• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (1 Viewer)

  • Chương 133-135

Chương 133

Kiếm khí tung hoành. Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, từng đạo kiếm ý phóng lên tận trời, ngưng tụ ở trên không. Đây là Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai, uy lực phải cường đại hơn tầng thứ nhất đến mấy lần.

Mà lúc này, kiếm ý ngưng tụ ở trên không tựa như là đã tích lũy tới trình độ nhất định, vù vù một tiếng, vạn kiếm cùng lao xuống.

Ở giữa những chuôi trường kiếm này giống như là có một loại liên hệ nào đó khiến cho chúng tạo thành một loại Kiếm Vực đặc thù.

Trường kiếm ở trong tay Kiếm Vô Trần nhận lấy Kiếm Vực ảnh hưởng, ông ông tác hưởng khiến cho Kiếm Vô Trần có cảm giác trường kiếm muốn phá không bay đi, hòa mình vào trong Kiếm Vực.

- Đây là Kiếm Vực.

Sau khi kinh hãi trong chốc lát, Kiếm Vô Trần lập tức vận chuyển cương khí, áp chế trường kiếm đang xao động bất an xuống. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Tông môn vẫn đang một mực điều tra về chuyện Ngự Kiếm các Tam lão bị người giết chết, Ngự Kiếm các bị diệt môn.

Thế nhưng mà vẫn không thể tra ra được đến cùng là người nào làm việc này.

Chỉ có điều hắn không tin Lâm Phàm là người đã giết chết Ngự Kiếm các Tam lão. Dù sao Tam lão đều là cường giả nửa chân đạp vào Thiên Cương cảnh, chỉ bằng thực lực của tiểu tử này làm sao có năng lực làm chuyện đó.

Chỉ là hiện tại Thái Hoàng Kiếm xuất hiện, đồng thời cái môn Hóa Thần Kiếm Trận này cũng xuất hiện, đủ để chứng minh tuyệt học của Tam lão đã bị tiểu tử này chiếm được.

Đáng giận! Thật đáng hận.

Tại sao tiểu tử này lại có vận khí tốt như thế, lại có thể chiếm được bảo bối quý giá như vậy?

Nhưng mà nếu như mình có thể giết chết tên tiểu tử này, như vậy những thứ này đều sẽ trở thành vật ở trong túi của mình nha. Nghĩ tới đây, hắn càng thêm quyết tâm giết giết Lâm Phàm. Vô luận như thế nào, bằng bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải để tên tiểu tử này nằm lại ở đây.

- Kiếm Vô Trần, ngươi đừng quá chủ quan.

Mặc Kinh Trập nhìn thấy tình huống bên phía Lâm Phàm, trong lòng cũng phải cảm thán Lâm Phàm thật mạnh. Chỉ có điều hiện tại mình còn đang quyết đấu cùng với Kiếm Vô Trần, mặc dù đối mặt với Kiếm Vô Trần, mình vẫn có cảm giác vô lực, thế nhưng mà mình sẽ không sợ hãi.

Lúc này, Lâm Phàm cảm giác được cương khí trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, vẻn vẹn chỉ là vừa thi triển thì hắn đã có cảm giác thân thể đều bị đào rỗng.

Bây giờ, khu vực xung quanh đã trở thành thế giới của kiếm. Kiếm khí rất sống động như là đã có được sinh mạng, trôi nổi ở chung quanh.

Đột nhiên!

Lâm Phàm phát hiện gia hỏa Phong Thanh Vân kia không biết làm như thế nào lại có thể xuất hiện ở phía sau lưng của mình rồi vòng hai tay ôm chặt lấy bản thân.

- Hoàng sư huynh, mau mau ra tay đi, hắn vẫn còn đang ngưng tụ những đạo kiếm khí này. Nếu để hắn ngưng tụ thành công, chúng ta đều phải chết.

Phong Thanh Vân thi triển thân pháp Hành Vân Nghịch Phong, thân thể bị cương khí bao bọc, vô hình vô ảnh, xuyên thấu qua những đạo kiếm khí ở xung quanh, đi đến sau lưng và ôm chặt lấy Lâm Phàm để Hoàng Huyền Đạo có cơ hội xuất thủ, giết chết Lâm Phàm.

Hắn không dám ra tay. Bởi vì nếu như không thể một chiêu giết chết gia hỏa này, như vậy những đạo kiếm khí đã ngưng tụ này rất có thể sẽ bạo động lên. Đến lúc đó, hắn cũng không có cách nào để ngăn cản.

Mà ở trong lòng của Lâm Phàm lúc này, thì như là có ngàn vạn con thảo nê mã đang chạy, cương khí ở trong cơ thể lại bị triệt để rút khô. Cho dù là hắn đã vận dụng Thất Thần Thiên Pháp thì cũng không thể thi triển một chiêu mãnh liệt như này.

