Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Châu chấu sau thu
Họ Đậu không phải dòng họ bình thường đâu.
Đã không thể dùng từ hào môn thế gia để gọi gia tộc này nữa.
Gọi là ngoại thích quyền thần thì đúng hơn.
Uy danh lừng lẫy, không thể xâm phạm.
Nhà chính tọa trấn Thịnh Kinh, mà các nhánh vẫn thân thiết đến mức không thể tách rời khỏi nhà chính, không giống các gia tộc khác, thế gia ở các vùng khác nhau, dù cùng họ cũng không quen biết nhau.
Lúc này đây, thiếu niên đang đứng trước mặt Lâm Triệt với tư thế hai tay chống nạnh chính là cậu ấm trong một nhánh của nhà họ Đậu.
Tên là Đậu Hóa!
Nhà họ Đậu an cư ở thành phố Tân Tân đã nhiều năm và âm thầm nâng đỡ ba gia tộc lớn từ lâu.
Không ngờ hôm nay vừa tới đây đã gặp phải sự việc này.
Lâm Triệt đánh giá chàng thiếu niên trước mặt mình, họ Đậu, cũng khiến anh thấy khá bất ngờ.
“Tao bảo mày quỳ xuống, mày không nghe thấy à?”, mặt mũi Đậu Hóa rất lạnh nhạt, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hôm nay cậu ta thay mặt nhà họ Đậu tiếp quản Thương hội Tử Hiên, nếu nhìn thấy người nhà họ Tưởng chết ở chỗ này, cậu ta còn mặt mũi nào mà ra oai với bàn dân thiên hạ nữa?
Ở một đầu khác, Lâm Triệt nhìn Đậu Hóa, rồi nhìn hai người phía sau cậu ta.
Ánh mắt anh dừng lại trên người chàng trai kia rất lâu rồi mới quay về với Đậu Hóa một lần nữa.
“Sao hả, nhà họ Đậu dám đặt chân lên thành phố Tân Tân này từ bao giờ thế!”, Lâm Triệt ngồi yên tại chỗ, nhìn Đậu Hóa khẽ hỏi.
“Ngoại thích quyền thần” thực ra không phải từ ngữ gì tốt đẹp, bởi vì quyền lực quá lớn, phạm vi dính líu quá rộng nên Trấn Bắc Hầu đã quy định rõ ràng rằng, không cho phép nhà họ Đậu tiến vào bất kỳ tỉnh thành phía Bắc nào dưới mọi hình thức.
Khi đó kháng chiến, toàn quốc đồng tâm hiệp lực.
Mà lúc này, xem lại nhà họ Đậu lại bắt đầu rục rịch hành động rồi.
Đậu Hóa không biết thân phận của Lâm Triệt, nhưng chuyện này cũng rất ít người biết.
“Hờ, xem ra mày cũng biết không ít nhỉ? Nhưng hôm nay, mày không cho tao một câu trả lời hài lòng thì đừng hòng bình an vô sự bước ra khỏi chỗ này!”, Đậu Hóa vẫn giữ nguyên dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cậu ta.
“Ha ha ha!”, Lâm Triệt tức cười đến mức bật cười ha hả, anh hỏi với vẻ hứng thú: “So với tôi, chi bằng hãy suy xét bản thân cậu trước đi.”
v“Nếu để Trấn Bắc Hầu biết được nhà họ Đậu các người dám âm thầm câu kết với thế gia của các địa phương, liệu trong cơn nóng giận có đuổi giết tới tận nhà chủ ở kinh thành không? Đến lúc đó cậu sẽ ăn nói thế nào nhỉ?”
“Ừm, ví dụ như ruồng bỏ vài người nào đó hoặc là giết nó để ăn nói với Trấn Bắc Hầu, cũng chưa biết chừng”.
Lâm Triệt thong thả cất tiếng nói, mà theo lời nói của anh, trong đầu Đậu Hóa cũng hiện ra hình ảnh Trấn Bắc Hầu chém rơi đầu mình.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Ông cụ ở bên cạnh thấy vậy mới khẽ lắc đầu, cậu ấm Đậu Hóa này đúng là nhỏ tuổi, như manh chiếu chưa từng trải, đối phương chỉ mới dùng ngôn từ đã ảnh hưởng tới tinh thần của cậu ta rồi.
“Cậu chủ Đậu không cần hoảng hốt, hôm nay chúng ta chỉ tới tham gia hôn lễ của nhà họ Tưởng, Trấn Bắc Hầu sẽ không đến mức cấm chúng ta chúc mừng bạn bè đâu!”, ông cụ khẽ nói nhỏ bên cạnh.
Hai mắt Đậu Hóa bỗng chốc sáng ngời, cậu ta lập tức mỉm cười.
“Đúng vậy, hôm nay tao chỉ tới tham gia hôn lễ của một người bạn tốt, đúng lúc gặp phải kẻ giết người như mày thôi”.
“Lập tức quỳ xuống nhận sai, khoanh tay chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
“Đúng không nào, Hậu Cửu!”
Đậu Hóa nói đến đây, chàng thanh niên được gọi là Hậu Cửu ở phía sau cậu ta đã bắt đầu xoa xoa lòng bàn tay, dường như đang thực hiện động tác làm nóng cơ thể.
Lúc vừa bước vào, chiếc đũa lao như bay tới đây chính là do Hậu Cửu ném.
Lâm Triệt cũng quan tâm đến người này nhất, nhận xét từ nhiều phương diện có thể nhận ra đối phương cũng là người luyện võ, chắc hẳn là vệ sĩ của cậu ấm nhà họ Đậu.
Chỉ không biết nếu so sánh loại chó canh nhà này với Chiến Lang từ biên giới phía Bắc quay về như Lâm Triệt và Trương Hợp thì ai sẽ mạnh hơn ai.
Không đợi Lâm Triệt nói gì, Hậu Cửu đột ngột dồn lực dưới chân, toàn thân nhanh chóng xông về phía Lâm Triệt, tốc độ nhanh đến mức vượt quá phạm vi hiểu biết của người bình thường.
Rầm!
Nhưng vừa đến gần đã bị Trương Hợp ngăn lại.
“Mày vẫn chưa phải đối thủ của thiếu gia nhà tao đâu, để tao lĩnh giáo mày vài chiêu”.
Nói xong, hai người bắt đầu giao tranh đấm đá loạn xạ, đánh đến mức không thể nào tách ra được.
Đậu Hóa không ngờ Hậu Cửu và đối phương ngang sức ngang tài, cậu ta sống ngần ấy năm lần đầu tiên thấy ai đó không bị Hậu Cửu đánh chết trong chiêu thức đầu tiên.
“Chó của mày cũng dữ gớm nhỉ!”, Đậu Hóa khẽ nói.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, anh phản bác: “Đứng bên tôi là anh em, đứng sau cậu mới là chó giữ nhà!”
Cùng lúc đó, Lâm Triệt đột nhiên cảm nhận được, trong đám đông xung quanh vẫn còn ba bốn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những bóng người nhanh chóng ẩn mình vào đám đông.
Xem ra, người bảo vệ cậu chủ nhỏ nhà họ Đậu không chỉ có một người.
“Mồm miệng cứng quá nhỉ, tao nói cho mày biết nhé, chỉ dựa vào sức lực của hai đứa mày thì không đi ra khỏi đây được đâu. Quỳ xuống xin tha, có khi tao sẽ tha mạng cho mày đấy”, Đậu Hóa tháo chuỗi hạt trên tay xuống, bỏ vào lòng bàn tay mà nghịch.
Quan sát màu sắc cũng đủ biết chuỗi hạt này là vật phẩm có giá thành không rẻ.
“Ồ? Nếu tôi nói, hôm nay Tưởng Thiên Dực nhất định phải chết thì sao?”
“Vậy thì mày cũng đếch sống nổi đâu!”, mặt mũi Đậu Hóa lạnh thêm vài phần.
Mình đã phô trương thân phận của nhà họ Đậu ra rồi mà đối phương vẫn không chịu thôi, không biết là do thực sự có “chống lưng” hay đầu óc có sạn.
Thế nhưng, cho dù đối phương có “chống lưng” đi chăng nữa thì đã sao, thế lực to hơn nhà họ Đậu được chắc?
“Vậy chúng ta cứ chống mắt lên mà đợi đi!”, Lâm Triệt cũng không tranh luận, chỉ yên lặng chờ đợi.
Lúc này nhà họ Tưởng, nhà họ Hạ và nhà họ Lôi cũng đã khôi phục tình hình, họ bước tới bên cạnh Đậu Hóa, cung kính cúi chào cậu ta: “Tham kiến cậu chủ Đậu”.
Ba gia tộc lớn với địa vị cao cũng tỏ thái độ như vậy đủ cho đám đông ý thức được tầm đẳng cấp của thân phận Đậu Hóa.
Cúi gập người chào một cách thành tâm thành ý như vậy thì bối cảnh không cần nói cũng biết rồi.
Tưởng Thiên Dực vì sợ Lâm Triệt nên cứ lót tót theo sau Đậu Hóa, không dám rời nửa bước.
Thấy Đậu Hóa đang chiếm thế thượng phong, hắn ta bắt đầu có xu hướng lành sẹo quên đau, bèn đứng đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu chủ Đậu, thằng nhãi này còn có đồng đảng ở bên ngoài, chính là đám tội nhân còn tàn dư của nhà họ Chu đấy, tốt nhất nên bắt hết một mẻ”.
“Hề hề!”
Hắn ta xoa xoa tay, trông rất giống một tên nô tài.
Đậu Hóa nhướn mày, ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nếu đã như thế thì lập tức phái người bắt tới đây, tôi xem xem nên xử lý thế nào”.
“Vâng ạ!”, Tưởng Thiên Dực vui vẻ kêu lớn.
Nếu Lâm Triệt ở chỗ này đã có người của Đậu Hóa giữ chân, vậy thì bây giờ hắn ta sẽ bắt hết hai mẹ con nhà họ Chu mà anh muốn bảo vệ, rồi hành hạ họ đến chết trước mặt anh.
Để trả mối thù ban nãy!
Hắn ta nhìn Lâm Triệt bằng ánh mắt khinh thường và châm chọc, rồi đi ra bên ngoài.
Đúng vào lúc này, cửa lớn phát ra một tiếng “rầm” rồi bị lần nữa bị đẩy ra.
Một loạt những tiếng bước chân nặng nề mà gấp gáp hướng về phía này.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đi đầu dẫn theo rất nhiều vệ binh xông vào, đi thẳng về phía này.
“Ha, cậu chủ Đậu phô trương thanh thế quá mà, đến thành phố Tân Tân một lần mà còn phái theo cả vệ binh bảo vệ”, Lôi Viêm thấy vậy nên chêm vào, vội vàng chạy tới bợ đỡ một câu.
Ban nãy khu vực a dua nịnh hót vẫn luôn là “sân khấu” của người nhà họ Tưởng, lần này may mà ông ta phản ứng nhanh nhạy, trở thành người đầu tiên nói ra câu này.
“Đúng vậy, cũng chỉ có trận thế hoành tráng cỡ này mới xứng với thân phận của cậu chủ Đậu thôi”, Tưởng Hoằng Phong không chịu yếu thế, lập tức bổ sung.
Trong thoáng chốc, đám đông trở nên hết sức “ân cần”.
Chỉ có mình Đậu Hóa nhíu mày, nhìn về phía vệ binh đang từ xa chạy tới mà lâm vào trầm tư.
Thế nhưng, người đàn ông cao lớn dẫn theo đội ngũ này không dừng lại bên cạnh Đậu Hóa mà lướt thẳng qua cậu ta, bước tới chỗ Lâm Triệt, cung kính báo cáo: “Đại nhân, công văn phong hầu đã được truyền xuống, mời ngài tiếp nhận!”
Uỳnh! Uỳnh uỳnh!
Đầu óc mọi người lập tức trống rỗng, dường như cả thế giới đang bay màu.
Đến cả Đậu Hóa cũng lộ ra biểu cảm không thể nào tin nổi, chỉ vào Lâm Triệt và người đàn ông cao lớn kia: “Các người đang diễn kịch, không thể nào, không thể nào như vậy được”.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã trả lời cậu ta.
Đã không thể dùng từ hào môn thế gia để gọi gia tộc này nữa.
Gọi là ngoại thích quyền thần thì đúng hơn.
Uy danh lừng lẫy, không thể xâm phạm.
Nhà chính tọa trấn Thịnh Kinh, mà các nhánh vẫn thân thiết đến mức không thể tách rời khỏi nhà chính, không giống các gia tộc khác, thế gia ở các vùng khác nhau, dù cùng họ cũng không quen biết nhau.
Lúc này đây, thiếu niên đang đứng trước mặt Lâm Triệt với tư thế hai tay chống nạnh chính là cậu ấm trong một nhánh của nhà họ Đậu.
Tên là Đậu Hóa!
Nhà họ Đậu an cư ở thành phố Tân Tân đã nhiều năm và âm thầm nâng đỡ ba gia tộc lớn từ lâu.
Không ngờ hôm nay vừa tới đây đã gặp phải sự việc này.
Lâm Triệt đánh giá chàng thiếu niên trước mặt mình, họ Đậu, cũng khiến anh thấy khá bất ngờ.
“Tao bảo mày quỳ xuống, mày không nghe thấy à?”, mặt mũi Đậu Hóa rất lạnh nhạt, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hôm nay cậu ta thay mặt nhà họ Đậu tiếp quản Thương hội Tử Hiên, nếu nhìn thấy người nhà họ Tưởng chết ở chỗ này, cậu ta còn mặt mũi nào mà ra oai với bàn dân thiên hạ nữa?
Ở một đầu khác, Lâm Triệt nhìn Đậu Hóa, rồi nhìn hai người phía sau cậu ta.
Ánh mắt anh dừng lại trên người chàng trai kia rất lâu rồi mới quay về với Đậu Hóa một lần nữa.
“Sao hả, nhà họ Đậu dám đặt chân lên thành phố Tân Tân này từ bao giờ thế!”, Lâm Triệt ngồi yên tại chỗ, nhìn Đậu Hóa khẽ hỏi.
“Ngoại thích quyền thần” thực ra không phải từ ngữ gì tốt đẹp, bởi vì quyền lực quá lớn, phạm vi dính líu quá rộng nên Trấn Bắc Hầu đã quy định rõ ràng rằng, không cho phép nhà họ Đậu tiến vào bất kỳ tỉnh thành phía Bắc nào dưới mọi hình thức.
Khi đó kháng chiến, toàn quốc đồng tâm hiệp lực.
Mà lúc này, xem lại nhà họ Đậu lại bắt đầu rục rịch hành động rồi.
Đậu Hóa không biết thân phận của Lâm Triệt, nhưng chuyện này cũng rất ít người biết.
“Hờ, xem ra mày cũng biết không ít nhỉ? Nhưng hôm nay, mày không cho tao một câu trả lời hài lòng thì đừng hòng bình an vô sự bước ra khỏi chỗ này!”, Đậu Hóa vẫn giữ nguyên dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cậu ta.
“Ha ha ha!”, Lâm Triệt tức cười đến mức bật cười ha hả, anh hỏi với vẻ hứng thú: “So với tôi, chi bằng hãy suy xét bản thân cậu trước đi.”
v“Nếu để Trấn Bắc Hầu biết được nhà họ Đậu các người dám âm thầm câu kết với thế gia của các địa phương, liệu trong cơn nóng giận có đuổi giết tới tận nhà chủ ở kinh thành không? Đến lúc đó cậu sẽ ăn nói thế nào nhỉ?”
“Ừm, ví dụ như ruồng bỏ vài người nào đó hoặc là giết nó để ăn nói với Trấn Bắc Hầu, cũng chưa biết chừng”.
Lâm Triệt thong thả cất tiếng nói, mà theo lời nói của anh, trong đầu Đậu Hóa cũng hiện ra hình ảnh Trấn Bắc Hầu chém rơi đầu mình.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Ông cụ ở bên cạnh thấy vậy mới khẽ lắc đầu, cậu ấm Đậu Hóa này đúng là nhỏ tuổi, như manh chiếu chưa từng trải, đối phương chỉ mới dùng ngôn từ đã ảnh hưởng tới tinh thần của cậu ta rồi.
“Cậu chủ Đậu không cần hoảng hốt, hôm nay chúng ta chỉ tới tham gia hôn lễ của nhà họ Tưởng, Trấn Bắc Hầu sẽ không đến mức cấm chúng ta chúc mừng bạn bè đâu!”, ông cụ khẽ nói nhỏ bên cạnh.
Hai mắt Đậu Hóa bỗng chốc sáng ngời, cậu ta lập tức mỉm cười.
“Đúng vậy, hôm nay tao chỉ tới tham gia hôn lễ của một người bạn tốt, đúng lúc gặp phải kẻ giết người như mày thôi”.
“Lập tức quỳ xuống nhận sai, khoanh tay chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
“Đúng không nào, Hậu Cửu!”
Đậu Hóa nói đến đây, chàng thanh niên được gọi là Hậu Cửu ở phía sau cậu ta đã bắt đầu xoa xoa lòng bàn tay, dường như đang thực hiện động tác làm nóng cơ thể.
Lúc vừa bước vào, chiếc đũa lao như bay tới đây chính là do Hậu Cửu ném.
Lâm Triệt cũng quan tâm đến người này nhất, nhận xét từ nhiều phương diện có thể nhận ra đối phương cũng là người luyện võ, chắc hẳn là vệ sĩ của cậu ấm nhà họ Đậu.
Chỉ không biết nếu so sánh loại chó canh nhà này với Chiến Lang từ biên giới phía Bắc quay về như Lâm Triệt và Trương Hợp thì ai sẽ mạnh hơn ai.
Không đợi Lâm Triệt nói gì, Hậu Cửu đột ngột dồn lực dưới chân, toàn thân nhanh chóng xông về phía Lâm Triệt, tốc độ nhanh đến mức vượt quá phạm vi hiểu biết của người bình thường.
Rầm!
Nhưng vừa đến gần đã bị Trương Hợp ngăn lại.
“Mày vẫn chưa phải đối thủ của thiếu gia nhà tao đâu, để tao lĩnh giáo mày vài chiêu”.
Nói xong, hai người bắt đầu giao tranh đấm đá loạn xạ, đánh đến mức không thể nào tách ra được.
Đậu Hóa không ngờ Hậu Cửu và đối phương ngang sức ngang tài, cậu ta sống ngần ấy năm lần đầu tiên thấy ai đó không bị Hậu Cửu đánh chết trong chiêu thức đầu tiên.
“Chó của mày cũng dữ gớm nhỉ!”, Đậu Hóa khẽ nói.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, anh phản bác: “Đứng bên tôi là anh em, đứng sau cậu mới là chó giữ nhà!”
Cùng lúc đó, Lâm Triệt đột nhiên cảm nhận được, trong đám đông xung quanh vẫn còn ba bốn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những bóng người nhanh chóng ẩn mình vào đám đông.
Xem ra, người bảo vệ cậu chủ nhỏ nhà họ Đậu không chỉ có một người.
“Mồm miệng cứng quá nhỉ, tao nói cho mày biết nhé, chỉ dựa vào sức lực của hai đứa mày thì không đi ra khỏi đây được đâu. Quỳ xuống xin tha, có khi tao sẽ tha mạng cho mày đấy”, Đậu Hóa tháo chuỗi hạt trên tay xuống, bỏ vào lòng bàn tay mà nghịch.
Quan sát màu sắc cũng đủ biết chuỗi hạt này là vật phẩm có giá thành không rẻ.
“Ồ? Nếu tôi nói, hôm nay Tưởng Thiên Dực nhất định phải chết thì sao?”
“Vậy thì mày cũng đếch sống nổi đâu!”, mặt mũi Đậu Hóa lạnh thêm vài phần.
Mình đã phô trương thân phận của nhà họ Đậu ra rồi mà đối phương vẫn không chịu thôi, không biết là do thực sự có “chống lưng” hay đầu óc có sạn.
Thế nhưng, cho dù đối phương có “chống lưng” đi chăng nữa thì đã sao, thế lực to hơn nhà họ Đậu được chắc?
“Vậy chúng ta cứ chống mắt lên mà đợi đi!”, Lâm Triệt cũng không tranh luận, chỉ yên lặng chờ đợi.
Lúc này nhà họ Tưởng, nhà họ Hạ và nhà họ Lôi cũng đã khôi phục tình hình, họ bước tới bên cạnh Đậu Hóa, cung kính cúi chào cậu ta: “Tham kiến cậu chủ Đậu”.
Ba gia tộc lớn với địa vị cao cũng tỏ thái độ như vậy đủ cho đám đông ý thức được tầm đẳng cấp của thân phận Đậu Hóa.
Cúi gập người chào một cách thành tâm thành ý như vậy thì bối cảnh không cần nói cũng biết rồi.
Tưởng Thiên Dực vì sợ Lâm Triệt nên cứ lót tót theo sau Đậu Hóa, không dám rời nửa bước.
Thấy Đậu Hóa đang chiếm thế thượng phong, hắn ta bắt đầu có xu hướng lành sẹo quên đau, bèn đứng đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu chủ Đậu, thằng nhãi này còn có đồng đảng ở bên ngoài, chính là đám tội nhân còn tàn dư của nhà họ Chu đấy, tốt nhất nên bắt hết một mẻ”.
“Hề hề!”
Hắn ta xoa xoa tay, trông rất giống một tên nô tài.
Đậu Hóa nhướn mày, ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nếu đã như thế thì lập tức phái người bắt tới đây, tôi xem xem nên xử lý thế nào”.
“Vâng ạ!”, Tưởng Thiên Dực vui vẻ kêu lớn.
Nếu Lâm Triệt ở chỗ này đã có người của Đậu Hóa giữ chân, vậy thì bây giờ hắn ta sẽ bắt hết hai mẹ con nhà họ Chu mà anh muốn bảo vệ, rồi hành hạ họ đến chết trước mặt anh.
Để trả mối thù ban nãy!
Hắn ta nhìn Lâm Triệt bằng ánh mắt khinh thường và châm chọc, rồi đi ra bên ngoài.
Đúng vào lúc này, cửa lớn phát ra một tiếng “rầm” rồi bị lần nữa bị đẩy ra.
Một loạt những tiếng bước chân nặng nề mà gấp gáp hướng về phía này.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đi đầu dẫn theo rất nhiều vệ binh xông vào, đi thẳng về phía này.
“Ha, cậu chủ Đậu phô trương thanh thế quá mà, đến thành phố Tân Tân một lần mà còn phái theo cả vệ binh bảo vệ”, Lôi Viêm thấy vậy nên chêm vào, vội vàng chạy tới bợ đỡ một câu.
Ban nãy khu vực a dua nịnh hót vẫn luôn là “sân khấu” của người nhà họ Tưởng, lần này may mà ông ta phản ứng nhanh nhạy, trở thành người đầu tiên nói ra câu này.
“Đúng vậy, cũng chỉ có trận thế hoành tráng cỡ này mới xứng với thân phận của cậu chủ Đậu thôi”, Tưởng Hoằng Phong không chịu yếu thế, lập tức bổ sung.
Trong thoáng chốc, đám đông trở nên hết sức “ân cần”.
Chỉ có mình Đậu Hóa nhíu mày, nhìn về phía vệ binh đang từ xa chạy tới mà lâm vào trầm tư.
Thế nhưng, người đàn ông cao lớn dẫn theo đội ngũ này không dừng lại bên cạnh Đậu Hóa mà lướt thẳng qua cậu ta, bước tới chỗ Lâm Triệt, cung kính báo cáo: “Đại nhân, công văn phong hầu đã được truyền xuống, mời ngài tiếp nhận!”
Uỳnh! Uỳnh uỳnh!
Đầu óc mọi người lập tức trống rỗng, dường như cả thế giới đang bay màu.
Đến cả Đậu Hóa cũng lộ ra biểu cảm không thể nào tin nổi, chỉ vào Lâm Triệt và người đàn ông cao lớn kia: “Các người đang diễn kịch, không thể nào, không thể nào như vậy được”.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã trả lời cậu ta.