-
Chương 276-280
Chương 276: Hắn đối xử với cô ta không giống những người khác
Người đàn ông dưới sân không có quá nhiều phản ứng, Lạc Du kéo hắn lại hắn cũng chỉ hất rồi rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta.
''Trong vòng ba giây, biến mất khỏi mắt tôi.''
''Được, vậy anh nhớ đến tìm tôi, à đúng rồi, anh cho tôi mượn chút tiền đi, ba tôi lại khóa thẻ của tôi rồi.''
Đột nhiên người phụ nữ kia oán giận nói một câu.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên, hắn không thể nhịn được nữa, đưa mắt nhìn cô ta: ''Cô lại làm gì rồi? Trước khi cô về ba cô đã cho cô năm trăm vạn rồi mà, cô mới về được bao lâu mà ông ấy lại khóa thẻ rồi?''
''Trách tôi được sao? Năm trăm vạn thì làm được cái gì chứ? Anh có biết tôi mua một bình thuốc thử thôi cũng một trăm vạn rồi không? Năm trăm vạn cũng chỉ đủ mua năm bình!''
''...Đồ điên.''
''...''
Lúc Ôn Hủ Hủ xoay người vào phòng ngủ đã nghe được hai từ người đàn ông bực bội nói ra.
Đồ điên, hắn nói người phụ nữ kia là đồ điên.
Nhưng mà sao cô lại cảm thấy hai chữ này vừa bất lực lại vừa cưng chiều vậy?
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa vào phòng tắm, nhìn bản thân rõ ràng đã trở nên ủ rũ hơn nhiều ở trong gương, một lúc lâu sau cô phát hiện ra một chuyện, sự ghen ghét bắt đầu sinh sôi nảy nở giống như dây leo trong lòng cô.
Vì sao họ lại quen thuộc như vậy?
Ngay cả tiền tiêu vặt của Lạc Du người đàn ông này cũng biết, hơn nữa nghe ngữ điệu vừa rồi của hắn, dường như cũng không chút nào ngạc nhiên vì cô ta bị khóa thẻ, giống như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi vậy.
Tám năm qua quan hệ của họ rốt cuộc là thế nào?
Ôn Hủ Hủ vô cùng ghen tị.
Hơn nữa cô chưa từng cảm thấy như vậy khi Cố Hạ vẫn ở đây...
Cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn đi cùng với Lạc Du.
Đúng là ông cụ Hoắc đã gọi Lạc Du đến, tại tiệc mừng thọ nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Tước đã không khống chế được bản thân, ông lão có chút lo lắng nên mới gọi Lạc Du đến.
Lúc xuống tầng Ôn Hủ Hủ không thấy người đâu, cô cũng không hỏi.
''Dì Vương, hôm nay có cần làm gì không?''
''Không cần không cần, tiên sinh đã dặn chờ ngài ấy trở về sẽ đi thăm ba cô với cô, tôi giúp cô chuẩn bị một vài món, cô có muốn đề xuất món nào không?''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, đột nhiên có chút không phản ứng kịp.
Hắn biết chuyện này sao?
Trái tim cô lập tức loạn nhịp, dường như có ai đó đã chuyển tảng đá luôn đè nặng lên trái tim đi, cô không muốn thừa nhận nhưng tâm trạng cô đúng là tốt hơn rất nhiều.
''Được.''
Cô đồng ý, sau đó bắt đầu ngồi trong biệt thự chờ người đàn ông kia về.
Nhưng cô đã phải thất vọng, cô chờ từ sáng đến chiều, người đi rồi vẫn chưa quay lại, ngược lại ông cụ Hoắc ở bên kia thấy cô vẫn chưa đi nên gọi điện thoại đến hỏi.
''Hủ Hủ, sao con chưa qua? Ba đã hẹn xong với giám ngục bên kia rồi, họ cũng chờ con rất lâu rồi.''
''Hả? Vậy...Vậy con lập tức qua, ba nói họ chờ con một chút, con lập tức đến, được không ạ?'' Ôn Hủ Hủ vừa nghe xong đã gấp gáp nói, cô cầm điện thoại, vội vàng khẩn cầu.
Cũng may ông cụ không trách cô.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ tự mình lái xe đi đến nhà giam.
Mà cô không biết rằng, lí do Hoắc Tư Tước chưa về là vì hắn đã bị Lạc Du thôi miên ở Lạc gia.
Chuyên môn tâm lí học của Lạc Du rất giỏi, khi còn nhỏ cô ta đã có thể đọc được tâm lí cảm xúc của đối phương, đến khi lớn lên một chút, cô ta đã có thể sử dụng cách của mình để thao túng người khác.
Cho nên từ khi còn rất nhỏ Lạc Du đã được gọi là thần đồng thành phố A.
Năm đó Hoắc Tư Tước sở dĩ bị chú mang sang nước ngoài nguyên nhân lớn cũng vì ông cụ Hoắc nghe nói đến chuyện này nên mới gửi Hoắc Tư Tước đến Lạc gia để chữa trị.
Sau đó hắn mới đồng ý.
Lạc Du nhìn người đàn ông bị mình thôi miên, theo thói quen tắt điện thoại bên cạnh hắn đi.
''Để anh ấy ngủ một lúc, đừng để bất kì ai quấy rầy anh ấy.''
''Được, bác sĩ Lạc.''
Trợ lí của cô ta nghe xong nhanh chóng gật đầu.
Không bao lâu sau Lạc Du đã rời đi, mãi cho đến đêm khuya cô ta mới quay về.
Thôi miên không giống một giấc ngủ của người bình thường, nếu như người thôi miên người bệnh không gọi người bị thôi miên dậy thì hắn căn bản sẽ không thể tỉnh giấc, huống hồ người thôi miên lại là Lạc Du rất có thiên phú.
Trợ lí thấy cô ta đã về, vốn muốn nhắc nhở cô ta đánh thức Hoắc Tư Tước trước.
Nhưng Lạc Du đi vào nhìn lướt qua rồi cũng không làm gì thêm, cô ta mang đồ ngủ đến phòng tắm.
Nửa tiếng sau, lúc cô ta vừa ra ngoài thì Ôn Hủ Hủ cũng đã lái xe đến cửa.
''Thật xin lỗi, xin hỏi bác sĩ Lạc có ở đây không?''
''Có, xin hỏi cô là?'' Trợ lí của Lạc Du vẫn rất khách sáo.
Ôn Hủ Hủ hơi mấp máy môi, sau khi thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc ở bên ngoài biệt thự, cô tiến lên thêm một bước.
"Tôi đến đón chồng tôi, anh ấy họ Hoắc, sáng nay bác sĩ Lạc nói muốn dẫn anh ấy đến kiểm tra, một ngày rồi cũng không thấy anh ấy quay về nên tôi đến xem thử.''
''Cô nói gì? Cô là... Hoắc phu nhân?''
Sắc mặt trợ lí quả nhiên thay đổi, cô ta khiếp sợ nhìn Ôn Hủ Hủ, lời nói cũng lắp bắp.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không biết nên làm gì, trái tim hơi xuống trầm xuống.
Chương 277: Hai chữ ''thân mật''
''Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?''
Lúc Ôn Hủ Hủ và trợ lí đang bế tắc ở cửa ra vào, Lạc Du vừa tắm xong nghe được động tĩnh bên ngoài, cô ta đứng trên tầng hỏi.
Lúc này trợ lí mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang đợi ngoài cửa cuối cùng cũng được vào trong.
''Tôi khá ngạc nhiên đấy, không ngờ cô lại đến đón anh ấy.''
Lại lần nữa gặp lại Lạc Du, lúc này trên người cô ta chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc xoăn dài màu nâu cũng được buộc lên, cô ta cầm hai ly rượu vang đến, đặt một ly xuống trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ly còn lại thì cầm trên tay, lười biếng thưởng thức.
Ôn Hủ Hủ không nhận ly rượu kia, sau khi vừa vào cửa cô đã nhìn xung quanh để tìm kiếm người mình muốn đón.
Nhưng đáng tiếc, cô không tìm được.
''Vì sao lại ngạc nhiên? Tôi đến đón anh ấy không phải là chuyện rất bình thường sao?''
''Đương nhiên không bình thường rồi, một, hai người không thực sự là vợ chồng, hai, chính tôi sẽ đưa anh ấy về. Ôn tiểu thư, quan hệ của tôi với anh ấy còn thân mật hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.''
Cô ta vô cùng thẳng thắn, không chỉ lập tức phủ định lời giải thích của Ôn Hủ Hủ.
Mà thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ ''thân mật'' ở câu cuối.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.
Cô ta còn biết họ không phải vợ chồng thật sự?
Còn nữa, sao cô ta lại đột nhiên nhấn mạnh hai chữ kia? Chẳng lẽ buổi sáng lúc đến cô ta đã thấy cô ở tầng ba?
Cô đột nhiên nhớ đến biệt danh ''thần đồng nhí'' của người phụ nữ này ngày bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt mỉa mai của cô ta, cô cảm thấy bản thân giống như đang trần truồng trước mặt người này vậy.
Vô cùng nhục nhã!
''Cô nhìn trộm tôi?''
''Cô nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi cần nhìn trộm cô? Là cô tự viết cảm xúc của mình lên trên mặt, cô xem đi, đêm nay cô đến đây thật ra cũng không phải là đến đón anh ấy, cô mượn lí do này để đến tìm tôi đúng không?''
''...''
''Cô muốn hỏi tôi, vì sao hôm đó tôi lại nói cô là một quả bom hẹn giờ? Còn nữa, cô còn muốn biết quan hệ của tôi và anh ấy là như thế nào, đúng không?''
Người phụ nữ cầm ly rượu trong tay, từ từ nói.
Rõ ràng là một chuyện đáng sợ như vậy nhưng khi cô ta nói lại giống như một việc vô cùng bình thường.
Chút sắc hồng còn sót lại trên mặt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn biến mất.
Cô cũng là bác sĩ, cũng có chút hiểu biết về tâm lí học, nhưng lúc này khi nghe cô ta nói những lời này lại khiến cô lạnh đến dựng lông tơ.
Giống như người trước mặt căn bản không phải là người mà là một con quỷ chui ra từ đâu đó vậy, cô ta sẽ dùng đôi mắt kia đọc hết những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cô, sau đó công khai từng thứ từng thứ một.
Vô cùng đáng sợ!
''Cô...''
''Cô không cần căng thẳng, yên tâm, những gì cô muốn hỏi tôi đều sẽ trả lời, bây giờ điều cô muốn biết nhất là quan hệ của tôi và anh ấy, đúng không? Được, vậy chúng ta bắt đầu nói từ chuyện này, tôi và anh ấy ngay từ đầu đúng là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, tôi trị liệu cho anh ấy, chúng tôi sớm tối ở chung với nhau, ở bên cạnh nhau như bóng với hình, anh ấy dần có tình cảm với tôi, sau đó người nhà hai bên cố ý muốn chúng tôi kết hôn, mà anh ấy cũng không phản đối.''
''!!!''
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy mãnh liệt.
Kết hôn?
Vậy mà hai người bọn họ lại kết hôn với nhau?
Đại não cô lập tức trống rỗng...
Lạc Du thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng nâng lên cao hơn, lạnh lùng chế giễu: ''Bị dọa sợ rồi? Cô yên tâm, tôi không đồng ý, tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, cho nên sau khi họ nói xong, tôi chạy trốn.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Dường như một thế kỉ vừa trôi qua, cô ngồi đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau cũng không động đậy.
Hai người họ... Cuối cùng cô ta lại bỏ trốn.
Lời đó cũng có nghĩa là, nếu như cô ta không bỏ trốn thì năm đó cô ta sẽ thành vợ của hắn, hơn nữa còn là người hắn muốn cưới, có phải như vậy không?
Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, cô có vị trí gì?
Có phải cô ta mới là bạch nguyệt quang của hắn không? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khổ sở, cô ta là bác sĩ tâm lí của hắn, chắc chắn là người đã vực dậy sự tin tưởng và hi vọng của hắn, để hắn có thể sống tiếp.
Ai dám so sánh với người có phân lượng như vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ nhớ đến cảnh mình thấy từ tầng ba sáng nay, cô ghen ghét đến phát cuồng vì sự thân mật và quen thuộc của bọn họ, cô chỉ cảm thấy lồng ngực trở nên khó chịu, cảm giác vết thương vừa lành lại chưa được bao lâu của mình lại bị xé toạc ra, đau đớn đến mức máu me đầm đìa, đau đến mức khiến cô không muốn sống.
''Cho nên lúc cô đột nhiên gả cho anh ấy, tôi đã không hiểu vì sao ông cụ Hoắc lại muốn làm vậy. Rõ ràng ông ấy hiểu tình huống của con mình hơn bất kì ai khác.''
''...''
Lời này thật đáng sợ, Ôn Hủ Hủ yên lặng rất lâu mới nghe được bản thân hỏi một câu: ''Cô... có ý gì?''
Lạc Du nhún vai: ''Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy kì lạ, sau khi tôi bỏ trốn, trạng thái tinh thần của anh ấy đã vô cùng tồi tệ, lúc đó không phải nên trấn an trước sao? Vì sao lại ép buộc anh ấy cưới cô? Chẳng lẽ anh ấy muốn dùng cách này để trói buộc cô sao?''
Ánh mắt Lạc Du bỗng nhiên sáng lên.
Người phụ nữ này vô cùng thông minh, nhưng lại đôi khi rất ngốc nghếch.
Ôn Hủ Hủ không nói gì.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tất cả ánh sáng đều biến mất, cô đứng đó, cả người lung lay không đứng vững.
Mất hết can đảm có lẽ cũng như vậy thôi.
Chương 278: Đỗ Như Quân chết
Cô vốn nghĩ rằng mình là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hóa ra lại thành người bỏ đá xuống giếng.
Cô vốn nghĩ rằng là đại ân đại đức, cuối cùng lại thành một trò cười lớn, cô thật ngây thơ, người ta từ trước đến nay có lẽ đều xem cô là trò hề.
Đúng là buồn cười!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ rời đi như thế nào cô cũng không biết, cô chỉ nhớ sau khi lê đôi chân nặng như trì rời đi, tinh thần cô đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã đến ngục giam bản thân vừa đến ban ngày từ lúc nào không biết.
''Ba, con sai rồi, con không nên làm vậy, nếu như có thể quay ngược thời gian, con chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy.''
Ôn Hủ Hủ quỳ xuống trước ngục giam trong đêm tối.
Hôm nay, lúc cô đi vào bên trong.
Cô vẫn nói với ba rằng bây giờ cô sống rất tốt, cô không hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Thật buồn cười làm sao.
Ôn Hủ Hủ mất hồn mất vía, không biết quỳ ở đây bao lâu.
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại đã là một tiếng sau.
Hắn mở mắt, do bị thôi miên quá lâu nên mới đầu sẽ xuất hiện trạng thái mơ hồ, mãi đến mấy phút sau ý thức của hắn mới quay lại, thấy trong phòng là ánh đèn sáng, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó lập tức bật dậy.
''Lạc Du! Rốt cuộc cô để tôi ngủ bao lâu?'' Ngữ khí của hắn vô cùng nặng nề, có thể thấy được tâm trạng của hắn bây giờ tệ đến mức nào.
Từ khi Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc rời đi, Lạc Du vốn có chút bất an, vừa thấy dáng vẻ này của hắn, vẻ mặt cô ta đã lập tức trở nên căng thẳng hơn.
''Tôi chỉ muốn cho anh ngủ ngon mà thôi, anh ngủ cũng không lâu.''
''...''
Hắn hung dữ trừng mắt với người phụ nữ kia, sau khi Hoắc Tư Tước xuống giường, hắn cầm lấy áo khoác rồi lập tức rời đi.
Đi luôn rồi?
Cô ta có nên nói cho hắn biết người phụ nữ họ Ôn kia vừa đến đây không?
Lạc Du có chút do dự.
Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia rời đi, mãi cho đến khi xe hắn biến mất trong đêm tối mới thu ánh mắt lại.
''Bác sĩ Lạc, chúng ta không nói cho Hoắc tiên sinh biết vợ ngài ấy đến đây sao? Lúc cô ấy rời đi sắc mặt rất tệ, có khi nào xảy ra chuyện gì không?''
Trợ lí ở phía sau thấy thế thì không nhịn được mà hỏi.
Lạc Du vừa nghe xong sắc mặt đã trầm xuống.
''Nói cái gì? Cô ta đến tìm tôi chứ không phải anh ấy, tôi chỉ kể hết những gì cô ta hỏi theo ý cô ta muốn, cô ta không chịu được thì trách ai?''
Từ trước đến nay cô ta chưa từng tức giận như vậy.
Mà trước đó cô ta cũng sẽ tuyệt đối không có tâm trạng như thế này.
Hoắc Tư Tước lái xe về vịnh Thiển Thủy.
Hắn đang định di vào biệt thự tìm Ôn Hủ Hủ để giải thích với cô chuyện mình không thể quay về đúng giờ để đi thăm tù với cô thì đột nhiên di động vang lên.
''Alo?''
''Tổng giám đốc, không ổn rồi, Đỗ Như Quân chết rồi!''
Là giọng Lãnh Tự, trong đêm khuya gió lạnh, câu nói của anh ta giống như tiếng sấm, Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã cảm thấy lỗ tai ong lên.
''Chết rồi? Tôi đâu có nói anh giết cô ta!''
''Vâng, tôi cũng không ra tay, nhưng vừa rồi cô ta cãi nhau với ba mẹ xong thì chạy ra ngoài, sau đó phát hiện chết trên đường lớn, người đứng bên cạnh là người của chúng ta.''
Lãnh Tự vội vàng giải thích.
Dường như anh ta cũng đang muốn giải thích mình không có chút liên quan nào đến chuyện này.
Nhưng từ khi anh ta nói câu ''tại hiện trường Đỗ Như Quân chết có người của Hoắc thị'' xong, ngữ điệu đã trở nên bất lực đến cùng cực.
Hoắc Tư Tước cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
''Vậy anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!''
''Đã tiến hành điều tra, nhưng tổng giám đốc, Lưu Bội đuổi theo cô ta, bà ta tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ...''
''Bộp...''
Không còn âm thanh nào ngoài âm thanh đập điện thoại xuống đất vì quá tức giận của người đàn ông.
Đập xong ngón tay hắn cũng run lên.
Đỗ Như Quân chết rồi, ở hiện trường còn có người của Hoắc thị, mà tất cả đều bị Lưu Bội nhìn thấy.
Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, chân cũng nhanh chóng sải vào biệt thự, hắn phải nhanh chóng tìm được Ôn Hủ Hủ, sau đó nói rõ mọi chuyện với cô trước.
Nhưng khi hắn vào trong biệt thự mới phát hiện không có ai.
''Phu nhân đâu?''
''Cô ấy ra ngoài tìm ngài mà? Tiên sinh, ngài không gặp cô ấy sao?''
Dì Vương vội vàng đi ra từ phòng mấy đứa nhỏ, thấy sắc mặt nôn nóng của chủ nhân thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hoắc Tư Tước dừng bước.
Cô đi tìm hắn? Đi đâu để tìm hắn?
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt của Lạc Du khi hắn trở về, cô ta đột nhiên không dây dưa với hắn như thường ngày, cảm xúc không tốt trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
''Tiên sinh?''
Dì Vương đột nhiên thấy sắc mặt nam chủ nhân trẻ tuổi trở nên vô cùng kém, chị ta cũng cảm thấy bất an theo.
Nhưng hắn không để ý đến chị ta.
Hắn cầm lấy chìa khóa, chỉ ném lại một câu ''chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ'' rồi xoay người rời đi.
Có thể cảm nhận được hắn đã mất đi sự tỉnh táo của ngày xưa.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, hai người họ vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ông trời không thể buông tha cho họ sao?
Chương 279: Trái tim hắn rất đau
Dì Vương không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhưng dì ta không biết rằng giữa họ xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều khi đó không phải là chuyện mà họ có thể quyết định, cũng không phải là chuyện họ có thể điều khiển được.
Lúc Ôn Hủ Hủ nhận được tin đã là rạng sáng, cô không quan tâm đến dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng chạy đến.
Kết quả cô vừa đến bệnh viện đã bị mợ Lưu Bội tát cho một cái.
''Cô cút đi! Cút ngay! Tôi không muốn thấy cô nữa, cút!''
Đây là lần đầu tiên bà ấy nói nặng lời với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ấy đánh cô.
Người Ôn Hủ Hủ cứng lại.
Cô mặc kệ khuôn mặt đau đớn, không quan tâm vết máu nơi khóe miệng, cô nắm lấy tay mợ, quỳ bộp xuống đất.
"Không phải như vậy, mợ, mợ nghe con giải thích, con thật... thật sự không muốn chị ấy chết.''
''Không muốn?''
Hai mắt Lưu Bội đỏ bừng: ''Không phải do cô thì tại sao Hoắc Tư Tước lại cho người theo dõi nhà tôi? Chẳng lẽ không phải cô ở chung với anh ta để đối phó Như Quân sao? Con bé đã ngoan ngoãn để cô xóa kí ức, sao cô còn không giữ lời mà giết nó?''
''Không phải, không phải như vậy!''
"Không phải như vậy? Ôn Hủ Hủ, đến bây giờ cô còn biện hộ được sao? Đó là tôi tận mắt nhìn thấy! Tôi thấy con bé chết trên tay người nhà họ Hoắc, cô nghĩ tôi mù sao? Hả?''
Lưu Bội điên cuồng gào lên, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc thường ngày lúc này đã trở đỏ bừng lên vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù nhìn Ôn Hủ Hủ như muốn xé cô thành từng mảnh.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Cuối cùng cô không nói gì, ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cậu không quan tâm đến cô.
Ông ta đang làm thủ tục tang lễ cho Đỗ Như Quân, toàn bộ quá trình đều không nhìn Ôn Hủ Hủ.
Đúng vậy, dù gì Đỗ Như Quân cũng là con gái ruột của họ.
Ôn Hủ Hủ nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, khi cô mở mắt ra lại lần nữa, đôi mắt còn vương nước mắt trên mi trở nên lạnh lẽo, cô đứng lên, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi bệnh viện.
Đúng lúc này Hoắc Tư Tước cũng tìm đến.
Hắn thấy được chiếc xe Cayenne trắng quen thuộc ở bãi đỗ xe đang chuẩn bị rời đi, hắn nhanh chóng lái xe đến cản đường ngăn cô lại.
''Ôn Hủ Hủ, quả nhiên em ở đây, em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?''
Anh ngăn cô lại, nhìn thấy người trong xe là người mình muốn tìm, trái tim đang treo lơ lửng lập tức hạ xuống, hắn xuống xe đi về phía cô.
Lúc này hắn vẫn còn rất bình tĩnh.
Người đàn ông lúc nào cũng có thể tùy ý khống chế Thượng Hải, đối với hắn mà nói, việc nhỏ này cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn cho rằng mình hoàn toàn có năng lực khống chế việc này.
Nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện người phụ nữ trong xe không giống ngày thường.
"Ôn Hủ Hủ?''
''Là anh phái người theo dõi Đỗ gia?''
''...Đúng.'' Hoắc Tư Tước thành thật trả lời, sau đó hắn giải thích: ''Anh theo dõi là vì...''
''Cho nên người cũng là anh giết.''
''Không phải!''
Hoắc Tư Tước không muốn nghe nhất là lời này, cảm xúc lập tức trở nên bực bội: ''Người không phải do anh giết, anh không phái người giết cô ta.''
Ôn Hủ Hủ cười lạnh: ''Chứng cứ đâu? Anh có gì chứng minh người không phải do anh giết? Hoắc Tư Tước, có phải ngay từ đầu anh đã biết Đỗ Như Quân mới là người trộm bản thảo không?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không thể phủ nhận lời này, vì đúng là như vậy, từ khi Cố Hạ nói với hắn cô ta không biết người phía sau là ai, sự chú ý của hắn đã chuyển đến người phụ nữ Đỗ Như Quân kia.
Sau đó hắn gọi Lâm Tử Dương điều tra tất cả tài liệu trước khi nhà Ôn Hủ Hủ phá sản, hắn thấy Đỗ Như Quân và Ôn Hủ Hủ ở chung với nhau mấy năm, trong lòng hắn đã có thể xác nhận.
''Tôi còn tưởng rằng anh không điều tra, tôi vui vẻ, cảm động, tôi muốn lén lút giải quyết chuyện này, sau đó tôi nói với mợ, chỉ cần Đỗ Như Quân ngoan ngoãn để tôi xóa trí nhớ thì tôi sẽ bỏ qua cho cô ta. Nhưng anh thì sao, Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?''
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ lớn bằng lòng bàn tay một nửa trắng bệch như tờ giấy, một nửa thì có thể thấy rõ năm dấu ngón tay in trên mặt.
Cô bị người khác đánh?
Hoắc Tư Tước trực tiếp bỏ qua lời cô nói, hắn hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt là sự sắc bén.
''Ai đánh em? Có phải là Đỗ Hoa Sênh không?''
"Hoắc tổng còn có tâm trạng quan tâm tôi bị ai đánh sao? Chẳng lẽ những thứ này không phải do anh tặng sao? Anh không giết người thì sao tôi lại bị đánh? Tôi không bị bóp chết ở bên trong đã là tốt lắm rồi.''
Ôn Hủ Hủ bật cười.
Tiếng cười của cô vừa chói tai vừa mang theo chút điên cuồng.
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.
''Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh không để người giết cô ta, đúng là anh đã sớm biết cô ta là người đưa bản thảo cho Cố Hạ, nhưng anh cho người đi theo em là vì, chỉ vì muốn... bảo vệ anh.''
Cuối cùng hắn cũng nói hết ra.
Giọng nói hắn không được tự nhiên, còn có chút khó chịu.
Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt đã không còn tin tưởng hắn, hoặc có thể nói, một loạt chuyện xảy ra tối nay đã làm cô sụp đổ, cô căn bản không còn tin tưởng chuyện tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.
Chương 280: Hoắc Tư Tước, tôi mệt rồi...
''Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?''
''...''
Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.
Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.
Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?
Hoắc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: ''Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào.''
''Ai tin được?''
''Em nói cái gì?'' Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.
''Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?''
''Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?''
''Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn ''tiêu diệt'' người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?''
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Cảnh tượng này dùng hai chữ ''điên cuồng'' để miêu tả cũng không đủ.
Thật tuyệt vọng!
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng không nói thêm gì.
Khuôn mặt hắn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy sụp.
Thậm chí chuyện này cô cũng biết.
Ai nói cho cô biết?
Không, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
''Không phải, Hủ Hủ, trước tiên em nghe anh giải thích được không?'' Hắn bắt đầu luống cuống, hắn đưa tay kéo cửa xe muốn mở ra, sau đó cưỡng chế kéo người phụ nữ trong xe ra.
Nhưng Ôn Hủ Hủ đã sụp đổ hoàn toàn mất khống chế.
''Hoắc Tư Tước, tôi hận anh, anh nhìn đi, vì anh mà cuộc sống của tôi đã biến thành cái gì rồi? Chẳng qua ngày bé tôi chỉ làm một việc có lỗi với anh mà thôi, bây giờ anh biến tôi thành cái gì rồi? Tôi hủy hoại Ôn gia, bây giờ ngay cả Đỗ gia cũng bị tôi hủy hoại, tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao vậy Hoắc Tư Tước?''
Cô gần như hét lên cái tên kia.
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, trái tim sợ hãi đến mức hơi thở cũng dừng lại, hắn dùng sức nắm lấy cửa xe, dùng ngữ khí hèn mọn chưa từng có để cầu xin.
''Đúng, đều là lỗi cua anh, anh xin lỗi, trước tiên em mở cửa xe đi được không? Ngoan.''
Hắn bắt đầu dỗ dành cô như dỗ dành trẻ nhỏ.
Nhưng người phụ nữ đã đợi hắn lâu như vậy không còn nghe nữa, cô ngồi trong xe nhắm chặt mắt, sau đó mở mắt nhấn chân ga rời đi.
Chiếc xe lập tức lao nhanh ra ngoài.
''Ôn Hủ Hủ, em quay lại cho anh.''
Hoắc Tư Tước đứng phía sau hét lớn, hai mắt hắn như muốn nứt ra, nhưng đổi lại cũng chỉ là làn khói nơi đuôi xe và bóng chiếc xe dần rời xa.
Giờ phút này, người phụ nữ kia quyết liệt đến mức không quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút.
*
Khi tin tức được truyền đến nhà cũ Hoắc gia, ông cụ Hoắc kinh ngạc đến mức ngồi bật dậy.
''Anh nói ai chết rồi?''
''Lão gia, là con gái Đỗ Hoa Sênh, theo lời vợ Lưu Bội của ông ta nói, bà ta tận mắt nhìn thấy con gái mình chết trong tay người mà thiếu gia phái đi, cho nên bây giờ thiếu gia và Ôn tiểu thư đã cãi nhau.''
Quản gia Hà nói rõ mọi chuyện.
Ông cụ nghe xong, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi: ''Nó là đồ ngốc sao? Đã muốn sống với đứa nhỏ kia thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?''
Ông cụ gấp đến mức xuống giường muốn tự mình đến bệnh viện.
Nhưng đúng lúc này có một người xông vào biệt thự, sau khi vào nhà, hắn không quan tâm bản thân có quấy rầy hay không, một chân đá cửa ''rầm'' một tiếng, cả người cũng lảo đảo bước vào.
''Hoắc Diên Anh, ông đi ra đây cho tôi, Hoắc Diên Anh!''
Tiếng kêu gào như thú dữ bị nhốt trong lồng vang lên trong căn biệt thự vắng người, không bao lâu sau, người trong nhà cũ Hoắc gia đều biết.
Vẻ mặt quản gia Hà lập tức thay đổi.
Đây không phải là giọng thiếu gia sao? Sao hắn lại đột nhiên đến đây?
Còn nữa, sao hắn lại vô lễ như vậy chứ, gọi thẳng tên của lão gia, hắn điên rồi sao?''
Quản gia Hà lập tức muốn ra ngoài ngăn lại, nhưng lúc này ông cụ đã đi ra ngoài, khi nghe thấy tiếng kêu gào, lúc đầu ông ấy cũng cảm thấy hơi tức giận, chống gậy bước ra ngoài nói.
''Hoắc Tư Tước, mày làm gì thế? Say rồi à?''
''Tôi say? Tôi còn phải hỏi ông mới đúng đấy, ông phát điên cái gì vậy? Ông giết cô ta làm gì? Ông giết người đến nghiện rồi à? Mỗi ngày không có người chết trong tay mình là ông không vui đúng không?''
Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, nhìn có chút điên cuồng, hắn nhào đến túm lấy cổ áo ông cụ Hoắc, sắc mặt trắng bệch, tức giận hét lớn.
Dáng vẻ của hắn lúc này vô cùng đáng sợ.
Ông cụ vừa nghe đã thấy không ổn, ông ấy lập tức nắm chặt lấy cổ tay hắn: ''Tao giết ai? Hoắc Tư Tước, mày tỉnh táo lại cho tao, rốt cuộc mày đang nói gì vậy?''
