• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (3 Viewers)

  • Chương 246-250

Chương 246: Ngớ ngẩn như vậy, sau này phải làm sao

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ chậm rãi ngẩng đầu lên, thắc mắc có phải bản thân mình nghe lầm hay không.

Hoắc Tư Tước tiếp tục châm chọc: "Tôi nói, bây giờ cô nhìn thấy bọn chúng như thế này, cô có cảm giác gì? Không phải lúc nào cũng khoe khoang mình là một người mẹ tốt sao?”

Giọng điệu hắn không chút khách khí, rất sắc bén.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.

Cô không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì hôm nay cô thực sự cảm thấy xấu hổ với bọn trẻ, cô cảm thấy có lỗi với bọn chúng vì quyết định của mình.

Nhưng mà những thứ này là do cô muốn sao?

Không phải, đây đều do bị nhà họ Hoắc bọn họ ép!

Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đã giàn giụa nước mắt.

"Tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Tôi trốn đi, ít nhất sau này còn có cơ hội gặp lại bọn chúng, nhưng nếu tôi rơi vào tay các người, có phải đến chết tôi cũng không thể nhìn thấy bọn chúng không?”

Lời nói của cô cực kỳ phẫn nộ.

Giống như một lưỡi dao sắc bén, sau khi xuyên qua không khí lạnh lẽo trong phòng khách, rồi đâm thẳng vào trong lòng Hoắc Tư Tước, trong chốc lát, hắn ngồi ở đó không nói nên lời.

Quả nhiên cô chạy trốn vì chuyện này.

Nhưng tại sao cô không tin hắn? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng hắn có cùng suy nghĩa với lão già kia sao?

Người đàn ông có hơi tức giận.

Nhưng ngay sau đó, khi hắn nhớ tới những năm gần đây, không, không đúng, là sau khi hắn quen biết cô, hắn chưa từng làm một chuyện tốt nào cho cô cả, vì thế lửa giận cũng bị nghẹt ngay cổ họng.

Đúng vậy, sao cô có thể tin hắn có thể bảo vệ cô chứ?

Hắn đối xử tệ với cô như vậy, cho tới bây giờ chưa từng đối xử tốt với cô, đổi lại là hắn thì hắn cũng không tin.

Hoắc Tư Tước không nói lời nào.

"Sao vậy? Anh không nói gì sao? Là bị tôi nói trúng rồi?”

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng, vẻ mặt cô càng đầy vẻ giễu cợt hơn

Gân xanh trên thái dương Hoắc Tư Tước nổi lên.

Cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa: "Nói gì? Tôi thấy đầu óc cô có vấn đề thì có, cái gì mà bây giờ rơi vào tay tôi? Không phải cô luôn ở trong tay tôi sao?”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Hắn nổi điên cái gì?

Người đàn ông này giống như tìm được chỗ phản kích.

"Khi cô bị tôi tóm được từ Clear về, tôi không cho cô gặp con sao? Thậm chí cô còn xúc giục đứa con trai tôi nuôi trong năm năm chống lại tôi mà, cô còn muốn thế nào nữa? Hả?”

“……”

Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự chết lặng, cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì?

Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận trái tim cô đã thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời không phải như những gì cô nghĩ.

"Đó cũng là con trai tôi!"

"Đúng vậy, con trai của cô, vậy tôi nói cái gì sao? Cô muốn gặp thì gặp, muốn dẫn đi thì dẫn đi. Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói rồi ngay cả việc tôi không ly hôn với cô, chính là vì muốn cùng nhau nuôi nấng hai đứa nhỏ, vì sao bây giờ cô còn sinh ra cái suy nghĩ như vậy chứ? Đầu cô thật sự bị đụng hỏng rồi sao?”

Dưới cơn tức giận, hắn thật sự muốn nhào tới lột da đầu người phụ nữ này ra, sau đó nhìn xem bên trong rốt cuộc làm bằng cái gì?

Chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào ngu ngốc như vậy!

Ôn Hủ Hủ sững sờ!

Giống như có thứ gì đó đập mạnh vào đầu cô, cô sững sờ không hề nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn người đàn ông này.

Đúng vậy, sao cô lại quên chứ?

Bây giờ bọn họ không ly dị, bởi vì người đàn ông này nói họ sẽ để cho bọn trẻ lớn lên trong một gia đình có đầy đủ ba mẹ.

Vậy thì hắn còn phải nhốt cô lại làm gì chứ?

Cô bị điên rồi sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, hiểu ra mọi chuyện.

Cô ngay lập tức cảm giác được niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng, những mù mịt, lạnh lẽo, bi thương tuyệt vọng đè lên người cô đều biến mất.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong mắt cô hoàn toàn khôi phục ánh sáng rực rỡ.

Hoắc Tư Tước: "..."

Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa khô héo của cô, cuối cùng cũng sống động rạng rỡ trở lại, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thể nói rõ với cô.

Nói rõ thì ắt hẳn sẽ dính tới ông già kia, đến lúc đó với sự thông minh của cô, nếu biết sự thật về việc cô gả vào nhà họ Hoắc năm đó, chỉ sợ lại là một đả kích lớn hơn.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng rảnh xoa xoa cái trán đau nhức: "Còn gì muốn nói nữa không? Không thì đi lên ngủ!”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô nhìn người đàn ông này xong ngoan ngoãn đi lên ngủ.

Cô là như vậy, nếu chịu dỗ dành cô, cô sẽ giống như một con mèo ngoan ngoãn rất nghe lời.

Mà trước đây Hoắc Tư Tước lại chưa từng phát hiện ra điểm này.

——

Cố Hạ đích thân nhìn Ôn Hủ Hủ bị Hoắc Tư Tước bắt về nhà.

Khoảnh khắc Ôn Hủ Hủ bị bắt về, cô ta rất vui.

Bởi vì nó có nghĩa là người phụ nữ này sẽ không đi đến nước M nữa, nếu cô không đi nữa, tất nhiên sẽ không tra ra người đứng sau giật dây người bác sĩ tâm lý kia, cũng sẽ không tra được cuốn sách kia.

Vì vậy tâm trạng cô ta đang rất tốt.

Nhưng ngay sau đó, lúc cô ta sắp xếp người theo dõi biệt thự ở vịnh Thiển Thủy, người đó gửi tin tức nói cho cô ta biết sau khi người phụ nữ kia bị bắt trở về, Hoàng Đình số 1 không hề xuất hiện động tĩnh gì quá lớn.

Cô ta cảm thấy không hài lòng.

Không có động tĩnh, điều đó có nghĩa là hai người này không có xung đột.

Tại sao bọ họ không có xung đột? Chẳng lẽ Hoắc Tư Tước thật sự không sợ người phụ nữ này tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài sao? Có ông cụ ở trên gây sức ép, cũng không ăn thua gì sao?

Cố Hạ điên cuồng ghen tị.
Chương 247: Nước sôi lửa bỏng

"Dì, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi."

"Mày còn muốn thành công? Hiện tại Hoắc Anh Nga không khai ra chúng ta đã là tốt lắm rồi, tao nói cho mày biết, lúc này đừng gây thêm rắc rối cho tao nhờ, nếu không tao sẽ là người đầu tiên giết chết mày đấy!”

Hai ngày nay Cố Thanh Liên vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vừa nghe đứa cháu gái lại nhắc tới chuyện này, dì ta ngay lập tức mất bình tĩnh.

Hai ngày nay bọn họ thực sự ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Sau khi chuyện tiệc mừng thọ nổ ra, kế hoạch của bọn họ thất bại, không ngờ Hoắc Tư Tước lại giống như một kẻ điên, lập tức bắt cả nhà họ Trì, còn đưa cả cô ruột của hắn đến cục cảnh sát.

Nếu không phải dì ta nhanh nhạy, tìm người trấn an Hoắc Anh Nga trước khi bà ta thú nhận, hứa hẹn sẽ giúp nhà họ Trì bọn họ bình an vô sự.

Thì chỉ sợ hai dì cháu bọn họ bây giờ cũng không thể đứng yên ở đây được.

Cố Thanh Liên vò đầu bứt tóc lượn qua lượn lại.

Cố Hạ thấy thế cũng không nói lời nào, nhìn vào cuốn sách trong tay nhiều lần, nhìn vào mấy chữ trong sách —— chứng tâm thần phân liệt khiếm khuyết di truyền.

Tâm thần phân liệt, xem ra cô ta thật sự hiểu đúng rồi.

Trên người đàn ông kia cất giấu một bí mật giật gân như vậy, vậy thì hiện tại dì cháu bọn họ dựa vào cái gì còn phải chịu bị hắn áp chế chứ? Trong tay bọn họ đã có con át chủ bài lớn, không phải sao?

Móng tay đỏ tươi của người phụ nữ vuốt ve mấy dòng chữ kia, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng...

——

Tối nay Ôn Hủ Hủ ngủ khá sâu giấc.

Có lẽ là bởi vì cuối cùng trái tim cũng được thả lỏng, còn nữa, cơ thể cô thật ra cũng chưa hoàn toàn khôi phục như trước, dù gì cũng chạy trực tiếp từ bệnh viện ra.

Vì vậy, ngày hôm sau khi cô thức dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

"Anh trai, chúng ta phải chờ mẹ cùng nhau ăn sủi cảo sao?"

"Ừm, hôm nay Tết ông Công ông Táo."

Trong căn phòng yên tĩnh, có những giọng nói nhỏ nhẹ của trẻ con, nói chuyện thì thầm.

Ôn Hủ Hủ đứng lên, nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi chơi trên tấm chiếu tatami gần cửa sổ phòng ngủ của cô.

Một đẹp trai lạnh lùng, một dễ thương xinh xắn.

Chính là Hoắc Dận và em gái Nhược Nhược.

Ôn Hủ Hủ từ trên giường đi xuống: "Chào buổi sáng các bé cưng.”

"Oa, mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi." Tiểu Nhược Nhược nghe thấy tiếng của mẹ, ngay lập tức từ trên tấm tatami xuống nhào về phía mẹ.

Ôn Hủ Hủ khom lưng ôm lấy cô bé, ánh mắt nhìn về phía đứa con trai lớn cũng đang đi về phía cô.

"Ngại quá, mẹ ngủ quên mất, hai đứa ăn chưa?"

"Vẫn chưa ạ, dì Vương đang dưới lầu gói sủi cảo, hôm nay là Tết ông Công ông Táo, nhưng mà ông nội và người phụ nữ xấu xa đáng ghét kia cũng tới rồi, mẹ, mẹ muốn đi xuống không?"

Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên ở trong lòng mẹ mở đôi mắt to tròn chớp chớp hỏi mẹ.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Ông nội và người phụ nữ xấu xa?

Những người cô bé nói là ...?

"Mẹ không cần xuống đâu, con sẽ mang đồ lên." Hoắc Dận lạnh lùng quyết định, dáng vẻ bá đạo lạnh lùng kia, quả thực khắc cùng một khuôn với ba cậu.

Ôn Hủ Hủ bỗng cảm thấy cảm động.

Ôm con trai vào trong ngực, cô thân mật xoa xoa đầu nhỏ của cậu.

Tuy nhiên cảm động thì cảm động, nhưng nếu ông cụ và người phụ nữ kia cũng đã tới, thì cô vẫn muốn đi xuống gặp một lần, có lẽ bọn họ tới tìm cô.

Ôn Hủ Hủ nhớ tới hỗn loạn ngày hôm qua, khóe miệng vẫn còn có chút tái nhợt xẹt qua một tia tự giễu.

Sau đó cô bảo bọn trẻ ra ngoài, rồi tự mình đi vào rửa mặt.

Mười mấy phút sau, khi cô bước ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn trắng bệnh, cũng nhìn không ra chút dấu vết nào.

“Mẹ..”

Tiểu Nhược Nhược không đi xuống, cô bé không quen biết với người ở dưới, lại nhát gan cho nên ở lại chờ mẹ.

Ôn Hủ thấy thế tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái.

Sau đó hai mẹ con đi xuống.

"Em gái Ôn, rốt cuộc em cũng chịu xuống, đã gói xong sủi cảo rồi, chỉ chờ em xuống đây ăn thôi."

Có chút ngoài ý muốn, cô vừa xuống, người cô nhìn thấy trong đại sảnh này lại chính là Cố Hạ, cô ta buộc một cái ruy băng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ tùy ý buộc lại.

Sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đi xuống, cô ta lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Đuôi lông mày Ôn Hủ Hủ nhíu lại, có lẽ có chút không quen với dáng vẻ như này của cô ta.

Sao?

Hôm nay người phụ nữ này thay đổi trò rồi à? Đến đây để đóng vai bà chủ đức độ?

Ôn Hủ Hủ dẫn theo đứa nhỏ mặt không chút thay đổi lướt qua cô ta: "Dì Vương, bữa sáng của bọn nhỏ đã chuẩn bị xong chưa?”

"Xong rồi, sữa bò của tiểu thư Nhược Nhược, cháo kê của tiểu thiếu gia Dận Dận, còn có bánh tart trứng sữa của tiểu thiếu gia Mặc Mặc, đều xong rồi, bọn họ đang chờ cô xuống ăn."

Dì Vương ở trong phòng bếp trả lời nhanh gọn, giọng điệu hoàn toàn không để ý đến Cố Hạ.

Ôn Hủ Hủ dẫn theo đứa nhỏ đi vào.

Từ đầu đến cuối, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Hạ một cái.

Cố Hạ thấy vậy, chỉ một giây, dáng vẻ hiền lành cô ta duy trì cả buổi sáng ngay lập tức bị phá huỷ, cô ta nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể hốt hết toàn bộ sủi cảo đổ vào trong thùng rác.

Nhưng rất nhanh, khi cô ta nhìn thấy ông cụ ở cửa lớn dẫn theo Mặc Bảo và Hoắc Dận vào, cô ta lại tươi cười nghênh đón.

“Bác Hoắc, Hủ Hủ xuống rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi."

"Ừm."

Ông già chống nạng gật đầu, sau đó đưa hai đứa nhỏ đi qua.

Trong phòng bếp, Ôn Hủ Hủ cũng mang theo con gái đi vào.
Chương 248: Cô không biết đánh trả sao?

"Cô Ôn, cô đừng để ý, hôm nay thiếu gia không biết bọn họ đến, lão gia nói hôm nay Tết ông Công ông Táo, cho nên ông ấy muốn tới đây ăn một bữa cơm với bọn nhỏ."

Dì Vương nhìn thấy cô, cố ý giải thích cô cho cô hiểu.

Nhưng thực tế Ôn Hủ Hủ đâu có thèm quan tâm.

Cô vốn không có bất kỳ quan hệ gì với hai người này, nơi này cũng không phải chỗ của cô, bọn họ muốn tới thì tới thôi.

Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, thần sắc rất lãnh đạm: "Không sao, dì chăm sóc bọn họ đi, đám trẻ bên này để tôi chăm sóc là được.”

Sau đó cô lấy thức ăn cho đứa trẻ, ra khỏi nhà bếp rồi đi thẳng ra vườn.

Thật ra cô cũng không nên ở lại đây, nhìn dáng vẻ vừa rồi của người phụ nữ kia lúc chào hỏi cô, giống như cô ta đã là bà chủ của chỗ này, vậy thì cô còn ở chỗ này làm gì nữa chứ?

Xem gia đình họ thể hiện tình yêu sao?

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ châm chọc.

Nhưng khi cô đang ngồi đút cho đứa bé ăn, bỗng nhiên sau lưng lại có một người đột nhiên tới, cô nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại nhìn.

"Ôn Hủ Hủ, sao cô không vào trong ăn? Có phải vẫn còn sợ ba bắt cô về không? Tôi nói cho cô biết, ông cụ sẽ không bắt cô về nữa, lần này ông ấy tới đây cũng chỉ đến ăn cơm mà thôi.”

Lại là Cố Hạ, cô ta không ăn sáng ở trong mà lại đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ chợt giật mình, cả người lạnh lẽo!

"Tại sao cô biết ông ta đang muốn bắt tôi? Cô biết gì?”

"Tôi không biết gì cả, nhưng đêm qua khi cô trốn khỏi bệnh viện tôi đang ở nhà họ Hoắc, ở căn phòng mà cô từng ở trước đây, sáng sớm thức dậy, tôi nghe thấy trong nhà cũ có người nói ba sai người đi bắt cô nhưng chạy rồi, sao nào? Cô đã làm chuyện xấu gì à?”

Cố Hạ đúng là một con rắn độc.

Cô ta biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng lúc này, cô ta lại có thể ở trong biệt thự đóng vai một cô con dâu tốt.

Cô ta cũng có thể xé bỏ tất cả lớp mặt nạ khi không có ai.

Ngực Ôn Hủ Hủ phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

"Cô... cô sống ở nhà họ Hoắc?”

"Đúng vậy, cô không biết sao? Hiện tại ông cụ đã hoàn toàn chấp nhận tôi, cô không nghe thấy tôi đã đổi cách gọi rồi sao, tôi đã gọi ba, còn nữa, hôm nay chúng tôi tới đây thật ra là tới đón hai đứa nhỏ trở về nhà cũ ăn Tết, mỗi năm Tư Tước sẽ đến nhà cũ vào những ngày nghỉ cho đến năm mới, cho nên chúng tôi đến đón bọn nhỏ qua trước, về phần chỗ này..."

Cô ta bỗng nhiên ngừng lại, khom lưng tiến đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.

"Nếu cô thích, chỗ này nhường cho cô ở, coi như là bố thí cho mẹ con các người."

“......”

"Ầm" một tiếng, giống như là có thứ gì đó nổ tung trong đầu, Ôn Hủ Hủ nắm chặt bàn tay làm cho những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cô, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm người phụ nữ này.

Hoá ra đây mới là mục đích hôm nay bọn họ đến đây.

Bố thí?

Cô ta nói ngôi nhà này cho mẹ con họ sống là bố thí sao?

Tất cả đầu ngón tay Ôn Hủ Hủ đều đã nhuốm màu đỏ thẫm.

"Cô nói bậy, ba tôi sẽ không đi chỗ khác ăn Tết với các người, ông ấy sẽ ăn Tết cùng tôi và mẹ, cô là người đàn bà xấu xa, cô tránh ra cho tôi."

Vào thời khắc quan trọng, Tiểu Nhược Nhược ở bên cạnh Ôn Hủ Hủ lớn tiếng thét chói tai.

Cô bé phẫn nộ nhìn chằm chằm Cố Hạ, giơ cánh tay nhỏ nhắn mập mạp lên, muốn đuổi người phụ nữ ác độc bắt nạt mẹ ra ngoài.

Nhưng người phụ nữ này, một cô bé con muốn đuổi là có thể đuổi ra ngoài được sao?

Cô bé vừa động thủ, cổ áo nhỏ đã bị người phụ nữ xấu xa này túm lấy: "Còn dám kêu gào với tao? Đứa con hoang như mày, mày có biết tao cho mày ở là đã hời cho mày rồi không?”

“Bộp ————"

Một cái bạt tai vào mặt!

Thoáng chốc, toàn bộ khuôn mặt của người phụ nữ này bị tát lệch sang một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức để lại mấy dấu tay đỏ.

Còn đứa nhỏ đã bị cướp đi ngay lúc cô ta buông tay.

"Chỗ của Hoắc Tư Tước tôi, từ khi nào tới phiên cô đến diễu võ giương oai vậy?"

Đó thực sự là một giọng nói truyền đến từ địa ngục.

Người đàn ông như từ trên trời rơi xuống, một tay ôm lấy đứa nhỏ, toàn thân hắn lạnh lẽo đứng đó, giống như phong ba bão táp sắp cuốn tới, cả người được bao phủ một luồng sát khí vô cùng đáng sợ.

Khi hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế đều là máu, hắn càng thêm tức giận.

"Cố Hạ, lá gan của cô đúng là càng ngày càng lớn nhỉ, không có sự cho phép của tôi cô cũng dám bước chân vào đây, hơn nữa còn dám ra tay với đứa nhỏ, cô coi tôi đã chết rồi sao?"

Trong con ngươi hắn chợt bùng lên ngọn lửa đỏ rực, hắn đang ôm đứa nhỏ cho nên đánh người không tiện.

Hắn dứt khoát trực tiếp nhấc chân lên đạp!

Trong chốc lát, trong hoa viên chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Cố Hạ còn chưa kịp hoàn hồn đã ngã ra đất, ôm ngực mình không đứng dậy nổi.

Đây là hành động của một người đàn ông nên làm sao?

Cố Hạ đau đớn, nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm, những giọt nước mắt lăn dài.

Tại sao?

Tại sao cô ta yêu hắn nhiều như vậy, nhưng hắn lại đối xử vô tình như thế? Năm năm làm bạn bên cạnh hắn, chẳng lẽ không bằng người năm đó đẩy hắn vào vực sâu sao?

Nếu như không phải ả đàn bà chết tiệt này, hắn cũng sẽ không bị nhốt nhiều năm như vậy.

Nếu như không phải do Ôn Hủ Hủ, hắn cũng không phải chịu đủ tra tấn lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Ả đàn bà chết tiệt này đã cho hắn cái gì?

Ôn Hủ Hủ cũng sợ ngây người.

Cô không ngờ Hoắc Tư Tước lại xuất hiện ở đây.
Chương 249: Hắn muốn cưới ai?

Càng không ngờ, hắn vừa tới còn ra tay tàn nhẫn với cô ta như vậy, hắn điên rồi sao? Cô ta là người phụ nữ hắn yêu đấy.

Ôn Hủ Hủ đứng lên: "Anh... Anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại... đánh cô ta chứ?”

"Sao? Cô đau lòng khi tôi đánh cô ta à? Ôn Hủ Hủ, cô là thánh mẫu sao? Có phải muốn cô ta bóp chết con gái cô, rồi giết chết cô thì cô mới cảm thấy cô ta đáng chết đúng không? Cô là lợn à? Không phân biệt được tốt xấu sao? Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?”

Người đàn ông bỗng chửi ầm lên.

Hắn nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ, tức giận nổi đầy gân xanh, ước gì có thể chửi chết cô thì tốt biết mấy.

Tuy nhiên nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, lúc hắn chửi cô thái độ hoàn toàn khác với vừa rồi hắn đạp Cố Hạ.

Cơn thịnh nộ của hắn chỉ đơn thuần là những tiếng mắng mà thôi, hoàn toàn không có sát ý giết người.

Ôn Hủ Hủ bị chửi, cũng không dám trả lời một câu nào.

Nhưng thực tế cô không phải thánh mẫu, càng không phải không để cho hắn đánh người phụ nữ này.

Mà chỉ là hắn bỗng nhiên ra tay, làm cho cô quá khiếp sợ, cô không thể tin được những gì mình nhìn thấy, cho nên lúc ấy mới lắp ba lắp bắp hỏi câu như vậy.

Bởi vì bên ngoài gây động tĩnh quá lớn, ông cụ và hai đứa nhỏ đang ở trong biệt thự đều bị thu hút đi ra ngoài, sau khi bọn họ đi ra nhìn thấy cảnh tượng trong hoa viên, sắc mặt ông cụ lập tức biến đổi.

"Hoắc Tư Tước, mày đang làm gì vậy? Là mày làm sao?”

Đồng tử Hoắc Tư Tước nheo lại.

"Hoắc Dận, Mặc Bảo, lại đây dẫn mẹ và em gái về trước đi."

"Vâng, ba."

Hai cậu bé rất hài lòng với biểu hiện lần này của ba.

Cho nên ba vừa gọi, bọn họ lập tức tới.

Sau đó hai người Ôn Hủ Hủ và Nhược Nhược đã được bọn họ dẫn vào biệt thự, tuy nhiên Nhược Nhược lúc bị mang đi, còn quay lại nhìn ba nhiều lần.

Mặc Bảo hỏi: "Em nhìn cái gì vậy?”

Tiểu Nhược Nhược lập tức nhìn về phía anh trai: "Vừa rồi ba cứu em, thật đẹp trai!”

Mặc Bảo quả nhiên cũng bất ngờ mở to hai mắt: "Thật sao?”

Tiểu Nhược Nhược lộ ra hai má lúm đồng tiền vui vẻ gật đầu: "Ừm, lúc người phụ nữ xấu xa kia muốn bắt em, ba lập tức xuất hiện, sau đó ôm lấy em, ừm, em quyết định, em muốn yêu thích ba lại lần nữa.”

Hoắc Dận: "..."

Cô bé này có khi nào ngừng yêu thích ba sao?

——

Trong hoa viên, sau khi tất cả mọi người tản đi, chỉ còn lại hai ba con đối đầu nhau.

"Ông đến đây làm gì?"

"Tao đến còn cần mày cho phép sao?" Ông cụ lập tức tỏ vẻ bất mãn.

Hoắc Tư Tước không hề nhượng bộ chút nào, hắn nghe nói như vậy thì cười lạnh lùng.

"Ông có thể tới đây, nhưng mà ông muốn làm loạn chỗ này của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, sau này ông cũng đừng nghĩ gặp được bọn nhỏ, ông tự hiểu đi."

"Mày——"

Ông cụ tức đến độ muốn nhồi máu cơ tim.

Đúng vậy, nói về cãi nhau, ông ta chưa từng thắng cái thằng con chết tiệt này.

Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng sau khi buộc bản thân tỉnh táo lại, mới mở miệng lần nữa: "Hôm nay tao tới đây, là dẫn theo người phụ nữ mày thích tới.”

"Người phụ nữ tôi thích? Ông nói Cố Hạ à?”

"Chẳng lẽ không phải?"

Cuối cùng ông cụ cũng tìm được một chút lợi thế, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.

Nhưng thật không ngờ, đứa con trai năm đó luôn miệng nói với ông ta muốn kết hôn với người phụ nữ đó, bây giờ sau khi nghe được điều đó, hắn lại lộ ra một nụ cười khẩy đầy vẻ châm chọc.

“Cô ta không xứng!”

"Mày đang nói gì? Không xứng?”

Ông cụ khó có thể tin nhìn hắn: "Vì sao lại không xứng? Năm năm qua, mày vẫn để cho cô ta ở bên cạnh mày, cũng luôn hy vọng tao đồng ý hôn sự của tụi mày, sao bây giờ lại biến thành không xứng?”

Ông cụ quả thật có chút không tin vào những gì bản thân mình nghe được.

Năm đó, đứa con trai khốn nạn này kiên quyết biết bao, nếu không phải sao hắn lại cố ý dẫn Cố Hạ về khi Ôn Hủ Hủ đang mang thai.

Thật ra năm đó ông ta tính toán để cho Ôn Hủ Hủ làm con dâu của ông ta, cô mang thai ba đứa cháu của ông ta, lại là con gái Ôn Như Phi, chờ sau khi cô sinh con, để cho cô vào tộc phổ của nhà họ Hoắc, cũng không có gì là không thể.

Nhưng cuối cùng, Cố Hạ xuất hiện.

Hắn luôn miệng nói đây là người phụ nữ hắn yêu nhất, cả đời hắn không cưới ai khác ngoài cô ta.

Bây giờ, điều đó có nghĩa là gì?

"Bởi vì tôi bị mù!" Hoắc Tư Tước bỗng nhiên không còn kiên nhẫn nữa, dường như không muốn nói về loại chuyện sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.

Đôi mắt già nua của ông cụ hoàn toàn trợn tròn!

Ông ta chưa bao giờ nghe hắn nói bản thân hắn có vấn đề, hắn là một người cầu toàn, hắn không cho phép người khác bình luận bất kỳ khiếm khuyết nào về hắn, ông ta cũng không thể.

Bị mù?

Chuyện khi nào?

"Cho nên ý của mày là hiện tại sẽ không cưới người phụ nữ Cố Hạ này nữa?"

“Nói nhảm!”

"Vậy Ôn Hủ Hủ thì sao?"

"Tôi cũng không ly hôn với cô ấy, ông hỏi cô ấy làm gì?"

Hoắc Tư Tước tức giận trả lời, sau đó hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã không còn nhiều thời gian, còn phải chạy về công ty, lập tức đi vào biệt thự bỏ lại ông già này đứng đó.

Ông cụ: "...”
Chương 250: Hắn chặn cô ở cửa…

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác ở trong phòng ngủ trên lầu một lúc lâu.

Cô nhìn vết máu trong lòng bàn tay mình, ngẩn ngơ cho rằng chuyện vừa rồi là cô đang nằm mơ.

Đó thực sự là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Hắn sẽ đánh người phụ nữ đó vì cô.

Tâm trạng Ôn Hủ Hủ cực kỳ phức tạp, tuy nhiên cuối cùng cô vẫn vào toilet xử lý vết thương của mình.

"Ba, ba lên đây rồi, tay mẹ bị thương nha, ba đi lên có lấy hộp thuốc xử lý cho mẹ được không?"

"Mẹ con vẫn chưa lấy thuốc?"

Bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên giọng nói của người đàn ông, làm cho Ôn Hủ Hủ nhảy dựng lên, cô lập tức rửa sạch vết máu dưới vòi nước, sau đó từ bên trong đi ra.

"Không cần, không có gì to tát."

Cô lắp ba lắp bắp đứng ở cửa phòng, thậm chí không dám ngước mắt lên, vừa bối rối vừa nắm chặt lòng bàn tay đứng đó.

Nói giỡn à, chút vết thương này là vừa rồi khi cô bị người phụ nữ kia kích thích, không chịu hơn thua chỉ biết lấy móng tay bấm vào da thịt, nếu để cho hắn nhìn thấy chẳng phải sẽ cười nhạo cô sao?

Ôn Hủ Hủ hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải đuổi người đàn ông này đi.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước vừa mới đi lên, sau khi nghe con trai nói như vậy, hai hàng lông mày lạnh lùng rõ ràng lập tức nhíu lại: "Hai anh em con đi lên lấy hòm thuốc giúp ba nhé.”

"Được ạ, ba."

Mặc Bảo vô cùng vui vẻ làm việc này, đồng ý một cách dõng dạc, sau đó cậu cùng anh trai lên thư phòng của ba.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô vốn muốn đuổi người đàn ông này đi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới.

"Còn đứng đó làm gì, vào phòng đi?”

“......”

Ôn Hủ Hủ cúi đầu cam chịu đi vào.

Ánh mặt trời buổi sáng rất chói chang, sau khi chiếu vào cửa sổ, khắp phòng ngủ đều tràn ngập ấm áp, làm cho người khác vô cùng thoải mái.

Nhưng cả người Ôn Hủ Hủ lúc này cứng ngắc.

Sao hắn lại lên chứ? Còn bảo con trai đi lấy thuốc, có phải hắn muốn giúp cô xử lý vết thương không?

Ôn Hủ Hủ giật mình, lý trí trực tiếp nói cho cô biết, không thể nào!

Nhưng sự thật chính là sau khi hai cậu bé từ bên ngoài mang hòm thuốc vào, người đàn ông này xách hòm thuốc đi về phía cô.

"Đưa tay ra." Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói.

Tâm trạng của hắn không tốt cho lắm.

Người phụ nữ chết tiệt này, trước kia đối nghịch với hắn không phải rất lợi hại sao? Tại sao khi đến tay người khác lại trở nên hèn như vậy.

Vừa rồi nếu không phải hắn trở về kịp thời, chỉ sợ hai người bọn họ đã bị người ta xé thành từng mảnh nhỏ.

Trong lòng Hoắc Tư Tước bốc hỏa, nhìn thấy người phụ nữ này vẫn giống như kẻ ngốc nhìn mình không hề nhúc nhích, gân xanh trên thái dương nổi lên, trực tiếp nắm lấy tay cô.

"Đau——" Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có phản ứng, kêu đau.

"Đau? Cô còn biết đau sao?”

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai âm trầm, cười lạnh lùng: "Tôi còn tưởng thần kinh của cô bị khiếm khuyết rồi chứ.”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Lời này thật đúng là độc.

Tuy nhiên cô nhanh chóng phát hiện, người đàn ông này miệng lưỡi ác độc, nhưng sau khi hắn nắm lấy tay cô, nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay con ngươi màu đen như mặc ngọc* của hắn co rụt lại, động tác trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.

*Mặc ngọc: một loại ngọc phỉ thuý có màu đen như màu mực tàu

Ôn Hủ Hủ sửng sờ.

Đáy lòng cô giống như nổi lên một trận sóng to gió lớn, cẩn thận nhìn người đàn ông đang nghiêm túc xử lý vết thương cho cô, cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Cô chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy từ hắn, càng chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại đối xử dịu dàng với mình.

Đây có phải là ảo giác của cô không?

Ôn Hủ Hủ càng ngẩn ngơ hơn.

"Bị chửi cho ngu luôn rồi?"

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng xử lý xong, hắn nhìn qua cô một cái, phát hiện cô vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn, giống như choáng váng, nhịn không được lại ghét bỏ một trận.

Nhưng mà đó chỉ là ghét bỏ bình thường.

Hắn không còn tỏ ra chán ghét mất kiên nhẫn giống như trước đây, bao gồm cả lúc trước chỉ cần tiếp xúc với người phụ nữ này hắn sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này không còn nữa.

Cùng lắm chỉ là khinh ngoài mặt mà thôi.

Tuy nhiên sự dịu dàng bên trong, cho dù muốn che cũng không che giấu được.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngay lập tức giật tay về giống như bị điện giật: "Không... Không, đúng rồi, sao anh đột nhiên quay về? Không phải hôm nay công ty có rất nhiều việc sao?”

Cô cố tình chuyển đổi chủ đề.

Lại không ngờ tới, người này lại lạnh nhạt nói: "Không nhìn ra à? Đây là tôi cố ý trở về cứu cái mạng nhỏ của cô đó, Ôn Hủ Hủ, bình thường không phải cô giỏi giang lắm sao? Dám đối nghịch với cả tôi mà, sao? Sao bây giờ lại hèn nhát như thế?”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Chuyện này quá đáng sợ, không phải là vấn đề cô hèn nhát hay không, mà vấn đề là lời này của hắn quá đáng sợ.

Rốt cuộc cô có đức hạnh có năng lực gì? Mà có thể làm phiền hắn trở lại để cứu cô chứ.

Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng, một lúc sau mới nghe được bản thân trả lời: "Làm gì... làm gì có? Vốn tôi cũng muốn phản kích, chỉ là do anh đột nhiên tới thôi.”

"Haha..."

Hoắc Tư Tước căn bản không tin lời nhảm nhí của cô.

Tuy nhiên cô đã không có việc gì, cho nên hắn cũng chuẩn bị đi.

"Hôm nay là Tết ông Công ông Táo, buổi tối chuẩn bị phong phú một chút, chờ tôi về ăn cơm với bọn nhỏ."

“...... Hả? Được rồi. ”

Ôn Hủ Hủ lập tức dè dặt lại.

Thật sự đáng sợ!

Hắn không sao chứ? Hoàn toàn giống như biến thành một người khác vậy, có phải hắn bị người khác nhập rồi không?

Ôn Hủ Hủ ngã xuống giường ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp trong lồng ngực….
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom