Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Quân cờ bị vứt bỏ của nhà họ Đậu
Trên sân khấu.
Chiêng trống đột nhiên im bặt.
Ánh nến tượng trưng cho nguồn sáng bị thổi tắt, vai hề võ xách đao, cạy mở then cửa.
Sau khi người này đột nhập vào trong, vai kép võ kinh ngạc phát hiện ra, hai người bắt đầu triển khai màn múa võ.
Không thể nào tách ra được, đặc sắc đến lạ thường.
Lâm Triệt vừa nhàn nhã thưởng thức tách trà trong tay, vừa giao đấu với Hậu Cửu.
Khác với vẻ nhàn nhã thong dong của Lâm Triệt, trên trán Hậu Cửu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Nếu chỉ có như thế này thì thật khiến tôi phải thất vọng”, đặt chén trà trong tay xuống, Lâm Triệt khẽ nói.
Tuy rằng Hậu Cửu vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.
Nhưng gã đã thể hiện hết toàn bộ chiêu thức của mình, đồng thời cũng kinh ngạc vì thực lực của Lâm Triệt lại đáng gờm đến thế.
Điều duy nhất khiến gã tự hào là bản thân có được võ công ở tầm cao này khi còn trẻ tuổi.
Gã đã có thể được coi là thiên tài rồi, nhưng khi đọ sức với Lâm Triệt, gã lại kém anh không chỉ một chút mà cứ như cống rãnh so với đại dương.
Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ e gã không có phần thắng.
Hậu Cửu đảo mắt, bàn tay phải rảnh rỗi lôi một món đồ ra khỏi túi quần, nhân lúc Lâm Triệt không chú ý, ngón tay gã búng một cái.
Xoạt!
Một âm thanh xé gió vang lên, chỉ thấy ánh sáng lóe về phía phần đầu của Lâm Triệt.
Tinh quang trong mắt Lâm Triệt lóe lên, nắp chén trà đột ngột bay vọt vào khoảng không, va chạm với thứ ám khí kia tạo ra tiếng “đinh” khe khẽ rồi rơi xuống bên trong tách trà, hóa ra là một cây kim châm.
Trương Thông vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát lên: “Thứ tiểu nhân ti tiện!”
Đồng thời Lâm Triệt cũng không hề nể nang gì nữa, tay phải phá vỡ hàng phòng ngự của đối phương, đấm thẳng một cú vào huyệt Thái Dương của Hậu Cửu.
Phụt!
Sức mạnh khủng khiếp khiến gã ngã qua một bên.
Hậu Cửu té xuống đất, phun ra một búng máu tươi.
“Cậu còn gì để nói không?”, Lâm Triệt nhìn người kia, khẽ hỏi.
Ọe!
Hậu Cửu choáng váng đầu óc, ọe ọe nôn khan.
Sau khi nôn ra máu, gã thều thào đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, Hậu Cửu này nhận thua, muốn chém muốn giết gì thì tùy”.
Lâm Triệt đứng dậy, bước tới trước mặt Hậu Cửu, vỗ vỗ vào vai gã.
“Cậu cũng chỉ là một tên tiểu nhân tiếp tay cho giặc thôi, hà tất phải dùng ngôn từ khẳng khái thắng làm vua thua làm giặc để dành cho bản thân mình chứ”.
“Khi đồng lõa với Đậu Hóa, cậu có từng nghĩ rằng, trong thời khắc quan trọng nhất, nhà họ Đậu sẽ coi cậu như con chó hoang, bỏ mặc khỏi cần ngó ngàng”.
Mặt mũi Hậu Cửu bỗng chốc trở nên khó coi.
Trong thời gian này, quả thực nhà họ Đậu có ý đuổi gã về nhà, nhưng cũng đâu nói rằng sẽ bỏ rơi gã chứ.
Vả lại, đối với bên ngoài, gã vẫn dùng thân phận vệ sĩ của cậu ấm nhà họ Đậu để kiếm về vô số lợi ích.
Sao họ có thể bỏ mặc gã chứ.
“Bớt nói nhảm đi, đừng tưởng mình thắng rồi là có thể châm ngòi chia rẽ!”, Hậu Cửu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu và nhà họ Đậu mà còn cần tôi chia rẽ à?”, Lâm Triệt mỉm cười.
Ban nãy, Hậu Cửu còn nói muốn dựa vào anh để âm thầm đối phó với nhà họ Đậu, bây giờ lại tỏ ra sẵn sàng lao đầu vào biển lửa vì đại nghĩa, đúng là nực cười.
“Hừ!”, Hậu Cửu tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác: “Nói nhảm ít thôi, muốn giết thì giết đi!”
Lâm Triệt chắc chắn sẽ không tha cho gã, cho nên xin tha cũng vô dụng.
Còn không bằng tỏ ra cứng cỏi một chút!
Lâm Triệt vẫn không ra tay mà tiếp tục nói: “Nếu cậu đã không tin, chi bằng chúng ta cược một ván. Cậu thắng cược thì tôi tha cho anh một lần”.
Hai mắt Hậu Cửu đột nhiên sáng ngời, nhưng gã nhanh chóng che giấu rồi hỏi: “Cược thế nào?”
Đằng nào cũng không còn đường lui, đồng ý cá cược là lối thoát duy nhất cho gã.
“Gọi điện thoại cho nhà họ Đậu, nói rõ tình cảnh hiện tại, trong vòng mười phút, nếu nhà họ Đậu phái người tới cứu anh, tôi sẽ thả cậu đi!”
“Ngược lại, nếu không ai đến, cậu có thể đi gặp Diêm vương được rồi”.
Hậu Cửu nhìn Lâm Triệt với vẻ nghi ngờ, qua một lúc lâu mới hỏi.
“Đơn giản vậy thôi à?”
“Đơn giản thế thôi!”, Lâm Triệt gật đầu xác nhận.
Hậu Cửu lập tức nở nụ cười như thể thoát chết trong gang tấc, địa vị của gã ở nhà họ Đậu cũng đâu thấp chứ.
Chỉ cần bảo họ tới cứu mình thì vẫn quá dễ dàng.
Giống như sợ Lâm Triệt hối hận và nuốt lời, gã nhanh chóng bấm số gọi.
“A lô, chú Trần, là cháu, Hậu Cửu đây!”
Chú Trần chính là quản gia của nhà họ Đậu, cũng là nhân viên quản lý duy nhất của nhà họ Đậu mà gã có thể liên lạc được, trừ Đậu Hóa đang bị cấm túc.
Điện thoại vừa được kết nối, Hậu Cửu đã vội vã nói ra thân phận của mình, giọng điệu rất gấp gáp, có thể nhìn ra nội tâm hoảng hốt xen lẫn kích động lúc này của gã.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó một âm thanh hơi trầm vọng ra.
“Hậu Cửu à, có chuyện gì thế?”, giọng điệu lạnh nhạt ấy toát ra cảm giác muốn từ chối người khác.
Hậu Cửu bỗng thấy giật mình, bình thường quản gia Trần rất nhiệt tình với gã, hôm nay…
Thật khiến người ta phải suy nghĩ miên man.
“Chú Trần, cháu bị người ta bắt giữ lại rồi, cháu cần nhà họ Đậu phái người tới cứu!”, Hậu Cửu dè dặt nói.
Thêm một hồi im lặng nữa.
Qua rất lâu sau, âm thanh của người kia mới vang lên.
“Ừm, biết rồi!”, nói xong người đó cũng cúp máy luôn.
Bên kia không cho Hậu Cửu cơ hội nói thêm câu nào nữa.
Lúc này, mặt mũi Hậu Cửu trắng bệch như tờ giấy, gã ngã bệt xuống đất, biểu cảm đờ đẫn.
Quả nhiên, giống như Lâm Triệt nói, nhà họ Đậu vứt bỏ gã rồi.
Vứt bỏ gã như vứt rác.
Đến cả cơ hội muốn trung thành một lòng vì chủ nhân mà lao đầu vào chỗ chết cũng không có, vì chủ nhân của mày đã không cần mày nữa rồi.
Lửa giận khủng bố nổi lên trong lòng, lúc này sự hận thù của gã đối với nhà họ Đậu không hề ít hơn đối với Lâm Triệt.
Thậm chí còn nhiều hơn.
“Uy Vũ Hầu, tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ làm lại cuộc đời, tôi sẽ giúp anh đối phó với nhà họ Đậu!”, Hậu Cửu bò về phía trước vài bước, lớn tiếng nói.
Gã không cam tâm nếu phải chết như thế, gã phải sống tiếp, phải giết đám ngụy quân tử nhà họ Đậu đã vứt bỏ gã.
Lâm Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lúc này chịu tin lời tôi rồi chứ? Lao đầu vào chỗ chết vì chủ, chỉ do mình cậu tình nguyện thôi!”
“Nếu tôi đoán không nhầm, người hạ lệnh vứt bỏ cậu chính là Đậu Hóa, bởi vì cứu hay giết cậu thì đối với nhà họ Đậu mà nói, cái nào đều chẳng hề khó khăn”.
Uỳnh!
Đầu óc của Hậu Cửu lại một lần nữa trở nên trống rỗng.
Từng tiếng sấm dội lấp đầy hai lỗ tai.
Không có chuyện gì khó chấp nhận hơn việc Đậu Hóa vứt bỏ gã.
“Cầu xin anh, đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội đi, tôi cầu xin anh!”, gã cố gắng bò về phía Lâm Triệt, nhưng đã bị Trương Thông chặn đường.
Lâm Triệt không hề nhúc nhích.
Anh nói: “Khi cậu lái xe đâm tôi, đáng lẽ cậu nên nghĩ đến việc rồi sẽ có ngày như thế này. Khi cậu hả hê cười cợt và lấy đi tính mạng của dân thường thì đáng lẽ cũng nên nghĩ đến ngày hôm nay”.
“Đợi khi nó đến rồi, tại sao cậu vẫn chật vật thế nhỉ?”
“Bình tĩnh rời đi, chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Người học võ vốn nên chính trực, chứ không phải học võ để chèn ép người khác.
Tuy gã là thiên tài nhưng lại lầm đường lạc lối.
Con người không có cơ hội lựa chọn, giống như Lâm Triệt, nếu lúc đó người ngồi bên trái là anh chứ không phải Trương Hợp, cũng thật khó kết luận anh có đi đời luôn hay không.
“Tôi…”, Hậu Cửu không có gì để nói.
Qua hồi lâu.
Gã mới bảo: “Đừng nói với mẹ tôi!”
Nước mắt chảy dọc theo gò má, gã đột nhiên nhớ ra tại sao mình muốn học võ.
Là vì gia cảnh bần hàn, sợ người khác bắt nạt, từ nhỏ gã đã chăm chỉ khổ luyện, nhưng lớn lên rồi lại biến thành dáng vẻ mà bản thân ghét nhất khi còn nhỏ.
Lâm Triệt gật đầu, coi như đồng ý với yêu cầu của gã.
“Chuẩn bị hộp gấm!”
Trương Thông đi ra ngoài trông chốc lát rồi lại quay về, trong tay cầm thêm một chiếc hộp gấm.
“Hậu Cửu, kiếp sau hãy đi theo một người tốt!”, Trương Thông túm gáy Hậu Cửu, khẽ nói.
Cùng với câu nói này, “sụt” một tiếng, một cái đầu người chết không nhắm mắt bị chém xuống.
Được đặt vào trong hộp gấm.
Người trên sân khấu trợn tròn mắt, vở kịch vẫn đang tiếp diễn, nhưng giọng hát đã run rẩy.
“Tặng cho nhà họ Đậu!”
Chiếc hộp gấm được đưa ra ngoài cửa, người canh giữ ở bên ngoài lập tức hiểu ngay, ôm hộp gấm chạy về phía nhà họ Đậu.
Mà khi mọi thứ kết thúc, Lâm Triệt cũng định rời khỏi rạp hát.
“Thưa anh, chi bằng nghe hết rồi hẵng đi!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên, chỉ thấy một cô gái chặn đường Lâm Triệt.
Chiêng trống đột nhiên im bặt.
Ánh nến tượng trưng cho nguồn sáng bị thổi tắt, vai hề võ xách đao, cạy mở then cửa.
Sau khi người này đột nhập vào trong, vai kép võ kinh ngạc phát hiện ra, hai người bắt đầu triển khai màn múa võ.
Không thể nào tách ra được, đặc sắc đến lạ thường.
Lâm Triệt vừa nhàn nhã thưởng thức tách trà trong tay, vừa giao đấu với Hậu Cửu.
Khác với vẻ nhàn nhã thong dong của Lâm Triệt, trên trán Hậu Cửu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Nếu chỉ có như thế này thì thật khiến tôi phải thất vọng”, đặt chén trà trong tay xuống, Lâm Triệt khẽ nói.
Tuy rằng Hậu Cửu vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.
Nhưng gã đã thể hiện hết toàn bộ chiêu thức của mình, đồng thời cũng kinh ngạc vì thực lực của Lâm Triệt lại đáng gờm đến thế.
Điều duy nhất khiến gã tự hào là bản thân có được võ công ở tầm cao này khi còn trẻ tuổi.
Gã đã có thể được coi là thiên tài rồi, nhưng khi đọ sức với Lâm Triệt, gã lại kém anh không chỉ một chút mà cứ như cống rãnh so với đại dương.
Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ e gã không có phần thắng.
Hậu Cửu đảo mắt, bàn tay phải rảnh rỗi lôi một món đồ ra khỏi túi quần, nhân lúc Lâm Triệt không chú ý, ngón tay gã búng một cái.
Xoạt!
Một âm thanh xé gió vang lên, chỉ thấy ánh sáng lóe về phía phần đầu của Lâm Triệt.
Tinh quang trong mắt Lâm Triệt lóe lên, nắp chén trà đột ngột bay vọt vào khoảng không, va chạm với thứ ám khí kia tạo ra tiếng “đinh” khe khẽ rồi rơi xuống bên trong tách trà, hóa ra là một cây kim châm.
Trương Thông vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát lên: “Thứ tiểu nhân ti tiện!”
Đồng thời Lâm Triệt cũng không hề nể nang gì nữa, tay phải phá vỡ hàng phòng ngự của đối phương, đấm thẳng một cú vào huyệt Thái Dương của Hậu Cửu.
Phụt!
Sức mạnh khủng khiếp khiến gã ngã qua một bên.
Hậu Cửu té xuống đất, phun ra một búng máu tươi.
“Cậu còn gì để nói không?”, Lâm Triệt nhìn người kia, khẽ hỏi.
Ọe!
Hậu Cửu choáng váng đầu óc, ọe ọe nôn khan.
Sau khi nôn ra máu, gã thều thào đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, Hậu Cửu này nhận thua, muốn chém muốn giết gì thì tùy”.
Lâm Triệt đứng dậy, bước tới trước mặt Hậu Cửu, vỗ vỗ vào vai gã.
“Cậu cũng chỉ là một tên tiểu nhân tiếp tay cho giặc thôi, hà tất phải dùng ngôn từ khẳng khái thắng làm vua thua làm giặc để dành cho bản thân mình chứ”.
“Khi đồng lõa với Đậu Hóa, cậu có từng nghĩ rằng, trong thời khắc quan trọng nhất, nhà họ Đậu sẽ coi cậu như con chó hoang, bỏ mặc khỏi cần ngó ngàng”.
Mặt mũi Hậu Cửu bỗng chốc trở nên khó coi.
Trong thời gian này, quả thực nhà họ Đậu có ý đuổi gã về nhà, nhưng cũng đâu nói rằng sẽ bỏ rơi gã chứ.
Vả lại, đối với bên ngoài, gã vẫn dùng thân phận vệ sĩ của cậu ấm nhà họ Đậu để kiếm về vô số lợi ích.
Sao họ có thể bỏ mặc gã chứ.
“Bớt nói nhảm đi, đừng tưởng mình thắng rồi là có thể châm ngòi chia rẽ!”, Hậu Cửu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu và nhà họ Đậu mà còn cần tôi chia rẽ à?”, Lâm Triệt mỉm cười.
Ban nãy, Hậu Cửu còn nói muốn dựa vào anh để âm thầm đối phó với nhà họ Đậu, bây giờ lại tỏ ra sẵn sàng lao đầu vào biển lửa vì đại nghĩa, đúng là nực cười.
“Hừ!”, Hậu Cửu tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác: “Nói nhảm ít thôi, muốn giết thì giết đi!”
Lâm Triệt chắc chắn sẽ không tha cho gã, cho nên xin tha cũng vô dụng.
Còn không bằng tỏ ra cứng cỏi một chút!
Lâm Triệt vẫn không ra tay mà tiếp tục nói: “Nếu cậu đã không tin, chi bằng chúng ta cược một ván. Cậu thắng cược thì tôi tha cho anh một lần”.
Hai mắt Hậu Cửu đột nhiên sáng ngời, nhưng gã nhanh chóng che giấu rồi hỏi: “Cược thế nào?”
Đằng nào cũng không còn đường lui, đồng ý cá cược là lối thoát duy nhất cho gã.
“Gọi điện thoại cho nhà họ Đậu, nói rõ tình cảnh hiện tại, trong vòng mười phút, nếu nhà họ Đậu phái người tới cứu anh, tôi sẽ thả cậu đi!”
“Ngược lại, nếu không ai đến, cậu có thể đi gặp Diêm vương được rồi”.
Hậu Cửu nhìn Lâm Triệt với vẻ nghi ngờ, qua một lúc lâu mới hỏi.
“Đơn giản vậy thôi à?”
“Đơn giản thế thôi!”, Lâm Triệt gật đầu xác nhận.
Hậu Cửu lập tức nở nụ cười như thể thoát chết trong gang tấc, địa vị của gã ở nhà họ Đậu cũng đâu thấp chứ.
Chỉ cần bảo họ tới cứu mình thì vẫn quá dễ dàng.
Giống như sợ Lâm Triệt hối hận và nuốt lời, gã nhanh chóng bấm số gọi.
“A lô, chú Trần, là cháu, Hậu Cửu đây!”
Chú Trần chính là quản gia của nhà họ Đậu, cũng là nhân viên quản lý duy nhất của nhà họ Đậu mà gã có thể liên lạc được, trừ Đậu Hóa đang bị cấm túc.
Điện thoại vừa được kết nối, Hậu Cửu đã vội vã nói ra thân phận của mình, giọng điệu rất gấp gáp, có thể nhìn ra nội tâm hoảng hốt xen lẫn kích động lúc này của gã.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó một âm thanh hơi trầm vọng ra.
“Hậu Cửu à, có chuyện gì thế?”, giọng điệu lạnh nhạt ấy toát ra cảm giác muốn từ chối người khác.
Hậu Cửu bỗng thấy giật mình, bình thường quản gia Trần rất nhiệt tình với gã, hôm nay…
Thật khiến người ta phải suy nghĩ miên man.
“Chú Trần, cháu bị người ta bắt giữ lại rồi, cháu cần nhà họ Đậu phái người tới cứu!”, Hậu Cửu dè dặt nói.
Thêm một hồi im lặng nữa.
Qua rất lâu sau, âm thanh của người kia mới vang lên.
“Ừm, biết rồi!”, nói xong người đó cũng cúp máy luôn.
Bên kia không cho Hậu Cửu cơ hội nói thêm câu nào nữa.
Lúc này, mặt mũi Hậu Cửu trắng bệch như tờ giấy, gã ngã bệt xuống đất, biểu cảm đờ đẫn.
Quả nhiên, giống như Lâm Triệt nói, nhà họ Đậu vứt bỏ gã rồi.
Vứt bỏ gã như vứt rác.
Đến cả cơ hội muốn trung thành một lòng vì chủ nhân mà lao đầu vào chỗ chết cũng không có, vì chủ nhân của mày đã không cần mày nữa rồi.
Lửa giận khủng bố nổi lên trong lòng, lúc này sự hận thù của gã đối với nhà họ Đậu không hề ít hơn đối với Lâm Triệt.
Thậm chí còn nhiều hơn.
“Uy Vũ Hầu, tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ làm lại cuộc đời, tôi sẽ giúp anh đối phó với nhà họ Đậu!”, Hậu Cửu bò về phía trước vài bước, lớn tiếng nói.
Gã không cam tâm nếu phải chết như thế, gã phải sống tiếp, phải giết đám ngụy quân tử nhà họ Đậu đã vứt bỏ gã.
Lâm Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lúc này chịu tin lời tôi rồi chứ? Lao đầu vào chỗ chết vì chủ, chỉ do mình cậu tình nguyện thôi!”
“Nếu tôi đoán không nhầm, người hạ lệnh vứt bỏ cậu chính là Đậu Hóa, bởi vì cứu hay giết cậu thì đối với nhà họ Đậu mà nói, cái nào đều chẳng hề khó khăn”.
Uỳnh!
Đầu óc của Hậu Cửu lại một lần nữa trở nên trống rỗng.
Từng tiếng sấm dội lấp đầy hai lỗ tai.
Không có chuyện gì khó chấp nhận hơn việc Đậu Hóa vứt bỏ gã.
“Cầu xin anh, đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội đi, tôi cầu xin anh!”, gã cố gắng bò về phía Lâm Triệt, nhưng đã bị Trương Thông chặn đường.
Lâm Triệt không hề nhúc nhích.
Anh nói: “Khi cậu lái xe đâm tôi, đáng lẽ cậu nên nghĩ đến việc rồi sẽ có ngày như thế này. Khi cậu hả hê cười cợt và lấy đi tính mạng của dân thường thì đáng lẽ cũng nên nghĩ đến ngày hôm nay”.
“Đợi khi nó đến rồi, tại sao cậu vẫn chật vật thế nhỉ?”
“Bình tĩnh rời đi, chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Người học võ vốn nên chính trực, chứ không phải học võ để chèn ép người khác.
Tuy gã là thiên tài nhưng lại lầm đường lạc lối.
Con người không có cơ hội lựa chọn, giống như Lâm Triệt, nếu lúc đó người ngồi bên trái là anh chứ không phải Trương Hợp, cũng thật khó kết luận anh có đi đời luôn hay không.
“Tôi…”, Hậu Cửu không có gì để nói.
Qua hồi lâu.
Gã mới bảo: “Đừng nói với mẹ tôi!”
Nước mắt chảy dọc theo gò má, gã đột nhiên nhớ ra tại sao mình muốn học võ.
Là vì gia cảnh bần hàn, sợ người khác bắt nạt, từ nhỏ gã đã chăm chỉ khổ luyện, nhưng lớn lên rồi lại biến thành dáng vẻ mà bản thân ghét nhất khi còn nhỏ.
Lâm Triệt gật đầu, coi như đồng ý với yêu cầu của gã.
“Chuẩn bị hộp gấm!”
Trương Thông đi ra ngoài trông chốc lát rồi lại quay về, trong tay cầm thêm một chiếc hộp gấm.
“Hậu Cửu, kiếp sau hãy đi theo một người tốt!”, Trương Thông túm gáy Hậu Cửu, khẽ nói.
Cùng với câu nói này, “sụt” một tiếng, một cái đầu người chết không nhắm mắt bị chém xuống.
Được đặt vào trong hộp gấm.
Người trên sân khấu trợn tròn mắt, vở kịch vẫn đang tiếp diễn, nhưng giọng hát đã run rẩy.
“Tặng cho nhà họ Đậu!”
Chiếc hộp gấm được đưa ra ngoài cửa, người canh giữ ở bên ngoài lập tức hiểu ngay, ôm hộp gấm chạy về phía nhà họ Đậu.
Mà khi mọi thứ kết thúc, Lâm Triệt cũng định rời khỏi rạp hát.
“Thưa anh, chi bằng nghe hết rồi hẵng đi!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên, chỉ thấy một cô gái chặn đường Lâm Triệt.