-
Chương 236-240
Chương 236: Ông cụ đột nhiên tới
“Dì đang nói cái gì vậy? Nhà họ Trì bị Hoắc Tư Tước diệt rồi?”
"Đúng vậy, thiếu gia không nói với cô sao? Lần này cô gặp chuyện không may, tất cả đều là do người nhà họ Trì làm, bọn họ mua chuộc phóng viên truyền thông, sau đó còn tìm người cố ý hãm hại cô, thiếu gia tra ra được thì rất tức giận, không chỉ thu về toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trì, còn đưa chứng cớ đến cục cảnh sát, cuối cùng cảnh sát bắt hết mấy người đứng đầu nhà họ Trì, ngay cả… bà cô Hoắc cũng không ngoại lệ!”
"Hửm—-"
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
Cô khó tin nhìn người giúp việc, cái thìa trong tay rơi vào trong bát canh!
Hoá ra là nhà họ Trì làm?
Tại sao? Tại sao họ lại làm thế? Có lợi gì cho họ?
Đúng vậy, Ôn Hủ Hủ cô có thù với nhà bọn họ, thù mới hận cũ cộng dồn lại đã đủ lý do để bọn họ giết chết cô ở đó.
Nhưng mà Hoắc Tư Tước không có thù với bọn họ?
Hoắc Tư Tước ngã xuống có lợi gì với nhà họ Trì của bọn họ? Nhà họ Trì hoàn toàn nhờ vào nhà họ Hoắc ở sau lưng chống đỡ, nếu Hoắc Tư Tước ngã xuống, Hoắc thị lớn như vậy ở trên có ông cụ nhiều tuổi, ở dưới có hai đứa con trai lại còn quá nhỏ, nhất định sẽ bị các cổ đông khác ngồi vào vị trí nắm quyền.
Vì vậy, họ có thể nhận được gì? Không phải họ tự đào mộ chôn mình sao?
Ôn Hủ Hủ vừa sợ vừa giận, cô hoàn toàn không tin sự thật là vậy!
"Cô Ôn? Cô Ôn?”
“......”
Ôn Hủ Hủ ép buộc mình bình tĩnh lại, rốt cục lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía người giúp việc: "Dì Vương, dì tìm Trì Úc giúp tôi, bảo anh ta đến gặp tôi có được không?”
"Cô... Còn muốn gặp Trì Úc?”
"Sao vậy? Anh ta cũng bị bắt sao?” Ôn Hủ Hủ thay đổi sắc mặt.
Cũng may người giúp việc này lập tức nói cho cô biết, Trì Úc không bị dính líu trong vụ tai nạn này.
"Là ý của ông cụ, ông ấy cũng cố gắng bảo vệ Trì nhị thiếu gia, hơn nữa trong tay anh ta có cổ phần của Hoắc thị, nhà họ Trì có rung chuyển cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ta."
"Được, vậy dì gọi anh ta giúp tôi, bảo anh ta tới gặp tôi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhờ người giúp việc này thông báo cho Trì Úc đến gặp cô.
Cô nhất định phải gặp người nhà họ Trì mới có thể hiểu được chuyện này, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, cho dù nhà họ Trì xuất phát từ bất kỳ động cơ nào cũng không thể xuống tay với Hoắc Tư Tước.
Hơn nữa, cô còn nhớ lúc bác sĩ tâm lý kia tìm cô, có nhắc tới bệnh "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền", cô thật sự chưa từng nhắc tới cái tên bệnh này với bất cứ ai.
Bao gồm cả bác sĩ Kim.
Vậy anh ta biết chính xác từ đâu?
Ôn Hủ Hủ nóng lòng muốn biết mọi chuyện.
Dì Vương nhìn thấy cô quyết tâm muốn gặp Trì Úc, hơn nữa cũng luôn giải thích thay nhị thiếu gia nhà họ Trì này, cuối dùng dì ta cũng đồng ý thông báo cho Trì Úc đến bệnh viện gặp cô.
Vì thế người giúp việc này rời đi rồi, Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bệnh chờ người.
Thế nhưng cô thật không ngờ, cô đợi đến buổi chiều, Trì Úc không đến, ngược lại là ông cụ đến đây.
"Con gái, con cảm giác thế nào rồi? Ba nghe nói con đã tỉnh cho nên ba đến thăm con, bây giờ con không sao chứ?”
Ông cụ chống nạng đi vào phòng bệnh, vẫn là dáng vẻ hòa ái dễ gần kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ông ta thậm chí còn thân thiết tới xem đầu cô.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trong nháy mắt, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên, cô sắp khóc trước mặt ông ta rồi.
Nhiều năm như vậy, thật ra cô vẫn luôn coi ông ta như cha ruột, ông ta có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, cô sẽ dựng lên lớp vỏ bọc kiên cường trước mặt mọi người.
Nhưng cô sẽ cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang trước mặt ông ta.
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ đỏ hoe, muốn gọi ra tiếng "Ba".
"Hủ Hủ à, chuyện này, để cho con chịu ấm ức rồi, ba không hề hay biết còn có người muốn moi bí mật nhà họ Hoắc chúng ta từ miệng con, may mà lúc ấy con tỉnh táo, nhà họ Hoắc mới tránh được một tai họa lớn, con gái, con yên tâm, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, con ở bên cạnh ba đừng đi đâu nữa, được không?"
Bỗng nhiên, ông cụ đang đứng ở bên giường bệnh, nhìn Ôn Hủ Hủ đưa ra một quyết định nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ sững người.
Sau này đều ở bên cạnh ông ta? Là trở về nhà cũ nhà họ Hoắc sao?
Vậy ý ta ấy là... sau này cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ta cho đến hết đời? Vì bí mật nhà họ Hoắc bọn họ?
Vậy rốt cuộc là ở bên cạnh ông ta?
Hay bị giam cầm?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô vốn phản ứng chậm chạp, giờ phút này mặc dù trong đôi mắt rõ ràng mang theo ý cười thân thiết, nhưng bên trong thật ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương!
Tiếng gọi ‘ba’ Ôn Hủ Hủ muốn gọi đã bị đè xuống trong cổ họng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ông ta như vậy, trước kia ánh mắt ở trước mặt cô đều là dịu dàng, thân thiết, yêu thương.
Nhưng bây giờ nó giống như một vực nước sâu lạnh lẽo, xa lạ mà lại âm trầm đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng run rẩy!
"Chú Hoắc, chuyện năm đó, không phải con cố ý..."
"Ba biết, nếu con cố ý thì con sẽ không nhìn thấy."
Không nghĩ tới, ông cụ lại phản ứng rất bình thản.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, có chút không nhịn được, hốc mắt đỏ hoe: "Nếu đã như vậy, tại sao chú nhất định phải bảo con theo chú chứ? Chú có biết bao nhiêu năm nay cháu luôn không nói ra, chưa từng nói với bất cứ ai.”
Chương 237: Khác máu tanh lòng
"Đúng vậy, ba tin con, nhưng con mang theo bí mật này sẽ không an toàn."
“...... Ý chú là sao?” Ôn Hủ Hủ rưng rưng nước mắt một lúc lâu mới hỏi.
Ông ta mỉm cười: "Ý ba cảm thấy con ở bên cạnh ba sẽ an toàn hơn, Hủ Hủ, không thể có bất kỳ nguy hiểm gì với tính mạng của Tư Tước, hôm nay là con nhạy bén mới tránh được nguy cơ, nhưng sau này thì sao? Hủ Hủ, chúng ta không dám mạo hiểm.”
Cuối cùng ông ta cũng nói ra ý định của mình.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác!
Ý ông ta là sao? Con trai của ông ta không thể chịu bất kỳ rủi ro gì về tính mạng, cho nên ông ta phải giam giữ con gái của bạn thân của mình sao?
Bao lâu?
Là một năm? Hay 10 năm? Hay là cả đời?
Ôn Hủ Hủ càng lúc càng thất vọng.
Trong lòng có một cảm giác xa lạ chưa từng có, cô nhìn ông cụ năm đó luôn miệng nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột, cuối cùng màn sương nơi đáy mắt cố nén một lúc lâu cũng đã rơi xuống.
“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ông có thể giết tôi, sẽ càng an toàn hơn!”
"Con đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ba có thể giết con? Con là đứa trẻ ba nhìn lớn lên, là mẹ của hai đứa cháu trai của ba, làm sao ba có thể làm điều đó?”
Ông già rất tức giận!
Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không còn có phản ứng gì nữa.
Không giết cô?
Vậy cả đời nhốt cô thì có khác gì giết cô chứ?
Có lẽ làm như vậy, ông ta có thể làm cho bản thân an tâm hơn.
Ôn Hủ Hủ giật giật khóe miệng, không nói lời nào nữa.
Ông ta thấy cô không lên tiếng, không khỏi cũng có chút lúng túng.
"Được rồi, ngày mai ba sẽ cho người tới đón con, đêm nay con ở cùng bọn nhỏ vui vẻ đi, con yên tâm ba sẽ không bạc đãi con, sau khi đi theo ba thì chi tiêu ăn mặc vẫn như trước kia."
“......”
Lại qua một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ lúc này mới hỏi một câu: "Giống như trước kia làm con dâu của ông sao?”
Khuôn mặt già nua của ông ta càng mất tự nhiên hơn.
"Nếu con đã không đồng ý ở bên Tư Tước nữa, vậy thì không phải con dâu mà là con gái, ba sẽ nhận con làm con nuôi."
"Vậy sao?"
"Được rồi, ba đã đồng ý mối hôn sự của Cố Hạ và Tư Tước rồi, sau này cô ta chính là con dâu nhà họ Hoắc, nhưng con yên tâm, địa vị của con ở nhà họ Hoắc vĩnh viễn cao hơn cô ta!"
Ông ta cho Ôn Hủ Hủ một lời hứa giống như vì để an ủi cô.
Thật đúng là ưu đãi.
Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng ông ta rời đi, trái tim cô giống như bị ném vào trong hầm băng, cô nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo.
Đúng là khác máu tanh lòng!
——
Sau khi Hoắc Tư Tước tan tầm quả nhiên lại đến bệnh viện.
Tuy nhiên, lần này khi tới hắn phát hiện người phụ nữ này phản ứng còn chậm hơn lúc trước, lúc hắn tiến vào thấy cô đang ngồi bên cửa sổ hóng gió lạnh, hắn gọi vài tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.
Chẳng lẽ bệnh tình lại nặng thêm?
Quanh thân Hoắc Tư Tước ngay lập tức bao phủ một luồng áp suất thấp.
Hắn nhấc chân bước nhanh tới, hắn tùy tiện ném máy tính trên sofa, hắn đi tới: "Ôn Hủ Hủ, cô bị điếc à? Không nghe tôi gọi cô sao?”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ hóng gió lạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hoắc Tư Tước cũng không cần sờ vào cũng có thể nhìn từ trên đôi môi trắng bệch của cô biết được, người phụ nữ này nhất định muốn đóng băng bản thân thành kem que rồi.
Đầu óc người phụ nữ này thật sự lại có vấn đề rồi.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước tái mét, cũng mặc kệ nhiều như vậy, hắn trực tiếp khom lưng ôm cô từ ghế lên.
"A——" Ôn Hủ Hủ nhất thời sợ tới mức kêu lên.
Người đàn ông này... Hắn đang làm gì vậy?
Trời đất quay cuồng, trái tim cô lập tức tăng nhịp đập, máu toàn thân lập tức xộc lên đỉnh đầu, làm cho cả đầu óc cô kêu "ong ong".
"Anh... Anh đang làm gì vậy?”
"Làm gì? Cô có bị điên không? Ngồi ở cái chỗ quỷ quái này, cô chê nằm viện chưa đủ phải không?”
Tính tình của Hoắc Tư Tước từ trước đến nay cũng chả tốt gì, nghe thấy người phụ nữ giống như heo này lại còn dám hỏi hắn đang làm gì? Hắn tức giận chửi một trận ngay tại chỗ
Ôn Hủ Hủ: "..."
Mãi đến khi người này đặt cô lên giường bệnh, sau đó còn đắp chăn lên người cô, đầu óc cô vốn đang choáng váng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Hắn đang quan tâm cô sao?
Sợ cô bị cảm lạnh sao?
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhớ tới ly nước buổi sáng hắn ép cô uống.
Đó chỉ là một ly nước bình thường, nhưng cô nghĩ rằng hắn đầu độc cô, giam cầm cô, muốn giết người diệt khẩu, cho nên sau đó cô còn từ chối uống.
Cuối cùng đó chẳng qua chỉ là một ly nước.
Còn đến buổi chiều, trong lòng cô tràn đầy vui sướng nhìn thấy ông cụ đến thăm mình, cô không nghi ngờ ông ta bất luận cái gì, nhưng cuối cùng ông ta lại nói với cô, ông ta mới là người muốn giam cầm cô, nhốt cô lại.
Thật là mỉa mai!
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt.
"Hôm nay uống thuốc chưa?"
“...... Uống rồi.”
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy tiêm?"
"Tiêm rồi."
Hắn vừa hỏi cô vừa trả lời, không hề có chướng ngại, hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Hoắc Tư Tước đang rót nước cho bản thân uống thì ngạc nhiên xoay người lại, hắn nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn ở trên giường đang duy trì tư thế kia không hề nhúc nhích.
Đây có phải là khỏi bệnh rồi không?
Hắn đi qua và kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Tốc độ khôi phục của cô thật đúng là làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác."
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghe không hiểu câu này, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
Dưới ánh đèn trắng lạnh nhàn nhạt trong phòng bệnh, người đàn ông ngồi thẳng người vắt chéo chân, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai, một tay lật hồ sơ bệnh án của cô, còn một tay tùy ý đặt lên tay vịn ghế, nhìn rất bình thường nhưng lại có loại khí chất tao nhã khó tả, đẹp trai đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
Chương 238: Nhìn đủ chưa?
“Nhìn đủ chưa?”
“...... Hả? À!!” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ ửng, lập tức quay đi, cô vùi bản thân vào trong chăn.
Xấu hổ!
Người đàn ông cười yếu ớt.
Hắn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của người phụ nữ: "Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, tôi đồng ý ngày mai cho cô xuất viện.”
"Thật sao?"
Người phụ nữ giống như kẻ ngốc quả nhiên quay người lại lại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Thật, sáng mai tôi tới làm thủ tục, vừa hay ngày mốt chính là ngày tết Ông Táo, đến lúc đó cô ở nhà chuẩn bị cho tốt chút, tôi không rảnh.”
Vài ba câu đã đẩy những chuyện này lên người Ôn Hủ Hủ.
Nếu đổi lại là trước kia, Ôn Hủ Hủ nhất định rất vui vẻ.
Thật sự quá ít những lúc người đàn ông này dịu dàng với cô, chứ đừng nói còn có thể giao việc cho cô, khoảng thời gian trước khi hắn giao những chuyện vặt trong nhà cho cô xử lý, cô rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ...
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.
"Tôi đói bụng."
"Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”
Hoắc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.
"Tôi đang nói là ... Cơm trưa.”
Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo con, lời nói có chút hụt hơi, Hoắc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.
Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.
Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.
Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.
Cái này để làm gì?
Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: "Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”
"Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à?”
Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!
Hắn cũng chưa ăn à?
Không, đây có phải là vấn đề hắn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!
Hơn nữa còn ăn cùng cô!
Ôn Hủ Hủ trợn tròn hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Hoắc Tư Tước thấy một lúc lâu không có động tĩnh gì, đôi mắt đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính bỗng ngước lên: "Làm sao vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Một lúc lâu, cô mới trả lời cứng ngắc, sau đó đi đến xách hộp cơm: "Không sao, vậy... cùng qua ăn đi, nếu không nó sẽ nguội mất.”
"Biết rồi, xong mail này."
Hoắc Tư Tước lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay hắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được chuyện này.
Điều này thực sự làm cho cô không thể nào tưởng tượng được.
Vừa rồi cô nói đói bụng, chẳng qua là muốn hôm nay hắn ở lại đây thêm một chút mà thôi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới còn có vinh dự cùng nhau ăn cơm.
Ôn Hủ Hủ lấy hết hộp cơm ra.
Sau đó Ôn Hủ Hủ phát hiện, người đàn ông này thật đúng là giàu có, chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều, ngoại trừ bốn món mặn, còn có hai món đồ ăn kèm, món chính là cháo, phở, canh, cơm...
Hắn làm gì vậy?
Ôn Hủ Hủ lại nhìn về phía người đàn ông: "Anh gọi nhiều quá, hai người chúng ta cũng ăn không hết.”
"Ăn không hết thì vứt đi, ăn một bữa cơm còn phải suy nghĩ có thể ăn hết hay không? Ôn Hủ Hủ, cô không cảm thấy sống rất mệt mỏi sao?”
Quả nhiên là giọng điệu bá đạo điển hình của tổng giám đốc Hoắc thị!
Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống.
Một lát sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng làm xong việc, hắn đứng dậy, sau đó đến bên cạnh cái bàn nhỏ ngồi đối diện Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "Anh muốn ăn cái gì? Có cháo, mì..."
"Đó là cho cô ăn, cô bị thương chưa khoẻ, ăn thanh đạm một chút." Người đàn ông nói một cách thản nhiên, sau đó hắn bưng chén cơm trắng lên.
Dứt lời, Ôn Hủ Hủ đang gắp một sợi mì đưa vào miệng, ngay lập tức giật mình dừng động tác lại!
Cô có nghe nhầm không? Tất cả những thứ này đều gọi cho cô?
Tại sao?
Hắn trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? Trước kia không phải đều là châm chọc khiêu khích cô, ước gì có thể dùng lời nói xỉa xói chết cô sao?
Hắn quan tâm cô từ khi nào vậy?
Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy chuyện này rất kinh hãi.
Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng cô vẫn rất hạnh phúc sau khi nghe thấy điều đó.
Vì thế cô cẩn thận xác nhận một chút, phát hiện hắn thật sự chỉ xuống tay với chén cơm kia, không hề đụng vào thứ khác, cô lập tức bưng tô canh cô muốn ăn đến trước mặt mình.
Hoắc Tư Tước: "..."
Ngu ngốc!
Hai người ăn được một lúc, bầu không khí xấu hổ vừa rồi trôi qua, sau đó bắt đầu đối thoại bình thường.
"Bọn trẻ ở nhà thế nào?"
"Vẫn tốt, cô không có ở đây, bọn chúng đều rất nghe lời tôi."
Hoắc Tư Tước vừa ăn, vừa thuận miệng nói.
Ba đứa nhỏ này hai ngày nay quả thật coi như nghe lời, tuy bọn chúng vẫn luôn lo lắng cho mẹ, nhưng từ khi hắn bảo đảm với bọn chúng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ mang mẹ hoàn hảo trở về.
Chương 239: Giọng cô ấm áp dịu dàng
Ôn Hủ Hủ liền ngừng lại: "Nhược Nhược cũng nghe lời sao? Con bé có làm anh không vui không?”
"Con nhóc kia?" Người đàn ông đang vùi đầu ăn, quả nhiên nhíu mày lại
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy lòng có chút hồi hộp.
"Sao vậy? Con bé không vâng lời sao? Anh đừng tức giận, nó từ nhỏ đã được chiều hư, anh kiên nhẫn dỗ dành nó hơn chút, nó rất ngoan.”
Ôn Hủ Hủ thật ra rất muốn nói với người này nhất định phải đối xử tốt với Nhược Nhược.
Bởi vì đó cũng là con gái hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không ra được lời này, cô lo lắng nếu nói vào lúc này thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Còn nữa, cô đột nhiên nói cho hắn biết, Nhược Nhược cũng là con của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tin, cho rằng đó nhất định lại là cô có âm mưu khác.
Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị dao cắt!
Người đàn ông nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hắn nói: "Cô lo lắng cái gì? Tôi cũng không làm gì con bé cả, cô yên tâm, nó ổn.”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ổn là tốt rồi, vậy thì cô cũng yên tâm.
Cô cụp mắt xuống, chỉ một khoảnh khắc như vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn?
Bọn trẻ nghe lời hắn, cô nên vui không đúng sao?
Ôn Hủ Hủ muốn làm cho bản thân vui vẻ.
Nhưng sự thật sau khi cô nghe thấy điều này, ngay cả đũa cũng không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khổ sở đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
"Cô sao vậy? Sao cô không ăn?”
“...... Hả? Ăn thôi, ăn thôi.” Ôn Hủ Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân.
Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô vài lần.
Hắn nhìn ra cô có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn còn tưởng rằng là di chứng, cũng giống như lúc hắn tới, cô giống như một kẻ ngốc ngồi hóng gió lạnh ở bên cửa sổ.
Ăn khoảng một giờ, cuối cùng hai người cũng đã ăn xong.
Nhưng trên cơ bản đều là Ôn Hủ Hủ ăn, người đàn ông này không động đũa mấy.
Hắn kén ăn, cũng cực kỳ khắc khe với hoàn cảnh ăn cơm, cho nên vừa rồi Ôn Hủ Hủ mới có thể kinh hãi khi hắn lại có thể ở đây ăn cơm cùng cô.
"Cô muốn về sao?"
"Ừm, dì Vương không thể đi đi lại lại miết được, về sớm một chút để bọn họ được nghỉ ngơi."
Người đàn ông dọn dẹp bàn làm việc, sau đó đi vào phòng tắm để rửa tay, hắn mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi.
Ôn Hủ Hủ lẳng lặng nhìn hắn.
Cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn, có thể hai ngày nay chạy giữa bệnh viện và công ty, khiến anh mệt mỏi.
Nhưng cho dù như vậy, một người đàn ông bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, còn có thể chăm sóc con cái trong nhà, thật sự là rất đủ tư cách làm một người ba.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm rồi.
"Được, đi đường cẩn thận."
Cô nhẹ nhàng dặn dò, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ quyến luyến, giờ khắc này, giống như ước gì có thể nhìn hắn nhiều thêm chút nữa.
Muốn vĩnh viễn khắc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hắn vào trong đầu.
Hoắc Tư Tước: "..."
Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.
Hắn quay lại.
Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước nheo lại.
Có lẽ hắn đã nhầm.
Hoắc Tư Tước rời khỏi bệnh viện, lúc đi không quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, bảo anh ta sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện.
Người phụ nữ này cứ lải nhải suốt, có lẽ thật sự muốn về nhà rồi.
Vậy thì để cô trở về sớm.
Chỉ là hắn không biết, mấy giờ sau, khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên tĩnh, y tá và bác sĩ trực đều nghỉ ngơi thì có một bóng người giống như một con mèo chui vào phòng bệnh này.
Sau đó, Ôn Hủ Hủ biến mất vào đêm đó.
——
Lúc tin tức truyền đến nhà họ Hoắc, ông Hoắc đang ở trong phòng khách chờ người tới.
Bên cạnh để mấy tờ giấy tờ nhà còn có vài món trang sức có giá trị, vừa nghe nói Ôn Hủ Hủ mất tích, ông ta giận dữ đứng lên, hất toàn bộ mấy thứ này xuống đất!
"Ôn Hủ Hủ! Mày làm tao thất vọng quá!”
Tiếng gầm tức giận của ông ta bùng nổ trong phòng khách này, toàn bộ nhà cũ xôn xao.
Thật kinh khủng!
Người nhà họ Hoắc căn bản không ai dám đi ra.
Chỉ có quản gia Hà Đình Ngọc sau khi nhìn thấy vậy, ông ta vội vàng quát lớn với người đến bẩm báo: "Các người còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi tìm? Tôi nói cho cậu biết, người chết thì phải thấy xác! Nếu không tìm được thì coi chừng cái đầu của cậu.”
“Vâng, lão gia!”
Mặt người này vàng như nghệ lập tức đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.
Lúc này Hà Đình Ngọc mới tiến vào an ủi ông cụ đang tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
"Lão gia, ngài trước hết bớt giận đã, chỉ trong một đêm cô ta không thể chạy đi đâu được, cho dù thật sự rời khỏi thành phố A, nhưng chỉ cần chúng ta điều tra đường cô ta rời khỏi đây thì nhất định có thể tìm được cô ta."
“......”
Ông ta tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, nghe vậy mới bình tĩnh được chút.
Nhưng mà sát khí trên người ông ta vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại, sau khi bình tĩnh lại càng trở nên đáng sợ hơn!
Chương 240: Tiếng khóc long trời lở đất
“Đúng là đã đánh giá thấp nó, lại dám giở trò trước mặt tôi."
"Đúng vậy, thật ra tôi đã nhắc nhở ông từ lâu, con của người khác vĩnh viễn là của người khác, năm đó cô ta đã dám giả chết lừa gạt ông, thì còn chuyện gì không làm được chứ?"
"Răng rắc——"
Lúc này cái gậy trong tay cũng bị ông ta bẻ gãy.
Quản gia nhìn thấy vậy cũng sợ hãi!
“Thông báo xuống, thấy được người, trực tiếp xử lý!”
"Vâng, lão gia."
Sau đó quản gia lập tức đi sắp xếp người, hơn nữa lúc ông ta sắp xếp còn cố ý dặn dò những người này nhất định phải chú ý động tĩnh bên Hoắc thị.
Không được để cho bên kia phát hiện ra.
Hoắc thị đương nhiên là đang ám chỉ Hoắc Tư Tước.
Còn Hoắc Tư Tước lúc này vẫn chưa biết được tin tức này, Lâm Tử Dương gọi hắn mấy lần nhưng hắn bắt máy.
Bởi vì lúc này hắn đang ở lầu hai dỗ dành cô nhóc kia.
"Mẹ ơi, con muốn mẹ, ô~~~ "
Tiểu Nhược Nhược sáng nay không biết có phải cảm ứng được mẹ đã xảy ra chuyện hay không, vừa mở mắt ra đã bắt đầu khóc ầm lên, dì Vương dỗ dành thế nào cũng không dỗ được.
Cuối cùng chỉ có Hoắc Tư Tước đích thân xuống dỗ.
"Nín, đừng khóc nữa!"
Hoắc Tư Tước vừa xuống, nhìn thấy cô bé ở trong phòng ngủ chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, không mang dép, ôm con búp bê thỏ tai dài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm hem.
Rốt cuộc là ai chọc con nhóc này chứ?!
Hoắc Tư Tước đi tới định ôm cô bé, mặc áo khoác cho cô để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhưng cô bé vừa nhìn thấy hắn đến, thậm chí còn khóc to hơn: "Mẹ ơi, con muốn mẹ đến đây, con không muốn chú, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cô vung vẩy lung tung, hoàn toàn không để cho Hoắc Tư Tước tới gần.
Hoắc Tư Tước hít sâu một hơi.
Khi hắn muốn xách cô bé tới đánh mấy cái vào mông, bỗng nhiên từ cửa chui vào hai bóng người nhỏ nhắn, bọn chúng nhìn thấy ba đã bị em gái làm cho sứt đầu mẻ trán.
Một người đi qua vội vàng bảo vệ em gái.
Một người lại tới chắn trước mặt ba: "Ba, ba muốn làm gì?”
Đó là Hoắc Dận!
Thằng nhóc này vì cứu em gái vội chạy tới đây mà không thèm mang cả dép.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, chợt cảm thấy đau đầu: "Ba có thể làm gì? Ba bảo con nhóc này đừng khóc, con không nghe thấy sao? Sáng sớm giống như cắt tiết lợn, cả biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc của nó.”
Hoắc Dận: "..."
Mặc Bảo đang che chở em gái: "..."
Ba không có vấn đề gì chứ? Sao lại nói tiếng khóc của em gái giống như cắt tiết lợn vậy?
Quả nhiên ba giây sau, tiếng khóc long trời lở đất của cô bé lại xuất hiện: "Mẹ ơi, con muốn mẹ——"
Tiểu Nhược Nhược nghẹn ngào đau khổ, cô bé đẩy anh trai ra, không cần cái gì cả, như thể cô bé đang phải chịu một tổn thương lớn vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần mềm mại.
Hoắc Tư Tước giậm chân chỉ đành đuổi theo.
Vài phút sau, rốt cục hắn cũng bắt được Tiểu Bánh Bao ở trong đại sảnh dưới lầu đang khóc ầm ĩ như mẹ cô đã không còn, sau đó hắn một tay xách cô vào trong ngực mình.
"Được rồi, là chú sai rồi, chú không nên hét lên với con, không nên nói con khóc khó nghe, chú xin lỗi con, đừng khóc nữa có được không?"
Hoắc Tư Tước sắp quỳ lạy nhóc con này rồi!
Đường đường là bá chủ trong giới thương nghiệp, lần đầu tiên phải nhỏ giọng dỗ dành người khác như vậy, còn ôm tất cả lỗi lầm lên người mình.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy, tuy nước mắt vẫn còn lạch cạch rơi từ đôi mắt to long lanh của cô bé, nhưng được nằm trong vòng ôm của ba, tiếng khóc đã không còn đáng sợ nữa.
"Con... Con muốn mẹ.”
"Chú biết rồi, cho nên đợi lát nữa chú sẽ đi đưa mẹ con trở về, được không?" Hoắc Tư Tước nhẫn nại dỗ dành.
Lúc này cô nhóc mới chớp chớp đôi mắt to đang rưng rưng nước mắt, sau đó không khóc nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của cô bé vẫn rất bi thương.
"Chú có thể đảm bảo với con chứ? Con vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ mất rồi, chú, con không thể không có mẹ, nếu không có mẹ thì Nhược Nhược sẽ trở thành một đứa trẻ không ai cần cả.”
“......”
Đây là kiểu con nít gì vậy? Mới năm tuổi, sao lại nói như vậy?
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Muốn lại răn dạy cô bé vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đầy nước mắt của cô, còn lộ ra vẻ bi thương hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô bé.
Đột nhiên, hắn không nói nên lời.
Đúng vậy, đứa trẻ này không có ba, cô bé không có cảm giác an toàn cũng không có gì lạ.
"Không, nếu mẹ con không còn, thì không phải còn có chú sao, chú nuôi con." Hoắc Tư Tước hiếm khi rộng lượng an ủi cô bé một câu.
Đương nhiên đây cũng là đùa giỡn, người phụ nữ kia sao có thể không có ở đây chứ?
Ôn Hủ Hủ giống như cỏ dại, đi đâu cũng có thể ngoan cường sinh trưởng, đánh cũng đánh không chết, giống như năm đó cô lẩn trốn vậy.
Hoắc Tư Tước nhớ tới chuyện này, vẫn có chút tức giận.
Cũng may cô nhóc nghe câu này của hắn, không khóc nháo nữa, sau đó Hoắc Tư Tước giao cô cho hai đứa con trai, dặn dò bọn họ chăm sóc tốt cho em gái, rồi hắn lên lầu ba.
Đi lên, đúng lúc điện thoại di động lại vang lên.
"Alo?"
"Trời ạ, tổng giám đốc, anh vừa đi đâu vậy? Sao gọi cho anh mãi mà anh không nghe máy, bệnh viện bên này xảy ra chuyện rồi!”
