• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Võ Giả Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 19-21

Chương 19: Hoàn cảnh đáng thương

Cố Thanh Uyên lau nước mắt trên mặt, cố gắng nói: "Anh đừng có chiều hư con bé".

Dạ Minh cười khẽ không nói, cho dù con gái anh nói muốn hái sao trên trời thì anh cũng sẽ hái sao xuống tặng cho con gái của mình, con gái của Dạ Minh anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô bé cả đời, khiến cô bé trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Một nhà ba người dần dần đi xa trước con mắt choáng váng kinh ngạc của mọi người.

"Chủ, chủ nhiệm, chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy sao? Cô bé đó còn cần phải phẫu thuật nữa không? Bố mẹ này quá vô trách nhiệm, nếu không phẫu thuật thì cô bé sẽ không thể sống được quá ba ngày", một y tá nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi rồi quay lại hỏi.

"Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng đi!", nữ bác sĩ lập tức quát lớn.

Trong đám người chỉ có cô ta biết Dạ Minh đáng sợ như thế nào, anh là Quốc Y, cách làm sao có thể giống người thường chứ?

Chỉ cần người ta còn một hơi thở thì chắc chắn có thể cứu được, chính là cải tử hoàn sinh.

Nếu như chọc giận đến vị Quốc Y này, thì đừng nói là một chủ nhiệm nho nhỏ như cô ta, cho dù là viện trưởng thì cũng phải quỳ xuống xin lỗi.

Dạ Minh vốn muốn đưa con gái đến ăn ở một nhà hàng tốt hơn, nơi có bán đủ mọi loại sơn hào hải vị ở Kinh Hải.

Nhưng con gái anh nhất quyết muốn đến KFC ăn.

Dạ Minh xưa nay chưa bao giờ để ý nhiều tới đồ ăn, các tướng sĩ trong điện cũng đều như vậy.

Bọn họ cũng không hề để ý đến quyền lợi của mình.

Đầu bếp trong Tru Thần Điện đều có cấp bậc Chiến Tôn, dùng chân khí tạo ra món ăn, không chỉ có hương vị tuyệt vời mà còn có thể bổ huyết bổ khí, hoàn toàn không phải là thứ mà những nhà hàng bên ngoài có thể so sánh được.

Dạ Minh tùy ý gọi một ít hamburger, cánh gà và khoai tây chiên.

Đồ ăn vừa được bưng lên bàn, Tâm Ngữ liền cầm một chiếc hamburger lên, rút miếng thịt bò bên trong ra rồi đưa cho Dạ Minh.

"Bố ơi, bố ăn thịt đi, bố đã truyền cho Tâm Ngữ nhiều máu như vậy, phải ăn thịt thì mới có thể bổ máu được", Tâm Ngữ nói xong, liền cầm bánh mì trong tay vui vẻ cắn một miếng, gương mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Dạ Minh nhìn miếng thịt trong tay mà lòng lại đau xót, con gái của anh càng hiểu chuyện thì anh càng cảm thấy áy náy.

Trong bữa ăn này, con gái không ăn một miếng thịt nào, toàn bộ đều đưa hết cho Dạ Minh.

Ăn tối xong, mẹ con Cố Thanh Uyên dẫn Dạ Minh về nhà.

Nơi bọn họ sống là một khu phố cũ nát, nước thải chảy khắp nơi, rác thải chất đống bốc lên mùi hôi thối khó chịu.

Đi qua bảy tám khúc quanh, Cố Thanh Uyên dừng lại trước cánh cửa của một căn nhà bán hầm, lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi mốc nồng nặc, gián và ve bò khắp nơi trong nhà.

Toàn bộ căn phòng chỉ rộng hơn 20 mét vuông, chỉ có một cửa sổ, phần lớn nằm dưới lòng đất.

Dạ Minh không khỏi cau mày, nhưng mẹ con Cố Thanh Uyên lại không có phản ứng gì, hai người thuần thục nhặt dụng cụ ở cửa đuổi côn trùng đi.

Điều đáng sợ nhất chính là trên bức tường phía trên bếp lò đang có một con rắn hoa dài ba tấc đang cuộn tròn, trừng mắt nhìn hai mẹ con, há mồm phun lưỡi.

Nếu là một người phụ nữ bình thường nhìn thấy cảnh này thì chỉ sợ sẽ la hét hoảng sợ như mất trí, nhưng hai cô gái một lớn một nhỏ trước mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, hiển nhiên đây không phải là lần đầu bọn họ nhìn thấy cảnh này. Thậm chí Tâm Ngữ còn dũng cảm quơ quơ cây chổi trong tay.

"Bố, mau vào đi. Tâm Ngữ muốn ôm bố đi ngủ", khi đã đuổi hết côn trùng đi, Tâm Ngữ mới nắm tay Dạ Minh kéo đi vào.

Nằm trên giường, cảm thấy chăn ga gối đệm phía dưới có chút ẩm ướt, trong lòng Dạ Minh như rỉ máu.

Tâm Ngữ nép vào lòng Dạ Minh, không ngừng quấy rầy bố, muốn bố kể chuyện cho mình nghe.

Dạ Minh chọn lọc những chuyện thú vị trong vài năm qua để kể lại cho con gái mình nghe một cách rất cảm xúc.

Chẳng bao lâu, Tâm Ngữ nở nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, Dạ Minh nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, đắp chăn cho cô bé rồi bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Cố Thanh Uyên đang khe khẽ nức nở, nhìn thấy Dạ Minh đến gần, cô vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt.

Dạ Minh vẫn im lặng, ôm nhẹ cô từ phía sau rồi nói: "Thanh Uyên, mấy năm nay hai mẹ con cô đã phải chịu khổ rồi".

Cảm nhận được nhiệt độ phía sau, Cố Thanh Uyên rùng mình, nhưng không giãy dụa.

Cô hận Dạ Minh đã bảy năm, nhưng lúc này cô lại không nảy sinh bất kỳ hận thù nào.

"Anh không nên quay lại đây, anh cũng biết nhà họ Cố sẽ không buông tha cho anh", giọng nói của Cố Thanh Uyên tràn đầy lo lắng.

Dạ Minh vẫn im lặng, nhưng đôi tay anh càng ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn trong lòng hơn.

Đời này anh đã có hai mẹ con cô, anh còn đòi hỏi gì hơn nữa?

Hồi lâu, Dạ Minh nhẹ nhàng nói: "Không sao, nhà họ Cố đã không còn nữa rồi".

"Cái gì?", Cố Thanh Uyên chật vật xoay người, kinh ngạc nhìn Dạ Minh: "Nhà họ Cố không còn nữa? Sao có thể như vậy?"

Cô lớn lên ở nhà họ Cố, tất nhiên nhận thức được thực lực của nhà họ Cố, nếu như không có năng lực nhất định thì muốn tiêu diệt nhà họ Cố gần như là điều không thể, đặc biệt là ông nội cô, một võ giả cao thủ.

Trước kia có bao nhiêu người tìm đến nhà họ Cố gây hấn nhưng đều bị ông nội giải quyết dễ dàng, sao nhà họ Cố có thể diệt vong được?

"Đúng vậy, Cố gia đã không còn, ta không cần, ta cũng sẽ không rời đi." Dạ Minh nặng nề gật đầu.

Cố Thanh Uyên vẫn không thể tin được, nhưng khi nhìn vào mắt Dạ Minh thì lại thấy tràn đầy sự chân thành.

Chuyện này cô cũng không cần nghĩ quá nhiều, ngày mai chỉ cần hỏi liền có thể biết, nhà họ Cố rất có thế lực ở Kinh Hải, nếu bị tiêu diệt nhất định sẽ gây ra rất nhiều phong ba.

“À, đúng rồi, ngày đó anh đã đánh Vương Thiên Hào, bố hắn là một ông trùm bất động sản có tiếng ở Kinh Hải, chỉ có một đứa con trai duy nhất, nhất định sẽ không buông tha cho anh. Ngay cả ông nội của tôi ngày xưa cũng không dám tùy tiện đắc tội nhà đó. Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng quay lại đây", Cố Thanh Uyên đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, xúc phạm ông trùm bất động sản này còn đáng sợ hơn nhiều so với xúc phạm nhà họ Cố.

Dạ Minh cười khẽ, trên thế giới này không có ai có thể đe dọa được anh.
Chương 20: Đi mua nhà

Trong mắt Cố Thanh Uyên thoáng hiện lên sự lo lắng, chuyện cấp bách lúc này chính là phải gom được một trăm ngàn tệ để phẫu thuật cho con gái.

Lúc này cô chưa hề biết rằng căn bệnh hành hạ con gái mình nhiều năm qua đã được Dạ Minh chữa khỏi.

Sáng sớm hôm sau, sau bữa sáng, Cố Thanh Uyên vội vã ra ngoài tìm cách gom tiền.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc vay mượn Dạ Minh, nhưng cô do dự hết lần này đến lần khác cũng không mở miệng được, Dạ Minh đã chạy trốn nhiều năm, sống không dễ dàng, làm gì có thừa tiền cho cô vay mượn?

Sau khi Cố Thanh Uyên rời đi, Dạ Minh cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Ngữ đi ra cửa.

Đêm qua anh đã quyết định việc đầu tiên phải làm chính là mua một căn nhà để hai mẹ con có thể rời khỏi nơi khốn khổ này.

Trên đường đi, Lữ Trung Nguyên lái xe, mấy lần lưỡng lự muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì nói đi!”, Dạ Minh vuốt tóc con gái, nói mà không ngẩng đầu lên.

"Vâng", Lữ Trung Nguyên liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Điện chủ, Thịnh Hổ ngày hôm qua đi tới đảo Kim Ngư đánh chìm bốn chiến hạm của Đông Doanh, giết chết sáu tên cấp Chiến Thần, hiện tại đang bị giam giữ".

Dạ Minh cau mày nói: “Thịnh Hổ trấn giữ biên giới phía Tây, sao lại chạy tới biên giới phía Bắc?”

Lữ Trung Nguyên lộ vẻ xấu hổ, nói: “Ngày công chúa bị bắt cóc, Thịnh Hổ vô cùng tức giận, liền muốn dẫn quân đến Kinh Hải. Chúng tôi đã ngăn cản anh ta, thế là anh ta ôm một bụng tức giận lái phi cơ chiến đấu đến biên giới phía Bắc, điên cuồng bắn phá chiến hạm đối phương”.

"Đông Doanh muốn đánh trả, nhưng khi nhìn thấy đó là phi cơ chiến đấu Hắc Ưng thì họ liền không dám nổ súng bừa bãi, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Thịnh Hổ thì vẫn truy đuổi, đến tận căn cứ quân sự của Đông Doanh vẫn không ngừng nổ súng".

"Đối phương bất đắc dĩ chỉ có đánh trả. Điện chủ, anh cũng biết, Đông Doanh chỉ có mười hai Chiến Thần, một nửa đã bị Thịnh Hổ một đòn giết chết, đối phương phải liều mạng đồng quy vu tận thì mới có thể chế phục Thịnh Hổ".

Dạ Minh vẫn bình thản, Thịnh Hổ làm ra chuyện như vậy cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên.

“Truyền lệnh cho Lạc Phong đi đón người, dùng một ngàn tệ bồi thường bốn chiến hạm bị bắn phá của đối phương, nếu đối phương không chịu thả người thì các người hãy dẫn quân trực tiếp đi tiêu diệt bọn họ", Dạ Minh lạnh lùng nói.

Mấy năm nay, quân Đông Doanh mon men khắp bờ biển đảo Kim Ngư, mặc dù đối phương chưa thể làm ra chuyện gì lớn nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy chán ghét như ruồi bọ.

Dạ Minh muốn dùng vũ lực chế phục bọn chúng, nhưng dù sao cũng không có lý do chính đáng, nếu như để truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói Tru Thần Điện chủ động gây hấn, ỷ mạnh hiếp yếu.

Dạ Minh vốn đã cực kỳ chán ghét Đông Doanh, nhân cơ hội này, nếu như đối phương thả người thì không sao,còn nếu không thả thì đối phương sẽ lập tức bị tiêu diệt.

Cho dù rắc rối mang tính quốc tế, nhưng cũng có thể nói, chúng tôi đã bồi thường chiến hạm cùng Chiến Thần của các người, nếu các người còn không chịu thả người thì cũng không thể trách chúng tôi.

Lữ Trung Nguyên trừng lớn hai mắt, nếu lúc này không lái xe thì anh ta đã quỳ xuống phục sát đất rồi.

Bốn chiến hạm, sáu Chiến Thần! Bồi thường một ngàn tệ?

Còn ghê gớm hơn cả quân ăn cướp.

Bọn họ lái xe đến trước văn phòng nhà đất, nhân viên bảo vệ đã chặn xe lại.

"Đến làm gì?"

Lữ Trung Nguyên mở cửa sổ xe, nhướng mày: "Đến đây thì cần có thể làm gì nữa? Tất nhiên là mua nhà".

Nhân viên bảo vệ liếc nhìn vào trong xe, lạnh lùng nói: “Bên trong không có chỗ đậu xe, đậu xe bên ngoài đi”.

"Cái quái gì!", Lữ Trung Nguyên lập tức mắng lớn: "Bên trong trống nhiều chỗ như vậy, anh lại nói với tôi là không có chỗ đậu xe?"

Phía trước văn phòng nhà đất chỉ có vài chiếc xe, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

"Tôi nói không có là không có. Muốn vào thì đỗ xe ở bên ngoài, còn không thì đi!", nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lữ Trung Nguyên nói.

"Con mẹ nó!", Lữ Trung Nguyên gạt cần xe, chuẩn bị lái thẳng vào.

“Trung Nguyên”, Dạ Minh ngăn lại: “Đỗ xe ở bên ngoài đi”. Nói xong, anh nắm tay Tâm Ngữ, mở cửa xe đi ra ngoài.

Lữ Trung Nguyên hầm hừ đỗ xe bên đường.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen chạy tới, nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên cúi đầu với nụ cười trên môi.

"Ông chủ, ông đến xem nhà sao? Mời ông vào trong, tôi sẽ tìm cho ông một chỗ đậu xe tốt, bên này, mời ông... Được rồi, đánh xe sang trái, được rồi, lùi, dừng lại, được rồi sếp".

Một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống chiếc Mercedes-Benz, ông ta ôm một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm, ném tờ một trăm tệ vào nhân viên bảo vệ rồi nghênh ngang bỏ đi.

Nhân viên bảo vệ lập tức cúi xuống nhặt: “Cám ơn ông chủ, ông yên tâm, xe của ông tôi sẽ trông coi thật tốt”. Anh ta nói rồi đi về phía cửa sổ xe, hà hơi rồi dùng tay lau đi lau lại.

Cảnh tượng này khiến Lữ Trung Nguyên nhịn không được nữa, anh ta tiến về phía trước vài bước, túm lấy cổ áo bảo vệ, siết chặt nắm đấm lớn chuẩn bị đánh xuống.

"Được rồi Trung Nguyên, đây không phải là chiến trường biên giới, đừng cứ hở ra là động thủ", Dạ Minh cười khẽ nói.

Lữ Trung Nguyên tính tình vẫn luôn trầm ổn, sao bây giờ lại gần giống Thịnh Hổ vậy? Một Thịnh Hổ là đã đủ rắc rối rồi, nếu có thêm một người nữa chắc anh sẽ đau đầu chết mất.

Lữ Trung Nguyên tức giận buông tay ra, hung ác liếc nhìn nhân viên bảo vệ, chỉ một cái nhìn đã khiến nhân viên bảo vệ sợ hãi đến mức khuỵu xuống và ngã xuống đất.

"Ông đây nhổ vào...", đợi nhóm Dạ Minh bước đi hết, nhân viên bảo vệ mới dám nhổ nước bọt sao lưng mấy người: "Ra vẻ đến đây làm cái gì, xe thì không có biển số, nói không chừng còn là xe ăn cắp, thế mà còn dám bảo đến đây mua nhà, mua được cái toilet không còn chưa biết!”

Mấy người đã vào đại sảnh nên không nghe thấy, nếu không thì Lữ Trung Nguyên đã đánh nhân viên bảo vệ này vì cái miệng thối của anh ta rồi.

Phải nói rằng nơi này quả thực rất tráng lệ, phòng xem nhà mẫu khổng lồ được trang trí lộng lẫy, các cô gái tiếp thị đều mặc vest đen và váy ngắn, vô cùng trẻ trung xinh đẹp.

"Mấy vị muốn xem nhà sao?", một cô gái bán hàng nhìn thấy mấy người Dạ Minh thì hỏi.

Dạ Minh nhìn đang chằm chằm vào mô hình khu nhà, gật đầu trả lời.
Chương 21: Bớt mơ tưởng đi

Lúc này, một cô gái bán hàng lớn tuổi nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Đúng là người mới, không có mắt nhìn người, đám người như vậy mà có thể đến mua nhà hay sao?"

"Đúng vậy, bọn họ chắc chắn chỉ đến đây để hưởng ké điều hòa, căn nhà nhỏ nhất của chúng ta ở đây cũng có giá đến 10 triệu, mấy người này sao có thể mua nổi?", cô gái bên cạnh cười khảy phụ họa.

Cô gái bán bất động sản bên cạnh Dạ Minh tên là Tần Hiểu Đình, mới tới đây làm việc từ hôm qua, lúc này đang rất nhiệt tình giới thiệu nhà cho Dạ Minh.

"Thưa anh, Đế Cảnh Hàn Phủ của chúng tôi là một khu dân cư cao cấp với đầy đủ tiện ích xung quanh: trường tiểu học, trường cấp hai, trường cấp ba, bệnh viện,... chỉ cách đó vài phút đi bộ. Chỉ cần ra khỏi khu dân cư, quẹo trái đi vài chục mét là có thể đến lối vào tàu điện ngầm, rất thuận tiện di chuyển”.

Dạ Minh gật đầu, tỏ ra hài lòng nói: "Cô có tài liệu giới thiệu chi tiết không?"

"Có chứ, xin anh chờ một lát", Tần Hiểu Đình đi đến quầy lễ tân, lấy thêm mấy tập tài liệu, nhân tiện còn lấy thêm nước uống và bánh kẹo.

"Tôi nói này Hiểu Đình, cô thật là không có mắt nhìn người, loại người này mà cũng có thể đến mua nhà hay sao? Thế mà cô còn nhiệt tình", cô gái bán hàng lớn tuổi trợn mắt nói.

"Đúng vậy Tiểu Đình, nhìn thôi cũng biết bọn họ chỉ đến đây hưởng ké điều hòa, loại người này chúng ta gặp nhiều rồi, thế mà cô còn nhiệt tình đi lấy tài liệu và đồ uống cho bọn họ. Tôi cũng cảm thấy mệt thay cô đó".

"Ừm…", cô gái bán hàng lớn tuổi nói xong còn chỉ về phía người đàn ông bụng phệ đứng cách đó không xa nói: "Cô có thấy người mà Vương Linh đang tiếp đón hay không, người như vậy mới có khả năng cao mua nhà của chúng ta, người ta lái Mercedes-Benz đó. Cô mới đi làm, sau này nên học hỏi nhiều hơn".

Tần Hiểu Đình mỉm cười nói: "Chị Lý, chị Trần, tôi là người mới, cứ xem như hôm nay luyện tập nghiệp vụ một chút đi. Tôi đi trước đây, không nên để khách hàng chờ lâu".

"Chậc, đúng là khó hiểu", chị Trần nói xong thì lại tiếp tục soi gương, chỉnh trang lại dung nhan của mình, cô ta không thèm tiếp những khách hàng như vậy.

"Mặc kệ cô ta, cô ta không thấy mệt thì cứ để cô ta tiếp tục. Nếu cứ như vậy thì trong một tháng tới cô ta cũng chẳng bán được căn nhà nào đâu, sớm muộn gì cũng bị sa thải".

"Bố, bố, căn nhà này nhỏ, chúng ta mua căn này đi", Tâm Ngữ chỉ vào một căn nhà đứng riêng ở giữa rồi kêu lên.

Cô bé biết hôm nay bố dẫn mình đến đây để mua nhà, Nhưng nhìn quanh bàn mô hình toàn là những tòa lầu cao, chỉ có căn nhà này là thấp nhất nên chắc là rẻ nhất.

Bao nhiêu năm nay Tâm Ngữ đều biết mẹ mình kiếm tiền vất vả như thế nào, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không bao giờ lãng phí, chính là suy nghĩ phải, cho dù muốn gì cũng không lên tiếng đòi hỏi.

Dạ Minh mỉm cười, xoa đầu con gái, nói: "Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?"

Tâm Ngữ do dự một chút, vừa cẩn thận nhìn lại bàn mô hình, sau đó mới gật đầu thật mạnh.

Cô bé đã chắc chắn rằng căn nhà này là căn nhà nhỏ nhất, sẽ không khiến cho bố phải tiêu quá nhiều tiền.

"Vậy mua căn này đi" Dạ Minh nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ vào “ngôi nhà nhỏ” ở giữa bàn.

"A!", Tần Hiểu Đình sửng sốt, mỉm cười nói: "Thưa anh, đây là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, cũng là nơi có kiến trúc đặc biệt nhất, hai tầng lầu một tầng hầm, sân vườn riêng, diện tích tổng cộng 880 mét vuông, giá 250.000 tệ 1 mét vuông, anh chắc chắn muốn mua căn nhà này sao?"

Không phải Tần Hiểu Đình khinh thường Dạ Minh mà là cô không thể nào tin được đối phương lại mua căn nhà này, càng không tin được bản thân mình có thể bán được căn nhà này.

Mức giá này vô cùng xa xỉ, không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng mua được.

"Đúng vậy, con gái tôi thích nó", Dạ Minh cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Con gái đã thích thì anh cũng thích.

"Thưa… thưa anh!", Tần Hiểu Đình hoàn toàn sửng sốt, không ngờ đối phương lại quyết định mua một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn không thèm trả giá.

"Chồng à, căn nhà này thật tuyệt!", lúc này cô gái trang điểm đậm nồng nặc mùi nước hoa bước tới chỉ vào biệt thự nói lớn, người đứng bên cạnh cô ta chính là người đàn ông bụng phệ lúc nãy.

"Ừm, không tệ", người đàn ông nhìn bàn mô hình rồi gật đầu.

"Ôi ông chủ đúng là có mắt nhìn, đây chính là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, vốn dĩ ông chủ của chúng tôi muốn để lại căn nhà này cho mình cho nên đã trang bị đầy đủ mọi thứ vô cùng xa hoa. Ông ấy không di cư ra nước ngoài thì căn nhà này cũng không còn để bán đâu", cô gái bán hàng tên Vương Linh lúc này kích động đến mức nước miếng tung bay.

Hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có 2 phần, trong khi hoa hồng của penthouse có đến 4 phần.

Hơn nữa giá của nó còn cực cao, nếu như bán đi thì tính phần trăm trên doanh thu, cô ta đã được hơn 8 triệu.

"Ôi, chị Vương, căn nhà này đã bán rồi", Tần Hiểu Đình giải thích nói.

"Cái gì?", Vương Linh trừng lớn hai mắt, bởi vì trợn mắt quá lớn cho nên mi giả bên dưới gần như sắp rớt ra.

"Căn nhà này được bán từ khi nào? Tại sao tôi lại không biết?", Vương Linh không thể tin được, nếu như căn nhà này đã được bán đi thì chắc chắn mọi người đã làm ầm lên rồi, sao cô ta có thể không biết được?

"Vừa mới bán được, là do vị khách này mua", Tần Hiểu Đình lễ phép chỉ về phía Dạ Minh.

"Anh ta?", Vương Linh đánh giá Dạ Minh từ trên xuống dưới: "Tôi nói này Tần Hiểu Đình, người này bị điên, cô cũng điên theo rồi sao? Cô cũng không biết mở to mắt nhìn xem, loại người này mà có thể mua được penthouse sao?"

Cô ta đã bán bất động sản được hơn một năm, gặp qua vô số loại người, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người nào có khả năng người nào không.

Dạ Minh ăn mặc tầm thường, từ trên xuống dưới toàn là trang phục vỉa hè, còn vọng tưởng muốn mua penthouse, đúng là quá nực cười.

"Chị Vương, chị nói như vậy là không đúng!", Tần Hiểu Đình có chút tức giận, cô ta bị nói thì cũng không sao, nhưng lại dám mắng khách hàng là kẻ điên trước mặt người ta thì đúng là quá đáng.

"Được rồi được rồi, cô đứng sang một bên bình tĩnh lại đi", Vương Linh mặc kệ mấy người Tần Hiểu Đình, quay mặt lại cười nịnh nọt nói: "Ông chủ, căn penthouse này vẫn còn, đồng nghiệp của tôi chỉ mới đến làm cho nên không hiểu chuyện, ông chủ xem có muốn quyết định mua căn này không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Thần Võ Thiên Tôn
Chương 266-267
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom