Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580 "Thật sự là sắp tới rồi à?"
Mặc dù ghen tị với Nguyễn Tri Hạ có một người bạn trai khỏe mạnh như Tư Mộ Hàn nhưng hai người cũng không phàn nàn.
Dù sao thì bạn trai của họ cũng không tệ.
Ngay từ đầu là một nhóm người cùng leo lên.
vietwriter.vn
Nhưng cuối cùng chỉ còn lại Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Bầu trời đã tối sầm lại.
Đèn đường trên núi được bật sáng, soi rõ con đường núi cho hai người vẫn đang leo.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên lưng của Tư Mộ Hàn, chỉ đường cho anh.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi thở của Tư Mộ Hàn dần trở nên nặng nề hơn.
Cô đau lòng nói:
"Tư Mộ Hàn, để em xuống đi."
"Không sao, anh vẫn có thể."
vietwriter.vn
Anh nghĩ, có lẽ đã sắp tới đỉnh núi rồi.
Nguyễn Tri Hạ nâng mắt nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện đã gần đến nơi.
Cô kiên trì muốn đi xuống: “Tư Mộ Hàn, thả em xuống, sắp tới rồi, em muốn tự mình tới đó."
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cô xuống.
"Thật sự là sắp tới rồi à?"
Tư Mộ Hàn vẫn nghi ngờ hỏi.
Cô gái nhỏ này đau lòng cho anh nên cố ý nói dối sao?
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ trả lời: "Thật mà."
Tư Mộ Hàn uy hiếp: "Nếu em dám lừa anh, xem buổi tối nay anh xử lý em như thế nào."
Nguyễn Tri Hạ cười cười: “Em nào dám"
Thực ra trong lòng cô đang nghĩ.
Dù Tư Mộ Hàn muốn trừng phạt cô, nhưng chỉ sợ anh không thể thôi.
Cõng cô leo núi một tiếng, lúc về còn có sức bắt nạt cô sao?
Cô còn lâu mới tin.
Những câu này cô không thể nói ra.
Hơn nữa, cô không nói dối anh, thật sự là sắp tới rồi.
Cả hai tay trong tay đi thêm vài phút, cuối cùng hai người cũng tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, cây ước nguyện to lớn đứng sừng sững ở đó.
Những chiếc lá sum suê khiến cây trông giống như một chiếc ô khổng lồ.
Toàn bộ cái cây được bao phủ bởi những chiếc đèn trang trí nhỏ.
Rực rỡ đầy màu sắc, sáng rực như pháo hoa vừa nở, vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc mở miệng: “Đẹp quá đi!".
Trên các ngọn cây còn có những chiếc thẻ nhỏ sáng lên, trên đó viết đủ loại điều ước khác nhau.
Ngọn núi này tuy rất cao nhưng vẫn có rất nhiều người kiên trì leo lên đến đỉnh núi.
Nhìn thấy nhiều thẻ ước nguyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ nheo mắt nhìn xung quanh một lúc.
Cuối cùng, trước một ngôi nhà kính nhỏ, cô nhìn thấy một bà lão đang bán thẻ ước nguyện.
Một bào lão đầu tóc bạc phơ.
Bà lão nhìn hai người cười tủm tỉm.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy tới rồi nói với bà lão bằng tiếng Anh không lưu loát của mình: “Bà ơi, phiền bà bán cho cháu hai thẻ ước nguyện ạ."
Nguyễn Tri Hạ lấy hai tờ tiền thường được sử dụng ở đất nước này ra và đưa cho bà lão.
Bà lão hiền lành lấy hai thẻ ước nguyện ra và đưa cho Nguyễn Tri Hạ rồi nói:
"Cô gái trẻ, hôm nay hai người là đôi vợ chồng đầu tiên lên đỉnh núi thành công, vì vậy hai thẻ ước nguyện này tặng cho cháu."
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc vui mừng nhìn bà lão: “Bà ơi, sao có thể như vậy chứ?"
Nguyễn Tri Hạ kiên trì đưa tiền cho bà lão.
Bà lão đưa tay đẩy tờ tiền cô đưa cho rồi cười nói.
"Vào ngày này bảy mươi năm trước, vợ chồng tôi là cặp vợ chồng đầu tiên leo núi thành công, mà vào ngày này bảy mươi năm sau, hai cháu là cặp vợ chồng đầu tiên và là cặp vợ chồng duy nhất leo núi thành công, vì vậy bà tặng lại sự may mắn của vợ chồng bà cho hai cháu, mong cháu và người cháu yêu có thể ở bên nhau lâu dài, làm bạn đến già.”
