Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33 "Thật nóng!"
Nhìn thấy má Lâm quan tâm mình đến vậy, Nguyễn Tri Hạ vô cùng cảm động, cô khẽ lắc đầu, nhìn má Lâm, khuôn mặt tái nhợt cố nở một nụ cười.
"Má Lâm, tôi không sao đâu."
"Cái đứa nhỏ ngốc, sao có thể không sao được chứ!" Nguyễn Tri Hạ hiểu chuyện càng làm cho má Lâm đau lòng không thôi.
Từ nhỏ má Lâm đã lớn lên ở nhà họ Tư, trước đây là quản gia bên cạnh ba của Tư Mộ Hàn, sau khi Tư Mộ Hàn được sinh ra thì trở thành quản gia sinh hoạt của anh, chăm nom anh.
Mà đã sống hơn bốn mươi năm, tuy nói có một đứa con là Quan Diêm, nhưng bà ấy lại không có con gái, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh tình mẹ con, đối xử với cô rất từ ái.
Càng quan trọng hơn là trong lòng của má Lâm cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đến, có lẽ có thể sẽ khiến cho cậu chủ của bà ấy thay đổi cũng không biết chừng.
Mười mấy năm qua, cậu chủ thật sự là quá cô độc rồi.
Từ cái năm cậu chủ bị bắt cóc, bà chủ vì cứu anh, bị đám côn đồ thọc mười mấy đạo, bất hạnh bỏ mình thì cậu chủ đã tự giam mình lại, thật vất vả mới trở nên vui tươi hơn một chút nhờ có cô Nhã, nhưng ai ngờ được năm năm trước cô Nhã lại không nói lời nào đã biến mất, mà bởi vì sự cố cháy nổ mà cậu chủ suýt chết, hôn mê bốn năm mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, lại bởi vì hai chân tàn tật và khuôn mặt bị hủy mà tính tình của cậu chủ thay đổi rất lớn, trở nên cực kỳ ngang ngược, máu lạnh.
Bà ấy hi vọng có thể có người thực tình làm bạn ở bên cạnh cậu chủ của bà ấy, để trái tim đã bị mất cảm giác kia có thể tìm lại cảm giác, mà không phải lạnh lùng như bây giờ, đối xử với ai cũng đều lạnh như băng, không có chút tình cảm nào, phảng phất như người máy không có tình cảm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt của má Lâm bỗng nhiên trở nên có chút mê man, cả người mông lung, đầu nặng trĩu, cô nằm lì ở trên giường, cả người tỏa ra hơi nóng.
"Mợ chủ, cô sao vậy?"
Má Lâm thấy vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ không ổn lắm, bỗng nhiên đưa tay sờ trán của cô: "Thật nóng!"
"Mợ chủ, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cô."
Má Lâm nhanh đi tìm thuốc hạ sốt cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà nửa tiếng đi qua, nhiệt độ trên người Nguyễn Tri Hạ chẳng những không hạ, ngược lại cao hơn, má Lâm dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của cô, cao đến mức gần bốn mươi độ.
Má Lâm sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Quan Diêm, báo cho Tư Mộ Hàn.
"Má Lâm, tôi không sao đâu."
"Cái đứa nhỏ ngốc, sao có thể không sao được chứ!" Nguyễn Tri Hạ hiểu chuyện càng làm cho má Lâm đau lòng không thôi.
Từ nhỏ má Lâm đã lớn lên ở nhà họ Tư, trước đây là quản gia bên cạnh ba của Tư Mộ Hàn, sau khi Tư Mộ Hàn được sinh ra thì trở thành quản gia sinh hoạt của anh, chăm nom anh.
Mà đã sống hơn bốn mươi năm, tuy nói có một đứa con là Quan Diêm, nhưng bà ấy lại không có con gái, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh tình mẹ con, đối xử với cô rất từ ái.
Càng quan trọng hơn là trong lòng của má Lâm cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đến, có lẽ có thể sẽ khiến cho cậu chủ của bà ấy thay đổi cũng không biết chừng.
Mười mấy năm qua, cậu chủ thật sự là quá cô độc rồi.
Từ cái năm cậu chủ bị bắt cóc, bà chủ vì cứu anh, bị đám côn đồ thọc mười mấy đạo, bất hạnh bỏ mình thì cậu chủ đã tự giam mình lại, thật vất vả mới trở nên vui tươi hơn một chút nhờ có cô Nhã, nhưng ai ngờ được năm năm trước cô Nhã lại không nói lời nào đã biến mất, mà bởi vì sự cố cháy nổ mà cậu chủ suýt chết, hôn mê bốn năm mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, lại bởi vì hai chân tàn tật và khuôn mặt bị hủy mà tính tình của cậu chủ thay đổi rất lớn, trở nên cực kỳ ngang ngược, máu lạnh.
Bà ấy hi vọng có thể có người thực tình làm bạn ở bên cạnh cậu chủ của bà ấy, để trái tim đã bị mất cảm giác kia có thể tìm lại cảm giác, mà không phải lạnh lùng như bây giờ, đối xử với ai cũng đều lạnh như băng, không có chút tình cảm nào, phảng phất như người máy không có tình cảm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt của má Lâm bỗng nhiên trở nên có chút mê man, cả người mông lung, đầu nặng trĩu, cô nằm lì ở trên giường, cả người tỏa ra hơi nóng.
"Mợ chủ, cô sao vậy?"
Má Lâm thấy vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ không ổn lắm, bỗng nhiên đưa tay sờ trán của cô: "Thật nóng!"
"Mợ chủ, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cô."
Má Lâm nhanh đi tìm thuốc hạ sốt cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà nửa tiếng đi qua, nhiệt độ trên người Nguyễn Tri Hạ chẳng những không hạ, ngược lại cao hơn, má Lâm dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của cô, cao đến mức gần bốn mươi độ.
Má Lâm sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Quan Diêm, báo cho Tư Mộ Hàn.
Bình luận facebook