Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4220
Chương 4220:
“Chuyện xảy ra quá đột ngột, có công nhân không kịp tránh. Anh đừng trách bản thân quá nhiều. Không ai muốn gặp chuyện như vậy đâu, hơn nữa chắc là có người đang gây rối ở giữa.”
“Chỉ cần kiểm tra rõ ràng, công nhân tự nhiên sẽ không trách chúng ta.”
Nguyễn Tri Hạ từ lúc nhìn thấy hai người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn bắt đầu nhúng tay vào hôn lễ, cảm thấy hai người bọn họ có chút chuyện bé xé ra to, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, ngược lại làm cô ý thức được, lòng người hóa ra lại thâm sâu khó lường như vậy! ` “Về phòng với Minh Tú trước đi. Anh có chuyện muốn bàn bạc với Mộ Hàn.” Anh đưa bàn tay nhỏ bé đang năm trong tay đưa ra, để cho Nguyễn Tri Hạ nắm lấy, mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó mới đi về hướng của Tư Mộ Hàn.
Lúc này không phải là lúc để làm loạn, Nguyễn Tri Hạ bình thường thích gây chuyện, nhưng lân này có thể phân biệt rõ ràng, cô gật đầu với Nguyễn Kiến Định, chào hỏi với Nguyễn Hướng Minh vẫn đang ngồi trên sô pha, bảo anh đưa Tinh Hòa đi lên cùng, cô cũng dắt Nguyễn Minh Tú theo, ba người cùng bước lên lầu, suýt chút nữa sảy chân ngã cầu thang…
Tư Mộ Hàn thất kinh, sau khi nhìn người đã không có chuyện gì, mới chuyển lực chú ý lên người Nguyễn Kiến Định.
“Vào phòng sách rồi nói đi. Ở đây nói chuyện không an toàn.” Anh ấy mơ hồ liếc nhìn đám người hầu đang rải rác xung quanh phòng khách, trên đường trở về, Nguyễn Kiến Định đã suy nghĩ rất nhiều, mới ra một kết luận như vậy: “Trong chúng ta nhất định có nội ứng, có thể đã ẩn nấp từ rất lâu trước đây.” Biết rõ ràng tình hình của hôn lễ như vậy, thời điểm mấu chốt lại hành động chuẩn xác như vậy. Nguyễn Kiến Định ngồi trên ghế, nhìn Tư Mộ Hàn còn đang suy nghĩ, thở dài.
“Tình huống mà anh hai đề cập quả thực có thể xảy ra, nhưng tôi nghĩ xác suất không cao lắm. Abel không cần ra tay trong khoảng thời gian này, nếu có nội ứng, có thể ấn định thời gian chính xác. Nếu đổi thành tôi, tôi nhất định sẽ đợi đến khi tân hôn bắt đầu. Chính vì có quá nhiều bất trắc, cho nên lúc này mới bắt đầu hành động, rốt cuộc cũng không thể tìm được tốt như vậy cơ hội lần sau.” Tư Mộ Hàn không tán thành ý kiến này lắm, ngón tay mảnh khảnh chống đỡ cằm, mặt không chút thay đổi nói.
Nguyễn Kiến Định vừa nghe xong liền nhíu mày, sau khi nghĩ lại, mọi chuyện có lẽ thực sự giống như những gì Tư Mộ Hàn đã nói! Có thể là anh quá lo lắng, chuyện cưới hỏi đột nhiên thành ra thế này, trong lúc bối rối, anh cũng có chút lo lắng, nghĩ quá là điều khó tránh khỏi.
“Hiện tại hãy điều tra theo phương hướng của cậu. Tôi sẽ sửa lễ cưới ngay.” Nguyễn Kiến Định hít sâu một hơi, nhận ra tình hình hiện tại của mình không thích hợp để can thiệp vào chuyện này, vẻ mặt anh tuấn một chút tái nhợt quay đầu nói.
Cho đến nay, anh vẫn chưa nhận được tin nào khác, và rất có thể anh sẽ không nhận được tin trong những lần tiếp theo.
“Tôi nghi ngờ rằng đó là Aaron ra tay còn Abel đã hỗ trợ. Hai người còn lại có lẽ không biết, nhưng chắc chắn sẽ có một người giúp họ, nhưng không rõ người này là ai và mục đích là gì.” Sau khi trở về từ chỗ Công tước Otto, Nguyễn Kiến Định càng chắc chắn rằng hắn ta có lẽ là người đã giúp đỡ Aaron. Chính xác hơn, có lẽ là do người thân cận của hắn làm, nhưng không biết liệu ông ngoại có biết hay không nhưng tạm thời anh cũng không muốn biết vào lúc này.
“Được, vậy anh hai hãy sắp xếp người kiểm tra chuyện này. Nếu có tin tức, anh nhớ liên lạc ngay với tôi. Tôi sẽ kiểm tra hôn lễ trước.” Không có tin tức gì đã ra tay không phải thói quen tốt, tạm thời đành gác lại, đợi có tin tức rồi hành động sau.
“Được, vậy tôi đi trước. Tôi cần đến công ty ngay, có thời gian thì dành thời gian ở nhà đi. Chỉ cần một trong hai chúng ta ở đây, những người muốn ra †ay cũng phải suy nghĩ xem, có ra tay được nổi không.”
Nguyễn Kiến Định miết chiếc điện thoại đang cầm trên tay, biểu cảm của anh khá điềm tĩnh. Những gì anh nói đều mang đầy vẻ thù địch, mặc dù anh không nêu tên ai. Nhưng Tư Mộ Hàn vấn gật đầu một cách khá tự nhiên, muốn bảo vệ ai, căn bản cũng không cần phải nói.
“Tôi sẽ không rời khỏi đây trong vòng ba ngày. Vài ngày tới e là phải làm phiền anh rồi.”
Công ty không cần anh có mặt mọi lúc, miễn là đơn hàng được giao tận nơi, công ty đương nhiên có thể hoạt động bình thường.
“Chuyện xảy ra quá đột ngột, có công nhân không kịp tránh. Anh đừng trách bản thân quá nhiều. Không ai muốn gặp chuyện như vậy đâu, hơn nữa chắc là có người đang gây rối ở giữa.”
“Chỉ cần kiểm tra rõ ràng, công nhân tự nhiên sẽ không trách chúng ta.”
Nguyễn Tri Hạ từ lúc nhìn thấy hai người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn bắt đầu nhúng tay vào hôn lễ, cảm thấy hai người bọn họ có chút chuyện bé xé ra to, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, ngược lại làm cô ý thức được, lòng người hóa ra lại thâm sâu khó lường như vậy! ` “Về phòng với Minh Tú trước đi. Anh có chuyện muốn bàn bạc với Mộ Hàn.” Anh đưa bàn tay nhỏ bé đang năm trong tay đưa ra, để cho Nguyễn Tri Hạ nắm lấy, mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó mới đi về hướng của Tư Mộ Hàn.
Lúc này không phải là lúc để làm loạn, Nguyễn Tri Hạ bình thường thích gây chuyện, nhưng lân này có thể phân biệt rõ ràng, cô gật đầu với Nguyễn Kiến Định, chào hỏi với Nguyễn Hướng Minh vẫn đang ngồi trên sô pha, bảo anh đưa Tinh Hòa đi lên cùng, cô cũng dắt Nguyễn Minh Tú theo, ba người cùng bước lên lầu, suýt chút nữa sảy chân ngã cầu thang…
Tư Mộ Hàn thất kinh, sau khi nhìn người đã không có chuyện gì, mới chuyển lực chú ý lên người Nguyễn Kiến Định.
“Vào phòng sách rồi nói đi. Ở đây nói chuyện không an toàn.” Anh ấy mơ hồ liếc nhìn đám người hầu đang rải rác xung quanh phòng khách, trên đường trở về, Nguyễn Kiến Định đã suy nghĩ rất nhiều, mới ra một kết luận như vậy: “Trong chúng ta nhất định có nội ứng, có thể đã ẩn nấp từ rất lâu trước đây.” Biết rõ ràng tình hình của hôn lễ như vậy, thời điểm mấu chốt lại hành động chuẩn xác như vậy. Nguyễn Kiến Định ngồi trên ghế, nhìn Tư Mộ Hàn còn đang suy nghĩ, thở dài.
“Tình huống mà anh hai đề cập quả thực có thể xảy ra, nhưng tôi nghĩ xác suất không cao lắm. Abel không cần ra tay trong khoảng thời gian này, nếu có nội ứng, có thể ấn định thời gian chính xác. Nếu đổi thành tôi, tôi nhất định sẽ đợi đến khi tân hôn bắt đầu. Chính vì có quá nhiều bất trắc, cho nên lúc này mới bắt đầu hành động, rốt cuộc cũng không thể tìm được tốt như vậy cơ hội lần sau.” Tư Mộ Hàn không tán thành ý kiến này lắm, ngón tay mảnh khảnh chống đỡ cằm, mặt không chút thay đổi nói.
Nguyễn Kiến Định vừa nghe xong liền nhíu mày, sau khi nghĩ lại, mọi chuyện có lẽ thực sự giống như những gì Tư Mộ Hàn đã nói! Có thể là anh quá lo lắng, chuyện cưới hỏi đột nhiên thành ra thế này, trong lúc bối rối, anh cũng có chút lo lắng, nghĩ quá là điều khó tránh khỏi.
“Hiện tại hãy điều tra theo phương hướng của cậu. Tôi sẽ sửa lễ cưới ngay.” Nguyễn Kiến Định hít sâu một hơi, nhận ra tình hình hiện tại của mình không thích hợp để can thiệp vào chuyện này, vẻ mặt anh tuấn một chút tái nhợt quay đầu nói.
Cho đến nay, anh vẫn chưa nhận được tin nào khác, và rất có thể anh sẽ không nhận được tin trong những lần tiếp theo.
“Tôi nghi ngờ rằng đó là Aaron ra tay còn Abel đã hỗ trợ. Hai người còn lại có lẽ không biết, nhưng chắc chắn sẽ có một người giúp họ, nhưng không rõ người này là ai và mục đích là gì.” Sau khi trở về từ chỗ Công tước Otto, Nguyễn Kiến Định càng chắc chắn rằng hắn ta có lẽ là người đã giúp đỡ Aaron. Chính xác hơn, có lẽ là do người thân cận của hắn làm, nhưng không biết liệu ông ngoại có biết hay không nhưng tạm thời anh cũng không muốn biết vào lúc này.
“Được, vậy anh hai hãy sắp xếp người kiểm tra chuyện này. Nếu có tin tức, anh nhớ liên lạc ngay với tôi. Tôi sẽ kiểm tra hôn lễ trước.” Không có tin tức gì đã ra tay không phải thói quen tốt, tạm thời đành gác lại, đợi có tin tức rồi hành động sau.
“Được, vậy tôi đi trước. Tôi cần đến công ty ngay, có thời gian thì dành thời gian ở nhà đi. Chỉ cần một trong hai chúng ta ở đây, những người muốn ra †ay cũng phải suy nghĩ xem, có ra tay được nổi không.”
Nguyễn Kiến Định miết chiếc điện thoại đang cầm trên tay, biểu cảm của anh khá điềm tĩnh. Những gì anh nói đều mang đầy vẻ thù địch, mặc dù anh không nêu tên ai. Nhưng Tư Mộ Hàn vấn gật đầu một cách khá tự nhiên, muốn bảo vệ ai, căn bản cũng không cần phải nói.
“Tôi sẽ không rời khỏi đây trong vòng ba ngày. Vài ngày tới e là phải làm phiền anh rồi.”
Công ty không cần anh có mặt mọi lúc, miễn là đơn hàng được giao tận nơi, công ty đương nhiên có thể hoạt động bình thường.
Bình luận facebook