-
Chương 251-255
Chương 251: Cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi?
Bởi vì Hoắc Tư Tước trực tiếp trở về xử lý chuyện này, nên buổi chiều ở Hoàng Đình số 1 sóng yên biển lặng.
"Cô Ôn, cô xem hôm nay đã là Tết ông Công ông Táo rồi, hôm nay chúng ta cũng không làm gì hay là trang trí lại căn nhà này đi, cô nhìn xem tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho Tết."
Dì Vương nhìn thấy cuối cùng trong biệt thự chỉ còn lại người trong nhà, dì ta lập tức lấy đống đồ tết mà mình đã mua ra, muốn trang trí lại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy vậy, còn chưa đợi mẹ lên tiếng đã cùng nhau xông lên.
"Nhược Nhược muốn đi treo những trái ớt đỏ này."
"Vậy anh sẽ phụ trách dán những chữ phúc này, làm cho cả ngôi nhà của chúng ta rực rỡ sắc đỏ."
Mặc Bảo thấy em gái muốn treo ớt đỏ, vì thế cậu ôm ngay đống chữ phúc đỏ rực, bê chúng chạy đi dán lên từng cửa phòng.
Còn Hoắc Dận không biết phải làm gì.
Cậu chưa từng tham gia vào những hoạt động náo nhiệt, trong nhà vào dịp Tết cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như này.
"Dận Dận, đến đây nào, con đi treo những chiếc đèn lồng đỏ này trong vườn hoa của chúng ta đi, đúng rồi, không phải con còn biết viết thư pháp sao? Con thấy đấy nhà chúng ta có rất nhiều cửa, con có thể viết câu đối cho tất cả chúng.”
Ôn Hủ Hủ cầm những chiếc đèn lồng đỏ đi tới bên cạnh cậu con trai lớn, khuyến khích cậu nhận nhiệm vụ rất "gian khổ" này.
Cậu bé nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Vâng!”
Sau đó cậu cầm theo những chiếc đèn lòng đỏ chạy ra vườn.
Dì Vương luôn đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy ngay cả tiểu thiếu gia tính tình lãnh đạm cũng được điều động tham gia hoạt động này, từ tận đáy lòng dì ta cảm thấy rất vui vẻ.
"Cô Ôn, cô ở đây thật sự quá tốt."
"Hả?"
"Cô biết không, ở đây trước kia chúng tôi ăn Tết rất quạnh quẽ không có không khí Tết gì cả, tiểu thiếu gia cũng lạnh nhạt, nhưng năm nay có mọi người tới đây, cô nhìn xem bầu không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống biết bao."
Dì Vương tươi cười nhìn xung quanh.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo ánh mắt của dì ta, lúc này mới phát hiện bởi vì bọn nhỏ đang trang trí nhà cửa, cho nên những bảo vệ bình thường ít xuất hiện cũng tới giúp một tay.
Trong một lúc bóng người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Thật sự rất náo nhiệt.
Ôn Hủ Hủ cười không nói gì, cô cũng cầm lấy bó hoa khô đi trang trí.
Ngay lúc mọi người đều đang bận rộn, bỗng nhiên có người tới đây tìm Ôn Hủ Hủ.
"Đồ ngốc, cô ra đây, mau bảo bọn họ mở cửa cho tôi, tôi có việc tìm cô." Là Trì Úc tới.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy lập tức nói bảo vệ cho anh ta vào.
Đương nhiên, nếu có Hoắc Tư Tước ở đây chắc chắn cô không dám cho Trì Úc vào, dù sao Hoắc Tư Tước cũng có vẻ như rất bất mãn với người anh họ này, đặc biệt còn vào thời điểm nhạy cảm như này nữa.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô nói xem?"
Trì Úc hùng hùng hổ hổ đi vào vườn hoa, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang nhàn nhã cầm kéo cắt hoa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta lườm cô.
Suýt chút nữa bị tức chết ngay tại đây.
Ôn Hủ Hủ có chút khó hiểu: "Làm sao tôi biết được? Tôi lại không phải là con giun kim trong bụng anh.”
Chết tiệt!
Người phụ nữ vô lương tâm này.
Trì Úc sắp tức chết: "Cô có lương tâm không? Ngày hôm qua tên khốn Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đưa cô đi, tôi tưởng cô sẽ bị cậu ta giết chết rồi cho nên hôm nay mới cố ý tới thăm cô.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Điều này thực sự có chút lúng túng.
Bởi vì ngay từ đầu cô cũng nghĩ như Úc Trì, nhưng kết quả lại không phải vậy, cho nên cô cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể pha cho anh một ấm trà ngon, để cho anh ta bình tĩnh lại.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng, anh về quay phim cho tốt đi."
"Đánh rắm!"
Trì Úc lại bắt đầu mắng mỏ: "Cô là người phụ nữ không có lương tâm, có phải bản thân cô không sao thì không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Còn gia đình tôi thì sao? Cô đã hứa sẽ giúp tôi.”
Ôn Hủ Hủ bị chửi đến á khẩu không nói nên lời.
Không phải cô không giúp, mà hiện tại cô cũng không thể ra nước ngoài được, tên Hoắc Tư Tước chết tiệt kia nhất định sẽ không thả cô ra.
Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ áy náy: "Không phải, hiện tại tôi không có cách nào đi nước ngoài.”
"Không cần cô ra nước ngoài, tôi đã biết người kia là ai rồi."
"Ai?"
"Cố Thanh Liên!" Anh ta bỗng nhiên nắm chặt tách trà, phẫn nộ nói ra một cái tên.
Dứt lời, Ôn Hủ Hủ kinh ngạc.
Cố Thanh Liên?
Hoá ra là dì ta? Làm sao anh ta biết được?
"Anh tôi nói với tôi, Cố Thanh Liên bỗng nhiên tới tìm mẹ tôi vào mấy ngày trước bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ tôi, sau đó bọn họ ở trong sảnh nói chuyện rất lâu, mẹ tôi đã dặn dò anh trai tôi rằng tiệc mừng thọ ngày hôm đó phải chiêu đãi cháu gái Cố Hạ của Cố Thanh Liên thật tốt, cũng chính là vợ sắp cưới của chồng cũ cô, nói phải tiếp đón cô ta theo nghi thức thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, còn phải sắp xếp ngồi chung với ông cụ."
Dường như Trì Úc nhìn thấy sự thắc mắc của Ôn Hủ Hủ, anh ta lập tức giải thích lại chi tiết chuyện này.
Ôn Hủ Hủ nghe xong giống như có thứ gì đó đang đập mạnh vào đầu, cô ngồi bất động ở đó.
Không ngờ là Cố Thanh Liên?
Chuyện này thực sự làm cô bất ngờ, dì ta dám chơi lớn ở tiệc mừng thọ như vậy, có phải quá gan dạ hay không?
Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy điều này cũng không phải là không thể.
Bởi vì từ sau khi cô trở về đã làm xáo trộn hôn sự của cháu gái dì ta và Hoắc Tư Tước, nhất định dì ta hận cô đến tận xương tuỷ, đương nhiên có thể diệt trừ cô là tốt nhất.
Suy đi nghĩ lại nước cờ trong tiệc mừng thọ đó, đúng là một nước đi rất hay.
Bởi vì ngày hôm đó nếu cô thật sự không chịu nổi sự thôi miên của tên bác sĩ tâm lý kia, thì bí mật lớn nhất của tập đoàn Hoắc thị sẽ bại lộ trước mặt mọi người.
Cứ như vậy, Ôn Hủ Hủ cô thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng tại sao cô biết bí mật này?
Chương 252: Con nhất định phải huỷ hoại hắn!
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này.
Thần sắc của cô thay đổi ngay tức khắc.
Trì Úc ở bên cạnh nhìn thấy cô có chút kỳ quái: "Đồ ngốc, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trở nên khó coi thế?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng.
Vốn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cố nén sự bất an trong lòng rồi hỏi: "Không sao, vậy tiếp theo anh muốn làm như thế nào? Nếu bà ta không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào giúp nhà họ Trì rửa sạch oan khuất.”
Trì Úc lập tức gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi định đi tìm bằng chứng chứng minh bà ta cấu kết với tên bác sĩ kia.”
"Tìm như thế nào?"
“Tôi tra rồi, nhà họ Tôn ở chỗ chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mai, bà Tôn chính là bạn tốt của Cố Thanh Liên cho nên chắc Cố Thanh Liên sẽ đến tham dự, đến lúc đó tôi tìm bà ta lấy cắp điện thoại của bà ta, chắc chắn có thể tìm được chứng cứ.”
Trì Úc nói ra kế hoạch của mình.
Đây thực sự là một cách có thể dùng, bây giờ là thời đại công nghệ cao, những thứ như điện thoại di động đã trở thành công cụ không thể thiếu nhất trong cuộc sống hàng ngày của con người như liên lạc, giải trí, giao tiếp xã hội ...vân vân.
Thậm chí lưu thông tiền tệ cũng đã trở thành chức năng chính của nó.
Cho nên những gì Trì Úc nói cũng không sai chút nào, chỉ cần lấy được điện thoại di động của Cố Thanh Liên thì có thể tìm ra chứng cứ của bà ta, cho dù che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ có cơ hội moi ra được.
Ôn Hủ Hủ đồng ý với suy nghĩ của anh ta.
Nếu đã như vậy, hay là cô cũng đi với anh ta?
Tất nhiên cô không phải đi tìm bằng chứng.
Điều cô muốn biết là rốt cuộc có phải người phụ nữ đó nói bí mật kia cho tên bác sĩ tâm lý đã thôi miên cô hay không? Đây mới là chuyện nguy hiểm nhất.
——
Buổi chiều hôm đó, Hoắc Tư Tước luôn ở trong khách sạn Leston thuộc sở hữu của Hoắc Thị.
Gần đến tết nguyên đán, trước kỳ nghỉ lễ dù sao cũng phải đi thăm hỏi đám lão cổ hủ.
"Chủ tịch, vừa rồi bên Bulgari truyền đến tin tức, tuy Cố Thanh Liên rất tức giận vì cháu gái của bà ta bị thương nặng, nhưng tạm thời bà ta vẫn chưa có hành động gì."
Ngay lúc Hoắc Tư Tước đang ngồi trong phòng riêng sang trọng, nhàm chán nghe đám người cổ hủ bàn bạc trao đổi, thì trợ lý Lâm Tử Dương bỗng nhiên đi vào, sau đó thì thầm vào tai hắn điều gì đó.
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Hắn uống mấy ly rượu đã hơi ngà ngà say, đuôi lông mày khẽ nhướng lên sau khi nghe trợ lý báo cáo: "Vậy cứ tiếp tục theo dõi, không chỉ theo dõi bà ta mà còn cả thiết bị liên lạc của bà ta, bao gồm địa chỉ IP, nhớ kỹ cho dù một biến động nhỏ cũng không được bỏ qua.”
"Vâng, chủ tịch!"
Lâm Tử Dương nghe thấy vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta thực sự không hiểu tại sao sếp lại làm như vậy? Nếu đã tra ra chuyện của nhà họ Trì là do Cố Thanh Liên và Hoắc Anh Nga cấu kết với nhau.
Vậy tại sao hắn không bắt Cố Thanh Liên?
Mà chỉ muốn theo dõi người thôi, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn moi móc cái gì từ Cố Thanh Liên à?
Lâm Tử Dương càng nghĩ càng không hiểu.
Không nói tới cái gì khác mà chỉ nói tới Cố Thanh Liên là dì của Cố Hạ, mà Cố Hạ không phải vợ sắp cưới của sếp sao?
Từ khi nào bọn họ lại có quan hệ tồi tệ như vậy?
Lâm Tử Dương đi sắp xếp người.
—-
Bên trong vườn hoa Bulgari -
Lúc này dì cháu Cố Thanh Liên đang ở nhà, bọn họ càng ngày càng không hiểu hành động của Hoắc Tư Tước.
"Có phải hắn bị điên rồi không? Sao có thể đánh mày thành ra như thế này? Cho dù mày tự ý tới cửa mà chưa có sự đồng ý của hắn, thì hắn cũng không thể ra tay với mày độc ác như vậy chứ? Mày là vợ sắp cưới của hắn mà.”
Cố Thanh Liên tức điên khi thấy cháu gái bị đánh mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dí trên giường không bò dậy nổi.
Nhưng Cố Hạ chỉ có thể nằm trên giường khóc, cô ta đau đến mức không thể mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Liên thấy vậy lại càng tức giận càng hơn: "Cũng tại mày, đang yên đang lành chạy tới Hoàng Đình số 1 làm gì? Mày cho rằng tạo quan hệ với ông già kia là có thể công khai bước chân vào sao?”
"Không... phải! "Cố Hạ khàn khàn kêu lên.
"Không phải vì chuyện này, mà là... là do con đĩ đó! Ả ta đã quyến rũ được hắn rồi, con nhất định phải giết chết ả đàn bà chết tiệt này.”
Giọng cô ta khản đặc, gào thét như ác quỷ.
Cố Thanh Liên nhíu mày.
Lại là Ôn Hủ Hủ?
Dì ta cảm thấy đau đầu khi nghe thấy cái tên này.
Bởi vì người phụ nữ này thật sự giống như ôn thần, từ sau khi cô trở về luôn xuất hiện trước mặt dì cháu bọn họ, hơn nữa mỗi một lần đều không phải tin tức tốt lành gì.
Cố Thanh Liên càng lúc càng phiền não: "Mày giết cô ta? Lần trước bày ra một cái bẫy lớn như vậy cũng không thể giết được cô ta, mày còn muốn giết cô ta sao?”
"Tại sao con không thể giết cô ta chứ? Con cho dì biết, hiện tại con không chỉ muốn giết cô ta ma con còn muốn hủy hoại tên đàn ông kia, thứ con không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được!”
Đột nhiên trên khuôn mặt bầm dập của cô ta lóe lên vẻ oán hận cùng với ý muốn giết người cực kỳ mãnh liệt.
Cố Thanh Liên sững sờ: "Mày phá hoại thế nào? Mày đang muốn làm gì vậy?”
Cố Hạ nở nụ cười dữ tợn: "Con sẽ phát tán bí mật kia ra ngoài, để cho người đàn ông này thân bại danh liệt, để cho hắn không còn chỗ đứng ở Hoắc thị, hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
Cô ta thật sự giống như một kẻ điên, thâm chí còn nghĩ ra phương pháp như vậy.
Sắc mặt Cố Thanh Liên có chút thay đổi, nhìn chằm chằm đứa cháu gái đã mất lý trí, dì ta chửi: "Mày điên rồi sao? Mày hủy hoại hắn thì chúng ta cũng không còn gì cả.”
Chương 253: Người ba đã mất của cô bé…
"Con còn có thể làm gì khác? Con nói cho dì biết, từ hôm người đàn ông kia đạp con một cước, con cũng đã hiểu mình sẽ không có cơ hội làm thiếu phu nhân nhà họ Hoắc nữa, nếu đã như vậy tại sao con phải tha cho hắn chứ?”
“......”
Cố Thanh Liên đứng bên cạnh giường một lúc lâu nhưng không nói gì.
Vết thương này tên đàn ông kia tự đạp sao?!!
Cuối cùng ánh mắt dì ta hiện ra vẻ sắc lạnh, siết chặt nắm đấm, cũng lộ ra vẻ căm phẫn tột độ: "Được, tao đồng ý với cách làm của mày, tuy nhiên trước khi làm chúng ta vẫn phải tìm đường lui của bản thân.”
"Ý dì là sao?"
“Nếu mày muốn tung bí mật đó ra ngoài, Hoắc Tư Tước nhất định sẽ lần theo manh mối tìm được chúng ta, nếu như mày không muốn chết thì tốt nhất phải tìm đường lui trước."
Cố Thanh Liên không hổ là Cố Thanh Liên, cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Vì thế Cố Hạ nhìn về phía dì ta, chờ dì ta nói tiếp.
"Trước đây, người nặc danh thường xuyên gửi tin nhắn gửi bản thảo cho mày, đưa mày đến bên cạnh Hoắc Tư Tước, bây giờ mày tìm cô ta nhờ cô ta sắp xếp đường thoát thân cho chúng ta."
"Tìm cô ta làm gì?"
"Mày còn không hiểu sao? Năm đó chính là cô ta bày ra cục diện cho mày, cô ta từng bước từng bước đưa mày đến vị trí ngày hôm nay, chẳng lẽ mày cho rằng cô ta thật sự không muốn gì từ mày sao? Mày thật sự quá ngây thơ!”
Không ngờ Cố Thanh Liên lại nói ra lời như vậy.
Cố Hạ sửng sốt!
Ý dì ta là sao? Người đó còn có mục đích với cô ta?
Nhưng những năm gần đây, người kia không hề có yêu cầu nào khác ngoại trừ yêu cầu cô ta đưa tiền, mỗi lần người đó gửi bản thảo cho cô ta thì cô ta sẽ trả cho người đó một khoản phí với con số rất lớn.
Tại sao bây giờ trở thành còn có một mục đích khác rồi?
Cố Hạ vẫn không khôn khéo bằng dì của cô ta, hay có thể nói là cô ta không có nhiều kinh nghiệm sống.
Cô ta vẫn chưa giác ngộ ra cục diện này
"Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, huống chi còn là một bữa ăn thịnh soạn như vậy, lúc trước cô ta giao những giấy viết thư đó cho mày, lập tức biến mày thành người mà Hoắc Tư Tước đang muốn tìm, đó cũng đã bắt đầu kế hoạch của cô ta rồi, chẳng qua tao thấy đôi bên cùng có lợi cho nên không nói thôi."
“......”
Lần này, cuối cùng sau lưng Cố Hạ cũng có cảm giác sởn tóc gáy.
Cô ta ngơ ngác nhìn dì mình, một lúc lâu mới hỏi: "Vậy... mục đích của cô ta là gì?”
Cố Thanh Liên lộ ra vẻ u ám: "Ai mà biết chứ? Cũng có thể là muốn sau nâng mày lên vị trí cao, rồi khống chế mày sau đó cướp lấy Hoắc thị, hoặc là cô ta nâng mày lên rồi đột nhiên xuất hiện vạch trần âm mưu của mày, sau đó thay thế mày!”
Cố Thanh Liên mỗi lần nói một chữ thì trái tim Cố Hạ lại trầm xuống một chút.
Đến khi dì ta nói đến hai từ ‘thay thế’ lập tức da đầu của Cố Hạ tê dại, cả người rơi vào nỗi sợ hãi lớn.
Không, không, người này thật sự có năng lực lớn như vậy sao?
Người đó chỉ là một người quăng bản thảo cho cô ta thôi!
Đây nhất định chỉ là suy đoán của dì!
Cố Hạ không tin, cô ta kích động vùng vẫy đứng dậy đi lấy máy tính.
Kết quả làm cho cô ta như bị sét đánh, khi cô ta mở máy tính muốn gửi tin nhắn liên lạc với người nặc danh trước đây, đột nhiên địa chỉ email hiện lên hộp thoại "liên hệ không tồn tại"!
Không tồn tại!!
Cả người Cố Hạ như rời vào vực sâu.
Cô ta như một kẻ điên, thử đi thử lại email này: "Không thể nào! Nhất định không thể như vậy!”
Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn giống hệt như trước.
Cố Thanh Liên đi tới nhìn thấy một màn này, cũng chỉ có thể bất lực, lộ ra vẻ tàn khốc.
“Còn nghiệm chứng suy đoán của tao à, được, nếu đã như vậy chúng ta mạnh tay thử một chút."
"Dì muốn làm gì?"
“Tất nhiên là tung chuyện này ra trước, đúng rồi, nhớ mang theo bản thảo của mày, chính là quyển sách đó, tao tin Hoắc Tư Tước cũng sẽ nhanh chú ý tới tác giả và biết bí mật này rốt cuộc bị tiết lộ ra như thế nào.”
Cố Thanh Liên mỉm cười rất nham hiểm.
——
Vịnh Thiển Thuỷ, Hoàng Đình số 1.
Ôn Hủ Hủ cùng dì Vương chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn từ sớm, khi đèn bật sáng cũng là lúc Hoắc Tư Tước lái xe trở về.
“Ba, ba về rồi!”
Nhìn thấy ba về, Mặc Bảo và Hoắc Dận vui vẻ lập tức chạy ra đón.
Tiểu Nhược Nhược cũng đi theo.
Nhưng khi đi được nửa đường, cô bé rụt rè dừng lại.
Bây giờ cô bé vẫn chưa phải là "con gái" của ba.
Kết quả thì sao?
Hoắc Tư Tước xuống xe nhìn thấy hai cậu con trai, hắn lần lượt lấy ra quà tặng mua về đưa cho bọn chúng, sau đó hắn lại xoay người xách ra từ trong xe một nàng tiên cá màu hồng lớn.
Wow!
Đôi mắt to như hạt thủy tinh của Tiểu Nhược ngay lập tức sáng lên.
"Đi đi, ba mua cho con đấy, con xem có phải ba cũng rất yêu con hay không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy, kích động vội cổ vũ con gái của mình.
Vì thế con bé nhấc đôi chân mập mạp nhào tới giống như một con én nhỏ.
Chương 254: Ba ơi, mẹ yêu ba nhiều lắm
"Chú ơi, chú đã về rồi?"
"Ừm, Tết vui vẻ, cho con, có thích hay không?”
Hoắc Tư Tước đưa con búp bê vải siêu to khổng lồ trong tay cho cô bé, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra ánh mắt lúc này của hắn hiện lên vẻ dịu dàng giống như vừa rồi nhìn hai đứa con trai.
Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.
Nhìn người đàn ông dẫn ba đứa trẻ vào, cô do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn anh.”
Hoắc Tư Tước nhíu hai hàng lông: "Cảm ơn cái gì?”
Ôn Hủ Hủ liền chỉ chỉ vào cô bé được hắn dẫn vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lúc này của cô bé tràn đầy vui vẻ.
"Vì con bé, hôm nay anh mang quà tặng về cho nó, còn cứu nó làm cho nó rất vui."
"Ồ!" Người đàn ông lạnh nhạt chẳng quan tâm: "Tôi làm chỉ là thương tình con bé đã mất ba thôi.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Tết này tự nguyền rủa bản thân chết, có phải không được tốt không?
Nếu không tối nay cô nói cho hắn biết người ba đã chết kia chính là hắn?
Ôn Hủ Hủ đi theo vào, mười phút sau, tất cả thức ăn đều được dọn lên, mấy bạn nhỏ được ba làm vệ sinh sạch sẽ sau đó cũng ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.
"Các tiểu bảo bối, hôm nay là đêm Ông Táo về Trời cũng chính là kỳ nghỉ của các con, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ ăn nhé!"
"Được ạ, mẹ."
Mấy nhóc con lập tức ăn rất vui vẻ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy cũng đang định động đũa, nhưng lúc này Mặc Bảo lại nghịch ngợm, bỗng nhiên mang một đĩa bít tết tới trước mặt ba cậu "Ba, ba biết không, miếng này là chiều nay mẹ cố ý đi siêu thị lựa chọn kỹ càng, sau đó mua về lại tự mình làm, ba, ba xem mẹ yêu ba nhiều lắm."
"Ừm."
Hoắc Dận cũng gật đầu.
Mặt Ôn Hủ Hủ bỗng đỏ bừng, cô lập tức phủ nhận: "Không phải, cái này là làm cho mọi người cùng ăn!”
Đúng là muốn tức chết mà, thằng nhóc này có biết mình đang nói cái gì không?
Yêu hắn?!!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không thể nào ở lại đây lâu hơn được nữa, nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông đối diện nhìn về phía cô.
"Mặc Mặc, mang tới đây."
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn.
Cô có nghe nhầm không? Hắn thật sự yêu cầu thằng bé cầm qua?!!
Ôn Hủ Hủ giống như gặp quỷ.
Sau khi Mặc Bảo ngoan ngoãn cầm đĩa bít tết kia qua, người đàn ông này thật sự đang từ từ ăn nó.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chắc chắn hắn đã bị ai đó nhập rồi.
Ngược lại, sau khi dì Vương ở bên cạnh nhìn thấy lại mỉm cười, sau đó đưa tới sốt tiêu đen tiên sinh thích ăn.
Xem ra, chỗ bọn họ thật sự cần một bà chủ rồi.
Bữa cơm ăn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, các bạn nhỏ ăn đến căng bụng, sau đó bọn đi lên vườn hoa trên cao ở lầu hai chơi.
Ôn Hủ Hủ cũng đứng lên, chuẩn bị thu dọn chén.
Nhưng dì Vương đột nhiên tới cướp chén bát trong tay cô, nhét một hộp lá trà cho cô: "Cô Ôn, cô pha một tách trà cho tiên sinh đi, cậu ấy khẳng định lại làm việc rồi, cho nên về mới sớm như vậy.”
“......”
Ôn Hủ Hủ do dự vài giây, cuối cùng vẫn cầm hộp lá trà kia lên.
Đúng là hôm nay hắn về hơi sớm, vậy coi như là vì bọn nhỏ cảm ơn hắn thôi.
Ôn Hủ Hủ đi lên lầu ba.
Quả nhiên, vừa đi lên đã thấy trong thư phòng có ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu xuyên qua khe cửa mở, làm cho biệt thự có chút ấm áp.
"Cốc cốc——"
Ôn Hủ Hủ cầm hộp lá trà trà đứng ở cửa gõ gõ.
Trong thư phòng, Hoắc Tư Tước đang khom lưng cầm điện thoại di động chuẩn bị kết nối với máy tính, hắn ngẩng đầu lên: "Sao cô lại lên đây? Có chuyện gì à?”
"Không có, dì Vương nói tôi pha cho anh một tách trà."
Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên tìm cái cớ gì, cho nên cầm lon lá trà kia lên nói thật.
Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô rồi cúi đầu, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn gọn gàng bóng loáng, ý bảo cô tiến vào, sau đó hắn ngồi xuống bắt đầu công việc.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không dám hỏi hắn đang làm gì, chỉ ngồi ở bàn nhỏ trong phòng đun nước pha trà lên.
"Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến, hôm nay mợ tôi gọi điện thoại tới nói sắp qua năm mới rồi, bà ấy hy vọng tôi đi thăm cậu."
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng vẫn không nói gì, cô do dự một chút rồi bắt đầu cẩn thận nói ra.
Hiện tại nếu không có sự đồng ý của hắn thì cô không thể ra khỏi cánh cửa này.
Quả nhiên, nghe thấy cô lại muốn đi ra ngoài, Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào máy tính, khẽ nhíu mày lại.
"Ngày mai? Ngày mai là ngày gì?”
"Chính là... là ngày 25, hôm nay không phải đã là Tết ông Công ông Táo rồi sao? Tôi vốn muốn hôm nay đi đến đón Tết cùng bọn họ, nhưng tôi đã hứa với bọn nhỏ sẽ đón Tết ở đây, vì thế không đi.”
Ôn Hủ Hủ vì để cho hắn đồng ý, cho nên cô đã nói dối bản thân muốn đi vào hôm nay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thật sự càng lúc càng khó coi hơn.
"Cô đi thử xem?"
“Tết...... Tôi... Tôi không đi, vậy ngày mai tôi đi được không?” Ôn Hủ Hủ lại hỏi với vẻ mong đợi.
Vừa dứt lời, người đàn ông nảy giờ vẫn đang xem tin tức Lâm Tử Dương vừa gửi tới trong máy tính, rốt cục cũng dời tầm mắt, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía cô.
Chương 255: Chồng cũ của cô có bị điên không?
“Ngày mai để Lãnh Tự đưa cô đi.”
"Hả?"
"Còn nữa, trở về trước ba giờ."
Hắn đưa ra hai điều kiện không hề cho cô bất kỳ đường thương lượng nào, sau đó lại chuyển sự chú ý vào máy tính trước mặt.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không?
Cô lại cảm giác được trên người hắn đột nhiên có thêm khí lạnh, đôi mắt vừa rồi vẫn rất bình thản nhưng lúc này lại trở nên u ám đáng sợ, cô sợ không dám nhìn thẳng vào nó.
“...... Được, vậy tôi đi xuống trước.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng rót trà xong, sau đó đứng lên chạy đi ra ngoài.
Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?
Tuy nhiên cũng may, hắn đã đồng ý với cô, chỉ cần hắn đồng ý vậy thì hắn có chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Sau khi Ôn Hủ Hủ trở lại phòng mình, lập tức nói tin tức tốt này cho Trì Úc: "Trì Úc, hắn đồng ý rồi, ngày mai tôi có thể đi ra ngoài, tuy nhiên có người đi theo tôi, còn phải trở về trước ba giờ.”
Trì Úc tức giậm chân bên điện thoại: "Trước ba giờ? Sau ba giờ hôn lễ nhà họ Tôn mới bắt đầu, cô còn đi làm cái khỉ móc gì nữa?”
Tên này lại chửi thề rồi!
Ôn Hủ Hủ rất bất đắc dĩ: "Tôi còn có cách gì nữa chứ? Hiện tại tôi có thể để cho hắn đồng ý cho tôi đi ra ngoài tốt rồi, chẳng lẽ anh còn trông mong hắn sẽ chiều chuộng tôi sao?”
Trì Úc: "..."
Quên đi, đến lúc đó lại nghĩ cách thôi.
Có thể Cố Thanh Liên sẽ đến trước hôn lễ, dù sao dì ta cũng rất thân thiết với nhà họ Tôn này.
Hai người cuối cùng đã thống nhất như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Ôn Hủ Hủ thật sự không ngờ tới chính là khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, chưa xuất phát nhưng Trì Úc lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cho cô biết một chuyện giật gân.
“Đồ ngốc, cô đã xem chưa? Bây giờ trên mạng có người đang nói Hoắc Tư Tước bị bệnh tâm thần.”
"Anh nói cái gì?" Sắc mặt Ôn Hủ Hủ chợt thay đổi kịch liệt, chiếc lược đang cầm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bệnh tâm thần?
Sao lại như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đáy lòng cô chấn động, trực tiếp ném lược xuống, xoay người vọt tới tủ đầu giường mở iPad ra.
Trì Úc vẫn đang lải nhải trong điện thoại: "Hoắc Tư Tước không lên mạng sao? Bởi vì xuất hiện một quyển sách, có người bỗng nhiên nói hình tượng nhân vật này rất giống Hoắc Tư Tước, cho nên bây giờ mọi người trên mạng đều đang bàn tán.”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch.
Không nghe anh ta nói nữa, sau khi cô mở máy tính bảng, nhán trực tiếp vào trang web.
Sau khi vừa mở mạng xã hội ra, cô đã nhìn thấy dòng chữ đó bao gồm cả một quyển sách đính kèm trên một số trang web có lượng truy cập đặc biệt cao.
《Hình xăm》
Là quyển《Hình xăm》 kia ?!!
Tay Ôn Hủ Hủ run rẩy dữ dội.
Cố nén nỗi hoang mang tột độ trong lòng, cô đọc từng câu từng chữ, phát hiện thật sự đã có người bởi vì hình tượng nam chính trong quyển sách này mà nghi ngờ đến chủ tịch tập đoàn Hoắc thị.
Bởi vì lúc Ôn Hủ Hủ viết, thật sự dựa theo người đàn ông này.
Đặc biệt là một số đặc điểm rất rõ ràng của hắn, chẳng hạn như Ôn Hủ Hủ miêu tả khóe mắt của hắn có một nốt ruồi lệ.
Đôi mắt xinh đẹp như biển rộng có một chấm nho nhỏ giống như cái đuôi sao băng xẹt qua, lặng lẽ để lại dấu ấn trên gương mặt hắn. Cô luôn lo lắng nó sẽ mang lại xui xẻo cho hắn, nhưng khi nhìn thấy nó, cô luôn bị nó mê hoặc.
Phải thừa nhận văn phong của Ôn Hủ Hủ lúc đó rất hay.
Một câu ngắn ngủi như vậy, năm đó không biết có biết bao người hâm mộ điên cuồng vì nam chính này, dựa theo đoạn miêu tả, cũng không biết có bao nhiêu người tưởng tượng ra nhân vật này.
Thậm chí còn có nhân vật truyện tranh, còn có nhân vật cosplay.
Cho đến hôm nay, hình ảnh của chủ tịch tập đoàn Hoắc thị được đưa lên mạng.
“Bịch—“
Chiếc máy tính bảng trong tay Ôn Hủ Hủ rơi xuống đất.
Cả người cô run rẩy, nỗi sợ hãi cực độ bao phủ đỉnh đầu cô, trong nháy mắt cô không thể đứng vững.
“Đồ ngốc? Cô sao vậy? Cô không sao chứ?” Trì Úc nghe thấy bên cô một lúc lâu không có động tĩnh, anh ta vội vàng hỏi.
Lẽ nào đồ ngốc này bị dọa sợ rồi?
Đây chỉ là suy đoán vớ vẩn của những người này, cũng không phải là sự thật, tại sao cô lại căng thẳng như thế?
Trì Úc lo lắng đã làm cô sợ hãi, vội vàng an ủi cô: "Cô đừng sợ, đây đều là chuyện bịa đặt, cô cảm thấy Hoắc Tư Tước bị bệnh tâm thần sao?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trì Úc: "Tôi thấy là người nào đó ngứa da, cô cứ chờ đi, Hoắc thị mà nhìn thấy sẽ lập tức xoá sạch mấy tài khoản này trong vài phút, ngay cả lời đồn nhảm nhí như vậy cũng dám truyền ra, không sợ chồng cũ của cô làm cho bọn họ không có chỗ chôn thây à.”
Trì Úc hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện này.
Mà trên thực tế, tốc độ lan truyền trên mạng của chuyện này thật sự rất chậm.
Cũng chỉ là mấy tài khoản nhỏ, cộng thêm hai ba cái tài khoản trung bình đang thảo luận vấn đề này, vừa nhìn thật sự chính là đang marketing có tiết tấu, mức độ phổ biến hoàn toàn không tăng lên chút nào.
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Vài giây sau, rốt cục cô cũng bình tỉnh lại, trong lòng bỗng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cô suýt chút nữa kích động đến khóc.
May mắn, may mắn vẫn còn kịp.
Cô ngay lập tức đi thay quần áo, sau đó xách túi đi ra.
Bởi vì Hoắc Tư Tước trực tiếp trở về xử lý chuyện này, nên buổi chiều ở Hoàng Đình số 1 sóng yên biển lặng.
"Cô Ôn, cô xem hôm nay đã là Tết ông Công ông Táo rồi, hôm nay chúng ta cũng không làm gì hay là trang trí lại căn nhà này đi, cô nhìn xem tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho Tết."
Dì Vương nhìn thấy cuối cùng trong biệt thự chỉ còn lại người trong nhà, dì ta lập tức lấy đống đồ tết mà mình đã mua ra, muốn trang trí lại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy vậy, còn chưa đợi mẹ lên tiếng đã cùng nhau xông lên.
"Nhược Nhược muốn đi treo những trái ớt đỏ này."
"Vậy anh sẽ phụ trách dán những chữ phúc này, làm cho cả ngôi nhà của chúng ta rực rỡ sắc đỏ."
Mặc Bảo thấy em gái muốn treo ớt đỏ, vì thế cậu ôm ngay đống chữ phúc đỏ rực, bê chúng chạy đi dán lên từng cửa phòng.
Còn Hoắc Dận không biết phải làm gì.
Cậu chưa từng tham gia vào những hoạt động náo nhiệt, trong nhà vào dịp Tết cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như này.
"Dận Dận, đến đây nào, con đi treo những chiếc đèn lồng đỏ này trong vườn hoa của chúng ta đi, đúng rồi, không phải con còn biết viết thư pháp sao? Con thấy đấy nhà chúng ta có rất nhiều cửa, con có thể viết câu đối cho tất cả chúng.”
Ôn Hủ Hủ cầm những chiếc đèn lồng đỏ đi tới bên cạnh cậu con trai lớn, khuyến khích cậu nhận nhiệm vụ rất "gian khổ" này.
Cậu bé nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Vâng!”
Sau đó cậu cầm theo những chiếc đèn lòng đỏ chạy ra vườn.
Dì Vương luôn đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy ngay cả tiểu thiếu gia tính tình lãnh đạm cũng được điều động tham gia hoạt động này, từ tận đáy lòng dì ta cảm thấy rất vui vẻ.
"Cô Ôn, cô ở đây thật sự quá tốt."
"Hả?"
"Cô biết không, ở đây trước kia chúng tôi ăn Tết rất quạnh quẽ không có không khí Tết gì cả, tiểu thiếu gia cũng lạnh nhạt, nhưng năm nay có mọi người tới đây, cô nhìn xem bầu không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống biết bao."
Dì Vương tươi cười nhìn xung quanh.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo ánh mắt của dì ta, lúc này mới phát hiện bởi vì bọn nhỏ đang trang trí nhà cửa, cho nên những bảo vệ bình thường ít xuất hiện cũng tới giúp một tay.
Trong một lúc bóng người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Thật sự rất náo nhiệt.
Ôn Hủ Hủ cười không nói gì, cô cũng cầm lấy bó hoa khô đi trang trí.
Ngay lúc mọi người đều đang bận rộn, bỗng nhiên có người tới đây tìm Ôn Hủ Hủ.
"Đồ ngốc, cô ra đây, mau bảo bọn họ mở cửa cho tôi, tôi có việc tìm cô." Là Trì Úc tới.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy lập tức nói bảo vệ cho anh ta vào.
Đương nhiên, nếu có Hoắc Tư Tước ở đây chắc chắn cô không dám cho Trì Úc vào, dù sao Hoắc Tư Tước cũng có vẻ như rất bất mãn với người anh họ này, đặc biệt còn vào thời điểm nhạy cảm như này nữa.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô nói xem?"
Trì Úc hùng hùng hổ hổ đi vào vườn hoa, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang nhàn nhã cầm kéo cắt hoa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta lườm cô.
Suýt chút nữa bị tức chết ngay tại đây.
Ôn Hủ Hủ có chút khó hiểu: "Làm sao tôi biết được? Tôi lại không phải là con giun kim trong bụng anh.”
Chết tiệt!
Người phụ nữ vô lương tâm này.
Trì Úc sắp tức chết: "Cô có lương tâm không? Ngày hôm qua tên khốn Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đưa cô đi, tôi tưởng cô sẽ bị cậu ta giết chết rồi cho nên hôm nay mới cố ý tới thăm cô.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Điều này thực sự có chút lúng túng.
Bởi vì ngay từ đầu cô cũng nghĩ như Úc Trì, nhưng kết quả lại không phải vậy, cho nên cô cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể pha cho anh một ấm trà ngon, để cho anh ta bình tĩnh lại.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng, anh về quay phim cho tốt đi."
"Đánh rắm!"
Trì Úc lại bắt đầu mắng mỏ: "Cô là người phụ nữ không có lương tâm, có phải bản thân cô không sao thì không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Còn gia đình tôi thì sao? Cô đã hứa sẽ giúp tôi.”
Ôn Hủ Hủ bị chửi đến á khẩu không nói nên lời.
Không phải cô không giúp, mà hiện tại cô cũng không thể ra nước ngoài được, tên Hoắc Tư Tước chết tiệt kia nhất định sẽ không thả cô ra.
Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ áy náy: "Không phải, hiện tại tôi không có cách nào đi nước ngoài.”
"Không cần cô ra nước ngoài, tôi đã biết người kia là ai rồi."
"Ai?"
"Cố Thanh Liên!" Anh ta bỗng nhiên nắm chặt tách trà, phẫn nộ nói ra một cái tên.
Dứt lời, Ôn Hủ Hủ kinh ngạc.
Cố Thanh Liên?
Hoá ra là dì ta? Làm sao anh ta biết được?
"Anh tôi nói với tôi, Cố Thanh Liên bỗng nhiên tới tìm mẹ tôi vào mấy ngày trước bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ tôi, sau đó bọn họ ở trong sảnh nói chuyện rất lâu, mẹ tôi đã dặn dò anh trai tôi rằng tiệc mừng thọ ngày hôm đó phải chiêu đãi cháu gái Cố Hạ của Cố Thanh Liên thật tốt, cũng chính là vợ sắp cưới của chồng cũ cô, nói phải tiếp đón cô ta theo nghi thức thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, còn phải sắp xếp ngồi chung với ông cụ."
Dường như Trì Úc nhìn thấy sự thắc mắc của Ôn Hủ Hủ, anh ta lập tức giải thích lại chi tiết chuyện này.
Ôn Hủ Hủ nghe xong giống như có thứ gì đó đang đập mạnh vào đầu, cô ngồi bất động ở đó.
Không ngờ là Cố Thanh Liên?
Chuyện này thực sự làm cô bất ngờ, dì ta dám chơi lớn ở tiệc mừng thọ như vậy, có phải quá gan dạ hay không?
Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy điều này cũng không phải là không thể.
Bởi vì từ sau khi cô trở về đã làm xáo trộn hôn sự của cháu gái dì ta và Hoắc Tư Tước, nhất định dì ta hận cô đến tận xương tuỷ, đương nhiên có thể diệt trừ cô là tốt nhất.
Suy đi nghĩ lại nước cờ trong tiệc mừng thọ đó, đúng là một nước đi rất hay.
Bởi vì ngày hôm đó nếu cô thật sự không chịu nổi sự thôi miên của tên bác sĩ tâm lý kia, thì bí mật lớn nhất của tập đoàn Hoắc thị sẽ bại lộ trước mặt mọi người.
Cứ như vậy, Ôn Hủ Hủ cô thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng tại sao cô biết bí mật này?
Chương 252: Con nhất định phải huỷ hoại hắn!
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này.
Thần sắc của cô thay đổi ngay tức khắc.
Trì Úc ở bên cạnh nhìn thấy cô có chút kỳ quái: "Đồ ngốc, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trở nên khó coi thế?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng.
Vốn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cố nén sự bất an trong lòng rồi hỏi: "Không sao, vậy tiếp theo anh muốn làm như thế nào? Nếu bà ta không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào giúp nhà họ Trì rửa sạch oan khuất.”
Trì Úc lập tức gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi định đi tìm bằng chứng chứng minh bà ta cấu kết với tên bác sĩ kia.”
"Tìm như thế nào?"
“Tôi tra rồi, nhà họ Tôn ở chỗ chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mai, bà Tôn chính là bạn tốt của Cố Thanh Liên cho nên chắc Cố Thanh Liên sẽ đến tham dự, đến lúc đó tôi tìm bà ta lấy cắp điện thoại của bà ta, chắc chắn có thể tìm được chứng cứ.”
Trì Úc nói ra kế hoạch của mình.
Đây thực sự là một cách có thể dùng, bây giờ là thời đại công nghệ cao, những thứ như điện thoại di động đã trở thành công cụ không thể thiếu nhất trong cuộc sống hàng ngày của con người như liên lạc, giải trí, giao tiếp xã hội ...vân vân.
Thậm chí lưu thông tiền tệ cũng đã trở thành chức năng chính của nó.
Cho nên những gì Trì Úc nói cũng không sai chút nào, chỉ cần lấy được điện thoại di động của Cố Thanh Liên thì có thể tìm ra chứng cứ của bà ta, cho dù che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ có cơ hội moi ra được.
Ôn Hủ Hủ đồng ý với suy nghĩ của anh ta.
Nếu đã như vậy, hay là cô cũng đi với anh ta?
Tất nhiên cô không phải đi tìm bằng chứng.
Điều cô muốn biết là rốt cuộc có phải người phụ nữ đó nói bí mật kia cho tên bác sĩ tâm lý đã thôi miên cô hay không? Đây mới là chuyện nguy hiểm nhất.
——
Buổi chiều hôm đó, Hoắc Tư Tước luôn ở trong khách sạn Leston thuộc sở hữu của Hoắc Thị.
Gần đến tết nguyên đán, trước kỳ nghỉ lễ dù sao cũng phải đi thăm hỏi đám lão cổ hủ.
"Chủ tịch, vừa rồi bên Bulgari truyền đến tin tức, tuy Cố Thanh Liên rất tức giận vì cháu gái của bà ta bị thương nặng, nhưng tạm thời bà ta vẫn chưa có hành động gì."
Ngay lúc Hoắc Tư Tước đang ngồi trong phòng riêng sang trọng, nhàm chán nghe đám người cổ hủ bàn bạc trao đổi, thì trợ lý Lâm Tử Dương bỗng nhiên đi vào, sau đó thì thầm vào tai hắn điều gì đó.
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Hắn uống mấy ly rượu đã hơi ngà ngà say, đuôi lông mày khẽ nhướng lên sau khi nghe trợ lý báo cáo: "Vậy cứ tiếp tục theo dõi, không chỉ theo dõi bà ta mà còn cả thiết bị liên lạc của bà ta, bao gồm địa chỉ IP, nhớ kỹ cho dù một biến động nhỏ cũng không được bỏ qua.”
"Vâng, chủ tịch!"
Lâm Tử Dương nghe thấy vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta thực sự không hiểu tại sao sếp lại làm như vậy? Nếu đã tra ra chuyện của nhà họ Trì là do Cố Thanh Liên và Hoắc Anh Nga cấu kết với nhau.
Vậy tại sao hắn không bắt Cố Thanh Liên?
Mà chỉ muốn theo dõi người thôi, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn moi móc cái gì từ Cố Thanh Liên à?
Lâm Tử Dương càng nghĩ càng không hiểu.
Không nói tới cái gì khác mà chỉ nói tới Cố Thanh Liên là dì của Cố Hạ, mà Cố Hạ không phải vợ sắp cưới của sếp sao?
Từ khi nào bọn họ lại có quan hệ tồi tệ như vậy?
Lâm Tử Dương đi sắp xếp người.
—-
Bên trong vườn hoa Bulgari -
Lúc này dì cháu Cố Thanh Liên đang ở nhà, bọn họ càng ngày càng không hiểu hành động của Hoắc Tư Tước.
"Có phải hắn bị điên rồi không? Sao có thể đánh mày thành ra như thế này? Cho dù mày tự ý tới cửa mà chưa có sự đồng ý của hắn, thì hắn cũng không thể ra tay với mày độc ác như vậy chứ? Mày là vợ sắp cưới của hắn mà.”
Cố Thanh Liên tức điên khi thấy cháu gái bị đánh mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dí trên giường không bò dậy nổi.
Nhưng Cố Hạ chỉ có thể nằm trên giường khóc, cô ta đau đến mức không thể mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Liên thấy vậy lại càng tức giận càng hơn: "Cũng tại mày, đang yên đang lành chạy tới Hoàng Đình số 1 làm gì? Mày cho rằng tạo quan hệ với ông già kia là có thể công khai bước chân vào sao?”
"Không... phải! "Cố Hạ khàn khàn kêu lên.
"Không phải vì chuyện này, mà là... là do con đĩ đó! Ả ta đã quyến rũ được hắn rồi, con nhất định phải giết chết ả đàn bà chết tiệt này.”
Giọng cô ta khản đặc, gào thét như ác quỷ.
Cố Thanh Liên nhíu mày.
Lại là Ôn Hủ Hủ?
Dì ta cảm thấy đau đầu khi nghe thấy cái tên này.
Bởi vì người phụ nữ này thật sự giống như ôn thần, từ sau khi cô trở về luôn xuất hiện trước mặt dì cháu bọn họ, hơn nữa mỗi một lần đều không phải tin tức tốt lành gì.
Cố Thanh Liên càng lúc càng phiền não: "Mày giết cô ta? Lần trước bày ra một cái bẫy lớn như vậy cũng không thể giết được cô ta, mày còn muốn giết cô ta sao?”
"Tại sao con không thể giết cô ta chứ? Con cho dì biết, hiện tại con không chỉ muốn giết cô ta ma con còn muốn hủy hoại tên đàn ông kia, thứ con không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được!”
Đột nhiên trên khuôn mặt bầm dập của cô ta lóe lên vẻ oán hận cùng với ý muốn giết người cực kỳ mãnh liệt.
Cố Thanh Liên sững sờ: "Mày phá hoại thế nào? Mày đang muốn làm gì vậy?”
Cố Hạ nở nụ cười dữ tợn: "Con sẽ phát tán bí mật kia ra ngoài, để cho người đàn ông này thân bại danh liệt, để cho hắn không còn chỗ đứng ở Hoắc thị, hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
Cô ta thật sự giống như một kẻ điên, thâm chí còn nghĩ ra phương pháp như vậy.
Sắc mặt Cố Thanh Liên có chút thay đổi, nhìn chằm chằm đứa cháu gái đã mất lý trí, dì ta chửi: "Mày điên rồi sao? Mày hủy hoại hắn thì chúng ta cũng không còn gì cả.”
Chương 253: Người ba đã mất của cô bé…
"Con còn có thể làm gì khác? Con nói cho dì biết, từ hôm người đàn ông kia đạp con một cước, con cũng đã hiểu mình sẽ không có cơ hội làm thiếu phu nhân nhà họ Hoắc nữa, nếu đã như vậy tại sao con phải tha cho hắn chứ?”
“......”
Cố Thanh Liên đứng bên cạnh giường một lúc lâu nhưng không nói gì.
Vết thương này tên đàn ông kia tự đạp sao?!!
Cuối cùng ánh mắt dì ta hiện ra vẻ sắc lạnh, siết chặt nắm đấm, cũng lộ ra vẻ căm phẫn tột độ: "Được, tao đồng ý với cách làm của mày, tuy nhiên trước khi làm chúng ta vẫn phải tìm đường lui của bản thân.”
"Ý dì là sao?"
“Nếu mày muốn tung bí mật đó ra ngoài, Hoắc Tư Tước nhất định sẽ lần theo manh mối tìm được chúng ta, nếu như mày không muốn chết thì tốt nhất phải tìm đường lui trước."
Cố Thanh Liên không hổ là Cố Thanh Liên, cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Vì thế Cố Hạ nhìn về phía dì ta, chờ dì ta nói tiếp.
"Trước đây, người nặc danh thường xuyên gửi tin nhắn gửi bản thảo cho mày, đưa mày đến bên cạnh Hoắc Tư Tước, bây giờ mày tìm cô ta nhờ cô ta sắp xếp đường thoát thân cho chúng ta."
"Tìm cô ta làm gì?"
"Mày còn không hiểu sao? Năm đó chính là cô ta bày ra cục diện cho mày, cô ta từng bước từng bước đưa mày đến vị trí ngày hôm nay, chẳng lẽ mày cho rằng cô ta thật sự không muốn gì từ mày sao? Mày thật sự quá ngây thơ!”
Không ngờ Cố Thanh Liên lại nói ra lời như vậy.
Cố Hạ sửng sốt!
Ý dì ta là sao? Người đó còn có mục đích với cô ta?
Nhưng những năm gần đây, người kia không hề có yêu cầu nào khác ngoại trừ yêu cầu cô ta đưa tiền, mỗi lần người đó gửi bản thảo cho cô ta thì cô ta sẽ trả cho người đó một khoản phí với con số rất lớn.
Tại sao bây giờ trở thành còn có một mục đích khác rồi?
Cố Hạ vẫn không khôn khéo bằng dì của cô ta, hay có thể nói là cô ta không có nhiều kinh nghiệm sống.
Cô ta vẫn chưa giác ngộ ra cục diện này
"Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, huống chi còn là một bữa ăn thịnh soạn như vậy, lúc trước cô ta giao những giấy viết thư đó cho mày, lập tức biến mày thành người mà Hoắc Tư Tước đang muốn tìm, đó cũng đã bắt đầu kế hoạch của cô ta rồi, chẳng qua tao thấy đôi bên cùng có lợi cho nên không nói thôi."
“......”
Lần này, cuối cùng sau lưng Cố Hạ cũng có cảm giác sởn tóc gáy.
Cô ta ngơ ngác nhìn dì mình, một lúc lâu mới hỏi: "Vậy... mục đích của cô ta là gì?”
Cố Thanh Liên lộ ra vẻ u ám: "Ai mà biết chứ? Cũng có thể là muốn sau nâng mày lên vị trí cao, rồi khống chế mày sau đó cướp lấy Hoắc thị, hoặc là cô ta nâng mày lên rồi đột nhiên xuất hiện vạch trần âm mưu của mày, sau đó thay thế mày!”
Cố Thanh Liên mỗi lần nói một chữ thì trái tim Cố Hạ lại trầm xuống một chút.
Đến khi dì ta nói đến hai từ ‘thay thế’ lập tức da đầu của Cố Hạ tê dại, cả người rơi vào nỗi sợ hãi lớn.
Không, không, người này thật sự có năng lực lớn như vậy sao?
Người đó chỉ là một người quăng bản thảo cho cô ta thôi!
Đây nhất định chỉ là suy đoán của dì!
Cố Hạ không tin, cô ta kích động vùng vẫy đứng dậy đi lấy máy tính.
Kết quả làm cho cô ta như bị sét đánh, khi cô ta mở máy tính muốn gửi tin nhắn liên lạc với người nặc danh trước đây, đột nhiên địa chỉ email hiện lên hộp thoại "liên hệ không tồn tại"!
Không tồn tại!!
Cả người Cố Hạ như rời vào vực sâu.
Cô ta như một kẻ điên, thử đi thử lại email này: "Không thể nào! Nhất định không thể như vậy!”
Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn giống hệt như trước.
Cố Thanh Liên đi tới nhìn thấy một màn này, cũng chỉ có thể bất lực, lộ ra vẻ tàn khốc.
“Còn nghiệm chứng suy đoán của tao à, được, nếu đã như vậy chúng ta mạnh tay thử một chút."
"Dì muốn làm gì?"
“Tất nhiên là tung chuyện này ra trước, đúng rồi, nhớ mang theo bản thảo của mày, chính là quyển sách đó, tao tin Hoắc Tư Tước cũng sẽ nhanh chú ý tới tác giả và biết bí mật này rốt cuộc bị tiết lộ ra như thế nào.”
Cố Thanh Liên mỉm cười rất nham hiểm.
——
Vịnh Thiển Thuỷ, Hoàng Đình số 1.
Ôn Hủ Hủ cùng dì Vương chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn từ sớm, khi đèn bật sáng cũng là lúc Hoắc Tư Tước lái xe trở về.
“Ba, ba về rồi!”
Nhìn thấy ba về, Mặc Bảo và Hoắc Dận vui vẻ lập tức chạy ra đón.
Tiểu Nhược Nhược cũng đi theo.
Nhưng khi đi được nửa đường, cô bé rụt rè dừng lại.
Bây giờ cô bé vẫn chưa phải là "con gái" của ba.
Kết quả thì sao?
Hoắc Tư Tước xuống xe nhìn thấy hai cậu con trai, hắn lần lượt lấy ra quà tặng mua về đưa cho bọn chúng, sau đó hắn lại xoay người xách ra từ trong xe một nàng tiên cá màu hồng lớn.
Wow!
Đôi mắt to như hạt thủy tinh của Tiểu Nhược ngay lập tức sáng lên.
"Đi đi, ba mua cho con đấy, con xem có phải ba cũng rất yêu con hay không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy, kích động vội cổ vũ con gái của mình.
Vì thế con bé nhấc đôi chân mập mạp nhào tới giống như một con én nhỏ.
Chương 254: Ba ơi, mẹ yêu ba nhiều lắm
"Chú ơi, chú đã về rồi?"
"Ừm, Tết vui vẻ, cho con, có thích hay không?”
Hoắc Tư Tước đưa con búp bê vải siêu to khổng lồ trong tay cho cô bé, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra ánh mắt lúc này của hắn hiện lên vẻ dịu dàng giống như vừa rồi nhìn hai đứa con trai.
Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.
Nhìn người đàn ông dẫn ba đứa trẻ vào, cô do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn anh.”
Hoắc Tư Tước nhíu hai hàng lông: "Cảm ơn cái gì?”
Ôn Hủ Hủ liền chỉ chỉ vào cô bé được hắn dẫn vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lúc này của cô bé tràn đầy vui vẻ.
"Vì con bé, hôm nay anh mang quà tặng về cho nó, còn cứu nó làm cho nó rất vui."
"Ồ!" Người đàn ông lạnh nhạt chẳng quan tâm: "Tôi làm chỉ là thương tình con bé đã mất ba thôi.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Tết này tự nguyền rủa bản thân chết, có phải không được tốt không?
Nếu không tối nay cô nói cho hắn biết người ba đã chết kia chính là hắn?
Ôn Hủ Hủ đi theo vào, mười phút sau, tất cả thức ăn đều được dọn lên, mấy bạn nhỏ được ba làm vệ sinh sạch sẽ sau đó cũng ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.
"Các tiểu bảo bối, hôm nay là đêm Ông Táo về Trời cũng chính là kỳ nghỉ của các con, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ ăn nhé!"
"Được ạ, mẹ."
Mấy nhóc con lập tức ăn rất vui vẻ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy cũng đang định động đũa, nhưng lúc này Mặc Bảo lại nghịch ngợm, bỗng nhiên mang một đĩa bít tết tới trước mặt ba cậu "Ba, ba biết không, miếng này là chiều nay mẹ cố ý đi siêu thị lựa chọn kỹ càng, sau đó mua về lại tự mình làm, ba, ba xem mẹ yêu ba nhiều lắm."
"Ừm."
Hoắc Dận cũng gật đầu.
Mặt Ôn Hủ Hủ bỗng đỏ bừng, cô lập tức phủ nhận: "Không phải, cái này là làm cho mọi người cùng ăn!”
Đúng là muốn tức chết mà, thằng nhóc này có biết mình đang nói cái gì không?
Yêu hắn?!!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không thể nào ở lại đây lâu hơn được nữa, nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông đối diện nhìn về phía cô.
"Mặc Mặc, mang tới đây."
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn.
Cô có nghe nhầm không? Hắn thật sự yêu cầu thằng bé cầm qua?!!
Ôn Hủ Hủ giống như gặp quỷ.
Sau khi Mặc Bảo ngoan ngoãn cầm đĩa bít tết kia qua, người đàn ông này thật sự đang từ từ ăn nó.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chắc chắn hắn đã bị ai đó nhập rồi.
Ngược lại, sau khi dì Vương ở bên cạnh nhìn thấy lại mỉm cười, sau đó đưa tới sốt tiêu đen tiên sinh thích ăn.
Xem ra, chỗ bọn họ thật sự cần một bà chủ rồi.
Bữa cơm ăn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, các bạn nhỏ ăn đến căng bụng, sau đó bọn đi lên vườn hoa trên cao ở lầu hai chơi.
Ôn Hủ Hủ cũng đứng lên, chuẩn bị thu dọn chén.
Nhưng dì Vương đột nhiên tới cướp chén bát trong tay cô, nhét một hộp lá trà cho cô: "Cô Ôn, cô pha một tách trà cho tiên sinh đi, cậu ấy khẳng định lại làm việc rồi, cho nên về mới sớm như vậy.”
“......”
Ôn Hủ Hủ do dự vài giây, cuối cùng vẫn cầm hộp lá trà kia lên.
Đúng là hôm nay hắn về hơi sớm, vậy coi như là vì bọn nhỏ cảm ơn hắn thôi.
Ôn Hủ Hủ đi lên lầu ba.
Quả nhiên, vừa đi lên đã thấy trong thư phòng có ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu xuyên qua khe cửa mở, làm cho biệt thự có chút ấm áp.
"Cốc cốc——"
Ôn Hủ Hủ cầm hộp lá trà trà đứng ở cửa gõ gõ.
Trong thư phòng, Hoắc Tư Tước đang khom lưng cầm điện thoại di động chuẩn bị kết nối với máy tính, hắn ngẩng đầu lên: "Sao cô lại lên đây? Có chuyện gì à?”
"Không có, dì Vương nói tôi pha cho anh một tách trà."
Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên tìm cái cớ gì, cho nên cầm lon lá trà kia lên nói thật.
Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô rồi cúi đầu, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn gọn gàng bóng loáng, ý bảo cô tiến vào, sau đó hắn ngồi xuống bắt đầu công việc.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không dám hỏi hắn đang làm gì, chỉ ngồi ở bàn nhỏ trong phòng đun nước pha trà lên.
"Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến, hôm nay mợ tôi gọi điện thoại tới nói sắp qua năm mới rồi, bà ấy hy vọng tôi đi thăm cậu."
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng vẫn không nói gì, cô do dự một chút rồi bắt đầu cẩn thận nói ra.
Hiện tại nếu không có sự đồng ý của hắn thì cô không thể ra khỏi cánh cửa này.
Quả nhiên, nghe thấy cô lại muốn đi ra ngoài, Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào máy tính, khẽ nhíu mày lại.
"Ngày mai? Ngày mai là ngày gì?”
"Chính là... là ngày 25, hôm nay không phải đã là Tết ông Công ông Táo rồi sao? Tôi vốn muốn hôm nay đi đến đón Tết cùng bọn họ, nhưng tôi đã hứa với bọn nhỏ sẽ đón Tết ở đây, vì thế không đi.”
Ôn Hủ Hủ vì để cho hắn đồng ý, cho nên cô đã nói dối bản thân muốn đi vào hôm nay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thật sự càng lúc càng khó coi hơn.
"Cô đi thử xem?"
“Tết...... Tôi... Tôi không đi, vậy ngày mai tôi đi được không?” Ôn Hủ Hủ lại hỏi với vẻ mong đợi.
Vừa dứt lời, người đàn ông nảy giờ vẫn đang xem tin tức Lâm Tử Dương vừa gửi tới trong máy tính, rốt cục cũng dời tầm mắt, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía cô.
Chương 255: Chồng cũ của cô có bị điên không?
“Ngày mai để Lãnh Tự đưa cô đi.”
"Hả?"
"Còn nữa, trở về trước ba giờ."
Hắn đưa ra hai điều kiện không hề cho cô bất kỳ đường thương lượng nào, sau đó lại chuyển sự chú ý vào máy tính trước mặt.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không?
Cô lại cảm giác được trên người hắn đột nhiên có thêm khí lạnh, đôi mắt vừa rồi vẫn rất bình thản nhưng lúc này lại trở nên u ám đáng sợ, cô sợ không dám nhìn thẳng vào nó.
“...... Được, vậy tôi đi xuống trước.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng rót trà xong, sau đó đứng lên chạy đi ra ngoài.
Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?
Tuy nhiên cũng may, hắn đã đồng ý với cô, chỉ cần hắn đồng ý vậy thì hắn có chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Sau khi Ôn Hủ Hủ trở lại phòng mình, lập tức nói tin tức tốt này cho Trì Úc: "Trì Úc, hắn đồng ý rồi, ngày mai tôi có thể đi ra ngoài, tuy nhiên có người đi theo tôi, còn phải trở về trước ba giờ.”
Trì Úc tức giậm chân bên điện thoại: "Trước ba giờ? Sau ba giờ hôn lễ nhà họ Tôn mới bắt đầu, cô còn đi làm cái khỉ móc gì nữa?”
Tên này lại chửi thề rồi!
Ôn Hủ Hủ rất bất đắc dĩ: "Tôi còn có cách gì nữa chứ? Hiện tại tôi có thể để cho hắn đồng ý cho tôi đi ra ngoài tốt rồi, chẳng lẽ anh còn trông mong hắn sẽ chiều chuộng tôi sao?”
Trì Úc: "..."
Quên đi, đến lúc đó lại nghĩ cách thôi.
Có thể Cố Thanh Liên sẽ đến trước hôn lễ, dù sao dì ta cũng rất thân thiết với nhà họ Tôn này.
Hai người cuối cùng đã thống nhất như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Ôn Hủ Hủ thật sự không ngờ tới chính là khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, chưa xuất phát nhưng Trì Úc lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cho cô biết một chuyện giật gân.
“Đồ ngốc, cô đã xem chưa? Bây giờ trên mạng có người đang nói Hoắc Tư Tước bị bệnh tâm thần.”
"Anh nói cái gì?" Sắc mặt Ôn Hủ Hủ chợt thay đổi kịch liệt, chiếc lược đang cầm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bệnh tâm thần?
Sao lại như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đáy lòng cô chấn động, trực tiếp ném lược xuống, xoay người vọt tới tủ đầu giường mở iPad ra.
Trì Úc vẫn đang lải nhải trong điện thoại: "Hoắc Tư Tước không lên mạng sao? Bởi vì xuất hiện một quyển sách, có người bỗng nhiên nói hình tượng nhân vật này rất giống Hoắc Tư Tước, cho nên bây giờ mọi người trên mạng đều đang bàn tán.”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch.
Không nghe anh ta nói nữa, sau khi cô mở máy tính bảng, nhán trực tiếp vào trang web.
Sau khi vừa mở mạng xã hội ra, cô đã nhìn thấy dòng chữ đó bao gồm cả một quyển sách đính kèm trên một số trang web có lượng truy cập đặc biệt cao.
《Hình xăm》
Là quyển《Hình xăm》 kia ?!!
Tay Ôn Hủ Hủ run rẩy dữ dội.
Cố nén nỗi hoang mang tột độ trong lòng, cô đọc từng câu từng chữ, phát hiện thật sự đã có người bởi vì hình tượng nam chính trong quyển sách này mà nghi ngờ đến chủ tịch tập đoàn Hoắc thị.
Bởi vì lúc Ôn Hủ Hủ viết, thật sự dựa theo người đàn ông này.
Đặc biệt là một số đặc điểm rất rõ ràng của hắn, chẳng hạn như Ôn Hủ Hủ miêu tả khóe mắt của hắn có một nốt ruồi lệ.
Đôi mắt xinh đẹp như biển rộng có một chấm nho nhỏ giống như cái đuôi sao băng xẹt qua, lặng lẽ để lại dấu ấn trên gương mặt hắn. Cô luôn lo lắng nó sẽ mang lại xui xẻo cho hắn, nhưng khi nhìn thấy nó, cô luôn bị nó mê hoặc.
Phải thừa nhận văn phong của Ôn Hủ Hủ lúc đó rất hay.
Một câu ngắn ngủi như vậy, năm đó không biết có biết bao người hâm mộ điên cuồng vì nam chính này, dựa theo đoạn miêu tả, cũng không biết có bao nhiêu người tưởng tượng ra nhân vật này.
Thậm chí còn có nhân vật truyện tranh, còn có nhân vật cosplay.
Cho đến hôm nay, hình ảnh của chủ tịch tập đoàn Hoắc thị được đưa lên mạng.
“Bịch—“
Chiếc máy tính bảng trong tay Ôn Hủ Hủ rơi xuống đất.
Cả người cô run rẩy, nỗi sợ hãi cực độ bao phủ đỉnh đầu cô, trong nháy mắt cô không thể đứng vững.
“Đồ ngốc? Cô sao vậy? Cô không sao chứ?” Trì Úc nghe thấy bên cô một lúc lâu không có động tĩnh, anh ta vội vàng hỏi.
Lẽ nào đồ ngốc này bị dọa sợ rồi?
Đây chỉ là suy đoán vớ vẩn của những người này, cũng không phải là sự thật, tại sao cô lại căng thẳng như thế?
Trì Úc lo lắng đã làm cô sợ hãi, vội vàng an ủi cô: "Cô đừng sợ, đây đều là chuyện bịa đặt, cô cảm thấy Hoắc Tư Tước bị bệnh tâm thần sao?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trì Úc: "Tôi thấy là người nào đó ngứa da, cô cứ chờ đi, Hoắc thị mà nhìn thấy sẽ lập tức xoá sạch mấy tài khoản này trong vài phút, ngay cả lời đồn nhảm nhí như vậy cũng dám truyền ra, không sợ chồng cũ của cô làm cho bọn họ không có chỗ chôn thây à.”
Trì Úc hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện này.
Mà trên thực tế, tốc độ lan truyền trên mạng của chuyện này thật sự rất chậm.
Cũng chỉ là mấy tài khoản nhỏ, cộng thêm hai ba cái tài khoản trung bình đang thảo luận vấn đề này, vừa nhìn thật sự chính là đang marketing có tiết tấu, mức độ phổ biến hoàn toàn không tăng lên chút nào.
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Vài giây sau, rốt cục cô cũng bình tỉnh lại, trong lòng bỗng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cô suýt chút nữa kích động đến khóc.
May mắn, may mắn vẫn còn kịp.
Cô ngay lập tức đi thay quần áo, sau đó xách túi đi ra.