Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Chương 52:
Đàm Tiểu Ân nắm chặt điện thoại, nghe mấy lời nói nực cười của Đinh Cẩn, cô chỉ đáp: “Nếu như không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Cậu ta định gọi điện thoại đến mắng cô một trận, như vậy xem như đã mắng xong rồi nhỉ!
Đàm Tiểu Ân vừa nói dứt lời, Đinh Cẩn đã nhanh hơn cô một bước, vội cúp điện thoại.
Cô thấy điện thoại bị ngắt, trong lòng không biết phải nói gì.
Người nói lời chia tay là cậu ta, người hiểu lầm cô cũng là cậu ta!
Cô không tìm cậu ta tính sổ là may cho cậu ta rồi, sau khi quay lại, cậu luôn luôn khiêu khích cô. Giống như trước kia cô nợ cậu mấy tỉ không bằng.
Đã đi đến nước này, Đàm Tiểu Ân xem như mình đã được mở mang tầm mắt.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân trở lại, cảm thấy đã hiểu rõ được tâm tình của cô: “Điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận thế? Người nhà của em à?”
“Không phải, là một kẻ rất đáng ghét.” Đàm Tiểu Ân đặt điện thoại xuống rồi uống một ngụm nước.
Thật đáng giận mà!
Bây giờ cô đột nhiên nghi ngờ chính bản thân mình, cô trước kia rốt cuộc là bị mù hay sao mà có thể phát sinh tình cảm với tên bạn trai như vậy?
Cô cầm lấy chùm vải thiều mà dì vừa mang vào, bắt đầu bóc vỏ, chẳng mấy chốc đã bóc được một đống.
Sau khi ăn no rồi, cô mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống.
Âu Minh Triết thấy Đàm Tiểu Ân không nói lời nào, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau không?”
Đàm Tiểu Ân ngẩn người một lúc, nhớ tới sự thân mật tối hôm qua, cô thở dài một tiếng, “Tôi đỡ nhiều rồi.”
Bình thường chỉ có ngày đầu tiên thì hơi nóng nảy, còn hôm nay mặc dù vẫn có chút khó chịu nhưng không đến mức ngay cả nói cũng lười mở miệng.
Âu Minh Triết nói: “Vậy là tốt rồi! Cơm đã no, hoa quả cũng ăn xong rồi, em có muốn lên giường nằm nghỉ một lát không?”
“Chú đi đâu?” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết hỏi. Ý của cô là muốn hỏi anh định làm gì tiếp theo, nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy có điểm không đúng lắm.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, có vẻ bất ngờ: “Sao vậy, muốn tôi ở cùng em sao?”
“…” Nói thật, lúc này Đàm Tiểu Ân chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô đáp: “Không có! Tôi chỉ muốn hỏi biết chú muốn làm gì vào buổi chiều thôi.”
“Không làm gì cả, ở cùng em.”
“…”
Sau khi Đàm Tiểu Ân đẩy Âu Minh Triết về đến phòng, đóng cửa lại, thì lập tức cảm thấy hơi bồn chồn.
Cô nhìn Âu Minh Triết: “Ban ngày mà đi ngủ, có phải không tốt lắm không?”
“Bác sĩ nói, người như em phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Tôi đâu có bệnh đâu.” Đàm Tiểu Ân cúi đầu, bối rối đến mức cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết đặt chỗ nào.
Bản thân cô không có ý kiến gì với chuyện ngủ trưa, nhưng cứ nghĩ tới việc ngủ cùng chú thì lại thấy xấu hổ.
Âu Minh Triết nhìn cô: “Em không ngủ hả? Hay là, muốn tôi ôm em lên giường?”
“… Không phải, không cần.” Cô có tay có chân còn Âu Minh Triết lại hành động bất tiện, còn bắt anh làm vậy thì ra thể thống gì nữa?
Đàm Tiểu Ân nhanh chóng đi thay “đồ ngủ”, nằm lên giường.
Âu Minh Triết tự tay đắp chăn cho cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần tới mức chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn cô.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh, chột dạ nói: “Tôi… Tôi ngủ trước đây!”
“Ừ!”
Cô vội vàng nhắm mắt lại. Âu Minh Triết nhìn bộ dạng cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Làm sao bây giờ? Cô càng như vậy, càng khiến anh muốn bắt nạt cô!
Đàm Tiểu Ân nắm chặt điện thoại, nghe mấy lời nói nực cười của Đinh Cẩn, cô chỉ đáp: “Nếu như không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Cậu ta định gọi điện thoại đến mắng cô một trận, như vậy xem như đã mắng xong rồi nhỉ!
Đàm Tiểu Ân vừa nói dứt lời, Đinh Cẩn đã nhanh hơn cô một bước, vội cúp điện thoại.
Cô thấy điện thoại bị ngắt, trong lòng không biết phải nói gì.
Người nói lời chia tay là cậu ta, người hiểu lầm cô cũng là cậu ta!
Cô không tìm cậu ta tính sổ là may cho cậu ta rồi, sau khi quay lại, cậu luôn luôn khiêu khích cô. Giống như trước kia cô nợ cậu mấy tỉ không bằng.
Đã đi đến nước này, Đàm Tiểu Ân xem như mình đã được mở mang tầm mắt.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân trở lại, cảm thấy đã hiểu rõ được tâm tình của cô: “Điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận thế? Người nhà của em à?”
“Không phải, là một kẻ rất đáng ghét.” Đàm Tiểu Ân đặt điện thoại xuống rồi uống một ngụm nước.
Thật đáng giận mà!
Bây giờ cô đột nhiên nghi ngờ chính bản thân mình, cô trước kia rốt cuộc là bị mù hay sao mà có thể phát sinh tình cảm với tên bạn trai như vậy?
Cô cầm lấy chùm vải thiều mà dì vừa mang vào, bắt đầu bóc vỏ, chẳng mấy chốc đã bóc được một đống.
Sau khi ăn no rồi, cô mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống.
Âu Minh Triết thấy Đàm Tiểu Ân không nói lời nào, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau không?”
Đàm Tiểu Ân ngẩn người một lúc, nhớ tới sự thân mật tối hôm qua, cô thở dài một tiếng, “Tôi đỡ nhiều rồi.”
Bình thường chỉ có ngày đầu tiên thì hơi nóng nảy, còn hôm nay mặc dù vẫn có chút khó chịu nhưng không đến mức ngay cả nói cũng lười mở miệng.
Âu Minh Triết nói: “Vậy là tốt rồi! Cơm đã no, hoa quả cũng ăn xong rồi, em có muốn lên giường nằm nghỉ một lát không?”
“Chú đi đâu?” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết hỏi. Ý của cô là muốn hỏi anh định làm gì tiếp theo, nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy có điểm không đúng lắm.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, có vẻ bất ngờ: “Sao vậy, muốn tôi ở cùng em sao?”
“…” Nói thật, lúc này Đàm Tiểu Ân chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô đáp: “Không có! Tôi chỉ muốn hỏi biết chú muốn làm gì vào buổi chiều thôi.”
“Không làm gì cả, ở cùng em.”
“…”
Sau khi Đàm Tiểu Ân đẩy Âu Minh Triết về đến phòng, đóng cửa lại, thì lập tức cảm thấy hơi bồn chồn.
Cô nhìn Âu Minh Triết: “Ban ngày mà đi ngủ, có phải không tốt lắm không?”
“Bác sĩ nói, người như em phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Tôi đâu có bệnh đâu.” Đàm Tiểu Ân cúi đầu, bối rối đến mức cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết đặt chỗ nào.
Bản thân cô không có ý kiến gì với chuyện ngủ trưa, nhưng cứ nghĩ tới việc ngủ cùng chú thì lại thấy xấu hổ.
Âu Minh Triết nhìn cô: “Em không ngủ hả? Hay là, muốn tôi ôm em lên giường?”
“… Không phải, không cần.” Cô có tay có chân còn Âu Minh Triết lại hành động bất tiện, còn bắt anh làm vậy thì ra thể thống gì nữa?
Đàm Tiểu Ân nhanh chóng đi thay “đồ ngủ”, nằm lên giường.
Âu Minh Triết tự tay đắp chăn cho cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần tới mức chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn cô.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh, chột dạ nói: “Tôi… Tôi ngủ trước đây!”
“Ừ!”
Cô vội vàng nhắm mắt lại. Âu Minh Triết nhìn bộ dạng cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Làm sao bây giờ? Cô càng như vậy, càng khiến anh muốn bắt nạt cô!
Bình luận facebook