-
Chương 61-65
Chương 61: Cô cũng là người
Hoắc Tư Tước trở lại bàn làm việc châm một điếu thuốc hút một hơi thật dài, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình gõ gõ mặt bàn, ý bảo vị phó tổng này đem hồ sơ hạng mục thu mua đưa cho hắn xem.
Vài phút sau, Hoắc Tư Tước xem xong trực tiếp ném lên bàn.
“Những gì cô ấy nói có vấn đề không?”
“Cái...... Cái gì?”
Phản ứng này của hắn không đúng cho lắm, đến nỗi làm phó tổng nhất thời nghe không hiểu.
Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Vừa muốn bán vừa muốn làm chủ. Có khác gì gái bán hoa mà muốn lập trinh tiết đâu? Bảo ông ta cầm GDP đi phố Wall cũng đã là nhẹ, đổi lại là tôi mà tiếp cú điện thoại này, tôi sẽ trực tiếp để cho ông cả người lẫn công ty chôn cùng rồi!"
Phó tổng: "!!!!”
Ước chừng trong bốn năm giây, ông ta sau khi nhìn thấy dáng vẻ thô tục chửi thề của vị CEO bị làm sợ đến mức ngay cả chính mình muốn nói gì cũng quên cả.
Chuyện này nghiêm trọng như vậy sao?
Thu mua lại sau đó để cho chủ cũ trở thành cổ đông mới thôi mà, điều này ở các công ty khác cũng từng có, vì sao tới tập đoàn Hoắc thị lại biến thành chuyện nghiêm trọng như vậy?
Phó tổng vẫn không hiểu.
Nhưng là người am hiểu về tài chính, Hoắc Tư Tước thừa hiểu hành vi đó chẳng khác nào để cho bên kia đầu tư trá hình. Vì là chủ cũ khi trở thành cổ đông mới, dựa theo điều lệ có thể có được rất nhiều quyền lợi hơn các cổ đông khác. Cái này chẳng khác nào việc thay siêu không đổi thuốc, vậy bên thu mua chẳng có lợi ích gì.
Phó tổng chật vật rời đi.
Lâm Tử Dương sau khi bước vào nghe được chuyện này, anh ta rất khó hiểu. Tại sao ở công ty này vẫn còn người không biết trời cao đất rộng dám xúc phạm khách hàng một cách tàn nhẫn như vậy.
"Tổng giám đốc, tôi đã hỏi bộ phận bán hàng và tiếp thị rồi, không phải người của bộ phận bọn họ, bọn họ cũng không biết là ai?"
"Điều tra một chút đi, người này hẳn là rất hiểu rõ về tài chính. Tìm ra có lẽ có lợi cho công ty." Hoắc Tư Tước vốn đang bận rộn nghe tiểu Lâm nói xong liền nhẹ giọng ra lệnh cho anh ta.
Tuy Hoắc Tư Tước tính khí thất thường, nhưng về phương diện nhân tài, cho tới hiện tại hắn chưa bao giờ để vụt mất bất cứ một ai.
Lâm Tử Dương gật gật đầu. Nhưng ngay khi anh ta muốn đi ra ngoài, lại bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc của BOSS có một tờ viết chữ lộn xộn.
“Hả? Hoắc tổng, đây là cái gì?”
Anh ta cực kỳ kinh ngạc, đưa tay cầm nó lên.
Hoắc Tư Tước nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Liếc mắt một cái, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tiếng Nhật? Tổng giám đốc, hóa ra ngài còn biết viết tiếng Nhật à? Tôi chưa từng thấy ngài viết chữ đẹp như vậy, thật quá lợi hại.”
Lâm Tử Dương phát hiện trên giấy lộn này có dòng tiếng Nhật, đã bắt đầu kinh ngạc. Anh ta rất kinh ngạc nhìn vị BOSS đại nhân này, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Quả thật, Hoắc Tư Tước chưa từng viết tiếng Nhật ở công ty.
Hắn biết tiếng Nhật, nhưng viết rất ít hầu như là không bao giờ viết và trong công ty này không ai dám để cho hắn phụ trách việc này.
Cho nên, tiếng Nhật trên tờ giấy này, rốt cuộc là của ai?
To gan lớn mật dám chạy đến văn phòng của hắn!
Ánh mắt Hoắc Tư Tước âm trầm nhận lấy, lại phát hiện, chữ viết này quả thật rất đẹp, vừa cứng cáp lại vừa phiêu dật như nước chảy mây trôi, ngay cả công ty mời phiên dịch tiếng Nhật phỏng chừng cũng không có viết tốt như vậy. Mà nội dung của nó --
“Matsushimaya? Thu mua?”
“Cái gì? Tổng giám đốc...... Ý của ngài là - -!!”
Lâm Tử Dương nghe được mấy chữ này, cũng lập tức sợ hãi.
Đó không phải là điều họ vừa nói sao? Vậy cuộc gọi lúc đó được nhận là từ văn phòng này?
Vậy là ai? Lâm Tử Dương thì không thể nào, mà vị tổng giám đốc đại nhân này càng không. Vì hai người bọn họ vừa ở ngoài mới trở về văn phòng.
Còn ai dám đến văn phòng này? Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc, bình thường nếu không được sự cho phép của Hoắc tư Tước thì ngoại trừ Lâm Tử Dương và vị BOSS này thì không một ai dám vào.
Chẳng lẽ - -!!
Lâm Tử Dương đột nhiên trong lòng dâng lên một loại ý niệm rất hoang đường trong đầu, rồi nhanh chóng hướng tầm mắt về phía Hoắc Tư Tước, phát hiện lúc này hắn cũng giống như anh ta cầm tờ giấy trên tay và không nói lời nào, nhưng là biểu tình của hắn lại cực xấu.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ trong tay, một hồi lại ngước mắt đảo qua một ít mảnh Lego trẻ em rơi rải rác trên sô pha đối diện.
Càng nghĩ càng đáng sợ!!
——
Ôn Hủ Hủ dẫn theo Hoắc Dận trở lại vịnh Thiển Thủy.
Nhưng cô cũng sớm có sự chuẩn bị trước khi bước vào, Hoắc lão gia đã về tới từ sớm, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chỉ là cô có chút bất ngờ đó là người giúp việc đáng ghét kia không thấy đâu nữa.
“Dì Trần đã được cho nghỉ việc rồi. Hoắc lão gia thấy bà ấy lớn tuổi làm việc không được nhanh nhẹn như trước nên đã cho bà ấy nghỉ việc. Tôi là người mới đến, cô cứ gọi tôi là chị Vương là được.”
Thái độ của người giúp việc mới tới rất tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ nghi hoặc, chủ động giải thích cho cô.
Bị cho nghỉ việc sao?
“Bị cho nghỉ việc là được rồi. Người giúp việc ấy cực kỳ đáng ghét.”
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ tốt hơn một chút. Chiều hôm nay trước là khi nhà trẻ tan học cô sẽ ở đây với Hoắc Dận. Cô có thể chán ghét nơi này đến mức một phút cũng không muốn ở lại. Nhưng mà, đây là nơi ở của con cô. Chỉ cần là Hoắc Dận còn ở đây thì cho dù có khó chịu đến đâu cô vẫn sẽ nhịn xuống.
Ở chỗ Hoắc Dận được một lúc. Đúng bốn giờ chiều, Ôn Hủ Hủ cũng chuẩn bị trở về.
Chương 62: Ba chính là “móng heo bự”
“Dận Dận, dì phải về rồi, đã muộn rồi.”
“Ừmmm.”
Hoắc Dận đang chơi game trong phòng nhàn nhạt lên tiếng.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy liền đứng lên, mang vớ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Vậy tối nay dì có đến không?"
“Cái gì?”
“Chẳng phải dì đã đồng ý rồi, mỗi buổi tối tới đây chữa bệnh cho ba.”
Hoắc Dận không ngừng cử động các đầu ngón tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lên màn hình điện thoại. nếu không phải là đang ở cùng phòng với đứa nhỏ này, thì với thái độ lạnh lùng này của của cậu, Ôn Hủ Hủ sẽ hoài nghi lời vừa rồi có phải của Hoắc Dận nói hay không?
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, trong chốc lát cô muốn nói cho cậu biết là cô không tới.
Chẳng những đêm nay sẽ không đến, mà về sau cô cũng không muốn đến, vĩnh viễn cũng không muốn chữa bệnh cho ba cậu nữa.
Nhưng khi cô đứng lại đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của Hoắc Dận, cùng với đó là hình ảnh trên bàn bày một ít thuốc, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Ừ, sẽ tới. Thôi con về phòng đi đừng mặc đồ ngủ chạy lung tung như thế này, biết không? Khi nào dì đến sẽ lập tức tới phòng thăm con, được không?”
“……”
Bị phát hiện, Hoắc Dận có chút không được tự nhiên.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật gật cái đầu rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền yên tâm rời đi.
Nửa tiếng sau, nhà trẻ ở khu phố cổ -
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tới rồi, con còn tưởng rằng mẹ không cần hai con của mẹ nữa.”
Bốn giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã có mặt tại trường thật ra cũng không tính là muộn. Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ đến nơi này, hai hai đứa trẻ từ bên trong chạy ra như bay, nhào vào trong lòng cô làm nũng.
Đương nhiên, phần nhiều nhất vẫn là cô bé Nhược Nhược.
Mà Mặc Bảo lạnh lùng đeo cặp sách nhỏ đứng trước mặt mẹ.
Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống ôm hai con vào trong người: "Mẹ sao lại không cần hai con chứ? Cho dù cái gì mẹ cũng không cần, cũng không thể không cần hai con.”
“Thật sao?”
Tiểu Nhược Nhược vừa nghe, vui vẻ ôm mẹ hôn một cái kêu thật to.
Mặc Bảo không hôn mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.
Vừa ôm mẹ, Mặc Bảo thông minh liền cảm thấy mẹ có gì đó không ổn. Nụ cười của mẹ dường như khá gượng gạo.
Chẳng lẽ...... Hôm nay sau khi đi bên kia, đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Mặc Bảo lập tức có chút âm trầm.
Sau khi đón được hai đứa nhỏ, Ôn Hủ Hủ đưa hai con đi siêu thị mua thức ăn rồi cùng nhau về nhà. Cô phải nhanh chóng trở về làm cơm cho ba mẹ con, ăn xong thu dọn xong cô còn phải đi đến vịnh Thiển Thủy một chuyến.
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ tới nó tâm trạng cô cảm thấy có chút tồi tệ.
“Mặc Mặc, con dẫn em gái lên phòng làm bài tập ở nhà trẻ trước đi, mẹ đi nấu cơm.”
“Được, mẹ.”
Mặc Bảo liền đưa em gái Nhược Nhược đi lên phòng khách. Mặc Bảo từ trong cặp sách lấy sách ra, lại lấy bút chì hình con bươm bướm nhỏ của Nhược Nhược sắp xếp ngăn nắp trên bàn. Sau đó Mặc Bảo mới ghé tai vào lỗ tai của Nhược Nhược nói nhỏ.
“Nhược Nhược, anh đi gọi điện thoại, em ở đây làm bài tập đừng để mẹ phát hiện.”
“Anh muốn gọi điện thoại cho ai? Anh Dận Dận sao?”
Nhược Nhược mở to đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp chớp chớp, khỏi phải nói bộ dạng này đáng yêu đến nhường nào.
Mặc Bảo gật gật đầu: "Đúng vậy, anh phát hiện hôm nay cảm xúc của mẹ có chút không đúng, anh đi hỏi xem, có phải mẹ lại bị bắt nạt hay không?"
“Người ba xấu xa, được, anh mau đi hỏi anh Dận Dận xem. Nếu đúng là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ cần người ba này nữa!"
Nhược Nhược quả là fan chân chính của mẹ, vừa nghe đến mẹ lại bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, mà cánh tay nhỏ cũng vung lên.
Mặc Bảo liền nhanh chóng chạy vào trong phòng gọi điện thoại.
Thế nhưng khi Mặc Bảo định lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Dận thì đã nhận được một tin nhắn, cậu mở ra xem, trùng hợp là tin nhắn do Hoắc Dận gửi.
[Hoắc Dận: Mặc Mặc, tôi xin lỗi, hôm nay mẹ lại cãi nhau với ba nhưng tôi đã trừng phạt ba rồi.]
Quả nhiên là lại cãi nhau!
Mặc Bảo thấy vậy tức muốn chết, ngay cả khi cậu thấy hai chữ "Trừng phạt" cũng không thể xoa nhẹ được tâm tình của cậu.
[Mặc Bảo: Mẹ là người, không phải đồ vật. Để mẹ bị bắt nạt rồi trừng phạt ba là được sao? Vậy nếu tôi đánh cậu hai cái, sau đó để cậu trừng phạt tôi, cái này có thể giải quyết vấn đề sao?]
[Hoắc Dận:...]
Lâu thật lâu, Mặc Bảo cho rằng điện thoại di động sẽ không trả lời nữa, màn hình này mới sáng lên một chút.
[Hoắc Dận: Vậy cậu nói thử xem bây giờ phải làm sao?]
[Mặc Bảo: Tôi sẽ không tin ba nữa, cho đến khi ông ấy thật sự biết hối hận.]
[Hoắc Dận: Cho nên, tối nay cậu sẽ không để mẹ tới sao?]
[Mặc Bảo: Đúng!]
【……】
Không có hồi âm, ngay lúc này đây và mãi cho đến khi mẹ nấu cơm xong Mặc Bảo cũng không còn nhận được tin nhắn hồi âm nữa.
Cậu ta giận à?
Nhưng mà, đó là mẹ của bọn họ nếu như ngay cả hai anh em bọn họ cũng không thương mẹ, còn có ai thương mẹ? Bảo vệ mẹ? Yêu mẹ?
Mặc Bảo ra khỏi phòng ngủ nhưng trong lòng có chút ủy khuất.
Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ bưng đồ ăn đã nấu xong đi tới, nhìn thấy con trai ủ rũ từ trong phòng đi ra, cô ngẩn người: "Làm sao vậy?”
Chương 63: Không giống đàn ông chút nào!
Mặc Bảo lấy lại tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Không có việc gì ạ, vừa rồi con xem cái kết của bộ phim hoạt hình có một người xấu luôn bắt nạt người khác nhưng không bị trừng phạt, nên có chút tức giận.”
Mặc Bảo cố ý lộ ra biểu cảm rất căm giận.
Ôn Hủ Hủ nghe được, nở nụ cười: "Không có việc gì, người xấu luôn bị trừng phạt, ngày mai nhất định có thể thấy được. Được rồi, mau dọn dẹp bàn chúng ta ăn cơm.”
“Vâng, mẹ.”
Mặc Bảo lập tức đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, cùng Nhược Nhược thu dọn đồ đạt phía trên bàn.
Vẫn là món ăn hai anh em rất thích ăn, có cơm nắm rau tía, cá tuyết chiên thơm, trứng gà xào cà chua...... vân vân, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mọi thứ đều được nấu rất tỉ mỉ.
Mặc Bảo ngồi xuống, khoảnh khắc bàn tay nhỏ của cậu cầm đũa lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới Hoắc Dận.
Mấy thứ này, có phải Hoắc Dận cũng chưa từng ăn qua?
Mặc Bảo có cảm giác khó chịu.
“Ong...... Ong ong......”
“Alo? Ai đó?”
Ôn Hủ Hủ lúc này không để ý đến con trai. Cô còn đang thu dọn ở trong phòng bếp, nhân tiện giúp hai con xới cơm. Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
“Alo, Hủ Hủ, dì là dì Lan đây. Tối nay con có thời gian không? Cậu con hình như lại phát bệnh rồi, nếu con có thời gian thì qua đây châm cứu giúp cậu ấy, dì thấy lúc trước con châm cứu cho cậu ấy rất hiệu quả.”
Là dì Lan gọi điện thoại tới, dì nói bệnh cũ của cậu cô lại tái phát.
Trời lạnh như vậy, bệnh tình của cậu cô phát tác cũng rất bình thường.
Ôn Hủ Hủ liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý: "Được, con ăn cơm xong sẽ qua ngay.”
Dì Lan rất vui khi nghe được điều này: "Vậy thì tốt quá, vậy thì thế này, dì sẽ qua nhà giúp con trông hai đứa nhỏ. Nếu để chúng ở nhà đêm nay con cũng không thể nào yên tâm được, con thấy thế nào?"
“Vâng, được.”
Ôn Hủ Hủ đồng ý, sau đó cô cúp điện thoại liền nhanh chóng lấy phần cơm của mình ra ăn.
"Mặc Mặc, Nhược Nhược, lát nữa mẹ phải đến nhà ông bà cậu một chuyến, vì chân đau của ông cậu lại tái phát. Mẹ qua châm cứu cho ông cậu một lát, các con cứ ở nhà lát nữa bà Lan sẽ tới, được không?"
“Vâng, mẹ.”
Nhược Nhược vốn đã bắt đầu ăn từng ngụm cơm lập tức dùng giọng điệu trẻ con của mình đồng ý.
Mặc Bảo cũng tỏ vẻ không có vấn đề.
Nếu mẹ đến nhà ông cậu, vậy thì không phải do cậu cố ý ngăn cản không cho mẹ đi vịnh Thiển Thủy. Nếu sau này Hoắc Dận có hỏi tới, cậu cũng có thể nói chuyện không liên quan gì đến cậu.
Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.
Vì thế sau khi ba mẹ con ăn cơm tối xong, Ôn Hủ Hủ đi thu dọn mang theo túi châm liền xuất phát.
——
Hoàng Đình số 1, Vịnh Thiển Thủy.
Tối nay Hoắc Tư Tước trở về rất sớm, đại khái là hơn bảy giờ đã về đến nhà.
“Hả? Ông chủ về sớm vậy sao?”
Chị Vương thấy hắn hôm nay về sớm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chị Vương thật ra cũng không phải mới tìm từ bên ngoài về, mà là từ nhà cũ Hoắc gia điều tới. Lúc trước chị ấy chính là người chăm sóc Hoắc Tư Tước trước khi anh ta dọn ra ngoài.
Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị điều tra ra chính là người báo mọi chuyện cho Hoắc lão gia, thì đã bị đuổi việc sau đó điều chị Vương tới biệt thự này.
Hoắc Tư Tước không trả lời câu hỏi này của chị ta, sau khi thay giày nhìn lướt qua bốn phía trong nhà: "Tiểu thiếu gia đâu?"
"Cậu ấy, cậu ấy ở trên lầu. Vừa vặn đúng lúc ông chủ đã về, ông chủ đi lên xem cậu ấy đi, cũng không biết cậu ấy bị làm sao, đột nhiên lại tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống ăn cơm cậu ấy cũng mặc kệ, tôi lên gõ cửa cũng không có động tỉnh, chao ôi..."
Chuyện này không nói tới thì không sao, nhưng nói tới đây chị Vương liền có chút sầu khổ.
Tiểu thiếu gia nhà bọn họ đúng là có chút không dễ hầu hạ, tâm trạng buồn vui thất thường thì thôi, mấu chốt cậu còn không muốn nói chuyện, hay tức giận. Chỉ biết đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng không để ý tới.
Hoặc Dận cứ như thế ai biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Tư Tước nghe được, trên người mang theo gió sương từ bên ngoài về vừa mới dịu lại một chút lập tức trở nên u ám trở lại. Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua lầu trên, thấy không có động tĩnh liền bước chân đi lên.
“Hoắc Dận? Mở cửa ra, là ba đây!”
Cửa phòng lầu hai quả nhiên là đóng chặt. Hơn nữa, sau khi Hoắc Tư Tước đi lên, cũng không chủ động dùng vân tay mở khóa cửa như lần trước nữa mà đứng bên ngoài gọi Hoắc Dận.
Lúc này bên trong lại còn khóa trái.
Tên nhóc này, hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là do Ôn Hủ Hủ chọc giận cậu?
Cả ngày hôm nay Hoắc Tư Tước đã mệt mỏi, đôi lông mày lạnh càng siết chặt hơn: "Hoắc Dận, mở cửa nhanh lên. Nếu không mở ba sẽ tức giận, con biết đấy, nếu ba tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
“……”
Cuối cùng, sau khi nói ra những lời đe dọa, Hoắc Tư Tước đứng ở cửa đợi chừng hai phút, từ bên trong "Rắc" một tiếng cánh cửa được mở ra.
Hoắc Tư Tước đẩy cửa đi vào, định nói chuyện với con trai, hỏi rõ cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hoắc Dận?”
“Sao ba lại nói không giữ lời?”
Thân hình nhỏ bé của Hoắc Dận đứng ở giữa phòng vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lúc này lại hoàn toàn khác.
Chương 64: Hoắc Dận Khóc
Hoắc Dận đứng ở đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước, hắn nhìn thấy trong mắt con trai có một tia lửa giận còn có oán hận chưa bao giờ có.
Oán hận?
Con trai hắn đang oán hận hắn? Oán hận ba của mình?!
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng có chút tức giận, hắn cứ như vậy không biết nói gì nhìn con trai mình: "Sao lại nói ba không giữ lời? Ba đã làm gì?”
“Ba mắng dì!”
"Ai? Ôn Hủ Hủ sao? Thì ra con làm đến mức này, là đang nói thay cho cô ta! Đúng, ba chính là đã mắng dì Ôn của con đó, làm sao vậy? Ba có từng hứa với con là không mắng dì ta sao? Hoắc Dận, con đừng quên con là con của ai? Con là ai nuôi lớn?!"
Hoắc Tư Tước cũng đã hiểu ra lý do, thoáng chốc có chút ghen tuông từ đáy lòng hắn trào ra. Cảm xúc trong hắn không thể kiểm soát được, lớn tiếng trách cứ một đứa nhỏ.
Hoắc Dận bị dọa sợ!
Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của ba. Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ bé của Hoắc Dận trào ra dòng nước mắt.
“Con ghét ba! Con không bao giờ muốn gặp lại ba nữa!”
Cậu khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức đập mạnh vào người ba cậu, cậu lao lên giường nhỏ quấn chặt mình lại.
Hoắc Tư Tước: "......”
Ước chừng có hơn mười giây, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó, nhìn trên giường nhỏ này đang không ngừng từ bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hận không thể cho mình một cái tát.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn điên à? Hoắc Dận mới bao nhiêu tuổi mà hắn lại đi nổi giận với con trai?
Hoắc Tư Tước đi tới, đứng ở bên giường ngồi xuống cạnh quả bóng nhỏ: "Dận Dận, ba xin lỗi. Vừa rồi là ba sai rồi, ba không nên nổi giận với con, lại càng không nên không tuân thủ lời hứa với con. Con tha thứ cho ba được không?"
“……”
Không có phản ứng, đứa nhỏ này thật sự không muốn để ý tới hắn.
Hoắc Tư Tước trong lòng vô cùng hối hận, càng thêm luống cuống tay chân.
Kỳ thật đứa con trai này của hắn không thích khóc. Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn dùng phương thức của một người trưởng thành để dạy bảo Hoắc Dận, cho nên cậu bé rất ít khi làm nũng hay khóc nhè như những đứa trẻ khác.
Hoặc Dận giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm. Rõ ràng mới năm tuổi, nhưng số lần câu khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng bây giờ, cậu lại ở trong cái chăn nhỏ mà khóc thành ra như vậy.
Hoắc Tư Tước áy náy vô cùng, thấy cậu vẫn chưa chui ra cũng có chút sốt ruột, dứt khoát đưa tay lột cái chăn nhỏ lên: "Hoắc Dận, con ra đây. Ba cam đoan với con, sau này không bao giờ cãi nhau với con nữa... dì đó nữa, được không?"
“……”
Xác định nội dung của lời vừa nói ra, tiếng khóc trong chăn thật sự cũng chậm rãi dừng lại.
“Ba nói...... Là thật sao?”
Hoắc Dận quả nhiên rất nhanh xốc chăn lên, trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, phá vỡ hoàn toàn hình tượng trước kia của cậu.
Hoắc Tư Tước khóe mắt khẽ giật, chịu đựng: "Đương nhiên, ba không có lý do gì vô duyên vô cớ cãi nhau với dì Ôn. Hôm nay cãi nhau là bởi vì con còn chưa khỏi bệnh mà dì ấy đã đưa con ra ngoài, ba là lo lắng cho con mới nhắc nhở dì ấy vài câu."
Hoắc Dận sụt sịt cái mũi nhỏ, khóc đến đỏ bừng mắt như mắt thỏ con, bên trong vẫn còn ngấn nước.
Nhưng mà, cuối cùng Hoắc dận vẫn không thua.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, biết Hoắc Dận đã tin tưởng mình, liền đưa tay ôm cậu từ trong chăn ra chuẩn bị dẫn cậu đi tắm.
“Được rồi, chúng ta đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm thôi.”
“Nhưng dì ấy giận rồi.”
“Cái gì?”
Hoắc Dận đang nói gì vậy?
Rồi sao nữa?
Sau khi tức giận thì sẽ như thế nào? Buổi tối không qua nữa?
Tay Hoắc Tư Tước đang thử nước ấm trong bồn tắm liền dừng lại một chút, ngay sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia u ám. Nghĩ đến việc hắn đã cố ý trở về sớm như vậy là có mục đích...
——
Ôn Hủ Hủ bận rộn ở nhà cậu của cô đến gần mười giờ.
Vốn dĩ, sau khi cô tới điều trị bệnh cho cậu, đợi khi bệnh tình tuyên giảm cô sẽ đi ngay. Nhưng sau đó Đỗ Như Quân con gái của cậu mợ cũng tới, thấy cô nên cố ý châm chọc khiêu khích, nói lời khó nghe.
Cậu lại tức giận.
Huyết áp của cậu tăng cao, Ôn Hủ Hủ đành phải ở lại đây chăm sóc cậu.
“Ôn Hủ Hủ, kỳ thật cô không cần hao tâm tốn sức như vậy, đây là ba tôi không phải ba cô. Cô đối xử tốt với ông ấy cũng vô dụng, trên người ông ấy đã không còn gì giá trị đâu?”
Thấy Ôn Hủ Hủ vẫn chưa đi, còn đang giúp ba mình giảm bớt cơn đau. Đỗ Như Quân bắt đầu tìm lời nói mỉa mai.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày, phớt lờ cô ta.
Ôn Hủ Hủ không gặp Đỗ Như Quân cũng đã năm năm rồi. Lại nói, quan hệ trước kia của các cô cũng không tệ lắm, lúc cô còn là đại tiểu thư Ôn gia, Đỗ Như Quân thường xuyên đến nhà chơi với cô. Ba của Ôn Hủ Hủ còn sắp xếp cho hai người học cùng một trường. Tuy không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với chị em ruột còn thân thiết hơn.
Chương 65: Cô phải chịu rất nhiều ủy khuất
Nhưng từ khi nào cô ta lại biến thành như thế này?
Phải chăng là lúc Ôn gia bọn họ phá sản? Năm đó Ôn Hủ Hủ phải sống nhờ ở Đỗ gia bọn họ. Tuy là nhà cô phá sản, nhưng Hoắc lão gia vẫn để cô gả cho con trai của ông ta còn gì?
Ôn Hủ Hủ cũng không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ từ sau khi cô chết đi sống lại, thì thái độ của Đỗ Như Quân đối với cô rất tệ.
“Cậu, cậu cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn chút nào không?”
“Có, thoải mái hơn nhiều, Hủ Hủ, con về trước đi đã trễ thế này rồi.”
Cậu Ôn Hủ Hủ cũng không muốn nghe thêm mấy lời đáng ghét nữa.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, lúc này đem túi kim cất gọn vào chuẩn bị đi.
"Ôn Hủ Hủ, cô vội vã trở về như vậy, có phải lại đi tìm người đàn ông kia? Tôi thấy cô đúng là không có gì thay đổi, đã chết một lần còn muốn quay lại. Cô có quá rẻ tiền không?”
Nhưng Đỗ Như Quân thấy Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đi, lại tiếp tục mỉa mai. Hình tượng lúc này của cô ta hoàn toàn nhìn không ra là một người được giáo dục cao.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng nhịn không được, có chút tức giận nhìn cô ta: "Tiểu Quân, em có thể nói chuyện đừng khó nghe như vậy không? Chị đã từng chỉ biết dán mắt vào anh ta lúc nào? Phiền em nói chuyện chú ý một chút.”
“Vậy để tôi nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, cô đừng nghĩ tôi không biết, từ sau khi cô trở về mỗi ngày đều ở vịnh Thiển Thủy. Ngay cả buổi tối có đôi khi còn phải gọi dì Lan đến trông con cho cô, đây khác gì là lại bò lên giường của hắn chứ?”
“Em......”
Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét.
Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này ngay cả lời khó nghe như vậy cũng nói ra, rốt cuộc Đỗ Như Quân trở nên cay nghiệt ác độc như vậy từ khi nào? Đây có phải là Đỗ Như Quân mà cô biết trước kia không?
Ôn Hủ Hủ tức giận hai mắt đen lại. Nhưng nể mặt cậu, cô vẫn cố nén lửa giận trong lòng xuống.
“Em đang nói hươu nói vượn cái gì? Chị đi qua đó vì muốn gặp con chị, em đừng có mà ở đây buộc tội cho người khác như vậy.”
“Con trai? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”
"Đủ rồi Đỗ Như Quân, con về nhà là để cãi nhau à? Có dừng ngay đi không? Không muốn dừng thì cút ra ngoài cho ba, đừng có mà ở đây mất mặt ba, thật đáng xấu hổ mà!"
Đỗ Hoa sanh nghe không nổi nữa, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, mắng cho cô con gái đáng xấu hổ của mình.
Đỗ Như Quân giống như đang chọc phải tổ ong vò vẽ, gần như nhảy dựng lên.
“Con không biết xấu hổ? Đỗ Hoa Sanh, ba bị mù à? Người không biết xấu hổ là cô ta. Năm đó cô ta quấn lấy người đàn ông kia, sau khi kết hôn không đến một năm liền mang thai rồi bị người ta đuổi ra khỏi cửa, làm cho cả nhà chúng ta đều bị mọi người chê cười. Năm năm không ngẩng đầu lên được, giờ ba lại còn nói con làm mất mặt ba?!"
Cô giống như một kẻ mất trí, ở trong đại sảnh điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ, từng phút đều đều tràn ngập loại hận thù như muốn xé cô thành từng mảnh!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt.
Đây là nỗi đau của cô!
Đúng là cô có lỗi với Đỗ gia bọn họ, áy náy với bọn họ, cho nên dù người em họ này có nói cô như thế nào cô vẫn luôn nhẫn nhịn.
Ôn Hủ Hủ dùng sức bóp chặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay.
May mắn thay khi cô sắp phát điên, trên lầu mợ nghe được động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra.
“Ai cho con hét lớn với ba như vậy?" Bà ta nghiêm khắc quát lớn con gái, Đỗ Như Quân đang phát điên, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.
Ôn Hủ Hủ buông lỏng tay ra, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Mợ......”
“Cô cũng vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây, trong nhà này không phải để hai người cãi nhau.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô cúi đầu đồng ý, không dám tỏ ra bất mãn.
Ôn Hủ không trách mợ mình bất cứ điều gì. Đối với gia đình này, cô vốn mắc nợ họ quá nhiều. Cho nên, bất luận bọn họ nói gì, làm gì với cô, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ người mợ này của cô còn nói thêm câu.
"Lời nói Tiểu Quân tuy rằng khó nghe một chút, nhưng là sự thật. Cô đã một lần nếm qua sự thất bại thì nên rút ra bài học, không nên lại đi tìm tên đàn ông họ Hoắc kia. Sai một lần, là tuổi trẻ không hiểu chuyện, sai hai lần đó chính là ngu ngốc, phải biết quý trọng bản thân! Hiểu không?”
“……”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đâm mạnh vào, ngón tay vừa buông ra lại nắm chặt lại!
Cô thật sự không đi tìm người đàn ông kia, cũng không phải không biết quý trọng bản thân. Sở dĩ cô đến tìm Hoắc Tư Tước, hoàn toàn là vì đứa con trai lớn đang bên cạnh hắn, đứa bé năm đó Ôn Hủ Hủ đã bỏ lại!
Khóe mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên.
Bởi vì ủy khuất.
Nhưng cô không thể để cho giọt nước mắt này rơi xuống ở đây, mà là đợi ra được ngoài sân, cô đón lấy cái gió lạnh và mưa phùn giữa đêm khuya một mình đi tới trạm xe buýt, lúc này mới ngồi xổm xuống mà khóc.
Vừa ngồi xổm xuống, nước mắt đã giàn dụa......
Hoắc Tư Tước trở lại bàn làm việc châm một điếu thuốc hút một hơi thật dài, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình gõ gõ mặt bàn, ý bảo vị phó tổng này đem hồ sơ hạng mục thu mua đưa cho hắn xem.
Vài phút sau, Hoắc Tư Tước xem xong trực tiếp ném lên bàn.
“Những gì cô ấy nói có vấn đề không?”
“Cái...... Cái gì?”
Phản ứng này của hắn không đúng cho lắm, đến nỗi làm phó tổng nhất thời nghe không hiểu.
Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Vừa muốn bán vừa muốn làm chủ. Có khác gì gái bán hoa mà muốn lập trinh tiết đâu? Bảo ông ta cầm GDP đi phố Wall cũng đã là nhẹ, đổi lại là tôi mà tiếp cú điện thoại này, tôi sẽ trực tiếp để cho ông cả người lẫn công ty chôn cùng rồi!"
Phó tổng: "!!!!”
Ước chừng trong bốn năm giây, ông ta sau khi nhìn thấy dáng vẻ thô tục chửi thề của vị CEO bị làm sợ đến mức ngay cả chính mình muốn nói gì cũng quên cả.
Chuyện này nghiêm trọng như vậy sao?
Thu mua lại sau đó để cho chủ cũ trở thành cổ đông mới thôi mà, điều này ở các công ty khác cũng từng có, vì sao tới tập đoàn Hoắc thị lại biến thành chuyện nghiêm trọng như vậy?
Phó tổng vẫn không hiểu.
Nhưng là người am hiểu về tài chính, Hoắc Tư Tước thừa hiểu hành vi đó chẳng khác nào để cho bên kia đầu tư trá hình. Vì là chủ cũ khi trở thành cổ đông mới, dựa theo điều lệ có thể có được rất nhiều quyền lợi hơn các cổ đông khác. Cái này chẳng khác nào việc thay siêu không đổi thuốc, vậy bên thu mua chẳng có lợi ích gì.
Phó tổng chật vật rời đi.
Lâm Tử Dương sau khi bước vào nghe được chuyện này, anh ta rất khó hiểu. Tại sao ở công ty này vẫn còn người không biết trời cao đất rộng dám xúc phạm khách hàng một cách tàn nhẫn như vậy.
"Tổng giám đốc, tôi đã hỏi bộ phận bán hàng và tiếp thị rồi, không phải người của bộ phận bọn họ, bọn họ cũng không biết là ai?"
"Điều tra một chút đi, người này hẳn là rất hiểu rõ về tài chính. Tìm ra có lẽ có lợi cho công ty." Hoắc Tư Tước vốn đang bận rộn nghe tiểu Lâm nói xong liền nhẹ giọng ra lệnh cho anh ta.
Tuy Hoắc Tư Tước tính khí thất thường, nhưng về phương diện nhân tài, cho tới hiện tại hắn chưa bao giờ để vụt mất bất cứ một ai.
Lâm Tử Dương gật gật đầu. Nhưng ngay khi anh ta muốn đi ra ngoài, lại bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc của BOSS có một tờ viết chữ lộn xộn.
“Hả? Hoắc tổng, đây là cái gì?”
Anh ta cực kỳ kinh ngạc, đưa tay cầm nó lên.
Hoắc Tư Tước nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Liếc mắt một cái, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tiếng Nhật? Tổng giám đốc, hóa ra ngài còn biết viết tiếng Nhật à? Tôi chưa từng thấy ngài viết chữ đẹp như vậy, thật quá lợi hại.”
Lâm Tử Dương phát hiện trên giấy lộn này có dòng tiếng Nhật, đã bắt đầu kinh ngạc. Anh ta rất kinh ngạc nhìn vị BOSS đại nhân này, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Quả thật, Hoắc Tư Tước chưa từng viết tiếng Nhật ở công ty.
Hắn biết tiếng Nhật, nhưng viết rất ít hầu như là không bao giờ viết và trong công ty này không ai dám để cho hắn phụ trách việc này.
Cho nên, tiếng Nhật trên tờ giấy này, rốt cuộc là của ai?
To gan lớn mật dám chạy đến văn phòng của hắn!
Ánh mắt Hoắc Tư Tước âm trầm nhận lấy, lại phát hiện, chữ viết này quả thật rất đẹp, vừa cứng cáp lại vừa phiêu dật như nước chảy mây trôi, ngay cả công ty mời phiên dịch tiếng Nhật phỏng chừng cũng không có viết tốt như vậy. Mà nội dung của nó --
“Matsushimaya? Thu mua?”
“Cái gì? Tổng giám đốc...... Ý của ngài là - -!!”
Lâm Tử Dương nghe được mấy chữ này, cũng lập tức sợ hãi.
Đó không phải là điều họ vừa nói sao? Vậy cuộc gọi lúc đó được nhận là từ văn phòng này?
Vậy là ai? Lâm Tử Dương thì không thể nào, mà vị tổng giám đốc đại nhân này càng không. Vì hai người bọn họ vừa ở ngoài mới trở về văn phòng.
Còn ai dám đến văn phòng này? Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc, bình thường nếu không được sự cho phép của Hoắc tư Tước thì ngoại trừ Lâm Tử Dương và vị BOSS này thì không một ai dám vào.
Chẳng lẽ - -!!
Lâm Tử Dương đột nhiên trong lòng dâng lên một loại ý niệm rất hoang đường trong đầu, rồi nhanh chóng hướng tầm mắt về phía Hoắc Tư Tước, phát hiện lúc này hắn cũng giống như anh ta cầm tờ giấy trên tay và không nói lời nào, nhưng là biểu tình của hắn lại cực xấu.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ trong tay, một hồi lại ngước mắt đảo qua một ít mảnh Lego trẻ em rơi rải rác trên sô pha đối diện.
Càng nghĩ càng đáng sợ!!
——
Ôn Hủ Hủ dẫn theo Hoắc Dận trở lại vịnh Thiển Thủy.
Nhưng cô cũng sớm có sự chuẩn bị trước khi bước vào, Hoắc lão gia đã về tới từ sớm, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chỉ là cô có chút bất ngờ đó là người giúp việc đáng ghét kia không thấy đâu nữa.
“Dì Trần đã được cho nghỉ việc rồi. Hoắc lão gia thấy bà ấy lớn tuổi làm việc không được nhanh nhẹn như trước nên đã cho bà ấy nghỉ việc. Tôi là người mới đến, cô cứ gọi tôi là chị Vương là được.”
Thái độ của người giúp việc mới tới rất tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ nghi hoặc, chủ động giải thích cho cô.
Bị cho nghỉ việc sao?
“Bị cho nghỉ việc là được rồi. Người giúp việc ấy cực kỳ đáng ghét.”
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ tốt hơn một chút. Chiều hôm nay trước là khi nhà trẻ tan học cô sẽ ở đây với Hoắc Dận. Cô có thể chán ghét nơi này đến mức một phút cũng không muốn ở lại. Nhưng mà, đây là nơi ở của con cô. Chỉ cần là Hoắc Dận còn ở đây thì cho dù có khó chịu đến đâu cô vẫn sẽ nhịn xuống.
Ở chỗ Hoắc Dận được một lúc. Đúng bốn giờ chiều, Ôn Hủ Hủ cũng chuẩn bị trở về.
Chương 62: Ba chính là “móng heo bự”
“Dận Dận, dì phải về rồi, đã muộn rồi.”
“Ừmmm.”
Hoắc Dận đang chơi game trong phòng nhàn nhạt lên tiếng.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy liền đứng lên, mang vớ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Vậy tối nay dì có đến không?"
“Cái gì?”
“Chẳng phải dì đã đồng ý rồi, mỗi buổi tối tới đây chữa bệnh cho ba.”
Hoắc Dận không ngừng cử động các đầu ngón tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lên màn hình điện thoại. nếu không phải là đang ở cùng phòng với đứa nhỏ này, thì với thái độ lạnh lùng này của của cậu, Ôn Hủ Hủ sẽ hoài nghi lời vừa rồi có phải của Hoắc Dận nói hay không?
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, trong chốc lát cô muốn nói cho cậu biết là cô không tới.
Chẳng những đêm nay sẽ không đến, mà về sau cô cũng không muốn đến, vĩnh viễn cũng không muốn chữa bệnh cho ba cậu nữa.
