-
Chương 34-35
Chương 34: Lão Will
Dạ Minh bước đến bên cạnh mấy cái hộp, ngẫu nhiên mở ra một chiếc, thứ bên trong ngay lập tức khiến anh dở khóc dở cười.
Chỉ nhìn thấy từng bọc, từng bọc vật phẩm được sắp xếp ngay ngắn bên trong hộp.
Dạ Minh cầm một cái lên, trong đó có đủ các loại quần áo váy vóc, bên trên còn có chữ viết.
-Bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm bảy tuổi, bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm tám tuổi, bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm chín tuổi... cho đến tận năm mười tám tuổi .
Sau khi mở thêm một cái, bên trong toàn bộ đều là văn phòng phẩm: bút chì, tẩy, số lượng lên đến hàng chục ngàn.
Có hộp khác thì chứa vô số con rối, đồ chơi và búp bê, có hòm khác lại chứa các loại súng lục bản mini, Dạ Minh nhìn một cái là phát hiện ra chúng đều là súng thật, trong nòng súng còn chứa đầy đạn, có một tờ giấy nhắn lại: Để công chúa nhỏ dùng phòng thân.
Ngoài ra còn có tranh thư pháp cổ, càng khoa trương hơn nữa là còn có dao, súng, kiếm, kích, búa, rìu, xiên, móc ... đương nhiên, mỗi một thứ trong số đó đều không phải đồ bình thường.
“Công chúa nhỏ, căn phòng này thật sự không thể chứa thêm được nữa rồi”, Thịnh Hổ phải vô cùng chật vật mới chen được ra khỏi phòng.
“Ơ... Điện chủ, phu nhân!”, Thịnh Hổ điều chỉnh lại tác phong, chắp tay hô lớn.
Dạ Minh cau mày nói: “Đây không phải biên giới, càng không phải trong Điện, về sau đừng gọi tôi là Điện chủ”.
“Vâng, đại ca, chị dâu”, Thịnh Hổ vội vàng đổi cách xưng hô.
Một tiếng 'chị dâu' khiến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Uyên đỏ bừng lên, cô chỉ có thể cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.
Dạ Minh đúng thật không còn gì để nói.
Mấy người này còn cưng chiều con gái anh hơn cả anh, quả thực là cưng chiều con gái đến phát cuồng, muốn chiều con thì họ tự đi mà sinh, cưng chiều con gái anh như vậy, con bé sắp bị chiều thành hư rồi.
Dạ Minh bước tới bên cạnh Tâm Ngữ, nhẹ nhàng hỏi: “Tâm Ngữ, con định làm gì với những món quà này?”
Tâm Ngữ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn mặt bố, nói với giọng nghiêm túc: “Con định trả lại tất cả những món quà này cho các chú, Tâm Ngữ đều đã ký hiệu tất cả”. Nói xong, cô bé chỉ vào những chiếc hộp, bên trên mỗi hộp đều có hàng chữ xiêu vẹo đánh dấu quà của chú nào tặng.
Dạ Minh vuốt mái tóc con gái đầy âu yếm, anh nói: “Ừm, Tâm Ngữ nói đúng lắm, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, có điều...”
“Các chú đều là bạn tốt của bố. Các chú quý con nên mới tặng con nhiều quà như vậy, nếu con trả lại các chú sẽ buồn lắm”.
“Vậy phải làm sao đây ạ?”, Tâm Ngữ nói, hai hốc mắt đang đỏ hoe lại dần trở nên ướt át.
Dạ Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, trong đống quà tặng mà các chú tặng, con chọn của mỗi chú một món, còn lại thì con trả, như vậy các chú sẽ không buồn, không đau lòng nữa”.
“Dạ!”, Tâm Ngữ gật đầu lia lịa: “Cách này của bố rất hay”.
Tâm Ngữ nói xong thì vui vẻ hoạt bát trở lại, cô bé đi tới chỗ chiếc hòm đựng rất nhiều đồ kia, cẩn thận lựa chọn từng món.
Chẳng bao lâu, Tâm Ngữ đã chọn được món quà cho mình.
Dạ Minh liếc nhìn một cái, không có vấn đề gì, gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Vậy Điện... đại ca, còn lại nhiều đồ như vậy, phải xử lý thế nào đây?”, Thịnh Hổ nhìn những chiếc hòm và hộp chất thành đống kia, không ngừng gãi đầu bất lực.
“Những món đồ chơi, văn phòng phẩm và quần áo này, toàn bộ đều quyên tặng cho trường tiểu học trên vùng cao”.
“Số còn lại thì đem trả lại bọn họ, nói cho bọn họ biết, sau này ai mà còn gửi đồ linh tinh cho Tâm Ngữ thì cứ chờ mà ăn gậy đi”.
Dạ Minh càng nghĩ càng tức giận, tặng con gái anh đồ chơi văn hóa như thư pháp, hội họa thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng súng ống, đạn dược và 18 loại vũ khí thì đúng thật là quá đáng.
“Vâng...”. Thịnh Hổ khóc lóc thảm thiết, khó khăn lắm anh ta mới chuyển được lên đến đây, hiện tại vẫn còn nguyên tem lại bắt phải trả lại.
“Còn một chuyện nữa, hãy gọi cho tập đoàn Thiên Chúng, kêu họ chế tạo cho Thanh Uyên một chiếc xe chắc, bền một chút”. Dạ Minh chợt nghĩ đến chuyện Cố Thanh Uyên muốn một chiếc ô tô.
“Vâng, đại ca, tôi mà làm việc thì anh cứ yên tâm đi”. Thịnh Hổ ôm quyền đáp lại.
Dạ Minh hơi nhướng mày, câu nói này được phát ra từ miệng Thịnh Hổ lại làm anh có cảm giác không đáng tin cậy.
“Thôi, lát nữa tôi sẽ tự liên lạc với họ”. Dạ Minh rốt cuộc vẫn không yên tâm.
“Ôi dào đại ca, chuyện nhỏ nhặt như vậy nào đến lượt anh phải đích thân đi hỏi đâu, cứ giao cho tôi là được rồi”. Thịnh Hổ vừa nói vừa không ngừng vỗ vào ngực mình.
Cũng đúng, anh không cần thiết phải liên lạc riêng với họ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
Trước mắt, tầng hầm này không thể nghỉ ngơi được nữa, chỉ có thể quay về khách sạn, điều này vừa khớp với mong muốn của Dạ Minh
Trên tầng 126 của tòa nhà chọc trời tại Kinh Hải, toàn bộ tầng đều được lắp tường kính trong suốt, cảnh đêm náo nhiệt, phồn hoa của Kinh Hải được thu gọn dưới tầm mắt, bên trong có đầy đủ tiện nghi, là căn phòng tổng thống xa hoa sang trong nhất ở Kinh Hải.
“Wow!”
Hai cái tay nhỏ nhắn của Tâm Ngữ che miệng, kinh ngạc đến mức không biết diễn đạt thế nào.
“Bố ơi, ở đây đẹp quá!”
“Bố ơi, nhìn kìa, ở đây có một bể bơi siêu to!”
“Bố ơi, đây là cái gì thế?”
...
Tâm Ngữ hưng phấn chạy quanh căn phòng, hết nhìn trái rồi lại ngó sang phải, từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng nhìn thấy một phòng sang trọng lộng lẫy như vậy.
Từ căn phòng bán tầng hầm trực tiếp đi thẳng đến căn phòng tổng thống xa hoa nhất, sự chênh lệch này khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Dù sao Cố Thanh Uyên cũng là cô chiêu của một gia tộc lớn, đương nhiên cô không thấy ngạc nhiên trước khung cảnh xa hoa như thế này, mà chỉ bày bộ dạng phàn nàn rằng Dạ Minh lại tiêu tiền bừa bãi.
Dạ Minh cười không nói gì.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hiện giờ chính là khiến cho hai người trước mặt anh luôn được sống vui vẻ hạnh phúc trong suốt những tháng ngày sau này.
...
Lúc này, ở bên phía Thịnh Hổ đang mệt đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, liên tiếp chuyển từng thùng đồ trở lại chiến cơ Đại Bàng Đen.
Sau khi chiếc hộp cuối cùng được chuyển đi, anh ta kiệt sức ngồi sụp xuống đất, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, nói bằng tiếng Ý chính gốc.
“Chết tiệt, ông đây nghe không hiểu, tìm cho ông đây một người có thể nói được tiếng Hoa đi!”, Thịnh Hổ nghe vậy thì tỏ ra bực bội.
“Thưa anh, tôi là thư ký riêng của ông Will, anh có chuyện gì thế ạ?”. Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng tiếng Hoa bập bẹ của người phụ nữ.
Nói được nhiều thứ tiếng là yêu cầu cơ bản nhất để làm thư ký riêng cho tổng giám đốc.
“Mau bảo lão Will kia đến nghe điện thoại!”, Thịnh Hổ không rảnh mà phí lời với người phụ nữ này.
Chương 35: Đặt xe
Mấy lão chủ tịch này toàn là lũ vẽ vời, điện thoại lúc nào cũng để thư ký nghe hộ, thật phiền phức.
“Thưa anh, chủ tịch Will đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có việc gì, tôi có thể giúp anh báo lại với ông ấy”. Thư ký nói chuyện vô cùng khách sáo.
Có số điện thoại riêng của ông chủ thì chắc chắn là người có quyền có thế, cô ta không dám mạo phạm.
“Khuya như vậy rồi còn có cuộc họp quan trọng gì nữa chứ, họp với hành, lấy đâu ra nhiều như vậy…”. À đúng rồi, Thịnh Hổ đột nhiên nhớ ra, ở Hoa Hạ lúc này đang là ban đêm, nhưng ở Ý lại là ban ngày.
“Bây giờ cô đi nói với lão Will, nói Thịnh Hổ tìm gấp, mau đi!”, Thịnh Hổ quát lớn qua điện thoại.
“Nhưng mà…”
“Tôi cho cô một phút, nếu lão Will vẫn không nghe máy, ông đây sẽ trực tiếp đến đó đấy”. Thịnh Hổ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ồ… được rồi, tôi đi ngay đây”. Thư ký lẩm bẩm trong lòng, đầu dây bên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại dám dọa ông chủ?
Thư ký đẩy cửa tiến vào phòng họp, đi tới bên cạnh Will, nói thầm vào tai: “Chủ tịch, có người tìm ông!”
Will đang nói đến vấn đề mấu chốt, nghe thư ký nói như vậy, sắc mặt lập tức đen sì: “Jessica, cô ở bên cạnh tôi cũng đã lâu, lẽ nào không biết từ trước tới giờ tôi không nghe điện thoại trong lúc họp sao!”
“Nhưng mà chủ tịch…”
“Nhưng cái gì mà nhưng! Ngày mai cô không cần đi làm nữa, ra ngoài!”, Will nổi cáu chỉ tay ra cửa.
Jessica tủi thân muốn khóc, cúi đầu nói: “Vâng, chủ tịch, nhưng tôi vẫn muốn nói với ông, có một người nói tiếng Hoa Hạ tên là Thịnh Hổ muốn tìm ông”.
“Ai tìm tôi thì cũng phải đợi tôi họp xong đã! Khoan… đợi đã, cô vừa mới nói ai tìm tôi hả?”, Will trợn tròn mắt, có chút không thể tin vào tai mình.
“Một người tên là Thịnh Hổ”. Jessica lặp lại một lần nữa.
Rầm!
Will trực tiếp trượt từ trên ghế xuống đất: “Mau! Mau đưa điện thoại cho tôi, tan họp, tan họp!”
Will nhanh chóng ngồi lại lên ghế, giằng lấy điện thoại, dùng chất giọng nói tiếng Hoa Hạ có phần khó nghe: “Thịnh… Đại nhân Thịnh Hổ!”
“Lão Will, bây giờ ông càng ngày càng giống chủ tịch rồi nhỉ, xem ra sau này muốn gọi cho ông chắc là tôi phải hẹn trước mấy ngày rồi”. Trong điện thoại vang lên giọng nói mỉa mai của Thịnh Hổ.
“Thịnh Hổ đại nhân, tôi , tôi không biết là cậu gọi, nếu biết là cậu, tôi chắc chắn sẽ nghe điện thoại của cậu nhanh nhất có thể”. Will vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương.
Ông ta biết rất rõ về tính khí nóng nảy của Thịnh Hổ.
Bốn năm trước, ông ta cần tới nước Phỉ khảo sát, tàu của bọn họ bị nhóm cướp biển bao vây ở vùng biển nước Phỉ, dù phát tín hiệu cầu cứu cũng vô ích.
Liên hệ với bộ quốc phòng nước Phỉ thì bên đó chỉ bảo không tìm thấy vị trí, Will tức giận chửi thề, rõ ràng là bọn họ đang thông đồng với đám cướp biển, nên mới chẳng quan tâm.
Bọn cướp biển đã tấn công lên tàu, nếu chỉ tổn thất một số tài sản thì không có gì, vấn đề là bọn cướp biển này đều là những tên giết người không chớp mắt, hoàn toàn không muốn để bọn họ sống.
Vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm, vài chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tiếp cận, đồng thời trên mặt biển, một chiếc chiến hạm vượt sóng lao đến.
Sau khi tất cả đám người nhóm Will nhìn thấy rõ ràng, họ cảm thấy như được trở về từ cõi chết, vui mừng giơ hai tay và hét lên.
Bởi bọn họ nhìn thấy phía trên máy bay chiến đấu là lá cờ biểu tượng của đất nước Hoa Hạ.
Một người mặc áo giáp đen từ trên trời đáp xuống như một vị thần, không nói hai lời liền tung ra đòn khiến đầu của từng tên cướp biển trong chốc lát nổ tung, cảnh tượng đó…
Số tên cướp biển còn lại bỏ chạy tán loạn, lúc này, máy bay chiến đấu và tàu chiến của quân đội nước Phỉ nhanh chóng tiến đến.
Trên không trung, máy bay chiến đấu của nước Phỉ hét lớn: “Đây là vùng lãnh thổ của nước Phỉ, yêu cầu rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ bị bắn chết!”
Điều khiến cho Will sốc hơn làm, người đàn ông mặc giáp đen vừa ra lệnh một tiếng, là cấp dưới đã lập tức nổ súng.
Ba chiếc máy bay phản lực cùng bốn tàu chiến của nước Phỉ chìm xuống biển trong tích tắc.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ như in câu nói của đối phương…
“Mẹ nó, ông đây không quan tâm đâu lãnh thổ của mày, ông đây tới là để cứu công dân Hoa Hạ, dù có là con ông trời thì tao cũng không quan tâm, con mẹ nó mày lại dám uy hiếp ông đây”.
Will được cứu, rồi ông ta biết rõ vì sao mình được cứu, bởi trong số những người đi cùng có một người mang quốc tịch Hoa Hạ.
…
“Alo, alo, Will! Ông có nghe không vậy?”. Trong điện thoại vọng ra tiếng quát của Thịnh Hổ.
“À à…”, Will đột nhiên hoàn hồn, quay trở lại từ hồi ức.
“Mẹ kiếp, dạo này ông bị suy thận à, ông đây nói hết nửa ngày trời mà vẫn thất thần”.
“À, ồ, cậu Thịnh Hổ nói đi, vừa nãy tôi... vừa nãy tôi hơi mất tập trung”. Will vội vàng giải thích.
Trong điện thoại, Thịnh Hổ nhắc lại thêm lần nữa.
Will vội cầm giấy bút lên: “Được được, phải mạnh, rồi, phải có lực lớn, rồi, phải chống được đạn, rồi, phải chạy được trên núi và bơi được dưới nước, thiết kế phải nhỏ gọn…”
Thịnh Hổ đâu có biết gì về cấu trúc ô tô, dù sao thì anh ta cũng đã nói những gì mình cho là tốt nhất.
Ghi chú lại tất cả những gì Thịnh Hổ yêu cầu, Will hơi nghi hoặc, hỏi lại: “Cậu Thịnh Hổ, những thứ này không thành vấn đề, chỉ là, nếu muốn kết cấu nhỏ, vậy thì không thể lắp đặt được động cơ quá lớn, ngoài ra, khi lái xe cũng không được thoải mái, tôi khuyên là vẫn nên dùng xe có hình thể lớn”.
Will đưa ra ý kiến chuyên môn của mình, nếu muốn mã lực lớn, vậy phải sử dụng động cơ mười sáu xi lanh, khung xe nhỏ thì chắc chắn không thể lắp đặt vừa.
“Ai nói là cho tôi dùng, đây là cho vợ của Điện chủ chúng tôi dùng”. Thịnh Hổ trả lời.
“Cái gì?”, Will thốt lên, ông ta không ngờ nó là cho vợ của Điện chủ sử dụng.
Ông ta biết rõ Thịnh Hổ mạnh mẽ ra sao, càng biết tổ chức phía sau Thịnh Hổ khủng bố cỡ nào, đó chính là sự tồn tại khiến cả thế giới phải run sợ!
“Tôi hiểu rồi cậu Thịnh Hổ, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”.
Will cúp điện thoại, nhanh chóng lớn tiếng hô: “Mở cuộc họp! Triệu tập tất cả kỹ sư trong công ty tới đây!”