Dù sao thì bạn trai của họ cũng không tệ.
Ngay từ đầu là một nhóm người cùng leo lên.
vietwriter.vn
Nhưng cuối cùng chỉ còn lại Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Bầu trời đã tối sầm lại.
Đèn đường trên núi được bật sáng, soi rõ con đường núi cho hai người vẫn đang leo.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên lưng của Tư Mộ Hàn, chỉ đường cho anh.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi thở của Tư Mộ Hàn dần trở nên nặng nề hơn.
Cô đau lòng nói:
"Tư Mộ Hàn, để em xuống đi."
"Không sao, anh vẫn có thể."
vietwriter.vn
Anh nghĩ, có lẽ đã sắp tới đỉnh núi rồi.
Nguyễn Tri Hạ nâng mắt nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện đã gần đến nơi.
Cô kiên trì muốn đi xuống: “Tư Mộ Hàn, thả em xuống, sắp tới rồi, em muốn tự mình tới đó."
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cô xuống.
"Thật sự là sắp tới rồi à?"
Tư Mộ Hàn vẫn nghi ngờ hỏi.
Cô gái nhỏ này đau lòng cho anh nên cố ý nói dối sao?
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ trả lời: "Thật mà."
Tư Mộ Hàn uy hiếp: "Nếu em dám lừa anh, xem buổi tối nay anh xử lý em như thế nào."
Nguyễn Tri Hạ cười cười: “Em nào dám"
Thực ra trong lòng cô đang nghĩ.
Dù Tư Mộ Hàn muốn trừng phạt cô, nhưng chỉ sợ anh không thể thôi.
Cõng cô leo núi một tiếng, lúc về còn có sức bắt nạt cô sao?
Cô còn lâu mới tin.
Những câu này cô không thể nói ra.
Hơn nữa, cô không nói dối anh, thật sự là sắp tới rồi.
Cả hai tay trong tay đi thêm vài phút, cuối cùng hai người cũng tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, cây ước nguyện to lớn đứng sừng sững ở đó.
Những chiếc lá sum suê khiến cây trông giống như một chiếc ô khổng lồ.
Toàn bộ cái cây được bao phủ bởi những chiếc đèn trang trí nhỏ.
Rực rỡ đầy màu sắc, sáng rực như pháo hoa vừa nở, vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc mở miệng: “Đẹp quá đi!".
Trên các ngọn cây còn có những chiếc thẻ nhỏ sáng lên, trên đó viết đủ loại điều ước khác nhau.
Ngọn núi này tuy rất cao nhưng vẫn có rất nhiều người kiên trì leo lên đến đỉnh núi.
Nhìn thấy nhiều thẻ ước nguyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ nheo mắt nhìn xung quanh một lúc.
Cuối cùng, trước một ngôi nhà kính nhỏ, cô nhìn thấy một bà lão đang bán thẻ ước nguyện.
Một bào lão đầu tóc bạc phơ.
Bà lão nhìn hai người cười tủm tỉm.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy tới rồi nói với bà lão bằng tiếng Anh không lưu loát của mình: “Bà ơi, phiền bà bán cho cháu hai thẻ ước nguyện ạ."
Nguyễn Tri Hạ lấy hai tờ tiền thường được sử dụng ở đất nước này ra và đưa cho bà lão.
Bà lão hiền lành lấy hai thẻ ước nguyện ra và đưa cho Nguyễn Tri Hạ rồi nói:
"Cô gái trẻ, hôm nay hai người là đôi vợ chồng đầu tiên lên đỉnh núi thành công, vì vậy hai thẻ ước nguyện này tặng cho cháu."
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc vui mừng nhìn bà lão: “Bà ơi, sao có thể như vậy chứ?"
Nguyễn Tri Hạ kiên trì đưa tiền cho bà lão.
Bà lão đưa tay đẩy tờ tiền cô đưa cho rồi cười nói.
"Vào ngày này bảy mươi năm trước, vợ chồng tôi là cặp vợ chồng đầu tiên leo núi thành công, mà vào ngày này bảy mươi năm sau, hai cháu là cặp vợ chồng đầu tiên và là cặp vợ chồng duy nhất leo núi thành công, vì vậy bà tặng lại sự may mắn của vợ chồng bà cho hai cháu, mong cháu và người cháu yêu có thể ở bên nhau lâu dài, làm bạn đến già.”