Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Cậu chủ nhà họ Đậu
Hai mảnh thủy tinh vốn trong suốt nên trong đám đông chỉ có vài người phát giác.
Phụt!
Không một ai kịp lên tiếng nhắc nhở.
Biểu cảm của Tưởng Hồng Thiệu trên sân khấu đột nhiên khựng lại, cơ thể căng cứng.
Mà ở yết hầu của lão có thêm một lỗ máu, máu tươi đỏ lòm từ từ chảy xuống.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, lão ngã xuống.
Cảnh tượng này xảy ra thực sự quá nhanh, đa phần đám đông không biết chuyện gì đang xảy ra, khi mà nhị gia nhà họ Tưởng một giây trước vẫn cười như điên, lúc này đã dùng tay bụm yết hầu, ngã vật ra đất.
Ào!
Khách khứa có mặt ở đó, bao gồm cả người của ba gia tộc lớn đều nhốn nháo cả lên.
Từ Lệ Thù và Giang Nguyên Khôi trốn trong góc âm thầm quan sát từ nãy đến giờ càng trố mắt ra, hoàn toàn đờ đẫn.
Ban nãy họ còn đang bàn với nhau rốt cuộc Lâm tiên sinh dám ra tay hay không, mà lúc này đã có một người chết, còn là nhị gia đang rất oai phong của nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Thiệu.
Giang Nguyên Khôi và Giang Nguyên Hồng vã mồ hôi như mưa, lúc này mới thực sự hiểu được cảm giác đã đi ngang qua mặt Diêm Vương bao nhiêu lần.
“Mau cứu người, nhanh lên!”, Tưởng Hồng Phong là người đầu tiên nhận ra tình hình, lão ta hét ầm lên.
Khung cảnh lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Rất nhiều người xông lên sân khấu kiểm tra tình trạng của Tưởng Hồng Thiệu, mà nhân lúc không ai chú ý, Tào Chi đã lặng lẽ bước khỏi sân khấu, đi về phía hậu trường.
Trước khi bước xuống, cô quay đầu chăm chú nhìn người anh em mà Chu Văn Hằng thường xuyên nhắc đến.
Tào Chi lầm bầm: “Lần này, anh đã không lừa em!”, nói xong, cô quay đầu đi xuống.
Sau khi nhìn cô đi rồi, Lâm Triệt mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối đầu cùng đám đông.
Lúc này, Lâm Triệt đã ngồi chính giữa hội trường, nhưng giống như một ngọn núi, khiến đám đông không thể nào thở nổi.
Cho dù là ba gia tộc lớn hô mưa gọi gió ở thành phố Tân Tân, lúc này cũng cảm thấy vô cùng nan giải.
“Nhà họ Tưởng ăn sâu bén rễ ở thành phố Tân Tân này, sản nghiệp hùng hậu, thế lực sau lưng cực kỳ phức tạp, dây dưa nhiều bên, lúc này cậu động đến Tưởng Hồng Thiệu, là đã hoàn toàn trở mặt với chúng tôi”.
“Đến lúc này rồi, chẳng lẽ không chịu thôi đi hay sao?”
Lúc này Hạ Cẩn đứng ra, đối diện với Lâm Triệt.
Người phụ nữ trời sinh đã tinh tế, một câu của bà ta đã nói hết được thực lực của nhà họ Tưởng, cũng không cần thiết phải chọc giận cảm xúc vốn nhạy cảm của Lâm Triệt.
Lâm Triệt khẽ liếc bà ta một cái rồi lắc đầu: “Sự việc của ba gia tộc lớn, đợi sau này rồi nói, nên nói đến chuyện của Tưởng Thiên Dực trước đi”.
Tưởng Thiên Dực đã ẩn náu trong đám đông bỗng chốc run bắn lên.
Nỗi sợ lúc này đã lớn hơn nhiều lúc trước. Trước đó hắn ta chỉ cho rằng đối phương giỏi đánh đấm, nhưng việc chú ruột bị bắn mảnh thủy tinh xuyên yết hầu khiến hắn ta cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Lần đầu tiên, hắn ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái chết gần đến thế.
Trương Hợp đi về phía Tưởng Thiên Dực, định túm hắn ta từ trong đám đông.
“Thưa cậu, hãy biết điểm dừng đi!”, vệ sĩ tư nhân của nhà họ Tưởng đứng ra nói chuyện.
Người này đứng chắn trước mặt Tưởng Thiên Dực, ngăn cản Trương Hợp đang từng bước đến gần.
Đùng!
Trương Hợp không nói năng nhiều, thẳng thừng ra tay luôn, dùng bàn tay với khí thế như sấm chớp chém vào cổ của vệ sĩ.
Người này đổ ập xuống đất, vẫn giữ nguyên tư thế vốn có.
Vệ sĩ mà nhà họ Tưởng chiêu mộ với mức lương cao không sống nổi qua một chiêu của Trương Hợp, khiến người ta không thể tin nổi.
Cứ như thế, Tưởng Thiên Dực bị cưỡng ép đưa tới trước mặt Lâm Triệt.
Hắn ta chật vật ngã bệt xuống đất, hoảng loạn nhìn chàng thanh niên trước mặt mình.
“Tưởng Thiên Dực, tôi đã tha cho anh một lần, tại sao anh cứ phải chấp nhất với tôi và nhà họ Chu?”, Lâm Triệt nhìn hắn ta, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Lúc này mặt mũi Tưởng Thiên Dực trắng bệch, sợ mất mật.
Đầu óc hắn ta rỗng tuếch rỗng toác, cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình từng đắc tội người này lúc nào.
Vả lại, trước nay hắn ta làm việc rất kín kẽ, chắc hẳn cũng không bị anh phát hiện đâu nhỉ?
“Đừng, cậu đã ra tay với chú hai của tôi rồi, nếu còn động vào tôi nữa sẽ không thể hòa giải cùng nhà họ Tưởng đâu”, Tưởng Thiên Dực hoảng loạn nói.
Bấy giờ hắn ta đã cảm nhận được sát khí của Lâm Triệt, cũng xác nhận đối phương dám giết mình.
Lâm Triệt sững người, anh hỏi: “Muốn dùng cái mạng của Tưởng Hồng Thiệu để hóa giải ân oán ư? Làm gì có mùa xuân đấy?”
Tất cả mọi người chấn động, như thế này là không chết không chịu thôi.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tiền, hay sản nghiệp, cứ nói điều kiện của cậu đi!”, Tưởng Hồng Phong cũng không quan tâm được quá nhiều nữa, lão ta cất tiếng hỏi Lâm Triệt.
Không có sự trung thành nào tuyệt đối, không có chuyện phản bội hay không, tất cả đều do lợi ích điều khiển, chẳng qua con số được đưa ra không đủ mà thôi.
Huống hồ còn vì một người đã chết nữa chứ, chỉ cần lão ta có thể đưa cho đối phương thứ anh muốn, thì với khả năng chiến đấu này, chưa biết chừng sau này lão ta còn có thể dùng đến anh.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười: “Muốn gì à? Tôi muốn ông nhìn con trai mình chết”.
Vừa dứt lời, anh đột ngột giơ tay phải ra, túm chặt lấy cổ của Tưởng Thiên Dực, rồi cứ thế nhấc bổng hẳn lên.
Cùng với biên độ siết lại của ngón tay, sắc mặt Tưởng Thiên Dực càng lúc càng đỏ.
Cho đến khi mặt hắn ta biến thành màu tím, gân xanh nổi lên thì anh mới ngừng siết chặt ngón tay. Anh lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Hồng Phong.
“Tôi muốn ông tận mắt nhìn con trai mình chết, giống như ông từng đối xử với nhà họ Chu!”
Ba gia tộc lớn “đối đãi” với người nhà họ Chu còn độc ác hơn anh bây giờ gấp trăm gấp nghìn lần.
Từ hành vi của Tưởng Thiên Dực đối với mẹ Chu hay Tưởng Hồng Thiệu đối với Tào Chi, có thể thấy được, rõ ràng chúng đã đạt được mục đích rồi, nhưng vẫn không chịu buông tha.
Nhưng, không biết chúng có nghĩ đến không, thiên đạo sẽ luân hồi.
Những gì mắc nợ, sau cùng cũng phải trả.
“Cậu nghĩ cho kỹ đấy, nếu con trai tôi thực sự có mệnh hệ gì, cậu và người bên cạnh cậu sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào. Tôi khuyên cậu đừng nên lầm lạc!”
Nhưng Lâm Triệt không hề để tâm tới lão ta, mà ngón tay đang siết cổ Tưởng Thiên Dực dần dần bóp lại.
Tưởng Thiên Dực càng thêm đau khổ, hai chân đá đưa loạn xạ, một tay với về phía bố mẹ mình, định túm lấy cọng cỏ cứu mạng kia.
“Bố ơi, cứu con…”
Âm thanh khô khốc nặn ra từ cổ họng.
Ngoài đau đớn và khổ sở ra, biểu cảm trên gương mặt hắn ta còn có cả tuyệt vọng và hối hận; hận tại sao mình không dừng tay đúng lúc, cứ nhất thiết phải chọc vào sát thần này.
Mà tất cả nhân sĩ thượng lưu có mặt ở đó càng thêm kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ anh bắt Tưởng Hồng Phong phải trơ mắt nhìn con trai mình chết.
Một số người nhát gan hơn đã bắt đầu tìm đường ra khắp nơi, dự tính lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Tránh rước phải họa sát thân.
Người nhà họ Tưởng muốn bước tới cầu xin, nhưng bị Trương Hợp tung vài cú đấm hạ gục, không ai có thể đến gần.
Mà trạng thái của Tưởng Thiên Dực càng lúc càng kề cận cái chết.
Môi của hắn ta đã thoáng hiện màu tím, hai mắt cũng lồi ra ngoài.
Ngay khi Tưởng Thiên Dực sắp tắt thở, nhà họ Tưởng không làm gì được, một tiếng quát lớn vang lên từ lối vào của hội trường.
“Dừng tay!”
Tiếng hét này cực kỳ rung động, vang vọng trong hội trường lớn rất lâu mới tiêu tán.
Vù!
Một bóng đen đi cùng với tiếng hét đó, như cung tên rời khỏi dây, bắn thẳng vào cổ tay của Lâm Triệt.
Tốc độ cực kỳ nhanh, đám đông cũng chỉ thấy được một cái bóng mờ.
Buông Tưởng Thiên Dực ra, tay phải của Lâm Triệt nhanh chóng dùng hai ngón kẹp lấy bóng đen đang vọt tới.
Bấy giờ nhìn lại, giữa hai ngón tay của Lâm Triệt có thêm một chiếc đũa màu đen.
Lâm Triệt nhìn sang, chỉ thấy ba người đang chậm rãi bước tới, đi đầu là một thiếu niên tuấn tú, trông qua mới 18, 19 tuổi.
Mà sau lưng thanh niên kia là một già một trẻ, họ đi sát sau lưng, không chậm nửa bước.
“Là cậu chủ Đậu, cậu chủ Đậu đến rồi!”, trong số ba gia tộc lớn lập tức có người nhận ra thanh niên đi đầu nên hô lên.
Tưởng Thiên Dực vừa bò vừa lết lao về phía cậu chủ Đậu, khóc lóc van xin: “Cậu chủ Đậu cứu tôi với, thằng nhãi này điên rồi, đi đâu cũng giết người, đã đánh chú hai tôi bị thương, còn muốn giết tôi nữa”.
Hắn ta như con chó sắp chết, ôm đùi cậu chủ Đậu mà khóc ầm lên.
Trên gương mặt cậu chủ Đậu vẫn còn nét trẻ con của thiếu niên, nhưng khí thế trên người không gì sánh được.
Đây là ưu thế trời sinh, là khí thế mà gia tộc và gốc gác mang tới.
Ánh mắt quét qua Lâm Triệt, cậu ta lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tao!”
Giọng điệu lạnh như băng, không cho phép bất cứ ai phản kháng.
Phụt!
Không một ai kịp lên tiếng nhắc nhở.
Biểu cảm của Tưởng Hồng Thiệu trên sân khấu đột nhiên khựng lại, cơ thể căng cứng.
Mà ở yết hầu của lão có thêm một lỗ máu, máu tươi đỏ lòm từ từ chảy xuống.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, lão ngã xuống.
Cảnh tượng này xảy ra thực sự quá nhanh, đa phần đám đông không biết chuyện gì đang xảy ra, khi mà nhị gia nhà họ Tưởng một giây trước vẫn cười như điên, lúc này đã dùng tay bụm yết hầu, ngã vật ra đất.
Ào!
Khách khứa có mặt ở đó, bao gồm cả người của ba gia tộc lớn đều nhốn nháo cả lên.
Từ Lệ Thù và Giang Nguyên Khôi trốn trong góc âm thầm quan sát từ nãy đến giờ càng trố mắt ra, hoàn toàn đờ đẫn.
Ban nãy họ còn đang bàn với nhau rốt cuộc Lâm tiên sinh dám ra tay hay không, mà lúc này đã có một người chết, còn là nhị gia đang rất oai phong của nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Thiệu.
Giang Nguyên Khôi và Giang Nguyên Hồng vã mồ hôi như mưa, lúc này mới thực sự hiểu được cảm giác đã đi ngang qua mặt Diêm Vương bao nhiêu lần.
“Mau cứu người, nhanh lên!”, Tưởng Hồng Phong là người đầu tiên nhận ra tình hình, lão ta hét ầm lên.
Khung cảnh lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Rất nhiều người xông lên sân khấu kiểm tra tình trạng của Tưởng Hồng Thiệu, mà nhân lúc không ai chú ý, Tào Chi đã lặng lẽ bước khỏi sân khấu, đi về phía hậu trường.
Trước khi bước xuống, cô quay đầu chăm chú nhìn người anh em mà Chu Văn Hằng thường xuyên nhắc đến.
Tào Chi lầm bầm: “Lần này, anh đã không lừa em!”, nói xong, cô quay đầu đi xuống.
Sau khi nhìn cô đi rồi, Lâm Triệt mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối đầu cùng đám đông.
Lúc này, Lâm Triệt đã ngồi chính giữa hội trường, nhưng giống như một ngọn núi, khiến đám đông không thể nào thở nổi.
Cho dù là ba gia tộc lớn hô mưa gọi gió ở thành phố Tân Tân, lúc này cũng cảm thấy vô cùng nan giải.
“Nhà họ Tưởng ăn sâu bén rễ ở thành phố Tân Tân này, sản nghiệp hùng hậu, thế lực sau lưng cực kỳ phức tạp, dây dưa nhiều bên, lúc này cậu động đến Tưởng Hồng Thiệu, là đã hoàn toàn trở mặt với chúng tôi”.
“Đến lúc này rồi, chẳng lẽ không chịu thôi đi hay sao?”
Lúc này Hạ Cẩn đứng ra, đối diện với Lâm Triệt.
Người phụ nữ trời sinh đã tinh tế, một câu của bà ta đã nói hết được thực lực của nhà họ Tưởng, cũng không cần thiết phải chọc giận cảm xúc vốn nhạy cảm của Lâm Triệt.
Lâm Triệt khẽ liếc bà ta một cái rồi lắc đầu: “Sự việc của ba gia tộc lớn, đợi sau này rồi nói, nên nói đến chuyện của Tưởng Thiên Dực trước đi”.
Tưởng Thiên Dực đã ẩn náu trong đám đông bỗng chốc run bắn lên.
Nỗi sợ lúc này đã lớn hơn nhiều lúc trước. Trước đó hắn ta chỉ cho rằng đối phương giỏi đánh đấm, nhưng việc chú ruột bị bắn mảnh thủy tinh xuyên yết hầu khiến hắn ta cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Lần đầu tiên, hắn ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái chết gần đến thế.
Trương Hợp đi về phía Tưởng Thiên Dực, định túm hắn ta từ trong đám đông.
“Thưa cậu, hãy biết điểm dừng đi!”, vệ sĩ tư nhân của nhà họ Tưởng đứng ra nói chuyện.
Người này đứng chắn trước mặt Tưởng Thiên Dực, ngăn cản Trương Hợp đang từng bước đến gần.
Đùng!
Trương Hợp không nói năng nhiều, thẳng thừng ra tay luôn, dùng bàn tay với khí thế như sấm chớp chém vào cổ của vệ sĩ.
Người này đổ ập xuống đất, vẫn giữ nguyên tư thế vốn có.
Vệ sĩ mà nhà họ Tưởng chiêu mộ với mức lương cao không sống nổi qua một chiêu của Trương Hợp, khiến người ta không thể tin nổi.
Cứ như thế, Tưởng Thiên Dực bị cưỡng ép đưa tới trước mặt Lâm Triệt.
Hắn ta chật vật ngã bệt xuống đất, hoảng loạn nhìn chàng thanh niên trước mặt mình.
“Tưởng Thiên Dực, tôi đã tha cho anh một lần, tại sao anh cứ phải chấp nhất với tôi và nhà họ Chu?”, Lâm Triệt nhìn hắn ta, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Lúc này mặt mũi Tưởng Thiên Dực trắng bệch, sợ mất mật.
Đầu óc hắn ta rỗng tuếch rỗng toác, cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình từng đắc tội người này lúc nào.
Vả lại, trước nay hắn ta làm việc rất kín kẽ, chắc hẳn cũng không bị anh phát hiện đâu nhỉ?
“Đừng, cậu đã ra tay với chú hai của tôi rồi, nếu còn động vào tôi nữa sẽ không thể hòa giải cùng nhà họ Tưởng đâu”, Tưởng Thiên Dực hoảng loạn nói.
Bấy giờ hắn ta đã cảm nhận được sát khí của Lâm Triệt, cũng xác nhận đối phương dám giết mình.
Lâm Triệt sững người, anh hỏi: “Muốn dùng cái mạng của Tưởng Hồng Thiệu để hóa giải ân oán ư? Làm gì có mùa xuân đấy?”
Tất cả mọi người chấn động, như thế này là không chết không chịu thôi.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tiền, hay sản nghiệp, cứ nói điều kiện của cậu đi!”, Tưởng Hồng Phong cũng không quan tâm được quá nhiều nữa, lão ta cất tiếng hỏi Lâm Triệt.
Không có sự trung thành nào tuyệt đối, không có chuyện phản bội hay không, tất cả đều do lợi ích điều khiển, chẳng qua con số được đưa ra không đủ mà thôi.
Huống hồ còn vì một người đã chết nữa chứ, chỉ cần lão ta có thể đưa cho đối phương thứ anh muốn, thì với khả năng chiến đấu này, chưa biết chừng sau này lão ta còn có thể dùng đến anh.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười: “Muốn gì à? Tôi muốn ông nhìn con trai mình chết”.
Vừa dứt lời, anh đột ngột giơ tay phải ra, túm chặt lấy cổ của Tưởng Thiên Dực, rồi cứ thế nhấc bổng hẳn lên.
Cùng với biên độ siết lại của ngón tay, sắc mặt Tưởng Thiên Dực càng lúc càng đỏ.
Cho đến khi mặt hắn ta biến thành màu tím, gân xanh nổi lên thì anh mới ngừng siết chặt ngón tay. Anh lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Hồng Phong.
“Tôi muốn ông tận mắt nhìn con trai mình chết, giống như ông từng đối xử với nhà họ Chu!”
Ba gia tộc lớn “đối đãi” với người nhà họ Chu còn độc ác hơn anh bây giờ gấp trăm gấp nghìn lần.
Từ hành vi của Tưởng Thiên Dực đối với mẹ Chu hay Tưởng Hồng Thiệu đối với Tào Chi, có thể thấy được, rõ ràng chúng đã đạt được mục đích rồi, nhưng vẫn không chịu buông tha.
Nhưng, không biết chúng có nghĩ đến không, thiên đạo sẽ luân hồi.
Những gì mắc nợ, sau cùng cũng phải trả.
“Cậu nghĩ cho kỹ đấy, nếu con trai tôi thực sự có mệnh hệ gì, cậu và người bên cạnh cậu sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào. Tôi khuyên cậu đừng nên lầm lạc!”
Nhưng Lâm Triệt không hề để tâm tới lão ta, mà ngón tay đang siết cổ Tưởng Thiên Dực dần dần bóp lại.
Tưởng Thiên Dực càng thêm đau khổ, hai chân đá đưa loạn xạ, một tay với về phía bố mẹ mình, định túm lấy cọng cỏ cứu mạng kia.
“Bố ơi, cứu con…”
Âm thanh khô khốc nặn ra từ cổ họng.
Ngoài đau đớn và khổ sở ra, biểu cảm trên gương mặt hắn ta còn có cả tuyệt vọng và hối hận; hận tại sao mình không dừng tay đúng lúc, cứ nhất thiết phải chọc vào sát thần này.
Mà tất cả nhân sĩ thượng lưu có mặt ở đó càng thêm kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ anh bắt Tưởng Hồng Phong phải trơ mắt nhìn con trai mình chết.
Một số người nhát gan hơn đã bắt đầu tìm đường ra khắp nơi, dự tính lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Tránh rước phải họa sát thân.
Người nhà họ Tưởng muốn bước tới cầu xin, nhưng bị Trương Hợp tung vài cú đấm hạ gục, không ai có thể đến gần.
Mà trạng thái của Tưởng Thiên Dực càng lúc càng kề cận cái chết.
Môi của hắn ta đã thoáng hiện màu tím, hai mắt cũng lồi ra ngoài.
Ngay khi Tưởng Thiên Dực sắp tắt thở, nhà họ Tưởng không làm gì được, một tiếng quát lớn vang lên từ lối vào của hội trường.
“Dừng tay!”
Tiếng hét này cực kỳ rung động, vang vọng trong hội trường lớn rất lâu mới tiêu tán.
Vù!
Một bóng đen đi cùng với tiếng hét đó, như cung tên rời khỏi dây, bắn thẳng vào cổ tay của Lâm Triệt.
Tốc độ cực kỳ nhanh, đám đông cũng chỉ thấy được một cái bóng mờ.
Buông Tưởng Thiên Dực ra, tay phải của Lâm Triệt nhanh chóng dùng hai ngón kẹp lấy bóng đen đang vọt tới.
Bấy giờ nhìn lại, giữa hai ngón tay của Lâm Triệt có thêm một chiếc đũa màu đen.
Lâm Triệt nhìn sang, chỉ thấy ba người đang chậm rãi bước tới, đi đầu là một thiếu niên tuấn tú, trông qua mới 18, 19 tuổi.
Mà sau lưng thanh niên kia là một già một trẻ, họ đi sát sau lưng, không chậm nửa bước.
“Là cậu chủ Đậu, cậu chủ Đậu đến rồi!”, trong số ba gia tộc lớn lập tức có người nhận ra thanh niên đi đầu nên hô lên.
Tưởng Thiên Dực vừa bò vừa lết lao về phía cậu chủ Đậu, khóc lóc van xin: “Cậu chủ Đậu cứu tôi với, thằng nhãi này điên rồi, đi đâu cũng giết người, đã đánh chú hai tôi bị thương, còn muốn giết tôi nữa”.
Hắn ta như con chó sắp chết, ôm đùi cậu chủ Đậu mà khóc ầm lên.
Trên gương mặt cậu chủ Đậu vẫn còn nét trẻ con của thiếu niên, nhưng khí thế trên người không gì sánh được.
Đây là ưu thế trời sinh, là khí thế mà gia tộc và gốc gác mang tới.
Ánh mắt quét qua Lâm Triệt, cậu ta lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tao!”
Giọng điệu lạnh như băng, không cho phép bất cứ ai phản kháng.