-
Chương 81-85
Chương 81 Đừng khinh thiếu niên yếu
Đừng khinh thiếu niên yếu
Hiện tại, hắn đang rất hưởng thụ, mặc kệ mọi người xung quanh nhục mạ và sỉ nhục, hắn hoàn toàn không quan tâm, có thể luyện chế ra một kiện thần binh lợi khí hợp tâm ý, là niềm vui hơn bất cứ thứ gì.
- Tiểu tử này, hình như đã thông suốt lời ta dạy! Đối với lời chế giễu của mọi người chung quanh, cũng không phải quá quan tâm...
Mục Vân nhìn biểu hiện Tề Minh trên lôi đài, sờ vào mồm, tự đắc nói.
- Kia là!
Tần Mộng Dao nhìn trước người hai người trống đi một mảng đất trống lớn, cười một cách tự nhiên nói:
- Đúng thế, hiện tại người nào còn dám mắng hắn, người nào mắng hắn, đều bị ngươi, một sư phụ bao che khuyết điểm, gõ sưng trán!
- Cản trở ngươi ta xem so tài, tự nhiên là nên đánh!
Mục Vân cười hắc hắc, cũng không thèm để ý.
Nói thật, đáy lòng của hắn cảm thấy kinh ngạc với sự tiến bộ của Tề Minh.
Mà sở dĩ hắn nguyện ý thu Tề Minh làm đệ tử, cũng vì coi trọng thiên phú luyện khí của Tề Minh.
Trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, không biết bao nhiêu người muốn có được khế văn tự tay Mục Vân sáng tạo, muốn đột phá tấm chắn luyện khí sư.
Nhưng bọn hắn mãi không thể cầu, cho dùcó người may mắn đạt được, cũng căn bản không cách nào lĩnh ngộ.
Bởi vì khế văn Mục Vân tự sáng tạo không biết khôn khéo cao hơn bao nhiêu so với khế văn lưu truyền trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, nên bọn hắn căn bản không lĩnh ngộ được.
Mà bây giờ, Tề Minh có thể nói là một kẻ lỗ mãng, nhưng đối với luyện khí, hắn lại có thể gặp qua là không quên được, mà lại có thể tự mình chậm rãi lĩnh ngộ.
Không thể không nói, thiên phú của Tề Minh rất cao.
Mà tiến bộ của hắn, cũng khiến Mục Vân rất kinh ngạc.
Mục Vân biết, sở dĩ Tề Minh cố gắng như vậy, là muốn chữa khỏi cho phụ thân của hắn.
- Luyện khí sư bị đứt gãy kinh mạch hai chân... Có lẽ, có thể dùng viên đan dược kia thử một lần!
Mục Vân nhìn Tề Minh trên lôi đài đang rất cố gắng, trong lòng hắn hạ quyết tâm.
Đinh...
Ngay giờ phút này, trên lôi đài, một tiếng đinh vang lên.
Hắc Cương Ngân Thương do Tề Vân luyện chế đã ra lò.
Thân thương màu đen, tản mát ra sát khí lạnh lùng, ngân thương thẳng tắp, như một thủ vệ cẩn trọng, ngạo nghễ bất khuất.
Chỉ kém bước cuối cùng, rót vào khế văn, sau đó dẫn linh thì Hắc Cương Ngân Thương mới hoàn toàn thành công.
Mà đổi thành một bên, Tề Minh lại chỉ vừa mới bắt đầu cho kim loại vào trong lò, luyện chế thân thương.
Thấy cảnh này, Điêu Á Đông cười.
Ván này, nhất định bên hắn thắng!
Biểu hiện của Tề Vân đến bây giờ, có thể nói là hoàn mỹ, mà Tề Minh thực sự rất chật vật, vô cùng thê thảm.
- Trúc văn!
Khẽ quát một tiếng, Tề Vân lấy ra hai khối linh bản đã ấn khắc tốt, đặt ở trước thân Hắc Cương Ngân Thương, hai tay hắn chạm vào linh bản, hắn bắt đầu hết sức chăm chú dẫn động khế văn.
Mọi việc đều là như nước chảy thành sông, diễn ra rất thuận lợi!
- Dẫn linh!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Tề Vân cầm thương, tâm thần và thân thương đã hoàn toàn dung hợp, khảm khế văn vào trong thân thương, trực tiếp thành công!
Khanh...
Hắc Cương Ngân Thương dài hai mét, đột nhiên bộc phát ra một tiếng vù vù trầm thấp, phịch một tiếng, thân thương đâm vào trong phiến đá cứng rắn trên lôi đài, Tề Minh đứng trên sàn đấu, cao ngạo ngẩng đầu lên.
Giờ phút này là thời khắc hắn tiếp nhận sự cái nhìn ngưỡng mộ của vạn người.
Luyện khí sư phàm khí thượng phẩm chưa đến mười bảy tuổi, toàn bộ Bắc Vân thành, tuyệt đối không có người thứ hai.
Đinh...
Mà giờ khắc này, một tiếng đinh chói tai vang lên, một bên khác, Hắc Cương Ngân Thương của Tề Minh chỉ mới vừa ra lò.
- So tài? Tề Minh, ngươi lấy cái gì so với ta?
Tề Vân nhìn thấy động tác chậm chạp của Tề Minh, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nóng nảy.
Hắn chờ Tề Minh hoàn thành, trong mắt hắn, Tề Minh không có làm nổ tung lò luyện khí, đã là vô cùng may mắn.
Tề Minh mơ hồ luyện chế ra đến mô hình binh khí, lại thêm vẽ linh tinh một trận khế văn, nếu Tề Minh có thể thắng, vậy thanh danh thiếu niên thiên tài, thiên tài luyện khí đứng đầu Bắc Vân thành của Tề Vân hắn quả thực có thể cầm cho chó ăn.
- Tốt, Tề Minh, để những phế vật kia nhìn thấy, lớp 3 cao cấp chúng ta lợi hại!
- Đúng đấy, lúc đầu Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ chính là ngang tài, lần này chỉ là Diệu Tiên Ngữ dẫn trước mà thôi, trận này đánh để bọn hắn không dám lên tiếng!
- Lớp phế vật chính là lớp phế vật ban, vọng tưởng giẫm lên lớp 3 cao cấp chúng ta quật khởi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhìn thấy Tề Minh đứng thẳng tắp, tay hắn cầm Hắc Cương Ngân Thương đứng trên lôi đài, lập tức khiến toàn bộ học viên học viện kinh hô lên.
Một ít nữ học viên, thậm chí nhịn không được bắt đầu oa oa gào thét lên.
Có thể có được sự cảm mến của một luyện khí sư cường đại trong tương lai, bao nhiêu đó để cam đoan một đời tu luyện sau này của các nàng đều không cần lo.
- Trúc văn!
Thời khắc Đám người reo hò, Tề Minh căn bản như không có nghe được, hắn vẫn như cũ tiến hành từng bước luyện khí.
- Hắc hắc... Mục đạo sư, ngài nhìn xem, như thế này có phải không ổn không?
Thời khắc đám người reo hò, Điêu Á Đông vô tình đi đến trước người Mục Vân, mỉm cười nói:
- Trận đấu này, chỉ sợ đã không còn gì đáng ngạc nhiên? Ta thấy cũng không cần phải hạ thấp đi ý nghĩa của trận này!
- Đúng, ta cũng cho rằng như vậy!
Ngoài dự liệu, Mục Vân đồng ý nói:
- Ta cũng cho rằng không muốn làm hạ thấp đi ý nghĩa trận so tài này, không bằng Điêu đạo sư ngươi để Tề Vân trực tiếp nhận thua, chúng ta bắt đầu trận thứ ba!
- Ngươi...
Điêu Á Đông nghe được Mục Vân trêu đùa mình, hắn sầm mặt lại, lại nở nụ cười trên mặt, nói:
- Ta thấy, trận thứ ba chỉ sợ không có tiếp tục tất yếu!
Lời nói rơi xuống, Điêu Á Đông tiêu sái quay người rời đi.
- Thôi đi, rõ ràng trong lòng tức giận đến muốn chết, mặt ngoài còn muốn lộ ra rất dáng vẻ thoải mái, có mệt hay không?
Điêu Á Đông nghe được lời sau cùng của Mục Vân, hắn bước đi có chút lảo đảo, kém chút đã té ngã trên đất.
Gia hỏa này... Thực sự là đủ vô sỉ!
Khanh...
Điêu Á Đông vừa mới rời đi, trên lôi đài, lại lần nữa truyền đến một tiếng leng keng.
Tề Minh đã hoàn thành luyện khí!
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tề Minh.
Chỉ là Tề Minh không có khẩn trương, nhưng vào một khắc cuối cùng này, hắn bị nhiều người nhìn chăm chú như thế lại không nhịn được bắt đầu trở nên khẩn trương.
- Trời ơi, đây là Hắc Cương Ngân Thương cái gì, ta không nhìn lầm chứ?
- Mặc dù cũng dài hai mét, nhưng thân thương này làm sao không có cứng chắc?
- Đúng, mà ngươi nhìn hoa văn trên thân thương, lộn xộn không có trật tự, quả thực giống như tạt mực vào trên chăn nệm!
- So với Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Vân luyện chế ra, quả thực chính là hai vật điển hình, một cái điển hình cho thành phẩm tuyệt mỹ, một cái điển hình cho thành phẩm thất bại tuyệt hảo nha, ha ha...
Mọi người nhìn thấy Hắc Cương Ngân Thương do Tề Minh luyện chế ra, xung quanh lôi đài lập tức truyền đến từng đợt âm thanh cười ha ha.
Tục ngữ nói, trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt.
Nhưng vào giờ phút này, một ít đạo sư học viện nhìn Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế ra, cũng cảm giác khó mà tiếp nhận.
Chương 82 Toàn thắng (1)
Toàn thắng (1)
Nếu như món này được xem là phàm khí thượng phẩm hợp cách, vậy đơn giản chính là vũ nhục đối với luyện khí sư.
Chỉ là, một kiện thần binh lợi khí có mạnh hay không, nhìn không phải bề ngoài, mà là phẩm chất.
Hắc Cương Ngân Thương vừa có đặc tính cứng rắn, vừa phải mềm dẻo!
Chỉ cần nó có hai đặc tính này thì đều sẽ phù hợp với tiêu chuẩn phàm khí thượng phẩm, nó mới có thể được xưng tụng là phàm khí thượng phẩm chân chính.
- Bắt đầu kiểm tra phàm khí!
Nương theo âm thanh của đạo sư phán định, hai tên luyện khí đại sư học viện riêng phần mình đi đến trước hai cây thương thành phẩm.
Hai tên huyền khí sư đi đến lôi đài, ra hiệu đám người an tĩnh lại.
Mà sau lưng hai tên huyền khí sư, tự nhiên có học viên cầm theo Nghiệm Khí Thạch đi đến lôi đài.
- Bài kiểm tra thứ nhất, cường độ của Hắc Cương Ngân Thương, hai thanh Hắc Cương Ngân Thương, đồng thời sẽ do một vị đạo sư cắm vào Nghiệm Khí Thạch, thanh Hắc Cương Ngân Thương nào có thể cắm vào càng sâu, thì độ cương rắn của cây thương đó càng cao!
Thương và kiếm có rất nhiều điểm khác biệt, dù sao chỉ có đầu thương mới có thể sinh ra sức mạnh đả kích mạnh mẽ, mà thân thương phần lớn đều có tác dụng làm phụ trợ.
- Ta nghĩ chuyện này, ta tới, chắc không có người nào dám hoài nghi kết quả đâu!
Ngay vào giờ phút này, Lục Khiếu Thiên lần nữa bước lên lôi đài.
Lục Khiếu Thiên thân là Viện trưởng Bắc Vân học viện, ở trong Bắc Vân học viện, hắn là người đứng đầu.