Dạ Minh bước đến bên cạnh mấy cái hộp, ngẫu nhiên mở ra một chiếc, thứ bên trong ngay lập tức khiến anh dở khóc dở cười.
Chỉ nhìn thấy từng bọc, từng bọc vật phẩm được sắp xếp ngay ngắn bên trong hộp.
Dạ Minh cầm một cái lên, trong đó có đủ các loại quần áo váy vóc, bên trên còn có chữ viết.
-Bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm bảy tuổi, bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm tám tuổi, bộ quần áo công chúa nhỏ mặc năm chín tuổi... cho đến tận năm mười tám tuổi .
Sau khi mở thêm một cái, bên trong toàn bộ đều là văn phòng phẩm: bút chì, tẩy, số lượng lên đến hàng chục ngàn.
Có hộp khác thì chứa vô số con rối, đồ chơi và búp bê, có hòm khác lại chứa các loại súng lục bản mini, Dạ Minh nhìn một cái là phát hiện ra chúng đều là súng thật, trong nòng súng còn chứa đầy đạn, có một tờ giấy nhắn lại: Để công chúa nhỏ dùng phòng thân.
Ngoài ra còn có tranh thư pháp cổ, càng khoa trương hơn nữa là còn có dao, súng, kiếm, kích, búa, rìu, xiên, móc ... đương nhiên, mỗi một thứ trong số đó đều không phải đồ bình thường.
“Công chúa nhỏ, căn phòng này thật sự không thể chứa thêm được nữa rồi”, Thịnh Hổ phải vô cùng chật vật mới chen được ra khỏi phòng.
“Ơ... Điện chủ, phu nhân!”, Thịnh Hổ điều chỉnh lại tác phong, chắp tay hô lớn.
Dạ Minh cau mày nói: “Đây không phải biên giới, càng không phải trong Điện, về sau đừng gọi tôi là Điện chủ”.
“Vâng, đại ca, chị dâu”, Thịnh Hổ vội vàng đổi cách xưng hô.
Một tiếng 'chị dâu' khiến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Uyên đỏ bừng lên, cô chỉ có thể cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.
Dạ Minh đúng thật không còn gì để nói.
Mấy người này còn cưng chiều con gái anh hơn cả anh, quả thực là cưng chiều con gái đến phát cuồng, muốn chiều con thì họ tự đi mà sinh, cưng chiều con gái anh như vậy, con bé sắp bị chiều thành hư rồi.
Dạ Minh bước tới bên cạnh Tâm Ngữ, nhẹ nhàng hỏi: “Tâm Ngữ, con định làm gì với những món quà này?”
Tâm Ngữ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn mặt bố, nói với giọng nghiêm túc: “Con định trả lại tất cả những món quà này cho các chú, Tâm Ngữ đều đã ký hiệu tất cả”. Nói xong, cô bé chỉ vào những chiếc hộp, bên trên mỗi hộp đều có hàng chữ xiêu vẹo đánh dấu quà của chú nào tặng.
Dạ Minh vuốt mái tóc con gái đầy âu yếm, anh nói: “Ừm, Tâm Ngữ nói đúng lắm, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, có điều...”
“Các chú đều là bạn tốt của bố. Các chú quý con nên mới tặng con nhiều quà như vậy, nếu con trả lại các chú sẽ buồn lắm”.
“Vậy phải làm sao đây ạ?”, Tâm Ngữ nói, hai hốc mắt đang đỏ hoe lại dần trở nên ướt át.
Dạ Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, trong đống quà tặng mà các chú tặng, con chọn của mỗi chú một món, còn lại thì con trả, như vậy các chú sẽ không buồn, không đau lòng nữa”.
“Dạ!”, Tâm Ngữ gật đầu lia lịa: “Cách này của bố rất hay”.
Tâm Ngữ nói xong thì vui vẻ hoạt bát trở lại, cô bé đi tới chỗ chiếc hòm đựng rất nhiều đồ kia, cẩn thận lựa chọn từng món.
Chẳng bao lâu, Tâm Ngữ đã chọn được món quà cho mình.
Dạ Minh liếc nhìn một cái, không có vấn đề gì, gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Vậy Điện... đại ca, còn lại nhiều đồ như vậy, phải xử lý thế nào đây?”, Thịnh Hổ nhìn những chiếc hòm và hộp chất thành đống kia, không ngừng gãi đầu bất lực.
“Những món đồ chơi, văn phòng phẩm và quần áo này, toàn bộ đều quyên tặng cho trường tiểu học trên vùng cao”.
“Số còn lại thì đem trả lại bọn họ, nói cho bọn họ biết, sau này ai mà còn gửi đồ linh tinh cho Tâm Ngữ thì cứ chờ mà ăn gậy đi”.
Dạ Minh càng nghĩ càng tức giận, tặng con gái anh đồ chơi văn hóa như thư pháp, hội họa thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng súng ống, đạn dược và 18 loại vũ khí thì đúng thật là quá đáng.
“Vâng...”. Thịnh Hổ khóc lóc thảm thiết, khó khăn lắm anh ta mới chuyển được lên đến đây, hiện tại vẫn còn nguyên tem lại bắt phải trả lại.
“Còn một chuyện nữa, hãy gọi cho tập đoàn Thiên Chúng, kêu họ chế tạo cho Thanh Uyên một chiếc xe chắc, bền một chút”. Dạ Minh chợt nghĩ đến chuyện Cố Thanh Uyên muốn một chiếc ô tô.
“Vâng, đại ca, tôi mà làm việc thì anh cứ yên tâm đi”. Thịnh Hổ ôm quyền đáp lại.
Dạ Minh hơi nhướng mày, câu nói này được phát ra từ miệng Thịnh Hổ lại làm anh có cảm giác không đáng tin cậy.
“Thôi, lát nữa tôi sẽ tự liên lạc với họ”. Dạ Minh rốt cuộc vẫn không yên tâm.
“Ôi dào đại ca, chuyện nhỏ nhặt như vậy nào đến lượt anh phải đích thân đi hỏi đâu, cứ giao cho tôi là được rồi”. Thịnh Hổ vừa nói vừa không ngừng vỗ vào ngực mình.
Cũng đúng, anh không cần thiết phải liên lạc riêng với họ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
Trước mắt, tầng hầm này không thể nghỉ ngơi được nữa, chỉ có thể quay về khách sạn, điều này vừa khớp với mong muốn của Dạ Minh
Trên tầng 126 của tòa nhà chọc trời tại Kinh Hải, toàn bộ tầng đều được lắp tường kính trong suốt, cảnh đêm náo nhiệt, phồn hoa của Kinh Hải được thu gọn dưới tầm mắt, bên trong có đầy đủ tiện nghi, là căn phòng tổng thống xa hoa sang trong nhất ở Kinh Hải.
“Wow!”
Hai cái tay nhỏ nhắn của Tâm Ngữ che miệng, kinh ngạc đến mức không biết diễn đạt thế nào.
“Bố ơi, ở đây đẹp quá!”
“Bố ơi, nhìn kìa, ở đây có một bể bơi siêu to!”
“Bố ơi, đây là cái gì thế?”
...
Tâm Ngữ hưng phấn chạy quanh căn phòng, hết nhìn trái rồi lại ngó sang phải, từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng nhìn thấy một phòng sang trọng lộng lẫy như vậy.
Từ căn phòng bán tầng hầm trực tiếp đi thẳng đến căn phòng tổng thống xa hoa nhất, sự chênh lệch này khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Dù sao Cố Thanh Uyên cũng là cô chiêu của một gia tộc lớn, đương nhiên cô không thấy ngạc nhiên trước khung cảnh xa hoa như thế này, mà chỉ bày bộ dạng phàn nàn rằng Dạ Minh lại tiêu tiền bừa bãi.
Dạ Minh cười không nói gì.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hiện giờ chính là khiến cho hai người trước mặt anh luôn được sống vui vẻ hạnh phúc trong suốt những tháng ngày sau này.
...
Lúc này, ở bên phía Thịnh Hổ đang mệt đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, liên tiếp chuyển từng thùng đồ trở lại chiến cơ Đại Bàng Đen.
Sau khi chiếc hộp cuối cùng được chuyển đi, anh ta kiệt sức ngồi sụp xuống đất, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, nói bằng tiếng Ý chính gốc.
“Chết tiệt, ông đây nghe không hiểu, tìm cho ông đây một người có thể nói được tiếng Hoa đi!”, Thịnh Hổ nghe vậy thì tỏ ra bực bội.
“Thưa anh, tôi là thư ký riêng của ông Will, anh có chuyện gì thế ạ?”. Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng tiếng Hoa bập bẹ của người phụ nữ.
Nói được nhiều thứ tiếng là yêu cầu cơ bản nhất để làm thư ký riêng cho tổng giám đốc.
“Mau bảo lão Will kia đến nghe điện thoại!”, Thịnh Hổ không rảnh mà phí lời với người phụ nữ này.
Chương 35: Đặt xe
Mấy lão chủ tịch này toàn là lũ vẽ vời, điện thoại lúc nào cũng để thư ký nghe hộ, thật phiền phức.
“Thưa anh, chủ tịch Will đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có việc gì, tôi có thể giúp anh báo lại với ông ấy”. Thư ký nói chuyện vô cùng khách sáo.
Có số điện thoại riêng của ông chủ thì chắc chắn là người có quyền có thế, cô ta không dám mạo phạm.
“Khuya như vậy rồi còn có cuộc họp quan trọng gì nữa chứ, họp với hành, lấy đâu ra nhiều như vậy…”. À đúng rồi, Thịnh Hổ đột nhiên nhớ ra, ở Hoa Hạ lúc này đang là ban đêm, nhưng ở Ý lại là ban ngày.
“Bây giờ cô đi nói với lão Will, nói Thịnh Hổ tìm gấp, mau đi!”, Thịnh Hổ quát lớn qua điện thoại.
“Nhưng mà…”
“Tôi cho cô một phút, nếu lão Will vẫn không nghe máy, ông đây sẽ trực tiếp đến đó đấy”. Thịnh Hổ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ồ… được rồi, tôi đi ngay đây”. Thư ký lẩm bẩm trong lòng, đầu dây bên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại dám dọa ông chủ?
Thư ký đẩy cửa tiến vào phòng họp, đi tới bên cạnh Will, nói thầm vào tai: “Chủ tịch, có người tìm ông!”
Will đang nói đến vấn đề mấu chốt, nghe thư ký nói như vậy, sắc mặt lập tức đen sì: “Jessica, cô ở bên cạnh tôi cũng đã lâu, lẽ nào không biết từ trước tới giờ tôi không nghe điện thoại trong lúc họp sao!”
“Nhưng mà chủ tịch…”
“Nhưng cái gì mà nhưng! Ngày mai cô không cần đi làm nữa, ra ngoài!”, Will nổi cáu chỉ tay ra cửa.
Jessica tủi thân muốn khóc, cúi đầu nói: “Vâng, chủ tịch, nhưng tôi vẫn muốn nói với ông, có một người nói tiếng Hoa Hạ tên là Thịnh Hổ muốn tìm ông”.
“Ai tìm tôi thì cũng phải đợi tôi họp xong đã! Khoan… đợi đã, cô vừa mới nói ai tìm tôi hả?”, Will trợn tròn mắt, có chút không thể tin vào tai mình.
“Một người tên là Thịnh Hổ”. Jessica lặp lại một lần nữa.
Rầm!
Will trực tiếp trượt từ trên ghế xuống đất: “Mau! Mau đưa điện thoại cho tôi, tan họp, tan họp!”
Will nhanh chóng ngồi lại lên ghế, giằng lấy điện thoại, dùng chất giọng nói tiếng Hoa Hạ có phần khó nghe: “Thịnh… Đại nhân Thịnh Hổ!”
“Lão Will, bây giờ ông càng ngày càng giống chủ tịch rồi nhỉ, xem ra sau này muốn gọi cho ông chắc là tôi phải hẹn trước mấy ngày rồi”. Trong điện thoại vang lên giọng nói mỉa mai của Thịnh Hổ.
“Thịnh Hổ đại nhân, tôi , tôi không biết là cậu gọi, nếu biết là cậu, tôi chắc chắn sẽ nghe điện thoại của cậu nhanh nhất có thể”. Will vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương.
Ông ta biết rất rõ về tính khí nóng nảy của Thịnh Hổ.
Bốn năm trước, ông ta cần tới nước Phỉ khảo sát, tàu của bọn họ bị nhóm cướp biển bao vây ở vùng biển nước Phỉ, dù phát tín hiệu cầu cứu cũng vô ích.
Liên hệ với bộ quốc phòng nước Phỉ thì bên đó chỉ bảo không tìm thấy vị trí, Will tức giận chửi thề, rõ ràng là bọn họ đang thông đồng với đám cướp biển, nên mới chẳng quan tâm.
Bọn cướp biển đã tấn công lên tàu, nếu chỉ tổn thất một số tài sản thì không có gì, vấn đề là bọn cướp biển này đều là những tên giết người không chớp mắt, hoàn toàn không muốn để bọn họ sống.
Vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm, vài chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tiếp cận, đồng thời trên mặt biển, một chiếc chiến hạm vượt sóng lao đến.
Sau khi tất cả đám người nhóm Will nhìn thấy rõ ràng, họ cảm thấy như được trở về từ cõi chết, vui mừng giơ hai tay và hét lên.
Bởi bọn họ nhìn thấy phía trên máy bay chiến đấu là lá cờ biểu tượng của đất nước Hoa Hạ.
Một người mặc áo giáp đen từ trên trời đáp xuống như một vị thần, không nói hai lời liền tung ra đòn khiến đầu của từng tên cướp biển trong chốc lát nổ tung, cảnh tượng đó…
Số tên cướp biển còn lại bỏ chạy tán loạn, lúc này, máy bay chiến đấu và tàu chiến của quân đội nước Phỉ nhanh chóng tiến đến.
Trên không trung, máy bay chiến đấu của nước Phỉ hét lớn: “Đây là vùng lãnh thổ của nước Phỉ, yêu cầu rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ bị bắn chết!”
Điều khiến cho Will sốc hơn làm, người đàn ông mặc giáp đen vừa ra lệnh một tiếng, là cấp dưới đã lập tức nổ súng.
Ba chiếc máy bay phản lực cùng bốn tàu chiến của nước Phỉ chìm xuống biển trong tích tắc.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ như in câu nói của đối phương…
“Mẹ nó, ông đây không quan tâm đâu lãnh thổ của mày, ông đây tới là để cứu công dân Hoa Hạ, dù có là con ông trời thì tao cũng không quan tâm, con mẹ nó mày lại dám uy hiếp ông đây”.
Will được cứu, rồi ông ta biết rõ vì sao mình được cứu, bởi trong số những người đi cùng có một người mang quốc tịch Hoa Hạ.
…
“Alo, alo, Will! Ông có nghe không vậy?”. Trong điện thoại vọng ra tiếng quát của Thịnh Hổ.
“À à…”, Will đột nhiên hoàn hồn, quay trở lại từ hồi ức.
“Mẹ kiếp, dạo này ông bị suy thận à, ông đây nói hết nửa ngày trời mà vẫn thất thần”.
“À, ồ, cậu Thịnh Hổ nói đi, vừa nãy tôi... vừa nãy tôi hơi mất tập trung”. Will vội vàng giải thích.
Trong điện thoại, Thịnh Hổ nhắc lại thêm lần nữa.
Will vội cầm giấy bút lên: “Được được, phải mạnh, rồi, phải có lực lớn, rồi, phải chống được đạn, rồi, phải chạy được trên núi và bơi được dưới nước, thiết kế phải nhỏ gọn…”
Thịnh Hổ đâu có biết gì về cấu trúc ô tô, dù sao thì anh ta cũng đã nói những gì mình cho là tốt nhất.
Ghi chú lại tất cả những gì Thịnh Hổ yêu cầu, Will hơi nghi hoặc, hỏi lại: “Cậu Thịnh Hổ, những thứ này không thành vấn đề, chỉ là, nếu muốn kết cấu nhỏ, vậy thì không thể lắp đặt được động cơ quá lớn, ngoài ra, khi lái xe cũng không được thoải mái, tôi khuyên là vẫn nên dùng xe có hình thể lớn”.
Will đưa ra ý kiến chuyên môn của mình, nếu muốn mã lực lớn, vậy phải sử dụng động cơ mười sáu xi lanh, khung xe nhỏ thì chắc chắn không thể lắp đặt vừa.
“Ai nói là cho tôi dùng, đây là cho vợ của Điện chủ chúng tôi dùng”. Thịnh Hổ trả lời.
“Cái gì?”, Will thốt lên, ông ta không ngờ nó là cho vợ của Điện chủ sử dụng.
Ông ta biết rõ Thịnh Hổ mạnh mẽ ra sao, càng biết tổ chức phía sau Thịnh Hổ khủng bố cỡ nào, đó chính là sự tồn tại khiến cả thế giới phải run sợ!
“Tôi hiểu rồi cậu Thịnh Hổ, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”.
Will cúp điện thoại, nhanh chóng lớn tiếng hô: “Mở cuộc họp! Triệu tập tất cả kỹ sư trong công ty tới đây!”
Bình luận facebook