-
Chương 261-265
Chương 261: Cho dù cô có muốn giết tôi, tôi cũng không hận cô
Mồi nhử Cố Thanh Liên nhưng cuối cùng người phụ nữ ngốc Ôn Hủ Hủ lại dính bẫy, đây là chuyện mà Hoắc Tư Tước không hề ngờ đến.
Lúc đầu hắn còn nghĩ hai người phụ nữ này nhất định đang có âm mưu lớn nào đó để đối phó với Hoắc thị bọn họ, nhưng hắn không ngờ cái bẫy mà hắn bày ra lâu như vậy lại chỉ câu được một con cá ngốc.
''Tổng giám đốc, Cố Thanh Liên đã thú nhận, những cuốn sách kia, và cả những bức thư mà Cố Hạ đưa cho ngài năm đó đều do ai đó nặc danh gửi cho bà ta, đây đều là tài liệu của năm đó, ngài có thể xem qua một chút.''
Lâm Tử Dương thấy tổng giám đốc cuối cùng cũng rảnh, anh ta nhanh chóng đặt USB lấy được từ chỗ Cố Thanh Liên khi thẩm vấn ban nãy và mấy cuốn sách để lên bàn.
Hoắc Tư Tước nhìn lướt qua, cúi đầu cầm lấy một cuốn sách.
''[Thứ Thanh]?''
''Đúng vậy, năm đó khi Cố Hạ xuất bản cuốn sách này là tổng giám đốc tự mình liên hệ nhà xuất bản cho cô ta, đáng tiếc, không ngờ đây lại là đồ trộm của người khác.''
Lâm Tử Dương nhớ lại chuyện năm đó, không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
Anh ta cũng không thể hiểu được năm đó Cố Hạ đã có tâm trạng gì khi làm những chuyện này? Rõ ràng đây là đồ của người khác mà cô ta lại không cảm thấy bất an hay áy náy chút nào.
Hơn nữa cô ta còn ung dung thoải mái hưởng thụ những vinh quang mà cuốn sách này mang đến, lại còn vô cùng kiêu ngạo mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước cũng phủ đầy sương lạnh, hắn cầm cuốn sách lên, tùy ý mở ra, hắn có thể dễ dàng thấy được bóng dáng của mình bên trong cuốn sách.
[Đó là lần đầu tiên Mộc Mộc nhìn thấy Như Sinh, thiếu niên mười tuổi đang bị giáo viên đuổi chạy khắp sân, cậu không muốn làm bài tập, chạy đến mức đầu đầy mồ hôi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế trắng trẻo như ngọc lại là nụ cười kiêu ngạo ngang bướng, đẹp mắt giống như ánh mặt trời vậy.]
Đây là lần miêu tả đầu tiên về nam chính của cuốn sách.
Cảnh này khiến Hoắc Tư Tước lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp người phụ nữ ngốc kia ngày bé.
Cô nói hắn đẹp mắt.
Mà lúc đó hắn chỉ cảm thấy cô rất ngốc, rất đần, giống như một cái bánh bao ngốc nghếch làm gì cũng khiến người ta chán ghét.
Hoắc Tư Tước tiếp tục lật sách, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi tuy còn nhỏ nhưng lời văn viết ra đã rất tỉ mỉ tinh tế, trong câu chữ còn mang theo chút bi thương.
Đặc biệt là sau khi nữ chính tình cờ biết được bí mật của nam chính.
[Mộc Mộc về đến nhà, mẹ cô hỏi cô thi như thế nào. Mộc Mộc không muốn trả lời, cô không muốn làm phật ý ba mẹ, thành tích xã hội của cô rất tốt, rất thích hợp để học kinh tế chính trị, nhưng cô không muốn học cái đó, cô muốn học ngành y, tốt nhất là liên quan đến khía cạnh tâm lí.]
[Mộc Mộc...]
Đột nhiên Hoắc Tư Tước không muốn đọc tiếp.
Hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giống như có thứ gì đó đang đè lên ngực mình vậy.
''Tổng giám đốc, anh sao vậy?''
''Không sao, còn việc gì nữa sao?'' Hoắc Tư Tước che giấu bằng cách cầm tách cà phê lên uống hai ngụm.
Lâm Tử Dương lập tức đưa một tập tài liệu qua.
''Mặc dù Cố Thanh Liên đã thừa nhận nhưng chuyện liên quan đến người nặc danh này bà ta nói hai người họ thật sự không biết, sau khi chuyện vỡ lở ra, họ cũng đã thử liên hệ với người đó nhưng phát hiện địa chỉ trên bưu kiện đã không còn tồn tại.''
''Không tồn tại?''
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cười lạnh: ''Quả nhiên đã có tính toán từ trước, tìm mấy hacker chuyên nghiệp phá nó cho tôi.''
Lâm Tử Dương gật đầu: ''Tôi đã sắp xếp, nhưng tổng giám đốc, những cuốn sách này thật sự do phu nhân viết sao?''
Lâm Tử Dương cẩn thận hỏi.
Hết cách rồi, khi biết được chân tướng của chuyện này, anh ta đã bị chấn động rất mạnh, anh ta không ngờ vị hôn thê ở bên cạnh tổng giám đốc ròng rã năm năm lại là giả.
Mà vợ trước của tổng giám đốc thì sao?
Lại là tác giả thật, mẹ nó, những cuốn sách này đều do cô viết đó.
Lâm Tử Dương có chút kích động, anh ta quyết định, khi nào phu nhân tỉnh lại nhất định phải đi xin chữ kí mới được, nghe nói tác giả này đã là nhân vật cấp bạch kim trong giới văn học rồi.
''Cậu rất rảnh sao? Tôi không ngại cho cậu nhận gấp ba lương để tăng ca đâu.''
''Hả? Hả!''
Lâm Tử Dương lập tức xoay người bỏ chạy: ''Không rảnh không rảnh, mẹ tôi vẫn còn chờ tôi về dọn phòng đó, tôi đi đây tổng giám đốc.''
Sau đó tên nhóc này lập tức chạy trốn.
Mấy bạn nhỏ đang ngồi nhìn nhau thấy vậy thì bắt đầu bàn tán.
Tiểu Nhược Nhược: ''Chú Lâm lại bị ba mắng sao?''
Mặc Bảo: ''Có vẻ là thế, chú ấy cũng ngốc quá rồi, lúc nam nữ ở cùng nhau mà lại muốn ở lại làm bóng đèn. Rõ ràng ba đã muốn mang mẹ về rồi.''
Hoắc Dận: ''Ừm!''
Hoắc Dận luôn tích chữ như vàng vậy mà lại đồng ý với quan điểm của em trai.
Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.
''Ông nội, con là Mặc Mặc nha, ông có muốn gặp cháu trai không?''
''Nhóc con, con nói xem ông có muốn không?''
Trong điện thoại, ông cụ vô cùng hiếm được cháu trai gọi điện kích động đến mức rơi lệ.
Mặc Bảo nhìn anh trai và em gái cười một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: ''Vậy ông đến đón tụi con đi, chúng con quyết định hôm nay sẽ qua chỗ ông ở, có thể sẽ ở đó một đêm nữa.''
''Thật sao?'' Ông lão vô cùng vui mừng, kích động đứng lên: ''Được được được, ông lập tức cho người đi đón mấy đứa.''
Sau đó ông ấy lập tức cúp điện thoại đi sắp xếp tài xế.
Thật ra ông lão đối xử với con cháu không tệ chút nào, cho dù là con trai Hoắc Tư Tước hay hai cháu trai của mình, ông cũng đều nuông chiều như tâm can bảo bối.
Chương 262: Chân tướng phía sau
Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô quay về ngày mình vẫn còn là thiếu nữ, gia đình giàu có, ba mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày cô đều được họ nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng hạnh phúc.
Sau đó một ngày, mẹ bỗng nhiên mang con gái của cậu về nhà.
''Hủ Hủ, gần đây cậu con bị bệnh, sau này chị họ Như Quân sẽ ở nhà chúng ta, con nhớ phải quan tâm chăm sóc chị, biết không?''
''Biết ạ.''
Ôn Hủ Hủ kéo tay chị họ lớn hơn mình hai tuổi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Về sau chị họ thật sự ở bên cạnh cô mỗi ngày, vì nghe nói trường mà Ôn Hủ Hủ đang học rất tốt, chị họ cũng bày tỏ muốn học ở đó cùng.
Ba của cô cũng sắp xếp cho chị họ đi học.
Từ đó quan hệ của hai chị em càng thân mật hơn.
''Hủ Hủ, em đang làm gì vậy? Sao em không làm bài tập?''
''Em đang viết thư nha, anh ấy đang ở nước ngoài, mỗi ngày em đều muốn gửi thư cho anh ấy.'' Ôn Hủ Hủ nằm dài trên bàn học, mỗi một câu chữ đều vô cùng cẩn thận.
Đỗ Như Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta cầm thư Ôn Hủ Hủ viết lên, bắt đầu đọc: ''Anh ta đã đi lâu như vậy rồi mà, mỗi ngày em đều viết thư như thế này, anh ta sẽ trả lời em sao?''
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lập tức trầm xuống: ''Không có...''
Cô không hi vọng quá xa xôi.
Vì những bức thư này cô chưa từng gửi đi.
Nhưng ngày hôm nay, chị họ cô đã nói: ''Sao như vậy được? Em luôn viết mà anh ta lại không trả lời em, em không cảm thấy uất ức sao? Như vậy đi, sau này những bức thư này em để chị gửi cho.''
''Hả? Chị gửi giúp em?''
''Đúng, chị gửi giúp em, sau đó sẽ theo dõi đợi anh ta trả lời, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa thư trả lời cho em.''
Lời nói son sắt của Đỗ Như Quân khiến cô tin tưởng.
Sau đó Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, để mặc cô ta lấy những bức thư kia của mình đi.
Có lẽ trong lòng cô không đủ dũng khí, mà chị họ ra mặt đúng lúc để cô lấy cớ gửi những bức thư này đi.
Còn nữa, có thể do cô cũng có chút mơ mộng, hi vọng có thể nhận được câu trả lời.
Nhưng đáng tiếc, sau khi chị họ cầm thư của cô đi gửi vẫn không có tin tức, mỗi lần cô ta quay về sẽ nói xin lỗi cô, nói không có hồi âm, sau đó khuyên cô đừng từ bỏ, tiếp tục viết nhất định sẽ được trả lời.
Ôn Hủ Hủ chỉ mấp máy đôi môi tái nhợt, chưa từng nói thêm câu nào.
Tiếp đó Ôn Hủ Hủ không viết thư nữa, cô thích viết sách, cô viết hết những gì mình giấu trong lòng mấy năm gần đây thành một cuốn sách.
Chị họ Đỗ Như Quân thấy được, vô cùng hâm mộ.
''Hủ Hủ, vì sao em lại giỏi vậy chứ? Sao cái gì em cũng biết vậy? Có thể cho chị đọc em đã viết gì không?''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ lúc đó rất đơn thuần, hơn nữa cô chưa từng có suy nghĩ gì khác về chị họ của mình, cô vẫn luôn xem cô ta là người thân của mình.
Nghe nói cô ta muốn đọc, cô lập tức đưa một bản đã chỉnh sửa và sao chép xong cho cô ta.
Mãi đến cấp ba, công ty nhà họ Ôn gặp khủng hoảng.
''Ôn gia nhà nó phá sản, dựa vào đâu Đỗ gia nhà chúng ta phải chịu chứ? Ba mẹ, hai người choáng váng rồi à? Rốt cuộc Ôn gia đã cho hai người lợi lộc gì vậy? Sao hai người phải cung phụng bọn họ như vậy chứ?''
''Tiểu Quân, con đang nói gì vậy? Đó là bác của con đấy! Con quên mấy năm nay con đều ở nhà họ rồi sao?''
''Ha ha, mẹ không nói đến chuyện này còn tốt, nói đến con lại muốn nổi giận, lúc đưa con sang họ đã nói sẽ đối xử với con như con gái ruột, kết quả thì sao? Những thứ Ôn Hủ Hủ có con chưa từng có, ngay cả trường học cũng là con cầu xin bọn họ thì bọn họ mới cho con đi.''
''...''
Hôm ấy, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ba bị bắt, mẹ lập tức bị bệnh, lúc Ôn Hủ Hủ đến tìm cậu đã nghe được người chị họ cùng sinh sống với mình nhiều năm nói vậy với cậu mợ.
Ôn gia đối xử với cô ta không tốt sao?
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc trở về, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.
Xưa nay cô không biết, hóa ra một người cũng có thể mở to mắt mà nói dối như vậy, càng không biết con người có thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Những gì Ôn gia họ đối xử với cô ta ngày trước đều cho chó ăn sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không thể ngăn cơn sóng dữ ập đến nhà mình, Ôn gia phá sản, mẹ cô không chịu nổi đả kích mà qua đời, ba bị phán tù vài chục năm, mà cô cũng thành một đứa bé mồ côi không còn nhà để về.
Nhưng vẫn may cậu mợ cô vẫn còn quan tâm đến cô, vẫn đón cô về nhà họ.
Từ đó trở đi, vị trí của cô và Đỗ Như Quân đổi cho nhau.
Cô thành người ăn nhờ ở đậu, mà Đỗ Như Quân thì thành tiểu thư chủ nhà.
...
Ôn Hủ Hủ từ từ mở mắt ra, cô nhìn ánh đèn màu cam mờ ảo trên trần nhà, đôi mắt hồng hồng hơi chớp chớp. Nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu trong giấc mơ cứ như vậy mà chảy ra.
''Tiên sinh, Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? Có cần gọi bác sĩ Lạc đến kiểm tra không?''
''Mấy giờ rồi?''
''Đã hơn mười một giờ rồi, tiên sinh, Ôn tiểu thư đã ngủ một ngày rồi, tôi thấy tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Lạc đến xem thử xem thế nào, mong đừng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.''
Là giọng của dì Vương, dì ta ở bên ngoài thấy đã trễ như vậy thì lo lắng nói.
Chương 263: Hắn hận không thể giết chết cô!
Dì Vương?
Cô được mang về Hoàng Đình số 1 sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cô nằm trên giường, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Kết quả cô có nhìn thế nào cũng không thấy sao, căn phòng này được trang trí theo phong cách trang nhã, bức tường màu xám tạo tổng thể rất đẹp, sàn được lát gạch sứ trắng lạnh, tủ quần áo làm bằng kính nhưng không nhìn qua được, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng quần áo treo bên trong khiến người khác có cảm giác vô cùng xa hoa.
Phòng ngủ này... là...?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên mở to mắt!
''Cô tỉnh rồi?''
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài đồng ý để dì Vương đi gọi điện cho bác sĩ đã đi vào, hắn đi đến bên giường, phát hiện cô đã tỉnh.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.
Cô còn nghĩ rằng bây giờ mình vẫn nằm mơ.
Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi cô mất ý thức, hai người bọn họ đã nói rõ với nhau, hắn đuổi kịp cô, mà cô cũng thừa nhận hết mọi chuyện, mặc cho hắn róc thịt.
Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
Cô thấy sau khi phát hiện mình tỉnh, hắn trực tiếp đi đến cạnh giường, vươn tay sờ trán cô.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Nhiệt độ cơ thể bình thường, đừng lo, không có chuyện gì cả.'' Hoắc Tư Tước thu tay về, thấy người phụ nữ nằm trên giường đang ngẩn người ra nhìn mình thì trấn an nói.
Hắn đương nhiên sẽ không nói với cô, trong thời gian cô ngất xỉu hắn đã chăm sóc cô thế nào.
Lúc đưa cô về, ngoài cả người đều là vết thương thì quần áo cũng không lành lặn, hắn chỉ có thể gọi Lạc Du đến để cô ta kiểm tra tình trạng cho cô, xác định không ảnh hưởng đến tính mạng rồi mới tự mình giúp cô xử lí vết thương.
Đãi ngộ này, ngoài con của Hoắc Tư Tước hắn ra thì cô là người đầu tiên.
Hoắc Tư Tước rót một cốc nước ấm đặt lên tủ cạnh đầu giường.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô nhìn thoáng qua cốc nước, lại quay sang nhìn nét mặt người đàn ông này, cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định xuống giường.
Nhưng cô vừa mới động đậy đã cảm nhận được sự đau đớn từ bụng, cô ''a'' lên một tiếng rồi ngã xuống giường.
''...''
Chỉ một giây đó, Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cúi người đỡ Ôn Hủ Hủ đau đến mức toát mồ hôi dậy.
''Đau sao?''
''Ừm...'' Ôn Hủ Hủ chớp đôi mắt ngấn lệ thừa nhận.
Cô cho rằng hắn sẽ đồng tình thương tiếc.
Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc:
''Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.''
''Cái gì?''
Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.
Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.
Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.
Đang rủa cô chết đấy à?
Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.
Ôn Hủ Hủ nhận mệnh không lên tiếng, cứng người uống hai ngụm nước, im lặng một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
''Sao anh... lại mang tôi về?''
''Sao vậy? Đi theo chơi bời với người đàn ông khác nên không muốn về sao?'' Hoắc Tư Tước lập tức trả lời bằng ngữ khí không tốt chút nào.
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận: ''Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ không ngờ bản thân... còn có thể quay về.''
Cô cúi đầu, chua xót nói ''có thể''.
Đúng vậy, lúc cô ở nhà họ Tôn đã tưởng mình chết chắc rồi, hắn hận cô như vậy, ghét cô như vậy, bây giờ lại phát hiện ra chuyện lớn này, hơn nữa còn do cô làm.
Hắn có lí do gì để bỏ qua cho cô chứ?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nghe hiểu, hắn nở nụ cười lạnh: ''Đó là vì tôi nể mặt con!''
''...''
''Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ cho tôi, nếu như lần sau cô còn để tôi nhìn thấy cô không nghe lời, lén chạy ra ngoài, tôi thề với cô, tôi nhất định sẽ giết chết cô!''
Ngữ khí của người đàn ông trở nên vô cùng ngoan độc!
Sắc mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như đóng băng dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô có thể chắc chắn rằng hắn không nói đùa chút nào.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên sợ đến mức nuốt nước bọt...
Hắn như thế này đúng là rất đáng sợ.
Nhưng hắn chỉ nói không cho cô lén trốn ra ngoài thôi sao? Không còn cái gì khác nữa sao? Hắn cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến cuốn sách kia, còn chuyện của dì cháu nhà Cố Hạ thì sao?
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng hắn nói xong câu này rồi cầm cốc đi đến chỗ ghế sopha.
Sau đó, hắn đặt cốc xuống, đến tủ quần áo cầm một cái áo choàng rồi đi vào phòng tắm.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Vừa rồi đã khó có thể tin được rồi, lúc này cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải vẫn còn nằm mơ không. Nếu không cô sẽ không nhìn thấy một cảnh không bình thường như thế này, đúng không?
Ôn Hủ Hủ ngồi yên trên giường một lúc.
Mãi hai mươi phút sau, dưới tầng vang lên tiếng ai đó đến thăm đêm khuya.
''Tiên sinh, bác sĩ Lạc đến rồi, ôi? Ôn tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?''
Là dì Vương, dì ta mang bác sĩ đến.
Nhưng sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã tỉnh, dì ta trực tiếp dẫn bác sĩ vào.
Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường xoay người lại nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một bác sĩ trẻ xinh đẹp tóc xoăn đi đến.
Chương 264: Cô ngủ trên giường hắn?
''Đây không phải là tỉnh rồi sao?''
Bác sĩ họ Lạc kia vừa vào đã thấy Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường, cô ta lạnh nhạt nhìn lướt qua cô một cái, sau đó cầm hòm thuốc đi qua dì Vương.
Bác sĩ này đúng là tùy tiện.
Ôn Hủ Hủ nhìn cô ta không nói gì, cảm thấy có chút bất ngờ.
''Vén quần áo lên!''
''Làm gì?''
''Đương nhiên là để kiểm tra cho cô rồi, đêm hôm khuya khoắt còn bị gọi đến, cô cho rằng tôi đến chơi sao?''
Nữ bác sĩ đứng trước giường nhìn Ôn Hủ Hủ không hiểu ý thì lạnh nhạt nói một câu, nhìn có vẻ không quá kiên nhẫn.
Dì Vương đứng phía sau thấy vậy thì nhanh chóng muốn giải thích: ''Bác sĩ Lạc, Ôn tiểu thư là...''
''Không cần, tôi là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình như thế nào.''
Ôn Hủ Hủ ngắt lời dì Vương, ra hiệu dì ta không cần giải thích thay mình, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không chút cảm xúc nhìn nữ bác sĩ kia.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, nữ bác sĩ kia lại không ngạc nhiên chút nào.
''Tôi biết cô là bác sĩ, nhưng bây giờ cô đang là bệnh nhân của tôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.''
Sau đó cô ta trực tiếp đưa tay nhấn vào chỗ bị thương của Ôn Hủ Hủ.
''A...''
Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy bụng đau nhức, cô cong người cúi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
''Bác sĩ Lạc, cô...''
''Lạc Du! Cô làm cái gì vậy?''
Dì Vương thấy vậy, đang định tiến lên ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng thắt dây lỏng lẻo đi ra, hắn lạnh lùng quát to một tiếng.
Lúc này nữ bác sĩ mới thả tay ra.
Dì Vương thấy vậy thì lập tức đến đỡ Ôn Hủ Hủ: ''Ôn tiểu thư, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Chỉ trong vài giây cô đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào.
Nữ bác sĩ: ''Đừng lo, tôi chỉ xem vết thương cho cô ta thôi mà? Bây giờ có thể chắc chắn cô ta không bị chảy máu trong.''
Người tên là Lạc Du kia còn tự nhiên lạnh nhạt nói.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại đổi hướng.
Từ người Ôn Hủ Hủ chuyển qua Hoắc Tư Tước, khi thấy hắn chỉ thắt mình đai áo choàng, đôi mắt lập tức nhìn theo giọt nước đang chảy xuống theo cơ ngực khỏe khoắn của hắn xuống dưới.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức mang theo sự chán ghét.
''Rầm!''
Sau khi quay về phòng tắm, hắn đóng mạnh cửa lại, đến khi lại lần nữa ra ngoài hắn đã thay một chiếc áo choàng kín hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ cũng ngẩng đầu lên, cô thấy vậy thì có chút khó hiểu.
Có chuyện gì vậy?
''Còn gì nữa không?''
Người đàn ông vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như cũ, sau khi nhìn lướt qua Ôn Hủ Hủ, hắn nhìn vị bác sĩ kia lạnh giọng hỏi.
Nữ bác sĩ kia nhún vai: ''Không có, tôi đã nói rồi, cô ta không sao cả.''
''Cô có thể đi.''
''...''
Câu nói này không chỉ khiến Lạc Du tức đến trợn tròn mắt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ cũng kinh ngạc.
Tên này làm sao vậy? Sao không có chút lịch sự nào vậy?
Mặc dù thái độ của nữ bác sĩ này không ra gì nhưng mà cũng không thể vừa gọi người ta đến đã đuổi người ta đi như vậy được chứ?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi quá đáng: ''Hoắc Tư Tước, không có việc gì, cô ấy...''
''Hoắc tổng, có cần phải như vậy không? Không phải tôi chỉ nhìn anh thêm hai cái không sao, bây giờ anh lại đuổi tôi đi? Lúc trước tôi nhìn anh còn ít à? Sao hôm nay anh lại ích kỉ vậy? Coi chừng lần tới mời tôi tôi cũng không đến đâu.''
Ngàn lần không ngờ, lúc Ôn Hủ Hủ còn muốn thay bác sĩ này giải thích thì cô gái này lại ở trước mặt cô nói Hoắc Tư Tước như vậy.
Vẻ mặt còn mang theo sự hờn dỗi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hóa đá.
Quen biết như vậy sao, cho dù là cô với người đàn ông này cũng chưa đến trạng thái đó!
Cho nên rốt cuộc bác sĩ nữ này là ai?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có chút không bình tĩnh, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
''Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, nếu không đừng trách vì sao mình lại bị ném ra khỏi nơi này.'' Hoắc Tư Tước gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với người phụ nữ kia.
Lạc Du: ''...''
Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình này một giây, cuối cùng cô ta còn hai giây để ôm lấy hòm thuốc của mình.
''Được, tôi đi, quấy rầy hai người rồi, nhưng Hoắc Tư Tước, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người phụ nữ này là một quả bom, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi cũng không muốn tốn thêm tám năm nữa để cứu anh đâu.''
Sau đó cô ta ôm hòm thuốc rời đi.
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa sợ ngây người.
Một lúc lâu sau cô vẫn đờ đẫn nhìn cửa phòng ngủ không còn bóng người kia, tâm trí quay cuồng như có bão, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Lạc Du vừa đi, dì Vương cũng đi theo, cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước bình tĩnh lại, hắn đóng cửa phòng ngủ, quay người vào phòng tắm, không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ ở bên ngoài nghe được tiếng máy sấy, hình như hắn đang sấy tóc.
Chương 265: Mắt hắn tối lại...
Không biết trong lòng Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy như thế nào?
Nhớ đến lời nữ bác sĩ kia trước khi rời đi, cô cảm thấy chỉ ngồi đợi trên chiếc giường này cũng khiến trái tim mình bị thứ gì đó đè nặng.
Vô cùng khó chịu!
Tám năm...
Vì sao cô ta lại nói tốn tám năm để tới cứu hắn?
Còn nữa, cô ta nói cô là bom hẹn giờ, cô ta có ý gì?
Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng khó chịu, cô vén chăn lên, định xuống giường rót nước uống.
''Choang...''
Trong lòng càng loạn càng dễ phạm sai lầm, sau khi uống xong nước, Ôn Hủ Hủ không cẩn thận làm rơi cốc xuống đất phát ra tiếng vỡ lớn.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, cô hoảng sợ nhìn thoáng qua phòng tắm, cúi gập lưng xuống, muốn nhân lúc người bên trong chưa đi ra nhặt hết những mảnh vỡ này lên.
Nhưng giây phút cô vừa ngồi xuống, tiếng máy sấy trong phòng tắm đã dừng lại.
Không xong rồi...
Ôn Hủ Hủ ngày càng lúng túng, trơ mắt nhìn cửa phòng tắm mở ra.
''Cô làm gì vậy?''
Hoắc Tư Tước đi ra ngoài, sau khi thấy cảnh này, quả nhiên lông mày chưa giãn ra của hắn càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt không chút vui vẻ.
Ôn Hủ Hủ lập tức càng hoảng loạn hơn.
''Tôi...Tôi muốn uống nước.''
Cô căng thẳng đến cứng người, sau khi nhìn thấy hắn đi đến thì càng luống cuống hơn, không quan tâm đến đau đớn trên người, muốn lập tức ngồi xuống nhặt hết những mảnh vỡ kia.
Nhưng cô chỉ vừa động thì người đàn ông kia đã kéo cô lại.
''Uống nước? Không phải vừa cho cô uống rồi sao? Sao cô lại nhiều chuyện vậy chứ?''
Ngữ khí của Hoắc Tư Tước không chút kiên nhẫn.
Bây giờ đã rất muộn, hắn mệt mỏi cả một ngày, lúc này rất muốn nghỉ ngơi mà người phụ nữ này lại tìm thêm phiền phức cho hắn, không yên tĩnh chút nào.
Phụ nữ đều nhiều chuyện như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi xổm xuống, cầm khăn tay nhặt mảnh vỡ.
Hắn không phát hiện được rằng, trong lúc hắn ngồi xuống, bàn tay đang nắm lấy tay cô chưa từng thả lỏng.
Hắn vẫn luôn duy trì tư thế đó, cản cô không cho cô lại gần, dường như hắn chỉ cần thả lỏng tay ra cô sẽ lập tức không nghe lời mà tiếp tục quấy rối vậy.
Phụ nữ đúng là rất phiền phức!
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn hắn và bàn tay chưa từng thả tay mình ra.
''Đứng yên đó cho tôi, đừng có lộn xộn!''
''...''
Cô cũng không biết nên miêu tả cảm xúc của mình bây giờ là thế nào. Điều duy nhất cô có thể làm là ngoan ngoãn đứng dựa vào bàn nhìn hắn nhặt mảnh vỡ.
Hành động quan tâm này của hắn, đối với cô mà nói, hình như là lần đầu tiên.
Mấy phút sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thu dọn xong.
"Vẫn muốn uống nước sao?''
''...Đúng.'' Ôn Hủ Hủ chần chừ gật nhẹ đầu.
Sau đó cô thấy người đàn ông này rót một cốc nước ấm, thuận tay cầm thêm mấy viên thuốc đến.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút không kiên nhẫn kia, ngoan ngoãn cầm thuốc và nước lên uống.
Nước uống, thuốc cũng uống, sàn nhà cũng đã được lau sạch, Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm rửa tay.
Ôn Hủ Hủ vốn muốn về giường nghỉ ngơi.
Nhưng cô đứng đó do dự một lúc, cuối cùng cũng chờ được Hoắc Tư Tước đi ra, cô đứng đó cẩn thận hỏi: ''Bác sĩ nữ vừa rồi, cô ấy là ai vậy?''
''Cô hỏi cô ta làm gì? Không liên quan đến cô.''
Hoắc Tư Tước trả lời không chút do dự.
Nhưng hắn từ chối cũng không phải vì hắn không muốn người phụ nữ này biết, mà là hắn cảm thấy không cần thiết, bác sĩ chính này của hắn muốn phiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời của hắn, sắc mặt lập tức trở nên buồn bã.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Phụ nữ đúng là rất phiền phức.
''Cô ta tên Lạc Du, bác sĩ chính của tôi.''
''...A!'' Người phụ nữ vừa rồi vẫn còn buồn rầu bây giờ hai mắt đã sáng bừng lên: ''Hóa ra là cô ấy, thời gian đó là cô ấy chữa trị cho anh sao?''
''Đúng.''
Hoắc Tư Tước khó có khi kiên nhẫn như thế này.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tốt hơn: ''Vậy cô ấy... sao lại còn trẻ vậy? Dường như không chênh lệch với anh nhiều.''
Đây đúng là một chuyện mâu thuẫn.
Vì năm đó lúc Hoắc Tư Tước được đưa đến chỗ cậu ở nước ngoài cũng đã 16 tuổi, nói cách khác, cô ta chữa trị cho hắn tám năm, Hoắc Tư Tước khi đó vừa tròn 24 tuổi, bác sĩ ngày hôm nay cũng không chênh lệch với hắn là bao.
Vậy cô ta bao nhiêu tuổi thì bắt đầu chữa trị cho hắn?
Cũng mười bảy mười tám tuổi sao?
Sao có thể được?
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của cô, người đàn ông kia châm chọc nói: ''Cô cho rằng ai cũng như cô sao? Ngốc như heo vậy, dạy thế nào cũng không nổi.''
''...''
Cái gì?
Cô ngốc như heo khi nào? Chỉ là tư chất hơi kém chút, học một thời gian dài rồi, không phải bây giờ cô cũng là bác sĩ sao?
Ôn Hủ Hủ có chút không phục, tên đàn ông này lại nói cô như vậy sao.
''Tôi kém chỗ nào? Bây giờ y thuật của tôi đều là tôi tự học, mặc dù năm đó... tôi học tây y, ở chỗ bác sĩ Kim cũng hơi ngốc một chút, nhưng bây giờ trung y của tôi có thể lăn lộn anh thành dạng này thì sao tôi có thể ngốc như heo được?''
''...''
Câu này vừa nói xong, người đàn ông kia đúng là không thể phản bác được.
Mồi nhử Cố Thanh Liên nhưng cuối cùng người phụ nữ ngốc Ôn Hủ Hủ lại dính bẫy, đây là chuyện mà Hoắc Tư Tước không hề ngờ đến.
Lúc đầu hắn còn nghĩ hai người phụ nữ này nhất định đang có âm mưu lớn nào đó để đối phó với Hoắc thị bọn họ, nhưng hắn không ngờ cái bẫy mà hắn bày ra lâu như vậy lại chỉ câu được một con cá ngốc.
''Tổng giám đốc, Cố Thanh Liên đã thú nhận, những cuốn sách kia, và cả những bức thư mà Cố Hạ đưa cho ngài năm đó đều do ai đó nặc danh gửi cho bà ta, đây đều là tài liệu của năm đó, ngài có thể xem qua một chút.''
Lâm Tử Dương thấy tổng giám đốc cuối cùng cũng rảnh, anh ta nhanh chóng đặt USB lấy được từ chỗ Cố Thanh Liên khi thẩm vấn ban nãy và mấy cuốn sách để lên bàn.
Hoắc Tư Tước nhìn lướt qua, cúi đầu cầm lấy một cuốn sách.
''[Thứ Thanh]?''
''Đúng vậy, năm đó khi Cố Hạ xuất bản cuốn sách này là tổng giám đốc tự mình liên hệ nhà xuất bản cho cô ta, đáng tiếc, không ngờ đây lại là đồ trộm của người khác.''
Lâm Tử Dương nhớ lại chuyện năm đó, không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
Anh ta cũng không thể hiểu được năm đó Cố Hạ đã có tâm trạng gì khi làm những chuyện này? Rõ ràng đây là đồ của người khác mà cô ta lại không cảm thấy bất an hay áy náy chút nào.
Hơn nữa cô ta còn ung dung thoải mái hưởng thụ những vinh quang mà cuốn sách này mang đến, lại còn vô cùng kiêu ngạo mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước cũng phủ đầy sương lạnh, hắn cầm cuốn sách lên, tùy ý mở ra, hắn có thể dễ dàng thấy được bóng dáng của mình bên trong cuốn sách.
[Đó là lần đầu tiên Mộc Mộc nhìn thấy Như Sinh, thiếu niên mười tuổi đang bị giáo viên đuổi chạy khắp sân, cậu không muốn làm bài tập, chạy đến mức đầu đầy mồ hôi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế trắng trẻo như ngọc lại là nụ cười kiêu ngạo ngang bướng, đẹp mắt giống như ánh mặt trời vậy.]
Đây là lần miêu tả đầu tiên về nam chính của cuốn sách.
Cảnh này khiến Hoắc Tư Tước lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp người phụ nữ ngốc kia ngày bé.
Cô nói hắn đẹp mắt.
Mà lúc đó hắn chỉ cảm thấy cô rất ngốc, rất đần, giống như một cái bánh bao ngốc nghếch làm gì cũng khiến người ta chán ghét.
Hoắc Tư Tước tiếp tục lật sách, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi tuy còn nhỏ nhưng lời văn viết ra đã rất tỉ mỉ tinh tế, trong câu chữ còn mang theo chút bi thương.
Đặc biệt là sau khi nữ chính tình cờ biết được bí mật của nam chính.
[Mộc Mộc về đến nhà, mẹ cô hỏi cô thi như thế nào. Mộc Mộc không muốn trả lời, cô không muốn làm phật ý ba mẹ, thành tích xã hội của cô rất tốt, rất thích hợp để học kinh tế chính trị, nhưng cô không muốn học cái đó, cô muốn học ngành y, tốt nhất là liên quan đến khía cạnh tâm lí.]
[Mộc Mộc...]
Đột nhiên Hoắc Tư Tước không muốn đọc tiếp.
Hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giống như có thứ gì đó đang đè lên ngực mình vậy.
''Tổng giám đốc, anh sao vậy?''
''Không sao, còn việc gì nữa sao?'' Hoắc Tư Tước che giấu bằng cách cầm tách cà phê lên uống hai ngụm.
Lâm Tử Dương lập tức đưa một tập tài liệu qua.
''Mặc dù Cố Thanh Liên đã thừa nhận nhưng chuyện liên quan đến người nặc danh này bà ta nói hai người họ thật sự không biết, sau khi chuyện vỡ lở ra, họ cũng đã thử liên hệ với người đó nhưng phát hiện địa chỉ trên bưu kiện đã không còn tồn tại.''
''Không tồn tại?''
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cười lạnh: ''Quả nhiên đã có tính toán từ trước, tìm mấy hacker chuyên nghiệp phá nó cho tôi.''
Lâm Tử Dương gật đầu: ''Tôi đã sắp xếp, nhưng tổng giám đốc, những cuốn sách này thật sự do phu nhân viết sao?''
Lâm Tử Dương cẩn thận hỏi.
Hết cách rồi, khi biết được chân tướng của chuyện này, anh ta đã bị chấn động rất mạnh, anh ta không ngờ vị hôn thê ở bên cạnh tổng giám đốc ròng rã năm năm lại là giả.
Mà vợ trước của tổng giám đốc thì sao?
Lại là tác giả thật, mẹ nó, những cuốn sách này đều do cô viết đó.
Lâm Tử Dương có chút kích động, anh ta quyết định, khi nào phu nhân tỉnh lại nhất định phải đi xin chữ kí mới được, nghe nói tác giả này đã là nhân vật cấp bạch kim trong giới văn học rồi.
''Cậu rất rảnh sao? Tôi không ngại cho cậu nhận gấp ba lương để tăng ca đâu.''
''Hả? Hả!''
Lâm Tử Dương lập tức xoay người bỏ chạy: ''Không rảnh không rảnh, mẹ tôi vẫn còn chờ tôi về dọn phòng đó, tôi đi đây tổng giám đốc.''
Sau đó tên nhóc này lập tức chạy trốn.
Mấy bạn nhỏ đang ngồi nhìn nhau thấy vậy thì bắt đầu bàn tán.
Tiểu Nhược Nhược: ''Chú Lâm lại bị ba mắng sao?''
Mặc Bảo: ''Có vẻ là thế, chú ấy cũng ngốc quá rồi, lúc nam nữ ở cùng nhau mà lại muốn ở lại làm bóng đèn. Rõ ràng ba đã muốn mang mẹ về rồi.''
Hoắc Dận: ''Ừm!''
Hoắc Dận luôn tích chữ như vàng vậy mà lại đồng ý với quan điểm của em trai.
Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.
''Ông nội, con là Mặc Mặc nha, ông có muốn gặp cháu trai không?''
''Nhóc con, con nói xem ông có muốn không?''
Trong điện thoại, ông cụ vô cùng hiếm được cháu trai gọi điện kích động đến mức rơi lệ.
Mặc Bảo nhìn anh trai và em gái cười một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: ''Vậy ông đến đón tụi con đi, chúng con quyết định hôm nay sẽ qua chỗ ông ở, có thể sẽ ở đó một đêm nữa.''
''Thật sao?'' Ông lão vô cùng vui mừng, kích động đứng lên: ''Được được được, ông lập tức cho người đi đón mấy đứa.''
Sau đó ông ấy lập tức cúp điện thoại đi sắp xếp tài xế.
Thật ra ông lão đối xử với con cháu không tệ chút nào, cho dù là con trai Hoắc Tư Tước hay hai cháu trai của mình, ông cũng đều nuông chiều như tâm can bảo bối.
Chương 262: Chân tướng phía sau
Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô quay về ngày mình vẫn còn là thiếu nữ, gia đình giàu có, ba mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày cô đều được họ nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng hạnh phúc.
Sau đó một ngày, mẹ bỗng nhiên mang con gái của cậu về nhà.
''Hủ Hủ, gần đây cậu con bị bệnh, sau này chị họ Như Quân sẽ ở nhà chúng ta, con nhớ phải quan tâm chăm sóc chị, biết không?''
''Biết ạ.''
Ôn Hủ Hủ kéo tay chị họ lớn hơn mình hai tuổi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Về sau chị họ thật sự ở bên cạnh cô mỗi ngày, vì nghe nói trường mà Ôn Hủ Hủ đang học rất tốt, chị họ cũng bày tỏ muốn học ở đó cùng.
Ba của cô cũng sắp xếp cho chị họ đi học.
Từ đó quan hệ của hai chị em càng thân mật hơn.
''Hủ Hủ, em đang làm gì vậy? Sao em không làm bài tập?''
''Em đang viết thư nha, anh ấy đang ở nước ngoài, mỗi ngày em đều muốn gửi thư cho anh ấy.'' Ôn Hủ Hủ nằm dài trên bàn học, mỗi một câu chữ đều vô cùng cẩn thận.
Đỗ Như Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta cầm thư Ôn Hủ Hủ viết lên, bắt đầu đọc: ''Anh ta đã đi lâu như vậy rồi mà, mỗi ngày em đều viết thư như thế này, anh ta sẽ trả lời em sao?''
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lập tức trầm xuống: ''Không có...''
Cô không hi vọng quá xa xôi.
Vì những bức thư này cô chưa từng gửi đi.
Nhưng ngày hôm nay, chị họ cô đã nói: ''Sao như vậy được? Em luôn viết mà anh ta lại không trả lời em, em không cảm thấy uất ức sao? Như vậy đi, sau này những bức thư này em để chị gửi cho.''
''Hả? Chị gửi giúp em?''
''Đúng, chị gửi giúp em, sau đó sẽ theo dõi đợi anh ta trả lời, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa thư trả lời cho em.''
Lời nói son sắt của Đỗ Như Quân khiến cô tin tưởng.
Sau đó Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, để mặc cô ta lấy những bức thư kia của mình đi.
Có lẽ trong lòng cô không đủ dũng khí, mà chị họ ra mặt đúng lúc để cô lấy cớ gửi những bức thư này đi.
Còn nữa, có thể do cô cũng có chút mơ mộng, hi vọng có thể nhận được câu trả lời.
Nhưng đáng tiếc, sau khi chị họ cầm thư của cô đi gửi vẫn không có tin tức, mỗi lần cô ta quay về sẽ nói xin lỗi cô, nói không có hồi âm, sau đó khuyên cô đừng từ bỏ, tiếp tục viết nhất định sẽ được trả lời.
Ôn Hủ Hủ chỉ mấp máy đôi môi tái nhợt, chưa từng nói thêm câu nào.
Tiếp đó Ôn Hủ Hủ không viết thư nữa, cô thích viết sách, cô viết hết những gì mình giấu trong lòng mấy năm gần đây thành một cuốn sách.
Chị họ Đỗ Như Quân thấy được, vô cùng hâm mộ.
''Hủ Hủ, vì sao em lại giỏi vậy chứ? Sao cái gì em cũng biết vậy? Có thể cho chị đọc em đã viết gì không?''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ lúc đó rất đơn thuần, hơn nữa cô chưa từng có suy nghĩ gì khác về chị họ của mình, cô vẫn luôn xem cô ta là người thân của mình.
Nghe nói cô ta muốn đọc, cô lập tức đưa một bản đã chỉnh sửa và sao chép xong cho cô ta.
Mãi đến cấp ba, công ty nhà họ Ôn gặp khủng hoảng.
''Ôn gia nhà nó phá sản, dựa vào đâu Đỗ gia nhà chúng ta phải chịu chứ? Ba mẹ, hai người choáng váng rồi à? Rốt cuộc Ôn gia đã cho hai người lợi lộc gì vậy? Sao hai người phải cung phụng bọn họ như vậy chứ?''
''Tiểu Quân, con đang nói gì vậy? Đó là bác của con đấy! Con quên mấy năm nay con đều ở nhà họ rồi sao?''
''Ha ha, mẹ không nói đến chuyện này còn tốt, nói đến con lại muốn nổi giận, lúc đưa con sang họ đã nói sẽ đối xử với con như con gái ruột, kết quả thì sao? Những thứ Ôn Hủ Hủ có con chưa từng có, ngay cả trường học cũng là con cầu xin bọn họ thì bọn họ mới cho con đi.''
''...''
Hôm ấy, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ba bị bắt, mẹ lập tức bị bệnh, lúc Ôn Hủ Hủ đến tìm cậu đã nghe được người chị họ cùng sinh sống với mình nhiều năm nói vậy với cậu mợ.
Ôn gia đối xử với cô ta không tốt sao?
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc trở về, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.
Xưa nay cô không biết, hóa ra một người cũng có thể mở to mắt mà nói dối như vậy, càng không biết con người có thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Những gì Ôn gia họ đối xử với cô ta ngày trước đều cho chó ăn sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không thể ngăn cơn sóng dữ ập đến nhà mình, Ôn gia phá sản, mẹ cô không chịu nổi đả kích mà qua đời, ba bị phán tù vài chục năm, mà cô cũng thành một đứa bé mồ côi không còn nhà để về.
Nhưng vẫn may cậu mợ cô vẫn còn quan tâm đến cô, vẫn đón cô về nhà họ.
Từ đó trở đi, vị trí của cô và Đỗ Như Quân đổi cho nhau.
Cô thành người ăn nhờ ở đậu, mà Đỗ Như Quân thì thành tiểu thư chủ nhà.
...
Ôn Hủ Hủ từ từ mở mắt ra, cô nhìn ánh đèn màu cam mờ ảo trên trần nhà, đôi mắt hồng hồng hơi chớp chớp. Nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu trong giấc mơ cứ như vậy mà chảy ra.
''Tiên sinh, Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? Có cần gọi bác sĩ Lạc đến kiểm tra không?''
''Mấy giờ rồi?''
''Đã hơn mười một giờ rồi, tiên sinh, Ôn tiểu thư đã ngủ một ngày rồi, tôi thấy tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Lạc đến xem thử xem thế nào, mong đừng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.''
Là giọng của dì Vương, dì ta ở bên ngoài thấy đã trễ như vậy thì lo lắng nói.
Chương 263: Hắn hận không thể giết chết cô!
Dì Vương?
Cô được mang về Hoàng Đình số 1 sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cô nằm trên giường, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Kết quả cô có nhìn thế nào cũng không thấy sao, căn phòng này được trang trí theo phong cách trang nhã, bức tường màu xám tạo tổng thể rất đẹp, sàn được lát gạch sứ trắng lạnh, tủ quần áo làm bằng kính nhưng không nhìn qua được, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng quần áo treo bên trong khiến người khác có cảm giác vô cùng xa hoa.
Phòng ngủ này... là...?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên mở to mắt!
''Cô tỉnh rồi?''
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài đồng ý để dì Vương đi gọi điện cho bác sĩ đã đi vào, hắn đi đến bên giường, phát hiện cô đã tỉnh.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.
Cô còn nghĩ rằng bây giờ mình vẫn nằm mơ.
Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi cô mất ý thức, hai người bọn họ đã nói rõ với nhau, hắn đuổi kịp cô, mà cô cũng thừa nhận hết mọi chuyện, mặc cho hắn róc thịt.
Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
Cô thấy sau khi phát hiện mình tỉnh, hắn trực tiếp đi đến cạnh giường, vươn tay sờ trán cô.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Nhiệt độ cơ thể bình thường, đừng lo, không có chuyện gì cả.'' Hoắc Tư Tước thu tay về, thấy người phụ nữ nằm trên giường đang ngẩn người ra nhìn mình thì trấn an nói.
Hắn đương nhiên sẽ không nói với cô, trong thời gian cô ngất xỉu hắn đã chăm sóc cô thế nào.
Lúc đưa cô về, ngoài cả người đều là vết thương thì quần áo cũng không lành lặn, hắn chỉ có thể gọi Lạc Du đến để cô ta kiểm tra tình trạng cho cô, xác định không ảnh hưởng đến tính mạng rồi mới tự mình giúp cô xử lí vết thương.
Đãi ngộ này, ngoài con của Hoắc Tư Tước hắn ra thì cô là người đầu tiên.
Hoắc Tư Tước rót một cốc nước ấm đặt lên tủ cạnh đầu giường.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô nhìn thoáng qua cốc nước, lại quay sang nhìn nét mặt người đàn ông này, cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định xuống giường.
Nhưng cô vừa mới động đậy đã cảm nhận được sự đau đớn từ bụng, cô ''a'' lên một tiếng rồi ngã xuống giường.
''...''
Chỉ một giây đó, Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cúi người đỡ Ôn Hủ Hủ đau đến mức toát mồ hôi dậy.
''Đau sao?''
''Ừm...'' Ôn Hủ Hủ chớp đôi mắt ngấn lệ thừa nhận.
Cô cho rằng hắn sẽ đồng tình thương tiếc.
Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc:
''Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.''
''Cái gì?''
Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.
Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.
Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.
Đang rủa cô chết đấy à?
Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.
Ôn Hủ Hủ nhận mệnh không lên tiếng, cứng người uống hai ngụm nước, im lặng một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
''Sao anh... lại mang tôi về?''
''Sao vậy? Đi theo chơi bời với người đàn ông khác nên không muốn về sao?'' Hoắc Tư Tước lập tức trả lời bằng ngữ khí không tốt chút nào.
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận: ''Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ không ngờ bản thân... còn có thể quay về.''
Cô cúi đầu, chua xót nói ''có thể''.
Đúng vậy, lúc cô ở nhà họ Tôn đã tưởng mình chết chắc rồi, hắn hận cô như vậy, ghét cô như vậy, bây giờ lại phát hiện ra chuyện lớn này, hơn nữa còn do cô làm.
Hắn có lí do gì để bỏ qua cho cô chứ?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nghe hiểu, hắn nở nụ cười lạnh: ''Đó là vì tôi nể mặt con!''
''...''
''Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ cho tôi, nếu như lần sau cô còn để tôi nhìn thấy cô không nghe lời, lén chạy ra ngoài, tôi thề với cô, tôi nhất định sẽ giết chết cô!''
Ngữ khí của người đàn ông trở nên vô cùng ngoan độc!
Sắc mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như đóng băng dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô có thể chắc chắn rằng hắn không nói đùa chút nào.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên sợ đến mức nuốt nước bọt...
Hắn như thế này đúng là rất đáng sợ.
Nhưng hắn chỉ nói không cho cô lén trốn ra ngoài thôi sao? Không còn cái gì khác nữa sao? Hắn cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến cuốn sách kia, còn chuyện của dì cháu nhà Cố Hạ thì sao?
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng hắn nói xong câu này rồi cầm cốc đi đến chỗ ghế sopha.
Sau đó, hắn đặt cốc xuống, đến tủ quần áo cầm một cái áo choàng rồi đi vào phòng tắm.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Vừa rồi đã khó có thể tin được rồi, lúc này cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải vẫn còn nằm mơ không. Nếu không cô sẽ không nhìn thấy một cảnh không bình thường như thế này, đúng không?
Ôn Hủ Hủ ngồi yên trên giường một lúc.
Mãi hai mươi phút sau, dưới tầng vang lên tiếng ai đó đến thăm đêm khuya.
''Tiên sinh, bác sĩ Lạc đến rồi, ôi? Ôn tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?''
Là dì Vương, dì ta mang bác sĩ đến.
Nhưng sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã tỉnh, dì ta trực tiếp dẫn bác sĩ vào.
Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường xoay người lại nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một bác sĩ trẻ xinh đẹp tóc xoăn đi đến.
Chương 264: Cô ngủ trên giường hắn?
''Đây không phải là tỉnh rồi sao?''
Bác sĩ họ Lạc kia vừa vào đã thấy Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường, cô ta lạnh nhạt nhìn lướt qua cô một cái, sau đó cầm hòm thuốc đi qua dì Vương.
Bác sĩ này đúng là tùy tiện.
Ôn Hủ Hủ nhìn cô ta không nói gì, cảm thấy có chút bất ngờ.
''Vén quần áo lên!''
''Làm gì?''
''Đương nhiên là để kiểm tra cho cô rồi, đêm hôm khuya khoắt còn bị gọi đến, cô cho rằng tôi đến chơi sao?''
Nữ bác sĩ đứng trước giường nhìn Ôn Hủ Hủ không hiểu ý thì lạnh nhạt nói một câu, nhìn có vẻ không quá kiên nhẫn.
Dì Vương đứng phía sau thấy vậy thì nhanh chóng muốn giải thích: ''Bác sĩ Lạc, Ôn tiểu thư là...''
''Không cần, tôi là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình như thế nào.''
Ôn Hủ Hủ ngắt lời dì Vương, ra hiệu dì ta không cần giải thích thay mình, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không chút cảm xúc nhìn nữ bác sĩ kia.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, nữ bác sĩ kia lại không ngạc nhiên chút nào.
''Tôi biết cô là bác sĩ, nhưng bây giờ cô đang là bệnh nhân của tôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.''
Sau đó cô ta trực tiếp đưa tay nhấn vào chỗ bị thương của Ôn Hủ Hủ.
''A...''
Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy bụng đau nhức, cô cong người cúi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
''Bác sĩ Lạc, cô...''
''Lạc Du! Cô làm cái gì vậy?''
Dì Vương thấy vậy, đang định tiến lên ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng thắt dây lỏng lẻo đi ra, hắn lạnh lùng quát to một tiếng.
Lúc này nữ bác sĩ mới thả tay ra.
Dì Vương thấy vậy thì lập tức đến đỡ Ôn Hủ Hủ: ''Ôn tiểu thư, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Chỉ trong vài giây cô đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào.
Nữ bác sĩ: ''Đừng lo, tôi chỉ xem vết thương cho cô ta thôi mà? Bây giờ có thể chắc chắn cô ta không bị chảy máu trong.''
Người tên là Lạc Du kia còn tự nhiên lạnh nhạt nói.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại đổi hướng.
Từ người Ôn Hủ Hủ chuyển qua Hoắc Tư Tước, khi thấy hắn chỉ thắt mình đai áo choàng, đôi mắt lập tức nhìn theo giọt nước đang chảy xuống theo cơ ngực khỏe khoắn của hắn xuống dưới.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức mang theo sự chán ghét.
''Rầm!''
Sau khi quay về phòng tắm, hắn đóng mạnh cửa lại, đến khi lại lần nữa ra ngoài hắn đã thay một chiếc áo choàng kín hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ cũng ngẩng đầu lên, cô thấy vậy thì có chút khó hiểu.
Có chuyện gì vậy?
''Còn gì nữa không?''
Người đàn ông vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như cũ, sau khi nhìn lướt qua Ôn Hủ Hủ, hắn nhìn vị bác sĩ kia lạnh giọng hỏi.
Nữ bác sĩ kia nhún vai: ''Không có, tôi đã nói rồi, cô ta không sao cả.''
''Cô có thể đi.''
''...''
Câu nói này không chỉ khiến Lạc Du tức đến trợn tròn mắt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ cũng kinh ngạc.
Tên này làm sao vậy? Sao không có chút lịch sự nào vậy?
Mặc dù thái độ của nữ bác sĩ này không ra gì nhưng mà cũng không thể vừa gọi người ta đến đã đuổi người ta đi như vậy được chứ?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi quá đáng: ''Hoắc Tư Tước, không có việc gì, cô ấy...''
''Hoắc tổng, có cần phải như vậy không? Không phải tôi chỉ nhìn anh thêm hai cái không sao, bây giờ anh lại đuổi tôi đi? Lúc trước tôi nhìn anh còn ít à? Sao hôm nay anh lại ích kỉ vậy? Coi chừng lần tới mời tôi tôi cũng không đến đâu.''
Ngàn lần không ngờ, lúc Ôn Hủ Hủ còn muốn thay bác sĩ này giải thích thì cô gái này lại ở trước mặt cô nói Hoắc Tư Tước như vậy.
Vẻ mặt còn mang theo sự hờn dỗi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hóa đá.
Quen biết như vậy sao, cho dù là cô với người đàn ông này cũng chưa đến trạng thái đó!
Cho nên rốt cuộc bác sĩ nữ này là ai?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có chút không bình tĩnh, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
''Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, nếu không đừng trách vì sao mình lại bị ném ra khỏi nơi này.'' Hoắc Tư Tước gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với người phụ nữ kia.
Lạc Du: ''...''
Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình này một giây, cuối cùng cô ta còn hai giây để ôm lấy hòm thuốc của mình.
''Được, tôi đi, quấy rầy hai người rồi, nhưng Hoắc Tư Tước, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người phụ nữ này là một quả bom, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi cũng không muốn tốn thêm tám năm nữa để cứu anh đâu.''
Sau đó cô ta ôm hòm thuốc rời đi.
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa sợ ngây người.
Một lúc lâu sau cô vẫn đờ đẫn nhìn cửa phòng ngủ không còn bóng người kia, tâm trí quay cuồng như có bão, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Lạc Du vừa đi, dì Vương cũng đi theo, cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước bình tĩnh lại, hắn đóng cửa phòng ngủ, quay người vào phòng tắm, không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ ở bên ngoài nghe được tiếng máy sấy, hình như hắn đang sấy tóc.
Chương 265: Mắt hắn tối lại...
Không biết trong lòng Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy như thế nào?
Nhớ đến lời nữ bác sĩ kia trước khi rời đi, cô cảm thấy chỉ ngồi đợi trên chiếc giường này cũng khiến trái tim mình bị thứ gì đó đè nặng.
Vô cùng khó chịu!
Tám năm...
Vì sao cô ta lại nói tốn tám năm để tới cứu hắn?
Còn nữa, cô ta nói cô là bom hẹn giờ, cô ta có ý gì?
Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng khó chịu, cô vén chăn lên, định xuống giường rót nước uống.
''Choang...''
Trong lòng càng loạn càng dễ phạm sai lầm, sau khi uống xong nước, Ôn Hủ Hủ không cẩn thận làm rơi cốc xuống đất phát ra tiếng vỡ lớn.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, cô hoảng sợ nhìn thoáng qua phòng tắm, cúi gập lưng xuống, muốn nhân lúc người bên trong chưa đi ra nhặt hết những mảnh vỡ này lên.
Nhưng giây phút cô vừa ngồi xuống, tiếng máy sấy trong phòng tắm đã dừng lại.
Không xong rồi...
Ôn Hủ Hủ ngày càng lúng túng, trơ mắt nhìn cửa phòng tắm mở ra.
''Cô làm gì vậy?''
Hoắc Tư Tước đi ra ngoài, sau khi thấy cảnh này, quả nhiên lông mày chưa giãn ra của hắn càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt không chút vui vẻ.
Ôn Hủ Hủ lập tức càng hoảng loạn hơn.
''Tôi...Tôi muốn uống nước.''
Cô căng thẳng đến cứng người, sau khi nhìn thấy hắn đi đến thì càng luống cuống hơn, không quan tâm đến đau đớn trên người, muốn lập tức ngồi xuống nhặt hết những mảnh vỡ kia.
Nhưng cô chỉ vừa động thì người đàn ông kia đã kéo cô lại.
''Uống nước? Không phải vừa cho cô uống rồi sao? Sao cô lại nhiều chuyện vậy chứ?''
Ngữ khí của Hoắc Tư Tước không chút kiên nhẫn.
Bây giờ đã rất muộn, hắn mệt mỏi cả một ngày, lúc này rất muốn nghỉ ngơi mà người phụ nữ này lại tìm thêm phiền phức cho hắn, không yên tĩnh chút nào.
Phụ nữ đều nhiều chuyện như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi xổm xuống, cầm khăn tay nhặt mảnh vỡ.
Hắn không phát hiện được rằng, trong lúc hắn ngồi xuống, bàn tay đang nắm lấy tay cô chưa từng thả lỏng.
Hắn vẫn luôn duy trì tư thế đó, cản cô không cho cô lại gần, dường như hắn chỉ cần thả lỏng tay ra cô sẽ lập tức không nghe lời mà tiếp tục quấy rối vậy.
Phụ nữ đúng là rất phiền phức!
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn hắn và bàn tay chưa từng thả tay mình ra.
''Đứng yên đó cho tôi, đừng có lộn xộn!''
''...''
Cô cũng không biết nên miêu tả cảm xúc của mình bây giờ là thế nào. Điều duy nhất cô có thể làm là ngoan ngoãn đứng dựa vào bàn nhìn hắn nhặt mảnh vỡ.
Hành động quan tâm này của hắn, đối với cô mà nói, hình như là lần đầu tiên.
Mấy phút sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thu dọn xong.
"Vẫn muốn uống nước sao?''
''...Đúng.'' Ôn Hủ Hủ chần chừ gật nhẹ đầu.
Sau đó cô thấy người đàn ông này rót một cốc nước ấm, thuận tay cầm thêm mấy viên thuốc đến.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút không kiên nhẫn kia, ngoan ngoãn cầm thuốc và nước lên uống.
Nước uống, thuốc cũng uống, sàn nhà cũng đã được lau sạch, Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm rửa tay.
Ôn Hủ Hủ vốn muốn về giường nghỉ ngơi.
Nhưng cô đứng đó do dự một lúc, cuối cùng cũng chờ được Hoắc Tư Tước đi ra, cô đứng đó cẩn thận hỏi: ''Bác sĩ nữ vừa rồi, cô ấy là ai vậy?''
''Cô hỏi cô ta làm gì? Không liên quan đến cô.''
Hoắc Tư Tước trả lời không chút do dự.
Nhưng hắn từ chối cũng không phải vì hắn không muốn người phụ nữ này biết, mà là hắn cảm thấy không cần thiết, bác sĩ chính này của hắn muốn phiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời của hắn, sắc mặt lập tức trở nên buồn bã.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Phụ nữ đúng là rất phiền phức.
''Cô ta tên Lạc Du, bác sĩ chính của tôi.''
''...A!'' Người phụ nữ vừa rồi vẫn còn buồn rầu bây giờ hai mắt đã sáng bừng lên: ''Hóa ra là cô ấy, thời gian đó là cô ấy chữa trị cho anh sao?''
''Đúng.''
Hoắc Tư Tước khó có khi kiên nhẫn như thế này.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tốt hơn: ''Vậy cô ấy... sao lại còn trẻ vậy? Dường như không chênh lệch với anh nhiều.''
Đây đúng là một chuyện mâu thuẫn.
Vì năm đó lúc Hoắc Tư Tước được đưa đến chỗ cậu ở nước ngoài cũng đã 16 tuổi, nói cách khác, cô ta chữa trị cho hắn tám năm, Hoắc Tư Tước khi đó vừa tròn 24 tuổi, bác sĩ ngày hôm nay cũng không chênh lệch với hắn là bao.
Vậy cô ta bao nhiêu tuổi thì bắt đầu chữa trị cho hắn?
Cũng mười bảy mười tám tuổi sao?
Sao có thể được?
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của cô, người đàn ông kia châm chọc nói: ''Cô cho rằng ai cũng như cô sao? Ngốc như heo vậy, dạy thế nào cũng không nổi.''
''...''
Cái gì?
Cô ngốc như heo khi nào? Chỉ là tư chất hơi kém chút, học một thời gian dài rồi, không phải bây giờ cô cũng là bác sĩ sao?
Ôn Hủ Hủ có chút không phục, tên đàn ông này lại nói cô như vậy sao.
''Tôi kém chỗ nào? Bây giờ y thuật của tôi đều là tôi tự học, mặc dù năm đó... tôi học tây y, ở chỗ bác sĩ Kim cũng hơi ngốc một chút, nhưng bây giờ trung y của tôi có thể lăn lộn anh thành dạng này thì sao tôi có thể ngốc như heo được?''
''...''
Câu này vừa nói xong, người đàn ông kia đúng là không thể phản bác được.