• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (3 Viewers)

  • Chương 109-111

Chương 109

- Chỉ số thông minh thấp quả nhiên rất tốt, mới có một thời gian không đến mà bọn yêu thú này đã quên hết chúng nó đã từng tuyệt vọng như thế nào.

Ầm!

Đầu một con yêu thú bị đánh nát bét, máu tươi men theo móng vuốt chảy xuống, nhuốm đầy mặt đất, sau đó thi thể nó bị ném sang một bên.

Điểm tích lũy +90

- Bọn yêu thú này thật chẳng ra làm sao cả, toàn là bọn Tôi Thể cảnh, mình phải đi tìm bọn yêu thú Địa Cương cảnh mới đươc, giết bọn này như giẫm con kiến, thật chẳng có cảm giác sung sướng gì.

Trước mặt hắn, xác bọn yêu thú chất đống như núi, máu chảy như sông, giống như giữa địa ngục man rợ.

Lâm Phàm nhìn cảnh này cũng không đành lòng.

- Không phải là bọn mi ăn thịt ta thì chính là ta giết chết bọn mi, nhân quả tuần hoàn, hi vọng kiếp sau bọn mi sẽ đầu thai thành những con yêu thú cường mạnh, một miếng có thể nuốt chửng ta.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phương xa, đó chính là nơi sâu cùng của rừng rậm Tê Hà, nơi đó là nhà của rất nhiều yêu thú cường đại, mỗi con lại có những ưu thế riêng khó mà so bì được với nhau. Ngày trước khi mình đến đây sức mạnh còn yếu kém, nhưng nay đã khác, với thực lực hiện tại của mình đã có thể đè bẹp từng con từng con dưới chân.

Nắm đuôi một con yêu thú lôi đi, hắn thẳng hướng về phía rừng sâu đen thẳm kia, bầu không khí âm u trước mặt trong mắt Lâm Phàm lại không khác gì một nghi thức chào đón.

Bụng hơi đói rồi, tiện thể có cái chảo, vừa hay ta sẽ làm một bữa thịt yêu thú ăn cho no nê.

Tông môn.

Thiên Tu trưởng lão có chút nhớ nhung đệ tử của mình, một thời gian không gặp, không biết đệ tử của mình tu luyện ra sao. Nhưng khi vừa đến chỗ ở của đồ nhi, ông lại thấy Tần Sơn đang ngồi xổm ở đó nhàm chán vẽ vòng tròn.

Tần Sơn ngẩng đầu, thật thà nhìn ông lão hắn không quen biết trước mặt. Nhưng theo bản năng, hắn cảm nhận được nội tại của ông lão này, đó là loại khí tức khiến cho hắn sợ hãi.

Thiên Tu đi ngang qua Tần Sơn, mà hắn vẫn ngồi vẽ vòng tròn như cũ.

Ông đẩy cửa bước vào, không thấy đồ nhi của mình trong phòng. Quái lạ, đồ nhi của ta chạy đi đâu mất rồi. Ông đứng im một chỗ, lấy mình làm trung tâm, triển khai kết giới như mạng nhện vô hình, khuếch tán bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ tông môn, nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của đồ đệ.

Thằng nhóc này chẳng lẽ chạy ra ngoài rồi?

Có lẽ chỉ có lí do đó mới có thể giải thích được chuyện này, tuy nhiên ông cũng rất ngưỡng mộ lòng can đảm của đồ đệ này. Thân là đệ tử chân truyền, nếu chỉ sống trong vòng bảo vệ bao bọc thì sẽ không thể nào độc lập trưởng thành được.

Phải trải qua nguy hiểm, phải vật lộn trong bể máu thì mới đứng được trên đỉnh cao quyền lực, mới được hưởng thụ những vinh dự mà bản thân xứng đáng có được.

Nhìn bóng hoàng hôn, Thiên Tu trưởng lão lại nhớ lại những hồi ức của mình, hồi trẻ cũng đã từng nếm qua biển máu, không ít lần phải đối đối mặt với cảnh chết chóc, để rồi bản thân dần dần trưởng thành.

Rừng rậm Tê Hà.

Một đống lửa được đốt lên, phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thịt nướng thơm lừng cuộn vào trong làn khói trắng, theo gió lùa vào rừng Tê Hà sâu thăm thẳm.

Lâm Phàm ngồi trên một khúc gỗ, tâm tình vô cùng sung sướng:

- Nhờ trưởng lão luyện cho cái chảo này thật là quyết định đúng đắn, đi ra ngoài còn có thể nấu thức ăn.

Bên trong chảo có một tảng thịt nóng hôi hổi, một lớp mỡ vàng óng phủ bên trên, nhìn đã muốn ứa nước miếng, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon đây.

- Cho thêm chút gia vị.

Lấy trong nhẫn trữ vật ra một ít gia vị đã chuẩn bị sẵn, hắn miết ngón tay để rắc đều lên trên miếng thịt.

Ngửi chút, mùi thịt đã dậy lên rồi, thịt cũng đã mềm, chút nữa là có thể thưởng thức được rồi.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện những tiếng gầm nhẹ vang lên từ xung quanh truyền đến.

Từng đôi mắt màu kim lóe sáng trong những bụi cỏ âm u.

Tí tách!

Hình như âm thanh của chất lỏng tí tách từng giợt rơi xuống.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, những cái đầu yêu thú nhấp nhô như hổ rình mồi đang nhìm chằm chằm vào mình.

Yêu thú Địa Cương tầng hai, Kim Diễm Sư Hổ.

Nhìn một vòng, tổng cộng có mười hai con, trong đó có con Kim Diễm Sư Hổ vương đã đạt đến tu vi Địa Cương tầng hai.

Bọn chúng thuộc loại yêu thú thường gặp ở vùng bìa rừng mà sức mạnh vô cùng lớn. Đặc biệt là hàm răng sắc nhọn có sức cắn vô cùng mạnh, nghe nói có thể cắn nát được cả sắt thép, nếu bị chúng cắn thế nào cũng bị xé rách một mảng thịt lớn.

Đối với luyện đan đường của tông môn mà nói máu tươi của bọn Kim Diễm Sư Hổ này rất quý, để luyện được đan dược thượng phẩm Nhân giai bắt buộc phải có Sư Hổ đan.

Phải trải qua rất nhiều công đoạn mới có thể để đem toàn bộ máu tươi của một con Kim Diễm Sư Hổ luyện thành một giọt, giọt máu ấy chính là tinh hoa của cả con sư hổ kia.

Lâm Phàm nhìn con Kim Diễm Sư Hổ vương kia, khóe miệng lóe ra nụ cười:

- Ngươi cũng muốn ăn thịt ta nấu sao?

Con Kim Diễm Sư Hổ vương này cũng có chút trí tuệ, tuy không cao nhưng nó có thể cảm nhận được con người trước mắt này hoàn toàn không tản ra khí tức nào uy hiếp nó cả.

Mùi thịt thơm lừng bay vào mũi bọn Kim Diễm Sư Hổ, mỹ vị là thứ đối với bất cứ giống loài, bất cứ loại sinh linh đang sống nào đều có sức hút mãnh liệt.

Con Kim Diễm Sư Hổ vương gầm nhẹ một tiếng, như muốn cảnh cáo Lâm Phàm tránh xa miếng thịt này ra, bây giờ là nó của ta.

Bọn Kim Diễm Sư Hổ xung quanh cũng vậy, gầm gừ liên tục, chúng theo cước bộ của sư hổ vương đi dần về hướng con người để tạo áp lực.

- Xong, món thịt đã nấu xong.- Lâm Phàm không sợ nóng, nhấc miếng thịt trong cái chảo ra ngoài cắn một miếng, miệng hắn dính đầy mỡ, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm sung sướng hưởng thụ - Thật quá ngon!

Sau đó, hắn xé một miếng ném về phía Kim Diễm Sư Hổ vương:

- Nếm thử chút, ngon lắm đấy, qua đây ăn cùng với ta.

Con Kim Diễm Sư Hổ vưng há miệng, cái lưỡi đảo một vòng đớp lấy miếng thịt nuốt vào trong bụng, mỹ vị lan tỏa trong miệng làm nước miếng sền sệt của nó không ngừng nhỏ ra, rơi đầy mặt đất.

Lâm Phàm nhấc cái chảo lên:

- Lại đây, ăn cùng với ta, ta là một người rất dễ kết bạn. Ta nguyện ý chia sẻ đồ ngon, cho dù là với loài sinh linh xa lạ đi chăng nữa.

Kim Diễm Sư Hổ vương dẫn cả bầy tiến lên phía trước. Đối với bất kỳ đối thủ nào, nó luôn có lòng tin sẽ chinh phục được. Con người trước mắt này bây giờ đang nằm trong vòng bao vây tầng tầng lớp lớp của bọn chúng, chẳng lẽ vẫn có gan làm càn.

Rầm rập!

Những bàn chân to đùng nện ầm ầm xuống mặt đất, tiến dần đến chỗ con người.

Càng tới gần, hương vị miếng thịt kia càng mê người.

Lâm Phàm mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, làm ra vẻ rất thân thiện gần gũi, sau đó cầm miếng thịt lên cắn một miếng lớn.

Kim Diễm Sư Hổ vương nhìn thấy miếng thịt ngon lành kia bị tên nhân loại cắn một miếng, nhất thời gầm lên một tiếng, như muốn cảnh cáo rằng nó rất không vừa lòng.

- Đừng nóng giận, vẫn còn rất nhiều, thưởng thức chút đi đã. - Lâm Phàm đặt cái chảo lên mặt đất, khuôn mặt bày ra biểu cảm vô hại, khiến cho bọn yêu thú kia thả lỏng cảnh giác.

Kim Diễm Sư Hổ vương đến gần Lâm Phàm, rồi nhìn vào miếng thịt ngon ở trong chảo, cúi đầu xuống, há to cái miệng khát máu, lộ ra những cái răng sắc nhọn sáng quắc.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Phàm đột nhiên ngưng trọng lại.

Cuồng thân!

- Ngươi thế mà lại dám ăn đồ ăn của ta, đúng là rất cả gan đó, ta đây còn chưa ăn no đâu! - Lâm Phàm hừng hực nộ khí đứng bật dậy, cánh tay khổng lồ chộp về phía con Kim Diễm Sư Hổ vương.

Kim Diễm Sư Hổ vương cảm giác được nguy hiểm đang ập đến, muốn tránh đi, nhưng cánh tay khổng lồ kia đã tóm chặt lấy cái đầu của nó, nhấc bổng nó lên cao.

- Nếu như không phải ta quá nghèo, phải giữ lấy toàn vẹn cái xác của ngươi mới có giá trị, thì ngươi đã đi gặp tổ tiên từ lâu rồi.

Máu của Kim Diễm Sư Hổ vương Địa Cương tầng hai rất đáng tiền, nó có thể luyện ra Sư Hổ đan hạ phẩm Huyền giai.

Con Kim Diễm Sư Hổ vương gào rít, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của Lâm Phàm. Nhưng đột nhiên, đột cỗ sức mạnh ập đến, thân hình to lớn của nó bị oanh kích nằm vật trên mặt đất.

Trong tay Lâm Phàm, con Kim Diễm Sư Hổ vương kia không khác gì một món đồ chơi, bị nện liên tiếp xuống mặt đất.

Lâm Phàm nắm chặt lấy hai hàm của con Kim Diễm Sư Hổ vương:

- Không được nôn ra máu, ngươi có biết máu của ngươi rất đáng tiền không? Không được lãng phí tiền bạc biết chưa!

Chỉ đến khi bốn chân của con Kim Diễm Sư Hổ vương buông thõng xuống không còn nhúch nhích, Lâm Phàm mới mãn nguyện cất nó vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó hắn đảo mắt qua nhìn bọn yêu thú xung quanh, rồi nhấc chiếc chảo lên, bỏ luôn miếng thịt còn sót lại trong chảo miệng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống.

- Máu của bọn bây không đáng tiền.

- Cho nên không nhất thiết phải để chúng bây chết toàn thây.
Chương 110

Đàn Kim Diễm Sư Hổ nhìn con vương của chúng đột nhiên bị người ta xách trong tay quật trái quật phải, cuối cùng không nhúc nhích, chúng nó đau lòng vô cùng.

Đó thế nhưng là con vương vô địch trong lòng chúng nó cơ mà, là vị vua đã dẫn đầu bọn chúng chinh phục cả rừng rậm Tê Hà, dẫn dắt bọn chúng tìm kiếm giống cái đẹp nhất.

Bây giờ vương đã chết, mộng cũng liền tan vỡ.

Gừ!

Chúng tức giận gầm nhẹ rồi lao tới, con người này đã phạm vào tội lớn ngập trời, bọn chúng muốn báo thù cho vương bằng những nỗ lực cuối cùng.

Cho dù con người trước mặt có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản mong muốn báo thù của bọn chúng.

- Rất tốt, vương của bọn mày có thể có đàn em như thế này, nó chết cũng không tiếc. - Lâm Phàm cũng không ngờ những con Kim Diễm Sư Hổ này chẳng những không chạy trốn mà còn muốn lao tới báo thù, điều này khiến cho hắn rất là vui mừng.

Ít nhất cho thấy thế giới này không chỉ có xấu xa với lừa lọc mà vẫn còn chân ái.

Đoàng~

Hắn quơ quơ cái chảo, tiếng gió vang lên ào ào, rồi lại lấy Lang Nha bổng ra vác lên vai. Hắn lắc lắc cổ, tiếng xương cốt kêu răng rắc, ánh mắt nhìn chăm chú vào những con Kim Diễm Sư Hổ đang lao tới.

- Thấy các ngươi có dũng khí như vậy, ta cũng sẽ đối xử tốt với các ngươi một chút, giữ cho các ngươi toàn thây nhé. - Đối với những sinh linh có dũng khí như này, Lâm Phàm rất là kính trọng. Mặc dù Kim Diễm Sư Hổ chỉ là yêu thú, nhưng ở trong mắt hắn, chúng sinh là bình đẳng, dù là yêu thú thì vẫn đáng được kính trọng.

- Tới đi, tới báo thù cho vương của các ngươi đi.

Lâm Phàm cắm Lang Nha bổng dựng đứng trên mặt đất, khóe miệng dạt dào ý cười, đống điểm tích lũy trước mắt chỉ còn nữa là có thể gom hết vào hầu bao rồi, đúng là vui thiệt.

Gừ!

Một con Kim Diễm Sư Hổ gầm nhẹ một tiếng, tựa như là đang trao đổi cùng đồng bạn ở chung quanh. Ngay sau đó, một tiếng rồi lại một tiếng gầm vang lên, tựa hồ là đã đạt thành nhận thức chung.

Giờ khắc này, đám Kim Diễm Sư Hổ tản ra khắp bốn phương tám hướng, tựa như là đang sắp xếp trận hình, khoảng cách giữa mỗi con Kim Diễm Sư Hổ đều là khoảng năm đến sáu mét.

- Thì ra những con Kim Diễm Sư Hổ này hoàn toàn không ngu xuẩn chút nào, nếu như lúc trước con Kim Diễm Sư Hổ Vương kia không chủ quan thì chỉ sợ có thể dẫn dắt cả bầy gây ra không ít phiền toái cho mình.

Lâm Phàm thì thầm trong lòng, không ngờ yêu thú loại mạnh còn có thể triển khai chiến thuật, thật đúng là rất thần kỳ.

Hắn không hề động đậy, bởi vì muốn tôn trọng đối thủ, để bọn chúng sắp xếp trận hình xong rồi mới tiến hành đánh một trận cuối cùng, cũng là để bọn chúng chết cũng không tiếc. Tránh cho đến lúc chết chúng nó còn suy nghĩ là bọn ta chưa xếp trận xong đã bị ngươi giết rồi, Kim Diễm Sư Hổ bọn ta không phục.

Rất nhanh, trận hình đã bày xong, Lâm Phàm cũng bắt đầu hành động, ánh mắt nhìn chằm chằm một con Kim Diễm Sư Hổ ở gần nhất, nói:

- Ta tới đây, các...

Đột nhiên!

Một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ xảy ra.

Đám Kim Diễm Sư Hổ đang bộc phát chiến ý dạt dào đột nhiên quay đầu chạy trốn, tản đi khắp bốn phương tám hướng, ngay cả đầu cũng không quay lại, tốc độ nhanh đến mức Lâm Phàm chỉ kịp nghẹn họng nhìn trân trối.

- Cái đệt! Cái lũ chúng bây... - Lâm Phàm nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nhảy dựng lên điên cuồng đuổi theo - Đứng lại, đừng chạy, bọn yêu thú hèn hạ vô sỉ chúng bây! Ngay cả thù của vương cũng không báo, chúng bây rốt cục có phải là đàn em của nó không vậy!

Đối với đàn Kim Diễm Sư Hổ mà nói, con người trước mắt chúng quá mạnh, ngay cả vương cũng không phải là đối thủ, bọn chúng còn có thể làm gì. Nhưng mà trong lòng mỗi một con Kim Diễm Sư Hổ đều có một mục tiêu vĩ đại.

Đó chính là phải ăn để trở nên càng cường tráng hơn một chút, tương lai còn tìm kiếm con người này mà báo thù cho vương.

Bọn chúng lúc trước đã thương lượng xong, phải phân tán ra mà chạy trốn, tên nhân loại này tuyệt đối đuổi không kịp.

Ầm ầm!

- Đừng chạy nữa! - Thân thể khổng lồ của Lâm Phàm chạy điên cuồng trong rừng rậm, đuổi theo một con Kim Diễm Sư Hổ chạy nhanh nhất phía trước, cái chảo và Lang Nha bổng ở trong tay hắn đều muốn nói là: Còn chạy nữa là sẽ đập chết mi, đập chết tươi luôn.

Con Kim Diễm Sư Hổ bị đuổi theo kia sợ đến nỗi không còn tí gan hùm nào, bên trong con ngươi màu vàng toát ra vẻ sợ hãi. Vì sao con người này chỉ đuổi nó mà không đuổi đồng bạn khác, ta không hề mập a, thịt ăn cũng không ngon đâu.

Không được, ta không thể chết, ta phải chạy trốn.

Dục vọng sống sót lớn đến mức khiến nó bộc phát ra tốc độ chưa bao giờ từng có, điên cuồng lao đi như điện xẹt, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

- Chạy cũng nhanh khiếp, điểm tích lũy cứ như vậy chạy hết mất tiêu rồi? Sớm biết thế đã không làm thịt Kim Diễm Sư Hổ Vương.

Lâm Phàm đuổi theo ở phía sau, trong lòng hối hận vô cùng. Hắn không ngờ bọn yêu thú này không có tiết tháo như vậy, tiếc thật.

Bỗng đột nhiên, Lâm Phàm bừng tỉnh khói ý nghĩ, cảnh vật chung quanh hình như quá quỷ dị.

Đáng lẽ ở bên ngoài phải có tiếng chim kêu hoặc ít nhất cũng có tiếng côn trùng vo ve, nhưng khi đến nơi này, không gian lại tĩnh lặng, im ắng đến đáng sợ, tựa như là khu vực xung quanh đây không hề có con vật nào còn sống cả.

Bốn phía là những cây cổ thụ sừng sững, bên trên những cây cổ thụ này có rất nhiều dây leo to bằng cánh tay bám lên. Kể cả trong bùn đất phía dưới cũng nhấp nha nhấp nhô, dường ngay cả trong bùn đen cũng có những dây leo ấy.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết từ phía trước truyền đến.

Cẩn thận nghe một chút thì thấy tựa như là tiếng của Kim Diễm Sư Hổ.

- Xem ra có yêu thú mạnh hơn nữa. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi xem xem sao. Tài phú cùng nguy hiểm luôn đi cùng với nhau, cũng giống như là lấy hạt dẻ trong lò lửa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Hơn nữa mình có được Bất Tử Chi Thân, còn sợ cái gì, cùng lắm thì tử ẹo mà thôi, mười giây sau lại làm một trang hảo hán, không cần sợ hãi.

Khi trốn ở phía sau của một cây cổ thụ, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, trái tim hắn cũng nảy lên một cái.

Con Kim Diễm Sư Hổ kia bị từng cái dây leo trói lại, kéo lên cao. Mà những dây leo kia tựa như là sinh vật sống, đầu nhọn của chúng bay múa giữa không trung, sau đó đột nhiên dừng lại, rồi như những mũi tên sắc nhọn đâm thẳng qua thân thể của Kim Diễm Sư Hổ. Con sư hổ vốn da lông rậm rạp đột nhiên biến thành trong suốt, một dòng máu màu đỏ chảy xuôi ở bên trong.

Con Kim Diễm Sư Hổ kia nguyên bản là cũng cực kỳ to lớn, vậy mà trong nháy mắt thân thể đã khô quắt vào, chỉ còn lại có một đống da bọc xương, trong cơ thể không còn tồn tại một giọt máu tươi nào.

- Thật là ác độc.

- Đây là Đằng Yêu, không phải là yêu thú, nhưng so với đám yêu thú còn khủng bố hơn.

Lâm Phàm bắt đầu thấy rắc rối rồi, không nghĩ tới sẽ đụng phải đồ khó chơi này. Mà cái con Kim Diễm Sư Hổ này nữa, mi mà bị ông mày đập chết chí ít còn có thể cam đoan thi thể hoàn chỉnh. Hiện tại thì tốt rồi, cứ thế là bị hút thành thây khô. Thảm, thảm quá đi mất.

Một cái rễ Đằng Yêu cắt qua màn đêm, xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm. Đầu nhọn của nó mở ra, giống như là nụ hoa nở rộ, trong miệng giăng đầy những chiếc răng nhỏ, lít nha lít nhít. Nó từ từ trườn tới, đột nhiên lao đến muốn đâm xuyên cái ót của Lâm Phàm.

Bộp!

- Chớ có quá đà nha, ta còn định không chọc vào các ngươi, thế mà các ngươi lại đánh lén ta. - Cảm giác của Lâm Phàm cực kỳ nhanh nhạy, một phát bắt được Đằng Yêu đang đánh tới. Nhìn khoang miệng làm cho người buồn nôn kia, liền không muốn nói nhảm cùng nó nữa.

Rắc!

Hắn trực tiếp bóp nát, một dòng máu tươi màu xanh sẫm phun ra.

Rồi hắn vung tay ném cái dây leo còn đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu xanh sẫm buồn nôn này đi, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

- Ầy, bị phát hiện rồi, xem ra muốn rời đi cũng không được. - Lâm Phàm thở dài trong lòng, trực tiếp đi ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Ào ào!

Tiếng ma sát trên mặt đất vang lên khắp bốn phía, hiển nhiên bọn Đằng Yêu này đã phong tỏa đường rút lui của mình.

Chẳng trách nơi này lại tĩnh lặng, im ắng đến như thế, nguyên lai là có đám gia hỏa này tồn tại.

Đúng thật, mặc kệ là sinh linh gì thì đã vào đây đều nhận lấy kết quả thê thảm dị thường, đó chính là bị hút khô huyết dịch, trở thành phân bón nuôi dưỡng cho đám Đằng Yêu ở nơi này.
Chương 111

Ở ngay trước mặt hắn, từng hàng dây leo phá đất mà lên, dựng thẳng giữa không trung, đối với chúng mà nói, lúc này có người tới quả là vận may.

Lâm Phàm cầm trong tay cái chảo và Lang Nha bổng, sắc bén nhìn đám Đằng Yêu, đám Đằng Yêu này thế mà cũng có điểm tích lũy, lúc vừa bóp nát một cái, mình liền có thêm 90 điểm tích lũy.

Mà nay, trước mắt nhiều Đằng Yêu như thế này, không phải là cho mình thêm bao nhiêu điểm tích lũy hay sao.

Nghĩ đến liền có chút kích động.

- Cứ tới đi bọn bây, muốn hút khô máu ông mày còn phải xem bọn bây có đủ bản lĩnh không - Đối mặt với cái lũ buồn nôn như thế, tuy rằng trong lòng hắn không muốn đánh nhau với chúng nó lắm. Nhưng điểm tích lũy ngay trước mặt, buồn nôn có là gì, có ói ra cũng phải giết chết hết.

Một loạt âm thanh vút qua không trung.

Tốc độ cực nhanh, vượt qua tất thảy.

Lâm Phàm vung cái chảo, đón trên đỡ dưới, ngăn cản toàn bộ thế công của Đằng Yêu, theo sau đó là vung Lang Nha bổng lên nện mãnh liệt, đập toàn bộ lũ Đằng Yêu nát nhừ.

Màu huyết dịch xanh thẫm rớt tung tóe, điểm tích lũy tăng lên một cách chóng mặt.

- Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng vẫn yếu vãi. - Lâm Phàm cười, coi như là thu thập điểm tích lũy.

- Bọn bây quá láo xược, cho nên ta mới phải chủ động tiếp đón bọn bây.

Ban đầu còn muốn phòng thủ, nhưng bây giờ đã không còn cần phòng thủ nữa, hắn tạm thu cái chảo lại, vung Lang Nha bổng lên đánh liên tiếp về phía những cây dây leo.

Mỗi một chùy hạ xuống là một cái hố sâu hiện ra.

Một cây dây leo định chạy trốn, bị Lâm Phàm tóm ngay phần đuôi lôi lại:

- Đi ra đây cho ta, đừng hòng chạy.

Bịch!

Bịch!

Bùn đất văng tung tóe, bị Lâm Phàm lôi kéo, thân hình Đằng Yêu hoàn toàn bại lộ. Tại phần đuôi của nó lại là một trái tim hình tròn đang đập bình bịch, bên trong còn có một lượng máu tươi đang chảy, hiển nhiên là lúc trước mới ăn no.

Ầm ầm!

Lang Nha bổng trực tiếp oanh kích đánh vỡ nát trái tim hình tròn, máu bắn tứ phía, tràn ngập trong không trung. Mấy cây leo chung quanh đột nhiên lao tới, uống hết sạch máu tươi phiêu tán trong không trung.

- Bọn bây thật ghê tởm, đến giờ này rồi còn nghĩ đến việc uống máu đồng loại.

Trong lòng hắn hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết đã không đến nơi này. Đám sinh vật ở đây buồn nôn quá thể rồi, buồn nôn đến mức không chịu nổi nữa.

So ra thì hắn vẫn thích yêu thú hơn.

Phải cái bây giờ hiển nhiên là không chạy được.

Tất cả các con đường đều bị dây leo ngăn lại, nếu không hại chết Lâm Phàm ở chỗ này thì nhất định không bỏ qua.

Càng ngày càng có nhiều Đằng Yêu, so với lúc trước còn nhiều hơn tận mấy lần, hiển nhiên những Đằng Yêu xuất hiện sau này đều do động tĩnh của nơi này đánh thức.

- Thật đáng ghét, giết mãi mà không hết.

Lang Nha bổng sớm đã bị nhiễm màu xanh của máu, đây không phải điềm báo tốt, mà may là mình còn chưa có gì để bị làm xanh được.

(Tiếng trung "bị xanh" tức là bị cắm sừng.)

Phập phập!

Thế công của đám dây leo càng ngày càng dày, một cây dây leo há khoang miệng đầy răng nhọn xuyên thẳng qua cánh tay của Lâm Phàm.

Đột nhiên, có một cỗ lực hút thật lớn hút máu trên cánh tay hắn.

Lâm Phàm tóm lấy dây leo:

- Phun máu bố mày ra!

Đằng Yêu uốn éo thân mình, giãy dụa muốn thoát thân.

Sự công kích quá dày đặc, không ngờ lại cho Đằng Yêu này một cơ hội như này, xem ra mình còn tu hành chưa đủ.

Đằng Yêu bị bóp quá chặt, máu tươi vừa hút vào đã nhả ra.

Lâm Phàm rất vừa lòng gật đầu:

- Thấy mi thành thật như thế, ta đành cho mi chết một cách sảng khoái vậy.

Ầm!

Tứ phân ngũ liệt dây leo xong, hắn ném thân thể dài mảnh đó ra xa.

Nhìn cánh tay bị đâm thủng thành một cái lỗ, hắn nhíu mày, có hơi mất thẩm mỹ.

Nhưng mà lực xuyên thấu của con Đằng Yêu này quả nhiên rất mạnh, mình đã Cuồng Thân, dùng màng đen bao trùm, thế mà vẫn bị đâm thủng dễ dàng, thật đúng là dọa người.

- Không thể tha thứ, đúng là không thể tha thứ. - Lâm Phàm ánh mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn về phía trước - Cái bọn mất dạy chúng bây, quá đáng quá thể lắm rồi đấy.

Trong mắt Lâm Phàm giờ chỉ còn là đám Đằng Yêu che kín bầu trời kia.

Vô số xúc tu của Đằng Yêu bay múa trong không trung, đối với chúng nó mà nói, con mồi này có chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này.

So sánh với đám Đằng Yêu dày đặc trong không trung này, một Lâm Phàm khiêng Lang Nha bổng trên vai thật quá nhỏ bé.

Hoặc có thể nói là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Lúc này, một âm thanh bén nhọn truyền đến.

Toàn bộ Đằng Yêu xung quanh kính sợ dạt ra hai bên.

Lâm Phàm nuốt nước miếng, xem chừng là có một đại lão sắp xuất hiện.

Che kín bầu trời, vô cùng rộng lớn, một Đằng Yêu nhúc nhắc xuất hiện từ trong hắc ám, nó so với mấy con Đằng Yêu khác to gấp mấy lần, nhất là khoang miệng ở giữa, từng tầng từng tầng xoay tròn, mỗi tầng đều phủ đầy răng nhỏ nhọn hoắt, nếu như bị nuốt vào, cảm giác hẳn là không dễ chịu.

Đằng Yêu Vương Địa cương cảnh tầng bốn, so với con người thì càng cường hãn hơn nhiều.

- Xem ra bọn bây không ép ta ép thành xác khô thì sẽ không bỏ qua. - Lâm Phàm cúi đầu nắm chặt Lang Nha bổng, sau đồ ngẩng phắt đầu - Nếu đã như vậy tới đi.

- Lâm Phàm ta không phải là kẻ bọn bây có thể dễ dàng hấp thụ đâu.

- Bạo huyết.

Khí huyết sôi trào, hai dòng máu như rồng quấn quanh thân mình, huyết văn màu đỏ dày đặc giao hòa với cuồng thân, khiến cho màng đen bao bọc cũng thay đổi đáng kể.

Một khí tức cuồng bạo bộc phát, huyết văn phủ đầy trên gương mặt, sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, rồi gầm nhẹ một tiếng:

- Hóa Thần kiếm trận.

Ầm ầm!

Một cỗ khí thế to lớn mạnh mẽ khuếch tán, lấy thân thể Lâm Phàm làm trung tâm, bụi bay mù mịt, Tam Hoàng kiếm trong nhẫn trữ vật nhận được cảm ứng, vụt một tiếng bay ra ngoài.

Thái Hoàng kiếm!

Nhân Hoàng kiếm!

Địa Hoàng kiếm!

Tam hoàng kiếm bồng bềnh bay phía sau Lâm Phàm, biến hóa dần dần, một chia thành hai, hai chia thành bốn, khuếch tán không ngừng. Một luồng sức mạnh huyền diệu bộc phát. Bên trong luồng sức mạnh ấy, Lâm Phàm cảm thấy như mình chính là thần tinh.

Mà lúc này Tam Hoàng kiếm phân tán ra vô số lưỡi kiếm, bay ngay ngắn sau lưng Lâm Phàm, lóa lên ánh sáng chói mắt. Thậm chí, vô số Tam Hoàng kiếm này còn đột nhiên thay đổi bộ dạng, biến thành ảo ảnh lão già râu dài ngạo mạn đứng đó, toát ra kiếm ý ngút trời.

Nhưng cảnh tượng này lại chẳng duy trì được bao lâu, đã biến về hình dạng ban đầu.

- Đây chính là sức mạnh của Hóa Thần kiếm trận tầng một ư, thật là cường đại, lực cảm ứng tăng vọt, nắm trong tay kiếm thuật này, tốc độ cũng tăng lên một cách chóng mặt.

- Khiến cho ta cảm giác, ta là mạnh nhất.

- Đây chính là ảnh hưởng của kiếm đạo chân chính mang lại.

Các loại công pháp đều mang đến cho người thi triển nó cảm giác chưa từng có, kiếm đạo chi thần có thể trảm diệt bất cứ chướng ngại gì. Đây là một loại cảnh giới mà mỗi kẻ tu hành đến cuối đều phải lĩnh ngộ.

Chỉ là hiện tại tu vi của mình còn quá thấp, mà cảnh giới này là công pháp bắt buộc phải thêm vào.

Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn về phía trước:

- Ông mày vô cùng coi trọng chúng bây, chiêu mạnh nhất này chưa bao giờ thể hiện ra, hiện tại tặng cho chúng bây, hi vọng chúng bây biết trân trọng.

Ầm!

Hai đầu gối bộc phát ra sức bật không gì sánh kịp, mặt đất dưới chân hắn chịu phải lực công kích lớn lún sâu xuống. Lâm Phàm tăng tốc, như ngôi sao băng xẹt thẳng về phía chân trời.

Vô số xúc tu của Đằng Yêu định ngăn Lâm Phàm trong không trung lại.

Nhưng mỗi khi có một Đằng Yêu đánh tới, kiếm ý sắc bén cắt đứt toàn bộ các xúc tu của nó.

Giữa không trung.

Lâm Phàm kẽ nâng cằm, nhắm mắt, hai tay mở ra, ở phía sau là vô số Tam Hoàng kiếm bay lên vù vù, dường như không đợi được nữa.

- Ta chưa từng cảm nhận được sức mạnh như này bao giờ.

- Ở nơi này ta chính là thần, còn các ngươi chính là tội nhân xúc phạm thần.

- Hóa thần kiếm trận tầng một.

- Lão tử chính là thần.

Dứt lời, hắn mở bừng mắt, áp song chưởng lại, Tam Hoàng kiếm phía sau chia ra, vút một tiếng, lấy Lâm Phàm làm trung tâm vẽ ra nửa vòng cung che kín bầu trời, vô cùng rộng lớn, từ trên trời xuống đất đều dày đặc kiếm ý oanh kích về phía trước, tiền hành trấn áp không góc chết.

Uỳnh!

Uỳnh!

Đất trời rung động, toàn bộ rừng núi Tê Hà kinh hãi lay động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom