Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578 Anh lại làm sai chuyện gì nữa?
Ngực bự thì sao chứ?
Tiếc rằng Tư Mộ Hàn lại thích kiểu người như cô.
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng cười khinh bỉ, rồi lắc cánh tay của Tư Mộ Hàn nũng nịu: “Anh yêu à, anh có thích phụ nữ ngực bự không?”
Tư Mô Hàn: “...”
vietwriter.vn
Không hiểu sao anh lại cảm thấy mùi ghen tuông ở đâu đây, là ảo giác của anh ư?
Đang yên đang lành, sao cô lại hỏi chuyện vớ vẩn gì thế?
“Sao thế?”
Vì không nhìn thấy gì, tất nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không hề hay biết ở trước mặt anh đang có một người phụ nữ người Hoa tự cho rằng mình có một bộ ngực vô địch đang cố gắng quyến rũ anh.
Nguyễn Tri Hạ trả lời một cách quái gở: “Có một người đẹp với bộ ngực cực bự đang muốn bắt chuyện với anh đấy.”
Tư Mộ Hàn cạn lời.
Anh đầu nhìn thấy gì chứ, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.
“Ngoan nào, ngoài em ra, trong mắt anh bất kỳ người phụ nữ nào cũng là không khí.”
vietwriter.vn
Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, sắc mặt của người phụ nữ người Hoa đang lắc lư bộ ngực kia bỗng cứng đờ.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì nhất thời ngọt ngào hôn lên môi Tư Mộ Hàn: “Ông xã, moa...”
Âm thanh cực kỳ lớn, mang theo tiếng vang đắc ý.
Bởi vì cô thật sự không muốn nhìn thấy người phụ nữ ngực bự khiến người khác cảm thấy chán ghét kia.
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát dẫn người đàn ông của mình đi tới nơi khác.
Cảm nhận được tâm trạng đang dao động không rõ ràng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn khẽ cười hỏi: “Em ghen à?”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Còn không phải là vì anh quá chói mắt à? Ai cũng nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.”
Tư Mộ Hàn không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh đó, anh chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, buồn nôn chết đi được.
Anh xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, em phải bảo vệ anh.”
Anh không muốn mình bị một đám người phụ nữ phân thây.
Nguyễn Tri Hạ buồn cười nhìn người đàn ông của mình: “Em phải bảo vệ anh
u?"
“Anh có chắc không thế?”
Cô cũng là một trong những người phụ nữ muốn ăn anh đấy...
“Sao thế? Em không chịu à?”
Tư Mộ Hàn nhướng mày, ánh mắt ảm đạm vô hồn như đang nhìn cô, nhưng lại giống như không nhìn thấy gì cả.
“Ai nói em không chịu. Anh là người đàn ông của em, tất nhiên em phải bảo vệ anh rồi, nhưng...”
Nguyễn Tri Hạ bỗng xấu xa nhìn Tư Mộ Hàn, hơi trêu chọc nói: “Nhưng em càng muốn ăn anh hơn.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Có phải anh đã nghe nhầm rồi không?
Từ khi nào cô gái ngây thơ nhà anh lại trở nên thẳng thắn như vậy...
Khụ khụ...
Đúng là gần mực thì đen, cô đã bị anh lây nhiễm rồi.
Ngón tay của Tư Mộ Hàn khẽ véo mặt Nguyễn Tri Hạ, rồi khóe miệng nở nụ cười tà mị: “Em muốn ăn anh như thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời đỏ mặt, ôm lấy cánh tay người đàn ông của mình, hơi nũng nịu nói: “Anh quan tâm em ăn như thế nào làm gì?”
Ai bảo anh đẹp trai như vậy, nên cô muốn ăn anh cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Huống hồ anh là người đàn ông của cô, nên cô muốn ăn thế nào cũng được, anh còn không cho phép cô ư?
“Được được được, anh không quan tâm nữa, anh sẽ nằm yên để mặc em ăn được chưa?”
Khóe miệng của Tư Mộ Hàn khẽ cong lên, phát ra tiếng cười khẽ.
Nguyễn Tri Hạ thích mà còn làm bộ hừ lạnh: “Ai muốn ăn anh chứ?”
"Ha..."
Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy đáy lòng được bao bọc bởi sự ngọt ngào, khiến anh không nhịn được nở nụ cười.
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác nhìn người đàn ông của mình.
Cô thật sự có một cảm giác mình đã nhìn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Người đàn ông nhà có thật sự không thể cười, bằng không anh mà cười lên sẽ làm mê mệt rất nhiều người phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời vươn tay nâng mặt anh lên véo: “Anh không được cười ở bên ngoài.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Anh lại làm sai chuyện gì nữa?
Nguyễn Tri Hạ sáp tới, hôn lên đôi môi mỏng của anh, rất ngang ngược nói: “Anh còn không biết anh mà cười lên sẽ khiến bao nhiêu người phụ nữ mê
mệt à? Sau này anh chỉ có thể cười ở trước mặt em thôi.”
Tư Mộ Hàn không khỏi nhếch miệng cười, mặt không cảm xúc đáp: “Được.”
Tiếc rằng Tư Mộ Hàn lại thích kiểu người như cô.
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng cười khinh bỉ, rồi lắc cánh tay của Tư Mộ Hàn nũng nịu: “Anh yêu à, anh có thích phụ nữ ngực bự không?”
Tư Mô Hàn: “...”
vietwriter.vn
Không hiểu sao anh lại cảm thấy mùi ghen tuông ở đâu đây, là ảo giác của anh ư?
Đang yên đang lành, sao cô lại hỏi chuyện vớ vẩn gì thế?
“Sao thế?”
Vì không nhìn thấy gì, tất nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không hề hay biết ở trước mặt anh đang có một người phụ nữ người Hoa tự cho rằng mình có một bộ ngực vô địch đang cố gắng quyến rũ anh.
Nguyễn Tri Hạ trả lời một cách quái gở: “Có một người đẹp với bộ ngực cực bự đang muốn bắt chuyện với anh đấy.”
Tư Mộ Hàn cạn lời.
Anh đầu nhìn thấy gì chứ, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.
“Ngoan nào, ngoài em ra, trong mắt anh bất kỳ người phụ nữ nào cũng là không khí.”
vietwriter.vn
Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, sắc mặt của người phụ nữ người Hoa đang lắc lư bộ ngực kia bỗng cứng đờ.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì nhất thời ngọt ngào hôn lên môi Tư Mộ Hàn: “Ông xã, moa...”
Âm thanh cực kỳ lớn, mang theo tiếng vang đắc ý.
Bởi vì cô thật sự không muốn nhìn thấy người phụ nữ ngực bự khiến người khác cảm thấy chán ghét kia.
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát dẫn người đàn ông của mình đi tới nơi khác.
Cảm nhận được tâm trạng đang dao động không rõ ràng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn khẽ cười hỏi: “Em ghen à?”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Còn không phải là vì anh quá chói mắt à? Ai cũng nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.”
Tư Mộ Hàn không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh đó, anh chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, buồn nôn chết đi được.
Anh xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, em phải bảo vệ anh.”
Anh không muốn mình bị một đám người phụ nữ phân thây.
Nguyễn Tri Hạ buồn cười nhìn người đàn ông của mình: “Em phải bảo vệ anh
u?"
“Anh có chắc không thế?”
Cô cũng là một trong những người phụ nữ muốn ăn anh đấy...
“Sao thế? Em không chịu à?”
Tư Mộ Hàn nhướng mày, ánh mắt ảm đạm vô hồn như đang nhìn cô, nhưng lại giống như không nhìn thấy gì cả.
“Ai nói em không chịu. Anh là người đàn ông của em, tất nhiên em phải bảo vệ anh rồi, nhưng...”
Nguyễn Tri Hạ bỗng xấu xa nhìn Tư Mộ Hàn, hơi trêu chọc nói: “Nhưng em càng muốn ăn anh hơn.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Có phải anh đã nghe nhầm rồi không?
Từ khi nào cô gái ngây thơ nhà anh lại trở nên thẳng thắn như vậy...
Khụ khụ...
Đúng là gần mực thì đen, cô đã bị anh lây nhiễm rồi.
Ngón tay của Tư Mộ Hàn khẽ véo mặt Nguyễn Tri Hạ, rồi khóe miệng nở nụ cười tà mị: “Em muốn ăn anh như thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời đỏ mặt, ôm lấy cánh tay người đàn ông của mình, hơi nũng nịu nói: “Anh quan tâm em ăn như thế nào làm gì?”
Ai bảo anh đẹp trai như vậy, nên cô muốn ăn anh cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Huống hồ anh là người đàn ông của cô, nên cô muốn ăn thế nào cũng được, anh còn không cho phép cô ư?
“Được được được, anh không quan tâm nữa, anh sẽ nằm yên để mặc em ăn được chưa?”
Khóe miệng của Tư Mộ Hàn khẽ cong lên, phát ra tiếng cười khẽ.
Nguyễn Tri Hạ thích mà còn làm bộ hừ lạnh: “Ai muốn ăn anh chứ?”
"Ha..."
Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy đáy lòng được bao bọc bởi sự ngọt ngào, khiến anh không nhịn được nở nụ cười.
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác nhìn người đàn ông của mình.
Cô thật sự có một cảm giác mình đã nhìn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Người đàn ông nhà có thật sự không thể cười, bằng không anh mà cười lên sẽ làm mê mệt rất nhiều người phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời vươn tay nâng mặt anh lên véo: “Anh không được cười ở bên ngoài.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Anh lại làm sai chuyện gì nữa?
Nguyễn Tri Hạ sáp tới, hôn lên đôi môi mỏng của anh, rất ngang ngược nói: “Anh còn không biết anh mà cười lên sẽ khiến bao nhiêu người phụ nữ mê
mệt à? Sau này anh chỉ có thể cười ở trước mặt em thôi.”
Tư Mộ Hàn không khỏi nhếch miệng cười, mặt không cảm xúc đáp: “Được.”
Bình luận facebook