Cho dù là Điêu Á Đông biết, Lục Khiếu Thiên vì Mạc đại sư nhìn trúng Mục Vân, cũng hiểu, dựa theo tính cách của Lục Khiếu Thiên, hắn không thể nào thiên vị bất kỳ bên nào.
- Ta không có ý kiến!
- Ta cũng không có ý kiến!
Mục Vân và Điêu Á Đông theo thứ tự bày tỏ thái độ.
- Vậy bắt đầu đi!
Lời nói vừa rơi xuống, cả hai tay của Lục Khiếu Thiên đồng thời cầm thương, nghiên về Nghiệm Khí Thạch phía trước người, ầm vang đâm vào hòn đá.
Đông...
Đầu thương của trường thương va chạm với Nghiệm Khí Thạch, một tiếng đông trầm muộn vang lên, truyền vào trong tai mọi người.
Nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi người không có tránh né tiếng chói tai kia, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn trên sàn đấu.
Kết quả, đến cùng như thế nào?
- Làm sao có thể!
Chỉ là, Tề Vân đứng bên mép lôi đài, lại là người đầu tiên trừng lớn hai mắt, trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ.
Dùng góc độ của hắn, có thể ngay lập tức nhìn thấy hai khối Nghiệm Khí Thạch trước người.
Hắc Cương Ngân Thương mà hắn luyện chế chi rcắm vào chiều sâu ba tấc trong Nghiệm Khí Thạch, chiều sâu ba tấc đã mạnh hơn một bậc so với phàm khí thượng phẩm bình thường.
Nhưng một bên khác, Hắc Cương Ngân Thương do Tề Minh luyện chế lại cắm sâu vào bốn tấc!
Hơn hắn một tấc!
Mặc dù chỉ cách một tấc nhưng khoảng cách một tấc này đủ để chứng minh mọi việc.
Đây chính là Nghiệm Khí Thạch chuyên môn dùng để kiểm tra binh khí, có thể cắm sâu thêm một tấc, đủ để chứng minh, Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế không chỉ mạnh hơn một bậc so với trường thương của hắn.
- Kết quả này, ta nghĩ không cần ta nói đi!
Lục Khiếu Thiên bình tĩnh nói:
- Nếu có người không tin, có thể tự mình thử một lần!
- Ta không tin!
Khi đang nói chuyện, Tề Vân bước ra một bước, hai tay cầm thương, bộc phát lực lượng toàn thân, ầm vang đâm hai cây thương vào trong Nghiệm Khí Thạch.
Lực đạo của hắn yếu hơn rất nhiều so với Lục Khiếu Thiên, cho nên lần này chỉ cắm vào đến khoảng cách hai tấc, mà cây trường thương của Tề Minh lại cắm vào được ba tấc.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh!
Nếu như người khác tới làm, có thể sẽ là giả, nhưng tự tay Tề Vân thí nghiệm, kết quả lại như cũ là không bằng Tề Minh.
Kết quả như vậy, ai còn có dị nghị?
- Sẽ không, trường thương của ta tốt hơn so với hắn, đúng, tính dẻo dai Hắc Cương Ngân Thương ta tốt hơn hắn, cứng quá dễ gãy, trường thương của hắn khẳng định rất dễ dàng bị bẻ gãy!
- Tốt, vậy bài kiểm tra thứ hai, kiểm tra tính dẻo dai của binh khí!
Lần này, Lục Khiếu Thiên trực tiếp mở miệng, đi ra phía trước, cầm lấy hai thanh Hắc Cương Ngân Thương.
Hắn dùng cảnh giới Linh Huyệt cảnh, chân nguyên hùng hậu, kiểm tra tính dẻo dai của hai thanh thương, cũng không khó.
Đầu thương của hai cây thương đánh ra thương ảnh, đồng thời đâm vào phiến đá trong lòng đất, hai tay của Lục viện trưởng cầm thương, bắt đầu ép xuống.
Dần dần, thân thương của hai cây Hắc Cương Ngân Thương bắt đầu trở nên uốn cong, dần dần tiếp cận góc bốn mươi lăm độ, sau đó chậm rãi tới gần góc bảy mươi lăm độ.
Ken két...
Đột nhiên, thời điểm Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Vân luyện chế tiếp cận chín mươi độ, trên thân thương của hắn truyền đến một đạo âm thanh ken két nhỏ xíu.
Âm thanh này rõ ràng là âm thanh không chịu nổi uốn lượn vang lên!
- Còn cần tiếp tục không?
Lục Khiếu Thiên lại nhìn làm Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế hoàn hảo không chút tổn hại, nhìn về phía Tề Vân, hơi mở miệng nói.
Kỳ thật trong lòng của hắn cũng rất kinh ngạc.
Lục Khiếu Thiên thân là viện trưởng học viện, làm sao không biết tình huống chân chính của các học viên.
Tề Minh vẫn luôn không có tiếng tăm gì ở Bắc Vân học viện, thân là con trai của thợ rèn, cũng không có thể hiện ra thiên phú quá cao trên phương diện luyện khí.
Nhưng hắn được Mục Vân dạy dỗ một tháng, lại có thể luyện chế thành công ra phàm khí thượng phẩm.
Đây quả thực là vô cùng kì diệu.
Ánh mắt của Lục Khiếu Thiên rơi vào dưới lôi đài, nhìn dáng vẻ Mục Vân thoải mái nằm trên ghế, sắc mặt hắn ta bình tĩnh, hắn càng thêm chấn kinh.
- Gia hỏa này, đã sớm biết sẽ thắng à...
- Không! Ta không tin!
Giờ phút này, Tề Vân đã lâm vào điên cuồng.
Cho tới nay, hắn là thiếu niên thiên tài luyện khí sư xuất sắc nhất Tề gia, cũng là thiên tài Bắc Vân thành, không người nào có thể so sánh.
Nhưng bây giờ, một tên phế vật cũng có thể thắng hắn.
Phụ thân hắn thua trong tay ở Tề Ngự Phong, mà hắn lại thua ở trong tay Tề Minh, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Khanh...
Tề Vân đoạt lấy hai thanh trường thương trong tay Lục Khiếu Thiên, ném thanh trường thương kia về Tề Minh, quát:
- Uy lực chân chính của phàm khí, phải trong thực chiến mới có thể biểu hiện ra, hiện tại, đánh với ta một trận đi!
Lời nói vừa rơi xuống, Tề Vân bước ra một bước, đánh ra Hắc Cương Ngân Thương, âm thanh ầm vang vang lên.
Giờ khắc này, mọi việc thực sự xảy ra quá nhanh, cho dù là Lục Khiếu Thiên cũng không nghĩ tới, Tề Vân lại mất khống chế vào lúc này, hắn muốn ngăn cản, đã quá muộn.
Mà đổi thành một bên, Tề Minh cầm lấy trường thương, còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, trường thương Tề Vân đánh ra đã sắp chạm tới mặt hắn.
Không rảnh bận tâm, trong lúc vô ý thức, Tề Minh đành phải đặt Hắc Cương Ngân Thương ngang trước người, ngăn lại một thương kia của Tề Vân!
Oanh...
Ầm...
Sau một khắc, một tiếng oanh minh và âm thanh kim loại rơi xuống đất đồng thời vang lên, hai thanh trường thương va nhau, phát ra xung kích to lớn.
Tề Minh cũng không có chuẩn bị, bị đẩy lui một bước, khóe miệng hắn tràn ra máu.
Mà giờ khắc này, trên mặt đất, một đoạn đầu thương, vô cùng chướng mắt đang nằm trên mặt đất.
Tề Vân nắm tay một nửa thân thương trong tay, sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay cầm thật chặt thân thương, đột nhiên ha ha cười nói:
- Phế vật, ta thế mà lại thua ở trên tay một phế vật, ha ha...
- Tề Vân, không tuân thủ quy tắc tranh tài, tự tiện động võ, phạt trở về nhà hối lỗi ba tháng!
Không nghĩ tới Tề Vân lại dám ở trước mặt mình động thủ, Lục Khiếu Thiên trong lòng vô cùng tức giận.
Lập tức có người cưỡng ép lôi Tề Vân xuống.
Chương 83 Toàn thắng (2)
Toàn thắng (2)
Mà giờ khắc này, toàn bộ quảng trường học viện lại vô cùng yên tĩnh.
Tề Minh thắng, Tề Vân thua, kết quả này quả thật còn khiến cho người ta kinh ngạc hơn so với Diệu Tiên Ngữ thắng Uông Vân Kỳ.
Phải biết, Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ có thể vốn là ngang tài, nhưng Tề Minh và Tề Vân, một tháng trước đó, lại là cách biệt một trời.
- Điêu đạo sư, dạy dỗ học viên càng phải dụng tâm hơn!
- Vâng!
Điêu Á Đông nhìn Tề Vân bị lôi đi, hận không thể đi lên đạp cho ba cước.
Đúng là đồ phế vật, thời điểm tranh tài khoe khoang khoác lác, nhưng vào giờ phút này, hắn lại như xe bị tuột xích.
Chẳng lẽ Tề Minh thật là luyện khí thiên tài, thiên tài bất thế, được Mục Vân phát hiện khai quật ra, mới có thể tạo thành một màn kinh người như thế?
Không đúng, khẳng định là trước đó Tề Minh đã che giấu thực lực của mình, hôm nay bộc phát, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhất định là như vậy!
Sư đồ hai người này đức hạnh cũng như nhau!
- Trận đấu thứ ba, tiếp tục tiến hành đi!
Trận thứ ba là đấu võ, so tài võ kỹ và thực lực chân chính giữa hai học viên, so với trận đầu và trận thứ hai, trận này mới là hấp dẫn người ta nhất!
Dù sao luyện đan và luyện khí đều là người trong nghề mới có thể chân chính hiểu rõ, bọn hắn những học viên này, phần lớn mọi người không phải là luyện khí sư và luyện đan sư chân chính, chỉ là trên lớp học được học qua, hiểu sơ da lông mà thôi.
- Trận đấu này, mời hai học viên tham chiến bước lên đài!
- Lớp 5 Sơ cấp, Mặc Dương!
- Lớp 3 Cao cấp, Điêu Á Vân!
Lời nói vừa rơi xuống, toàn bộ sàn đấu, lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Điêu Á Vân?
Hắn là đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành, hắn chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh,!
Hắn thế mà lại ra sân!
Một trận chiến này, không phải do Mặc Hải đối chiến với Mặc Dương sao? Thế nào đột nhiên thay người.
Thay người, cũng không phải suy nghĩ của Điêu Á Đông, chỉ là giờ phút này, đáy lòng của hắn đang rỉ máu, ba trận so tài, đã thua hai trận, nếu như một trận cuối cùng lại thua, vậy về sau hắn ở Bắc Vân học viện, cũng không còn mặt mũi để dạy học!
Mọi việc đều là bị Mục Vân ép!
- Tam đệ, không tiếc bất cứ giá nào, đánh bại Mặc Dương, thậm chí là để hắn tàn phế!
Điêu Á Vân còn chưa lên sàn đấu, Điêu Á Đông đã âm thầm dặn dò.
Mà đổi thành một bên, Mặc Dương cười hì hì nhìn Mục Vân nói:
- Mục đạo sư, nếu như ta thắng, ngươi phải thu ta làm đồ đệ!
- Trước tiên, ngươi thắng lại nói!
Mục Vân nhìn trên mặt Mặc Dương không có biểu cảm ra áp lực chút nào, cười khổ nói.
Kỳ thật trận thứ ba, mới là trận đấu Mục Vân lo lắng nhất.
Mặc Dương đột phá đến nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, lực lượng của hắn đã đạt đến vạn cân, trong cảnh giới tứ trọng, có thể nói là vô địch thủ, nhưng đối thủ của hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia!
Thời điểm Điêu Á Vân đột phá đến Ngưng Khí cảnh ngũ trọng, lực lượng nhục thân cũng đã đạt đến một vạn năm ngàn cân, hiện tại, hắn đã bước vào đến lục trọng, chỉ sợ sức mạnh của hắn ít nhất cũng hai vạn cân.
Vốn dĩ theo Mục Vân nghĩ Mặc Hải ra sân, chênh lệch một trọng cảnh giới, Mặc Dương còn có thể ứng phó.
Nhưng Điêu Á Đông rõ ràng đã trở thành con thỏ gấp đến đỏ mắt, cái gì đều mặc kệ, phái Điêu Á Vân ra sân.
Mặc dù hắn lo lắng, nhưng hắn vẫn muốn cổ vũ Mặc Dương.
Gia hỏa này, trong thời gian một tháng, hắn đã gầy đi trông thấy, đen hơn, một tháng này, sự cố gắng của Mặc Dương, Mục Vân đều biết rõ.
Tranh tài đã đến trận thứ ba, tất cả mọi người đối với trận tỷ thí lần này, cũng sẽ không tiếp tục mang tâm trạng xem hí kịch nữa, mà dáng vẻ của bọn hắn rất nghiêm túc.
Ai có thể nghĩ lớp phế vật do Mục Vân dẫn đầu, lại có thể liên tiếp thắng hai trận, cái này trận thứ ba, sẽ có kỳ tích xảy ra hay không?
Sẽ không!
Đây là ý nghĩ trong đáy lòng của phần lớn mọi người.
Bởi vì trận thứ ba, đối thủ của Mặc Dương thực sự quá mạnh.
Điêu Á Vân, mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, cảnh giới này đủ để làm đạo sư Bắc Vân học viện.
- Trận so tài thứ ba, Mặc Dương đại diện cho lớp 5 sơ cấp, giao đấu với Điêu Á Vân đại diện lớp 3 cao cấp, hai bên thi đấu có thể sử dụng vũ khí, chỉ là không thể vượt qua phàm khí cực phẩm, hiện tại, bắt đầu so tài!
Nương theo âm thanh cuối cùng của đạo sư làm trọng tài rơi xuống, võ trường đã hoàn toàn bùng nổ lên.
Mà giờ khắc này, Tề Minh đi xuống lôi đài, xấu hổ nhìn thoáng qua Mục Vân, cười hắc hắc.
Giờ phút này, bên cạnh hắn đang có một ít đệ tử học viên vây quanh.
Hôm nay, Tề Minh quả nhiên như tên của hắn, hót lên một tiếng làm kinh người.
Có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, hắn đã có thể đủ sống thoải mái ở Bắc Vân thành.
Hiện tạ, bọn hắn không tranh thủ thời gian lôi kéo làm quen với Tề Minh, về sau, đợi Tề Minh trưởng thành chân chính, muốn lôi kéo làm quen, chỉ sợ đều không có cơ hội.
- Làm không tệ!
Mục Vân nhìn Tề Minh, khẽ cười nói:
- Qua mấy ngày, ta sẽ giúp phụ thân ngươi luyện chế đan dược, ngươi kiên nhẫn chờ đợi tin vui đi!
- Thật sao?
Tề Minh nghe được Mục Vân nói, thân thể của hắn nhịn không được run rẩy.
Nếu phụ thân có thể một lần nữa đứng lên, dù thực lực của hắn đã mất hết, cũng làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
- Tiểu tử thối, sư phụ sẽ lừa ngươi sao? Hiện tại, chúng ta lẳng lặng quan sát cuộc tranh tài của Mặc Dương, lần tranh tài này, ngươi cũng phải nghiêm túc quan sát, muốn trở thành một luyện khí sư cường đại, cũng phải trở thành một võ giả cường đại!
- Vâng!
Trên lôi đài, hai thân ảnh đứng thẳng.
Điêu Á Vân mặc bộ trường sam màu trắng, tay áo bồng bềnh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đang mỉm cười.
Hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia, đứng ở chỗ này, thắng bại trận này đã xem như quyết định.
Dưới đài, từng ánh mắt hâm mộ quăng tới, từng tiếng nghị luận tràn ngập trong tai Mặc Dương.
Tiếng tăm của Điêu Á Vân chính là tồn tại bất bại.
Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã thể hiện ra thiên phú tu luyện, tiến vào Bắc Vân học viện.
Thời điểm, hắn mười bốn tuổi đã bước vào tam trọng Dịch Cân cảnh.
Bây giờ mười sáu tuổi, hắn đã tiến vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, lấy khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.
Tốc độ đột phá tu vi như vậy đủ để hắn kiêu ngạo ở Bắc Vân thành.
Mà lại, trong Bắc Vân học viện, thời điểm mỗi lần Điêu Á Vân thể hiện ra thực lực của mình, đều là khiêu chiến vượt cấp.
Các trận chiến đều thắng.
Trong vòng học viên thiên tài của Bắc Vân học viện, Điêu Á Vân đứng ở hàng thứ mười.
Đây là vì hiện tại tuổi của hắn quá nhỏ, mọi người trong học viện nhận định rằng, hai năm sau, thiên tài đứng đầu Bắc Vân học viện, nhất định là Điêu Á Vân.
Nếu so sánh, Mặc Dương thực sự là không có ý nghĩa.
Mặc Dương không có tiếng tăm, cũng chỉ nổi danh là thiếu gia ăn chơi trong Bắc Vân học viện, tiến vào học viện hai năm, hắn vẫn y như cũ là tam trọng Dịch Cân cảnh.
Nếu không phải trong thời gian một tháng qua, hắn đột phá đến đệ tứ trọng Tráng Tức cảnh, một trận chiến này căn bản không có chút nào hi vọng.
Mặc dù như thế, lần này, Mặc Dương vẫn y như cũ không thể khơi dậy được sự mong đợi của mọi người.
Chương 84 Thanh Vân Kiếm Pháp
Thanh Vân Kiếm Pháp
Ai có thể đặt hi vọng vào một thiếu gia ăn chơi vừa mới bước vào tứ trọng cảnh giới, đánh bại một đệ tử thiên tài đã đặt chân tới cảnh giới Ngưng Mạch cảnh lục trọng.
- Một trận chiến này, ngươi có thể lựa chọn tự động nhận thua, ta sẽ không làm khó ngươi, ta nghĩ, ngươi cũng phải hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!
- Nhận thua?
Mặc Dương cười.
- Làm sao có thể?
Mặc Dương lắc lắc cái mũi, hừ hừ nói:
- Được Mục đạo sư dạy bảo một tháng, hiện tại, ta chiến thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
- Buồn cười!
Điêu Á Vân nghe được lời nói tự đại cuồng vọng của Mặc Dương, cũng không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt hắn càng sâu.
Mọi việc không cần dùng quá nhiều lời để nói rõ, chỉ cần dùng thực lực để chứng minh là đủ.
- Thanh Phong Động Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương đánh bất ngờ, đấm ra một quyền.
Thân thể của hắn thẳng như cây tùng, quyền như mây động, cự lực nặng hơn vạn cân, ầm vang rơi xuống, dồn ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Ngươi quá yếu!
Điêu Á Vân nhìn thấy Mặc Dương xuất thủ, cười lạnh một tiếng, tay hắn đưa ra một ngón tay, một ngón tay tùy ý, nhẹ nhàng, yếu ớt, đánh trực diện về phía Mặc Dương.
Một chỉ này có thể phá núi sông!
Một chỉ này có thể che khuất trời đất!
Phốc phốc...
Âm thanh một vòi máu bắn ra vang lên, sau một khắc, thân thể của Mặc Dương, như cành gãy lá úa vàng, ầm vang rơi đập vào sàn cứng.
Ở giữa hai tay của hắn, xuất hiện một lỗ thủng sâu, máu ứa ra.
Máu tươi, cuồn cuộn chảy ra, dính đầy vạt áo.
Chỉ một ngón tay!
Một ngón tay hời hợt của Điêu Á Vân đã khiến cho Mặc Dương bắn ra máu tươi ngay tại chỗ, nằm rạp trên mặt đất, hai tay của hắn không ngừng run.
Đây chính là chênh lệch tuyệt đỉnh giữa thực lực, căn bản không thể nghịch chuyển.
- Phế vật, chính là phế vật!
Điêu Á Vân nhẹ nhàng như mây trôi nói:
- Trên Thiên Vận đại lục, tất cả mọi người vừa xuất thế chính là đã được chú định thành tựu kiếp này, có ít người, chỉ có thể trở thành vai phụ, mà có ít người, chỉ có thể là phế vật bị người chà đạp, rất không may, ngươi chính là…!
Câu nói này, đổi thành bất cứ người nào đến nói, đều sẽ bị người khác cảm thấy là cuồng vọng tự đại.
Nhưng bây giờ phát ra từ trong miệng Điêu Á Vân, lại rất thích hợp, làm cho không người nào có thể phản bác.
- Nói nhảm thật nhiều!
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Dương lại đứng lên từ dưới đất.
Giờ phút này, máu chảy trên hai tay của hắn đã khô lại, lỗ thủng sâu trên ngón tay hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Điêu Á Vân ngẩn ngơ.
Mà Mặc Dương lại quơ hai tay, cảm nhận được lực lượng khôi phục trong hai tay.
Hắn tự nhiên hiểu, đây là vì sao!
Thời gian tắm thuốc dài đến nửa tháng, mỗi ngày cơ hồ đều ngâm người trong nước thuốc, bên trong thân thể của hắn đã tích lũy quá nhiều dược hiệu.
Mà hiệu quả những loại thuốc kia là Mục đạo sư tốn gần mười vạn linh thạch hạ phẩm đổi lấy.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm là khái niệm gì!
Trọn vẹn sấp sỉ bằng nửa năm thuần thu nhập Mặc gia hắn.
- Cám ơn ngươi, Mục đạo sư!
Trong lòng thì thầm, thân thể Mặc Dương động.
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Mặc Dương đằng không bay lên cao, ở giữa hai tay hắn xuất hiện một cỗ gió mạnh, lao thẳng tới Điêu Á Vân.
Một chưởng này, hắn đã luyện tập nhiều lần, mà lại dựa vào một chưởng này đánh giết không ít yêu thú cấp 5 ở Bắc Vân sơn mạch.
Mặc Dương tin tưởng, dù một chưởng này không thể để cho Điêu Á Vân bị thương nặng, chí ít cũng sẽ để hắn trở tay không kịp.
- Bài Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Điêu Á Vân đứng tại chỗ, hai chân của hắn như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhưng hai tay của hắn, lại như áng mây trôi nổi, ầm vang lóe sáng, trực tiếp nhào về phía Mặc Dương đang lao vùn vụt tới.
Phanh...
Một tiếng khẽ kêu vang lên, trong nháy mắt, Mặc Dương đã vọt tới trước người Điêu Á Vân, khi khoảng cách cách Điêu Á Vân còn có năm mét, âm thanh ngực gãy vang lên, truyền tiếng xương nứt ra răng rắc răng rắc.
Khí kình phóng ra ngoài!
Khi võ giả đột phá đến nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, có thể giải phóng khí kình ra ngoài, thế nhưng Điêu Á Vân lại phóng ra ở khoảng cách năm mét, đúng là nghịch thiên.
Đây quả thực còn muốn khủng bố hơn một vài võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.
Cho dù là võ giả Ngưng Nguyên cảnh cũng không dám cam đoan sau khi ngưng tụ ra chân nguyên, có thể đánh ra lực lượng chân nguyên ảnh hưởng đến bên ngoài cơ thể khoảng cách năm mét.
Chỉ có cường giả bước vào Linh Huyệt thập trọng, mới có thể chân chính làm được đến trình độ thu phóng chân nguyên tự nhiên.
Phịch một tiếng, Mặc Dương lần nữa rơi đập trên lôi đài.
Hai lần giao thủ với Điêu Á Vân, Mặc Dương căn bản rơi vào thế hạ phong.
Cơ hồ là vừa thấy mặt, đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Thương thế lần này, cho dù trước đó Mục Vân có cho Mặc Dương tắm thuốc, còn ẩn chứa dược hiệu, hắn cũng đầy đủ giãy dụa vài chục lần, mới chậm rãi đứng lên.
Mà Điêu Á Vân đứng ở một bên, tuyệt không ra tay.
Đối mặt Mặc Dương, hắn có sự kiêu ngạo trong lòng.
- Khụ khụ...
Sắc mặt của Mặc Dương trắng bệch đứng dậy, lại đột nhiên nhịn không được ho lên, máu tươi thuận theo khóe miệng của hắn chảy ra, thấm ướt vạt áo trước ngực, nhưng hắn vẫn quật cường đứng dậy.
Kỳ thật đối với trận đấu này, thời điểm Điêu Á Vân ra sân, cũng đã là định sẵn Mặc Dương sẽ thua.
Điểm này trong lòng Mục Vân cũng hiểu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mặc Dương vẫn còn đang kiên trì.
Hai lần đối chiến, đủ để nhìn ra, trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
- Phế vật, còn không nhận thua sao?
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương quật cường đứng dậy, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi còn có ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng ngươi có thể thắng?
Khanh...
Chỉ là, lời nói của Điêu Á Vân vừa rơi xuống, đáp lại hắn, cũng chỉ có một âm thanh ông minh của gió cuồng quét đến.
Thanh Khuyết Kiếm!
Mặc Dương, xuất ra Thanh Khuyết Kiếm!
- Dù ngươi lấy ra kiếm thì có thể thắng ta sao?
Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu:
- Xem ra, nên để ngươi thấy rõ hiện thực!
Lời nói vừa rơi xuống, thân thể của Điêu Á Vân hơi uốn lượn.
Hai tay của hắn, cong thành móc sắt, như móng vuốt sắc bén, lộ ra một tia sát khí.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Mặc Dương cầm Thanh Khuyết Kiếm, trên lưỡi kiếm truyền ra một tia khí tức lạnh lẽo.
Phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, là Mục Vân tự tay luyện chế, mà thanh kiếm này chính là dùng phương pháp luyện khí lưu truyền trong Tru Tiên Đồ luyện chế thành.
Chỉ là uy lực chân chính của nó đến cùng như thế nào, vẫn cần cầm nó ra chiến đấu mới có thể chân chính thể hiện ra.
- Thanh Vân Trực Thượng!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương thi triển ra kiếm thức nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp, một kiếm vung ra, nhưng một kiếm kia lại như ba kiếm, từ ba phương hướng, phân biệt đánh về phía Điêu Á Vân.
Đinh...
Đinh...
Hai tiếng đinh vang đồng thời vang lên, Điêu Á Vân phất tay, hai đạo kiếm khí bị nháy mắt đánh tan.
Nhưng, phương hướng và tốc độ đạo kiếm khí thứ ba bất ngờ thay đổi, thế mà là vòng qua ngay phía trước Điêu Á Vân, hướng tới đánh về phía cạnh thân hắn.
Chương 85 Vạn Ảnh Trảm Thần Sát
Không ngờ Mặc Dương lại đến một tay như vậy, Điêu Á Vân nhất thời gần như vô ý thức vung cánh tay lên, muốn đón đỡ một đạo kiếm khí kia.
Một tiếng thổi phù vang lên, lúc đầu, Điêu Á Vân cho là hắn có thể ngăn một đạo kiếm khí kia, thế nhưng tiếng phốc phốc vang lên, tiên huyết theo cánh tay chảy xuống, Điêu Á Vân cảm giác được trên cánh tay truyền đến đau đớn thì mới nhíu mày.
- Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?
- Trước đó thanh kiếm này đã được đạo sư giám định, là phàm khí thượng phẩm, thế nhưng uy lực này lại phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân!
- Chẳng lẽ, Mặc Dương có thiên phú khác trên kiếm thuật?
- Đừng khoác lác, hắn? Làm sao có thể!
Trong lòng Điêu Á Vân cũng rất cảm thấy kinh ngạc.
Thanh phàm khí thượng phẩm này sắc bén vượt xa phàm khí thượng phẩm cùng cấp bậc, thậm chí còn vượt qua phàm khí cực phẩm.
Phàm khí cường đại như thế, Bắc Vân thành chưa từng nghe nói qua!
Chỉ là hắn tuyệt không để ở trong lòng, lần này, chỉ là hắn quá bất cẩn, xem thường Mặc Dương, một kích sau, nhất định phải để Mặc Dương trả giá đại giới thê thảm đau đớn!
- Tê...
Mặc dù một kích này tổn thương Điêu Á Vân, thế nhưng khóe miệng Mặc Dương lại nhịn không được líu lưỡi.
Một kích này có thể nói là vận dụng toàn bộ thực lực của hắn, tác động đến thương thế ở trước ngực hắn, kém chút đã làm cho hắn hôn mê.
- Phế vật này...
Dưới lôi đài, Mặc Hải nhìn thấy Mặc Dương biểu hiện, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Hắn và phụ thân đã lên kế hoạch tốt, phải triệt để chưởng khống thương hội Mặc gia, chỉ chờ phụ thân Mặc Dương qua đời, thương hội Mặc gia chính là của cha con bọn họ.
Đến khi đó, phế vật Mặc Dương này căn bản là không có cách nào phản kháng.
Nhưng bây giờ, hình như Mặc Dương đang thay đổi, đây là một tín hiệu thật không tốt!
- Xem ra một kích thành công đã làm cho ngươi có thêm không ít lòng tin!
Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- Chuyện này thật không tốt!
- Ngoài miệng rắn như vậy, thật không biết, trong lòng ngươi hiện tại có phải là sợ muốn chết!
Nhìn Điêu Á Vân, Mặc Dương trong lòng cười lạnh.
Trận chiến ngày hôm nay, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể thua!
Nếu thượng thiên đã đưa Mục Vân đến bên cạnh hắn, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Danh hiệu phế vật, sau trận chiến ngày hôm nay, nhất định không có liên hệ gì với hắn.
- Giết!
- Thanh Vân Thiên Ngoại!
Tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mặc Dương tản mát ra một đạo kiếm khí màu xám, giờ phút này toàn bộ lôi đài giống như hoàn toàn dùng hắn làm trung tâm, kiếm khí phong mang, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Thiết Vân Sa Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Điêu Á Vân triệt để bắt đầu chuyển động.
Mặc Dương một thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí quả thực để người nhìn không thấu.
Thế nhưng toàn bộ thân thể Điêu Á Vân giống như cũng hoàn toàn trốn khỏi lôi đài, những kiếm khí kia, hình như căn bản không có cách khóa chặt hắn thân hình.
Oanh...
Một Thanh Vân Thiên Ngoại như Mặc Dương, kiếm khí tứ tán, trong chớp nhoáng lần nữa tụ tập lại, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
Mà cùng lúc đó, xung quanh đôi bàn tay Điêu Á Vân, khí kình vô hình cổ động, cắn xé kiếm khí Mặc Dương công kích đến.
Chỉ bằng vào tay không chống lại phàm khí, không thể không nói, lá gan của Điêu Á Vân thật rất lớn!
Va chạm kịch liệt sinh ra, toàn bộ mặt đất lôi đài vỡ ra từng khúc, Điêu Á Vân lại ngạnh sinh dùng một đôi tay không, triệt để đánh bay đệ nhị thức Mặc Dương, dùng những kiếm khí kia toàn bộ công kích lên mặt đất, triệt để hỗn loạn.
- Thế nào?
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân giễu giễu nói:
- Ta đoán không sai, đệ nhị thức này của ngươi hẳn là lợi hại hơn đệ tam thức nhiều đi, còn không phải bị ta đỡ được sao?
- Ồ? Thật sao?
Nhìn thấy Điêu Á Vân tràn đầy thần sắc tự đắc, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Phốc phốc...
Ngay giờ phút này, một âm thanh phốc phốc đột nhiên vang lên, kiếm khí bị Điêu Á Vân đánh bay, rõ ràng là đều công kích lên phía trên sàn nhà cứng rắn, thế nhưng đột nhiên nhưng lại lần nữa ngưng tụ, ngoài dự liệu đâm về phía Điêu Á Vân.
Dù cho Điêu Á Vân phản ứng có nhanh, thế nhưng những kiếm khí cũng đã không tránh thoát.
Trước ngực bị mấy chục kiếm khí đánh trúng, âm thanh phốc phốc vang lên, tiên huyết dần dần nhiễm ẩm ướt ngực Điêu Á Vân.
Hắn bị thương!
Bị phế vật Mặc Dương này gây tổn thương!
Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ sắc mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu nói lần đầu tiên là bởi vì hắn chủ quan, thế nhưng lần này, hắn đã hóa giải toàn bộ công kích của Mặc Dương, vẫn như trước bị Mặc Dương kích thương.
Nhìn thấy một thức này của Mặc Dương tràn ngập hương vị gian trá, từng đệ tử dưới đài lập tức lòng đầy căm phẫn, hận không thể đi lên bổ Mặc Dương.
- Mục đạo sư, xem ra ngài dạy bảo học viên giống đều như ngài, đều thích làm chuyện như vậy!
- Điêu đạo sư chỉ giáo cho?
Mục Vân lặng lẽ nói:
- Kiếm pháp, lúc đầu là tầng tầng lớp lớp, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể là cao thâm!
- Chẳng lẽ trong mắt Điêu đạo sư, những kiếm pháp một kiếm xông lên đâm, một kiếm một cương đột nhiên mới là kiếm pháp tốt sao?
- Ngươi...
Dù Điêu Á Đông tâm tính tốt thì cũng bị biểu hiện này của Mục Vân làm tức giận không nhẹ.
Gia hỏa này, quả thực chính là lợn chết không sợ bỏng, vô luận nói cái gì thì cũng luôn là một bộ thần sắc rõ ràng trong lòng.
Thực sự là làm người ta ghét!
Trên lôi đài, tranh tài vẫn còn đang tiếp tục.
Chỉ là lần này, Điêu Á Vân đã triệt để bị chọc giận.
Khanh...
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên, trong tay Điêu Á Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Không chỉ có ngươi biết dùng kiếm!
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- So kiếm thuật, chỉ sợ lúc Điêu Á Vân ta sờ kiếm, Mặc Dương ngươi còn không biết còn đang nằm trên bụng nữ nhân nào đâu.
Đối mặt Điêu Á Vân khiêu khích, Mặc Dương ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn biết chênh lệch giữa mình và Điêu Á Vân, cho nên sau khi dùng quyền pháp không địch lại, Điêu Á Vân đã cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm.
Mặc dù Thanh Khuyết Kiếm chỉ phàm khí thượng phẩm, nhưng luận uy lực thì có thể so với đê cấp phàm khí cực phẩm cũng mạnh hơn một ít.
So đấu lực lượng chân chính, cho dù hắn là lực lượng vạn cân thì cũng không thể so sánh với Điêu Á Vân.
Điêu Á Vân chính là cự lực khoảng hai vạn cân, mà lại chỉ là phỏng đoán cẩn thận mà thôi.
- Kiếm pháp của ngươi đúng là quỷ dị, chỉ là không biết so sánh với Điêu Á Vân ta thì như thế nào!
Vừa dứt lời, Điêu Á Vân nâng trường kiếm trong tay lên, nhìn kỹ lại, thân kiếm của trường kiếm kia vòng quanh từng đạo thanh văn, phong duệ chi khí, bức gương mặt người.
- Giết!
Vừa sải bước ra, trước người Điêu Á Vân kình phong cổ động, tiếng xé gió phần phật giống như là cuồng phong, làm cho lá bay tứ tung.
- Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!
Một kiếm quét ngang mà ra, kiếm khí cuồng bạo bộc phát, thế không thể đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp thi triển Mặc Dương, kiếm thuật của Điêu Á Vân cũng cuồng bạo bá đạo, nói rõ hơn chính là lấy điểm phá diện, dần dần khuếch tán, áp bách đối thủ.
Nhìn thấy uy lực một kiếm của Điêu Á Vân, trong lòng Mặc Dương cẩn thận, vung vẩy trường kiếm trong tay ra.
Đừng khinh thiếu niên yếu
Hiện tại, hắn đang rất hưởng thụ, mặc kệ mọi người xung quanh nhục mạ và sỉ nhục, hắn hoàn toàn không quan tâm, có thể luyện chế ra một kiện thần binh lợi khí hợp tâm ý, là niềm vui hơn bất cứ thứ gì.
- Tiểu tử này, hình như đã thông suốt lời ta dạy! Đối với lời chế giễu của mọi người chung quanh, cũng không phải quá quan tâm...
Mục Vân nhìn biểu hiện Tề Minh trên lôi đài, sờ vào mồm, tự đắc nói.
- Kia là!
Tần Mộng Dao nhìn trước người hai người trống đi một mảng đất trống lớn, cười một cách tự nhiên nói:
- Đúng thế, hiện tại người nào còn dám mắng hắn, người nào mắng hắn, đều bị ngươi, một sư phụ bao che khuyết điểm, gõ sưng trán!
- Cản trở ngươi ta xem so tài, tự nhiên là nên đánh!
Mục Vân cười hắc hắc, cũng không thèm để ý.
Nói thật, đáy lòng của hắn cảm thấy kinh ngạc với sự tiến bộ của Tề Minh.
Mà sở dĩ hắn nguyện ý thu Tề Minh làm đệ tử, cũng vì coi trọng thiên phú luyện khí của Tề Minh.
Trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, không biết bao nhiêu người muốn có được khế văn tự tay Mục Vân sáng tạo, muốn đột phá tấm chắn luyện khí sư.
Nhưng bọn hắn mãi không thể cầu, cho dùcó người may mắn đạt được, cũng căn bản không cách nào lĩnh ngộ.
Bởi vì khế văn Mục Vân tự sáng tạo không biết khôn khéo cao hơn bao nhiêu so với khế văn lưu truyền trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, nên bọn hắn căn bản không lĩnh ngộ được.
Mà bây giờ, Tề Minh có thể nói là một kẻ lỗ mãng, nhưng đối với luyện khí, hắn lại có thể gặp qua là không quên được, mà lại có thể tự mình chậm rãi lĩnh ngộ.
Không thể không nói, thiên phú của Tề Minh rất cao.
Mà tiến bộ của hắn, cũng khiến Mục Vân rất kinh ngạc.
Mục Vân biết, sở dĩ Tề Minh cố gắng như vậy, là muốn chữa khỏi cho phụ thân của hắn.
- Luyện khí sư bị đứt gãy kinh mạch hai chân... Có lẽ, có thể dùng viên đan dược kia thử một lần!
Mục Vân nhìn Tề Minh trên lôi đài đang rất cố gắng, trong lòng hắn hạ quyết tâm.
Đinh...
Ngay giờ phút này, trên lôi đài, một tiếng đinh vang lên.
Hắc Cương Ngân Thương do Tề Vân luyện chế đã ra lò.
Thân thương màu đen, tản mát ra sát khí lạnh lùng, ngân thương thẳng tắp, như một thủ vệ cẩn trọng, ngạo nghễ bất khuất.
Chỉ kém bước cuối cùng, rót vào khế văn, sau đó dẫn linh thì Hắc Cương Ngân Thương mới hoàn toàn thành công.
Mà đổi thành một bên, Tề Minh lại chỉ vừa mới bắt đầu cho kim loại vào trong lò, luyện chế thân thương.
Thấy cảnh này, Điêu Á Đông cười.
Ván này, nhất định bên hắn thắng!
Biểu hiện của Tề Vân đến bây giờ, có thể nói là hoàn mỹ, mà Tề Minh thực sự rất chật vật, vô cùng thê thảm.
- Trúc văn!
Khẽ quát một tiếng, Tề Vân lấy ra hai khối linh bản đã ấn khắc tốt, đặt ở trước thân Hắc Cương Ngân Thương, hai tay hắn chạm vào linh bản, hắn bắt đầu hết sức chăm chú dẫn động khế văn.
Mọi việc đều là như nước chảy thành sông, diễn ra rất thuận lợi!
- Dẫn linh!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Tề Vân cầm thương, tâm thần và thân thương đã hoàn toàn dung hợp, khảm khế văn vào trong thân thương, trực tiếp thành công!
Khanh...
Hắc Cương Ngân Thương dài hai mét, đột nhiên bộc phát ra một tiếng vù vù trầm thấp, phịch một tiếng, thân thương đâm vào trong phiến đá cứng rắn trên lôi đài, Tề Minh đứng trên sàn đấu, cao ngạo ngẩng đầu lên.
Giờ phút này là thời khắc hắn tiếp nhận sự cái nhìn ngưỡng mộ của vạn người.
Luyện khí sư phàm khí thượng phẩm chưa đến mười bảy tuổi, toàn bộ Bắc Vân thành, tuyệt đối không có người thứ hai.
Đinh...
Mà giờ khắc này, một tiếng đinh chói tai vang lên, một bên khác, Hắc Cương Ngân Thương của Tề Minh chỉ mới vừa ra lò.
- So tài? Tề Minh, ngươi lấy cái gì so với ta?
Tề Vân nhìn thấy động tác chậm chạp của Tề Minh, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nóng nảy.
Hắn chờ Tề Minh hoàn thành, trong mắt hắn, Tề Minh không có làm nổ tung lò luyện khí, đã là vô cùng may mắn.
Tề Minh mơ hồ luyện chế ra đến mô hình binh khí, lại thêm vẽ linh tinh một trận khế văn, nếu Tề Minh có thể thắng, vậy thanh danh thiếu niên thiên tài, thiên tài luyện khí đứng đầu Bắc Vân thành của Tề Vân hắn quả thực có thể cầm cho chó ăn.
- Tốt, Tề Minh, để những phế vật kia nhìn thấy, lớp 3 cao cấp chúng ta lợi hại!
- Đúng đấy, lúc đầu Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ chính là ngang tài, lần này chỉ là Diệu Tiên Ngữ dẫn trước mà thôi, trận này đánh để bọn hắn không dám lên tiếng!
- Lớp phế vật chính là lớp phế vật ban, vọng tưởng giẫm lên lớp 3 cao cấp chúng ta quật khởi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhìn thấy Tề Minh đứng thẳng tắp, tay hắn cầm Hắc Cương Ngân Thương đứng trên lôi đài, lập tức khiến toàn bộ học viên học viện kinh hô lên.
Một ít nữ học viên, thậm chí nhịn không được bắt đầu oa oa gào thét lên.
Có thể có được sự cảm mến của một luyện khí sư cường đại trong tương lai, bao nhiêu đó để cam đoan một đời tu luyện sau này của các nàng đều không cần lo.
- Trúc văn!
Thời khắc Đám người reo hò, Tề Minh căn bản như không có nghe được, hắn vẫn như cũ tiến hành từng bước luyện khí.
- Hắc hắc... Mục đạo sư, ngài nhìn xem, như thế này có phải không ổn không?
Thời khắc đám người reo hò, Điêu Á Đông vô tình đi đến trước người Mục Vân, mỉm cười nói:
- Trận đấu này, chỉ sợ đã không còn gì đáng ngạc nhiên? Ta thấy cũng không cần phải hạ thấp đi ý nghĩa của trận này!
- Đúng, ta cũng cho rằng như vậy!
Ngoài dự liệu, Mục Vân đồng ý nói:
- Ta cũng cho rằng không muốn làm hạ thấp đi ý nghĩa trận so tài này, không bằng Điêu đạo sư ngươi để Tề Vân trực tiếp nhận thua, chúng ta bắt đầu trận thứ ba!
- Ngươi...
Điêu Á Đông nghe được Mục Vân trêu đùa mình, hắn sầm mặt lại, lại nở nụ cười trên mặt, nói:
- Ta thấy, trận thứ ba chỉ sợ không có tiếp tục tất yếu!
Lời nói rơi xuống, Điêu Á Đông tiêu sái quay người rời đi.
- Thôi đi, rõ ràng trong lòng tức giận đến muốn chết, mặt ngoài còn muốn lộ ra rất dáng vẻ thoải mái, có mệt hay không?
Điêu Á Đông nghe được lời sau cùng của Mục Vân, hắn bước đi có chút lảo đảo, kém chút đã té ngã trên đất.
Gia hỏa này... Thực sự là đủ vô sỉ!
Khanh...
Điêu Á Đông vừa mới rời đi, trên lôi đài, lại lần nữa truyền đến một tiếng leng keng.
Tề Minh đã hoàn thành luyện khí!
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tề Minh.
Chỉ là Tề Minh không có khẩn trương, nhưng vào một khắc cuối cùng này, hắn bị nhiều người nhìn chăm chú như thế lại không nhịn được bắt đầu trở nên khẩn trương.
- Trời ơi, đây là Hắc Cương Ngân Thương cái gì, ta không nhìn lầm chứ?
- Mặc dù cũng dài hai mét, nhưng thân thương này làm sao không có cứng chắc?
- Đúng, mà ngươi nhìn hoa văn trên thân thương, lộn xộn không có trật tự, quả thực giống như tạt mực vào trên chăn nệm!
- So với Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Vân luyện chế ra, quả thực chính là hai vật điển hình, một cái điển hình cho thành phẩm tuyệt mỹ, một cái điển hình cho thành phẩm thất bại tuyệt hảo nha, ha ha...
Mọi người nhìn thấy Hắc Cương Ngân Thương do Tề Minh luyện chế ra, xung quanh lôi đài lập tức truyền đến từng đợt âm thanh cười ha ha.
Tục ngữ nói, trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt.
Nhưng vào giờ phút này, một ít đạo sư học viện nhìn Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế ra, cũng cảm giác khó mà tiếp nhận.
Chương 82 Toàn thắng (1)
Toàn thắng (1)
Nếu như món này được xem là phàm khí thượng phẩm hợp cách, vậy đơn giản chính là vũ nhục đối với luyện khí sư.
Chỉ là, một kiện thần binh lợi khí có mạnh hay không, nhìn không phải bề ngoài, mà là phẩm chất.
Hắc Cương Ngân Thương vừa có đặc tính cứng rắn, vừa phải mềm dẻo!
Chỉ cần nó có hai đặc tính này thì đều sẽ phù hợp với tiêu chuẩn phàm khí thượng phẩm, nó mới có thể được xưng tụng là phàm khí thượng phẩm chân chính.
- Bắt đầu kiểm tra phàm khí!
Nương theo âm thanh của đạo sư phán định, hai tên luyện khí đại sư học viện riêng phần mình đi đến trước hai cây thương thành phẩm.
Hai tên huyền khí sư đi đến lôi đài, ra hiệu đám người an tĩnh lại.
Mà sau lưng hai tên huyền khí sư, tự nhiên có học viên cầm theo Nghiệm Khí Thạch đi đến lôi đài.
- Bài kiểm tra thứ nhất, cường độ của Hắc Cương Ngân Thương, hai thanh Hắc Cương Ngân Thương, đồng thời sẽ do một vị đạo sư cắm vào Nghiệm Khí Thạch, thanh Hắc Cương Ngân Thương nào có thể cắm vào càng sâu, thì độ cương rắn của cây thương đó càng cao!
Thương và kiếm có rất nhiều điểm khác biệt, dù sao chỉ có đầu thương mới có thể sinh ra sức mạnh đả kích mạnh mẽ, mà thân thương phần lớn đều có tác dụng làm phụ trợ.
- Ta nghĩ chuyện này, ta tới, chắc không có người nào dám hoài nghi kết quả đâu!
Ngay vào giờ phút này, Lục Khiếu Thiên lần nữa bước lên lôi đài.
Lục Khiếu Thiên thân là Viện trưởng Bắc Vân học viện, ở trong Bắc Vân học viện, hắn là người đứng đầu.
Cho dù là Điêu Á Đông biết, Lục Khiếu Thiên vì Mạc đại sư nhìn trúng Mục Vân, cũng hiểu, dựa theo tính cách của Lục Khiếu Thiên, hắn không thể nào thiên vị bất kỳ bên nào.
- Ta không có ý kiến!
- Ta cũng không có ý kiến!
Mục Vân và Điêu Á Đông theo thứ tự bày tỏ thái độ.
- Vậy bắt đầu đi!
Lời nói vừa rơi xuống, cả hai tay của Lục Khiếu Thiên đồng thời cầm thương, nghiên về Nghiệm Khí Thạch phía trước người, ầm vang đâm vào hòn đá.
Đông...
Đầu thương của trường thương va chạm với Nghiệm Khí Thạch, một tiếng đông trầm muộn vang lên, truyền vào trong tai mọi người.
Nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi người không có tránh né tiếng chói tai kia, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn trên sàn đấu.
Kết quả, đến cùng như thế nào?
- Làm sao có thể!
Chỉ là, Tề Vân đứng bên mép lôi đài, lại là người đầu tiên trừng lớn hai mắt, trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ.
Dùng góc độ của hắn, có thể ngay lập tức nhìn thấy hai khối Nghiệm Khí Thạch trước người.
Hắc Cương Ngân Thương mà hắn luyện chế chi rcắm vào chiều sâu ba tấc trong Nghiệm Khí Thạch, chiều sâu ba tấc đã mạnh hơn một bậc so với phàm khí thượng phẩm bình thường.
Nhưng một bên khác, Hắc Cương Ngân Thương do Tề Minh luyện chế lại cắm sâu vào bốn tấc!
Hơn hắn một tấc!
Mặc dù chỉ cách một tấc nhưng khoảng cách một tấc này đủ để chứng minh mọi việc.
Đây chính là Nghiệm Khí Thạch chuyên môn dùng để kiểm tra binh khí, có thể cắm sâu thêm một tấc, đủ để chứng minh, Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế không chỉ mạnh hơn một bậc so với trường thương của hắn.
- Kết quả này, ta nghĩ không cần ta nói đi!
Lục Khiếu Thiên bình tĩnh nói:
- Nếu có người không tin, có thể tự mình thử một lần!
- Ta không tin!
Khi đang nói chuyện, Tề Vân bước ra một bước, hai tay cầm thương, bộc phát lực lượng toàn thân, ầm vang đâm hai cây thương vào trong Nghiệm Khí Thạch.
Lực đạo của hắn yếu hơn rất nhiều so với Lục Khiếu Thiên, cho nên lần này chỉ cắm vào đến khoảng cách hai tấc, mà cây trường thương của Tề Minh lại cắm vào được ba tấc.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh!
Nếu như người khác tới làm, có thể sẽ là giả, nhưng tự tay Tề Vân thí nghiệm, kết quả lại như cũ là không bằng Tề Minh.
Kết quả như vậy, ai còn có dị nghị?
- Sẽ không, trường thương của ta tốt hơn so với hắn, đúng, tính dẻo dai Hắc Cương Ngân Thương ta tốt hơn hắn, cứng quá dễ gãy, trường thương của hắn khẳng định rất dễ dàng bị bẻ gãy!
- Tốt, vậy bài kiểm tra thứ hai, kiểm tra tính dẻo dai của binh khí!
Lần này, Lục Khiếu Thiên trực tiếp mở miệng, đi ra phía trước, cầm lấy hai thanh Hắc Cương Ngân Thương.
Hắn dùng cảnh giới Linh Huyệt cảnh, chân nguyên hùng hậu, kiểm tra tính dẻo dai của hai thanh thương, cũng không khó.
Đầu thương của hai cây thương đánh ra thương ảnh, đồng thời đâm vào phiến đá trong lòng đất, hai tay của Lục viện trưởng cầm thương, bắt đầu ép xuống.
Dần dần, thân thương của hai cây Hắc Cương Ngân Thương bắt đầu trở nên uốn cong, dần dần tiếp cận góc bốn mươi lăm độ, sau đó chậm rãi tới gần góc bảy mươi lăm độ.
Ken két...
Đột nhiên, thời điểm Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Vân luyện chế tiếp cận chín mươi độ, trên thân thương của hắn truyền đến một đạo âm thanh ken két nhỏ xíu.
Âm thanh này rõ ràng là âm thanh không chịu nổi uốn lượn vang lên!
- Còn cần tiếp tục không?
Lục Khiếu Thiên lại nhìn làm Hắc Cương Ngân Thương mà Tề Minh luyện chế hoàn hảo không chút tổn hại, nhìn về phía Tề Vân, hơi mở miệng nói.
Kỳ thật trong lòng của hắn cũng rất kinh ngạc.
Lục Khiếu Thiên thân là viện trưởng học viện, làm sao không biết tình huống chân chính của các học viên.
Tề Minh vẫn luôn không có tiếng tăm gì ở Bắc Vân học viện, thân là con trai của thợ rèn, cũng không có thể hiện ra thiên phú quá cao trên phương diện luyện khí.
Nhưng hắn được Mục Vân dạy dỗ một tháng, lại có thể luyện chế thành công ra phàm khí thượng phẩm.
Đây quả thực là vô cùng kì diệu.
Ánh mắt của Lục Khiếu Thiên rơi vào dưới lôi đài, nhìn dáng vẻ Mục Vân thoải mái nằm trên ghế, sắc mặt hắn ta bình tĩnh, hắn càng thêm chấn kinh.
- Gia hỏa này, đã sớm biết sẽ thắng à...
- Không! Ta không tin!
Giờ phút này, Tề Vân đã lâm vào điên cuồng.
Cho tới nay, hắn là thiếu niên thiên tài luyện khí sư xuất sắc nhất Tề gia, cũng là thiên tài Bắc Vân thành, không người nào có thể so sánh.
Nhưng bây giờ, một tên phế vật cũng có thể thắng hắn.
Phụ thân hắn thua trong tay ở Tề Ngự Phong, mà hắn lại thua ở trong tay Tề Minh, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Khanh...
Tề Vân đoạt lấy hai thanh trường thương trong tay Lục Khiếu Thiên, ném thanh trường thương kia về Tề Minh, quát:
- Uy lực chân chính của phàm khí, phải trong thực chiến mới có thể biểu hiện ra, hiện tại, đánh với ta một trận đi!
Lời nói vừa rơi xuống, Tề Vân bước ra một bước, đánh ra Hắc Cương Ngân Thương, âm thanh ầm vang vang lên.
Giờ khắc này, mọi việc thực sự xảy ra quá nhanh, cho dù là Lục Khiếu Thiên cũng không nghĩ tới, Tề Vân lại mất khống chế vào lúc này, hắn muốn ngăn cản, đã quá muộn.
Mà đổi thành một bên, Tề Minh cầm lấy trường thương, còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, trường thương Tề Vân đánh ra đã sắp chạm tới mặt hắn.
Không rảnh bận tâm, trong lúc vô ý thức, Tề Minh đành phải đặt Hắc Cương Ngân Thương ngang trước người, ngăn lại một thương kia của Tề Vân!
Oanh...
Ầm...
Sau một khắc, một tiếng oanh minh và âm thanh kim loại rơi xuống đất đồng thời vang lên, hai thanh trường thương va nhau, phát ra xung kích to lớn.
Tề Minh cũng không có chuẩn bị, bị đẩy lui một bước, khóe miệng hắn tràn ra máu.
Mà giờ khắc này, trên mặt đất, một đoạn đầu thương, vô cùng chướng mắt đang nằm trên mặt đất.
Tề Vân nắm tay một nửa thân thương trong tay, sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay cầm thật chặt thân thương, đột nhiên ha ha cười nói:
- Phế vật, ta thế mà lại thua ở trên tay một phế vật, ha ha...
- Tề Vân, không tuân thủ quy tắc tranh tài, tự tiện động võ, phạt trở về nhà hối lỗi ba tháng!
Không nghĩ tới Tề Vân lại dám ở trước mặt mình động thủ, Lục Khiếu Thiên trong lòng vô cùng tức giận.
Lập tức có người cưỡng ép lôi Tề Vân xuống.
Chương 83 Toàn thắng (2)
Toàn thắng (2)
Mà giờ khắc này, toàn bộ quảng trường học viện lại vô cùng yên tĩnh.
Tề Minh thắng, Tề Vân thua, kết quả này quả thật còn khiến cho người ta kinh ngạc hơn so với Diệu Tiên Ngữ thắng Uông Vân Kỳ.
Phải biết, Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ có thể vốn là ngang tài, nhưng Tề Minh và Tề Vân, một tháng trước đó, lại là cách biệt một trời.
- Điêu đạo sư, dạy dỗ học viên càng phải dụng tâm hơn!
- Vâng!
Điêu Á Đông nhìn Tề Vân bị lôi đi, hận không thể đi lên đạp cho ba cước.
Đúng là đồ phế vật, thời điểm tranh tài khoe khoang khoác lác, nhưng vào giờ phút này, hắn lại như xe bị tuột xích.
Chẳng lẽ Tề Minh thật là luyện khí thiên tài, thiên tài bất thế, được Mục Vân phát hiện khai quật ra, mới có thể tạo thành một màn kinh người như thế?
Không đúng, khẳng định là trước đó Tề Minh đã che giấu thực lực của mình, hôm nay bộc phát, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhất định là như vậy!
Sư đồ hai người này đức hạnh cũng như nhau!
- Trận đấu thứ ba, tiếp tục tiến hành đi!
Trận thứ ba là đấu võ, so tài võ kỹ và thực lực chân chính giữa hai học viên, so với trận đầu và trận thứ hai, trận này mới là hấp dẫn người ta nhất!
Dù sao luyện đan và luyện khí đều là người trong nghề mới có thể chân chính hiểu rõ, bọn hắn những học viên này, phần lớn mọi người không phải là luyện khí sư và luyện đan sư chân chính, chỉ là trên lớp học được học qua, hiểu sơ da lông mà thôi.
- Trận đấu này, mời hai học viên tham chiến bước lên đài!
- Lớp 5 Sơ cấp, Mặc Dương!
- Lớp 3 Cao cấp, Điêu Á Vân!
Lời nói vừa rơi xuống, toàn bộ sàn đấu, lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Điêu Á Vân?
Hắn là đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành, hắn chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh,!
Hắn thế mà lại ra sân!
Một trận chiến này, không phải do Mặc Hải đối chiến với Mặc Dương sao? Thế nào đột nhiên thay người.
Thay người, cũng không phải suy nghĩ của Điêu Á Đông, chỉ là giờ phút này, đáy lòng của hắn đang rỉ máu, ba trận so tài, đã thua hai trận, nếu như một trận cuối cùng lại thua, vậy về sau hắn ở Bắc Vân học viện, cũng không còn mặt mũi để dạy học!
Mọi việc đều là bị Mục Vân ép!
- Tam đệ, không tiếc bất cứ giá nào, đánh bại Mặc Dương, thậm chí là để hắn tàn phế!
Điêu Á Vân còn chưa lên sàn đấu, Điêu Á Đông đã âm thầm dặn dò.
Mà đổi thành một bên, Mặc Dương cười hì hì nhìn Mục Vân nói:
- Mục đạo sư, nếu như ta thắng, ngươi phải thu ta làm đồ đệ!
- Trước tiên, ngươi thắng lại nói!
Mục Vân nhìn trên mặt Mặc Dương không có biểu cảm ra áp lực chút nào, cười khổ nói.
Kỳ thật trận thứ ba, mới là trận đấu Mục Vân lo lắng nhất.
Mặc Dương đột phá đến nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, lực lượng của hắn đã đạt đến vạn cân, trong cảnh giới tứ trọng, có thể nói là vô địch thủ, nhưng đối thủ của hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia!
Thời điểm Điêu Á Vân đột phá đến Ngưng Khí cảnh ngũ trọng, lực lượng nhục thân cũng đã đạt đến một vạn năm ngàn cân, hiện tại, hắn đã bước vào đến lục trọng, chỉ sợ sức mạnh của hắn ít nhất cũng hai vạn cân.
Vốn dĩ theo Mục Vân nghĩ Mặc Hải ra sân, chênh lệch một trọng cảnh giới, Mặc Dương còn có thể ứng phó.
Nhưng Điêu Á Đông rõ ràng đã trở thành con thỏ gấp đến đỏ mắt, cái gì đều mặc kệ, phái Điêu Á Vân ra sân.
Mặc dù hắn lo lắng, nhưng hắn vẫn muốn cổ vũ Mặc Dương.
Gia hỏa này, trong thời gian một tháng, hắn đã gầy đi trông thấy, đen hơn, một tháng này, sự cố gắng của Mặc Dương, Mục Vân đều biết rõ.
Tranh tài đã đến trận thứ ba, tất cả mọi người đối với trận tỷ thí lần này, cũng sẽ không tiếp tục mang tâm trạng xem hí kịch nữa, mà dáng vẻ của bọn hắn rất nghiêm túc.
Ai có thể nghĩ lớp phế vật do Mục Vân dẫn đầu, lại có thể liên tiếp thắng hai trận, cái này trận thứ ba, sẽ có kỳ tích xảy ra hay không?
Sẽ không!
Đây là ý nghĩ trong đáy lòng của phần lớn mọi người.
Bởi vì trận thứ ba, đối thủ của Mặc Dương thực sự quá mạnh.
Điêu Á Vân, mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, cảnh giới này đủ để làm đạo sư Bắc Vân học viện.
- Trận so tài thứ ba, Mặc Dương đại diện cho lớp 5 sơ cấp, giao đấu với Điêu Á Vân đại diện lớp 3 cao cấp, hai bên thi đấu có thể sử dụng vũ khí, chỉ là không thể vượt qua phàm khí cực phẩm, hiện tại, bắt đầu so tài!
Nương theo âm thanh cuối cùng của đạo sư làm trọng tài rơi xuống, võ trường đã hoàn toàn bùng nổ lên.
Mà giờ khắc này, Tề Minh đi xuống lôi đài, xấu hổ nhìn thoáng qua Mục Vân, cười hắc hắc.
Giờ phút này, bên cạnh hắn đang có một ít đệ tử học viên vây quanh.
Hôm nay, Tề Minh quả nhiên như tên của hắn, hót lên một tiếng làm kinh người.
Có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, hắn đã có thể đủ sống thoải mái ở Bắc Vân thành.
Hiện tạ, bọn hắn không tranh thủ thời gian lôi kéo làm quen với Tề Minh, về sau, đợi Tề Minh trưởng thành chân chính, muốn lôi kéo làm quen, chỉ sợ đều không có cơ hội.
- Làm không tệ!
Mục Vân nhìn Tề Minh, khẽ cười nói:
- Qua mấy ngày, ta sẽ giúp phụ thân ngươi luyện chế đan dược, ngươi kiên nhẫn chờ đợi tin vui đi!
- Thật sao?
Tề Minh nghe được Mục Vân nói, thân thể của hắn nhịn không được run rẩy.
Nếu phụ thân có thể một lần nữa đứng lên, dù thực lực của hắn đã mất hết, cũng làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
- Tiểu tử thối, sư phụ sẽ lừa ngươi sao? Hiện tại, chúng ta lẳng lặng quan sát cuộc tranh tài của Mặc Dương, lần tranh tài này, ngươi cũng phải nghiêm túc quan sát, muốn trở thành một luyện khí sư cường đại, cũng phải trở thành một võ giả cường đại!
- Vâng!
Trên lôi đài, hai thân ảnh đứng thẳng.
Điêu Á Vân mặc bộ trường sam màu trắng, tay áo bồng bềnh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đang mỉm cười.
Hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia, đứng ở chỗ này, thắng bại trận này đã xem như quyết định.
Dưới đài, từng ánh mắt hâm mộ quăng tới, từng tiếng nghị luận tràn ngập trong tai Mặc Dương.
Tiếng tăm của Điêu Á Vân chính là tồn tại bất bại.
Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã thể hiện ra thiên phú tu luyện, tiến vào Bắc Vân học viện.
Thời điểm, hắn mười bốn tuổi đã bước vào tam trọng Dịch Cân cảnh.
Bây giờ mười sáu tuổi, hắn đã tiến vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, lấy khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.
Tốc độ đột phá tu vi như vậy đủ để hắn kiêu ngạo ở Bắc Vân thành.
Mà lại, trong Bắc Vân học viện, thời điểm mỗi lần Điêu Á Vân thể hiện ra thực lực của mình, đều là khiêu chiến vượt cấp.
Các trận chiến đều thắng.
Trong vòng học viên thiên tài của Bắc Vân học viện, Điêu Á Vân đứng ở hàng thứ mười.
Đây là vì hiện tại tuổi của hắn quá nhỏ, mọi người trong học viện nhận định rằng, hai năm sau, thiên tài đứng đầu Bắc Vân học viện, nhất định là Điêu Á Vân.
Nếu so sánh, Mặc Dương thực sự là không có ý nghĩa.
Mặc Dương không có tiếng tăm, cũng chỉ nổi danh là thiếu gia ăn chơi trong Bắc Vân học viện, tiến vào học viện hai năm, hắn vẫn y như cũ là tam trọng Dịch Cân cảnh.
Nếu không phải trong thời gian một tháng qua, hắn đột phá đến đệ tứ trọng Tráng Tức cảnh, một trận chiến này căn bản không có chút nào hi vọng.
Mặc dù như thế, lần này, Mặc Dương vẫn y như cũ không thể khơi dậy được sự mong đợi của mọi người.
Chương 84 Thanh Vân Kiếm Pháp
Thanh Vân Kiếm Pháp
Ai có thể đặt hi vọng vào một thiếu gia ăn chơi vừa mới bước vào tứ trọng cảnh giới, đánh bại một đệ tử thiên tài đã đặt chân tới cảnh giới Ngưng Mạch cảnh lục trọng.
- Một trận chiến này, ngươi có thể lựa chọn tự động nhận thua, ta sẽ không làm khó ngươi, ta nghĩ, ngươi cũng phải hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!
- Nhận thua?
Mặc Dương cười.
- Làm sao có thể?
Mặc Dương lắc lắc cái mũi, hừ hừ nói:
- Được Mục đạo sư dạy bảo một tháng, hiện tại, ta chiến thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
- Buồn cười!
Điêu Á Vân nghe được lời nói tự đại cuồng vọng của Mặc Dương, cũng không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt hắn càng sâu.
Mọi việc không cần dùng quá nhiều lời để nói rõ, chỉ cần dùng thực lực để chứng minh là đủ.
- Thanh Phong Động Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương đánh bất ngờ, đấm ra một quyền.
Thân thể của hắn thẳng như cây tùng, quyền như mây động, cự lực nặng hơn vạn cân, ầm vang rơi xuống, dồn ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Ngươi quá yếu!
Điêu Á Vân nhìn thấy Mặc Dương xuất thủ, cười lạnh một tiếng, tay hắn đưa ra một ngón tay, một ngón tay tùy ý, nhẹ nhàng, yếu ớt, đánh trực diện về phía Mặc Dương.
Một chỉ này có thể phá núi sông!
Một chỉ này có thể che khuất trời đất!
Phốc phốc...
Âm thanh một vòi máu bắn ra vang lên, sau một khắc, thân thể của Mặc Dương, như cành gãy lá úa vàng, ầm vang rơi đập vào sàn cứng.
Ở giữa hai tay của hắn, xuất hiện một lỗ thủng sâu, máu ứa ra.
Máu tươi, cuồn cuộn chảy ra, dính đầy vạt áo.
Chỉ một ngón tay!
Một ngón tay hời hợt của Điêu Á Vân đã khiến cho Mặc Dương bắn ra máu tươi ngay tại chỗ, nằm rạp trên mặt đất, hai tay của hắn không ngừng run.
Đây chính là chênh lệch tuyệt đỉnh giữa thực lực, căn bản không thể nghịch chuyển.
- Phế vật, chính là phế vật!
Điêu Á Vân nhẹ nhàng như mây trôi nói:
- Trên Thiên Vận đại lục, tất cả mọi người vừa xuất thế chính là đã được chú định thành tựu kiếp này, có ít người, chỉ có thể trở thành vai phụ, mà có ít người, chỉ có thể là phế vật bị người chà đạp, rất không may, ngươi chính là…!
Câu nói này, đổi thành bất cứ người nào đến nói, đều sẽ bị người khác cảm thấy là cuồng vọng tự đại.
Nhưng bây giờ phát ra từ trong miệng Điêu Á Vân, lại rất thích hợp, làm cho không người nào có thể phản bác.
- Nói nhảm thật nhiều!
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Dương lại đứng lên từ dưới đất.
Giờ phút này, máu chảy trên hai tay của hắn đã khô lại, lỗ thủng sâu trên ngón tay hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Điêu Á Vân ngẩn ngơ.
Mà Mặc Dương lại quơ hai tay, cảm nhận được lực lượng khôi phục trong hai tay.
Hắn tự nhiên hiểu, đây là vì sao!
Thời gian tắm thuốc dài đến nửa tháng, mỗi ngày cơ hồ đều ngâm người trong nước thuốc, bên trong thân thể của hắn đã tích lũy quá nhiều dược hiệu.
Mà hiệu quả những loại thuốc kia là Mục đạo sư tốn gần mười vạn linh thạch hạ phẩm đổi lấy.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm là khái niệm gì!
Trọn vẹn sấp sỉ bằng nửa năm thuần thu nhập Mặc gia hắn.
- Cám ơn ngươi, Mục đạo sư!
Trong lòng thì thầm, thân thể Mặc Dương động.
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Mặc Dương đằng không bay lên cao, ở giữa hai tay hắn xuất hiện một cỗ gió mạnh, lao thẳng tới Điêu Á Vân.
Một chưởng này, hắn đã luyện tập nhiều lần, mà lại dựa vào một chưởng này đánh giết không ít yêu thú cấp 5 ở Bắc Vân sơn mạch.
Mặc Dương tin tưởng, dù một chưởng này không thể để cho Điêu Á Vân bị thương nặng, chí ít cũng sẽ để hắn trở tay không kịp.
- Bài Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Điêu Á Vân đứng tại chỗ, hai chân của hắn như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhưng hai tay của hắn, lại như áng mây trôi nổi, ầm vang lóe sáng, trực tiếp nhào về phía Mặc Dương đang lao vùn vụt tới.
Phanh...
Một tiếng khẽ kêu vang lên, trong nháy mắt, Mặc Dương đã vọt tới trước người Điêu Á Vân, khi khoảng cách cách Điêu Á Vân còn có năm mét, âm thanh ngực gãy vang lên, truyền tiếng xương nứt ra răng rắc răng rắc.
Khí kình phóng ra ngoài!
Khi võ giả đột phá đến nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, có thể giải phóng khí kình ra ngoài, thế nhưng Điêu Á Vân lại phóng ra ở khoảng cách năm mét, đúng là nghịch thiên.
Đây quả thực còn muốn khủng bố hơn một vài võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.
Cho dù là võ giả Ngưng Nguyên cảnh cũng không dám cam đoan sau khi ngưng tụ ra chân nguyên, có thể đánh ra lực lượng chân nguyên ảnh hưởng đến bên ngoài cơ thể khoảng cách năm mét.
Chỉ có cường giả bước vào Linh Huyệt thập trọng, mới có thể chân chính làm được đến trình độ thu phóng chân nguyên tự nhiên.
Phịch một tiếng, Mặc Dương lần nữa rơi đập trên lôi đài.
Hai lần giao thủ với Điêu Á Vân, Mặc Dương căn bản rơi vào thế hạ phong.
Cơ hồ là vừa thấy mặt, đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Thương thế lần này, cho dù trước đó Mục Vân có cho Mặc Dương tắm thuốc, còn ẩn chứa dược hiệu, hắn cũng đầy đủ giãy dụa vài chục lần, mới chậm rãi đứng lên.
Mà Điêu Á Vân đứng ở một bên, tuyệt không ra tay.
Đối mặt Mặc Dương, hắn có sự kiêu ngạo trong lòng.
- Khụ khụ...
Sắc mặt của Mặc Dương trắng bệch đứng dậy, lại đột nhiên nhịn không được ho lên, máu tươi thuận theo khóe miệng của hắn chảy ra, thấm ướt vạt áo trước ngực, nhưng hắn vẫn quật cường đứng dậy.
Kỳ thật đối với trận đấu này, thời điểm Điêu Á Vân ra sân, cũng đã là định sẵn Mặc Dương sẽ thua.
Điểm này trong lòng Mục Vân cũng hiểu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mặc Dương vẫn còn đang kiên trì.
Hai lần đối chiến, đủ để nhìn ra, trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
- Phế vật, còn không nhận thua sao?
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương quật cường đứng dậy, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi còn có ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng ngươi có thể thắng?
Khanh...
Chỉ là, lời nói của Điêu Á Vân vừa rơi xuống, đáp lại hắn, cũng chỉ có một âm thanh ông minh của gió cuồng quét đến.
Thanh Khuyết Kiếm!
Mặc Dương, xuất ra Thanh Khuyết Kiếm!
- Dù ngươi lấy ra kiếm thì có thể thắng ta sao?
Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu:
- Xem ra, nên để ngươi thấy rõ hiện thực!
Lời nói vừa rơi xuống, thân thể của Điêu Á Vân hơi uốn lượn.
Hai tay của hắn, cong thành móc sắt, như móng vuốt sắc bén, lộ ra một tia sát khí.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Mặc Dương cầm Thanh Khuyết Kiếm, trên lưỡi kiếm truyền ra một tia khí tức lạnh lẽo.
Phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, là Mục Vân tự tay luyện chế, mà thanh kiếm này chính là dùng phương pháp luyện khí lưu truyền trong Tru Tiên Đồ luyện chế thành.
Chỉ là uy lực chân chính của nó đến cùng như thế nào, vẫn cần cầm nó ra chiến đấu mới có thể chân chính thể hiện ra.
- Thanh Vân Trực Thượng!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương thi triển ra kiếm thức nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp, một kiếm vung ra, nhưng một kiếm kia lại như ba kiếm, từ ba phương hướng, phân biệt đánh về phía Điêu Á Vân.
Đinh...
Đinh...
Hai tiếng đinh vang đồng thời vang lên, Điêu Á Vân phất tay, hai đạo kiếm khí bị nháy mắt đánh tan.
Nhưng, phương hướng và tốc độ đạo kiếm khí thứ ba bất ngờ thay đổi, thế mà là vòng qua ngay phía trước Điêu Á Vân, hướng tới đánh về phía cạnh thân hắn.
Chương 85 Vạn Ảnh Trảm Thần Sát
Không ngờ Mặc Dương lại đến một tay như vậy, Điêu Á Vân nhất thời gần như vô ý thức vung cánh tay lên, muốn đón đỡ một đạo kiếm khí kia.
Một tiếng thổi phù vang lên, lúc đầu, Điêu Á Vân cho là hắn có thể ngăn một đạo kiếm khí kia, thế nhưng tiếng phốc phốc vang lên, tiên huyết theo cánh tay chảy xuống, Điêu Á Vân cảm giác được trên cánh tay truyền đến đau đớn thì mới nhíu mày.
- Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?
- Trước đó thanh kiếm này đã được đạo sư giám định, là phàm khí thượng phẩm, thế nhưng uy lực này lại phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân!
- Chẳng lẽ, Mặc Dương có thiên phú khác trên kiếm thuật?
- Đừng khoác lác, hắn? Làm sao có thể!
Trong lòng Điêu Á Vân cũng rất cảm thấy kinh ngạc.
Thanh phàm khí thượng phẩm này sắc bén vượt xa phàm khí thượng phẩm cùng cấp bậc, thậm chí còn vượt qua phàm khí cực phẩm.
Phàm khí cường đại như thế, Bắc Vân thành chưa từng nghe nói qua!
Chỉ là hắn tuyệt không để ở trong lòng, lần này, chỉ là hắn quá bất cẩn, xem thường Mặc Dương, một kích sau, nhất định phải để Mặc Dương trả giá đại giới thê thảm đau đớn!
- Tê...
Mặc dù một kích này tổn thương Điêu Á Vân, thế nhưng khóe miệng Mặc Dương lại nhịn không được líu lưỡi.
Một kích này có thể nói là vận dụng toàn bộ thực lực của hắn, tác động đến thương thế ở trước ngực hắn, kém chút đã làm cho hắn hôn mê.
- Phế vật này...
Dưới lôi đài, Mặc Hải nhìn thấy Mặc Dương biểu hiện, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Hắn và phụ thân đã lên kế hoạch tốt, phải triệt để chưởng khống thương hội Mặc gia, chỉ chờ phụ thân Mặc Dương qua đời, thương hội Mặc gia chính là của cha con bọn họ.
Đến khi đó, phế vật Mặc Dương này căn bản là không có cách nào phản kháng.
Nhưng bây giờ, hình như Mặc Dương đang thay đổi, đây là một tín hiệu thật không tốt!
- Xem ra một kích thành công đã làm cho ngươi có thêm không ít lòng tin!
Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- Chuyện này thật không tốt!
- Ngoài miệng rắn như vậy, thật không biết, trong lòng ngươi hiện tại có phải là sợ muốn chết!
Nhìn Điêu Á Vân, Mặc Dương trong lòng cười lạnh.
Trận chiến ngày hôm nay, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể thua!
Nếu thượng thiên đã đưa Mục Vân đến bên cạnh hắn, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Danh hiệu phế vật, sau trận chiến ngày hôm nay, nhất định không có liên hệ gì với hắn.
- Giết!
- Thanh Vân Thiên Ngoại!
Tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mặc Dương tản mát ra một đạo kiếm khí màu xám, giờ phút này toàn bộ lôi đài giống như hoàn toàn dùng hắn làm trung tâm, kiếm khí phong mang, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Thiết Vân Sa Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Điêu Á Vân triệt để bắt đầu chuyển động.
Mặc Dương một thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí quả thực để người nhìn không thấu.
Thế nhưng toàn bộ thân thể Điêu Á Vân giống như cũng hoàn toàn trốn khỏi lôi đài, những kiếm khí kia, hình như căn bản không có cách khóa chặt hắn thân hình.
Oanh...
Một Thanh Vân Thiên Ngoại như Mặc Dương, kiếm khí tứ tán, trong chớp nhoáng lần nữa tụ tập lại, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
Mà cùng lúc đó, xung quanh đôi bàn tay Điêu Á Vân, khí kình vô hình cổ động, cắn xé kiếm khí Mặc Dương công kích đến.
Chỉ bằng vào tay không chống lại phàm khí, không thể không nói, lá gan của Điêu Á Vân thật rất lớn!
Va chạm kịch liệt sinh ra, toàn bộ mặt đất lôi đài vỡ ra từng khúc, Điêu Á Vân lại ngạnh sinh dùng một đôi tay không, triệt để đánh bay đệ nhị thức Mặc Dương, dùng những kiếm khí kia toàn bộ công kích lên mặt đất, triệt để hỗn loạn.
- Thế nào?
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân giễu giễu nói:
- Ta đoán không sai, đệ nhị thức này của ngươi hẳn là lợi hại hơn đệ tam thức nhiều đi, còn không phải bị ta đỡ được sao?
- Ồ? Thật sao?
Nhìn thấy Điêu Á Vân tràn đầy thần sắc tự đắc, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Phốc phốc...
Ngay giờ phút này, một âm thanh phốc phốc đột nhiên vang lên, kiếm khí bị Điêu Á Vân đánh bay, rõ ràng là đều công kích lên phía trên sàn nhà cứng rắn, thế nhưng đột nhiên nhưng lại lần nữa ngưng tụ, ngoài dự liệu đâm về phía Điêu Á Vân.
Dù cho Điêu Á Vân phản ứng có nhanh, thế nhưng những kiếm khí cũng đã không tránh thoát.
Trước ngực bị mấy chục kiếm khí đánh trúng, âm thanh phốc phốc vang lên, tiên huyết dần dần nhiễm ẩm ướt ngực Điêu Á Vân.
Hắn bị thương!
Bị phế vật Mặc Dương này gây tổn thương!
Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ sắc mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu nói lần đầu tiên là bởi vì hắn chủ quan, thế nhưng lần này, hắn đã hóa giải toàn bộ công kích của Mặc Dương, vẫn như trước bị Mặc Dương kích thương.
Nhìn thấy một thức này của Mặc Dương tràn ngập hương vị gian trá, từng đệ tử dưới đài lập tức lòng đầy căm phẫn, hận không thể đi lên bổ Mặc Dương.
- Mục đạo sư, xem ra ngài dạy bảo học viên giống đều như ngài, đều thích làm chuyện như vậy!
- Điêu đạo sư chỉ giáo cho?
Mục Vân lặng lẽ nói:
- Kiếm pháp, lúc đầu là tầng tầng lớp lớp, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể là cao thâm!
- Chẳng lẽ trong mắt Điêu đạo sư, những kiếm pháp một kiếm xông lên đâm, một kiếm một cương đột nhiên mới là kiếm pháp tốt sao?
- Ngươi...
Dù Điêu Á Đông tâm tính tốt thì cũng bị biểu hiện này của Mục Vân làm tức giận không nhẹ.
Gia hỏa này, quả thực chính là lợn chết không sợ bỏng, vô luận nói cái gì thì cũng luôn là một bộ thần sắc rõ ràng trong lòng.
Thực sự là làm người ta ghét!
Trên lôi đài, tranh tài vẫn còn đang tiếp tục.
Chỉ là lần này, Điêu Á Vân đã triệt để bị chọc giận.
Khanh...
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên, trong tay Điêu Á Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Không chỉ có ngươi biết dùng kiếm!
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- So kiếm thuật, chỉ sợ lúc Điêu Á Vân ta sờ kiếm, Mặc Dương ngươi còn không biết còn đang nằm trên bụng nữ nhân nào đâu.
Đối mặt Điêu Á Vân khiêu khích, Mặc Dương ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn biết chênh lệch giữa mình và Điêu Á Vân, cho nên sau khi dùng quyền pháp không địch lại, Điêu Á Vân đã cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm.
Mặc dù Thanh Khuyết Kiếm chỉ phàm khí thượng phẩm, nhưng luận uy lực thì có thể so với đê cấp phàm khí cực phẩm cũng mạnh hơn một ít.
So đấu lực lượng chân chính, cho dù hắn là lực lượng vạn cân thì cũng không thể so sánh với Điêu Á Vân.
Điêu Á Vân chính là cự lực khoảng hai vạn cân, mà lại chỉ là phỏng đoán cẩn thận mà thôi.
- Kiếm pháp của ngươi đúng là quỷ dị, chỉ là không biết so sánh với Điêu Á Vân ta thì như thế nào!
Vừa dứt lời, Điêu Á Vân nâng trường kiếm trong tay lên, nhìn kỹ lại, thân kiếm của trường kiếm kia vòng quanh từng đạo thanh văn, phong duệ chi khí, bức gương mặt người.
- Giết!
Vừa sải bước ra, trước người Điêu Á Vân kình phong cổ động, tiếng xé gió phần phật giống như là cuồng phong, làm cho lá bay tứ tung.
- Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!
Một kiếm quét ngang mà ra, kiếm khí cuồng bạo bộc phát, thế không thể đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp thi triển Mặc Dương, kiếm thuật của Điêu Á Vân cũng cuồng bạo bá đạo, nói rõ hơn chính là lấy điểm phá diện, dần dần khuếch tán, áp bách đối thủ.
Nhìn thấy uy lực một kiếm của Điêu Á Vân, trong lòng Mặc Dương cẩn thận, vung vẩy trường kiếm trong tay ra.