Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: Quay về nhà họ Sở
Mấy ngày sau.
Trời đã vào thu.
Khi chạy xe trong khung cảnh hoang vắng, bạn có thể nhìn thấy những cây lê trĩu quả bên lề đường, những quả lê màu vàng cam hệt như những chiếc hồ lô nhỏ đáng yêu, lắc lư theo làn gió thu nhè nhẹ.
Cả khuôn mặt Vu Đình Đình đều dán sát vào cửa sổ xe, mắt ngắm nhìn những quả lê màu vàng này.
Cô bé nhìn đến mức mê mẩn, trong lúc lơ đễnh, vài giọt nước miếng lặng lẽ chảy xuống.
Cô bé bối rối lau đi, không tiếp tục ngắm nhìn những trái cây có thể mê hoặc lòng người kia nữa, sợ mình sẽ lại chảy nước miếng mất.
Hôm nay là ngày Vu Chúng ra tù.
Bởi vì trong ngục không có đối thủ, anh ta lại có biểu hiện cải tạo tốt nên được mãn hạn tù sớm.
Đây cũng coi như một niềm vui trong cuộc sống bình thường vô vị.
Nơi đây cách thành phố khá xa, ngoài việc con đường cái vẫn được trải nhựa ra thì xung quanh chính là một vùng hoang vu vô tận, có chỗ đã được khai khẩn trồng trọt, giờ chỉ chờ thu hoạch, có chỗ thì vẫn toàn cỏ dại mọc hoang.
Họ đứng chờ ở cửa từ rất lâu, Vu Đình Đình cũng đã hai năm không gặp bố mình, trong lòng có chút mong chờ xen lẫn căng thẳng.
Két!
Cánh cửa sắt màu đen nặng nề từ từ mở ra sau một tiếng ‘ken két’ chói tai.
Vu Chúng, khuôn mặt quen thuộc đó đang tìm kiếm khắp nơi, anh ta nhìn thấy mấy người đang chờ mình ở cách đó không xa.
“Đình Đình!”, Vu Chúng ở phía xa đã bắt đầu gọi to.
Cô con gái khiến cho một người đàn ông giàu ý chí kiên cường có một ‘chiếc xương sườn mềm’, một điểm yếu của chính mình.
Sống trong lao ngục, mặc cho đối phương đâm vào lồng ngực mình, anh ta sợ hãi kẻ thù sẽ trả thù con gái mình nên anh ta cứ thế cắn răng chịu đựng
Nếu không phải Lâm Triệt tới thăm thì cũng không biết liệu bây giờ mình có còn sống sót mà ra khỏi nơi ngục tù này được hay không.
Đối mặt với tiếng gọi của bố mình, Vu Đình Đình khẽ lùi lại trong giây lát.
Dù sao cô bé cũng là trẻ con, lại còn không gặp mặt bố suốt cả quãng thời gian dài tới vậy.
Ít nhiều gì trong lòng Vu Đình Đình cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Cô bé ôm lấy chân Lâm Triệt, trốn phía sau anh, chỉ ló mỗi cái đầu ra nhìn ngó xung quanh.
“Đình Đình, cháu sao vậy, mau đi đón bố cháu đi kìa!”, Lâm Triệt ngồi xổm xuống, đỡ Vu Đình Đình rồi nói.
Đình Đình vẫn còn hơi sợ hãi.
Nhìn thẳng vào Vu Chúng đang đi về phía mình, cô bé không dám đến gần.
Cho tới khi Vu Chúng đã đi đến trước mặt, anh giơ tay che cằm mình lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, không nhận ra bố nữa à?”
Lúc này đôi mắt Vu Đình Đình mới sáng lên, nhào vào trong ngực Vu Chúng.
“Bố!”, một tiếng gọi đã gọi lên tình cảm nhớ mong giữa bố và con gái.
Vu Đình Đình không ngừng rơi lệ, dường như cô bé đang trút hết tất cả những uất ức kìm nén suốt bao năm nay ra ngoài.
“Bố ơi, râu của bố đâu?”, khóc một lúc lâu, Vu Đình Đình mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Vẻ mặt Vu Chúng hơi gượng gạo, anh ta chỉ trả lời đơn giản là cắt rồi.
“Thiếu gia!”, Vu Chúng cung kính, lớn tiếng chào theo đúng tiêu chuẩn.
Lâm Triệt khẽ gật đầu.
“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi làm quen với hoàn cảnh của thành phố!”, Lâm Triệt ngồi lên ghế phụ, còn hai bố con Vu Chúng thì ngồi phía sau.
Đối với việc sĩ quan phụ tá đổi thành Trương Thông, Vu Chúng cảm thấy hơi đắn đo nhưng vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“À, Trương Hợp sao rồi?”
Trong lòng anh ta có một linh cảm không được tốt lắm.
Trước giờ, sĩ quan phụ tá bên cạnh Lâm Triệt chưa từng đổi người, chỉ thay đổi trong trường hợp duy nhất là khi sĩ quan phụ tá chết trận.
Thế nên đắn đo hồi lâu, anh ta vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Triệt không nói gì, còn Trương Thông vẫn luôn im lặng thì lại lên tiếng trả lời.
“Trương Hợp gặp phải một số chuyện, bây giờ đang điều trị phục hồi ở bệnh viện, anh cũng không cần lo lắng quá đâu”.
“Vâng!”, lúc này Vu Chúng mới thấy yên tâm hơn.
Ăn xong một bữa ngon trong thành phố, lại đổi một chiếc di động mới.
Rất nhiều thao tác trên điện thoại còn cần Vu Đình Đình dạy Vu Chúng sử dụng thế nào, anh ta không khỏi cảm khái về sự phát triển chóng mặt của thời đại này.
Về phần công việc của Vu Chúng.
Lâm Triệt dự định để anh ta bảo vệ Chu Tuyết và Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo đã làm việc ở siêu thị, đi theo Chu Tuyết học tập quản lý cũng vào đâu ra đấy.
Trải qua việc Lâm Triệt bị tập kích lần trước, cộng thêm sự gia tăng xung đột với nhà họ Đậu.
Anh cũng không thể không cân nhắc tới vấn đề an toàn của những người còn lại.
Anh sắp xếp Vu Chúng ở bên cạnh họ cũng coi như là một lựa chọn tốt.
…
Cùng lúc đó.
Sau quãng đường xóc nảy, cuối cùng Sở Vân Mộng cũng về tới nhà họ Sở ở thành phố An Dương.
Nhìn tòa nhà quen thuộc mà xa lạ này, trong lòng cô ngập tràn cảm xúc.
Cô hít sâu, thầm động viên bản thân.
Mình đã không còn là cô bé cái gì cũng không hiểu kia nữa rồi.
Ai cũng đừng hòng chi phối cuộc sống của mình.
Cô đã quyết tâm.
Ruỳnh ruỳnh!
Cánh cửa nhà họ Sở được đẩy ra.
“Ai đó?”
Cánh cửa mở hé, một ông lão thò đầu ra ngoài, nhìn Sở Vân Mộng một lượt, dường như thấy quen quen mà lại không thể nào nhớ ra nổi đã từng gặp ở đâu.
“Cô tìm ai vậy?”, ông lão hỏi.
Vẻ mặt Sở Vân Mộng cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc, cứ như trước mặt cô không phải người vậy, cô nói: “Tôi là Sở Vân Mộng, tôi về đây thăm ông nội!”
Hai mắt ông lão đột nhiên mở to, trông đôi mắt ông ta to hơn rất nhiều.
Ông lão này lại bắt đầu đánh giá cô thêm một lượt nữa, rồi nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi thử ý kiến của bà cả”.
Bà cả là vợ Vương Lâm của Sở Thành, cũng chính là mẹ kế của Sở Vân Mộng.
Nhưng trong giây lát cánh cửa khép lại, bàn tay nhỏ nhắn đã chặn ngay khe cửa.
“Đứng lại, từ bao giờ mà chuyện của nhà họ Sở lại cần phải hỏi bà ta!”
Đẩy cửa ra, cô nhanh chân đi vào bên trong.
Chỉ để lại ông lão trông cửa đứng nguyên một chỗ thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại được, Sở Vân Mộng sau khi trưởng thành quả thật đã thay đổi quá nhiều so với hồi nhỏ.
Cả đám người làm ai ai cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm.
Đúng lúc này, ông bố Sở Thành của cô từ trong phòng đi ra: “Ai đến vậy?”
Quản gia vội vàng đi tới, nói: “Dạ, là cô Sở Vân Mộng về ạ!”
“Hả?”
Sở Thành nhướng mày, không ngờ rằng mới ngày thứ hai mà Sở Vân Mộng đã tới đây.
Lộ ra dáng vẻ của một ông bố nghiêm khắc: “Về lúc nào?”
Khiến cho bầu không khí trong sân trở nên nghiêm túc hơn hẳn chỉ trong giây lát.
Nhưng Sở Vân Mộng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua người đàn ông quen thuộc đó, đi thẳng về phía phòng của ông nội cô mà không hề quay đầu lại.
Trên khuôn mặt Sở Thành là vẻ lạnh băng, ra ngoài một chuyến cũng giỏi giang lên gớm, dám không trả lời câu hỏi của ông ta.
Ông ta lập tức hừ một tiếng, quát: “Đủ lông đủ cánh rồi cơ đấy? Ngay cả lời của bố cô mà cô cũng không để vào tai. Đứng lại!”
Lúc này Sở Vân Mộng mới dừng bước, tò mò quay đầu lại, khuôn mặt cô không hề lộ ra bất cứ nét yếu đuối sợ hãi nào mà trái lại còn có một vẻ kiên quyết khác thường.
Cô nhìn thẳng vào Sở Thành, hỏi: “Vậy được, có lời gì thì ông nói luôn đi, muốn thể hiện tình thương yêu dối trá của ông hay là muốn bộc lộ uy nghiêm của gia chủ thay mặt nhà họ Sở”.
“Mày…”, bị nói như vậy, trong thoáng chốc Sở Thành không biết nên tiếp lời kiểu gì.
“Làm sao vậy?”, đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên trên người đeo đầy vàng bạc, mặc quần áo lộng lẫy bước ra ngoài.
Đó chính là người vợ Vương Lâm của Sở Thành, tuy bà ta đã tới tuổi trung niên nhưng vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, trông có vẻ không quá nhiều tuổi.
Sau khi người giúp việc nói nhỏ vài câu bên tai bà ta, ánh mắt của người này không ngừng quét qua quét lại trên người Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng không thèm để ý mà chỉ quay người đi về phía phòng ông nội cô, nếu không phải ông nội cô bị bệnh thì còn lâu cô mới thèm bước chân vào cái nhà này.
Nhìn Sở Vân Mộng im lặng rời đi, Sở Thành lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Vương Lâm thì đứng cạnh khuyên lơn: “Không có mẹ dạy thì có thể biết phép tắc gì được đây? Cho dù ông có hết lòng dạy dỗ thì chắc gì nó đã nghe lời ông? Quen sống cái thói lỗ mãng ở bên ngoài rồi, vốn không hề coi nơi đây là nhà nữa!”
“Kém xa Tiểu Di!”
Giọng nói không lớn nhưng lại vừa vặn để Sở Vân Mộng nghe thấy.
Trời đã vào thu.
Khi chạy xe trong khung cảnh hoang vắng, bạn có thể nhìn thấy những cây lê trĩu quả bên lề đường, những quả lê màu vàng cam hệt như những chiếc hồ lô nhỏ đáng yêu, lắc lư theo làn gió thu nhè nhẹ.
Cả khuôn mặt Vu Đình Đình đều dán sát vào cửa sổ xe, mắt ngắm nhìn những quả lê màu vàng này.
Cô bé nhìn đến mức mê mẩn, trong lúc lơ đễnh, vài giọt nước miếng lặng lẽ chảy xuống.
Cô bé bối rối lau đi, không tiếp tục ngắm nhìn những trái cây có thể mê hoặc lòng người kia nữa, sợ mình sẽ lại chảy nước miếng mất.
Hôm nay là ngày Vu Chúng ra tù.
Bởi vì trong ngục không có đối thủ, anh ta lại có biểu hiện cải tạo tốt nên được mãn hạn tù sớm.
Đây cũng coi như một niềm vui trong cuộc sống bình thường vô vị.
Nơi đây cách thành phố khá xa, ngoài việc con đường cái vẫn được trải nhựa ra thì xung quanh chính là một vùng hoang vu vô tận, có chỗ đã được khai khẩn trồng trọt, giờ chỉ chờ thu hoạch, có chỗ thì vẫn toàn cỏ dại mọc hoang.
Họ đứng chờ ở cửa từ rất lâu, Vu Đình Đình cũng đã hai năm không gặp bố mình, trong lòng có chút mong chờ xen lẫn căng thẳng.
Két!
Cánh cửa sắt màu đen nặng nề từ từ mở ra sau một tiếng ‘ken két’ chói tai.
Vu Chúng, khuôn mặt quen thuộc đó đang tìm kiếm khắp nơi, anh ta nhìn thấy mấy người đang chờ mình ở cách đó không xa.
“Đình Đình!”, Vu Chúng ở phía xa đã bắt đầu gọi to.
Cô con gái khiến cho một người đàn ông giàu ý chí kiên cường có một ‘chiếc xương sườn mềm’, một điểm yếu của chính mình.
Sống trong lao ngục, mặc cho đối phương đâm vào lồng ngực mình, anh ta sợ hãi kẻ thù sẽ trả thù con gái mình nên anh ta cứ thế cắn răng chịu đựng
Nếu không phải Lâm Triệt tới thăm thì cũng không biết liệu bây giờ mình có còn sống sót mà ra khỏi nơi ngục tù này được hay không.
Đối mặt với tiếng gọi của bố mình, Vu Đình Đình khẽ lùi lại trong giây lát.
Dù sao cô bé cũng là trẻ con, lại còn không gặp mặt bố suốt cả quãng thời gian dài tới vậy.
Ít nhiều gì trong lòng Vu Đình Đình cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Cô bé ôm lấy chân Lâm Triệt, trốn phía sau anh, chỉ ló mỗi cái đầu ra nhìn ngó xung quanh.
“Đình Đình, cháu sao vậy, mau đi đón bố cháu đi kìa!”, Lâm Triệt ngồi xổm xuống, đỡ Vu Đình Đình rồi nói.
Đình Đình vẫn còn hơi sợ hãi.
Nhìn thẳng vào Vu Chúng đang đi về phía mình, cô bé không dám đến gần.
Cho tới khi Vu Chúng đã đi đến trước mặt, anh giơ tay che cằm mình lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, không nhận ra bố nữa à?”
Lúc này đôi mắt Vu Đình Đình mới sáng lên, nhào vào trong ngực Vu Chúng.
“Bố!”, một tiếng gọi đã gọi lên tình cảm nhớ mong giữa bố và con gái.
Vu Đình Đình không ngừng rơi lệ, dường như cô bé đang trút hết tất cả những uất ức kìm nén suốt bao năm nay ra ngoài.
“Bố ơi, râu của bố đâu?”, khóc một lúc lâu, Vu Đình Đình mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Vẻ mặt Vu Chúng hơi gượng gạo, anh ta chỉ trả lời đơn giản là cắt rồi.
“Thiếu gia!”, Vu Chúng cung kính, lớn tiếng chào theo đúng tiêu chuẩn.
Lâm Triệt khẽ gật đầu.
“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi làm quen với hoàn cảnh của thành phố!”, Lâm Triệt ngồi lên ghế phụ, còn hai bố con Vu Chúng thì ngồi phía sau.
Đối với việc sĩ quan phụ tá đổi thành Trương Thông, Vu Chúng cảm thấy hơi đắn đo nhưng vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“À, Trương Hợp sao rồi?”
Trong lòng anh ta có một linh cảm không được tốt lắm.
Trước giờ, sĩ quan phụ tá bên cạnh Lâm Triệt chưa từng đổi người, chỉ thay đổi trong trường hợp duy nhất là khi sĩ quan phụ tá chết trận.
Thế nên đắn đo hồi lâu, anh ta vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Triệt không nói gì, còn Trương Thông vẫn luôn im lặng thì lại lên tiếng trả lời.
“Trương Hợp gặp phải một số chuyện, bây giờ đang điều trị phục hồi ở bệnh viện, anh cũng không cần lo lắng quá đâu”.
“Vâng!”, lúc này Vu Chúng mới thấy yên tâm hơn.
Ăn xong một bữa ngon trong thành phố, lại đổi một chiếc di động mới.
Rất nhiều thao tác trên điện thoại còn cần Vu Đình Đình dạy Vu Chúng sử dụng thế nào, anh ta không khỏi cảm khái về sự phát triển chóng mặt của thời đại này.
Về phần công việc của Vu Chúng.
Lâm Triệt dự định để anh ta bảo vệ Chu Tuyết và Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo đã làm việc ở siêu thị, đi theo Chu Tuyết học tập quản lý cũng vào đâu ra đấy.
Trải qua việc Lâm Triệt bị tập kích lần trước, cộng thêm sự gia tăng xung đột với nhà họ Đậu.
Anh cũng không thể không cân nhắc tới vấn đề an toàn của những người còn lại.
Anh sắp xếp Vu Chúng ở bên cạnh họ cũng coi như là một lựa chọn tốt.
…
Cùng lúc đó.
Sau quãng đường xóc nảy, cuối cùng Sở Vân Mộng cũng về tới nhà họ Sở ở thành phố An Dương.
Nhìn tòa nhà quen thuộc mà xa lạ này, trong lòng cô ngập tràn cảm xúc.
Cô hít sâu, thầm động viên bản thân.
Mình đã không còn là cô bé cái gì cũng không hiểu kia nữa rồi.
Ai cũng đừng hòng chi phối cuộc sống của mình.
Cô đã quyết tâm.
Ruỳnh ruỳnh!
Cánh cửa nhà họ Sở được đẩy ra.
“Ai đó?”
Cánh cửa mở hé, một ông lão thò đầu ra ngoài, nhìn Sở Vân Mộng một lượt, dường như thấy quen quen mà lại không thể nào nhớ ra nổi đã từng gặp ở đâu.
“Cô tìm ai vậy?”, ông lão hỏi.
Vẻ mặt Sở Vân Mộng cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc, cứ như trước mặt cô không phải người vậy, cô nói: “Tôi là Sở Vân Mộng, tôi về đây thăm ông nội!”
Hai mắt ông lão đột nhiên mở to, trông đôi mắt ông ta to hơn rất nhiều.
Ông lão này lại bắt đầu đánh giá cô thêm một lượt nữa, rồi nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi thử ý kiến của bà cả”.
Bà cả là vợ Vương Lâm của Sở Thành, cũng chính là mẹ kế của Sở Vân Mộng.
Nhưng trong giây lát cánh cửa khép lại, bàn tay nhỏ nhắn đã chặn ngay khe cửa.
“Đứng lại, từ bao giờ mà chuyện của nhà họ Sở lại cần phải hỏi bà ta!”
Đẩy cửa ra, cô nhanh chân đi vào bên trong.
Chỉ để lại ông lão trông cửa đứng nguyên một chỗ thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại được, Sở Vân Mộng sau khi trưởng thành quả thật đã thay đổi quá nhiều so với hồi nhỏ.
Cả đám người làm ai ai cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm.
Đúng lúc này, ông bố Sở Thành của cô từ trong phòng đi ra: “Ai đến vậy?”
Quản gia vội vàng đi tới, nói: “Dạ, là cô Sở Vân Mộng về ạ!”
“Hả?”
Sở Thành nhướng mày, không ngờ rằng mới ngày thứ hai mà Sở Vân Mộng đã tới đây.
Lộ ra dáng vẻ của một ông bố nghiêm khắc: “Về lúc nào?”
Khiến cho bầu không khí trong sân trở nên nghiêm túc hơn hẳn chỉ trong giây lát.
Nhưng Sở Vân Mộng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua người đàn ông quen thuộc đó, đi thẳng về phía phòng của ông nội cô mà không hề quay đầu lại.
Trên khuôn mặt Sở Thành là vẻ lạnh băng, ra ngoài một chuyến cũng giỏi giang lên gớm, dám không trả lời câu hỏi của ông ta.
Ông ta lập tức hừ một tiếng, quát: “Đủ lông đủ cánh rồi cơ đấy? Ngay cả lời của bố cô mà cô cũng không để vào tai. Đứng lại!”
Lúc này Sở Vân Mộng mới dừng bước, tò mò quay đầu lại, khuôn mặt cô không hề lộ ra bất cứ nét yếu đuối sợ hãi nào mà trái lại còn có một vẻ kiên quyết khác thường.
Cô nhìn thẳng vào Sở Thành, hỏi: “Vậy được, có lời gì thì ông nói luôn đi, muốn thể hiện tình thương yêu dối trá của ông hay là muốn bộc lộ uy nghiêm của gia chủ thay mặt nhà họ Sở”.
“Mày…”, bị nói như vậy, trong thoáng chốc Sở Thành không biết nên tiếp lời kiểu gì.
“Làm sao vậy?”, đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên trên người đeo đầy vàng bạc, mặc quần áo lộng lẫy bước ra ngoài.
Đó chính là người vợ Vương Lâm của Sở Thành, tuy bà ta đã tới tuổi trung niên nhưng vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, trông có vẻ không quá nhiều tuổi.
Sau khi người giúp việc nói nhỏ vài câu bên tai bà ta, ánh mắt của người này không ngừng quét qua quét lại trên người Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng không thèm để ý mà chỉ quay người đi về phía phòng ông nội cô, nếu không phải ông nội cô bị bệnh thì còn lâu cô mới thèm bước chân vào cái nhà này.
Nhìn Sở Vân Mộng im lặng rời đi, Sở Thành lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Vương Lâm thì đứng cạnh khuyên lơn: “Không có mẹ dạy thì có thể biết phép tắc gì được đây? Cho dù ông có hết lòng dạy dỗ thì chắc gì nó đã nghe lời ông? Quen sống cái thói lỗ mãng ở bên ngoài rồi, vốn không hề coi nơi đây là nhà nữa!”
“Kém xa Tiểu Di!”
Giọng nói không lớn nhưng lại vừa vặn để Sở Vân Mộng nghe thấy.