Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 Hạ sốt quan trọng hơn.
"Được rồi, hạ sốt quan trọng hơn."
Cũng không nói nhảm với anh nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, Tống Thanh Lam lập tức hóa thân thành thiên sứ áo trắng, bận bịu làm việc ở bên giường mà Nguyễn Tri Hạ đang năm.
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ sốt rất cao, lại còn sốt lâu như vậy, nên Tổng Thanh Lam trực tiếp tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Nước thuốc tiến vào cơ thể, truyền khắp cơ thể không đến năm phút, cơn sốt của Nguyễn Tri Hạ hạ xuống.
"Cô ấy là do bị thương nên dẫn đến sốt cao, uống thuốc hạ sốt bình thường mà không giảm nhiệt độ là chuyện bình thường, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi, anh cứ tiếp tục cho cô ấy uống thuốc tiêu viêm, mỗi ngày ba bữa cơm, không được nhịn bữa nào."
"Được rồi, người phụ nữ của anh không sao rồi, vậy tôi trở về ngủ bù đây nhé, nhớ lấy, trừ phi trời sập, nếu không thì ông già như anh đừng có mà gọi điện thoại cho tôi nữa! Tôi cũng là một người mê ngủ đấy!"
Tống Thanh Lam đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Chỉ có thuốc hạ sốt cấp tốc để ở đầu giường và cái ống tiêm ở trong trong thùng rác chứng minh cô ấy đã từng tới đây.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ hạ sốt thì không tiếp tục nói mớ nữa.
Khi con người ta suy yếu nhất thì thường sẽ mơ tới chuyện khiến mình sợ hãi nhất, mà đã rất lâu rồi Nguyễn Tri Hạ không mơ thấy cơn ác mộng này nữa, lần này cũng bởi vì phát sốt, sức khỏe suy yếu, mới mơ thấy cơn ác mộng này.
Vậy nên sau khi hạ sốt, ý chí của cô quay về rất nhiều, đương nhiên là sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Khoảng nửa tiếng sau khi hạ sốt, Nguyễn Tri Hạ từ từ tỉnh lại.
Cô vô thức muốn đứng dậy, lại không cẩn thận đụng vào vết thương phía sau, đau đến khiến cô hít sâu một hơi.
"Không muốn miệng vết thương bị rách ra thì ngoan ngoãn nằm sấp lại cho tôi!"
Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
Nguyễn Tri Hạ nao nao, vô quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói đó.
Cách đó không xa có một cái bóng đen, cao to mà thẳng tắp.
Chẳng biết tại sao, trong đầu chợt nhớ tới cảnh mình bị người đàn ông ôm vào trong ngực trước khi hôn mê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, lan ra hai bên tai, khiến hai cái tai cũng đỏ hồng.
Nguyễn Tri Hạ nằm sấp ở trên giường, nhẹ nhàng nói: "Ừm thì... cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã dẫn cô về từ trong tay của Đinh Uyển Du, càng cảm ơn anh đã thay cô dạy dỗ Đinh Uyển Du.
"Không cần phải gấp gáp cảm ơn tôi làm gì. Tôi cứu cô, chẳng qua chỉ là không muốn cô làm mất mặt của nhà họ Tư mà thôi."
Cũng không nói nhảm với anh nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, Tống Thanh Lam lập tức hóa thân thành thiên sứ áo trắng, bận bịu làm việc ở bên giường mà Nguyễn Tri Hạ đang năm.
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ sốt rất cao, lại còn sốt lâu như vậy, nên Tổng Thanh Lam trực tiếp tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Nước thuốc tiến vào cơ thể, truyền khắp cơ thể không đến năm phút, cơn sốt của Nguyễn Tri Hạ hạ xuống.
"Cô ấy là do bị thương nên dẫn đến sốt cao, uống thuốc hạ sốt bình thường mà không giảm nhiệt độ là chuyện bình thường, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi, anh cứ tiếp tục cho cô ấy uống thuốc tiêu viêm, mỗi ngày ba bữa cơm, không được nhịn bữa nào."
"Được rồi, người phụ nữ của anh không sao rồi, vậy tôi trở về ngủ bù đây nhé, nhớ lấy, trừ phi trời sập, nếu không thì ông già như anh đừng có mà gọi điện thoại cho tôi nữa! Tôi cũng là một người mê ngủ đấy!"
Tống Thanh Lam đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Chỉ có thuốc hạ sốt cấp tốc để ở đầu giường và cái ống tiêm ở trong trong thùng rác chứng minh cô ấy đã từng tới đây.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ hạ sốt thì không tiếp tục nói mớ nữa.
Khi con người ta suy yếu nhất thì thường sẽ mơ tới chuyện khiến mình sợ hãi nhất, mà đã rất lâu rồi Nguyễn Tri Hạ không mơ thấy cơn ác mộng này nữa, lần này cũng bởi vì phát sốt, sức khỏe suy yếu, mới mơ thấy cơn ác mộng này.
Vậy nên sau khi hạ sốt, ý chí của cô quay về rất nhiều, đương nhiên là sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Khoảng nửa tiếng sau khi hạ sốt, Nguyễn Tri Hạ từ từ tỉnh lại.
Cô vô thức muốn đứng dậy, lại không cẩn thận đụng vào vết thương phía sau, đau đến khiến cô hít sâu một hơi.
"Không muốn miệng vết thương bị rách ra thì ngoan ngoãn nằm sấp lại cho tôi!"
Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
Nguyễn Tri Hạ nao nao, vô quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói đó.
Cách đó không xa có một cái bóng đen, cao to mà thẳng tắp.
Chẳng biết tại sao, trong đầu chợt nhớ tới cảnh mình bị người đàn ông ôm vào trong ngực trước khi hôn mê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, lan ra hai bên tai, khiến hai cái tai cũng đỏ hồng.
Nguyễn Tri Hạ nằm sấp ở trên giường, nhẹ nhàng nói: "Ừm thì... cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã dẫn cô về từ trong tay của Đinh Uyển Du, càng cảm ơn anh đã thay cô dạy dỗ Đinh Uyển Du.
"Không cần phải gấp gáp cảm ơn tôi làm gì. Tôi cứu cô, chẳng qua chỉ là không muốn cô làm mất mặt của nhà họ Tư mà thôi."
Bình luận facebook