Với thực lực hiện giờ, hắn căn bản là không có khả năng thi triển một chiêu này.

Một mảnh vỡ nhỏ đột nhiên bay từ phía dưới lên. Đây là làn da ở chỗ cổ chân.

Thân thể của mình đã bắt đầu vỡ nát, nhưng mà chiêu này còn chưa thi triển được một nửa nữa.

- Sư huynh, nhanh, nhanh lên.

Phong Thanh Vân gào thét, hắn cũng không phát hiện dị dạng của Lâm Phàm. Bây giờ trước mắt đã bị kiếm khí dày đặc ngăn trở, mà hắn lại đứng quá gần Lâm Phàm cho nên căn bản không nhìn thấy rõ phía dưới Lâm Phàm đã bắt đầu vỡ nát.

Đối với Lâm Phàm, chuyện thương tâm cùng lắm cũng chỉ là như thế này mà thôi. Công pháp chỉ mới thi triển có một nửa, địch nhân còn không chết mà chính bản thân đã sụp đổ trước. Chuyện này có mất mặt hay không cơ chứ?

- Vị sư huynh này, đừng ôm chặt ta như vậy.

Lâm Phàm bình tĩnh lại, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Dù sao tiêu hao một trăm nghìn điểm tích lũy, cuối cùng lại có kết quả thế này. Nếu như ta không thể thi triển, ngươi, con mẹ nó, còn để ta lĩnh ngộ làm cái gì?

- Không có khả năng. Ta không thể không thừa nhận rằng là ngươi rất mạnh. Nhưng mà hiện giờ, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.

Phong Thanh Vân cười lạnh:

- Môn Long Xà Triền Nhiễu Thuật này của ta chính là Triền Nhiễu thuật mạnh nhất trong tông môn. Cho dù là ta chết đi, ngươi cũng không thể giãy dụa ra.

Lâm Phàm lắc đầu. Lúc này, hai chân của hắn cũng đã dần dần tiêu tán. Sau đó, hắn giơ tay lên, Địa Hoàng Kiếm bay đến. Lâm Phàm nắm chặt kiếm ở trong tay.

Phong Thanh Vân không ngừng cười lạnh:

- Ngươi muốn làm gì? Là muốn giết chết ta sao? Ta nói cho ngươi biết. Đây là chuyện không thể nào, Long Xà Triền Nhiễu Thuật của ta có thể đồng bộ né tránh cùng với thân thể của ngươi, cho dù là ngươi...

Phốc!

Lời còn chưa nói hết, hai mắt của Phong Thanh Vân đột nhiên trợn to tựa như là không dám tin tưởng.

Lâm Phàm lại không hề nghĩ ngợi, đâm thẳng Địa Hoàng Kiếm vào trong thân thể của mình, từ đó đâm xuyên qua người của Phong Thanh Vân.

- Ta cũng không nghĩ tới việc né tránh.

Bên ngoài!

Hoàng Huyền Đạo căn bản không nhìn thấy tình huống ở bên trong. Tầng kiếm ý bao bọc ở bên ngoài tựa như là thác nước, không chỉ bao phủ người ở bên trong đồng thời cũng ngăn cản tầm nhìn của người bên ngoài.

- Hảo, Phong sư đệ, làm tốt lắm. Hãy cố gắng chống đỡ thêm một lúc nữa.

Lúc nghe thấy thanh âm của Phong Thanh Vân, trong lòng của Hoàng Huyền Đạo cực kỳ mừng rỡ, hắn cũng biết được vị sư đệ này có một môn công pháp có tác dụng quấn quanh. Giống như là mãng xà, chỉ cần bị cuốn lấy thì đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.

Hiện tại tầng kiếm khí này còn không có triệt để hình thành, không có bao nhiêu lực sát thương. Với thực lực của hắn đủ để phá vỡ, xông thẳng vào giết chết Lâm Phàm.

Hai tay chấn động, cương khí như lửa, áo bào ào ào rung động, hắn muốn thi triển chiêu thức mạnh nhất, muốn chắc chắn giết chết Lâm Phàm.

- Dừng tay...

Hai mắt của Phong Thanh Vân đỏ bừng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, thân thể run lên. Hắn không ngờ tới đối phương lại dám làm như thế, không dám tin tưởng nói:

- Ngươi làm sao có thể hung ác đối với bản thân như vậy?

Địa Hoàng Kiếm đâm xuyên qua thân thể của hai người, máu tươi tí tách chảy.

Lâm Phàm lại tiếp tục giơ tay lên, Nhân Hoàng Kiếm bay đến. Nắm chặt kiếm trong tay, hắn lạnh lùng nói:

- Chỉ có hung ác với bản thân mới có thể hung ác với địch nhân. Ở trong mắt của ta, môn Long Xà Triền Nhiễu Thuật này của ngươi căn bản là không đáng giá nhắc tới. Hôm nay ta sẽ để ngươi xem Triền Nhiễu Thuật mạnh nhất ở trên thế gian là cái gì?

- Nhìn thấy chưa? Đây mới là mạnh nhất.

Phốc!

Nhân Hoàng Kiếm cũng tiếp tục đâm vào trong thân thể của hai người.

Ánh mắt của Phong Thanh Vân dần dần tan rã tựa như là sắp đi chầu ông bà ông vải nhưng miệng vẫn gào thét.

- Làm sao có thể? Ngươi sao có thể hung ác như vậy, lại dám ra tay cả với bản thân?

Hắn chưa bao giờ ngờ tới lại có người ác với bản thân như vậy. Kẻ này chẳng lẽ muốn cùng chết với mình hay sao?

Chỉ là đột nhiên, hắn thấy được một mảnh vỡ bay đến trước mắt, không khỏi kinh ngạc nói:

- Đây là cái gì?

Lâm Phàm lại ngoắc tay, Thái Hoàng Kiếm bay đến. Rồi hắn thản nhiên nói:

- Đây là một bộ phận của thân thể ta nhưng mà nó đã hóa thành mảnh vỡ. Nếu như ngươi có thể chịu đựng một kiếm cuối cùng này mà còn sống sót vậy thì ngươi có bản lĩnh.

- Ngươi muốn làm gì?

Phong Thanh Vân muốn buông Lâm Phàm ra, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện ra là bản thân căn bản không có cách nào động đậy. Hai thanh trường kiếm đâm xuyên thân thể kia như là gông xiềng triệt để khóa hắn lại, chỉ cần khẽ động đậy là vết thương sẽ càng nghiêm trọng.

- Một kiếm cuối cùng, ngươi hãy chết cùng với ta đi.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm tựa như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

- Ngươi muốn làm gì?

Trong đầu Phong Thanh Vân hiện giờ chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là gia hỏa này điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

- Ta đang tìm kiếm vị trí của trái tim. Ngươi nói xem trái tim ở bên trái hay là bên phải nhỉ?

Lâm Phàm dò hỏi rồi đột nhiên nói:

- A, tìm được rồi, là bên phải.

Phốc!

- Không đúng, là ở bên trái. Ngươi đừng có lo, một kiếm này sẽ chính xác thôi.

Phong Thanh Vân đã bị Lâm Phàm đâm đến choáng váng, thân thể cũng bắt đầu suy yếu.

Xoạt xoạt!

Trán của Lâm Phàm bắt đầu vỡ nát, hai tay cũng dần dần tiêu tán. Hắn rút Tam Hoàng Kiếm ra, thu vào trong nhẫn trữ vật rồi nói:

- Chờ một chút ta sẽ lại đến làm thịt ngươi.

- Sư đệ, ta đến đây. Ngươi mau tránh ra.

Đột nhiên, kiếm khí ở phía trước bị đánh nát, một bóng người lao nhanh tới như tia chớp, một quyền ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng cũng theo đó đánh ra.

- Lâm Phàm, đi chết đi cho ta.

Thế nhưng khi mà một quyền kia đánh tới, thân thể của Lâm Phàm lại đột nhiên tiêu tán. Thế là một quyền này lại đánh thẳng lên trên lồng ngực của Phong Thanh Vân.

Ầm!

Cương khí cực kỳ cường hãn nhanh chóng bộc phát. Trong nháy mắt, trái tim của Phong Thanh Vân đã nổ tung.

- Sư huynh, ngươi...

Đến lúc chết Phong Thanh Vân cũng không dám tin tưởng mình lại chết trong tay đồng bọn.

Hoàng Huyền Đạo sững sờ, ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ kinh hoảng:

- Sư đệ, ngươi...
Chương 134

Lâm Phàm vẫn lạc.

Kiếm khí thác nước đột nhiên tiêu tán, mọi thứ cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Hoàng Huyền Đạo không ngờ một quyền của mình lại đánh vào trên thân thể của sư đệ. Tiểu tử kia đến cùng là đã đi nơi nào? Vừa rồi rõ ràng hắn còn thấy được mà.

Kiếm Vô Trần vốn đang đè ép Mặc Kinh Trập, nhưng khi đưa mắt kiểm tra tình huống bên kia, sắc mặt đột nhiên kinh hãi, kiếm trong tay hơi chệch đi để Mặc Kinh Trập có cơ hội phản kích, sau đó hắn lập tức lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã lùi ra xa.

- Hoàng sư đệ, ngươi đang làm gì vậy?

Kiếm Vô Trần giận dữ hét lên, hắn không ngờ Hoàng Huyền Đạo lại đánh chết Phong Thanh Vân.

Hoàng Huyền Đạo lúc này mới kịp phản ứng, sau đó một tay đỡ lấy Phong Thanh Vân, quay đầu về phía Kiếm Vô Trần, hô lớn:

- Vô Trần sư huynh, gia hoả kia đã hại chết Phong sư đệ.

- Ngươi nghĩ ta mù hay sao?

Kiếm Vô Trần quát lên, hắn rõ ràng trông thấy là Hoàng Huyền Đạo đánh nát trái tim của Phong Thanh Vân, bây giờ hắn lại còn dám nói là tiểu tử kia giết chết Phong sư đệ.

- Phong sư đệ, ngươi mau nói cho Vô Trần sư huynh biết đi, ta không phải là người giết ngươi.

Hoàng Huyền Đạo lay lay thân thể của Phong Thanh Vân, muốn hắn nói chuyện, chứng minh sự trong sạch của mình. Thế nhưng mà một quyền vừa nãy đã làm cho trái tim của Phong Thanh Vân vỡ nát, vả lại lúc trước hắn còn bị Lâm Phàm đâm ba kiếm, tính mạng đã sớm giống như ngọn đèn trước gió, muốn mở miệng ra nói gì đó, nhưng còn không có nói câu nào thì đầu đã lệch sang một bên, ngỏm củ tỏi.

Bây giờ, Hoàng Huyền Đạo nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình. Bởi vì từ trong ánh mắt của sư huynh, hắn đã nhìn ra sư huynh không còn tin tưởng mình nữa. Hắn vội vàng nói:

- Vô Trần sư huynh, ta thật sự không có giết chết Phong sư đệ, huynh nhất định phải tin tưởng ta. Tất cả là do tiểu tử kia. Ta chỉ muốn giết hắn mà thôi.

- Không sai, người là do ta giết. Kiếm Vô Trần, đừng vu hãm đồng đội của ngươi.

Lúc này, một thanh âm vang lên ở sau lưng Mặc Kinh Trập khiến cho Mặc Kinh Trập kinh hãi đến suýt nhảy dựng lên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn lại không biết được là có người đứng ở sau lưng mình.

Thế nhưng mà khi thấy người này là ai, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng của Lâm Phàm cũng rất muốn mắng chửi người. Tên Hoàng Huyền Đạo này thật là đồ chó hoang, vậy mà lại đoạt điểm tích lũy của mình. Rõ ràng là tên Phong Thanh Vân kia đã sắp chết rồi, nhưng bị một quyền của hắn đánh cho vỡ tim mà chết, làm cho mình không thể lấy được điểm tích lũy.

Nhưng thôi, chỉ là mấy trăm điểm tích lũy, hắn vẫn chịu nổi tổn thất này. Chỉ cần giao lưu cùng đám yêu thú một chút là có thể kiếm về.

Hắn cũng vừa mới hồi sinh. Thương thế ở trên người đã hoàn toàn biến mất, tinh thần vô cùng sung mãn.

Trong lòng của Kiếm Vô Trần lạnh lẽo, quả nhiên là thế, trong nhóm của mình lại xuất hiện phản đồ, nếu không thì sao mà trên người của tiểu tử này lại không hề có một chút thương thế nào, vả lại tinh khí thần cực kỳ sung mãn, căn bản không giống như là người vừa mới chiến đấu kịch liệt, tổn thất đại lượng cương khí.

Lâm Phàm chắp tay ở sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Lâm Phàm ta là người đỉnh thiên lập địa, ai làm thì người nấy chịu. Người kia chính là do ta giết, không có liên quan với hắn.

Hoàng Huyền Đạo hiển nhiên còn không có kịp phản ứng, sau đó cố gắng nói:

- Vô Trần sư huynh, ngươi nghe được chưa? Chính hắn đã thừa nhận, Phong sư đệ không phải ta giết mà là do hắn giết.

Sau đó ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy phẫn nộ:

- Ngươi giết Phong sư đệ. Thù này, ta nhất định phải báo.

Kiếm Vô Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm một phen, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào Hoàng Huyền Đạo, trong lòng vô cùng phẫn nộ, giọng nói cũng cực kỳ âm trầm:

- Hoàng Huyền Đạo, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hay sao?

- Sư huynh, vì cái gì mà huynh lại không tin ta? hắn cũng đã thừa nhận, Phong sư đệ chính là do hắn giết.

Hoàng Huyền Đạo sắp điên dại, hắn không ngờ sư huynh vậy mà lại bắt đầu hoài nghi mình.

Đây rốt cuộc là vì cái gì?

Đột nhiên, hắn phản ứng lại, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.

- Sư huynh, tình huống không phải như vậy. Phong sư đệ đã vây khốn hắn, mà ta chuẩn bị đánh giết hắn. Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại có thể trốn thoát, nên một quyền kia của ta mới đánh vào trên người Phong sư đệ. Ta thật sự không phải cố ý muốn giết Phong sư đệ.

Hoàng Huyền Đạo giải thích.

Lâm Phàm gật đầu, nói:

- Đúng vây! Những gì hắn nói đều là sự thật. Ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên biến mất, có thể là ta đã sử dụng thần thông dịch chuyển không gian khiến cho hắn không kịp phản ứng, cho nên một quyền của hắn mới giết chết sư đệ của mình.

Sau đó nhìn về phía Hoàng Huyền Đạo còn đang lo lắng vạn phần, hắn nói:

- Ta chỉ có thể giúp ngươi giải thích tới đây thôi. Về phần sư huynh của ngươi có thể tin tưởng ngươi hay không, đó chính là sự tình của ngươi. Ta đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ rồi.

- Lâm Phàm ta là người đỉnh thiên lập địa. Chuyện mà ta làm qua, đương nhiên sẽ thoải mái thừa nhận. Từ trước tới giờ, ta cũng chưa từng ra tay đánh lén phía sau, càng sẽ không đổi trắng thay đen, nói chuyện lừa gạt.

Lời này tuy được Lâm Phàm nói ra cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, nhưng mà nhìn thi thể của La Chinh Nhất vẫn còn chảy máu ở một bên kia, lại là tạo thành sự đối lập mãnh liệt khiến cho người ta khó mà tin tưởng được.

Mà lời nói này truyền vào trong tai của Kiếm Vô Trần lại đặc biệt chói tai, giống như Lâm Phàm ta là người âm hiểm hèn hạ, sự tình mà ta làm qua ta vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, ta ưa thích ra tay đánh lén ở phía sau, càng ưa thích đổi trắng thay đen.

Chẳng qua hiện nay, ánh mắt của Kiếm Vô Trần băng lãnh, như tuyết giữa mùa đông, lạnh thấu xương, đâm thật sâu vào bên trong thể xác cùng với tinh thần của Hoàng Huyền Đạo:

- Ngươi rốt cục thừa nhận, là ngươi giết chết Phong sư đệ.

Hoàng Huyền Đạo gấp đến mức mặt đỏ tới mang tai, nói:

- Sư huynh, ngươi nghe ta nói...

Kiếm Vô Trần hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên, nói:

- Ngươi không cần phải nói nữa, không ngờ trong chúng ta lại xuất hiện phản đồ. Tốt, thật sự là rất tốt.

Lâm Phàm hiện tại cũng lười để ý đến hai người này, không ngờ ba tên kia liên hợp cùng một chỗ, thật là có chút khủng bố. Nhưng mà Hóa Thần Kiếm Trận này xem như là đã lừa lão tử một vố, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi.

- Thế nào, ngươi đánh thắng được tên Kiếm Vô Trần này sao?

Lâm Phàm hỏi.

Mặc Kinh Trập lắc đầu, cảm thán một tiếng:

- Đánh không lại, ta vốn tưởng rằng bằng vào thiên tư yêu nghiệt cùng với nỗ lực mà ta đã bỏ ra, cải tiến Kinh Long Đại Thiên Công, thuộc về kỳ tích vô tiền khoáng hậu, đủ để vượt cấp khiêu chiến, thật không ngờ kiếm thế của tên Kiếm Vô Trần này lại quá mạnh mẽ, giống như liền thành một khối, Kiếm Đạo đã thành, một kiếm chém ra còn ẩn chứa một loại quỹ tích Kiếm Đạo nào đó. Ở trong tay hắn, ta đã bị thiệt thòi không ít, nếu như không phải thực lực của ta cũng không đơn giản, chỉ sợ đã bị hắn làm thịt đến mấy lần rồi.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập, không có lời nào để nói, đánh không mà lại có thể nói có đạo lý như vậy. Tốt, rất tốt.

Đột nhiên!

Một đám mây đen cuồn cuộn lao tới chỗ bọn họ, Lâm Phàm hơi nghi hoặc một chút, tại trong vực sâu Vạn Quật này làm sao lại có mây đen xuất hiện?

Rống!

Thanh âm giống như là tiếng oán quỷ gào thét, dữ tợn, khủng bố, tà ác cuốn tới, bao phủ vùng thiên địa này.

- Đa tạ Minh đại nhân xâm nhập hiểm địa, ngưng tụ yêu thú chi huyết, giúp ta khôi phục thân thể.

Nam tử mặc áo bào xám cảm động đến rơi nước mắt. Vốn hắn nghĩ bị thương thành như vậy, mình sẽ bị phế bỏ. Thật không ngờ Minh đại nhân vậy mà lại thi triển thần công nghịch chuyển kinh thiên, lấy yêu thú chi huyết, yêu thú chi cốt, phối hợp thần công kinh thiên động địa để mình có thể khôi phục lại nửa người dưới.

- Hừ, nếu như không phải Thiên Thần giáo còn cần ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cứu loại phế vật như ngươi sao?

Ở bên người nam tử mặc áo bào màu xám, một vị nam tử mang theo mặt nạ hình đầu lâu mở miệng nói.

Thanh âm này âm trầm đáng sợ, không mang theo một tia tình cảm, nhưng rơi vào trong tai của nam tử mặc áo bào màu xám, lại khiến hắn như là rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy.

- Đúng, đúng, Minh đại nhân nói chí phải, ta là phế vật, ta là phế vật.

Đột nhiên, nam tử mặc áo bào màu xám nhìn về phía trước và phát hiện một đám người. Nhưng khi nhìn thấy một người, hắn lại quát ầm lên:

- Minh đại nhân, chính là hắn, chính là hắn hại ta thành như thế này.

Nhưng mà nam tử mặc áo bào màu xám lại không biết Mặc Kinh Trập, hiển nhiên cũng là bởi vì Mặc Kinh Trập đã rời khỏi thành Linh Phong lịch luyện hai năm, mà chỉ sợ cũng là ở trong hai năm này, phân bộ của Thiên Thần giáo mới đến ẩn tàng trong thành Linh Phong.

Mà giờ phút này, mấy người Lâm Phàm cũng cảm nhận được cỗ khí tức tà ác này, trong lòng cũng đều nghiêm lại, có dự cảm không ổn.

Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng tụ, nhìn về phương xa, trong lòng kinh hãi. Con mẹ nó, đấy là tình huống như thế nào? Mỗi một lần lão tử xuất tông, làm sao đều sẽ có những chuyện như này xảy ra?

Mây đen cuồn cuộn, giống như có oán linh đang thét gào, dữ tợn khủng bố.

Bấm ngón tay tính toán.

Đại kiếp sắp tới.
Chương 135

Mặc Kinh Trập nhìn đám mây đen cuồn cuộn kia, sắc mặt ngưng trọng, cực kỳ chân thành nói:

- Ta ngửi được khí tức tà ác.

- Ngươi đừng nói nhảm nữa, lần này e rằng chúng ta muốn treo.

Trong mây đen này ẩn chứa sức mạnh kinh khủng làm cho người kinh hãi, mà trong đó như là ẩn giấu oán linh tà ác đến làm cho người sợ hãi. Cho dù đối mặt với mấy người Kiếm Vô Trần, Lâm Phàm vẫn dám chiến một trận, nhưng mà nhìn vào đám mây đen đang cuồn cuộn lao đến kia, Lâm Phàm lại có cảm giác không thể địch lại.

Ngay cả Kiếm Vô Trần cùng Hoàng Huyền Đạo đang tranh luận với nhau, sắc mặt cũng đều biến đổi. Nhất là Kiếm Vô Trần khi cảm nhận được sức mạnh mà đám mây đen kia phát tán ra, cánh tay cầm kiếm cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Tà ác, âm trầm, đây là sự khủng bố mà hắn chưa bao giờ cảm thụ qua. Khí tức này để cho người ta có cảm giác cực kỳ bất an.

Trong lòng của Lâm Phàm hơi nghi hoặc, không biết trong đám mây đen này đến cùng là tồn tại cấp bậc cao đến như thế nào.

Mây đen cuồn cuộn, dừng lại ở trên không đột nhiên giống như là bị một đôi bàn tay lớn xé mở, phân tán ra hai bên, mấy bóng người xuât hiện, đứng ở phía trên mây đen, trong đó vị nam tử mang theo mặt nạ hình đầu lâu kia mặc dù không chủ động phát tán khí tức, nhưng mà người ta cũng có thể cảm thấy hắn là người mạnh nhất trong mấy người này.

- Là ngươi, ngươi còn nhớ ta hay không, oan gia ngõ hẹp, không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp ngươi. Ta muốn rút gân, lột da của ngươi cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Ánh mắt của nam tử mặc áo bào màu xám khóa chặt Lâm Phàm, dữ tợn gào thét. Bây giờ hậu thuẫn mạnh nhất của hắn là Minh đại nhân đang ở đây, cho dù là tiểu tử này có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Minh đại nhân.

Mặc Kinh Trập đứng ở bên cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng nói:

- Người này là tới tìm ngươi.

- Ta biết.

Lâm Phàm đúng là không ngờ lại đụng phải gia hoả của tổ chức tà ác bị mình đánh nát một nửa người lần trước. Hơn nữa không ngờ bây giờ hắn ta lại vẫn sinh long hoạt hổ, nửa người dưới của hắn cũng đã khôi phục như cũ.

Nhưng nhìn tình huống hiện tại, hiển nhiên là có chút không ổn, ánh mắt xoay chuyển, sau đó nghi hoặc nói:

- Ngươi có phải là nhận lầm người hay không? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt mà. Hai vị này là sư huynh của ta, chúng ta mới lần đầu đi ra lịch luyện.

Giả bộ, nhất định phải giả bộ.

Đồng thời trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Đây là cái thế đạo gì? Tại sao mình lại có nhiều cừu nhân như vậy? Hơn nữa, mỗi một tên nhìn thấy mình cũng đều muốn giết chết mình. Nhân sinh như này thật đúng là vô cùng thất bại.

- Nhận lầm người sao? Không có khả năng! Cho dù ngươi có hóa thành tro, ta cũng sẽ nhận ra ngươi.

Nam tử mặc áo bào màu xám cười lạnh:

- Không nghĩ tới ngươi lại còn có sư huynh ở đây, vừa vặn dùng mạng của các ngươi trả thù cho những thủ hạ kia của ta.

- Minh đại nhân, chính là hắn. Nhiệm vụ lần trước thất bại cũng là do hắn chen một chân vào. Hơn nữa, lúc trước hắn còn nói mình là đệ tử của Viêm Hoa tông.

Nam tử mặc áo bào màu xám hung tợn nói.

- Là đệ tử của Viêm Hoa tông ư? Rất tốt! Rất tốt!Viêm Hoa tông vẫn muốn phá hủy giáo ta, giết chết vô số giáo đồ của giáo ta, dùng đầu lâu của các ngươi để tế điện những giáo đồ đã chết đi của giáo ta, chuyện này cũng không tồi.

Minh đại nhân đang đứng phía trước, nghe nam tử mặc áo bào màu xám nhắc đến đệ tử của Viêm Hoa tông, mới mở miệng nói ra, mây đen dưới chân mấy người Minh đại nhân theo đó mà quay cuồng, hình thành vô số đầu người dữ tợn, bay múa trên không trung, cảnh tượng thật đáng sợ.

Hoàng Huyền Đạo đi đến phía sau lưng của Kiếm Vô Trần nhỏ giọng nói, hiện tại cũng không phải là lúc để mà giải thích:

- Vô Trần sư huynh, làm sao bây giờ? Xem ra những người này chính là giáo đồ của Thiên Thần giáo, hơn nữa khí tức của nam tử đeo mặt nạ khô lâu kia rất mạnh, chỉ sợ tu vi cũng rất cao.

Kiếm Vô Trần không có để ý đến Hoàng Huyền Đạo, mà bước ra một bước, ôm quyền nói:

- Các vị, ta cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào, mà ta cũng muốn giết chết hắn. Bây giờ hắn có ân oáncùng các ngươi, như vậy chúng ta cáo từ trước.

- Sư huynh, ngươi...

Lâm Phàm cũng không ngờ tên Kiếm Vô Trần này lại vô sỉ như thế, mắt thấy không địch lại, lập tức muốn rút lui, đẩy mình ra. Đáng giận đến cực điểm, không có một chút tình nghĩa với đồng môn.

Nam tử mặc áo bào màu xám đứng ở một bên nói:

- Minh đại nhân, những người này chắc chắn là đồng tông, hiện tại lại nói như thế này, theo ý của thuộc hạ, khẳng định là có quỷ kế gì đó.

Lạch cạch!

Đúng lúc này, một tay của Minh đại nhân bỗng nhiên đặt lên trên đầu của nam tử mặc áo bào màu xám. Chỉ là một động tác nhỏ này, lại khiến cho nam tử mặc áo bào màu xám bị hù dọa đến mức quỳ xuống, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Ngươi nói nhảm quá nhiều rồi.

Nam tử mặc áo bào màu xám nhìn thấy Lâm Phàm, lửa giận trong lòng khó mà kiềm chế cho nên mới chửi ầm lên. Nhưng mà bây giờ hắn đã tỉnh ngộ lại, mình giống như là quá càn rỡ ở trước mặt của Minh đại nhân, sau đó lập tức ngậm miệng không nói nữa, quỳ xuống để cầu xin tha thứ.

Minh đại nhân có chủ trương của mình, sao ta có thể càn rỡ như vậy?

Lâm Phàm nhìn tình huống ở trước mắt, trong lòng sơ bộ đánh giá một chút, nếu như coi sức chiến đấu của Kiếm Vô Trần là 3, vậy thì sức chiến đấu của gia hỏa âm trầm ở trước mắt này có thể đột phá đến hai chữ số.

Cấp bậc thực lực này muốn nghiền ép mình chỉ sợ cũng giống như là nghiền chết một con kiến mà thôi, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát thân, không thể kéo dài thêm nữa.

- Chỉ có ở trong tuyệt cảnh mới có thể dục hỏa trùng sinh, mới có thể đi đếncảnh giới cao hơn, Mặc Kinh Trập ta bây giờ đối mặt với nhân sinh đại kiếp, mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng mà cũng tuyệt không cúi đầu, như vậy để ta dùng đôi thiết quyền này, đánh vỡ khốn cảnh bây giờ này đi.

- Chỉ có ở trong tuyệt cảnh mới có thể dục hỏa trùng sinh, mới có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn. Lúc này, Mặc Kinh Trập ta phải đối mặt với nhân sinh đại kiếp. Mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng mà ta cũng tuyệt không cúi đầu, như vậy để ta dùng đôi thiết quyền này đánh vỡ khốn cảnh bây giờ đi.

Mặc Kinh Trập trầm mặc một lát, sau đó tựa như là nghĩ thông suốt, nhìn thẳng về phía trước. Khí chất trên người cũng biến hóa, giống như là một con rồng lửa bay lượn trên chín tầng trời.

Lâm Phàm vươn tay, kéo Mặc Kinh Trập về phía sau, thấp giọng nói khẽ:

- Ngươi bị điên rồi sao? Còn cái gì mà dục hỏa trùng sinh? Đợi lát nữa nghe ta, ta nói chạy thì lập tức chạy ngay.

Hắn thấy tên Mặc Kinh Trập này có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích. Nếu không bằng vào chỉ số thông minh của tên này còn không bị người ta làm thịt bao nhiêu lần rồi.

Đúng lúc này, Lâm Phàm bước ra một bước, trầm trọng nói:

- Các sư huynh, Thiên Thần giáo tai họa tông môn, lẽ ra là nên giết, nhưng mà bây giờ đối phương thật sự là quá cường đại, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Bảo vật này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của Thiên Thần giáo, ta sẽ dẫn dắt hắn rời đi, các ngươi mau chóng cầm bảo bối trở lại tông môn, đưa cho các vị trưởng lão.

Hưu!

Vừa nói xong, Lâm Phàm lập tức lấy quả lựu đạn có thể điều khiển mà hắn rút thưởng trúng lần trước từ trong nhẫn trữ vật ra, ném về phía Kiếm Vô Trần, lựu đạn vẽ trên không trung một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi vào trong tay của Kiếm Vô Trần.

- Đi.

Lâm Phàm lôi Mặc Kinh Trập chạy về phương xa, đồng thời còn quay đầu hét lớn:

- Có gan thì các ngươi đuổi ta. Đừng đuổi theo sư huynh của ta.

Minh U đứng ở trên mây đen,thản nhiên nhìn cảnh tượng ở trước mắt tựa như là đang trầm tư, hoặc là không kịp phản ứng. Sau đó, hắn hơi nhấc ngón tay, mấy cái mặt người bằng mây đen đang bay lượng trên không trung, dữ tợn gào một tiếng rồi lập tức đuổi theo Lâm Phàm.

Kiếm Vô Trần nhìn chằm chằm vào đồ vật thần bí ở trong tay, lại nhìn Minh U ở phía trên mây đen một chút, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, người ở trước mắt khiến cho hắn có cảm giác thật sự là quá nguy hiểm, quá kinh khủng.

Không ngờ đến vực sâu Vạn Quật giết chết tên tiểu tử Lâm Phàm kia, hắn lại có thể gặp được tồn tại khủng bố như thế này.

- Hắn là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, ta cùng hắn có thù oán.

Bàn tay của Kiếm Vô Trần run rẩy, trong lòng vô cùng hoảng sợ, có cảm giác áp lực không miêu tả được bằng lời.

Hoàng Huyền Đạo nhìn cảnh tượng ở trước mắt, không hề do dự lập tức vận chuyển cương khí, chạy về phương xa. Hắn thấy không chạy chính là chết.

Minh U giơ tay lên, lại có mấy mặt người dữ tợn gào một tiếng, đuổi theo phía sau Hoàng Huyền Đạo.

Kiếm Vô Trần không nhúc nhích. Cũng không lâu lắm, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Hắn quay đầu nhìn qua, lại phát hiện Hoàng Huyền Đạo đã bị cái mặt người kia xuyên qua thân thể.Trên người tản ra sương mù màu đen dày đặc, sau đó Hoàng Huyền Đạo lập tức rơi xuống đất, cũng không hề nhúc nhích nữa, hiển nhiên là đã chết hẳn.

Trường kiếm tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất. Nhìn cảnh kia, hắn không một chút ý chí chiến đấu nào.

Bởi vì hắn thấy, người trước mắt này thật sự là quá mạnh, mình có ra tay cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom