Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7: Muốn giết chết cô
Tư Mộ Hàn rất ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra.
Anh đưa tay tắt đèn ngủ, chỉ chừa lại hai bóng đèn nhỏ trên đầu giường rồi khép mắt lại.
Trong phòng toàn là bóng tối, chỉ còn lại hai cái bóng đèn nhỏ yếu ớt, vô hình tạo thành một bầu không khí ấm áp.
Tư Mộ Hàn vốn nghĩ rằng đêm nay mình lại thức trắng nhưng lại không ngờ rằng anh lại ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị bệnh tới nay, anh không cần uống thuốc mà vẫn có thể ngủ được.
Giấc ngủ này, Tư Mộ Hàn ngủ rất ngon, nhưng vừa mới ngủ anh đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Lúc mở mắt ra thì một cái đầu nhỏ màu đen đập vào trong tầm mắt.
Tư Mộ Hàn: “...”
Không biết từ khi nào mà người phụ nữ này đã quấn lấy người anh như một con bạch tuộc, không chỉ có thế, đôi chân dài còn không an phận mà cọ loạn trên người anh.
Sự trêu chọc tưởng chừng như không có chủ đích kia khiến cả người anh nóng ran.
Nếu còn để cô làm loạn nữa, Tư Mộ Hàn sợ rằng mình sẽ bùng nổ mất.
Tư Mộ Hàn đẩy tay chân đang quấn chặt người mình ra rồi lại xê dịch thân mình về sát mép giường, như đang cố gắng rời xa người phụ nữa này, đề phòng cô lại đột kích lần nữa.
Nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ một lần nữa.
Nhưng mà...
Cánh tay nhỏ bé như không có xương của người phụ nữ kia như đã thành tinh rồi, không đến một lát lại tiếp tục quấn lấy anh.
Tư Mộ Hàn trợn mắt, nhìn thấy bàn tay đang mò mẫm cơ bụng của mình, trán giật giật.
Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có tướng ngủ xấu như vậy!
Nếu không phải bên ngoài có ông nội đang canh cửa thì anh thật sự rất muốn xông ra ngoài.
Nếu còn để cô làm càn nữa, anh sợ đêm nay mình không thể ngủ được mất.
Tư Mộ Hàn thấy người phụ nữ không chút nề nếp, dứt khoát cuốn cô lại thành một con nhộng.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang chìm trong mộng đẹp, trong mộng không có mẹ kế độc ác, không có em gái đáng ghét kia, chỉ có cô và con gấu lớn mà mẹ cô mua cho cô trước đây, ôm nó trên cái giường mềm mại, thoải mái biết bao.
Nhưng con gấu ở trong mơ hình như lớn hơn bình thường, còn cứng, thậm chí là nóng hơn…
Đang ôm thì cô lại mơ thấy cô em gái đáng ghét kia chạy vào, cướp đi con gấu lớn của cô, suýt chút nữa là cô khóc lên vì tức.
Cũng may không qua bao lâu, gấu lớn của cô lại trở về.
Nhưng mà đang ôm thì gấu lớn lại đột nhiên không cánh mà bay. sau đó, cô bị nóng tới tỉnh…
Sau khi tỉnh lại thì Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt.
Cái tên khốn thiếu đạo đức kia cuộn cô lại thành như vậy sao?
Muốn giết người à?
Nguyễn Tri Hạ giẫm qua giẫm lại, đá tới đá lui cũng không thể thoát khỏi ổ chăn.
Cô khóc vì tức mất.
Cuối cùng cô chỉ có thể lăn, lăn không cẩn thận lăn tới rớt giường luôn…
“Oái!”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng than nhẹ của phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ đứng lên, bàn tay nhỏ bé xoa cái ót.
Khóc không ra nước mắt.
Đầu đập vào cái thảm trên mặt đất, đúng là rất đau!
Hơn nữa còn chóng mặt.
Điều này khiến cô lập tức tỉnh ngủ.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay che ngọn đèn làm chói mắt mình, nhìn về phía giường lớn.
Thấy người đàn ông đang nằm trên giường, vẻ mặt sâu xa nhìn cô. Cô tức giận đến nỗi thiếu chút nữa cắn lưỡi luôn.
“Tôi chọc gì anh à, sao phải đùa giỡn tôi như vậy?”
Chắc chắn là anh thừa dịp cô ngủ say mà đùa giỡn cô.
Sao anh có thể đùa ác như vậy chứ?
Không phải chỉ là hai chân đã bị liệt, khuôn mặt bị hủy thôi sao?
Tư Mộ Hàn rất ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra.
Anh đưa tay tắt đèn ngủ, chỉ chừa lại hai bóng đèn nhỏ trên đầu giường rồi khép mắt lại.
Trong phòng toàn là bóng tối, chỉ còn lại hai cái bóng đèn nhỏ yếu ớt, vô hình tạo thành một bầu không khí ấm áp.
Tư Mộ Hàn vốn nghĩ rằng đêm nay mình lại thức trắng nhưng lại không ngờ rằng anh lại ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị bệnh tới nay, anh không cần uống thuốc mà vẫn có thể ngủ được.
Giấc ngủ này, Tư Mộ Hàn ngủ rất ngon, nhưng vừa mới ngủ anh đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Lúc mở mắt ra thì một cái đầu nhỏ màu đen đập vào trong tầm mắt.
Tư Mộ Hàn: “...”
Không biết từ khi nào mà người phụ nữ này đã quấn lấy người anh như một con bạch tuộc, không chỉ có thế, đôi chân dài còn không an phận mà cọ loạn trên người anh.
Sự trêu chọc tưởng chừng như không có chủ đích kia khiến cả người anh nóng ran.
Nếu còn để cô làm loạn nữa, Tư Mộ Hàn sợ rằng mình sẽ bùng nổ mất.
Tư Mộ Hàn đẩy tay chân đang quấn chặt người mình ra rồi lại xê dịch thân mình về sát mép giường, như đang cố gắng rời xa người phụ nữa này, đề phòng cô lại đột kích lần nữa.
Nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ một lần nữa.
Nhưng mà...
Cánh tay nhỏ bé như không có xương của người phụ nữ kia như đã thành tinh rồi, không đến một lát lại tiếp tục quấn lấy anh.
Tư Mộ Hàn trợn mắt, nhìn thấy bàn tay đang mò mẫm cơ bụng của mình, trán giật giật.
Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có tướng ngủ xấu như vậy!
Nếu không phải bên ngoài có ông nội đang canh cửa thì anh thật sự rất muốn xông ra ngoài.
Nếu còn để cô làm càn nữa, anh sợ đêm nay mình không thể ngủ được mất.
Tư Mộ Hàn thấy người phụ nữ không chút nề nếp, dứt khoát cuốn cô lại thành một con nhộng.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang chìm trong mộng đẹp, trong mộng không có mẹ kế độc ác, không có em gái đáng ghét kia, chỉ có cô và con gấu lớn mà mẹ cô mua cho cô trước đây, ôm nó trên cái giường mềm mại, thoải mái biết bao.
Nhưng con gấu ở trong mơ hình như lớn hơn bình thường, còn cứng, thậm chí là nóng hơn…
Đang ôm thì cô lại mơ thấy cô em gái đáng ghét kia chạy vào, cướp đi con gấu lớn của cô, suýt chút nữa là cô khóc lên vì tức.
Cũng may không qua bao lâu, gấu lớn của cô lại trở về.
Nhưng mà đang ôm thì gấu lớn lại đột nhiên không cánh mà bay. sau đó, cô bị nóng tới tỉnh…
Sau khi tỉnh lại thì Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt.
Cái tên khốn thiếu đạo đức kia cuộn cô lại thành như vậy sao?
Muốn giết người à?
Nguyễn Tri Hạ giẫm qua giẫm lại, đá tới đá lui cũng không thể thoát khỏi ổ chăn.
Cô khóc vì tức mất.
Cuối cùng cô chỉ có thể lăn, lăn không cẩn thận lăn tới rớt giường luôn…
“Oái!”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng than nhẹ của phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ đứng lên, bàn tay nhỏ bé xoa cái ót.
Khóc không ra nước mắt.
Đầu đập vào cái thảm trên mặt đất, đúng là rất đau!
Hơn nữa còn chóng mặt.
Điều này khiến cô lập tức tỉnh ngủ.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay che ngọn đèn làm chói mắt mình, nhìn về phía giường lớn.
Thấy người đàn ông đang nằm trên giường, vẻ mặt sâu xa nhìn cô. Cô tức giận đến nỗi thiếu chút nữa cắn lưỡi luôn.
“Tôi chọc gì anh à, sao phải đùa giỡn tôi như vậy?”
Chắc chắn là anh thừa dịp cô ngủ say mà đùa giỡn cô.
Sao anh có thể đùa ác như vậy chứ?
Không phải chỉ là hai chân đã bị liệt, khuôn mặt bị hủy thôi sao?
Bình luận facebook