Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608 "Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi."
Mặc Thâm đi vào thang máy, tay cùng lúc rút điện thoại ra nghe máy.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, sắc mặt Mặc Thấm thoắt cái đã thay đổi.
Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Mặc Thâm cúp điện thoại, tay không giữ chặt cửa thang máy, cứ thế xông ra ngoài.
Mấy cấp dưới không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Thất gia nhà mình chạy ra ngoài, sau đó cửa thang máy đóng lại.
Mặc Thâm chạy ra ngoài từ cửa tự động.
Mà bên kia, Tư Mộ Hàn và Quan Diêm đang vào cửa.
Ba người, cứ thế gặp thoáng qua nhau.
Ánh mắt Quan Diềm mơ hồ thấy được sườn mặt của Mặc Thâm, nhưng không đợi anh ta nhìn kỹ.
Mặc Thâm đã biến mất ở trong đám người.
Quan Diềm thu lại tầm mắt, có chút buồn bực.
vietwriter.vn
Vừa rồi có phải anh ta nhìn nhầm rồi không?
Sao lại trông thấy có người có vẻ ngoài giống cậu chủ đến vậy?
in
Nhận ra Quan Diêm không yên lòng, Tư Mộ Hàn hỏi: “Sao vậy?"
"Vừa rồi hình như tôi có nhìn thấy một người, có vẻ ngoài khá giống với cậu."
Tư Mộ Hàn: “...”
"Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi."
Quan Diêm không quá để ý nói.
Tư Mộ Hàn cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Quan Diêm giật mình nghĩ đến, phòng mình bị một cô nhóc chiếm mất, bèn nói với Tư Mộ Hàn: “Đúng rồi, cậu chủ, đêm nay tôi có thể đến phòng cậu qua đêm được không?"
Tư Mộ Hàn buồn bực hỏi anh ta: “Lại sao nữa? Không phải cậu cũng đặt phòng rồi sao?"
Quan niệm có chút quẫn bách nói: "Phòng của tôi, để cho cô nhóc ở trên máy bay kia rồi."
Tư Mộ Hàn: “...”
Sao anh lại ngửi thấy được mùi xuân về hoa nở vậy?
Có phải Quan Diêm lén giấu anh đi yêu đương rồi không?
Tư Mộ Hàn vốn không muốn tò mò những chuyện này, nhưng anh đã coi Quan Diêm như người nhà, là anh em của mình.
Nếu anh ta yêu đương, anh đương nhiên cũng vui mừng thay.
"Cậu và cô ấy..."
Tư Mộ Hàn thật sự chỉ muốn hỏi anh ta và cô gái kia gặp nhau thế nào, nhưng anh còn chưa nói xong, đã nghe thấy Quan Diêm vội vàng giải thích.
"Cậu chủ, tôi và cô gái kia không có gì. Cô ấy chỉ quên mang chứng minh thư, nên nhờ tôi thuê giúp cô ấy một phòng thôi, tôi đây chẳng phải vì thấy không ổn, cho nên mới muốn nói, buổi tối đến phòng anh ngủ một đêm sao."
Tư Mộ Hàn: “...”
Anh đâu có hỏi việc này.
Có phải Quan Diêm đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?
Có điều, hình như Quan Diêm đã giấu đầu lòi đuôi rồi.
"Tùy cậu thôi, dù sao phòng cũng nhiều."
Tư Mộ Hàn không truy hỏi chuyện của Quan Diêm và Mục Cảnh Y nữa, cho tới bây giờ anh chưa từng là người thích lo chuyện bao đồng.
Quan Diêm đứng bên cạnh vừa nút thang máy, vừa nói: "Cám ơn cậu chủ."
Tư Mộ Hàn: “...”
Lúc Mặc Thậm chạy về tòa lâu đài, người trong lâu đài đang ở đào sâu ba thước tìm kiếm Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này quản gia nhìn thấy Mặc Thâm phong trần mệt mỏi chạy về từ bên ngoài, sợ tới mức vội bước lên phía trước thỉnh tội nói: “Tôi xin lỗi, ông chủ, chúng tôi trúng kế điệu hổ ly sơn của cô Hạ Hạ"
Mặc Thâm tức giận trực tiếp đạp quản gia một cước: “Vô dụng. Chỉ một người phụ nữ cũng không trông chừng được!"
Thập Lục bước lên phía trước trấn an: "Anh Bảy, người phụ nữ kia nhất định trốn không xa đâu."
Mặc Thâm xây xẩm mặt mày, lệ khí trên mặt khiến lòng người lạnh lẽo.
Anh ta đứng ở đó, giống như dã thú hung ác, ánh mắt nham hiểm, tàn nhẫn.
"Thập Lục, đi lên lầu lấy laptop của tôi xuống đây."
Anh ta thật muốn nhìn xem, một người phụ nữ, lại dám vọng tưởng chơi trò trốn tìm với anh ta sao?
Thật tưởng tòa lâu đài này của anh ta dựng lên để chơi à?
Nếu dễ trốn như vậy thì anh ta còn có thể để cô tự do đi lại thế ư?
Người phụ nữ không biết điều, nếu lỡ xông ra khỏi rừng rậm, có chín cái mạng cũng không đủ cho cô chơi!
Thập Lục nghe vậy, lập tức bước chân chạy lên lầu.
Mấy phút sau, trong tay anh ta cầm một chiếc máy tính chạy xuống.
"Anh Bảy, của anh đây."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, sắc mặt Mặc Thấm thoắt cái đã thay đổi.
Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Mặc Thâm cúp điện thoại, tay không giữ chặt cửa thang máy, cứ thế xông ra ngoài.
Mấy cấp dưới không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Thất gia nhà mình chạy ra ngoài, sau đó cửa thang máy đóng lại.
Mặc Thâm chạy ra ngoài từ cửa tự động.
Mà bên kia, Tư Mộ Hàn và Quan Diêm đang vào cửa.
Ba người, cứ thế gặp thoáng qua nhau.
Ánh mắt Quan Diềm mơ hồ thấy được sườn mặt của Mặc Thâm, nhưng không đợi anh ta nhìn kỹ.
Mặc Thâm đã biến mất ở trong đám người.
Quan Diềm thu lại tầm mắt, có chút buồn bực.
vietwriter.vn
Vừa rồi có phải anh ta nhìn nhầm rồi không?
Sao lại trông thấy có người có vẻ ngoài giống cậu chủ đến vậy?
in
Nhận ra Quan Diêm không yên lòng, Tư Mộ Hàn hỏi: “Sao vậy?"
"Vừa rồi hình như tôi có nhìn thấy một người, có vẻ ngoài khá giống với cậu."
Tư Mộ Hàn: “...”
"Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi."
Quan Diêm không quá để ý nói.
Tư Mộ Hàn cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Quan Diêm giật mình nghĩ đến, phòng mình bị một cô nhóc chiếm mất, bèn nói với Tư Mộ Hàn: “Đúng rồi, cậu chủ, đêm nay tôi có thể đến phòng cậu qua đêm được không?"
Tư Mộ Hàn buồn bực hỏi anh ta: “Lại sao nữa? Không phải cậu cũng đặt phòng rồi sao?"
Quan niệm có chút quẫn bách nói: "Phòng của tôi, để cho cô nhóc ở trên máy bay kia rồi."
Tư Mộ Hàn: “...”
Sao anh lại ngửi thấy được mùi xuân về hoa nở vậy?
Có phải Quan Diêm lén giấu anh đi yêu đương rồi không?
Tư Mộ Hàn vốn không muốn tò mò những chuyện này, nhưng anh đã coi Quan Diêm như người nhà, là anh em của mình.
Nếu anh ta yêu đương, anh đương nhiên cũng vui mừng thay.
"Cậu và cô ấy..."
Tư Mộ Hàn thật sự chỉ muốn hỏi anh ta và cô gái kia gặp nhau thế nào, nhưng anh còn chưa nói xong, đã nghe thấy Quan Diêm vội vàng giải thích.
"Cậu chủ, tôi và cô gái kia không có gì. Cô ấy chỉ quên mang chứng minh thư, nên nhờ tôi thuê giúp cô ấy một phòng thôi, tôi đây chẳng phải vì thấy không ổn, cho nên mới muốn nói, buổi tối đến phòng anh ngủ một đêm sao."
Tư Mộ Hàn: “...”
Anh đâu có hỏi việc này.
Có phải Quan Diêm đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?
Có điều, hình như Quan Diêm đã giấu đầu lòi đuôi rồi.
"Tùy cậu thôi, dù sao phòng cũng nhiều."
Tư Mộ Hàn không truy hỏi chuyện của Quan Diêm và Mục Cảnh Y nữa, cho tới bây giờ anh chưa từng là người thích lo chuyện bao đồng.
Quan Diêm đứng bên cạnh vừa nút thang máy, vừa nói: "Cám ơn cậu chủ."
Tư Mộ Hàn: “...”
Lúc Mặc Thậm chạy về tòa lâu đài, người trong lâu đài đang ở đào sâu ba thước tìm kiếm Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này quản gia nhìn thấy Mặc Thâm phong trần mệt mỏi chạy về từ bên ngoài, sợ tới mức vội bước lên phía trước thỉnh tội nói: “Tôi xin lỗi, ông chủ, chúng tôi trúng kế điệu hổ ly sơn của cô Hạ Hạ"
Mặc Thâm tức giận trực tiếp đạp quản gia một cước: “Vô dụng. Chỉ một người phụ nữ cũng không trông chừng được!"
Thập Lục bước lên phía trước trấn an: "Anh Bảy, người phụ nữ kia nhất định trốn không xa đâu."
Mặc Thâm xây xẩm mặt mày, lệ khí trên mặt khiến lòng người lạnh lẽo.
Anh ta đứng ở đó, giống như dã thú hung ác, ánh mắt nham hiểm, tàn nhẫn.
"Thập Lục, đi lên lầu lấy laptop của tôi xuống đây."
Anh ta thật muốn nhìn xem, một người phụ nữ, lại dám vọng tưởng chơi trò trốn tìm với anh ta sao?
Thật tưởng tòa lâu đài này của anh ta dựng lên để chơi à?
Nếu dễ trốn như vậy thì anh ta còn có thể để cô tự do đi lại thế ư?
Người phụ nữ không biết điều, nếu lỡ xông ra khỏi rừng rậm, có chín cái mạng cũng không đủ cho cô chơi!
Thập Lục nghe vậy, lập tức bước chân chạy lên lầu.
Mấy phút sau, trong tay anh ta cầm một chiếc máy tính chạy xuống.
"Anh Bảy, của anh đây."
Bình luận facebook