Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 610 Đang êm đẹp tự dưng đi nuôi sói làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cả người không nhịn được lui về sau.
Ai tới cứu cô với.
Cô sẽ không phải còn chưa chạy trốn được đã bị sói ăn mất chứ?
Chết tiệt, cái tên Mặc Thâm kia rốt cuộc là ai.
Đang êm đẹp tự dưng đi nuôi sói làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nào biết con sói này, cũng không phải do Mặc Thâm nuôi, đây là do trong rừng vốn có.
Rừng này có tiếng là rừng rậm Hắc Ám của hòn đảo này, người bình thường không dám xông loạn vào đây.
Mà Mặc Thâm cũng bởi vì nhìn trúng sự nguy hiểm của khu rừng, nên mới xây lâu đài kia ở đây.
Cửa sau là vùng cấm, người làm bình thường sẽ không được phép đi vào.
Không biết vận số của Nguyễn Tri Hạ thế nào mà lại xông vào đây.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ vừa leo lên cây đại thụ, vừa khóc không ra nước mắt nói với con sói xám lớn: "Ngài nói à, cầu xin mày đó, đừng ăn tao"
"Húuuuu."
Sói xám lớn ngửa đầu gào lên một tiếng khiến Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã quy trên đất.
Cô vội ôm lấy thân cây, không ngừng bò lên trên.
"Húuuuu."
Lại thêm một tiếng hú của sói khiến cho người ta kinh hồn táng đảm nữa.
Nguyễn Tri Hạ bị dọa cho chân mềm nhũn, vẫn không ngừng kiên trì bò lên.
Con sói kia như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, như thể một giây sau sẽ nhào lên cắn xé CÔ.
Khó khăn lắm Nguyễn Tri Hạ mới leo đến trên ngọn cây, lại bị con sói bỗng nhiên bổ nhào đến, cắn lấy làn váy.
Ngay sau đó, cả người cô rớt từ trên cây xuống, nện thắng trên mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ chật vật ngã trên đất, nhìn con sói xám lớn mắt lộ sự hung ác, từng bước tới gần mình, cô tiện tay nhặt lên một nhánh cây thô ước chừng bằng cánh tay, quơ quơ về phía con sói xám lớn.
Sói xám lớn bổ nhào đến, Nguyễn Tri Hạ đánh trúng đầu nó, khiến cho con sói xám lớn phát ra tiếng kêu thê thảm.
Tiếng kêu chói tai khiến lòng người ta sợ hãi.
Vừa như đang kêu lại vừa như đang gọi bầy đàn đến.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bò dậy.
Cô vừa vung gậy, vừa lùi về sau.
Sói xám lớn bị cô đánh cho một gậy có chút choáng váng, tuy vẫn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, nhưng không còn có ý định nhào lên nữa.
Giống như cũng đang đề phòng cô, hoặc lại như đang chờ đợi đồng bọn đến.
Nguyễn Tri Hạ biết nơi đây không thể ở lâu.
Cô gần như là quay đầu bỏ chạy.
Con sói xám lớn thấy cô bỏ chạy, lập tức gào lên một tiếng rồi đuổi theo.
Một người một sói, cứ như vậy bắt đầu trận chiến truy đuổi.
Bởi vì thời gian trước Nguyễn Tri Hạ có luyện tập đánh đấm nên thể lực cũng coi như ổn.
Lúc chạy, tốc độ cũng rất nhanh.
Nhưng dù sao thứ đuổi theo sau có cũng là sói, thuộc loại động vật tốc độ.
Chưa đến một lát, cô đã bị đuổi kịp rồi.
Tệ hơn chính là, ban đầu chỉ có một con sói, lúc này đã bị tiếng hú gọi tới hai con.
Hai con mới đến chắc là con cái và con con của con sói xám lớn.
Một nhà ba con sói, hung dữ vậy Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt nhánh cây trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô biết, hôm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Một con sói, cô còn miễn cưỡng còn có thể đầu một trận, mà lúc này những ba con!
Chúng nó đồng thời nhào lên, cô có hai cái tay cũng không đủ cho nó cắn.
Xong rồi xong rồi.
Chỉ sợ là cô còn chưa kịp trở về gặp Tư Mộ Hàn thì đã bị đàn sói phân xác rồi!
Tuy đã bị ép vào đường cùng, nhưng Nguyễn Tri Hạ không định từ bỏ phản kháng.
Hiện tại cô nghĩ, mình còn có thể kiên trì được một lát.
Có lẽ, biết đâu lại có kỳ tích xuất hiện.
Cô nghĩ mà thấy buồn cười.
Ba con sói vây quanh cô, không ngừng đi vòng tròn, cũng không vội vã ăn cô.
Giống như bọn chúng đã thương lượng nên làm sao để phân chia cô.
Nguyễn Tri Hạ dùng sức vung cây gậy trong tay, nghĩ thầm chắc có thể đánh chúng nó được vài cái.
Ai tới cứu cô với.
Cô sẽ không phải còn chưa chạy trốn được đã bị sói ăn mất chứ?
Chết tiệt, cái tên Mặc Thâm kia rốt cuộc là ai.
Đang êm đẹp tự dưng đi nuôi sói làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nào biết con sói này, cũng không phải do Mặc Thâm nuôi, đây là do trong rừng vốn có.
Rừng này có tiếng là rừng rậm Hắc Ám của hòn đảo này, người bình thường không dám xông loạn vào đây.
Mà Mặc Thâm cũng bởi vì nhìn trúng sự nguy hiểm của khu rừng, nên mới xây lâu đài kia ở đây.
Cửa sau là vùng cấm, người làm bình thường sẽ không được phép đi vào.
Không biết vận số của Nguyễn Tri Hạ thế nào mà lại xông vào đây.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ vừa leo lên cây đại thụ, vừa khóc không ra nước mắt nói với con sói xám lớn: "Ngài nói à, cầu xin mày đó, đừng ăn tao"
"Húuuuu."
Sói xám lớn ngửa đầu gào lên một tiếng khiến Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã quy trên đất.
Cô vội ôm lấy thân cây, không ngừng bò lên trên.
"Húuuuu."
Lại thêm một tiếng hú của sói khiến cho người ta kinh hồn táng đảm nữa.
Nguyễn Tri Hạ bị dọa cho chân mềm nhũn, vẫn không ngừng kiên trì bò lên.
Con sói kia như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, như thể một giây sau sẽ nhào lên cắn xé CÔ.
Khó khăn lắm Nguyễn Tri Hạ mới leo đến trên ngọn cây, lại bị con sói bỗng nhiên bổ nhào đến, cắn lấy làn váy.
Ngay sau đó, cả người cô rớt từ trên cây xuống, nện thắng trên mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ chật vật ngã trên đất, nhìn con sói xám lớn mắt lộ sự hung ác, từng bước tới gần mình, cô tiện tay nhặt lên một nhánh cây thô ước chừng bằng cánh tay, quơ quơ về phía con sói xám lớn.
Sói xám lớn bổ nhào đến, Nguyễn Tri Hạ đánh trúng đầu nó, khiến cho con sói xám lớn phát ra tiếng kêu thê thảm.
Tiếng kêu chói tai khiến lòng người ta sợ hãi.
Vừa như đang kêu lại vừa như đang gọi bầy đàn đến.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bò dậy.
Cô vừa vung gậy, vừa lùi về sau.
Sói xám lớn bị cô đánh cho một gậy có chút choáng váng, tuy vẫn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, nhưng không còn có ý định nhào lên nữa.
Giống như cũng đang đề phòng cô, hoặc lại như đang chờ đợi đồng bọn đến.
Nguyễn Tri Hạ biết nơi đây không thể ở lâu.
Cô gần như là quay đầu bỏ chạy.
Con sói xám lớn thấy cô bỏ chạy, lập tức gào lên một tiếng rồi đuổi theo.
Một người một sói, cứ như vậy bắt đầu trận chiến truy đuổi.
Bởi vì thời gian trước Nguyễn Tri Hạ có luyện tập đánh đấm nên thể lực cũng coi như ổn.
Lúc chạy, tốc độ cũng rất nhanh.
Nhưng dù sao thứ đuổi theo sau có cũng là sói, thuộc loại động vật tốc độ.
Chưa đến một lát, cô đã bị đuổi kịp rồi.
Tệ hơn chính là, ban đầu chỉ có một con sói, lúc này đã bị tiếng hú gọi tới hai con.
Hai con mới đến chắc là con cái và con con của con sói xám lớn.
Một nhà ba con sói, hung dữ vậy Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt nhánh cây trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô biết, hôm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Một con sói, cô còn miễn cưỡng còn có thể đầu một trận, mà lúc này những ba con!
Chúng nó đồng thời nhào lên, cô có hai cái tay cũng không đủ cho nó cắn.
Xong rồi xong rồi.
Chỉ sợ là cô còn chưa kịp trở về gặp Tư Mộ Hàn thì đã bị đàn sói phân xác rồi!
Tuy đã bị ép vào đường cùng, nhưng Nguyễn Tri Hạ không định từ bỏ phản kháng.
Hiện tại cô nghĩ, mình còn có thể kiên trì được một lát.
Có lẽ, biết đâu lại có kỳ tích xuất hiện.
Cô nghĩ mà thấy buồn cười.
Ba con sói vây quanh cô, không ngừng đi vòng tròn, cũng không vội vã ăn cô.
Giống như bọn chúng đã thương lượng nên làm sao để phân chia cô.
Nguyễn Tri Hạ dùng sức vung cây gậy trong tay, nghĩ thầm chắc có thể đánh chúng nó được vài cái.