Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Khuyên người khác nên khiêm tốn
Đêm đã khuya.
Nhưng nơi ở của ba gia tộc lớn vẫn còn sáng đèn.
Hiển nhiên họ vẫn chưa đi nghỉ.
Tưởng Hoằng Phong không ngừng đi đi lại lại giữa đại sảnh, chai rượu đã uống cạn một nửa trên bàn cùng đầu lọc thuốc rơi đầy dưới đất, từ đó có thể nhìn ra lúc này lão ta đang lo lắng và bất an.
Ring ring ring!
Điện thoại đổ chuông, Hạ Cẩn gọi tới.
“A lô, có tin tức gì chưa?”
Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Cẩn đã vồn vã hỏi.
Chưa hề nhắc đến sự việc nào, nhưng Tưởng Hoằng Phong đã hiểu đối phương đang hỏi chuyện gì.
Lão ta khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa có tin tức gì, đợi thêm đi, bên kia đã nhận tiền rồi, không thể nào không làm việc”.
Chỉ là trong lời nói của lão ta cũng có vài phần không chắc chắn.
Lần đầu tiên thuê người của Huyết Nha, nhưng không phải bằng cách thông thường.
Lão ta phải nhờ vào quan hệ với liên lạc được với người dám nhận nhiệm vụ lần này, tuy rằng cũng là thành viên của Huyết Nha, nhưng không dùng thân phận của Huyết Nha để nhận nhiệm vụ được ủy thác lần này.
Theo cách nói của bên môi giới, họ nhận công việc “đánh lẻ”.
Cho nên, dù người ta cầm tiền rồi chạy, họ cũng không làm gì được.
Nhưng tình thế ép buộc, cho dù biết có nhiều sơ hở, nhưng lão ta cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý với yêu cầu của bên kia, số tiền cực kỳ khổng lồ đã được chuyển vào tài khoản của người ta từ bao giờ rồi.
Lúc này đây, họ chỉ có thể trông chờ đối phương giữ chữ tín, đồng thời mong nhiệm vụ hoàn thành.
Rắc!
Ngay khi hai người đang nói chuyện điện thoại, một âm thanh rất thanh thúy đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Tưởng Hoằng Phong nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, bỗng phát hiện ra, cửa kính thông với sân vườn đã được mở ra từ bao giờ, từ luồng gió lạnh thổi thốc vào trong khiến nhiệt độ của căn phòng giảm xuống đáng kể.
“Cúp trước đây, hình như ở chỗ tôi có chút vấn đề!”, Tưởng Hoằng Phong nói xong cúp điện thoại luôn.
Lão ta nhìn cánh cửa ban nãy vẫn còn đóng chặt với vẻ nghi hoặc.
Một lúc lâu sau, thấy không có động tĩnh gì nữa mới yên tâm hơn.
Tưởng Hoằng Phong thầm nghĩ.
Chưa biết chừng do vừa nãy chưa đóng chặt mà gió bên ngoài quá lớn nên thổi cho cánh cửa mở cửa.
Với tâm thế như vậy, lão ta dự tính đóng cửa lại lần nữa.
Lộc cộc!
Ngay khi lão ta đến gần, một vật thể gì đó hình cầu bị ném vào trong.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Tưởng Hoằng Phong cũng chưa kịp phản ứng, đến khi cúi đầu nhìn xuống, lão ta mới giật thót.
Hóa ra đó là một cái đầu tròn ủng, những nơi mà nó lăn qua dính đầy máu tươi, lúc này đôi mắt không thể nhắm lại của người chết đang mở trừng trừng nhìn lão ta.
Tưởng Hoằng Phong không hề hét lên, vì đã quên mất việc này từ lâu rồi.
Sau một vài phút hoảng hốt, lão ta sững người, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cái đầu này liệu có phải của Lâm Triệt không?
Liệu có phải Huyết Nha giết người xong rồi, dùng hình thức này để báo cáo nhiệm vụ?
Lão ta dồn hết dũng khí, run rẩy kéo lớp mặt nạ ra, trái tim đột nhiên thắt lại.
Trời đất bỗng chốc quay cuồng.
Điều mà lão ta sợ nhất đã xảy ra rồi, người của Huyết Nha bị giết, mà đầu người còn bị ném tới trước mặt mình một cách chuẩn xác.
Tuyệt vọng là cảm giác duy nhất của Tưởng Hoằng Phong lúc này.
Ring ring ring!
Lại một hồi chuông điện thoại vang lên.
Lão ta nhận cuộc gọi như một cái xác không hồn.
Trong điện thoại vọng ra âm thanh của Lôi Viêm và Hạ Cẩn, ai nấy căng thẳng như nhau: “Tưởng Hoằng Phong, có, có phải ông nhận được thứ gì không tốt không.”
Im lặng hồi lâu.
Tưởng Hoằng Phong cứ như người nằm mơ chưa tỉnh, máy móc nói: “Nhận được rồi, là đầu của thành viên Huyết Nha, chúng ta thất bại!”
Cuộc gọi bị ngắt một lần nữa, ba gia tộc lớn chìm vào im lặng.
————————————————
Ngày hôm sau.
Mặt trời mới mọc lên ở hướng Đông, ánh nắng ban mai xán lạn.
Hiếm có được hôm Lâm Triệt dậy sớm nhất nhà, anh mở rèm cửa dày và nặng, để ánh nắng dịu dàng bên ngoài chiếu vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Anh bước ra sân, tiến hành bài tập huấn luyện buổi sáng.
Sau lần va chạm xe trước, dù cơ thể đã hồi phục quá nửa, nhưng rèn luyện thể chất vẫn phải duy trì trong thời gian dài mới có thể duy trì được trạng thái cơ thể.
Sau khi bài huấn luyện kết thúc.
Sở Vân Mộng cũng vừa tỉnh dậy, cô trừng mắt nhìn người nào đó mới sáng sớm ra đã ồn ào đánh thức mình.
Nhưng nhìn vào vẫn toát lên vẻ xinh đẹp đầy kiêu ngạo.
Không cần biết đối phương phản kháng thế nào, anh vẫn tặng cho cô một nụ hôn sâu, rồi bật tivi xem bản tin buổi sáng.
Bản tin đưa tin về những gia tộc lớn bị điều tra trong thời gian gần đây, nhân tiện lần theo manh mối, điều tra ra các gia tộc hoặc doanh nghiệp khác mà ngày trước luôn huênh hoang ngang ngược, làm nhiều điều ác.
Mà nguồn gốc của tất cả những thứ này, chính là bản thân Lâm Triệt.
Vài tháng trước.
Anh quay về thành phố Tân Tân, khi ngồi trên tàu hỏa nghe tin người bạn thân Chu Văn Hằng bị giết hại rất thê thảm, anh đã quyết định, thành phố Tân Tân này sẽ chào đón một đợt “thay máu” cực lớn.
Sau khi dọn sạch vài thế gia hạng hai, mục tiêu cuối cùng của anh đồng loạt hướng về ba gia tộc lớn.
Khi tìm tới ba gia tộc lớn, anh không lập tức giết chết tên đầu sỏ, mà lựa chọn bình tĩnh chờ đợi việc xây dựng khu nghĩa trang mới hoàn tất.
Mà tất cả nghĩa trang của nhà họ Chu.
Do bị ba gia tộc lớn khống chế, nên không hậu thế nào được phép cúng bái.
Nơi đó đã trở nên tan hoang, khi Lâm Triệt nhìn thấy, bia mộ của Chu Văn Hằng đã xuống cấp nghiêm trọng, lá khô và bùn đất dính đầy lên bia mộ, thậm chí còn không nhìn rõ chữ trên bia.
Cho nên, Lâm Triệt xây một ngôi mộ mới cho người bạn thân năm xưa.
Đè trên mộ của tất cả những kẻ từng bắt nạt và sỉ nhục cậu ấy.
Để chúng dùng tất cả thời gian sau này tạ tội cùng Chu Văn Hằng.
Ring ring ring!
Ngay khi Lâm Triệt đang chìm trong dòng hồi ức và nhung nhớ bạn thân, điện thoại lại đổ chuông.
“Thiếu gia, đã điều động nhân lực xong xuôi!”, âm thanh của Trương Thông vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ừ, đi thôi, tới nhà họ Tưởng!”
Cúp máy, anh tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Không lâu sau, Trương Thông lái xe tới dưới tầng đợi anh.
…
Buổi sáng.
Tại nhà họ Tưởng.
Dường như cảnh tượng đẫm máu đêm qua không hề gây ra ảnh hưởng nào với nhà họ Tưởng.
Nhà họ Tưởng, nhà họ Lôi, nhà họ Hạ lại một lần nữa tề tựu đông đủ.
Họ dè dặt ngồi bên chiếc bàn, đối thoại với một ông già ở phía đối diện.
Ông già hơn 60 tuổi, mặc áo vải thô sẫm màu, trông rất nhàn tản và phong nhã, lúc này đang nếm thử đủ thứ mỹ vị trên bàn.
“Vu tiên sinh, mời nếm thử thứ này, thứ này mới đúng là mỹ vị nhân gian. Để đảm bảo độ tươi ngon suốt dọc đường, người ta chạy xuyên đêm để đưa nó tới đây đấy ạ!”, Tưởng Hoằng Phong niềm nở giới thiệu với ông già này.
Lúc này đã là giữa buổi sáng, thời điểm dùng bữa sáng đã qua từ lâu nhưng họ vẫn chuẩn bị đồ ăn ngon đầy ngập một bàn, bất kể là thứ bạn từng nghe qua hay chưa từng nghe đến, đều có thể thấy được ở nơi này.
Vu Vọng khẽ gật đầu, lão ta rất hài lòng với biểu hiện của ba gia tộc lớn.
Loại bỏ được nỗi bực dọc khi cứ bắt lão ta phải ngồi máy bay quay về thành phố Tân Tân này.
Nguyên nhân chủ yếu cũng vì đãi ngộ hậu hĩnh của ba gia tộc lớn này.
Dùng bữa xong, Vu Vọng đón lấy chiếc khăn tay trắng được người bên cạnh đưa qua, nhẹ nhàng lau sạch hai tay.
Nhìn về phía ba người kia, gương mặt lão ta lộ vẻ nghi hoặc: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì mà bắt tôi phải chạy suốt đêm tới đây, thời gian của tôi rất có hạn đấy”.
Ba người nghe vậy, lập tức đi vào chủ đề.
Cộp!
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi “cộp” một tiếng quỳ thẳng xuống đất.
Tưởng Hoằng Phong vẫn là người dẫn đầu, lão ta khóc lóc nói: “Vu tiên sinh, lần này chúng tôi gặp phải rắc rối lớn rồi, nếu ông không ra mặt, chỉ e ba người chúng tôi, khó… khó giữ được cái đầu”.
Nói xong, ba người kia đồng loạt khấu đầu, thái độ cung kính đến cực điểm.
Vu Vọng vẫn tỏ ra nhàn nhã thanh tao, đương nhiên lão ta biết những người này gặp phải rắc rối lớn rồi, nếu không cũng chẳng đến mức nóng ruột gọi mình tới đây.
Khẽ vuốt bộ râu trắng của mình, Vu Vọng bình tĩnh hỏi: “Ở thành phố Tân Tân mà cũng có nhân vật khiến ba thế gia lớn liên thủ rồi mà vẫn bó tay không xử lý được ư?”
Ba người lộ ra vẻ khó xử, ai nấy lau mồ hôi rồi nói: “Người này không phải thương nhân, vả lại bối cảnh khá vững chắc, chúng tôi, chúng tôi…”
Nói đến một nửa rồi không thể nào nói được nữa.
Vu Vọng cũng không có ý định truy hỏi, lão ta khẽ bảo: “Nếu tôi đã đến đây rồi, đành giúp các người một phen”.
“Chuẩn bị giấy bút!”, Vu Vọng khẽ nói.
Lập tức có người làm trải giấy mực lên bàn.
Vu Vọng phóng bút thành văn, xoạt xoạt xoạt, mấy chữ to đùng xuất hiện trên trang giấy.
Lão ta đưa bút sang bên cạnh, khẽ bảo: “Đi đưa cho người này!”
“Ngoài ra, cứ bảo là Vu Vọng tôi nói rằng, chuyện này tôi đã ra mặt thì bảo hắn làm người khiêm tốn một chút, đừng lằng nhằng chuyện này mãi”.
Ba gia tộc lớn sững người tại chỗ, họ biết Vu Vọng đã đánh giá thấp đối thủ mà lão ta sắp phải đối mặt.
Đùng!
Nhưng khi họ đang định giải thích thì cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông vừa quen thuộc vừa đáng sợ như ma quỷ sải bước vào trong.
Nhưng nơi ở của ba gia tộc lớn vẫn còn sáng đèn.
Hiển nhiên họ vẫn chưa đi nghỉ.
Tưởng Hoằng Phong không ngừng đi đi lại lại giữa đại sảnh, chai rượu đã uống cạn một nửa trên bàn cùng đầu lọc thuốc rơi đầy dưới đất, từ đó có thể nhìn ra lúc này lão ta đang lo lắng và bất an.
Ring ring ring!
Điện thoại đổ chuông, Hạ Cẩn gọi tới.
“A lô, có tin tức gì chưa?”
Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Cẩn đã vồn vã hỏi.
Chưa hề nhắc đến sự việc nào, nhưng Tưởng Hoằng Phong đã hiểu đối phương đang hỏi chuyện gì.
Lão ta khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa có tin tức gì, đợi thêm đi, bên kia đã nhận tiền rồi, không thể nào không làm việc”.
Chỉ là trong lời nói của lão ta cũng có vài phần không chắc chắn.
Lần đầu tiên thuê người của Huyết Nha, nhưng không phải bằng cách thông thường.
Lão ta phải nhờ vào quan hệ với liên lạc được với người dám nhận nhiệm vụ lần này, tuy rằng cũng là thành viên của Huyết Nha, nhưng không dùng thân phận của Huyết Nha để nhận nhiệm vụ được ủy thác lần này.
Theo cách nói của bên môi giới, họ nhận công việc “đánh lẻ”.
Cho nên, dù người ta cầm tiền rồi chạy, họ cũng không làm gì được.
Nhưng tình thế ép buộc, cho dù biết có nhiều sơ hở, nhưng lão ta cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý với yêu cầu của bên kia, số tiền cực kỳ khổng lồ đã được chuyển vào tài khoản của người ta từ bao giờ rồi.
Lúc này đây, họ chỉ có thể trông chờ đối phương giữ chữ tín, đồng thời mong nhiệm vụ hoàn thành.
Rắc!
Ngay khi hai người đang nói chuyện điện thoại, một âm thanh rất thanh thúy đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Tưởng Hoằng Phong nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, bỗng phát hiện ra, cửa kính thông với sân vườn đã được mở ra từ bao giờ, từ luồng gió lạnh thổi thốc vào trong khiến nhiệt độ của căn phòng giảm xuống đáng kể.
“Cúp trước đây, hình như ở chỗ tôi có chút vấn đề!”, Tưởng Hoằng Phong nói xong cúp điện thoại luôn.
Lão ta nhìn cánh cửa ban nãy vẫn còn đóng chặt với vẻ nghi hoặc.
Một lúc lâu sau, thấy không có động tĩnh gì nữa mới yên tâm hơn.
Tưởng Hoằng Phong thầm nghĩ.
Chưa biết chừng do vừa nãy chưa đóng chặt mà gió bên ngoài quá lớn nên thổi cho cánh cửa mở cửa.
Với tâm thế như vậy, lão ta dự tính đóng cửa lại lần nữa.
Lộc cộc!
Ngay khi lão ta đến gần, một vật thể gì đó hình cầu bị ném vào trong.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Tưởng Hoằng Phong cũng chưa kịp phản ứng, đến khi cúi đầu nhìn xuống, lão ta mới giật thót.
Hóa ra đó là một cái đầu tròn ủng, những nơi mà nó lăn qua dính đầy máu tươi, lúc này đôi mắt không thể nhắm lại của người chết đang mở trừng trừng nhìn lão ta.
Tưởng Hoằng Phong không hề hét lên, vì đã quên mất việc này từ lâu rồi.
Sau một vài phút hoảng hốt, lão ta sững người, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cái đầu này liệu có phải của Lâm Triệt không?
Liệu có phải Huyết Nha giết người xong rồi, dùng hình thức này để báo cáo nhiệm vụ?
Lão ta dồn hết dũng khí, run rẩy kéo lớp mặt nạ ra, trái tim đột nhiên thắt lại.
Trời đất bỗng chốc quay cuồng.
Điều mà lão ta sợ nhất đã xảy ra rồi, người của Huyết Nha bị giết, mà đầu người còn bị ném tới trước mặt mình một cách chuẩn xác.
Tuyệt vọng là cảm giác duy nhất của Tưởng Hoằng Phong lúc này.
Ring ring ring!
Lại một hồi chuông điện thoại vang lên.
Lão ta nhận cuộc gọi như một cái xác không hồn.
Trong điện thoại vọng ra âm thanh của Lôi Viêm và Hạ Cẩn, ai nấy căng thẳng như nhau: “Tưởng Hoằng Phong, có, có phải ông nhận được thứ gì không tốt không.”
Im lặng hồi lâu.
Tưởng Hoằng Phong cứ như người nằm mơ chưa tỉnh, máy móc nói: “Nhận được rồi, là đầu của thành viên Huyết Nha, chúng ta thất bại!”
Cuộc gọi bị ngắt một lần nữa, ba gia tộc lớn chìm vào im lặng.
————————————————
Ngày hôm sau.
Mặt trời mới mọc lên ở hướng Đông, ánh nắng ban mai xán lạn.
Hiếm có được hôm Lâm Triệt dậy sớm nhất nhà, anh mở rèm cửa dày và nặng, để ánh nắng dịu dàng bên ngoài chiếu vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Anh bước ra sân, tiến hành bài tập huấn luyện buổi sáng.
Sau lần va chạm xe trước, dù cơ thể đã hồi phục quá nửa, nhưng rèn luyện thể chất vẫn phải duy trì trong thời gian dài mới có thể duy trì được trạng thái cơ thể.
Sau khi bài huấn luyện kết thúc.
Sở Vân Mộng cũng vừa tỉnh dậy, cô trừng mắt nhìn người nào đó mới sáng sớm ra đã ồn ào đánh thức mình.
Nhưng nhìn vào vẫn toát lên vẻ xinh đẹp đầy kiêu ngạo.
Không cần biết đối phương phản kháng thế nào, anh vẫn tặng cho cô một nụ hôn sâu, rồi bật tivi xem bản tin buổi sáng.
Bản tin đưa tin về những gia tộc lớn bị điều tra trong thời gian gần đây, nhân tiện lần theo manh mối, điều tra ra các gia tộc hoặc doanh nghiệp khác mà ngày trước luôn huênh hoang ngang ngược, làm nhiều điều ác.
Mà nguồn gốc của tất cả những thứ này, chính là bản thân Lâm Triệt.
Vài tháng trước.
Anh quay về thành phố Tân Tân, khi ngồi trên tàu hỏa nghe tin người bạn thân Chu Văn Hằng bị giết hại rất thê thảm, anh đã quyết định, thành phố Tân Tân này sẽ chào đón một đợt “thay máu” cực lớn.
Sau khi dọn sạch vài thế gia hạng hai, mục tiêu cuối cùng của anh đồng loạt hướng về ba gia tộc lớn.
Khi tìm tới ba gia tộc lớn, anh không lập tức giết chết tên đầu sỏ, mà lựa chọn bình tĩnh chờ đợi việc xây dựng khu nghĩa trang mới hoàn tất.
Mà tất cả nghĩa trang của nhà họ Chu.
Do bị ba gia tộc lớn khống chế, nên không hậu thế nào được phép cúng bái.
Nơi đó đã trở nên tan hoang, khi Lâm Triệt nhìn thấy, bia mộ của Chu Văn Hằng đã xuống cấp nghiêm trọng, lá khô và bùn đất dính đầy lên bia mộ, thậm chí còn không nhìn rõ chữ trên bia.
Cho nên, Lâm Triệt xây một ngôi mộ mới cho người bạn thân năm xưa.
Đè trên mộ của tất cả những kẻ từng bắt nạt và sỉ nhục cậu ấy.
Để chúng dùng tất cả thời gian sau này tạ tội cùng Chu Văn Hằng.
Ring ring ring!
Ngay khi Lâm Triệt đang chìm trong dòng hồi ức và nhung nhớ bạn thân, điện thoại lại đổ chuông.
“Thiếu gia, đã điều động nhân lực xong xuôi!”, âm thanh của Trương Thông vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ừ, đi thôi, tới nhà họ Tưởng!”
Cúp máy, anh tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Không lâu sau, Trương Thông lái xe tới dưới tầng đợi anh.
…
Buổi sáng.
Tại nhà họ Tưởng.
Dường như cảnh tượng đẫm máu đêm qua không hề gây ra ảnh hưởng nào với nhà họ Tưởng.
Nhà họ Tưởng, nhà họ Lôi, nhà họ Hạ lại một lần nữa tề tựu đông đủ.
Họ dè dặt ngồi bên chiếc bàn, đối thoại với một ông già ở phía đối diện.
Ông già hơn 60 tuổi, mặc áo vải thô sẫm màu, trông rất nhàn tản và phong nhã, lúc này đang nếm thử đủ thứ mỹ vị trên bàn.
“Vu tiên sinh, mời nếm thử thứ này, thứ này mới đúng là mỹ vị nhân gian. Để đảm bảo độ tươi ngon suốt dọc đường, người ta chạy xuyên đêm để đưa nó tới đây đấy ạ!”, Tưởng Hoằng Phong niềm nở giới thiệu với ông già này.
Lúc này đã là giữa buổi sáng, thời điểm dùng bữa sáng đã qua từ lâu nhưng họ vẫn chuẩn bị đồ ăn ngon đầy ngập một bàn, bất kể là thứ bạn từng nghe qua hay chưa từng nghe đến, đều có thể thấy được ở nơi này.
Vu Vọng khẽ gật đầu, lão ta rất hài lòng với biểu hiện của ba gia tộc lớn.
Loại bỏ được nỗi bực dọc khi cứ bắt lão ta phải ngồi máy bay quay về thành phố Tân Tân này.
Nguyên nhân chủ yếu cũng vì đãi ngộ hậu hĩnh của ba gia tộc lớn này.
Dùng bữa xong, Vu Vọng đón lấy chiếc khăn tay trắng được người bên cạnh đưa qua, nhẹ nhàng lau sạch hai tay.
Nhìn về phía ba người kia, gương mặt lão ta lộ vẻ nghi hoặc: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì mà bắt tôi phải chạy suốt đêm tới đây, thời gian của tôi rất có hạn đấy”.
Ba người nghe vậy, lập tức đi vào chủ đề.
Cộp!
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi “cộp” một tiếng quỳ thẳng xuống đất.
Tưởng Hoằng Phong vẫn là người dẫn đầu, lão ta khóc lóc nói: “Vu tiên sinh, lần này chúng tôi gặp phải rắc rối lớn rồi, nếu ông không ra mặt, chỉ e ba người chúng tôi, khó… khó giữ được cái đầu”.
Nói xong, ba người kia đồng loạt khấu đầu, thái độ cung kính đến cực điểm.
Vu Vọng vẫn tỏ ra nhàn nhã thanh tao, đương nhiên lão ta biết những người này gặp phải rắc rối lớn rồi, nếu không cũng chẳng đến mức nóng ruột gọi mình tới đây.
Khẽ vuốt bộ râu trắng của mình, Vu Vọng bình tĩnh hỏi: “Ở thành phố Tân Tân mà cũng có nhân vật khiến ba thế gia lớn liên thủ rồi mà vẫn bó tay không xử lý được ư?”
Ba người lộ ra vẻ khó xử, ai nấy lau mồ hôi rồi nói: “Người này không phải thương nhân, vả lại bối cảnh khá vững chắc, chúng tôi, chúng tôi…”
Nói đến một nửa rồi không thể nào nói được nữa.
Vu Vọng cũng không có ý định truy hỏi, lão ta khẽ bảo: “Nếu tôi đã đến đây rồi, đành giúp các người một phen”.
“Chuẩn bị giấy bút!”, Vu Vọng khẽ nói.
Lập tức có người làm trải giấy mực lên bàn.
Vu Vọng phóng bút thành văn, xoạt xoạt xoạt, mấy chữ to đùng xuất hiện trên trang giấy.
Lão ta đưa bút sang bên cạnh, khẽ bảo: “Đi đưa cho người này!”
“Ngoài ra, cứ bảo là Vu Vọng tôi nói rằng, chuyện này tôi đã ra mặt thì bảo hắn làm người khiêm tốn một chút, đừng lằng nhằng chuyện này mãi”.
Ba gia tộc lớn sững người tại chỗ, họ biết Vu Vọng đã đánh giá thấp đối thủ mà lão ta sắp phải đối mặt.
Đùng!
Nhưng khi họ đang định giải thích thì cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông vừa quen thuộc vừa đáng sợ như ma quỷ sải bước vào trong.
Bình luận facebook