Người đàn ông dưới sân không có quá nhiều phản ứng, Lạc Du kéo hắn lại hắn cũng chỉ hất rồi rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta.
''Trong vòng ba giây, biến mất khỏi mắt tôi.''
''Được, vậy anh nhớ đến tìm tôi, à đúng rồi, anh cho tôi mượn chút tiền đi, ba tôi lại khóa thẻ của tôi rồi.''
Đột nhiên người phụ nữ kia oán giận nói một câu.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên, hắn không thể nhịn được nữa, đưa mắt nhìn cô ta: ''Cô lại làm gì rồi? Trước khi cô về ba cô đã cho cô năm trăm vạn rồi mà, cô mới về được bao lâu mà ông ấy lại khóa thẻ rồi?''
''Trách tôi được sao? Năm trăm vạn thì làm được cái gì chứ? Anh có biết tôi mua một bình thuốc thử thôi cũng một trăm vạn rồi không? Năm trăm vạn cũng chỉ đủ mua năm bình!''
''...Đồ điên.''
''...''
Lúc Ôn Hủ Hủ xoay người vào phòng ngủ đã nghe được hai từ người đàn ông bực bội nói ra.
Đồ điên, hắn nói người phụ nữ kia là đồ điên.
Nhưng mà sao cô lại cảm thấy hai chữ này vừa bất lực lại vừa cưng chiều vậy?
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa vào phòng tắm, nhìn bản thân rõ ràng đã trở nên ủ rũ hơn nhiều ở trong gương, một lúc lâu sau cô phát hiện ra một chuyện, sự ghen ghét bắt đầu sinh sôi nảy nở giống như dây leo trong lòng cô.
Vì sao họ lại quen thuộc như vậy?
Ngay cả tiền tiêu vặt của Lạc Du người đàn ông này cũng biết, hơn nữa nghe ngữ điệu vừa rồi của hắn, dường như cũng không chút nào ngạc nhiên vì cô ta bị khóa thẻ, giống như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi vậy.
Tám năm qua quan hệ của họ rốt cuộc là thế nào?
Ôn Hủ Hủ vô cùng ghen tị.
Hơn nữa cô chưa từng cảm thấy như vậy khi Cố Hạ vẫn ở đây...
Cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn đi cùng với Lạc Du.
Đúng là ông cụ Hoắc đã gọi Lạc Du đến, tại tiệc mừng thọ nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Tước đã không khống chế được bản thân, ông lão có chút lo lắng nên mới gọi Lạc Du đến.
Lúc xuống tầng Ôn Hủ Hủ không thấy người đâu, cô cũng không hỏi.
''Dì Vương, hôm nay có cần làm gì không?''
''Không cần không cần, tiên sinh đã dặn chờ ngài ấy trở về sẽ đi thăm ba cô với cô, tôi giúp cô chuẩn bị một vài món, cô có muốn đề xuất món nào không?''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, đột nhiên có chút không phản ứng kịp.
Hắn biết chuyện này sao?
Trái tim cô lập tức loạn nhịp, dường như có ai đó đã chuyển tảng đá luôn đè nặng lên trái tim đi, cô không muốn thừa nhận nhưng tâm trạng cô đúng là tốt hơn rất nhiều.
''Được.''
Cô đồng ý, sau đó bắt đầu ngồi trong biệt thự chờ người đàn ông kia về.
Nhưng cô đã phải thất vọng, cô chờ từ sáng đến chiều, người đi rồi vẫn chưa quay lại, ngược lại ông cụ Hoắc ở bên kia thấy cô vẫn chưa đi nên gọi điện thoại đến hỏi.
''Hủ Hủ, sao con chưa qua? Ba đã hẹn xong với giám ngục bên kia rồi, họ cũng chờ con rất lâu rồi.''
''Hả? Vậy...Vậy con lập tức qua, ba nói họ chờ con một chút, con lập tức đến, được không ạ?'' Ôn Hủ Hủ vừa nghe xong đã gấp gáp nói, cô cầm điện thoại, vội vàng khẩn cầu.
Cũng may ông cụ không trách cô.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ tự mình lái xe đi đến nhà giam.
Mà cô không biết rằng, lí do Hoắc Tư Tước chưa về là vì hắn đã bị Lạc Du thôi miên ở Lạc gia.
Chuyên môn tâm lí học của Lạc Du rất giỏi, khi còn nhỏ cô ta đã có thể đọc được tâm lí cảm xúc của đối phương, đến khi lớn lên một chút, cô ta đã có thể sử dụng cách của mình để thao túng người khác.
Cho nên từ khi còn rất nhỏ Lạc Du đã được gọi là thần đồng thành phố A.
Năm đó Hoắc Tư Tước sở dĩ bị chú mang sang nước ngoài nguyên nhân lớn cũng vì ông cụ Hoắc nghe nói đến chuyện này nên mới gửi Hoắc Tư Tước đến Lạc gia để chữa trị.
Sau đó hắn mới đồng ý.
Lạc Du nhìn người đàn ông bị mình thôi miên, theo thói quen tắt điện thoại bên cạnh hắn đi.
''Để anh ấy ngủ một lúc, đừng để bất kì ai quấy rầy anh ấy.''
''Được, bác sĩ Lạc.''
Trợ lí của cô ta nghe xong nhanh chóng gật đầu.
Không bao lâu sau Lạc Du đã rời đi, mãi cho đến đêm khuya cô ta mới quay về.
Thôi miên không giống một giấc ngủ của người bình thường, nếu như người thôi miên người bệnh không gọi người bị thôi miên dậy thì hắn căn bản sẽ không thể tỉnh giấc, huống hồ người thôi miên lại là Lạc Du rất có thiên phú.
Trợ lí thấy cô ta đã về, vốn muốn nhắc nhở cô ta đánh thức Hoắc Tư Tước trước.
Nhưng Lạc Du đi vào nhìn lướt qua rồi cũng không làm gì thêm, cô ta mang đồ ngủ đến phòng tắm.
Nửa tiếng sau, lúc cô ta vừa ra ngoài thì Ôn Hủ Hủ cũng đã lái xe đến cửa.
''Thật xin lỗi, xin hỏi bác sĩ Lạc có ở đây không?''
''Có, xin hỏi cô là?'' Trợ lí của Lạc Du vẫn rất khách sáo.
Ôn Hủ Hủ hơi mấp máy môi, sau khi thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc ở bên ngoài biệt thự, cô tiến lên thêm một bước.
"Tôi đến đón chồng tôi, anh ấy họ Hoắc, sáng nay bác sĩ Lạc nói muốn dẫn anh ấy đến kiểm tra, một ngày rồi cũng không thấy anh ấy quay về nên tôi đến xem thử.''
''Cô nói gì? Cô là... Hoắc phu nhân?''
Sắc mặt trợ lí quả nhiên thay đổi, cô ta khiếp sợ nhìn Ôn Hủ Hủ, lời nói cũng lắp bắp.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không biết nên làm gì, trái tim hơi xuống trầm xuống.
Chương 277: Hai chữ ''thân mật''
''Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?''
Lúc Ôn Hủ Hủ và trợ lí đang bế tắc ở cửa ra vào, Lạc Du vừa tắm xong nghe được động tĩnh bên ngoài, cô ta đứng trên tầng hỏi.
Lúc này trợ lí mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang đợi ngoài cửa cuối cùng cũng được vào trong.
''Tôi khá ngạc nhiên đấy, không ngờ cô lại đến đón anh ấy.''
Lại lần nữa gặp lại Lạc Du, lúc này trên người cô ta chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc xoăn dài màu nâu cũng được buộc lên, cô ta cầm hai ly rượu vang đến, đặt một ly xuống trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ly còn lại thì cầm trên tay, lười biếng thưởng thức.
Ôn Hủ Hủ không nhận ly rượu kia, sau khi vừa vào cửa cô đã nhìn xung quanh để tìm kiếm người mình muốn đón.
Nhưng đáng tiếc, cô không tìm được.
''Vì sao lại ngạc nhiên? Tôi đến đón anh ấy không phải là chuyện rất bình thường sao?''
''Đương nhiên không bình thường rồi, một, hai người không thực sự là vợ chồng, hai, chính tôi sẽ đưa anh ấy về. Ôn tiểu thư, quan hệ của tôi với anh ấy còn thân mật hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.''
Cô ta vô cùng thẳng thắn, không chỉ lập tức phủ định lời giải thích của Ôn Hủ Hủ.
Mà thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ ''thân mật'' ở câu cuối.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.
Cô ta còn biết họ không phải vợ chồng thật sự?
Còn nữa, sao cô ta lại đột nhiên nhấn mạnh hai chữ kia? Chẳng lẽ buổi sáng lúc đến cô ta đã thấy cô ở tầng ba?
Cô đột nhiên nhớ đến biệt danh ''thần đồng nhí'' của người phụ nữ này ngày bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt mỉa mai của cô ta, cô cảm thấy bản thân giống như đang trần truồng trước mặt người này vậy.
Vô cùng nhục nhã!
''Cô nhìn trộm tôi?''
''Cô nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi cần nhìn trộm cô? Là cô tự viết cảm xúc của mình lên trên mặt, cô xem đi, đêm nay cô đến đây thật ra cũng không phải là đến đón anh ấy, cô mượn lí do này để đến tìm tôi đúng không?''
''...''
''Cô muốn hỏi tôi, vì sao hôm đó tôi lại nói cô là một quả bom hẹn giờ? Còn nữa, cô còn muốn biết quan hệ của tôi và anh ấy là như thế nào, đúng không?''
Người phụ nữ cầm ly rượu trong tay, từ từ nói.
Rõ ràng là một chuyện đáng sợ như vậy nhưng khi cô ta nói lại giống như một việc vô cùng bình thường.
Chút sắc hồng còn sót lại trên mặt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn biến mất.
Cô cũng là bác sĩ, cũng có chút hiểu biết về tâm lí học, nhưng lúc này khi nghe cô ta nói những lời này lại khiến cô lạnh đến dựng lông tơ.
Giống như người trước mặt căn bản không phải là người mà là một con quỷ chui ra từ đâu đó vậy, cô ta sẽ dùng đôi mắt kia đọc hết những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cô, sau đó công khai từng thứ từng thứ một.
Vô cùng đáng sợ!
''Cô...''
''Cô không cần căng thẳng, yên tâm, những gì cô muốn hỏi tôi đều sẽ trả lời, bây giờ điều cô muốn biết nhất là quan hệ của tôi và anh ấy, đúng không? Được, vậy chúng ta bắt đầu nói từ chuyện này, tôi và anh ấy ngay từ đầu đúng là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, tôi trị liệu cho anh ấy, chúng tôi sớm tối ở chung với nhau, ở bên cạnh nhau như bóng với hình, anh ấy dần có tình cảm với tôi, sau đó người nhà hai bên cố ý muốn chúng tôi kết hôn, mà anh ấy cũng không phản đối.''
''!!!''
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy mãnh liệt.
Kết hôn?
Vậy mà hai người bọn họ lại kết hôn với nhau?
Đại não cô lập tức trống rỗng...
Lạc Du thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng nâng lên cao hơn, lạnh lùng chế giễu: ''Bị dọa sợ rồi? Cô yên tâm, tôi không đồng ý, tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, cho nên sau khi họ nói xong, tôi chạy trốn.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Dường như một thế kỉ vừa trôi qua, cô ngồi đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau cũng không động đậy.
Hai người họ... Cuối cùng cô ta lại bỏ trốn.
Lời đó cũng có nghĩa là, nếu như cô ta không bỏ trốn thì năm đó cô ta sẽ thành vợ của hắn, hơn nữa còn là người hắn muốn cưới, có phải như vậy không?
Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, cô có vị trí gì?
Có phải cô ta mới là bạch nguyệt quang của hắn không? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khổ sở, cô ta là bác sĩ tâm lí của hắn, chắc chắn là người đã vực dậy sự tin tưởng và hi vọng của hắn, để hắn có thể sống tiếp.
Ai dám so sánh với người có phân lượng như vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ nhớ đến cảnh mình thấy từ tầng ba sáng nay, cô ghen ghét đến phát cuồng vì sự thân mật và quen thuộc của bọn họ, cô chỉ cảm thấy lồng ngực trở nên khó chịu, cảm giác vết thương vừa lành lại chưa được bao lâu của mình lại bị xé toạc ra, đau đớn đến mức máu me đầm đìa, đau đến mức khiến cô không muốn sống.
''Cho nên lúc cô đột nhiên gả cho anh ấy, tôi đã không hiểu vì sao ông cụ Hoắc lại muốn làm vậy. Rõ ràng ông ấy hiểu tình huống của con mình hơn bất kì ai khác.''
''...''
Lời này thật đáng sợ, Ôn Hủ Hủ yên lặng rất lâu mới nghe được bản thân hỏi một câu: ''Cô... có ý gì?''
Lạc Du nhún vai: ''Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy kì lạ, sau khi tôi bỏ trốn, trạng thái tinh thần của anh ấy đã vô cùng tồi tệ, lúc đó không phải nên trấn an trước sao? Vì sao lại ép buộc anh ấy cưới cô? Chẳng lẽ anh ấy muốn dùng cách này để trói buộc cô sao?''
Ánh mắt Lạc Du bỗng nhiên sáng lên.
Người phụ nữ này vô cùng thông minh, nhưng lại đôi khi rất ngốc nghếch.
Ôn Hủ Hủ không nói gì.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tất cả ánh sáng đều biến mất, cô đứng đó, cả người lung lay không đứng vững.
Mất hết can đảm có lẽ cũng như vậy thôi.
Chương 278: Đỗ Như Quân chết
Cô vốn nghĩ rằng mình là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hóa ra lại thành người bỏ đá xuống giếng.
Cô vốn nghĩ rằng là đại ân đại đức, cuối cùng lại thành một trò cười lớn, cô thật ngây thơ, người ta từ trước đến nay có lẽ đều xem cô là trò hề.
Đúng là buồn cười!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ rời đi như thế nào cô cũng không biết, cô chỉ nhớ sau khi lê đôi chân nặng như trì rời đi, tinh thần cô đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã đến ngục giam bản thân vừa đến ban ngày từ lúc nào không biết.
''Ba, con sai rồi, con không nên làm vậy, nếu như có thể quay ngược thời gian, con chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy.''
Ôn Hủ Hủ quỳ xuống trước ngục giam trong đêm tối.
Hôm nay, lúc cô đi vào bên trong.
Cô vẫn nói với ba rằng bây giờ cô sống rất tốt, cô không hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Thật buồn cười làm sao.
Ôn Hủ Hủ mất hồn mất vía, không biết quỳ ở đây bao lâu.
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại đã là một tiếng sau.
Hắn mở mắt, do bị thôi miên quá lâu nên mới đầu sẽ xuất hiện trạng thái mơ hồ, mãi đến mấy phút sau ý thức của hắn mới quay lại, thấy trong phòng là ánh đèn sáng, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó lập tức bật dậy.
''Lạc Du! Rốt cuộc cô để tôi ngủ bao lâu?'' Ngữ khí của hắn vô cùng nặng nề, có thể thấy được tâm trạng của hắn bây giờ tệ đến mức nào.
Từ khi Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc rời đi, Lạc Du vốn có chút bất an, vừa thấy dáng vẻ này của hắn, vẻ mặt cô ta đã lập tức trở nên căng thẳng hơn.
''Tôi chỉ muốn cho anh ngủ ngon mà thôi, anh ngủ cũng không lâu.''
''...''
Hắn hung dữ trừng mắt với người phụ nữ kia, sau khi Hoắc Tư Tước xuống giường, hắn cầm lấy áo khoác rồi lập tức rời đi.
Đi luôn rồi?
Cô ta có nên nói cho hắn biết người phụ nữ họ Ôn kia vừa đến đây không?
Lạc Du có chút do dự.
Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia rời đi, mãi cho đến khi xe hắn biến mất trong đêm tối mới thu ánh mắt lại.
''Bác sĩ Lạc, chúng ta không nói cho Hoắc tiên sinh biết vợ ngài ấy đến đây sao? Lúc cô ấy rời đi sắc mặt rất tệ, có khi nào xảy ra chuyện gì không?''
Trợ lí ở phía sau thấy thế thì không nhịn được mà hỏi.
Lạc Du vừa nghe xong sắc mặt đã trầm xuống.
''Nói cái gì? Cô ta đến tìm tôi chứ không phải anh ấy, tôi chỉ kể hết những gì cô ta hỏi theo ý cô ta muốn, cô ta không chịu được thì trách ai?''
Từ trước đến nay cô ta chưa từng tức giận như vậy.
Mà trước đó cô ta cũng sẽ tuyệt đối không có tâm trạng như thế này.
Hoắc Tư Tước lái xe về vịnh Thiển Thủy.
Hắn đang định di vào biệt thự tìm Ôn Hủ Hủ để giải thích với cô chuyện mình không thể quay về đúng giờ để đi thăm tù với cô thì đột nhiên di động vang lên.
''Alo?''
''Tổng giám đốc, không ổn rồi, Đỗ Như Quân chết rồi!''
Là giọng Lãnh Tự, trong đêm khuya gió lạnh, câu nói của anh ta giống như tiếng sấm, Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã cảm thấy lỗ tai ong lên.
''Chết rồi? Tôi đâu có nói anh giết cô ta!''
''Vâng, tôi cũng không ra tay, nhưng vừa rồi cô ta cãi nhau với ba mẹ xong thì chạy ra ngoài, sau đó phát hiện chết trên đường lớn, người đứng bên cạnh là người của chúng ta.''
Lãnh Tự vội vàng giải thích.
Dường như anh ta cũng đang muốn giải thích mình không có chút liên quan nào đến chuyện này.
Nhưng từ khi anh ta nói câu ''tại hiện trường Đỗ Như Quân chết có người của Hoắc thị'' xong, ngữ điệu đã trở nên bất lực đến cùng cực.
Hoắc Tư Tước cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
''Vậy anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!''
''Đã tiến hành điều tra, nhưng tổng giám đốc, Lưu Bội đuổi theo cô ta, bà ta tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ...''
''Bộp...''
Không còn âm thanh nào ngoài âm thanh đập điện thoại xuống đất vì quá tức giận của người đàn ông.
Đập xong ngón tay hắn cũng run lên.
Đỗ Như Quân chết rồi, ở hiện trường còn có người của Hoắc thị, mà tất cả đều bị Lưu Bội nhìn thấy.
Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, chân cũng nhanh chóng sải vào biệt thự, hắn phải nhanh chóng tìm được Ôn Hủ Hủ, sau đó nói rõ mọi chuyện với cô trước.
Nhưng khi hắn vào trong biệt thự mới phát hiện không có ai.
''Phu nhân đâu?''
''Cô ấy ra ngoài tìm ngài mà? Tiên sinh, ngài không gặp cô ấy sao?''
Dì Vương vội vàng đi ra từ phòng mấy đứa nhỏ, thấy sắc mặt nôn nóng của chủ nhân thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hoắc Tư Tước dừng bước.
Cô đi tìm hắn? Đi đâu để tìm hắn?
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt của Lạc Du khi hắn trở về, cô ta đột nhiên không dây dưa với hắn như thường ngày, cảm xúc không tốt trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
''Tiên sinh?''
Dì Vương đột nhiên thấy sắc mặt nam chủ nhân trẻ tuổi trở nên vô cùng kém, chị ta cũng cảm thấy bất an theo.
Nhưng hắn không để ý đến chị ta.
Hắn cầm lấy chìa khóa, chỉ ném lại một câu ''chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ'' rồi xoay người rời đi.
Có thể cảm nhận được hắn đã mất đi sự tỉnh táo của ngày xưa.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, hai người họ vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ông trời không thể buông tha cho họ sao?
Chương 279: Trái tim hắn rất đau
Dì Vương không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhưng dì ta không biết rằng giữa họ xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều khi đó không phải là chuyện mà họ có thể quyết định, cũng không phải là chuyện họ có thể điều khiển được.
Lúc Ôn Hủ Hủ nhận được tin đã là rạng sáng, cô không quan tâm đến dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng chạy đến.
Kết quả cô vừa đến bệnh viện đã bị mợ Lưu Bội tát cho một cái.
''Cô cút đi! Cút ngay! Tôi không muốn thấy cô nữa, cút!''
Đây là lần đầu tiên bà ấy nói nặng lời với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ấy đánh cô.
Người Ôn Hủ Hủ cứng lại.
Cô mặc kệ khuôn mặt đau đớn, không quan tâm vết máu nơi khóe miệng, cô nắm lấy tay mợ, quỳ bộp xuống đất.
"Không phải như vậy, mợ, mợ nghe con giải thích, con thật... thật sự không muốn chị ấy chết.''
''Không muốn?''
Hai mắt Lưu Bội đỏ bừng: ''Không phải do cô thì tại sao Hoắc Tư Tước lại cho người theo dõi nhà tôi? Chẳng lẽ không phải cô ở chung với anh ta để đối phó Như Quân sao? Con bé đã ngoan ngoãn để cô xóa kí ức, sao cô còn không giữ lời mà giết nó?''
''Không phải, không phải như vậy!''
"Không phải như vậy? Ôn Hủ Hủ, đến bây giờ cô còn biện hộ được sao? Đó là tôi tận mắt nhìn thấy! Tôi thấy con bé chết trên tay người nhà họ Hoắc, cô nghĩ tôi mù sao? Hả?''
Lưu Bội điên cuồng gào lên, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc thường ngày lúc này đã trở đỏ bừng lên vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù nhìn Ôn Hủ Hủ như muốn xé cô thành từng mảnh.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Cuối cùng cô không nói gì, ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cậu không quan tâm đến cô.
Ông ta đang làm thủ tục tang lễ cho Đỗ Như Quân, toàn bộ quá trình đều không nhìn Ôn Hủ Hủ.
Đúng vậy, dù gì Đỗ Như Quân cũng là con gái ruột của họ.
Ôn Hủ Hủ nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, khi cô mở mắt ra lại lần nữa, đôi mắt còn vương nước mắt trên mi trở nên lạnh lẽo, cô đứng lên, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi bệnh viện.
Đúng lúc này Hoắc Tư Tước cũng tìm đến.
Hắn thấy được chiếc xe Cayenne trắng quen thuộc ở bãi đỗ xe đang chuẩn bị rời đi, hắn nhanh chóng lái xe đến cản đường ngăn cô lại.
''Ôn Hủ Hủ, quả nhiên em ở đây, em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?''
Anh ngăn cô lại, nhìn thấy người trong xe là người mình muốn tìm, trái tim đang treo lơ lửng lập tức hạ xuống, hắn xuống xe đi về phía cô.
Lúc này hắn vẫn còn rất bình tĩnh.
Người đàn ông lúc nào cũng có thể tùy ý khống chế Thượng Hải, đối với hắn mà nói, việc nhỏ này cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn cho rằng mình hoàn toàn có năng lực khống chế việc này.
Nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện người phụ nữ trong xe không giống ngày thường.
"Ôn Hủ Hủ?''
''Là anh phái người theo dõi Đỗ gia?''
''...Đúng.'' Hoắc Tư Tước thành thật trả lời, sau đó hắn giải thích: ''Anh theo dõi là vì...''
''Cho nên người cũng là anh giết.''
''Không phải!''
Hoắc Tư Tước không muốn nghe nhất là lời này, cảm xúc lập tức trở nên bực bội: ''Người không phải do anh giết, anh không phái người giết cô ta.''
Ôn Hủ Hủ cười lạnh: ''Chứng cứ đâu? Anh có gì chứng minh người không phải do anh giết? Hoắc Tư Tước, có phải ngay từ đầu anh đã biết Đỗ Như Quân mới là người trộm bản thảo không?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không thể phủ nhận lời này, vì đúng là như vậy, từ khi Cố Hạ nói với hắn cô ta không biết người phía sau là ai, sự chú ý của hắn đã chuyển đến người phụ nữ Đỗ Như Quân kia.
Sau đó hắn gọi Lâm Tử Dương điều tra tất cả tài liệu trước khi nhà Ôn Hủ Hủ phá sản, hắn thấy Đỗ Như Quân và Ôn Hủ Hủ ở chung với nhau mấy năm, trong lòng hắn đã có thể xác nhận.
''Tôi còn tưởng rằng anh không điều tra, tôi vui vẻ, cảm động, tôi muốn lén lút giải quyết chuyện này, sau đó tôi nói với mợ, chỉ cần Đỗ Như Quân ngoan ngoãn để tôi xóa trí nhớ thì tôi sẽ bỏ qua cho cô ta. Nhưng anh thì sao, Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?''
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ lớn bằng lòng bàn tay một nửa trắng bệch như tờ giấy, một nửa thì có thể thấy rõ năm dấu ngón tay in trên mặt.
Cô bị người khác đánh?
Hoắc Tư Tước trực tiếp bỏ qua lời cô nói, hắn hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt là sự sắc bén.
''Ai đánh em? Có phải là Đỗ Hoa Sênh không?''
"Hoắc tổng còn có tâm trạng quan tâm tôi bị ai đánh sao? Chẳng lẽ những thứ này không phải do anh tặng sao? Anh không giết người thì sao tôi lại bị đánh? Tôi không bị bóp chết ở bên trong đã là tốt lắm rồi.''
Ôn Hủ Hủ bật cười.
Tiếng cười của cô vừa chói tai vừa mang theo chút điên cuồng.
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.
''Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh không để người giết cô ta, đúng là anh đã sớm biết cô ta là người đưa bản thảo cho Cố Hạ, nhưng anh cho người đi theo em là vì, chỉ vì muốn... bảo vệ anh.''
Cuối cùng hắn cũng nói hết ra.
Giọng nói hắn không được tự nhiên, còn có chút khó chịu.
Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt đã không còn tin tưởng hắn, hoặc có thể nói, một loạt chuyện xảy ra tối nay đã làm cô sụp đổ, cô căn bản không còn tin tưởng chuyện tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.
Chương 280: Hoắc Tư Tước, tôi mệt rồi...
''Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?''
''...''
Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.
Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.
Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?
Hoắc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: ''Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào.''
''Ai tin được?''
''Em nói cái gì?'' Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.
''Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?''
''Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?''
''Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn ''tiêu diệt'' người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?''
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Cảnh tượng này dùng hai chữ ''điên cuồng'' để miêu tả cũng không đủ.
Thật tuyệt vọng!
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng không nói thêm gì.
Khuôn mặt hắn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy sụp.
Thậm chí chuyện này cô cũng biết.
Ai nói cho cô biết?
Không, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
''Không phải, Hủ Hủ, trước tiên em nghe anh giải thích được không?'' Hắn bắt đầu luống cuống, hắn đưa tay kéo cửa xe muốn mở ra, sau đó cưỡng chế kéo người phụ nữ trong xe ra.
Nhưng Ôn Hủ Hủ đã sụp đổ hoàn toàn mất khống chế.
''Hoắc Tư Tước, tôi hận anh, anh nhìn đi, vì anh mà cuộc sống của tôi đã biến thành cái gì rồi? Chẳng qua ngày bé tôi chỉ làm một việc có lỗi với anh mà thôi, bây giờ anh biến tôi thành cái gì rồi? Tôi hủy hoại Ôn gia, bây giờ ngay cả Đỗ gia cũng bị tôi hủy hoại, tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao vậy Hoắc Tư Tước?''
Cô gần như hét lên cái tên kia.
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, trái tim sợ hãi đến mức hơi thở cũng dừng lại, hắn dùng sức nắm lấy cửa xe, dùng ngữ khí hèn mọn chưa từng có để cầu xin.
''Đúng, đều là lỗi cua anh, anh xin lỗi, trước tiên em mở cửa xe đi được không? Ngoan.''
Hắn bắt đầu dỗ dành cô như dỗ dành trẻ nhỏ.
Nhưng người phụ nữ đã đợi hắn lâu như vậy không còn nghe nữa, cô ngồi trong xe nhắm chặt mắt, sau đó mở mắt nhấn chân ga rời đi.
Chiếc xe lập tức lao nhanh ra ngoài.
''Ôn Hủ Hủ, em quay lại cho anh.''
Hoắc Tư Tước đứng phía sau hét lớn, hai mắt hắn như muốn nứt ra, nhưng đổi lại cũng chỉ là làn khói nơi đuôi xe và bóng chiếc xe dần rời xa.
Giờ phút này, người phụ nữ kia quyết liệt đến mức không quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút.
*
Khi tin tức được truyền đến nhà cũ Hoắc gia, ông cụ Hoắc kinh ngạc đến mức ngồi bật dậy.
''Anh nói ai chết rồi?''
''Lão gia, là con gái Đỗ Hoa Sênh, theo lời vợ Lưu Bội của ông ta nói, bà ta tận mắt nhìn thấy con gái mình chết trong tay người mà thiếu gia phái đi, cho nên bây giờ thiếu gia và Ôn tiểu thư đã cãi nhau.''
Quản gia Hà nói rõ mọi chuyện.
Ông cụ nghe xong, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi: ''Nó là đồ ngốc sao? Đã muốn sống với đứa nhỏ kia thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?''
Ông cụ gấp đến mức xuống giường muốn tự mình đến bệnh viện.
Nhưng đúng lúc này có một người xông vào biệt thự, sau khi vào nhà, hắn không quan tâm bản thân có quấy rầy hay không, một chân đá cửa ''rầm'' một tiếng, cả người cũng lảo đảo bước vào.
''Hoắc Diên Anh, ông đi ra đây cho tôi, Hoắc Diên Anh!''
Tiếng kêu gào như thú dữ bị nhốt trong lồng vang lên trong căn biệt thự vắng người, không bao lâu sau, người trong nhà cũ Hoắc gia đều biết.
Vẻ mặt quản gia Hà lập tức thay đổi.
Đây không phải là giọng thiếu gia sao? Sao hắn lại đột nhiên đến đây?
Còn nữa, sao hắn lại vô lễ như vậy chứ, gọi thẳng tên của lão gia, hắn điên rồi sao?''
Quản gia Hà lập tức muốn ra ngoài ngăn lại, nhưng lúc này ông cụ đã đi ra ngoài, khi nghe thấy tiếng kêu gào, lúc đầu ông ấy cũng cảm thấy hơi tức giận, chống gậy bước ra ngoài nói.
''Hoắc Tư Tước, mày làm gì thế? Say rồi à?''
''Tôi say? Tôi còn phải hỏi ông mới đúng đấy, ông phát điên cái gì vậy? Ông giết cô ta làm gì? Ông giết người đến nghiện rồi à? Mỗi ngày không có người chết trong tay mình là ông không vui đúng không?''
Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, nhìn có chút điên cuồng, hắn nhào đến túm lấy cổ áo ông cụ Hoắc, sắc mặt trắng bệch, tức giận hét lớn.
Dáng vẻ của hắn lúc này vô cùng đáng sợ.
Ông cụ vừa nghe đã thấy không ổn, ông ấy lập tức nắm chặt lấy cổ tay hắn: ''Tao giết ai? Hoắc Tư Tước, mày tỉnh táo lại cho tao, rốt cuộc mày đang nói gì vậy?''