác nữa.''

Lạc Du không kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang không để ý đến mình.

Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng thấy vậy không khỏi kinh ngạc.

Quan hệ của họ quen thuộc đến vậy sao? Ngày trước cô cũng không thấy Cố Hạ có những hành động như thế này với người đàn ông kia.

Trong lòng Ôn Hủ Hủ bắt đầu có chút không thoải mái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom