Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 51:
Đàm Tiểu Ân đang ngồi nói chuyện với Âu Minh Triết, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nói: “Em nghe điện thoại chút.”
Sau khi lấy điện thoại ra, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì không khỏi ngạc nhiên.
Cô đứng dậy, đi qua một góc, bấm vào phím nghe cuộc gọi, giọng nói bỗng chốc trở nên rất lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Đinh Cẩn ngồi trên sô pha, cậu gọi cú điện thoại này hoàn toàn là để thăm dò thử xem, Đàm Tiểu Ân có còn đang giận không.
Không phải hôm qua cô bị cậu làm tức đến mức không thèm ăn tối luôn à?
Cậu lên tiếng hỏi: “Còn giận à?”
Giống như những lần trước bọn họ cãi nhau, cậu sẽ đến tìm cô làm lành trước, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hẳn.
Ánh nắng chiều xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, Đàm Tiểu Ân nhìn hoa văn trên sàn nhà, bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.
Cô ổn định tinh thần nói: “Không liên quan gì đến cậu.”
Giọng nói của Đinh Cẩn trở lên sắc bén: “Có phải thừa lúc tôi không có ở đó, cô lại mách lẻo với cậu không?”
Tối hôm qua, cô thậm chí còn không ăn cơm tối, đây không phải là muốn chống đối cậu đấy chứ?
Việc bị giáo huấn mấy ngày nay, Đinh Cẩn đều đổ trách nhiệm hết cho cô.
Đàm Tiểu Ân thấy ngữ khí của cậu ta như vậy, chỉ cười nói: “Tôi tố cáo rồi thì cậu có thể làm được gì?”
Cô có thể nhìn ra được, Đinh Cẩn không thể làm gì được Âu Minh Triết, nếu không thì với tính cách của Đinh Cẩn, không thể nhẫn nhịn như vậy được.
Lúc còn học ở trường, cậu ta không phải là loại người dễ dàng chịu thua.
Đinh Cẩn nghe lời cô nói, cảm thấy càng thêm tức giận: “Đàm Tiểu Ân, cậu ngoài việc giả vờ đáng thương ra, thì còn biết gì nữa? Nhờ việc này mà chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết, đừng kéo theo cậu của tôi vào.”
Đàm Tiểu Ân mỉm cười: “Cậu dùng kế khích tướng với tôi ư? Không có tác dụng gì đâu! Tôi vẫn cứ muốn kéo cậu của cậu vào đấy, cậu có thể làm gì được nào?”
Nói xong, Đàm Tiểu Ân còn cố ý dùng ngữ điệu lả lơi cười nhạo cậu.
Cô cũng không biết là tại sao, rõ ràng trước kia, cô rất buồn vì chuyện Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân yêu nhau, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy, mình không còn để ý nhiều đến Đinh Cẩn nữa.
Thậm chí, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Đinh Cẩn, lại kích động đến mức muốn đánh chết cậu ta.
Có lẽ tình cảm chính là như vậy!
Yêu nhau, yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Điều đó cũng giống như thái độ của Đinh Cẩn đối với cô bây giờ vậy.
Có khi, nhớ tới cái tên “Đinh Cẩn”, Đàm Tiểu Ân không tài nào tưởng tượng nổi là bọn họ đã từng yêu nhau.
Đinh Cẩn cười lạnh: “Đàm Tiểu Ân, cậu cho rằng, cậu của tôi thích cậu sao? Cậu sai rồi! Vợ sắp cưới của cậu ấy là Dương Nhạc Linh, cậu chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi! Nếu như Dương Nhạc Linh không bỏ đi thì cậu cho rằng sẽ đến lượt cậu sao?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Tôi biết! Cho nên đợi đến khi Dương Nhạc Linh trở về, tôi sẽ thật lòng cảm ơn cô ta.”
Đinh Cẩn vốn rất giận cô, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên không còn lời nào để nói.
Da mặt của cô thật dày mà!
Đến điều này cũng không để ý sao?
Cậu cảm thấy trước kia đã quá xem nhẹ Đàm Tiểu Ân rồi, cô đúng là không biết tự trọng đúng như lời Vũ Minh Hân đã nói.
“Đúng là không biết trời cao đất dày, rồi sẽ có một ngày, cậu không còn chỗ nào dung thân đâu.”
Đàm Tiểu Ân đang ngồi nói chuyện với Âu Minh Triết, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nói: “Em nghe điện thoại chút.”
Sau khi lấy điện thoại ra, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì không khỏi ngạc nhiên.
Cô đứng dậy, đi qua một góc, bấm vào phím nghe cuộc gọi, giọng nói bỗng chốc trở nên rất lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Đinh Cẩn ngồi trên sô pha, cậu gọi cú điện thoại này hoàn toàn là để thăm dò thử xem, Đàm Tiểu Ân có còn đang giận không.
Không phải hôm qua cô bị cậu làm tức đến mức không thèm ăn tối luôn à?
Cậu lên tiếng hỏi: “Còn giận à?”
Giống như những lần trước bọn họ cãi nhau, cậu sẽ đến tìm cô làm lành trước, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hẳn.
Ánh nắng chiều xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, Đàm Tiểu Ân nhìn hoa văn trên sàn nhà, bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.
Cô ổn định tinh thần nói: “Không liên quan gì đến cậu.”
Giọng nói của Đinh Cẩn trở lên sắc bén: “Có phải thừa lúc tôi không có ở đó, cô lại mách lẻo với cậu không?”
Tối hôm qua, cô thậm chí còn không ăn cơm tối, đây không phải là muốn chống đối cậu đấy chứ?
Việc bị giáo huấn mấy ngày nay, Đinh Cẩn đều đổ trách nhiệm hết cho cô.
Đàm Tiểu Ân thấy ngữ khí của cậu ta như vậy, chỉ cười nói: “Tôi tố cáo rồi thì cậu có thể làm được gì?”
Cô có thể nhìn ra được, Đinh Cẩn không thể làm gì được Âu Minh Triết, nếu không thì với tính cách của Đinh Cẩn, không thể nhẫn nhịn như vậy được.
Lúc còn học ở trường, cậu ta không phải là loại người dễ dàng chịu thua.
Đinh Cẩn nghe lời cô nói, cảm thấy càng thêm tức giận: “Đàm Tiểu Ân, cậu ngoài việc giả vờ đáng thương ra, thì còn biết gì nữa? Nhờ việc này mà chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết, đừng kéo theo cậu của tôi vào.”
Đàm Tiểu Ân mỉm cười: “Cậu dùng kế khích tướng với tôi ư? Không có tác dụng gì đâu! Tôi vẫn cứ muốn kéo cậu của cậu vào đấy, cậu có thể làm gì được nào?”
Nói xong, Đàm Tiểu Ân còn cố ý dùng ngữ điệu lả lơi cười nhạo cậu.
Cô cũng không biết là tại sao, rõ ràng trước kia, cô rất buồn vì chuyện Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân yêu nhau, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy, mình không còn để ý nhiều đến Đinh Cẩn nữa.
Thậm chí, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Đinh Cẩn, lại kích động đến mức muốn đánh chết cậu ta.
Có lẽ tình cảm chính là như vậy!
Yêu nhau, yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Điều đó cũng giống như thái độ của Đinh Cẩn đối với cô bây giờ vậy.
Có khi, nhớ tới cái tên “Đinh Cẩn”, Đàm Tiểu Ân không tài nào tưởng tượng nổi là bọn họ đã từng yêu nhau.
Đinh Cẩn cười lạnh: “Đàm Tiểu Ân, cậu cho rằng, cậu của tôi thích cậu sao? Cậu sai rồi! Vợ sắp cưới của cậu ấy là Dương Nhạc Linh, cậu chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi! Nếu như Dương Nhạc Linh không bỏ đi thì cậu cho rằng sẽ đến lượt cậu sao?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Tôi biết! Cho nên đợi đến khi Dương Nhạc Linh trở về, tôi sẽ thật lòng cảm ơn cô ta.”
Đinh Cẩn vốn rất giận cô, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên không còn lời nào để nói.
Da mặt của cô thật dày mà!
Đến điều này cũng không để ý sao?
Cậu cảm thấy trước kia đã quá xem nhẹ Đàm Tiểu Ân rồi, cô đúng là không biết tự trọng đúng như lời Vũ Minh Hân đã nói.
“Đúng là không biết trời cao đất dày, rồi sẽ có một ngày, cậu không còn chỗ nào dung thân đâu.”
Bình luận facebook