Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 607 Vì vậy ở đây không có ai cả.
Lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái đơn giản như vậy.
Cô ấy không biết cô nam quả nữ ở với nhau rất dễ xảy ra chuyện sao?
"Chú ơi, cầu xin chú, tôi chỉ mượn một phòng thôi."
Mục Cảnh Y chớp mắt, như thể đang cố gắng thuyết phục Quan Diêm cho cô ấy mượn phòng.
Quan Diêm chỉ nhìn cô ấy chớp chớp mắt, bị mê hoặc gật đầu: “Được.”
Lời vừa nói ra anh ta liền phản ứng lại, suýt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi.
Tại sao anh ta lại đồng ý?
Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, một người đàn ông như anh ta còn không hiểu sao?
"Cám ơn chú! Chú thật tốt bụng!"
Mục Cảnh Y lập tức kích động ôm lấy Quan Diêm.
Những lời đang muốn nói ra của Quan Diêm bị cái ôm của cô gái nhỏ ép trở về.
Anh ta rũ mắt xuống nhìn Mục Cảnh Y đang nhiệt tình ôm mình, bất lực thở dài, buổi tối nhờ cậu chủ cho một phòng vậy.
Mục Cảnh Y hỏi wechat của Quan Diêm, nói muốn chuyển tiền cho anh ta.
Quan Diêm nói không cần, bảo cô ấy cứ ở đi.
vietwriter.vn
Mục Cảnh Y không chịu, còn rất khách khí yêu cầu nhất địch phải chuyển tiền, nếu không cô ấy sẽ rất xấu hổ.
Quan Diêm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy điện thoại di động ra, mở WeChat và để Mục Cảnh Y quét mã QR và thêm anh ta.
Nhìn bạn mới vừa thêm, avatar là ảnh tự sướng dễ thương của Mục Cảnh Y, Quan Diêm bất giác cong môi.
Có phải các cô gái nhỏ đều thích chụp ảnh tự sướng và lấy ảnh của chính mình làm avatar không?
Quan Diêm đưa thẻ phòng tổng thống của mình cho Mục Cảnh Y, nói cho cô ấy biết số tầng, sau đó vội vàng đi luôn.
Mục Cảnh Y cầm lấy thẻ phòng do Quan Diêm đưa, cảm thấy chú này thật sự rất tốt.
Khóe miệng cô ấy... cong lên.
Lâu đài trong rừng.
Thuộc hạ của Mặc Thâm quay lại và báo cáo: “Cậu chủ, cô chủ ở trong một khách sạn."
Mặc Thâm ngồi trên ghế sô pha, một tay chống tràn nghe những lời người dưới nói, đầu lại
đau.
"Em ấy không có chứng minh thư, sao lại vào được khách sạn?"
Cô gái nhỏ này càng ngày càng quả đáng.
Không về nhà, lại ở trong khách sạn?
Điều khiển Mặc Thâm buồn bực hơn nữa là cô ấy không mang túi đi, trong túi vẫn còn chứng minh thư, sao lại có thể ở trong khách sạn?
Thuộc hạ có chút run sợ nhìn Mặc Thâm, sau đó thận trọng nói: "Cô chủ hình như mượn phòng của một người đàn ông..."
Mặc Thâm lập tức đứng lên: “Làm càn!"
"Em ấy ở khách sạn nào?"
"Ở khách sạn Island"
"Chuẩn bị xe, đi đón cô chủ về!"
Mặc Thâm đút tay vào túi, chuẩn bị đi đón người.
"Vâng!"
Thuộc hạ lập tức nhận lệnh và làm theo.
Lúc này ở trên lầu.
Nguyễn Tri Hạ đang đứng ở cầu thang lầu hai, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa Mặc Thầm và thuộc hạ.
Nghĩ tới lát nữa Mặc Thâm sẽ không ở đây, trong mắt cô chợt lóe một tia sáng.
Cô quay lưng bước về.
Đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn xe của Mặc Thâm đã phóng đi.
Cô lập tức hạ rèm cửa xuống.
Không bao lâu sau.
Người giúp việc đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ phòng khách nơi Nguyễn Tri Hạ đang
Một số người giúp việc hoảng sợ đến mức vội vã lên lầu.
Nhìn chiếc bình rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cửa sổ trên tầng hai mở toang.
Ngoài ra còn có dải lụa được buộc lại với nhau rồi thả xuống cửa sổ.
Một người giúp việc đột nhiên hét lên: "Không ổn rồi! Cô Hạ trèo cửa sổ trốn đi!"
Vài người giúp việc lập tức chạy ra khỏi phòng, triệu tập người đi tìm Nguyễn Tri Hạ.
Khoảng năm phút sau.
Tủ quần áo trong phòng lặng lẽ được mở ra.
Một cái đầu nhô ra.
Khi Nguyễn Tri Hạ thấy bên ngoài không có ai, cô lập tức ra khỏi tủ.
Đi đến cửa.
Thấy hành lang không có ai, cô lập tức chạy tới bên kia hành lang, chạy tới chạy lui, núp sau cột lớn trên hành lang, thành công tránh được camera.
Lâu đài có rất nhiều cầu thang dẫn đến mọi nơi.
Nguyễn Tri Hạ không chọn cầu thang có nhiều người, mà chạy sang một lối nhỏ.
Cầu thang ở đây không dẫn đến phòng khách.
Vì vậy ở đây không có ai cả.
Thấy không có ai ở đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức chạy xuống.
Sau khi chạy xuống cầu thang, thấy có vài cái cửa.
Không biết dẫn đến đâu.
Cô không quan tâm, chỉ chọn một cánh cửa, đẩy nó ra và bước ra ngoài.
Khi đi ra ngoài để xem xét, cô đoán đây là cửa sau của lâu đài.
Xa xa, là khu rừng rậm rạp.
Nguyễn Tri Hạ nhìn lại, cắn môi và quyết định đi vào rừng.
Cô sợ rằng những người đó sẽ tìm thấy mình, vì vậy cô gần như dùng hết sức để chạy nhanh qua rừng.
Mà lúc này.
Người của Mặc Thâm đã đến khách sạn Island.
Ngay tại sảnh khách sạn.
Một vài thuộc hạ của Mặc Thâm đang vây lấy anh ta và đi về phía thang máy.
Một trong những người đàn ông bước tới và nhấn vào thang máy.
Khi thang máy mở ra, di động của Mặc Thâm vang lên.
Cô ấy không biết cô nam quả nữ ở với nhau rất dễ xảy ra chuyện sao?
"Chú ơi, cầu xin chú, tôi chỉ mượn một phòng thôi."
Mục Cảnh Y chớp mắt, như thể đang cố gắng thuyết phục Quan Diêm cho cô ấy mượn phòng.
Quan Diêm chỉ nhìn cô ấy chớp chớp mắt, bị mê hoặc gật đầu: “Được.”
Lời vừa nói ra anh ta liền phản ứng lại, suýt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi.
Tại sao anh ta lại đồng ý?
Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, một người đàn ông như anh ta còn không hiểu sao?
"Cám ơn chú! Chú thật tốt bụng!"
Mục Cảnh Y lập tức kích động ôm lấy Quan Diêm.
Những lời đang muốn nói ra của Quan Diêm bị cái ôm của cô gái nhỏ ép trở về.
Anh ta rũ mắt xuống nhìn Mục Cảnh Y đang nhiệt tình ôm mình, bất lực thở dài, buổi tối nhờ cậu chủ cho một phòng vậy.
Mục Cảnh Y hỏi wechat của Quan Diêm, nói muốn chuyển tiền cho anh ta.
Quan Diêm nói không cần, bảo cô ấy cứ ở đi.
vietwriter.vn
Mục Cảnh Y không chịu, còn rất khách khí yêu cầu nhất địch phải chuyển tiền, nếu không cô ấy sẽ rất xấu hổ.
Quan Diêm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy điện thoại di động ra, mở WeChat và để Mục Cảnh Y quét mã QR và thêm anh ta.
Nhìn bạn mới vừa thêm, avatar là ảnh tự sướng dễ thương của Mục Cảnh Y, Quan Diêm bất giác cong môi.
Có phải các cô gái nhỏ đều thích chụp ảnh tự sướng và lấy ảnh của chính mình làm avatar không?
Quan Diêm đưa thẻ phòng tổng thống của mình cho Mục Cảnh Y, nói cho cô ấy biết số tầng, sau đó vội vàng đi luôn.
Mục Cảnh Y cầm lấy thẻ phòng do Quan Diêm đưa, cảm thấy chú này thật sự rất tốt.
Khóe miệng cô ấy... cong lên.
Lâu đài trong rừng.
Thuộc hạ của Mặc Thâm quay lại và báo cáo: “Cậu chủ, cô chủ ở trong một khách sạn."
Mặc Thâm ngồi trên ghế sô pha, một tay chống tràn nghe những lời người dưới nói, đầu lại
đau.
"Em ấy không có chứng minh thư, sao lại vào được khách sạn?"
Cô gái nhỏ này càng ngày càng quả đáng.
Không về nhà, lại ở trong khách sạn?
Điều khiển Mặc Thâm buồn bực hơn nữa là cô ấy không mang túi đi, trong túi vẫn còn chứng minh thư, sao lại có thể ở trong khách sạn?
Thuộc hạ có chút run sợ nhìn Mặc Thâm, sau đó thận trọng nói: "Cô chủ hình như mượn phòng của một người đàn ông..."
Mặc Thâm lập tức đứng lên: “Làm càn!"
"Em ấy ở khách sạn nào?"
"Ở khách sạn Island"
"Chuẩn bị xe, đi đón cô chủ về!"
Mặc Thâm đút tay vào túi, chuẩn bị đi đón người.
"Vâng!"
Thuộc hạ lập tức nhận lệnh và làm theo.
Lúc này ở trên lầu.
Nguyễn Tri Hạ đang đứng ở cầu thang lầu hai, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa Mặc Thầm và thuộc hạ.
Nghĩ tới lát nữa Mặc Thâm sẽ không ở đây, trong mắt cô chợt lóe một tia sáng.
Cô quay lưng bước về.
Đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn xe của Mặc Thâm đã phóng đi.
Cô lập tức hạ rèm cửa xuống.
Không bao lâu sau.
Người giúp việc đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ phòng khách nơi Nguyễn Tri Hạ đang
Một số người giúp việc hoảng sợ đến mức vội vã lên lầu.
Nhìn chiếc bình rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cửa sổ trên tầng hai mở toang.
Ngoài ra còn có dải lụa được buộc lại với nhau rồi thả xuống cửa sổ.
Một người giúp việc đột nhiên hét lên: "Không ổn rồi! Cô Hạ trèo cửa sổ trốn đi!"
Vài người giúp việc lập tức chạy ra khỏi phòng, triệu tập người đi tìm Nguyễn Tri Hạ.
Khoảng năm phút sau.
Tủ quần áo trong phòng lặng lẽ được mở ra.
Một cái đầu nhô ra.
Khi Nguyễn Tri Hạ thấy bên ngoài không có ai, cô lập tức ra khỏi tủ.
Đi đến cửa.
Thấy hành lang không có ai, cô lập tức chạy tới bên kia hành lang, chạy tới chạy lui, núp sau cột lớn trên hành lang, thành công tránh được camera.
Lâu đài có rất nhiều cầu thang dẫn đến mọi nơi.
Nguyễn Tri Hạ không chọn cầu thang có nhiều người, mà chạy sang một lối nhỏ.
Cầu thang ở đây không dẫn đến phòng khách.
Vì vậy ở đây không có ai cả.
Thấy không có ai ở đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức chạy xuống.
Sau khi chạy xuống cầu thang, thấy có vài cái cửa.
Không biết dẫn đến đâu.
Cô không quan tâm, chỉ chọn một cánh cửa, đẩy nó ra và bước ra ngoài.
Khi đi ra ngoài để xem xét, cô đoán đây là cửa sau của lâu đài.
Xa xa, là khu rừng rậm rạp.
Nguyễn Tri Hạ nhìn lại, cắn môi và quyết định đi vào rừng.
Cô sợ rằng những người đó sẽ tìm thấy mình, vì vậy cô gần như dùng hết sức để chạy nhanh qua rừng.
Mà lúc này.
Người của Mặc Thâm đã đến khách sạn Island.
Ngay tại sảnh khách sạn.
Một vài thuộc hạ của Mặc Thâm đang vây lấy anh ta và đi về phía thang máy.
Một trong những người đàn ông bước tới và nhấn vào thang máy.
Khi thang máy mở ra, di động của Mặc Thâm vang lên.