Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-46
Chương 45
Chương 45
Dương Họa Y từ từ bước xuống giường rồi cô hết sức gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đi đi lại lại ở bên ngoài vì sợ vương gia làm gì tiểu thư của cô thì nghe thấy Dương Họa Y gọi liền vội vã chạy vào.
- Tiểu thư... Tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi ạ...
- Ta không sao! Phiền em giúp ta thay y phục được không? - Dương Họa Y thấy dáng vẻ hớt hải của Tiểu Nguyệt vội xua tay nói.
- Y phục? Người muốn mặc bộ nào ạ?
- Em xem giúp ta có bộ nào... hừm... nên mặc đơn giản hay lộng lẫy một chút nhỉ? Nên mang dáng vẻ dịu dàng, lương thiện hay khí chất lạnh lùng đi gặp Mộ Dung nhỉ?
- Vậy thì tiểu thư phải mặc thật lỗng lẫy vào để còn đi dằn mặt ả...
Tiểu Nguyệt nghe thấy cô muốn đi gặp kẻ đáng ghét kia thì rất hào hứng nên lỡ miệng... Cô bé cũng chợt nhận ra liền lấm lét nhìn sang anh, trong lòng không ngừng run sợ. Dương Họa Y nhận thấy điều này liền nói với cô bé:
Chương 45
- Em không phải sợ! Từ giờ em có thể gọi ả ta là bất cứ thứ gì em muốn trước mặt tất cả mọi người. Ta đảm bảo đến vương gia cũng không dám làm gì em khi em gọi Mộ Dung như vậy đâu!
Vừa nói cô vừa liếc sang anh. Nóc nhà đã nói vậy rồi thì ai dám làm gì nữa? Nhan Từ Khuynh đành lên tiếng:1
- Vương phi nói đúng đấy! Mọi người muốn nói gì cô ta thì nói, không phải kiêng nể hay sợ hãi gì hết!
Nghe thấy Nhan Từ Khuynh nói vậy thì mọi người cũng yên tâm hơn. Từ trước đến giờ ai cũng không vừa lòng với Mộ Dung vì tính cách hống hách, ngang ngược của cô ta. Vì cô ta mà không biết bao nhiêu người phải chịu đòn hay thậm chí là cả mất mạng oan dưới tay của vương gia rồi. Bây giờ được chủ tử cho phép như thế thì họ cũng không phải dè chừng gì nữa...
- Đội ơn vương gia ạ! - Tiểu Nguyệt vui mừng - Tiểu thư chờ em một chút nhé! Em sẽ đem cho người bộ đẹp nhất mà hôm qua em vừa mới mua cho người...
Tiểu Nguyệt vội vã đi lấy đồ cho cô.
- Nghe nói vị vương phi này bị ngược đãi nhiều lắm nên y phục chắc... - Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cô.
Chương 45
Tiểu Nguyệt vội vã đi lấy đồ cho cô.
- Nghe nói vị vương phi này bị ngược đãi nhiều lắm nên y phục chắc... - Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cô.
- Không sao! Rồi sẽ có thôi! - Dương Họa Y nhún vai.
- Hay đợi em khỏe thì anh đưa em đi mua nhé?
- Không cần! Tiểu Nguyệt sẽ mua cho tôi.
- Để anh đưa em đi đi! Dù sao ở thời của chúng ta, anh vẫn chưa có cơ hội đưa em đi đâu chơi.
- Vậy cũng được.
Một lúc sau, Tiểu Nguyệt đi vào với một đống đồ trên tay.
- Tiểu thư, em mang tới cho người này! Để em thay cho người ạ!
- Ờm... Vương gia, ngươi tạm ra ngoài chờ ta chút được không?...
- Được, ta sẽ chờ nàng...
Chương 45
Thay y phục xong, Tiểu Nguyệt bắt đầu trang điểm cho cô. Một lúc sau, Dương Họa Y vừa mới bước ra đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Một bộ y phục màu trắng toát lên khí chất vương giả. Gương mặt vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp mang một vẻ lạnh lùng. Mái tóc bạch kim óng mượt buông dài ngang hông. Nữ trang màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng càng làm tôn lên vẻ quý phái, kiều diễm. Cả người cô mang một vẻ đẹp tự nhiên mà hiếm ai có được.
Nhan Từ Khuynh mải mê nhìn cô mà không biết cô đứng trước mặt từ bao giờ.
- Nhìn đủ chưa?
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi người như sực tỉnh.
- Đi không? - Dương Họa Y nhìn anh.
- Hả... À... Chúng ta đi...
Nhưng đi chưa được mấy bước thì cơn chóng mặt ập tới. Đôi mắt tối sầm lại. Dương Họa Y cực kì ghét cái cảm giác khó chịu này. Cô đưa tay lên xoa trán để làm giảm bớt cơn chóng mặt. Nhan Từ Khuynh thấy vậy liền đỡ lấy cô.
- Nàng ổn chứ? Hay nàng về nghỉ ngơi đi. Để ta giải quyết việc này cho!
Chương 45
- Nhưng ta...
- Ta biết nàng muốn đi, nhưng hiện tại nàng mới chỉ vừa hạ sốt thôi, sức khỏe cũng chưa tốt mà...
- Hay ngươi đưa ta đến đó đi! Ta chỉ ngồi xem thôi, được không?
Nhìn đôi mắt long lanh ấy, Nhan Từ Khuynh lại mềm lòng, không nỡ từ chối.
- Vậy để ta cõng nàng đi nhé?
- Vậy cũng được...
Lần đầu được anh cõng, cô có chút ngại. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới, trừ người đó. Nhưng từ khi ở cạnh anh, nhất là khi anh nhận ra được lỗi, một ngày ôm mấy chục lần khiến cô quen rồi. Nhìn tấm lưng rộng, Dương Họa Y lại nảy ý so sánh. Chà, tên vương gia này sao lại có dáng người y hệt tên Nhan Từ Khuynh thế nhỉ? Ngoài khác mỗi gương mặt nhưng cảm giác ấm áp, an toàn của những cái ôm vẫn y như khi ở thời hiện đại. Hay là do biết tên vương gia kia là do anh xuyên vào nên cô mới có thể cảm nhận được như vậy nhỉ?
- Vương phi, nàng đang nghĩ gì thế? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- À... Hả... Ta... ta có nghĩ gì đâu! - Dương Họa Y vội chối.
- Ta có thể cảm nhận được nàng đang suy nghĩ về chuyện gì đó... - Nhan Từ Khuynh tiếp tục trêu.
- Ta không có nghĩ gì mà... Tại sao ngươi có thể nghĩ như thế chứ? - Dương Họa Y khẽ đập vào vai anh.
Nhan Từ Khuynh cảm thấy thích thú khi bị cô đánh như thế. Thật dễ thương! Thực ra anh chỉ nói bừa để chọc cô vui thôi chứ anh không biết cô đang nghĩ ngợi thật...
Chương 46
Chương 46
Chưa đến cửa phòng khách, cả hai đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra. Đến nơi rồi thì lại thấy một mớ hỗn độn do hai cha con Mộ Dung kia gây ra.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây? - Nhan Từ Khuynh vừa lạnh lùng lên tiếng để đám đông dừng lại, vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi dìu cô lại ngồi ở ghế.
- Dạ thưa vương gia... Mộ lão gia cứ đòi gặp người trong khi người đang bận... - Một người hầu lên tiếng.
- Dạ Chiến, ta tin tưởng ngươi yêu thương con gái ta thật lòng nên ta mới gửi gắm con bé vào đây. Tuy nó phải chịu phận làm thiếp nhưng lại được ngươi sủng ái thì cũng coi như là may mắn cho nó. Hà cớ làm sao tự nhiên tự lành ngươi lại ra tay tàn nhẫn với con bé như thế? Đến ta ở nhà cũng chưa bao giờ làm tổn thương đến con bé dù chỉ là một sợi tóc, vậy mà ngươi dám động tay động chân với con gái ta sao? - Mộ lão gia tức giận chỉ thẳng vào mặt anh.
- Xem ra... Mộ lão gia nắm bắt tin tức khá nhanh nhỉ? - Dương Họa Y vừa nhấp ngụm trà vừa nói.
- Ngươi... Thứ thất sủng như ngươi mà dám lên tiếng ở đây ư? Cả kinh thành này không ai là không biết con gái của Mộc gia là kẻ lạc loài chứ? Ngươi tưởng ngươi được làm phi thì ngươi có quyền được ở đây ăn nói như vậy sao? Sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở trong lãnh cung đi?... - Mộ lão gia càng tức tối hơn liền quay sang phỉ báng cô.
Chương 46
Cả căn phòng đột nhiên lạnh đi dù ngoài trời vẫn đang nắng ấm. Tên Mộ lão gia kia thuận miệng mắng chửi hết người này đến người kia mà không để ý đến gương mặt của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng đen lại.
- Ngươi vừa nói gì?
Giọng nói băng lãnh cất lên khiến mọi ngưười không rét mà run. Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng lớn.
- Ta... ta đâu có nói sai... gì đâu?... Đó là sự thật... - Mộ lão gia run rẩy đáp.
- Sẵn các ngươi ở đây, ta nói luôn... - Nhan Từ Khuynh đưa ánh mắt sắc lạnh quét qua từng ngươi một lượt - Từ giờ, bất kì một ai dám vô lễ với vương phi, nói những từ ngữ không hay về vương phi, để vương phi bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ thì các ngươi xác định dần đi!
Dương như đám người hầu không có ngạc nhiên mấy. Chỉ có hai cha con Mộ Dung vừa kinh ngạc lại vừa tức giận tột độ. Tại sao chỉ sau một cú ngã xuống hồ, Dạ vương gia lại có thể sủng vương phi tận trời như thế?
- Vương gia... Không thể thế được... Ả ta đã làm gì mà... vương gia lại sủng ái ả ta hơn cả thiếp vậy?... Hay là vương gia đã bị ả bỏ bùa... - Mộ Dung chạy đến ôm lấy Nhan Từ Khuynh.
Chương 46
- Hỗn xược! - Nhan Từ Khuynh tức giận hất mạnh ả ta ra - Ngươi không nghe ta vừa nói gì sao? Người đâu? Mau đem hai con người này ra ngoài kia đánh cho 30 trượng rồi ném ra khỏi phủ cho ta!
- Không... Không thể thế được... Dạ Chiến... Ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi và thứ nghiệt chủng của ngươi sẽ phải trả giá! - Mộ lão gia quát lớn.
- Tặng thêm cho lão ta 20 trượng nữa!
Đám người hầu vất vả lắm mới lôi được hai cha con họ ra ngoài. Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.
- Em ổn chứ? - Nhan Từ Khuynh vội quỳ xuống cạnh cô hỏi han.
- Ổn gì? - Dương Họa Y vừa ăn bánh vừa vô tư hỏi anh.
- Ban nãy lão ta...
- Chẳng sao cả! 6 năm nghe riết quen rồi!1
- Em... Anh biết lỗi rồi...
- Tôi có trách tội anh gì đâu?
Chương 46
- Em... À thôi. Giờ anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé?
- Không cần nữa! Xem kịch xong thấy khỏe hẳn rồi!
- Sao trông em...
- Tôi nói khỏe là khỏe! Anh có ý kiến?
Nhan Từ Khuynh đành im lặng lắc đầu. Giờ anh thực sự cảm nhận được quyền lực của nóc nhà là gì.1
- À này... - Chợt cô vỗ vai anh - Mau đưa tôi đến thư phòng của vương gia đi!
- Em đến đó làm gì? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô một cách khó hiểu.
- Thì để xem sổ sách! Tính ra chúng ta phải ở đây ít nhất tầm 1 tháng. Nên liệu mà sống!
Nói xong, Dương Họa Y đứng dậy đi ra cửa. Nhan Từ Khuynh thấy thế cũng vội đứng dậy đi theo.
- Vợ ơi, chờ anh với!
Chương 46
Chợt cô đứng lại. Khi cô quay người lại cũng là lúc anh lãnh trọn ánh mắt sắc lạnh của cô.
- Từ giờ đừng anh anh em em nữa. Đổi cách xưng hô đi. Dù có người thứ ba hay chỉ có mỗi hai chúng ta thì vẫn phải xưng hô như nhau!
- Sao em... nàng phải cẩn thận đến như thế chứ?
- Tránh bị tai mắt xung quanh phát hiện.
- Nhưng có nhất thiết phải kĩ đến vậy không?
- Có.
- Vậy thì nghe em hết vậy...
Ra đến cửa, Dương Họa Y chợt nhớ ra điều gì đó.
- Ngươi có biết thư phòng ở đâu không?
- Ờm... Ta chưa đến đó bao giờ...
Cô thật sự cạn lời rồi. Nghĩ một chút. Cuối cùng cô đành gọi lớn:
Chương 46
- Ờm... Ta chưa đến đó bao giờ...
Cô thật sự cạn lời rồi. Nghĩ một chút. Cuối cùng cô đành gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đùa nghịch ở rặng hoa nghe thấy cô gọi liền nhanh chóng chạy tới.
- Tiểu thư gọi em chuyện gì ạ?
- Em có biết thư phòng của vương gia ở đâu không?
- Dạ có ạ!
- Vậy em có thể dẫn ta tới đó được không?
- Dạ được ạ! Tiểu thư đi lối này ạ!
Dương Họa Y thầm nghĩ, cũng may cô bé này ngây thơ nên không nhận ra chút sơ hở của cô. Rõ ràng vương gia cũng đi cùng vậy tại sao lại cần cô bé này dẫn đi chứ? Cô thầm nhủ từ sau cô sẽ cẩn trọng mọi việc này thật nhiều hơn nữa...
Ad
Chương 45
Chương 45
Dương Họa Y từ từ bước xuống giường rồi cô hết sức gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đi đi lại lại ở bên ngoài vì sợ vương gia làm gì tiểu thư của cô thì nghe thấy Dương Họa Y gọi liền vội vã chạy vào.
- Tiểu thư... Tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi ạ...
- Ta không sao! Phiền em giúp ta thay y phục được không? - Dương Họa Y thấy dáng vẻ hớt hải của Tiểu Nguyệt vội xua tay nói.
- Y phục? Người muốn mặc bộ nào ạ?
- Em xem giúp ta có bộ nào... hừm... nên mặc đơn giản hay lộng lẫy một chút nhỉ? Nên mang dáng vẻ dịu dàng, lương thiện hay khí chất lạnh lùng đi gặp Mộ Dung nhỉ?
- Vậy thì tiểu thư phải mặc thật lỗng lẫy vào để còn đi dằn mặt ả...
Tiểu Nguyệt nghe thấy cô muốn đi gặp kẻ đáng ghét kia thì rất hào hứng nên lỡ miệng... Cô bé cũng chợt nhận ra liền lấm lét nhìn sang anh, trong lòng không ngừng run sợ. Dương Họa Y nhận thấy điều này liền nói với cô bé:
Chương 45
- Em không phải sợ! Từ giờ em có thể gọi ả ta là bất cứ thứ gì em muốn trước mặt tất cả mọi người. Ta đảm bảo đến vương gia cũng không dám làm gì em khi em gọi Mộ Dung như vậy đâu!
Vừa nói cô vừa liếc sang anh. Nóc nhà đã nói vậy rồi thì ai dám làm gì nữa? Nhan Từ Khuynh đành lên tiếng:1
- Vương phi nói đúng đấy! Mọi người muốn nói gì cô ta thì nói, không phải kiêng nể hay sợ hãi gì hết!
Nghe thấy Nhan Từ Khuynh nói vậy thì mọi người cũng yên tâm hơn. Từ trước đến giờ ai cũng không vừa lòng với Mộ Dung vì tính cách hống hách, ngang ngược của cô ta. Vì cô ta mà không biết bao nhiêu người phải chịu đòn hay thậm chí là cả mất mạng oan dưới tay của vương gia rồi. Bây giờ được chủ tử cho phép như thế thì họ cũng không phải dè chừng gì nữa...
- Đội ơn vương gia ạ! - Tiểu Nguyệt vui mừng - Tiểu thư chờ em một chút nhé! Em sẽ đem cho người bộ đẹp nhất mà hôm qua em vừa mới mua cho người...
Tiểu Nguyệt vội vã đi lấy đồ cho cô.
- Nghe nói vị vương phi này bị ngược đãi nhiều lắm nên y phục chắc... - Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cô.
Chương 45
Tiểu Nguyệt vội vã đi lấy đồ cho cô.
- Nghe nói vị vương phi này bị ngược đãi nhiều lắm nên y phục chắc... - Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cô.
- Không sao! Rồi sẽ có thôi! - Dương Họa Y nhún vai.
- Hay đợi em khỏe thì anh đưa em đi mua nhé?
- Không cần! Tiểu Nguyệt sẽ mua cho tôi.
- Để anh đưa em đi đi! Dù sao ở thời của chúng ta, anh vẫn chưa có cơ hội đưa em đi đâu chơi.
- Vậy cũng được.
Một lúc sau, Tiểu Nguyệt đi vào với một đống đồ trên tay.
- Tiểu thư, em mang tới cho người này! Để em thay cho người ạ!
- Ờm... Vương gia, ngươi tạm ra ngoài chờ ta chút được không?...
- Được, ta sẽ chờ nàng...
Chương 45
Thay y phục xong, Tiểu Nguyệt bắt đầu trang điểm cho cô. Một lúc sau, Dương Họa Y vừa mới bước ra đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Một bộ y phục màu trắng toát lên khí chất vương giả. Gương mặt vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp mang một vẻ lạnh lùng. Mái tóc bạch kim óng mượt buông dài ngang hông. Nữ trang màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng càng làm tôn lên vẻ quý phái, kiều diễm. Cả người cô mang một vẻ đẹp tự nhiên mà hiếm ai có được.
Nhan Từ Khuynh mải mê nhìn cô mà không biết cô đứng trước mặt từ bao giờ.
- Nhìn đủ chưa?
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi người như sực tỉnh.
- Đi không? - Dương Họa Y nhìn anh.
- Hả... À... Chúng ta đi...
Nhưng đi chưa được mấy bước thì cơn chóng mặt ập tới. Đôi mắt tối sầm lại. Dương Họa Y cực kì ghét cái cảm giác khó chịu này. Cô đưa tay lên xoa trán để làm giảm bớt cơn chóng mặt. Nhan Từ Khuynh thấy vậy liền đỡ lấy cô.
- Nàng ổn chứ? Hay nàng về nghỉ ngơi đi. Để ta giải quyết việc này cho!
Chương 45
- Nhưng ta...
- Ta biết nàng muốn đi, nhưng hiện tại nàng mới chỉ vừa hạ sốt thôi, sức khỏe cũng chưa tốt mà...
- Hay ngươi đưa ta đến đó đi! Ta chỉ ngồi xem thôi, được không?
Nhìn đôi mắt long lanh ấy, Nhan Từ Khuynh lại mềm lòng, không nỡ từ chối.
- Vậy để ta cõng nàng đi nhé?
- Vậy cũng được...
Lần đầu được anh cõng, cô có chút ngại. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới, trừ người đó. Nhưng từ khi ở cạnh anh, nhất là khi anh nhận ra được lỗi, một ngày ôm mấy chục lần khiến cô quen rồi. Nhìn tấm lưng rộng, Dương Họa Y lại nảy ý so sánh. Chà, tên vương gia này sao lại có dáng người y hệt tên Nhan Từ Khuynh thế nhỉ? Ngoài khác mỗi gương mặt nhưng cảm giác ấm áp, an toàn của những cái ôm vẫn y như khi ở thời hiện đại. Hay là do biết tên vương gia kia là do anh xuyên vào nên cô mới có thể cảm nhận được như vậy nhỉ?
- Vương phi, nàng đang nghĩ gì thế? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- À... Hả... Ta... ta có nghĩ gì đâu! - Dương Họa Y vội chối.
- Ta có thể cảm nhận được nàng đang suy nghĩ về chuyện gì đó... - Nhan Từ Khuynh tiếp tục trêu.
- Ta không có nghĩ gì mà... Tại sao ngươi có thể nghĩ như thế chứ? - Dương Họa Y khẽ đập vào vai anh.
Nhan Từ Khuynh cảm thấy thích thú khi bị cô đánh như thế. Thật dễ thương! Thực ra anh chỉ nói bừa để chọc cô vui thôi chứ anh không biết cô đang nghĩ ngợi thật...
Chương 46
Chương 46
Chưa đến cửa phòng khách, cả hai đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra. Đến nơi rồi thì lại thấy một mớ hỗn độn do hai cha con Mộ Dung kia gây ra.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây? - Nhan Từ Khuynh vừa lạnh lùng lên tiếng để đám đông dừng lại, vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi dìu cô lại ngồi ở ghế.
- Dạ thưa vương gia... Mộ lão gia cứ đòi gặp người trong khi người đang bận... - Một người hầu lên tiếng.
- Dạ Chiến, ta tin tưởng ngươi yêu thương con gái ta thật lòng nên ta mới gửi gắm con bé vào đây. Tuy nó phải chịu phận làm thiếp nhưng lại được ngươi sủng ái thì cũng coi như là may mắn cho nó. Hà cớ làm sao tự nhiên tự lành ngươi lại ra tay tàn nhẫn với con bé như thế? Đến ta ở nhà cũng chưa bao giờ làm tổn thương đến con bé dù chỉ là một sợi tóc, vậy mà ngươi dám động tay động chân với con gái ta sao? - Mộ lão gia tức giận chỉ thẳng vào mặt anh.
- Xem ra... Mộ lão gia nắm bắt tin tức khá nhanh nhỉ? - Dương Họa Y vừa nhấp ngụm trà vừa nói.
- Ngươi... Thứ thất sủng như ngươi mà dám lên tiếng ở đây ư? Cả kinh thành này không ai là không biết con gái của Mộc gia là kẻ lạc loài chứ? Ngươi tưởng ngươi được làm phi thì ngươi có quyền được ở đây ăn nói như vậy sao? Sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở trong lãnh cung đi?... - Mộ lão gia càng tức tối hơn liền quay sang phỉ báng cô.
Chương 46
Cả căn phòng đột nhiên lạnh đi dù ngoài trời vẫn đang nắng ấm. Tên Mộ lão gia kia thuận miệng mắng chửi hết người này đến người kia mà không để ý đến gương mặt của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng đen lại.
- Ngươi vừa nói gì?
Giọng nói băng lãnh cất lên khiến mọi ngưười không rét mà run. Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng lớn.
- Ta... ta đâu có nói sai... gì đâu?... Đó là sự thật... - Mộ lão gia run rẩy đáp.
- Sẵn các ngươi ở đây, ta nói luôn... - Nhan Từ Khuynh đưa ánh mắt sắc lạnh quét qua từng ngươi một lượt - Từ giờ, bất kì một ai dám vô lễ với vương phi, nói những từ ngữ không hay về vương phi, để vương phi bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ thì các ngươi xác định dần đi!
Dương như đám người hầu không có ngạc nhiên mấy. Chỉ có hai cha con Mộ Dung vừa kinh ngạc lại vừa tức giận tột độ. Tại sao chỉ sau một cú ngã xuống hồ, Dạ vương gia lại có thể sủng vương phi tận trời như thế?
- Vương gia... Không thể thế được... Ả ta đã làm gì mà... vương gia lại sủng ái ả ta hơn cả thiếp vậy?... Hay là vương gia đã bị ả bỏ bùa... - Mộ Dung chạy đến ôm lấy Nhan Từ Khuynh.
Chương 46
- Hỗn xược! - Nhan Từ Khuynh tức giận hất mạnh ả ta ra - Ngươi không nghe ta vừa nói gì sao? Người đâu? Mau đem hai con người này ra ngoài kia đánh cho 30 trượng rồi ném ra khỏi phủ cho ta!
- Không... Không thể thế được... Dạ Chiến... Ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi và thứ nghiệt chủng của ngươi sẽ phải trả giá! - Mộ lão gia quát lớn.
- Tặng thêm cho lão ta 20 trượng nữa!
Đám người hầu vất vả lắm mới lôi được hai cha con họ ra ngoài. Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.
- Em ổn chứ? - Nhan Từ Khuynh vội quỳ xuống cạnh cô hỏi han.
- Ổn gì? - Dương Họa Y vừa ăn bánh vừa vô tư hỏi anh.
- Ban nãy lão ta...
- Chẳng sao cả! 6 năm nghe riết quen rồi!1
- Em... Anh biết lỗi rồi...
- Tôi có trách tội anh gì đâu?
Chương 46
- Em... À thôi. Giờ anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé?
- Không cần nữa! Xem kịch xong thấy khỏe hẳn rồi!
- Sao trông em...
- Tôi nói khỏe là khỏe! Anh có ý kiến?
Nhan Từ Khuynh đành im lặng lắc đầu. Giờ anh thực sự cảm nhận được quyền lực của nóc nhà là gì.1
- À này... - Chợt cô vỗ vai anh - Mau đưa tôi đến thư phòng của vương gia đi!
- Em đến đó làm gì? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô một cách khó hiểu.
- Thì để xem sổ sách! Tính ra chúng ta phải ở đây ít nhất tầm 1 tháng. Nên liệu mà sống!
Nói xong, Dương Họa Y đứng dậy đi ra cửa. Nhan Từ Khuynh thấy thế cũng vội đứng dậy đi theo.
- Vợ ơi, chờ anh với!
Chương 46
Chợt cô đứng lại. Khi cô quay người lại cũng là lúc anh lãnh trọn ánh mắt sắc lạnh của cô.
- Từ giờ đừng anh anh em em nữa. Đổi cách xưng hô đi. Dù có người thứ ba hay chỉ có mỗi hai chúng ta thì vẫn phải xưng hô như nhau!
- Sao em... nàng phải cẩn thận đến như thế chứ?
- Tránh bị tai mắt xung quanh phát hiện.
- Nhưng có nhất thiết phải kĩ đến vậy không?
- Có.
- Vậy thì nghe em hết vậy...
Ra đến cửa, Dương Họa Y chợt nhớ ra điều gì đó.
- Ngươi có biết thư phòng ở đâu không?
- Ờm... Ta chưa đến đó bao giờ...
Cô thật sự cạn lời rồi. Nghĩ một chút. Cuối cùng cô đành gọi lớn:
Chương 46
- Ờm... Ta chưa đến đó bao giờ...
Cô thật sự cạn lời rồi. Nghĩ một chút. Cuối cùng cô đành gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đùa nghịch ở rặng hoa nghe thấy cô gọi liền nhanh chóng chạy tới.
- Tiểu thư gọi em chuyện gì ạ?
- Em có biết thư phòng của vương gia ở đâu không?
- Dạ có ạ!
- Vậy em có thể dẫn ta tới đó được không?
- Dạ được ạ! Tiểu thư đi lối này ạ!
Dương Họa Y thầm nghĩ, cũng may cô bé này ngây thơ nên không nhận ra chút sơ hở của cô. Rõ ràng vương gia cũng đi cùng vậy tại sao lại cần cô bé này dẫn đi chứ? Cô thầm nhủ từ sau cô sẽ cẩn trọng mọi việc này thật nhiều hơn nữa...
Ad
Bình luận facebook