Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Noãn Dương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Đỗ Ngự Đình đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không ngừng tự trách, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?
Tại sao anh lại bỗng nhiên mất đi lý trí, tại sao vừa nhìn thấy Lục Tử Viễn, anh mất đi lý trí và sự bình tĩnh trước kia.
Lục Tử Viễn cũng đứng ở bên ngoài, cùng nhau chờ kết quả.
“Anh muốn thế nào mới có thể rời đi?” Bỗng nhiên, Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, nhìn Lục Tử Viễn. Trong ánh mắt của anh, không có vẻ kiêu ngạo thường ngày, chẳng qua là mang theo một chút vẻ cầu khẩn bi thương.
Chỉ cần có thể, không mất đi cô, anh sẽ bằng lòng trả giá thật lớn, cho dù là cái giá đó có nặng ra sao.
Chỉ cần Lục Tử Viễn có thể rời đi, chỉ cần Lục Tử Viễn không xuất hiện trước mặt của bọn họ nữa, chỉ cần có cô, anh bằng lòng từ bỏ mọi thứ ở hiện tại.
“Rời đi?” Lục Tử Viễn cười lạnh, chất vấn: “Tại sao tôi lại phải rời đi? Là anh cướp Y Y từ bên người tôi, người nên rời đi, là anh mới đúng.”
Anh không thể mất đi cô, không thể.
Trước kia không thể, bây giờ càng không thể. Anh không cần thế giới, nhưng không thể không có cô.
“Không phải, không phải tôi, tôi không có cướp cô ấy. Cô ấy vốn là, vốn là của tôi.” Đỗ Ngự Đình tức giận hét lên, giống như liều mạng muốn chứng minh gì đó, “Trước kia tôi đã quen biết cô ấy từ rất sớm, rất sớm, rất sớm.....”
Bọn họ quen biết nhau, rất sớm, sớm đến nỗi cô không nhớ bọn họ đã quen biết nhau, sớm đến nỗi cô hoàn toàn quên mất anh.
Bảy tuổi, Đỗ Ngự Đình một mình đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, lại ngoài ý muốn bị lạc đường, anh đi lung tung trên đường, đói đến bụng kêu ục ục, trái tim phiền loạn.
“Mẹ kiếp, đây là chỗ quái quỷ nào vậy?” Anh giận dữ nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, rõ ràng là anh mới bảy tuổi, khí chất lại mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, nhưng anh không có tâm tình thưởng thức, xế chiều hôm nay nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ phải nhận hình phạt rất tàn khốc.
Anh không sợ bị xử phạt, cảm giác bị roi đánh vào người, anh cũng đã sớm chết lặng. Nhưng mà, anh còn phải chịu những người khác cười nhạo.
Cười nhạo, anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Anh là người thừa kế của Đỗ gia, phải mạnh mẽ nhất, anh không phép bất kỳ ai tới cười nhạo anh.
“Anh, anh muốn ăn không?” Một quả mứt màu đỏ dính nước miếng được đưa tới trước mặt của anh, Đỗ Ngự Đình sửng sốt. Ngẩng đầu, một khuôn mặt béo tròn lộ ra ở trước mắt, ánh mắt của tiểu nha đầu tròn tròn, da trắng noãn đến nỗi có thể nặn ra nước, trên đầu cài một cái nơ màu hồng hình con bướm.
Rất kỳ lạ, Đỗ Ngự Đình tạm thời buông xuống tâm tình tràn đầy phiền não vì nhiệm vụ, anh ngồi xổm xuống, tiểu nha đầu ở trước mặt thấp hơn anh một đoạn, “Em tên là gì?” Anh nắm tay của cô, mềm nhũn, thoải mái, làm cho người ta không nỡ buông ra.
“Y..... Y Y.” Miệng của tiểu nha đầu nói chuyện có chút không rõ, nhưng nụ cười rất đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn bóp một cái, “Anh ăn cái này đi.” Cô lại đưa quả mứt ở trong tay của mình, chỉ cảm thấy dáng dấp của anh trai trước mặt rất đẹp, còn đẹp hơn doraemon trên ti vi.
Đỗ Ngự Đình cười vui vẻ, cúi đầu cắn quả mứt còn dính nước miếng của cô, “Nhớ rõ, anh tên là Đỗ Ngự Đình.” Anh rất nghiêm túc, trịnh trọng nói với tiểu nha đầu đang cúi đầu cắn quả mứt, cũng không biết rốt cuộc cô có đang nghe hay không?
Từ trước đến nay anh không thích sử dụng những thứ mà người khác đã chạm qua, vậy mà lần này lại ăn quả mứt dính nước miếng của cô, cũng không cảm thấy bẩn.
Thời gian không nhiều, anh phải rời đi, “Y Y, anh phải đi, lần sau lại tới tìm em.” Anh thừa dịp cô không chú ý, lén lấy lọ thủy tinh có bông hoa mùa xuân treo trên cổ của cô.
Cái này, làm kỷ niệm vậy!
Sau này, anh sẽ bồi thường cho cô một lễ vật quý báu.
“Coi như các người quen biết nhau sớm hơn tôi, nhưng mà tôi vốn dĩ phải kết hôn với Y Y.” Hai tay của Lục Tử Viễn nắm chặt thành quyền, nếu như không phải liều mạng ức chế, anh sợ quả đấm của anh sớm đánh vào mặt của Đỗ Ngự Đình. Đỗ Ngự Đình cướp đi Y Y, lại còn dõng dạc nói Y Y vốn dĩ là của anh ta.
“Tôi đã kết hôn với cô ấy.” Trong mắt của Đỗ Ngự Đình có thêm vẻ khiêu khích, nhiệm vụ lần đó anh không hoàn thành đúng hạn, bị đánh một trận, bị đánh gần chết, bị nhốt trong phòng suốt ba ngày, không ăn không uống. Sau ba ngày, chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là tìm cô. Anh lập tức sẽ bị đưa ra nước ngoài, anh phải đi gặp cô lần nữa.
Những ngày tiếp nhận huấn luyện ở nước ngoài, đơn giản chính là hành hạ người, huấn luyện tàn khốc như vậy, làm cho sự mềm mại còn sót lại trong lòng của anh trở nên cứng rắn, tim của anh cũng trở nên lạnh lùng.
Anh học được một chuyện, mạnh mẽ mới xứng đáng với mọi thứ. Vì vậy, anh không ngừng học tập, nhận các loại nhiệm vụ, mấy lần suýt nữa bỏ mạng, bởi vì anh biết, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể giữ tiểu nha đầu ăn quả mứt ở bên cạnh mình.
Anh đã thành công, làm được, nhưng Lục Tử Viễn lại xuất hiện.
“Anh chính là tên ăn cướp.” Lục Tử Viễn tức giận mắng.
“Anh mới phải.” Đỗ Ngự Đình không chút do dự trả lời một cách mỉa mai.
“Ầm----” Cửa phòng bị người nào đó dùng lực mạnh đẩy ra.
Lãnh Nhiên đi ra từ bên trong, anh ta kéo xuống khẩu trang màu trắng, “Nếu như các người muốn đánh nhau, đi ra ngoài đánh rồi đi vào.” Anh ta mệt mỏi xoa mi tâm, chỉ chỉ bên ngoài. Tối hôm qua anh ta làm một cuộc phẫu thuật lớn, mới đi ra từ phòng phẫu thuật, liền nghe thấy Ninh Noãn Dương xảy ra chuyện.
“Noãn Noãn thế nào rồi?”
“Y Y thế nào?”
Lục Tử Viễn và Đỗ Ngự Đình gần như là xông lên cùng nhau.
“Động thai khí, cần tịnh dưỡng, tốt nhất là ở lại bệnh viện vài ngày đợi tình hình ổn định rồi trở về.” Lời của Lãnh Nhiên là nói với Đỗ Ngự Đình, mặc dù anh ta không có ở hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cho dù là chuyện như thế nào, Đỗ Ngự Đình đẩy ngã Ninh Noãn Dương là không đúng.
Chuyện anh ta
Ninh Noãn Dương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Đỗ Ngự Đình đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không ngừng tự trách, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?
Tại sao anh lại bỗng nhiên mất đi lý trí, tại sao vừa nhìn thấy Lục Tử Viễn, anh mất đi lý trí và sự bình tĩnh trước kia.
Lục Tử Viễn cũng đứng ở bên ngoài, cùng nhau chờ kết quả.
“Anh muốn thế nào mới có thể rời đi?” Bỗng nhiên, Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, nhìn Lục Tử Viễn. Trong ánh mắt của anh, không có vẻ kiêu ngạo thường ngày, chẳng qua là mang theo một chút vẻ cầu khẩn bi thương.
Chỉ cần có thể, không mất đi cô, anh sẽ bằng lòng trả giá thật lớn, cho dù là cái giá đó có nặng ra sao.
Chỉ cần Lục Tử Viễn có thể rời đi, chỉ cần Lục Tử Viễn không xuất hiện trước mặt của bọn họ nữa, chỉ cần có cô, anh bằng lòng từ bỏ mọi thứ ở hiện tại.
“Rời đi?” Lục Tử Viễn cười lạnh, chất vấn: “Tại sao tôi lại phải rời đi? Là anh cướp Y Y từ bên người tôi, người nên rời đi, là anh mới đúng.”
Anh không thể mất đi cô, không thể.
Trước kia không thể, bây giờ càng không thể. Anh không cần thế giới, nhưng không thể không có cô.
“Không phải, không phải tôi, tôi không có cướp cô ấy. Cô ấy vốn là, vốn là của tôi.” Đỗ Ngự Đình tức giận hét lên, giống như liều mạng muốn chứng minh gì đó, “Trước kia tôi đã quen biết cô ấy từ rất sớm, rất sớm, rất sớm.....”
Bọn họ quen biết nhau, rất sớm, sớm đến nỗi cô không nhớ bọn họ đã quen biết nhau, sớm đến nỗi cô hoàn toàn quên mất anh.
Bảy tuổi, Đỗ Ngự Đình một mình đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, lại ngoài ý muốn bị lạc đường, anh đi lung tung trên đường, đói đến bụng kêu ục ục, trái tim phiền loạn.
“Mẹ kiếp, đây là chỗ quái quỷ nào vậy?” Anh giận dữ nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, rõ ràng là anh mới bảy tuổi, khí chất lại mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, nhưng anh không có tâm tình thưởng thức, xế chiều hôm nay nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ phải nhận hình phạt rất tàn khốc.
Anh không sợ bị xử phạt, cảm giác bị roi đánh vào người, anh cũng đã sớm chết lặng. Nhưng mà, anh còn phải chịu những người khác cười nhạo.
Cười nhạo, anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Anh là người thừa kế của Đỗ gia, phải mạnh mẽ nhất, anh không phép bất kỳ ai tới cười nhạo anh.
“Anh, anh muốn ăn không?” Một quả mứt màu đỏ dính nước miếng được đưa tới trước mặt của anh, Đỗ Ngự Đình sửng sốt. Ngẩng đầu, một khuôn mặt béo tròn lộ ra ở trước mắt, ánh mắt của tiểu nha đầu tròn tròn, da trắng noãn đến nỗi có thể nặn ra nước, trên đầu cài một cái nơ màu hồng hình con bướm.
Rất kỳ lạ, Đỗ Ngự Đình tạm thời buông xuống tâm tình tràn đầy phiền não vì nhiệm vụ, anh ngồi xổm xuống, tiểu nha đầu ở trước mặt thấp hơn anh một đoạn, “Em tên là gì?” Anh nắm tay của cô, mềm nhũn, thoải mái, làm cho người ta không nỡ buông ra.
“Y..... Y Y.” Miệng của tiểu nha đầu nói chuyện có chút không rõ, nhưng nụ cười rất đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn bóp một cái, “Anh ăn cái này đi.” Cô lại đưa quả mứt ở trong tay của mình, chỉ cảm thấy dáng dấp của anh trai trước mặt rất đẹp, còn đẹp hơn doraemon trên ti vi.
Đỗ Ngự Đình cười vui vẻ, cúi đầu cắn quả mứt còn dính nước miếng của cô, “Nhớ rõ, anh tên là Đỗ Ngự Đình.” Anh rất nghiêm túc, trịnh trọng nói với tiểu nha đầu đang cúi đầu cắn quả mứt, cũng không biết rốt cuộc cô có đang nghe hay không?
Từ trước đến nay anh không thích sử dụng những thứ mà người khác đã chạm qua, vậy mà lần này lại ăn quả mứt dính nước miếng của cô, cũng không cảm thấy bẩn.
Thời gian không nhiều, anh phải rời đi, “Y Y, anh phải đi, lần sau lại tới tìm em.” Anh thừa dịp cô không chú ý, lén lấy lọ thủy tinh có bông hoa mùa xuân treo trên cổ của cô.
Cái này, làm kỷ niệm vậy!
Sau này, anh sẽ bồi thường cho cô một lễ vật quý báu.
“Coi như các người quen biết nhau sớm hơn tôi, nhưng mà tôi vốn dĩ phải kết hôn với Y Y.” Hai tay của Lục Tử Viễn nắm chặt thành quyền, nếu như không phải liều mạng ức chế, anh sợ quả đấm của anh sớm đánh vào mặt của Đỗ Ngự Đình. Đỗ Ngự Đình cướp đi Y Y, lại còn dõng dạc nói Y Y vốn dĩ là của anh ta.
“Tôi đã kết hôn với cô ấy.” Trong mắt của Đỗ Ngự Đình có thêm vẻ khiêu khích, nhiệm vụ lần đó anh không hoàn thành đúng hạn, bị đánh một trận, bị đánh gần chết, bị nhốt trong phòng suốt ba ngày, không ăn không uống. Sau ba ngày, chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là tìm cô. Anh lập tức sẽ bị đưa ra nước ngoài, anh phải đi gặp cô lần nữa.
Những ngày tiếp nhận huấn luyện ở nước ngoài, đơn giản chính là hành hạ người, huấn luyện tàn khốc như vậy, làm cho sự mềm mại còn sót lại trong lòng của anh trở nên cứng rắn, tim của anh cũng trở nên lạnh lùng.
Anh học được một chuyện, mạnh mẽ mới xứng đáng với mọi thứ. Vì vậy, anh không ngừng học tập, nhận các loại nhiệm vụ, mấy lần suýt nữa bỏ mạng, bởi vì anh biết, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể giữ tiểu nha đầu ăn quả mứt ở bên cạnh mình.
Anh đã thành công, làm được, nhưng Lục Tử Viễn lại xuất hiện.
“Anh chính là tên ăn cướp.” Lục Tử Viễn tức giận mắng.
“Anh mới phải.” Đỗ Ngự Đình không chút do dự trả lời một cách mỉa mai.
“Ầm----” Cửa phòng bị người nào đó dùng lực mạnh đẩy ra.
Lãnh Nhiên đi ra từ bên trong, anh ta kéo xuống khẩu trang màu trắng, “Nếu như các người muốn đánh nhau, đi ra ngoài đánh rồi đi vào.” Anh ta mệt mỏi xoa mi tâm, chỉ chỉ bên ngoài. Tối hôm qua anh ta làm một cuộc phẫu thuật lớn, mới đi ra từ phòng phẫu thuật, liền nghe thấy Ninh Noãn Dương xảy ra chuyện.
“Noãn Noãn thế nào rồi?”
“Y Y thế nào?”
Lục Tử Viễn và Đỗ Ngự Đình gần như là xông lên cùng nhau.
“Động thai khí, cần tịnh dưỡng, tốt nhất là ở lại bệnh viện vài ngày đợi tình hình ổn định rồi trở về.” Lời của Lãnh Nhiên là nói với Đỗ Ngự Đình, mặc dù anh ta không có ở hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cho dù là chuyện như thế nào, Đỗ Ngự Đình đẩy ngã Ninh Noãn Dương là không đúng.
Chuyện anh ta