Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh.... anh đừng qua đây.” Ninh Noãn Dương lui về phía sau, mắt thấy Uy ca càng ngày càng gần, cô hét to: “Vi Ny, tôi với cô không thù không oán.....”
“Noãn Noãn!” Cửa bị đá ra, Lục Tử Viễn xông vào, phóng lên đá ngất hai gã đàn ông trong phòng, một tay nắm lấy Ninh Noãn Dương, bảo vệ ở phía sau, “Em không sao chứ?” Anh đang làm phẫu thuật thì nhận được điện thoại của Lãnh Nhiên, Ninh Noãn Dương bị bắt đi, anh liền bỏ phẫu thuật vội vàng chạy tới đây.
“Không, không sao.” Đôi chân của Ninh Noãn Dương trong nháy mắt bị mềm xuống, đứng không vững, cô nắm lấy quần áo của Lục Tử Viễn, rõ ràng là bị hoảng sợ không nhẹ.
“Tiểu tử, bản lĩnh không tệ, có hứng thú muốn gia nhập vào chúng tôi hay không?” Uy ca tán thưởng nhìn Lục Tử Viễn, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lấy súng nhắm vào bọn họ, “Tới đây, xem ai nổ súng nhanh hơn.”
Lục Tử Viễn chăm chú nhìn vào họng súng, khẽ nói: “Noãn Noãn, ra phía sau anh, anh sẽ bảo vệ em.” Anh một tay cầm súng, một tay bảo vệ cô, bỗng nhiên Lục Tử Viễn nhấc họng súng, xông lên bắn một phát súng, nhanh chóng ôm lấy Ninh Noãn Dương ngồi xổm xuống, quét chân một cái, quét Uy ca ngã xuống đất.
Cơ thể to lớn ngã xuống đất, Uy ca bị ngã đến đầu óc choáng váng, “Tiểu tử ngươi, không tệ.” Anh ta giơ ngón cái lên, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
“A----- Uy ca.....” Mắt thấy chỗ dựa bị ngã xuống, Vi Ny sợ hãi hét lên: “Noãn Noãn, Noãn Noãn, tôi chỉ mời cô tới đây để chơi đùa thôi, cô đừng so đo, đừng.....”
“Tôi sẽ không làm hại cô.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, nhưng mà nụ cười như vậy càng làm cho người ta sợ hãi, “Tôi cũng chỉ muốn chơi đùa với cô thôi.” Cô lấy ra một cây kéo từ trong túi.
“Cô muốn làm gì?” Vi Ny sợ hãi che mặt, van xin nói: “Cầu xin cô, đừng hủy hoại mặt của tôi.” Nếu như khuôn mặt này bị hủy, thì toàn bộ sự nghiệp của cô ta cũng sẽ bị hủy.
“Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi, suy nghĩ nhiều rồi.” Ninh Noãn Dương cười khanh khách đi tới gần.
“A-----”
Sau một tiếng hét thảm thiết, một nhúm tóc rơi xuống đất, Vi Ny run rẩy che chỗ tóc đã bị cắt như bị chó cắn.
“Có phải là cô chụp những tấm ảnh đó không?” Ninh Noãn Dương chơi đùa với cây kéo trong tay, hỏi.
“Không phải.” Sắc mặt Vi Ny tái nhợt lắc đầu, “Thật sự không phải là tôi, tôi chỉ nhặt được ở cầu thang thôi.”
“Thôi, đi thôi!” Ninh Noãn Dương chán nản buông cây kéo xuống, kéo Lục Tử Viễn đi ra ngoài.
“Noãn Noãn?” Bỗng nhiễn Lục Tử Viễn kéo cô, trốn ở phía sau bình hoa sứ cao ngang người.
“Sao vậy?”
“Chúng ta bị bao vây rồi.” Lục Tử Viễn khẽ nói.
Ninh Noãn Dương nhìn về phía trước, quả nhiên, có một hàng xe dừng ở ngoài cửa, có người vài người đàn ông mặc đồ đen bảo vệ ở ngoài cửa.
Mà người đàn ông đang dẫn đầu ---- Đỗ Ngự Đình.
“Không sao, không phải người của Uy ca.” Ninh Noãn Dương thở phào nhẹ nhõm, nhô đầu ra: “Chồng ơi, ----” Cô tiện tay kéo Lục Tử Viễn ở phía sau bình hoa ra.
“Noãn Noãn, em.....” Đỗ Ngự Đình nhanh chóng bước tới, kiểm tra từ trên xuống dưới, bỗng nhiên đưa tay ôm cô vào lòng: “Em không sao, thật tốt quá, thật tốt quá.” Lúc anh nhận được tin nhắn từ điện thoại di động của cô, đã bỏ lại cuộc họp hội nghị cao cấp.
“Lục Tử Viễn lại cứu em rồi.” Ninh Noãn Dương ở trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh phải cám ơn người ta thật tốt.”
Đôi mắt Đỗ Ngự Đình trầm xuống, đưa tay: “Cám ơn anh đã cứu Noãn Noãn, bác sĩ Lục, tôi sẽ hậu tạ cho anh.” Nhưng mà, tại sao Lục Tử Viễn lại biết Noãn Noãn đang gặp nguy hiểm?
Lục Tử Viễn không đưa tay ra, chỉ là bình tĩnh nhìn Đỗ Ngự Đình, nói: “Nếu anh thật sự muốn cám ơn tôi, thì hãy trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi.”
Anh dám khẳng định, Ninh Noãn Dương là Y Y.
Nhưng mà, anh vẫn cần một ít bằng chứng.
“Tôi không hiểu bác sĩ Lục đang nói gì.” Đỗ Ngự Đình khẽ cười, ôm chặt người bên cạnh, đôi mắt nguy hiểm híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm, “ Hôm sau tôi sẽ tự mình tới tận nhà để nói làm cám ơn.”
“Không cần.” Lục Tử Viễn từ chối, nhìn Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!” Ninh Noãn Dương cũng vẫy tay cười.
Khóa đào tạo kéo dài một tháng cũng đã kết thúc, công ty chọn ra một trong những thí sinh tham gia khóa đào tạo, để đảm nhận vai trò hát chính trong bài hát quảng cáo, tất nhiên cái này chỉ là hình thức mà thôi, cuối cùng rơi vào bảng tên của Ninh Noãn Dương, đây là người mà An Dật Cảnh đã sớm chỉ định.
“Chúc mừng cậu, Noãn Noãn!” Mặt Tô Kỷ Nhã lộ ra vẻ hâm mộ, lấy hợp đồng vừa mới nhận ở trong tay Ninh Noãn Dương, “Có bài hát quảng cáo này, cậu nhất định sẽ nổi tiếng.” Ngược lại, vận khí của cô không tốt như vậy, tuy rằng có thể thu bài hát mới, nhưng mà vẫn thiếu sự giúp đỡ của những nhà tài trợ lớn, số phận chưa biết sẽ ra sao!
“Cám ơn, cậu cũng rất tuyệt, liền có thể đi thu bài hát mới rồi!” Ninh Noãn Dương đưa tay ôm cánh tay của Tô Kỷ Nhã, “Đi thôi!”
“Noãn Noãn, đi thôi, đang chờ em đấy!” Chiếc xe thể thao mui trần màu vàng bóng loáng đang dừng ở trước cửa công ty, An Dật Cảnh ngồi ở chỗ tài xế, bấm kèn: “Lên xe đi.” Anh đeo mắt kính màu đậm, càng ngày càng lộ ra khí phách siêu sao.
“An Dật Cảnh?” Tô Kỷ Nhã kinh ngạc hét lên, vẻ mặt vui mừng nhìn người đàn ông ở trong xe.
“An Dật Cảnh, đây là bạn của em Tô Kỷ Nhã.” Ninh Noãn Dương kéo An Dật Cảnh qua bàn bạc: “Đúng lúc Tô Kỷ Nhã cùng đường với chúng ta, có thể tiện đường đưa cô ấy một đoạn không?” Cô chấp tay trước ngực, làm ra hình dáng cầu xin.
Tô Kỷ Nhã bên cạnh gật đầu không ngừng, nói thêm vào: “Em sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người, thả em ở phía trước một chút là được rồi.” Có thể gặp được An Dật Cảnh mà cô đã hâm mộ từ lâu, với lại không nghĩ tới Noãn Noãn lại quen biết An Dật Cảnh.
“Lên đây đi!” An Dật Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dù sao cũng chỉ là tiện đường mà thôi, hơn nữa từ chối lời đề nghị của Noãn Noãn cũng không tốt lắm.
Dọc đường, Tô Kỷ Nhã nói không ngừng, trong giọng nói lộ ra sự hứng khởi, An Dật Cảnh cau mày nhưng cũng không nói gì.
Trong phòng thu âm, An Dật Cảnh tỉ mỉ nói những kỹ xảo trong ca hát cho Ninh Noãn Dương nghe.
Sau khi nghe hai người hát thử, đạo diễn Du cau mày sáng tỏ, vẻ mặt tán thưởng, giơ ngón tay cái về phía An Dật Cảnh và Ninh Noãn Dương: “Chất lượng âm thanh không tệ,
“Anh.... anh đừng qua đây.” Ninh Noãn Dương lui về phía sau, mắt thấy Uy ca càng ngày càng gần, cô hét to: “Vi Ny, tôi với cô không thù không oán.....”
“Noãn Noãn!” Cửa bị đá ra, Lục Tử Viễn xông vào, phóng lên đá ngất hai gã đàn ông trong phòng, một tay nắm lấy Ninh Noãn Dương, bảo vệ ở phía sau, “Em không sao chứ?” Anh đang làm phẫu thuật thì nhận được điện thoại của Lãnh Nhiên, Ninh Noãn Dương bị bắt đi, anh liền bỏ phẫu thuật vội vàng chạy tới đây.
“Không, không sao.” Đôi chân của Ninh Noãn Dương trong nháy mắt bị mềm xuống, đứng không vững, cô nắm lấy quần áo của Lục Tử Viễn, rõ ràng là bị hoảng sợ không nhẹ.
“Tiểu tử, bản lĩnh không tệ, có hứng thú muốn gia nhập vào chúng tôi hay không?” Uy ca tán thưởng nhìn Lục Tử Viễn, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lấy súng nhắm vào bọn họ, “Tới đây, xem ai nổ súng nhanh hơn.”
Lục Tử Viễn chăm chú nhìn vào họng súng, khẽ nói: “Noãn Noãn, ra phía sau anh, anh sẽ bảo vệ em.” Anh một tay cầm súng, một tay bảo vệ cô, bỗng nhiên Lục Tử Viễn nhấc họng súng, xông lên bắn một phát súng, nhanh chóng ôm lấy Ninh Noãn Dương ngồi xổm xuống, quét chân một cái, quét Uy ca ngã xuống đất.
Cơ thể to lớn ngã xuống đất, Uy ca bị ngã đến đầu óc choáng váng, “Tiểu tử ngươi, không tệ.” Anh ta giơ ngón cái lên, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
“A----- Uy ca.....” Mắt thấy chỗ dựa bị ngã xuống, Vi Ny sợ hãi hét lên: “Noãn Noãn, Noãn Noãn, tôi chỉ mời cô tới đây để chơi đùa thôi, cô đừng so đo, đừng.....”
“Tôi sẽ không làm hại cô.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, nhưng mà nụ cười như vậy càng làm cho người ta sợ hãi, “Tôi cũng chỉ muốn chơi đùa với cô thôi.” Cô lấy ra một cây kéo từ trong túi.
“Cô muốn làm gì?” Vi Ny sợ hãi che mặt, van xin nói: “Cầu xin cô, đừng hủy hoại mặt của tôi.” Nếu như khuôn mặt này bị hủy, thì toàn bộ sự nghiệp của cô ta cũng sẽ bị hủy.
“Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi, suy nghĩ nhiều rồi.” Ninh Noãn Dương cười khanh khách đi tới gần.
“A-----”
Sau một tiếng hét thảm thiết, một nhúm tóc rơi xuống đất, Vi Ny run rẩy che chỗ tóc đã bị cắt như bị chó cắn.
“Có phải là cô chụp những tấm ảnh đó không?” Ninh Noãn Dương chơi đùa với cây kéo trong tay, hỏi.
“Không phải.” Sắc mặt Vi Ny tái nhợt lắc đầu, “Thật sự không phải là tôi, tôi chỉ nhặt được ở cầu thang thôi.”
“Thôi, đi thôi!” Ninh Noãn Dương chán nản buông cây kéo xuống, kéo Lục Tử Viễn đi ra ngoài.
“Noãn Noãn?” Bỗng nhiễn Lục Tử Viễn kéo cô, trốn ở phía sau bình hoa sứ cao ngang người.
“Sao vậy?”
“Chúng ta bị bao vây rồi.” Lục Tử Viễn khẽ nói.
Ninh Noãn Dương nhìn về phía trước, quả nhiên, có một hàng xe dừng ở ngoài cửa, có người vài người đàn ông mặc đồ đen bảo vệ ở ngoài cửa.
Mà người đàn ông đang dẫn đầu ---- Đỗ Ngự Đình.
“Không sao, không phải người của Uy ca.” Ninh Noãn Dương thở phào nhẹ nhõm, nhô đầu ra: “Chồng ơi, ----” Cô tiện tay kéo Lục Tử Viễn ở phía sau bình hoa ra.
“Noãn Noãn, em.....” Đỗ Ngự Đình nhanh chóng bước tới, kiểm tra từ trên xuống dưới, bỗng nhiên đưa tay ôm cô vào lòng: “Em không sao, thật tốt quá, thật tốt quá.” Lúc anh nhận được tin nhắn từ điện thoại di động của cô, đã bỏ lại cuộc họp hội nghị cao cấp.
“Lục Tử Viễn lại cứu em rồi.” Ninh Noãn Dương ở trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh phải cám ơn người ta thật tốt.”
Đôi mắt Đỗ Ngự Đình trầm xuống, đưa tay: “Cám ơn anh đã cứu Noãn Noãn, bác sĩ Lục, tôi sẽ hậu tạ cho anh.” Nhưng mà, tại sao Lục Tử Viễn lại biết Noãn Noãn đang gặp nguy hiểm?
Lục Tử Viễn không đưa tay ra, chỉ là bình tĩnh nhìn Đỗ Ngự Đình, nói: “Nếu anh thật sự muốn cám ơn tôi, thì hãy trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi.”
Anh dám khẳng định, Ninh Noãn Dương là Y Y.
Nhưng mà, anh vẫn cần một ít bằng chứng.
“Tôi không hiểu bác sĩ Lục đang nói gì.” Đỗ Ngự Đình khẽ cười, ôm chặt người bên cạnh, đôi mắt nguy hiểm híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm, “ Hôm sau tôi sẽ tự mình tới tận nhà để nói làm cám ơn.”
“Không cần.” Lục Tử Viễn từ chối, nhìn Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!” Ninh Noãn Dương cũng vẫy tay cười.
Khóa đào tạo kéo dài một tháng cũng đã kết thúc, công ty chọn ra một trong những thí sinh tham gia khóa đào tạo, để đảm nhận vai trò hát chính trong bài hát quảng cáo, tất nhiên cái này chỉ là hình thức mà thôi, cuối cùng rơi vào bảng tên của Ninh Noãn Dương, đây là người mà An Dật Cảnh đã sớm chỉ định.
“Chúc mừng cậu, Noãn Noãn!” Mặt Tô Kỷ Nhã lộ ra vẻ hâm mộ, lấy hợp đồng vừa mới nhận ở trong tay Ninh Noãn Dương, “Có bài hát quảng cáo này, cậu nhất định sẽ nổi tiếng.” Ngược lại, vận khí của cô không tốt như vậy, tuy rằng có thể thu bài hát mới, nhưng mà vẫn thiếu sự giúp đỡ của những nhà tài trợ lớn, số phận chưa biết sẽ ra sao!
“Cám ơn, cậu cũng rất tuyệt, liền có thể đi thu bài hát mới rồi!” Ninh Noãn Dương đưa tay ôm cánh tay của Tô Kỷ Nhã, “Đi thôi!”
“Noãn Noãn, đi thôi, đang chờ em đấy!” Chiếc xe thể thao mui trần màu vàng bóng loáng đang dừng ở trước cửa công ty, An Dật Cảnh ngồi ở chỗ tài xế, bấm kèn: “Lên xe đi.” Anh đeo mắt kính màu đậm, càng ngày càng lộ ra khí phách siêu sao.
“An Dật Cảnh?” Tô Kỷ Nhã kinh ngạc hét lên, vẻ mặt vui mừng nhìn người đàn ông ở trong xe.
“An Dật Cảnh, đây là bạn của em Tô Kỷ Nhã.” Ninh Noãn Dương kéo An Dật Cảnh qua bàn bạc: “Đúng lúc Tô Kỷ Nhã cùng đường với chúng ta, có thể tiện đường đưa cô ấy một đoạn không?” Cô chấp tay trước ngực, làm ra hình dáng cầu xin.
Tô Kỷ Nhã bên cạnh gật đầu không ngừng, nói thêm vào: “Em sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người, thả em ở phía trước một chút là được rồi.” Có thể gặp được An Dật Cảnh mà cô đã hâm mộ từ lâu, với lại không nghĩ tới Noãn Noãn lại quen biết An Dật Cảnh.
“Lên đây đi!” An Dật Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dù sao cũng chỉ là tiện đường mà thôi, hơn nữa từ chối lời đề nghị của Noãn Noãn cũng không tốt lắm.
Dọc đường, Tô Kỷ Nhã nói không ngừng, trong giọng nói lộ ra sự hứng khởi, An Dật Cảnh cau mày nhưng cũng không nói gì.
Trong phòng thu âm, An Dật Cảnh tỉ mỉ nói những kỹ xảo trong ca hát cho Ninh Noãn Dương nghe.
Sau khi nghe hai người hát thử, đạo diễn Du cau mày sáng tỏ, vẻ mặt tán thưởng, giơ ngón tay cái về phía An Dật Cảnh và Ninh Noãn Dương: “Chất lượng âm thanh không tệ,