Nhưng khi cô đứng lại đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của Hoắc Dận, cùng với đó là hình ảnh trên bàn bày một ít thuốc, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Ừ, sẽ tới. Thôi con về phòng đi đừng mặc đồ ngủ chạy lung tung như thế này, biết không? Khi nào dì đến sẽ lập tức tới phòng thăm con, được không?”
“……”
Bị phát hiện, Hoắc Dận có chút không được tự nhiên.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật gật cái đầu rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền yên tâm rời đi.
Nửa tiếng sau, nhà trẻ ở khu phố cổ -
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tới rồi, con còn tưởng rằng mẹ không cần hai con của mẹ nữa.”
Bốn giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã có mặt tại trường thật ra cũng không tính là muộn. Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ đến nơi này, hai hai đứa trẻ từ bên trong chạy ra như bay, nhào vào trong lòng cô làm nũng.
Đương nhiên, phần nhiều nhất vẫn là cô bé Nhược Nhược.
Mà Mặc Bảo lạnh lùng đeo cặp sách nhỏ đứng trước mặt mẹ.
Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống ôm hai con vào trong người: "Mẹ sao lại không cần hai con chứ? Cho dù cái gì mẹ cũng không cần, cũng không thể không cần hai con.”
“Thật sao?”
Tiểu Nhược Nhược vừa nghe, vui vẻ ôm mẹ hôn một cái kêu thật to.
Mặc Bảo không hôn mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.
Vừa ôm mẹ, Mặc Bảo thông minh liền cảm thấy mẹ có gì đó không ổn. Nụ cười của mẹ dường như khá gượng gạo.
Chẳng lẽ...... Hôm nay sau khi đi bên kia, đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Mặc Bảo lập tức có chút âm trầm.
Sau khi đón được hai đứa nhỏ, Ôn Hủ Hủ đưa hai con đi siêu thị mua thức ăn rồi cùng nhau về nhà. Cô phải nhanh chóng trở về làm cơm cho ba mẹ con, ăn xong thu dọn xong cô còn phải đi đến vịnh Thiển Thủy một chuyến.
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ tới nó tâm trạng cô cảm thấy có chút tồi tệ.
“Mặc Mặc, con dẫn em gái lên phòng làm bài tập ở nhà trẻ trước đi, mẹ đi nấu cơm.”
“Được, mẹ.”
Mặc Bảo liền đưa em gái Nhược Nhược đi lên phòng khách. Mặc Bảo từ trong cặp sách lấy sách ra, lại lấy bút chì hình con bươm bướm nhỏ của Nhược Nhược sắp xếp ngăn nắp trên bàn. Sau đó Mặc Bảo mới ghé tai vào lỗ tai của Nhược Nhược nói nhỏ.
“Nhược Nhược, anh đi gọi điện thoại, em ở đây làm bài tập đừng để mẹ phát hiện.”
“Anh muốn gọi điện thoại cho ai? Anh Dận Dận sao?”
Nhược Nhược mở to đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp chớp chớp, khỏi phải nói bộ dạng này đáng yêu đến nhường nào.
Mặc Bảo gật gật đầu: "Đúng vậy, anh phát hiện hôm nay cảm xúc của mẹ có chút không đúng, anh đi hỏi xem, có phải mẹ lại bị bắt nạt hay không?"
“Người ba xấu xa, được, anh mau đi hỏi anh Dận Dận xem. Nếu đúng là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ cần người ba này nữa!"
Nhược Nhược quả là fan chân chính của mẹ, vừa nghe đến mẹ lại bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, mà cánh tay nhỏ cũng vung lên.
Mặc Bảo liền nhanh chóng chạy vào trong phòng gọi điện thoại.
Thế nhưng khi Mặc Bảo định lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Dận thì đã nhận được một tin nhắn, cậu mở ra xem, trùng hợp là tin nhắn do Hoắc Dận gửi.
[Hoắc Dận: Mặc Mặc, tôi xin lỗi, hôm nay mẹ lại cãi nhau với ba nhưng tôi đã trừng phạt ba rồi.]
Quả nhiên là lại cãi nhau!
Mặc Bảo thấy vậy tức muốn chết, ngay cả khi cậu thấy hai chữ "Trừng phạt" cũng không thể xoa nhẹ được tâm tình của cậu.
[Mặc Bảo: Mẹ là người, không phải đồ vật. Để mẹ bị bắt nạt rồi trừng phạt ba là được sao? Vậy nếu tôi đánh cậu hai cái, sau đó để cậu trừng phạt tôi, cái này có thể giải quyết vấn đề sao?]
[Hoắc Dận:...]
Lâu thật lâu, Mặc Bảo cho rằng điện thoại di động sẽ không trả lời nữa, màn hình này mới sáng lên một chút.
[Hoắc Dận: Vậy cậu nói thử xem bây giờ phải làm sao?]
[Mặc Bảo: Tôi sẽ không tin ba nữa, cho đến khi ông ấy thật sự biết hối hận.]
[Hoắc Dận: Cho nên, tối nay cậu sẽ không để mẹ tới sao?]
[Mặc Bảo: Đúng!]
【……】
Không có hồi âm, ngay lúc này đây và mãi cho đến khi mẹ nấu cơm xong Mặc Bảo cũng không còn nhận được tin nhắn hồi âm nữa.
Cậu ta giận à?
Nhưng mà, đó là mẹ của bọn họ nếu như ngay cả hai anh em bọn họ cũng không thương mẹ, còn có ai thương mẹ? Bảo vệ mẹ? Yêu mẹ?
Mặc Bảo ra khỏi phòng ngủ nhưng trong lòng có chút ủy khuất.
Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ bưng đồ ăn đã nấu xong đi tới, nhìn thấy con trai ủ rũ từ trong phòng đi ra, cô ngẩn người: "Làm sao vậy?”
Chương 63: Không giống đàn ông chút nào!
Mặc Bảo lấy lại tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Không có việc gì ạ, vừa rồi con xem cái kết của bộ phim hoạt hình có một người xấu luôn bắt nạt người khác nhưng không bị trừng phạt, nên có chút tức giận.”
Mặc Bảo cố ý lộ ra biểu cảm rất căm giận.
Ôn Hủ Hủ nghe được, nở nụ cười: "Không có việc gì, người xấu luôn bị trừng phạt, ngày mai nhất định có thể thấy được. Được rồi, mau dọn dẹp bàn chúng ta ăn cơm.”
“Vâng, mẹ.”
Mặc Bảo lập tức đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, cùng Nhược Nhược thu dọn đồ đạt phía trên bàn.
Vẫn là món ăn hai anh em rất thích ăn, có cơm nắm rau tía, cá tuyết chiên thơm, trứng gà xào cà chua...... vân vân, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mọi thứ đều được nấu rất tỉ mỉ.
Mặc Bảo ngồi xuống, khoảnh khắc bàn tay nhỏ của cậu cầm đũa lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới Hoắc Dận.
Mấy thứ này, có phải Hoắc Dận cũng chưa từng ăn qua?
Mặc Bảo có cảm giác khó chịu.
“Ong...... Ong ong......”
“Alo? Ai đó?”
Ôn Hủ Hủ lúc này không để ý đến con trai. Cô còn đang thu dọn ở trong phòng bếp, nhân tiện giúp hai con xới cơm. Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
“Alo, Hủ Hủ, dì là dì Lan đây. Tối nay con có thời gian không? Cậu con hình như lại phát bệnh rồi, nếu con có thời gian thì qua đây châm cứu giúp cậu ấy, dì thấy lúc trước con châm cứu cho cậu ấy rất hiệu quả.”
Là dì Lan gọi điện thoại tới, dì nói bệnh cũ của cậu cô lại tái phát.
Trời lạnh như vậy, bệnh tình của cậu cô phát tác cũng rất bình thường.
Ôn Hủ Hủ liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý: "Được, con ăn cơm xong sẽ qua ngay.”
Dì Lan rất vui khi nghe được điều này: "Vậy thì tốt quá, vậy thì thế này, dì sẽ qua nhà giúp con trông hai đứa nhỏ. Nếu để chúng ở nhà đêm nay con cũng không thể nào yên tâm được, con thấy thế nào?"
“Vâng, được.”
Ôn Hủ Hủ đồng ý, sau đó cô cúp điện thoại liền nhanh chóng lấy phần cơm của mình ra ăn.
"Mặc Mặc, Nhược Nhược, lát nữa mẹ phải đến nhà ông bà cậu một chuyến, vì chân đau của ông cậu lại tái phát. Mẹ qua châm cứu cho ông cậu một lát, các con cứ ở nhà lát nữa bà Lan sẽ tới, được không?"
“Vâng, mẹ.”
Nhược Nhược vốn đã bắt đầu ăn từng ngụm cơm lập tức dùng giọng điệu trẻ con của mình đồng ý.
Mặc Bảo cũng tỏ vẻ không có vấn đề.
Nếu mẹ đến nhà ông cậu, vậy thì không phải do cậu cố ý ngăn cản không cho mẹ đi vịnh Thiển Thủy. Nếu sau này Hoắc Dận có hỏi tới, cậu cũng có thể nói chuyện không liên quan gì đến cậu.
Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.
Vì thế sau khi ba mẹ con ăn cơm tối xong, Ôn Hủ Hủ đi thu dọn mang theo túi châm liền xuất phát.
——
Hoàng Đình số 1, Vịnh Thiển Thủy.
Tối nay Hoắc Tư Tước trở về rất sớm, đại khái là hơn bảy giờ đã về đến nhà.
“Hả? Ông chủ về sớm vậy sao?”
Chị Vương thấy hắn hôm nay về sớm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chị Vương thật ra cũng không phải mới tìm từ bên ngoài về, mà là từ nhà cũ Hoắc gia điều tới. Lúc trước chị ấy chính là người chăm sóc Hoắc Tư Tước trước khi anh ta dọn ra ngoài.
Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị điều tra ra chính là người báo mọi chuyện cho Hoắc lão gia, thì đã bị đuổi việc sau đó điều chị Vương tới biệt thự này.
Hoắc Tư Tước không trả lời câu hỏi này của chị ta, sau khi thay giày nhìn lướt qua bốn phía trong nhà: "Tiểu thiếu gia đâu?"
"Cậu ấy, cậu ấy ở trên lầu. Vừa vặn đúng lúc ông chủ đã về, ông chủ đi lên xem cậu ấy đi, cũng không biết cậu ấy bị làm sao, đột nhiên lại tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống ăn cơm cậu ấy cũng mặc kệ, tôi lên gõ cửa cũng không có động tỉnh, chao ôi..."
Chuyện này không nói tới thì không sao, nhưng nói tới đây chị Vương liền có chút sầu khổ.
Tiểu thiếu gia nhà bọn họ đúng là có chút không dễ hầu hạ, tâm trạng buồn vui thất thường thì thôi, mấu chốt cậu còn không muốn nói chuyện, hay tức giận. Chỉ biết đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng không để ý tới.
Hoặc Dận cứ như thế ai biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Tư Tước nghe được, trên người mang theo gió sương từ bên ngoài về vừa mới dịu lại một chút lập tức trở nên u ám trở lại. Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua lầu trên, thấy không có động tĩnh liền bước chân đi lên.
“Hoắc Dận? Mở cửa ra, là ba đây!”
Cửa phòng lầu hai quả nhiên là đóng chặt. Hơn nữa, sau khi Hoắc Tư Tước đi lên, cũng không chủ động dùng vân tay mở khóa cửa như lần trước nữa mà đứng bên ngoài gọi Hoắc Dận.
Lúc này bên trong lại còn khóa trái.
Tên nhóc này, hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là do Ôn Hủ Hủ chọc giận cậu?
Cả ngày hôm nay Hoắc Tư Tước đã mệt mỏi, đôi lông mày lạnh càng siết chặt hơn: "Hoắc Dận, mở cửa nhanh lên. Nếu không mở ba sẽ tức giận, con biết đấy, nếu ba tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
“……”
Cuối cùng, sau khi nói ra những lời đe dọa, Hoắc Tư Tước đứng ở cửa đợi chừng hai phút, từ bên trong "Rắc" một tiếng cánh cửa được mở ra.
Hoắc Tư Tước đẩy cửa đi vào, định nói chuyện với con trai, hỏi rõ cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hoắc Dận?”
“Sao ba lại nói không giữ lời?”
Thân hình nhỏ bé của Hoắc Dận đứng ở giữa phòng vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lúc này lại hoàn toàn khác.
Chương 64: Hoắc Dận Khóc
Hoắc Dận đứng ở đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước, hắn nhìn thấy trong mắt con trai có một tia lửa giận còn có oán hận chưa bao giờ có.
Oán hận?
Con trai hắn đang oán hận hắn? Oán hận ba của mình?!
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng có chút tức giận, hắn cứ như vậy không biết nói gì nhìn con trai mình: "Sao lại nói ba không giữ lời? Ba đã làm gì?”
“Ba mắng dì!”
"Ai? Ôn Hủ Hủ sao? Thì ra con làm đến mức này, là đang nói thay cho cô ta! Đúng, ba chính là đã mắng dì Ôn của con đó, làm sao vậy? Ba có từng hứa với con là không mắng dì ta sao? Hoắc Dận, con đừng quên con là con của ai? Con là ai nuôi lớn?!"
Hoắc Tư Tước cũng đã hiểu ra lý do, thoáng chốc có chút ghen tuông từ đáy lòng hắn trào ra. Cảm xúc trong hắn không thể kiểm soát được, lớn tiếng trách cứ một đứa nhỏ.
Hoắc Dận bị dọa sợ!
Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của ba. Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ bé của Hoắc Dận trào ra dòng nước mắt.
“Con ghét ba! Con không bao giờ muốn gặp lại ba nữa!”
Cậu khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức đập mạnh vào người ba cậu, cậu lao lên giường nhỏ quấn chặt mình lại.
Hoắc Tư Tước: "......”
Ước chừng có hơn mười giây, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó, nhìn trên giường nhỏ này đang không ngừng từ bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hận không thể cho mình một cái tát.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn điên à? Hoắc Dận mới bao nhiêu tuổi mà hắn lại đi nổi giận với con trai?
Hoắc Tư Tước đi tới, đứng ở bên giường ngồi xuống cạnh quả bóng nhỏ: "Dận Dận, ba xin lỗi. Vừa rồi là ba sai rồi, ba không nên nổi giận với con, lại càng không nên không tuân thủ lời hứa với con. Con tha thứ cho ba được không?"
“……”
Không có phản ứng, đứa nhỏ này thật sự không muốn để ý tới hắn.
Hoắc Tư Tước trong lòng vô cùng hối hận, càng thêm luống cuống tay chân.
Kỳ thật đứa con trai này của hắn không thích khóc. Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn dùng phương thức của một người trưởng thành để dạy bảo Hoắc Dận, cho nên cậu bé rất ít khi làm nũng hay khóc nhè như những đứa trẻ khác.
Hoặc Dận giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm. Rõ ràng mới năm tuổi, nhưng số lần câu khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng bây giờ, cậu lại ở trong cái chăn nhỏ mà khóc thành ra như vậy.
Hoắc Tư Tước áy náy vô cùng, thấy cậu vẫn chưa chui ra cũng có chút sốt ruột, dứt khoát đưa tay lột cái chăn nhỏ lên: "Hoắc Dận, con ra đây. Ba cam đoan với con, sau này không bao giờ cãi nhau với con nữa... dì đó nữa, được không?"
“……”
Xác định nội dung của lời vừa nói ra, tiếng khóc trong chăn thật sự cũng chậm rãi dừng lại.
“Ba nói...... Là thật sao?”
Hoắc Dận quả nhiên rất nhanh xốc chăn lên, trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, phá vỡ hoàn toàn hình tượng trước kia của cậu.
Hoắc Tư Tước khóe mắt khẽ giật, chịu đựng: "Đương nhiên, ba không có lý do gì vô duyên vô cớ cãi nhau với dì Ôn. Hôm nay cãi nhau là bởi vì con còn chưa khỏi bệnh mà dì ấy đã đưa con ra ngoài, ba là lo lắng cho con mới nhắc nhở dì ấy vài câu."
Hoắc Dận sụt sịt cái mũi nhỏ, khóc đến đỏ bừng mắt như mắt thỏ con, bên trong vẫn còn ngấn nước.
Nhưng mà, cuối cùng Hoắc dận vẫn không thua.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, biết Hoắc Dận đã tin tưởng mình, liền đưa tay ôm cậu từ trong chăn ra chuẩn bị dẫn cậu đi tắm.
“Được rồi, chúng ta đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm thôi.”
“Nhưng dì ấy giận rồi.”
“Cái gì?”
Hoắc Dận đang nói gì vậy?
Rồi sao nữa?
Sau khi tức giận thì sẽ như thế nào? Buổi tối không qua nữa?
Tay Hoắc Tư Tước đang thử nước ấm trong bồn tắm liền dừng lại một chút, ngay sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia u ám. Nghĩ đến việc hắn đã cố ý trở về sớm như vậy là có mục đích...
——
Ôn Hủ Hủ bận rộn ở nhà cậu của cô đến gần mười giờ.
Vốn dĩ, sau khi cô tới điều trị bệnh cho cậu, đợi khi bệnh tình tuyên giảm cô sẽ đi ngay. Nhưng sau đó Đỗ Như Quân con gái của cậu mợ cũng tới, thấy cô nên cố ý châm chọc khiêu khích, nói lời khó nghe.
Cậu lại tức giận.
Huyết áp của cậu tăng cao, Ôn Hủ Hủ đành phải ở lại đây chăm sóc cậu.
“Ôn Hủ Hủ, kỳ thật cô không cần hao tâm tốn sức như vậy, đây là ba tôi không phải ba cô. Cô đối xử tốt với ông ấy cũng vô dụng, trên người ông ấy đã không còn gì giá trị đâu?”
Thấy Ôn Hủ Hủ vẫn chưa đi, còn đang giúp ba mình giảm bớt cơn đau. Đỗ Như Quân bắt đầu tìm lời nói mỉa mai.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày, phớt lờ cô ta.
Ôn Hủ Hủ không gặp Đỗ Như Quân cũng đã năm năm rồi. Lại nói, quan hệ trước kia của các cô cũng không tệ lắm, lúc cô còn là đại tiểu thư Ôn gia, Đỗ Như Quân thường xuyên đến nhà chơi với cô. Ba của Ôn Hủ Hủ còn sắp xếp cho hai người học cùng một trường. Tuy không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với chị em ruột còn thân thiết hơn.
Chương 65: Cô phải chịu rất nhiều ủy khuất
Nhưng từ khi nào cô ta lại biến thành như thế này?
Phải chăng là lúc Ôn gia bọn họ phá sản? Năm đó Ôn Hủ Hủ phải sống nhờ ở Đỗ gia bọn họ. Tuy là nhà cô phá sản, nhưng Hoắc lão gia vẫn để cô gả cho con trai của ông ta còn gì?
Ôn Hủ Hủ cũng không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ từ sau khi cô chết đi sống lại, thì thái độ của Đỗ Như Quân đối với cô rất tệ.
“Cậu, cậu cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn chút nào không?”
“Có, thoải mái hơn nhiều, Hủ Hủ, con về trước đi đã trễ thế này rồi.”
Cậu Ôn Hủ Hủ cũng không muốn nghe thêm mấy lời đáng ghét nữa.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, lúc này đem túi kim cất gọn vào chuẩn bị đi.
"Ôn Hủ Hủ, cô vội vã trở về như vậy, có phải lại đi tìm người đàn ông kia? Tôi thấy cô đúng là không có gì thay đổi, đã chết một lần còn muốn quay lại. Cô có quá rẻ tiền không?”
Nhưng Đỗ Như Quân thấy Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đi, lại tiếp tục mỉa mai. Hình tượng lúc này của cô ta hoàn toàn nhìn không ra là một người được giáo dục cao.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng nhịn không được, có chút tức giận nhìn cô ta: "Tiểu Quân, em có thể nói chuyện đừng khó nghe như vậy không? Chị đã từng chỉ biết dán mắt vào anh ta lúc nào? Phiền em nói chuyện chú ý một chút.”
“Vậy để tôi nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, cô đừng nghĩ tôi không biết, từ sau khi cô trở về mỗi ngày đều ở vịnh Thiển Thủy. Ngay cả buổi tối có đôi khi còn phải gọi dì Lan đến trông con cho cô, đây khác gì là lại bò lên giường của hắn chứ?”
“Em......”
Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét.
Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này ngay cả lời khó nghe như vậy cũng nói ra, rốt cuộc Đỗ Như Quân trở nên cay nghiệt ác độc như vậy từ khi nào? Đây có phải là Đỗ Như Quân mà cô biết trước kia không?
Ôn Hủ Hủ tức giận hai mắt đen lại. Nhưng nể mặt cậu, cô vẫn cố nén lửa giận trong lòng xuống.
“Em đang nói hươu nói vượn cái gì? Chị đi qua đó vì muốn gặp con chị, em đừng có mà ở đây buộc tội cho người khác như vậy.”
“Con trai? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”
"Đủ rồi Đỗ Như Quân, con về nhà là để cãi nhau à? Có dừng ngay đi không? Không muốn dừng thì cút ra ngoài cho ba, đừng có mà ở đây mất mặt ba, thật đáng xấu hổ mà!"
Đỗ Hoa sanh nghe không nổi nữa, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, mắng cho cô con gái đáng xấu hổ của mình.
Đỗ Như Quân giống như đang chọc phải tổ ong vò vẽ, gần như nhảy dựng lên.
“Con không biết xấu hổ? Đỗ Hoa Sanh, ba bị mù à? Người không biết xấu hổ là cô ta. Năm đó cô ta quấn lấy người đàn ông kia, sau khi kết hôn không đến một năm liền mang thai rồi bị người ta đuổi ra khỏi cửa, làm cho cả nhà chúng ta đều bị mọi người chê cười. Năm năm không ngẩng đầu lên được, giờ ba lại còn nói con làm mất mặt ba?!"
Cô giống như một kẻ mất trí, ở trong đại sảnh điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ, từng phút đều đều tràn ngập loại hận thù như muốn xé cô thành từng mảnh!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt.
Đây là nỗi đau của cô!
Đúng là cô có lỗi với Đỗ gia bọn họ, áy náy với bọn họ, cho nên dù người em họ này có nói cô như thế nào cô vẫn luôn nhẫn nhịn.
Ôn Hủ Hủ dùng sức bóp chặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay.
May mắn thay khi cô sắp phát điên, trên lầu mợ nghe được động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra.
“Ai cho con hét lớn với ba như vậy?" Bà ta nghiêm khắc quát lớn con gái, Đỗ Như Quân đang phát điên, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.
Ôn Hủ Hủ buông lỏng tay ra, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Mợ......”
“Cô cũng vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây, trong nhà này không phải để hai người cãi nhau.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô cúi đầu đồng ý, không dám tỏ ra bất mãn.
Ôn Hủ không trách mợ mình bất cứ điều gì. Đối với gia đình này, cô vốn mắc nợ họ quá nhiều. Cho nên, bất luận bọn họ nói gì, làm gì với cô, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ người mợ này của cô còn nói thêm câu.
"Lời nói Tiểu Quân tuy rằng khó nghe một chút, nhưng là sự thật. Cô đã một lần nếm qua sự thất bại thì nên rút ra bài học, không nên lại đi tìm tên đàn ông họ Hoắc kia. Sai một lần, là tuổi trẻ không hiểu chuyện, sai hai lần đó chính là ngu ngốc, phải biết quý trọng bản thân! Hiểu không?”
“……”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đâm mạnh vào, ngón tay vừa buông ra lại nắm chặt lại!
Cô thật sự không đi tìm người đàn ông kia, cũng không phải không biết quý trọng bản thân. Sở dĩ cô đến tìm Hoắc Tư Tước, hoàn toàn là vì đứa con trai lớn đang bên cạnh hắn, đứa bé năm đó Ôn Hủ Hủ đã bỏ lại!
Khóe mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên.
Bởi vì ủy khuất.
Nhưng cô không thể để cho giọt nước mắt này rơi xuống ở đây, mà là đợi ra được ngoài sân, cô đón lấy cái gió lạnh và mưa phùn giữa đêm khuya một mình đi tới trạm xe buýt, lúc này mới ngồi xổm xuống mà khóc.
Vừa ngồi xổm xuống, nước mắt đã giàn dụa......