-
Chương 6-10
Chương 6 Lây lan đến tất cả mọi người
Lâm Phàm hai tay cầm dây thừng, đầu dây thừng còn lại nối với một khối đá lớn hình tròn. Mỗi lần kéo dây thừng, sau đó buông tay ra, lưng sẽ bị tảng đá kia đập liên tục.
Cũng không bao nhiêu người nguyện ý nếm thử phương thức tra tấn này, bởi vì lực sát thương của nó quá lớn. Dù cho đã thử thì tuyệt đối cũng chẳng chịu được bao lâu.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, đây có là vấn đề gì?
Một chút cũng không đau.
Kèm theo tu luyện ‘Luyện Thể quyết’ khiến điểm khổ tu tăng một cách đáng sợ.
“Điểm khổ tu +5.
…”
So với tu luyện bình thường đã tăng nhanh gấp 5 lần.
Máu nóng sôi trào, thân thể hắn giống như một miếng sắt được nung nóng đỏ, tỏa ra từng đợt khói trắng.
Các đệ tử chung quanh đều đã há hốc mồm.
- Tên này là ai? Tàn bạo quá đi mất.
- Đá đập liên tục vào người sinh ra cộng hưởng, so với tu luyện bình thường còn phải mạnh hơn gấp mười lần. Hơn nữa nếu như có xảy ra sơ suất lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá vỡ, chưa phải là Tôi Thể tầng 6 trở lên căn bản chả có ai dám tiếp tục.
- Như thế này là đã kéo bao nhiêu lần rồi.
- Đúng thật là không muốn sống nữa, dù có là các sư huynh có Tôi Thể tầng 6 đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng liên tục kéo thả như vậy. Mỗi một lần đều cần phải có thời gian bình ổn lại huyết khí sôi trào trong cơ thể. Làm giống như hắn đâu khác nào đòi mạng.
Nghe tiếng các đệ tử chung quanh thán phục, khỏi nói cũng biết trong lòng Lâm Phàm có bao nhiêu thích thú. Hơn nữa tốc độ tăng của điểm khổ tu có chút ngoài mong đợi, so với tu luyện bình thương phải nói là đã được đẩy nhanh rất nhiều.
Đối với người khác đây là hình thức tra tấn không thể nhẫn nhịn. Nhưng đồi với Lâm Phàm, có được ‘Thân bất tử’, hắn chẳng thấy đau đớn tẹo nào, chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh ẩm ướt, chắc là đổ máu rồi.
Giờ đây cả người Lâm Phàm đỏ bừng bừng, hắn há miệng thở ra một hơi khói trắng nồng đậm.
Điểm khổ tu: 8000.
Lâm Phàm không hề do dự, trực tiếp cộng điểm.
Tu vi: Tôi Thể tầng 5.
Một lượng sức mạnh huyền diệu trong cơ thể hắn bạo phát.
Ầm!
Gân guốc trên cánh tay hắn nổi lên như rắn rết, dữ tợn không gì sánh được. Âm thanh nổ tung vang lên, thân thể hắn phình to hơn hẳn so với ban đầu.
Cánh tay hắn thì càng thêm thô kệch.
Thân thể cũng cao thêm rất nhiều.
- Vị đệ tử này rốt cuộc là ai? Có thể tu luyện đột phá đến Tôi Thể tầng 5, xương cốt cũng thay đổi.
- Mạnh quá, rốt cuộc là ai vậy chứ?
- Ta vừa nghe nói, hắn có vẻ như chính là đệ tử ngày hôm qua trên chiến trường cho Cự Thú Chiến Tranh đi bán muối.
- Là hắn!
Các đệ tử đang tu luyện chung quanh hai mắt nhìn nhau không dám tin, sau đó toàn bộ lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Bọn họ không ngờ lại có thể gặp được người uy mãnh như thế này.
Trương Long nhìn đến chết lặng, hắn trợn tròn mắt, trong nội tâm nảy lên một loại cảm xúc xấu hổ.
Mình vừa nãy nói với người ta cái gì?
Không tin người ta?
Nhát như chuột?
Chết tiệt, kẻ dám tu luyện như vậy hắn căn bản còn chả gặp được mấy, đã thế cường độ như này hắn càng chưa thấy bao giờ.
Phương thức tu luyện này đem lại đau đớn mà con người ta khó có thể chịu đựng được. Nhưng cái người trước mắt này, mặt đã không đổi sắc, thậm chí lại còn có chút hưng phấn. Chuyện này rốt cục là sao?
Quá mức điên cuồng.
Cao Đại Tráng dừng việc tu luyện của mình lại, ngây ngốc nhìn theo Lâm Phàm, tiếp đó nói quá:
- Lâm sư đệ thật là mạnh đó, ta cũng không dám tu luyện như vậy.
Âm Tiểu Thiên cảm thán:
- Không ngờ ý chí của Lâm sư đệ lại mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là ta cũng có chút hoài nghi Lâm sư đệ.
Lã Khải Minh nhìn sau lưng Lâm Phàm đã loang lổ vết máu, trong phút chốc liền trợn trừng mắt nhìn Trương Long:
- Nhát như chuột mà ngươi nói đấy. Nói thử ta nghe, ngươi dám tu luyện như vậy không?
Tu vi của Trương Long đã đạt đến Tôi Thể tầng 6, hắn cũng rất lao tâm khổ lực tu luyện. Muốn tu luyện như vậy, hắn thật sự không dám. Mỗi lần uỳnh một cú, cảm giác như thịt nát xương tan, đau đớn đấy thực khó có thể chịu đựng.
Mà người trước mắt hắn đã chịu phải không dưới một trăm cú như vậy, đã chịu đựng thống khổ tới cỡ nào.
- Ta… Ta…- Trương Long nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hắn thật sự bị dọa hết hồn. Đồng thời sâu trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phàm không còn điểm khinh thường như trước, thay vào đó là bội phục.
Lã Khải Minh không để ý Trương Long, mà là vội vàng hô:
- Lâm sư đệ mau dừng lại đi, cứ tiếp tục đệ sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Lâm Phàm mở miệng, thở ra một làn khí trắng:
- Lã sư huynh, không có vấn đề gì. Nếu chút đau ấy cũng không chịu nổi thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ gia quyến, tông môn. Không muốn bị kẻ khác giết chỉ có liều mạng tu luyện, nam nhi phải biết tự dựa vào sức mình. Bây giờ đổ nhiều máu, sau này mới không khiến người khác rơi lệ.
Ông đây phóng đại một chút là đám người các người lại chả phục sát đất.
Đau đớn là cái gì?
Ông đây cũng rất muốn cảm thụ đau đớn một chút.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội này.
Ầm!
Đá lớn đập rầm rầm vào xác thịt hắn, tạo ra âm thanh chấn động đến tận tâm can.
Trường luyện võ một mảnh im lặng.
Tất cả đệ tử đều bị mấy lời nói của Lâm Phàm làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ từ tông mộn đến nơi xa xôi này là vì cái gì?
Khẳng định là muốn bảo vệ tông môn, bảo vệ lãnh thổ.
Các đệ tử chung quanh không thể nhịn được nữa bèn cất lời:
- Lâm sư huynh nói chí phải, không hổ là bậc anh hùng.
- Liều mạng cố gắng tu luyện, chút đau đớn kia có tính là gì?
Một gã đệ tử trực tiếp lên nắm dây thừng, cũng muốn cho đá lớn đâm rầm vào. Nhưng chỉ mới một chút gã ta đã hộc máu, người bay sang một bên.
Một đệ tử khác thẳng bước đến:
- Vị sư đệ này, không sao chứ?
- Không sao, đúng là còn gắng gượng quá. Sư huynh, chúng ta hai người một tổ, cùng nhau tu luyện đi?
- Được.
Cao Đại Tráng nói:
- Lâm sư đệ nói cũng được đó, Đại Tráng cũng muốn nỗ lực tu luyện. Sư đệ, đánh đi.
- Được.
Lã Khải Minh cũng sôi trào nhiệt huyết, không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến hành tu luyện. Hắn không ngờ Lâm sư đệ lại có hùng tâm tráng khí như vậy, cũng không thể để mình tụt lại phía sau được.
Trương Long hổ thẹn vạn phần, nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh hiểu lầm đệ rồi.
Lâm Phàm phun một hơi khói trắng, lộ ý cười:
- Sư huynh nói gì vậy chứ, đều là đệ tử Viêm Hoa tông, tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.
Trương Long bấy giờ ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Lâm sư đệ chịu nhiều tra tấn của việc tu luyện vậy mà còn cười được với mình. Như này nhất định là cố nén đau đớn, cười cho mình an tâm, để mình không cắn rứt trong lòng.
Sau khi nghĩ đến đây, Trương Long cảm thấy thật muốn rơi lệ. Mình nói Lâm sư đệ như vậy mà không ngờ Lâm sư đệ lại còn suy nghĩ cho mình.
Thật quá là cảm động.
- Lâm sư đệ, ta... - Trương Long không biết nên nói gì, cuối cùng xoay người rời đi, hắn cũng muốn liều mạng đi tu luyện.
Lâm Phàm mà biết ý nghĩ hiện tại của Trương Long chắc chắn sẽ chửi thề loạn lên.
Sư huynh, mi nghĩ con mẹ nó nhiều quá rồi đó.
Ông cười như thế này chẳng qua chỉ định giả vờ pro, tỏ vẻ tu luyện rất thoải mái thôi mà.
Sao vào mắt mi lại biến thành ý khác thế.
Sáng hôm ấy.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong trường luyện võ.
Mọi khi chuyện như này cũng rất bình thường. Nhưng hôm nay điểm không bình thường chính là chẳng có đệ tử nào bỏ về sớm cả.
Điều này làm cho một vài đệ tử đi ngang vẻ mặt mù mịt: cái này éo hợp lý tí nào.
Đám người này sao tự nhiên đánh đến hăng tiết vịt như vậy?
Không dừng tu luyện được nữa luôn.
Chương 7 Phân tích một chút là ổn
- Ôi đệt, chịu không nổi nữa rồi.
Tuy rằng Lâm Phàm không có cảm giác đau, nhưng cũng có thể cảm giác được thân thể này có gì đó không ổn lắm.
Crack một tiếng.
Xương cổ phía sau lưng dường như đã nứt ra, không chống đỡ nổi cường độ luyện tập như vậy.
Phụt!
Hắn phun một búng máu.
Phổi hỏng rồi.
Sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, đây là dấu hiệu thân thể bị trọng thương. Với tu vi Tôi Thể tầng 5 của hắn hiện tại sao chịu nổi tra tấn như thế này.
Chậm lại, nhất định phải chậm lại.
Bây giờ hắn muốn tự sát. Nhưng hiện trường đông người xem như vậy, phải tìm địa điểm khác hợp lý hơn.
- Lâm sư đệ, đệ không việc gì chứ? – Lã Khải Minh lập tức đến bên cạnh Lâm Phàm, một tay đỡ Lâm Phàm, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Lâm Phàm xua tay:
- Không có việc gì. Máu trong người cuộn trào lên hơi mạnh quá nên phun có một ngụm máu nhỏ. Ta về trước nghỉ ngơi một chút, các sư huynh cứ tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh vẫn không yên tâm:
- Thật sự không sao sao?
Lâm Phàm sắc mặt nghiêm túc:
- Không có việc gì. Với trạng thái hiện tại của ta một quyền có thể đánh chết một con trâu, huynh có tin không?
Không đợi Lã Khải Minh nói thêm gì, Lâm Phàm tức tốc rời khỏi sân tập.
Hắn thật sự sợ bản thân không chịu nổi mà bị rong huyết luôn, đến lúc đó thì có mà toi con mẹ nó cơm.
Âm Tiểu Thiên nhìn theo lưng Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, chắc chắn là không sao chứ?
Cao Đại Tráng đang tu luyện thì dừng lại:
- Lâm sư đệ quá là lợi hại, chịu đựng được lâu như vậy, xem ra đã tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’ đến cảnh giới cao nhất rồi.
Trong phòng.
Lâm Phàm vừa vào phòng đã không nhịn được ho khù khụ rồi nôn ra một búng máu tươi.
- Mẹ nó chứ, không chỉ phổi hỏng mà cả gan cũng nát luôn. Đúng như bọn họ nói, phương thức tu luyện kiểu này ai mà kiên trì trụ vững được. Chấn động mạnh như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ.
Trong tình huống này hắn đã trọng thương, từ từ khôi phục thì quỷ biết được lúc nào mới khỏi.
Hắn cầm trường kiếm bên cạnh, không chút do dự cắt một đường lên cổ, máu liền phun trào.
“Ựa” một tiếng, BGM tự chêm âm thanh, và thân thể hắn ngã xuống cái ầm.
“Điểm khổ tu +10”
Mười giây sau, Lâm Phàm mở mắt, cử động thân thể, xương cốt kêu răng rắc, không có vấn đề gì cả.
Hắn đã phục hồi hoàn toàn, không có tí dở chứng gì.
Nhìn lại điểm khổ tu đã đạt đến 1265 điểm.
Hôm nay chảnh cũng đã chảnh qua, giờ thì phải suy xét về vấn đề tiếp theo. Mục đích của hắn là rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi tiêu dao. Nhưng muốn rời khỏi cũng không phải là dễ dàng, dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp mới được.
Mỗi tội giờ nhìn xung quanh hắn còn chẳng dám nhìn thẳng. Máu tươi đầy đất, nhìn mà rợn người, phải mau mau dọn sạch mới được.
Tình huống hiện nay phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ có trở nên cường hãn mới là chân lý duy nhất.
Khi Lâm Phàm xuất hiện lần nữa tại trường luyện võ.
Lã Khải Minh hết hồn luôn.
- Lâm sư đệ, sao lại ra đây làm gì? - Hắn vốn đã nhận ra Lâm sư đệ bị thương, không ngờ rằng chả bao lâu đã quay lại.
Lâm Phàm thở dài một tiếng:
- Sư huynh, cứ nghĩ đến tình thế hiện tại là sư đệ lại ăn ngủ không yên. Ta thấy thân thể không sao, liền đến để tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh nhìn Lâm sư đệ, nhiệt huyết trong lòng hừng hực sôi trào:
- Sư đệ, tuyệt lắm.
Trừ lời này ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì khác.
Hắn nhận ra Lâm sự đệ trước mắt mình có giác ngộ thật cao, cao đến mức khiến hắn phải sùng bái.
Lâm Phàm đến đây chỉ vì bất đắc dĩ. Ngay cả chủ nhân của thân thể này cũng là một cô nhi, không nơi nào dựa vào, cũng chẳng có nơi nào để lưu luyến.
Mặc kệ, cứ tu luyện đã.
Đá lớn cứ thế đập liên tiếp, tạo nên cộng hưởng hai lớp lên thân thể, điểm khổ tu tăng nhanh một cách dị thường.
Cả một buổi chiều.
Các đệ tử trên trường luyện võ nhiệt huyết cứ thế sôi trào.
Bọn họ liều mạng tu luyện, mà trong số đó còn có một sự tồn tại kinh khủng hơn cả chính là tên đệ tử kia.
Hắn tu luyện theo cái kiểu mà khiến người khác phải trợn mắt há mồm, thật sự là không dám tin, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin được.
Ở xa.
- Tên đệ tử kia là ai? - Một người trung niên khí thế phi phàm chăm chú nhìn về phía trường luyện võ.
- Lục sư huynh, hắn chính là Lâm Phàm. - Đệ tử bên cạnh cung kính nói, nhìn Lục sư huynh với ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Vị sư huynh trước mắt có một thân tu vi sâu không lường được, vô cùng cường hãn, là thần tượng của rất nhiều đệ tử. Đã thế còn nghe nói Lục sư huynh đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng 5.
Lục sư huynh nhớ kỹ cái tên Lâm Phàm này, rồi lại tiếp tục tuần tra:
- Không sai, hôm nay các đệ tử tu luyện rất khắc khổ. Có như vậy khi gặp Nhật Chiếu tông mới không trở thành thịt cá.
- Lục sư huynh nói phải.
Mãi cho đến buổi tối.
Lâm Phàm lết cái thân mệt mỏi về phòng, sau đó tiến hành kết liễu bản thân. Hắn xuống tay một cách quyết đoán, tuyệt đối không kéo dài.
Mười giây sau, hắn lại hồi sinh full bình máu.
Kiểm tra điểm khổ tu đã được 10500, nhưng còn cách khoảng cách tăng cấp tu vi một đoạn.
Ngày hôm sau!
Tiếng chuông vang vọng, trực tiếp đánh thức Lâm Phàm từ trong giấc mộng.
- Đệch mợ, có để cho người khác sống nữa hay không, mới sáng banh mắt ra đã chuông chuông cái đéo gì. - Lâm Phàm tỉnh dậy một cách vô cùng khó chịu.
Bịch bịch!
- Lâm sư đệ, mau dậy nhanh, tập hợp rồi. – Lã khải Minh gõ cửa, hồng hộc nói.
- Đây rồi, đây rồi. - Lâm Phàm mặc xong đồ, đẩy cửa ra – Lã sư huynh, đây là tình huống gì vậy?
Lã Khải Minh nói:
- Đây là tín hiệu báo tập hợp khẩn cấp. E là có chuyện xảy ra rồi, chúng ta phải nhanh lên.
Khi tới nơi tập trung, trên sân đã có rất nhiều đệ tử, ai nấy đều đứng thẳng tắp ở đó. Không khí hiện trường có chút áp lực, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng nghiêm túc như thế? - Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Xuỵt, sư đệ đừng nói chuyện, trật tự. – Lã Khải Minh nhẹ giọng nói.
- Vâng. - Lâm Phàm lặng lẽ gật đầu, còn bí mật cơ đấy.
Đúng lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một luồng khí bức bách từ xa đập vào mặt.
Đến khi thấy rõ tình hình thì hắn bàng hoàng hết cả người. Con mẹ nó mạnh quá đi, cơ bắp cuồn cuộn, còn cường hãn hơn cả Cao Đại Tráng. Nhất là ánh mắt sắc lẻm kia, tuy không nhìn rõ nhưng có thể cảm giác được.
- Đó là Lục sư huynh. – Lã Khải Minh hồ hởi nhìn ra xa - Lục sư huynh có tu vi kinh người, từng đơn thân độc mã giết chết một tên cường giả của Nhật Chiếu tông, xoay chuyển chiến cục.
- Hỡi các sự đệ, sư muội. - Trên đài, Lục sư huynh cất tiếng, thanh âm giống như tiếng chuông đánh vào lòng mỗi người.
- Nhật Chiếu tông dã tâm không dứt, mưu toan chia binh làm hai đường, một đường định đánh nơi này, đường còn lại đi chiếm thành Thiên Phong. Bởi vậy, giờ ta muốn tập hợp một nghìn đệ tử đi chặn đường Nhật Chiếu tông. Lần này cửu tử nhất sinh, chỉ cần kiên trì trong ba canh giờ là chúng ta sẽ đuổi tới, có ai nguyện ý đi? - Lục sư huynh trầm giọng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới, không biết ai sẽ đồng ý.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế ngơ ngác nhìn nhau.
Cửu tử nhất sinh, tức vẫn chưa phải là thập tử vô sinh?
Mấy tên Nhật Chiếu tông thủ đoạn thì tàn nhẫn, lại vô cùng điên cuồng. Đôi khi nguyện chết cũng phải lôi người khác chết chùm. Đối với bọn họ mà nói, khủng bố nhất vẫn là Nhật Chiếu tông.
Hiện tại nguy hiểm lại lớn, bọn họ bắt đầu do dự.
Lâm Phàm nghe xong thì cũng bắt đầu thầm phân tích.
Đây chính là đội cảm tử, tỷ lệ tử vong chắc chắn phải cao phát khiếp.
Ngược lại lại có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này.
Tức khắc, Lâm Phàm giơ tay không một chút do dự:
- Ta nguyện ý.
Trong chớp mắt, tất thảy mọi người dán chặt mắt về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi đội ngũ, đi thẳng đến trên đài
Lã Khải Minh muốn ngăn lại nhưng đã muộn.
Hắn cũng không phải sợ chết mà là không muốn chết một cách không rõ ràng như thế này.
P/S: Hôm nay team sẽ up từ chương 7 tới chương 20.
Chương 8 Chờ chút, ta có lời muốn nói
Mọi người đổ dồn ánh mắt về hắn.
Cảm giác này thật là thích.
Trước lúc bỏ trốn được chảnh tý đúng là hơi bị sướng.
Lâm Phàm đi lên trên đài, bộ dạng đầy lẫm liệt, nói:
- Lục sư huynh, ta nguyện ý đi chặn đường mấy tên Nhật Chiếu tông kia.
- Được - Lục Đạo Thăng rất hài lòng vỗ bả vai Lâm Phàm, sau đó hướng ánh mắt xuống dưới - Còn ai nguyện ý không?
Các đệ tử phía dưới đài đấu tranh nội tâm dữ dội. Bọn họ rất muốn đi nhưng lại không cam lòng. Bởi vì bọn họ muốn lên chiến trường để được chém giết chứ không phải để mấy tên Nhật Chiếu tông phiền toái kia thái như thái rau.
Lục sư huynh đã nói rất rõ ràng là cửu tử nhất sinh, tức là một trận chiến không công bằng. Có thể một kẻ thù cũng chưa giết được mà bản thân đã ngã xuống rồi.
Mà đồng thời đối với một số ít đệ tử sợ chết mà nói thì họ chỉ muốn được sống sót trở về.
Lục sư huynh có chút thất vọng, không nghĩ tới chẳng có ai khác xung phong.
- Ta nguyện ý.
- Ta cũng nguyện ý.
…
Lúc này, Lã Khả Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long giơ cao tay, theo nhau đi lên trên đài.
Lục Đạo Thăng mặt mũi vui vẻ, đây mới là đệ tử của Viêm Hoa tông chứ.
Lâm Phàm nhìn những người đi lên, bỗng nhiên muốn câm nín.
- Các ngươi sao cũng muốn đi? - Lâm Phàm bất đắc dĩ nói. Hắn biết lần này rất nguy hiểm, nhưng hắn có thân thể bất tử. Đã thế hắn còn định ra trận chết thẳng xong nằm tại chỗ luôn, chờ kẻ địch đi qua là lập tức trốn chạy.
Nhưng Lã sư huynh và mọi người đều không có thân thể bất tử. Nếu chết là chỉ có chết thật.
Hơn nữa hắn cũng nhận ra Lã sư huynh bọn họ hoàn toàn chẳng muốn đi. Không phải tại hắn xung phong nên bọn họ mới xung phong theo chứ.
Lã Khải Minh nói:
- Lâm sư đệ còn không sợ, chúng ta sợ cái gì? Huống hồ ta cũng không yên lòng, ta nợ đệ một mạng, phải chết thì cùng chết.
Lâm Phàm sắp khóc đến nơi, các người thiểu con mẹ nó năng à.
Ông đây là định lẻn đi, các người đòi đi cùng thì ông trốn thế nào? Mấy tên mắc dịch các người muốn làm ta áy náy cả đời phải không.
Toi con mẹ nó cơm.
Cao Đại Tráng cười ngờ nghệch:
- Đại Tráng ta nhất định phải kề vai chiến đấu cùng bằng hữu.
Âm Tiểu Thiên lắc lắc vai:
- Ta theo Đại Tráng.
Trương Long thì:
- Ta bội phục đệ nên muốn kết bằng hữu với đệ.
Lâm Phàm không còn gì để nói, đây là cái con mẹ gì thế này. Thế giới khỉ gió này, lừa mình gạt người thì không được à, cho ông đây không vướng bận mà lang thang một đời đi mà.
Các người nhiệt tình như vậy làm ta bị cảm động đấy có biết không.
Lục Đạo Thăng nhìn xuống dưới đài:
- Còn có ai không?
Lâm Phàm thở dài, bây giờ còn làm thế nào được? Nếu chẳng còn ai khác xung phong hẳn là cũng không thể để vài thằng bọn hắn đi một mình? Rồi hắn bước một bước ra, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hừng hực lửa cháy nhìn xuống những đệ tử phía dưới:
- Các vị sư huynh muội, lần này tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng chúng ta không hề oán thán. Bởi vì trong thành Thiên Phong là đồng bào của chúng ta, là người thân, là gia đình của chúng ta. Nếu những kẻ địch kia xâm nhập vào, hậu quả sẽ như thế nào? Mọi người có tưởng tượng nổi không?
- Tính nết của mấy tên Nhật Chiếu tông kia như thế nào, mọi người còn không rõ? Mọi người đành lòng để vợ mình bị chúng cường bạo hay sao? Hay là bằng lòng nhìn người thân của mình bị chém thành mười mấy khúc? Ta không thể, nên ta đứng ra đây.
Lâm Phàm rít gào, nhìn về phía các đệ tử, điên cuồng đi, gia nhập chiến đấu đi.
Lục Đạo Thăng nhìn Lâm Phầm, không nghĩ tới giác ngộ của đệ tử này thật là cao, chỉ cần còn sống trở lại tông môn, nhất định hắn sẽ đề bạt lên chức cao.
Có được ý nghĩ như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành một cường giả đứng đầu.
Nhưng mà lúc này, tình huống khiến Lâm phàm khó xử xảy ra.
- Ta không có người thân ở thành Thiên Phong.
Không biết thằng lồn mẹ nào dưới đài nói ra lời này, khiến Lâm Phàm cứng họng.
Lục Đạo Thăng có chút muốn nổi giận. Thời khắc thế này chẳng nhẽ không còn ai đứng ra nữa, chẳng lẽ phải chọn bừa ra mới được?
Lâm Phàm ho khan một tiếng:
- Vừa rồi ta không biết ai phát ngôn nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu thành Thiên Phong không giữ được, những tên Nhật Chiếu tông kia sẽ tiến quân thần tốc, nhất định sẽ lan ra xung quanh. Ai dám cam đoan nơi bị chiếm tiếp theo không phải quê hương của ngươi.
- Đến lúc đó, vợ của các người bị một đám người dày vò, phụ mẫu các người bị loạn đao chém chết. Nếu không may hơn nữa vợ các người mang thai con của đám giặc kia, các ngươi có thể nhịn không, nếu có thể nhịn ta không còn gì để nói.
Quả nhiên, sau khi tiêu hao một đống nước miếng liền có hiệu quả.
- Không thể nhịn, ta tham gia.
- Ta cũng tham gia.
Nhiều đệ tử lục tà lục tục giơ tay.
Bọn họ chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy. Cái gì mà vợ bị một đám người dày vò, cái gì mà người nhà bị loạn đao chém chết.
Lòng căm thù của họ với Nhật Chiếu tông cũng chẳng còn là chuyện một hai ngày. Trong số các môn phái khác thì bọn họ hận nhất chính là Nhật Chiếu tông.
Bởi vì tại thời điểm Viêm Hoa đại đế lật đổ chế độ thống trị tàn bạo, Nhật Chiếu tông khi đó thừa dịp muốn xâm chiếm nơi này, tàn sát nhiều thành, cừu hận này đã tích lũy hơn trăm năm.
Cho đến hiện giờ bọn họ cũng không thể quên.
Lục Đạo Thăng hài lòng gật đầu nhìn Lâm Phàm, tuy lời nói thì thô tục nhưng rất có lý.
Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn hết thảy.
Tập hợp một ngàn người hoàn tất.
Mỗi đệ tử lên đài đều chung suy nghĩ là không hối hận và cùng chung một thái độ phẫn nộ.
Tuy rằng biết trước sẽ hy sinh nhưng tuyệt đối không sợ hãi nữa.
- Lâm Phàm. - Lục Đạo Thăng cất tiếng.
- Sư huynh, có đệ tử. - Lâm Phàm bước lên.
- Đệ phụ trách toàn bộ hành động lần này, toàn bộ các đệ tử khác bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của Lâm sư đệ, ai vi phạm sẽ bị hủy bỏ tu vi và đuổi khỏi môn phái. - Lục Đạo Thăng nói.
- Vâng.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phàm nhìn mọi người, trong lòng thầm nghĩ bây giờ cho mình chỉ huy rồi thì chạy kiểu gì đây?
Vấn đề này hơi bị phức tạp.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến việc này, Lâm Phàm vung tay lên:
- Xuất phát.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát về phương xa.
Lục Đạo Thăng nhìn đám người Lâm Phàm, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, hiện tại cuộc chiến kịch liệt chỉ mới vừa bắt đầu.
- Lâm sư đệ, lúc nãy đệ nói thật tuyệt. – Lã Khải Minh nói.
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:
- Cũng tạm, chỉ là thuận miệng mà thôi.
Mặt trời đã lên cao.
Mấy người Lâm Phàm dừng lại trên đường lớn, lấy bản đồ ra.
Lã Khải Minh nói:
- Lâm sư đệ, theo tin tình báo, đệ tử của Nhật Chiếu tông sẽ đi qua con đường này.
- Ừm - Lâm Phàm gật đầu, nhìn hai bên đường đều là cây cối tươi tốt, đủ đẻ che dấu tất cả mọi người, liền nói – Lã sư huynh, huynh cho các đệ tử nấp ở hai bên. Chờ đến lúc đệ tử của Nhật Chiếu tông đi qua, chúng ta cùng nhau xông lên.
Lã Khải Minh mắt sáng lên:
- Sư đệ, biện pháp này hay.
Lâm Phàm xấu hổ cười, mọe nó biện pháp như này cũng gọi là hay? Có mỗi việc che dấu trong chiến đấu cũng không biết? Chẳng lẽ quang minh chính đại đứng giữa đường mà giáp mặt với kẻ địch hay sao?
- Lâm sư đệ, thế còn đệ? - Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm tức thời ôm bụng kêu:
- Ta đau bụng đi giải quyết một chút.
Cơ hội đẹp thế này mà không trốn thật sự là một tổn thất lớn.
- Sư đệ chú ý an toàn. Nếu xảy ra tình huống gì, lập tức kêu to lên một tiếng. – Lã Khải Minh nói.
- Yên tâm đi. - Lâm Phàm gật đầu, cũng mặc kệ lời nói của hắn, trực tiếp rời khỏi nơi này.
- He he, ta đã điều tra rõ phía trước không xa có một con đường nhỏ, có thể từ con đường nhỏ đó mà rời đi an toàn.
Nhật Chiếu tông, tiểu đội cướp bóc.
- Sư huynh, phía đường lớn có đệ tử của Viêm Hoa tông chặn lại, chúng ta có thể đi con đường nhỏ này thẳng đến thành Thiên Phong. Tuy rằng rất muốn chém bay mấy tên kia nhưng chúng ta đang có nhiệm vụ cướp đoạt thành Thiên Phong và tất cả các tài nguyên.
- Ừm, nói có lý, ra lệnh cho các đệ tử đi đường nhỏ.
- Vâng.
Lâm Phàm đi trên con đường nhỏ, không khỏi ngừng chân lại, vẻ mặt có chút lo lắng và do dự.
- Đệch mợ, ông mày mới đến thế giới này được vài ngày, sao toàn gặp cái đám suy nghĩ cục súc như vậy, còn đối với mình tốt quá làm gì. Nếu bọn họ không tham gia vào đội cảm tử thì chẳng phải sẽ bình yên vô sự. Đợi một lát nữa gặp được mấy tên Nhật Chiếu tông kia thật thì làm sao mà có khả năng sống sót.
Hắn là người có lối tư duy sôi nổi, đầu óc thông minh, có nội tâm chính nghĩa, được coi là thằng con trai tốt. Vậy mà lại bán đứng các bằng hữu huynh đệ, lương tâm hắn thật sự rất bất an.
- Đệt chứ, lồn con mẹ nó. - Lâm Phàm lắc đầu, im lặng một lúc, vẫn là nên về thì hơn. Cho dù kết cục có như thế nào, hắn cũng không thể hại chết các huynh đệ được.
Nhưng đúng vào lúc này, một loạt âm thanh nhốn nháo vang lên:
- Ở đây có một tên đệ tử của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm quay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa nhìn thấy liền hết hồn luôn.
Một lô một lốc đệ tử của Nhật Chiếu tông xuất hiện trước mặt hắn.
Ông đuỵt!!
Mấy tên Nhật Chiếu tông sao lại xuất hiện ở con đường nhỏ này.
Không phải đã nói sẽ đi bằng đường con mẹ nó lớn hay sao?
- Giết hắn. – Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông hét lớn rồi cầm đao lăm lăm xông về phía Lâm Phàm, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.
Lâm Phàm hô to một tiếng:
- Chờ chút, ta có lời muốn nói.
Chương 9 Sát tính của các ngươi quá nặng
Con bà nó!
Sao bảo là đi đường lớn cơ mà, thế nào lại đụng nhau ở con đường nhỏ này.
Đã nói là đợi một chút, sao vừa gặp nhau đã rút đao ra chém rồi. Bọn bây có còn chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy.
Một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông có dáng người cao lớn, cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Đao, tràn đầy sát khí lao về phía Lâm Phàm mà chém.
- Chết đi rồi nói.
Đao quang lóe sáng, chín cái vòng sắt trên sống đao rung lên lanh canh, xé gió ào ào lướt đến, một đao tuyệt đối có thể bổ người thành hai mảnh.
Lâm Phàm nổi cáu, cáu thực sự, vừa gặp mặt đã muốn giết mình, ngay cả một chút lễ phép cũng không có.
Hắn xoè một bàn tay ra, phịch một tiếng, cánh tay vốn dĩ nhỏ bé bỗng trở nên giãn nở. Trên bàn tay có một tầng ánh sáng chuyển động, trực tiếp chộp lấy Cửu Hoàn Đại Đao.
Cửu Hoàn Đại Đao như chém phải tảng đá, không đả thương được chút nào.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui mừng, Tôi Thể tầng 5 trở lên có cơ thể vô cùng rắn chắc, vững như bàn thạch. Kẻ trước mắt này muốn giết hắn đúng là nằm con mẹ nó mơ.
Bàn tay còn lại thì hung hăng đánh thẳng một chưởng lên thân đệ tử Nhật Chiếu tông.
Bị sức mạnh cường đại đánh vào, tên đệ tử Nhật Chiếu tông hai mắt trắng dã, như không thể ngờ tới thực lực của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, há mồm phun máu như điên.
Lâm Phàm một cước đạp tên đó dưới chân, sau đó khó chịu nhìn về phía trước nói:
- Ta hỏi các ngươi, có nói chuyện được hay không?
Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông sắp xông tới trông thấy cảnh tượng này, từng tên từng tên một đều trợn mắt há mồm:
- Sao lại như vậy được, sư huynh là cường giả Tôi Thể tầng 4, lại còn có Cửu Hoàn Liên Trảm xuất thần nhập hoá trong tay, sao có thể mới một chiêu đã bị thua?
- Các ngươi có nghe thấy âm thanh vừa rồi không? Thân thể như đá là dấu hiệu của Tôi Thể tầng 5, tên nhóc này là cường giả Tôi Thể tầng 5.
Với mấy tên này Tôi Thể tầng 5 đã là cường giả rồi?
Con mẹ nó dúng là không có kiến thức.
Lâm Phàm chân đạp trên người đệ tử Nhật Chiếu tông, nhìn đám người líu nhíu trước mặt, cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, nhiều người như vậy, chí ít có hai ngàn người, hơn nữa còn không biết bên trong có cường giả hay không?
Tên ở dưới chân mình đây vừa nhìn đã biết là bia đỡ đạn, cái thứ đầu óc đơn bào.
Nhưng tình hình đã thế này sao có thể rét được nữa.
Mặc dù hắn có rét thật, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài được.
Lâm Phàm chân đạp lên người tên đệ tử kia, tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén:
- Ta hỏi, ai là kẻ đứng đầu trong các ngươi, có thể nói chuyện được không?
Lúc này, một nam tử mặc áo xanh bước ra, khoé mắt nhỏ dài, vừa nhìn đã biết là cái loại nham hiểm xảo trá:
- Tên đệ tử Viêm Hoa tông kia, ngươi muốn hỏi gì? - Nam tử ngữ khí âm trầm, dùng ánh mắt đánh giá Lâm Phàm.
Hắn nhìn ra được tên đệ tử Viêm Hoa Tông này Tôi Thể ít nhất từ tầng 5 trở lên.
Có điều khiến cho hắn hoài nghi là sao có thể chỉ có mỗi một người? Chẳng nhẽ phía sau còn có mai phục?
Lâm Phàm trong lòng đã sớm chửi thề, thật con mẹ nó không hợp lý chút nào. Rõ ràng là nên xuất hiện ở đường lớn thế mà lại đụng phải nhau ở đường nhỏ này.
Thận trọng, phải thật thận trọng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh:
- Các ngươi không phân biệt đúng sai phải trái mà đã lấy đao chém ta. Không thể hỏi rõ xem ta ở đây làm gì sao. Các ngươi hành động như vậy, nếu như ta đây là muốn đến nương nhờ các ngươi để cung cấp thông tin tình báo, thì còn làm sao mà cấp được?
Với tình huống này, nhất định là phải chạy.
Xem ra ở phía Lã Khải Minh kia còn an toàn, mà mình thì rơi vào thế vô cùng nguy hiểm.
Về phần thành Thiên Phong kia thì liên quan cái rắm gì đến hắn. Hắn tứ cố vô thân, chạy trốn vẫn là quan trọng hơn.
- Sư huynh, cẩn thận một chút, coi chừng có bẫy. - Một tên đệ tử cẩn thận từng ly từng tý nói. Sau đó dùng ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Lâm Phàm. Bởi vì kẻ bị Lâm Phàm giẫm dưới chân kia chính là đại ca của hắn.
Đại ca hắn cả đời vô cùng cường hãn, thật không ngờ lại bị đối phương một đạp giẫm trên mặt đất, ngay cả chút chống cự phản kháng cũng không thể, điều này khiến hắn rất tức giận.
Cừu Lệ lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, hắn cũng không tin kẻ trước mắt này có thể làm nên sóng gió gì. Nếu như hắn đúng là chỉ có một mình, nơi này có đến 2000 đệ tử, mỗi người một đao cũng có thể chém chết hắn.
Huống hồ ở nơi này bọn hắn có không ít đệ tử có Tôi Thể tầng 5. Mà bản thân hắn còn là Tôi Thể tầng 8, xương tủy đều được tu luyện viên mãn, sắp bước vào thời kì trở thành cường giả Tôi Thể tầng 9.
Giết Lâm Phàm dễ như giết một con chó.
Nhưng nếu trong đầu đối phương đã có ý định đầu hàng Nhật Chiếu tông, thì trái lại có thể cho hắn một con đường sống. Nói không chừng có thể moi được một ít tin tức có ích, khi trở về còn có thể được thưởng.
Phút chốc, sắc mặt Cừu Lệ hòa hoãn không ít:
- Được, nói đi. Nếu ngươi đã muốn ra nhập, vậy nói tin tức có ích ra đi, ta có thể sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Thậm chí còn có thể đặc cách khai ân cho ngươi trở thành đệ tử Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm khoát tay:
- Không phải như vậy, ta thấy ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải định tới đầu hàng, chỉ là lấy ví dụ vậy thôi. Ý ta muốn nói chính là, ta không cẩn thận đi qua nơi này, ta không có liên can gì tới bọn họ cả. Chúng ta hãy cứ xem như chưa từng gặp mặt đi. Các ngươi đi đốt giết cướp bóc, ta lặng lẽ rời khỏi, ngươi xem để cho ta một chút thể diện đi.
Và thần sắc của Cừu Lệ trở nên âm trầm đến đáng sợ.
- Ngươi đang đùa giỡn ta?
- Không, ta nào có đùa giỡn ngươi, ta con mẹ nó đi ngang qua nơi này thật. Chúng ta cứ xem như chưa từng gặp không được sao, còn vị này ta thả ra là được chứ gì? - Lâm Phàm nói.
Cừu Lệ không ngờ tới mình vậy mà lại bị tên đệ tử rác rưởi này của Viêm Hoa Tông đùa giỡn, lửu giận nhất thời khó dập tắt được:
- Giết hắn cho ta.
Lâm Pàm nghe lời này lập tức bùng nổ:
- Sao sát tính của các ngươi lại nặng như vậy chứ?
- Lồn mẹ chúng mày, chém chết được ông ông đổi họ theo chúng mày luôn!! - Lâm Phàm không nói hai lời trực tiếp nắm lấy Cửu Hoàn Đại Khảm Đao, xử lý luôn tên đang bị đạp dưới chân.
“Điểm tích lũy +40”
Ồ!
Không ngờ giết một tên lại đạt được 40 điểm tích lũy, thật không tồi.
Hăn hiện tại sợ cứt gì, hắn có ‘Thân bất tử’, cùng lắm khô máu một lần, ai sợ ai.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông trong nháy mắt vây lấy Lâm Phàm. Lâm Phàm mặc dù chưa từng luyện qua đao pháp nhưng thực lực của hắn cũng là Tôi Thể tầng 5, mỗi chiêu chém ra lực đạo cường hãn đến đáng sợ.
“Điểm tích lũy +20
Điểm tích lũy + 10”
Lâm Phàm phát hiện, người bị chém chết khác nhau, điểm tích lũy cũng khác biệt. Hẳn là có liên quan đến tu vi.
“Điểm tích lũy đã đủ 100, có thể rút thưởng”
- Rút, rút, nhanh rút.
Mơ ước lớn nhất của Lâm Phàm hôm nay là chạy trốn, chưa từng tính đến việc cùng cái lũ này dông dài.
Nhưng với tình huống này nếu không thu được ích lợi gì, còn xứng với bản thân nữa không?
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Đạt được ám khí Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm ( phạm vi: 5x5).”
Lâm Phàm một đao chém đệ tử bên cạnh lăn ra đất, trong lòng chửi thầm cái quần què gì vậy.
Ám khí của Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao lại xuất hiện ở đây?
Chỉ là bây giờ hắn không có hơi mà lo nhiều như vậy được, đối phương quá đông, mình hắn đánh không lại, đành vứt bừa Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra.
Đệ tử Nhật Chiếu Tông làm sao mà để ý đến thứ nhỏ bé như vậy, không thèm đếm xỉa tí nào.
Và một màn kinh khủng xảy ra.
Mấy chục cây ngân châm bắn ra, những kẻ trong phạm vi bị thương tổn kêu thảm thiết liên hồi, vô cùng thê thảm.
“Điểm tích lũy +10”
“Điểm tích lũy +20”
Trong nháy mắt điểm tích lũy đã đạt đến 720 điểm.
Lâm Phàm kinh ngạc đến ngây người, quá là con mẹ nó phê.
Rút!
Tiếp tục rút!
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng: Thu hoạch được một viên lựu đạn hình trứng 82- 2 Hoa Hạ chế tạo”
…
Cừu Lệ nhìn thấy các đệ tử bị tên khốn này giết chết, trong cơn giận giữ khí thế bộc phát, nhảy lên như tư thế của đại bàng, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
- Chết cho ta!
Ầm!!!
Lâm Phàm lập tức có cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, đồng thời không hề có lực để đánh trả. Hắn đã là Tôi Thể tầng 5, kẻ trước mắt này tuyệt đối mạnh hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, đúng là đồ cặn bã.
Vỏn vẹn có một chưởng đã suýt nữa lấy luôn mạng của hắn.
Phụt!
Hắn phun một ngụm máu tươi.
Lựu đạn hắn vừa rút được bay từ trong ngực ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung.
Lâm Phàm trong lòng cả kinh, thò tay định bắt lại, tê tâm liệt phế hét:
- Hỡi Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn, cơ hội đột phá Địa Cương cảnh duy nhất của ta!!!
Ban đầu Cừu Lệ vốn không để ý cái thứ bay ra ngoài ấy, nhưng khi nghe thấy Lâm Phàm hét cái tên lên thì lập tức cảm thấy chỉ sợ không phải là bảo bối tầm thường.
“Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn” tên gì mà bá đạo khiếp.
Đặc biệt mấy chữ ‘Địa Cương cảnh’ kia càng kích thích hắn.
Sau đó hắn phi thân nhảy lên chộp lấy.
Khuôn mặt vốn âm trầm của hắn đột nhiên nở nụ cười, rồi nhìn về phía Lâm Phàm đắc ý.
Chương 10 Sư đệ, đừng mà
Cừu Lệ nhìn quả cầu sắt có hình thù kì dị với hai màu xanh trắng đan xen trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặp cấp thiết muốn lấy lại của đối phương liền thấy đây chắc chắn là đồ tốt.
- Trả cho ta! – Lâm Phàm lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chòng chọc vào Cừu Lệ.
Cừu Lệ cười lạnh một tiếng:
- Trả lại ngươi? Làm gì có chuyện đấy, rơi vào tay ta là đồ của ta.
Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi:
- Đó không phải vật gì tốt đâu, chỉ là một thứ vô dụng thôi.
- Ha ha, hữu dụng hay vô dụng thì cũng là đồ của ta. – Giờ phút này Cừu Lệ càng thêm chắc chắn vật này nhất định là thần vật. Không ngờ rằng chuyến đi này lại nhặt được đồ xịn, thật là thần may mắn phù hộ.
- Nói! Đây rốt cuộc là thứ gì, nếu như ngươi không nói ta sẽ lấy mạng của ngươi. Ngược lại nếu ngươi nói ra ta sẽ xem xét giữ lại cho ngươi một mạng.
Lâm Phàm lộ vẻ khó xử, biểu cảm mất mát, thậm chí có cả thống khổ:
- Van xin ngươi, trả lại cho ta đi mà, nếu không ngươi sẽ hối hận đó.
- Ha ha.
Cừu Lệ nghe Lâm Phàm nói xong thì cười phá lên:
- Hối hận? Cừu Lệ ta xưa nay chưa từng biết hối hận là gì. Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến ta hối hận sao? Nói! Đây là cái gì? Nếu không ngươi chỉ có một con đường chết.
Hắn cảm thấy đây có thể chỉ là vỏ ngoài, bên trong nhất định có thần dược. Vừa rồi đã quan sát kỹ vẫn không tìm thấy chỗ mở ra. Vật khiến tên kia giữ kỹ như vậy có thể là thứ đơn giản sao?
Mặc dù có thể cứ thế bóp nát, nhưng hắn sợ như vậy sẽ làm thần dược bên trong bị hư mất, bởi vậy mới giữ cái mạng nhỏ của Lâm Phàm đến tận bây giờ.
- Đừng giết ta. – Lâm Phàm khiếp đảm nói.
Cừu Lệ rất hài lòng với tình huống hiện tại:
- Không giết ngươi cũng không phải không thể, nhưng ngươi nhất định phải nói ra đây rốt cuộc là vật gì.
Đôi mắt đầy tuyệt vọng của Lâm Phàm mới lộ ra vẻ khấp khởi:
- Ngươi sẽ không gạt ta chứ?
- Hừ, ta không đến mức lật lọng như vậy. Cừu Lệ ta thề sẽ không giết ngươi. – Cừu Lệ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.
Chỉ cần biết được cách mở vật này, liền để đệ tử của mình giết chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm mặc một lát mới khôi phục khí lực:
- Được, ta nói cho ngươi biết, vật này là bảo vật gia truyền nhà ta. Tám mươi năm trước, cha ta… ông nội ta tình cờ ở giữa đường cứu được một ông lão tuyệt thế đang bị trọng thương. Ông lão kia để báo ân cứu mạng của ông nội ta lúc rời đi đã để lại ba bình thần dược. Ông nội ta dùng xong liền từ Tôi Thể cảnh đột phá đến Địa Cương cảnh, còn vô song hơn so với những người cùng cấp bậc, về sau…
Giờ khắc này Lâm Phàm bắt đầu soạn chuyện xưa.
Cừu Lệ nghe được nội tâm sục sôi, hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ lại có thứ tốt đến như vậy. Cơ mà trong lòng có chút không vui, kể nhiều như vậy điểm quan trọng nhất lại chưa nói đến.
- Đủ rồi, ta hỏi ngươi mở thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nóng vội, ít nhất ta cũng phải kể cho ngươi toàn bộ nguồn gốc và tác dụng của thứ này. Nếu như ngày sau ngươi có trờ thành cường giả tuyệt thế, chí ít cũng sẽ không quên chuyện ngày hôm nay.
Cừu Lệ có chút mất kiên nhẫn. Về phần có đưa thứ này cho tông môn không, đó là việc không thể nào. Hắn sẽ tự dùng, chắc chắn sẽ trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Tôi Thể tầng 9 đột phá đến Địa Cương cảnh không phải là chuyện đơn giản.
Quá trình này chỉ có khi tự bản thân thể nghiệm mới biết khó khăn cỡ nào.
Bây giờ lại có thần dược giúp trực tiếp đột phá này trong tay, vậy còn gì khó nữa.
Chỉ là đáng tiếc.
Loại thần dược này vậy mà bị dùng hết hai bình, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm có chút thay đổi, như là nếu không giết chết hắn trong lòng sẽ rất khó chịu.
- Cách mở ra rất đơn giản. Ngươi nhìn thấy vòng tròn kia không, chỉ cần kéo nó ra rồi đợi vài giây, chờ cơ quan bên trong tự mở ra là được rồi. Nếu ngươi không tin thì để ta mở cho. – Lâm Phàm lo lắng tên khốn này quá thông minh sẽ cho rằng đây là thứ nguy hiểm, nên liền chủ động đề nghị.
- Ha ha, để cho ngươi mở, sợ rằng ngươi biết mình sắp chết liền uống mất thần dược thì sao? Ta đâu có ngu. – Cừu Lệ lạnh giọng, hắn thấy nếu ngay cả điểm này mà cũng không nhìn thấu thì làm sao mà sống được đến giờ.
Lâm Phàm biến sắc gầm lên:
- Ngươi lật lọng, ngươi đã nói là không giết ta.
- Ha ha. – Cừu Lệ đạt được thần dược, trong lòng thoải mái vô cùng, âm hiểm nói – Dĩ nhiên là ta sẽ không giết ngươi, nhưng những sư đệ của ta cũng chưa từng nói qua là không giết ngươi.
- Ngươi… ngươi! – Lâm Phàm có chút bó tay, tên khốn này cũng thông minh nha, cái trò chơi chữ này thật lưu con mẹ nó manh.
Cừu Lệ kéo vòng cái roạt, không hề căng thẳng, lẳng lặng đợi.
Các sư đệ hắn xung quanh cũng vây lại xem, ánh mắt mong ngóng lấp lánh:
- Sư huynh, có thể cho chúng ta xem thần dược trông thế nào được không.
- Được, chỉ cho nhìn, không cho phép động vào, đây là đồ của ta. – Cừu Lệ lạnh giọng.
- Vâng vâng, bọn đệ chỉ muốn nhìn xem một lát. Thần dược cỡ này cũng chỉ xứng với sư huynh mà thôi.
Một đám vây lại một chỗ vui vẻ chờ đợi, bọn hắn đối với thứ ‘Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn’ này rất mong chờ. Mặc dù tên có chút dài, nhưng thần dược lợi hại không phải đều như thế sao.
Ngẫm lại lát nữa sư huynh sẽ trở thành Địa Cương cảnh cường giả, trong lòng bọn chúng cũng rất hâm mộ.
Từng đôi mắt to lộ ra sự hiếu kì.
Không biết thần dược trông như thế nào nhỉ?
Lâm Phàm mong đợi ngóng trông, trong lòng lặng lẽ thầm thì:
"Nổ đi, nổ chết cái đám khốn kiếp này."
. . .
Phía đường lớn.
Lã Khải Minh vẻ mặt đầy hồ nghi:
- Lâm sư đệ đi lâu như vậy sao còn chưa có trở về?
Trương Long nói:
- Không biết nữa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Còn cả lũ Nhật Chiếu tông nữa, sao giờ này còn chưa đến?
Bên cạnh có vài đệ tử hoài nghi:
- Lâm sư huynh chắc không phải là sợ hãi nên nửa đường bỏ chạy chứ?
- Im miệng, Lâm sư đệ không phải là loại người như vậy. Nếu các ngươi còn dám nói xấu Lâm sư đệ ta liền không khách khí với các ngươi. – Lã Khải Minh phẫn nộ nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một trận nổ vang lên.
Sắc mặt bọn họ đại biến.
- Không ổn rồi, đó là hướng Lâm sư đệ đi. Chúng ta mau đi xem. – Lã Khải Minh nghe được âm thanh này liền sốt ruột, gấp rút dẫn mọi người đi về hướng phát ra âm thanh.
…
- Ha ha, ngu loàn, ngu vãi con mẹ nó loàn, phê chưa? Ông hỏi chúng mày, có thấy phê không?? - Lâm Phàm lúc này đứng dậy. Vừa rồi bị Cừu Lệ đánh một chưởng trọng thương nên giờ đầu óc choáng váng, nhưng giờ nhìn tình huống trước mắt hắn liền thấy phê như con tê tê.
Toàn bộ đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, đang yên đang lành tự nhiên ầm một tiếng, sư huynh của bọn chúng bay sạch bách.
Lâm Phàm rất sảng khoái.
“Điểm tích lũy +60.
Điểm tích lũy +50.
Điểm tích lũy +60.”
Nổ chết không ít Tôi Thể tầng 5, tầng 6.
- Woah, không ngờ ngươi vẫn chưa chết. – Lâm Phàm hơi kinh ngạc, nổ như thế mà con mẹ nó vẫn chưa chết. Nhưng một cánh tay hắn đã banh xác, ngực thì be bét máu thịt lẫn lộn.
Oa!
Cừu Lệ phun từng ngụm máu tươi.
Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Cảm giác thế nào? Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn cũng không tệ lắm đúng không? Ta đã nói với người đừng cầm kẻo hối hận. Ngươi cứ không chịu nghe, bây giờ là muốn chết chưa?
- Lâm Phàm ta làm việc quang minh chính đại, xưa nay không chơi trò đánh lén. Đã nói rõ với ngươi là rất nguy hiểm, ngươi sẽ hối hận. Ngươi không thèm tin thì có thể trách ai?
- Ngươi… - Cừu Lệ hai mắt sung huyết, căm tức nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ rằng người đắng cấp như hắn mà lại bị lừa.
Nếu không phải tu vi của hắn đã đạt đến Tôi Thể tầng 8, sợ rằng cũng sẽ tan thành mây khói giống như những sư đệ này.
- Bắt lấy hắn cho ta, ta muốn tàn bạo tra tấn hắn đến chết. – Cừu Lệ yếu ớt nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng âm trầm.
Lâm Phàm thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, thân mang trọng thương, phải chết một lần mới được.
Sau đó vung tay lên, khí thế rất bá đạo giễu cợt nói:
- Không cần các ngươi ra tay, Lâm Phàm ta dù chết cũng tuyệt đối không chết trên tay các ngươi.
Lâm Phàm tính, lát nữa mình tự sát xong những kẻ này sẽ rút đi. Sau đó mình sống lại, lập tức chạy trốn, kế hoạch này không sai vào đâu được.
Cửu Hoàn Đao đặt sẵn trên cổ, chuẩn bị cho chính mình một đao.
- Sư đệ dừng tay, các sư huynh tới rồi đây. – Lã Khải Minh bọn họ vừa tới liền nghe thấy Lâm sư đệ nói ra những lời nhiệt huyết sôi trào như vậy, lập tức khiến bọn họ cảm đông muốn khóc.
Nhất là mấy người lúc trước hoài nghi Lâm Phàm lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẵn lòng tự sát cũng không muốn chết ở trong tay lũ Nhật Chiếu tông.
Tinh thần này của Lâm sư huynh khiến bọn họ bội phục sát đất, đồng thời cảm thấy tự hổ thẹn.
- Ta đệt con em mày.
Lâm Phàm đơ luôn.
Lâm Phàm hai tay cầm dây thừng, đầu dây thừng còn lại nối với một khối đá lớn hình tròn. Mỗi lần kéo dây thừng, sau đó buông tay ra, lưng sẽ bị tảng đá kia đập liên tục.
Cũng không bao nhiêu người nguyện ý nếm thử phương thức tra tấn này, bởi vì lực sát thương của nó quá lớn. Dù cho đã thử thì tuyệt đối cũng chẳng chịu được bao lâu.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, đây có là vấn đề gì?
Một chút cũng không đau.
Kèm theo tu luyện ‘Luyện Thể quyết’ khiến điểm khổ tu tăng một cách đáng sợ.
“Điểm khổ tu +5.
…”
So với tu luyện bình thường đã tăng nhanh gấp 5 lần.
Máu nóng sôi trào, thân thể hắn giống như một miếng sắt được nung nóng đỏ, tỏa ra từng đợt khói trắng.
Các đệ tử chung quanh đều đã há hốc mồm.
- Tên này là ai? Tàn bạo quá đi mất.
- Đá đập liên tục vào người sinh ra cộng hưởng, so với tu luyện bình thường còn phải mạnh hơn gấp mười lần. Hơn nữa nếu như có xảy ra sơ suất lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá vỡ, chưa phải là Tôi Thể tầng 6 trở lên căn bản chả có ai dám tiếp tục.
- Như thế này là đã kéo bao nhiêu lần rồi.
- Đúng thật là không muốn sống nữa, dù có là các sư huynh có Tôi Thể tầng 6 đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng liên tục kéo thả như vậy. Mỗi một lần đều cần phải có thời gian bình ổn lại huyết khí sôi trào trong cơ thể. Làm giống như hắn đâu khác nào đòi mạng.
Nghe tiếng các đệ tử chung quanh thán phục, khỏi nói cũng biết trong lòng Lâm Phàm có bao nhiêu thích thú. Hơn nữa tốc độ tăng của điểm khổ tu có chút ngoài mong đợi, so với tu luyện bình thương phải nói là đã được đẩy nhanh rất nhiều.
Đối với người khác đây là hình thức tra tấn không thể nhẫn nhịn. Nhưng đồi với Lâm Phàm, có được ‘Thân bất tử’, hắn chẳng thấy đau đớn tẹo nào, chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh ẩm ướt, chắc là đổ máu rồi.
Giờ đây cả người Lâm Phàm đỏ bừng bừng, hắn há miệng thở ra một hơi khói trắng nồng đậm.
Điểm khổ tu: 8000.
Lâm Phàm không hề do dự, trực tiếp cộng điểm.
Tu vi: Tôi Thể tầng 5.
Một lượng sức mạnh huyền diệu trong cơ thể hắn bạo phát.
Ầm!
Gân guốc trên cánh tay hắn nổi lên như rắn rết, dữ tợn không gì sánh được. Âm thanh nổ tung vang lên, thân thể hắn phình to hơn hẳn so với ban đầu.
Cánh tay hắn thì càng thêm thô kệch.
Thân thể cũng cao thêm rất nhiều.
- Vị đệ tử này rốt cuộc là ai? Có thể tu luyện đột phá đến Tôi Thể tầng 5, xương cốt cũng thay đổi.
- Mạnh quá, rốt cuộc là ai vậy chứ?
- Ta vừa nghe nói, hắn có vẻ như chính là đệ tử ngày hôm qua trên chiến trường cho Cự Thú Chiến Tranh đi bán muối.
- Là hắn!
Các đệ tử đang tu luyện chung quanh hai mắt nhìn nhau không dám tin, sau đó toàn bộ lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Bọn họ không ngờ lại có thể gặp được người uy mãnh như thế này.
Trương Long nhìn đến chết lặng, hắn trợn tròn mắt, trong nội tâm nảy lên một loại cảm xúc xấu hổ.
Mình vừa nãy nói với người ta cái gì?
Không tin người ta?
Nhát như chuột?
Chết tiệt, kẻ dám tu luyện như vậy hắn căn bản còn chả gặp được mấy, đã thế cường độ như này hắn càng chưa thấy bao giờ.
Phương thức tu luyện này đem lại đau đớn mà con người ta khó có thể chịu đựng được. Nhưng cái người trước mắt này, mặt đã không đổi sắc, thậm chí lại còn có chút hưng phấn. Chuyện này rốt cục là sao?
Quá mức điên cuồng.
Cao Đại Tráng dừng việc tu luyện của mình lại, ngây ngốc nhìn theo Lâm Phàm, tiếp đó nói quá:
- Lâm sư đệ thật là mạnh đó, ta cũng không dám tu luyện như vậy.
Âm Tiểu Thiên cảm thán:
- Không ngờ ý chí của Lâm sư đệ lại mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là ta cũng có chút hoài nghi Lâm sư đệ.
Lã Khải Minh nhìn sau lưng Lâm Phàm đã loang lổ vết máu, trong phút chốc liền trợn trừng mắt nhìn Trương Long:
- Nhát như chuột mà ngươi nói đấy. Nói thử ta nghe, ngươi dám tu luyện như vậy không?
Tu vi của Trương Long đã đạt đến Tôi Thể tầng 6, hắn cũng rất lao tâm khổ lực tu luyện. Muốn tu luyện như vậy, hắn thật sự không dám. Mỗi lần uỳnh một cú, cảm giác như thịt nát xương tan, đau đớn đấy thực khó có thể chịu đựng.
Mà người trước mắt hắn đã chịu phải không dưới một trăm cú như vậy, đã chịu đựng thống khổ tới cỡ nào.
- Ta… Ta…- Trương Long nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hắn thật sự bị dọa hết hồn. Đồng thời sâu trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phàm không còn điểm khinh thường như trước, thay vào đó là bội phục.
Lã Khải Minh không để ý Trương Long, mà là vội vàng hô:
- Lâm sư đệ mau dừng lại đi, cứ tiếp tục đệ sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Lâm Phàm mở miệng, thở ra một làn khí trắng:
- Lã sư huynh, không có vấn đề gì. Nếu chút đau ấy cũng không chịu nổi thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ gia quyến, tông môn. Không muốn bị kẻ khác giết chỉ có liều mạng tu luyện, nam nhi phải biết tự dựa vào sức mình. Bây giờ đổ nhiều máu, sau này mới không khiến người khác rơi lệ.
Ông đây phóng đại một chút là đám người các người lại chả phục sát đất.
Đau đớn là cái gì?
Ông đây cũng rất muốn cảm thụ đau đớn một chút.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội này.
Ầm!
Đá lớn đập rầm rầm vào xác thịt hắn, tạo ra âm thanh chấn động đến tận tâm can.
Trường luyện võ một mảnh im lặng.
Tất cả đệ tử đều bị mấy lời nói của Lâm Phàm làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ từ tông mộn đến nơi xa xôi này là vì cái gì?
Khẳng định là muốn bảo vệ tông môn, bảo vệ lãnh thổ.
Các đệ tử chung quanh không thể nhịn được nữa bèn cất lời:
- Lâm sư huynh nói chí phải, không hổ là bậc anh hùng.
- Liều mạng cố gắng tu luyện, chút đau đớn kia có tính là gì?
Một gã đệ tử trực tiếp lên nắm dây thừng, cũng muốn cho đá lớn đâm rầm vào. Nhưng chỉ mới một chút gã ta đã hộc máu, người bay sang một bên.
Một đệ tử khác thẳng bước đến:
- Vị sư đệ này, không sao chứ?
- Không sao, đúng là còn gắng gượng quá. Sư huynh, chúng ta hai người một tổ, cùng nhau tu luyện đi?
- Được.
Cao Đại Tráng nói:
- Lâm sư đệ nói cũng được đó, Đại Tráng cũng muốn nỗ lực tu luyện. Sư đệ, đánh đi.
- Được.
Lã Khải Minh cũng sôi trào nhiệt huyết, không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến hành tu luyện. Hắn không ngờ Lâm sư đệ lại có hùng tâm tráng khí như vậy, cũng không thể để mình tụt lại phía sau được.
Trương Long hổ thẹn vạn phần, nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh hiểu lầm đệ rồi.
Lâm Phàm phun một hơi khói trắng, lộ ý cười:
- Sư huynh nói gì vậy chứ, đều là đệ tử Viêm Hoa tông, tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.
Trương Long bấy giờ ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Lâm sư đệ chịu nhiều tra tấn của việc tu luyện vậy mà còn cười được với mình. Như này nhất định là cố nén đau đớn, cười cho mình an tâm, để mình không cắn rứt trong lòng.
Sau khi nghĩ đến đây, Trương Long cảm thấy thật muốn rơi lệ. Mình nói Lâm sư đệ như vậy mà không ngờ Lâm sư đệ lại còn suy nghĩ cho mình.
Thật quá là cảm động.
- Lâm sư đệ, ta... - Trương Long không biết nên nói gì, cuối cùng xoay người rời đi, hắn cũng muốn liều mạng đi tu luyện.
Lâm Phàm mà biết ý nghĩ hiện tại của Trương Long chắc chắn sẽ chửi thề loạn lên.
Sư huynh, mi nghĩ con mẹ nó nhiều quá rồi đó.
Ông cười như thế này chẳng qua chỉ định giả vờ pro, tỏ vẻ tu luyện rất thoải mái thôi mà.
Sao vào mắt mi lại biến thành ý khác thế.
Sáng hôm ấy.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong trường luyện võ.
Mọi khi chuyện như này cũng rất bình thường. Nhưng hôm nay điểm không bình thường chính là chẳng có đệ tử nào bỏ về sớm cả.
Điều này làm cho một vài đệ tử đi ngang vẻ mặt mù mịt: cái này éo hợp lý tí nào.
Đám người này sao tự nhiên đánh đến hăng tiết vịt như vậy?
Không dừng tu luyện được nữa luôn.
Chương 7 Phân tích một chút là ổn
- Ôi đệt, chịu không nổi nữa rồi.
Tuy rằng Lâm Phàm không có cảm giác đau, nhưng cũng có thể cảm giác được thân thể này có gì đó không ổn lắm.
Crack một tiếng.
Xương cổ phía sau lưng dường như đã nứt ra, không chống đỡ nổi cường độ luyện tập như vậy.
Phụt!
Hắn phun một búng máu.
Phổi hỏng rồi.
Sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, đây là dấu hiệu thân thể bị trọng thương. Với tu vi Tôi Thể tầng 5 của hắn hiện tại sao chịu nổi tra tấn như thế này.
Chậm lại, nhất định phải chậm lại.
Bây giờ hắn muốn tự sát. Nhưng hiện trường đông người xem như vậy, phải tìm địa điểm khác hợp lý hơn.
- Lâm sư đệ, đệ không việc gì chứ? – Lã Khải Minh lập tức đến bên cạnh Lâm Phàm, một tay đỡ Lâm Phàm, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Lâm Phàm xua tay:
- Không có việc gì. Máu trong người cuộn trào lên hơi mạnh quá nên phun có một ngụm máu nhỏ. Ta về trước nghỉ ngơi một chút, các sư huynh cứ tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh vẫn không yên tâm:
- Thật sự không sao sao?
Lâm Phàm sắc mặt nghiêm túc:
- Không có việc gì. Với trạng thái hiện tại của ta một quyền có thể đánh chết một con trâu, huynh có tin không?
Không đợi Lã Khải Minh nói thêm gì, Lâm Phàm tức tốc rời khỏi sân tập.
Hắn thật sự sợ bản thân không chịu nổi mà bị rong huyết luôn, đến lúc đó thì có mà toi con mẹ nó cơm.
Âm Tiểu Thiên nhìn theo lưng Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, chắc chắn là không sao chứ?
Cao Đại Tráng đang tu luyện thì dừng lại:
- Lâm sư đệ quá là lợi hại, chịu đựng được lâu như vậy, xem ra đã tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’ đến cảnh giới cao nhất rồi.
Trong phòng.
Lâm Phàm vừa vào phòng đã không nhịn được ho khù khụ rồi nôn ra một búng máu tươi.
- Mẹ nó chứ, không chỉ phổi hỏng mà cả gan cũng nát luôn. Đúng như bọn họ nói, phương thức tu luyện kiểu này ai mà kiên trì trụ vững được. Chấn động mạnh như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ.
Trong tình huống này hắn đã trọng thương, từ từ khôi phục thì quỷ biết được lúc nào mới khỏi.
Hắn cầm trường kiếm bên cạnh, không chút do dự cắt một đường lên cổ, máu liền phun trào.
“Ựa” một tiếng, BGM tự chêm âm thanh, và thân thể hắn ngã xuống cái ầm.
“Điểm khổ tu +10”
Mười giây sau, Lâm Phàm mở mắt, cử động thân thể, xương cốt kêu răng rắc, không có vấn đề gì cả.
Hắn đã phục hồi hoàn toàn, không có tí dở chứng gì.
Nhìn lại điểm khổ tu đã đạt đến 1265 điểm.
Hôm nay chảnh cũng đã chảnh qua, giờ thì phải suy xét về vấn đề tiếp theo. Mục đích của hắn là rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi tiêu dao. Nhưng muốn rời khỏi cũng không phải là dễ dàng, dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp mới được.
Mỗi tội giờ nhìn xung quanh hắn còn chẳng dám nhìn thẳng. Máu tươi đầy đất, nhìn mà rợn người, phải mau mau dọn sạch mới được.
Tình huống hiện nay phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ có trở nên cường hãn mới là chân lý duy nhất.
Khi Lâm Phàm xuất hiện lần nữa tại trường luyện võ.
Lã Khải Minh hết hồn luôn.
- Lâm sư đệ, sao lại ra đây làm gì? - Hắn vốn đã nhận ra Lâm sư đệ bị thương, không ngờ rằng chả bao lâu đã quay lại.
Lâm Phàm thở dài một tiếng:
- Sư huynh, cứ nghĩ đến tình thế hiện tại là sư đệ lại ăn ngủ không yên. Ta thấy thân thể không sao, liền đến để tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh nhìn Lâm sư đệ, nhiệt huyết trong lòng hừng hực sôi trào:
- Sư đệ, tuyệt lắm.
Trừ lời này ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì khác.
Hắn nhận ra Lâm sự đệ trước mắt mình có giác ngộ thật cao, cao đến mức khiến hắn phải sùng bái.
Lâm Phàm đến đây chỉ vì bất đắc dĩ. Ngay cả chủ nhân của thân thể này cũng là một cô nhi, không nơi nào dựa vào, cũng chẳng có nơi nào để lưu luyến.
Mặc kệ, cứ tu luyện đã.
Đá lớn cứ thế đập liên tiếp, tạo nên cộng hưởng hai lớp lên thân thể, điểm khổ tu tăng nhanh một cách dị thường.
Cả một buổi chiều.
Các đệ tử trên trường luyện võ nhiệt huyết cứ thế sôi trào.
Bọn họ liều mạng tu luyện, mà trong số đó còn có một sự tồn tại kinh khủng hơn cả chính là tên đệ tử kia.
Hắn tu luyện theo cái kiểu mà khiến người khác phải trợn mắt há mồm, thật sự là không dám tin, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin được.
Ở xa.
- Tên đệ tử kia là ai? - Một người trung niên khí thế phi phàm chăm chú nhìn về phía trường luyện võ.
- Lục sư huynh, hắn chính là Lâm Phàm. - Đệ tử bên cạnh cung kính nói, nhìn Lục sư huynh với ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Vị sư huynh trước mắt có một thân tu vi sâu không lường được, vô cùng cường hãn, là thần tượng của rất nhiều đệ tử. Đã thế còn nghe nói Lục sư huynh đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng 5.
Lục sư huynh nhớ kỹ cái tên Lâm Phàm này, rồi lại tiếp tục tuần tra:
- Không sai, hôm nay các đệ tử tu luyện rất khắc khổ. Có như vậy khi gặp Nhật Chiếu tông mới không trở thành thịt cá.
- Lục sư huynh nói phải.
Mãi cho đến buổi tối.
Lâm Phàm lết cái thân mệt mỏi về phòng, sau đó tiến hành kết liễu bản thân. Hắn xuống tay một cách quyết đoán, tuyệt đối không kéo dài.
Mười giây sau, hắn lại hồi sinh full bình máu.
Kiểm tra điểm khổ tu đã được 10500, nhưng còn cách khoảng cách tăng cấp tu vi một đoạn.
Ngày hôm sau!
Tiếng chuông vang vọng, trực tiếp đánh thức Lâm Phàm từ trong giấc mộng.
- Đệch mợ, có để cho người khác sống nữa hay không, mới sáng banh mắt ra đã chuông chuông cái đéo gì. - Lâm Phàm tỉnh dậy một cách vô cùng khó chịu.
Bịch bịch!
- Lâm sư đệ, mau dậy nhanh, tập hợp rồi. – Lã khải Minh gõ cửa, hồng hộc nói.
- Đây rồi, đây rồi. - Lâm Phàm mặc xong đồ, đẩy cửa ra – Lã sư huynh, đây là tình huống gì vậy?
Lã Khải Minh nói:
- Đây là tín hiệu báo tập hợp khẩn cấp. E là có chuyện xảy ra rồi, chúng ta phải nhanh lên.
Khi tới nơi tập trung, trên sân đã có rất nhiều đệ tử, ai nấy đều đứng thẳng tắp ở đó. Không khí hiện trường có chút áp lực, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng nghiêm túc như thế? - Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Xuỵt, sư đệ đừng nói chuyện, trật tự. – Lã Khải Minh nhẹ giọng nói.
- Vâng. - Lâm Phàm lặng lẽ gật đầu, còn bí mật cơ đấy.
Đúng lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một luồng khí bức bách từ xa đập vào mặt.
Đến khi thấy rõ tình hình thì hắn bàng hoàng hết cả người. Con mẹ nó mạnh quá đi, cơ bắp cuồn cuộn, còn cường hãn hơn cả Cao Đại Tráng. Nhất là ánh mắt sắc lẻm kia, tuy không nhìn rõ nhưng có thể cảm giác được.
- Đó là Lục sư huynh. – Lã Khải Minh hồ hởi nhìn ra xa - Lục sư huynh có tu vi kinh người, từng đơn thân độc mã giết chết một tên cường giả của Nhật Chiếu tông, xoay chuyển chiến cục.
- Hỡi các sự đệ, sư muội. - Trên đài, Lục sư huynh cất tiếng, thanh âm giống như tiếng chuông đánh vào lòng mỗi người.
- Nhật Chiếu tông dã tâm không dứt, mưu toan chia binh làm hai đường, một đường định đánh nơi này, đường còn lại đi chiếm thành Thiên Phong. Bởi vậy, giờ ta muốn tập hợp một nghìn đệ tử đi chặn đường Nhật Chiếu tông. Lần này cửu tử nhất sinh, chỉ cần kiên trì trong ba canh giờ là chúng ta sẽ đuổi tới, có ai nguyện ý đi? - Lục sư huynh trầm giọng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới, không biết ai sẽ đồng ý.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế ngơ ngác nhìn nhau.
Cửu tử nhất sinh, tức vẫn chưa phải là thập tử vô sinh?
Mấy tên Nhật Chiếu tông thủ đoạn thì tàn nhẫn, lại vô cùng điên cuồng. Đôi khi nguyện chết cũng phải lôi người khác chết chùm. Đối với bọn họ mà nói, khủng bố nhất vẫn là Nhật Chiếu tông.
Hiện tại nguy hiểm lại lớn, bọn họ bắt đầu do dự.
Lâm Phàm nghe xong thì cũng bắt đầu thầm phân tích.
Đây chính là đội cảm tử, tỷ lệ tử vong chắc chắn phải cao phát khiếp.
Ngược lại lại có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này.
Tức khắc, Lâm Phàm giơ tay không một chút do dự:
- Ta nguyện ý.
Trong chớp mắt, tất thảy mọi người dán chặt mắt về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi đội ngũ, đi thẳng đến trên đài
Lã Khải Minh muốn ngăn lại nhưng đã muộn.
Hắn cũng không phải sợ chết mà là không muốn chết một cách không rõ ràng như thế này.
P/S: Hôm nay team sẽ up từ chương 7 tới chương 20.
Chương 8 Chờ chút, ta có lời muốn nói
Mọi người đổ dồn ánh mắt về hắn.
Cảm giác này thật là thích.
Trước lúc bỏ trốn được chảnh tý đúng là hơi bị sướng.
Lâm Phàm đi lên trên đài, bộ dạng đầy lẫm liệt, nói:
- Lục sư huynh, ta nguyện ý đi chặn đường mấy tên Nhật Chiếu tông kia.
- Được - Lục Đạo Thăng rất hài lòng vỗ bả vai Lâm Phàm, sau đó hướng ánh mắt xuống dưới - Còn ai nguyện ý không?
Các đệ tử phía dưới đài đấu tranh nội tâm dữ dội. Bọn họ rất muốn đi nhưng lại không cam lòng. Bởi vì bọn họ muốn lên chiến trường để được chém giết chứ không phải để mấy tên Nhật Chiếu tông phiền toái kia thái như thái rau.
Lục sư huynh đã nói rất rõ ràng là cửu tử nhất sinh, tức là một trận chiến không công bằng. Có thể một kẻ thù cũng chưa giết được mà bản thân đã ngã xuống rồi.
Mà đồng thời đối với một số ít đệ tử sợ chết mà nói thì họ chỉ muốn được sống sót trở về.
Lục sư huynh có chút thất vọng, không nghĩ tới chẳng có ai khác xung phong.
- Ta nguyện ý.
- Ta cũng nguyện ý.
…
Lúc này, Lã Khả Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long giơ cao tay, theo nhau đi lên trên đài.
Lục Đạo Thăng mặt mũi vui vẻ, đây mới là đệ tử của Viêm Hoa tông chứ.
Lâm Phàm nhìn những người đi lên, bỗng nhiên muốn câm nín.
- Các ngươi sao cũng muốn đi? - Lâm Phàm bất đắc dĩ nói. Hắn biết lần này rất nguy hiểm, nhưng hắn có thân thể bất tử. Đã thế hắn còn định ra trận chết thẳng xong nằm tại chỗ luôn, chờ kẻ địch đi qua là lập tức trốn chạy.
Nhưng Lã sư huynh và mọi người đều không có thân thể bất tử. Nếu chết là chỉ có chết thật.
Hơn nữa hắn cũng nhận ra Lã sư huynh bọn họ hoàn toàn chẳng muốn đi. Không phải tại hắn xung phong nên bọn họ mới xung phong theo chứ.
Lã Khải Minh nói:
- Lâm sư đệ còn không sợ, chúng ta sợ cái gì? Huống hồ ta cũng không yên lòng, ta nợ đệ một mạng, phải chết thì cùng chết.
Lâm Phàm sắp khóc đến nơi, các người thiểu con mẹ nó năng à.
Ông đây là định lẻn đi, các người đòi đi cùng thì ông trốn thế nào? Mấy tên mắc dịch các người muốn làm ta áy náy cả đời phải không.
Toi con mẹ nó cơm.
Cao Đại Tráng cười ngờ nghệch:
- Đại Tráng ta nhất định phải kề vai chiến đấu cùng bằng hữu.
Âm Tiểu Thiên lắc lắc vai:
- Ta theo Đại Tráng.
Trương Long thì:
- Ta bội phục đệ nên muốn kết bằng hữu với đệ.
Lâm Phàm không còn gì để nói, đây là cái con mẹ gì thế này. Thế giới khỉ gió này, lừa mình gạt người thì không được à, cho ông đây không vướng bận mà lang thang một đời đi mà.
Các người nhiệt tình như vậy làm ta bị cảm động đấy có biết không.
Lục Đạo Thăng nhìn xuống dưới đài:
- Còn có ai không?
Lâm Phàm thở dài, bây giờ còn làm thế nào được? Nếu chẳng còn ai khác xung phong hẳn là cũng không thể để vài thằng bọn hắn đi một mình? Rồi hắn bước một bước ra, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hừng hực lửa cháy nhìn xuống những đệ tử phía dưới:
- Các vị sư huynh muội, lần này tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng chúng ta không hề oán thán. Bởi vì trong thành Thiên Phong là đồng bào của chúng ta, là người thân, là gia đình của chúng ta. Nếu những kẻ địch kia xâm nhập vào, hậu quả sẽ như thế nào? Mọi người có tưởng tượng nổi không?
- Tính nết của mấy tên Nhật Chiếu tông kia như thế nào, mọi người còn không rõ? Mọi người đành lòng để vợ mình bị chúng cường bạo hay sao? Hay là bằng lòng nhìn người thân của mình bị chém thành mười mấy khúc? Ta không thể, nên ta đứng ra đây.
Lâm Phàm rít gào, nhìn về phía các đệ tử, điên cuồng đi, gia nhập chiến đấu đi.
Lục Đạo Thăng nhìn Lâm Phầm, không nghĩ tới giác ngộ của đệ tử này thật là cao, chỉ cần còn sống trở lại tông môn, nhất định hắn sẽ đề bạt lên chức cao.
Có được ý nghĩ như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành một cường giả đứng đầu.
Nhưng mà lúc này, tình huống khiến Lâm phàm khó xử xảy ra.
- Ta không có người thân ở thành Thiên Phong.
Không biết thằng lồn mẹ nào dưới đài nói ra lời này, khiến Lâm Phàm cứng họng.
Lục Đạo Thăng có chút muốn nổi giận. Thời khắc thế này chẳng nhẽ không còn ai đứng ra nữa, chẳng lẽ phải chọn bừa ra mới được?
Lâm Phàm ho khan một tiếng:
- Vừa rồi ta không biết ai phát ngôn nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu thành Thiên Phong không giữ được, những tên Nhật Chiếu tông kia sẽ tiến quân thần tốc, nhất định sẽ lan ra xung quanh. Ai dám cam đoan nơi bị chiếm tiếp theo không phải quê hương của ngươi.
- Đến lúc đó, vợ của các người bị một đám người dày vò, phụ mẫu các người bị loạn đao chém chết. Nếu không may hơn nữa vợ các người mang thai con của đám giặc kia, các ngươi có thể nhịn không, nếu có thể nhịn ta không còn gì để nói.
Quả nhiên, sau khi tiêu hao một đống nước miếng liền có hiệu quả.
- Không thể nhịn, ta tham gia.
- Ta cũng tham gia.
Nhiều đệ tử lục tà lục tục giơ tay.
Bọn họ chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy. Cái gì mà vợ bị một đám người dày vò, cái gì mà người nhà bị loạn đao chém chết.
Lòng căm thù của họ với Nhật Chiếu tông cũng chẳng còn là chuyện một hai ngày. Trong số các môn phái khác thì bọn họ hận nhất chính là Nhật Chiếu tông.
Bởi vì tại thời điểm Viêm Hoa đại đế lật đổ chế độ thống trị tàn bạo, Nhật Chiếu tông khi đó thừa dịp muốn xâm chiếm nơi này, tàn sát nhiều thành, cừu hận này đã tích lũy hơn trăm năm.
Cho đến hiện giờ bọn họ cũng không thể quên.
Lục Đạo Thăng hài lòng gật đầu nhìn Lâm Phàm, tuy lời nói thì thô tục nhưng rất có lý.
Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn hết thảy.
Tập hợp một ngàn người hoàn tất.
Mỗi đệ tử lên đài đều chung suy nghĩ là không hối hận và cùng chung một thái độ phẫn nộ.
Tuy rằng biết trước sẽ hy sinh nhưng tuyệt đối không sợ hãi nữa.
- Lâm Phàm. - Lục Đạo Thăng cất tiếng.
- Sư huynh, có đệ tử. - Lâm Phàm bước lên.
- Đệ phụ trách toàn bộ hành động lần này, toàn bộ các đệ tử khác bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của Lâm sư đệ, ai vi phạm sẽ bị hủy bỏ tu vi và đuổi khỏi môn phái. - Lục Đạo Thăng nói.
- Vâng.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phàm nhìn mọi người, trong lòng thầm nghĩ bây giờ cho mình chỉ huy rồi thì chạy kiểu gì đây?
Vấn đề này hơi bị phức tạp.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến việc này, Lâm Phàm vung tay lên:
- Xuất phát.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát về phương xa.
Lục Đạo Thăng nhìn đám người Lâm Phàm, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, hiện tại cuộc chiến kịch liệt chỉ mới vừa bắt đầu.
- Lâm sư đệ, lúc nãy đệ nói thật tuyệt. – Lã Khải Minh nói.
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:
- Cũng tạm, chỉ là thuận miệng mà thôi.
Mặt trời đã lên cao.
Mấy người Lâm Phàm dừng lại trên đường lớn, lấy bản đồ ra.
Lã Khải Minh nói:
- Lâm sư đệ, theo tin tình báo, đệ tử của Nhật Chiếu tông sẽ đi qua con đường này.
- Ừm - Lâm Phàm gật đầu, nhìn hai bên đường đều là cây cối tươi tốt, đủ đẻ che dấu tất cả mọi người, liền nói – Lã sư huynh, huynh cho các đệ tử nấp ở hai bên. Chờ đến lúc đệ tử của Nhật Chiếu tông đi qua, chúng ta cùng nhau xông lên.
Lã Khải Minh mắt sáng lên:
- Sư đệ, biện pháp này hay.
Lâm Phàm xấu hổ cười, mọe nó biện pháp như này cũng gọi là hay? Có mỗi việc che dấu trong chiến đấu cũng không biết? Chẳng lẽ quang minh chính đại đứng giữa đường mà giáp mặt với kẻ địch hay sao?
- Lâm sư đệ, thế còn đệ? - Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm tức thời ôm bụng kêu:
- Ta đau bụng đi giải quyết một chút.
Cơ hội đẹp thế này mà không trốn thật sự là một tổn thất lớn.
- Sư đệ chú ý an toàn. Nếu xảy ra tình huống gì, lập tức kêu to lên một tiếng. – Lã Khải Minh nói.
- Yên tâm đi. - Lâm Phàm gật đầu, cũng mặc kệ lời nói của hắn, trực tiếp rời khỏi nơi này.
- He he, ta đã điều tra rõ phía trước không xa có một con đường nhỏ, có thể từ con đường nhỏ đó mà rời đi an toàn.
Nhật Chiếu tông, tiểu đội cướp bóc.
- Sư huynh, phía đường lớn có đệ tử của Viêm Hoa tông chặn lại, chúng ta có thể đi con đường nhỏ này thẳng đến thành Thiên Phong. Tuy rằng rất muốn chém bay mấy tên kia nhưng chúng ta đang có nhiệm vụ cướp đoạt thành Thiên Phong và tất cả các tài nguyên.
- Ừm, nói có lý, ra lệnh cho các đệ tử đi đường nhỏ.
- Vâng.
Lâm Phàm đi trên con đường nhỏ, không khỏi ngừng chân lại, vẻ mặt có chút lo lắng và do dự.
- Đệch mợ, ông mày mới đến thế giới này được vài ngày, sao toàn gặp cái đám suy nghĩ cục súc như vậy, còn đối với mình tốt quá làm gì. Nếu bọn họ không tham gia vào đội cảm tử thì chẳng phải sẽ bình yên vô sự. Đợi một lát nữa gặp được mấy tên Nhật Chiếu tông kia thật thì làm sao mà có khả năng sống sót.
Hắn là người có lối tư duy sôi nổi, đầu óc thông minh, có nội tâm chính nghĩa, được coi là thằng con trai tốt. Vậy mà lại bán đứng các bằng hữu huynh đệ, lương tâm hắn thật sự rất bất an.
- Đệt chứ, lồn con mẹ nó. - Lâm Phàm lắc đầu, im lặng một lúc, vẫn là nên về thì hơn. Cho dù kết cục có như thế nào, hắn cũng không thể hại chết các huynh đệ được.
Nhưng đúng vào lúc này, một loạt âm thanh nhốn nháo vang lên:
- Ở đây có một tên đệ tử của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm quay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa nhìn thấy liền hết hồn luôn.
Một lô một lốc đệ tử của Nhật Chiếu tông xuất hiện trước mặt hắn.
Ông đuỵt!!
Mấy tên Nhật Chiếu tông sao lại xuất hiện ở con đường nhỏ này.
Không phải đã nói sẽ đi bằng đường con mẹ nó lớn hay sao?
- Giết hắn. – Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông hét lớn rồi cầm đao lăm lăm xông về phía Lâm Phàm, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.
Lâm Phàm hô to một tiếng:
- Chờ chút, ta có lời muốn nói.
Chương 9 Sát tính của các ngươi quá nặng
Con bà nó!
Sao bảo là đi đường lớn cơ mà, thế nào lại đụng nhau ở con đường nhỏ này.
Đã nói là đợi một chút, sao vừa gặp nhau đã rút đao ra chém rồi. Bọn bây có còn chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy.
Một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông có dáng người cao lớn, cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Đao, tràn đầy sát khí lao về phía Lâm Phàm mà chém.
- Chết đi rồi nói.
Đao quang lóe sáng, chín cái vòng sắt trên sống đao rung lên lanh canh, xé gió ào ào lướt đến, một đao tuyệt đối có thể bổ người thành hai mảnh.
Lâm Phàm nổi cáu, cáu thực sự, vừa gặp mặt đã muốn giết mình, ngay cả một chút lễ phép cũng không có.
Hắn xoè một bàn tay ra, phịch một tiếng, cánh tay vốn dĩ nhỏ bé bỗng trở nên giãn nở. Trên bàn tay có một tầng ánh sáng chuyển động, trực tiếp chộp lấy Cửu Hoàn Đại Đao.
Cửu Hoàn Đại Đao như chém phải tảng đá, không đả thương được chút nào.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui mừng, Tôi Thể tầng 5 trở lên có cơ thể vô cùng rắn chắc, vững như bàn thạch. Kẻ trước mắt này muốn giết hắn đúng là nằm con mẹ nó mơ.
Bàn tay còn lại thì hung hăng đánh thẳng một chưởng lên thân đệ tử Nhật Chiếu tông.
Bị sức mạnh cường đại đánh vào, tên đệ tử Nhật Chiếu tông hai mắt trắng dã, như không thể ngờ tới thực lực của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, há mồm phun máu như điên.
Lâm Phàm một cước đạp tên đó dưới chân, sau đó khó chịu nhìn về phía trước nói:
- Ta hỏi các ngươi, có nói chuyện được hay không?
Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông sắp xông tới trông thấy cảnh tượng này, từng tên từng tên một đều trợn mắt há mồm:
- Sao lại như vậy được, sư huynh là cường giả Tôi Thể tầng 4, lại còn có Cửu Hoàn Liên Trảm xuất thần nhập hoá trong tay, sao có thể mới một chiêu đã bị thua?
- Các ngươi có nghe thấy âm thanh vừa rồi không? Thân thể như đá là dấu hiệu của Tôi Thể tầng 5, tên nhóc này là cường giả Tôi Thể tầng 5.
Với mấy tên này Tôi Thể tầng 5 đã là cường giả rồi?
Con mẹ nó dúng là không có kiến thức.
Lâm Phàm chân đạp trên người đệ tử Nhật Chiếu tông, nhìn đám người líu nhíu trước mặt, cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, nhiều người như vậy, chí ít có hai ngàn người, hơn nữa còn không biết bên trong có cường giả hay không?
Tên ở dưới chân mình đây vừa nhìn đã biết là bia đỡ đạn, cái thứ đầu óc đơn bào.
Nhưng tình hình đã thế này sao có thể rét được nữa.
Mặc dù hắn có rét thật, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài được.
Lâm Phàm chân đạp lên người tên đệ tử kia, tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén:
- Ta hỏi, ai là kẻ đứng đầu trong các ngươi, có thể nói chuyện được không?
Lúc này, một nam tử mặc áo xanh bước ra, khoé mắt nhỏ dài, vừa nhìn đã biết là cái loại nham hiểm xảo trá:
- Tên đệ tử Viêm Hoa tông kia, ngươi muốn hỏi gì? - Nam tử ngữ khí âm trầm, dùng ánh mắt đánh giá Lâm Phàm.
Hắn nhìn ra được tên đệ tử Viêm Hoa Tông này Tôi Thể ít nhất từ tầng 5 trở lên.
Có điều khiến cho hắn hoài nghi là sao có thể chỉ có mỗi một người? Chẳng nhẽ phía sau còn có mai phục?
Lâm Phàm trong lòng đã sớm chửi thề, thật con mẹ nó không hợp lý chút nào. Rõ ràng là nên xuất hiện ở đường lớn thế mà lại đụng phải nhau ở đường nhỏ này.
Thận trọng, phải thật thận trọng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh:
- Các ngươi không phân biệt đúng sai phải trái mà đã lấy đao chém ta. Không thể hỏi rõ xem ta ở đây làm gì sao. Các ngươi hành động như vậy, nếu như ta đây là muốn đến nương nhờ các ngươi để cung cấp thông tin tình báo, thì còn làm sao mà cấp được?
Với tình huống này, nhất định là phải chạy.
Xem ra ở phía Lã Khải Minh kia còn an toàn, mà mình thì rơi vào thế vô cùng nguy hiểm.
Về phần thành Thiên Phong kia thì liên quan cái rắm gì đến hắn. Hắn tứ cố vô thân, chạy trốn vẫn là quan trọng hơn.
- Sư huynh, cẩn thận một chút, coi chừng có bẫy. - Một tên đệ tử cẩn thận từng ly từng tý nói. Sau đó dùng ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Lâm Phàm. Bởi vì kẻ bị Lâm Phàm giẫm dưới chân kia chính là đại ca của hắn.
Đại ca hắn cả đời vô cùng cường hãn, thật không ngờ lại bị đối phương một đạp giẫm trên mặt đất, ngay cả chút chống cự phản kháng cũng không thể, điều này khiến hắn rất tức giận.
Cừu Lệ lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, hắn cũng không tin kẻ trước mắt này có thể làm nên sóng gió gì. Nếu như hắn đúng là chỉ có một mình, nơi này có đến 2000 đệ tử, mỗi người một đao cũng có thể chém chết hắn.
Huống hồ ở nơi này bọn hắn có không ít đệ tử có Tôi Thể tầng 5. Mà bản thân hắn còn là Tôi Thể tầng 8, xương tủy đều được tu luyện viên mãn, sắp bước vào thời kì trở thành cường giả Tôi Thể tầng 9.
Giết Lâm Phàm dễ như giết một con chó.
Nhưng nếu trong đầu đối phương đã có ý định đầu hàng Nhật Chiếu tông, thì trái lại có thể cho hắn một con đường sống. Nói không chừng có thể moi được một ít tin tức có ích, khi trở về còn có thể được thưởng.
Phút chốc, sắc mặt Cừu Lệ hòa hoãn không ít:
- Được, nói đi. Nếu ngươi đã muốn ra nhập, vậy nói tin tức có ích ra đi, ta có thể sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Thậm chí còn có thể đặc cách khai ân cho ngươi trở thành đệ tử Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm khoát tay:
- Không phải như vậy, ta thấy ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải định tới đầu hàng, chỉ là lấy ví dụ vậy thôi. Ý ta muốn nói chính là, ta không cẩn thận đi qua nơi này, ta không có liên can gì tới bọn họ cả. Chúng ta hãy cứ xem như chưa từng gặp mặt đi. Các ngươi đi đốt giết cướp bóc, ta lặng lẽ rời khỏi, ngươi xem để cho ta một chút thể diện đi.
Và thần sắc của Cừu Lệ trở nên âm trầm đến đáng sợ.
- Ngươi đang đùa giỡn ta?
- Không, ta nào có đùa giỡn ngươi, ta con mẹ nó đi ngang qua nơi này thật. Chúng ta cứ xem như chưa từng gặp không được sao, còn vị này ta thả ra là được chứ gì? - Lâm Phàm nói.
Cừu Lệ không ngờ tới mình vậy mà lại bị tên đệ tử rác rưởi này của Viêm Hoa Tông đùa giỡn, lửu giận nhất thời khó dập tắt được:
- Giết hắn cho ta.
Lâm Pàm nghe lời này lập tức bùng nổ:
- Sao sát tính của các ngươi lại nặng như vậy chứ?
- Lồn mẹ chúng mày, chém chết được ông ông đổi họ theo chúng mày luôn!! - Lâm Phàm không nói hai lời trực tiếp nắm lấy Cửu Hoàn Đại Khảm Đao, xử lý luôn tên đang bị đạp dưới chân.
“Điểm tích lũy +40”
Ồ!
Không ngờ giết một tên lại đạt được 40 điểm tích lũy, thật không tồi.
Hăn hiện tại sợ cứt gì, hắn có ‘Thân bất tử’, cùng lắm khô máu một lần, ai sợ ai.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông trong nháy mắt vây lấy Lâm Phàm. Lâm Phàm mặc dù chưa từng luyện qua đao pháp nhưng thực lực của hắn cũng là Tôi Thể tầng 5, mỗi chiêu chém ra lực đạo cường hãn đến đáng sợ.
“Điểm tích lũy +20
Điểm tích lũy + 10”
Lâm Phàm phát hiện, người bị chém chết khác nhau, điểm tích lũy cũng khác biệt. Hẳn là có liên quan đến tu vi.
“Điểm tích lũy đã đủ 100, có thể rút thưởng”
- Rút, rút, nhanh rút.
Mơ ước lớn nhất của Lâm Phàm hôm nay là chạy trốn, chưa từng tính đến việc cùng cái lũ này dông dài.
Nhưng với tình huống này nếu không thu được ích lợi gì, còn xứng với bản thân nữa không?
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Đạt được ám khí Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm ( phạm vi: 5x5).”
Lâm Phàm một đao chém đệ tử bên cạnh lăn ra đất, trong lòng chửi thầm cái quần què gì vậy.
Ám khí của Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao lại xuất hiện ở đây?
Chỉ là bây giờ hắn không có hơi mà lo nhiều như vậy được, đối phương quá đông, mình hắn đánh không lại, đành vứt bừa Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra.
Đệ tử Nhật Chiếu Tông làm sao mà để ý đến thứ nhỏ bé như vậy, không thèm đếm xỉa tí nào.
Và một màn kinh khủng xảy ra.
Mấy chục cây ngân châm bắn ra, những kẻ trong phạm vi bị thương tổn kêu thảm thiết liên hồi, vô cùng thê thảm.
“Điểm tích lũy +10”
“Điểm tích lũy +20”
Trong nháy mắt điểm tích lũy đã đạt đến 720 điểm.
Lâm Phàm kinh ngạc đến ngây người, quá là con mẹ nó phê.
Rút!
Tiếp tục rút!
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng: Thu hoạch được một viên lựu đạn hình trứng 82- 2 Hoa Hạ chế tạo”
…
Cừu Lệ nhìn thấy các đệ tử bị tên khốn này giết chết, trong cơn giận giữ khí thế bộc phát, nhảy lên như tư thế của đại bàng, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
- Chết cho ta!
Ầm!!!
Lâm Phàm lập tức có cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, đồng thời không hề có lực để đánh trả. Hắn đã là Tôi Thể tầng 5, kẻ trước mắt này tuyệt đối mạnh hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, đúng là đồ cặn bã.
Vỏn vẹn có một chưởng đã suýt nữa lấy luôn mạng của hắn.
Phụt!
Hắn phun một ngụm máu tươi.
Lựu đạn hắn vừa rút được bay từ trong ngực ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung.
Lâm Phàm trong lòng cả kinh, thò tay định bắt lại, tê tâm liệt phế hét:
- Hỡi Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn, cơ hội đột phá Địa Cương cảnh duy nhất của ta!!!
Ban đầu Cừu Lệ vốn không để ý cái thứ bay ra ngoài ấy, nhưng khi nghe thấy Lâm Phàm hét cái tên lên thì lập tức cảm thấy chỉ sợ không phải là bảo bối tầm thường.
“Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn” tên gì mà bá đạo khiếp.
Đặc biệt mấy chữ ‘Địa Cương cảnh’ kia càng kích thích hắn.
Sau đó hắn phi thân nhảy lên chộp lấy.
Khuôn mặt vốn âm trầm của hắn đột nhiên nở nụ cười, rồi nhìn về phía Lâm Phàm đắc ý.
Chương 10 Sư đệ, đừng mà
Cừu Lệ nhìn quả cầu sắt có hình thù kì dị với hai màu xanh trắng đan xen trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặp cấp thiết muốn lấy lại của đối phương liền thấy đây chắc chắn là đồ tốt.
- Trả cho ta! – Lâm Phàm lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chòng chọc vào Cừu Lệ.
Cừu Lệ cười lạnh một tiếng:
- Trả lại ngươi? Làm gì có chuyện đấy, rơi vào tay ta là đồ của ta.
Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi:
- Đó không phải vật gì tốt đâu, chỉ là một thứ vô dụng thôi.
- Ha ha, hữu dụng hay vô dụng thì cũng là đồ của ta. – Giờ phút này Cừu Lệ càng thêm chắc chắn vật này nhất định là thần vật. Không ngờ rằng chuyến đi này lại nhặt được đồ xịn, thật là thần may mắn phù hộ.
- Nói! Đây rốt cuộc là thứ gì, nếu như ngươi không nói ta sẽ lấy mạng của ngươi. Ngược lại nếu ngươi nói ra ta sẽ xem xét giữ lại cho ngươi một mạng.
Lâm Phàm lộ vẻ khó xử, biểu cảm mất mát, thậm chí có cả thống khổ:
- Van xin ngươi, trả lại cho ta đi mà, nếu không ngươi sẽ hối hận đó.
- Ha ha.
Cừu Lệ nghe Lâm Phàm nói xong thì cười phá lên:
- Hối hận? Cừu Lệ ta xưa nay chưa từng biết hối hận là gì. Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến ta hối hận sao? Nói! Đây là cái gì? Nếu không ngươi chỉ có một con đường chết.
Hắn cảm thấy đây có thể chỉ là vỏ ngoài, bên trong nhất định có thần dược. Vừa rồi đã quan sát kỹ vẫn không tìm thấy chỗ mở ra. Vật khiến tên kia giữ kỹ như vậy có thể là thứ đơn giản sao?
Mặc dù có thể cứ thế bóp nát, nhưng hắn sợ như vậy sẽ làm thần dược bên trong bị hư mất, bởi vậy mới giữ cái mạng nhỏ của Lâm Phàm đến tận bây giờ.
- Đừng giết ta. – Lâm Phàm khiếp đảm nói.
Cừu Lệ rất hài lòng với tình huống hiện tại:
- Không giết ngươi cũng không phải không thể, nhưng ngươi nhất định phải nói ra đây rốt cuộc là vật gì.
Đôi mắt đầy tuyệt vọng của Lâm Phàm mới lộ ra vẻ khấp khởi:
- Ngươi sẽ không gạt ta chứ?
- Hừ, ta không đến mức lật lọng như vậy. Cừu Lệ ta thề sẽ không giết ngươi. – Cừu Lệ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.
Chỉ cần biết được cách mở vật này, liền để đệ tử của mình giết chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm mặc một lát mới khôi phục khí lực:
- Được, ta nói cho ngươi biết, vật này là bảo vật gia truyền nhà ta. Tám mươi năm trước, cha ta… ông nội ta tình cờ ở giữa đường cứu được một ông lão tuyệt thế đang bị trọng thương. Ông lão kia để báo ân cứu mạng của ông nội ta lúc rời đi đã để lại ba bình thần dược. Ông nội ta dùng xong liền từ Tôi Thể cảnh đột phá đến Địa Cương cảnh, còn vô song hơn so với những người cùng cấp bậc, về sau…
Giờ khắc này Lâm Phàm bắt đầu soạn chuyện xưa.
Cừu Lệ nghe được nội tâm sục sôi, hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ lại có thứ tốt đến như vậy. Cơ mà trong lòng có chút không vui, kể nhiều như vậy điểm quan trọng nhất lại chưa nói đến.
- Đủ rồi, ta hỏi ngươi mở thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nóng vội, ít nhất ta cũng phải kể cho ngươi toàn bộ nguồn gốc và tác dụng của thứ này. Nếu như ngày sau ngươi có trờ thành cường giả tuyệt thế, chí ít cũng sẽ không quên chuyện ngày hôm nay.
Cừu Lệ có chút mất kiên nhẫn. Về phần có đưa thứ này cho tông môn không, đó là việc không thể nào. Hắn sẽ tự dùng, chắc chắn sẽ trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Tôi Thể tầng 9 đột phá đến Địa Cương cảnh không phải là chuyện đơn giản.
Quá trình này chỉ có khi tự bản thân thể nghiệm mới biết khó khăn cỡ nào.
Bây giờ lại có thần dược giúp trực tiếp đột phá này trong tay, vậy còn gì khó nữa.
Chỉ là đáng tiếc.
Loại thần dược này vậy mà bị dùng hết hai bình, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm có chút thay đổi, như là nếu không giết chết hắn trong lòng sẽ rất khó chịu.
- Cách mở ra rất đơn giản. Ngươi nhìn thấy vòng tròn kia không, chỉ cần kéo nó ra rồi đợi vài giây, chờ cơ quan bên trong tự mở ra là được rồi. Nếu ngươi không tin thì để ta mở cho. – Lâm Phàm lo lắng tên khốn này quá thông minh sẽ cho rằng đây là thứ nguy hiểm, nên liền chủ động đề nghị.
- Ha ha, để cho ngươi mở, sợ rằng ngươi biết mình sắp chết liền uống mất thần dược thì sao? Ta đâu có ngu. – Cừu Lệ lạnh giọng, hắn thấy nếu ngay cả điểm này mà cũng không nhìn thấu thì làm sao mà sống được đến giờ.
Lâm Phàm biến sắc gầm lên:
- Ngươi lật lọng, ngươi đã nói là không giết ta.
- Ha ha. – Cừu Lệ đạt được thần dược, trong lòng thoải mái vô cùng, âm hiểm nói – Dĩ nhiên là ta sẽ không giết ngươi, nhưng những sư đệ của ta cũng chưa từng nói qua là không giết ngươi.
- Ngươi… ngươi! – Lâm Phàm có chút bó tay, tên khốn này cũng thông minh nha, cái trò chơi chữ này thật lưu con mẹ nó manh.
Cừu Lệ kéo vòng cái roạt, không hề căng thẳng, lẳng lặng đợi.
Các sư đệ hắn xung quanh cũng vây lại xem, ánh mắt mong ngóng lấp lánh:
- Sư huynh, có thể cho chúng ta xem thần dược trông thế nào được không.
- Được, chỉ cho nhìn, không cho phép động vào, đây là đồ của ta. – Cừu Lệ lạnh giọng.
- Vâng vâng, bọn đệ chỉ muốn nhìn xem một lát. Thần dược cỡ này cũng chỉ xứng với sư huynh mà thôi.
Một đám vây lại một chỗ vui vẻ chờ đợi, bọn hắn đối với thứ ‘Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn’ này rất mong chờ. Mặc dù tên có chút dài, nhưng thần dược lợi hại không phải đều như thế sao.
Ngẫm lại lát nữa sư huynh sẽ trở thành Địa Cương cảnh cường giả, trong lòng bọn chúng cũng rất hâm mộ.
Từng đôi mắt to lộ ra sự hiếu kì.
Không biết thần dược trông như thế nào nhỉ?
Lâm Phàm mong đợi ngóng trông, trong lòng lặng lẽ thầm thì:
"Nổ đi, nổ chết cái đám khốn kiếp này."
. . .
Phía đường lớn.
Lã Khải Minh vẻ mặt đầy hồ nghi:
- Lâm sư đệ đi lâu như vậy sao còn chưa có trở về?
Trương Long nói:
- Không biết nữa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Còn cả lũ Nhật Chiếu tông nữa, sao giờ này còn chưa đến?
Bên cạnh có vài đệ tử hoài nghi:
- Lâm sư huynh chắc không phải là sợ hãi nên nửa đường bỏ chạy chứ?
- Im miệng, Lâm sư đệ không phải là loại người như vậy. Nếu các ngươi còn dám nói xấu Lâm sư đệ ta liền không khách khí với các ngươi. – Lã Khải Minh phẫn nộ nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một trận nổ vang lên.
Sắc mặt bọn họ đại biến.
- Không ổn rồi, đó là hướng Lâm sư đệ đi. Chúng ta mau đi xem. – Lã Khải Minh nghe được âm thanh này liền sốt ruột, gấp rút dẫn mọi người đi về hướng phát ra âm thanh.
…
- Ha ha, ngu loàn, ngu vãi con mẹ nó loàn, phê chưa? Ông hỏi chúng mày, có thấy phê không?? - Lâm Phàm lúc này đứng dậy. Vừa rồi bị Cừu Lệ đánh một chưởng trọng thương nên giờ đầu óc choáng váng, nhưng giờ nhìn tình huống trước mắt hắn liền thấy phê như con tê tê.
Toàn bộ đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, đang yên đang lành tự nhiên ầm một tiếng, sư huynh của bọn chúng bay sạch bách.
Lâm Phàm rất sảng khoái.
“Điểm tích lũy +60.
Điểm tích lũy +50.
Điểm tích lũy +60.”
Nổ chết không ít Tôi Thể tầng 5, tầng 6.
- Woah, không ngờ ngươi vẫn chưa chết. – Lâm Phàm hơi kinh ngạc, nổ như thế mà con mẹ nó vẫn chưa chết. Nhưng một cánh tay hắn đã banh xác, ngực thì be bét máu thịt lẫn lộn.
Oa!
Cừu Lệ phun từng ngụm máu tươi.
Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Cảm giác thế nào? Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn cũng không tệ lắm đúng không? Ta đã nói với người đừng cầm kẻo hối hận. Ngươi cứ không chịu nghe, bây giờ là muốn chết chưa?
- Lâm Phàm ta làm việc quang minh chính đại, xưa nay không chơi trò đánh lén. Đã nói rõ với ngươi là rất nguy hiểm, ngươi sẽ hối hận. Ngươi không thèm tin thì có thể trách ai?
- Ngươi… - Cừu Lệ hai mắt sung huyết, căm tức nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ rằng người đắng cấp như hắn mà lại bị lừa.
Nếu không phải tu vi của hắn đã đạt đến Tôi Thể tầng 8, sợ rằng cũng sẽ tan thành mây khói giống như những sư đệ này.
- Bắt lấy hắn cho ta, ta muốn tàn bạo tra tấn hắn đến chết. – Cừu Lệ yếu ớt nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng âm trầm.
Lâm Phàm thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, thân mang trọng thương, phải chết một lần mới được.
Sau đó vung tay lên, khí thế rất bá đạo giễu cợt nói:
- Không cần các ngươi ra tay, Lâm Phàm ta dù chết cũng tuyệt đối không chết trên tay các ngươi.
Lâm Phàm tính, lát nữa mình tự sát xong những kẻ này sẽ rút đi. Sau đó mình sống lại, lập tức chạy trốn, kế hoạch này không sai vào đâu được.
Cửu Hoàn Đao đặt sẵn trên cổ, chuẩn bị cho chính mình một đao.
- Sư đệ dừng tay, các sư huynh tới rồi đây. – Lã Khải Minh bọn họ vừa tới liền nghe thấy Lâm sư đệ nói ra những lời nhiệt huyết sôi trào như vậy, lập tức khiến bọn họ cảm đông muốn khóc.
Nhất là mấy người lúc trước hoài nghi Lâm Phàm lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẵn lòng tự sát cũng không muốn chết ở trong tay lũ Nhật Chiếu tông.
Tinh thần này của Lâm sư huynh khiến bọn họ bội phục sát đất, đồng thời cảm thấy tự hổ thẹn.
- Ta đệt con em mày.
Lâm Phàm đơ luôn.
Bình luận facebook