-
Chương 66: Cô mệt mỏi xuất hiện trước mặt hắn
Ôn Hủ Hủ không biết đã ngồi ở trạm xe buýt này bao lâu, cho đến khi trên đỉnh đầu những hạt sương mỏng manh lớn thành mưa đánh vào người cô. Có người nhìn thấy đi tới chỗ cô.
“Trời lạnh như vậy, lại mưa lớn nữa sao cô lại ngồi một mình ở đây không về nhà?"
Ôn Hủ Hủ nghe thấy mới chậm chậm nâng đầu ra khỏi hai đầu gối của mình ngẩng lên nhìn về phía người kia.
Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ thẫm. Dù đứng ở xa cũng ngửi được mùi khói dầu trên người phụ nữ đó.
Xem ra, đây cũng là một người phụ nữ của gia đình.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, nói: "Không có việc gì.”
“Không có việc gì vậy cô còn không mau về nhà, người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Có phải cô không bắt kịp xe buýt hay không? Chao ôi, cô gái, để tôi nói cho cô biết giờ này đã không còn xe buýt, nếu không tôi giúp cô đón một chiếc taxi.”
Dì này rất nhiệt tình, thấy Ôn Hủ Hủ vẫn ngồi bất động dì còn muốn đón xe cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy, vội vàng khoát tay: "Dì, không cần, thật sự…”
"Đứa nhỏ này, tôi thấy cô dường như vừa bị ai đó bắt nạt. Không sao, đời này rất dài, sẽ gặp phải một số chuyện không mong muốn. Nhưng chỉ cần cô có thể vượt qua sẽ không có việc gì nữa. Cô phải nghĩ đến còn nhiều người yêu thương cô, chờ đợi cô."
Dì này có kinh nghiệm phong phú, có thể tự nhìn ra vấn đề và khuyên nhũ Ôn Hủ Hủ vài câu.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Người đang chờ cô?
Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Cô còn có người chờ cô, cha mẹ mất rồi, người thân cũng ít. Nhưng cô còn có người chờ cô trở về, đó chính là con của cô! Ruột thịt của cô, có ai cần cô hơn bọn họ chứ?
Ôn Hủ Hủ như vừa tỉnh mộng, lập tức từ dưới đất đứng lên.
“Dì, cám ơn dì, con biết rồi.”
“Ừ, biết là tốt rồi, vậy nhanh chóng trở về đi.”
Người phụ nữ lạ mặt cười cười bảo cô nhanh chóng về nhà. Sau đó cô cũng xách theo túi trong tay đi thật nhanh, vội vàng về nhà.
Ôn Hủ Hủ ở trong gió lạnh đã lâu, môi cô bắt đầu tím lại, cơ thể cô lạnh co lại. Ôn Hủ Hủ vẫy một chiếc taxi rồi leo lên rời đi.
Cô phải nhanh chóng đến chỗ con trai lớn của cô, Hoắc Dận còn đang chờ cô.
Đêm càng khuya.
Mưa đông càng lúc càng lớn, vào ban đêm gió lạnh càng thêm lồng lộng làm cho con người ta cảm giác lạnh thấu xương. Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh trong người, vì thế cô không thể không quấn chặt quần áo mặc trên người. Cô cởi áo khóac ra cảm giác ướt sũng trên đầu, định lấy thứ gì đó lau qua cho đỡ ướt lại phát hiện lúc đi khá vội nên ngoại trừ túi kim ra cô không mang theo thứ gì cả.
Quên chuyện đó đi.
Giờ này rồi, cũng không biết Dận Dận đã ngủ hay chưa?
Ôn Hủ Hủ không quan tâm thân thể cô nữa, nhìn ngoài cửa sổ trời càng lúc càng tối cô lại càng thêm lo lắng.
Cũng may vì đã khuya trên đường phố sẽ không có xe, một đường thông thoáng. Nên chỉ mất hơn hai mươi phút, chiếc taxi chở cô đến vịnh Thiển Thủy.
“Cô gái, tới rồi.”
Tài xế lần đầu tiên đi tới khu biệt thự nổi tiếng giàu có này không tránh khỏi trong lòng nhiều phần kính phục Ôn Hủ Hủ, mà tò mò quan sát cô vài lần qua kính chiếu hậu.
Nhưng làm cho tài xế này thất vọng chính là, cô gái này không chỉ mặc trên người bộ đồ hết sức giản dị mà ngay cả lúc cô trả tiền xe cũng phải mất khá lâu để lục tìm trong túi.
Ôn Hủ Hủ xuống xe.
Quả nhiên, sau khi cô xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy được ngọn đèn trong vườn hoa biệt thự cách đó không xa đã tối đen. Ngoại trừ mấy ngọn đèn đường lờ mờ đứng lặng trong gió lạnh mưa phùn, thì không còn nhìn thấy bóng người đi lại.
Dận Dận đã ngủ rồi sao? Phải không?
Cô cầm ô đứng ở đó một chút rồi muốn rời đi.
Lúc nãy cô kiên quyết muốn tới đây cũng vì lời hứa lúc tối với con trai. Cô lo Hoắc Dận lại giống như đêm hôm đó, cô không tới cậu không chịu ngủ, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh chờ ở trong phòng.
Sau đó thì bị bệnh.
Giờ thì sao?
Ôn Hủ Hủ nhìn lầu hai tòa biệt thự đối diện, khi cô xác định nơi đó thật sự không có ánh đèn. Cô xoay người định đi về.
“Bác sĩ Ôn? Bác sĩ Ôn?”
Nhưng vừa lúc đó, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi.
Ai?
Ôn Hủ Hủ lập tức dừng lại, xoay người. Cô kinh ngạc nhìn về phía người này: "Chị Vương? Sao lại là chị? Chị còn chưa ngủ sao?”
“Không, tôi đang đợi cô. Vì nghe cô đến nên tôi đợi.”
Chị Vương đội mưa đi ra có chút thở dốc. Nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tới, trên mặt chị ta lại nở nụ cười, giống như cuối cùng cũng hoàn thành một nhiệm vụ gì đó.
Chẳng lẽ Dận Dận thật sự còn chưa ngủ?
Ôn Hủ Hủ thấy chị Vương sốt ruột cũng không có tâm tư hỏi lại, cô cầm ô đi theo chị Vương đi vào.
Khi hai người cùng nhau đi vào bên trong biệt thự. Ôn Hủ Hủ rất nhanh phát hiện, dưới lầu trong đại sảnh đèn vẫn còn sáng, nhưng phòng vẫn trống rỗng,không nhìn thấy con trai.
Con cô đâu rồi?
Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người giúp việc: "Chị Vương, Dận Dận đâu?
“Trời lạnh như vậy, lại mưa lớn nữa sao cô lại ngồi một mình ở đây không về nhà?"
Ôn Hủ Hủ nghe thấy mới chậm chậm nâng đầu ra khỏi hai đầu gối của mình ngẩng lên nhìn về phía người kia.
Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ thẫm. Dù đứng ở xa cũng ngửi được mùi khói dầu trên người phụ nữ đó.
Xem ra, đây cũng là một người phụ nữ của gia đình.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, nói: "Không có việc gì.”
“Không có việc gì vậy cô còn không mau về nhà, người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Có phải cô không bắt kịp xe buýt hay không? Chao ôi, cô gái, để tôi nói cho cô biết giờ này đã không còn xe buýt, nếu không tôi giúp cô đón một chiếc taxi.”
Dì này rất nhiệt tình, thấy Ôn Hủ Hủ vẫn ngồi bất động dì còn muốn đón xe cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy, vội vàng khoát tay: "Dì, không cần, thật sự…”
"Đứa nhỏ này, tôi thấy cô dường như vừa bị ai đó bắt nạt. Không sao, đời này rất dài, sẽ gặp phải một số chuyện không mong muốn. Nhưng chỉ cần cô có thể vượt qua sẽ không có việc gì nữa. Cô phải nghĩ đến còn nhiều người yêu thương cô, chờ đợi cô."
Dì này có kinh nghiệm phong phú, có thể tự nhìn ra vấn đề và khuyên nhũ Ôn Hủ Hủ vài câu.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Người đang chờ cô?
Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Cô còn có người chờ cô, cha mẹ mất rồi, người thân cũng ít. Nhưng cô còn có người chờ cô trở về, đó chính là con của cô! Ruột thịt của cô, có ai cần cô hơn bọn họ chứ?
Ôn Hủ Hủ như vừa tỉnh mộng, lập tức từ dưới đất đứng lên.
“Dì, cám ơn dì, con biết rồi.”
“Ừ, biết là tốt rồi, vậy nhanh chóng trở về đi.”
Người phụ nữ lạ mặt cười cười bảo cô nhanh chóng về nhà. Sau đó cô cũng xách theo túi trong tay đi thật nhanh, vội vàng về nhà.
Ôn Hủ Hủ ở trong gió lạnh đã lâu, môi cô bắt đầu tím lại, cơ thể cô lạnh co lại. Ôn Hủ Hủ vẫy một chiếc taxi rồi leo lên rời đi.
Cô phải nhanh chóng đến chỗ con trai lớn của cô, Hoắc Dận còn đang chờ cô.
Đêm càng khuya.
Mưa đông càng lúc càng lớn, vào ban đêm gió lạnh càng thêm lồng lộng làm cho con người ta cảm giác lạnh thấu xương. Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh trong người, vì thế cô không thể không quấn chặt quần áo mặc trên người. Cô cởi áo khóac ra cảm giác ướt sũng trên đầu, định lấy thứ gì đó lau qua cho đỡ ướt lại phát hiện lúc đi khá vội nên ngoại trừ túi kim ra cô không mang theo thứ gì cả.
Quên chuyện đó đi.
Giờ này rồi, cũng không biết Dận Dận đã ngủ hay chưa?
Ôn Hủ Hủ không quan tâm thân thể cô nữa, nhìn ngoài cửa sổ trời càng lúc càng tối cô lại càng thêm lo lắng.
Cũng may vì đã khuya trên đường phố sẽ không có xe, một đường thông thoáng. Nên chỉ mất hơn hai mươi phút, chiếc taxi chở cô đến vịnh Thiển Thủy.
“Cô gái, tới rồi.”
Tài xế lần đầu tiên đi tới khu biệt thự nổi tiếng giàu có này không tránh khỏi trong lòng nhiều phần kính phục Ôn Hủ Hủ, mà tò mò quan sát cô vài lần qua kính chiếu hậu.
Nhưng làm cho tài xế này thất vọng chính là, cô gái này không chỉ mặc trên người bộ đồ hết sức giản dị mà ngay cả lúc cô trả tiền xe cũng phải mất khá lâu để lục tìm trong túi.
Ôn Hủ Hủ xuống xe.
Quả nhiên, sau khi cô xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy được ngọn đèn trong vườn hoa biệt thự cách đó không xa đã tối đen. Ngoại trừ mấy ngọn đèn đường lờ mờ đứng lặng trong gió lạnh mưa phùn, thì không còn nhìn thấy bóng người đi lại.
Dận Dận đã ngủ rồi sao? Phải không?
Cô cầm ô đứng ở đó một chút rồi muốn rời đi.
Lúc nãy cô kiên quyết muốn tới đây cũng vì lời hứa lúc tối với con trai. Cô lo Hoắc Dận lại giống như đêm hôm đó, cô không tới cậu không chịu ngủ, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh chờ ở trong phòng.
Sau đó thì bị bệnh.
Giờ thì sao?
Ôn Hủ Hủ nhìn lầu hai tòa biệt thự đối diện, khi cô xác định nơi đó thật sự không có ánh đèn. Cô xoay người định đi về.
“Bác sĩ Ôn? Bác sĩ Ôn?”
Nhưng vừa lúc đó, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi.
Ai?
Ôn Hủ Hủ lập tức dừng lại, xoay người. Cô kinh ngạc nhìn về phía người này: "Chị Vương? Sao lại là chị? Chị còn chưa ngủ sao?”
“Không, tôi đang đợi cô. Vì nghe cô đến nên tôi đợi.”
Chị Vương đội mưa đi ra có chút thở dốc. Nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tới, trên mặt chị ta lại nở nụ cười, giống như cuối cùng cũng hoàn thành một nhiệm vụ gì đó.
Chẳng lẽ Dận Dận thật sự còn chưa ngủ?
Ôn Hủ Hủ thấy chị Vương sốt ruột cũng không có tâm tư hỏi lại, cô cầm ô đi theo chị Vương đi vào.
Khi hai người cùng nhau đi vào bên trong biệt thự. Ôn Hủ Hủ rất nhanh phát hiện, dưới lầu trong đại sảnh đèn vẫn còn sáng, nhưng phòng vẫn trống rỗng,không nhìn thấy con trai.
Con cô đâu rồi?
Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người giúp việc: "Chị Vương, Dận Dận đâu?