“Dì đang nói cái gì vậy? Nhà họ Trì bị Hoắc Tư Tước diệt rồi?”
"Đúng vậy, thiếu gia không nói với cô sao? Lần này cô gặp chuyện không may, tất cả đều là do người nhà họ Trì làm, bọn họ mua chuộc phóng viên truyền thông, sau đó còn tìm người cố ý hãm hại cô, thiếu gia tra ra được thì rất tức giận, không chỉ thu về toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trì, còn đưa chứng cớ đến cục cảnh sát, cuối cùng cảnh sát bắt hết mấy người đứng đầu nhà họ Trì, ngay cả… bà cô Hoắc cũng không ngoại lệ!”
"Hửm—-"
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
Cô khó tin nhìn người giúp việc, cái thìa trong tay rơi vào trong bát canh!
Hoá ra là nhà họ Trì làm?
Tại sao? Tại sao họ lại làm thế? Có lợi gì cho họ?
Đúng vậy, Ôn Hủ Hủ cô có thù với nhà bọn họ, thù mới hận cũ cộng dồn lại đã đủ lý do để bọn họ giết chết cô ở đó.
Nhưng mà Hoắc Tư Tước không có thù với bọn họ?
Hoắc Tư Tước ngã xuống có lợi gì với nhà họ Trì của bọn họ? Nhà họ Trì hoàn toàn nhờ vào nhà họ Hoắc ở sau lưng chống đỡ, nếu Hoắc Tư Tước ngã xuống, Hoắc thị lớn như vậy ở trên có ông cụ nhiều tuổi, ở dưới có hai đứa con trai lại còn quá nhỏ, nhất định sẽ bị các cổ đông khác ngồi vào vị trí nắm quyền.
Vì vậy, họ có thể nhận được gì? Không phải họ tự đào mộ chôn mình sao?
Ôn Hủ Hủ vừa sợ vừa giận, cô hoàn toàn không tin sự thật là vậy!
"Cô Ôn? Cô Ôn?”
“......”
Ôn Hủ Hủ ép buộc mình bình tĩnh lại, rốt cục lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía người giúp việc: "Dì Vương, dì tìm Trì Úc giúp tôi, bảo anh ta đến gặp tôi có được không?”
"Cô... Còn muốn gặp Trì Úc?”
"Sao vậy? Anh ta cũng bị bắt sao?” Ôn Hủ Hủ thay đổi sắc mặt.
Cũng may người giúp việc này lập tức nói cho cô biết, Trì Úc không bị dính líu trong vụ tai nạn này.
"Là ý của ông cụ, ông ấy cũng cố gắng bảo vệ Trì nhị thiếu gia, hơn nữa trong tay anh ta có cổ phần của Hoắc thị, nhà họ Trì có rung chuyển cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ta."
"Được, vậy dì gọi anh ta giúp tôi, bảo anh ta tới gặp tôi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhờ người giúp việc này thông báo cho Trì Úc đến gặp cô.
Cô nhất định phải gặp người nhà họ Trì mới có thể hiểu được chuyện này, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, cho dù nhà họ Trì xuất phát từ bất kỳ động cơ nào cũng không thể xuống tay với Hoắc Tư Tước.
Hơn nữa, cô còn nhớ lúc bác sĩ tâm lý kia tìm cô, có nhắc tới bệnh "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền", cô thật sự chưa từng nhắc tới cái tên bệnh này với bất cứ ai.
Bao gồm cả bác sĩ Kim.
Vậy anh ta biết chính xác từ đâu?
Ôn Hủ Hủ nóng lòng muốn biết mọi chuyện.
Dì Vương nhìn thấy cô quyết tâm muốn gặp Trì Úc, hơn nữa cũng luôn giải thích thay nhị thiếu gia nhà họ Trì này, cuối dùng dì ta cũng đồng ý thông báo cho Trì Úc đến bệnh viện gặp cô.
Vì thế người giúp việc này rời đi rồi, Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bệnh chờ người.
Thế nhưng cô thật không ngờ, cô đợi đến buổi chiều, Trì Úc không đến, ngược lại là ông cụ đến đây.
"Con gái, con cảm giác thế nào rồi? Ba nghe nói con đã tỉnh cho nên ba đến thăm con, bây giờ con không sao chứ?”
Ông cụ chống nạng đi vào phòng bệnh, vẫn là dáng vẻ hòa ái dễ gần kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ông ta thậm chí còn thân thiết tới xem đầu cô.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trong nháy mắt, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên, cô sắp khóc trước mặt ông ta rồi.
Nhiều năm như vậy, thật ra cô vẫn luôn coi ông ta như cha ruột, ông ta có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, cô sẽ dựng lên lớp vỏ bọc kiên cường trước mặt mọi người.
Nhưng cô sẽ cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang trước mặt ông ta.
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ đỏ hoe, muốn gọi ra tiếng "Ba".
"Hủ Hủ à, chuyện này, để cho con chịu ấm ức rồi, ba không hề hay biết còn có người muốn moi bí mật nhà họ Hoắc chúng ta từ miệng con, may mà lúc ấy con tỉnh táo, nhà họ Hoắc mới tránh được một tai họa lớn, con gái, con yên tâm, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, con ở bên cạnh ba đừng đi đâu nữa, được không?"
Bỗng nhiên, ông cụ đang đứng ở bên giường bệnh, nhìn Ôn Hủ Hủ đưa ra một quyết định nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ sững người.
Sau này đều ở bên cạnh ông ta? Là trở về nhà cũ nhà họ Hoắc sao?
Vậy ý ta ấy là... sau này cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ta cho đến hết đời? Vì bí mật nhà họ Hoắc bọn họ?
Vậy rốt cuộc là ở bên cạnh ông ta?
Hay bị giam cầm?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô vốn phản ứng chậm chạp, giờ phút này mặc dù trong đôi mắt rõ ràng mang theo ý cười thân thiết, nhưng bên trong thật ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương!
Tiếng gọi ‘ba’ Ôn Hủ Hủ muốn gọi đã bị đè xuống trong cổ họng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ông ta như vậy, trước kia ánh mắt ở trước mặt cô đều là dịu dàng, thân thiết, yêu thương.
Nhưng bây giờ nó giống như một vực nước sâu lạnh lẽo, xa lạ mà lại âm trầm đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng run rẩy!
"Chú Hoắc, chuyện năm đó, không phải con cố ý..."
"Ba biết, nếu con cố ý thì con sẽ không nhìn thấy."
Không nghĩ tới, ông cụ lại phản ứng rất bình thản.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, có chút không nhịn được, hốc mắt đỏ hoe: "Nếu đã như vậy, tại sao chú nhất định phải bảo con theo chú chứ? Chú có biết bao nhiêu năm nay cháu luôn không nói ra, chưa từng nói với bất cứ ai.”
Chương 237: Khác máu tanh lòng
"Đúng vậy, ba tin con, nhưng con mang theo bí mật này sẽ không an toàn."
“...... Ý chú là sao?” Ôn Hủ Hủ rưng rưng nước mắt một lúc lâu mới hỏi.
Ông ta mỉm cười: "Ý ba cảm thấy con ở bên cạnh ba sẽ an toàn hơn, Hủ Hủ, không thể có bất kỳ nguy hiểm gì với tính mạng của Tư Tước, hôm nay là con nhạy bén mới tránh được nguy cơ, nhưng sau này thì sao? Hủ Hủ, chúng ta không dám mạo hiểm.”
Cuối cùng ông ta cũng nói ra ý định của mình.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác!
Ý ông ta là sao? Con trai của ông ta không thể chịu bất kỳ rủi ro gì về tính mạng, cho nên ông ta phải giam giữ con gái của bạn thân của mình sao?
Bao lâu?
Là một năm? Hay 10 năm? Hay là cả đời?
Ôn Hủ Hủ càng lúc càng thất vọng.
Trong lòng có một cảm giác xa lạ chưa từng có, cô nhìn ông cụ năm đó luôn miệng nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột, cuối cùng màn sương nơi đáy mắt cố nén một lúc lâu cũng đã rơi xuống.
“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ông có thể giết tôi, sẽ càng an toàn hơn!”
"Con đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ba có thể giết con? Con là đứa trẻ ba nhìn lớn lên, là mẹ của hai đứa cháu trai của ba, làm sao ba có thể làm điều đó?”
Ông già rất tức giận!
Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không còn có phản ứng gì nữa.
Không giết cô?
Vậy cả đời nhốt cô thì có khác gì giết cô chứ?
Có lẽ làm như vậy, ông ta có thể làm cho bản thân an tâm hơn.
Ôn Hủ Hủ giật giật khóe miệng, không nói lời nào nữa.
Ông ta thấy cô không lên tiếng, không khỏi cũng có chút lúng túng.
"Được rồi, ngày mai ba sẽ cho người tới đón con, đêm nay con ở cùng bọn nhỏ vui vẻ đi, con yên tâm ba sẽ không bạc đãi con, sau khi đi theo ba thì chi tiêu ăn mặc vẫn như trước kia."
“......”
Lại qua một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ lúc này mới hỏi một câu: "Giống như trước kia làm con dâu của ông sao?”
Khuôn mặt già nua của ông ta càng mất tự nhiên hơn.
"Nếu con đã không đồng ý ở bên Tư Tước nữa, vậy thì không phải con dâu mà là con gái, ba sẽ nhận con làm con nuôi."
"Vậy sao?"
"Được rồi, ba đã đồng ý mối hôn sự của Cố Hạ và Tư Tước rồi, sau này cô ta chính là con dâu nhà họ Hoắc, nhưng con yên tâm, địa vị của con ở nhà họ Hoắc vĩnh viễn cao hơn cô ta!"
Ông ta cho Ôn Hủ Hủ một lời hứa giống như vì để an ủi cô.
Thật đúng là ưu đãi.
Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng ông ta rời đi, trái tim cô giống như bị ném vào trong hầm băng, cô nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo.
Đúng là khác máu tanh lòng!
——
Sau khi Hoắc Tư Tước tan tầm quả nhiên lại đến bệnh viện.
Tuy nhiên, lần này khi tới hắn phát hiện người phụ nữ này phản ứng còn chậm hơn lúc trước, lúc hắn tiến vào thấy cô đang ngồi bên cửa sổ hóng gió lạnh, hắn gọi vài tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.
Chẳng lẽ bệnh tình lại nặng thêm?
Quanh thân Hoắc Tư Tước ngay lập tức bao phủ một luồng áp suất thấp.
Hắn nhấc chân bước nhanh tới, hắn tùy tiện ném máy tính trên sofa, hắn đi tới: "Ôn Hủ Hủ, cô bị điếc à? Không nghe tôi gọi cô sao?”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ hóng gió lạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hoắc Tư Tước cũng không cần sờ vào cũng có thể nhìn từ trên đôi môi trắng bệch của cô biết được, người phụ nữ này nhất định muốn đóng băng bản thân thành kem que rồi.
Đầu óc người phụ nữ này thật sự lại có vấn đề rồi.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước tái mét, cũng mặc kệ nhiều như vậy, hắn trực tiếp khom lưng ôm cô từ ghế lên.
"A——" Ôn Hủ Hủ nhất thời sợ tới mức kêu lên.
Người đàn ông này... Hắn đang làm gì vậy?
Trời đất quay cuồng, trái tim cô lập tức tăng nhịp đập, máu toàn thân lập tức xộc lên đỉnh đầu, làm cho cả đầu óc cô kêu "ong ong".
"Anh... Anh đang làm gì vậy?”
"Làm gì? Cô có bị điên không? Ngồi ở cái chỗ quỷ quái này, cô chê nằm viện chưa đủ phải không?”
Tính tình của Hoắc Tư Tước từ trước đến nay cũng chả tốt gì, nghe thấy người phụ nữ giống như heo này lại còn dám hỏi hắn đang làm gì? Hắn tức giận chửi một trận ngay tại chỗ
Ôn Hủ Hủ: "..."
Mãi đến khi người này đặt cô lên giường bệnh, sau đó còn đắp chăn lên người cô, đầu óc cô vốn đang choáng váng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Hắn đang quan tâm cô sao?
Sợ cô bị cảm lạnh sao?
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhớ tới ly nước buổi sáng hắn ép cô uống.
Đó chỉ là một ly nước bình thường, nhưng cô nghĩ rằng hắn đầu độc cô, giam cầm cô, muốn giết người diệt khẩu, cho nên sau đó cô còn từ chối uống.
Cuối cùng đó chẳng qua chỉ là một ly nước.
Còn đến buổi chiều, trong lòng cô tràn đầy vui sướng nhìn thấy ông cụ đến thăm mình, cô không nghi ngờ ông ta bất luận cái gì, nhưng cuối cùng ông ta lại nói với cô, ông ta mới là người muốn giam cầm cô, nhốt cô lại.
Thật là mỉa mai!
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt.
"Hôm nay uống thuốc chưa?"
“...... Uống rồi.”
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy tiêm?"
"Tiêm rồi."
Hắn vừa hỏi cô vừa trả lời, không hề có chướng ngại, hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Hoắc Tư Tước đang rót nước cho bản thân uống thì ngạc nhiên xoay người lại, hắn nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn ở trên giường đang duy trì tư thế kia không hề nhúc nhích.
Đây có phải là khỏi bệnh rồi không?
Hắn đi qua và kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Tốc độ khôi phục của cô thật đúng là làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác."
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghe không hiểu câu này, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
Dưới ánh đèn trắng lạnh nhàn nhạt trong phòng bệnh, người đàn ông ngồi thẳng người vắt chéo chân, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai, một tay lật hồ sơ bệnh án của cô, còn một tay tùy ý đặt lên tay vịn ghế, nhìn rất bình thường nhưng lại có loại khí chất tao nhã khó tả, đẹp trai đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
Chương 238: Nhìn đủ chưa?
“Nhìn đủ chưa?”
“...... Hả? À!!” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ ửng, lập tức quay đi, cô vùi bản thân vào trong chăn.
Xấu hổ!
Người đàn ông cười yếu ớt.
Hắn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của người phụ nữ: "Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, tôi đồng ý ngày mai cho cô xuất viện.”
"Thật sao?"
Người phụ nữ giống như kẻ ngốc quả nhiên quay người lại lại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Thật, sáng mai tôi tới làm thủ tục, vừa hay ngày mốt chính là ngày tết Ông Táo, đến lúc đó cô ở nhà chuẩn bị cho tốt chút, tôi không rảnh.”
Vài ba câu đã đẩy những chuyện này lên người Ôn Hủ Hủ.
Nếu đổi lại là trước kia, Ôn Hủ Hủ nhất định rất vui vẻ.
Thật sự quá ít những lúc người đàn ông này dịu dàng với cô, chứ đừng nói còn có thể giao việc cho cô, khoảng thời gian trước khi hắn giao những chuyện vặt trong nhà cho cô xử lý, cô rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ...
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.
"Tôi đói bụng."
"Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”
Hoắc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.
"Tôi đang nói là ... Cơm trưa.”
Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo con, lời nói có chút hụt hơi, Hoắc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.
Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.
Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.
Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.
Cái này để làm gì?
Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: "Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”
"Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à?”
Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!
Hắn cũng chưa ăn à?
Không, đây có phải là vấn đề hắn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!
Hơn nữa còn ăn cùng cô!
Ôn Hủ Hủ trợn tròn hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Hoắc Tư Tước thấy một lúc lâu không có động tĩnh gì, đôi mắt đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính bỗng ngước lên: "Làm sao vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Một lúc lâu, cô mới trả lời cứng ngắc, sau đó đi đến xách hộp cơm: "Không sao, vậy... cùng qua ăn đi, nếu không nó sẽ nguội mất.”
"Biết rồi, xong mail này."
Hoắc Tư Tước lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay hắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được chuyện này.
Điều này thực sự làm cho cô không thể nào tưởng tượng được.
Vừa rồi cô nói đói bụng, chẳng qua là muốn hôm nay hắn ở lại đây thêm một chút mà thôi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới còn có vinh dự cùng nhau ăn cơm.
Ôn Hủ Hủ lấy hết hộp cơm ra.
Sau đó Ôn Hủ Hủ phát hiện, người đàn ông này thật đúng là giàu có, chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều, ngoại trừ bốn món mặn, còn có hai món đồ ăn kèm, món chính là cháo, phở, canh, cơm...
Hắn làm gì vậy?
Ôn Hủ Hủ lại nhìn về phía người đàn ông: "Anh gọi nhiều quá, hai người chúng ta cũng ăn không hết.”
"Ăn không hết thì vứt đi, ăn một bữa cơm còn phải suy nghĩ có thể ăn hết hay không? Ôn Hủ Hủ, cô không cảm thấy sống rất mệt mỏi sao?”
Quả nhiên là giọng điệu bá đạo điển hình của tổng giám đốc Hoắc thị!
Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống.
Một lát sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng làm xong việc, hắn đứng dậy, sau đó đến bên cạnh cái bàn nhỏ ngồi đối diện Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "Anh muốn ăn cái gì? Có cháo, mì..."
"Đó là cho cô ăn, cô bị thương chưa khoẻ, ăn thanh đạm một chút." Người đàn ông nói một cách thản nhiên, sau đó hắn bưng chén cơm trắng lên.
Dứt lời, Ôn Hủ Hủ đang gắp một sợi mì đưa vào miệng, ngay lập tức giật mình dừng động tác lại!
Cô có nghe nhầm không? Tất cả những thứ này đều gọi cho cô?
Tại sao?
Hắn trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? Trước kia không phải đều là châm chọc khiêu khích cô, ước gì có thể dùng lời nói xỉa xói chết cô sao?
Hắn quan tâm cô từ khi nào vậy?
Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy chuyện này rất kinh hãi.
Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng cô vẫn rất hạnh phúc sau khi nghe thấy điều đó.
Vì thế cô cẩn thận xác nhận một chút, phát hiện hắn thật sự chỉ xuống tay với chén cơm kia, không hề đụng vào thứ khác, cô lập tức bưng tô canh cô muốn ăn đến trước mặt mình.
Hoắc Tư Tước: "..."
Ngu ngốc!
Hai người ăn được một lúc, bầu không khí xấu hổ vừa rồi trôi qua, sau đó bắt đầu đối thoại bình thường.
"Bọn trẻ ở nhà thế nào?"
"Vẫn tốt, cô không có ở đây, bọn chúng đều rất nghe lời tôi."
Hoắc Tư Tước vừa ăn, vừa thuận miệng nói.
Ba đứa nhỏ này hai ngày nay quả thật coi như nghe lời, tuy bọn chúng vẫn luôn lo lắng cho mẹ, nhưng từ khi hắn bảo đảm với bọn chúng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ mang mẹ hoàn hảo trở về.
Chương 239: Giọng cô ấm áp dịu dàng
Ôn Hủ Hủ liền ngừng lại: "Nhược Nhược cũng nghe lời sao? Con bé có làm anh không vui không?”
"Con nhóc kia?" Người đàn ông đang vùi đầu ăn, quả nhiên nhíu mày lại
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy lòng có chút hồi hộp.
"Sao vậy? Con bé không vâng lời sao? Anh đừng tức giận, nó từ nhỏ đã được chiều hư, anh kiên nhẫn dỗ dành nó hơn chút, nó rất ngoan.”
Ôn Hủ Hủ thật ra rất muốn nói với người này nhất định phải đối xử tốt với Nhược Nhược.
Bởi vì đó cũng là con gái hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không ra được lời này, cô lo lắng nếu nói vào lúc này thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Còn nữa, cô đột nhiên nói cho hắn biết, Nhược Nhược cũng là con của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tin, cho rằng đó nhất định lại là cô có âm mưu khác.
Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị dao cắt!
Người đàn ông nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hắn nói: "Cô lo lắng cái gì? Tôi cũng không làm gì con bé cả, cô yên tâm, nó ổn.”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ổn là tốt rồi, vậy thì cô cũng yên tâm.
Cô cụp mắt xuống, chỉ một khoảnh khắc như vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn?
Bọn trẻ nghe lời hắn, cô nên vui không đúng sao?
Ôn Hủ Hủ muốn làm cho bản thân vui vẻ.
Nhưng sự thật sau khi cô nghe thấy điều này, ngay cả đũa cũng không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khổ sở đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
"Cô sao vậy? Sao cô không ăn?”
“...... Hả? Ăn thôi, ăn thôi.” Ôn Hủ Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân.
Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô vài lần.
Hắn nhìn ra cô có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn còn tưởng rằng là di chứng, cũng giống như lúc hắn tới, cô giống như một kẻ ngốc ngồi hóng gió lạnh ở bên cửa sổ.
Ăn khoảng một giờ, cuối cùng hai người cũng đã ăn xong.
Nhưng trên cơ bản đều là Ôn Hủ Hủ ăn, người đàn ông này không động đũa mấy.
Hắn kén ăn, cũng cực kỳ khắc khe với hoàn cảnh ăn cơm, cho nên vừa rồi Ôn Hủ Hủ mới có thể kinh hãi khi hắn lại có thể ở đây ăn cơm cùng cô.
"Cô muốn về sao?"
"Ừm, dì Vương không thể đi đi lại lại miết được, về sớm một chút để bọn họ được nghỉ ngơi."
Người đàn ông dọn dẹp bàn làm việc, sau đó đi vào phòng tắm để rửa tay, hắn mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi.
Ôn Hủ Hủ lẳng lặng nhìn hắn.
Cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn, có thể hai ngày nay chạy giữa bệnh viện và công ty, khiến anh mệt mỏi.
Nhưng cho dù như vậy, một người đàn ông bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, còn có thể chăm sóc con cái trong nhà, thật sự là rất đủ tư cách làm một người ba.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm rồi.
"Được, đi đường cẩn thận."
Cô nhẹ nhàng dặn dò, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ quyến luyến, giờ khắc này, giống như ước gì có thể nhìn hắn nhiều thêm chút nữa.
Muốn vĩnh viễn khắc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hắn vào trong đầu.
Hoắc Tư Tước: "..."
Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.
Hắn quay lại.
Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước nheo lại.
Có lẽ hắn đã nhầm.
Hoắc Tư Tước rời khỏi bệnh viện, lúc đi không quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, bảo anh ta sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện.
Người phụ nữ này cứ lải nhải suốt, có lẽ thật sự muốn về nhà rồi.
Vậy thì để cô trở về sớm.
Chỉ là hắn không biết, mấy giờ sau, khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên tĩnh, y tá và bác sĩ trực đều nghỉ ngơi thì có một bóng người giống như một con mèo chui vào phòng bệnh này.
Sau đó, Ôn Hủ Hủ biến mất vào đêm đó.
——
Lúc tin tức truyền đến nhà họ Hoắc, ông Hoắc đang ở trong phòng khách chờ người tới.
Bên cạnh để mấy tờ giấy tờ nhà còn có vài món trang sức có giá trị, vừa nghe nói Ôn Hủ Hủ mất tích, ông ta giận dữ đứng lên, hất toàn bộ mấy thứ này xuống đất!
"Ôn Hủ Hủ! Mày làm tao thất vọng quá!”
Tiếng gầm tức giận của ông ta bùng nổ trong phòng khách này, toàn bộ nhà cũ xôn xao.
Thật kinh khủng!
Người nhà họ Hoắc căn bản không ai dám đi ra.
Chỉ có quản gia Hà Đình Ngọc sau khi nhìn thấy vậy, ông ta vội vàng quát lớn với người đến bẩm báo: "Các người còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi tìm? Tôi nói cho cậu biết, người chết thì phải thấy xác! Nếu không tìm được thì coi chừng cái đầu của cậu.”
“Vâng, lão gia!”
Mặt người này vàng như nghệ lập tức đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.
Lúc này Hà Đình Ngọc mới tiến vào an ủi ông cụ đang tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
"Lão gia, ngài trước hết bớt giận đã, chỉ trong một đêm cô ta không thể chạy đi đâu được, cho dù thật sự rời khỏi thành phố A, nhưng chỉ cần chúng ta điều tra đường cô ta rời khỏi đây thì nhất định có thể tìm được cô ta."
“......”
Ông ta tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, nghe vậy mới bình tĩnh được chút.
Nhưng mà sát khí trên người ông ta vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại, sau khi bình tĩnh lại càng trở nên đáng sợ hơn!
Chương 240: Tiếng khóc long trời lở đất
“Đúng là đã đánh giá thấp nó, lại dám giở trò trước mặt tôi."
"Đúng vậy, thật ra tôi đã nhắc nhở ông từ lâu, con của người khác vĩnh viễn là của người khác, năm đó cô ta đã dám giả chết lừa gạt ông, thì còn chuyện gì không làm được chứ?"
"Răng rắc——"
Lúc này cái gậy trong tay cũng bị ông ta bẻ gãy.
Quản gia nhìn thấy vậy cũng sợ hãi!
“Thông báo xuống, thấy được người, trực tiếp xử lý!”
"Vâng, lão gia."
Sau đó quản gia lập tức đi sắp xếp người, hơn nữa lúc ông ta sắp xếp còn cố ý dặn dò những người này nhất định phải chú ý động tĩnh bên Hoắc thị.
Không được để cho bên kia phát hiện ra.
Hoắc thị đương nhiên là đang ám chỉ Hoắc Tư Tước.
Còn Hoắc Tư Tước lúc này vẫn chưa biết được tin tức này, Lâm Tử Dương gọi hắn mấy lần nhưng hắn bắt máy.
Bởi vì lúc này hắn đang ở lầu hai dỗ dành cô nhóc kia.
"Mẹ ơi, con muốn mẹ, ô~~~ "
Tiểu Nhược Nhược sáng nay không biết có phải cảm ứng được mẹ đã xảy ra chuyện hay không, vừa mở mắt ra đã bắt đầu khóc ầm lên, dì Vương dỗ dành thế nào cũng không dỗ được.
Cuối cùng chỉ có Hoắc Tư Tước đích thân xuống dỗ.
"Nín, đừng khóc nữa!"
Hoắc Tư Tước vừa xuống, nhìn thấy cô bé ở trong phòng ngủ chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, không mang dép, ôm con búp bê thỏ tai dài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm hem.
Rốt cuộc là ai chọc con nhóc này chứ?!
Hoắc Tư Tước đi tới định ôm cô bé, mặc áo khoác cho cô để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhưng cô bé vừa nhìn thấy hắn đến, thậm chí còn khóc to hơn: "Mẹ ơi, con muốn mẹ đến đây, con không muốn chú, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cô vung vẩy lung tung, hoàn toàn không để cho Hoắc Tư Tước tới gần.
Hoắc Tư Tước hít sâu một hơi.
Khi hắn muốn xách cô bé tới đánh mấy cái vào mông, bỗng nhiên từ cửa chui vào hai bóng người nhỏ nhắn, bọn chúng nhìn thấy ba đã bị em gái làm cho sứt đầu mẻ trán.
Một người đi qua vội vàng bảo vệ em gái.
Một người lại tới chắn trước mặt ba: "Ba, ba muốn làm gì?”
Đó là Hoắc Dận!
Thằng nhóc này vì cứu em gái vội chạy tới đây mà không thèm mang cả dép.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, chợt cảm thấy đau đầu: "Ba có thể làm gì? Ba bảo con nhóc này đừng khóc, con không nghe thấy sao? Sáng sớm giống như cắt tiết lợn, cả biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc của nó.”
Hoắc Dận: "..."
Mặc Bảo đang che chở em gái: "..."
Ba không có vấn đề gì chứ? Sao lại nói tiếng khóc của em gái giống như cắt tiết lợn vậy?
Quả nhiên ba giây sau, tiếng khóc long trời lở đất của cô bé lại xuất hiện: "Mẹ ơi, con muốn mẹ——"
Tiểu Nhược Nhược nghẹn ngào đau khổ, cô bé đẩy anh trai ra, không cần cái gì cả, như thể cô bé đang phải chịu một tổn thương lớn vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần mềm mại.
Hoắc Tư Tước giậm chân chỉ đành đuổi theo.
Vài phút sau, rốt cục hắn cũng bắt được Tiểu Bánh Bao ở trong đại sảnh dưới lầu đang khóc ầm ĩ như mẹ cô đã không còn, sau đó hắn một tay xách cô vào trong ngực mình.
"Được rồi, là chú sai rồi, chú không nên hét lên với con, không nên nói con khóc khó nghe, chú xin lỗi con, đừng khóc nữa có được không?"
Hoắc Tư Tước sắp quỳ lạy nhóc con này rồi!
Đường đường là bá chủ trong giới thương nghiệp, lần đầu tiên phải nhỏ giọng dỗ dành người khác như vậy, còn ôm tất cả lỗi lầm lên người mình.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy, tuy nước mắt vẫn còn lạch cạch rơi từ đôi mắt to long lanh của cô bé, nhưng được nằm trong vòng ôm của ba, tiếng khóc đã không còn đáng sợ nữa.
"Con... Con muốn mẹ.”
"Chú biết rồi, cho nên đợi lát nữa chú sẽ đi đưa mẹ con trở về, được không?" Hoắc Tư Tước nhẫn nại dỗ dành.
Lúc này cô nhóc mới chớp chớp đôi mắt to đang rưng rưng nước mắt, sau đó không khóc nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của cô bé vẫn rất bi thương.
"Chú có thể đảm bảo với con chứ? Con vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ mất rồi, chú, con không thể không có mẹ, nếu không có mẹ thì Nhược Nhược sẽ trở thành một đứa trẻ không ai cần cả.”
“......”
Đây là kiểu con nít gì vậy? Mới năm tuổi, sao lại nói như vậy?
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Muốn lại răn dạy cô bé vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đầy nước mắt của cô, còn lộ ra vẻ bi thương hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô bé.
Đột nhiên, hắn không nói nên lời.
Đúng vậy, đứa trẻ này không có ba, cô bé không có cảm giác an toàn cũng không có gì lạ.
"Không, nếu mẹ con không còn, thì không phải còn có chú sao, chú nuôi con." Hoắc Tư Tước hiếm khi rộng lượng an ủi cô bé một câu.
Đương nhiên đây cũng là đùa giỡn, người phụ nữ kia sao có thể không có ở đây chứ?
Ôn Hủ Hủ giống như cỏ dại, đi đâu cũng có thể ngoan cường sinh trưởng, đánh cũng đánh không chết, giống như năm đó cô lẩn trốn vậy.
Hoắc Tư Tước nhớ tới chuyện này, vẫn có chút tức giận.
Cũng may cô nhóc nghe câu này của hắn, không khóc nháo nữa, sau đó Hoắc Tư Tước giao cô cho hai đứa con trai, dặn dò bọn họ chăm sóc tốt cho em gái, rồi hắn lên lầu ba.
Đi lên, đúng lúc điện thoại di động lại vang lên.
"Alo?"
"Trời ạ, tổng giám đốc, anh vừa đi đâu vậy? Sao gọi cho anh mãi mà anh không nghe máy, bệnh viện bên này xảy ra chuyện rồi!”