Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135: Tìm được cậu không khó
Trên sân khấu.
Một người phụ nữ đội mũ phượng, mặc áo mãng bào, đeo vân kiên* trên vai và quấn váy mã diện* quanh thắt lưng.
(Vân kiên còn được gọi là Phi kiên/Bia kiên, là một loại áo choàng cổ và vai để vai áo không bị bẩn; Váy mã diện một loại trang phục cổ trang của Trung Quốc)
Bước chân của người phụ nữ lả lướt và thanh thoát như cơn gió, tiếng hát nỉ non như tiếng hót của chim yến.
Từng ánh mắt và nụ cười của người phụ nữ khiến người xem như chìm đắm vào vở kịch.
“Hay lắm!”
Sau khi một khúc hát kết thúc, Hậu Cửu hô hào khen gợi, ngay lập tức những người còn lại cũng hùa theo.
Hiện nay có rất ít người thích nghe kinh kịch.
Những người này ở lại chỉ để lấy lòng Hậu Cửu.
Vở kịch tiếp theo có tên là “Ngã Ba Đường”.
Các diễn viên đang chuyển đạo cụ lên sân khấu.
Khi tiếng chiêng, trống vang lên, hai người lính mặc áo xanh lên sân khấu biểu diễn.
Hậu Cửu cự kỳ thích đoạn này, gã dùng nắp tách trà gạt nhẹ lá trà nổi trên mặt nước rồi nhấp một ngụm, sau đó gã vừa cắn hạt dưa vừa vỗ tay khen gợi.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống cùng bàn của gã.
Hậu Cửu đang định mắng chửi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đó khuôn mặt gã lập tức biến sắc.
Gã định đứng dậy nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ khác đè lại chỗ ngồi.
Các diễn viên đã lên sân khấu đầy đủ.
Màn kịch bắt đầu.
Diễn viên vào vai Tiêu Tán cất giọng hát.
“Oán hận gian tặc quá ngông cuồng, quá ngang ngược!
Cấu kết với phương Bắc hại trung lương,
Hòng hủy hoại phủ Thiên Ba của nhà họ Dương,
Tiêu Tán ta nổi giận đi Biệt Lương”
…
Giết kẻ phản bội Tạ Kim Ngô,
Nếu Vương Khâm dám có lòng dạ lang sói,
Ắt phải đền mạng cho nhà họ Dương,
Bát Hiền Vương may mắn không thua thiệt,
Đày Tiêu Tán ta vào Sa Môn,
Vác gông, đeo xích, lòng buồn bực!
Tiếng chiêng trống dồn dập vang lên.
Người phục vụ mang trà lên cho Lâm Triệt sau đó lui xuống.
“Không nhìn ra là cậu còn có hứng thú tao nhã thế này”, Lâm Triệt vừa uống trà vừa xem biểu diễn trên sân khấu nói.
Hậu Cửu ngồi bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã không ngờ Lâm Triệt lại đuổi tới đây.
Càng không ngờ anh có thể kiểm soát được hành tung của mình.
Bình thường gã làm việc không có kế hoạch, khi rảnh rỗi lại đột nhiên muốn xem kịch, cho dù vậy thì gã vẫn bị Lâm Triệt nắm được hành tung trong nháy mắt.
Tùng tùng tùng, leng keng leng keng!
Tiếng chiêng, trống dồn dập, các diễn viên trên sân khấu càng hăng say biểu diễn.
Hậu Cửu lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Anh tới giết tôi sao?”.
Các diễn viên trên sân khấu như biết phối hợp dõng dạc nói lời thoại.
Binh lính chỉ giết người có tội, tự làm tự chịu mới là anh hùng.
Xem đến đoạn này Lâm Triệt bật cười ha hả, anh cảm thấy cảnh trong vở kịch này khá giống với cảnh trong thực tế.
Đậu Hóa và Hậu Cửu muốn giết anh và Trương Hợp, nhưng bọn họ không ngờ hôm nay anh lại đích thân tìm tới tận đây, anh nên xử lý sao đây.
“Cậu nghĩ tôi có nên giết cậu không?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi lại.
Hậu Cửu không lên tiếng nữa, sự tình đã quá rõ ràng, có nói thêm gì cũng đều trở nên dư thừa.
Gã nâng chén trà lên vừa định nhấp một ngụm.
Choang!
Tiếng đổ vỡ giòn vang, chén trà trên tay Hậu Cửu bị Trương Thông đang đứng bên cạnh ném xuống đất.
Có vẻ như anh ta không có ý định để Hậu Cửu uống trà.
“To gan!”, phía sau lập tức có người hét lên, bọn họ ở lại đây vốn để nịnh bợ Hậu Cửu, vẫn phải khổ sở chờ đợi cơ hội tiếp cận gã, lúc này lại chứng kiến cảnh này làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội.
Từng người một đứng lên chỉ tay và lớn tiếng hét lên.
“Tên nhãi ranh này ở đâu ra mà lại dám khiêu chiến với Cửu Gia, chán sống rồi phải không?”, có người chỉ thẳng vào Trương Thông chửi bới.
Hậu Cửu không ngăn cản họ, gã đang định xem xem Lâm Triệt xử lý những người này như thế nào.
Trương Thông ngăn cản một người đang định xông lên rồi cảnh cáo: “Ở đây không có việc của mấy người, các người mau về đi”.
Nhưng lúc này mọi người đều không muốn rời đi.
Bọn họ đang có cơ hội thể hiện thì còn phải chờ đợi gì chứ?
Đột nhiên có một người đàn ông với thân hình cao lớn vạm vỡ giận dữ nói: “Mấy con chó con này từ đâu ra mà dám ra lệnh cho chúng ta vậy? Mẹ nó, đúng là nực cười!”.
“Tao mới là người ra lệnh cho chúng mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi Cửu Gia, liếm sạch chén trà dưới đất cho tao!”.
“Bằng không thì sao? Ha ha, nhìn chúng mày tay chân lèo khèo, tao búng tay vài cái e rằng chẳng giữ nổi cái mạng!”
Người đàn ông không ngần ngại khoác lác.
Như để phát tiết bản tính của mình, người đàn ông đó càng nói chuyện càng hưng phấn, đương nhiên hắn ta cũng là người thông minh, xem ra đang giúp Hậu Cửu dạy dỗ đám người trước mặt.
Hắn ta làm như vậy vừa có thể thỏa mãn bản tính huênh hoang của mình, lại vừa có thể nịnh nọt Hậu Cửu.
“Các người lập tức rời khỏi đây!”, giọng điệu của Trương Thông đã lạnh đi vài phần.
Anh ta và Trương Hợp đều họ Trương, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.
Trương Hợp đã có gia đình và có một cô con gái, tính cách cũng khá hiền lành, hay chủ động trò chuyện với người khác.
Nhưng Trương Thông thì khác, anh ta rất ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, đặc biệt là những người mà anh ta không quen biết.
“Mẹ nó, mày giả bộ giỏi thật đấy”, người đàn ông kia dựa vào thân hình cao lớn, cường tráng của mình mà đột nhiên dơ tay định tát vào mặt Trương Thông.
Hắn ta không hề cảnh báo trước, nói đánh là đánh, có vẻ như ngày thường hắn ta cũng là một kẻ vô cùng ngang ngược và phách lối.
Nhưng sau đó không hề vang lên âm thanh giòn vang của một cái tát như mọi người tưởng tượng.
Trương Thông bắt lấy cổ tay của người đàn ông đó một cách dễ dàng.
Tay hắn ta bị giữ trên không trung, không thể di chuyển được.
Hắn ta không tin vào mắt mình, hắn cho rằng làm sao tên lùn này có thể tiếp được đòn này của mình.
Hắn ta cố gắng rút tay phải của mình ra, nhưng vẫn không thể di chuyển được chút nào.
“Mày, mày muốn làm gì? Mau buông ra nếu không tao sẽ cho mày biết tay”, người đàn ông này đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước ánh mắt của bao người, hắn ta chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục uy hiếp Trương Thông, nhưng hắn ta không phát hiện ra giọng điệu của mình đã rất khác so với vừa rồi.
“Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ lại chịu tên nhóc này khống chế sao? Cửu Gia đang chờ xem kịch hay đó”, những người ở xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt tò mò về phía hắn ta.
Tất cả đều đang chờ xem người đàn ông này đánh cho “con khỉ gầy” Trương Thông một trận tơi bời, thế nhưng tại sao hắn ta lại dừng lại ở đó chứ?
Nghe mọi người nói vậy, người đàn ông lực lưỡng kia cũng quay qua nhìn Hậu Cửu, hắn ta thấy gã thực sự đang cười khẽ và nhìn về phía mình.
Điều này càng khiến hắn ta không thể chùn bước.
“Mày chết đi!”, hắn ta quát lên một tiếng, bàn tay không bị khống chế đột nhiên vung lên.
Nhưng…
Cững giống như lần trước, cánh tay này của hắn ta cũng bị Trương Thông giữ chặt lại, không thể động đậy.
Hơn nữa, bàn tay của Trương Thông đang dần dần siết chặt, người đàn ông kia lập tức cảm thấy đau đớn thấu xương.
Tuy nhiên, vì thể diện, hắn ta lại không thể hét lên, vì nhẫn nhịn mà khuôn mặt của hắn ta đỏ bừng lên như trái ớt chín.
“Vậy, vậy thì sao, tôi đã khống chế hai tay của tên nhóc con này rồi, các người cũng đừng, đừng rảnh rỗi mà lao tới đánh nó để làm món quà tặng Cửu Gia đấy”, người đàn ông này hiển nhiên vẫn không muốn bị mất mặt.
Hắn bắt đầu đầu độc người khác theo cách này.
Đúng như câu nói:
Có phúc ta hưởng một mình, họa tới mọi người gánh hết!
Mặc dù những người khác cũng hơi nghi ngờ, nhưng Hậu Cửu vẫn chăm chú quan sát sự việc như đang xem kịch.
Vậy nên lúc này họ không thể lùi bước được, ai nấy hằm hè xoa tay, thậm chí một số người đã nhặt những đồ vật có thể dùng làm vũ khí xung quanh lên để chuẩn bị lao ra.
Sau đó họ đều nhìn về phía Trương Thông gầy gò với nụ cười nham hiểm.
“Tên nhóc này, coi như cậu xui xẻo đi trêu vào người không nên trêu vào”, nhóm người này vừa đi về phía Trương Thông vừa hung tợn nói.
“Chưa cần đến Cửu Gia ra tay, chúng tôi muốn nghiền nát một thằng oát con như cậu thật sự dễ như trở bàn tay”, một người nữa lại lên tiếng.
Trong mắt của những người này thì Trương Tông chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi, hoàn toàn không gây chút sợ hãi nào cho họ cả.
Lâm Triệt ở một bên khẽ lắc đầu, anh vốn không muốn xử lý những người này dù anh biết bọn họ không phải người tốt.
Mà họ dường như lại cứ muốn kiếm chuyện, vậy nên anh cũng không ngại để Trương Thông cho họ một bài học.
Lâm Triệt nói: “Ra tay có chừng mực!”.
Chỉ một câu nói như vậy chính là mệnh lệnh dành cho Trương Thông.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng qua tia rét lạnh khiến đám người kia đều run lên.
Khi tất cả còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra…
Người ta nhìn thấy trên khóe miệng của chàng trai thấp bé kia đột nhiên xuất hiện một nụ cười.
Chàng trai đó giống như một con thú dữ đang đói khát nhìn thấy món ăn mà nó đã thích từ lâu.
Cả người anh ta tỏa ra sát khí khiến người ta rợn tóc gáy.
Một người phụ nữ đội mũ phượng, mặc áo mãng bào, đeo vân kiên* trên vai và quấn váy mã diện* quanh thắt lưng.
(Vân kiên còn được gọi là Phi kiên/Bia kiên, là một loại áo choàng cổ và vai để vai áo không bị bẩn; Váy mã diện một loại trang phục cổ trang của Trung Quốc)
Bước chân của người phụ nữ lả lướt và thanh thoát như cơn gió, tiếng hát nỉ non như tiếng hót của chim yến.
Từng ánh mắt và nụ cười của người phụ nữ khiến người xem như chìm đắm vào vở kịch.
“Hay lắm!”
Sau khi một khúc hát kết thúc, Hậu Cửu hô hào khen gợi, ngay lập tức những người còn lại cũng hùa theo.
Hiện nay có rất ít người thích nghe kinh kịch.
Những người này ở lại chỉ để lấy lòng Hậu Cửu.
Vở kịch tiếp theo có tên là “Ngã Ba Đường”.
Các diễn viên đang chuyển đạo cụ lên sân khấu.
Khi tiếng chiêng, trống vang lên, hai người lính mặc áo xanh lên sân khấu biểu diễn.
Hậu Cửu cự kỳ thích đoạn này, gã dùng nắp tách trà gạt nhẹ lá trà nổi trên mặt nước rồi nhấp một ngụm, sau đó gã vừa cắn hạt dưa vừa vỗ tay khen gợi.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống cùng bàn của gã.
Hậu Cửu đang định mắng chửi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đó khuôn mặt gã lập tức biến sắc.
Gã định đứng dậy nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ khác đè lại chỗ ngồi.
Các diễn viên đã lên sân khấu đầy đủ.
Màn kịch bắt đầu.
Diễn viên vào vai Tiêu Tán cất giọng hát.
“Oán hận gian tặc quá ngông cuồng, quá ngang ngược!
Cấu kết với phương Bắc hại trung lương,
Hòng hủy hoại phủ Thiên Ba của nhà họ Dương,
Tiêu Tán ta nổi giận đi Biệt Lương”
…
Giết kẻ phản bội Tạ Kim Ngô,
Nếu Vương Khâm dám có lòng dạ lang sói,
Ắt phải đền mạng cho nhà họ Dương,
Bát Hiền Vương may mắn không thua thiệt,
Đày Tiêu Tán ta vào Sa Môn,
Vác gông, đeo xích, lòng buồn bực!
Tiếng chiêng trống dồn dập vang lên.
Người phục vụ mang trà lên cho Lâm Triệt sau đó lui xuống.
“Không nhìn ra là cậu còn có hứng thú tao nhã thế này”, Lâm Triệt vừa uống trà vừa xem biểu diễn trên sân khấu nói.
Hậu Cửu ngồi bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã không ngờ Lâm Triệt lại đuổi tới đây.
Càng không ngờ anh có thể kiểm soát được hành tung của mình.
Bình thường gã làm việc không có kế hoạch, khi rảnh rỗi lại đột nhiên muốn xem kịch, cho dù vậy thì gã vẫn bị Lâm Triệt nắm được hành tung trong nháy mắt.
Tùng tùng tùng, leng keng leng keng!
Tiếng chiêng, trống dồn dập, các diễn viên trên sân khấu càng hăng say biểu diễn.
Hậu Cửu lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Anh tới giết tôi sao?”.
Các diễn viên trên sân khấu như biết phối hợp dõng dạc nói lời thoại.
Binh lính chỉ giết người có tội, tự làm tự chịu mới là anh hùng.
Xem đến đoạn này Lâm Triệt bật cười ha hả, anh cảm thấy cảnh trong vở kịch này khá giống với cảnh trong thực tế.
Đậu Hóa và Hậu Cửu muốn giết anh và Trương Hợp, nhưng bọn họ không ngờ hôm nay anh lại đích thân tìm tới tận đây, anh nên xử lý sao đây.
“Cậu nghĩ tôi có nên giết cậu không?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi lại.
Hậu Cửu không lên tiếng nữa, sự tình đã quá rõ ràng, có nói thêm gì cũng đều trở nên dư thừa.
Gã nâng chén trà lên vừa định nhấp một ngụm.
Choang!
Tiếng đổ vỡ giòn vang, chén trà trên tay Hậu Cửu bị Trương Thông đang đứng bên cạnh ném xuống đất.
Có vẻ như anh ta không có ý định để Hậu Cửu uống trà.
“To gan!”, phía sau lập tức có người hét lên, bọn họ ở lại đây vốn để nịnh bợ Hậu Cửu, vẫn phải khổ sở chờ đợi cơ hội tiếp cận gã, lúc này lại chứng kiến cảnh này làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội.
Từng người một đứng lên chỉ tay và lớn tiếng hét lên.
“Tên nhãi ranh này ở đâu ra mà lại dám khiêu chiến với Cửu Gia, chán sống rồi phải không?”, có người chỉ thẳng vào Trương Thông chửi bới.
Hậu Cửu không ngăn cản họ, gã đang định xem xem Lâm Triệt xử lý những người này như thế nào.
Trương Thông ngăn cản một người đang định xông lên rồi cảnh cáo: “Ở đây không có việc của mấy người, các người mau về đi”.
Nhưng lúc này mọi người đều không muốn rời đi.
Bọn họ đang có cơ hội thể hiện thì còn phải chờ đợi gì chứ?
Đột nhiên có một người đàn ông với thân hình cao lớn vạm vỡ giận dữ nói: “Mấy con chó con này từ đâu ra mà dám ra lệnh cho chúng ta vậy? Mẹ nó, đúng là nực cười!”.
“Tao mới là người ra lệnh cho chúng mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi Cửu Gia, liếm sạch chén trà dưới đất cho tao!”.
“Bằng không thì sao? Ha ha, nhìn chúng mày tay chân lèo khèo, tao búng tay vài cái e rằng chẳng giữ nổi cái mạng!”
Người đàn ông không ngần ngại khoác lác.
Như để phát tiết bản tính của mình, người đàn ông đó càng nói chuyện càng hưng phấn, đương nhiên hắn ta cũng là người thông minh, xem ra đang giúp Hậu Cửu dạy dỗ đám người trước mặt.
Hắn ta làm như vậy vừa có thể thỏa mãn bản tính huênh hoang của mình, lại vừa có thể nịnh nọt Hậu Cửu.
“Các người lập tức rời khỏi đây!”, giọng điệu của Trương Thông đã lạnh đi vài phần.
Anh ta và Trương Hợp đều họ Trương, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.
Trương Hợp đã có gia đình và có một cô con gái, tính cách cũng khá hiền lành, hay chủ động trò chuyện với người khác.
Nhưng Trương Thông thì khác, anh ta rất ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, đặc biệt là những người mà anh ta không quen biết.
“Mẹ nó, mày giả bộ giỏi thật đấy”, người đàn ông kia dựa vào thân hình cao lớn, cường tráng của mình mà đột nhiên dơ tay định tát vào mặt Trương Thông.
Hắn ta không hề cảnh báo trước, nói đánh là đánh, có vẻ như ngày thường hắn ta cũng là một kẻ vô cùng ngang ngược và phách lối.
Nhưng sau đó không hề vang lên âm thanh giòn vang của một cái tát như mọi người tưởng tượng.
Trương Thông bắt lấy cổ tay của người đàn ông đó một cách dễ dàng.
Tay hắn ta bị giữ trên không trung, không thể di chuyển được.
Hắn ta không tin vào mắt mình, hắn cho rằng làm sao tên lùn này có thể tiếp được đòn này của mình.
Hắn ta cố gắng rút tay phải của mình ra, nhưng vẫn không thể di chuyển được chút nào.
“Mày, mày muốn làm gì? Mau buông ra nếu không tao sẽ cho mày biết tay”, người đàn ông này đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước ánh mắt của bao người, hắn ta chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục uy hiếp Trương Thông, nhưng hắn ta không phát hiện ra giọng điệu của mình đã rất khác so với vừa rồi.
“Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ lại chịu tên nhóc này khống chế sao? Cửu Gia đang chờ xem kịch hay đó”, những người ở xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt tò mò về phía hắn ta.
Tất cả đều đang chờ xem người đàn ông này đánh cho “con khỉ gầy” Trương Thông một trận tơi bời, thế nhưng tại sao hắn ta lại dừng lại ở đó chứ?
Nghe mọi người nói vậy, người đàn ông lực lưỡng kia cũng quay qua nhìn Hậu Cửu, hắn ta thấy gã thực sự đang cười khẽ và nhìn về phía mình.
Điều này càng khiến hắn ta không thể chùn bước.
“Mày chết đi!”, hắn ta quát lên một tiếng, bàn tay không bị khống chế đột nhiên vung lên.
Nhưng…
Cững giống như lần trước, cánh tay này của hắn ta cũng bị Trương Thông giữ chặt lại, không thể động đậy.
Hơn nữa, bàn tay của Trương Thông đang dần dần siết chặt, người đàn ông kia lập tức cảm thấy đau đớn thấu xương.
Tuy nhiên, vì thể diện, hắn ta lại không thể hét lên, vì nhẫn nhịn mà khuôn mặt của hắn ta đỏ bừng lên như trái ớt chín.
“Vậy, vậy thì sao, tôi đã khống chế hai tay của tên nhóc con này rồi, các người cũng đừng, đừng rảnh rỗi mà lao tới đánh nó để làm món quà tặng Cửu Gia đấy”, người đàn ông này hiển nhiên vẫn không muốn bị mất mặt.
Hắn bắt đầu đầu độc người khác theo cách này.
Đúng như câu nói:
Có phúc ta hưởng một mình, họa tới mọi người gánh hết!
Mặc dù những người khác cũng hơi nghi ngờ, nhưng Hậu Cửu vẫn chăm chú quan sát sự việc như đang xem kịch.
Vậy nên lúc này họ không thể lùi bước được, ai nấy hằm hè xoa tay, thậm chí một số người đã nhặt những đồ vật có thể dùng làm vũ khí xung quanh lên để chuẩn bị lao ra.
Sau đó họ đều nhìn về phía Trương Thông gầy gò với nụ cười nham hiểm.
“Tên nhóc này, coi như cậu xui xẻo đi trêu vào người không nên trêu vào”, nhóm người này vừa đi về phía Trương Thông vừa hung tợn nói.
“Chưa cần đến Cửu Gia ra tay, chúng tôi muốn nghiền nát một thằng oát con như cậu thật sự dễ như trở bàn tay”, một người nữa lại lên tiếng.
Trong mắt của những người này thì Trương Tông chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi, hoàn toàn không gây chút sợ hãi nào cho họ cả.
Lâm Triệt ở một bên khẽ lắc đầu, anh vốn không muốn xử lý những người này dù anh biết bọn họ không phải người tốt.
Mà họ dường như lại cứ muốn kiếm chuyện, vậy nên anh cũng không ngại để Trương Thông cho họ một bài học.
Lâm Triệt nói: “Ra tay có chừng mực!”.
Chỉ một câu nói như vậy chính là mệnh lệnh dành cho Trương Thông.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng qua tia rét lạnh khiến đám người kia đều run lên.
Khi tất cả còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra…
Người ta nhìn thấy trên khóe miệng của chàng trai thấp bé kia đột nhiên xuất hiện một nụ cười.
Chàng trai đó giống như một con thú dữ đang đói khát nhìn thấy món ăn mà nó đã thích từ lâu.
Cả người anh ta tỏa ra sát khí khiến người ta rợn tóc gáy.