Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-73
Nghe câu nói đó, gương mặt nhỏ nhắn ấy lại đỏ bừng lên. Những lời nói đó... là thật chứ?
Tiệc nào rồi cũng có lúc tàn. Đợi mọi thứ dọn dẹp xong xuôi, Dương Họa Y mới chịu đi nghỉ ngơi. Chỉ nhìn qua đôi mắt nâu thẫm đó, Nhan Từ Khuynh cũng biết cô mệt mỏi đến cỡ nào. Anh biết sức khỏe cô không được tốt nên chỉ cần làm nhiều việc chút thôi là đã sinh bệnh rồi.
- Em mau ăn chút hoa quả đi này! - Nhan Từ Khuynh đem một đĩa hoa quả đã cắt sẵn đến đặt trước mặt cô.
- Ban nãy em ăn rồi mà! - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.
- Em mải dọn chứ có ăn gì đâu? Em nghĩ anh không biết hả? - Nhan Từ Khuynh khẽ nhíu mày.
- Nhưng... em không muốn ăn... - Dương Họa Y cúi đầu.
- Em có biết giữ sức khỏe cho bản thân không vậy? - Nhan Từ Khuynh có chút tức giận.
- Anh lúc nào cũng nhắc đến sức khỏel - Dương Họa Y nhìn anh ấm ức - Làm như từ trước đến giờ lúc nào anh cũng quan tâm đến sức khỏe của em vậy!
Nhan Từ Khuynh im lặng. Ngọn lửa giận mới nhóm lên đã bị cô dội một gáo nước lạnh dập tắt mất. Cô vẫn chưa quên được những chuyện đó. Cũng đúng thôi. Cô đã phải chịu nhiều ấm ức suốt mấy năm trời rồi...
Lại một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng.
- Anh xin lỗi... Anh biết anh đã để em chịu khổ nhiều rồi... Bây giờ... sức khỏe em không được tốt... Anh chỉ sợ em...
Dương Họa Y không nói gì. Cô chỉ mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại và nằm im như vậy trong vòng tay anh. Những câu như vậy cô nghe nhiều rồi. Giờ cô chỉ cần sự yên tĩnh thôi.
Thấy cô im lặng một lúc lâu không có phản ứng gì, Nhan Từ Khuynh mới buông nhẹ cô ra. Anh cũng không ngạc nhiên khi thấy cô ngủ từ bao giờ. Cũng là do cô mệt thôi. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô...
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, điều đầu tiên Nhan Từ Khuynh làm đó là quay sang bên cạnh để ngắm vợ mình. Nhưng anh hơi hốt hoảng khi không thấy Dương Họa Y đâu. Anh vội ngồi bật dậy đi tìm cô. Nỗi lo trong lòng càng lớn hơn khi anh không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đâu. Chợt đôi chân dài dừng lại trước khung cửa kính lớn ở hành lang. Ai đó ở ngoài vườn trông quen thế nhỉ?
Dương Họa Y ngồi đọc sách trên một chiếc xích đu gỗ màu trắng được đặt ở dưới gốc cây. Trông dáng vẻ của cô vẫn còn chút mệt mỏi. Thấy cô như vậy, Nhan Từ Khuynh cũng yên tâm về phòng thay đồ rồi ra vườn với cô.
- Em đang đọc gì thế? - Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô.
- Chút tiểu thuyết thôi! - Dương Họa Y đáp lại.
- Lát nữa em muốn đi đâu chơi không? - Nhan Từ Khuynh nhẹ xoa đầu cô.
- Lần nào anh cũng rủ đi chơi hết vậy? - Dương Họa Y nhíu mày.
- Thì... bây giờ cũng có việc gì nữa đâu... Anh muốn đưa em đi chơi để...
- Để bù những ngày trước kia chứ gì?
- Ừm...
- Hôm nay em muốn ở nhà.
- Nhưng ở nhà cũng chán lắm!
- Vậy đi một nơi với em!
Dứt lời, Dương Họa Y gấp cuốn sách trên tay lại rồi kéo anh ra xe. Nhan Từ Khuynh không phản đối hay tò mò gì mà chỉ ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của cô.
Đến nơi, khóe mắt Nhan Từ Khuynh khẽ giật giật. Nơi cô muốn đến lại là nơi luyện bắn súng của các sát thủ hàng đầu trong nước.
- Đây là...
- Chào mừng đại tiểu thư đã trở lại ạ!
Hai hàng người mặc đồ đen đứng cúi chào khi cả hai bước vào đã thay cô trả lời sự thắc mắc của anh.
- cũng hơn 6 năm rồi em không đến đây. Đây chính là nơi đào tạo nhiều sát thủ hàng đầu trong nước và cả thế giới. Đồng thời đây cũng là nơi huấn luyện vệ sĩ của Dương gia. Năm đó, trước khi cưới anh, em đã đưa toàn bộ vệ sĩ của Dương gia đến đây để họ tiếp tục sinh sống và rèn luyện thêm. - Dương Hoa Y vừa dẫn anh đi một vòng vừa kể.
- Vậy tiền lương của họ...
- Em có một chiếc thẻ đen. Em đã đưa chiếc thẻ đó cho người quản lí ở đây để trả lương cho mọi người.
Dương Họa Y bỗng dừng lại ở chỗ luyện bắn súng.
- Mọi người tập vất vả rồi! Giờ mọi người nghỉ ngơi đi! Tôi muốn dùng chỗ này một lát! - Giọng nói dõng dạc cất lên.
- Dạ thưa đại tiểu thư!
Đợi mọi người rời đi hết rồi, Dương Họa Y mới cầm lên một khẩu súng ngắn rồi ngắm về phía bia đỡ đạn.
- Này! Em không dùng cái bịt tai...
Nhan Từ Khuynh chưa kịp dứt lời, cô đã nổ súng. Ba lần bắn của cô đều trúng tâm trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh.
- Em...
- Lâu rồi không đụng đến, tay nghề vẫn như cũ.
Nhan Từ Khuynh không khỏi rùng mình khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô lúc này. Dáng
vẻ ấy khác xa với dáng vẻ yếu ớt, dịu dàng thường ngày. Trông cứ như là hai người khác nhau vậy.
- Anh muốn thử không? - Dương Họa , quay lại đưa anh khẩu súng trên tay.
- Anh... Anh bảo này... Từ giờ trở đi... em đừng đụng đến mấy thứ này... được không? Nó hơi nguy hiểm với em... - Nhan Từ Khuynh nhận lấy khẩu súng liền đặt xuống rồi quay sang dỗ dành cổ.
- Sao lại nguy hiểm? Dùng cái này cũng tốt mà! Như vậy em mới có thể tự bảo vệ mình được! - Dương Họa Y nhún vai.
- Em không phải lo chuyện đó! Đã có anh bảo vệ em suốt đời rồi mà!
- Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
- Anh đã bảo vệ em rồi còn để xảy ra chuyện sao?
- Không biết! Tóm lại em vẫn thích dùng mấy thứ này...
Ở căn cứ đó, ngoài bắn súng ra, các sát thủ còn phải tập luyện với nhiều thứ vũ khí khác. Lại thêm một lần nữa Nhan Từ Khuynh phải ngạc nhiên trước khả năng của vợ mình. Anh tự hỏi, không biết cô còn những bí mật gì nữa mà anh chưa biết?
- Mà... em nhắc anh chút... - Chợt Dương Họa Y vỗ nhẹ vai anh.
- Em cứ nói đi!
- Đây là địa điểm bí mật của Dương gia chỉ mình em và bố em biết. Các chú em cũng chưa biết đến sự tồn tại của căn cứ này. Em nói vậy... anh hiểu chứ?
Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Dương Họa Y nói vậy tức là cô đã dành cho anh một sự tin tưởng không nhỏ. Nơi này đặc biệt đến mức chỉ mình cô ấy và bố cô ấy biết vậy mà cô ấy lại dẫn mình đến đây. Chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng mình và mình sẽ phải làm gì đó để không phụ lòng tin của cô ấy.
- Anh hiểu rồi! - Nhan Từ Khuynh gật đầu.
- Giờ đến siêu thị đi! Em muốn mua chút đồ ăn vặt.
Dương Họa Y cũng hài lòng gật đầu. Thực sự lúc mới dẫn anh đến đây, cô cũng rất lo. Nhưng để ý kỹ thì ngoài lo lắng khi cô dùng vũ khí thì anh chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh gì hết. Nếu là người khác, có lẽ kết cấu của căn cứ này đã bị lộ hết rồi. Điều này cũng khiến cô an tâm hơn rất nhiều...
- Ờm... Em chắc là mình muốn vào đây mua đồ chứ?
Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cái siêu thị đông đúc qua lớp cửa kính. Anh không thích phải chen chân vào chỗ đông người như vậy. Đúng hơn là anh rất ghét đến mấy cái siêu thị nhỏ bé này để chen lấn với mấy bà suốt ngày chỉ biết cãi cọ và kì kèo.
- Anh không thích thì có thể đứng đây chờ. Em vào mua một vài thứ rồi ra nhanh thôi!
Dương Họa Y cũng nhìn ra cái suy nghĩ đó của anh. Cô thừa hiểu tâm lí của những người nhà giàu là họ không bao giờ muốn đến những nơi tầm thường như vậy. Chỉ có cô và bạn cô khác họ. Cô lại thấy đến những nơi như vậy lại náo nhiệt và thú vị hơn những cửa hàng sang trọng của giới thượng lưu.
- Không sao! Anh đi với em được mà!
- Với tính anh thì sẽ không chịu nổi quá 2 phút trong đó đâu! Ở đây chờ em đi.
Dứt lời, Dương Họa Y quay người đi vào trong. Một lúc sau cô đã quay lại với túi đồ nhỏ trên tay.
- Em mua gì thế?
- Ít ngũ cốc hoa quả.
- Liệu có an toàn không?
- Thưa đại thiếu gia, anh nghĩ vợ anh sẽ ăn những đồ kém chất lượng sao?
- Anh chỉ lo cho em thôi mà!
- Thôi đi! Đừng nói câu đó...
Dương Họa Y đang định trách anh thì chợt dừng lại và nhìn chằm chằm về một phía. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn theo một cô gái đang đứng bên kia đường.
- Họa Y, có chuyện gì thế? - Nhan Từ Khuynh hơi lo lắng khi cô dừng lại giữa chừng như thế.
- Anh cầm hộ em...
Dương Họa Y vội dúi túi đồ vào tay anh rồi chạy nhanh sang bên kia đường.
- Từ từ đã...
Nhan Từ Khuynh sợ hãi khi cô đột ngột lao ra đường. Anh cũng vội vã đuổi theo cô.
- Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc...
Dương Họa Y vừa chạy tới chỗ cô gái đó vừa gọi lớn. Cô gái đó cũng quay lại nhìn Dương Họa Y. Bỗng chốc đôi mắt của cô gái đó cũng sững lại.
- Tiểu... Tiểu Y?
Dương Họa Y ôm chầm lấy cô gái đó, nước mắt không ngừng rơi.
- Tiểu Ngọc... Là cậu thật rồi... Cậu vẫn sống này... Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi cậu... xin lỗi cậu chuyện năm đó...
- Không sao... Tớ đâu trách cậu chuyện đó chứ... Cậu vẫn sống tốt là tớ vui rồi... - Mặc Ngọc cũng ôm chặt lấy cô khóc theo.
Nhan Từ Khuynh đứng một bên cảm thấy khó xử khi hai cô gái cứ ôm nhau khóc như mưa suốt. Lúc này Bạch Điển Quân từ đâu đi đến cũng phải ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
- Khuynh, chuyện này là sao?
- Nhìn đủ hiểu rồi còn hỏi!
- Cậu không tính dỗ vợ cậu sao?
- Để họ như vậy một lúc đi!
Một lúc sau, hai cô gái mới thôi khóc và buông nhau ra. Dương Họa Y vẫn chưa thực sự tin bạn thân mình còn sống. Không phải năm đó chính mắt cô đã nhìn thấy anh...
- Tiểu Y, cậu vẫn chưa tin tớ còn sống sao? - Mặc Ngọc vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
- Ừ... Đây là thật đúng không?
- Cậu sờ đi này! Da tớ mịm màng, ấm áp như vậy giống với người sống chưa?
- Giống rồi này! Tiểu Ngọc... tớ thực sự nhớ cậu lắm...
- Này, đừng khóc nữa nhé! Tớ biết cậu nhớ tớ, và tớ cũng nhớ cậu nhiều lắm! Tớ rất lo khi để cậu ở một mình với tên ác ma đó...
- Đừng lo nữa nhé! Cậu nhìn này! Tớ lên cân rồi này, sức khỏe tớ tốt rồi này, tớ ăn được nhiều hơn trước rồi này...
- Rồi rồi! Bạn tớ phải như vậy chứ...
Hai cô gái mải trò chuyện với nhau mà vô tình quên mất còn hai con người đang đứng một góc chờ họ.
- Chúng ta có nên đi dạo một lúc rồi quay lại đón họ không? - Bạch Điển Quân khều nhẹ tay anh.
- Chắc có. Nên để cho họ chút riêng tư đi. - Nhan Từ Khuynh gật đầu.
- Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
- Ừ nhỉ? Nhưng không lẽ cứ đứng đây mãi?
- Đành chịu thôi! Cứ chờ đi vậy...
Dương Họa Y với Mặc Ngọc nói chuyện với nhau chán chê rồi mới nhớ ra một chuyện.
- Tiểu Y, cậu ra ngoài một mình à? - Mặc Ngọc vừa hỏi cô vừa nhìn xung quanh.
- Không có. Tớ đi cùng...
Dương Họa Y cũng chợt nhớ tới anh liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm. Nhưng chỉ có mình cô với Mặc Ngọc đứng ở đó với nhau.
- Cậu cũng đi một mình à Tiểu Ngọc?
- Không... Tớ đi với chồng tớ... Anh ấy bảo tớ đợi anh ấy đi mua ít nước...
- Chồng?
- Phải! Chính anh ấy đã cứu tớ với gia đình tớ khỏi cái chết mà chồng cậu tặng cho đó! Ban đầu tớ chỉ coi anh ấy là ân nhân thôi. Nhưng dần dần thì cũng có tình cảm...
- Tớ hiểu mà! Mà chồng cậu tên gì nhỉ?
- Bạch Điển Quân.
- Khoan... Hình như đó là... bạn thân của Khuynh...
- Vậy ý cậu là...
- Có lẽ họ gặp nhau rồi. Ban nãy tớ cũng chỉ chạy từ bên kia đường sang với cậu mà. Chắc họ thấy bọn mình mải nói chuyện với nhau nên đi đâu đó quanh đây thôi.
- Cậu suy đoán giỏi thật đấy!
- Xa nhau lâu nên cậu quên mất là tớ có khả năng đó hả?
- Chắc vậy rồi!
- Giờ chúng ta làm gì được nhỉ? Chờ hai người đó chắc lâu lắm.
- Kiếm chỗ ngồi đây thôi chứ đi đầu lại mất công tìm nhau mệt lắm!
- Cũng được...
Trong khi hai cô gái đang mải trò chuyện với nhau thì hai chàng trai đang lang thang khắp phố để mua đồ cho nửa kia của mình.
- Cậu chắc cô ấy sẽ thích cái này chứ?
- Con gái ai cũng phải thích mấy cái phụ kiện này thôi!
- Nhưng tôi chưa thấy cô ấy dùng chúng bao giờ cả.
- Có lẽ là chưa đến lúc cô ấy cần thôi.
- Còn mấy đồ trang sức này nữa, liệu cô ấy có thích không?
- Này, đừng bảo cậu chưa bao giờ mua đồ cho vợ cậu nhé! Vợ mình thích gì hay không thích gì cậu cũng không biết ư?
- Thì... chúng tôi mới làm lành với nhau chưa lâu mà...
- Cũng do cậu tất thôi! Ai bảo phũ phàng như thế làm gì? Cô ấy chấp nhận bỏ qua cho cậu như vậy tôi cũng hơi nể đấy...
Dương Họa Y với Mặc Ngọc ngồi chờ đến tận quá trưa mà vẫn không thấy hai người đó quay lại nên cảm thấy hơi lo sợ. Lo khi không biết họ có xảy ra chuyện gì không. Sợ khi cả hai chỉ có một mình ở nơi vắng người này.
- Sao chúng ta không thử gọi cho họ nhỉ? - Dương Họa Y vừa nói vừa nhìn xung quanh xem hai người đó về chưa.
- Tớ không mang theo điện thoại. - Mặc Ngọc lo lắng.
- Tớ cũng thể!
- Họa Y!
Dương Họa Y vui mừng nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Hai người đó về rồi. Chợt cô chạy đến ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng trách:
- Anh đi đâu mà giờ mới quay lại? Anh biết bọn em lo lắm không?
- Anh xin lỗi! Tại bọn anh thấy hai người mải nói chuyện... - Nhân Từ Khuynh buông đồ xuống ôm lấy cô.
- Ít nhất anh cũng phải bảo một câu chứ! Hai người đi như thế... bọn em ở một mình... - Dương Họa Y khẽ rùng mình. Không biết từ bao giờ cô lại sợ ở một mình như thế.
- Anh biết lỗi rồi! Từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ để vợ mình ở một mình như thế nữa! - Nhan Từ Khuynh an ủi cô. Anh cũng rất lo khi rời cô, để có ở một mình nơi vắng vẻ như thế.
Bên này, Mặc Ngọc cũng nhẹ trách Bạch Điển Quân:
- Anh đi đâu mà lâu thế?
- Anh đi mua ít đồ cho vợ mà! - Bạch Điển Quấn chìa túi đồ trước mặt cô.
- Đi thì cũng phải bảo em một tiếng chứ!
- Anh xin lỗi! Tại anh thấy em với bạn đang mải nói chuyện...
- Lí do chính đáng nhỉ? Anh chỉ cần đến và nói một câu là được mà!
- Anh biết lỗi rồi mà! Giờ anh đưa em về nhé!
- Ừm.
Bạch Điển Quân liền một tay xách đồ, một tay nắm lấy tay Mặc Ngọc dắt đi. Trước khi đi, anh không quên chào hai người kia:
- Bọn tối về trước nhé!
- Ừ! Đi cẩn thận!
Đợi chiếc xe màu trắng đi khuất rồi, Nhan Từ Khuynh mới cúi xuống hỏi Vợ mình:
- Em đói không? Giờ chúng ta về nhé?
- Về nhà em thấy hơi chán...
- Về còn chơi với hai đứa nhỏ nữa mà!
- Lúc sáng mẹ đưa chúng đến tiệm chăm sóc thú cưng rồi.
- À, hay là để anh đưa em đến chỗ này nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì thế?
- Em đeo chiếc bịt mắt này vào đi! Đến nơi em mới được bỏ nó ra.
- Được!
Chiếc xe dần chuyển bánh rồi lao nhanh trên con đường thưa, rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng lộng lẫy và có chút quen thuộc.
Nhan Từ Khuynh xuống xe trước mở cửa rồi đỡ Dương Họa Y xuống. Anh dắt cô đi vào tận sân của căn biệt thự mới chịu dừng lại.
- Em sẵn sàng chưa?
- Rốt cuộc là anh đưa em đi đâu mà bí mật thể?
- Em bỏ chiếc bịt mắt đi thì sẽ biết thôi!
Dương Họa Y nhẹ nhàng gỡ chiếc bịt mắt xuống. Đôi mắt cô từ ngạc nhiên rồi chuyển sang ngấn lệ khi nhìn thấy nơi quen thuộc hiện ra trước mắt. 6 năm rồi mà căn biệt thự của Dương gia vẫn như ngày bố mẹ cô còn sống ư? Cô cứ nghĩ nó sẽ bị bỏ hoang phủ đầy rêu, tường rạn nứt, khung cảnh tồi tàn... như những ngôi nhà hoang khác chứ.
- Anh... Chỗ này...
- Em thấy sao? Anh đã cho người khôi phục nó như hồi em còn ở đây đấy! Anh định để đến sinh nhật em mới đưa em đến đây. Nhưng anh nghĩ... không đợi được đến lúc đó bởi anh chỉ muốn đưa em đến đây sớm nhất có thể...
Nhan Từ Khuynh chưa nói hết, Dương Họa Y đã ôm chầm lấy anh. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên vì đây là lần thứ hai trong ngày, cũng là lần thứ hai trong suốt thời gian ở với anh, cô chủ động ôm anh như thế.
Còn Dương Hoa Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình quay trở lại nơi thân thuộc này. Thật sự khi nhìn thấy ngôi nhà, nơi mà chứa đựng không biết bao nhiêu kỉ niệm từ nhỏ đến lớn của mình, cô vô cùng xúc động. Tuy không nói nhưng những giọt nước mắt cùng cái ôm
đã thay cô nói lời cảm ơn với anh vì những gì anh làm cho cô rồi...
Tiệc nào rồi cũng có lúc tàn. Đợi mọi thứ dọn dẹp xong xuôi, Dương Họa Y mới chịu đi nghỉ ngơi. Chỉ nhìn qua đôi mắt nâu thẫm đó, Nhan Từ Khuynh cũng biết cô mệt mỏi đến cỡ nào. Anh biết sức khỏe cô không được tốt nên chỉ cần làm nhiều việc chút thôi là đã sinh bệnh rồi.
- Em mau ăn chút hoa quả đi này! - Nhan Từ Khuynh đem một đĩa hoa quả đã cắt sẵn đến đặt trước mặt cô.
- Ban nãy em ăn rồi mà! - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.
- Em mải dọn chứ có ăn gì đâu? Em nghĩ anh không biết hả? - Nhan Từ Khuynh khẽ nhíu mày.
- Nhưng... em không muốn ăn... - Dương Họa Y cúi đầu.
- Em có biết giữ sức khỏe cho bản thân không vậy? - Nhan Từ Khuynh có chút tức giận.
- Anh lúc nào cũng nhắc đến sức khỏel - Dương Họa Y nhìn anh ấm ức - Làm như từ trước đến giờ lúc nào anh cũng quan tâm đến sức khỏe của em vậy!
Nhan Từ Khuynh im lặng. Ngọn lửa giận mới nhóm lên đã bị cô dội một gáo nước lạnh dập tắt mất. Cô vẫn chưa quên được những chuyện đó. Cũng đúng thôi. Cô đã phải chịu nhiều ấm ức suốt mấy năm trời rồi...
Lại một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng.
- Anh xin lỗi... Anh biết anh đã để em chịu khổ nhiều rồi... Bây giờ... sức khỏe em không được tốt... Anh chỉ sợ em...
Dương Họa Y không nói gì. Cô chỉ mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại và nằm im như vậy trong vòng tay anh. Những câu như vậy cô nghe nhiều rồi. Giờ cô chỉ cần sự yên tĩnh thôi.
Thấy cô im lặng một lúc lâu không có phản ứng gì, Nhan Từ Khuynh mới buông nhẹ cô ra. Anh cũng không ngạc nhiên khi thấy cô ngủ từ bao giờ. Cũng là do cô mệt thôi. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô...
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, điều đầu tiên Nhan Từ Khuynh làm đó là quay sang bên cạnh để ngắm vợ mình. Nhưng anh hơi hốt hoảng khi không thấy Dương Họa Y đâu. Anh vội ngồi bật dậy đi tìm cô. Nỗi lo trong lòng càng lớn hơn khi anh không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đâu. Chợt đôi chân dài dừng lại trước khung cửa kính lớn ở hành lang. Ai đó ở ngoài vườn trông quen thế nhỉ?
Dương Họa Y ngồi đọc sách trên một chiếc xích đu gỗ màu trắng được đặt ở dưới gốc cây. Trông dáng vẻ của cô vẫn còn chút mệt mỏi. Thấy cô như vậy, Nhan Từ Khuynh cũng yên tâm về phòng thay đồ rồi ra vườn với cô.
- Em đang đọc gì thế? - Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô.
- Chút tiểu thuyết thôi! - Dương Họa Y đáp lại.
- Lát nữa em muốn đi đâu chơi không? - Nhan Từ Khuynh nhẹ xoa đầu cô.
- Lần nào anh cũng rủ đi chơi hết vậy? - Dương Họa Y nhíu mày.
- Thì... bây giờ cũng có việc gì nữa đâu... Anh muốn đưa em đi chơi để...
- Để bù những ngày trước kia chứ gì?
- Ừm...
- Hôm nay em muốn ở nhà.
- Nhưng ở nhà cũng chán lắm!
- Vậy đi một nơi với em!
Dứt lời, Dương Họa Y gấp cuốn sách trên tay lại rồi kéo anh ra xe. Nhan Từ Khuynh không phản đối hay tò mò gì mà chỉ ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của cô.
Đến nơi, khóe mắt Nhan Từ Khuynh khẽ giật giật. Nơi cô muốn đến lại là nơi luyện bắn súng của các sát thủ hàng đầu trong nước.
- Đây là...
- Chào mừng đại tiểu thư đã trở lại ạ!
Hai hàng người mặc đồ đen đứng cúi chào khi cả hai bước vào đã thay cô trả lời sự thắc mắc của anh.
- cũng hơn 6 năm rồi em không đến đây. Đây chính là nơi đào tạo nhiều sát thủ hàng đầu trong nước và cả thế giới. Đồng thời đây cũng là nơi huấn luyện vệ sĩ của Dương gia. Năm đó, trước khi cưới anh, em đã đưa toàn bộ vệ sĩ của Dương gia đến đây để họ tiếp tục sinh sống và rèn luyện thêm. - Dương Hoa Y vừa dẫn anh đi một vòng vừa kể.
- Vậy tiền lương của họ...
- Em có một chiếc thẻ đen. Em đã đưa chiếc thẻ đó cho người quản lí ở đây để trả lương cho mọi người.
Dương Họa Y bỗng dừng lại ở chỗ luyện bắn súng.
- Mọi người tập vất vả rồi! Giờ mọi người nghỉ ngơi đi! Tôi muốn dùng chỗ này một lát! - Giọng nói dõng dạc cất lên.
- Dạ thưa đại tiểu thư!
Đợi mọi người rời đi hết rồi, Dương Họa Y mới cầm lên một khẩu súng ngắn rồi ngắm về phía bia đỡ đạn.
- Này! Em không dùng cái bịt tai...
Nhan Từ Khuynh chưa kịp dứt lời, cô đã nổ súng. Ba lần bắn của cô đều trúng tâm trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh.
- Em...
- Lâu rồi không đụng đến, tay nghề vẫn như cũ.
Nhan Từ Khuynh không khỏi rùng mình khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô lúc này. Dáng
vẻ ấy khác xa với dáng vẻ yếu ớt, dịu dàng thường ngày. Trông cứ như là hai người khác nhau vậy.
- Anh muốn thử không? - Dương Họa , quay lại đưa anh khẩu súng trên tay.
- Anh... Anh bảo này... Từ giờ trở đi... em đừng đụng đến mấy thứ này... được không? Nó hơi nguy hiểm với em... - Nhan Từ Khuynh nhận lấy khẩu súng liền đặt xuống rồi quay sang dỗ dành cổ.
- Sao lại nguy hiểm? Dùng cái này cũng tốt mà! Như vậy em mới có thể tự bảo vệ mình được! - Dương Họa Y nhún vai.
- Em không phải lo chuyện đó! Đã có anh bảo vệ em suốt đời rồi mà!
- Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
- Anh đã bảo vệ em rồi còn để xảy ra chuyện sao?
- Không biết! Tóm lại em vẫn thích dùng mấy thứ này...
Ở căn cứ đó, ngoài bắn súng ra, các sát thủ còn phải tập luyện với nhiều thứ vũ khí khác. Lại thêm một lần nữa Nhan Từ Khuynh phải ngạc nhiên trước khả năng của vợ mình. Anh tự hỏi, không biết cô còn những bí mật gì nữa mà anh chưa biết?
- Mà... em nhắc anh chút... - Chợt Dương Họa Y vỗ nhẹ vai anh.
- Em cứ nói đi!
- Đây là địa điểm bí mật của Dương gia chỉ mình em và bố em biết. Các chú em cũng chưa biết đến sự tồn tại của căn cứ này. Em nói vậy... anh hiểu chứ?
Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Dương Họa Y nói vậy tức là cô đã dành cho anh một sự tin tưởng không nhỏ. Nơi này đặc biệt đến mức chỉ mình cô ấy và bố cô ấy biết vậy mà cô ấy lại dẫn mình đến đây. Chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng mình và mình sẽ phải làm gì đó để không phụ lòng tin của cô ấy.
- Anh hiểu rồi! - Nhan Từ Khuynh gật đầu.
- Giờ đến siêu thị đi! Em muốn mua chút đồ ăn vặt.
Dương Họa Y cũng hài lòng gật đầu. Thực sự lúc mới dẫn anh đến đây, cô cũng rất lo. Nhưng để ý kỹ thì ngoài lo lắng khi cô dùng vũ khí thì anh chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh gì hết. Nếu là người khác, có lẽ kết cấu của căn cứ này đã bị lộ hết rồi. Điều này cũng khiến cô an tâm hơn rất nhiều...
- Ờm... Em chắc là mình muốn vào đây mua đồ chứ?
Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cái siêu thị đông đúc qua lớp cửa kính. Anh không thích phải chen chân vào chỗ đông người như vậy. Đúng hơn là anh rất ghét đến mấy cái siêu thị nhỏ bé này để chen lấn với mấy bà suốt ngày chỉ biết cãi cọ và kì kèo.
- Anh không thích thì có thể đứng đây chờ. Em vào mua một vài thứ rồi ra nhanh thôi!
Dương Họa Y cũng nhìn ra cái suy nghĩ đó của anh. Cô thừa hiểu tâm lí của những người nhà giàu là họ không bao giờ muốn đến những nơi tầm thường như vậy. Chỉ có cô và bạn cô khác họ. Cô lại thấy đến những nơi như vậy lại náo nhiệt và thú vị hơn những cửa hàng sang trọng của giới thượng lưu.
- Không sao! Anh đi với em được mà!
- Với tính anh thì sẽ không chịu nổi quá 2 phút trong đó đâu! Ở đây chờ em đi.
Dứt lời, Dương Họa Y quay người đi vào trong. Một lúc sau cô đã quay lại với túi đồ nhỏ trên tay.
- Em mua gì thế?
- Ít ngũ cốc hoa quả.
- Liệu có an toàn không?
- Thưa đại thiếu gia, anh nghĩ vợ anh sẽ ăn những đồ kém chất lượng sao?
- Anh chỉ lo cho em thôi mà!
- Thôi đi! Đừng nói câu đó...
Dương Họa Y đang định trách anh thì chợt dừng lại và nhìn chằm chằm về một phía. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn theo một cô gái đang đứng bên kia đường.
- Họa Y, có chuyện gì thế? - Nhan Từ Khuynh hơi lo lắng khi cô dừng lại giữa chừng như thế.
- Anh cầm hộ em...
Dương Họa Y vội dúi túi đồ vào tay anh rồi chạy nhanh sang bên kia đường.
- Từ từ đã...
Nhan Từ Khuynh sợ hãi khi cô đột ngột lao ra đường. Anh cũng vội vã đuổi theo cô.
- Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc...
Dương Họa Y vừa chạy tới chỗ cô gái đó vừa gọi lớn. Cô gái đó cũng quay lại nhìn Dương Họa Y. Bỗng chốc đôi mắt của cô gái đó cũng sững lại.
- Tiểu... Tiểu Y?
Dương Họa Y ôm chầm lấy cô gái đó, nước mắt không ngừng rơi.
- Tiểu Ngọc... Là cậu thật rồi... Cậu vẫn sống này... Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi cậu... xin lỗi cậu chuyện năm đó...
- Không sao... Tớ đâu trách cậu chuyện đó chứ... Cậu vẫn sống tốt là tớ vui rồi... - Mặc Ngọc cũng ôm chặt lấy cô khóc theo.
Nhan Từ Khuynh đứng một bên cảm thấy khó xử khi hai cô gái cứ ôm nhau khóc như mưa suốt. Lúc này Bạch Điển Quân từ đâu đi đến cũng phải ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
- Khuynh, chuyện này là sao?
- Nhìn đủ hiểu rồi còn hỏi!
- Cậu không tính dỗ vợ cậu sao?
- Để họ như vậy một lúc đi!
Một lúc sau, hai cô gái mới thôi khóc và buông nhau ra. Dương Họa Y vẫn chưa thực sự tin bạn thân mình còn sống. Không phải năm đó chính mắt cô đã nhìn thấy anh...
- Tiểu Y, cậu vẫn chưa tin tớ còn sống sao? - Mặc Ngọc vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
- Ừ... Đây là thật đúng không?
- Cậu sờ đi này! Da tớ mịm màng, ấm áp như vậy giống với người sống chưa?
- Giống rồi này! Tiểu Ngọc... tớ thực sự nhớ cậu lắm...
- Này, đừng khóc nữa nhé! Tớ biết cậu nhớ tớ, và tớ cũng nhớ cậu nhiều lắm! Tớ rất lo khi để cậu ở một mình với tên ác ma đó...
- Đừng lo nữa nhé! Cậu nhìn này! Tớ lên cân rồi này, sức khỏe tớ tốt rồi này, tớ ăn được nhiều hơn trước rồi này...
- Rồi rồi! Bạn tớ phải như vậy chứ...
Hai cô gái mải trò chuyện với nhau mà vô tình quên mất còn hai con người đang đứng một góc chờ họ.
- Chúng ta có nên đi dạo một lúc rồi quay lại đón họ không? - Bạch Điển Quân khều nhẹ tay anh.
- Chắc có. Nên để cho họ chút riêng tư đi. - Nhan Từ Khuynh gật đầu.
- Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
- Ừ nhỉ? Nhưng không lẽ cứ đứng đây mãi?
- Đành chịu thôi! Cứ chờ đi vậy...
Dương Họa Y với Mặc Ngọc nói chuyện với nhau chán chê rồi mới nhớ ra một chuyện.
- Tiểu Y, cậu ra ngoài một mình à? - Mặc Ngọc vừa hỏi cô vừa nhìn xung quanh.
- Không có. Tớ đi cùng...
Dương Họa Y cũng chợt nhớ tới anh liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm. Nhưng chỉ có mình cô với Mặc Ngọc đứng ở đó với nhau.
- Cậu cũng đi một mình à Tiểu Ngọc?
- Không... Tớ đi với chồng tớ... Anh ấy bảo tớ đợi anh ấy đi mua ít nước...
- Chồng?
- Phải! Chính anh ấy đã cứu tớ với gia đình tớ khỏi cái chết mà chồng cậu tặng cho đó! Ban đầu tớ chỉ coi anh ấy là ân nhân thôi. Nhưng dần dần thì cũng có tình cảm...
- Tớ hiểu mà! Mà chồng cậu tên gì nhỉ?
- Bạch Điển Quân.
- Khoan... Hình như đó là... bạn thân của Khuynh...
- Vậy ý cậu là...
- Có lẽ họ gặp nhau rồi. Ban nãy tớ cũng chỉ chạy từ bên kia đường sang với cậu mà. Chắc họ thấy bọn mình mải nói chuyện với nhau nên đi đâu đó quanh đây thôi.
- Cậu suy đoán giỏi thật đấy!
- Xa nhau lâu nên cậu quên mất là tớ có khả năng đó hả?
- Chắc vậy rồi!
- Giờ chúng ta làm gì được nhỉ? Chờ hai người đó chắc lâu lắm.
- Kiếm chỗ ngồi đây thôi chứ đi đầu lại mất công tìm nhau mệt lắm!
- Cũng được...
Trong khi hai cô gái đang mải trò chuyện với nhau thì hai chàng trai đang lang thang khắp phố để mua đồ cho nửa kia của mình.
- Cậu chắc cô ấy sẽ thích cái này chứ?
- Con gái ai cũng phải thích mấy cái phụ kiện này thôi!
- Nhưng tôi chưa thấy cô ấy dùng chúng bao giờ cả.
- Có lẽ là chưa đến lúc cô ấy cần thôi.
- Còn mấy đồ trang sức này nữa, liệu cô ấy có thích không?
- Này, đừng bảo cậu chưa bao giờ mua đồ cho vợ cậu nhé! Vợ mình thích gì hay không thích gì cậu cũng không biết ư?
- Thì... chúng tôi mới làm lành với nhau chưa lâu mà...
- Cũng do cậu tất thôi! Ai bảo phũ phàng như thế làm gì? Cô ấy chấp nhận bỏ qua cho cậu như vậy tôi cũng hơi nể đấy...
Dương Họa Y với Mặc Ngọc ngồi chờ đến tận quá trưa mà vẫn không thấy hai người đó quay lại nên cảm thấy hơi lo sợ. Lo khi không biết họ có xảy ra chuyện gì không. Sợ khi cả hai chỉ có một mình ở nơi vắng người này.
- Sao chúng ta không thử gọi cho họ nhỉ? - Dương Họa Y vừa nói vừa nhìn xung quanh xem hai người đó về chưa.
- Tớ không mang theo điện thoại. - Mặc Ngọc lo lắng.
- Tớ cũng thể!
- Họa Y!
Dương Họa Y vui mừng nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Hai người đó về rồi. Chợt cô chạy đến ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng trách:
- Anh đi đâu mà giờ mới quay lại? Anh biết bọn em lo lắm không?
- Anh xin lỗi! Tại bọn anh thấy hai người mải nói chuyện... - Nhân Từ Khuynh buông đồ xuống ôm lấy cô.
- Ít nhất anh cũng phải bảo một câu chứ! Hai người đi như thế... bọn em ở một mình... - Dương Họa Y khẽ rùng mình. Không biết từ bao giờ cô lại sợ ở một mình như thế.
- Anh biết lỗi rồi! Từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ để vợ mình ở một mình như thế nữa! - Nhan Từ Khuynh an ủi cô. Anh cũng rất lo khi rời cô, để có ở một mình nơi vắng vẻ như thế.
Bên này, Mặc Ngọc cũng nhẹ trách Bạch Điển Quân:
- Anh đi đâu mà lâu thế?
- Anh đi mua ít đồ cho vợ mà! - Bạch Điển Quấn chìa túi đồ trước mặt cô.
- Đi thì cũng phải bảo em một tiếng chứ!
- Anh xin lỗi! Tại anh thấy em với bạn đang mải nói chuyện...
- Lí do chính đáng nhỉ? Anh chỉ cần đến và nói một câu là được mà!
- Anh biết lỗi rồi mà! Giờ anh đưa em về nhé!
- Ừm.
Bạch Điển Quân liền một tay xách đồ, một tay nắm lấy tay Mặc Ngọc dắt đi. Trước khi đi, anh không quên chào hai người kia:
- Bọn tối về trước nhé!
- Ừ! Đi cẩn thận!
Đợi chiếc xe màu trắng đi khuất rồi, Nhan Từ Khuynh mới cúi xuống hỏi Vợ mình:
- Em đói không? Giờ chúng ta về nhé?
- Về nhà em thấy hơi chán...
- Về còn chơi với hai đứa nhỏ nữa mà!
- Lúc sáng mẹ đưa chúng đến tiệm chăm sóc thú cưng rồi.
- À, hay là để anh đưa em đến chỗ này nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì thế?
- Em đeo chiếc bịt mắt này vào đi! Đến nơi em mới được bỏ nó ra.
- Được!
Chiếc xe dần chuyển bánh rồi lao nhanh trên con đường thưa, rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng lộng lẫy và có chút quen thuộc.
Nhan Từ Khuynh xuống xe trước mở cửa rồi đỡ Dương Họa Y xuống. Anh dắt cô đi vào tận sân của căn biệt thự mới chịu dừng lại.
- Em sẵn sàng chưa?
- Rốt cuộc là anh đưa em đi đâu mà bí mật thể?
- Em bỏ chiếc bịt mắt đi thì sẽ biết thôi!
Dương Họa Y nhẹ nhàng gỡ chiếc bịt mắt xuống. Đôi mắt cô từ ngạc nhiên rồi chuyển sang ngấn lệ khi nhìn thấy nơi quen thuộc hiện ra trước mắt. 6 năm rồi mà căn biệt thự của Dương gia vẫn như ngày bố mẹ cô còn sống ư? Cô cứ nghĩ nó sẽ bị bỏ hoang phủ đầy rêu, tường rạn nứt, khung cảnh tồi tàn... như những ngôi nhà hoang khác chứ.
- Anh... Chỗ này...
- Em thấy sao? Anh đã cho người khôi phục nó như hồi em còn ở đây đấy! Anh định để đến sinh nhật em mới đưa em đến đây. Nhưng anh nghĩ... không đợi được đến lúc đó bởi anh chỉ muốn đưa em đến đây sớm nhất có thể...
Nhan Từ Khuynh chưa nói hết, Dương Họa Y đã ôm chầm lấy anh. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên vì đây là lần thứ hai trong ngày, cũng là lần thứ hai trong suốt thời gian ở với anh, cô chủ động ôm anh như thế.
Còn Dương Hoa Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình quay trở lại nơi thân thuộc này. Thật sự khi nhìn thấy ngôi nhà, nơi mà chứa đựng không biết bao nhiêu kỉ niệm từ nhỏ đến lớn của mình, cô vô cùng xúc động. Tuy không nói nhưng những giọt nước mắt cùng cái ôm
đã thay cô nói lời cảm ơn với anh vì những gì anh làm cho cô rồi...
Bình luận facebook