Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Editor: G.O
Bầu trời hiu hiu tối, đã là lúc nhà nhà lên đèn sáng rực, chiếc xe En¬zo(*) màu trắng dừng lại ngay tại khuôn viên của nhà họ Đỗ.
"Thiếu gia." Người lái xe mặc đồng phục màu trắng nhẹ nhàng kính cẩn mở cửa xe.
(*)Enzo: là một chiếc siêu xe của hãng Ferrari, sản xuất với số lượng hạn chế chỉ 400 chiếc, được đặt tên theo nhà sáng lập công ty là Enzo Ferrari. Khi mới ra mắt, siêu xe Enzo Ferrari được bán với giá niêm yết 660k USD nhưng hiện nay, mẫu siêu xe này luôn có giá bán trao tay lên tới con số ít nhất phải ở mức 2 triệu USD tương đương 45,4 tỷ vnđ (hự… hít khói mấy cái xe này thôi cũng đủ no rồi).
Đỗ Ngự Đình dịu dàng ôm lấy cô gái nhỏ đang ngủ mê mệt trên xe xuống. Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu ngủ say, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, anh sợ xe chạy nhanh quá sẽ làm cô tỉnh giấc, vì vậy đã dặn tài xế lái xe chậm một chút, cho nên đến bây giờ anh mới về đến nhà. Mà cô như cũ vẫn ngủ đến li bì, không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, chắc là mệt muốn chết rồi.
Sau khi vào nhà, Đỗ Ngự Đình bỏ lại một câu với quản gia: "Đưa đồ ăn trực tiếp vào trong phòng." Rồi liền ôm cô gái nhỏ lên lầu.
Khuôn mặt cô lúc ngủ trông rất mệt mỏi, nhưng cũng an ổn cực kỳ.
"Bảo bối, mau tỉnh lại, ăn cơm." Trên giường, bàn tay véo nhẹ lấy chóp mũi của cô gái nhỏ, anh thân mật ghé mặt lại gần, cắn một cái trên môi cô: "Bảo bối, ngoan, ăn cơm rồi hẵng ngủ tiếp." Đã tám giờ tối, mà chưa cơm nước gì hết, chắc hẳn cô đang rất đói bụng.
"Ưmh —— em không muốn ăn cơm, em chỉ muốn ngủ thôi." Ninh Noãn Dương nhắm tịt hai mắt, nhỏ giọng lầm bầm, cô kéo chăn, nghiêng người, lại tiếp tục dùi đầu đi ngủ, mặc dù cô cũng đã đói đến nỗi như ngực dán vào lưng, nhưng con sâu lười trong đầu cô thật lợi hại, nó cứ khuyên là làm việc gì thì làm nhưng phải đi ngủ trước đã rồi hẵng tính.
"Tiểu Quai Quai, đồ ăn hôm nay đầu bếp làm rất ngon nha, nào là salad rau bạc hà, thịt cua chưng tương, còn có há cảo thịt gà trắng......" Đỗ Ngự Đình ôm cô tựa vào đầu giường, cố ý bê từng món ăn mà cô thích ở trên bàn đến ngay trước mũi cô, để cho cô ngửi thấy được mùi thơm, "Toàn là những món ngon!"
"Thơm quá ~!" Ninh Noãn Dương ngây thơ hít hít mũi, mệt mỏi yêu kiều phát ra tiếng, cô chậm rãi mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa tan hết vẻ mệt mỏi: "Em thật sự rất mệt." Cô than thở, cố gắng chống mi mắt lên, nhưng vẫn không nhịn được con sâu ngủ tập kích, cô lại lần nữa nằm oặt ra.
"Bảo bối, bảo bối." Đỗ Ngự Đình nhỏ giọng hô, thấy cô vẫn như cũ mệt đến thật sự không gượng dậy được, đành thôi không gọi cô tỉnh lại nữa, trước hết cứ để cho cô ngủ thoải mái vậy, anh phân phó cho quản gia tùy thời chuẩn bị thức ăn sẵn, đợi cô tỉnh lại nếu đói bụng thì liền có đồ để ăn. Mặc dù anh không muốn nhìn thấy cô đi làm mệt mỏi như vậy, nhưng phải để cho cô chịu khổ một chút, như thế cô mới ngoan ngoãn nghe lời ở yên trong nhà.
Bên trong phòng đọc sách, trên cái bàn gỗ đỏ gụ là những hình ảnh nguyên ngày làm việc của Ninh Noãn Dương, thời điểm cô làm việc, từng nụ cười tươi rói vẫn thật rực rỡ như vậy, ánh mắt của anh chợt dừng lại trên vài tấm hình, vẻ mặt anh thậm chí đã hiện ra vài nét lạnh âm u: "Thẩm Nguyệt Nhi, cô ta tại sao lại ở chỗ này?"
"Đây là bài viết mà tờ báo Bát Chu ngày mai sẽ cho đăng." Hai tay Vệ Dực đưa lên một phần bản thảo của tờ báo, nét mực trên đó vẫn chưa khô hết, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt mùi hương của mực.
Qua những tờ báo, đập ngay vào mắt trang đầu tiên là một bức hình, Thẩm Nguyệt Nhi đang tươi cười rạng rỡ từ trong túi xách lấy tiền ra, mua mấy thùng mỳ ăn liền bên đường, còn có một tờ là tấm ảnh mà Thẩm Nguyệt Nhi ôm theo bốn thùng mỳ ăn liền cho bà lão ăn xin bên đường, bộ dáng có vẻ hết sức thân thiện tha thiết.
Bên dưới những bức ảnh là một hàng tiêu đề siêu lớn ——"Hành động đẹp của diễn viên Thẩm Nguyệt Nhi đã cứu đói bà lão ăn xin bên đường."
"Rầm ——" Bàn tay đang nắm tờ báo chợt vỗ ầm vào trên bàn sách, bộ mặt của Đỗ Ngự Đình hiện ra vẻ giận dữ, lạnh giọng phân phó: "Lập tức đi xử lý."
Tối nay trong lúc anh đưa Noãn Noãn trở về, thì chợt phát hiện ra trên mu bàn tay cô có một vết thương nhỏ, cô vẫn nói thoái thác là bị thương trong lúc bê hàng, nhưng vết thương này rõ ràng là dấu vết bị phỏng mà.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Dám làm tổn thương đến Noãn Noãn, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng đến như vậy.
Ngày thứ hai, cả giới giải trí (showbiz) bùng nổ, mọi hình ảnh ngay trang đầu của các tờ báo lớn đều tập chung hết về một ngôi sao điện ảnh đang rất ""hot"" là Thẩm Nguyệt Nhi, cùng với những tiêu đề và lời bình luận —— "Nữ diễn viên nổi tiếng Thẩm Nguyệt Nhi có hành động xúc phạm tới bà lão ăn xin bên đường."
Trong những tấm hình, Thẩm Nguyệt Nhi đang mặc một bộ váy, đi giày cao gót, xách theo mấy thùng mỳ với vẻ mặt vênh váo quăng cho bà lão ăn xin bên đường. Cùng với các tờ báo, còn có những ký giả và cộng đồng mạng rộng lớn đều tiến hành công kích phê bình thậm tệ đối với Thẩm Nguyệt Nhi.
Sau một thời gian, Thẩm Nguyệt Nhi thật vất vả dùng mọi cách để khôi phục lại tình cảm của công chúng đối với mình nhưng hình ảnh của cô một lần nữa lại bị lọt tỏm xuống đáy cốc, nhiều hợp đồng đang đợi cô đến ký kết đều rối rít hủy bỏ, còn có công ty quản lý Thẩm Nguyệt Nhi đã nói, nếu như không thể xử lý thích đáng chuyện này, công ty sẽ phải hủy bỏ hợp tác đối với cô.
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Thẩm Nguyệt Nhi cực kỳ tức giận nhìn qua mấy tấm hình trên báo, lại không cam lòng cầm lên một tờ báo khác, còn chưa nhìn hết nội dung, sắc mặt của cô đã khó coi đến cực điểm, nhìn lướt qua tiêu đề của các bài báo, một bài so với một bài càng lúc càng quá đáng. Cô vội vàng mở ti vi lên, liên tiếp đổi qua rất nhiều kênh, tất cả đều đưa cùng một tin tức, đến cả người dẫn chương trình của tiết mục giải trí có tiếng còn đang chậm biếm cô rằng: "Đại minh tinh trong lòng của chúng ta, Thẩm Nguyệt Nhi sao cô ấy lại làm ra hành động khiến cho giới giải trí chúng ta thất vọng như thế chứ......"
"Nói hươu nói vượn(*)!" Thẩm Nguyệt Nhi giận đến nỗi quăng cả cái remote (điều khiển từ xa) vào màn hình ti vi.
(*)Nói hươu nói vượn (Tiếng Trung: 胡说八道, Hán Việt: Hồ thuyết bát đạo): thành ngữ này dễ hiểu thôi là "nói bậy nói bạ". Nhưng ý tứ về mặt nghĩa mà người hiện đại bây giờ dùng đã khác xa với nguyên gốc ban đầu, mình không muốn giải thích dài dòng làm mất mạch truyện nếu ai tò mò, muốn tìm hiểu thêm thì vào Google tìm bài viết với tiêu đề "Nguồn gốc câu thành ngữ "Nói hươu nói vượn" vốn không như nhiều người nghĩ" để đọc.
Làm thế nào lại xảy ra chuyện như vậy được, ngày hôm qua rõ ràng cô đã dặn dò kỹ với biên tập viên của tờ báo Bát Chu, tựa đề như thế nào hình ảnh đăng làm sao đều đã bàn xong xuôi hết rồi mà.
Người quản lý đang đứng ở một bên thấy vậy, vội vàng nhặt cái remote (điều khiển từ xa) từ dưới đất lên, định tắt cái ti vi đi.
"Không được tắt." Thẩm Nguyệt Nhi lớn tiếng gào lên.
"Reng...Reng..."
Điện thoại di động để ở trên bàn reo lên, người quản lý sợ hãi đưa điện thoại di động tới trước mặt cô: "Chị Thẩm......" Cô quản lý thận trọng nhìn nét mặt của Thẩm Nguyệt Nhi, chỉ sợ cô ta lại nổi bão lên lại mắng cô một trận.
Thẩm Nguyệt Nhi tức khí giựt lấy cái điện thoại di động.
"A lô?"
"Thẩm Nguyệt Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại có tin tức như vậy? Cô không biết giải thưởng Hoa Bách Hợp đang trong tiến trình bầu cho chọn diễn viên tài năng của năm sao? Bây giờ cô lại để đùn ra cái tin tức như vậy, cô vẫn còn muốn tham gia giới giải trí chứ?" Đầu dây bên kia, người đại diện của cô - Alio liên thanh trách móc.
"Chị Alio, em......"
"Toàn bộ các nhà sản xuất, những quảng cáo mà cô đã nhận trước đây đều gọi cho tôi yêu cầu thay thế người khác, tôi đã phải hủy bỏ hết tất cả lịch trình sắp tới của cô, trước tiên cô cứ đi ra ngoài lánh mặt tạm một thời gian đi, để cho chuyện này chìm xuống đã." Alio hung hăng nói xối xả, vừa nói xong liền cúp luôn điện thoại. Trong giới giải trí này cô chính là một người đại diện cực kỳ mát tay, tuy cô không có trải qua nhiều lần hợp tác với các nghệ sĩ lắm, nhưng mỗi một người được cô làm đại diện cho đều sẽ trở thành ngôi sao màn ảnh bậc nhất. Ánh mắt Alio rất khó chiều, người bình thường căn bản cô cũng không nguyện ý dẫn dắt. Lần này nếu như không phải là Bùi thiếu ở giữa nói giúp, chỉ sợ Thẩm Nguyệt Nhi cũng không thể nào được lọt vào tầm mắt của Alio.
"Chị Alio, chị Alio...." Thẩm Nguyệt Nhi không cam lòng còn muốn giải thích, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng tút… tút, biểu hiện của việc điện thoại đã cúp máy. Thẩm Nguyệt Nhi tức giận quăng mạnh cái di động xuống đất, cả người giống như quả bóng cao su xì hơi ngồi bệt xuống trên ghế sa lon.
Nếu như không thể giải quyết tốt chuyện này, nhiều năm phấn đấu mà cô đã bỏ ra, toàn bộ tâm huyết của cô đều sẽ đổ sông đổ biển, cô khó mà có thể lại một lần nữa quay trở lại thời huy hoàng. Làng giải trí chưa bao giờ thiếu những nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp, mà thị hiếu của khán giả luôn thay đổi chóng mặt, cô thật vất vả cũng như đã hi sinh rất nhiều thứ mới lên được vị trí như bây giờ.
"Không, mình sẽ không để yên như vậy." Thẩm Nguyệt Nhi nắm lấy khăn giấy, hung hăng lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má.
"Bây giờ mới biết hối hận?" Lời nói đầy từ tính theo gió thoảng từ ngoài cửa truyền tới, đôi giày màu đen nặng nề dẵm vào từng mảnh vỡ của cái điện thoại ban nãy cô vứt xuống đất mà bước đến.
"Bùi thiếu!" Thẩm Nguyệt Nhi lau khô nước mắt đứng dậy, cuống quít bắt lấy ống tay áo của Bùi Tử Dương: "Bùi thiếu, van cầu anh, nhất định phải giúp em một chút, nếu không em liền xong rồi." Cô khổ cực mới có được tất cả, cô không cam lòng cứ như vậy liền mất hết.
Bùi Tử Dương nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn qua mấy tờ báo xốc xếch vứt ở trên ghế sa lon, nhỏ giọng mà nói: "Ngu không ai bằng. Thẩm Nguyệt Nhi, tôi nhớ đã cảnh cáo cho cô, không được động vào Ninh Noãn Dương." Tròng mắt đen láy lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, trong mắt anh áng lên vẻ không vui.
"Em… Em......" Thẩm Nguyệt Nhi ấp úng không trả lời được, cô đúng là đã cố ý đi tìm Ninh Noãn Dương gây phiền phức.
Trên ti vi thoáng qua một buổi họp báo là một nghi thức ký hợp đồng giữa hai bên, xuất hiện trên màn ảnh nhỏ là Ninh Vũ Tâm đang cười nhẹ nhàng. Một người chủ trì của cuộc họp báo cầm micro lên nói: "Hôm nay, người được chọn làm gương mặt đại diện cho sản phẩm của tập đoàn Lạc Tư chính thức được công bố, là một ngôi sao mới của làng gải trí — tiểu thư Ninh Vũ Tâm… Xin chúc mừng!!!"
"Bùi thiếu, đây là chuyện gì xảy ra?" Thẩm Nguyệt Nhi hốt hoảng đứng dậy, thanh âm chất vấn: "Anh đã đồng ý giao lại hợp đồng này cho em làm người đại diện mà." Tất cả các hoạt động của cô đều đã bị cho dừng lại, cô không thể để mất thêm cái hợp đồng quảng cáo này nữa.
"Đây là cô đang chất vấn tôi sao?"
"Em… Em không có." Nhất thời giọng nói của Thẩm Nguyệt Nhi hạ thấp xuống một đoạn.
"Không có là tốt nhất." Bùi Tử Dương cười lạnh, khóe miệng nhếch lên khiến người ta không rét mà run: " Hợp tác giữa hai chúng ta đến đây là kết thúc." Cô đã không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng nào rồi, anh không hề cần những người phụ nữ ngu xuẩn như vậy tới giúp anh làm việc, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ làm hư chuyện lớn của anh.
Bầu trời hiu hiu tối, đã là lúc nhà nhà lên đèn sáng rực, chiếc xe En¬zo(*) màu trắng dừng lại ngay tại khuôn viên của nhà họ Đỗ.
"Thiếu gia." Người lái xe mặc đồng phục màu trắng nhẹ nhàng kính cẩn mở cửa xe.
(*)Enzo: là một chiếc siêu xe của hãng Ferrari, sản xuất với số lượng hạn chế chỉ 400 chiếc, được đặt tên theo nhà sáng lập công ty là Enzo Ferrari. Khi mới ra mắt, siêu xe Enzo Ferrari được bán với giá niêm yết 660k USD nhưng hiện nay, mẫu siêu xe này luôn có giá bán trao tay lên tới con số ít nhất phải ở mức 2 triệu USD tương đương 45,4 tỷ vnđ (hự… hít khói mấy cái xe này thôi cũng đủ no rồi).
Đỗ Ngự Đình dịu dàng ôm lấy cô gái nhỏ đang ngủ mê mệt trên xe xuống. Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu ngủ say, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, anh sợ xe chạy nhanh quá sẽ làm cô tỉnh giấc, vì vậy đã dặn tài xế lái xe chậm một chút, cho nên đến bây giờ anh mới về đến nhà. Mà cô như cũ vẫn ngủ đến li bì, không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, chắc là mệt muốn chết rồi.
Sau khi vào nhà, Đỗ Ngự Đình bỏ lại một câu với quản gia: "Đưa đồ ăn trực tiếp vào trong phòng." Rồi liền ôm cô gái nhỏ lên lầu.
Khuôn mặt cô lúc ngủ trông rất mệt mỏi, nhưng cũng an ổn cực kỳ.
"Bảo bối, mau tỉnh lại, ăn cơm." Trên giường, bàn tay véo nhẹ lấy chóp mũi của cô gái nhỏ, anh thân mật ghé mặt lại gần, cắn một cái trên môi cô: "Bảo bối, ngoan, ăn cơm rồi hẵng ngủ tiếp." Đã tám giờ tối, mà chưa cơm nước gì hết, chắc hẳn cô đang rất đói bụng.
"Ưmh —— em không muốn ăn cơm, em chỉ muốn ngủ thôi." Ninh Noãn Dương nhắm tịt hai mắt, nhỏ giọng lầm bầm, cô kéo chăn, nghiêng người, lại tiếp tục dùi đầu đi ngủ, mặc dù cô cũng đã đói đến nỗi như ngực dán vào lưng, nhưng con sâu lười trong đầu cô thật lợi hại, nó cứ khuyên là làm việc gì thì làm nhưng phải đi ngủ trước đã rồi hẵng tính.
"Tiểu Quai Quai, đồ ăn hôm nay đầu bếp làm rất ngon nha, nào là salad rau bạc hà, thịt cua chưng tương, còn có há cảo thịt gà trắng......" Đỗ Ngự Đình ôm cô tựa vào đầu giường, cố ý bê từng món ăn mà cô thích ở trên bàn đến ngay trước mũi cô, để cho cô ngửi thấy được mùi thơm, "Toàn là những món ngon!"
"Thơm quá ~!" Ninh Noãn Dương ngây thơ hít hít mũi, mệt mỏi yêu kiều phát ra tiếng, cô chậm rãi mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa tan hết vẻ mệt mỏi: "Em thật sự rất mệt." Cô than thở, cố gắng chống mi mắt lên, nhưng vẫn không nhịn được con sâu ngủ tập kích, cô lại lần nữa nằm oặt ra.
"Bảo bối, bảo bối." Đỗ Ngự Đình nhỏ giọng hô, thấy cô vẫn như cũ mệt đến thật sự không gượng dậy được, đành thôi không gọi cô tỉnh lại nữa, trước hết cứ để cho cô ngủ thoải mái vậy, anh phân phó cho quản gia tùy thời chuẩn bị thức ăn sẵn, đợi cô tỉnh lại nếu đói bụng thì liền có đồ để ăn. Mặc dù anh không muốn nhìn thấy cô đi làm mệt mỏi như vậy, nhưng phải để cho cô chịu khổ một chút, như thế cô mới ngoan ngoãn nghe lời ở yên trong nhà.
Bên trong phòng đọc sách, trên cái bàn gỗ đỏ gụ là những hình ảnh nguyên ngày làm việc của Ninh Noãn Dương, thời điểm cô làm việc, từng nụ cười tươi rói vẫn thật rực rỡ như vậy, ánh mắt của anh chợt dừng lại trên vài tấm hình, vẻ mặt anh thậm chí đã hiện ra vài nét lạnh âm u: "Thẩm Nguyệt Nhi, cô ta tại sao lại ở chỗ này?"
"Đây là bài viết mà tờ báo Bát Chu ngày mai sẽ cho đăng." Hai tay Vệ Dực đưa lên một phần bản thảo của tờ báo, nét mực trên đó vẫn chưa khô hết, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt mùi hương của mực.
Qua những tờ báo, đập ngay vào mắt trang đầu tiên là một bức hình, Thẩm Nguyệt Nhi đang tươi cười rạng rỡ từ trong túi xách lấy tiền ra, mua mấy thùng mỳ ăn liền bên đường, còn có một tờ là tấm ảnh mà Thẩm Nguyệt Nhi ôm theo bốn thùng mỳ ăn liền cho bà lão ăn xin bên đường, bộ dáng có vẻ hết sức thân thiện tha thiết.
Bên dưới những bức ảnh là một hàng tiêu đề siêu lớn ——"Hành động đẹp của diễn viên Thẩm Nguyệt Nhi đã cứu đói bà lão ăn xin bên đường."
"Rầm ——" Bàn tay đang nắm tờ báo chợt vỗ ầm vào trên bàn sách, bộ mặt của Đỗ Ngự Đình hiện ra vẻ giận dữ, lạnh giọng phân phó: "Lập tức đi xử lý."
Tối nay trong lúc anh đưa Noãn Noãn trở về, thì chợt phát hiện ra trên mu bàn tay cô có một vết thương nhỏ, cô vẫn nói thoái thác là bị thương trong lúc bê hàng, nhưng vết thương này rõ ràng là dấu vết bị phỏng mà.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Dám làm tổn thương đến Noãn Noãn, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng đến như vậy.
Ngày thứ hai, cả giới giải trí (showbiz) bùng nổ, mọi hình ảnh ngay trang đầu của các tờ báo lớn đều tập chung hết về một ngôi sao điện ảnh đang rất ""hot"" là Thẩm Nguyệt Nhi, cùng với những tiêu đề và lời bình luận —— "Nữ diễn viên nổi tiếng Thẩm Nguyệt Nhi có hành động xúc phạm tới bà lão ăn xin bên đường."
Trong những tấm hình, Thẩm Nguyệt Nhi đang mặc một bộ váy, đi giày cao gót, xách theo mấy thùng mỳ với vẻ mặt vênh váo quăng cho bà lão ăn xin bên đường. Cùng với các tờ báo, còn có những ký giả và cộng đồng mạng rộng lớn đều tiến hành công kích phê bình thậm tệ đối với Thẩm Nguyệt Nhi.
Sau một thời gian, Thẩm Nguyệt Nhi thật vất vả dùng mọi cách để khôi phục lại tình cảm của công chúng đối với mình nhưng hình ảnh của cô một lần nữa lại bị lọt tỏm xuống đáy cốc, nhiều hợp đồng đang đợi cô đến ký kết đều rối rít hủy bỏ, còn có công ty quản lý Thẩm Nguyệt Nhi đã nói, nếu như không thể xử lý thích đáng chuyện này, công ty sẽ phải hủy bỏ hợp tác đối với cô.
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Thẩm Nguyệt Nhi cực kỳ tức giận nhìn qua mấy tấm hình trên báo, lại không cam lòng cầm lên một tờ báo khác, còn chưa nhìn hết nội dung, sắc mặt của cô đã khó coi đến cực điểm, nhìn lướt qua tiêu đề của các bài báo, một bài so với một bài càng lúc càng quá đáng. Cô vội vàng mở ti vi lên, liên tiếp đổi qua rất nhiều kênh, tất cả đều đưa cùng một tin tức, đến cả người dẫn chương trình của tiết mục giải trí có tiếng còn đang chậm biếm cô rằng: "Đại minh tinh trong lòng của chúng ta, Thẩm Nguyệt Nhi sao cô ấy lại làm ra hành động khiến cho giới giải trí chúng ta thất vọng như thế chứ......"
"Nói hươu nói vượn(*)!" Thẩm Nguyệt Nhi giận đến nỗi quăng cả cái remote (điều khiển từ xa) vào màn hình ti vi.
(*)Nói hươu nói vượn (Tiếng Trung: 胡说八道, Hán Việt: Hồ thuyết bát đạo): thành ngữ này dễ hiểu thôi là "nói bậy nói bạ". Nhưng ý tứ về mặt nghĩa mà người hiện đại bây giờ dùng đã khác xa với nguyên gốc ban đầu, mình không muốn giải thích dài dòng làm mất mạch truyện nếu ai tò mò, muốn tìm hiểu thêm thì vào Google tìm bài viết với tiêu đề "Nguồn gốc câu thành ngữ "Nói hươu nói vượn" vốn không như nhiều người nghĩ" để đọc.
Làm thế nào lại xảy ra chuyện như vậy được, ngày hôm qua rõ ràng cô đã dặn dò kỹ với biên tập viên của tờ báo Bát Chu, tựa đề như thế nào hình ảnh đăng làm sao đều đã bàn xong xuôi hết rồi mà.
Người quản lý đang đứng ở một bên thấy vậy, vội vàng nhặt cái remote (điều khiển từ xa) từ dưới đất lên, định tắt cái ti vi đi.
"Không được tắt." Thẩm Nguyệt Nhi lớn tiếng gào lên.
"Reng...Reng..."
Điện thoại di động để ở trên bàn reo lên, người quản lý sợ hãi đưa điện thoại di động tới trước mặt cô: "Chị Thẩm......" Cô quản lý thận trọng nhìn nét mặt của Thẩm Nguyệt Nhi, chỉ sợ cô ta lại nổi bão lên lại mắng cô một trận.
Thẩm Nguyệt Nhi tức khí giựt lấy cái điện thoại di động.
"A lô?"
"Thẩm Nguyệt Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại có tin tức như vậy? Cô không biết giải thưởng Hoa Bách Hợp đang trong tiến trình bầu cho chọn diễn viên tài năng của năm sao? Bây giờ cô lại để đùn ra cái tin tức như vậy, cô vẫn còn muốn tham gia giới giải trí chứ?" Đầu dây bên kia, người đại diện của cô - Alio liên thanh trách móc.
"Chị Alio, em......"
"Toàn bộ các nhà sản xuất, những quảng cáo mà cô đã nhận trước đây đều gọi cho tôi yêu cầu thay thế người khác, tôi đã phải hủy bỏ hết tất cả lịch trình sắp tới của cô, trước tiên cô cứ đi ra ngoài lánh mặt tạm một thời gian đi, để cho chuyện này chìm xuống đã." Alio hung hăng nói xối xả, vừa nói xong liền cúp luôn điện thoại. Trong giới giải trí này cô chính là một người đại diện cực kỳ mát tay, tuy cô không có trải qua nhiều lần hợp tác với các nghệ sĩ lắm, nhưng mỗi một người được cô làm đại diện cho đều sẽ trở thành ngôi sao màn ảnh bậc nhất. Ánh mắt Alio rất khó chiều, người bình thường căn bản cô cũng không nguyện ý dẫn dắt. Lần này nếu như không phải là Bùi thiếu ở giữa nói giúp, chỉ sợ Thẩm Nguyệt Nhi cũng không thể nào được lọt vào tầm mắt của Alio.
"Chị Alio, chị Alio...." Thẩm Nguyệt Nhi không cam lòng còn muốn giải thích, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng tút… tút, biểu hiện của việc điện thoại đã cúp máy. Thẩm Nguyệt Nhi tức giận quăng mạnh cái di động xuống đất, cả người giống như quả bóng cao su xì hơi ngồi bệt xuống trên ghế sa lon.
Nếu như không thể giải quyết tốt chuyện này, nhiều năm phấn đấu mà cô đã bỏ ra, toàn bộ tâm huyết của cô đều sẽ đổ sông đổ biển, cô khó mà có thể lại một lần nữa quay trở lại thời huy hoàng. Làng giải trí chưa bao giờ thiếu những nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp, mà thị hiếu của khán giả luôn thay đổi chóng mặt, cô thật vất vả cũng như đã hi sinh rất nhiều thứ mới lên được vị trí như bây giờ.
"Không, mình sẽ không để yên như vậy." Thẩm Nguyệt Nhi nắm lấy khăn giấy, hung hăng lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má.
"Bây giờ mới biết hối hận?" Lời nói đầy từ tính theo gió thoảng từ ngoài cửa truyền tới, đôi giày màu đen nặng nề dẵm vào từng mảnh vỡ của cái điện thoại ban nãy cô vứt xuống đất mà bước đến.
"Bùi thiếu!" Thẩm Nguyệt Nhi lau khô nước mắt đứng dậy, cuống quít bắt lấy ống tay áo của Bùi Tử Dương: "Bùi thiếu, van cầu anh, nhất định phải giúp em một chút, nếu không em liền xong rồi." Cô khổ cực mới có được tất cả, cô không cam lòng cứ như vậy liền mất hết.
Bùi Tử Dương nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn qua mấy tờ báo xốc xếch vứt ở trên ghế sa lon, nhỏ giọng mà nói: "Ngu không ai bằng. Thẩm Nguyệt Nhi, tôi nhớ đã cảnh cáo cho cô, không được động vào Ninh Noãn Dương." Tròng mắt đen láy lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, trong mắt anh áng lên vẻ không vui.
"Em… Em......" Thẩm Nguyệt Nhi ấp úng không trả lời được, cô đúng là đã cố ý đi tìm Ninh Noãn Dương gây phiền phức.
Trên ti vi thoáng qua một buổi họp báo là một nghi thức ký hợp đồng giữa hai bên, xuất hiện trên màn ảnh nhỏ là Ninh Vũ Tâm đang cười nhẹ nhàng. Một người chủ trì của cuộc họp báo cầm micro lên nói: "Hôm nay, người được chọn làm gương mặt đại diện cho sản phẩm của tập đoàn Lạc Tư chính thức được công bố, là một ngôi sao mới của làng gải trí — tiểu thư Ninh Vũ Tâm… Xin chúc mừng!!!"
"Bùi thiếu, đây là chuyện gì xảy ra?" Thẩm Nguyệt Nhi hốt hoảng đứng dậy, thanh âm chất vấn: "Anh đã đồng ý giao lại hợp đồng này cho em làm người đại diện mà." Tất cả các hoạt động của cô đều đã bị cho dừng lại, cô không thể để mất thêm cái hợp đồng quảng cáo này nữa.
"Đây là cô đang chất vấn tôi sao?"
"Em… Em không có." Nhất thời giọng nói của Thẩm Nguyệt Nhi hạ thấp xuống một đoạn.
"Không có là tốt nhất." Bùi Tử Dương cười lạnh, khóe miệng nhếch lên khiến người ta không rét mà run: " Hợp tác giữa hai chúng ta đến đây là kết thúc." Cô đã không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng nào rồi, anh không hề cần những người phụ nữ ngu xuẩn như vậy tới giúp anh làm việc, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ làm hư chuyện lớn của anh.