• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vô Thượng Thần Đế (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Hắn Để Đánh!

- Hừ, cho dù chưa tới, Mặc Hải, ta đương nhiên sẽ để ngươi kiến thức được sự lợi hại của ta!

- Tốt, vậy ta chờ!

Mặc Hải cười hắc hắc, nói:

- Thật không rõ, sao Tần đạo sư lại coi trọng tên phế vật Mục Vân này!

- Mặc Hải, không nên quá phận!

Giờ phút này, Tề Minh cũng nhịn không được quát.

- Ta quá phận ngươi có thể thế nào? Đến đánh ta sao? Phế vật!

Phanh...

Chỉ là Mặc Hải còn chưa nói hết một câu nói, một tiếng đạo phanh đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một bóng người đột nhiên thoát ra, một quyền không chút khách khí, trực tiếp đánh lên gương mặt Mặc Hải, tiên huyết rầm rầm theo lỗ mũi Mặc Hải chảy xuống.

- Sống lâu như vậy, còn chưa gặp qua thỉnh cầu tốt như vậy, tất cả mọi người chứng kiến, gia hỏa này nói chúng ta đánh, cho dù tìm viện trưởng, cũng trách không thể chúng ta!

Mục Vân quơ quơ ống tay áo, lạnh nhạt nói.

Chỉ là mọi người xung quanh thì nháy mắt ngơ ngác tại chỗ!

Mục Vân đường đường là một đạo sư của Bắc Vân học viện, cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh lại còn nói động thủ thì động thủ!

Thực sự là có chút mặt dày vô sỉ!

- Phốc phốc...

Chỉ là Tần Mộng Dao ở bên cạnh thì lại nhịn không được cười lên.

Nàng đột nhiên phát hiện, Mục Vân còn có một mặt khả ái như thế!

- Mục Vân, không nên quá phận!

Ngay lúc này, thiếu niên đứng ở phía trước vẫn không mở ra miệng, đột nhiên nói:

- Ta là Điêu Á Vân, lần tranh tài này, ta sẽ đích thân ra sân, nói cho các ngươi biết, phế vật chính là phế vật, cao cấp tam ban là ban cấp tốt nhất học viện, không ai có thể khiêu khích!

- Đúng, phế vật chính là phế vật, cả ngày trái một phế vật, phải một phế vật, có tin ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất hay không?

Nhìn thấy dáng vẻ Điêu Á Vân tràn đầy tự tin, hai tay Mục Vân uốn lượn, giễu cợt nói.

Không khó nhìn ra, Điêu Á Vân là lục trọng Ngưng Khí cảnh, ở trong học viên đúng là mạnh, thế nhưng ở trong mắt Mục Vân lại không đáng giá nhắc tới!

- Ngươi...

Nhìn thấy vừa rồi Mục Vân vô sỉ ra tay với Mặc Hải, Điêu Á Vân thật đúng là sợ Mục Vân đột nhiên nổi loạn.

- Bảy ngày sau chúng ta sẽ thấy rõ!

Vứt xuống câu nói này, Điêu Á Vân mang theo mấy người, quay người rời khỏi.

- Mục đạo sư, ngươi yên tâm, cho dù Điêu Á Vân là thiên tài Ngưng Khí cảnh, ta sẽ vẫn thắng hắn!

Nhìn thấy mấy người khí diễm phách lối rời khỏi, Mặc Dương nhịn không được nắm chặt nắm đấm.

Trước đó, mặc dù hắn là yêu râu xanh, thế nhưng cũng có lòng tự trọng.

Bị người khi nhục, bị người mắng thành rác rưởi, hắn không phải là không muốn phản kháng, chỉ là không cách nào phản kháng!

Mà bây giờ, có Mục Vân ở đây, hắn nhìn thấy hi vọng, dù chỉ là một chút xíu hi vọng, hắn cũng không nguyện ý từ bỏ.

- Đừng nói giống như ra chiến trường, hết sức là được rồi!

Vỗ bả vai Mặc Dương, Mục Vân dò hỏi:

- Tiểu Ngữ nha đầu kia đâu? Sao lại không gặp nàng?

- Chuyện này...

Nghe được Mục Vân nhắc đến Diệu Tiên Ngữ, sắc mặt Mặc Dương và Tề Minh trở nên cổ quái.

- Mục đạo sư, cảm xúc của Diệu Tiên Ngữ không đúng lắm, ngươi cần phải ổn định một chút!

Mặc Dương thấp giọng nói:

- Bây giờ nàng đang ở phòng luyện đan mà!

- Ta biết!

Dứt lời, Mục Vân trực tiếp đi về phía phòng luyện đan.

Trong thời gian một tháng, chuyện liên quan tới Tề Minh và Mặc Dương, hắn cũng không lo lắng, có thể dạy cho hai người, hắn đã tận toàn lực, còn lại chỉ có thể xem hai người.

Mà về phần Diệu Tiên Ngữ, nàng vốn chính là tương xứng với Uông Vân Kỳ, mà bây giờ sau khi Uông Vân Kỳ dung nhập thú hỏa, thủ đoạn luyện đan, ấn theo đạo lý, còn phải cao hơn Diệu Tiên Ngữ một chút.

- Tiểu Ngữ, gần đây chuẩn bị thế nào rồi?

Đi vào trong phòng luyện đan, nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ ngồi ở chỗ đó, Mục Vân cười tủm tỉm nói.

- Hừ!

Chỉ là nhìn thấy Mục Vân đi vào phòng luyện đan, Diệu Tiên Ngữ lại hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn Mục Vân.

- Là ai chọc giận ngươi không vui vậy? Có phải gia gia hồ đồ kia của ngươi hay không, bây giờ ta tìm hắn tính sổ sách đi!

Mục Vân một bộ lòng đầy căm phẫn nói.

- Không phải, không phải, là ngươi, là đại trứng thối ngươi đấy!

Diệu Tiên Ngữ đột nhiên oa oa khóc lớn lên, nói:

- Ngươi bắt đầu với Tần Mộng Dao từ khi nào, phải là ta cùng với ngươi chứ, ta kém nàng chỗ nào!

Diệu Tiên Ngữ đứng thẳng ép sát tới, cố ý ưỡn hai ngọn núi trước ngực, khiêu khích nhìn Mục Vân.

- Khụ khụ...

Không ngờ tiểu nha đầu này lại đang lo lắng chuyện này, Mục Vân lúng túng ho khan, nói:

- Tiểu Ngữ, ngươi bây giờ còn nhỏ, Mục đạo sư đã mười chín tuổi, mà ngươi mới mười sáu tuổi, tương lai ngươi lại muốn là luyện đan sư danh chấn toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, lợi hai hơn Mạc đại sư hay sao!

- Vậy vì sao ngươi lại chướng mắt ta?

- Không phải đạo sư chướng mắt ngươi, chỉ là ngươi quá nhỏ...

- Tốt, nếu đã như vậy, chờ ta đến mười chín tuổi sẽ làm nữ nhân của Mục đạo sư!

- Hả?

Nghe thấy lời này, Mục Vân lập tức ngốc tại chỗ.

Diệu Tiên Ngữ lại là một đường chạy chậm, hưng phấn rời khỏi.

- Này này, ngươi muốn đi đâu, không tu luyện sao?

- Hắc hắc, không tu luyện, Mục đạo sư yên tâm, cho dù Uông Vân Kỳ dung hợp thú hỏa cũng sẽ không là đối thủ của ta, trận này, Diệu Tiên Ngữ ta chắc chắn thắng!

- Nha đầu này...

Nhìn Diệu Tiên Ngữ rời khỏi, nghĩ đến gia gia Diệu Thiến của nàng thần bí, Mục Vân cũng lắc đầu.

Cho tới nay, Mục Vân vẫn cảm giác Diệu Thiến rất thần bí khó lường, thực lực chân thực của lão già này có lẽ còn lợi hại hơn Mạc đại sư.

Có một vị gia gia thần bí như vậy, Diệu Tiên Ngữ đúng là không cần hắn lo lắng.

- Hiện tại, vẫn phải suy nghĩ về chính ta một chút!

Tần Mộng Dao giám sát Tề Minh và Mặc Dương tu luyện, mà Mục Vân thì lại lẻ loi một mình, tìm một phòng tu luyện.

Giờ phút này, hắn đi tới chỗ nào cũng đều sẽ bị đám người trong học viện chỉ trỏ, Mục Vân cũng không quan tâm.

Đi vào trong phòng luyện công, lấy ra một thanh trường kiếm bình thường, Mục Vân bắt đầu tu luyện.

Lúc trước, từ trong tay Đông Phương Ngọc đạt được Bát Hoang Sinh Tử Ấn, giờ phút này, hắn đã sớm luyện thành lô hỏa thuần thanh.

Hiện tại, làm cho đầu hắn đau nhất lại là Bổ Thiên Kiếm Đạo tứ thức kia.

Hôm qua, may mắn thi triển thành công đệ nhất thức Bổ Ảnh Chi Kiếm, mà Luyện thành một kiếm này lại tốn hao trọn vẹn một tháng thời gian của Mục Vân, quả thực là lần đầu tiên.

Phải biết ở kiếp trước, bất kỳ võ kỹ nào đến trong tay hắn, tối đa cũng không cao hơn thời gian một tháng, hắn đã có thể luyện thành.

Mà lần này, trong Bổ Thiên Kiếm Đạo, chỉ là đệ nhất thức đã tốn của hắn thời gian một tháng.

- Không đúng chỗ nào đâu...

Một kiếm tiếp một kiếm vung ra, Mục Vân bắt đầu lĩnh ngộ Bổ Thiên Kiếm Đạo đệ nhị thức - Bổ Phong Chi Kiếm, nhưng lại luôn không bắt được trọng điểm.

Thời gian từ từ trôi qua, một ngày này, thời gian Mục Vân và Điêu Á Đông ước định tranh tài ba trận, rốt cục đã đến.

Mà toàn bộ Bắc Vân học viện gần như xuất động tất cả mọi người.

Lúc đầu, đây chính là cuộc đọ sức giữa ban cấp phế vật nhất của toàn học viện và ban cấp trước ba, đã rất hấp dẫn rất nhiều người.

Mà bây giờ, lại thêm tin tức hai người Mục Vân và Tần Mộng Dao xác định quan hệ nam nữ lại oanh một cái động tính, lần tranh tài này, người người quan tâm.
Chương 77 So Tài Bắt Đầu

So Tài Bắt Đầu

Trên quảng trường Bắc Vân học viện, giờ phút này người đông nghìn nghịt, mấy ngàn đạo sư và học viên của học viện làm cho toàn bộ quảng trường học viện chật như nêm cối.

Mà phía trên quảng trường, sớm đã bị phân chia ra.

Một lôi đài, hai luyện đan lô, hai luyện khí lô.

Ba trận tranh tài, dù sao cũng là tranh tài giúp Mục Vân tấn cấp đạo sư trung cấp, liên quan đến Mục Vân tấn thăng, học viện đã an bài tốt từ lâu.

Chỉ là một vị đạo sư sơ cấp tấn thăng đạo sư trung cấp, thế mà lại bộc phát ra nhân viên quan sát mãnh liệt như thế, cũng là chuyện mà học viện không ngờ.

Chỉ là đám người đến, nguyên nhân nhiều nhất là muốn nhìn một chút, kia cái gọi là Mục Vân dám can đảm khiêu chiến Mục đạo sư của cao cấp tam ban, đến cùng có ba đầu sáu tay gì.

- Tiên Ngữ, những ngày này ta cũng có chút điều tra đối với Mục đạo sư của các ngươi, thế nhưng thế nào cũng nghĩ không thông, tên phế vật kia đến cùng lợi hại chỗ nào!

Trong đám người, Diệu Tiên Ngữ mặc một váy ngắn màu tím, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.

Bên cạnh nàng, một thiếu niên nói:

- Điêu Á Đông dẫn đầu cao cấp tam ban, hình như trong toàn bộ học viện, chỉ thua ở ban cấp của Uông gia Uông Thanh Phong, Mục Vân làm như thế, quả thực là ngớ ngẩn!

- Thiệu Vũ, ngươi có thể câm miệng ngươi lại không?

Nghe được thiếu niên bên cạnh nói líu lo không ngừng, Diệu Tiên Ngữ nhịn không được nói:

- Mục đạo sư là đạo sư của ta, làm phiền ngươi nói chuyện lễ phép một ít!

Thiệu Vũ thân là ngoại môn trước mười của Thánh Đan tông, cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.

Mà hắn chỉ có mười sáu tuổi, không biết mạnh hơn Mục Vân bao nhiêu, thật không nghĩ đến, Diệu Tiên Ngữ lại chống đối hắn trước mặt mọi người!

- Hắc hắc, ta biết Tiên Ngữ ngươi nhất định có thể thắng Uông Vân Kỳ kia, chỉ là hai gia hỏa khác, ta nghe nói một là thiếu gia ăn chơi, một là tử đệ dân nghèo, sao có thể là đối thủ của thiên tài Bắc Vân thành các ngươi!

Thiệu Vũ giễu giễu nói:

- Mặc dù hai thiên tà kia ở, trong mắt ta cũng chỉ là phế vật thôi!

Nghe thấy Thiệu Vũ vẫn dáng vẻ cao đàm khoát luận, Diệu Tiên Ngữ càng nhịn không được chau mày.

- Mục đạo sư!

Trong đám người, nhìn thấy bọn người Mục Vân và Tần Mộng Dao, Diệu Tiên Ngữ một đường chạy chậm qua, lưu lại Thiệu Vũ một mình lẩm bẩm tại chỗ.

Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ nhiệt tình với Mục Vân, Thiệu Vũ nghiến răng ken két.

- Đồ phế vật, Tiên Ngữ là của ta, ngươi dám đụng tay vào, ta sẽ giết ngươi!

Vừa dứt lời, Thiệu Vũ thở ra một hơi, điều chỉnh sắc mặt, đi theo.

Lần này sở dĩ hắn theo tới chính là muốn nhìn một chút, gia hỏa “Nổi danh lừng lẫy” tại Bắc Vân thành - Mục Vân này sẽ thua thảm liệt như thế nào!

Giờ phút này, quảng trường trung ương lớn như vậy, chừa lại một mảng đất trống lớn, sau lưng Mục Vân, ba người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương đi sát sau.

Mà đổi thành một bên, sau lưng Điêu Á Đông, ba người Điêu Á Vân, Uông Vân Kỳ, Tề Vân đứng thành một hàng.

Nhìn thấy Mục Vân, Điêu Á Đông ha ha cười nói:

- Khó trách, khó trách Mục đạo sư có nắm chắc như thế, thì ra là dựa vào Tần đạo sư phía sau, chiêu ăn bám này, Mục đạo sư ngược lại là chơi rất tốt!

- Ha ha... Đã nhường, đã nhường!

Mục Vân cười ha ha một tiếng, không thèm để ý chút nào nói:

- Ăn bám cũng là bản sự, chỉ sợ Điêu đạo sư muốn ăn còn không có bản sự ăn đâu!

Nói xong, Mục Vân ngoái nhìn Tần Mộng Dao một chút.

Tần Mộng Dao mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, lập tức để mọi người ở đây cảm thấy choáng váng.

- Gặp qua không muốn mặt, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!

- Đúng, ta thấy nói hắn là phế vật, không bằng nói hắn là thiên hạ đệ nhất đồ vô sỉ!

- Lát nữa hắn thua, không thấy được Mặc Hải cũng không ra sân, trực tiếp để Điêu Á Vân sao? Điêu Á Vân chính là chúng ta thiên tài trước ba trong học viên, phế vật Mặc Dương kia, đi lên nhất định phải chết!

Trong đám người, nghị luận ầm ĩ một trận.

Tranh tài chưa bắt đầu, phía trên toàn bộ quảng trường đã là một mảnh ồn ào.

Nhưng càng nhiều người là đang chờ nhìn Mục Vân bị chê cười.

Lúc đầu hắn có thể chọn một ban cấp bình thường để cho mình tấn thăng đến đạo sư trung cấp, nhưng bây giờ nhất định phải chọn cao cấp tam ban.

Đáng đời tìm đá đập chân mình!

Dọc theo quảng trường, đứng vững trên một bệ đá cao cao, mấy bóng người đứng thẳng.

Một người cầm đầu, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, tóc dài tung bay, y quan bồng bềnh, tuấn dật dung mạo, thỉnh thoảng dẫn tới một ít nữ đệ tử xung quanh ghé mắt thét lên.

- Uông đạo sư, ngài xem trận đấu này, Mục Vân có thể thắng sao?

Sau lưng thanh niên, một thiếu niên mở miệng dò hỏi.

- Phế vật một buổi thức tỉnh, chính là long phi cửu trọng thiên, mọi việc đều nói không chừng, Tần Mộng Dao không phải người ngu, người nàng coi trọng, sao có thể là phế vật?

Uông Thanh Phong khẽ mỉm cười nói:

- Đáng tiếc Điêu Á Đông bị đố kị che mờ mắt, ngược lại là thấy không rõ!

- Vậy theo đạo sư nói, Mục Vân sẽ thắng?

Sau lưng Uông Thanh Phong, một thiếu nữ nhịn không được mở miệng nói.

- Nếu như Mục Vân lựa chọn là sơ cấp lục ban, hoặc là cửu ban, hắn có thể sẽ thắng, nhưng hắn lại lựa chọn cao cấp tam ban!

Uông Thanh Phong bình tĩnh nói:

- Điêu Á Vân ra sân, Mặc Dương căn bản không thể nào thắng, mà Diệu Tiên Ngữ và Vân Kỳ sàn sàn với nhau, Tề Vân so với Tề Minh, mạnh đâu chỉ một bậc, ta cũng đoán không ra, Mục Vân đến cùng muốn làm cái gì!

Nương theo mấy người thảo luận, phía trên quảng trường, tranh tài đã là mở màn.

Trận đầu, so đấu luyện đan!

Diệu Tiên Ngữ giao đấu với Uông Vân Kỳ.

- Diệu Tiên Ngữ, tất cả mọi người nói ngươi và ta là hai đại thiên tài luyện đan của Bắc Vân thành, thế nhưng ta thấy, ngươi lại là từ đầu đến cuối không bằng ta, nếu như không phải gia gia ngươi là các chủ Thánh Đan các thì ngươi và ta, đủ để chênh lệch cách xa vạn dặm!

Uông Vân Kỳ mặc trường bào, khuôn mặt mỹ lệ, nói chuyện lại đối chọi gay gắt.

Hai người từ nhỏ đều thể hiện ra thiên phú hơn người, tại một đường luyện đan, thanh danh hiển hách, cho nên xưa nay bị người lấy ra so sánh.

Ngày hôm nay, là ngày quyết định hai người, đến cùng ai là luyện đan sư thiên tài đệ nhất Bắc Vân thành chân chính!

- Lời nói đừng nói quá vẹn toàn!

Diệu Tiên Ngữ cười hắc hắc nói:

- Trận chiến ngày hôm nay, ta không phải tranh với ngươi xem ai là thiên tài luyện đan đệ nhất Bắc Vân thành, mà là vì Mục đạo sư!

Tranh tài chưa bắt đầu, tràng diện đã trở nên giương cung bạt kiếm.

- So đấu luyện đan, bởi vì các ngươi đều là luyện đan sư nhất phẩm, cho nên đan dược lần này, sẽ do đạo sư rút thăm quyết ra, ai có thể ngay lập tức luyện chế thành công, lại luyện chế phẩm chất đan dược ưu lương thì sẽ chiến thắng!

Nương theo đạo sư phán định vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi đi đến lôi đài so tài.

Lục Khiếu Thiên!

Nhìn thấy bóng người kia, mọi người ở đây kinh ngạc một trận.

Tất cả mọi người không ngờ, trận đầu so tài luyện đan, Lục viện trưởng lại tự thân lên đài rút thăm.

Vậy một trận tranh tài này tuyệt đối là vô cùng công chính!

Toàn bộ Bắc Vân học viện, còn có người nào công chính hơn so Lục viện trưởng sao?

- So tài luyện đan, luyện chế đan dược là - Thất Khiếu Thư Mạch Đan!

Sau khi Lục Khiếu Thiên vừa dứt lời, mọi người ở đây đều thốt lên.

Thất Khiếu Thư Mạch Đan là cực phẩm trong đan dược nhất phẩm, đối với võ giả nhục thân nhất trọng đến tứ trọng, có chỗ tốt vô cùng cường đại.

Mà sau khi luyện thành đan này, chu vi đan thân sẽ phủ đầy thất khiếu, sinh động như thật, hương khí tràn lan.

Nhưng mặc dù đan này là đan dược nhất phẩm, thế nhưng lại ít có người có thể luyện chế ra thất khiếu.
Chương 78 Nhị phẩm luyện đan sư (1)

Nhị phẩm luyện đan sư (1)

Luyện đan sư nhất phẩm bình thường chỉ có thể luyện chế ra tam khiếu, tứ khiếu, chỉ có một chút luyện đan sư nhị phẩm mới có thể luyện chế ra thất khiếu viên mãn.

Thất khiếu kỳ hối, Thất Khiếu Thư Mạch Đan này mới xem như thật viên mãn.

Mà đan này dùng để khảo sát năng lực luyện đan sư nhất phẩm mạnh hay yếu, cũng đúng là không có gì thích hợp bằng!

- Thất Khiếu Thư Mạch Đan...

Nghe được cái tên này, Uông Vân Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

- Diệu Tiên Ngữ, ngươi thua chắc rồi, một tháng trước, ta có thể luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan ra ngũ khiếu, hiện nay ta dung hợp thú hỏa, chí ít có thể luyện chế ra lục khiếu!

Uông Vân Kỳ hưng phấn nói:

- Mà ngươi, căn bản không thể nào luyện chế ra thất khiếu! Bởi vì chỉ có luyện đan sư nhị phẩm mới có thể làm được, cho nên trận này, Uông Vân Kỳ ta tất thắng!

Nghe thấy Uông Vân Kỳ tràn đầy tự tin, Diệu Tiên Ngữ nhếch miệng mỉm cười, tuyệt không giải thích cái gì.

Thắng hay bại, chỉ có đến phút cuối cùng mới có thể thấy rõ ràng.

- Hiện tại, dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược đã chuẩn bị tốt, đan lô hoàn hảo, còn về đan hỏa, học viện cung cấp là đan hỏa yêu thú hỏa thuộc tính, nếu học viên tự có thú hỏa có thể sử dụng, tranh tài, hiện tại bắt đầu!

Nương theo âm thanh đạo sư phán định rơi xuống, toàn bộ quảng trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc luyện đan sư luyện chế đan dược, kiêng kỵ nhất chính là quấy rầy, điểm này, tất cả mọi người đều biết.

Dược liệu cần thiết để luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan có Linh Lung Thảo, Thư Tâm Quả, Thiết Ti Mộc, còn có yêu đan yêu thú tứ giai - Bạch Văn Hổ!

Mà ở trong đó, Thư Tâm Quả là đắt đỏ nhất, một Thư Tâm Quả ít nhất là năm ngàn viên linh thạch hạ phẩm.

Tranh tài bắt đầu, hai người Uông Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ cùng bước lên lôi đài, đứng ở vị trí của mỗi người.

Dưới đài, đám người sớm đã không dám hô hấp.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Mục Vân!

Giờ phút này, Mục Vân lười biếng nằm trên một cái ghế bành, Tần Mộng Dao đứng ở một bên đấm lưng nắn vai cho hắn, một màn này, gần như khiến toàn bộ một nửa người của Bắc Vân học viện hận không thể xông lên bạo đánh Mục Vân một trận.

Chỉ là nhìn thấy Mục Vân nằm trên ghế bành nửa híp hai mắt, Tần Mộng Dao lại đau lòng một trận.

Ngày thường trong nhìn thấy Mục Vân đều là một bộ dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc, nhưng chân chính cùng với Mục Vân, nàng mới biết được, Mục Vân mỗi ngày tu luyện, gần như là chiếm tuyệt đại bộ phận thời gian của hắn.

Hôm qua, bởi vì lĩnh ngộ một chiêu kiếm thức, trọn vẹn đến sáng sớm mới ngủ một hồi.

Trên lôi đài, hai người Uông Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ gần như đồng thời xuất thủ, các loại dược liệu, theo thứ tự vùi đầu vào trong lò đan.

Thế nhưng người tỉ mỉ lại dần dần phát hiện, trình tự và lượng dược liệu Diệu Tiên Ngữ đầu nhập lại khác Uông Vân Kỳ rất lớn.

Nói đúng ra, là khác nhau rất lớn với thủ pháp luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan được công nhận hiện nay.

Mọi người đều biết, luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan, đầu tiên phải bỏ Thiết Ti Mộc vào đan lô, bởi vì Thiết Ti Mộc tính chất cứng cỏi, muốn nhanh chóng dung hợp, căn bản không thể nào.

Thế nhưng phương pháp của Diệu Tiên Ngữ lại trái ngược, lại bỏ Thư Tâm Quả có thể dễ dàng luyện hóa nhất vào trong lò đan.

- Diệu Tiên Ngữ đang làm cái gì vậy?

Nhìn thấy điểm này, Tề Minh cũng nhịn không được hơi nghi hoặc một chút.

- Các ngươi biết cái gì?

Giờ phút này, Mục Vân vẫn luôn híp mắt đột nhiên mở miệng:

- Thất Khiếu Thư Mạch Đan quan trọng nhất là mở thất khiếu, như thế nào mở? Đương nhiên là dùng dược khí để xông phá đan dược!

- Bỏ Thư Tâm Quả vào đầu tiên, hóa thành dược khí, quay xung quanh trong lò đan, sau khi Thiết Ti Mộc bị phân giải, những thuốc khí dó sẽ nhiễm trên Thiết Ti Mộc, khoảnh khắc đan dược thành công, xông phá đan thể, phá khiếu mà ra, từ ngoài đến trong!

Mục Vân cẩn thận nói:

- Mà phương pháp luyện chế giống vậy lại là bỏ Thiết Ti Mộc vào trước, dược hiệu của Thư Tâm Quả được bao bọc trong nội đan, phá thể mà ra!

- Vậy một loại hiệu quả tốt hơn là gì?

Tề Minh nhịn không được dò hỏi.

..

Loại phương pháp nào tốt?

Nghe được vấn đề này, Mục Vân cũng nhíu mày.

Hai loại phương pháp này, lúc đầu người biết đến rất ít, mà Mục Vân cũng chưa từng nói qua với Diệu Tiên Ngữ, xem ra là Diệu Thiến đã dạy rồi.

Nhưng hiệu quả của dược từ bên ngoài tiến nhập vào trong cơ thể là bài kiểm tra thủ đoạn luyện đan và kỹ xảo của luyện đan sư, bình thường mà nói, cho dù là một ít luyện đan sư nhị phẩm, cũng không dám làm như thế.

Không cẩn thận chính là thất bại, ngay cả đan dược đều nổ tung thành tro, một chút dấu vết cũng không còn, chớ không cần nhắc tới mấy khiếu!

Hắn cũng không nghĩ tới, Diệu Tiên Ngữ lại sử dụng biện pháp này.

- Xem ra tiểu nha đầu này, là chuẩn bị đập nồi dìm thuyền!

Mục Vân cũng không trả lời vấn đề của Tề Minh, ngược lại hắn phối hợp yên lặng không nói gì.

Nhưng trải qua chuyện này, hắn càng thêm tin vào suy đoán của mình, Diệu Thiến người này không đơn giản.

Mặc dù Thất Khiếu Thư Mạch Đan chỉ là đan dược nhất phẩm, nhưng biện pháp luyện đan này, năm đó hắn cũng chỉ là sau khi hắn đi ra đại lục, mới biết được.

Mà hiện tại Diệu Thiến đã biết được.

Đánh giá của Mục Vân với Diệu Thiến không thể không lại lần nữa tăng lên.

Tranh tài vẫn còn đang tiếp tục, trong lúc mọi người không hiểu động tác của Diệu Tiên Ngữ, một bên khác, hai tay của Uông Vân Kỳ lại đột nhiên thay đổi, một ngọn lửa bùng lên từ trong cơ thể nàng.

Thú hỏa!

Thú hỏa chỉ có thể sinh ra bên trong cơ thể linh thú.

Trong yêu đan trong cơ thể yêu thú bình thường cũng có thú hỏa, chỉ là loại thú hỏa kia, lại không thể không ngừng sinh sôi, nếu tiêu hao toàn bộ, thú đan cũng sẽ trở nên vô dụng.

Nhưng linh đan linh thú lại khác, linh đan trong cơ thể linh thú có chứa thú hỏa, dù sau khi linh thú chết, cũng có thể tiếp tục sinh ra, kéo dài không dứt.

Giờ phút này, cuối cùng Uông Vân Kỳ đã bắt đầu vận dụng thú hỏa dung hợp trong cơ thể để luyện đan.

Kể từ đó, không hề nghi ngờ, vô luận là tốc độ luyện đan hay dược hiệu sau khi đan dược thành công, Uông Vân Kỳ đã chiếm cứ điều kiện có lợi trước tiên!

- Diệu Tiên Ngữ, ngươi lấy cái gì so với ta?

Uông Vân Kỳ liếc qua Diệu Tiên Ngữ bên cạnh mình, nàng ta vẫn đang cẩn thận từng li từng tí khống chế lô đan, trong lòng cười lạnh.

Luyện đan đến một bước này, kỳ thật thắng bại đã được sáng tỏ.

Mượn nhờ thú hỏa, nàng chí ít có thể luyện chế ra lục khiếu, điểm này căn bản Diệu Tiên Ngữ không thể so được.

- Ha ha, Uông đạo sư, xem ra lần này Vân Kỳ đã định là sẽ thắng, đệ nhất luyện đan thiên tài Bắc Vân thành, trừ nàng ra còn có thể là ai chứ!

Một đạo sư học viện đứng bên người Uông Thanh Phong, nịnh bợ nói.

- Kỳ thật, Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ không kém bao nhiêu, chỉ là lần này, Vân Kỳ mượn nhờ thú hỏa, thắng mà không chút mất sức nào!

- Không thể nói như thế, dung hợp thú hỏa, vốn là đoạt tạo hóa thiên địa, Uông Vân Kỳ có thể thành công, đã chứng minh rằng nàng mạnh hơn so với Diệu Tiên Ngữ!

Thời gian từ từ trôi qua, đám người giữa sân không có biểu lộ mất kiên nhẫn, ngược lại bọn hắn càng thêm hiếu kì, đến cùng kết quả sẽ như thế nào.

Ông... Đinh...

Đột nhiên, đám người chờ đợi nghe được một tiếng vù vù, ngay sau đó, một tiếng đinh vang lên.

Uông Vân Kỳ, đan dược đã thành!
Chương 79 Nhị phẩm luyện đan sư (2)

Nhị phẩm luyện đan sư (2)

Nhưng, còn chưa đợi mọi người nhìn sang và kinh ngạc, lại là một trận vù vù và đinh theo sát vang lên.

Diệu Tiên Ngữ cũng đã thành công!

Hai người cơ hồ hoàn thành trong cùng một lúc, về thời gian, Uông Vân Kỳ nhanh hơn một chút.

Dù sao trong cơ thể nàng chứa thú hỏa, tốc độ luyện đan thật sự sẽ nhanh hơn Diệu Tiên Ngữ một bước.

- Không nghĩ tới ngươi có thể nhanh như vậy luyện chế ra đan được, thế nào, là tứ khiếu hay ngũ khiếu?

Uông Vân Kỳ nhìn Diệu Tiên Ngữ, châm chọc nói.

Bản thân nàng dung hợp thú hỏa, nên tốc độ hoàn thành sẽ nhanh hơn Diệu Tiên Ngữ, chỉ vì nàng ta bắt kịp thời gian luyện đan của mình, nên đan dược khẳng định là không bằng chính mình.

Đối với cái này, Diệu Tiên Ngữ cũng không giải thích.

Ánh mắt rơi vào trong trên thân đám người Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ mỉm cười, tràn đầy tự tin.

- Mở lò!

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, hai lò luyện đan, bắt đầu từ từ mở ra.

Đạo sư nghiệm đan đi đến trước đan lô của Uông Vân Kỳ, lấy ra một viên Thất Khiếu Thư Mạch Đan màu sắc trong suốt.

Giờ phút này, giữa sân mọi người đều nín thở.

- Uông Vân Kỳ chọn luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan, cuối cùng luyện chế ra thành phẩm lục khiếu!

Nương theo âm thanh của đạo sư nghiệm đan rơi xuống, toàn bộ quảng trường nháy mắt sôi sục lên.

Lục khiếu!

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hiện tại Uông Vân Kỳ, ít nhất là tồn tại luyện đan sư nhất phẩm đỉnh cấp, mà thời gian nàng dung hợp thú hỏa còn chưa đến một tháng.

Chỉ sợ không được bao lâu nữa, nàng có thể bước vào đến hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm.

Luyện đan sư nhị phẩm mười sáu tuổi, ngẫm lại đều để người ta kích động, thành tựu của Uông Vân Kỳ là không thể đo lường trong tương lai.

- Lục khiếu...

Nghe được âm thanh đạo sư tuyên bố, Uông Vân Kỳ thở ra một hơi.

Lục khiếu đã là cực hạn của nàng sau khi dung hợp thú hỏa, mặc dù không có đến thất khiếu, có chút tiếc nuối, thế nhưng đã đủ xài trong cuộc thi này, có thể thắng được trận này.

Đạo sư nghiệm đan buông xuống đan dược, đi về phía trước.

Giờ phút này, đám người lần nữa an tĩnh lại, nhìn hành động của đạo sư nghiệm đan.

Lần này, Diệu Tiên Ngữ bất luận nhìn thế nào đều sẽ nhất định thua.

Luyện chế ra lục khiếu đan dược, nàng đã chậm một bước so với Uông Vân Kỳ, nhất định là thua. Trừ khi nàng luyện chế ra thất khiếu đan dược, có khả năng sao?

Không thể nào!

Thất khiếu đan dược chỉ có luyện đan sư nhị phẩm có thể luyện chế ra, điểm này, Diệu Tiên Ngữ vô luận như thế nào cũng không thể nào thắng.

Trận đấu này, Diệu Tiên Ngữ thua!

- Diệu Tiên Ngữ luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan là... Thất khiếu!

Cái gì?

Thất khiếu?

Chỉ sau một khắc, thời điểm đạo sư nghiệm đan nói câu này, ở hội trường trong nháy mắt yên tĩnh như chết.

- Không thể nào!

Uông Vân Kỳ bước một bước thật dài, xông lên phía trước, nhìn viên đan dược trong tay đạo sư nghiệm đan, rất lâu, nàng cũng không nói nên lời.

Thất khiếu, thật là thất khiếu!

Diệu Tiên Ngữ lại có thể luyện chế ra thất khiếu Thất Khiếu Thư Mạch Đan, đây chẳng phải là nói rõ, nàng đã là một luyện đan sư nhị phẩm.

Trời ơi!

Toàn bộ võ trường ồn ào, sôi trào một trận.

Luyện đan sư nhị phẩm chỉ mới mười sáu tuổi, tồn tại này ở trong toàn bộ Nam Vân Đế Quốc chính là thiên tài.

- Trận đấu thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ thắng!

Nương theo lời của đạo sư nghiệm đan rơi xuống, đám người vẫn còn đang kinh ngạc, tin tức này thực sự quá mức rung động, trong lúc nhất thời, bọn hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.

- Uông Vân Kỳ, luyện đan cũng không phải so ai có thiên phú hơn, ai càng thêm xuất sắc hơn!

Diệu Tiên Ngữ mở miệng nói:

- Chẳng lẽ đạo sư của ngươi không có dạy bảo ngươi, dược liệu là vật sống, đan dược cũng là vật sống, việc luyện đan sư làm chỉ là cho dược liệu một bộ dáng, để bọn chúng biến thành một bộ dáng khác, một bộ dáng càng thêm xinh đẹp chói mắt!

Lời nói vừa rơi xuống, Diệu Tiên Ngữ quay người đi xuống lôi đài.

Dược thảo là vật sống, đan dược cũng là vật sống...

Nghe được lời này, sắc mặt của Uông Vân Kỳ trắng bệch, ngẩng đầu ánh mắt nàng nhìn Mục Vân ngồi ngay thẳng dưới lôi đài.

Nàng vốn là luyện đan sư nhất phẩm, nên hiểu rõ muốn bước vào nhị phẩm khó đến cỡ nào.

Nhưng Diệu Tiên Ngữ đã làm được, nàng tự hỏi thiên phú không kém Diệu Tiên Ngữ bao nhiêu.

- Là tên kia sao?

Uông Vân Kỳ nhìn Mục Vân, nghi ngờ trong lòng.

- Thật xin lỗi, Điêu đạo sư, ta thua!

Đi đến trước người Điêu Á Đông, Uông Vân Kỳ cúi đầu xuống, hổ thẹn nói.

Nàng đúng là thua, dù nàng đã dung hợp thú hỏa, nhưng thua Diệu Tiên Ngữ.

- Không có việc gì, ai cũng không biết, Diệu Tiên Ngữ lại đã bước vào đến hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm, ngươi thua không oan!

Trên mặt Điêu Á Đông không có chút rung động nào, an ủi.

Chỉ là Uông Vân Kỳ nhìn thấy bộ dáng Điêu Á Đông mặt không đổi sắc, nàng mới càng cảm thấy đáng sợ.

Đây là thời điểm Điêu đạo sư làm cho người ta kiêng kị và sợ hãi nhất!

- Không có chuyện gì!

Điêu Á Vân đi ra phía trước, vỗ bả vai Uông Vân Kỳ nói:

- Còn có hai trận, Tề Minh và Mặc Dương, tất nhiên sẽ thua không thể nghi ngờ!

Ba trận tranh tài, nhất định phải ba trận toàn thắng, mới có thể tính là Mục Vân thành công tấn cấp đạo sư trung cấp.

Trận đấu thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ chiến thắng, điểm này thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng hai trận tiếp theo, đám người lại cảm thấy nhàm chán.

Tề Vân là thiên tài luyện khí của Tề gia ở Bắc Vân thành, hắn chỉ mới mười sáu tuổi đã là phàm khí sư, mà lại có thể luyện chế phàm khí thượng phẩm.

Tiềm lực như vậy, Tề gia nhất định là đối xử như hòn ngọc quý trên tay.

Nhưng Tề Minh lại là không có chút tiếng tăm nào, chỉ là con một nhà rèn sắt ở phường thị phía tây Bắc Vân thành.

Thợ rèn và luyện khí sư, địa vị là một cái trên mặt đất, một cái trên trời!

Mà lại Mặc Dương và Điêu Á Vân, hai người này có thể nói là hoàn toàn không cùng trên một cấp bậc.

Một người là phế vật, một người là võ giả thiên tài, giữa hai người, thực sự là không thể so sánh!

- Trận thứ hai, so đấu luyện khí, Tề Vân và Tề Minh!

Đạo sư phán định đi đến lôi đài, giờ phút này, hai lò luyện đan đã được mang xuống dưới, mà trên lôi đài lại xuất hiện hai lò luyện khí.

Đủ loại kiểu dáng kim loại, cũng được mang lên lôi đài.

Thu hút sự chú ý của người khác trận đấu này kém xa trận trước.

Bởi vì dù sao Tề Vân là thiên chi kiêu tử hiện nay của Tề gia, mà Tề Minh, phụ thân hắn là thiên tài hai mươi năm trước, nhưng bây giờ lại người này không đáng một đồng.

Mà Tề Minh càng yên lặng, không có danh tiếng nào ở Bắc Vân học viện.

Ngược lại, Tề Vân thường xuyên tu sửa phàm khí cho học viên, luyện chế phàm khí, rất là nổi tiếng.

- Cuộc tỷ thí này, Tề Vân trước đó đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, Tề Minh, nếu như ngươi không thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, như vậy tranh tài không cần tiến hành, trực tiếp phán Tề Vân thắng!

- Ta có thể!

Tề Minh nhìn Tề Vân đối diện, hơi mở miệng, trên mặt hắn đã chảy ra mồ hôi.

Chỉ là ánh mắt hắn rơi vào trên thân Mục Vân dưới đài, trong nháy mắt, Tề Minh cảm giác toàn thân trên dưới đều được tiếp thêm lực lượng, hắn không thể làm cho sư phụ mất mặt.

- Có thể?

Tề Vân nghe được lời của Tề Minh, cười lạnh nói:

- Tề Minh cũng không cần đóng vai anh hùng, nếu không thì đến khi luyện khí luyện đến một nửa, thất bại, vậy coi như rất mất mặt!

- Ha ha...
Chương 80 Hắc Cương Ngân Thương

Hắc Cương Ngân Thương

Phía dưới lôi đài, một đám học viên, cười lên ha hả.

Trước đó Tề Minh đúng là sẽ không luyện khí, nếu nói trong thời gian một tháng, hắn đã học xong luyện khí, mà lại có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, vậy đơn giản là thiên tài!

Không, từ thiên tài này đều không thể hình dung hắn!

- Được hay không, so qua mới biết được chứ!

Tề Minh hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi, sắc mặt hắn nghiêm túc nói.

- Được, so thì so!

Một bên khác, đạo sư làm trọng tài cất giọng nói:

- Đã như vậy, vậy bắt đầu so tài luyện khí, phàm khí thượng phẩm, đề bài vẫn do Lục viện trưởng rút!

Lục Khiếu Thiên lần nữa đi lên đấu trường, không nói gì, trực tiếp rút đề.

- Thượng phẩm phàm khí, Hắc Cương Ngân Thương!

Theo lời của Lục viện trưởng rơi xuống, từng tiếng kinh hô liên tục vang lên trong học viện.

Luyện khí vốn là một việc khó, mà trong đó, hiếm thấy nhất, chính là thương!

Thứ nhất chữ cương trong trường thương chính là kiên cường bất khuất, thứ hai thương lại phải có độ co dãn nhất định, nếu không dưới một kích, lực phản chấn của đối thủ sẽ trực tiếp thương tổn đến bản thân võ giả đối dùng thương.

Dưới một cương bắn ra sẽ tạo nên thương tổn, là binh khí khó luyện chế nhất trong tất cả vũ khí.

Đây mới là nguyên nhân khiến mọi người dưới đài kinh ngạc hô lên.

- Hắc Cương Ngân Thương, không gì hơn cái này!

Tề Vân nghe được âm thanh của Lục viện trưởng, hắn cười lạnh, đi đến lôi đài, đi đến trước lò luyện khí.

Ba bước luyện khí gồm tạo hình, trúc văn, dẫn linh, mỗi một bước đều cực kỳ quan trọng.

Nhìn thấy bộ dáng Tề Vân như gió nhẹ mây bay, hoàn toàn không có đặt ở trong lòng, Điêu Á Đông mở miệng nói:

- Tề Vân, không thể chủ quan!

- Điêu đạo sư yên tâm, Hắc Cương Ngân Thương này, đối ta mà nói, dễ như trở bàn tay!

Tề Vân nhẹ gật đầu, ánh mắt hắn khiêu khích nhìn Tề Minh.

Năm đó, phụ thân Tề Minh vô luận làm chuyện gì, đều sẽ đè ép phụ thân hắn một đầu.

Hôm nay, hắn xem như thay phụ thân mình trả lại một hồi!

- Tranh tài bắt đầu!

Nương theo một tiếng đạo sư làm trọng tài ra lệnh, Tề Vân bước tiến lên trước, cầm lấy những vật liệu cần cho luyện chế Hắc Cương Ngân Thương, bắt đầu ước lượng.

Phân lượng vật liệu luyện khí, cần luyện khí sư ước lượng cẩn thận từng giờ từng phút, sai một ly đi nghìn dặm, một bước này căn bản không thể qua loa.

Trên lôi đài, Điêu Á Đông nhìn thấy động tác thuần thục của Tề Vân, một mạch đã xong, hắn mỉm cười.

Mà trái lại một bên khác, Tề Minh lại lộ ra tay chân có phần vụng về, mỗi lần ước lượng, đều phải đắn đo suy nghĩ, trong lòng Điêu Á Đông cười lạnh.

Đối với Tề Vân, Điêu Á Đông vẫn rất có tự tin.

Dù sao Tề Vân là nhân tài kiệt xuất thế hệ này của Tề gia, mà hắn còn biết, Tề Vân và Tề Minh là huynh đệ cùng một mẹ.

Năm đó, sau khi Tề Ngự Phong trở thành kẻ tàn phế, bị đuổi khỏi Tề gia, mẫu thân Tề Minh lại thành thân với một vị thiên tài khác của Tề gia, sinh hạ Tề Vân.

Cho nên, Tề Minh có thể xem là đại ca cùng mẹ khác cha của Tề Vân, là hận thù từ trong xương cốt.

Mà lần này, hai người đánh cờ, Điêu Á Đông tin tưởng, vô luận như thế nào, Tề Vân cũng sẽ không để Tề Minh thắng được.

- Mau nhìn kìa, Tề Vân đã bắt đầu luyện khí!

- Ngươi xem Tề Minh một chút, chỉ mới là bước ước lượng kim loại, trông dáng vẻ hắn thật ngu ngốc!

- Tề Minh chỗ nào có thể so sánh với Tề Vân, chênh lệnh giữa hai người này như sự khác biệt giữa ngày và đêm!

Phía dưới lôi đài, hai tên học viên nhỏ giọng nghị luận, nhìn Tề Minh, hắc hắc cười trộm.

Phốc phốc...

Nhưng, đang lúc hai người xì xào bàn tán, hai tiếng phốc trầm thấp bất ngờ vang lên, hai tên gia hỏa này la lên một tiếng, ôm đầu, ngã xuống đất không dậy nổi.

- Hắn, là ai?

- Là ai? Lại dám dùng hạt táo đánh lén?

Hai người chẳng tại sao mình bị đánh lén, trên đầu bọn hắn đã sưng lên một cục u lớn, không dám nói lung tung nữa.

Mục Vân ngồi trên ghế bành, vừa ăn táo đỏ, một bên cười hì hì xem trận tranh tài, như mọi việc vừa rồi, đều chưa từng xảy ra.

Mà giờ khắc này, trên lôi đài, Tề Vân đã cho các loại kim loại vào trong lò luyện khí để tan chảy, đã bắt đầu khắc hoạ khế văn trên Linh bản.

Bình thường thời điểm kim loại hòa tan, luyện khí sư cần phải tập trung canh chừng, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn diễn ra, thế nhưng giờ phút này, Tề Vân lại không thèm quan tâm.

Tất cả mọi người hiểu rõ, sở dĩ Tề Vân dám làm như thế, vì hắn đã tính trước.

Mà đổi thành một bên khác, Tề Minh lại chỉ mới vừa phối xong vật liệu, còn chưa có bắt đầu luyện khí, mà lại bắt đầu khắc hoạ khế văn.

Hai người đồng thời khắc hoạ khế văn trên Linh bản, chỉ là Tề Minh vừa mới ra tay, mọi người đã sững sờ tại chỗ.

Hắc Cương Ngân Thương cần hai đạo khế văn tiến hành nâng đỡ, đạo thứ nhất chính là khế văn cương rắn, mà đạo thứ hai chính là khế văn mềm dẻo.

Khế văn cương rắn có thể tăng cường cường độ của Hắc Cương Ngân Thương, mà khế văn mềm dẻo để tăng thêm tính bền dẻo cho binh khí này.

Hai khế văn này hỗ trợ lẫn nhau, là hai đạo khế văn mà Hắc Cương Ngân Thương nhất định phải có.

Nhưng giờ phút này, trên sàn đấu, Tề Minh lại đang khắc hoạ hai đạo khế văn hoàn toàn khác biệt cương chi khế văn và khế văn mềm dẻo.

Nói là hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng không phải như thế.

Hai đạo khế văn mà hắn khắc hoạ, nhìn càng thêm phức tạp so với hai khế văn do Tề Vân khắc hoạ, mà bề ngoài cũng cực kỳ khó coi.

- Gia hỏa này, không phải là không biết luyện khí chứ!

- Ta nhìn tám phần mười là như thế, ngươi nhìn hắn khắc hoạ khế văn so với khế văn do Tề Vân khắc ấn chính là hoàn toàn khác biệt, quả thực là làm bừa!

- Gia hỏa này, ta đã nói rồi, trong thời gian một tháng, hắn làm sao có thể học được luyện khí!

...

Tề Vân khắc ấn xong hai đạo khế văn, hô thở ra một hơi, mà giờ khắc này, kim loại trong lò luyện khí truyền đến một trận âm thanh ùng ục trầm thấp, kim loại đã dung hợp hoàn tất.

Tề Vân xoay người, nhìn Tề Minh đứng bên kia, hắn ngẩn người, khóe miệng của hắn lại lộ ra một tia cười nhạo.

Tề Minh cũng đã khắc thành công hai đạo khế văn, nhưng hắn cũng không có dừng tay, ngược lại bắt đầu khắc ấn đạo khế văn thứ ba.

- Ngớ ngẩn, luyện chế Hắc Cương Ngân Thương, chỉ cần khế văn cương rắn và cùng khế văn mềm dẻo, ngươi lại thêm một trăm đạo khế văn, cũng chỉ có thể phá hư bản chất của Hắc Cương Ngân Thương!

Tề Vân cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Tề Minh.

Hắn xem như thấy rõ, Tề Minh căn bản không biết luyện khí.

Thủ pháp ước lượng vụng về, họa tiết khế văn phức tạp khó hiểu, gia hỏa này, nói không chừng một hồi sẽ còn làm nổ tung lò luyện!

Tề Vân cũng lười để quan tâm Tề Minh, đáng tiếc luyện khí cũng không phải so ai luyện chế thành công trước, nếu không chỉ cần như thế, hắn đã thắng Tề Minh.

Giờ phút này, Tề Vân đã bắt đầu toàn tâm chuẩn bị lên lô, cho kim loại dung hợp một bước cuối cùng.

Mà lúc này, cuối cùng Tề Minh cũng vẽ xong một đạo khế văn cuối cùng.

- Hô... Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ, hai đạo khế văn mà sư phụ dạy ta, ta đã bắt đầu chậm rãi thuần thục!

Tề Minh cũng không sốt ruột, Mục Vân đã từng nói cho hắn, luyện khí là một loại hưởng thụ, nếu như không cách nào xem quá trình luyện khí như một loại hưởng thụ, vậy nhất định là cả một đời đều được không thể trở thành luyện khí sư cường đại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom