• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161: Hắn hoảng

Ôn hủ lại còn trực tiếp hỏi nguyên nhân ông gọi cô tới đây.

Hoắc lão gia nghe vậy cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hủ Hủ, ba đã nghĩ kỹ rồi chuyện trước đây đều là lỗi của ba. Ba cho rằng để cho con gả vào Hoắc gia chính là tốt cho con, nhưng hiện tại ba biết sai rồi. Cho nên, chỉ cần con đồng ý, ba sẽ ngay lập tức cho hai con ly hôn, con cảm thấy thế nào?"

Hoắc Tư Tước: "......”

Ôn Hủ Hủ: "Con đồng ý.”

Gần như không chút do dự, cô gái vừa bước vào đã nhanh chóng nói ra ba từ này.

Mà ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều không nhìn qua hắn đang đứng bên cạnh lấy một cái.

Hoắc Tư Tước siết chặt nắm đấm, gân xanh trên thái dương giật giật.

“Được rồi, bây giờ ba đi lấy hộ khẩu. Con yên tâm, chúng ta chỉ cần đến cục công an, khôi phục hộ khẩu của con. Các con có thể lập tức làm giấy ly hôn.”

Ông nói xong, lập tức cho người đi lấy hộ khẩu Hoắc gia.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lại đồng ý gật đầu: "Được, cám ơn ba. Kỳ thật, chuyện này, con vẫn cảm thấy không nên quá phô trương, để tránh gây bất lợi cho công ty.”

“Vậy ý của con là......?”

“Tùy tiện chọn một ngày, con và anh ấy đi cục dân chính một chuyến là được. Đương nhiên, nếu Hoắc thiếu gia ngay cả chuyện này cũng không muốn. Ba, ba đi với con cũng được.”

Bọn họ ở trong đại sảnh không coi ai ra gì mà thảo luận. Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ đã đưa ra một đề nghị rất thấu tình.

Hoắc lão gia lần nữa bị cô làm cho cảm động đến, ngẩng đầu, dùng đôi mắt già nua đục ngầu của ông đỏ hoe nhìn cô. Đang định đồng ý..

Thì trong đại sảnh một tượng đá đã nhịn hồi lâu không phát ra thanh âm, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Cái gì? Cô là muốn cùng ba tôi đi ly hôn sao?”

“……”

Trong đại sảnh yên tĩnh lại.

Bởi vì, lời này thật sự rất nồng mùi thuốc súng!

Ông lão với hàng râu quai nón trừng mắt nhìn, hiện tại ông rất muốn ngay lập tức nếm tên hỗn hào này ra khỏi cửa.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ đã thản nhiên nói: "Anh cũng có thể hiểu như vậy, dù sao giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta lúc trước cũng làm như vậy.”

“Cô......”

Hoắc Tư Tước giận đến mức suýt chút nữa tức chết tại chỗ.

Hôm nay hẳn là ngày tồi tệ của hắn. Không ngờ trong vòng một ngày, hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, lại bị người ta giẫm hai lần ở chính ngôi nhà của mình.

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô muốn chết?!" Hắn giận không kìm được nhìn chằm chằm người phụ nữ chết tiệt này.

Nhưng mà, cô không thèm đem hắn để vào mắt.

“Tại sao tôi lại muốn chết? Hoắc thiếu gia, không phải anh vẫn muốn đem hộ khẩu của tôi chuyển ra ngoài sao? Để cho người phụ nữ của anh đường đường chính chính bước vào ngôi nhà này. Vậy hiện tại tôi chủ động dời đi, thành toàn cho các người, cái này còn không tốt?"

“……”

"Hay là, anh không muốn cho tôi chút tôn nghiêm, cho nên muốn dùng thủ đoạn của anh để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, điều đó không có khả năng! Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ tôi gả cho anh, tuy rằng không phải do anh tự nguyện, nhưng dù sao tôi cũng sinh cho anh hai đứa con trai. Nếu như anh nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người. Cùng lắm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án!"

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.

Ánh mắt cô lạnh như băng, thần sắc sắc bén, thanh âm không có bất kỳ độ ấm nào. Nói đến câu cuối cùng kia, càng giống như là con dao nhỏ được rèn lạnh. Tràn đầy tức giận!

Đúng vậy, hiện tại hắn không muốn ly hôn với cô, nhất định là như vậy.

Vốn hắn muốn cùng cô thoát khỏi mối quan hệ này, mà ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng, làm sao hắn có thể không muốn ly hôn với cô chứ?

Hắn hiện tại không chịu ly hôn là vì Hoắc lão gia muốn dùng phương thức như vậy để cho Ôn Hủ Hủ rời đi. Hắn hận cô đến cực điểm, lại còn đang yêu người phụ nữ kia, tất nhiên hắn không muốn cô ta bị một chút tổn thương nào.

Mà công khai ly hôn, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với danh dự của cô.

Ôn Hủ Hủ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đỏ lên, đau đớn làm cho cả người cô khẽ run rẩy.

Hoắc Tư Tước giật mình trong giây lát.

Cô đang hối hận?

Hối hận cái gì? Hối hận vì đã lấy hắn? Hay là đang hối hận, ngay từ đầu đã không nên gặp hắn?

Khóe môi hắn mím chặt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao? Hắn luôn biết khống chế cảm xúc của mình, thế nhưng giờ đây hắn lại không kiểm soát được cơn hoảng loạn của bản thân.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện một tia chán ghét!

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh không? Tôi đã nói sẽ không ly hôn với cô? Sao cô giống như chó điên vậy! Được, bây giờ tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn ly hôn, cô chờ đó cho tôi!”

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc không nên có này. Sau khi nói những lời này với giọng điệu cực kỳ khó chịu, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi,đột nhiên cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực, lắc lư ngã xuống chiếc ghế phía sau.

“Hủ Hủ, con không sao chứ?”

Hoắc lão gia vừa rồi vẫn im lặng ở bên cạnh, thấy cô đột nhiên ngã xuống liền đứng dậy vội hỏi.

Ôn Hủ Hủ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình ngay cả sức lực nói cũng không có.

Đúng vậy, một cảm giác kiệt sức bao trùm lên thân thể cô..
Chương 162: Sau khi ly hôn, đứa nhỏ sẽ thuộc về ai?

Thứ chống đỡ đau khổ trong tâm lý của cô bây giờ đã sụp đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Đúng vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Cuối cùng cô không cần phải luôn mang theo một tia hy vọng hèn mọn, đi chờ đợi một thứ không có khả năng sẽ ngoái đầu nhìn lại. Lại càng không cần lừa gạt chính mình, mỗi một lần hắn thương tổn cô đều có nguyên nhân, hắn làm chuyện gì bất lợi cho cô tuyệt đối không phải cố ý.

Không cần, hết thảy đều không cần.

Từ bây giờ cô như được tái sinh. Cô không còn là tù nhân trong chiếc lồng của chính mình.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong khóe mắt bắt đầu lăn xuống. Cô che ngực muốn khóc lớn một hồi, nhưng không khóc ra được.

Vạn tiễn xuyên tâm, không gì đau hơn cái này!

——

Buổi chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ không rời khỏi nhà cổ Hoắc gia.

Hoắc Tư Tước nói, hắn sẽ lập tức sai người đưa đơn ly hôn tới, cho nên, cô không rời đi mà vẫn ở trong nhà chờ.

Nhưng đợi cả buổi chiều, Hoắc Tư Tước lại không tới.

Ngược lại trong lúc cô chờ đợi, cũng không biết có phải buổi trưa tâm tình bị kích động quá độ hay không? Cô lại ngủ thiếp đi.

“Ông nội, mẹ con ngủ rồi.”

Lúc Mặc Bảo cùng Hoắc Dận tới chỗ mẹ. Hai đứa nhỏ phát hiện mẹ đã ngủ rồi vì thế hai anh em chạy tới chỗ ông nội.

Hoắc lão gia đang xuất thần nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ trong tay, bỗng thấy hai đứa cháu nhỏ chạy tới, ông vội vàng buông xuống.

“Đúng, mẹ ngủ rồi, hai người các con sao lại tới đây? Không chơi ở chỗ ông chú nhỏ sao?”

“Không không không, chúng con phải trở về thôi.”

Mặc Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ điện thoại trên bàn tay nhỏ, cười híp mắt đứng ở trước mặt ông nội giải thích.

Đương nhiên phải trở về, em gái còn đang ở nhà trẻ, phải nhanh chóng qua đón cô bé nếu không cô bé sẽ khóc nhè.

Nhưng khi ông nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên rơi trên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Không được, đêm nay các con không được về? Các con phải ở lại ngủ cùng ông nội.”

“Hả?”

Hai đứa nhỏ đơ ra một lúc.

Hoắc Dận vẫn không sao, dù sao từ nhỏ cậu đã thường xuyên ở đây. Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe xong, lập tức sinh ra một loại cảm xúc kháng cự.

Cậu còn không có thói quen ngủ ở nơi lạ mà không có ba và mẹ.

“Không được, mẹ nói, chúng con phải về nhà ngủ,như vậy buổi sáng đi nhà trẻ mới không bị muộn. Cho nên, ông nội cuối tuần chúng con lại đến thăm ông.”

Cậu bé rất thông minh, không chỉ không có trực tiếp cứng nhắc từ chối ông nội, cậu còn dùng cái miệng nhỏ ngọt ngào nói cho ông nội, cuối tuần sẽ đến thăm ông.

Kết quả thì sau khi ông nghe được, trong lòng càng thêm luyến tiếc.

Đúng vậy, hai đứa nhỏ cũng không biết, ngay tại thời điểm bọn nhỏ tiến vào. Ông vẫn đang cầm hộ khẩu và đang tự hỏi về vấn đề quyền nuôi dưỡng Mặc Bảo.

Không hề nghi ngờ, Mặc Bảo nhất định phải trở về Hoắc gia.

Nhưng lúc Mặc Bảo còn chưa đi vào, trong lòng ông ít nhiều vẫn sẽ đứng ở lập trường của Ôn Hủ Hủ mà suy nghĩ.

Dù sao, ông cũng cảm thấy Hoắc gia mắc nợ Ôn Hủ Hủ rất nhiều.

Cho tới bây giờ Mặc Bảo bỗng nhiên cùng Hoắc Dận đi vào, ở trước mặt ông ngoan ngoãn lễ phép như vậy. So với Hoắc Dận không được khỏe mạnh, Mặc Bảo lại càng hoạt bát đáng yêu.

Ông đột nhiên không muốn buông tay.

"Không sao, sau này ông nội có thể đặc biệt đưa đón các con đến trường. Ông nội cam đoan với các con, nhất định sẽ không để các con đến muộn được không?"

“Hả?”

“Được rồi, trước tiên ông bảo bác quản gia dẫn các con đi xem phòng, chúng ta bố trí phòng thật đẹp.”

Ông vừa nói xong câu này, liền trực tiếp gọi quản gia trong nhà cổ tới, muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó bố trí chỗ ở cho bọn nhỏ ở lại.

Hoắc Dận nhìn thấy, liền biến sắc ngay tại chỗ.

“Không đi!”

“Con......”

Hoắc lão gia thiếu chút nữa bị đứa cháu trai tính cách quái gở này làm cho tức chết.

May mà có Mặc Bảo ở đây, sau khi cậu thấy được liền cười híp mắt lại nhanh chóng an ủi ông nội: "Ông nội đừng nóng giận, tính tình anh ấy chính là như vậy. Phải từ từ khuyên nhũ, ông chờ cháu ra ngoài nói chuyện với anh ấy.”

Sau đó cũng mặc kệ ông có đồng ý hay không, cậu lôi kéo anh trai chạy ra ngoài.

Vài phút sau, một chỗ tương đối khuất bên ngoài sân.

“Hoắc Dận, vừa rồi anh cố ý đúng không?”

“Ừ.”

Hoắc Dận bị em trai lôi kéo chạy ra ngoài, có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau vành tai xinh xinh của cậu dâng lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt.

Mặc Bảo vỗ vỗ bả vai nhỏ của anh trai, ý bảo anh làm rất tốt.

Sau đó, Mặc Bảo bắt đầu phân tích vấn đề.

“Ba và mẹ nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không ông nội cũng sẽ không có thái độ như vậy.”

“Ừ.:

Hoắc Dận không thích nói chuyện, cũng nhíu mày đồng ý với cách nhìn của em trai.

Mặc Bảo tiếp tục: "Cho nên hiện tại chúng ta tuyệt đối không thể ở lại chỗ này, chúng ta phải làm rõ ràng hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“……”

"Nếu quả thật là như vậy, sẽ rất phiền toái. Ba nhất định muốn cướp em từ tay mẹ. Ba mà đã ra tay sẽ không dễ đối phó, không chỉ có mẹ không có lực đánh trả, cả em và anh hai người chỉ sợ không giúp được gì cho mẹ."
Chương 163: Hoắc Dận gặp nạn

Mặc Bảo dùng ngữ khí vô cùng trầm trọng nói ra hậu quả.

Vừa dứt lời, Hoắc Dận vẫn đang đứng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng. Tay cậu cầm Transformers siết chặt hơn!

Không được!

Tuyệt đối không được bắt nạt mẹ như vậy, đó là mẹ của bọn họ, ai cũng không thể làm tổn thương mẹ!!

Đứa nhỏ, lần đầu tiên siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc vô cùng kiên định......

——

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị đứa nhỏ đánh thức.

“Mẹ, chúng ta phải nhanh chóng đi đón em gái, bây giờ đã gần bốn giờ rồi.”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, lập tức mở hai mắt, sau đó ngồi dậy: "Sắp bốn giờ? Vậy mau...... Chúng ta mau dậy, đi đón em gái.”

Cô luống cuống tay chân từ trên ghế đi xuống, vội mang giày chuẩn bị rời đi.

Mặc Bảo thấy được, liền cầm khăn quàng cổ cùng túi xách của mẹ tới, chờ sau khi mẹ đeo lên, rất tự nhiên liền đan bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay mẹ.

Ôn Hủ Hủ cầm bàn tay nhỏ của con trai nhỏ, theo bản năng quét mắt nhìn một vòng chung quanh: "Anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”

Mặc Bảo cười híp mắt giải thích: "Anh muốn ở lại đây, buổi tối ba sẽ tới đón anh.”

Thì ra là như vậy......

Ôn Hủ Hủ nghe được, cũng không nói gì.

Dù sao, hai anh em nhà này vốn đã ở tách nhau, một là theo mẹ, một là theo ba.

Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ vội vã từ trong gian phòng đi ra. Cô đang định rời khỏi đây đi nhà trẻ đón con gái, nhưng lúc này Hoắc lão gia chống gậy xuất hiện.

“Hủ Hủ, con phải về đúng không? Chờ một chút, ba có thứ muốn cho con.”

“……”

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngừng lại, sau đó nhìn ông lão tóc hoa râm đi tới trước mặt mình.

Đối với ông, Ôn Hủ Hủ cho tới bây giờ vẫn còn cảm kích. Cô thật không ngờ ông còn có thể thay cô làm chủ, hơn nữa hoàn toàn không có thiên vị con trai của mình.

Ôn Hủ Hủ ngoan ngoãn đứng ở đó: "Ba, sao ba còn ra ngoài? Thời tiết lạnh như vậy, có chuyện gì có thể để người giúp việc trong nhà nói với con.”

“Không, bọn họ làm việc không đáng tin. Ba tới, là muốn đưa cái này cho con.”

Hoắc lão gia nói xong, đưa một quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm tới.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nhìn lại phát hiện trên quyển sổ nhỏ này rõ ràng viết ba chữ "Sổ hộ khẩu", hai tròng mắt của cô đột nhiên trừng lớn!

“Ba, đây là......”

"Xin lỗi, hôm nay lại để cho con chờ mất một buổi chiều. Ba có gọi điện thoại hỏi qua, công ty hôm nay có một vị khách quan trọng nên tên tiểu tử thối kia không thể không đi gặp. Cho nên, hôm nay ba đem sổ hộ khẩu Hoắc gia chúng ta giao cho con, chỉ cần thân phận của con khôi phục, Có có thể tùy ý tìm nó ly hôn."

Ông lão cầm quyển sổ nhỏ này, trong cõi lòng đầy áy náy giải thích một câu.

Ôn Hủ Hủ bị khiếp sợ!

Không thể nào? Hắn sao có thể lại... đưa sổ hộ khẩu Hoắc gia cho cô? Có phải cô nghe lầm hay không?

Cô nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ này, thật lâu, mọi người đều không thể tin được đây là sự thật.

Hoắc lão gia thấy thế, có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát đem quyển sổ nhỏ này nhét vào trong tay dắt Mặc Bảo: "Thay mẹ con cầm, đừng làm mất, biết không?"

“Vâng, con biết rồi, ông nội.”

Mặc Bảo ngược lại rất vui, sau khi nhận được quyển sổ nhỏ này, lập tức một đôi tay nhỏ bé cầm nó, liền đem nó cất vào trong ngực.

Thì ra là muốn ly hôn!

Được, lần này đã đưa tới tận cửa, cô cũng không cần suy nghĩ được mất gì nữa.

Mặc Bảo vui vẻ cùng mẹ ra về.

Buổi tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ về nhà cô tắm rửa cho em gái, Mặc Bảo gọi điện thoại cho Hoắc Dận ở vịnh Thiển Thủy.

“Này, Hoắc Dận, em biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chuyện gì?”

“Bọn họ muốn ly hôn!" Mặc Bảo ở trong điện thoại không khỏi tức giận nói.

Cậu thực sự tức chết mà, chưa từng thấy qua người lớn nào mà khó chịu như vậy. Đã lâu như vậy, cậu cùng anh trai cố gắng làm bao nhiêu việc, vì cái gì hai người này luôn luôn không thể hòa hợp?

Lần này còn tệ hơn, cả ba lẫn mẹ đã bắt đầu muốn ly hôn.

Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe xong, nhìn thoáng qua dưới lầu hiện tại vẫn chưa thấy bóng người, khuôn mặt cũng càng thêm u ám.

"Lại do ba à?"

"Không biết, nhưng đây không phải là vấn đề mà em muốn chúng ta cùng bàn luận. Cái mà em bàn luận cùng anh là: Anh có muốn hai người bọn họ ly hôn hay không?"

Mặc Bảo bỗng nhiên hỏi một câu.

Hoắc Dận sửng người một chút. Có thể do cậu không ngờ tới mọi chuyện đã đến mức này rồi, mà đứa em trai sinh đôi của cậu còn có thể hỏi vấn đề như vậy.

Cho nên, đáp án trong lòng cậu là gì?

Là muốn bọn họ ly hôn đúng không?

Nếu không, Mặc Bảo sẽ không đột nhiên không đầu không đuôi hỏi cậu một câu như vậy.

Hốc mắt Hoắc Dận đỏ lên, gần như chỉ mấy giây sau, cậu đứng trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch vì bệnh bỗng nhiên không còn chút máu nào. Cậu ném mạnh đồng hồ điện thoại vào trong tủ!

“Hoắc Dận? Hoắc Dận?”

Mặc Bảo ở trong điện thoại nghe được động tĩnh, sợ tới mức vội vàng hô to.

Thế nhưng, trong điện thoại không có tiếng trả lời. Đáp lại cho Mặc Bảo, chỉ không ngừng truyền đến tiếng "Bang bang", khiến người ta sởn gai ốc sau khi nghe.
Chương 164: Hoắc Dận mất tích

Hoắc Dận!

Mặc Bảo bị dọa sợ, cậu không cần quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng từ trong phòng ngủ đi ra liền vọt vào trong phòng tắm.

"Mẹ, mẹ, không ổn rồi, Hoắc Dận bên kia xảy ra chuyện, mẹ mau qua xem!"

"Cái gì?" Ôn Hủ Hủ đang tắm cho con gái lập tức đứng lên: "Xảy ra chuyện gì? Anh con làm sao?”

"Con... con không biết, vừa rồi lúc chúng con đang gọi điện thoại, bỗng nhiên con nghe thấy anh không nói gì. Sau đó không ngừng truyền đến tiếng vang rất lớn. Mẹ, con không phải cố ý..."

Đứa nhỏ này vô cùng hoảng hốt, ngay cả đôi mắt bình thường cong cong thích cười cũng bị dọa đỏ lên.

Ôn Hủ Hủ vội ngồi xổm xuống an ủi cậu: "Không có việc gì không có việc gì, chuyện này không liên quan đến con. Có thể là chỗ anh trai xảy ra chuyện gì. Bây giờ mẹ qua xem một chút, con đừng lo lắng ha.”

Sau đó Ôn Hủ Hủ liền ôm con gái đi ra mặc quần áo vào, dặn dò cậu chăm sóc thật tốt cho em gái, sau đó cô vội vàng ra cửa.

Liệu có chuyện gì xảy ra với Dận Dận?

Đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Hôm nay ở nhà cổ không phải vẫn rất tốt sao? Sao bỗng nhiên trở về đã xảy ra chuyện?

Lòng cô nóng như lửa đốt, cô lấy điện thoại di động ra, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước hỏi không, xem bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cuối cùng, cô nhớ tới chuyện ban ngày của hai người ở nhà cổ, đành từ bỏ ý định này.

Đúng vậy, hắn đã muốn ly hôn với cô, ai biết được cú điện thoại này gọi đi, hắn còn cho cô vào thăm đứa nhỏ hay không?

Ôn Hủ Hủ đặt điện thoại xuống và bồn chồn suốt cả quãng đường. Cũng may buổi tối xe cộ đi lại tương đối ít, sau khi cô bảo tài xế tăng tốc từ nội thành đến vịnh Thiển Thủy cũng chỉ mất khoảng nửa giờ đã tới nơi.

“Cô Ôn? Đã trễ thế này, sao cô lại tới đây?”

Vệ sĩ của Hoàng Đình số 1 biết cô, nhìn thấy cô đã trễ như vậy còn tới, hết sức kinh ngạc.

Ôn Hủ Hủ nóng lòng, cũng không muốn giải thích với anh ta, liền đứng ở cửa lớn hỏi một câu: "Tiểu thiếu gia các người đâu?”

Vệ sĩ ngẩn người: "Tiểu thiếu gia? Cậu ấy không có việc gì, làm sao vậy?”

Ôn Hủ Hủ: "......”

Cô lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đẩy cánh cửa lớn chạm trổ hoa kia ra, sau đó cô liền từ bên ngoài đi vào.

Vài phút sau, trong đại sảnh biệt thự sáng đèn, Ôn Hủ Hủ mang theo khí chất băng lãnh vội vàng đi tới, bước vào cổng liền thấy bên trong im ắng.

Đêm đông rất yên tĩnh, bên ngoài còn mang theo hơi lạnh thấu xương, lúc này căn biệt thự không người nhìn thấy lại rất vắng vẻ.

Sao lại như vậy?

Không phải nói đứa nhỏ đã xảy ra chuyện sao?

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc đứng đó, một hồi lâu mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

“Hả? Cô Ôn? Sao cô tới rồi? Cô đến lúc nào? Sao không thông báo một tiếng?”

Lúc này dì Vương còn chưa có ngủ, nghe được bên ngoài có động tĩnh dì ta từ phòng bếp đi ra.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới giật mình, nhìn về phía dì ta: "Dì Vương, Dận Dận đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”

“Tiểu thiếu gia? Không có việc gì sau khi tôi tắm rửa cho cậu ấy, liền đưa cậu ấy lên ngủ, cậu ấy rất bình thường mà." Dì Vương cũng giống như vệ sĩ bên ngoài, hoàn toàn mơ hồ.

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lướt qua biệt thự, một lát sau cô nhấc chân đi lên cầu thang.

Mặc Mặc tuyệt đối sẽ không lừa cô, nếu cậu đã nói anh trai đã xảy ra chuyện vậy nhất định là đã xảy ra chuyện. Những người này không biết, có thể là vì bọn họ không phát hiện ra mà thôi.

Ôn Hủ Hủ đi thẳng lên lầu hai.

“Dận Dận?”

Cô kêu lên và cố đẩy cửa đi vào.

Kết quả, làm cô lo lắng đó chính là cửa này thật sự đã bị khóa lại, từ bên ngoài căn bản là đẩy không ra.

“Đứa nhỏ này...... Nó làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại khóa cửa?”

Dì Vương cùng đi theo thấy được sắc mặt thay đổi, dì ta lập tức xoay người xuống lầu đi tìm chìa khóa phòng ngủ này.

Đây quả thật là một chuyện rất không ổn, bởi vì ở hoàng đình số 1, tất cả người giúp việc đều biết cửa phòng của tiểu thiếu gia không thể khóa trái. Sức khỏe cậu không tốt, tính cách còn quái gở, một khi cửa khóa ai cũng không biết cậu ở bên trong sẽ xảy ra chuyện gì?

Cho nên, Hoắc Tư Tước cũng quy định cửa phòng này không thể khóa trái.

Mà từ trước tới giờ, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn.

Nhưng bây giờ, cậu lại khóa trái.

Dì Vương hoảng hốt tìm chìa khóa: "Cô Ôn, chìa khóa, chìa khóa tới rồi, cô mau mở cửa ra xem.”

Ôn Hủ Hủ cũng đã sớm chờ đến thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy chìa khóa được đưa tới, cô lập tức nhận lấy mở cánh cửa phòng ra.

“Dận Dận, con…”

Ngay từ đầu khi Ôn Hủ Hủ nghe Mặc Bảo nói con trai lớn gặp chuyện không may, trong lòng cô nghĩ có khả năng lớn là đứa con lớn này của cô lại tái phát bệnh không? Hoặc là có chỗ nào không thoải mái?

Nhưng cô không ngờ tới trường hợp khi cô mở cánh cửa này ra, đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn độn!

Tại sao lại như vậy?

Ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt cô tái nhợt đi, một bước dài tiến vào. Cô nhìn thấy trên mặt đất khắp nơi đều là đồ vật cùng mảnh vỡ bị đánh đổ, vội vàng tìm đứa nhỏ ở trong phòng này.

“Dận Dận? Dận Dận con ở đâu?”

“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu ở đâu a?”

Dì Vương cũng tìm khắp phòng.

Nhưng mà, làm cho sắc mặt hai người càng ngày càng hoảng đó là khi bọn họ lục tung cái phòng này lên, đến mỗi một góc trong phòng cũng không bỏ qua cũng không thấy bóng dáng đứa nhỏ nào.
Chương 165: Khống chế hắn?

Đứa nhỏ này, giống như biến mất vào hư không!

“Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ đi đâu rồi?”

Dì Vương hoàn toàn luống cuống, lập tức đi tìm vệ sĩ.

Ôn Hủ Hủ cũng không khá hơn chút nào, nhưng cô không tin đứa nhỏ sẽ mất tích. Đứa nhỏ dù sao cũng chỉ mới năm tuổi, cho dù mất tích cậu cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Ôn Hủ Hủ cố gắng ngăn chặn sự khủng hoảng trong lòng, tiếp tục tìm trong phòng ngủ.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi cô nghe được tiếng thở yếu ớt phát ra từ tủ quần áo lớn.

“Dận Dận......”

Cô lập tức mở cửa tủ quần áo ra!

Quả nhiên, bên trong có một đứa nhỏ đang nằm cuộn mình lại. Mà lúc này khuôn mắt trắng như tuyết của cậu lại đang tái xanh đi. Hoắc Dận rơi vào trạng thái hôn mê.

“Dận Dận......”

——

Hoắc Tư Tước ở một hộp đêm nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

Buổi chiều sau khi từ nhà cổ trở về, Kỷ Lan liền tìm tới cửa. Anh ta nói hộp đêm mà Hoắc thị đầu tư đã mở cửa. Anh ta muốn cùng hắn tới xem, nhân tiện hưởng thụ một chút.

Nhận được điện thoại, trong tay hắn đang bưng ly rượu vừa pha xong còn chưa uống xuống cổ họng.

“Hoắc Tư Tước, anh đang ở đâu vậy? Đã giờ này rồi, còn không biết mà trở về. Anh có biết trong nhà xảy ra chuyện không?"

Đột nhiên xuất hiện tiếng mắng, giống như là ăn phải thuốc súng. Sau một hồi điên cuồng oanh tạc bên tai hắn, hắn phải dời đi điện thoại di động ra xa, sững sờ mấy giây.

Kỷ Lan bên cạnh: "Sao vậy? Ai tìm anh?”

Anh ta có chút kinh ngạc, với thân phận của hắn còn có người dám gọi điện thoại mắng hắn ư.

Nghe xong những lời mắng mỏ qua điện thoại, hắn chỉ khựng lại một chút.

Sau đó, hắn lại đem di động đặt ở bên tai: "Ôn Hủ Hủ, cô đang phát điên cái gì? Cô còn giám quản tôi?”

"Anh bị bệnh sao? Anh chăm sóc cho con kiểu gì? Tôi gọi bảo anh về vì đứa nhỏ đã xảy ra chuyện, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm như vậy sao?"

Ôn Hủ Hủ ở trong điện thoại lại nuốt không nổi cơn phẫn nộ quát lớn.

Hoắc Tư Tước: "......”

Kỷ Lan: "Thật lợi hại, rốt cuộc đây là nữ anh hùng nào? Lát nữa tôi nhất định phải gặp cô ấy.”

Vừa nói xong, sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm khó coi.

Nhưng quỷ dị, trong lòng hắn không thế nào tức giận. Sau khi hắn nhận được cú điện thoại, nghe được bên trong tiếng mắng, còn cảm thấy tâm tình không tệ.

Giống như vợ của các lãnh đạo cấp cao trong công ty. Bởi vì về nhà quá muộn, đều bị vợ mắng như vậy.

Hoắc Tư Tước đặt ly rượu trong tay xuống.

“Biết rồi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ trực tiếp cúp điện thoại.

Kỷ Lan đứng bên cạnh lại hóa đá!

Anh ta thề, anh ta nhất định phải gặp được vị nữ hán tử này. Sau đó nhất định phỏng vấn cô gái đó rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu ra, có thể hết mắng rồi quát cái tên bạo chúa này?

Mấu chốt là hắn hình như hắn còn không tức giận!!

Kỷ Lan đi tới, thấy Hoắc Tư Tước sắp đi, hắn vẫn lắm miệng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Tư Tước hôm nay quá khác thường, hắn ở đây cả buổi chiều không nói lời nào, thậm chí tâm trạng của hắn cũng rất u ám lo lắng. Bản thân anh ta không hỏi, nhưng với tư cách là anh em hơn mười năm, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Vậy, chuyện quái gì đã xảy ra với hắn?

“Không sao, Hoắc Dận bị bệnh.”

“Hả?" Anh ta nhất thời lo lắng: "Vậy không sao chứ? Có muốn tôi đi cùng không?”

Đứa nhỏ Hoắc Dận này, anh ta biết từ nhỏ đã yếu đuối nhiều bệnh. Cho nên nghe được điều này, anh ta thật sự lo lắng, cũng muốn đi thăm.

Nhưng người đàn ông trước mắt này lại thản nhiên cự tuyệt.

“Không cần, anh trông coi tốt chỗ này là được.”

“……”

“Đúng rồi, Hoắc Tư Tinh nói hôm nay sẽ tới, lát nữa nhớ đón cô ấy.”

Hoắc Tư Tước bổ sung một câu, sau đó hắn cầm chìa khóa xe trong tay đi ra ngoài.

Vừa nói xong, Kỷ Lan lập tức như bị sét đánh!

Hoắc Tư Tinh......

Xong rồi, cuộc sống tốt đẹp của anh ta coi như chấm hết rồi.

——

Trung tâm thành phố, Bệnh viện Nhân dân số 1.

Lúc Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ tới, bởi vì cô làm việc ở đây nên người khoa cấp cứu, thoáng cái đã nhận ra.

"Bác sĩ Nancy, đứa nhỏ này là......?"

“Con trai tôi.”

Ôn Hủ Hủ rất thản nhiên thừa nhận, cũng không kiêng dè gì cả.

Hóa ra là con trai?

Bác sĩ khoa cấp cứu nghe xong lập tức chạy tới, nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi chính khi phát hiện, đứa nhỏ này có điểm giống một người...

“Đang nhìn cái gì? Còn không đi kiểm tra cho đứa nhỏ?”

Bác sĩ điều trị chính nhìn thấy cái đám người bắt đầu hóng chuyện liền rống lên một tiếng, những y tá và các bác sĩ này lúc này mới nhanh chóng đi làm.

Ôn Hủ Hủ đứng ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì nhiều.

Đứa nhỏ này, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, suýt chút nữa lớn lên ở bệnh viện, cũng không lấy làm lạ khi những này bác sĩ y tá có biết cậu. Cho nên, cô cũng không cần phải đi giải thích nhiều.

Vài phút sau, bác sĩ khoa cấp cứu cuối cùng cũng kiểm tra xong đứa nhỏ.

“Thế nào? Bác sĩ Trần, đứa nhỏ không sao chứ?”

"Không có gì đáng ngại, chỉ là phản ứng mang tính kích thích, có phải đứa nhỏ đã bị kích thích gì không?"

Kích thích?

Ôn Hủ Hủ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì cô cũng không biết đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom