Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Chương 23
Chương 23
Một cô gái nhỏ đang lặng lẽ đi một mình trên con phố đông đúc người qua lại. Tuy đi lại hơi khó khăn nhưng Dương Họa Y chọn đi vào giờ cao điểm này vì nhỡ có bị anh phát hiện thì cô còn dễ lẩn trốn.
Không biết đã đi bao lâu rồi cuối cùng Dương Họa Y cũng đứng lại trước một căn chung cư cao cấp. Cô đưa giấy tờ cho bảo vệ rồi lần theo địa chỉ để đến chỗ đó.
Tiếng chuông cửa vừa dứt, một giọng nói nhanh nhẹn vang lên:
- Tới rồi! Tới rồi đây! Phiền anh...
GIọng nói ấy chợt dừng lại khi thấy một cô gái nhỏ bé đang đứng run rẩy vì lạnh.
- Tiểu... Tiểu Y? Là... là cháu sao?
Dương Họa Y gật đầu.
- Là cháu đây... chú ba...
- Ôi trời đất! Cháu gái tôi bị làm sao thế này? Anh cả, anh hai... Mau ra đây!
Chương 23
- Ôi trời đất! Cháu gái tôi bị làm sao thế này? Anh cả, anh hai... Mau ra đây!
Ở trong nhà bỗng xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa chạy ra.
- Ôi Tiểu Y! Là cháu ư? Cháu bị làm sao vậy?
- Bé con bị sao thế? Ai làm gì cháu à?
- Các chú... cho cháu vào đã...
- Rồi rồi! Mau vào đây...
Ba người đàn ông tranh nhau dìu một cô gái nhỏ đi vào. Dương Họa Y còn chưa ngồi ấm chỗ, ba con người đó thi nhau hỏi:
- Tiểu Y, cháu làm gì mà biến mất suốt 6 năm vậy?
- Tại sao ba mẹ cháu mất cháu không đến ở với mấy chú mà đi đâu mất tích suốt 6 năm trời vậy?
- Chú nghe nói cháu gả vào Nhan gia đúng không? Sao cháu không nói gì cho mấy chú biết vậy?
- Cái gì? Con bé lấy chồng rồi ư? Sao anh biết anh không nói cho bọn em nghe?
Chương 23
- Anh cũng đâu chắc chắn... Với lại suốt 6 năm không liên lạc được với con bé thì làm sao chúng ta biết được?
- Không phải anh hai đã cho người đi điều tra sao? Đừng bảo là không tìm được thông tin nhé?
- Cái này... Mà sao không hỏi lại Tiểu Y đi? Có phải cháu đã về làm dâu của Nhan gia đúng không? Họ đối xử với cháu tốt không?
- Em hỏi thừa! Nhìn con bé như này là đủ biết rồi chứ...
Ba người đang từ hỏi han đứa cháu gái mất tích mấy năm dần chuyển sang cãi nhau ầm ĩ hết lên. Tuy là đã 29, 30 tuổii nhưng trong mắt Dương Họa Y họ cứ như những đứa trẻ con đang cãi cọ với nhau.1
- Mấy chú bình tĩnh... Cháu không sao... Để cháu nghỉ một lát rồi... chút nữa cháu kể cho mấy chú nghe nhé...
- Được! Được! Mời tiểu thư bé nhỏ đi lỗi này!
Ba người họ dẫn Dương Họa Y đến trước một căn phòng có gắn một cái biển nhỏ ở trước cửa "Phòng Của Bé Con"1
- Cháu thấy không? Tuy là cháu không ở đây một thời gian lâu rồi nhưng bọn chú vẫn giữ gìn và dọn dẹp phòng cháu vẫn mới y như hồi cháu còn ở đây lúc nghỉ hè với lúc đi học đại học nhé!
Chương 23
- Cháu cảm ơn!...
- Thôi nghỉ đi! Để chú đi nấu mấy món ngon cho cháu!...
Đợi Dương Họa Y vào trong nghỉ ngơi rồi, ba người kia liền thay đối sắc mặt ngay lập tức.
- A Lâm, hình như mình có kí hợp tác với Nhan thị đúng không nhỉ?
- Đúng rồi! Có cần hủy không?1
- Tạm thời thì không! Có thể con bé ở đó bị ngược đãi không ít nên giờ nhìn con bé yếu hơn trước rất nhiều.
- Để em gọi cho đứa bạn làm bác sĩ riêng của em đến kiểm tra cho con bé!
- Vũ Trạch ấy hả?
- Đúng rồi! À A Hạo, anh em của anh đông như vậy có dẹp được hết Nhan gia không?1
- Sao không? Nhưng mà dẹp Nhan gia xong Tiểu Y có buồn không?1
Chương 23
- Em nghĩ ngây thơ quá! Con bé như vậy thì sao nó có thể buồn được? Có khi nó còn muốn thế hơn chúng ta!
- A Vũ, chúng ta ai cũng muốn dạy cho Nhan gia một bài học nhưng chúng ta chưa dám chắc chắn là con bé có bị đối xử không tốt ở đó hay không cơ mà! Đợi con bé dậy kể lại cho nghe thì hành động sau...
Không ai nghĩ tới ba người đàn ông này vừa nãy còn lắm mồm, ngọt ngào, dịu dàng với đứa cháu gái lại là ba nhân vật lớn có tiếng trên thế giới...1
Ba người đều là em họ thân thiết của bố Dương Họa Y. Nhưng họ chỉ hơn cô có mấy tuổi thôi.1
Dương Thiên Vũ hiện tại là tổng tài của Dương gia. Anh từng đi du học vài năm ở nước ngoài nhưng vừa mới về nước nghe tin bố me cô mất, tập đoàn Dương thị lại đang trong tình trạng khủng hoảng, cả họ chỉ còn mỗi mình anh có khả năng nên anh đành một mình gánh vác cả Dương thị.
Dương Thiên Hạo thì lại là ông trùm xã hội đen. Thế lực của anh có thể nói là gần đứng đầu thế giới. Bất kể ai nghe đến tên anh đều phải run sợ, kính nể.
Còn Dương Thiên Lâm ngoài làm trợ lí cho Dương Thiên Vũ anh còn là một ngôi sao hàng đầu thế giới trong giới điện ảnh và là tổng giám đóc của cả một tập đoàn giải trí xuyên quốc tế.
Cả ba người khi đối với mọi người bên ngoài hay cả người thân trong nhà luôn lạnh lùng, ít nói, đôi lúc có chút máu lạnh nhưng trước vị tổ tông nhỏ duy nhất của Dương gia là cô thì họ lại dịu dàng, vui vẻ, thậm chí còn làm nũng nữa.1
Cơ mà, được ba ông chú giàu có yêu thương như vậy, tại sao Dương Họa Y vẫn phải gả vào Nhan gia để trả nợ nhỉ?1
Bởi căn bản họ không biết đứa cháu gái duy nhất của họ phải gả vào Nhan gia. Họ càng không biết đến sự tồn tại của món nợ bởi một người thì nay đây mai đó, một người hay hoạt động vào ban đêm, người còn lại thì về tiếp quản tập đoàn muộn...
Chương 24
Chương 24
Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy. Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy. Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít. Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.
Dương Họa Y cúi xuống nhìn. Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây. Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.
- Chú Vũ... Chú Hạo... Chú Lâm...
Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng. Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:
- Bé con à... Cháu đừng đi mà... Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ... sẽ nuôi cháu hết đời mà...
Dương Họa Y nhìn kĩ. À thì ra là mơ ngủ. Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi. Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.
- Bảo bối... Em đừng chia tay với anh được không?... Anh sai rồi mà... Bảo bối...1
Chương 24
- Bảo bối... Em đừng chia tay với anh được không?... Anh sai rồi mà... Bảo bối...1
Dương Họa Y thở dài xoa trán. Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi. Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.
Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy. Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi. Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.
- Tiểu Y dậy rồi hả?... Chuyện gì đang xảy ra đây?...
- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!1
- Chờ chú chút...
Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.
- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
Chương 24
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!
- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!1
Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy. Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình. Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa. Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.1
- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?
- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà... - Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.
- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.
- Đâu có... chú đâu có giấu gì đâu...
- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?
- Có... có chứ...
Chương 24
- Có... có chứ...
Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem. Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai. Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.
- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!
- Giấy in... Không lẽ...
- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!
Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.
- Tiểu Y thật là... Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà... Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?
Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.
- Dương... Thiên... Lâm... Mày chết với bọn anh rồi!
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.
Chương 24
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.
- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?
- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!
- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!
- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?
- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!
- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...
- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương. Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...1
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này. Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này. Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...
- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!
Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.
- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?
- Em biết rồi!...
Chương 23
Chương 23
Một cô gái nhỏ đang lặng lẽ đi một mình trên con phố đông đúc người qua lại. Tuy đi lại hơi khó khăn nhưng Dương Họa Y chọn đi vào giờ cao điểm này vì nhỡ có bị anh phát hiện thì cô còn dễ lẩn trốn.
Không biết đã đi bao lâu rồi cuối cùng Dương Họa Y cũng đứng lại trước một căn chung cư cao cấp. Cô đưa giấy tờ cho bảo vệ rồi lần theo địa chỉ để đến chỗ đó.
Tiếng chuông cửa vừa dứt, một giọng nói nhanh nhẹn vang lên:
- Tới rồi! Tới rồi đây! Phiền anh...
GIọng nói ấy chợt dừng lại khi thấy một cô gái nhỏ bé đang đứng run rẩy vì lạnh.
- Tiểu... Tiểu Y? Là... là cháu sao?
Dương Họa Y gật đầu.
- Là cháu đây... chú ba...
- Ôi trời đất! Cháu gái tôi bị làm sao thế này? Anh cả, anh hai... Mau ra đây!
Chương 23
- Ôi trời đất! Cháu gái tôi bị làm sao thế này? Anh cả, anh hai... Mau ra đây!
Ở trong nhà bỗng xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa chạy ra.
- Ôi Tiểu Y! Là cháu ư? Cháu bị làm sao vậy?
- Bé con bị sao thế? Ai làm gì cháu à?
- Các chú... cho cháu vào đã...
- Rồi rồi! Mau vào đây...
Ba người đàn ông tranh nhau dìu một cô gái nhỏ đi vào. Dương Họa Y còn chưa ngồi ấm chỗ, ba con người đó thi nhau hỏi:
- Tiểu Y, cháu làm gì mà biến mất suốt 6 năm vậy?
- Tại sao ba mẹ cháu mất cháu không đến ở với mấy chú mà đi đâu mất tích suốt 6 năm trời vậy?
- Chú nghe nói cháu gả vào Nhan gia đúng không? Sao cháu không nói gì cho mấy chú biết vậy?
- Cái gì? Con bé lấy chồng rồi ư? Sao anh biết anh không nói cho bọn em nghe?
Chương 23
- Anh cũng đâu chắc chắn... Với lại suốt 6 năm không liên lạc được với con bé thì làm sao chúng ta biết được?
- Không phải anh hai đã cho người đi điều tra sao? Đừng bảo là không tìm được thông tin nhé?
- Cái này... Mà sao không hỏi lại Tiểu Y đi? Có phải cháu đã về làm dâu của Nhan gia đúng không? Họ đối xử với cháu tốt không?
- Em hỏi thừa! Nhìn con bé như này là đủ biết rồi chứ...
Ba người đang từ hỏi han đứa cháu gái mất tích mấy năm dần chuyển sang cãi nhau ầm ĩ hết lên. Tuy là đã 29, 30 tuổii nhưng trong mắt Dương Họa Y họ cứ như những đứa trẻ con đang cãi cọ với nhau.1
- Mấy chú bình tĩnh... Cháu không sao... Để cháu nghỉ một lát rồi... chút nữa cháu kể cho mấy chú nghe nhé...
- Được! Được! Mời tiểu thư bé nhỏ đi lỗi này!
Ba người họ dẫn Dương Họa Y đến trước một căn phòng có gắn một cái biển nhỏ ở trước cửa "Phòng Của Bé Con"1
- Cháu thấy không? Tuy là cháu không ở đây một thời gian lâu rồi nhưng bọn chú vẫn giữ gìn và dọn dẹp phòng cháu vẫn mới y như hồi cháu còn ở đây lúc nghỉ hè với lúc đi học đại học nhé!
Chương 23
- Cháu cảm ơn!...
- Thôi nghỉ đi! Để chú đi nấu mấy món ngon cho cháu!...
Đợi Dương Họa Y vào trong nghỉ ngơi rồi, ba người kia liền thay đối sắc mặt ngay lập tức.
- A Lâm, hình như mình có kí hợp tác với Nhan thị đúng không nhỉ?
- Đúng rồi! Có cần hủy không?1
- Tạm thời thì không! Có thể con bé ở đó bị ngược đãi không ít nên giờ nhìn con bé yếu hơn trước rất nhiều.
- Để em gọi cho đứa bạn làm bác sĩ riêng của em đến kiểm tra cho con bé!
- Vũ Trạch ấy hả?
- Đúng rồi! À A Hạo, anh em của anh đông như vậy có dẹp được hết Nhan gia không?1
- Sao không? Nhưng mà dẹp Nhan gia xong Tiểu Y có buồn không?1
Chương 23
- Em nghĩ ngây thơ quá! Con bé như vậy thì sao nó có thể buồn được? Có khi nó còn muốn thế hơn chúng ta!
- A Vũ, chúng ta ai cũng muốn dạy cho Nhan gia một bài học nhưng chúng ta chưa dám chắc chắn là con bé có bị đối xử không tốt ở đó hay không cơ mà! Đợi con bé dậy kể lại cho nghe thì hành động sau...
Không ai nghĩ tới ba người đàn ông này vừa nãy còn lắm mồm, ngọt ngào, dịu dàng với đứa cháu gái lại là ba nhân vật lớn có tiếng trên thế giới...1
Ba người đều là em họ thân thiết của bố Dương Họa Y. Nhưng họ chỉ hơn cô có mấy tuổi thôi.1
Dương Thiên Vũ hiện tại là tổng tài của Dương gia. Anh từng đi du học vài năm ở nước ngoài nhưng vừa mới về nước nghe tin bố me cô mất, tập đoàn Dương thị lại đang trong tình trạng khủng hoảng, cả họ chỉ còn mỗi mình anh có khả năng nên anh đành một mình gánh vác cả Dương thị.
Dương Thiên Hạo thì lại là ông trùm xã hội đen. Thế lực của anh có thể nói là gần đứng đầu thế giới. Bất kể ai nghe đến tên anh đều phải run sợ, kính nể.
Còn Dương Thiên Lâm ngoài làm trợ lí cho Dương Thiên Vũ anh còn là một ngôi sao hàng đầu thế giới trong giới điện ảnh và là tổng giám đóc của cả một tập đoàn giải trí xuyên quốc tế.
Cả ba người khi đối với mọi người bên ngoài hay cả người thân trong nhà luôn lạnh lùng, ít nói, đôi lúc có chút máu lạnh nhưng trước vị tổ tông nhỏ duy nhất của Dương gia là cô thì họ lại dịu dàng, vui vẻ, thậm chí còn làm nũng nữa.1
Cơ mà, được ba ông chú giàu có yêu thương như vậy, tại sao Dương Họa Y vẫn phải gả vào Nhan gia để trả nợ nhỉ?1
Bởi căn bản họ không biết đứa cháu gái duy nhất của họ phải gả vào Nhan gia. Họ càng không biết đến sự tồn tại của món nợ bởi một người thì nay đây mai đó, một người hay hoạt động vào ban đêm, người còn lại thì về tiếp quản tập đoàn muộn...
Chương 24
Chương 24
Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy. Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy. Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít. Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.
Dương Họa Y cúi xuống nhìn. Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây. Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.
- Chú Vũ... Chú Hạo... Chú Lâm...
Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng. Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:
- Bé con à... Cháu đừng đi mà... Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ... sẽ nuôi cháu hết đời mà...
Dương Họa Y nhìn kĩ. À thì ra là mơ ngủ. Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi. Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.
- Bảo bối... Em đừng chia tay với anh được không?... Anh sai rồi mà... Bảo bối...1
Chương 24
- Bảo bối... Em đừng chia tay với anh được không?... Anh sai rồi mà... Bảo bối...1
Dương Họa Y thở dài xoa trán. Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi. Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.
Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy. Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi. Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.
- Tiểu Y dậy rồi hả?... Chuyện gì đang xảy ra đây?...
- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!1
- Chờ chú chút...
Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.
- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
Chương 24
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!
- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!1
Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy. Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình. Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa. Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.1
- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?
- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà... - Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.
- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.
- Đâu có... chú đâu có giấu gì đâu...
- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?
- Có... có chứ...
Chương 24
- Có... có chứ...
Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem. Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai. Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.
- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!
- Giấy in... Không lẽ...
- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!
Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.
- Tiểu Y thật là... Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà... Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?
Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.
- Dương... Thiên... Lâm... Mày chết với bọn anh rồi!
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.
Chương 24
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.
- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?
- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!
- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!
- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?
- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!
- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...
- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương. Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...1
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này. Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này. Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...
- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!
Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.
- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?
- Em biết rồi!...
Bình luận facebook