Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Tội thêm một bậc
Cửa nhà tắm mở, từng cơn gió lạnh thổi vào phòng đầy hơi nước.
Đang là mùa hè nhưng vẫn khá lạnh.
Trước cửa đã chẳng còn ai, không biết đi đâu gọi cứu binh, bảo vệ vừa nãy bị dọa đã lục tục rời xa chỗ này rồi.
“Thằng oắt, mày mà cũng xứng gọi thẳng tên Dương Phong à?”, một người đàn ông trong số đó mỉa mai.
Lâm Triệt nghe vậy thì ánh mắt nhìn người này lạnh lại, anh hỏi: “Mày chính là Dương Phong à?”
Chàng trai kia chợt có cảm giác lạnh thấu tim, cảm thấy khá sợ.
“Không, không phải tôi!”, nói xong thì không định làm người đứng đầu.
Dương Phong hất cổ tay của cô gái kia ra, mặc kệ cô ấy kêu lên đau đớn, hắn nhìn Lâm Triệt.
“Tao là Dương Phong. Thằng oắt, mày là bạn trai cô ta à?”, hắn chỉ tay xuống cô gái nằm dưới đất rồi châm chọc hỏi.
Lâm Triệt nhìn xuống thì thấy đôi mắt ngập nước đáng thương của cô gái cứ nhìn mình.
Tay bụm mặt, áo quần xộc xệch, miệng mũi đều có vết máu bị lau đi.
Ánh mắt của Lâm Triệt càng lạnh hơn, Dương Phong này thật sự đang không ngừng tự bổ sung lí do để anh giết hắn.
Giọng nói anh lạnh như băng: “Nếu đã vậy thì đi theo tao”.
“Ồ ghê? Tao nghe có nhầm không? Óc mày úng nước à? Mày là cái thá gì mà bảo tao theo mày đi?”
“Thế nào? Trước mặt bạn gái sợ mất mặt nên muốn tìm chỗ không có ai để quỳ xuống nhận lỗi với tao à?”
Dương Phong lớn tiếng mỉa mai, giọng điệu cực kì ngông cuồng.
Hai người còn lại cũng cười phá lên theo, ánh mắt nhìn Lâm Triệt như đang nhìn một thằng hề.
“Mày đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, cô gái mà Dương thiếu gia nhìn trúng thì không thoát được đâu!”
Đám người giễu cợt, cơ thể cô gái ngồi ở góc phòng lại càng run rẩy không ngừng.
Sớm biết vậy thì mình không cần phải làm công việc này chỉ vì đóng tiền nhà rồi, tuy đãi ngộ khá ổn nhưng cái giá bỏ ra quá lớn.
Cô ấy không muốn như thế, cô ấy còn có cuộc sống riêng của mình.
Hai người đàn ông trước mặt này là cơ hội cuối cùng của cô ấy.
“Cầu xin anh, giúp tôi với!”, cô gái nỉ non van nài, chỉ sợ hai người này quay người bỏ đi giống những người trước đó.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn cô gái rồi cho cô ấy một ánh mắt kiên định.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế khô ráo rồi nhìn mấy người kia nói: “Nếu mày đã muốn giải quyết vấn đề ở đây thì cũng được”.
“Trương Hợp, đóng cửa!”
Cửa nhà tắm lại được đóng lại, thái độ thể hiện quá rõ ràng.
Ba người đều ngây ra như phỗng.
Thế này chẳng phải phô trương thanh thế, nhất quyết chọc giận Dương Phong sao?
Từ lúc nào mà danh tiếng của nhà họ Dương không đàn áp nổi một thằng oắt vắt mũi chưa sạch thế này?
Sắc mặt của Dương Phong bấy giờ càng trầm hơn, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mất mặt thế này trước hai người bạn của mình.
“Mẹ mày, đóng cửa này!”
Vừa rống giận hắn vừa tung một nắm đấm về phía đầu Lâm Triệt.
Vút!
Hắn đánh đột ngột, cộng với màn hơi nước mờ mịt, lúc phát hiện ra thì nắm đấm đã gần ngay trước mắt rồi.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Trong đầu đã mường tượng ra cảnh Lâm Triệt bị đánh trúng.
Bốp!
Tiếng hai chưởng va vào nhau vang lên.
Nghe tiếng mới thấy nắm đấm đang lao tới của Dương Phong bị Lâm Triệt nắm lấy cổ tay, dừng lại giữa không trung.
“Chuyện này…”
Thằng nhóc này phản ứng nhanh thật.
Khoảng cách gần như vậy, lại bị màn hơi nước nhiễu nhương, thế mà hắn lại túm chính xác cổ tay mình, chắc là đã từng luyện tập rất nhiều.
Dương Phong khá ngạc nhiên, bạn bè đứng bên cạnh thì chỉ ngạc nhiên vì thằng nhóc này dám cản Dương Phong.
“Mẹ mày, còn dám đánh lại Dương thiếu gia, chán sống rồi chắc”, một người buộc miệng nói rồi lật cái khay trái cây bằng thủy tinh lên.
Trái cây văng tung tóe, khay pha lê lại đập lên đầu Lâm Triệt.
“Không cho mày một bài học thì mày tưởng bở rằng mày ghê gớm!”
Vừa chửi mắng, hung khí trong tay hắn ta cũng càng ngày càng gần với Lâm Triệt.
Lâm Triệt thì chẳng nao núng tí nào, ánh mắt cũng không hề dời khỏi khuôn mặt của Dương Phong, dường như thứ đang đập về phía mình là một cây kẹo bông gòn chứ chẳng phải là khay thủy tinh.
Lúc khay sắp đập vào đầu Lâm Triệt thì Trương Hợp ra tay.
Choang!
Bỗng chốc, khay thủy tinh rơi xuống đất, còn đầu kẻ hành hung kia thì bị ấn chặt xuống bàn, tiếp xúc thân mật với mặt bàn.
“Chỗ này không có chuyện của mày, không muốn chết thì đừng có nhúng tay vào!”
Cùng với lời cảnh cáo của Trương Hợp, một vệt máu loang từ điểm tiếp xúc của người đàn ông kia và mặt bàn ra.
Có thể tưởng tượng ra được, lúc nãy Trương Hợp đã ấn đầu hắn ta mạnh đến cỡ nào.
Hiện trường chìm vào trong yên lặng.
Những việc này chẳng giống với tưởng tượng chút nào, những người vốn đứng ở thế yếu giờ lại chiếm thế thượng phong.
“Thằng oắt, bọn mày đúng là muốn chết. Chờ chết đi, đừng hòng có đứa nào chạy thoát”, cơn đau ở đầu cộng với vết máu lan rộng khiến hắn ta nổi rồ.
Tuy không có cách nào ngóc dậy nhưng hắn ta vẫn gào to.
Lâm Triệt nhíu mày.
“Khiến hắn yên lặng chút đi!”
Trương Hợp khống chế lực rồi tát vào mặt hắn ta một cái.
Bịch!
Không phải là một cái tát giòn tan mà là một cú đánh vang lên tiếng trầm đục.
Đột nhiên, mấy cái răng văng ra từ trong miệng người đó, hắn ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Trương Hợp thả hai tay đang đè hắn ta ra, người hắn ta hệt như quả bóng xì hơi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Rồi lại nhìn Dương Phong.
Bấy giờ hai mắt hắn trợn tròn, trong đó ánh lên sự sợ hãi.
Hai người trước mắt không những có võ nghệ cao cường, mà còn không xem bọn họ ra gì cả.
Trong nhà tắm nóng bức nhưng trán hắn lại đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi hạ mình thấp giọng nói: “Hai anh bạn, chắc hai người mới vừa vào thành phố, không quen tôi cho lắm nhỉ”.
“Bố tôi là Dương Sĩ Trung, nhà họ Dương ở thành phố Tân Tân đều do bố tôi quyết định hết”, nói xong hắn lén nhìn Lâm Triệt một cái, anh vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Hắn lại nhắc nhở: “Dượng cả của tôi là Tưởng Hồng Phong, chắc anh đã nghe rồi nhỉ? Nhà họ Tưởng của Thương hội Tử Hiên đấy”.
Chuyện này khiến Lâm Triệt khá bất ngờ.
Anh buộc miệng hỏi: “Ồ? Tưởng Hồng Phong là dượng cả của mày? Đúng là bất ngờ đấy!”
Nghe Lâm Triệt lên tiếng, Dương Phong mới thở phào.
Người điếc thì không sợ súng mà.
Đối phương đánh mình chính là do không biết gia cảnh của mình thôi, nếu để hắn biết gia cảnh mình khủng thế nào thì hắn còn không sợ đến đái ra quần sao?
Nghĩ vậy thì giọng điệu hắn càng mạnh dạn hơn.
“Thế nên cậu bạn trẻ à, nhanh tỏ thái độ đi chứ, không chừng tâm tình ông đây tốt sẽ tha cho cậu một con đường sống đấy?”
“Nếu không thì cậu khó mà sống để thấy được mặt trời ngày mai đó”.
Thế nhưng.
Lâm Triệt lại cười mỉm.
“Mày hiểu lầm rồi, Tưởng Hồng Phong là dượng cả của mày thì tội chết của mày nặng thêm một bậc!”
“Cái gì?”, Dương Phong hoảng hốt, hắn không hiểu logic của câu nói này.
Lúc này, một nụ cười tàn khốc hiện lên trên gương mặt của Lâm Triệt, tay phải anh nắm chặt thành nắm đấm rồi đánh mạnh về phía cánh tay của Dương Phong đang bị mình túm chặt.
Ngay lúc này.
Cửa phòng bị đẩy bung ra, một tiếng quát vang lên từ phía đó.
“To gan! Dừng tay!”
Nhưng mọi thứ đã muộn rồi.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang vọng mọi góc phòng.
Cánh tay của Dương Phong vang lên từng đợt tiếng gãy xương rơm rớp khiếp người.
Đang là mùa hè nhưng vẫn khá lạnh.
Trước cửa đã chẳng còn ai, không biết đi đâu gọi cứu binh, bảo vệ vừa nãy bị dọa đã lục tục rời xa chỗ này rồi.
“Thằng oắt, mày mà cũng xứng gọi thẳng tên Dương Phong à?”, một người đàn ông trong số đó mỉa mai.
Lâm Triệt nghe vậy thì ánh mắt nhìn người này lạnh lại, anh hỏi: “Mày chính là Dương Phong à?”
Chàng trai kia chợt có cảm giác lạnh thấu tim, cảm thấy khá sợ.
“Không, không phải tôi!”, nói xong thì không định làm người đứng đầu.
Dương Phong hất cổ tay của cô gái kia ra, mặc kệ cô ấy kêu lên đau đớn, hắn nhìn Lâm Triệt.
“Tao là Dương Phong. Thằng oắt, mày là bạn trai cô ta à?”, hắn chỉ tay xuống cô gái nằm dưới đất rồi châm chọc hỏi.
Lâm Triệt nhìn xuống thì thấy đôi mắt ngập nước đáng thương của cô gái cứ nhìn mình.
Tay bụm mặt, áo quần xộc xệch, miệng mũi đều có vết máu bị lau đi.
Ánh mắt của Lâm Triệt càng lạnh hơn, Dương Phong này thật sự đang không ngừng tự bổ sung lí do để anh giết hắn.
Giọng nói anh lạnh như băng: “Nếu đã vậy thì đi theo tao”.
“Ồ ghê? Tao nghe có nhầm không? Óc mày úng nước à? Mày là cái thá gì mà bảo tao theo mày đi?”
“Thế nào? Trước mặt bạn gái sợ mất mặt nên muốn tìm chỗ không có ai để quỳ xuống nhận lỗi với tao à?”
Dương Phong lớn tiếng mỉa mai, giọng điệu cực kì ngông cuồng.
Hai người còn lại cũng cười phá lên theo, ánh mắt nhìn Lâm Triệt như đang nhìn một thằng hề.
“Mày đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, cô gái mà Dương thiếu gia nhìn trúng thì không thoát được đâu!”
Đám người giễu cợt, cơ thể cô gái ngồi ở góc phòng lại càng run rẩy không ngừng.
Sớm biết vậy thì mình không cần phải làm công việc này chỉ vì đóng tiền nhà rồi, tuy đãi ngộ khá ổn nhưng cái giá bỏ ra quá lớn.
Cô ấy không muốn như thế, cô ấy còn có cuộc sống riêng của mình.
Hai người đàn ông trước mặt này là cơ hội cuối cùng của cô ấy.
“Cầu xin anh, giúp tôi với!”, cô gái nỉ non van nài, chỉ sợ hai người này quay người bỏ đi giống những người trước đó.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn cô gái rồi cho cô ấy một ánh mắt kiên định.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế khô ráo rồi nhìn mấy người kia nói: “Nếu mày đã muốn giải quyết vấn đề ở đây thì cũng được”.
“Trương Hợp, đóng cửa!”
Cửa nhà tắm lại được đóng lại, thái độ thể hiện quá rõ ràng.
Ba người đều ngây ra như phỗng.
Thế này chẳng phải phô trương thanh thế, nhất quyết chọc giận Dương Phong sao?
Từ lúc nào mà danh tiếng của nhà họ Dương không đàn áp nổi một thằng oắt vắt mũi chưa sạch thế này?
Sắc mặt của Dương Phong bấy giờ càng trầm hơn, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mất mặt thế này trước hai người bạn của mình.
“Mẹ mày, đóng cửa này!”
Vừa rống giận hắn vừa tung một nắm đấm về phía đầu Lâm Triệt.
Vút!
Hắn đánh đột ngột, cộng với màn hơi nước mờ mịt, lúc phát hiện ra thì nắm đấm đã gần ngay trước mắt rồi.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Trong đầu đã mường tượng ra cảnh Lâm Triệt bị đánh trúng.
Bốp!
Tiếng hai chưởng va vào nhau vang lên.
Nghe tiếng mới thấy nắm đấm đang lao tới của Dương Phong bị Lâm Triệt nắm lấy cổ tay, dừng lại giữa không trung.
“Chuyện này…”
Thằng nhóc này phản ứng nhanh thật.
Khoảng cách gần như vậy, lại bị màn hơi nước nhiễu nhương, thế mà hắn lại túm chính xác cổ tay mình, chắc là đã từng luyện tập rất nhiều.
Dương Phong khá ngạc nhiên, bạn bè đứng bên cạnh thì chỉ ngạc nhiên vì thằng nhóc này dám cản Dương Phong.
“Mẹ mày, còn dám đánh lại Dương thiếu gia, chán sống rồi chắc”, một người buộc miệng nói rồi lật cái khay trái cây bằng thủy tinh lên.
Trái cây văng tung tóe, khay pha lê lại đập lên đầu Lâm Triệt.
“Không cho mày một bài học thì mày tưởng bở rằng mày ghê gớm!”
Vừa chửi mắng, hung khí trong tay hắn ta cũng càng ngày càng gần với Lâm Triệt.
Lâm Triệt thì chẳng nao núng tí nào, ánh mắt cũng không hề dời khỏi khuôn mặt của Dương Phong, dường như thứ đang đập về phía mình là một cây kẹo bông gòn chứ chẳng phải là khay thủy tinh.
Lúc khay sắp đập vào đầu Lâm Triệt thì Trương Hợp ra tay.
Choang!
Bỗng chốc, khay thủy tinh rơi xuống đất, còn đầu kẻ hành hung kia thì bị ấn chặt xuống bàn, tiếp xúc thân mật với mặt bàn.
“Chỗ này không có chuyện của mày, không muốn chết thì đừng có nhúng tay vào!”
Cùng với lời cảnh cáo của Trương Hợp, một vệt máu loang từ điểm tiếp xúc của người đàn ông kia và mặt bàn ra.
Có thể tưởng tượng ra được, lúc nãy Trương Hợp đã ấn đầu hắn ta mạnh đến cỡ nào.
Hiện trường chìm vào trong yên lặng.
Những việc này chẳng giống với tưởng tượng chút nào, những người vốn đứng ở thế yếu giờ lại chiếm thế thượng phong.
“Thằng oắt, bọn mày đúng là muốn chết. Chờ chết đi, đừng hòng có đứa nào chạy thoát”, cơn đau ở đầu cộng với vết máu lan rộng khiến hắn ta nổi rồ.
Tuy không có cách nào ngóc dậy nhưng hắn ta vẫn gào to.
Lâm Triệt nhíu mày.
“Khiến hắn yên lặng chút đi!”
Trương Hợp khống chế lực rồi tát vào mặt hắn ta một cái.
Bịch!
Không phải là một cái tát giòn tan mà là một cú đánh vang lên tiếng trầm đục.
Đột nhiên, mấy cái răng văng ra từ trong miệng người đó, hắn ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Trương Hợp thả hai tay đang đè hắn ta ra, người hắn ta hệt như quả bóng xì hơi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Rồi lại nhìn Dương Phong.
Bấy giờ hai mắt hắn trợn tròn, trong đó ánh lên sự sợ hãi.
Hai người trước mắt không những có võ nghệ cao cường, mà còn không xem bọn họ ra gì cả.
Trong nhà tắm nóng bức nhưng trán hắn lại đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi hạ mình thấp giọng nói: “Hai anh bạn, chắc hai người mới vừa vào thành phố, không quen tôi cho lắm nhỉ”.
“Bố tôi là Dương Sĩ Trung, nhà họ Dương ở thành phố Tân Tân đều do bố tôi quyết định hết”, nói xong hắn lén nhìn Lâm Triệt một cái, anh vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Hắn lại nhắc nhở: “Dượng cả của tôi là Tưởng Hồng Phong, chắc anh đã nghe rồi nhỉ? Nhà họ Tưởng của Thương hội Tử Hiên đấy”.
Chuyện này khiến Lâm Triệt khá bất ngờ.
Anh buộc miệng hỏi: “Ồ? Tưởng Hồng Phong là dượng cả của mày? Đúng là bất ngờ đấy!”
Nghe Lâm Triệt lên tiếng, Dương Phong mới thở phào.
Người điếc thì không sợ súng mà.
Đối phương đánh mình chính là do không biết gia cảnh của mình thôi, nếu để hắn biết gia cảnh mình khủng thế nào thì hắn còn không sợ đến đái ra quần sao?
Nghĩ vậy thì giọng điệu hắn càng mạnh dạn hơn.
“Thế nên cậu bạn trẻ à, nhanh tỏ thái độ đi chứ, không chừng tâm tình ông đây tốt sẽ tha cho cậu một con đường sống đấy?”
“Nếu không thì cậu khó mà sống để thấy được mặt trời ngày mai đó”.
Thế nhưng.
Lâm Triệt lại cười mỉm.
“Mày hiểu lầm rồi, Tưởng Hồng Phong là dượng cả của mày thì tội chết của mày nặng thêm một bậc!”
“Cái gì?”, Dương Phong hoảng hốt, hắn không hiểu logic của câu nói này.
Lúc này, một nụ cười tàn khốc hiện lên trên gương mặt của Lâm Triệt, tay phải anh nắm chặt thành nắm đấm rồi đánh mạnh về phía cánh tay của Dương Phong đang bị mình túm chặt.
Ngay lúc này.
Cửa phòng bị đẩy bung ra, một tiếng quát vang lên từ phía đó.
“To gan! Dừng tay!”
Nhưng mọi thứ đã muộn rồi.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang vọng mọi góc phòng.
Cánh tay của Dương Phong vang lên từng đợt tiếng gãy xương rơm rớp khiếp người.