-
Chương 91-95
Chương 91 Phong Linh Thảo (1)
- Ngươi, là đứa con riêng đồ phế vật, thật đúng là thấy có thể dựa vào gia tộc ở Bắc Vân thành hoành hành bá đạo, hiện tại, ta sẽ từ từ giáo huấn ngươi một chút!
Phế vật, con riêng!
Trong lòng hắn nghe được rất tức giận!
Nên sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Vù vù...
Chỉ là còn chưa đợi hắn ra tay, hai tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Ngón tay ngọc của Tần Mộng Dao bắn ra hai nhũ băng, bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt, giữ chặt hai cánh tay Khô Ly.
Hai tay Khô Ly bất ngờ bị cố định, hắn muốn nhấc chân, chỉ là Tần Mộng Dao nơi nào sẽ cho hắn cơ hội.
Vù vù...
Lại thêm hai tiếng xé gió vang lên, hai nhũ băng bay ra từ ngón tay của nàng lại giữ chặt hai chân của Khô Ly trên mặt đất, hắn muốn động một cái cũng không thể động.
Tần Mộng Dao đã thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách đến cùng khủng bố như thế nào, điểm này, Mục Vân lại là người hiểu rõ nhất.
Hắn không chút nghi ngờ, Khô Ly dám can đảm động một chút, hai tay hai chân tuyệt đối sẽ bị đứt lìa khỏi thân thể của hắn.
- Còn dám nói xấu hắn một tiếng, ta sẽ biến ngươi thành tàn phế!
Tê...
Nghe đến lời này, nhóm Mặc Dương, Tề Minh, từng người chẹp chẹp miệng, lại không dám lên tiếng.
Trước đó, Tần Mộng Dao nổi tiếng là đạo sư băng sơn mỹ nữ ở Bắc Vân học viện.
Chỉ là khoảng thời gian này, theo Tần Mộng Dao thường xuyên tiếp xúc với bọn hắn, bọn hắn mới cảm giác được nàng cũng không phải giống như lời đồn của người ngoài, lạnh lùng tàn khốc, ngược lại là người rất sòng phẳng, thân thiện, mà thời điểm bọn hắn trêu đùa, nàng sẽ còn thỉnh thoảng đỏ mặt.
Có thể hôm nay một câu này của Tần Mộng Dao, khiến bọn hắn hiểu, nàng cũng không phải hiền lành như bề ngoài.
Có lẽ, chỉ ở trước mặt Mục Vân, nàng mới có dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp động lòng người như vậy.
- Ngươi...
Khô Ly còn muốn nói thêm lời gì đó, nhưng hắn cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo trên cổ mình, hắn chỉ dám nuốt một ngụm nước bọt.
- Ha ha... Hiểu lầm, hiểu lầm!
Ngay vào giờ phút này, đầu bậc thang truyền đến một tiếng cười khẽ, Thiệu Minh hai tay bắt ở sau lưng, chậm rãi xuống lầu.
- Đại ca...
Thiệu Vũ cũng không nghĩ tới, lần này muốn giáo huấn Mục Vân, phế đan không thành công, ngược lại lại khiến Khô Ly rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, Tần Mộng Dao bên người Mục Vân cư nhiên lại thâm tàng bất khả lộ như thế
Khô Ly chính là võ giả nhục thể cửu trọng Thông Linh cảnh, lại không tiếp nổi hai chiêu của Tần Mộng Dao, trực tiếp bị khống chế đến gắt gao, ngay cả phản kháng nửa phần đều không làm được.
- Chuyện này, ta thấy là hiểu lầm, vị huynh đệ kia của ta tính tình lỗ mãng, đã lỡ gây ra mâu thuẫn với các vị!
Thiệu Minh chắp tay, cười ha hả nói.
- Thì ra là thế!
Mục Vân cười ha ha, nói:
- Đã như vậy, sau khi bồi thường, chúng ta tự nhiên sẽ thả người!
- Bồi thường?
- Đúng, một chén rượu, một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, chẳng lẽ, đệ tử Thánh Đan tông cũng sẽ chơi xấu?
Mục Vân cười hắc hắc, trực tiếp đưa tay ra.
Thánh Đan tông?
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tần một của Tụ Hiền các, nghe được thanh danh đám người Thánh Đan tông này thì lập tức vểnh tai lên.
Thánh Đan tông, đây chính là đại danh đỉnh đỉnh phía trên Thiên Vận đại lục.
Dù là tại Bắc Vân thành, thậm chí trong Nam Vân thành của Nam Vân Đế Quốc, đều có phân bộ Thánh Đan tông - Thánh Đan các!
Thánh Đan các là tồn tại áp đảo phía trên hoàng quyền.
Cả đế quốc thiết lập học viện tại mỗi thành thị, mặc dù địa vị rất cao, nhưng cũng tránh đi Thánh Đan các, không dám xảy ra xung đột.
Nhưng cho dù là như thế, Thánh Đan các cường đại hơn nữa cũng phải giảng đạo lý.
Cho nên cả đám người đều muốn xem thử đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Một chén rượu, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, khẩu vị của ngươi ngược lại là rất lớn!
Thiệu Minh cười lạnh, trong lông mi mang theo một tia khinh thường nói.
- Không lớn không lớn!
Mục Vân khoát tay áo, nói:
- Ngươi xem, hôm nay sơ cấp ngũ ban chúng ta ở đây, lúc đầu chơi thật cao hứng, thế nhưng lại bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rầy, lập tức không có hào hứng, ngươi phải biết, nhân sinh nhiều khổ, nhất thời sung sướng chính là thiên kim khó đổi!
- Quan trọng nhất là... Một thân thực lực huynh đệ này của ngươi, cũng không nên bị hủy ở nơi này chứ!
Uy hiếp!
Câu nói này của Mục Vân chính là trần trụi.
Trắng trợn uy hiếp.
Câu uy hiếp này làm cho Thiệu Minh giật giật khóe miệng, sắc mặt cũng trở lạnh lẽo lên.
Thân là đệ thử nội môn Thánh Đan tông, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc thấy bọn họ đều phải lễ nhượng ba phần, Mục Vân lại có thể không biết trời cao đất rộng như thế.
Nếu không phải cố kỵ thủ đoạn của Tần Mộng Dao, Thiệu Minh đã ngay lập tức xuất thủ, căn bản sẽ không nói nhảm với bọn người Mục Vân.
- Chỉ sợ các hạ không biết, chúng ta là đệ tử Thánh Đan tông, lần này là đến khảo sát Thánh Đan các của Bắc Vân thành, Thánh Đan tông cường đại, các hạ có nghe thấy chưa?
Thiệu Minh lơ đãng nói.
Ý tứ trong những lời này của hắn đã rất rõ ràng!
Đệ tử Thánh Đan tông, ngươi dám chọc sao?
- Thánh Đan tông?
Mục Vân nhíu mày.
Nhìn thấy Mục Vân nhíu mày, Thiệu Minh cười lạnh liên tục, cho dù Mục Vân có danh tiếng ở Bắc Vân học viện thì nghe được ba chữ Thánh Đan tông, còn không phải muốn cúi đầu nghe theo.
- Thánh Đan tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan tông trở thành một trong những thế lực cường đại nhất của Thiên Vận đại lục, có quan hệ gì với ngươi sao?
Chỉ là, một câu tiếp theo của Mục Vân lại để Thiệu Minh kém chút tức ngất đi.
- Đệ tử nội môn? Ta nhớ được hình như Thánh Đan tông có đệ tử ngoại môn, đệ thử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm, thậm chí còn có đệ tử thân truyền của trưởng lão, đệ thử nội môn hình như là tồn tại phía ngoài nhất của Thánh Đan tông?
- Ngươi...
Lời nói phách lối của Mục Vân làm cho sắc mặt Thiệu tối lại, trong lòng tức giận.
Đệ tử Thánh Đan tông đúng là tầng tầng tiến dần lên, đệ tử khác nhau thì thân phận địa vị cũng chênh lệch khá lớn.
Đệ tử ngoại môn nhiều vô số kể, đệ thử nội môn cũng chỉ tính là đệ tử chân chính của Thánh Đan tông thôi, địa vị cũng không cao.
- Tốt, ta sẽ để ngươi xem bản lĩnh của đệ tử Thánh Đan tông!
Giờ phút này Thiệu Minh đã không ẩn nhẫn được nữa, Mục Vân nhìn chỉ có cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh thôi, ở trước mặt hắn, động động ngón tay cũng có thể bóp chết, còn dám phách lối.
Két...
Chỉ là bên này, Thiệu Minh vừa định động thủ, một tiếng ken két rõ ràng vang lên.
Một tiếng hét thảm từ trong miệng Khô Ly truyền ra.
Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly bị băng trùy của Tần Mộng Dao khống chế, trong nháy mắt Thiệu Minh muốn xuất thủ, ngón tay Tần Mộng Dao khẽ động, một đoạn ngón tay của Khô Ly ở trong băng trùy bị đứt gãy, rơi trên mặt đất, hóa thành bột mịn.
Một ngón tay bị chặt đứt đơn giản như vậy!
- Dừng tay!
Thiệu Minh nhìn Tần Mộng Dao, lãnh khốc nói:
- Ngươi nếu còn dám...
Răng rắc...
Thiệu Minh còn chưa nói xong một câu, Tần Mộng Dao đã lại động thủ.
Ngón tay thứ hai của Khô Ly lần nữa rơi xuống đất, hóa thành bột phấn.
- Dừng tay!
Thiệu Minh chịu đựng không nổi, đột nhiên quát:
- Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, ta cho!
Bàn tay vừa nhấc, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm rầm rầm xuất hiện, Mục Vân không chút khách khí, dùng không gian giới chỉ thu toàn bộ linh thạch vào.
Chương 92 Phong Linh Thảo (2)
Nhìn thấy không gian giới chỉ kia, Thiệu Vũ đau lòng một trận.
Lúc đầu hắn muốn dựa vào đại ca, cướp lại không gian giới chỉ của mình, thế nhưng không ngờ, Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vân lại lợi hại như thế.
Lần này quả nhiên là mất cả chì lẫn chài!
- Đa tạ! Dao nhi, thả người đi!
- Thế nhưng...
- Không sao đâu, Thiệu Minh công tử thân là đệ tử Thánh Đan tông, đương nhiên không thể nào không giữ chữ tín, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, hắn còn không đến mức sau khi chúng ta thả người, vạch mặt!
Mục Vân không thèm để ý khoát tay.
Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu, buông Khô Ly ra.
Chỉ thấy giờ phút này bàn tay Khô Ly đã hiện ra thanh sắc, băng trùy tiêu tán, hắn phù phù một tiếng ngã nhào trên đất, đứng cũng khó mà đứng dậy.
Lập tức có mấy tên đệ tử đi ra phía trước, đỡ hắn dậy.
- Đại ca... Một hơi này, thế nào nuốt được, giết gia hỏa này!
Nhìn thấy Khô Ly được thả ra, Thiệu Vũ lập tức nhịn không được quát.
- Ngậm miệng!
Thiệu Minh âm lãnh nói:
- Bản thân mình không có tiền đồ, thua không gian giới chỉ trong tay người khác, còn dám thiết kế để ta đi theo ngươi xấu mặt sao? Ta xem chuyện lần này kết thúc, ngươi trở lại trong tông môn, bàn giao cho gia gia như thế nào!
- Ta...
Bị Thiệu Minh quở trách trước mặt mọi người, trong lòng Thiệu Vũ đương nhiên không dám còn có oán khí, chỉ có tràn đầy lửa giận, toàn bộ đẩy lên người Mục Vân.
Nếu như không phải Mục Vân, tình cảnh hắn hiện tại sao đến mức lúng túng như vậy!
Không gian giới chỉ không còn, trở lại Thánh Đan tông, dùng tính cách của gia gia tất nhiên sẽ đánh gãy chân của mình.
- Không được, nhất định phải cướp lại!
Mấy người đi theo đại ca Thiệu Minh rời khỏi, trong lòng Thiệu Vũ, từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh.
- Đại ca, chuyện này, cho qua như vậy sao?
Đi vào trong một phòng ở lầu hai, Thiệu Vũ lần nữa nói:
- Không gian giới chỉ của ta mất đi, không tính là đại sự gì, thế nhưng Khô Ly sư huynh bị tiện nữ nhân kia trảm hai ngón tay, lần này chúng ta đến Phong Lĩnh động chính là không chiếm được lợi lộc gì!
- Cho qua?
Cho tới giờ khắc này, trên mặt Thiệu Minh mới lộ ra nụ cười.
- Lần này ta đến Bắc Vân thành, trên danh nghĩa là khảo sát sinh ý Bắc Vân thành Thánh Đan các, trên thực tế, trong tông môn chuẩn bị quảng nạp nhân tài, tuyển nhận thiên tài, nếu ai có thể tìm đến một vị thiên tài cho tông môn, tông môn ban thưởng thêm một viên đan dược tam phẩm - Tụ Hoàn Đan!
Tụ Hoàn Đan!
Nghe được cái tên này, hô hấp của Thiệu Vũ cũng tăng thêm mấy phần.
- Không sai!
Thiệu Minh bình tĩnh nói:
- Ngay vừa rồi, ta đã phát hiện một thiên tài!
- Tần Mộng Dao?
- Không sai, chính là nàng!
Thiệu Minh trấn định nói:
- Nàng thi triển băng thuật, không phải võ kỹ hóa ra, mà là lực lượng băng phách chân chính, có thể chuyển hóa chân nguyên thành lực lượng băng phách, cho dù cao thủ Linh Khiếu thập trọng tuyệt đỉnh cũng làm không được, nàng nhất định có cái gì kỳ ngộ!
- Đúng rồi! Nghe nói Tần Mộng Dao thân nhiễm hàn độc, sống không quá hai mươi tuổi, chẳng lẽ là...
- Không sai, nhất định là một loại truyền thừa, tuổi còn trẻ mà đã có cảnh giới nhục thân thập trọng, Tần Mộng Dao kinh khủng như vậy, tuyệt đối là một vị thiên tài!
- Chỉ là, đại ca!
Thiệu Vũ có phần lo lắng nói:
- Tần Mộng Dao thiên tư trác trác, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện trở lại tông môn với chúng ta.
- Chuyện này không cần lo lắng!
Thiệu Minh tự tin nói:
- Chỉ cần chúng ta báo lên, trong tông môn tự nhiên sẽ có đệ tử thân truyền quyền cao chức trọng đến nghiệm chứng, một khi Tần Mộng Dao quả nhiên là thiên tài chi tư, có vào Thánh Đan tông hay không cũng không phải nàng nói là được!
- Tốt!
Nghe thấy lời này, Thiệu Vũ đúng là vô cùng chờ mong, Tần Mộng Dao là một vị thiên tài.
Chỉ cần bên cạnh Mục Vân không có Tần Mộng Dao, vậy hắn chính là phế vật không đáng nhắc tới, mình dùng cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đánh bại hắn, không thành vấn đề....
Trong đại sảnh lầu một, nhìn đám người Thiệu Minh, Thiệu Vũ rời khỏi, trên mặt Diệu Tiên Ngữ lộ ra thần sắc chán ghét.
- Mục đạo sư, ngươi cũng phải cẩn thận Thiệu Vũ và Thiệu Minh, Thiệu Vũ kia, mỗi ngày quấn lấy ta, phiền chết ta rồi.
- Mà Thiệu Minh kia là đệ thử nội môn của Thánh Đan tông, cảnh giới thập trọng Tụ Khiếu cảnh, chủ yếu là, gia gia của bọn hắn là Thiệu Danh Ngự, trưởng lão hạch tâm của Thánh Đan tông!
- Ta biết!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, Thiệu Minh, Thiệu Vũ đúng là không thể làm gì hắn, chỉ là nếu liên lụy đến trưởng lão hạch tâm Thánh Đan tông, mười hắn cũng không đáng chú ý.
- Tốt, đi thôi, đến đây thôi, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt!
Bị hai người huynh đệ Thiệu Minh quấy nhiễu như vậy, Mục Vân cũng không có tâm tình.
- Tề Minh, ngươi trước lưu lại!
Mục Vân khoát tay, ra hiệu Tề Minh lưu lại, nói:
- Thương thế của phụ thân ngươi, ta cần luyện chế một viên đan dược, cần mấy loại dược liệu, ta đã có chủ ý, chỉ thiếu một loại - Phong Linh Thảo!
- Phong Linh Thảo?
- Phong Linh Thảo?
Nghe được cái tên này, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh đều là ngẩn người.
- Mục đạo sư, ngươi xác định cần Phong Linh Thảo, chẳng lẽ không thể dùng dược liệu khác thay thế sao?
Diệu Tiên Ngữ trừng lớn hai mắt, khó hiểu nói.
Mặc Dương cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy Mục đạo sư, ngài đối thông đan dược như thế, không cần Phong Linh Thảo không được sao?
Nhìn bộ dáng nóng nảy của hai người, Mục Vân không hiểu.
Mục Vân giễu giễu nói:
- Vậy xem ra hai người các ngươi đều biết Phong Linh Thảo rồi?
- Biết ta cũng sẽ không nói cho ngươi!
Diệu Tiên Ngữ mở miệng trước tiên.
- Đúng đấy, Phong Linh Thảo tại nơi kia của Phong Lĩnh động, nói cho ngươi ngươi khẳng định đi, nơi đó...
- Mặc Dương, cái miệng của ngươi!
Nghe được Mặc Dương nói lộ ra, Diệu Tiên Ngữ hận không thể một cước đá lên.
Phong Lĩnh động...
Nơi này, Mục Vân đương nhiên đã nghe qua.
Bắc Vân sơn mạch vô cùng mênh mông, thế nhưng mấy chỗ hung hiểm chi địa gần Bắc Vân thành, lại là như sấm bên tai đám người Bắc Vân thành.
Phong Lĩnh động, chính là một!
Phong Lĩnh động vốn một mực tồn tại, thế nhưng vào trăm năm trước lại là đột nhiên biến thành tà dị lên.
Nhưng phàm là võ giả, yêu thú đi vào trong động, đều không ngoại lệ toàn bộ chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng ngần.
Một tin đồn này cũng càng ngày càng vang dội, đến mức hiện tại, Phong Lĩnh động trở thành cấm khu của võ giả Bắc Vân thành.
- Tốt, ta biết, tất cả giải tán đi!
Phất phất tay, Mục Vân quay người rời khỏi.
- Tần đạo sư, ngươi cần phải khuyên nhủ Mục đạo sư cho tốt, vạn nhất hắn...
- Hắn là ta có thể khuyên nhủ sao!
Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng mà các ngươi yên tâm, có ta bảo vệ hắn, không có chuyện gì!
Tần đạo sư bảo hộ Mục đạo sư?
Nghe thấy lời này, đám người lại cảm giác khó chịu thế nào.
Chỉ là Tề Minh đứng bên cạnh lại ngẩn ngơ, hắn cũng biết Phong Lĩnh động hung hiểm bực nào, thế nhưng nếu để Mục đạo sư phải chịu nguy hiểm tính mạng, chỉ vì cứu phụ thân hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong lòng của hắn chú định cả đời không bình yên.
- Đúng, đúng, quên nói một việc!
Ngay vào lúc này, Mục Vân đột nhiên quay lại, nói:
- Các ngươi ai cũng không thể đi Phong Lĩnh động, nếu để ta biết thì tình nghĩa không còn một mảnh, mà cho dù các ngươi cầm Phong Linh Thảo tới, ta cũng sẽ không luyện đan, nhất là ngươi - Tề Minh!
Nói xong lời này, Mục Vân lưu lại một bóng lưng tiêu sái, dần dần rời khỏi.
Chương 93 Gia Tộc Xảy Ra Chuyện
Nhìn thân ảnh Mục Vân rời đi, mấy người còn lại trong tửu lâu hai mặt nhìn nhau.
Chỉ là đoạn thời gian gần đây, bọn hắn cũng hiểu rõ tính cách của Mục Vân, nói một không hai!
Nếu như bọn hắn thật tự mình đi Phong Lĩnh động, Mục Vân tuyệt đối sẽ không tự mình luyện đan, cứu chữa cho phụ thân Tề Minh.
Bây giờ, toàn bộ Bắc Vân thành, ngay cả phụ thân Diệu Tiên Ngữ đều không có cách, chỉ có Mục Vân có biện pháp, lỡ như Mục đạo sư thật không cho luyện đan, vậy thì xong đời!
- Tề Minh, ngươi không cần lo lắng, Mục Vân sẽ giải quyết cho ngươi
Tần Mộng Dao thấy Tề Minh đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nàng nói không nên lời, an ủi.
- Ừm, ta biết!
Tề Minh tự nhiên hiểu, Mục Vân làm như thế vì để hắn không muốn hắn hành động không suy nghĩ, đi đến nơi mạo hiểm.
Trên đường phố, Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đi trên đường.
Thật ra, đối với tật chân của Tề Ngự Phong phụ thân Tề Minh, hắn cũng không phải không có biện pháp.
Hắn biết được rất nhiều đơn thuốc, tùy tiện lấy ra một phương pháp luyện chế đan dược, đều có thể chữa khỏi Tề Ngự Phong.
Chỉ là, ở Bắc Vân thành nhỏ bé này, hắn có đan phương, nhưng dược liệu hắn lại là không có.
Những ngày qua, hắn cũng tự mình đi tìm hiểu, chỉ là có vào dược liệu đan dược cần thiết, Bắc Vân thành căn bản không người nào biết được.
Cũng may có một loại đan dược, có thể tìm được dược liệu ở Bắc Vân thành, đó chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan là dược liệu để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan, nhưng đối với thương thế phụ thân Tề Minh có thể nói là đan dược thần kỳ.
Quan trọng hơn là, trong đầu óc hắn còn có một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã bị tàn phế lâu năm, chẳng bằng chặt hết hoàn toàn, sau khi chặt hết rồi lại xây lại, một lần nữa đả thông kinh mạch.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có nhiêu đây.
Dù sao, đan dược Trúc Linh Đan này cũng sinh ra từ Tru Tiên đồ.
Thanh Khuyết Kiếm và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên đồ đều rất mạnh mẽ, viên Trúc Linh Đan này tất nhiên cũng sẽ không để Mục Vân thất vọng.
Mà Trúc Linh Đan có thể giúp võ giả một lần nữa đả thông kinh mạch huyệt khiếu, một khi Tề Ngự Phong đứng lên lần nữa, bước vào cảnh giới Linh Khiếu thập trọng, chỉ sợ còn sẽ nhận được vô số chỗ tốt.
- Phong Lĩnh động... Xem ra có thời gian, ta phải đi một chuyến!
Nguy hiểm trong Phong Lĩnh động, Mục Vân không phải không biết, chỉ là dù có hiểm nguy, hắn vẫn phải đi vào.
Lời hứa ngàn vàng, huống chi là đối với đệ tử của mình.
- Xem ra đã đến lúc về nhà một chuyến!
Gần một tháng này, Mục Vân vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện tấn thăng đạo sư trung cấp, hiện tại cuối cùng hắn đã giải quyết xong.
Chỉ là không biết trong gia tộc, đến cùng một tháng qua, tình huống như thế nào.
Chỉ sợ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão vì chuyện của huynh đệ Mục Lang, sớm đã muốn lật trời.
Nhưng thời gian một tháng, nghĩa phụ đều không có sai người đến tìm mình, xem ra chuyện này cũng không có gây nên sóng gió quá lớn.
Dạo chơi đi đến cổng lớn bên ngoài Mục gia, trong lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Giờ phút này, ngoài cửa lớn Mục gia, bốn đạo thân ảnh đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang.
Nhìn kỹ lại, bốn người này toàn bộ đều là võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
Chuyện này rất kỳ quái.
Trước đó, thủ vệ đại môn Mục gia chỉ có hai người, đều là võ giả có cảnh giới ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Dù sao Mục gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Vân thành, sẽ không có người quấy rối, cũng không đến nỗi an bài nhiều thủ vệ canh gác đại môn.
Nếu như có người xông vào, chỉ sợ vừa mới tiến vào cổng lớn đã bị cường giả ẩn nấp đập thành ngớ ngẩn.
- Dừng lại!
Bốn tên thủ vệ nhìn thấy Mục Vân đi thẳng tới cửa chính, bọn hắn đều trước bước lên một bước, đột nhiên quát.
- Các ngươi làm cái gì?
Mục Vân nhướng mày, trong lòng hắn bốc lên lửa giận, một tháng không trở về, những thủ vệ này ngay cả hắn cũng không biết.
- Không làm gì, phụng mệnh của Đại trưởng lão, người không có phận sự, không được đi vào Mục phủ!
Người không có phận sự?
Mục Vân cười ha ha, lời này có rất nhiều ý nghĩa.
Mục Vân hắn lại trở thành người không có phận sự đi vào Mục gia.
- Cút đi!
- Ừm?
Bốn tên thủ vệ nghe được lời của Mục Vân, bọn hắn biến sắc, đồng thời giơ lên trường thương trong tay, mũi thương trực tiếp nhắm ngay vào Mục Vân, bộ dáng của bọn hắn là một lời không hợp, lập tức xuất thủ.
- Ha ha... Như thế rất thú vị, Mục Vân ta về nhà, còn bị người ngoài ngăn lại, ta lại muốn nhìn xem, các ngươi ai có thể cản ta!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân vừa sải bước ra.
- Lên!
Bọn hắn nhìn thấy Mục Vân xông vào, bốn người hai bên thoáng liếc mắt nhau, đồng thời ra thương.
- Toái Ấn!
Một bước tiến lên trước, ở giữa hai tay, bốn đạo Toái Ấn ầm vang đánh ra, âm thanh phanh phanh phanh vang lên, bốn đạo thân ảnh nhất thời ngã xuống đất, hôn mê.
Thời gian một tháng, hắn ở trong học viện, trong gia tộc, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Tiến nhập vào trong nội viện, lôi kéo một tên hạ nhân, Mục Vân mở miệng nói:
- Tộc trưởng ở đâu?
- Tộc trưởng... Tộc trưởng thân bị bệnh nặng, nằm trên giường nghỉ ngơi...
Thân bị bệnh nặng!
Nghe được câu này, Mục Vân lập tức nổi trận lôi đình.
Nghĩa phụ bị bệnh nặng, trong gia tộc thế mà không người nào thông báo cho hắn, càng thêm đáng ghét là, toàn bộ Mục phủ rõ ràng bị phong tỏa.
Có người không muốn để lộ tin tức.
Không cần nghĩ, Mục Vân đều biết, người này sẽ là ai!
Hắn trực tiếp đi vào bên ngoài viện lạc của nghĩa phụ, quả nhiên, giờ phút này bên ngoài viện, có đứng bốn tên võ giả thân thể trạng cường tráng.
Bốn người đều là nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, người mặc giáp bạc, uy vũ bất phàm, như bốn cây lao, đứng thẳng tắp ngay thẳng.
- Dừng lại!
Bốn người này nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, bước lên một bước, lần nữa ngăn Mục Vân ở bên ngoài viện.
- Các ngươi muốn làm phản sao? Ta là con tộc trưởng, hiện tại muốn đi thăm phụ thân ta, các ngươi dựa vào cái gì cản ta?
Mục Vân giọng trầm thấp nói.
Chuyện này rõ ràng là phía sau có người giở trò.
Trong khoảng thời gian, hắn không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện.
- Ha ha... Mục Vân, ngươi là tử tôn bất hiếu, còn biết trở về!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, mấy người bọn hắn đột nhiên xuất hiện, nhìn Mục Vân, tràn ngập dữ tợn.
Nhất là đại trưởng lão, thời điểm hắn nhìn thấy Mục Vân, hận không thể lập tức nhào tới trước, xé nát hắn.
- Ta bất hiếu, mặc kệ lời của đại trưởng lão ngài, hiện tại ta muốn gặp phụ thân ta, đại trưởng lão, ngươi cũng không có quyền ngăn cản? Mà lại, phụ thân là tộc trưởng, ngươi vận dụng người của mình, giam lỏng tộc trưởng, là đạo lý gì?
- Giam lỏng?
Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng nói:
- Mục Vân, ta nói ngươi bất hiếu, ngươi còn không thừa nhận, nửa tháng trước đó, tộc trưởng thân bị bệnh nặng, hiện tại hắn không cách nào xử lý sự vụ trong tộc, ta vì muốn cân nhắc an toàn cho tộc trưởng, mới tăng thêm người bảo vệ hắn!
Chương 94 Thỉnh Cầu Luyện Đan (1)
- Vậy hiện tại ta muốn đi vào thăm phụ thân, ngươi dựa vào cái gì cản ta?
- Hừ, một tháng thời gian không về gia tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết được, ngươi vẫn xứng là con cháu Mục gia? Hiện tại, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ đi vào!
Mục Vân nhìn thấy dáng vẻ của Mục Phong Nguyên kiên định, trong lòng hắn càng thêm tỉnh táo.
- Ngươi xác định không để ta đi vào?
- Hừ, không cho, ngươi có thể như thế nào?
Mục Phong Nguyên căn bản không sợ Mục Vân, dù khoảng thời gian này Mục Vân trưởng thành rất nhanh, cũng chỉ là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, so sánh với hắn, vẫn y như là một con châu chấu.
- Mục Phong Nguyên, lão bất tử ngươi nghe rõ ràng cho ta, hiện tại Mục Vân ta là đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện đế quốc, đạt được sự chứng nhận của đế quốc, hiện tại muốn tới bái phỏng Mục tộc trưởng, ngươi dám cản ta sao?
Mục Vân nói, một tay nâng lên, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay.
Lệnh bài, đại biểu cho thân phận Mục Vân.
Đạo sư cao cấp Đế quốc Bắc Vân học viện, Mục Vân!
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, là học viện cao quý nhất, chính là thế lực đứng đầu ở từng thành thị, mà đạo sư trong những học viện kia, đều là nhân tài trụ cột của đế quốc còn là địa vị không gì sánh kịp.
Đạo sư sơ cấp, đạo sư trung cấp không tính là gì, nhưng đạo sư cao cấp của một học viện, cũng không phải là bất luận kẻ nào có thể khi dễ.
Đồng thời, ở một ít thương hội buôn bán binh khí, đan dược, đạo sư học viện ở đế quốc thậm chí có thể nhận được ưu đãi.
Đây cũng là vì sao Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông đều là thiên tài gia tộc lại nguyện ý đến Bắc Vân học viện đảm nhiệm chức đạo sư.
Thứ nhất, bọn hắn có thể học tập võ kỹ trong học viện, thứ hai, trong phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí học viện, một ít dược thảo phổ thông, bọn hắn đều có thể sử dụng miễn phí.
Mà lại, trong học viện đế quốc, có thể nói là nơi phần lớn các cường giả tụ lại trong đế quốc, còn có rất nhiều người đang đáng giá bọn hắn học tập và thăm dò.
Còn có một chỗ tốt chính là, thân phận cao quý!
Nếu như một vị đạo sư học viện bị người ám sát, như vậy không chỉ toàn bộ Bắc Vân thành, thậm chí đế đô đều sẽ phái người đến đây điều tra.
Lần trước, Đông Phương Ngọc bỏ mình, nghe nói đế đô đã điều động sứ giả đến đây điều tra. Mục Phong Nguyên nhìn thấy Mục Vân lấy ra lệnh bài đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, sắc mặt hắn xanh xám một trận.
Trước kia, Mục Vân vẫn là một phế vật ngơ ngơ ngác ngác ngớ ngẩn, hắn căn bản lười nhác nói nhiều thêm một câu với Mục Vân, trực tiếp dùng vũ lực đánh một trận, nhốt vào kho củi.
Nhưng hôm nay, Mục Vân lắc mình biến hoá, trở thành đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, vậy hắn cũng không thể tùy tiện làm như vậy.
- Hừ, tránh ra, để Mục đại đạo sư đi vào!
Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, khoát tay, ra hiệu cho qua.
Sắc mặt Mục Vân lạnh lùng, nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, quát lạnh nói:
- Nếu ta biết, có người ngầm động tay chân, ta tất nhiên sẽ không tiếc giá lớn trả thù.
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân quay người, đi vào viện lạc.
- Đại trưởng lão, để hắn đi vào, lỡ như phát hiện cái gì...
- Có thể phát hiện cái gì?
Mục Phong Nguyên khinh thường nói:
- Tiểu tử này chỉ là một con chó may mắn, hắn có thể phát hiện cái gì mới là lạ!
- Mà lại, Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch được phối với nhau chính là môn loại kịch độc, trừ phi luyện đan sư tam phẩm mới có thể nhìn ra, dù hắn nhìn ra, hắn cũng căn bản không có có cách cứu Mục Lâm Thần, dù là Diệu Thiến cũng không nhất định có biện pháp!
- Đại trưởng lão anh minh!
- Hừ, Mục Vân tiểu tử này, cục tức này, ta làm sao có thể nuốt được, nhưng mà, tiểu tử này làm sao lại trở thành đạo sư cao cấp học viện, chuyện này nhanh đi điều tra một chút!
- Không có vấn đề!
Đại trưởng lão nhìn về phía viện lạc Mục Lâm Thần, trong lòng hắn dâng lên từng đợt khoái cảm.
Không bao lâu nữa, tộc trưởng này nơi này chính là hắn Mục Phong Nguyên!
Vừa tiến vào viện lạc, Mục Vân lại ngửi được mùi thuốc kích thích cùng với mùi thi thể mục nát.
- Chẳng lẽ...
Mục Vân biến sắc, phịch một tiếng đá văng cửa phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai tay hắn không nhịn được nắm chắc thành quyền.
Trong phòng lớn như thế, nhưng giờ phút này chỉ có mấy bóng người, mà trong phòng, từng cái hỏa lô thiêu đốt lên hỏa diễm, trên lò lửa có một ít dược thảo, tản ra một mùi hương nồng đậm gay mũi.
Mà giờ khắc này, trên giường trong một phòng, Mục Lâm Thần khép hờ hai mắt, trên dưới cả người hiện ra thần sắc thanh bạch, hốc mắt hai mắt lõm vào, đen nhánh phát tím.
Độc!
Trong lòng Mục Vân ngay lập tức kịp phản ứng.
Đi đến trước người Mục Lâm Thần, Mục Vân nhìn kỹ lại.
- Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật là lòng dạ độc ác!
Nhìn nghĩa phụ hô hấp phập phồng yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể sẽ tiêu tán, hai tay Mục Vân dần dần nắm chặt.
- Thật xin lỗi, nghĩa phụ, là lỗi của ta!
Phù phù một tiếng quỳ gối trước giường, trong lòng Mục Vân không ngừng tự trách.
Nếu không phải hắn quá chủ quan, thời gian một tháng chưa trở về tộc, nghĩa phụ sẽ không là bộ dáng như bây giờ.
Chỉ là hắn không ngờ, hai lão già Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh lại dám thử ngoan thủ, đây rõ ràng là muốn tính mệnh của nghĩa phụ hắn!
- Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng nên uống thuốc!
Nam tử trung niên trung tâm nhất với Mục Lâm Thần, thanh sắc cực kỳ bi ai nói.
- Mục Càn Khôn, nói với ta một chút, chuyện này đến cùng là thế nào!
Mục Càn Khôn vốn là thị vệ thiếp thân của nghĩa phụ, thực lực không tầm thường, đối với nghĩa phụ càng trung thành.
Giờ phút này, mấy người chờ đợi trong phòng đều là hộ vệ trung thành nhất của Mục Lâm Thần, Mục Vân cũng không tị hiềm.
- Thiếu tộc trưởng, từ nửa tháng trước, sau một lần ăn cơm trưa, tộc trưởng đã cảm thấy lòng bụng không khoái, chỉ là cũng không để ý, thế nhưng ai biết sau này thế mà là càng ngày càng nghiêm trọng!
Mục Càn Khôn dáng người khôi ngô, lại nhịn không được rơi lệ nói:
- Càng về sau, tộc trưởng lại một khoảnh khắc đổ xuống, tinh khí cả người giống như bị rút khô, mà lại...
- Mà lại cái gì!
- Mà lại đại trưởng lão và nhị trưởng lão cầm giữ gia sự, căn bản không mời đan sư cho tộc trưởng, chỉ để những hán tử ngoài nghề như chúng ta nấu một ít thảo dược!
Phanh...
Vừa dứt lời, Mục Vân dùng một quyền chấn vỡ một chiếc chiếc ghế bên người.
- Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, là chính các ngươi muốn chết!
Sắc mặt hơi có chút dữ tợn, Mục Vân đi đến trước ấm đun nước, khom lưng xuống.
- Hồi Hương Tán dược tình ôn hòa, tẩm bổ phế phủ, nhưng Bách Linh Dịch lại là dược hiệu bá đạo, hai loại này kết hợp với nhau sẽ dễ dàng gây nên khí huyết võ giả nghịch chuyển!
- Hồi Vân Thảo, Tam Hương Cô, Dã Thảo Khô...
Mục Vân không ngừng trầm thấp tự nói cái gì, cầm lấy thảo dược mấy loại trong đống thảo dược, để vào trong bình thuốc, thao túng lô hỏa, bắt đầu nấu thuốc.
Trước mắt chỉ có thể ổn định thương thế trong cơ thể nghĩa phụ trước, sau đó hắn sẽ luyện chế đan dược, khử độc cho nghĩa phụ.
Nửa ngày sau, Mục Vân bưng lên một ly nước thuốc màu nâu, hầu hạ Mục Lâm Thần uống vào.
Chương 95 Thỉnh Cầu Luyện Đan (2)
Không cần bao lâu, thân thể Mục Lâm Thần lúc đầu hiện ra thần sắc thanh bạch đa dần dần tiêu tán, chỉ còn lại thần sắc tái nhợt.
- Cái này...
Nhìn thấy Mục Vân hơi lắc qua lắc lại mấy loại dược thảo đã rõ ràng áp chế độc tố trên người Mục Lâm Thần, mấy người Mục Càn Khôn sững sờ tại chỗ.
Tỉnh táo cảm xúc một chút, nhìn mấy người trong phòng, Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai người các ngươi phụ trách giữ vững viện lạc, không thể để cho bất luận kẻ nào tới gần! Mục Sơn, Mục Vũ, hai người các ngươi bất cứ lúc nào cũng phải quan sát nhất cử nhất động trong Mục phủ! Mà lại lúc nào cũng chú ý nghĩa phụ biến hóa, mấy cây thảo dược này, dựa theo liều lượng của ta, cách nửa canh giờ thì nấu cho nghĩa phụ một bát nước thuốc uống vào!
- Vâng!
Nhìn Mục Vân giống như ảo thuật, chỉ trong thời gian một lát đã ngăn chặn thương thế trong cơ thể Mục Lâm Thần, bốn người Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Vị thiếu tộc trưởng này làm đúng như tộc trưởng nói, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dặn dò xong mọi việc ở đây, Mục Vân rời khỏi viện lạc, đi thẳng đến Thánh Đan các.
- Tiên Ngữ, gia gia ngươi đâu?
- A! Mục đạo sư, gia gia của ta đang ở tầng thứ ba, có chuyện gì không?
- Chuyện tốt!
Mục Vân kéo theo Diệu Tiên Ngữ đi thẳng tới tầng thứ ba.
Phịch một tiếng, đại môn chỗ công thất của Diệu Thiến bị một cước đá văng, Mục Vân vọt thẳng vào.
- Hỗn tiểu tử, vào phòng không biết gõ cửa sao?
Nhìn thấy Mục Vân một bộ gấp không thể chờ, Diệu Thiến đại sư bĩu môi.
- Diệu đại sư, có một chuyện, ta muốn hợp tác với ngươi, không biết như thế nào?
Diệu Thiến đại sư ngẩn người, nói:
- Ồ? Tiểu tử ngươi, ta đã nghe Tiên Ngữ nói về ‘sự tích truyền kỳ’ của ngươi, còn có chuyện gì mà ngươi cần hợp tác với ta chứ?
- Ta muốn mời ngươi luyện đan, linh thảo, linh dược mà đan dược cần thì do Thánh Đan các ngươi cung cấp toàn bộ, ta nghĩ điểm này, Thánh Đan các hẳn là thanh toán nổi, mà về phần thiết bị luyện đan, đều là ngươi nghĩ biện pháp!
Dừng một chút, Mục Vân nói:
- Chỉ là, đan phương của đan dược, ta nguyện ý nói cho ngươi, mà sau này cho dù ngươi luyện chế số lượng lớn, ta cũng sẽ không quản!
Nghe được nói lời phía trước của Mục Vân, Diệu Thiến đại sư cơ hồ nhịn không được muốn đánh bay Mục Vân ra ngoài.
Chỉ là một câu cuối cùng lại là để Diệu Thiến đại sư nhịn xuống chửi rủa trong lòng, trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
- Đan dược gì?
- Đan dược tam phẩm - Tố Tâm Đan!
Tam phẩm!
Mục Vân lại nguyện ý xuất ra đan phương của một môn đan dược tam phẩm cùng hưởng với hắn, có phải đầu của gia hỏa này bị hư rồi không?
- Ngươi nói rõ đan phương với ta một chút...
- Không thành vấn đề!
Mục Vân tự tin nói:
- Muốn luyện chế Tố Tâm Đan cần có Linh Tâm Thảo, Liễu Đằng Hoa...
Không bao lâu, Mục Vân liệt kê ra mấy chục loại dược liệu, một ít đan dược trong đó, Diệu Thiến đại sư chưa từng nghe thấy, mà Mục Vân đã thành đổi thành dược liệu khác thay thế.
Diệu Thiến đại sư vừa nhớ kỹ, vừa hỏi thăm Mục Vân liên quan tới những dược liệu kỳ lạ kia.
- Dược liệu cơ bản xác định đều có, Diệu Thiến đại sư, có vấn đề sao?
- Ngươi cũng quá coi thường ta, đan dược tam phẩm mà Diệu Thiến ta luyện chế không ra, vậy thanh danh luyện đan sư tam phẩm này chẳng phải là hư danh sao!
Diệu Thiến tự tin nói:
- Chừng nào thì bắt đầu luyện đan?
- Hiện tại, lập tức!
Nói thật, cũng không phải Mục Vân không muốn tự mình luyện đan, mà thực sự là bởi vì hắn hiện tại còn ở cảnh giới nhục thân thập trọng, còn có một chút khoảng cách với Linh Khiếu thập trọng, đan dược tam phẩm, dùng cảnh giới hiện nay của hắn muốn luyện chế ra, quả thực có chút khó khăn.
- Hiện tại?
- Có vấn đề sao?
- Không có vấn đề gì chứ!
Diệu Thiến đại sư lập tức gật đầu, không để ý tới Diệu Tiên Ngữ đang ở bên cạnh, kéo Mục Vân đi thẳng vào trong phòng luyện đan của đan Thánh Đan các.
Hắn cũng rất chờ mong, Tố Tâm Đan trong miệng Mục Vân nói tới, đến cùng có công hiệu gì!
Những ngày gần đây, hắn một mực từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ nghe được tin tức liên quan tới Mục Vân.
Thậm chí trong một tháng thời gian này, Diệu Tiên Ngữ mỗi ngày đều ở trong phòng luyện đan luyện đan, không ngờ lại lại bắt đầu thay đổi phương pháp hắn dạy bảo, đi theo cách khác.
Đi qua hiểu rõ hắn mới biết được, đây đều là Mục Vân chỉ đạo.
Chuyện này khiến Diệu Thiến càng tràn ngập hiếu kì đối với Mục Vân.
Tổng hợp đoạn thời gian này, Mục Vân biến hóa, Diệu Thiến đại sư có thể xác định rất khẳng định, sau lưng Mục Vân nhất định có một vị cường giả đang trợ giúp hắn.
Bằng không thì phế vật đã từng nổi danh lừng lẫy khắp Bắc Vân thành, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế, làm ra thay đổi kinh người như thế!
- Bước đầu tiên, không được đốt lò, trước để Linh Tâm Thảo vào trong lò đan!
- Hả?
Nghe được lời nói kỳ quái của Mục Vân, Diệu Thiến đại sư mở to hai mắt nhìn.
Nói đùa cái gì? Nào có lô hỏa còn chưa bắt đầu dâng lên đã bắt đầu bỏ dược liệu vào trong lò đan luyện đan?
- Mục Vân, ngươi đây không phải làm càn rỡ sao?
- Tin tưởng ta!
Nhìn thấy Diệu Thiến đại sư biểu lộ kinh ngạc, Mục Vân chân thành nói:
- Ta rất cần Tố Tâm Đan cứu mạng, sẽ không làm loạn!
- Tốt!
Xét thấy đoạn thời gian này từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ, nghe được người đạo sư này của nàng kì lạ các loại, Diệu Thiến cũng hiếu kì Mục Vân đến cùng có thủ đoạn gì.
Dựa theo Mục Vân, Diệu Thiến bắt đầu tung ra các loại dược liệu theo trình tự.
Diệu Thiến đại sư quả nhiên không hổ là luyện đan sư tam phẩm, Mục Vân gần như mỗi câu lời nói không cần phải nói lần thứ hai, Diệu Thiến đại sư đã có thể hiểu rõ.
Cuối cùng, an bài thỏa đáng mọi việc, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Còn lại giao cho gia gia ngươi!
Mục Vân tìm một nơi ngồi xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Cảnh giới hiện nay của hắn là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, thế nhưng cho đến hôm nay, hắn mới phát giác, tiến bộ như vậy quá chậm!
Hiện tại, đại trưởng lão và nhị trưởng lão khó xử, nếu không phải hắn trở thành đạo sư cao cấp của Bắc Vân học viện, chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.
- Là lúc đột phá bát trọng Tụ Đan cảnh!
Tụ Đan cảnh, chân nguyên ngưng tụ thành đan, tụ tập tại phần bụng.
Từ thất trọng Chân Nguyên cảnh bước vào đến bát trọng Tụ Đan cảnh không chỉ là gia tăng chân nguyên.
Lúc chân nguyên ngưng tụ thành nguyên đan, mỗi lần chân nguyên tiêu hao, tốc độ khôi phục thậm chí sẽ gia tăng không chỉ gấp mười lần, so với thất trọng Chân Nguyên cảnh, bát trọng cường đại chính là ở chỗ chân nguyên hùng hậu và liên tục không ngừng.
Khoanh chân ngồi xuống, Mục Vân bắt đầu điều tiết chân nguyên trong cơ thể.
Trong thời gian một tháng này, mỗi ngày hắn trừ dạy bảo ba người Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ thì chính là tu luyện Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Chân nguyên trong cơ thể dung hợp với chân nguyên trong Tru Tiên Đồ, kinh mạch trong thân thể sớm đã đạt đến một loại bão hòa.
Đột phá bát trọng chỉ là nước chảy thành sông.
Dẫn đạo chân nguyên lưu động trong cơ thể, Mục Vân dụng tâm quan sát mỗi một nơi hẻo lánh trong thân thể.
- Ngươi, là đứa con riêng đồ phế vật, thật đúng là thấy có thể dựa vào gia tộc ở Bắc Vân thành hoành hành bá đạo, hiện tại, ta sẽ từ từ giáo huấn ngươi một chút!
Phế vật, con riêng!
Trong lòng hắn nghe được rất tức giận!
Nên sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Vù vù...
Chỉ là còn chưa đợi hắn ra tay, hai tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Ngón tay ngọc của Tần Mộng Dao bắn ra hai nhũ băng, bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt, giữ chặt hai cánh tay Khô Ly.
Hai tay Khô Ly bất ngờ bị cố định, hắn muốn nhấc chân, chỉ là Tần Mộng Dao nơi nào sẽ cho hắn cơ hội.
Vù vù...
Lại thêm hai tiếng xé gió vang lên, hai nhũ băng bay ra từ ngón tay của nàng lại giữ chặt hai chân của Khô Ly trên mặt đất, hắn muốn động một cái cũng không thể động.
Tần Mộng Dao đã thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách đến cùng khủng bố như thế nào, điểm này, Mục Vân lại là người hiểu rõ nhất.
Hắn không chút nghi ngờ, Khô Ly dám can đảm động một chút, hai tay hai chân tuyệt đối sẽ bị đứt lìa khỏi thân thể của hắn.
- Còn dám nói xấu hắn một tiếng, ta sẽ biến ngươi thành tàn phế!
Tê...
Nghe đến lời này, nhóm Mặc Dương, Tề Minh, từng người chẹp chẹp miệng, lại không dám lên tiếng.
Trước đó, Tần Mộng Dao nổi tiếng là đạo sư băng sơn mỹ nữ ở Bắc Vân học viện.
Chỉ là khoảng thời gian này, theo Tần Mộng Dao thường xuyên tiếp xúc với bọn hắn, bọn hắn mới cảm giác được nàng cũng không phải giống như lời đồn của người ngoài, lạnh lùng tàn khốc, ngược lại là người rất sòng phẳng, thân thiện, mà thời điểm bọn hắn trêu đùa, nàng sẽ còn thỉnh thoảng đỏ mặt.
Có thể hôm nay một câu này của Tần Mộng Dao, khiến bọn hắn hiểu, nàng cũng không phải hiền lành như bề ngoài.
Có lẽ, chỉ ở trước mặt Mục Vân, nàng mới có dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp động lòng người như vậy.
- Ngươi...
Khô Ly còn muốn nói thêm lời gì đó, nhưng hắn cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo trên cổ mình, hắn chỉ dám nuốt một ngụm nước bọt.
- Ha ha... Hiểu lầm, hiểu lầm!
Ngay vào giờ phút này, đầu bậc thang truyền đến một tiếng cười khẽ, Thiệu Minh hai tay bắt ở sau lưng, chậm rãi xuống lầu.
- Đại ca...
Thiệu Vũ cũng không nghĩ tới, lần này muốn giáo huấn Mục Vân, phế đan không thành công, ngược lại lại khiến Khô Ly rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, Tần Mộng Dao bên người Mục Vân cư nhiên lại thâm tàng bất khả lộ như thế
Khô Ly chính là võ giả nhục thể cửu trọng Thông Linh cảnh, lại không tiếp nổi hai chiêu của Tần Mộng Dao, trực tiếp bị khống chế đến gắt gao, ngay cả phản kháng nửa phần đều không làm được.
- Chuyện này, ta thấy là hiểu lầm, vị huynh đệ kia của ta tính tình lỗ mãng, đã lỡ gây ra mâu thuẫn với các vị!
Thiệu Minh chắp tay, cười ha hả nói.
- Thì ra là thế!
Mục Vân cười ha ha, nói:
- Đã như vậy, sau khi bồi thường, chúng ta tự nhiên sẽ thả người!
- Bồi thường?
- Đúng, một chén rượu, một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, chẳng lẽ, đệ tử Thánh Đan tông cũng sẽ chơi xấu?
Mục Vân cười hắc hắc, trực tiếp đưa tay ra.
Thánh Đan tông?
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tần một của Tụ Hiền các, nghe được thanh danh đám người Thánh Đan tông này thì lập tức vểnh tai lên.
Thánh Đan tông, đây chính là đại danh đỉnh đỉnh phía trên Thiên Vận đại lục.
Dù là tại Bắc Vân thành, thậm chí trong Nam Vân thành của Nam Vân Đế Quốc, đều có phân bộ Thánh Đan tông - Thánh Đan các!
Thánh Đan các là tồn tại áp đảo phía trên hoàng quyền.
Cả đế quốc thiết lập học viện tại mỗi thành thị, mặc dù địa vị rất cao, nhưng cũng tránh đi Thánh Đan các, không dám xảy ra xung đột.
Nhưng cho dù là như thế, Thánh Đan các cường đại hơn nữa cũng phải giảng đạo lý.
Cho nên cả đám người đều muốn xem thử đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Một chén rượu, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, khẩu vị của ngươi ngược lại là rất lớn!
Thiệu Minh cười lạnh, trong lông mi mang theo một tia khinh thường nói.
- Không lớn không lớn!
Mục Vân khoát tay áo, nói:
- Ngươi xem, hôm nay sơ cấp ngũ ban chúng ta ở đây, lúc đầu chơi thật cao hứng, thế nhưng lại bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rầy, lập tức không có hào hứng, ngươi phải biết, nhân sinh nhiều khổ, nhất thời sung sướng chính là thiên kim khó đổi!
- Quan trọng nhất là... Một thân thực lực huynh đệ này của ngươi, cũng không nên bị hủy ở nơi này chứ!
Uy hiếp!
Câu nói này của Mục Vân chính là trần trụi.
Trắng trợn uy hiếp.
Câu uy hiếp này làm cho Thiệu Minh giật giật khóe miệng, sắc mặt cũng trở lạnh lẽo lên.
Thân là đệ thử nội môn Thánh Đan tông, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc thấy bọn họ đều phải lễ nhượng ba phần, Mục Vân lại có thể không biết trời cao đất rộng như thế.
Nếu không phải cố kỵ thủ đoạn của Tần Mộng Dao, Thiệu Minh đã ngay lập tức xuất thủ, căn bản sẽ không nói nhảm với bọn người Mục Vân.
- Chỉ sợ các hạ không biết, chúng ta là đệ tử Thánh Đan tông, lần này là đến khảo sát Thánh Đan các của Bắc Vân thành, Thánh Đan tông cường đại, các hạ có nghe thấy chưa?
Thiệu Minh lơ đãng nói.
Ý tứ trong những lời này của hắn đã rất rõ ràng!
Đệ tử Thánh Đan tông, ngươi dám chọc sao?
- Thánh Đan tông?
Mục Vân nhíu mày.
Nhìn thấy Mục Vân nhíu mày, Thiệu Minh cười lạnh liên tục, cho dù Mục Vân có danh tiếng ở Bắc Vân học viện thì nghe được ba chữ Thánh Đan tông, còn không phải muốn cúi đầu nghe theo.
- Thánh Đan tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan tông trở thành một trong những thế lực cường đại nhất của Thiên Vận đại lục, có quan hệ gì với ngươi sao?
Chỉ là, một câu tiếp theo của Mục Vân lại để Thiệu Minh kém chút tức ngất đi.
- Đệ tử nội môn? Ta nhớ được hình như Thánh Đan tông có đệ tử ngoại môn, đệ thử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm, thậm chí còn có đệ tử thân truyền của trưởng lão, đệ thử nội môn hình như là tồn tại phía ngoài nhất của Thánh Đan tông?
- Ngươi...
Lời nói phách lối của Mục Vân làm cho sắc mặt Thiệu tối lại, trong lòng tức giận.
Đệ tử Thánh Đan tông đúng là tầng tầng tiến dần lên, đệ tử khác nhau thì thân phận địa vị cũng chênh lệch khá lớn.
Đệ tử ngoại môn nhiều vô số kể, đệ thử nội môn cũng chỉ tính là đệ tử chân chính của Thánh Đan tông thôi, địa vị cũng không cao.
- Tốt, ta sẽ để ngươi xem bản lĩnh của đệ tử Thánh Đan tông!
Giờ phút này Thiệu Minh đã không ẩn nhẫn được nữa, Mục Vân nhìn chỉ có cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh thôi, ở trước mặt hắn, động động ngón tay cũng có thể bóp chết, còn dám phách lối.
Két...
Chỉ là bên này, Thiệu Minh vừa định động thủ, một tiếng ken két rõ ràng vang lên.
Một tiếng hét thảm từ trong miệng Khô Ly truyền ra.
Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly bị băng trùy của Tần Mộng Dao khống chế, trong nháy mắt Thiệu Minh muốn xuất thủ, ngón tay Tần Mộng Dao khẽ động, một đoạn ngón tay của Khô Ly ở trong băng trùy bị đứt gãy, rơi trên mặt đất, hóa thành bột mịn.
Một ngón tay bị chặt đứt đơn giản như vậy!
- Dừng tay!
Thiệu Minh nhìn Tần Mộng Dao, lãnh khốc nói:
- Ngươi nếu còn dám...
Răng rắc...
Thiệu Minh còn chưa nói xong một câu, Tần Mộng Dao đã lại động thủ.
Ngón tay thứ hai của Khô Ly lần nữa rơi xuống đất, hóa thành bột phấn.
- Dừng tay!
Thiệu Minh chịu đựng không nổi, đột nhiên quát:
- Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, ta cho!
Bàn tay vừa nhấc, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm rầm rầm xuất hiện, Mục Vân không chút khách khí, dùng không gian giới chỉ thu toàn bộ linh thạch vào.
Chương 92 Phong Linh Thảo (2)
Nhìn thấy không gian giới chỉ kia, Thiệu Vũ đau lòng một trận.
Lúc đầu hắn muốn dựa vào đại ca, cướp lại không gian giới chỉ của mình, thế nhưng không ngờ, Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vân lại lợi hại như thế.
Lần này quả nhiên là mất cả chì lẫn chài!
- Đa tạ! Dao nhi, thả người đi!
- Thế nhưng...
- Không sao đâu, Thiệu Minh công tử thân là đệ tử Thánh Đan tông, đương nhiên không thể nào không giữ chữ tín, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, hắn còn không đến mức sau khi chúng ta thả người, vạch mặt!
Mục Vân không thèm để ý khoát tay.
Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu, buông Khô Ly ra.
Chỉ thấy giờ phút này bàn tay Khô Ly đã hiện ra thanh sắc, băng trùy tiêu tán, hắn phù phù một tiếng ngã nhào trên đất, đứng cũng khó mà đứng dậy.
Lập tức có mấy tên đệ tử đi ra phía trước, đỡ hắn dậy.
- Đại ca... Một hơi này, thế nào nuốt được, giết gia hỏa này!
Nhìn thấy Khô Ly được thả ra, Thiệu Vũ lập tức nhịn không được quát.
- Ngậm miệng!
Thiệu Minh âm lãnh nói:
- Bản thân mình không có tiền đồ, thua không gian giới chỉ trong tay người khác, còn dám thiết kế để ta đi theo ngươi xấu mặt sao? Ta xem chuyện lần này kết thúc, ngươi trở lại trong tông môn, bàn giao cho gia gia như thế nào!
- Ta...
Bị Thiệu Minh quở trách trước mặt mọi người, trong lòng Thiệu Vũ đương nhiên không dám còn có oán khí, chỉ có tràn đầy lửa giận, toàn bộ đẩy lên người Mục Vân.
Nếu như không phải Mục Vân, tình cảnh hắn hiện tại sao đến mức lúng túng như vậy!
Không gian giới chỉ không còn, trở lại Thánh Đan tông, dùng tính cách của gia gia tất nhiên sẽ đánh gãy chân của mình.
- Không được, nhất định phải cướp lại!
Mấy người đi theo đại ca Thiệu Minh rời khỏi, trong lòng Thiệu Vũ, từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh.
- Đại ca, chuyện này, cho qua như vậy sao?
Đi vào trong một phòng ở lầu hai, Thiệu Vũ lần nữa nói:
- Không gian giới chỉ của ta mất đi, không tính là đại sự gì, thế nhưng Khô Ly sư huynh bị tiện nữ nhân kia trảm hai ngón tay, lần này chúng ta đến Phong Lĩnh động chính là không chiếm được lợi lộc gì!
- Cho qua?
Cho tới giờ khắc này, trên mặt Thiệu Minh mới lộ ra nụ cười.
- Lần này ta đến Bắc Vân thành, trên danh nghĩa là khảo sát sinh ý Bắc Vân thành Thánh Đan các, trên thực tế, trong tông môn chuẩn bị quảng nạp nhân tài, tuyển nhận thiên tài, nếu ai có thể tìm đến một vị thiên tài cho tông môn, tông môn ban thưởng thêm một viên đan dược tam phẩm - Tụ Hoàn Đan!
Tụ Hoàn Đan!
Nghe được cái tên này, hô hấp của Thiệu Vũ cũng tăng thêm mấy phần.
- Không sai!
Thiệu Minh bình tĩnh nói:
- Ngay vừa rồi, ta đã phát hiện một thiên tài!
- Tần Mộng Dao?
- Không sai, chính là nàng!
Thiệu Minh trấn định nói:
- Nàng thi triển băng thuật, không phải võ kỹ hóa ra, mà là lực lượng băng phách chân chính, có thể chuyển hóa chân nguyên thành lực lượng băng phách, cho dù cao thủ Linh Khiếu thập trọng tuyệt đỉnh cũng làm không được, nàng nhất định có cái gì kỳ ngộ!
- Đúng rồi! Nghe nói Tần Mộng Dao thân nhiễm hàn độc, sống không quá hai mươi tuổi, chẳng lẽ là...
- Không sai, nhất định là một loại truyền thừa, tuổi còn trẻ mà đã có cảnh giới nhục thân thập trọng, Tần Mộng Dao kinh khủng như vậy, tuyệt đối là một vị thiên tài!
- Chỉ là, đại ca!
Thiệu Vũ có phần lo lắng nói:
- Tần Mộng Dao thiên tư trác trác, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện trở lại tông môn với chúng ta.
- Chuyện này không cần lo lắng!
Thiệu Minh tự tin nói:
- Chỉ cần chúng ta báo lên, trong tông môn tự nhiên sẽ có đệ tử thân truyền quyền cao chức trọng đến nghiệm chứng, một khi Tần Mộng Dao quả nhiên là thiên tài chi tư, có vào Thánh Đan tông hay không cũng không phải nàng nói là được!
- Tốt!
Nghe thấy lời này, Thiệu Vũ đúng là vô cùng chờ mong, Tần Mộng Dao là một vị thiên tài.
Chỉ cần bên cạnh Mục Vân không có Tần Mộng Dao, vậy hắn chính là phế vật không đáng nhắc tới, mình dùng cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đánh bại hắn, không thành vấn đề....
Trong đại sảnh lầu một, nhìn đám người Thiệu Minh, Thiệu Vũ rời khỏi, trên mặt Diệu Tiên Ngữ lộ ra thần sắc chán ghét.
- Mục đạo sư, ngươi cũng phải cẩn thận Thiệu Vũ và Thiệu Minh, Thiệu Vũ kia, mỗi ngày quấn lấy ta, phiền chết ta rồi.
- Mà Thiệu Minh kia là đệ thử nội môn của Thánh Đan tông, cảnh giới thập trọng Tụ Khiếu cảnh, chủ yếu là, gia gia của bọn hắn là Thiệu Danh Ngự, trưởng lão hạch tâm của Thánh Đan tông!
- Ta biết!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, Thiệu Minh, Thiệu Vũ đúng là không thể làm gì hắn, chỉ là nếu liên lụy đến trưởng lão hạch tâm Thánh Đan tông, mười hắn cũng không đáng chú ý.
- Tốt, đi thôi, đến đây thôi, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt!
Bị hai người huynh đệ Thiệu Minh quấy nhiễu như vậy, Mục Vân cũng không có tâm tình.
- Tề Minh, ngươi trước lưu lại!
Mục Vân khoát tay, ra hiệu Tề Minh lưu lại, nói:
- Thương thế của phụ thân ngươi, ta cần luyện chế một viên đan dược, cần mấy loại dược liệu, ta đã có chủ ý, chỉ thiếu một loại - Phong Linh Thảo!
- Phong Linh Thảo?
- Phong Linh Thảo?
Nghe được cái tên này, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh đều là ngẩn người.
- Mục đạo sư, ngươi xác định cần Phong Linh Thảo, chẳng lẽ không thể dùng dược liệu khác thay thế sao?
Diệu Tiên Ngữ trừng lớn hai mắt, khó hiểu nói.
Mặc Dương cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy Mục đạo sư, ngài đối thông đan dược như thế, không cần Phong Linh Thảo không được sao?
Nhìn bộ dáng nóng nảy của hai người, Mục Vân không hiểu.
Mục Vân giễu giễu nói:
- Vậy xem ra hai người các ngươi đều biết Phong Linh Thảo rồi?
- Biết ta cũng sẽ không nói cho ngươi!
Diệu Tiên Ngữ mở miệng trước tiên.
- Đúng đấy, Phong Linh Thảo tại nơi kia của Phong Lĩnh động, nói cho ngươi ngươi khẳng định đi, nơi đó...
- Mặc Dương, cái miệng của ngươi!
Nghe được Mặc Dương nói lộ ra, Diệu Tiên Ngữ hận không thể một cước đá lên.
Phong Lĩnh động...
Nơi này, Mục Vân đương nhiên đã nghe qua.
Bắc Vân sơn mạch vô cùng mênh mông, thế nhưng mấy chỗ hung hiểm chi địa gần Bắc Vân thành, lại là như sấm bên tai đám người Bắc Vân thành.
Phong Lĩnh động, chính là một!
Phong Lĩnh động vốn một mực tồn tại, thế nhưng vào trăm năm trước lại là đột nhiên biến thành tà dị lên.
Nhưng phàm là võ giả, yêu thú đi vào trong động, đều không ngoại lệ toàn bộ chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng ngần.
Một tin đồn này cũng càng ngày càng vang dội, đến mức hiện tại, Phong Lĩnh động trở thành cấm khu của võ giả Bắc Vân thành.
- Tốt, ta biết, tất cả giải tán đi!
Phất phất tay, Mục Vân quay người rời khỏi.
- Tần đạo sư, ngươi cần phải khuyên nhủ Mục đạo sư cho tốt, vạn nhất hắn...
- Hắn là ta có thể khuyên nhủ sao!
Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng mà các ngươi yên tâm, có ta bảo vệ hắn, không có chuyện gì!
Tần đạo sư bảo hộ Mục đạo sư?
Nghe thấy lời này, đám người lại cảm giác khó chịu thế nào.
Chỉ là Tề Minh đứng bên cạnh lại ngẩn ngơ, hắn cũng biết Phong Lĩnh động hung hiểm bực nào, thế nhưng nếu để Mục đạo sư phải chịu nguy hiểm tính mạng, chỉ vì cứu phụ thân hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong lòng của hắn chú định cả đời không bình yên.
- Đúng, đúng, quên nói một việc!
Ngay vào lúc này, Mục Vân đột nhiên quay lại, nói:
- Các ngươi ai cũng không thể đi Phong Lĩnh động, nếu để ta biết thì tình nghĩa không còn một mảnh, mà cho dù các ngươi cầm Phong Linh Thảo tới, ta cũng sẽ không luyện đan, nhất là ngươi - Tề Minh!
Nói xong lời này, Mục Vân lưu lại một bóng lưng tiêu sái, dần dần rời khỏi.
Chương 93 Gia Tộc Xảy Ra Chuyện
Nhìn thân ảnh Mục Vân rời đi, mấy người còn lại trong tửu lâu hai mặt nhìn nhau.
Chỉ là đoạn thời gian gần đây, bọn hắn cũng hiểu rõ tính cách của Mục Vân, nói một không hai!
Nếu như bọn hắn thật tự mình đi Phong Lĩnh động, Mục Vân tuyệt đối sẽ không tự mình luyện đan, cứu chữa cho phụ thân Tề Minh.
Bây giờ, toàn bộ Bắc Vân thành, ngay cả phụ thân Diệu Tiên Ngữ đều không có cách, chỉ có Mục Vân có biện pháp, lỡ như Mục đạo sư thật không cho luyện đan, vậy thì xong đời!
- Tề Minh, ngươi không cần lo lắng, Mục Vân sẽ giải quyết cho ngươi
Tần Mộng Dao thấy Tề Minh đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nàng nói không nên lời, an ủi.
- Ừm, ta biết!
Tề Minh tự nhiên hiểu, Mục Vân làm như thế vì để hắn không muốn hắn hành động không suy nghĩ, đi đến nơi mạo hiểm.
Trên đường phố, Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đi trên đường.
Thật ra, đối với tật chân của Tề Ngự Phong phụ thân Tề Minh, hắn cũng không phải không có biện pháp.
Hắn biết được rất nhiều đơn thuốc, tùy tiện lấy ra một phương pháp luyện chế đan dược, đều có thể chữa khỏi Tề Ngự Phong.
Chỉ là, ở Bắc Vân thành nhỏ bé này, hắn có đan phương, nhưng dược liệu hắn lại là không có.
Những ngày qua, hắn cũng tự mình đi tìm hiểu, chỉ là có vào dược liệu đan dược cần thiết, Bắc Vân thành căn bản không người nào biết được.
Cũng may có một loại đan dược, có thể tìm được dược liệu ở Bắc Vân thành, đó chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan là dược liệu để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan, nhưng đối với thương thế phụ thân Tề Minh có thể nói là đan dược thần kỳ.
Quan trọng hơn là, trong đầu óc hắn còn có một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã bị tàn phế lâu năm, chẳng bằng chặt hết hoàn toàn, sau khi chặt hết rồi lại xây lại, một lần nữa đả thông kinh mạch.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có nhiêu đây.
Dù sao, đan dược Trúc Linh Đan này cũng sinh ra từ Tru Tiên đồ.
Thanh Khuyết Kiếm và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên đồ đều rất mạnh mẽ, viên Trúc Linh Đan này tất nhiên cũng sẽ không để Mục Vân thất vọng.
Mà Trúc Linh Đan có thể giúp võ giả một lần nữa đả thông kinh mạch huyệt khiếu, một khi Tề Ngự Phong đứng lên lần nữa, bước vào cảnh giới Linh Khiếu thập trọng, chỉ sợ còn sẽ nhận được vô số chỗ tốt.
- Phong Lĩnh động... Xem ra có thời gian, ta phải đi một chuyến!
Nguy hiểm trong Phong Lĩnh động, Mục Vân không phải không biết, chỉ là dù có hiểm nguy, hắn vẫn phải đi vào.
Lời hứa ngàn vàng, huống chi là đối với đệ tử của mình.
- Xem ra đã đến lúc về nhà một chuyến!
Gần một tháng này, Mục Vân vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện tấn thăng đạo sư trung cấp, hiện tại cuối cùng hắn đã giải quyết xong.
Chỉ là không biết trong gia tộc, đến cùng một tháng qua, tình huống như thế nào.
Chỉ sợ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão vì chuyện của huynh đệ Mục Lang, sớm đã muốn lật trời.
Nhưng thời gian một tháng, nghĩa phụ đều không có sai người đến tìm mình, xem ra chuyện này cũng không có gây nên sóng gió quá lớn.
Dạo chơi đi đến cổng lớn bên ngoài Mục gia, trong lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Giờ phút này, ngoài cửa lớn Mục gia, bốn đạo thân ảnh đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang.
Nhìn kỹ lại, bốn người này toàn bộ đều là võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
Chuyện này rất kỳ quái.
Trước đó, thủ vệ đại môn Mục gia chỉ có hai người, đều là võ giả có cảnh giới ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Dù sao Mục gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Vân thành, sẽ không có người quấy rối, cũng không đến nỗi an bài nhiều thủ vệ canh gác đại môn.
Nếu như có người xông vào, chỉ sợ vừa mới tiến vào cổng lớn đã bị cường giả ẩn nấp đập thành ngớ ngẩn.
- Dừng lại!
Bốn tên thủ vệ nhìn thấy Mục Vân đi thẳng tới cửa chính, bọn hắn đều trước bước lên một bước, đột nhiên quát.
- Các ngươi làm cái gì?
Mục Vân nhướng mày, trong lòng hắn bốc lên lửa giận, một tháng không trở về, những thủ vệ này ngay cả hắn cũng không biết.
- Không làm gì, phụng mệnh của Đại trưởng lão, người không có phận sự, không được đi vào Mục phủ!
Người không có phận sự?
Mục Vân cười ha ha, lời này có rất nhiều ý nghĩa.
Mục Vân hắn lại trở thành người không có phận sự đi vào Mục gia.
- Cút đi!
- Ừm?
Bốn tên thủ vệ nghe được lời của Mục Vân, bọn hắn biến sắc, đồng thời giơ lên trường thương trong tay, mũi thương trực tiếp nhắm ngay vào Mục Vân, bộ dáng của bọn hắn là một lời không hợp, lập tức xuất thủ.
- Ha ha... Như thế rất thú vị, Mục Vân ta về nhà, còn bị người ngoài ngăn lại, ta lại muốn nhìn xem, các ngươi ai có thể cản ta!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân vừa sải bước ra.
- Lên!
Bọn hắn nhìn thấy Mục Vân xông vào, bốn người hai bên thoáng liếc mắt nhau, đồng thời ra thương.
- Toái Ấn!
Một bước tiến lên trước, ở giữa hai tay, bốn đạo Toái Ấn ầm vang đánh ra, âm thanh phanh phanh phanh vang lên, bốn đạo thân ảnh nhất thời ngã xuống đất, hôn mê.
Thời gian một tháng, hắn ở trong học viện, trong gia tộc, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Tiến nhập vào trong nội viện, lôi kéo một tên hạ nhân, Mục Vân mở miệng nói:
- Tộc trưởng ở đâu?
- Tộc trưởng... Tộc trưởng thân bị bệnh nặng, nằm trên giường nghỉ ngơi...
Thân bị bệnh nặng!
Nghe được câu này, Mục Vân lập tức nổi trận lôi đình.
Nghĩa phụ bị bệnh nặng, trong gia tộc thế mà không người nào thông báo cho hắn, càng thêm đáng ghét là, toàn bộ Mục phủ rõ ràng bị phong tỏa.
Có người không muốn để lộ tin tức.
Không cần nghĩ, Mục Vân đều biết, người này sẽ là ai!
Hắn trực tiếp đi vào bên ngoài viện lạc của nghĩa phụ, quả nhiên, giờ phút này bên ngoài viện, có đứng bốn tên võ giả thân thể trạng cường tráng.
Bốn người đều là nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, người mặc giáp bạc, uy vũ bất phàm, như bốn cây lao, đứng thẳng tắp ngay thẳng.
- Dừng lại!
Bốn người này nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, bước lên một bước, lần nữa ngăn Mục Vân ở bên ngoài viện.
- Các ngươi muốn làm phản sao? Ta là con tộc trưởng, hiện tại muốn đi thăm phụ thân ta, các ngươi dựa vào cái gì cản ta?
Mục Vân giọng trầm thấp nói.
Chuyện này rõ ràng là phía sau có người giở trò.
Trong khoảng thời gian, hắn không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện.
- Ha ha... Mục Vân, ngươi là tử tôn bất hiếu, còn biết trở về!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, mấy người bọn hắn đột nhiên xuất hiện, nhìn Mục Vân, tràn ngập dữ tợn.
Nhất là đại trưởng lão, thời điểm hắn nhìn thấy Mục Vân, hận không thể lập tức nhào tới trước, xé nát hắn.
- Ta bất hiếu, mặc kệ lời của đại trưởng lão ngài, hiện tại ta muốn gặp phụ thân ta, đại trưởng lão, ngươi cũng không có quyền ngăn cản? Mà lại, phụ thân là tộc trưởng, ngươi vận dụng người của mình, giam lỏng tộc trưởng, là đạo lý gì?
- Giam lỏng?
Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng nói:
- Mục Vân, ta nói ngươi bất hiếu, ngươi còn không thừa nhận, nửa tháng trước đó, tộc trưởng thân bị bệnh nặng, hiện tại hắn không cách nào xử lý sự vụ trong tộc, ta vì muốn cân nhắc an toàn cho tộc trưởng, mới tăng thêm người bảo vệ hắn!
Chương 94 Thỉnh Cầu Luyện Đan (1)
- Vậy hiện tại ta muốn đi vào thăm phụ thân, ngươi dựa vào cái gì cản ta?
- Hừ, một tháng thời gian không về gia tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết được, ngươi vẫn xứng là con cháu Mục gia? Hiện tại, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ đi vào!
Mục Vân nhìn thấy dáng vẻ của Mục Phong Nguyên kiên định, trong lòng hắn càng thêm tỉnh táo.
- Ngươi xác định không để ta đi vào?
- Hừ, không cho, ngươi có thể như thế nào?
Mục Phong Nguyên căn bản không sợ Mục Vân, dù khoảng thời gian này Mục Vân trưởng thành rất nhanh, cũng chỉ là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, so sánh với hắn, vẫn y như là một con châu chấu.
- Mục Phong Nguyên, lão bất tử ngươi nghe rõ ràng cho ta, hiện tại Mục Vân ta là đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện đế quốc, đạt được sự chứng nhận của đế quốc, hiện tại muốn tới bái phỏng Mục tộc trưởng, ngươi dám cản ta sao?
Mục Vân nói, một tay nâng lên, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay.
Lệnh bài, đại biểu cho thân phận Mục Vân.
Đạo sư cao cấp Đế quốc Bắc Vân học viện, Mục Vân!
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, là học viện cao quý nhất, chính là thế lực đứng đầu ở từng thành thị, mà đạo sư trong những học viện kia, đều là nhân tài trụ cột của đế quốc còn là địa vị không gì sánh kịp.
Đạo sư sơ cấp, đạo sư trung cấp không tính là gì, nhưng đạo sư cao cấp của một học viện, cũng không phải là bất luận kẻ nào có thể khi dễ.
Đồng thời, ở một ít thương hội buôn bán binh khí, đan dược, đạo sư học viện ở đế quốc thậm chí có thể nhận được ưu đãi.
Đây cũng là vì sao Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông đều là thiên tài gia tộc lại nguyện ý đến Bắc Vân học viện đảm nhiệm chức đạo sư.
Thứ nhất, bọn hắn có thể học tập võ kỹ trong học viện, thứ hai, trong phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí học viện, một ít dược thảo phổ thông, bọn hắn đều có thể sử dụng miễn phí.
Mà lại, trong học viện đế quốc, có thể nói là nơi phần lớn các cường giả tụ lại trong đế quốc, còn có rất nhiều người đang đáng giá bọn hắn học tập và thăm dò.
Còn có một chỗ tốt chính là, thân phận cao quý!
Nếu như một vị đạo sư học viện bị người ám sát, như vậy không chỉ toàn bộ Bắc Vân thành, thậm chí đế đô đều sẽ phái người đến đây điều tra.
Lần trước, Đông Phương Ngọc bỏ mình, nghe nói đế đô đã điều động sứ giả đến đây điều tra. Mục Phong Nguyên nhìn thấy Mục Vân lấy ra lệnh bài đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, sắc mặt hắn xanh xám một trận.
Trước kia, Mục Vân vẫn là một phế vật ngơ ngơ ngác ngác ngớ ngẩn, hắn căn bản lười nhác nói nhiều thêm một câu với Mục Vân, trực tiếp dùng vũ lực đánh một trận, nhốt vào kho củi.
Nhưng hôm nay, Mục Vân lắc mình biến hoá, trở thành đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, vậy hắn cũng không thể tùy tiện làm như vậy.
- Hừ, tránh ra, để Mục đại đạo sư đi vào!
Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, khoát tay, ra hiệu cho qua.
Sắc mặt Mục Vân lạnh lùng, nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, quát lạnh nói:
- Nếu ta biết, có người ngầm động tay chân, ta tất nhiên sẽ không tiếc giá lớn trả thù.
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân quay người, đi vào viện lạc.
- Đại trưởng lão, để hắn đi vào, lỡ như phát hiện cái gì...
- Có thể phát hiện cái gì?
Mục Phong Nguyên khinh thường nói:
- Tiểu tử này chỉ là một con chó may mắn, hắn có thể phát hiện cái gì mới là lạ!
- Mà lại, Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch được phối với nhau chính là môn loại kịch độc, trừ phi luyện đan sư tam phẩm mới có thể nhìn ra, dù hắn nhìn ra, hắn cũng căn bản không có có cách cứu Mục Lâm Thần, dù là Diệu Thiến cũng không nhất định có biện pháp!
- Đại trưởng lão anh minh!
- Hừ, Mục Vân tiểu tử này, cục tức này, ta làm sao có thể nuốt được, nhưng mà, tiểu tử này làm sao lại trở thành đạo sư cao cấp học viện, chuyện này nhanh đi điều tra một chút!
- Không có vấn đề!
Đại trưởng lão nhìn về phía viện lạc Mục Lâm Thần, trong lòng hắn dâng lên từng đợt khoái cảm.
Không bao lâu nữa, tộc trưởng này nơi này chính là hắn Mục Phong Nguyên!
Vừa tiến vào viện lạc, Mục Vân lại ngửi được mùi thuốc kích thích cùng với mùi thi thể mục nát.
- Chẳng lẽ...
Mục Vân biến sắc, phịch một tiếng đá văng cửa phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai tay hắn không nhịn được nắm chắc thành quyền.
Trong phòng lớn như thế, nhưng giờ phút này chỉ có mấy bóng người, mà trong phòng, từng cái hỏa lô thiêu đốt lên hỏa diễm, trên lò lửa có một ít dược thảo, tản ra một mùi hương nồng đậm gay mũi.
Mà giờ khắc này, trên giường trong một phòng, Mục Lâm Thần khép hờ hai mắt, trên dưới cả người hiện ra thần sắc thanh bạch, hốc mắt hai mắt lõm vào, đen nhánh phát tím.
Độc!
Trong lòng Mục Vân ngay lập tức kịp phản ứng.
Đi đến trước người Mục Lâm Thần, Mục Vân nhìn kỹ lại.
- Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật là lòng dạ độc ác!
Nhìn nghĩa phụ hô hấp phập phồng yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể sẽ tiêu tán, hai tay Mục Vân dần dần nắm chặt.
- Thật xin lỗi, nghĩa phụ, là lỗi của ta!
Phù phù một tiếng quỳ gối trước giường, trong lòng Mục Vân không ngừng tự trách.
Nếu không phải hắn quá chủ quan, thời gian một tháng chưa trở về tộc, nghĩa phụ sẽ không là bộ dáng như bây giờ.
Chỉ là hắn không ngờ, hai lão già Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh lại dám thử ngoan thủ, đây rõ ràng là muốn tính mệnh của nghĩa phụ hắn!
- Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng nên uống thuốc!
Nam tử trung niên trung tâm nhất với Mục Lâm Thần, thanh sắc cực kỳ bi ai nói.
- Mục Càn Khôn, nói với ta một chút, chuyện này đến cùng là thế nào!
Mục Càn Khôn vốn là thị vệ thiếp thân của nghĩa phụ, thực lực không tầm thường, đối với nghĩa phụ càng trung thành.
Giờ phút này, mấy người chờ đợi trong phòng đều là hộ vệ trung thành nhất của Mục Lâm Thần, Mục Vân cũng không tị hiềm.
- Thiếu tộc trưởng, từ nửa tháng trước, sau một lần ăn cơm trưa, tộc trưởng đã cảm thấy lòng bụng không khoái, chỉ là cũng không để ý, thế nhưng ai biết sau này thế mà là càng ngày càng nghiêm trọng!
Mục Càn Khôn dáng người khôi ngô, lại nhịn không được rơi lệ nói:
- Càng về sau, tộc trưởng lại một khoảnh khắc đổ xuống, tinh khí cả người giống như bị rút khô, mà lại...
- Mà lại cái gì!
- Mà lại đại trưởng lão và nhị trưởng lão cầm giữ gia sự, căn bản không mời đan sư cho tộc trưởng, chỉ để những hán tử ngoài nghề như chúng ta nấu một ít thảo dược!
Phanh...
Vừa dứt lời, Mục Vân dùng một quyền chấn vỡ một chiếc chiếc ghế bên người.
- Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, là chính các ngươi muốn chết!
Sắc mặt hơi có chút dữ tợn, Mục Vân đi đến trước ấm đun nước, khom lưng xuống.
- Hồi Hương Tán dược tình ôn hòa, tẩm bổ phế phủ, nhưng Bách Linh Dịch lại là dược hiệu bá đạo, hai loại này kết hợp với nhau sẽ dễ dàng gây nên khí huyết võ giả nghịch chuyển!
- Hồi Vân Thảo, Tam Hương Cô, Dã Thảo Khô...
Mục Vân không ngừng trầm thấp tự nói cái gì, cầm lấy thảo dược mấy loại trong đống thảo dược, để vào trong bình thuốc, thao túng lô hỏa, bắt đầu nấu thuốc.
Trước mắt chỉ có thể ổn định thương thế trong cơ thể nghĩa phụ trước, sau đó hắn sẽ luyện chế đan dược, khử độc cho nghĩa phụ.
Nửa ngày sau, Mục Vân bưng lên một ly nước thuốc màu nâu, hầu hạ Mục Lâm Thần uống vào.
Chương 95 Thỉnh Cầu Luyện Đan (2)
Không cần bao lâu, thân thể Mục Lâm Thần lúc đầu hiện ra thần sắc thanh bạch đa dần dần tiêu tán, chỉ còn lại thần sắc tái nhợt.
- Cái này...
Nhìn thấy Mục Vân hơi lắc qua lắc lại mấy loại dược thảo đã rõ ràng áp chế độc tố trên người Mục Lâm Thần, mấy người Mục Càn Khôn sững sờ tại chỗ.
Tỉnh táo cảm xúc một chút, nhìn mấy người trong phòng, Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai người các ngươi phụ trách giữ vững viện lạc, không thể để cho bất luận kẻ nào tới gần! Mục Sơn, Mục Vũ, hai người các ngươi bất cứ lúc nào cũng phải quan sát nhất cử nhất động trong Mục phủ! Mà lại lúc nào cũng chú ý nghĩa phụ biến hóa, mấy cây thảo dược này, dựa theo liều lượng của ta, cách nửa canh giờ thì nấu cho nghĩa phụ một bát nước thuốc uống vào!
- Vâng!
Nhìn Mục Vân giống như ảo thuật, chỉ trong thời gian một lát đã ngăn chặn thương thế trong cơ thể Mục Lâm Thần, bốn người Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Vị thiếu tộc trưởng này làm đúng như tộc trưởng nói, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dặn dò xong mọi việc ở đây, Mục Vân rời khỏi viện lạc, đi thẳng đến Thánh Đan các.
- Tiên Ngữ, gia gia ngươi đâu?
- A! Mục đạo sư, gia gia của ta đang ở tầng thứ ba, có chuyện gì không?
- Chuyện tốt!
Mục Vân kéo theo Diệu Tiên Ngữ đi thẳng tới tầng thứ ba.
Phịch một tiếng, đại môn chỗ công thất của Diệu Thiến bị một cước đá văng, Mục Vân vọt thẳng vào.
- Hỗn tiểu tử, vào phòng không biết gõ cửa sao?
Nhìn thấy Mục Vân một bộ gấp không thể chờ, Diệu Thiến đại sư bĩu môi.
- Diệu đại sư, có một chuyện, ta muốn hợp tác với ngươi, không biết như thế nào?
Diệu Thiến đại sư ngẩn người, nói:
- Ồ? Tiểu tử ngươi, ta đã nghe Tiên Ngữ nói về ‘sự tích truyền kỳ’ của ngươi, còn có chuyện gì mà ngươi cần hợp tác với ta chứ?
- Ta muốn mời ngươi luyện đan, linh thảo, linh dược mà đan dược cần thì do Thánh Đan các ngươi cung cấp toàn bộ, ta nghĩ điểm này, Thánh Đan các hẳn là thanh toán nổi, mà về phần thiết bị luyện đan, đều là ngươi nghĩ biện pháp!
Dừng một chút, Mục Vân nói:
- Chỉ là, đan phương của đan dược, ta nguyện ý nói cho ngươi, mà sau này cho dù ngươi luyện chế số lượng lớn, ta cũng sẽ không quản!
Nghe được nói lời phía trước của Mục Vân, Diệu Thiến đại sư cơ hồ nhịn không được muốn đánh bay Mục Vân ra ngoài.
Chỉ là một câu cuối cùng lại là để Diệu Thiến đại sư nhịn xuống chửi rủa trong lòng, trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
- Đan dược gì?
- Đan dược tam phẩm - Tố Tâm Đan!
Tam phẩm!
Mục Vân lại nguyện ý xuất ra đan phương của một môn đan dược tam phẩm cùng hưởng với hắn, có phải đầu của gia hỏa này bị hư rồi không?
- Ngươi nói rõ đan phương với ta một chút...
- Không thành vấn đề!
Mục Vân tự tin nói:
- Muốn luyện chế Tố Tâm Đan cần có Linh Tâm Thảo, Liễu Đằng Hoa...
Không bao lâu, Mục Vân liệt kê ra mấy chục loại dược liệu, một ít đan dược trong đó, Diệu Thiến đại sư chưa từng nghe thấy, mà Mục Vân đã thành đổi thành dược liệu khác thay thế.
Diệu Thiến đại sư vừa nhớ kỹ, vừa hỏi thăm Mục Vân liên quan tới những dược liệu kỳ lạ kia.
- Dược liệu cơ bản xác định đều có, Diệu Thiến đại sư, có vấn đề sao?
- Ngươi cũng quá coi thường ta, đan dược tam phẩm mà Diệu Thiến ta luyện chế không ra, vậy thanh danh luyện đan sư tam phẩm này chẳng phải là hư danh sao!
Diệu Thiến tự tin nói:
- Chừng nào thì bắt đầu luyện đan?
- Hiện tại, lập tức!
Nói thật, cũng không phải Mục Vân không muốn tự mình luyện đan, mà thực sự là bởi vì hắn hiện tại còn ở cảnh giới nhục thân thập trọng, còn có một chút khoảng cách với Linh Khiếu thập trọng, đan dược tam phẩm, dùng cảnh giới hiện nay của hắn muốn luyện chế ra, quả thực có chút khó khăn.
- Hiện tại?
- Có vấn đề sao?
- Không có vấn đề gì chứ!
Diệu Thiến đại sư lập tức gật đầu, không để ý tới Diệu Tiên Ngữ đang ở bên cạnh, kéo Mục Vân đi thẳng vào trong phòng luyện đan của đan Thánh Đan các.
Hắn cũng rất chờ mong, Tố Tâm Đan trong miệng Mục Vân nói tới, đến cùng có công hiệu gì!
Những ngày gần đây, hắn một mực từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ nghe được tin tức liên quan tới Mục Vân.
Thậm chí trong một tháng thời gian này, Diệu Tiên Ngữ mỗi ngày đều ở trong phòng luyện đan luyện đan, không ngờ lại lại bắt đầu thay đổi phương pháp hắn dạy bảo, đi theo cách khác.
Đi qua hiểu rõ hắn mới biết được, đây đều là Mục Vân chỉ đạo.
Chuyện này khiến Diệu Thiến càng tràn ngập hiếu kì đối với Mục Vân.
Tổng hợp đoạn thời gian này, Mục Vân biến hóa, Diệu Thiến đại sư có thể xác định rất khẳng định, sau lưng Mục Vân nhất định có một vị cường giả đang trợ giúp hắn.
Bằng không thì phế vật đã từng nổi danh lừng lẫy khắp Bắc Vân thành, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế, làm ra thay đổi kinh người như thế!
- Bước đầu tiên, không được đốt lò, trước để Linh Tâm Thảo vào trong lò đan!
- Hả?
Nghe được lời nói kỳ quái của Mục Vân, Diệu Thiến đại sư mở to hai mắt nhìn.
Nói đùa cái gì? Nào có lô hỏa còn chưa bắt đầu dâng lên đã bắt đầu bỏ dược liệu vào trong lò đan luyện đan?
- Mục Vân, ngươi đây không phải làm càn rỡ sao?
- Tin tưởng ta!
Nhìn thấy Diệu Thiến đại sư biểu lộ kinh ngạc, Mục Vân chân thành nói:
- Ta rất cần Tố Tâm Đan cứu mạng, sẽ không làm loạn!
- Tốt!
Xét thấy đoạn thời gian này từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ, nghe được người đạo sư này của nàng kì lạ các loại, Diệu Thiến cũng hiếu kì Mục Vân đến cùng có thủ đoạn gì.
Dựa theo Mục Vân, Diệu Thiến bắt đầu tung ra các loại dược liệu theo trình tự.
Diệu Thiến đại sư quả nhiên không hổ là luyện đan sư tam phẩm, Mục Vân gần như mỗi câu lời nói không cần phải nói lần thứ hai, Diệu Thiến đại sư đã có thể hiểu rõ.
Cuối cùng, an bài thỏa đáng mọi việc, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Còn lại giao cho gia gia ngươi!
Mục Vân tìm một nơi ngồi xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Cảnh giới hiện nay của hắn là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, thế nhưng cho đến hôm nay, hắn mới phát giác, tiến bộ như vậy quá chậm!
Hiện tại, đại trưởng lão và nhị trưởng lão khó xử, nếu không phải hắn trở thành đạo sư cao cấp của Bắc Vân học viện, chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.
- Là lúc đột phá bát trọng Tụ Đan cảnh!
Tụ Đan cảnh, chân nguyên ngưng tụ thành đan, tụ tập tại phần bụng.
Từ thất trọng Chân Nguyên cảnh bước vào đến bát trọng Tụ Đan cảnh không chỉ là gia tăng chân nguyên.
Lúc chân nguyên ngưng tụ thành nguyên đan, mỗi lần chân nguyên tiêu hao, tốc độ khôi phục thậm chí sẽ gia tăng không chỉ gấp mười lần, so với thất trọng Chân Nguyên cảnh, bát trọng cường đại chính là ở chỗ chân nguyên hùng hậu và liên tục không ngừng.
Khoanh chân ngồi xuống, Mục Vân bắt đầu điều tiết chân nguyên trong cơ thể.
Trong thời gian một tháng này, mỗi ngày hắn trừ dạy bảo ba người Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ thì chính là tu luyện Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Chân nguyên trong cơ thể dung hợp với chân nguyên trong Tru Tiên Đồ, kinh mạch trong thân thể sớm đã đạt đến một loại bão hòa.
Đột phá bát trọng chỉ là nước chảy thành sông.
Dẫn đạo chân nguyên lưu động trong cơ thể, Mục Vân dụng tâm quan sát mỗi một nơi hẻo lánh trong thân thể.
Bình luận facebook