-
Chương 1-5
Chương 1: Nhà họ Chu tại Kinh Hải
Tại sân bay Kinh Hải.
Một chuyến bay chậm rãi hạ cánh, kết nối với cầu thang, các hành khách lần lượt xuống máy bay theo sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không.
Vừa đặt chân lên mặt đất, Dạ Minh đã hít sâu một hơi. Bảy năm không về, bầu không khí quê nhà khiến anh nhớ nhung không thôi.
Lúc này người ra khỏi cổng khá đông, có một cô gái cõng theo một đứa bé đi song song với anh, đứa bé trong giỏ chắc chưa đầy một tuổi, nước mũi ròng ròng đang say sưa mút ngón tay.
Dạ Minh không biết hai mẹ con họ, nhưng thứ cô ấy đang ôm trong lòng lại khiến anh chú ý.
Một hộp hình vuông trùm vải đen, kia chắc hẳn là một hũ tro cốt. Điều đó cũng bình thường thôi, chỉ là dưới lớp vải đen lại lộ ra một góc màu đỏ.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Đằng sau truyền đến một tiếng hét.
Một nhóm người vây quanh một thanh niên đeo kính, đám đông đều bị xô sang bên cạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận mà không ai dám nói gì.
“Thứ không có mắt, cút đi!”, có gã vệ sĩ giơ tay đẩy cô gái một cái.
Cô gái lảo đảo ngã sấp xuống đất, đứa nhỏ sau bị giật mình khóc ré lên, hũ tro cốt rớt xuống đất, miếng vải đen văng xa lộ ra tấm vải đỏ. Nói chính xác hơn là một lá cờ, bên trên thêu một cái đầu rồng màu vàng.
“A... Phi! Đúng là xui xẻo!”
Thanh niên đeo kính liếc hũ tro cốt dưới đất với vẻ mặt chán ghét, khạc một ngụm về phía cô gái, cục đờm ấy lại rơi trên hũ tro cốt.
Cô gái ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, cắn chặt môi vội vàng dùng cổ tay áo lau chùi cái hộp sạch sẽ, kiểm tra trái phải trên dưới một phen, xác nhận không sứt mẻ mới thở phào, gỡ giỏ xuống dỗ đứa trẻ.
“Đứng lại!”
Một tiếng quát tuy không lớn lại tràn ngập sự tức giận vang lên.
Đoàn người nghe tiếng dừng lại, thanh niên đeo kính quay đầu đỡ kính, liếc anh: “Anh đang nói chuyện với tôi?”
“Anh đó! Đậy hũ tro cốt lại rồi nhặt lên!”, Dạ Minh chỉ vào đối phương, đanh giọng nói.
Người xung quanh nghe vậy đều cúi đầu bước nhanh rời đi, ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập lo lắng.
Bảy năm rồi Dạ Minh không về nên đương nhiên không biết thanh niên đeo kính kia, nhưng người xung quanh lại biết.
Cậu cả Chu Vũ nhà chủ tịch tập đoàn Chu thị ở Kinh Hải, cũng là người thừa kế sau này của tập đoàn.
Nhìn khắp Kinh Hải, đừng nói người bình thường, ngay cả những gia tộc lớn khác cũng chẳng dám chọc vào nhà họ Chu, đặc biệt là cậu cả vô cùng ương bướng và kiêu ngạo này. Không ngờ thanh niên kia lại không biết trời cao đất rộng, chủ động chọc vào hắn.
“Con mẹ nó mày vừa nói gì!”, một gã vệ sĩ dẫn đầu xông tới giơ tay muốn đấm Dạ Minh một cái, hiển nhiên cũng biết chút võ trong người.
Ở Kinh Hải này, chưa có ai là dám nói như vậy với cậu chủ nhà gã.
Mắt thấy vệ sĩ ra tay, người xung quanh đều lộ ra vẻ chế nhạo, ngoảnh mặt làm ngơ.
Muốn cậy mạnh cũng phải nghĩ kỹ xem mình có năng lực ấy không, chọc vào nhà họ Chu thì đúng là trứng chọi đá tự rước họa vào người.
Nắm đấm vung đến, Dạ Minh lại chẳng hề nhúc nhích, nhẹ nhàng giơ tay phải lên rồi hạ xuống.
“Bốp!”
Gã vệ sĩ hoàn toàn không thấy đối phương ra tay như thế nào, người đã trực tiếp bay ra cả hơn mười mét rồi ngã bịch xuống hành lang, nằm im không nhúc nhích, máu tươi không ngừng trào ra sau mỗi nhịp thở.
Người xung quanh đều sững sờ ở tại chỗ, cả đám không nhịn được mà há hốc mồm, chẳng thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt Chu Vũ hoảng sợ, hắn rất rõ trình độ của vệ sĩ nhà mình, ai cũng được chọn lựa một cách nghiêm khắc, bình thường một người hoàn toàn có thể hạ gục bảy, tám người cũng không nói chơi.
“Mày? Mày là ai?”, Chu Vũ thầm hoảng sợ, đối phương cũng không khỏi khủng bố quá rồi, vệ sĩ của mình hoàn toàn chẳng thể đỡ nổi.
Dạ Minh không thèm để ý đến hắn, vẻ mặt trịnh trọng khom lưng đắp lá cờ lên, sửa sang một chút rồi đặt vào trong tay cô gái.
Đương nhiên là anh hiểu ý nghĩa của việc dùng lá cờ phủ lên hũ tro cốt, còn đồ án trên lá cờ thì Dạ Minh lại quá quen thuộc.
Anh không nhớ đã bao lần mình tự tay giao thứ này cho người nhà binh sĩ, từng tiếng khóc than giày xéo từ tận đáy lòng cứ văng vẳng bên tai.
Ai mà chẳng phải là trụ cột trong lòng bố mẹ, là người yêu thương nhất trong mắt vợ, là anh hùng trong cảm nhận của phái nữ!
Vô số anh hùng cứ thế đánh đổi cả bản thân hi sinh cho tổ quốc, dùng máu tươi và mạng sống đổi lấy hòa bình. Thế nên, ai cũng là anh hùng dân tộc và phải được người đời nhớ ơn.
Không ngờ lúc này lại bị cái loại cặn bã của xã hội như vậy sỉ nhục.
“Mày có biết trong đây là ai không?”, Dạ Minh bước lên trước một bước đầy khí thế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao tước.
“Ai? Chẳng phải chỉ là một người chết thôi à?”, Chu Vũ bĩu môi với vẻ khinh bỉ.
Dạ Minh thấy vẻ mặt của đối phương thì ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Anh ấy là chiến sĩ biên phòng, dùng cả tính mạnh để bảo vệ lãnh thổ Hoa Hạ, là anh hùng bảo vệ cả một vùng, sao có thể để mày sỉ nhục như vậy. Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi đi!”
Cô gái ngây ra một lát rồi vội xua tay: “Không cần, không cần!”, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, người đó không đắc tội nổi đâu, anh đi mau đi!”
Cô gái sinh sống ở Kinh Hải nhiều năm nên đương nhiên biết cậu cả nhà họ Chu kia, đắc tội hắn thì sau này gần như không thể sống yên ổn được.
“Tao? Tao dập đầu cái này ấy hả? Nó cũng xứng à?”, Chu Vũ khinh bỉ ra mặt, từ bé đến giờ, hắn chưa quỳ bao giờ chứ nói chi là dập đầu trước người khác.
Chiến sĩ biên phòng thì sao? Anh hùng thì sao? Một người chết mà thôi, sự lớn mạnh của nhà họ Chu khiến hắn chẳng còn kiêng dè gì từ lâu rồi.
Mấy năm nay, nhà họ Chu quả thật rất mạnh ở Kinh Hải, nhưng trong mắt Dạ Minh thì cũng chỉ là loại tôm tép mà thôi.
“Một khi đã như vậy...”
Dạ Minh nói xong, cả người thoáng chốc phát ra sát khí đáng sợ như vực sâu thăm thẳm. Người xung quanh chỉ cảm thấy tim đập nhanh như rơi xuống vực, khó có thể hít thở được.
“Mày! Mày dám đụng vào tao?”, đương nhiên là Chu Vũ cũng cảm nhận được khí tức khủng bố kia nên hơi sợ, song vẫn cứng đầu nói: “Ở đất Kinh Hải này, vẫn chưa ai dám đụng vào tao, mày không đắc tội nổi nhà họ Chu đâu...”
“Bốp!”
Chương 2: Người quan trọng
Lời vừa dứt, Chu Vũ nhất thời cảm thấy khó thở, cổ như bị một cái khóa lớn khóa chặt lấy, cả người bị nhấc khỏi mặt đất.
Mấy người vệ sĩ mặt biến sắc, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Dạ Minh ra tay như thế nào, vừa rồi rõ ràng còn cách xa nhau mười mấy mét, tốc độ này quá đáng sợ rồi.
Mấy người bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chần chừ bước về phía trước.
Tốc độ của đối phương đã khiến cho bọn họ phải khiếp sợ.
Ở trước mặt thực lực tối thượng, dùng cách cứng chọi cứng chính là ngu dốt, càng là tự tìm đường chết, khoản tiền lương hàng tháng đó vẫn chưa đủ để bọn họ phải liều mạng vì nhà họ Chu.
“Ô…. Ư…”
Chu Vũ bị nghẹt thở, cả mặt đều đỏ bừng, gân xanh nổi lên, đôi chân giãy giụa một cách điên cuồng, miệng chỉ phát ra được những tiếng ô ô.
“Cút qua đó dập đầu đi!” Dạ Minh tóm lấy cổ đối phương quăng tới.
Chu Vũ giống như con gà con bị liệng ra xa mười mấy mét, nằm bò dưới đất ho dữ dội, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cận kề với cái chết, sợ hãi tột cùng.
“Xin lỗi, xin lỗi!”, Chu Vũ quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu “bang bang” trước hũ tro cốt trong tay người phụ nữ.
Người phụ nữ lùi ra sau hai bước, khuôn mặt hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Người xung quanh cũng phải giương mắt nhìn, cậu chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, lúc này lại bị đe dọa tới mức phải quỳ lạy người ta!
Người qua đường xôn xao lấy điện thoại ra, đây quả là một tin chấn động, sẽ có không ít lượt truy cập, trong thời đại truyền thông làm bá chủ như ngày nay, số lần click chuột cũng chính là tiền.
“Là ai to gan như vậy!”
Một tiếng thét giận dữ đầy uy nghiêm vang lên.
Tiếp theo sau đó là vài chục người mặc quần áo giống nhau đã đứng đầy hành lang chỉ trong phút chốc, đi đầu là một ông già tóc trắng xoá, vẻ mặt đầy sự tức giận.
Người này chính là Chu Bá Tùng, gia chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, ban đầu ông ta đứng ở cửa ra vào của sân bay để chờ đón cháu trai, sau đó lại nhận được cuộc gọi cầu cứu từ vệ sĩ liền tức khắc tới đây.
Ở Kinh Hải này mà vẫn còn có kẻ dám ức hiếp nhà họ Chu ông ta, đây khác nào tìm chết đâu!
Mắt nhìn về hướng hành lang đã bị nhà họ Chu chặn kín, người đi đường đều đồng loạt lui ra sau, sợ mang vạ vào thân.
Nhưng dù là như vậy, điện thoại của từng người vẫn bị vệ sĩ nhà họ Chu hung hăng giật lấy.
“Bộp!”
“Rắc!”
Không một lời giải thích, điện thoại trực tiếp bị đập mạnh xuống sàn nhà.
Cháu trai bị đánh, đây chắc chắn là một việc đáng xấu hổ, nếu lộ ra bên ngoài, sau này họ còn mặt mũi nào mà đối diện với các đại gia tộc khác.
Mọi người nhìn điện thoại di động bị đập vỡ văng khắp sàn nhưng lại không một ai dám phản kháng, từng người chỉ biết cúi đầu kìm nén cơn giận.
Trong lòng tất cả đều hiểu, nếu như phản kháng thì sẽ không đơn giản là bị thiệt hại một chiếc điện thoại.
“Ông nội! Hức hức…”
Chu Vũ vừa nhìn thấy ông nội, một thanh niên đã hai mươi sáu tuổi đầu vừa khóc vừa la hét, nước mũi chảy ròng ròng, bò từng chút về phía Chu Bá Tùng.
“Tao cho phép mày đi chưa?”, Dạ Minh nói bằng thanh âm nhẹ nhàng, đôi mắt sắc bén của anh liếc nhìn Chu Vũ đang nằm bò trên mặt đất.
Chu Vũ nhìn Dạ Minh, rồi lại nhìn ông nội: “Ông ơi cứu cháu! Giết hắn, mau giết hắn!”
“Ranh con, lòng dũng cảm của cậu thật đáng khen ngợi, nhưng cậu lại động đến người mà cậu không nên động vào rồi!”. Ánh mắt Chu Bá Tùng dần trở nên lạnh lùng, ông ta ngoắc ngoắc hai ngón tay, hàng chục vệ sĩ đứng phía sau tự giác tiến về trước.
Nhận thấy vệ sĩ đối phương đã chuẩn bị động thủ, Dạ Minh đứng yên, bình tĩnh hỏi: “Ông không muốn biết nguyên nhân sao?”
“Nguyên nhân? Haha!”, Chu Bá Tùng cười lạnh: “Giun dế thôi mà tôi cũng cần biết lí do?”
“Cậu chỉ cần biết, đụng vào nhà họ Chu tôi, hôm nay cậu phải chết! Bắt lấy cậu ta!”
“Ầm ầm…”
Đúng vào lúc này, một âm thanh to lớn từ xa vọng đến, sân bay nổi gió bốn phía, năm chiếc trực thăng Black Hawk từ trên trời lao xuống, phía sau có hàng trăm chiếc Marauder đi theo hộ tống.
“Vù vù…”
Ngay khi năm chiếc trực thăng hạ cánh, cửa khoang được mở ra.
Năm người đáp xuống từ trên không trung.
“Bịch!”
Một tiếng bịch vang lên.
Năm đôi bốt chiến đấu đồng thời giẫm lên mặt đất khiến mặt đất dưới chân nứt ra một chút.
Tất cả đều mặc quân phục, dáng dấp oai phong hùng vĩ. Những chiếc Marauder cũng xếp hàng thẳng tắp, có khoảng ngàn người mặc đồ đen đeo đao ở thắt lưng bước xuống.
Những người đó bước đi đồng đều, tiến vào trong sân bay, khí thế hừng hực, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Bên trong hành lang, người nhà họ Chu sớm đã bị kinh ngạc đến ngây người, chân lùi từng bước một theo bản năng.
Hàng ngàn người đó dừng lại ở vị trí cách Dạ Minh năm bước.
Năm người đứng đầu đột nhiên quỳ một chân xuống.
“Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông - Cô Bại Thiên”.
“Định Quốc Sứ biên giới phía Nam - Nam Cung Yến”.
“Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây - Thịnh Hổ”.
“Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc - Lạc Phong”.
“An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung - Lữ Trung Nguyên”.
“Tham kiến Điện chủ”.
“Tham kiến Điện chủ!”
Hàng ngàn người theo sau, tiếng hô như nuốt chửng núi sông, cao vút chín tầng mây.
Trong mắt mỗi người đều tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết.
Dạ Minh, đây là vị thủ lĩnh mà bọn họ nhất mực tôn kính.
Dưới sự dìu dắt của anh, biên cảnh không bị xâm phạm, các nước xung quanh không ai dám vượt qua ranh giới nửa bước.
Sắc mặt Chu Bá Tùng tái nhợt, con ngươi co rút đột ngột, miệng không tự chủ há hốc. Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Gia tộc phát triển nhiều năm nay, chuyện lớn nhỏ gì cũng đã từng chứng kiến, nhưng lần này đã khiến ông ta hoàn toàn choáng váng.
Đương nhiên Chu Bá Tùng không biết năm người này, càng chưa bao giờ gặp Dạ Minh, tộc trưởng của một gia tộc nhỏ sao có thể tiếp xúc tới phương diện này.
Sống đến hơn bảy mươi tuổi, theo kinh nghiệm của ông ta, hôm nay e rằng đã xúc phạm đến một nhân vật lớn rồi.
Cô Bại Thiên, Lạc Phong, Thịnh Hổ, Nam Cung Yến, Lữ Trung Nguyên.
Họ là năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, mỗi người chỉ huy hàng triệu quân lính canh giữ bốn phía Đông Nam Tây Bắc của Hoa Hạ, trong những năm qua, họ đã lập được nhiều chiến tích to lớn trong chiến đấu. Chỉ cần kể tên từng người đã khiến các nước xung quanh phải khiếp sợ.
Tru Thần Điện!
Ba chữ này đã đủ khiến cho quân đội các nước trên thế giới phải run sợ.
Chỉ cần cả gan xâm phạm vào Hoa Hạ thì đúng như tên gọi, đến cả thần thánh thì cũng phải chịu trừng phạt.
Hôm nay, đáng ra là ngày Điện chủ phong vương lên ngôi nhưng không ngờ Điện chủ lại đột nhiên tuyên bố treo ấn, khăng khăng trở về, điều này khiến cho các thuộc hạ trong điện vô cùng khó hiểu và bất đắc dĩ.
“Hôm nay năm người các anh lại tự ý rời đi…”
Mặc dù Dạ Minh mặc quần áo bình thường, nhưng rất khó che giấu khí thế của bậc vương giả, đôi mày kiếm nhíu lại.
“Thuộc hạ có tội, tự ý vắng mặt, theo luật, xin chịu một ngàn gậy”, năm người đồng thanh.
Dạ Minh vẫy tay: “Tôi đã treo ấn rồi, phạt hay không, tôi không có quyền quyết định”.
“Điện chủ!”. Hốc mắt của năm người hơi đỏ lên.
Chương 3: Chuyện cũ năm xưa
Trong lòng năm người, Dạ Minh không chỉ là Điện chủ Tru Thần Điện mà còn là huấn luyện viên của năm người bọn họ, là tín ngưỡng của các thành viên Tru Thần Điện.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
An Quốc Sứ Lữ Trung Nguyên tiến lên một bước, chắp tay ôm quyền: “Có Trung Nguyên!”
“Kẻ này sỉ nhục liệt sĩ của Tru Thần Điện!”, Dạ Minh chỉ tay vào Chu Vũ trên nền đất nói: “Xử phạt theo luật của Điện!”
Dạ Minh vốn định tự tay giải quyết Chu Vũ nhưng mấy người kia đã tới, loại tôm tép tiểu nhân thế này, anh không cần tự mình ra tay.
“Vâng, Trung Nguyên tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên nhận lệnh, quay đầu trừng Chu Vũ.
Chỉ với cái nhìn này thôi, Chu Vũ đã sợ tới mức té đái: “Điện... luật của Điện?”
Chu Vũ không biết Tru Thần Điện là gì, càng không biết cái gì là luật của Điện, thường ngày vi phạm pháp luật, ngay cả đồn cảnh sát, hắn còn chẳng cần vào.
“Đúng vậy!”, Lữ Trung Nguyên tiến lên túm lấy Chu Vũ: “Sỉ nhục liệt sĩ của điện ta, theo luật của Điện: Giết không tha!”
“Giết không tha!”
Ngàn người rút đao, mũi đao chĩa về phía Chu Vũ.
“Ông... ông nội cứu cháu!”
Chu Vũ sợ tới mức đái ra quần, cả người run rẩy, nhìn sang Chu Bá Tùng. Thường ngày, hắn đánh người, đập phá cửa hàng, bỏ thuốc con gái nhà lành,... bất kể là việc càn rỡ ngang ngược cỡ nào, chỉ cần gọi cho ông nội là sẽ dễ dàng giải quyết ngay, thói quen này đã giúp hắn chẳng kiêng nể gì ở Kinh Hải.
Sắc mặt Chu Bá Tùng trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, tình cảnh thế này, tộc trưởng một gia tộc như ông ta sao cứu nổi!
“Rốt cuộc các người là ai? Nếu các người dám đụng tới cháu nội tôi, dù phải liều mạng, trả giá toàn bộ tài sản của cả tộc, tôi cũng sẽ không tha cho các người!”, thấy cháu nội bị mang đi, tròng mắt Chu Bá Tùng như sắp nứt ra, ông ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi.
Nghe thấy lời này, năm chiến thần nhìn nhau cười.
Lần gần nhất có kẻ dám nói năng ngông cuồng với Điện chủ như thế là ba năm trước.
Người nọ là là một Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ, vô cùng kiêu ngạo, tự nhận là vô địch, một mình đánh giết trăm chiến sĩ bảo vệ biên giới, nói năng hỗn láo với Dạ Minh, muốn xâm phạm biên giới nước Hoa Hạ.
Kết quả chân phải vừa bước qua ranh giới, còn chưa đặt xuống đất là đầu đã rơi rồi.
Dạ Minh không ngừng, một mình cầm đao Tru Thần giết tới nước Phỉ, chém đầu tám Chiến Thần thủ lĩnh và hơn một trăm ngàn tướng sĩ của đối phương.
Người đứng đầu nước Phỉ sợ tới mức tè ra quần, trực tiếp đệ trình giấy tờ vĩnh viễn không xâm phạm Hoa Hạ, còn cúi đầu xưng thần hàng năm dâng cống.
Một trận chiến này làm toàn thế giới kinh sợ.
“Nhà họ Chu không cần tồn tại nữa!”, Dạ Minh nói xong thì xoay người rời đi.
Lữ Trung Nguyên vung tay, nhóm người đồ đen phía sau bắt hết đám nhà họ Chu.
Sau ngày hôm nay Kinh Hải không còn nhà họ Chu nữa.
Ngoài sân bay, một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.
“Ông chủ, cô chủ, bên ngoài nóng lắm, hay là vào trong xe chờ đi ạ!”
Một tài xế khoảng năm mươi mấy cầm ô che cho hai người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán,
Hiện tại là tháng tám, thời tiết bên ngoài xấp xỉ 40 độ rồi, tài xế ở nhà họ Tô làm việc cũng sắp hai mươi năm, đây là lần đầu thấy ông chủ Tô phải tự mình đi đón một người.
“Đúng đó ông nội, ai mà có mặt mũi lớn vậy, còn cần ông nội tới đón!”
Dưới bóng dù, một thiếu nữ thướt tha bĩu môi, trên gương mặt xinh đẹp cũng là mồ hôi đầm đìa.
Dù là mặc váy ngắn nhưng thời tiết kiểu này thì vẫn thấy nóng mà.
Thiếu nữ này tên Tô Giản Hề, ông lão bên cạnh là ông nội cô ta tên Tô Vạn Sơn, đêm qua cô ta nhận được thông báo từ ông nội bảo hôm nay phải tới sân bay đón một người.
Trong số những người trước đây có qua lại với ông nội, chưa ai long trọng như lần này, thậm chí chịu đứng dưới cái nóng bức gần 40 độ ngoài xe, đây là lần đầu tiên.
“Ông nội, nếu ông không lên xe thì cháu lên đó!”, nói rồi Tô Giản Hề định xoay người.
“Cháu dám!”
Gậy ba toong trong tay Tô Vạn Sơn gõ mạnh lên nền đất.
“Ông nội à...”
Đôi môi anh đào của Tô Giản Hề chu lên: “Chúng ta chờ gần bốn mươi phút rồi, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào thế?”
Tô Vạn Sơn dứt khoát: “Đừng nói bốn mươi phút, dù cả ngày, ba ngày, chúng ta cũng phải đợi!”
Tuy Tô Giản Hề không muốn nhưng lời của ông nội, cô ta không dám làm trái, hiện tại váy áo đã ướt đẫm khiến cô ta khó chịu vô cùng. Cặp đùi thon dài được tất chân bao trọn, mồ hôi chảy ra toàn bộ thấm hết vào phần tất này.
Bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà nhanh rồi thoải mái tắm rửa thôi.
“Đến rồi!”
Giọng Tô Vạn Sơn có chút run rẩy, tay phải nắm chặt gậy ba toong.
Tô Giản Hề nghe tiếng nhìn sang thì thấy cảnh khiến cô ta phải chấn động.
Thường ngày, cửa ra vào sân bay có không ít người nhưng đều là người qua kẻ lại, hấp tấp vội vàng.
Mà ngay giờ phút này, ngàn người đang đi ra lại đều tăm tắp, nhịp độ cũng y hệt nhau.
Mỗi một bước đều như búa tạ nện vào tim Tô Giản Hề làm cho hơi thở cô ta dồn dập, nhịp tim tăng nhanh.
Cảnh tượng trước mắt chấn động như thế.
Đây là người mà ông nội muốn đón hôm nay sao?
“Điện chủ, lần này về là vì có chuyện cần giải quyết phải không ạ, cứ giao cho thuộc hạ là được!”, Lữ Trung Nguyên theo sát sau lưng Dạ Minh.
Theo anh ta đoán, Điện chủ sẽ không làm việc lãng phí thời gian, lần này về chắc chắn là cần xử lý chuyện quan trọng.
Quyền lực của năm vị đại sứ lớn tới mức không ai được phép hoài nghi, đây lại là Hoa Trung, thân là An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, Lữ Trung Nguyên làm gì cũng tiện hơn nhiều.
Dạ Minh xua tay, không đáp.
Mười tám tuổi anh rời nhà, ở biên giới bảy năm, trong bảy năm này vẫn luôn có một cây gai găm trong lòng làm anh đau đớn mọi lúc.
Giờ biên ải đã yên ổn, ít việc lớn xảy ra, đến lúc anh trở về rồi.
Những kẻ này phải do đích thân anh giải quyết.
Lữ Trung Nguyên tất nhiên không dám hỏi nhiều, bốn người còn lại càng không tiện mở miệng, họ cũng loáng thoáng đoán ra, lần này Điện chủ quay lại là để xử lý việc riêng.
Đoàn người từ từ ra sân bay.
Tô Vạn Sơn lập tức nhận ra Dạ Minh đi đầu, hai tay run rẩy, cất bước tiến lên trước.
Dạ Minh cũng bước nhanh vài bước đỡ lấy: “Ông nội Tô!”
Tiếng gọi bình thường này lại làm cho Tô Vạn Sơn rơi lệ lã chã, nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, trong lòng ông ta cảm thấy rất phức tạp.
Chương 4: Cực kỳ thất vọng
Cũng chỉ có anh ta biết bảy năm ở biên cương Dạ Minh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Hai hốc mắt Dạ Minh ửng đỏ, nếu không có ông lão trước mặt thì vào đêm bảy năm trước hắn chắc chắn đã chết rồi.
Bảy năm trước, vào bữa tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của Dạ Minh.
Trong bữa tiệc, Dạ Minh bị người ta gài bẫy, lén lút hạ thuốc mê, cuối cùng mê mang mà phát sinh quan hệ với một cô gái.
Cô gái đó chính là Cố Thanh Uyên, thiên kim tiểu thư nhà họ Cố ở Kinh Hải.
Nhà họ Cố thân là gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, người trong nhà bị kẻ khác làm ô uế, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh một tiếng, hàng trăm vệ sĩ trong nháy mắt bao vây sảnh khách sạn, thề sẽ tắm nhà họ Dạ trong biển máu.
Bữa tiệc trở thành chiến trường.
Bố mẹ của Dạ Minh đã phải liều cả tính mạng để giúp anh trốn thoát.
Đêm đó trời mưa rất to, Dạ Minh một mình chạy dưới mưa, phía sau không ngừng truyền đến tiếng la hét của những kẻ truy đuổi.
Anh chỉ có thể chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng kiệt sức ngã xuống bên đường. Những kẻ truy đuổi đã bám theo tới, trong lúc lưỡi dao sắp chém xuống thì đúng lúc có một chiếc ô tô chạy ngang qua chắn trước mặt những kẻ truy đuổi.
Người trên xe là Tô Vạn Sơn, là bạn bè vào sinh ra tử của ông nội Dạ Minh, những kẻ truy đuổi cũng nhận ra thế lực của nhà họ Tô cho nên chỉ dám mắng chửi vài câu độc ác chứ không dám hành động hấp tấp, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trong đêm mưa.
Nhà họ Cố rất hùng mạnh ở Kinh Hải, Tô Vạn Sơn chỉ có thể đưa Dạ Minh đến biên giới ngay trong đêm thì mới xem như an toàn.
"Đã bảy năm rồi, Tiểu Dạ, cháu cuối cùng cũng đã trở về", Tô Vạn Sơn nghẹn ngào nói.
Ngoại trừ bố mẹ của Dạ Minh, trên thế giới này chỉ có Tô Vạn Sơn mới có tư cách gọi Dạ Minh như vậy.
Mấy năm nay nhà họ Tô gặp khó khăn, chỉ vì năm đó cứu được Dạ Minh mà nhà họ Tô đã kết thù với nhà họ Cố, cho nên chỗ nào cũng bị nhắm vào chèn ép, nếu không phải còn có vài phần thực lực thì nhà họ Tô cũng sẽ giống như nhà họ Dạ, bốc hơi chỉ sau một đêm.
"Vâng, ông nội Tô, Tiểu Dạ đã trở lại rồi".
Khi Dạ Minh trở về, người đầu tiên đến thăm chính là Tô Vạn Sơn nhà họ Tô, anh vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ân tình này.
Tô Vạn Sơn chính là người thân của Dạ Minh anh.
"Trở về là tốt rồi, à, đây là cháu gái của ông, Giản Hề", Tô Vạn Sơn lau nước mắt, kéo cháu gái lên phía trước một bước.
"Anh chính là người hôm nay ông nội phải tới đón sao? Trẻ tuổi như vậy?", Tô Giản Hề không khỏi thất vọng.
Cô ta vốn tưởng rằng người ông nội đón hôm nay nhất định là một nhân vật lớn, không ngờ chỉ là một chàng trai trẻ,người như vậy có thể có được bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Cứ gọi tôi là Dạ Minh”, Dạ Minh cũng không trách cô ta.
"Ông nội, người cũng đã đón được rồi, chúng ta lên xe thôi", Tô Giản Hề không kiên nhẫn mà mở cửa xe ra, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong lòng đã sớm trở nên vô cùng khó chịu.
Tô Vạn Sơn có chút xấu hổ: "Khụ khụ, Tiểu Dạ,đứa cháu gái này của ông bị chiều đến hư rồi, cháu đừng trách nhé".
Dạ Minh cười nhẹ, đương nhiên anh sẽ không trách.
“Trung Nguyên ở lại, mọi người thì ở đâu trở về đó đi”, Dạ Minh nói xong liền ngồi vào bên trong xe.
Chiếc Bentley phóng nhanh trên đường, ở xe sau, Lữ Trung Nguyên ngồi trên một chiếc Paramount lái theo.
"Tiểu Dạ, nếu cháu đã trở về, vậy thì... hôn sự giữa cháu cùng Giản Hề...", trên xe, Tô Vạn Sơn ngập ngừng nói, ông ta biết rất rõ, với thực lực của Dạ Minh bây giờ, nếu như đồng ý kết hôn với cháu gái nhà mình thì chỉ vì anh xem trọng phần ân tình cũ mà thôi..
"Hôn sự? Hôn sự gì?", chưa đợi Dạ Minh mở miệng thì Tô Giản Hề đã hỏi trước, trước giờ cô ta chưa từng nghe ông nội nhắc đến chuyện này.
"Ông nội Tô, nếu trong thư cháu đã hứa với ông thì cháu nhất định sẽ không nuốt lời. Tuy nhiên, nếu như Giản Hề không đồng ý thì cháu sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy", Dạ Minh có thể nghe ra trong giọng nói của Tô Giản Hề rằng cô ta không hề biết điều này trước đó.
Ba năm trước, ở trong một bức thư, Tô Vạn Sơn có ý muốn Dạ Minh cưới cháu gái của mình, Dạ Minh đã hồi âm đồng ý.
Sở dĩ anh đồng ý là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng năm đó, đừng nói đến chuyện lấy cháu gái nhà họ Tô, cho dù bảo anh bảo vệ ba đời nhà họ Tô thì anh cũng sẽ làm.
“Con bé dám sao!”, Tô Vạn Sơn gầm nhẹ một tiếng.
Vì Tô Vạn Sơn là người đứng đầu nhà họ Tô cho nên không ai trong nhà họ Tô dám làm trái lời ông ta.
Chuyện quan trọng hơn hết chính là, nếu cháu gái ông ta không đồng ý thì rõ ràng là không thích Dạ Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng khác nào vả vào mặt Dạ Minh.
Trên đời này làm gì có ai dám làm nhục Tru Thần Điện Chủ!
Nếu như có kẻ nào dám thì trong vòng nửa ngày, đừng nói đến một Tô gia nho nhỏ, thậm chí toàn bộ Kinh Hải cũng có thể bị san bằng dễ như trở bàn tay.
"Ông nội!", Tô Giản Hề căng thẳng dậm chân, những chuyện khác cô ta đều có thể nghe lời ông nội, nhưng hôn sự là một chuyện lớn. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ta gặp Dạ Minh thế mà đã bàn đến chuyện hôn nhân, thế cũng quá qua loa rồi.
"Được rồi, chuyện này đã định, nếu cháu không đồng ý thì trừ phi ông chết", xe đã lái đến nhà họ Tô, Tô Vạn Sơn mở cửa, tài xế dìu ông ta đi xuống trước.
Tô Giản Hề rơm rớm nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ta thấy ông nội mình không nói đạo lý như vậy.
“Tôi sẽ khuyên ông nội Tô”, Dạ Minh vẫn giữ lời, tiêu sái xuống xe mà không quay đầu lại.
“Thật sao?”, Tô Giản Hề thấy được một tia hy vọng, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy Dạ Minh cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Trước cửa trang viên nhà họ Tô đã có rất nhiều người chờ đợi, nghe nói sắp đón một vị khách quan trọng, lại nghe nói vị khách đó có thể khiến gia tộc sống lại, trên mặt ai cũng đều tràn đầy mong đợi.
Nhìn thấy Dạ Minh xuống xe, mọi người lập tức thất vọng.
Là kẻ nào bịa đặt ra chuyện ông cụ sắp tiếp đón một nhân vật lớn vậy? Đúng là lãng phí thời gian, lãng phí công sức.
"Anh... anh là Dạ Minh?", Tô Xán Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dạ Minh với vẻ mặt kinh ngạc.
Tuổi tác của anh ta xấp xỉ Dạ Minh, năm xưa cũng miễn cưỡng xem như là quen biết nhau.
Trong bảy năm, dung mạo của một người cũng sẽ không thay đổi nhiều, vẫn có thể mơ hồ nhận ra được.
"Cái gì? Dạ Minh?", mọi người nghe thấy điều này đều kêu lên.
Chương 5: Bài học
Mấy năm nay, cái tên Dạ Minh chính là cấm kỵ ở Kinh Hải, nhà họ Cố khổ sở tìm kiếm bảy năm, còn thả ra lời tàn nhẫn, nếu ai tìm được Dạ Minh, cho dù là anh còn sống hay đã chết, được thưởng năm triệu.
Năm triệu này không tính là gì đối với mấy cậu ấm cô chiêu gia tộc lớn, nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng gây ra không ít chuyện vớ vẩn.
Mọi người thấy Dạ Minh im lặng không nói gì thì cho rằng anh ngầm đồng ý, vẻ mặt của họ càng thêm chán ghét, nếu không phải tại anh, nhà họ Tô làm gì đến nỗi lưu lạc đến nông nỗi này.
"Bác cả, sao bác lại dẫn người này về đây? Bác còn ngại nhà họ Tô chúng ta chưa đủ thảm hay sao?"
Người nói chuyện là cháu trai của Tô Vạn Sơn - Tô Văn Húc, trừ Tô Vạn Sơn ra, ở thế hệ thứ hai của nhà họ Tô cũng chỉ có mình hắn có quyền lợi.
Lời của Tô Văn Húc nói, mọi người đều đồng ý, đưa Dạ Minh về đây, nếu làm cho nhà họ Cố biết được chuyện này, đây chính là đang tự mình tìm phiền toái.
"Thế sao?", sắc mặt Tô Vạn Sơn âm trầm.
"Chẳng lẽ không phải à?". Tô Văn Húc bình thản đáp lại: "Đâu phải bác không biết là nhiều năm qua nhà họ Cố vẫn luôn tìm Dạ Minh!"
"Lại nói, trong tiệc trưởng thành của mình, Dạ Minh dám cưỡng hiếp cô chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ diệt vong, đây là đều do hắn gieo gió gặt bão, năm đó bác không nên cứu hắn một mạng, huống chi hiện tại còn đón hắn…"
"Rầm!"
"Câm miệng!"
Gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, Tô Vạn Sơn bất thình lình nổi giận.
Người khác nói Dạ Minh như thế nào, ông cụ Tô không quan tâm, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ là người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy, ngu si đần độn không biết phân biệt.
Về chuyện này, từ đầu đến cuối, Tô Vạn Sơn không hề hỏi qua Dạ Minh một chữ nào, bởi vì ông ta vô cùng tin tưởng rằng Dạ Minh căn bản không phải loại người như vậy, trong chuyện đó nhất định là có khúc mắc.
"Từ nay về sau, Dạ Minh chính là người của nhà họ Tô, tôi muốn gả Giản Hề cho cậu ấy, từ hôm nay trở đi, nếu ai có ý đồ muốn khinh nhục cậu ấy, trực tiếp trục xuất khỏi nhà họ Tô!"
Tô Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nổ tung, một đám người châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau.
Lão già này chắc quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi, không biết Dạ Minh đã rót bùa mê thuốc lú gì cho ông ta, thế mà lại muốn gả Giản Hề cho một tên chó nhà có tang.
Sắc mặt Tô Văn Húc âm trầm, hắn đã mơ tưởng đến vị trí quản lý nhà họ Tô từ lâu, Dạ Minh đến mang theo tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Tô, cơ nghiệp bản thân khổ tâm kinh doanh cứ thế mà mất đi sao? Không được, tuyệt đối không được
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, nhanh chóng quyết định, lặng lẽ móc điện thoại đi đến chỗ không có người, bấm một dãy số.
"Bắt lấy nó!", Tô Vạn Sơn đột nhiên nói một câu khiến mọi người sửng sốt.
Vài tên vệ sĩ của nhà họ Tô không rõ, vẻ mặt mơ hồ, không biết ông cụ Tô nói muốn bắt lấy ai.
Gậy ba toong giơ lên, chỉ đến một chỗ, đó là Tô Văn Húc.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Thế nào? Không nghe được phải không? Bắt lấy nó cho tôi!", Tô Vạn Sơn nhắc lại lần nữa.
Lần này, vài tên bảo vệ không do dự, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Tô Văn Húc.
"Mẹ nó, bắt tôi làm gì? Mấy người không nghĩ xem mình đang làm gì! Ai cho mấy người ăn gan hùm mật gấu à!", Tô Văn Húc giãy giụa không ngừng, ở nhà họ Tô, không có ai dám bất kính với hắn như thế.
Vệ sĩ không nương tay, nếu là lời ông cụ Tô nói, thì đó chính là mệnh lệnh tối cao ở nhà họ Tô,.
"Bác cả, bác đây là có ý gì?", Tô Văn Húc bị áp giải đến trước mặt Tô Vạn Sơn, vẻ mặt vô tội.
Chát!
Ngoài dự kiến của mọi người, Tô Vạn Sơn giơ cao tay phải, tát một cái thật mạnh lên mặt của Tô Văn Húc.
"Bác… bác cả?". Mặt Tô Văn Húc nóng rát lên trong nháy mắt.
Tô Vạn Sơn duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay Tô Văn Húc, nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên, đúng như những gì ông ta dự đoán trước.
"Cậu đang chuẩn bị mật báo lại cho nhà họ Cố?". Mặt Tô Vạn Sơn tràn đầy tức giận.
Tô Văn Húc không trả lời, mà vẻ mặt biểu cảm không thể tin được: "Bác cả, vì cái tên mạt rệp này, thế mà bác lại đánh cháu?"
"Không sai, cháu gọi điện cho nhà họ Cố, đem hắn giao cho nhà họ Cố mới có thể nhận được sự thông cảm từ nhà họ Cố, giảm bớt chèn ép đối với nhà họ Tô".
"Chát!"
Lại một cái tát thật mạnh nữa!
"Gia chủ là tôi đây còn chưa có chết! Còn không tới phiên cậu làm chủ", Tô Vạn Sơn tức đến run cả người, lòng càng thêm lạnh, đàn ông nhà họ Tô lại hèn yếu như thế.
Trên mặt Tô Văn Húc in dấu mười ngón tay, hắn cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng lại không dám chống đối nữa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ Tô giận đến như thế.
"Tiểu Minh, theo ông vào nhà, về sau cháu ở đây, nơi này chính là nhà của cháu!", Tô Vạn Sơn cố ý nhấn mạnh giọng vào ba chữ cuối, để cho người của nhà họ Tô nghe.
Dạ Minh cười nhạt, theo Tô Vạn Sơn đi vào trong trang viên, anh cũng không muốn ở lại nơi này, chỉ là sợ làm buồn lòng của ông Tô, vậy tạm thời ở đây hai ngày đi.
Lữ Trung Nguyên theo sát phía sau, đi ngang qua bên người Tô Văn Húc cố ý gạt mạnh một cái.
Nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Văn Húc lại lảo đảo vài bước ngã ngồi trên mặt đất.
"Mày muốn chết…"
Xoẹt!
Tô Văn Húc vừa mới nói ra ba chữ, Lữ Trung Nguyên đã rút ra bội đao bên hông, chĩa vào chóp mũi hắn.
"Trung Nguyên!", Dạ Minh cũng không quay đầu, lại quát nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: "Dạy dỗ chút là được!"
"Vâng!"
Lữ Trung Nguyên thu đao vào vỏ, bỗng nhiên tung ra một cước.
"Phụt!"
Ngực Tô Văn Húc tức khắc lõm xuống, gãy ít nhất cũng bảy, tám cái xương sườn, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi, miệng phun ra máu tươi, cả người nện vào tường, thở hổn hển, không đến một hai năm, e là không thể xuống giường được.
Mọi người trong nhà họ Tô đều hoảng sợ, đây mà gọi là dạy dỗ sao? Ra tay cũng độc ác quá rồi.
Mọi người trong nhà họ Tô đều không biết, nếu mà là Thủ Quốc Sứ Thịnh Hổ ở đây, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu, sau đó là băm thây vạn mảnh, há có thể để hắn ở đây nhục nhã Điện chủ nửa câu.
Tô Vạn Sơn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, đây là đã nhẹ tay rồi, nếu không phải có mặt ông ta ở đây, Tô Văn Húc sao có thể còn sống được?
"Nếu anh muốn báo cho nhà họ Cố...", Dạ Minh dừng bước, nhìn về phía Tô Văn Húc: "Thì cứ gọi điện cho nhà họ Cố đi!"
"Tiểu Minh!", Tô Vạn Sơn hoảng hốt gọi một tiếng, loáng thoáng đoán ra dụng ý của Dạ Minh.
"Bảy năm, món nợ máu này, nhà họ Cố cũng nên trả rồi". Ánh mắt Dạ Minh thâm thúy, nhìn lên chân trời.
Nếu không phải biên cương mấy năm nay đều xảy ra chiến loạn, anh cũng không kịp trở về, làm sao có thể để cho nhà họ Cố tồn tại bảy năm.
Tô Vạn Sơn muốn nói lại thôi, ông ta biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
"Ranh con, này… Đây là chính mày tự tìm chết!", Tô Văn Húc giãy giụa vài cái muốn ngồi dậy, nhưng ngực đau đớn khiến hắn căn bản không động đậy nổi, khoé miệng còn không ngừng chảy máu.
"Bác cả, bác nghe rồi đó, đây là chính hắn yêu cầu gọi cho nhà họ Cố, vậy đừng trách cháu!". Nói xong, không khỏi phân trần thêm, hắn móc ra cái điện thoại khác, bấm một dãy số.
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, không chừng có thể nhân cơ hội này là nhà họ Cố thâu tóm nhà họ Tô, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà làm gia chủ, tuy là về sau làm công cho nhà họ Cố, chung quy vẫn tốt hơn so với nơi này, luôn bị chèn ép làm kẻ đứng thứ hai.
Tại sân bay Kinh Hải.
Một chuyến bay chậm rãi hạ cánh, kết nối với cầu thang, các hành khách lần lượt xuống máy bay theo sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không.
Vừa đặt chân lên mặt đất, Dạ Minh đã hít sâu một hơi. Bảy năm không về, bầu không khí quê nhà khiến anh nhớ nhung không thôi.
Lúc này người ra khỏi cổng khá đông, có một cô gái cõng theo một đứa bé đi song song với anh, đứa bé trong giỏ chắc chưa đầy một tuổi, nước mũi ròng ròng đang say sưa mút ngón tay.
Dạ Minh không biết hai mẹ con họ, nhưng thứ cô ấy đang ôm trong lòng lại khiến anh chú ý.
Một hộp hình vuông trùm vải đen, kia chắc hẳn là một hũ tro cốt. Điều đó cũng bình thường thôi, chỉ là dưới lớp vải đen lại lộ ra một góc màu đỏ.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Đằng sau truyền đến một tiếng hét.
Một nhóm người vây quanh một thanh niên đeo kính, đám đông đều bị xô sang bên cạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận mà không ai dám nói gì.
“Thứ không có mắt, cút đi!”, có gã vệ sĩ giơ tay đẩy cô gái một cái.
Cô gái lảo đảo ngã sấp xuống đất, đứa nhỏ sau bị giật mình khóc ré lên, hũ tro cốt rớt xuống đất, miếng vải đen văng xa lộ ra tấm vải đỏ. Nói chính xác hơn là một lá cờ, bên trên thêu một cái đầu rồng màu vàng.
“A... Phi! Đúng là xui xẻo!”
Thanh niên đeo kính liếc hũ tro cốt dưới đất với vẻ mặt chán ghét, khạc một ngụm về phía cô gái, cục đờm ấy lại rơi trên hũ tro cốt.
Cô gái ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, cắn chặt môi vội vàng dùng cổ tay áo lau chùi cái hộp sạch sẽ, kiểm tra trái phải trên dưới một phen, xác nhận không sứt mẻ mới thở phào, gỡ giỏ xuống dỗ đứa trẻ.
“Đứng lại!”
Một tiếng quát tuy không lớn lại tràn ngập sự tức giận vang lên.
Đoàn người nghe tiếng dừng lại, thanh niên đeo kính quay đầu đỡ kính, liếc anh: “Anh đang nói chuyện với tôi?”
“Anh đó! Đậy hũ tro cốt lại rồi nhặt lên!”, Dạ Minh chỉ vào đối phương, đanh giọng nói.
Người xung quanh nghe vậy đều cúi đầu bước nhanh rời đi, ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập lo lắng.
Bảy năm rồi Dạ Minh không về nên đương nhiên không biết thanh niên đeo kính kia, nhưng người xung quanh lại biết.
Cậu cả Chu Vũ nhà chủ tịch tập đoàn Chu thị ở Kinh Hải, cũng là người thừa kế sau này của tập đoàn.
Nhìn khắp Kinh Hải, đừng nói người bình thường, ngay cả những gia tộc lớn khác cũng chẳng dám chọc vào nhà họ Chu, đặc biệt là cậu cả vô cùng ương bướng và kiêu ngạo này. Không ngờ thanh niên kia lại không biết trời cao đất rộng, chủ động chọc vào hắn.
“Con mẹ nó mày vừa nói gì!”, một gã vệ sĩ dẫn đầu xông tới giơ tay muốn đấm Dạ Minh một cái, hiển nhiên cũng biết chút võ trong người.
Ở Kinh Hải này, chưa có ai là dám nói như vậy với cậu chủ nhà gã.
Mắt thấy vệ sĩ ra tay, người xung quanh đều lộ ra vẻ chế nhạo, ngoảnh mặt làm ngơ.
Muốn cậy mạnh cũng phải nghĩ kỹ xem mình có năng lực ấy không, chọc vào nhà họ Chu thì đúng là trứng chọi đá tự rước họa vào người.
Nắm đấm vung đến, Dạ Minh lại chẳng hề nhúc nhích, nhẹ nhàng giơ tay phải lên rồi hạ xuống.
“Bốp!”
Gã vệ sĩ hoàn toàn không thấy đối phương ra tay như thế nào, người đã trực tiếp bay ra cả hơn mười mét rồi ngã bịch xuống hành lang, nằm im không nhúc nhích, máu tươi không ngừng trào ra sau mỗi nhịp thở.
Người xung quanh đều sững sờ ở tại chỗ, cả đám không nhịn được mà há hốc mồm, chẳng thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt Chu Vũ hoảng sợ, hắn rất rõ trình độ của vệ sĩ nhà mình, ai cũng được chọn lựa một cách nghiêm khắc, bình thường một người hoàn toàn có thể hạ gục bảy, tám người cũng không nói chơi.
“Mày? Mày là ai?”, Chu Vũ thầm hoảng sợ, đối phương cũng không khỏi khủng bố quá rồi, vệ sĩ của mình hoàn toàn chẳng thể đỡ nổi.
Dạ Minh không thèm để ý đến hắn, vẻ mặt trịnh trọng khom lưng đắp lá cờ lên, sửa sang một chút rồi đặt vào trong tay cô gái.
Đương nhiên là anh hiểu ý nghĩa của việc dùng lá cờ phủ lên hũ tro cốt, còn đồ án trên lá cờ thì Dạ Minh lại quá quen thuộc.
Anh không nhớ đã bao lần mình tự tay giao thứ này cho người nhà binh sĩ, từng tiếng khóc than giày xéo từ tận đáy lòng cứ văng vẳng bên tai.
Ai mà chẳng phải là trụ cột trong lòng bố mẹ, là người yêu thương nhất trong mắt vợ, là anh hùng trong cảm nhận của phái nữ!
Vô số anh hùng cứ thế đánh đổi cả bản thân hi sinh cho tổ quốc, dùng máu tươi và mạng sống đổi lấy hòa bình. Thế nên, ai cũng là anh hùng dân tộc và phải được người đời nhớ ơn.
Không ngờ lúc này lại bị cái loại cặn bã của xã hội như vậy sỉ nhục.
“Mày có biết trong đây là ai không?”, Dạ Minh bước lên trước một bước đầy khí thế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao tước.
“Ai? Chẳng phải chỉ là một người chết thôi à?”, Chu Vũ bĩu môi với vẻ khinh bỉ.
Dạ Minh thấy vẻ mặt của đối phương thì ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Anh ấy là chiến sĩ biên phòng, dùng cả tính mạnh để bảo vệ lãnh thổ Hoa Hạ, là anh hùng bảo vệ cả một vùng, sao có thể để mày sỉ nhục như vậy. Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi đi!”
Cô gái ngây ra một lát rồi vội xua tay: “Không cần, không cần!”, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, người đó không đắc tội nổi đâu, anh đi mau đi!”
Cô gái sinh sống ở Kinh Hải nhiều năm nên đương nhiên biết cậu cả nhà họ Chu kia, đắc tội hắn thì sau này gần như không thể sống yên ổn được.
“Tao? Tao dập đầu cái này ấy hả? Nó cũng xứng à?”, Chu Vũ khinh bỉ ra mặt, từ bé đến giờ, hắn chưa quỳ bao giờ chứ nói chi là dập đầu trước người khác.
Chiến sĩ biên phòng thì sao? Anh hùng thì sao? Một người chết mà thôi, sự lớn mạnh của nhà họ Chu khiến hắn chẳng còn kiêng dè gì từ lâu rồi.
Mấy năm nay, nhà họ Chu quả thật rất mạnh ở Kinh Hải, nhưng trong mắt Dạ Minh thì cũng chỉ là loại tôm tép mà thôi.
“Một khi đã như vậy...”
Dạ Minh nói xong, cả người thoáng chốc phát ra sát khí đáng sợ như vực sâu thăm thẳm. Người xung quanh chỉ cảm thấy tim đập nhanh như rơi xuống vực, khó có thể hít thở được.
“Mày! Mày dám đụng vào tao?”, đương nhiên là Chu Vũ cũng cảm nhận được khí tức khủng bố kia nên hơi sợ, song vẫn cứng đầu nói: “Ở đất Kinh Hải này, vẫn chưa ai dám đụng vào tao, mày không đắc tội nổi nhà họ Chu đâu...”
“Bốp!”
Chương 2: Người quan trọng
Lời vừa dứt, Chu Vũ nhất thời cảm thấy khó thở, cổ như bị một cái khóa lớn khóa chặt lấy, cả người bị nhấc khỏi mặt đất.
Mấy người vệ sĩ mặt biến sắc, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Dạ Minh ra tay như thế nào, vừa rồi rõ ràng còn cách xa nhau mười mấy mét, tốc độ này quá đáng sợ rồi.
Mấy người bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chần chừ bước về phía trước.
Tốc độ của đối phương đã khiến cho bọn họ phải khiếp sợ.
Ở trước mặt thực lực tối thượng, dùng cách cứng chọi cứng chính là ngu dốt, càng là tự tìm đường chết, khoản tiền lương hàng tháng đó vẫn chưa đủ để bọn họ phải liều mạng vì nhà họ Chu.
“Ô…. Ư…”
Chu Vũ bị nghẹt thở, cả mặt đều đỏ bừng, gân xanh nổi lên, đôi chân giãy giụa một cách điên cuồng, miệng chỉ phát ra được những tiếng ô ô.
“Cút qua đó dập đầu đi!” Dạ Minh tóm lấy cổ đối phương quăng tới.
Chu Vũ giống như con gà con bị liệng ra xa mười mấy mét, nằm bò dưới đất ho dữ dội, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cận kề với cái chết, sợ hãi tột cùng.
“Xin lỗi, xin lỗi!”, Chu Vũ quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu “bang bang” trước hũ tro cốt trong tay người phụ nữ.
Người phụ nữ lùi ra sau hai bước, khuôn mặt hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Người xung quanh cũng phải giương mắt nhìn, cậu chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, lúc này lại bị đe dọa tới mức phải quỳ lạy người ta!
Người qua đường xôn xao lấy điện thoại ra, đây quả là một tin chấn động, sẽ có không ít lượt truy cập, trong thời đại truyền thông làm bá chủ như ngày nay, số lần click chuột cũng chính là tiền.
“Là ai to gan như vậy!”
Một tiếng thét giận dữ đầy uy nghiêm vang lên.
Tiếp theo sau đó là vài chục người mặc quần áo giống nhau đã đứng đầy hành lang chỉ trong phút chốc, đi đầu là một ông già tóc trắng xoá, vẻ mặt đầy sự tức giận.
Người này chính là Chu Bá Tùng, gia chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, ban đầu ông ta đứng ở cửa ra vào của sân bay để chờ đón cháu trai, sau đó lại nhận được cuộc gọi cầu cứu từ vệ sĩ liền tức khắc tới đây.
Ở Kinh Hải này mà vẫn còn có kẻ dám ức hiếp nhà họ Chu ông ta, đây khác nào tìm chết đâu!
Mắt nhìn về hướng hành lang đã bị nhà họ Chu chặn kín, người đi đường đều đồng loạt lui ra sau, sợ mang vạ vào thân.
Nhưng dù là như vậy, điện thoại của từng người vẫn bị vệ sĩ nhà họ Chu hung hăng giật lấy.
“Bộp!”
“Rắc!”
Không một lời giải thích, điện thoại trực tiếp bị đập mạnh xuống sàn nhà.
Cháu trai bị đánh, đây chắc chắn là một việc đáng xấu hổ, nếu lộ ra bên ngoài, sau này họ còn mặt mũi nào mà đối diện với các đại gia tộc khác.
Mọi người nhìn điện thoại di động bị đập vỡ văng khắp sàn nhưng lại không một ai dám phản kháng, từng người chỉ biết cúi đầu kìm nén cơn giận.
Trong lòng tất cả đều hiểu, nếu như phản kháng thì sẽ không đơn giản là bị thiệt hại một chiếc điện thoại.
“Ông nội! Hức hức…”
Chu Vũ vừa nhìn thấy ông nội, một thanh niên đã hai mươi sáu tuổi đầu vừa khóc vừa la hét, nước mũi chảy ròng ròng, bò từng chút về phía Chu Bá Tùng.
“Tao cho phép mày đi chưa?”, Dạ Minh nói bằng thanh âm nhẹ nhàng, đôi mắt sắc bén của anh liếc nhìn Chu Vũ đang nằm bò trên mặt đất.
Chu Vũ nhìn Dạ Minh, rồi lại nhìn ông nội: “Ông ơi cứu cháu! Giết hắn, mau giết hắn!”
“Ranh con, lòng dũng cảm của cậu thật đáng khen ngợi, nhưng cậu lại động đến người mà cậu không nên động vào rồi!”. Ánh mắt Chu Bá Tùng dần trở nên lạnh lùng, ông ta ngoắc ngoắc hai ngón tay, hàng chục vệ sĩ đứng phía sau tự giác tiến về trước.
Nhận thấy vệ sĩ đối phương đã chuẩn bị động thủ, Dạ Minh đứng yên, bình tĩnh hỏi: “Ông không muốn biết nguyên nhân sao?”
“Nguyên nhân? Haha!”, Chu Bá Tùng cười lạnh: “Giun dế thôi mà tôi cũng cần biết lí do?”
“Cậu chỉ cần biết, đụng vào nhà họ Chu tôi, hôm nay cậu phải chết! Bắt lấy cậu ta!”
“Ầm ầm…”
Đúng vào lúc này, một âm thanh to lớn từ xa vọng đến, sân bay nổi gió bốn phía, năm chiếc trực thăng Black Hawk từ trên trời lao xuống, phía sau có hàng trăm chiếc Marauder đi theo hộ tống.
“Vù vù…”
Ngay khi năm chiếc trực thăng hạ cánh, cửa khoang được mở ra.
Năm người đáp xuống từ trên không trung.
“Bịch!”
Một tiếng bịch vang lên.
Năm đôi bốt chiến đấu đồng thời giẫm lên mặt đất khiến mặt đất dưới chân nứt ra một chút.
Tất cả đều mặc quân phục, dáng dấp oai phong hùng vĩ. Những chiếc Marauder cũng xếp hàng thẳng tắp, có khoảng ngàn người mặc đồ đen đeo đao ở thắt lưng bước xuống.
Những người đó bước đi đồng đều, tiến vào trong sân bay, khí thế hừng hực, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Bên trong hành lang, người nhà họ Chu sớm đã bị kinh ngạc đến ngây người, chân lùi từng bước một theo bản năng.
Hàng ngàn người đó dừng lại ở vị trí cách Dạ Minh năm bước.
Năm người đứng đầu đột nhiên quỳ một chân xuống.
“Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông - Cô Bại Thiên”.
“Định Quốc Sứ biên giới phía Nam - Nam Cung Yến”.
“Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây - Thịnh Hổ”.
“Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc - Lạc Phong”.
“An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung - Lữ Trung Nguyên”.
“Tham kiến Điện chủ”.
“Tham kiến Điện chủ!”
Hàng ngàn người theo sau, tiếng hô như nuốt chửng núi sông, cao vút chín tầng mây.
Trong mắt mỗi người đều tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết.
Dạ Minh, đây là vị thủ lĩnh mà bọn họ nhất mực tôn kính.
Dưới sự dìu dắt của anh, biên cảnh không bị xâm phạm, các nước xung quanh không ai dám vượt qua ranh giới nửa bước.
Sắc mặt Chu Bá Tùng tái nhợt, con ngươi co rút đột ngột, miệng không tự chủ há hốc. Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Gia tộc phát triển nhiều năm nay, chuyện lớn nhỏ gì cũng đã từng chứng kiến, nhưng lần này đã khiến ông ta hoàn toàn choáng váng.
Đương nhiên Chu Bá Tùng không biết năm người này, càng chưa bao giờ gặp Dạ Minh, tộc trưởng của một gia tộc nhỏ sao có thể tiếp xúc tới phương diện này.
Sống đến hơn bảy mươi tuổi, theo kinh nghiệm của ông ta, hôm nay e rằng đã xúc phạm đến một nhân vật lớn rồi.
Cô Bại Thiên, Lạc Phong, Thịnh Hổ, Nam Cung Yến, Lữ Trung Nguyên.
Họ là năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, mỗi người chỉ huy hàng triệu quân lính canh giữ bốn phía Đông Nam Tây Bắc của Hoa Hạ, trong những năm qua, họ đã lập được nhiều chiến tích to lớn trong chiến đấu. Chỉ cần kể tên từng người đã khiến các nước xung quanh phải khiếp sợ.
Tru Thần Điện!
Ba chữ này đã đủ khiến cho quân đội các nước trên thế giới phải run sợ.
Chỉ cần cả gan xâm phạm vào Hoa Hạ thì đúng như tên gọi, đến cả thần thánh thì cũng phải chịu trừng phạt.
Hôm nay, đáng ra là ngày Điện chủ phong vương lên ngôi nhưng không ngờ Điện chủ lại đột nhiên tuyên bố treo ấn, khăng khăng trở về, điều này khiến cho các thuộc hạ trong điện vô cùng khó hiểu và bất đắc dĩ.
“Hôm nay năm người các anh lại tự ý rời đi…”
Mặc dù Dạ Minh mặc quần áo bình thường, nhưng rất khó che giấu khí thế của bậc vương giả, đôi mày kiếm nhíu lại.
“Thuộc hạ có tội, tự ý vắng mặt, theo luật, xin chịu một ngàn gậy”, năm người đồng thanh.
Dạ Minh vẫy tay: “Tôi đã treo ấn rồi, phạt hay không, tôi không có quyền quyết định”.
“Điện chủ!”. Hốc mắt của năm người hơi đỏ lên.
Chương 3: Chuyện cũ năm xưa
Trong lòng năm người, Dạ Minh không chỉ là Điện chủ Tru Thần Điện mà còn là huấn luyện viên của năm người bọn họ, là tín ngưỡng của các thành viên Tru Thần Điện.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
An Quốc Sứ Lữ Trung Nguyên tiến lên một bước, chắp tay ôm quyền: “Có Trung Nguyên!”
“Kẻ này sỉ nhục liệt sĩ của Tru Thần Điện!”, Dạ Minh chỉ tay vào Chu Vũ trên nền đất nói: “Xử phạt theo luật của Điện!”
Dạ Minh vốn định tự tay giải quyết Chu Vũ nhưng mấy người kia đã tới, loại tôm tép tiểu nhân thế này, anh không cần tự mình ra tay.
“Vâng, Trung Nguyên tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên nhận lệnh, quay đầu trừng Chu Vũ.
Chỉ với cái nhìn này thôi, Chu Vũ đã sợ tới mức té đái: “Điện... luật của Điện?”
Chu Vũ không biết Tru Thần Điện là gì, càng không biết cái gì là luật của Điện, thường ngày vi phạm pháp luật, ngay cả đồn cảnh sát, hắn còn chẳng cần vào.
“Đúng vậy!”, Lữ Trung Nguyên tiến lên túm lấy Chu Vũ: “Sỉ nhục liệt sĩ của điện ta, theo luật của Điện: Giết không tha!”
“Giết không tha!”
Ngàn người rút đao, mũi đao chĩa về phía Chu Vũ.
“Ông... ông nội cứu cháu!”
Chu Vũ sợ tới mức đái ra quần, cả người run rẩy, nhìn sang Chu Bá Tùng. Thường ngày, hắn đánh người, đập phá cửa hàng, bỏ thuốc con gái nhà lành,... bất kể là việc càn rỡ ngang ngược cỡ nào, chỉ cần gọi cho ông nội là sẽ dễ dàng giải quyết ngay, thói quen này đã giúp hắn chẳng kiêng nể gì ở Kinh Hải.
Sắc mặt Chu Bá Tùng trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, tình cảnh thế này, tộc trưởng một gia tộc như ông ta sao cứu nổi!
“Rốt cuộc các người là ai? Nếu các người dám đụng tới cháu nội tôi, dù phải liều mạng, trả giá toàn bộ tài sản của cả tộc, tôi cũng sẽ không tha cho các người!”, thấy cháu nội bị mang đi, tròng mắt Chu Bá Tùng như sắp nứt ra, ông ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi.
Nghe thấy lời này, năm chiến thần nhìn nhau cười.
Lần gần nhất có kẻ dám nói năng ngông cuồng với Điện chủ như thế là ba năm trước.
Người nọ là là một Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ, vô cùng kiêu ngạo, tự nhận là vô địch, một mình đánh giết trăm chiến sĩ bảo vệ biên giới, nói năng hỗn láo với Dạ Minh, muốn xâm phạm biên giới nước Hoa Hạ.
Kết quả chân phải vừa bước qua ranh giới, còn chưa đặt xuống đất là đầu đã rơi rồi.
Dạ Minh không ngừng, một mình cầm đao Tru Thần giết tới nước Phỉ, chém đầu tám Chiến Thần thủ lĩnh và hơn một trăm ngàn tướng sĩ của đối phương.
Người đứng đầu nước Phỉ sợ tới mức tè ra quần, trực tiếp đệ trình giấy tờ vĩnh viễn không xâm phạm Hoa Hạ, còn cúi đầu xưng thần hàng năm dâng cống.
Một trận chiến này làm toàn thế giới kinh sợ.
“Nhà họ Chu không cần tồn tại nữa!”, Dạ Minh nói xong thì xoay người rời đi.
Lữ Trung Nguyên vung tay, nhóm người đồ đen phía sau bắt hết đám nhà họ Chu.
Sau ngày hôm nay Kinh Hải không còn nhà họ Chu nữa.
Ngoài sân bay, một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.
“Ông chủ, cô chủ, bên ngoài nóng lắm, hay là vào trong xe chờ đi ạ!”
Một tài xế khoảng năm mươi mấy cầm ô che cho hai người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán,
Hiện tại là tháng tám, thời tiết bên ngoài xấp xỉ 40 độ rồi, tài xế ở nhà họ Tô làm việc cũng sắp hai mươi năm, đây là lần đầu thấy ông chủ Tô phải tự mình đi đón một người.
“Đúng đó ông nội, ai mà có mặt mũi lớn vậy, còn cần ông nội tới đón!”
Dưới bóng dù, một thiếu nữ thướt tha bĩu môi, trên gương mặt xinh đẹp cũng là mồ hôi đầm đìa.
Dù là mặc váy ngắn nhưng thời tiết kiểu này thì vẫn thấy nóng mà.
Thiếu nữ này tên Tô Giản Hề, ông lão bên cạnh là ông nội cô ta tên Tô Vạn Sơn, đêm qua cô ta nhận được thông báo từ ông nội bảo hôm nay phải tới sân bay đón một người.
Trong số những người trước đây có qua lại với ông nội, chưa ai long trọng như lần này, thậm chí chịu đứng dưới cái nóng bức gần 40 độ ngoài xe, đây là lần đầu tiên.
“Ông nội, nếu ông không lên xe thì cháu lên đó!”, nói rồi Tô Giản Hề định xoay người.
“Cháu dám!”
Gậy ba toong trong tay Tô Vạn Sơn gõ mạnh lên nền đất.
“Ông nội à...”
Đôi môi anh đào của Tô Giản Hề chu lên: “Chúng ta chờ gần bốn mươi phút rồi, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào thế?”
Tô Vạn Sơn dứt khoát: “Đừng nói bốn mươi phút, dù cả ngày, ba ngày, chúng ta cũng phải đợi!”
Tuy Tô Giản Hề không muốn nhưng lời của ông nội, cô ta không dám làm trái, hiện tại váy áo đã ướt đẫm khiến cô ta khó chịu vô cùng. Cặp đùi thon dài được tất chân bao trọn, mồ hôi chảy ra toàn bộ thấm hết vào phần tất này.
Bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà nhanh rồi thoải mái tắm rửa thôi.
“Đến rồi!”
Giọng Tô Vạn Sơn có chút run rẩy, tay phải nắm chặt gậy ba toong.
Tô Giản Hề nghe tiếng nhìn sang thì thấy cảnh khiến cô ta phải chấn động.
Thường ngày, cửa ra vào sân bay có không ít người nhưng đều là người qua kẻ lại, hấp tấp vội vàng.
Mà ngay giờ phút này, ngàn người đang đi ra lại đều tăm tắp, nhịp độ cũng y hệt nhau.
Mỗi một bước đều như búa tạ nện vào tim Tô Giản Hề làm cho hơi thở cô ta dồn dập, nhịp tim tăng nhanh.
Cảnh tượng trước mắt chấn động như thế.
Đây là người mà ông nội muốn đón hôm nay sao?
“Điện chủ, lần này về là vì có chuyện cần giải quyết phải không ạ, cứ giao cho thuộc hạ là được!”, Lữ Trung Nguyên theo sát sau lưng Dạ Minh.
Theo anh ta đoán, Điện chủ sẽ không làm việc lãng phí thời gian, lần này về chắc chắn là cần xử lý chuyện quan trọng.
Quyền lực của năm vị đại sứ lớn tới mức không ai được phép hoài nghi, đây lại là Hoa Trung, thân là An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, Lữ Trung Nguyên làm gì cũng tiện hơn nhiều.
Dạ Minh xua tay, không đáp.
Mười tám tuổi anh rời nhà, ở biên giới bảy năm, trong bảy năm này vẫn luôn có một cây gai găm trong lòng làm anh đau đớn mọi lúc.
Giờ biên ải đã yên ổn, ít việc lớn xảy ra, đến lúc anh trở về rồi.
Những kẻ này phải do đích thân anh giải quyết.
Lữ Trung Nguyên tất nhiên không dám hỏi nhiều, bốn người còn lại càng không tiện mở miệng, họ cũng loáng thoáng đoán ra, lần này Điện chủ quay lại là để xử lý việc riêng.
Đoàn người từ từ ra sân bay.
Tô Vạn Sơn lập tức nhận ra Dạ Minh đi đầu, hai tay run rẩy, cất bước tiến lên trước.
Dạ Minh cũng bước nhanh vài bước đỡ lấy: “Ông nội Tô!”
Tiếng gọi bình thường này lại làm cho Tô Vạn Sơn rơi lệ lã chã, nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, trong lòng ông ta cảm thấy rất phức tạp.
Chương 4: Cực kỳ thất vọng
Cũng chỉ có anh ta biết bảy năm ở biên cương Dạ Minh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Hai hốc mắt Dạ Minh ửng đỏ, nếu không có ông lão trước mặt thì vào đêm bảy năm trước hắn chắc chắn đã chết rồi.
Bảy năm trước, vào bữa tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của Dạ Minh.
Trong bữa tiệc, Dạ Minh bị người ta gài bẫy, lén lút hạ thuốc mê, cuối cùng mê mang mà phát sinh quan hệ với một cô gái.
Cô gái đó chính là Cố Thanh Uyên, thiên kim tiểu thư nhà họ Cố ở Kinh Hải.
Nhà họ Cố thân là gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, người trong nhà bị kẻ khác làm ô uế, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh một tiếng, hàng trăm vệ sĩ trong nháy mắt bao vây sảnh khách sạn, thề sẽ tắm nhà họ Dạ trong biển máu.
Bữa tiệc trở thành chiến trường.
Bố mẹ của Dạ Minh đã phải liều cả tính mạng để giúp anh trốn thoát.
Đêm đó trời mưa rất to, Dạ Minh một mình chạy dưới mưa, phía sau không ngừng truyền đến tiếng la hét của những kẻ truy đuổi.
Anh chỉ có thể chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng kiệt sức ngã xuống bên đường. Những kẻ truy đuổi đã bám theo tới, trong lúc lưỡi dao sắp chém xuống thì đúng lúc có một chiếc ô tô chạy ngang qua chắn trước mặt những kẻ truy đuổi.
Người trên xe là Tô Vạn Sơn, là bạn bè vào sinh ra tử của ông nội Dạ Minh, những kẻ truy đuổi cũng nhận ra thế lực của nhà họ Tô cho nên chỉ dám mắng chửi vài câu độc ác chứ không dám hành động hấp tấp, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trong đêm mưa.
Nhà họ Cố rất hùng mạnh ở Kinh Hải, Tô Vạn Sơn chỉ có thể đưa Dạ Minh đến biên giới ngay trong đêm thì mới xem như an toàn.
"Đã bảy năm rồi, Tiểu Dạ, cháu cuối cùng cũng đã trở về", Tô Vạn Sơn nghẹn ngào nói.
Ngoại trừ bố mẹ của Dạ Minh, trên thế giới này chỉ có Tô Vạn Sơn mới có tư cách gọi Dạ Minh như vậy.
Mấy năm nay nhà họ Tô gặp khó khăn, chỉ vì năm đó cứu được Dạ Minh mà nhà họ Tô đã kết thù với nhà họ Cố, cho nên chỗ nào cũng bị nhắm vào chèn ép, nếu không phải còn có vài phần thực lực thì nhà họ Tô cũng sẽ giống như nhà họ Dạ, bốc hơi chỉ sau một đêm.
"Vâng, ông nội Tô, Tiểu Dạ đã trở lại rồi".
Khi Dạ Minh trở về, người đầu tiên đến thăm chính là Tô Vạn Sơn nhà họ Tô, anh vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ân tình này.
Tô Vạn Sơn chính là người thân của Dạ Minh anh.
"Trở về là tốt rồi, à, đây là cháu gái của ông, Giản Hề", Tô Vạn Sơn lau nước mắt, kéo cháu gái lên phía trước một bước.
"Anh chính là người hôm nay ông nội phải tới đón sao? Trẻ tuổi như vậy?", Tô Giản Hề không khỏi thất vọng.
Cô ta vốn tưởng rằng người ông nội đón hôm nay nhất định là một nhân vật lớn, không ngờ chỉ là một chàng trai trẻ,người như vậy có thể có được bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Cứ gọi tôi là Dạ Minh”, Dạ Minh cũng không trách cô ta.
"Ông nội, người cũng đã đón được rồi, chúng ta lên xe thôi", Tô Giản Hề không kiên nhẫn mà mở cửa xe ra, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong lòng đã sớm trở nên vô cùng khó chịu.
Tô Vạn Sơn có chút xấu hổ: "Khụ khụ, Tiểu Dạ,đứa cháu gái này của ông bị chiều đến hư rồi, cháu đừng trách nhé".
Dạ Minh cười nhẹ, đương nhiên anh sẽ không trách.
“Trung Nguyên ở lại, mọi người thì ở đâu trở về đó đi”, Dạ Minh nói xong liền ngồi vào bên trong xe.
Chiếc Bentley phóng nhanh trên đường, ở xe sau, Lữ Trung Nguyên ngồi trên một chiếc Paramount lái theo.
"Tiểu Dạ, nếu cháu đã trở về, vậy thì... hôn sự giữa cháu cùng Giản Hề...", trên xe, Tô Vạn Sơn ngập ngừng nói, ông ta biết rất rõ, với thực lực của Dạ Minh bây giờ, nếu như đồng ý kết hôn với cháu gái nhà mình thì chỉ vì anh xem trọng phần ân tình cũ mà thôi..
"Hôn sự? Hôn sự gì?", chưa đợi Dạ Minh mở miệng thì Tô Giản Hề đã hỏi trước, trước giờ cô ta chưa từng nghe ông nội nhắc đến chuyện này.
"Ông nội Tô, nếu trong thư cháu đã hứa với ông thì cháu nhất định sẽ không nuốt lời. Tuy nhiên, nếu như Giản Hề không đồng ý thì cháu sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy", Dạ Minh có thể nghe ra trong giọng nói của Tô Giản Hề rằng cô ta không hề biết điều này trước đó.
Ba năm trước, ở trong một bức thư, Tô Vạn Sơn có ý muốn Dạ Minh cưới cháu gái của mình, Dạ Minh đã hồi âm đồng ý.
Sở dĩ anh đồng ý là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng năm đó, đừng nói đến chuyện lấy cháu gái nhà họ Tô, cho dù bảo anh bảo vệ ba đời nhà họ Tô thì anh cũng sẽ làm.
“Con bé dám sao!”, Tô Vạn Sơn gầm nhẹ một tiếng.
Vì Tô Vạn Sơn là người đứng đầu nhà họ Tô cho nên không ai trong nhà họ Tô dám làm trái lời ông ta.
Chuyện quan trọng hơn hết chính là, nếu cháu gái ông ta không đồng ý thì rõ ràng là không thích Dạ Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng khác nào vả vào mặt Dạ Minh.
Trên đời này làm gì có ai dám làm nhục Tru Thần Điện Chủ!
Nếu như có kẻ nào dám thì trong vòng nửa ngày, đừng nói đến một Tô gia nho nhỏ, thậm chí toàn bộ Kinh Hải cũng có thể bị san bằng dễ như trở bàn tay.
"Ông nội!", Tô Giản Hề căng thẳng dậm chân, những chuyện khác cô ta đều có thể nghe lời ông nội, nhưng hôn sự là một chuyện lớn. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ta gặp Dạ Minh thế mà đã bàn đến chuyện hôn nhân, thế cũng quá qua loa rồi.
"Được rồi, chuyện này đã định, nếu cháu không đồng ý thì trừ phi ông chết", xe đã lái đến nhà họ Tô, Tô Vạn Sơn mở cửa, tài xế dìu ông ta đi xuống trước.
Tô Giản Hề rơm rớm nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ta thấy ông nội mình không nói đạo lý như vậy.
“Tôi sẽ khuyên ông nội Tô”, Dạ Minh vẫn giữ lời, tiêu sái xuống xe mà không quay đầu lại.
“Thật sao?”, Tô Giản Hề thấy được một tia hy vọng, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy Dạ Minh cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Trước cửa trang viên nhà họ Tô đã có rất nhiều người chờ đợi, nghe nói sắp đón một vị khách quan trọng, lại nghe nói vị khách đó có thể khiến gia tộc sống lại, trên mặt ai cũng đều tràn đầy mong đợi.
Nhìn thấy Dạ Minh xuống xe, mọi người lập tức thất vọng.
Là kẻ nào bịa đặt ra chuyện ông cụ sắp tiếp đón một nhân vật lớn vậy? Đúng là lãng phí thời gian, lãng phí công sức.
"Anh... anh là Dạ Minh?", Tô Xán Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dạ Minh với vẻ mặt kinh ngạc.
Tuổi tác của anh ta xấp xỉ Dạ Minh, năm xưa cũng miễn cưỡng xem như là quen biết nhau.
Trong bảy năm, dung mạo của một người cũng sẽ không thay đổi nhiều, vẫn có thể mơ hồ nhận ra được.
"Cái gì? Dạ Minh?", mọi người nghe thấy điều này đều kêu lên.
Chương 5: Bài học
Mấy năm nay, cái tên Dạ Minh chính là cấm kỵ ở Kinh Hải, nhà họ Cố khổ sở tìm kiếm bảy năm, còn thả ra lời tàn nhẫn, nếu ai tìm được Dạ Minh, cho dù là anh còn sống hay đã chết, được thưởng năm triệu.
Năm triệu này không tính là gì đối với mấy cậu ấm cô chiêu gia tộc lớn, nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng gây ra không ít chuyện vớ vẩn.
Mọi người thấy Dạ Minh im lặng không nói gì thì cho rằng anh ngầm đồng ý, vẻ mặt của họ càng thêm chán ghét, nếu không phải tại anh, nhà họ Tô làm gì đến nỗi lưu lạc đến nông nỗi này.
"Bác cả, sao bác lại dẫn người này về đây? Bác còn ngại nhà họ Tô chúng ta chưa đủ thảm hay sao?"
Người nói chuyện là cháu trai của Tô Vạn Sơn - Tô Văn Húc, trừ Tô Vạn Sơn ra, ở thế hệ thứ hai của nhà họ Tô cũng chỉ có mình hắn có quyền lợi.
Lời của Tô Văn Húc nói, mọi người đều đồng ý, đưa Dạ Minh về đây, nếu làm cho nhà họ Cố biết được chuyện này, đây chính là đang tự mình tìm phiền toái.
"Thế sao?", sắc mặt Tô Vạn Sơn âm trầm.
"Chẳng lẽ không phải à?". Tô Văn Húc bình thản đáp lại: "Đâu phải bác không biết là nhiều năm qua nhà họ Cố vẫn luôn tìm Dạ Minh!"
"Lại nói, trong tiệc trưởng thành của mình, Dạ Minh dám cưỡng hiếp cô chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ diệt vong, đây là đều do hắn gieo gió gặt bão, năm đó bác không nên cứu hắn một mạng, huống chi hiện tại còn đón hắn…"
"Rầm!"
"Câm miệng!"
Gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, Tô Vạn Sơn bất thình lình nổi giận.
Người khác nói Dạ Minh như thế nào, ông cụ Tô không quan tâm, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ là người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy, ngu si đần độn không biết phân biệt.
Về chuyện này, từ đầu đến cuối, Tô Vạn Sơn không hề hỏi qua Dạ Minh một chữ nào, bởi vì ông ta vô cùng tin tưởng rằng Dạ Minh căn bản không phải loại người như vậy, trong chuyện đó nhất định là có khúc mắc.
"Từ nay về sau, Dạ Minh chính là người của nhà họ Tô, tôi muốn gả Giản Hề cho cậu ấy, từ hôm nay trở đi, nếu ai có ý đồ muốn khinh nhục cậu ấy, trực tiếp trục xuất khỏi nhà họ Tô!"
Tô Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nổ tung, một đám người châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau.
Lão già này chắc quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi, không biết Dạ Minh đã rót bùa mê thuốc lú gì cho ông ta, thế mà lại muốn gả Giản Hề cho một tên chó nhà có tang.
Sắc mặt Tô Văn Húc âm trầm, hắn đã mơ tưởng đến vị trí quản lý nhà họ Tô từ lâu, Dạ Minh đến mang theo tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Tô, cơ nghiệp bản thân khổ tâm kinh doanh cứ thế mà mất đi sao? Không được, tuyệt đối không được
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, nhanh chóng quyết định, lặng lẽ móc điện thoại đi đến chỗ không có người, bấm một dãy số.
"Bắt lấy nó!", Tô Vạn Sơn đột nhiên nói một câu khiến mọi người sửng sốt.
Vài tên vệ sĩ của nhà họ Tô không rõ, vẻ mặt mơ hồ, không biết ông cụ Tô nói muốn bắt lấy ai.
Gậy ba toong giơ lên, chỉ đến một chỗ, đó là Tô Văn Húc.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Thế nào? Không nghe được phải không? Bắt lấy nó cho tôi!", Tô Vạn Sơn nhắc lại lần nữa.
Lần này, vài tên bảo vệ không do dự, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Tô Văn Húc.
"Mẹ nó, bắt tôi làm gì? Mấy người không nghĩ xem mình đang làm gì! Ai cho mấy người ăn gan hùm mật gấu à!", Tô Văn Húc giãy giụa không ngừng, ở nhà họ Tô, không có ai dám bất kính với hắn như thế.
Vệ sĩ không nương tay, nếu là lời ông cụ Tô nói, thì đó chính là mệnh lệnh tối cao ở nhà họ Tô,.
"Bác cả, bác đây là có ý gì?", Tô Văn Húc bị áp giải đến trước mặt Tô Vạn Sơn, vẻ mặt vô tội.
Chát!
Ngoài dự kiến của mọi người, Tô Vạn Sơn giơ cao tay phải, tát một cái thật mạnh lên mặt của Tô Văn Húc.
"Bác… bác cả?". Mặt Tô Văn Húc nóng rát lên trong nháy mắt.
Tô Vạn Sơn duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay Tô Văn Húc, nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên, đúng như những gì ông ta dự đoán trước.
"Cậu đang chuẩn bị mật báo lại cho nhà họ Cố?". Mặt Tô Vạn Sơn tràn đầy tức giận.
Tô Văn Húc không trả lời, mà vẻ mặt biểu cảm không thể tin được: "Bác cả, vì cái tên mạt rệp này, thế mà bác lại đánh cháu?"
"Không sai, cháu gọi điện cho nhà họ Cố, đem hắn giao cho nhà họ Cố mới có thể nhận được sự thông cảm từ nhà họ Cố, giảm bớt chèn ép đối với nhà họ Tô".
"Chát!"
Lại một cái tát thật mạnh nữa!
"Gia chủ là tôi đây còn chưa có chết! Còn không tới phiên cậu làm chủ", Tô Vạn Sơn tức đến run cả người, lòng càng thêm lạnh, đàn ông nhà họ Tô lại hèn yếu như thế.
Trên mặt Tô Văn Húc in dấu mười ngón tay, hắn cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng lại không dám chống đối nữa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ Tô giận đến như thế.
"Tiểu Minh, theo ông vào nhà, về sau cháu ở đây, nơi này chính là nhà của cháu!", Tô Vạn Sơn cố ý nhấn mạnh giọng vào ba chữ cuối, để cho người của nhà họ Tô nghe.
Dạ Minh cười nhạt, theo Tô Vạn Sơn đi vào trong trang viên, anh cũng không muốn ở lại nơi này, chỉ là sợ làm buồn lòng của ông Tô, vậy tạm thời ở đây hai ngày đi.
Lữ Trung Nguyên theo sát phía sau, đi ngang qua bên người Tô Văn Húc cố ý gạt mạnh một cái.
Nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Văn Húc lại lảo đảo vài bước ngã ngồi trên mặt đất.
"Mày muốn chết…"
Xoẹt!
Tô Văn Húc vừa mới nói ra ba chữ, Lữ Trung Nguyên đã rút ra bội đao bên hông, chĩa vào chóp mũi hắn.
"Trung Nguyên!", Dạ Minh cũng không quay đầu, lại quát nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: "Dạy dỗ chút là được!"
"Vâng!"
Lữ Trung Nguyên thu đao vào vỏ, bỗng nhiên tung ra một cước.
"Phụt!"
Ngực Tô Văn Húc tức khắc lõm xuống, gãy ít nhất cũng bảy, tám cái xương sườn, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi, miệng phun ra máu tươi, cả người nện vào tường, thở hổn hển, không đến một hai năm, e là không thể xuống giường được.
Mọi người trong nhà họ Tô đều hoảng sợ, đây mà gọi là dạy dỗ sao? Ra tay cũng độc ác quá rồi.
Mọi người trong nhà họ Tô đều không biết, nếu mà là Thủ Quốc Sứ Thịnh Hổ ở đây, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu, sau đó là băm thây vạn mảnh, há có thể để hắn ở đây nhục nhã Điện chủ nửa câu.
Tô Vạn Sơn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, đây là đã nhẹ tay rồi, nếu không phải có mặt ông ta ở đây, Tô Văn Húc sao có thể còn sống được?
"Nếu anh muốn báo cho nhà họ Cố...", Dạ Minh dừng bước, nhìn về phía Tô Văn Húc: "Thì cứ gọi điện cho nhà họ Cố đi!"
"Tiểu Minh!", Tô Vạn Sơn hoảng hốt gọi một tiếng, loáng thoáng đoán ra dụng ý của Dạ Minh.
"Bảy năm, món nợ máu này, nhà họ Cố cũng nên trả rồi". Ánh mắt Dạ Minh thâm thúy, nhìn lên chân trời.
Nếu không phải biên cương mấy năm nay đều xảy ra chiến loạn, anh cũng không kịp trở về, làm sao có thể để cho nhà họ Cố tồn tại bảy năm.
Tô Vạn Sơn muốn nói lại thôi, ông ta biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
"Ranh con, này… Đây là chính mày tự tìm chết!", Tô Văn Húc giãy giụa vài cái muốn ngồi dậy, nhưng ngực đau đớn khiến hắn căn bản không động đậy nổi, khoé miệng còn không ngừng chảy máu.
"Bác cả, bác nghe rồi đó, đây là chính hắn yêu cầu gọi cho nhà họ Cố, vậy đừng trách cháu!". Nói xong, không khỏi phân trần thêm, hắn móc ra cái điện thoại khác, bấm một dãy số.
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, không chừng có thể nhân cơ hội này là nhà họ Cố thâu tóm nhà họ Tô, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà làm gia chủ, tuy là về sau làm công cho nhà họ Cố, chung quy vẫn tốt hơn so với nơi này, luôn bị chèn ép làm kẻ đứng thứ hai.
Bình luận facebook